-
Chương 366-370
Chương366
CHƯƠNG 366
“Bỏ đi, nếu tôi đi, hoàng thất Nước J các người sẽ chết khiếp mất.”
Vương Bác Thần giễu cợt mà nói
“Miyamoto, có phải ông đã quá coi Nước J của mình giỏi lắm rồi không? Sư phụ tôi là ai, mà Nước J các người cũng có tư cách mời?”
Hoa Mạnh Trường hoàn toàn không khách sáo, vẻ mặt khinh miệt.
Miyamoto Ichiro thở dài, không dám nói thêm gì nữa.
Ông ta lờ mờ cảm nhận được, người thanh niên này rất không bình thường!
Loại khí thế sức mạnh căng tràn đó, cái loại khí thế điềm nhiên lãnh đạm đó, cái loại bá đạo chỉ ta độc tôn đó, ông ta chưa từng nhìn thấy trên người của ai khác.
Hoa Mạnh Trường nóng lòng muốn quay về nghiên cứu pháp môn vận khí, nói: “Sư phụ, vậy đệ tử về trước đây, ngài không cần phải nể mặt người nhà họ Chu, đợi khi đệ tử có thời gian nhất định sẽ đến nhà họ Chu nói lý, dám vu nhọ ngài, đập xe ngài, nhà họ Chu thật giỏi.”
Vương Bác Thần gật đầu, Hoa Mạnh Trường vội vàng rời đi.
“Đại sư Miyamoto, hóa ra ngài ở đây à, phòng đấu giá đang bán đấu giá chữ viết của ngài, đã đạt đến một triệu USD rồi.”
Tôn Liễu, một nữ minh tinh nổi tiếng cũng thuộc hàng bậc nhất trong nước.
Nhìn thấy cuộn giấy trong tay Miyamoto Ichiro, cô ta mỉm cười nói: “Đây là chữ viết mới của ngài sao? Ngài không ngại cho tôi xem một chút chứ.”
Nói xong, Tôn Liễu quen tay quen chân mà cầm lấy, vừa mở ra đã bị chấn cảm, kinh ngạc thốt lên: “Đại sư Miyamoto, bức “Lam Đình Tập Tự” này của ngài tuyệt quá, đây mới là bảo vật thực sự của tối nay, bây giờ ngài mới lấy ra, định làm mọi người ngạc nhiên à? ”
Ichiro Miyamoto cau mày: “Cái này không phải tôi viết, là do Vương đại sư viết đó.”
Tôn Liễu sững sờ, sau đó nở nụ cười nói: “Đại sư Miyamoto, ngài đừng nói giỡn nữa, có khi anh ta ngay cả một số chữ trong đây còn không biết đọc nữa, nếu như anh ta có thể viết được loại chữ trình độ này, thì tôi cũng là đại sư thư pháp rồi đó.”
“Đại sư Miyamoto, ngài mau qua đó đi.” Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Tôn Liễu kéo lấy cánh tay Miyamoto Ichiro, lại nhìn về phía Vương Bác Thần, bộ dạng như giáo huấn, nói: “Đại sư Miyamoto có thể nói như vậy, anh không có chút bày tỏ nào sao, bộ dạng thong dong đó là sao? Làm người phải biết tự lượng sức mình, anh không hiểu sao? Tên bịp bợm ở đâu ra, tưởng đại sư Miyamoto mới đến nước R sẽ dễ bị gạt sao? ”
“Cô Tôn, cô nói như vậy có phải là không thích hợp không?”
Sắc mặt Miyamoto Ichiro tối sầm lại, còn muốn nói gì đó, nhưng Tôn Liễu vội vàng cười nói: “Đại sư Miyamoto, ngài không hiểu chứ, ở đây có nhiều kẻ bịp bợm lắm, nể mặt ngài, tôi sẽ không so đo với anh ta nữa, tôi dẫn ngài qua đó.”
Miyamoto Ichiro lo lắng nhìn Vương Bác Thần.
“Đi đi, nhân tiện tôi cũng qua đó xem một chút.”
Vương Bác Thần không thèm so đo, cho dù có cho Miyamoto Ichiro mười cái gan, ông ta cũng không dám nhận bừa cái bức chữ này.
“Anh đúng là da mặt dày nha.”
Tôn Liễu vẻ mặt chán ghét, ghét bỏ mà nói: “Anh đừng có đi vào chung với bọn tôi, hiểu không? Đừng để người khác tưởng là tôi đưa anh vào, tôi không muốn mất mặt đâu! Anh cũng không thử coi bộ dạng ăn mặc của mình đi, một thân quần áo hàng chợ, mà cũng có mặt mũi tới sao? Đúng là mất mặt mà.”
Chương367
CHƯƠNG 367
Miyamoto Ichiro rất khó xử, nhưng đã bị Tôn Liễu kéo đi rồi.
Vương Bác Thần trước giờ rất lười so đo với loại người như Tôn Liễu, sư tử sao lại đi so đo với kiến muỗi được.
Đến sảnh đấu giá, Vương Bác Thần tìm một chỗ ngồi rồi ngồi xuống, lúc này Tôn Liễu đang trưng bày “Lam Đình Tập Tự” trên sân khấu, trên mặt nở nụ cười nói: “Bức tự này, là tác phẩm mới của đại sư Miyamoto, hành thư hàng đầu chân chính, đây là bảo bối áp đáy, mọi người xem đi, giá khởi điểm chín tỷ, mỗi lần ra giá không được thấp hơn 300 triệu.”
