-
Chương 66-70
Chương66
CHƯƠNG 66
Lý Trạch Hoa nói xong thì lại bò qua liếm nước bọt, y như là một con chó.
“Mày không xứng.”
Vương Bác Thần đá vào lồng ngực của Lý Trạch Hoa, âm thanh xương cốt vỡ vụn lập tức vang lên.
Lý Trạch Hoa bay ra ngoài, há miệng phun ra một ngụm máu tươi, trong đó còn xen lẫn cả nội tạng vỡ nát.
Lý Trạch Hoa ngã xuống đất, cánh tay bị co giật, hai chân giãy giụa, cuối cùng, hoàn toàn bất động.
Lý Trạch Hoa chết rồi, mở to hai mắt, toát ra vẻ sợ hãi cùng cực.
“Đem thi thể của Lý Trạch Hoa làm như một món quà tặng cho nhà họ Lý, nói với người nhà họ Lý, hôm nay là ngày thứ tư.”
Nói xong, Vương Bác Thần liền dặn dò Tư Lam một vài việc, rồi sau đó về nhà.
…
“Lý Thành, đây là món quà đầu tiên của anh Vương tặng cho nhà họ Lý các người.”
Canh Phong nhét thi thể của Lý Trạch Hoa vào trong sân nhà họ Lý.
“Cháu trai của ông…”
Lý Thành nhìn thi thể của cháu trai, nước mắt tuôn rơi đầy mặt.
Đau đớn.
Đau đến tê tâm liệt phế.
Đau đến nỗi linh hồn muốn nổ tung.
Đứa cháu trai mà ông ta cưng chiều nhất, là cục thịt trong lòng ông ta.
Từ nhỏ đã bồi dưỡng để trở thành người thừa kế đời thứ ba của nhà họ Lý.
Bây giờ chỉ còn lại một thi thể lạnh băng.
“Cậu muốn chết!”
Lý Kiệu gào thét.
Hai mắt ông ta đỏ ngầu, giống như là muốn ăn thịt người.
Hốc mắt của ông ta mở to, đến nỗi như sắp nứt ra.
Giường như lửa giận thiêu đốt cả tâm can ông ta.
Cháu trai cả của ông ta đã bị người khác giết chết.
Lý Kiệu giống như bị điên mà nhào về phía Canh Phong.
“Sống cho tốt đi, mạng của ông là của anh Vương.”
Canh Phong đạp Lý Kiệu bay ra xa, lạnh lùng nói: “Anh Vương kêu tôi nói với các người rằng ngày hôm nay là ngày thứ tư.”
Lý Kiệu phun ra một ngụm máu lớn, giống như là con chó chết nằm yên ở dưới đất, không thể động đậy.
“Mày là ai, tại sao phải giúp đỡ Vương Bác Thần?”
Trong mắt Lý Thành hằn lên tia máu, giống như là trong nháy mắt già đi mấy chục tuổi.
Canh Phong lạnh lùng nói: “Ông không xứng để biết tên của tôi.”
“Giết nó.”
Lý Thành như một con sư tử nổi điên.
Thủ hạ nhà họ Lý lập tức lao ra bao vây Canh Phong.
“Người nhà họ Lý đúng là một đám heo ngu đần, ha ha ha.”
Chương67
CHƯƠNG 67
Canh Phong cười lớn, trực tiếp bay ra khỏi tường.
Anh ta đã từng làm vệ sĩ bên cạnh thần chủ, làm sao người nhà họ Lý có thể giữ anh ta lại?
Nếu như không phải thần chủ không cho mấy người bọn họ nhúng tay vào, một mình anh ta đã có thể tiêu diệt cả nhà họ Lý.
“Vương Bác Thần!”
Trong giọng nói Lý Thành tràng đầy oán độc, lửa giận xông lên đến đầu, nôn ra một ngụm máu tươi rồi ngất xỉu.
“Nhanh chóng đưa đến bệnh viện.”
Người nhà họ Lý cuống cuồng.
Người thừa kế vừa mới chết, ông cụ lại nôn ra máu ngã xuống đất, ông trời muốn tiêu diệt nhà họ Lý ư?
Ở cửa buổi đấu thầu, toàn bộ đều là lính đặc chủng được trang bị súng ống đầy đủ.
Triệu Húc ưỡn ngực, một mặt kiêu ngạo.
Có thể tham gia buổi đấu thầu, không phú thì quý, nếu như có thể có được chút quan hệ, cũng có thể trợ giúp rất lớn cho Nhà họ Triệu.
Chỉ cần mình thành công giành lấy dự án, vậy thì mình đã là người có công nhất ở Nhà họ Triệu.
“Cậu không có tư cách đi vào.”
Ở lối vào buổi đấu thầu, nhân viên vô cảm nói.
