-
Chương 36-40
Chương 36
“Chạy đi, Thần à, mau chạy đi … a … Thần… Thần à, mẹ … mẹ yêu con…”
Bốn năm trước, những sự kiện bi thảm xảy ra vào đêm hôm đó dường như vẫn còn sống động ngay trước mắt.
Mẹ của Vương Bác Thần, Lý Kì, quỳ trên mặt đất trong tuyệt vọng, người bê bết máu, cầu xin anh trai của bà là Lý Kiệu và cha cô là Lý Thành.
Bà dập đầu mình đến be bét máu, kêu gào thảm thiết, cầu xin sự thương xót, khóc lóc, hét lên, tuyệt vọng! !
Thứ đáp lại bà cũng chỉ có ánh mắt càng thêm lạnh lẽo và ác độc.
“Ba, anh, các người muốn công ty, con sẽ cho các người hết, cho các người hết đó. Các người giết con đi, các người hãy giết con đi, con cầu xin các người giết con đi, tha cho Thần, tha cho Thần đi..”
Người đã giết mẹ chính là cha ruột của mẹ, Lý Thành, và anh trai của mẹ là Lý Kiệu! !
Chỉ vì đồng tiền, bọn họ đã giết người, cực kỳ phi nhân tính! !
Năm đó, mẹ chỉ mất mười năm để xây dựng nhà họ Lý từ một gia tộc hạng ba thành gia tộc hạng nhất với khối tài sản hàng nghìn tỷ.
Còn cha con Lý Thành, chỉ vì sợ mẹ giao tập đoàn cho mình mà đã âm mưu đoạt quyền.
Lý Kiệu là người làm khó trước, oán trách mẹ ích kỷ, không giao công ty cho họ. Nhân lúc mẹ bị bệnh, đã giam lỏng bà, dày vò thảm thương, đòi quyền kiểm soát công ty.
Người cậu thứ hai Lý Hoàng không nhẫn tâm đã lén thả mẹ đi, Lý Kiệu và Lý Thành đã dẫn người truy sát đến bên sông Tiềm Long.
Toàn thân mẹ bê bết máu, một tay đẩy mình vào sông Tiềm Long, máu tươi phun lên mặt mình.
Với vẻ mặt kiên quyết, mẹ quay người ngăn chặn đám người Lý Kiệu, bà ôm chặt lấy chân Lý Kiệu, cầu xin họ giết bà, và tha cho mình!
Lý Kiệu kéo lê mẹ đi hơn chục mét, không thể đuổi kịp mình, từng dao từng dao chém lên người mẹ…
Còn mình đã trôi giạt cả cây số như một con chó chết trên sông Tiềm Long!
Nếu không phải Triệu Thanh Hà chạy đi chơi vào ban đêm, khi anh bất lực, tuyệt vọng và nghĩ rằng mình sẽ chết, cô đã vớt anh lên, thì chỉ e anh đã đem mạng xuống hoàng tuyền, ngay cả cơ hội báo thù cho mẹ cũng không có!
Đêm đó, một đêm khiến anh bạc đầu.
Tiếng hét thảm của mẹ khiến trái tim Vương Bác Thần đau đến phát điên, cổ họng đau đớn hét lên như một con dã thú!
Vương Bác Thần ôm lấy ngực, trái tim đau như bị xé toạc ra!
Đột nhiên, phun ra một ngụm máu! Trái tim này quá đau, quá nặng nề!
“Mẹ, con trai, đã trở về rồi, đến để trả thù cho mẹ !!”
Đôi mắt của Vương Bác Thần đỏ ngầu, ngập tràn tia máu.
Trong mắt người đàn ông, hừng hực ngọn lửa trả thù!
Vương Bác Thần ném chiếc mặt nạ hình mặt khỉ trên tay xuống sông!
Năm 8 tuổi, anh sốt cao kéo dài, mẹ mua mặt nạ Tề Thiên Đại Thánh, nói với anh, bảo anh kiên cường, chiến thắng mọi khó khăn như Tề Thiên Đại Thánh.
Mặc dù chiếc mặt nạ này giống hệt cái mà mẹ đã mua, nhưng nó sẽ không bao giờ là cái mà mẹ đã mua! !
Giờ đây, anh không còn cần đến chiếc mặt nạ này để tự an ủi mình nữa.
Chỉ để chiếc mặt nạ này an ủi linh hồn của mẹ trên thiên đàng. Con trai bà, đã mang đầy danh dự, trở về rồi!
Chương 37
Nhưng dù danh dự đến đâu, dù vinh hoa, phú quý đến đâu, quyền lực vô song đến đâu, thì có ích lợi gì! ! có ích gì chứ!!
Không thể khiến mẹ sống lại, không thể đổi lại được một câu mẹ gọi ‘thằng nhóc thối’, không thể đổi lại một bát mì trứng của mẹ nữa!!
Không còn mẹ nữa.
Không còn mẹ nữa rồi!