Vương Bác Thần nhàn nhạt nói: “Tôi chưa đồng ý, mà cô cũng dám bán chữ của tôi?”
Ai vậy, ai dám làm loạn ở đây?
Không biết mọi người ở đây, đều là người có tiếng sao?
Tìm chết à?
Rất nhiều người cau mày, men theo âm thanh nhìn qua.
Nhìn thấy một thanh niên lạ mặt đang lười biếng ngồi dựa vào ghế, sắc mặt lập tức trở nên lạnh lẽo.
“Cậu nhóc, cơm có thể ăn bậy, nhưng không được nói bậy, cậu biết hôm nay ở đây toàn là những ai không? Chỉ tùy tiện một người cũng đã có thể giẫm chết cậu rồi. Thấy cậu còn trẻ không hiểu chuyện, mau cút ra ngoài đi, đây không phải nơi cậu có thể đến đâu.”
Một đạo diễn trung niên quát mắng, ông ta có địa vị rất cao trong làng giải trí, đã quay không ít bộ phim bom tấn. Kẹp điếu thuốc trên tay, đội mũ, trên mặt có đốm trắng, chính là đạo diễn nổi tiếng nước R, Bạch Liên Thành.
Tôn Liễu trên sân khấu chỉ vào Vương Bác Thần nói: “Người này là một tên bịp bợm, hồi nãy suýt đã gạt đại sư Miyamoto, cũng may nhờ tôi phát hiện, nếu không đại sư Miyamoto đã bị đã bị anh ta lừa lấy đi bức “Lam Đình Tập Tự” đỉnh cao này rồi.”
Tôn Liễu khẽ dừng một hồi, rồi lạnh lùng nói: “Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một kẻ nói dối táo tợn như vậy, hồi nãy tôi đã cho anh ta một cơ hội để anh ta rời đi, không ngờ anh ta còn không biết tốt xấu, được nước làm tới, đi theo vào. Chúng ta không thể khoan dung tên bịp bợm này, quyết không thể tha cho anh ta.”
Lời nói của Tôn Liễu ngay lập tức làm dấy lên không ít sự hưởng ứng.
Đây là nơi lui tới của các đại gia, một tên nhóc nghèo nàn vào đây là sao chứ?
Giới của chúng tôi là nơi cậu có thể vào được sao?
Cậu ăn mặc tồi tàn như vậy, ngồi với chúng tôi, mẹ nó cậu đang làm nhục bọn tôi sao?
Một tên nghèo hạ lưu như cậu, ai cho cậu tham gia vào giới của chúng tôi?
Thứ không biết trời cao đất dày, thứ sâu mọt dưới đáy xã hội, nhìn thấy là khiến người ta buồn nôn.
“Còn có chuyện như vậy à?”
Có người cười lạnh, nhàn nhạt nói: “Ngay cả đại sư Miyamoto mà cũng dám gạt? Lá gan thật lớn.”
Lại có người khác mắng: “Nhân viên bảo vệ đâu? Bắt lại đi, ném cho đồn cảnh sát, đúng là làm hỏng tâm trạng của mọi người mà.”
Một đám tiểu thịt tươi mỉa mai nói: “Thứ chó từ nơi nào tới vậy, mù rồi sao? Nơi giải trí của nhiều lão đại tiền bối như vậy mà anh cũng dám tới ư? Ăn mặc như ăn xin vậy, anh đến làm chúng tôi buồn nôn sao?”
Một nhóm người chế nhạo mỉa mai.
Bạch Liên Thành xua tay nói: “Mọi người không cần phá hỏng tâm trạng vì thứ như vậy. Nhóc con, cậu không có giáo dưỡng, không biết lễ phép, nhưng tôi là người nói lý, tôi không thể để cậu chết mà không hiểu tại sao được. Cậu nói bức tự này là của cậu ư?”
Chương368
CHƯƠNG 368
“Nói đùa, trong thế giới bây giờ, chỉ có đại sư Miyamoto mới có thể viết ra được, bức “Lam Đình Tập Tự” này gần như không có bất kỳ khác biệt gì với hàng thật, khác biệt duy nhất là thiếu đi cảm giác niên đại so với bức “Lam Đình Tập Tự này” thật sự thôi, đây là thứ mà cậu có thể viết ra được sao?”
“Được rồi, tôi cũng lười nói nhảm với cậu, bảo vệ, bắt lại cho tôi, đưa đến đồn cảnh sát, không nhốt dăm ba năm thì đừng để tên ngốc này ra.”
“Đúng vậy, nhất định phải dạy cho loại này một bài học, nếu không sẽ không nhớ đời đâu.”
Tôn Liễu cười lạnh liên tục.
Vẻ mặt Vương Bác Thần tỏ vẻ thờ ơ, nhưng Miyamoto Ichiro không thể chịu đựng được nữa, tức giận đứng lên, mắng: “Đám khốn nạn các người, bức tự này chính là do đại sư Vương vừa viết, tôi viết không bằng ngài ấy, các người hiểu cái rắm gì !! Thứ mắt chó coi thường người khác, chỉ dựa vào các người mà cũng dám sỉ nhục đại sư Vương sao? Thứ chó các người, muốn chết sao! !? ”
Gì cơ! !
Không phải đại sư Miyamoto viết ư?