“Cái gì?”
Triệu Húc sửng sờ, cho là mình đã nghe lầm.
Lập tức ngạo mạn nói: “Mở to mắt chó của các người mà nhìn cho rõ đây, tôi có giấy chứng nhận, làm chậm trễ thời gian của tôi, các anh có chịu trách nhiệm không hả? Còn không mau nhường đường để tôi đi vào?”
Nhân viên lạnh lùng nói: “Nghe không hiểu hả, ngoại trừ cô Triệu Thanh Hà ra thì người Nhà họ Triệu không xứng đáng vào trong.”
Triệu Húc vừa sợ vừa giận, liền kêu gào: “Mày chỉ là một tên quân nhân thối tha, cũng dám nói này nói nọ với tao, có tin là tao sẽ…”
Cạch cạch cạch.
Mười mấy khẩu súng trực tiếp ngắm ngay vào đầu của Triệu Húc.
Triệu Húc bị dọa sắc mặt trắng bệch, giữa đũng quần truyền đến một mùi hôi.
Sợ tè ra quần.
Anh ta chẳng những ngay cả cửa cũng không thể bước vào, mà còn bị người khác chỉa súng vào đầu.
Nhân viên hừ một tiếng: “Cút!”
“Đừng nổ súng, tôi đi ngay đây.”
Triệu Húc lộn nhào chạy đi.
Anh ta cắn răng, trở về nhất định phải tố cáo Triệu Thanh Hà.
Ở một bên khác, Triệu Hồng đi nhận biệt thự ở khu Thiên Phủ đã xảy ra chuyện.
“Bà đây là cô Triệu Hồng ở Nhà họ Triệu, Triệu Thanh Hà là cái thá gì chứ, cô ta xứng đến đây nhận biệt thự khu Thiên Phủ à?”
Chương68
CHƯƠNG 68
Triệu Hồng vênh vang đắc ý nói.
Quản gia nhà họ Hồ thấy không phải là Triệu Thanh Hà, vẻ mặt liền lạnh lùng: “Ngoại trừ cô Triệu Thanh Hà, những người còn lại của Nhà họ Triệu không có tư cách ở trong căn biệt thự này.”
“Mẹ nó chứ, mắt của ông bị mù rồi hả, dám nói chuyện với tôi như thế, đây là hợp đồng chuyển nhượng…”
Triệu Hồng còn chưa nói xong thì đã bị quản gia nhà họ Hồ tán cho một bạt tay ngã xuống đất.
“Cút!”
Lúc này, nhà họ Triệu đang sôi trào.
Triệu Húc tức giận xé giấy chứng nhận tư cách: “Bà nội, ở bên phía đấu thầu chỉ cho Triệu Thanh Hà đi vào thôi, còn cầm súng chỉ vào đầu của con nữa kìa, chắc chắn cái này là do Triệu Thanh Hà giở trò quỷ.”
Triệu Hồng cắn răng nghiến lợi nói: “Cháu đi nhận biệt thự cũng bị người nhà họ Hồ đánh, bọn họ chỉ chấp nhận Triệu Thanh Hà…”
Bà cụ tức giận nổi trận lôi đình.
Nhưng mà bây giờ chỉ có thể để Triệu Thanh Hà ra mặt, nếu không, một khi bỏ lỡ cơ hội tốt này thì nhà họ Triệu có muốn tiến xa thêm một bước cũng khó như lên trời.
Bà cụ Triệu gõ cây gậy đầu rồng xuống đất, lạnh lùng nói: “Triệu Thanh Hà thật là cả gan, có phải cảm thấy bà cho cô ta chút sắc mặt tốt thì đã không biết cao thấp rồi không? Gọi điện thoại cho nó, ra lệnh cho nó xử lý tốt hai chuyện này.”
Triệu Húc gọi điện thoại tới, hung dữ nói: “Triệu Thanh Hà, có phải là cô đã nói gì không hả, để tôi không thể vào hội đấu thầu. Bà nội ra lệnh cho cô đến hội đấu thầu, thuận tiện nhận biệt thự khu Thiên Phủ, nếu như cô dám không nghe lời thì cô sẽ biết tay.”
“Tôi không có, tôi…”
Triệu Thanh Hà ấm ức vô cùng, muốn giải thích, còn chưa nói xong thì Vương Bác Thần đã lấy điện thoại qua rồi trực tiếp cúp máy.
Trần Ngọc vẫn còn ôm một tia hi vọng, tức giận nói: “Cậu làm cái gì vậy, không có được dự án, làm sao bà cụ có thể giao công ty cho Thanh Hà được chứ.”
Vương Bác Thần bất đắc dĩ nói: “Mẹ, mẹ suy nghĩ lại đi, chắc chắn là do bọn họ không thể vào hội đấu thầu, không có cách nào nhận biệt thự cho nên mới gọi điện thoại đến đây.”