Tôi, Vương Bác Thần, sẽ không bao giờ, không bao giờ, không bao giờ có mẹ nữa! !
Tuyết rơi dày đặc trên mái tóc của người thanh niên, hòa vào những sợi tóc bạc trắng giữa hai bên thái dương.
Gió lạnh như dao cắt.
Vương Bác Thần mặc một thân đồ trắng, ôm linh vị trong vòng tay.
Trên đó có viết năm ký tự bằng máu-Mẹ quá cố Lý Kì
“Mẹ, con về rồi, mẹ yên tâm, con nhất định sẽ đòi lại công bằng cho mẹ…”
“Để nhà họ Lý, nợ máu trả bằng máu!”
Lý Kiệu! ! !
Lý Thành! ! !
Vương Bác Thần ôm linh vị, đi vào nhà họ Lý.
Hôm nay là ngày giỗ của mẹ!
Anh, đến để tế tang!
Một là tế mẹ.
Hai là tế nhà họ Lý.
…
Có sáu gia tộc quyền lực nhất ở thành phố Hà Châu, được gọi là một siêu, bốn lớn và một đen.
Mà nhà họ Lý, chính là cái một siêu đó.
Bốn gia tộc lớn là nhà họ Hồ bất động sản, bốn lớn là bốn gia tộc lớn gồm nhà họ Hồ kinh doanh bất động sản, nhà Nam Cung kinh doanh mạng, nhà họ Ngô kinh doanh ngành giải trí phim ảnh, nhà họ Tôn thì kinh doanh những nhu cầu thiết yếu.
Mà đen là nhà họ Trần khởi nghiệp bằng nghề hôi của!
Nhà họ Lý, chính là hàng đầu nhất trong số sáu đại gia tộc này.
Lúc này, nhà họ Lý trang trí đầy đèn lồng nhiều màu sắc, vô cùng náo nhiệt.
Một đại tiệc sang trọng đang được bày biện, háo hức chờ đợi.
“Thật không thể tin được, ngày mai là lễ nhậm chức và hôn lễ của Thần chủ rồi, vậy mà hôm nay Thần chủ lại nhận lời mời của nhà họ Lý ta, đây là một vinh dự rất lớn đối với nhà họ Lý ta đó.”
Ông cụ nhà họ Lý, Lý Thành cười ha hả nói: “Thần chủ, đó là vị trí ngang hàng với Quốc chủ. Một người thống trị thế giới, còn là chủ của chiến thần, áp chế được tất cả chiến thần không ngóc đầu dậy nổi!”
Lý Kiệu cười nói: “Ba, gia tộc chúng ta là gia tộc giàu có số một ở Hà Châu, chỉ cần có thể thiết lập quan hệ với Thần chủ, là liền có thể vững vàng tiến vào hàng ngũ gia tộc hạng nhất trong tỉnh, nếu cố gắng hơn nữa, có lẽ còn có thể gia nhập vào hàng ngũ gia tộc hạng nhất Giang Nam. “
Chương 38
Lý Thành gật đầu nói: “Trời giúp nhà họ Lý ta, hôm nay, không được phép để xảy ra bất kỳ việc ngoài ý muốn nào.”
“Tất cả phấn chấn lên cho ta, dù trời có sập cũng phải tiếp đón Thần chủ cho tốt cái đã.”
Tất cả mọi người đều phấn khởi, Thần chủ, đó là sự tồn tại chói lọi và bí ẩn nhất ở Nước R, chưa có ai nhìn thấy mặt thật của anh ta!
Mỗi lần xuất hiện, chỉ đeo một cái mặt nạ Tề Thiên Đại Thánh! Khiến mọi người càng thêm tò mò về gương mặt thật của anh.
Hôm nay, tiếp đãi Thần chủ thật chu đáo, chính là đại sự hàng đầu của nhà họ Lý!
“Ông nội, ba, hôm nay hình như là ngày giỗ của cô Lý Kì đúng không?”
Lý Trạch Hoa, con trai của Lý Kiệu nói: “Năm đó, cũng may giành được công ty từ tay cô Lý Kì, nếu không, thì tất cả những thứ này đều là của thằng con hoang Vương Bác Thần đó rồi.”
“Mặc dù cô đã đưa nhà họ Lý trở thành gia tộc giàu có số 1 ở Hà Châu, nhưng cô vậy mà lại muốn giao công ty cho thằng con riêng đó, thật sự là quá ích kỷ, may mà nó đã chết, nếu không thì còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.”
“Nhắc tới cái đứa không biết xấu hổ, không biết liêm sỉ đó làm gì, chưa cưới đã chửa, mang thai con hoang, vậy mà còn sinh nó ra, khiến nhà họ Lý mất hết mặt mũi, chết rồi cũng coi như là hời cho nó rồi.”
Lý Kiệu nhìn tuyết rơi bên ngoài, ung dung nói: “Hôm nay là ngày giỗ của nó, cái chết của nó lại mang đến chút vận may cho nhà họ Lý, nếu biết sớm như vậy, thì đáng lẽ phải giết nó sớm đi.”
