-
Chương 61-65
Chương61
CHƯƠNG 61
“Hả? Để Triệu Húc đi à.” Trần Ngọc mất mát nói: “Vậy, vậy cũng không sao hết, ai cũng như nhau mà, dù sao thì giấy chứng nhận là con lấy được, con đã qua cửa rồi.”
Không bao lâu, Triệu Húc liền đến lấy giấy chứng nhận tham gia, sau khi tới tay, anh ta mỉa mai: “Đúng là cả nhà ngu ngốc y như nhau, nói có mấy câu liền tin tưởng, chẳng trách cô lại bị cái tên con hoang Vương Bác Thần đó lừa ngủ.”
Triệu Thanh Hà sững sờ: “Anh có ý gì chứ?”
Triệu Húc chỉ vào Triệu Thanh Hà và Trần Ngọc, giở giọng mắng: “Có ý gì hả? Tiện nhân, bà nội lừa gạt cô đó, còn muốn tiếp nhận công ty Hoa Nguyên, có cái rắm ấy.”
“Nhìn bộ dạng của các người đi kìa, muốn chuyển đến biệt thự ở khu Thiên Phủ do nhà họ Triệu tặng ấy hả? Cái đồ không biết sống chết, Hồng đã nhận nó rồi, các người cũng xứng ở lại biệt thự khu Thiên Phủ hả, ngay cả căn nhà này cũng đã bị bà nội thu hồi rồi.”
Cái gì!
Triệu Thanh Hà và Trần Ngọc như bị sét đánh.
Gió lạnh.
Gió lạnh đến thấu xương.
Vương Bác Thần quỳ gối trước mộ mẹ.
Đôi mắt sắc bén như dao.
Bia mộ bị tạt máu chó.
“Là ai?”
Giọng điệu của Vương Bác Thần còn lạnh hơn cơn gió lạnh vào lúc này.
Trong ánh mắt bình tĩnh ẩn giấu sát ý ngút trời.
“Thần chủ, là Lý Trạch Hoa, Tư Lam đáng chết, đã đến chậm một bước, xin thần chủ trách phạt.”
Tư Lam quỳ một chân ở dưới đất, vẻ mặt tự trách.
Vương Bác Thần quỳ gối, anh lau máu ở trên bia mộ, từng chút từng chút một.
Anh lập tức đứng dậy đạp Tư Lam đến phun ra máu.
“Nếu như lần sau còn có sai lầm thì tự phế bỏ tu vi.”
Ánh mắt âm trầm của Vương Bác Thần làm Tư Lam bất giác run rẩy cả người.
Tư Lam lau đi vết máu bên khóe miệng, vội vàng nói: “Cảm ơn thần chủ đã tha thứ, thuộc hạ đã điều tra rõ rồi, lúc này Lý Trạch Hoa đang ở Thiên Đường Nhân Gian.”
“Đi.”
Vương Bác Thần chỉ phun ra một chữ như thế.
Cơn gió lạnh lại thổi tới.
Thiên Đường Nhân Gian là một chốn ăn chơi giàu có, xa hoa nhất ở thành phố Hà Châu.
Chuyên phục vụ cho thiếu gia nhà giàu, loại dịch vụ nào cũng có.
Nghe nói người ở bên trong đã tạo ra bốn mùa xuân hạ thu đông.
Đủ để thấy độ xa xỉ của nó.
“Cậu Lý, mọi chuyện đã được xử lý ổn thỏa.”
Ở sân trượt tuyết.
Có một người thanh niên đưa điện thoại di động cho Lý Trạch Hoa.
Chương62
CHƯƠNG 62
Lý Trạch Hoa mặt trang phục trượt tuyết, liếc nhìn rồi lập tức trượt xuống, đồng thời còn thực hiện một cú xoay người đẹp mắt giữa không trung.
Có người vội vàng tiến lên, cúi đầu khom lưng cầm đồ bảo hộ cho Lý Trạch Hoa.
“Làm tốt lắm.”
Lý Trạch Hoa vừa mới đưa tay ra, người phục vụ ở bên cạnh nhanh chóng đưa điếu xì gà lên bằng hai tay, anh ta hít một hơi, duỗi tay, người phục vụ vội vàng cầm lấy điếu xì gà.
“Lý Trạch Hoa, tao đến đây tiễn mày đi gặp diêm vương.”
Đột nhiên, có một giọng nói âm trầm vang lên.
Ở cửa vào hỗn loạn một mảnh.
Có mấy tên đàn em ở Thiên Đường Nhân Gian “bay” vào trong.