“Nếu như xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không tha cho cậu.”
Trần Ngọc thở hổn hển mắng một câu, cũng bắt đầu hoài nghi có phải là bà cụ đang lừa gạt hai mẹ còn bọn họ không.
Chẳng mấy chốc, Triệu Húc đã chạy đến diễu võ dương oai: “Triệu Thanh Hà, cô dám làm cho tôi không thể bước vào hội đấu thầu, thật là to gan nha. Bà nội kêu cô đến hội đấu thầu, thuận tiện nhận biệt thự của nhà họ Hồ.”
Trần Ngọc tức giận nói: “Cậu có ý gì chứ? Thanh Hà đã lấy giấy chứng nhận tham gia, cậu vào không được thì liên quan gì tới Thanh Hà? Các người cố ý lừa gạt Thanh Hà, bây giờ lại có ý đồ tìm đến đây, xem Thanh Hà là cái gì hả?”
Triệu Thanh Hà cũng muốn tìm bà cụ Triệu hỏi cho rõ ràng, có phải là đang gạt mình không, nhưng mà cô mơ hồ cảm thấy có thể là trước đó Vương Bác Thần đã nói đúng.
Cô nắm chặt nắm tay.
Cô đã chịu loại nhục nhã này đủ lắm rồi.
Đến lúc không cần dùng thì trực tiếp đẩy ra.
Lúc cần dùng thì lại ném xuống một mệnh lệnh lạnh như băng.
Chương69
CHƯƠNG 69
“Bà nên mừng vì Triệu Thanh Hà vẫn còn có chút tác dụng râu ria, nếu không thì đã bị đuổi khỏi gia tộc từ lâu rồi.”
Triệu Húc ăn nói vô cùng lớn tiếng, cao cao tại thượng nói: “Các người là cái quái gì mà cũng dám vi phạm mệnh lệnh của bà nội, Triệu Thanh Hà lập tức đi làm ngay, nếu không thì tôi sẽ cho các người đẹp mặt.”
“Cậu cút ra ngoài cho tôi.”
Trần Ngọc tức giận đến xanh mặt, đưa tay đánh Triệu Húc.
Triệu Húc vô cùng kiêu ngạo, quát mắng: “Cái bà già khắc chết chồng này, thử đánh tôi một cái nữa xem?”
Trần Ngọc run rẩy cả người.
Đây chính là sự sỉ nhục lớn nhất đối với một người phụ nữ.
Bốp!
Vương Bác Thần nâng chân lên đá vào mặt Triệu Húc, lạnh lùng nói: “Cầu người khác thì phải ăn nói khép nép cho tôi, kêu bà cụ tự mình đến đây cầu xin.”
Triệu Húc bị ngã xuống đất, đau đến nỗi nước mắt nước mũi chảy ra.
Xương mũi bị gãy mất.
Đau chết kiếp.
Anh ta hít vào một ngụm khí lạnh.
Tức giận nổi trận lôi đình, cũng không dám đánh trả.
Ngày hôm nay có ở gia tộc, Vương Bác Thần cũng đánh anh ta một trận chứ đừng nói là chỗ này.
“Vương Bác Thần, con mẹ nó chứ, mẹ nó, mẹ nó, mày chờ đó cho tao.”
Triệu Húc tức giận thở hồng hộc, nói xong thì liền đi tìm bà cụ cáo trạng.
“Không xảy ra chuyện gì đó chứ?”
Triệu Thanh Hà vẫn có chút lo lắng.
Trần Ngọc hả giận nói: “Đánh giỏi lắm, cho cậu ta bắt nạt con nữa đi.”
Vương Bác Thần dịu dàng nói: “Nhà họ Triệu, em đừng lo, lần này anh chẳng những để bà cụ nói xin lỗi mà còn phải làm cho bọn họ phun hết tất cả những gì mà bọn họ ăn vào.”
Trần Ngọc không nói gì nữa.
Triệu Húc trở về thêm mắm dặm muối cáo trạng một phen, bà cụ tức giận không chịu được, tự mình chạy đến đó.
“Mẹ, mẹ vào nhà nhanh đi.” Trần Ngọc cẩn thận nói.
Trên mặt bà cụ Triệu đầy vẻ ghét bỏ: “Bẩn thỉu, tôi không vào.”
Trần Ngọc bối rối một trận.
“Triệu Thanh Hà, bây giờ cô có uy lực quá nha, ngay cả mệnh lệnh của tôi mà cũng không nghe.”
