Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1474
Lão giả nhìn chằm chằm cây Thiên Nguyên Đạo Quả kia, biểu hiện mờ mịt, thật giống ở hồi ức cái gì, nhưng căn bản không nhớ ra được.
Cái này có gì lạ, đầu óc không còn, nếu có thể hồi tưởng lại được liền quái đản.
Lão giả nhìn một hồi, đột nhiên tiến lên trước một bước, đưa tay ra muốn đi chạm Thiên Nguyên Đạo Quả.
Không được!
Lăng Hàn vội vàng thối lui, cây Thánh Vương đại dược này có tuyệt thế sát trận bảo vệ, ngay cả Thánh Vương cũng có thể tru, nếu như hắn bị cuốn vào, tuyệt đối là trong nháy mắt biến thành tro bụi.
Oanh, sát trận kích hoạt, quả nhiên phát động công kích hủy diệt về phía lão giả, ngàn tỉ cột sáng oanh kích, mỗi một đạo đều tương đương với Đại Thánh ra tay toàn lực, ngàn tỉ đạo oanh ngang, vậy xác thực ngay cả Thánh Vương cũng có thể giết.
Trừ khi ở Thánh Vương tu ra Cực Cảnh, nếu không tuyệt đối không thể ngang hàng.
Oành oành oành oành, ánh sáng nổ loạn, vèo, chỉ thấy một bóng người bị đánh bay ra, sau đó nhẹ nhàng rơi xuống trên mặt đất, mỏng như cánh ve.
Đó là một tấm da người!
Sát trận thu lại uy thế, khôi phục yên tĩnh.
Hô, da người thật giống như bị thổi một hơi, cấp tốc đầy đặn, rất nhanh liền biến thành hình người, lão giả xuất hiện lại, hắn mờ mịt, thật giống như căn bản không biết chuyện gì xảy ra.
Khóe miệng Lăng Hàn co giật, kia là tuyệt thế sát trận a, ngay cả Thánh Vương cũng có thể giết, nhưng lão giả chỉ bị đánh bay ra, cái rắm gì cũng không có.
Nếu như lão giả này là Sáng Thế Cảnh, vậy tất nhiên đã tu ra Cực Cảnh! Thậm chí... Còn khả năng càng mạnh hơn.
Trảm Trần!
- Chó của ta đâu, ngươi nhìn thấy chó của ta sao?
Lão giả nhìn Lăng Hàn hỏi, phải, lại tới nữa rồi.
Lăng Hàn vội vàng lắc đầu, sau đó đi về phía đường nối tầng thứ sáu, hiện tại hắn chỉ có một ý nghĩ, chính là càn quét chín tầng không gian một lần, cố sức cuốn đi Thần dược, sau đó vĩnh viễn không gặp lại.
Cửa ải thứ sáu, kiểm tra luyện đan.
Một tờ đan phương hạ xuống, nhưng chỉ có mười cơ hội thất bại, toàn bộ thất bại, vậy sẽ bị trục xuất lập tức, số lần thất bại càng ít, tiêu tốn thời gian càng ít, thì thành tích càng tốt.
Lăng Hàn cầm đan phương, nhìn lướt qua liền phát hiện, đây chỉ là đan dược cấp năm, không khó, nhưng đan phương hoàn toàn xa lạ.
Lấy thực lực đan đạo đế vương của hắn, luyện đan dược cấp thấp, cho dù là hoàn toàn xa lạ, hắn nhiều nhất thất bại hai, ba lần liền có thể luyện chế ra. Có điều, Lăng Hàn không có tùy tiện bắt đầu, mà ở trong đầu quan tưởng hết thảy đặc tính của đan phương.
Hiện tại hắn ở đánh giá dược liệu cũng đạt đến mức độ đại thành, những dược liệu này ở trong đầu va chạm, đặc tính, xung đột từng cái bày ra, để hắn lĩnh ngộ tương sinh tương khắc trong đó.
Nửa ngày trôi qua, hai mắt hắn mở ra, mặc dù chưa từng thử nghiệm, nhưng hắn có tự tin, nhất định có thể một lần thành công, đạt đến hoàn mỹ.
Bởi vì hắn hoàn toàn hiểu rõ đặc tính của dược liệu, trong đầu cũng có thể hoàn toàn mô phỏng ra quá trình.
Hắn mở lò luyện đan, quả nhiên làm liền một mạch, không chỉ đạt đến trạng thái hoàn mỹ, hơn nữa mỗi một hạt đan dược đạt đến hiệu quả tốt nhất, không có một chút xíu tinh hoa lãng phí.