“Còn đứa con hoang đó, cũng không biết có bị chết đuối hay không, thi thể vẫn chưa tìm thấy.”
Lý Trạch Hoa thờ ơ cười nói: “Cho dù chưa chết, thì bốn năm lại có thể làm được gì chứ? Con sẽ giết nó thêm lần nữa.”
Lúc này, Lý Thành đứng dậy nói: “Yên lặng hết đi, hồi nãy thằng hai vừa gọi, xe chuyên dụng của Thần chủ đã rời khỏi Thống đốc Phủ rồi, mọi người mau chuẩn bị tiếp đón đi.”
Đúng lúc này, một giọng nhàn nhạt đột nhiên vang lên.
“Tôi đến rồi.”
Cửa.
Gió lạnh cuộn theo sương tuyết.
Thanh niên mặc áo tang trắng.
Ôm một linh vị.
Bước trên thảm đỏ đi vào.
Long hành bước hổ, khí thế chỉ có tôi độc tôn, lan tràn phát ra.
Như thể anh chính là trung tâm của thế giới.
Tuyết rơi dày đặc thế này, như là rơi vì anh vậy.
“Vương Bác Thần?”
Lý Kiệu lập tức đứng dậy, vẻ mặt chấn kinh.
Dù đã nhiều năm trôi qua nhưng vẫn nhận ra.
Năm đó em gái Lý Kì đã liều mình đẩy con trai mình xuống sông Tiềm Long.
Mãi vẫn chưa tìm được thi thể, quả nhiên chưa chết!
Mọi người đều nhìn thấy linh vị trong lòng của Vương Bác Thần.
Chương 39
Vương Bác Thần bình tĩnh nhìn bọn họ: “Lý Thành, Lý Kiệu, tôi chưa chết, các người ngạc nhiên lắm đúng không.”
Lý Thành vỗ bàn đứng dậy, tức giận quát: “Đồ nghiệt chủng không có giáo dưỡng, hại chết con gái ta, vậy mà còn dám quay về, mày còn sống chính là sự sỉ nhục của nhà họ Lý ta, bốn năm trước để mày thoát được một kiếp, lần này mày chết là cái chắc.”
“Thằng con hoang, cố ý mặc như vậy, là về đòi tiền sao?”
Lý Trạch Hoa khinh khỉnh hừ một tiếng, nhấc chân giẫm lên ghế đẩu, vẫy tay như gọi chó: “Chó hoang, đến liếm sạch giày cho tao, tao có thể đại phát từ bi mà thưởng cho mày hai đồng.”
Vương Bác Thần cúi đầu sờ sờ linh vị trong tay, lẩm bẩm nói: “Mẹ, nhà họ Lý là của mẹ, không ai lấy đi được, mẹ không còn nữa, con sẽ khiến nhà họ Lý chôn cùng với mẹ.”
“Thằng con hoang, còn muốn báo thù cho con ả rẻ tiền đó sao? Chỉ dựa vào mày?”
Lý Trạch Hoa giễu cợt nói: “Thằng súc sinh hoang biết mẹ không biết cha, nhà họ Lý tao nuôi lớn mày, vậy mà mày lại còn muốn lấy oán báo ân, súc sinh hoang đúng là súc sinh hoang, một chút nhân luân đạo đức cũng không hiểu.”
Lý Thành nghiêm giọng quát: “Lý Kì bại hoại gia phong, nó không có tư cách được lập linh vị, mày còn sống, thì chính là tội càng thêm tội! Lý Kiệu, đi đập linh vị cho ta!”
“Lý Thành.”
Vương Bác Thần ngước mắt lên, sát khí tuôn ra, lạnh lùng nói: “Tôi đến tiễn ông về với đất.”
Không đủ tư cách để được thờ cúng!
Nghe đến đây, trái tim của Vương Bác Thần rỉ máu.
Những con người máu lạnh, vô ơn này vậy mà lại là người cùng huyết thống với mẹ!
Họ đã quên mất ai là người đã cho nhà họ Lý có được địa vị và tài sản như ngày nay.
Nếu không có mẹ anh, nhà họ Lý cùng lắm chỉ là một gia tộc hạng ba nho nhỏ.
Nhưng cuối cùng, thứ mà người mẹ nhận lại là một nhát dao đâm vào lưng từ cha và anh trai mình!
Nước mắt Vương Bác Thần rơi trên linh vị.
Anh cảm thấy không đáng thay cho mẹ mình.
Anh cho rằng sau bao nhiêu năm, cha con Lý Thành ít nhiều sẽ cảm thấy có chút áy náy.
Suy cho cùng, mẹ cũng là con gái ruột, em gái ruột thịt của bọn họ.
Nhưng bọn họ càng quá đáng hơn, cho rằng cái chết của mẹ là rất xứng đáng.
“Hỗn xược!” Lý Thành tức giận!