Là tên nhóc này viết?
Chuyện là sao!
Đám người Bạch Liên Thành lập tức đứng ngồi không yên, toàn bộ đều ngây ngốc!
Vẻ mặt lúc xanh lúc đỏ, đều nhìn về phía Tôn Liễu trên sân khấu.
Những người có mặt đều là những nhân vật có máu mặt.
Đặc biệt là đám người Bạch Liên Thành, đều là những đại đạo diễn có tiếng trong ngành. Ông ta đã chuẩn bị kêu người đuổi tên nhóc đó ra ngoài rồi, ông ta đã sẵn sàng bán ân huệ cho đại sư Miyamoto rồi.
Kết quả là bây giờ ông lại nói với tôi, bức tự này chính là do tên nhóc đó viết? Người ta mới là tác giả thực sự của bức tự?
Đây là một cái tát vào mặt đó, tát vào mặt tôi trước mặt những người nổi tiếng trong ngành đó!
Đậu xanh!
Sắc mặt Bạch Liên Thành trở nên xanh đen, cổ họng tắc nghẽn không nói được lời nào, vẻ mặt âm trầm nhìn về phía sân khấu: “Tôn Liễu, cô giải thích cho tôi.”
Không chỉ Bạch Liên Thành, mà những người vừa rồi buông lời mắng nhiếc cũng hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào, vô cùng xấu hổ.
Đây là đưa mặt mình cho người ta tát đó! !
Hôm nay mất hết mặt mũi rồi! !
Tất cả chúng tôi đều nghĩ đó là tác phẩm của đại sư Miyamoto, chúng tôi còn đang định nịnh hót đại sư Miyamoto, muốn ra mặt thay cho đại sư Miyamoto đó!
Bây giờ lại nói cho chúng tôi biết, người chúng tôi đang đối phó, mới là tác giả thực sự của tác phẩm này! !
Đậu xanh rau má nhà tôi! !
Tôn Liễu ở trên sân khấu cũng sợ hãi, nếu đúng là như vậy, chưa nói đến việc đắc tội người thanh niên đó, mà cũng đắc tội đến đại sư Miyamoto rồi!
Trước mặt nhiều người như vậy, nói bức tự này vượt xa tất cả những tác phẩm trước đây Ichiro Miyamoto, là đại diện cho trình độ đỉnh cao của thế giới. Kết quả lại không phải do Ichiro Miyamoto viết, điều này khiến Ichiro Miyamoto phải xấu hổ như thế nà chứ? Điều này đã khiến Ichiro Miyamoto trở thành một trò cười tối nay đó.
Chương369
CHƯƠNG 369
“Đại sư Miyamoto, ngài đừng đùa với tôi, bức tự này tôi lấy từ tay ngài mà.”
Biểu cảm Tôn Liễu cười cứng nhắc, còn khó coi hơn cả khóc nữa, nếu như bức tự này thật sự do tên nhóc đó viết ra, vậy tối nay cô ta sẽ đắc tội với rất nhiều người!
Nếu không phải cô ta chỉ đạo lung tung, đám người Bạch Liên Thành sẽ không sai lầm như vậy.
Miyamoto Ichiro hừ lạnh nói: “Bức tự này là đại sư Vương đã để lại khi hướng dẫn tôi khi nãy, tôi đang định trả cho ngài ấy thì đã bị cô lấy đi rồi. Tôi đã từng nói với cô, bức tự này là do đại sư Vương viết rồi, nhưng cô tự cho mình là đúng, căn bản không tin, còn mỉa mai đại sư Vương một phen.”
Sắc mặt Tôn Liễu đột nhiên sa sầm, làm sao tôi biết lời ông nói khi nãy là thật chứ, tôi còn tưởng rằng ông đang nói đùa với tôi thôi.
Hơn nữa tên nhóc này còn trẻ như vậy, làm sao tôi biết được cậu ta có trình độ như vậy chứ.
Bạch Liên Thành nghiến răng hỏi: “Tôn Liễu, đại sư Miyamoto thật sự đã nói qua với cô, phải không?”
Tôn Liễu vội vàng nói: “Đạo diễn Bạch, tôi tưởng đại sư Miyamoto đang nói đùa với tôi, tôi tưởng..”
“Câm miệng cho tôi! Cô tưởng, cô tưởng, cô tưởng cái rắm!”
Bạch Liên Thành tức giận điên lên, tên ngốc này, mẹ nó cô không thể hỏi thêm một câu sao? Cô không thể nghe đại sư Miyamoto nói xong sao? Cô không thể hỏi đại sư Vương trước sao?
Đậu xanh!
Tức chết ông đây rồi! ! Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Người phụ nữ ngu ngốc này đã khiến ông đây phải mất hết mặt mũi rồi! !
“Ngài Miyamoto, đại sư Vương, thực sự xin lỗi, tôi cũng không rõ sự tình, nên mới như vậy. Hay là vậy đi, tối nay tôi chủ xị, đền bù xin lỗi hai người, được không? Đại sư Vương, chúng tôi cũng là không đánh thì không quen biết, chúng ta hãy kết bạn đi, coi như nể mặt tôi.”
Bạch Liên Thành vội vàng cười nịnh xin lỗi, sống đến từng tuổi như ông ta, chuyện gì cũng đã từng gặp qua, sớm đã luyện được một thân bản lĩnh mạnh vì gạo, bạo vì tiền rồi.