Có một cô gái với tư thế hiên ngang, một tay bóp lấy cổ của người phụ trách, lạnh nhạt hỏi: “Có thể vào không?”
“Được chứ, được chứ, là tiểu nhân có mắt không tròng…”
Cô gái ném người phụ trách đi, mặt không đổi sắc nói: “Tôi tên là Tư Lam, sau này có bồi thường thì đến dinh thống đốc tìm tôi.”
Nghe thấy cái tên này, người phụ trách thiếu chút nữa là đã tè ra quần, mồ hôi lạnh chảy nườm nượp.
Vô cùng im lặng.
Ông trời ơi, là thư ký Tư.
Thư ký đầu tiên ở bên cạnh thống đốc.
Đây chính là nữ nguyên soái đầu tiên ở nước R, do thần chủ dẫn ra từ chiến trường.
Chịu trách nhiệm quản lý các chiến khu ở nước R.
Một người có thân phận cao như thế này lại đến đây, mình còn không cho cô ta vào?
Vẫn may là cô ta không giết mình.
Mà lúc này, Tư Lam quay người lại, cung kính đứng ở một bên.
Vương Bác Thần sải bước đi đến, khoác một chiếc áo choàng đen ở trên người.
Ở cổ áo có huy hiệu tượng trưng cho nước R.
Vừa mới xuất hiện, dường như là trung tâm của cả thế giới.
Khí chất mạnh mẽ làm cho mọi người hít thở không thông.
Người phụ trách bị dọa chết khiếp.
Ai có tư cách để thư ký Tư cung kính như thế?
Thần chủ?
“Vương Bác Thần, con mẹ nó, mày còn dám đến đây tìm cái chết!”
Đầu tiên, Lý Trạch Hoa sững sờ, lập tức âm hiểm cười nói: “Cho dù ngày hôm nay mày không đến đây thì tao cũng sẽ đi tìm mày, cái đồ tạp chủng dám lừa gạt bọn tao, ngày hôm nay chính là ngày chết của mày.”
Lý Trạch Hoa phất tay một cái, bảy tám người sau lưng lập tức bước lên.
Vương Bác Thần bình tĩnh nói: “Trong vòng mười giây, đừng để thấy máu.”
“Tuân mệnh.”
Bóng dáng thư ký Tư lóe lên như hổ gặp bầy dê, bắt lấy chân của bạn họ, đám thủ hạ còn chưa kịp phản ứng thì đã kêu thê thảm dưới đất.
Chương63
CHƯƠNG 63
Chưa đến mười giây.
Nhìn thấy Tư Lam ra tay, Lý Trạch Hoa cho là mình đã nhìn lầm rồi.
Sao thư ký Tư lại đến đây?
Còn nghe lời Vương Bác Thần như vậy?
Vương Bác Thần đâu phải là thần chủ đâu, có chuyện gì vậy chứ?
Lý Trạch Hoa cảm thấy có chuyện không đúng.
“Lý Trạch Hoa, tao đến đây để lấy mạng của mày.”
Vương Bác Thần nhìn chằm chằm vào Lý Trạch Hoa, chậm rãi mở miệng nói.
Ánh mắt đáng sợ, dường như không khí xung quanh mình cũng ngưng đọng lại.
Giọng điệu bình tĩnh khó có thể che giấu sát khí, núi xác biển máu.
Dưới áp lực của khí thế không gì có thể sánh bằng, Lý Trạch Hoa rùng mình một cái, hai tay lại đang phát run.
Chỉ là như vậy, gần như là làm cho anh ta không có cách nào thở dốc.
Không phải là nói Vương Bác Thần không phải là thần chủ hả?
Nhưng mà bây giờ, tại sao thư ký Tư lại bày ra bộ dạng thuộc hạ trước mặt Vương Bác Thần vậy chứ?
“Vương Bác Thần, mày cho rằng mày có ơn với thần chủ là muốn làm cái gì thì làm cái đó hả? Mày cho rằng tìm đến thư ký Tư là có thể sống sót à, thư ký Tư cũng chỉ ra dáng cho thần chủ mà thôi.”
Lý Trạch Hoa không tin đây là sự thật, cho rằng chắc chắn là thần chủ phái người đến đây ra mặt cho Vương Bác Thần.
Nở một nụ cười dữ tợn, tin tức hiện tại bọn họ có được đó chính là thần chủ rất bất mãn với cách làm phô trương của Vương Bác Thần.