Bà cụ gõ cây gậy đầu rồng, trực tiếp ra lệnh: “Còn muốn tôi tự mình đến đây xin lỗi nữa, có phải cảm thấy tôi cho cô thể diện thì cô không đặt tôi ở trong mắt rồi không, còn dám đánh Húc của tôi, ai cho các người lá gan đó!”
“Bà nội, con không có…”
Nước mắt đảo quanh trong mắt, trong lòng Triệu Thanh Hà chua xót không chịu được.
Chương70
CHƯƠNG 70
Đều là con cháu của nhà họ Triệu, hai anh em Triệu Húc chính là miếng thịt trong tim bà nội, còn cô chỉ là một công cụ có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào.
“Đây chính là bộ dạng nói xin lỗi của bà đó à?”
Vương Bác Thần bước lên một bước, không hề cho sắc mặt tốt: “Cầu xin người khác thì phải có tư thế cầu xin người ta, nói xin lỗi với mẹ vợ và Thanh Hà, nếu không thì tự các người đi giải quyết đi.”
Bà cụ Triệu liền nổi giận, nhưng mà lại không thể không kìm nén.
Dự án thành phố mới đối với nhà họ Triệu mà nói thật sự quá quan trọng.
Đây là một cơ hội to lớn để nhà họ Triệu có thể tiến xa.
Trong mắt bà ta lướt qua một vệt sáng, bày ra một bộ dạng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
“Trần Ngọc, Thanh Hà, bà xin lỗi mọi người, trước đó là do bà không đúng, mong mọi người tha thứ cho bà, sau này bà sẽ cố gắng đền bù những gì mà bà nợ mọi người. Thanh Hà, mấy năm nay cháu đã chịu ấm ức rồi, cổ phần của cháu bà vẫn luôn giữ lại cho cháu, bà vẫn không hề quên cháu. Nhưng mà Húc cũng là vì gia tộc, có nói chuyện khó nghe một chút thì cháu nhịn đi, dù sao thì đó cũng là anh trai cháu mà.”
Bà cụ Triệu đột nhiên lại thay đổi làm Trần Ngọc và Triệu Thanh Hà kinh ngạc không biết phải làm sao.
Bà cụ lại chịu thua, nói xin lỗi hai mẹ con bọn họ?
Thật sự khó mà tin được.
Trong nháy mắt, hốc mắt của hai mẹ con liền đỏ lên.
Bà cụ Triệu biết hai mẹ con này mềm lòng, nhìn thấy bộ dạng như vậy thì biết bọn họ đã tin tưởng lời mình rồi, thế là rèn sắt khi còn nóng.
“Trần Ngọc, Thanh Hà, dù sao thì chúng ta cũng là người một nhà mà, bà sẽ bù đắp cho hai mẹ con bọn cháu. Vì để biểu hiện tình thương của bà, Thanh Hà, cháu về làm việc cho công ty đi, căn nhà này mọi người cứ tiếp tục ở…”
“Đủ rồi đừng có giả mù sa mưa nữa, bà không cảm thấy buồn nôn hả?”
Vương Bác Thần đã sớm biết bà cụ này là người như thế nào, anh cười lạnh: “Thành thật chút đi, cổ phần khi còn sống của ba vợ tôi, biệt thự khu Thiên Phủ, toàn bộ trả cho Thanh Hà, nếu không thì không bàn nữa.”
Trần Ngọc và Triệu Thanh Hà căng thẳng nhìn bà cụ.
Đây chính là công phu sư tử ngoạm.
Chắc chắn là bà cụ sẽ không đồng ý.
“Được.”
Bà cụ Triệu đồng ý, ánh mắt còn dịu dàng nhìn Triệu Thanh Hà: “Bà chỉ tức giận chuyện năm đó, bây giờ mâu thuẫn đã được hóa giải thì không sao rồi, đã là của người nào rồi thì không ai có thể giành được. Bây giờ cháu đến hội đấu thầu đi, trở về rồi ký hợp đồng chuyển nhượng cổ phần.”
“Mẹ, mẹ, mẹ nói sự thật?” Trần Ngọc cho là mình đã nghe lầm.
Bà cụ nói: “Là thật.”
“Mẹ, cảm ơn mẹ, cảm ơn mẹ.”
Trần Ngọc sướng đến phát điên rồi, lúc chồng của bà ta còn sống là đã có 25% cổ phần tập đoàn Triệu thị.
Từ nay về sau, người một nhà cũng không cần phải sống khổ cực như thế.
Cho đến bây giờ, Triệu Thanh Hà không dám hy vọng xa vời rằng sẽ có lúc bà nội lại quan tâm mình như thế.
Bà cụ nói: “Gia tộc chuẩn bị quà cho thần chủ, mọi người mang theo đi.”
Vương Bác Thần nói: “Chúng ta đến đấu thầu không phải là đi tặng quà, bà đang sỉ nhục thần chủ đó à?”