Nếu là một người bình thường, chắc chắn sẽ nể mặt ông ta.
Nhưng thật không may, người ông ta đắc tội là Vương Bác Thần.
Vương Bác Thần thật sự không cần phải nể mặt ai, cũng không ai dám kêu anh nể mặt.
Miyamoto Ichiro cười lạnh nói: “Ngay cả thần y Hoa cũng là học trò của đại sư Vương, Bạch Liên Thành, ông cũng đủ tư cách để đại sư Vương nể mặt sao? Phim mới của ông sắp sửa duyệt rồi phải không? Một người bạn của tôi tình cờ phụ trách duyệt phim của các người, sau này, phim của các người, đừng mong được duyệt nữa!!”
“Thần, thần y Hoa nào?”
Bạch Liên Thành hít sâu một hơi, có một loại linh cảm không tốt, lạnh lùng trừng mắt nhìn Tôn Liễu một cái, đợi đó cho ông! !
Miyamoto Ichiro cười lạnh nói: “Không lẽ nước R chúng ta còn thần y Hoa thứ hai sao?”
Rầm!
Những lời này giống như một nhát búa nặng nề, đập vào đầu Bạch Liên Thành, khiến huyết khí trong người ông ta trào lên, suýt nữa thì lật nhào!
Thần y Hoa! !
Người thanh niên này vậy mà lại là sư phụ của Thần y Hoa! ! !
Chương370
CHƯƠNG 370
Bạch Liên Thành vốn còn muốn dùng thân phận để tổ chức tiệc, làm quen và xin lỗi, cho chuyện này qua đi.
Nhưng khi nghe thấy những lời của Miyamoto Ichiro, sắc mặt lập tức thay đổi.
Những người làm phim rất sợ bị xét duyệt, một khi bộ phim không được duyệt, tất cả công sức chăm chỉ sẽ bị đổ sông đổ biển!
Mấu chốt là không làm được gì hết, quyền duyệt nằm trong tay người ra, người ta tuỳ tiện tìm một cái cớ là cũng cho phim của bạn đi tong được rồi.
Nhưng những thứ này đều không quan trọng nữa, quan trọng Vương Bác Thần là sư phụ của thần y, điều này còn đáng sợ hơn cả phim không được duyệt nữa! !
Miyamoto Ichiro tuy rằng có quan hệ, nhưng cũng không đáng sợ như vậy, một người Nước J cho dù là có quan hệ, nhưng cũng đâu thể quản được chuyện nước R?
Nhưng Thần y Hoa thì khác, chính là thánh y đương thời của nước R đó! !
Thần y Hoa, đó là khách VIP của những siêu boss đó! !
Mạng lưới quan hệ của ông ta, tuyệt đối không phải thứ mà Miyamoto Ichiro có thể so được!
Nếu Thần y Hoa muốn xử một người, là chuyện chỉ trong một câu nói, lúc đó cả đời này bạn cũng đừng mong trở được mình!
Nghĩ đến đây, mồ hôi lạnh Bạch Liên Thành lập tức đổ xuống, nhưng ông ta vẫn không dám tin, Vương Bác Thần làm sao có thể là sư phụ của Thần y Hoa được?
Nhưng một người như Miyamoto Ichiro sẽ không bao giờ dùng cái này để gạt ông ta!
Tôn Liễu ngu ngốc, não có lỗ hổng sao, lấy chữ thì lấy chữ, sao miệng không có cái cửa nào vậy? Con điên này, đang so kè hơn thua với ai vậy chứ!
Cơn tức giận của Bạch Liên Thành dâng trào, chỉ cảm thấy toàn thân mình sắp vỡ tung, tức giận đến đầu não ong ong.
“Hiểu lầm, hiểu lầm, tôi đang xin đại sư Vương cho tôi cơ hội thôi.”
Bạch Liên Thành vốn đã có đốm trắng trên mặt, lúc này sắc mặt càng trắng hơn, quay người chỉ vào Tôn Liễu mắng: “Cô thật to gan, đắc tội với đại sư Vương, cô muốn chết sao. Ả điên này, lấy đâu ra cái gan so kè hơn thua vậy? Cô là cái thá gì!! mau cút qua đây cho tôi, lập tức quỳ xuống tạ lỗi với đại sư Vương đi!!! ”
“Hả?”
Tôn Liễu sững người, cả người cô ta đều ngây ngốc.
Bức “Lam Đình Tập Tự” này thật sự do Vương Bác Thần viết sao! !
Vương Bác Thần còn là sư phụ của Thần y Hoa! !
Tôn Liễu cao cao tại thượng, lập tức biến thành một con gà không có lông, đôi chân run lên vì sợ hãi.
Điều quan trọng nhất là chỉ cần một câu nói của người ta, đã có thể khiến phim không được duyệt rồi, nếu như vì chuyện này mà khiến phim không được duyệt, thì toàn bộ làng giải trí sau này sẽ không còn ai dám sử dụng cô ta nữa! !
Hơn nữa, nếu chuyện này không được giải quyết, Bạch Liên Thành nhất định sẽ phong sát cô ta! !
“Tôi, tôi sai rồi, đại sư Vương, là tôi có mắt không tròng, là tôi mắt chó xem thường người khác, ngài đừng để bụng, chỉ cần ngài không giận, ngài kêu tôi làm gì tôi cũng đồng ý.”