Cho nên, thần chủ chỉ thị để Tư Lam đến đây làm dáng, chỉ cần chơi chết Vương Bác Thần, thần chủ không cần phải trả nợ ân tình nữa.
Tư Lam nhìn anh ta, giống như là đang nhìn một kẻ ngu.
Quả nhiên là trong mắt của đám người nhà họ Lý chỉ có lợi ích.
“Thư ký Tư, ngài yên tâm đi, tôi nhất định sẽ giải quyết cái tên tạp chủng này giúp cho thần chủ mà.”
Lý Trạch Hoa mỉa mai nói: “Cái tên tạp chủng do Lý Kì lén lút sinh ra lại dám giả mạo thành thần chủ, lừa gạt chúng ta, xem xem tao xử lý mày như thế nào, thấy mộ mẹ mày bị tạt máu chó chưa? Tao muốn để mẹ mày vĩnh viễn không được siêu thoát.”
“Năm ấy, người đàn bà đê tiện Lý Kì bị người đàn ông đó vứt bỏ, mất hết mặt mũi nhà họ Lý, sinh ra một đứa con hoang như mày. Ngày hôm nay, tao muốn xem xem mày chết như thế nào, con gái của mày cũng không tốt hơn đâu, chờ mày chết rồi, mày xem tao sẽ tra tấn con gái của mày như thế nào.”
“Chặt nó ra.”
Nói xong, xung quanh lập tức xuất hiện hai mươi mấy người tay cầm theo mã tấu.
Lý Trạch Hoa âm trầm nói: “Đồ tạp chủng, lần này tao xem mày chạy đi đâu, bắt nói lại cho tao.”
Tư Lam bước lên một bước, nghiêm giọng quát lớn: “Người nào dám tự xưng là vương ở trước mặt thần chủ, giết chết không tha.”
Lời nói của Tư Lam giống như là tiếng sấm đầu tiên vào mùa xuân.
Lý Trạch Hoa bị dọa khẽ run rẩy.
Chương64
CHƯƠNG 64
Rõ ràng là mùa đông khắc nghiệt, nhưng mà trong nháy mắt quần áo của anh ta bị mồ hôi lạnh thấm ướt.
“Thần chủ? Sao Vương Bác Thần có thể là thần chủ được chứ? Thư ký Tư, chắc chắn là ngài có hiểu lầm gì rồi, tin tức ở dinh thống đốc truyền đến nói rằng Vương Bác Thần không phải là thần chủ mà.”
Lý Trạch Hoa vội vàng nói, anh ta còn tưởng là Tư Lam cố ý đến đây để diễn trò.
“Thư ký Tư, ngài đừng lo lắng, tôi nhất định sẽ xử lý tốt chuyện này. Thần chủ không thể ra tay, nhà họ Lý tôi đồng ý làm trâu làm ngựa cho thần chủ, giải quyết cái tên tạp chủng Vương Bác Thần.”
Lý Trạch Hoa phun một ngụm nước bọt xuống đất, chỉ vào Vương Bác Thần rồi bắt đầu sỉ nhục: “Tên tạp chủng, đều đã đến lúc này rồi mà mày còn dám giả mạo thần chủ, mày tưởng là tao sẽ tin à? Chỉ là thư ký Tư không có cách nào, nên mới phải diễn kịch với mày thôi.”
“Thiếu chút nữa là tao đã bị mày hù dọa rồi, Vương Bác Thần, quỳ xuống cho tao, bò qua đây liếm sạch sẽ chỗ nước bọt này cho tao, tao có thể để cho mày chết thoải mái một chút.”
Anh ta vừa mới nói xong.
Chỉ nghe thấy.
Tạch tạch tạch.
Âm thanh giày quân đội giẫm dưới đất vang lên.
Có hơn một nghìn binh sĩ với đầy đủ súng ống xuất hiện.
Oành.
Vách tường của Thiên Đường Nhân Gian hoàn toàn bị nổ tung.
Vách tường sụp đổ.
Có ba họng pháo đen ngòm xuất hiện.
Xe tăng.
Ba chiếc xe tăng.
Ôi trời ơi!
Muốn làm gì vậy.
Đám thủ hạ run rẩy, răng đánh cầm cập vào nhau, có người trực tiếp tè ra quần.
Quân đội.
Mẹ nó, đây là tư thế đánh trọng.
Sự im lặng đáng sợ.
Chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở, tiếng tim đập.
Chỉ nghe thấy mùi khai ngai ngái.
Lúc này, Lý Trạch Hoa cảm thấy linh hồn của mình không còn là của mình nữa.