“Không có mẹ của tôi, các người chả làm gì cả.” Vương Bác Thần lẩm bẩm nói: “Mẹ, chỉ khi mấy kẻ này chết rồi, mẹ mới có thể nhắm mắt được đúng không.”
“Mẹ mày đã làm nhà họ Lý xấu hổ, chỉ có chết mới có thể rửa sạch tội lỗi của nó.”
Lý Kiệu cười gằn, tiến lên một bước, giật lấy linh vị trong tay Vương Bác Thần: “Một người phụ nữ bại hoại gia phong không đủ tư cách để có linh vị, đem nó tới đây!”
Đôi mắt Lý Thành u ám lạnh lùng: “Ngày trọng đại của nhà họ Lý, mặc tang phục, ôm linh vị của người chết, lại cố ý bước vào nhà họ Lý ta, thật không biết sống chết. Đập vỡ cái linh vị đó rồi tìm một cái hố ném vào đó đi, để nó vĩnh viễn không thể trở mình! Đánh gãy tứ chi của tên nghiệt chủng này, nhốt lại, sau này rồi xử lý.”
“Quỳ xuống tạ tội!”
Đám người Lý Trạch Hoa ở bên cạnh lớn tiếng quát, trên mặt tràn đầy cảm giác vượt trội.
“Quỳ xuống cho mẹ tôi.”
Chương 40
Vào khoảnh khắc Lý Kiệu giơ tay ra, Vương Bác Thần đã đá vào đầu gối của Lý Kiệu.
Chỉ nghe thấy hai tiếng rắc rắc đầu gối của Lý Kiệu đã cong về phía sau một cách quái dị, quỳ gối trước linh vị của mẹ Vương Bác Thần.
Những người nhà họ Lý còn lại đều há hốc mồm.
Sự im lặng đến chết người.
Không ai ngờ Vương Bác Thần lại dám ra tay.
“A a a a a…”
Tiếng hét như tiết heo của Lý Kiệu khiến da đầu ngứa ran.
“Ông không xứng để lạy mẹ tôi.”
Vương Bác Thần đá thẳng vào mặt Lý Kiệu, văng ra xa cả chục mét rồi bất tỉnh tại chỗ.
Nghiêm giọng nói: “Cho các người một tháng, tất cả mọi người trong nhà họ Lý, đến quỳ trước mộ mẹ tôi sám hối bảy ngày, tôi chỉ trừng trị kẻ thủ ác.”
“Nếu không, cả nhà họ Lý sẽ phải chôn cùng mẹ tôi.”
“Thằng con hoang, mày dám đánh ba tao, tao phải giết mày.”
Lý Trạch Hoa nắm lấy một chiếc ghế và lao tới, đập về phía đầu Vương Bác Thần.
Vương Bác Thần dùng chân đá ngang tới, không chỉ khiến chiếc ghế vỡ tan tành mà Lý Trạch Hoa còn bị đá bay ngược ra sau, đập không ít bàn ghế.
Anh ta lập tức phun ra một ngụm máu.
“Lý Thành, nếu các người không chết, mẹ tôi sẽ không được nhắm mắt. Một tháng này là thời gian sống cuối cùng của các người.”
Ánh mắt Vương Bác Thần lạnh lùng đầy sát khí, quét nhìn một cái, bước ra ngoài.
“Đánh người rồi còn muốn đi? Giết nó.”
Người nhà họ Lý muốn ngăn cản, không nuốt được cục tức này.
“Để nó đi!”
Lý Thành nói với ánh mắt âm độc: “Hôm nay cứ tha cho nó một mạng đi, Thần chủ sắp tới rồi, đây mới là chuyện quan trọng.”
Nhà họ Lý đã là gia tộc hạng một ở Hà Châu, bây giờ chỉ thiếu một cơ hội để vào hàng ngũ gia tộc hạng một ở tỉnh thôi.
Chỉ có Thần chủ mới có thể cho nhà họ Lý cơ hội này.
Vì vậy, cho dù muốn giết Vương Bác Thần đến đâu, cũng phải đợi tiếp đãi xong Thống đốc.
Nửa tiếng sau.
Điện thoại di động của Lý Thành vang lên: “Ba, mau chuẩn bị đi, đoàn xe của Thần chủ sắp tới rồi.”
Trái tim treo lơ lửng của Lý Thành cuối cùng cũng hạ xuống, ánh mắt uy nghiêm liếc nhìn xung quanh: “Lên được con thuyền Thần chủ này, liên quan đến việc nhà họ Lý ta có thể xếp vào hàng những gia tộc hạng nhất trong tỉnh hay không đó.
“Nếu ai phá hỏng một mắc xích nào đó, làm hỏng chuyện của nhà họ Lý ta, ta sẽ tự tay chôn sống người đó.”
Những người còn lại không dám thở mạnh, vội vàng dấy lên tinh thần.
Người nhà họ Lý đứng ở cửa, hào hứng chờ đoàn xe của Thần chủ.
Nhưng, mãi vẫn chưa tới.