CHƯƠNG 366
“Bỏ đi, nếu tôi đi, hoàng thất Nước J các người sẽ chết khiếp mất.”
Vương Bác Thần giễu cợt mà nói
“Miyamoto, có phải ông đã quá coi Nước J của mình giỏi lắm rồi không? Sư phụ tôi là ai, mà Nước J các người cũng có tư cách mời?”
Hoa Mạnh Trường hoàn toàn không khách sáo, vẻ mặt khinh miệt.
Miyamoto Ichiro thở dài, không dám nói thêm gì nữa.
Ông ta lờ mờ cảm nhận được, người thanh niên này rất không bình thường!
Loại khí thế sức mạnh căng tràn đó, cái loại khí thế điềm nhiên lãnh đạm đó, cái loại bá đạo chỉ ta độc tôn đó, ông ta chưa từng nhìn thấy trên người của ai khác.
Hoa Mạnh Trường nóng lòng muốn quay về nghiên cứu pháp môn vận khí, nói: “Sư phụ, vậy đệ tử về trước đây, ngài không cần phải nể mặt người nhà họ Chu, đợi khi đệ tử có thời gian nhất định sẽ đến nhà họ Chu nói lý, dám vu nhọ ngài, đập xe ngài, nhà họ Chu thật giỏi.”
Vương Bác Thần gật đầu, Hoa Mạnh Trường vội vàng rời đi.
“Đại sư Miyamoto, hóa ra ngài ở đây à, phòng đấu giá đang bán đấu giá chữ viết của ngài, đã đạt đến một triệu USD rồi.”
Tôn Liễu, một nữ minh tinh nổi tiếng cũng thuộc hàng bậc nhất trong nước.
Nhìn thấy cuộn giấy trong tay Miyamoto Ichiro, cô ta mỉm cười nói: “Đây là chữ viết mới của ngài sao? Ngài không ngại cho tôi xem một chút chứ.”
Nói xong, Tôn Liễu quen tay quen chân mà cầm lấy, vừa mở ra đã bị chấn cảm, kinh ngạc thốt lên: “Đại sư Miyamoto, bức “Lam Đình Tập Tự” này của ngài tuyệt quá, đây mới là bảo vật thực sự của tối nay, bây giờ ngài mới lấy ra, định làm mọi người ngạc nhiên à? ”
Ichiro Miyamoto cau mày: “Cái này không phải tôi viết, là do Vương đại sư viết đó.”
Tôn Liễu sững sờ, sau đó nở nụ cười nói: “Đại sư Miyamoto, ngài đừng nói giỡn nữa, có khi anh ta ngay cả một số chữ trong đây còn không biết đọc nữa, nếu như anh ta có thể viết được loại chữ trình độ này, thì tôi cũng là đại sư thư pháp rồi đó.”
“Đại sư Miyamoto, ngài mau qua đó đi.” Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Tôn Liễu kéo lấy cánh tay Miyamoto Ichiro, lại nhìn về phía Vương Bác Thần, bộ dạng như giáo huấn, nói: “Đại sư Miyamoto có thể nói như vậy, anh không có chút bày tỏ nào sao, bộ dạng thong dong đó là sao? Làm người phải biết tự lượng sức mình, anh không hiểu sao? Tên bịp bợm ở đâu ra, tưởng đại sư Miyamoto mới đến nước R sẽ dễ bị gạt sao? ”
“Cô Tôn, cô nói như vậy có phải là không thích hợp không?”
Sắc mặt Miyamoto Ichiro tối sầm lại, còn muốn nói gì đó, nhưng Tôn Liễu vội vàng cười nói: “Đại sư Miyamoto, ngài không hiểu chứ, ở đây có nhiều kẻ bịp bợm lắm, nể mặt ngài, tôi sẽ không so đo với anh ta nữa, tôi dẫn ngài qua đó.”
Miyamoto Ichiro lo lắng nhìn Vương Bác Thần.
“Đi đi, nhân tiện tôi cũng qua đó xem một chút.”
Vương Bác Thần không thèm so đo, cho dù có cho Miyamoto Ichiro mười cái gan, ông ta cũng không dám nhận bừa cái bức chữ này.
“Anh đúng là da mặt dày nha.”
Tôn Liễu vẻ mặt chán ghét, ghét bỏ mà nói: “Anh đừng có đi vào chung với bọn tôi, hiểu không? Đừng để người khác tưởng là tôi đưa anh vào, tôi không muốn mất mặt đâu! Anh cũng không thử coi bộ dạng ăn mặc của mình đi, một thân quần áo hàng chợ, mà cũng có mặt mũi tới sao? Đúng là mất mặt mà.”
Chương367
CHƯƠNG 367
Miyamoto Ichiro rất khó xử, nhưng đã bị Tôn Liễu kéo đi rồi.
Vương Bác Thần trước giờ rất lười so đo với loại người như Tôn Liễu, sư tử sao lại đi so đo với kiến muỗi được.
Đến sảnh đấu giá, Vương Bác Thần tìm một chỗ ngồi rồi ngồi xuống, lúc này Tôn Liễu đang trưng bày “Lam Đình Tập Tự” trên sân khấu, trên mặt nở nụ cười nói: “Bức tự này, là tác phẩm mới của đại sư Miyamoto, hành thư hàng đầu chân chính, đây là bảo bối áp đáy, mọi người xem đi, giá khởi điểm chín tỷ, mỗi lần ra giá không được thấp hơn 300 triệu.”