Canh Phong nhảy xuống từ chiếc xe tăng, quỳ một chân ở dưới đất: “Thần chủ, quân đóng ở Hà Châu nghe theo mệnh lệnh.”
Có hơn nghìn tên lính đồng loạt quỳ một chân ở dưới đất, âm thanh như tiếng sấm rền: “Tham kiến thần chủ.”
Vương Bác Thần bình tĩnh nói: “Đứng lên đi, mọi người đều là những tướng sĩ có công, không cần phải quỳ đâu.”
Hơn cả nghìn quân lính cùng nhau hô to: “Cảm ơn thần chủ.”
Thần chủ chính là tín ngưỡng của tất cả các binh sĩ, là thần trong lòng bọn họ.
Canh Phong hùng hổ nói: “Có người sỉ nhục thần chủ, phải xử lý như thế nào?”
Chương65
CHƯƠNG 65
“Giết giết giết!”
Tất cả các binh sĩ tức giận gào thét.
Như là nổi trận lôi đình, sóng lớn cuồn cuộn.
Lý Trạch Hoa bị dọa xụi lơ ở trên đất.
Mã tấu của đám đàn em đã không còn nữa, còn có người bị sát ý ngút trời dọa cho tiểu ra quần.
Chỉ là những tên lưu manh chợ búa, làm sao có khả năng phân chia cao thấp với hổ lang chi sư.
“Chuyện này không thể nào, tuyệt đối không có khả năng. Vương Bác Thần, sao mày lại có thể là thần chủ?”
Lý Trạch Hoa bàng hoàng như bị rút mất linh hồn, hét lên giống như là một kẻ điên.
Sự thật tạo thành đã kích vô cùng to lớn cho anh ta.
Đứa con riêng bị nhà họ Lý bọn họ sỉ nhục lại thật sự là thần chủ.
Chẳng phải là dinh thống đốc đã nói rằng Vương Bác Thần không phải là thần chủ à?
Bây giờ, sao lại trở thành thần chủ rồi?
Ngay cả quân ở Hà Châu đều đã đến đây.
“Vương Bác Thần, mày đừng có hòng lừa gạt tao, chắc chắn đây là thần chủ đang trả ơn cho mày, nếu như mày dám điều động quân đội thì mày chết chắc. Thư ký Tư, thư ký Canh, đừng đóng kịch với hắn ta nữa, tôi đã biết các người đang diễn trò rồi.”
Lý Trạch Hoa sợ quá bật khóc, hét lên một cách lo lắng, anh ta sắp hỏng mất rồi.
Ruồi nhặng trong mắt của anh ta lắc mình biến hóa thành một sự tồn tại mà anh ta không có tư cách mơ tưởng.
Hiện thực quá tàn khốc.
Đánh tan sự kiêu ngạo và cảm giác ưu việt của anh.
Hóa ra, anh ta mới chính là bụi trong bụi.
Ngay cả tư cách để nhìn Vương Bác Thần cũng không có.
Vương Bác Thần lạnh lùng nhìn Lý Trạch Hoa, bước từng bước một đi đến gần anh ta.
Mỗi một bước như là dẫm ở trong lòng Lý Trạch Hoa, làm cho anh ta cảm thấy nghẹt thở.
Vương Bác Thần châm chọc nói: “Tao không thả ra tin tức giả thì làm sao có thể từng bước từng bước chơi chết nhà họ Lý bọn mày được?”
Tin tức giả?
Cố ý để cho nhà họ Lý của anh ta nghe thấy.
Lý Trạch Hoa hoảng hốt quỳ gối trước mặt Vương Bác Thần.
Anh ta hoảng sợ khóc lên, còn có mùi nước tiểu ngai ngái truyền đến.
Đầu đập cụp cụp ở dưới đất.
“Thần chủ, không, em họ, đừng giết tôi, đừng có giết tôi, chúng ta là người một nhà mà, cô Lý Kì thương tôi nhất đó.”
“Em họ, tôi sai rồi, thật sự sai rồi, tôi sẽ quỳ gối sám hối ở trước mộ cô Lý Kì, em họ đừng có ghét tôi, tôi đồng ý tảo mộ cho cô Lý Kì cả một đời.”
“Em họ, em họ, tôi đáng chết, tôi đáng chết, tôi quỳ xuống với ngài, tôi liếm nước bọt, cầu xin ngài bỏ qua cho tôi lần này đi.”