“Chạy đi, Thần à, mau chạy đi … a … Thần… Thần à, mẹ … mẹ yêu con…”
Bốn năm trước, những sự kiện bi thảm xảy ra vào đêm hôm đó dường như vẫn còn sống động ngay trước mắt.
Mẹ của Vương Bác Thần, Lý Kì, quỳ trên mặt đất trong tuyệt vọng, người bê bết máu, cầu xin anh trai của bà là Lý Kiệu và cha cô là Lý Thành.
Bà dập đầu mình đến be bét máu, kêu gào thảm thiết, cầu xin sự thương xót, khóc lóc, hét lên, tuyệt vọng! !
Thứ đáp lại bà cũng chỉ có ánh mắt càng thêm lạnh lẽo và ác độc.
“Ba, anh, các người muốn công ty, con sẽ cho các người hết, cho các người hết đó. Các người giết con đi, các người hãy giết con đi, con cầu xin các người giết con đi, tha cho Thần, tha cho Thần đi..”
Người đã giết mẹ chính là cha ruột của mẹ, Lý Thành, và anh trai của mẹ là Lý Kiệu! !
Chỉ vì đồng tiền, bọn họ đã giết người, cực kỳ phi nhân tính! !
Năm đó, mẹ chỉ mất mười năm để xây dựng nhà họ Lý từ một gia tộc hạng ba thành gia tộc hạng nhất với khối tài sản hàng nghìn tỷ.
Còn cha con Lý Thành, chỉ vì sợ mẹ giao tập đoàn cho mình mà đã âm mưu đoạt quyền.
Lý Kiệu là người làm khó trước, oán trách mẹ ích kỷ, không giao công ty cho họ. Nhân lúc mẹ bị bệnh, đã giam lỏng bà, dày vò thảm thương, đòi quyền kiểm soát công ty.
Người cậu thứ hai Lý Hoàng không nhẫn tâm đã lén thả mẹ đi, Lý Kiệu và Lý Thành đã dẫn người truy sát đến bên sông Tiềm Long.
Toàn thân mẹ bê bết máu, một tay đẩy mình vào sông Tiềm Long, máu tươi phun lên mặt mình.
Với vẻ mặt kiên quyết, mẹ quay người ngăn chặn đám người Lý Kiệu, bà ôm chặt lấy chân Lý Kiệu, cầu xin họ giết bà, và tha cho mình!
Lý Kiệu kéo lê mẹ đi hơn chục mét, không thể đuổi kịp mình, từng dao từng dao chém lên người mẹ…
Còn mình đã trôi giạt cả cây số như một con chó chết trên sông Tiềm Long!
Nếu không phải Triệu Thanh Hà chạy đi chơi vào ban đêm, khi anh bất lực, tuyệt vọng và nghĩ rằng mình sẽ chết, cô đã vớt anh lên, thì chỉ e anh đã đem mạng xuống hoàng tuyền, ngay cả cơ hội báo thù cho mẹ cũng không có!
Đêm đó, một đêm khiến anh bạc đầu.
Tiếng hét thảm của mẹ khiến trái tim Vương Bác Thần đau đến phát điên, cổ họng đau đớn hét lên như một con dã thú!
Vương Bác Thần ôm lấy ngực, trái tim đau như bị xé toạc ra!
Đột nhiên, phun ra một ngụm máu! Trái tim này quá đau, quá nặng nề!
“Mẹ, con trai, đã trở về rồi, đến để trả thù cho mẹ !!”
Đôi mắt của Vương Bác Thần đỏ ngầu, ngập tràn tia máu.
Trong mắt người đàn ông, hừng hực ngọn lửa trả thù!
Vương Bác Thần ném chiếc mặt nạ hình mặt khỉ trên tay xuống sông!
Năm 8 tuổi, anh sốt cao kéo dài, mẹ mua mặt nạ Tề Thiên Đại Thánh, nói với anh, bảo anh kiên cường, chiến thắng mọi khó khăn như Tề Thiên Đại Thánh.
Mặc dù chiếc mặt nạ này giống hệt cái mà mẹ đã mua, nhưng nó sẽ không bao giờ là cái mà mẹ đã mua! !
Giờ đây, anh không còn cần đến chiếc mặt nạ này để tự an ủi mình nữa.
Chỉ để chiếc mặt nạ này an ủi linh hồn của mẹ trên thiên đàng. Con trai bà, đã mang đầy danh dự, trở về rồi!
Chương 37
Nhưng dù danh dự đến đâu, dù vinh hoa, phú quý đến đâu, quyền lực vô song đến đâu, thì có ích lợi gì! ! có ích gì chứ!!
Không thể khiến mẹ sống lại, không thể đổi lại được một câu mẹ gọi ‘thằng nhóc thối’, không thể đổi lại một bát mì trứng của mẹ nữa!!
Không còn mẹ nữa.
Không còn mẹ nữa rồi!