Vương Bác Thần nhàn nhạt nói: “Tôi chưa đồng ý, mà cô cũng dám bán chữ của tôi?”
Ai vậy, ai dám làm loạn ở đây?
Không biết mọi người ở đây, đều là người có tiếng sao?
Tìm chết à?
Rất nhiều người cau mày, men theo âm thanh nhìn qua.
Nhìn thấy một thanh niên lạ mặt đang lười biếng ngồi dựa vào ghế, sắc mặt lập tức trở nên lạnh lẽo.
“Cậu nhóc, cơm có thể ăn bậy, nhưng không được nói bậy, cậu biết hôm nay ở đây toàn là những ai không? Chỉ tùy tiện một người cũng đã có thể giẫm chết cậu rồi. Thấy cậu còn trẻ không hiểu chuyện, mau cút ra ngoài đi, đây không phải nơi cậu có thể đến đâu.”
Một đạo diễn trung niên quát mắng, ông ta có địa vị rất cao trong làng giải trí, đã quay không ít bộ phim bom tấn. Kẹp điếu thuốc trên tay, đội mũ, trên mặt có đốm trắng, chính là đạo diễn nổi tiếng nước R, Bạch Liên Thành.
Tôn Liễu trên sân khấu chỉ vào Vương Bác Thần nói: “Người này là một tên bịp bợm, hồi nãy suýt đã gạt đại sư Miyamoto, cũng may nhờ tôi phát hiện, nếu không đại sư Miyamoto đã bị đã bị anh ta lừa lấy đi bức “Lam Đình Tập Tự” đỉnh cao này rồi.”
Tôn Liễu khẽ dừng một hồi, rồi lạnh lùng nói: “Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một kẻ nói dối táo tợn như vậy, hồi nãy tôi đã cho anh ta một cơ hội để anh ta rời đi, không ngờ anh ta còn không biết tốt xấu, được nước làm tới, đi theo vào. Chúng ta không thể khoan dung tên bịp bợm này, quyết không thể tha cho anh ta.”
Lời nói của Tôn Liễu ngay lập tức làm dấy lên không ít sự hưởng ứng.
Đây là nơi lui tới của các đại gia, một tên nhóc nghèo nàn vào đây là sao chứ?
Giới của chúng tôi là nơi cậu có thể vào được sao?
Cậu ăn mặc tồi tàn như vậy, ngồi với chúng tôi, mẹ nó cậu đang làm nhục bọn tôi sao?
Một tên nghèo hạ lưu như cậu, ai cho cậu tham gia vào giới của chúng tôi?
Thứ không biết trời cao đất dày, thứ sâu mọt dưới đáy xã hội, nhìn thấy là khiến người ta buồn nôn.
“Còn có chuyện như vậy à?”
Có người cười lạnh, nhàn nhạt nói: “Ngay cả đại sư Miyamoto mà cũng dám gạt? Lá gan thật lớn.”
Lại có người khác mắng: “Nhân viên bảo vệ đâu? Bắt lại đi, ném cho đồn cảnh sát, đúng là làm hỏng tâm trạng của mọi người mà.”
Một đám tiểu thịt tươi mỉa mai nói: “Thứ chó từ nơi nào tới vậy, mù rồi sao? Nơi giải trí của nhiều lão đại tiền bối như vậy mà anh cũng dám tới ư? Ăn mặc như ăn xin vậy, anh đến làm chúng tôi buồn nôn sao?”
Một nhóm người chế nhạo mỉa mai.
Bạch Liên Thành xua tay nói: “Mọi người không cần phá hỏng tâm trạng vì thứ như vậy. Nhóc con, cậu không có giáo dưỡng, không biết lễ phép, nhưng tôi là người nói lý, tôi không thể để cậu chết mà không hiểu tại sao được. Cậu nói bức tự này là của cậu ư?”
Chương368
CHƯƠNG 368
“Nói đùa, trong thế giới bây giờ, chỉ có đại sư Miyamoto mới có thể viết ra được, bức “Lam Đình Tập Tự” này gần như không có bất kỳ khác biệt gì với hàng thật, khác biệt duy nhất là thiếu đi cảm giác niên đại so với bức “Lam Đình Tập Tự này” thật sự thôi, đây là thứ mà cậu có thể viết ra được sao?”
“Được rồi, tôi cũng lười nói nhảm với cậu, bảo vệ, bắt lại cho tôi, đưa đến đồn cảnh sát, không nhốt dăm ba năm thì đừng để tên ngốc này ra.”
“Đúng vậy, nhất định phải dạy cho loại này một bài học, nếu không sẽ không nhớ đời đâu.”
Tôn Liễu cười lạnh liên tục.
Vẻ mặt Vương Bác Thần tỏ vẻ thờ ơ, nhưng Miyamoto Ichiro không thể chịu đựng được nữa, tức giận đứng lên, mắng: “Đám khốn nạn các người, bức tự này chính là do đại sư Vương vừa viết, tôi viết không bằng ngài ấy, các người hiểu cái rắm gì !! Thứ mắt chó coi thường người khác, chỉ dựa vào các người mà cũng dám sỉ nhục đại sư Vương sao? Thứ chó các người, muốn chết sao! !? ”
Gì cơ! !
Không phải đại sư Miyamoto viết ư?