CHƯƠNG 66
Lý Trạch Hoa nói xong thì lại bò qua liếm nước bọt, y như là một con chó.
“Mày không xứng.”
Vương Bác Thần đá vào lồng ngực của Lý Trạch Hoa, âm thanh xương cốt vỡ vụn lập tức vang lên.
Lý Trạch Hoa bay ra ngoài, há miệng phun ra một ngụm máu tươi, trong đó còn xen lẫn cả nội tạng vỡ nát.
Lý Trạch Hoa ngã xuống đất, cánh tay bị co giật, hai chân giãy giụa, cuối cùng, hoàn toàn bất động.
Lý Trạch Hoa chết rồi, mở to hai mắt, toát ra vẻ sợ hãi cùng cực.
“Đem thi thể của Lý Trạch Hoa làm như một món quà tặng cho nhà họ Lý, nói với người nhà họ Lý, hôm nay là ngày thứ tư.”
Nói xong, Vương Bác Thần liền dặn dò Tư Lam một vài việc, rồi sau đó về nhà.
…
“Lý Thành, đây là món quà đầu tiên của anh Vương tặng cho nhà họ Lý các người.”
Canh Phong nhét thi thể của Lý Trạch Hoa vào trong sân nhà họ Lý.
“Cháu trai của ông…”
Lý Thành nhìn thi thể của cháu trai, nước mắt tuôn rơi đầy mặt.
Đau đớn.
Đau đến tê tâm liệt phế.
Đau đến nỗi linh hồn muốn nổ tung.
Đứa cháu trai mà ông ta cưng chiều nhất, là cục thịt trong lòng ông ta.
Từ nhỏ đã bồi dưỡng để trở thành người thừa kế đời thứ ba của nhà họ Lý.
Bây giờ chỉ còn lại một thi thể lạnh băng.
“Cậu muốn chết!”
Lý Kiệu gào thét.
Hai mắt ông ta đỏ ngầu, giống như là muốn ăn thịt người.
Hốc mắt của ông ta mở to, đến nỗi như sắp nứt ra.
Giường như lửa giận thiêu đốt cả tâm can ông ta.
Cháu trai cả của ông ta đã bị người khác giết chết.
Lý Kiệu giống như bị điên mà nhào về phía Canh Phong.
“Sống cho tốt đi, mạng của ông là của anh Vương.”
Canh Phong đạp Lý Kiệu bay ra xa, lạnh lùng nói: “Anh Vương kêu tôi nói với các người rằng ngày hôm nay là ngày thứ tư.”
Lý Kiệu phun ra một ngụm máu lớn, giống như là con chó chết nằm yên ở dưới đất, không thể động đậy.
“Mày là ai, tại sao phải giúp đỡ Vương Bác Thần?”
Trong mắt Lý Thành hằn lên tia máu, giống như là trong nháy mắt già đi mấy chục tuổi.
Canh Phong lạnh lùng nói: “Ông không xứng để biết tên của tôi.”
“Giết nó.”
Lý Thành như một con sư tử nổi điên.
Thủ hạ nhà họ Lý lập tức lao ra bao vây Canh Phong.
“Người nhà họ Lý đúng là một đám heo ngu đần, ha ha ha.”
Chương67
CHƯƠNG 67
Canh Phong cười lớn, trực tiếp bay ra khỏi tường.
Anh ta đã từng làm vệ sĩ bên cạnh thần chủ, làm sao người nhà họ Lý có thể giữ anh ta lại?
Nếu như không phải thần chủ không cho mấy người bọn họ nhúng tay vào, một mình anh ta đã có thể tiêu diệt cả nhà họ Lý.
“Vương Bác Thần!”
Trong giọng nói Lý Thành tràng đầy oán độc, lửa giận xông lên đến đầu, nôn ra một ngụm máu tươi rồi ngất xỉu.
“Nhanh chóng đưa đến bệnh viện.”
Người nhà họ Lý cuống cuồng.
Người thừa kế vừa mới chết, ông cụ lại nôn ra máu ngã xuống đất, ông trời muốn tiêu diệt nhà họ Lý ư?
Ở cửa buổi đấu thầu, toàn bộ đều là lính đặc chủng được trang bị súng ống đầy đủ.
Triệu Húc ưỡn ngực, một mặt kiêu ngạo.
Có thể tham gia buổi đấu thầu, không phú thì quý, nếu như có thể có được chút quan hệ, cũng có thể trợ giúp rất lớn cho Nhà họ Triệu.
Chỉ cần mình thành công giành lấy dự án, vậy thì mình đã là người có công nhất ở Nhà họ Triệu.
“Cậu không có tư cách đi vào.”
Ở lối vào buổi đấu thầu, nhân viên vô cảm nói.