Tôi, Vương Bác Thần, sẽ không bao giờ, không bao giờ, không bao giờ có mẹ nữa! !
Tuyết rơi dày đặc trên mái tóc của người thanh niên, hòa vào những sợi tóc bạc trắng giữa hai bên thái dương.
Gió lạnh như dao cắt.
Vương Bác Thần mặc một thân đồ trắng, ôm linh vị trong vòng tay.
Trên đó có viết năm ký tự bằng máu-Mẹ quá cố Lý Kì
“Mẹ, con về rồi, mẹ yên tâm, con nhất định sẽ đòi lại công bằng cho mẹ…”
“Để nhà họ Lý, nợ máu trả bằng máu!”
Lý Kiệu! ! !
Lý Thành! ! !
Vương Bác Thần ôm linh vị, đi vào nhà họ Lý.
Hôm nay là ngày giỗ của mẹ!
Anh, đến để tế tang!
Một là tế mẹ.
Hai là tế nhà họ Lý.
…
Có sáu gia tộc quyền lực nhất ở thành phố Hà Châu, được gọi là một siêu, bốn lớn và một đen.
Mà nhà họ Lý, chính là cái một siêu đó.
Bốn gia tộc lớn là nhà họ Hồ bất động sản, bốn lớn là bốn gia tộc lớn gồm nhà họ Hồ kinh doanh bất động sản, nhà Nam Cung kinh doanh mạng, nhà họ Ngô kinh doanh ngành giải trí phim ảnh, nhà họ Tôn thì kinh doanh những nhu cầu thiết yếu.
Mà đen là nhà họ Trần khởi nghiệp bằng nghề hôi của!
Nhà họ Lý, chính là hàng đầu nhất trong số sáu đại gia tộc này.
Lúc này, nhà họ Lý trang trí đầy đèn lồng nhiều màu sắc, vô cùng náo nhiệt.
Một đại tiệc sang trọng đang được bày biện, háo hức chờ đợi.
“Thật không thể tin được, ngày mai là lễ nhậm chức và hôn lễ của Thần chủ rồi, vậy mà hôm nay Thần chủ lại nhận lời mời của nhà họ Lý ta, đây là một vinh dự rất lớn đối với nhà họ Lý ta đó.”
Ông cụ nhà họ Lý, Lý Thành cười ha hả nói: “Thần chủ, đó là vị trí ngang hàng với Quốc chủ. Một người thống trị thế giới, còn là chủ của chiến thần, áp chế được tất cả chiến thần không ngóc đầu dậy nổi!”
Lý Kiệu cười nói: “Ba, gia tộc chúng ta là gia tộc giàu có số một ở Hà Châu, chỉ cần có thể thiết lập quan hệ với Thần chủ, là liền có thể vững vàng tiến vào hàng ngũ gia tộc hạng nhất trong tỉnh, nếu cố gắng hơn nữa, có lẽ còn có thể gia nhập vào hàng ngũ gia tộc hạng nhất Giang Nam. “
Chương 38
Lý Thành gật đầu nói: “Trời giúp nhà họ Lý ta, hôm nay, không được phép để xảy ra bất kỳ việc ngoài ý muốn nào.”
“Tất cả phấn chấn lên cho ta, dù trời có sập cũng phải tiếp đón Thần chủ cho tốt cái đã.”
Tất cả mọi người đều phấn khởi, Thần chủ, đó là sự tồn tại chói lọi và bí ẩn nhất ở Nước R, chưa có ai nhìn thấy mặt thật của anh ta!
Mỗi lần xuất hiện, chỉ đeo một cái mặt nạ Tề Thiên Đại Thánh! Khiến mọi người càng thêm tò mò về gương mặt thật của anh.
Hôm nay, tiếp đãi Thần chủ thật chu đáo, chính là đại sự hàng đầu của nhà họ Lý!
“Ông nội, ba, hôm nay hình như là ngày giỗ của cô Lý Kì đúng không?”
Lý Trạch Hoa, con trai của Lý Kiệu nói: “Năm đó, cũng may giành được công ty từ tay cô Lý Kì, nếu không, thì tất cả những thứ này đều là của thằng con hoang Vương Bác Thần đó rồi.”
“Mặc dù cô đã đưa nhà họ Lý trở thành gia tộc giàu có số 1 ở Hà Châu, nhưng cô vậy mà lại muốn giao công ty cho thằng con riêng đó, thật sự là quá ích kỷ, may mà nó đã chết, nếu không thì còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.”
“Nhắc tới cái đứa không biết xấu hổ, không biết liêm sỉ đó làm gì, chưa cưới đã chửa, mang thai con hoang, vậy mà còn sinh nó ra, khiến nhà họ Lý mất hết mặt mũi, chết rồi cũng coi như là hời cho nó rồi.”
Lý Kiệu nhìn tuyết rơi bên ngoài, ung dung nói: “Hôm nay là ngày giỗ của nó, cái chết của nó lại mang đến chút vận may cho nhà họ Lý, nếu biết sớm như vậy, thì đáng lẽ phải giết nó sớm đi.”