Có điều, cho dù đạt thành tích như vậy, hắn cũng chỉ được chín ngày, trong đan phương khen thưởng, cũng chỉ có đến cấp mười chín.
Hiển nhiên như thế vẫn chưa đủ hoàn mỹ, không cách nào thu được khen thưởng tốt nhất.
Lăng Hàn cũng không thất vọng, bởi vì hắn dùng nửa ngày thời gian, ai bảo đan dược này cho hắn là hoàn toàn xa lạ chứ?
Thạch thất tan rã, phía trước xuất hiện không gian tầng thứ sáu.
Kim quang, ánh bạc chói mắt, đây là một thế giới kim loại, có thể nhìn thấy khắp nơi là núi vàng núi bạc, nếu phàm nhân đi tới nơi này, nhất định sẽ kích động đến phát rồ.
Cho dù là Lăng Hàn cũng lộ ra sắc mặt vui mừng, bởi vì nơi này có khả năng tìm được Thần Thiết cấp cao.
- Chó của ta đâu, ngươi nhìn thấy chó của ta sao?
Thanh âm quen thuộc vang lên, lão giả da người như không cắt đuôi được, xuất hiện lần nữa ở bên người của Lăng Hàn.
Dựa vào, ngươi xong chưa a, làm sao luôn nhìn chằm chằm ta chứ?
Lăng Hàn rất muốn mắng người, bị một tấm da người đi theo, hơn nữa còn vô cùng mạnh mẽ, dù hắn gan to bằng trời cũng không nhịn được trong lòng phát lạnh. Hắn thậm chí có kích động thu đối phương vào Hắc Tháp, nhưng hắn tuyệt đối không thể bảo đảm có thể thành công.
Một khi thất bại, mà lão giả sản sinh địch ý với hắn, vậy liền chơi xong.
Vì lẽ đó, nếu lão giả chỉ lải nhải, vậy tùy hắn đi.
- Không có!
Lăng Hàn hồi đáp, hắn triển khai thân hình, bắt đầu càn quét Thần dược.
- Trên người ngươi có mùi vị quen thuộc.
Lão giả lại nói, như ảnh tùy hình.
Một đường đi qua, lão giả sẽ thỉnh thoảng rơi vào mê man, một khi xảy ra chuyện như vậy, vậy hắn tỉnh lại tất sẽ không ngừng lặp lại sự tình tìm chó, sau đó còn nói trên người Lăng Hàn có mùi vị quen thuộc, thật giống như cháu đi thăm ông nội, làm không biết mệt.
Lăng Hàn chỉ cảm thấy rầu rĩ, bị cùng một vấn đề dằn vặt mấy ngàn lần, cho dù kiên trì của hắn tốt đến đâu cũng phát điên.
Nhưng cũng không phải không có chỗ tốt, mang theo vị đại gia này đi qua, đám yêu thú sợ đến tè ra quần, để Lăng Hàn có thể dễ dàng hái Thần dược. Nhưng đại gia cũng có tật xấu, nhìn thấy Thần dược cấp cao sẽ đưa tay đi lấy, hơn nữa không chú ý chút nào, hái được liền ăn.
Điều này làm cho Lăng Hàn không nói gì, một đường lại đây, hắn hái được Thần dược cấp cao nhất chỉ là cấp mười, lên trên nữa đều bị lão giả ăn.
Cướp, không dám cướp a, đừng nhìn hiện tại vị này rất dễ nói chuyện, lại mơ mơ màng màng, nhưng trước lại không phải là không có giết người, căn bản không nháy mắt a.
Càn quét tầng này xong, Lăng Hàn đi tới phần cuối của tầng thứ sáu.
Tử Tâm Cung.
Lăng Hàn vui mừng phát hiện, ba chữ kia không có ảm đạm, nhưng hắn muốn xúc động đạo vận trong đó thì, hoàn toàn không có cách nào làm được.
Lão giả cũng không giục, cũng theo Lăng Hàn ngồi xuống, chuyện quái dị xuất hiện, ba chữ bị xúc động, lực lượng thần bí tiến vào trong cơ thể lão giả, nhưng biến hóa gì cũng không có phát sinh.
Đó là tự nhiên, lão giả quá mạnh mẽ, cho hắn mà nói, chút lực lượng này như giọt mưa tiến vào trong biển rộng, tự nhiên biến hóa gì cũng sẽ không có.
Lãng phí a!
Lăng Hàn suýt chút nữa đấm đất, ngươi nói ngươi mạnh như thế rồi, còn tranh giành với ta cái gì.
- Chó của ta đâu, ngươi nhìn thấy chó của ta sao?
Kết quả, lão giả vừa mở miệng, trực tiếp để Lăng Hàn không còn tính khí.