“Cái gì?”
Triệu Húc sửng sờ, cho là mình đã nghe lầm.
Lập tức ngạo mạn nói: “Mở to mắt chó của các người mà nhìn cho rõ đây, tôi có giấy chứng nhận, làm chậm trễ thời gian của tôi, các anh có chịu trách nhiệm không hả? Còn không mau nhường đường để tôi đi vào?”
Nhân viên lạnh lùng nói: “Nghe không hiểu hả, ngoại trừ cô Triệu Thanh Hà ra thì người Nhà họ Triệu không xứng đáng vào trong.”
Triệu Húc vừa sợ vừa giận, liền kêu gào: “Mày chỉ là một tên quân nhân thối tha, cũng dám nói này nói nọ với tao, có tin là tao sẽ…”
Cạch cạch cạch.
Mười mấy khẩu súng trực tiếp ngắm ngay vào đầu của Triệu Húc.
Triệu Húc bị dọa sắc mặt trắng bệch, giữa đũng quần truyền đến một mùi hôi.
Sợ tè ra quần.
Anh ta chẳng những ngay cả cửa cũng không thể bước vào, mà còn bị người khác chỉa súng vào đầu.
Nhân viên hừ một tiếng: “Cút!”
“Đừng nổ súng, tôi đi ngay đây.”
Triệu Húc lộn nhào chạy đi.
Anh ta cắn răng, trở về nhất định phải tố cáo Triệu Thanh Hà.
Ở một bên khác, Triệu Hồng đi nhận biệt thự ở khu Thiên Phủ đã xảy ra chuyện.
“Bà đây là cô Triệu Hồng ở Nhà họ Triệu, Triệu Thanh Hà là cái thá gì chứ, cô ta xứng đến đây nhận biệt thự khu Thiên Phủ à?”
Chương68
CHƯƠNG 68
Triệu Hồng vênh vang đắc ý nói.
Quản gia nhà họ Hồ thấy không phải là Triệu Thanh Hà, vẻ mặt liền lạnh lùng: “Ngoại trừ cô Triệu Thanh Hà, những người còn lại của Nhà họ Triệu không có tư cách ở trong căn biệt thự này.”
“Mẹ nó chứ, mắt của ông bị mù rồi hả, dám nói chuyện với tôi như thế, đây là hợp đồng chuyển nhượng…”
Triệu Hồng còn chưa nói xong thì đã bị quản gia nhà họ Hồ tán cho một bạt tay ngã xuống đất.
“Cút!”
Lúc này, nhà họ Triệu đang sôi trào.
Triệu Húc tức giận xé giấy chứng nhận tư cách: “Bà nội, ở bên phía đấu thầu chỉ cho Triệu Thanh Hà đi vào thôi, còn cầm súng chỉ vào đầu của con nữa kìa, chắc chắn cái này là do Triệu Thanh Hà giở trò quỷ.”
Triệu Hồng cắn răng nghiến lợi nói: “Cháu đi nhận biệt thự cũng bị người nhà họ Hồ đánh, bọn họ chỉ chấp nhận Triệu Thanh Hà…”
Bà cụ tức giận nổi trận lôi đình.
Nhưng mà bây giờ chỉ có thể để Triệu Thanh Hà ra mặt, nếu không, một khi bỏ lỡ cơ hội tốt này thì nhà họ Triệu có muốn tiến xa thêm một bước cũng khó như lên trời.
Bà cụ Triệu gõ cây gậy đầu rồng xuống đất, lạnh lùng nói: “Triệu Thanh Hà thật là cả gan, có phải cảm thấy bà cho cô ta chút sắc mặt tốt thì đã không biết cao thấp rồi không? Gọi điện thoại cho nó, ra lệnh cho nó xử lý tốt hai chuyện này.”
Triệu Húc gọi điện thoại tới, hung dữ nói: “Triệu Thanh Hà, có phải là cô đã nói gì không hả, để tôi không thể vào hội đấu thầu. Bà nội ra lệnh cho cô đến hội đấu thầu, thuận tiện nhận biệt thự khu Thiên Phủ, nếu như cô dám không nghe lời thì cô sẽ biết tay.”
“Tôi không có, tôi…”
Triệu Thanh Hà ấm ức vô cùng, muốn giải thích, còn chưa nói xong thì Vương Bác Thần đã lấy điện thoại qua rồi trực tiếp cúp máy.
Trần Ngọc vẫn còn ôm một tia hi vọng, tức giận nói: “Cậu làm cái gì vậy, không có được dự án, làm sao bà cụ có thể giao công ty cho Thanh Hà được chứ.”
Vương Bác Thần bất đắc dĩ nói: “Mẹ, mẹ suy nghĩ lại đi, chắc chắn là do bọn họ không thể vào hội đấu thầu, không có cách nào nhận biệt thự cho nên mới gọi điện thoại đến đây.”