“Còn đứa con hoang đó, cũng không biết có bị chết đuối hay không, thi thể vẫn chưa tìm thấy.”
Lý Trạch Hoa thờ ơ cười nói: “Cho dù chưa chết, thì bốn năm lại có thể làm được gì chứ? Con sẽ giết nó thêm lần nữa.”
Lúc này, Lý Thành đứng dậy nói: “Yên lặng hết đi, hồi nãy thằng hai vừa gọi, xe chuyên dụng của Thần chủ đã rời khỏi Thống đốc Phủ rồi, mọi người mau chuẩn bị tiếp đón đi.”
Đúng lúc này, một giọng nhàn nhạt đột nhiên vang lên.
“Tôi đến rồi.”
Cửa.
Gió lạnh cuộn theo sương tuyết.
Thanh niên mặc áo tang trắng.
Ôm một linh vị.
Bước trên thảm đỏ đi vào.
Long hành bước hổ, khí thế chỉ có tôi độc tôn, lan tràn phát ra.
Như thể anh chính là trung tâm của thế giới.
Tuyết rơi dày đặc thế này, như là rơi vì anh vậy.
“Vương Bác Thần?”
Lý Kiệu lập tức đứng dậy, vẻ mặt chấn kinh.
Dù đã nhiều năm trôi qua nhưng vẫn nhận ra.
Năm đó em gái Lý Kì đã liều mình đẩy con trai mình xuống sông Tiềm Long.
Mãi vẫn chưa tìm được thi thể, quả nhiên chưa chết!
Mọi người đều nhìn thấy linh vị trong lòng của Vương Bác Thần.
Chương 39
Vương Bác Thần bình tĩnh nhìn bọn họ: “Lý Thành, Lý Kiệu, tôi chưa chết, các người ngạc nhiên lắm đúng không.”
Lý Thành vỗ bàn đứng dậy, tức giận quát: “Đồ nghiệt chủng không có giáo dưỡng, hại chết con gái ta, vậy mà còn dám quay về, mày còn sống chính là sự sỉ nhục của nhà họ Lý ta, bốn năm trước để mày thoát được một kiếp, lần này mày chết là cái chắc.”
“Thằng con hoang, cố ý mặc như vậy, là về đòi tiền sao?”
Lý Trạch Hoa khinh khỉnh hừ một tiếng, nhấc chân giẫm lên ghế đẩu, vẫy tay như gọi chó: “Chó hoang, đến liếm sạch giày cho tao, tao có thể đại phát từ bi mà thưởng cho mày hai đồng.”
Vương Bác Thần cúi đầu sờ sờ linh vị trong tay, lẩm bẩm nói: “Mẹ, nhà họ Lý là của mẹ, không ai lấy đi được, mẹ không còn nữa, con sẽ khiến nhà họ Lý chôn cùng với mẹ.”
“Thằng con hoang, còn muốn báo thù cho con ả rẻ tiền đó sao? Chỉ dựa vào mày?”
Lý Trạch Hoa giễu cợt nói: “Thằng súc sinh hoang biết mẹ không biết cha, nhà họ Lý tao nuôi lớn mày, vậy mà mày lại còn muốn lấy oán báo ân, súc sinh hoang đúng là súc sinh hoang, một chút nhân luân đạo đức cũng không hiểu.”
Lý Thành nghiêm giọng quát: “Lý Kì bại hoại gia phong, nó không có tư cách được lập linh vị, mày còn sống, thì chính là tội càng thêm tội! Lý Kiệu, đi đập linh vị cho ta!”
“Lý Thành.”
Vương Bác Thần ngước mắt lên, sát khí tuôn ra, lạnh lùng nói: “Tôi đến tiễn ông về với đất.”
Không đủ tư cách để được thờ cúng!
Nghe đến đây, trái tim của Vương Bác Thần rỉ máu.
Những con người máu lạnh, vô ơn này vậy mà lại là người cùng huyết thống với mẹ!
Họ đã quên mất ai là người đã cho nhà họ Lý có được địa vị và tài sản như ngày nay.
Nếu không có mẹ anh, nhà họ Lý cùng lắm chỉ là một gia tộc hạng ba nho nhỏ.
Nhưng cuối cùng, thứ mà người mẹ nhận lại là một nhát dao đâm vào lưng từ cha và anh trai mình!
Nước mắt Vương Bác Thần rơi trên linh vị.
Anh cảm thấy không đáng thay cho mẹ mình.
Anh cho rằng sau bao nhiêu năm, cha con Lý Thành ít nhiều sẽ cảm thấy có chút áy náy.
Suy cho cùng, mẹ cũng là con gái ruột, em gái ruột thịt của bọn họ.
Nhưng bọn họ càng quá đáng hơn, cho rằng cái chết của mẹ là rất xứng đáng.
“Hỗn xược!” Lý Thành tức giận!