Là tên nhóc này viết?
Chuyện là sao!
Đám người Bạch Liên Thành lập tức đứng ngồi không yên, toàn bộ đều ngây ngốc!
Vẻ mặt lúc xanh lúc đỏ, đều nhìn về phía Tôn Liễu trên sân khấu.
Những người có mặt đều là những nhân vật có máu mặt.
Đặc biệt là đám người Bạch Liên Thành, đều là những đại đạo diễn có tiếng trong ngành. Ông ta đã chuẩn bị kêu người đuổi tên nhóc đó ra ngoài rồi, ông ta đã sẵn sàng bán ân huệ cho đại sư Miyamoto rồi.
Kết quả là bây giờ ông lại nói với tôi, bức tự này chính là do tên nhóc đó viết? Người ta mới là tác giả thực sự của bức tự?
Đây là một cái tát vào mặt đó, tát vào mặt tôi trước mặt những người nổi tiếng trong ngành đó!
Đậu xanh!
Sắc mặt Bạch Liên Thành trở nên xanh đen, cổ họng tắc nghẽn không nói được lời nào, vẻ mặt âm trầm nhìn về phía sân khấu: “Tôn Liễu, cô giải thích cho tôi.”
Không chỉ Bạch Liên Thành, mà những người vừa rồi buông lời mắng nhiếc cũng hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào, vô cùng xấu hổ.
Đây là đưa mặt mình cho người ta tát đó! !
Hôm nay mất hết mặt mũi rồi! !
Tất cả chúng tôi đều nghĩ đó là tác phẩm của đại sư Miyamoto, chúng tôi còn đang định nịnh hót đại sư Miyamoto, muốn ra mặt thay cho đại sư Miyamoto đó!
Bây giờ lại nói cho chúng tôi biết, người chúng tôi đang đối phó, mới là tác giả thực sự của tác phẩm này! !
Đậu xanh rau má nhà tôi! !
Tôn Liễu ở trên sân khấu cũng sợ hãi, nếu đúng là như vậy, chưa nói đến việc đắc tội người thanh niên đó, mà cũng đắc tội đến đại sư Miyamoto rồi!
Trước mặt nhiều người như vậy, nói bức tự này vượt xa tất cả những tác phẩm trước đây Ichiro Miyamoto, là đại diện cho trình độ đỉnh cao của thế giới. Kết quả lại không phải do Ichiro Miyamoto viết, điều này khiến Ichiro Miyamoto phải xấu hổ như thế nà chứ? Điều này đã khiến Ichiro Miyamoto trở thành một trò cười tối nay đó.
Chương369
CHƯƠNG 369
“Đại sư Miyamoto, ngài đừng đùa với tôi, bức tự này tôi lấy từ tay ngài mà.”
Biểu cảm Tôn Liễu cười cứng nhắc, còn khó coi hơn cả khóc nữa, nếu như bức tự này thật sự do tên nhóc đó viết ra, vậy tối nay cô ta sẽ đắc tội với rất nhiều người!
Nếu không phải cô ta chỉ đạo lung tung, đám người Bạch Liên Thành sẽ không sai lầm như vậy.
Miyamoto Ichiro hừ lạnh nói: “Bức tự này là đại sư Vương đã để lại khi hướng dẫn tôi khi nãy, tôi đang định trả cho ngài ấy thì đã bị cô lấy đi rồi. Tôi đã từng nói với cô, bức tự này là do đại sư Vương viết rồi, nhưng cô tự cho mình là đúng, căn bản không tin, còn mỉa mai đại sư Vương một phen.”
Sắc mặt Tôn Liễu đột nhiên sa sầm, làm sao tôi biết lời ông nói khi nãy là thật chứ, tôi còn tưởng rằng ông đang nói đùa với tôi thôi.
Hơn nữa tên nhóc này còn trẻ như vậy, làm sao tôi biết được cậu ta có trình độ như vậy chứ.
Bạch Liên Thành nghiến răng hỏi: “Tôn Liễu, đại sư Miyamoto thật sự đã nói qua với cô, phải không?”
Tôn Liễu vội vàng nói: “Đạo diễn Bạch, tôi tưởng đại sư Miyamoto đang nói đùa với tôi, tôi tưởng..”
“Câm miệng cho tôi! Cô tưởng, cô tưởng, cô tưởng cái rắm!”
Bạch Liên Thành tức giận điên lên, tên ngốc này, mẹ nó cô không thể hỏi thêm một câu sao? Cô không thể nghe đại sư Miyamoto nói xong sao? Cô không thể hỏi đại sư Vương trước sao?
Đậu xanh!
Tức chết ông đây rồi! ! Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Người phụ nữ ngu ngốc này đã khiến ông đây phải mất hết mặt mũi rồi! !
“Ngài Miyamoto, đại sư Vương, thực sự xin lỗi, tôi cũng không rõ sự tình, nên mới như vậy. Hay là vậy đi, tối nay tôi chủ xị, đền bù xin lỗi hai người, được không? Đại sư Vương, chúng tôi cũng là không đánh thì không quen biết, chúng ta hãy kết bạn đi, coi như nể mặt tôi.”
Bạch Liên Thành vội vàng cười nịnh xin lỗi, sống đến từng tuổi như ông ta, chuyện gì cũng đã từng gặp qua, sớm đã luyện được một thân bản lĩnh mạnh vì gạo, bạo vì tiền rồi.