“Nếu như xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không tha cho cậu.”
Trần Ngọc thở hổn hển mắng một câu, cũng bắt đầu hoài nghi có phải là bà cụ đang lừa gạt hai mẹ còn bọn họ không.
Chẳng mấy chốc, Triệu Húc đã chạy đến diễu võ dương oai: “Triệu Thanh Hà, cô dám làm cho tôi không thể bước vào hội đấu thầu, thật là to gan nha. Bà nội kêu cô đến hội đấu thầu, thuận tiện nhận biệt thự của nhà họ Hồ.”
Trần Ngọc tức giận nói: “Cậu có ý gì chứ? Thanh Hà đã lấy giấy chứng nhận tham gia, cậu vào không được thì liên quan gì tới Thanh Hà? Các người cố ý lừa gạt Thanh Hà, bây giờ lại có ý đồ tìm đến đây, xem Thanh Hà là cái gì hả?”
Triệu Thanh Hà cũng muốn tìm bà cụ Triệu hỏi cho rõ ràng, có phải là đang gạt mình không, nhưng mà cô mơ hồ cảm thấy có thể là trước đó Vương Bác Thần đã nói đúng.
Cô nắm chặt nắm tay.
Cô đã chịu loại nhục nhã này đủ lắm rồi.
Đến lúc không cần dùng thì trực tiếp đẩy ra.
Lúc cần dùng thì lại ném xuống một mệnh lệnh lạnh như băng.
Chương69
CHƯƠNG 69
“Bà nên mừng vì Triệu Thanh Hà vẫn còn có chút tác dụng râu ria, nếu không thì đã bị đuổi khỏi gia tộc từ lâu rồi.”
Triệu Húc ăn nói vô cùng lớn tiếng, cao cao tại thượng nói: “Các người là cái quái gì mà cũng dám vi phạm mệnh lệnh của bà nội, Triệu Thanh Hà lập tức đi làm ngay, nếu không thì tôi sẽ cho các người đẹp mặt.”
“Cậu cút ra ngoài cho tôi.”
Trần Ngọc tức giận đến xanh mặt, đưa tay đánh Triệu Húc.
Triệu Húc vô cùng kiêu ngạo, quát mắng: “Cái bà già khắc chết chồng này, thử đánh tôi một cái nữa xem?”
Trần Ngọc run rẩy cả người.
Đây chính là sự sỉ nhục lớn nhất đối với một người phụ nữ.
Bốp!
Vương Bác Thần nâng chân lên đá vào mặt Triệu Húc, lạnh lùng nói: “Cầu người khác thì phải ăn nói khép nép cho tôi, kêu bà cụ tự mình đến đây cầu xin.”
Triệu Húc bị ngã xuống đất, đau đến nỗi nước mắt nước mũi chảy ra.
Xương mũi bị gãy mất.
Đau chết kiếp.
Anh ta hít vào một ngụm khí lạnh.
Tức giận nổi trận lôi đình, cũng không dám đánh trả.
Ngày hôm nay có ở gia tộc, Vương Bác Thần cũng đánh anh ta một trận chứ đừng nói là chỗ này.
“Vương Bác Thần, con mẹ nó chứ, mẹ nó, mẹ nó, mày chờ đó cho tao.”
Triệu Húc tức giận thở hồng hộc, nói xong thì liền đi tìm bà cụ cáo trạng.
“Không xảy ra chuyện gì đó chứ?”
Triệu Thanh Hà vẫn có chút lo lắng.
Trần Ngọc hả giận nói: “Đánh giỏi lắm, cho cậu ta bắt nạt con nữa đi.”
Vương Bác Thần dịu dàng nói: “Nhà họ Triệu, em đừng lo, lần này anh chẳng những để bà cụ nói xin lỗi mà còn phải làm cho bọn họ phun hết tất cả những gì mà bọn họ ăn vào.”
Trần Ngọc không nói gì nữa.
Triệu Húc trở về thêm mắm dặm muối cáo trạng một phen, bà cụ tức giận không chịu được, tự mình chạy đến đó.
“Mẹ, mẹ vào nhà nhanh đi.” Trần Ngọc cẩn thận nói.
Trên mặt bà cụ Triệu đầy vẻ ghét bỏ: “Bẩn thỉu, tôi không vào.”
Trần Ngọc bối rối một trận.
“Triệu Thanh Hà, bây giờ cô có uy lực quá nha, ngay cả mệnh lệnh của tôi mà cũng không nghe.”
Bà cụ gõ cây gậy đầu rồng, trực tiếp ra lệnh: “Còn muốn tôi tự mình đến đây xin lỗi nữa, có phải cảm thấy tôi cho cô thể diện thì cô không đặt tôi ở trong mắt rồi không, còn dám đánh Húc của tôi, ai cho các người lá gan đó!”