“Không có mẹ của tôi, các người chả làm gì cả.” Vương Bác Thần lẩm bẩm nói: “Mẹ, chỉ khi mấy kẻ này chết rồi, mẹ mới có thể nhắm mắt được đúng không.”
“Mẹ mày đã làm nhà họ Lý xấu hổ, chỉ có chết mới có thể rửa sạch tội lỗi của nó.”
Lý Kiệu cười gằn, tiến lên một bước, giật lấy linh vị trong tay Vương Bác Thần: “Một người phụ nữ bại hoại gia phong không đủ tư cách để có linh vị, đem nó tới đây!”
Đôi mắt Lý Thành u ám lạnh lùng: “Ngày trọng đại của nhà họ Lý, mặc tang phục, ôm linh vị của người chết, lại cố ý bước vào nhà họ Lý ta, thật không biết sống chết. Đập vỡ cái linh vị đó rồi tìm một cái hố ném vào đó đi, để nó vĩnh viễn không thể trở mình! Đánh gãy tứ chi của tên nghiệt chủng này, nhốt lại, sau này rồi xử lý.”
“Quỳ xuống tạ tội!”
Đám người Lý Trạch Hoa ở bên cạnh lớn tiếng quát, trên mặt tràn đầy cảm giác vượt trội.
“Quỳ xuống cho mẹ tôi.”
Chương 40
Vào khoảnh khắc Lý Kiệu giơ tay ra, Vương Bác Thần đã đá vào đầu gối của Lý Kiệu.
Chỉ nghe thấy hai tiếng rắc rắc đầu gối của Lý Kiệu đã cong về phía sau một cách quái dị, quỳ gối trước linh vị của mẹ Vương Bác Thần.
Những người nhà họ Lý còn lại đều há hốc mồm.
Sự im lặng đến chết người.
Không ai ngờ Vương Bác Thần lại dám ra tay.
“A a a a a…”
Tiếng hét như tiết heo của Lý Kiệu khiến da đầu ngứa ran.
“Ông không xứng để lạy mẹ tôi.”
Vương Bác Thần đá thẳng vào mặt Lý Kiệu, văng ra xa cả chục mét rồi bất tỉnh tại chỗ.
Nghiêm giọng nói: “Cho các người một tháng, tất cả mọi người trong nhà họ Lý, đến quỳ trước mộ mẹ tôi sám hối bảy ngày, tôi chỉ trừng trị kẻ thủ ác.”
“Nếu không, cả nhà họ Lý sẽ phải chôn cùng mẹ tôi.”
“Thằng con hoang, mày dám đánh ba tao, tao phải giết mày.”
Lý Trạch Hoa nắm lấy một chiếc ghế và lao tới, đập về phía đầu Vương Bác Thần.
Vương Bác Thần dùng chân đá ngang tới, không chỉ khiến chiếc ghế vỡ tan tành mà Lý Trạch Hoa còn bị đá bay ngược ra sau, đập không ít bàn ghế.
Anh ta lập tức phun ra một ngụm máu.
“Lý Thành, nếu các người không chết, mẹ tôi sẽ không được nhắm mắt. Một tháng này là thời gian sống cuối cùng của các người.”
Ánh mắt Vương Bác Thần lạnh lùng đầy sát khí, quét nhìn một cái, bước ra ngoài.
“Đánh người rồi còn muốn đi? Giết nó.”
Người nhà họ Lý muốn ngăn cản, không nuốt được cục tức này.
“Để nó đi!”
Lý Thành nói với ánh mắt âm độc: “Hôm nay cứ tha cho nó một mạng đi, Thần chủ sắp tới rồi, đây mới là chuyện quan trọng.”
Nhà họ Lý đã là gia tộc hạng một ở Hà Châu, bây giờ chỉ thiếu một cơ hội để vào hàng ngũ gia tộc hạng một ở tỉnh thôi.
Chỉ có Thần chủ mới có thể cho nhà họ Lý cơ hội này.
Vì vậy, cho dù muốn giết Vương Bác Thần đến đâu, cũng phải đợi tiếp đãi xong Thống đốc.
Nửa tiếng sau.
Điện thoại di động của Lý Thành vang lên: “Ba, mau chuẩn bị đi, đoàn xe của Thần chủ sắp tới rồi.”
Trái tim treo lơ lửng của Lý Thành cuối cùng cũng hạ xuống, ánh mắt uy nghiêm liếc nhìn xung quanh: “Lên được con thuyền Thần chủ này, liên quan đến việc nhà họ Lý ta có thể xếp vào hàng những gia tộc hạng nhất trong tỉnh hay không đó.
“Nếu ai phá hỏng một mắc xích nào đó, làm hỏng chuyện của nhà họ Lý ta, ta sẽ tự tay chôn sống người đó.”
Những người còn lại không dám thở mạnh, vội vàng dấy lên tinh thần.
Người nhà họ Lý đứng ở cửa, hào hứng chờ đoàn xe của Thần chủ.
Nhưng, mãi vẫn chưa tới.