Nếu là một người bình thường, chắc chắn sẽ nể mặt ông ta.
Nhưng thật không may, người ông ta đắc tội là Vương Bác Thần.
Vương Bác Thần thật sự không cần phải nể mặt ai, cũng không ai dám kêu anh nể mặt.
Miyamoto Ichiro cười lạnh nói: “Ngay cả thần y Hoa cũng là học trò của đại sư Vương, Bạch Liên Thành, ông cũng đủ tư cách để đại sư Vương nể mặt sao? Phim mới của ông sắp sửa duyệt rồi phải không? Một người bạn của tôi tình cờ phụ trách duyệt phim của các người, sau này, phim của các người, đừng mong được duyệt nữa!!”
“Thần, thần y Hoa nào?”
Bạch Liên Thành hít sâu một hơi, có một loại linh cảm không tốt, lạnh lùng trừng mắt nhìn Tôn Liễu một cái, đợi đó cho ông! !
Miyamoto Ichiro cười lạnh nói: “Không lẽ nước R chúng ta còn thần y Hoa thứ hai sao?”
Rầm!
Những lời này giống như một nhát búa nặng nề, đập vào đầu Bạch Liên Thành, khiến huyết khí trong người ông ta trào lên, suýt nữa thì lật nhào!
Thần y Hoa! !
Người thanh niên này vậy mà lại là sư phụ của Thần y Hoa! ! !
Chương370
CHƯƠNG 370
Bạch Liên Thành vốn còn muốn dùng thân phận để tổ chức tiệc, làm quen và xin lỗi, cho chuyện này qua đi.
Nhưng khi nghe thấy những lời của Miyamoto Ichiro, sắc mặt lập tức thay đổi.
Những người làm phim rất sợ bị xét duyệt, một khi bộ phim không được duyệt, tất cả công sức chăm chỉ sẽ bị đổ sông đổ biển!
Mấu chốt là không làm được gì hết, quyền duyệt nằm trong tay người ra, người ta tuỳ tiện tìm một cái cớ là cũng cho phim của bạn đi tong được rồi.
Nhưng những thứ này đều không quan trọng nữa, quan trọng Vương Bác Thần là sư phụ của thần y, điều này còn đáng sợ hơn cả phim không được duyệt nữa! !
Miyamoto Ichiro tuy rằng có quan hệ, nhưng cũng không đáng sợ như vậy, một người Nước J cho dù là có quan hệ, nhưng cũng đâu thể quản được chuyện nước R?
Nhưng Thần y Hoa thì khác, chính là thánh y đương thời của nước R đó! !
Thần y Hoa, đó là khách VIP của những siêu boss đó! !
Mạng lưới quan hệ của ông ta, tuyệt đối không phải thứ mà Miyamoto Ichiro có thể so được!
Nếu Thần y Hoa muốn xử một người, là chuyện chỉ trong một câu nói, lúc đó cả đời này bạn cũng đừng mong trở được mình!
Nghĩ đến đây, mồ hôi lạnh Bạch Liên Thành lập tức đổ xuống, nhưng ông ta vẫn không dám tin, Vương Bác Thần làm sao có thể là sư phụ của Thần y Hoa được?
Nhưng một người như Miyamoto Ichiro sẽ không bao giờ dùng cái này để gạt ông ta!
Tôn Liễu ngu ngốc, não có lỗ hổng sao, lấy chữ thì lấy chữ, sao miệng không có cái cửa nào vậy? Con điên này, đang so kè hơn thua với ai vậy chứ!
Cơn tức giận của Bạch Liên Thành dâng trào, chỉ cảm thấy toàn thân mình sắp vỡ tung, tức giận đến đầu não ong ong.
“Hiểu lầm, hiểu lầm, tôi đang xin đại sư Vương cho tôi cơ hội thôi.”
Bạch Liên Thành vốn đã có đốm trắng trên mặt, lúc này sắc mặt càng trắng hơn, quay người chỉ vào Tôn Liễu mắng: “Cô thật to gan, đắc tội với đại sư Vương, cô muốn chết sao. Ả điên này, lấy đâu ra cái gan so kè hơn thua vậy? Cô là cái thá gì!! mau cút qua đây cho tôi, lập tức quỳ xuống tạ lỗi với đại sư Vương đi!!! ”
“Hả?”
Tôn Liễu sững người, cả người cô ta đều ngây ngốc.
Bức “Lam Đình Tập Tự” này thật sự do Vương Bác Thần viết sao! !
Vương Bác Thần còn là sư phụ của Thần y Hoa! !
Tôn Liễu cao cao tại thượng, lập tức biến thành một con gà không có lông, đôi chân run lên vì sợ hãi.
Điều quan trọng nhất là chỉ cần một câu nói của người ta, đã có thể khiến phim không được duyệt rồi, nếu như vì chuyện này mà khiến phim không được duyệt, thì toàn bộ làng giải trí sau này sẽ không còn ai dám sử dụng cô ta nữa! !
Hơn nữa, nếu chuyện này không được giải quyết, Bạch Liên Thành nhất định sẽ phong sát cô ta! !
“Tôi, tôi sai rồi, đại sư Vương, là tôi có mắt không tròng, là tôi mắt chó xem thường người khác, ngài đừng để bụng, chỉ cần ngài không giận, ngài kêu tôi làm gì tôi cũng đồng ý.”