“Bà nội, con không có…”
Nước mắt đảo quanh trong mắt, trong lòng Triệu Thanh Hà chua xót không chịu được.
Chương70
CHƯƠNG 70
Đều là con cháu của nhà họ Triệu, hai anh em Triệu Húc chính là miếng thịt trong tim bà nội, còn cô chỉ là một công cụ có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào.
“Đây chính là bộ dạng nói xin lỗi của bà đó à?”
Vương Bác Thần bước lên một bước, không hề cho sắc mặt tốt: “Cầu xin người khác thì phải có tư thế cầu xin người ta, nói xin lỗi với mẹ vợ và Thanh Hà, nếu không thì tự các người đi giải quyết đi.”
Bà cụ Triệu liền nổi giận, nhưng mà lại không thể không kìm nén.
Dự án thành phố mới đối với nhà họ Triệu mà nói thật sự quá quan trọng.
Đây là một cơ hội to lớn để nhà họ Triệu có thể tiến xa.
Trong mắt bà ta lướt qua một vệt sáng, bày ra một bộ dạng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
“Trần Ngọc, Thanh Hà, bà xin lỗi mọi người, trước đó là do bà không đúng, mong mọi người tha thứ cho bà, sau này bà sẽ cố gắng đền bù những gì mà bà nợ mọi người. Thanh Hà, mấy năm nay cháu đã chịu ấm ức rồi, cổ phần của cháu bà vẫn luôn giữ lại cho cháu, bà vẫn không hề quên cháu. Nhưng mà Húc cũng là vì gia tộc, có nói chuyện khó nghe một chút thì cháu nhịn đi, dù sao thì đó cũng là anh trai cháu mà.”
Bà cụ Triệu đột nhiên lại thay đổi làm Trần Ngọc và Triệu Thanh Hà kinh ngạc không biết phải làm sao.
Bà cụ lại chịu thua, nói xin lỗi hai mẹ con bọn họ?
Thật sự khó mà tin được.
Trong nháy mắt, hốc mắt của hai mẹ con liền đỏ lên.
Bà cụ Triệu biết hai mẹ con này mềm lòng, nhìn thấy bộ dạng như vậy thì biết bọn họ đã tin tưởng lời mình rồi, thế là rèn sắt khi còn nóng.
“Trần Ngọc, Thanh Hà, dù sao thì chúng ta cũng là người một nhà mà, bà sẽ bù đắp cho hai mẹ con bọn cháu. Vì để biểu hiện tình thương của bà, Thanh Hà, cháu về làm việc cho công ty đi, căn nhà này mọi người cứ tiếp tục ở…”
“Đủ rồi đừng có giả mù sa mưa nữa, bà không cảm thấy buồn nôn hả?”
Vương Bác Thần đã sớm biết bà cụ này là người như thế nào, anh cười lạnh: “Thành thật chút đi, cổ phần khi còn sống của ba vợ tôi, biệt thự khu Thiên Phủ, toàn bộ trả cho Thanh Hà, nếu không thì không bàn nữa.”
Trần Ngọc và Triệu Thanh Hà căng thẳng nhìn bà cụ.
Đây chính là công phu sư tử ngoạm.
Chắc chắn là bà cụ sẽ không đồng ý.
“Được.”
Bà cụ Triệu đồng ý, ánh mắt còn dịu dàng nhìn Triệu Thanh Hà: “Bà chỉ tức giận chuyện năm đó, bây giờ mâu thuẫn đã được hóa giải thì không sao rồi, đã là của người nào rồi thì không ai có thể giành được. Bây giờ cháu đến hội đấu thầu đi, trở về rồi ký hợp đồng chuyển nhượng cổ phần.”
“Mẹ, mẹ, mẹ nói sự thật?” Trần Ngọc cho là mình đã nghe lầm.
Bà cụ nói: “Là thật.”
“Mẹ, cảm ơn mẹ, cảm ơn mẹ.”
Trần Ngọc sướng đến phát điên rồi, lúc chồng của bà ta còn sống là đã có 25% cổ phần tập đoàn Triệu thị.
Từ nay về sau, người một nhà cũng không cần phải sống khổ cực như thế.
Cho đến bây giờ, Triệu Thanh Hà không dám hy vọng xa vời rằng sẽ có lúc bà nội lại quan tâm mình như thế.
Bà cụ nói: “Gia tộc chuẩn bị quà cho thần chủ, mọi người mang theo đi.”
Vương Bác Thần nói: “Chúng ta đến đấu thầu không phải là đi tặng quà, bà đang sỉ nhục thần chủ đó à?”