CHƯƠNG 61
“Hả? Để Triệu Húc đi à.” Trần Ngọc mất mát nói: “Vậy, vậy cũng không sao hết, ai cũng như nhau mà, dù sao thì giấy chứng nhận là con lấy được, con đã qua cửa rồi.”
Không bao lâu, Triệu Húc liền đến lấy giấy chứng nhận tham gia, sau khi tới tay, anh ta mỉa mai: “Đúng là cả nhà ngu ngốc y như nhau, nói có mấy câu liền tin tưởng, chẳng trách cô lại bị cái tên con hoang Vương Bác Thần đó lừa ngủ.”
Triệu Thanh Hà sững sờ: “Anh có ý gì chứ?”
Triệu Húc chỉ vào Triệu Thanh Hà và Trần Ngọc, giở giọng mắng: “Có ý gì hả? Tiện nhân, bà nội lừa gạt cô đó, còn muốn tiếp nhận công ty Hoa Nguyên, có cái rắm ấy.”
“Nhìn bộ dạng của các người đi kìa, muốn chuyển đến biệt thự ở khu Thiên Phủ do nhà họ Triệu tặng ấy hả? Cái đồ không biết sống chết, Hồng đã nhận nó rồi, các người cũng xứng ở lại biệt thự khu Thiên Phủ hả, ngay cả căn nhà này cũng đã bị bà nội thu hồi rồi.”
Cái gì!
Triệu Thanh Hà và Trần Ngọc như bị sét đánh.
Gió lạnh.
Gió lạnh đến thấu xương.
Vương Bác Thần quỳ gối trước mộ mẹ.
Đôi mắt sắc bén như dao.
Bia mộ bị tạt máu chó.
“Là ai?”
Giọng điệu của Vương Bác Thần còn lạnh hơn cơn gió lạnh vào lúc này.
Trong ánh mắt bình tĩnh ẩn giấu sát ý ngút trời.
“Thần chủ, là Lý Trạch Hoa, Tư Lam đáng chết, đã đến chậm một bước, xin thần chủ trách phạt.”
Tư Lam quỳ một chân ở dưới đất, vẻ mặt tự trách.
Vương Bác Thần quỳ gối, anh lau máu ở trên bia mộ, từng chút từng chút một.
Anh lập tức đứng dậy đạp Tư Lam đến phun ra máu.
“Nếu như lần sau còn có sai lầm thì tự phế bỏ tu vi.”
Ánh mắt âm trầm của Vương Bác Thần làm Tư Lam bất giác run rẩy cả người.
Tư Lam lau đi vết máu bên khóe miệng, vội vàng nói: “Cảm ơn thần chủ đã tha thứ, thuộc hạ đã điều tra rõ rồi, lúc này Lý Trạch Hoa đang ở Thiên Đường Nhân Gian.”
“Đi.”
Vương Bác Thần chỉ phun ra một chữ như thế.
Cơn gió lạnh lại thổi tới.
Thiên Đường Nhân Gian là một chốn ăn chơi giàu có, xa hoa nhất ở thành phố Hà Châu.
Chuyên phục vụ cho thiếu gia nhà giàu, loại dịch vụ nào cũng có.
Nghe nói người ở bên trong đã tạo ra bốn mùa xuân hạ thu đông.
Đủ để thấy độ xa xỉ của nó.
“Cậu Lý, mọi chuyện đã được xử lý ổn thỏa.”
Ở sân trượt tuyết.
Có một người thanh niên đưa điện thoại di động cho Lý Trạch Hoa.
Chương62
CHƯƠNG 62
Lý Trạch Hoa mặt trang phục trượt tuyết, liếc nhìn rồi lập tức trượt xuống, đồng thời còn thực hiện một cú xoay người đẹp mắt giữa không trung.
Có người vội vàng tiến lên, cúi đầu khom lưng cầm đồ bảo hộ cho Lý Trạch Hoa.
“Làm tốt lắm.”
Lý Trạch Hoa vừa mới đưa tay ra, người phục vụ ở bên cạnh nhanh chóng đưa điếu xì gà lên bằng hai tay, anh ta hít một hơi, duỗi tay, người phục vụ vội vàng cầm lấy điếu xì gà.
“Lý Trạch Hoa, tao đến đây tiễn mày đi gặp diêm vương.”
Đột nhiên, có một giọng nói âm trầm vang lên.
Ở cửa vào hỗn loạn một mảnh.
Có mấy tên đàn em ở Thiên Đường Nhân Gian “bay” vào trong.
Có một cô gái với tư thế hiên ngang, một tay bóp lấy cổ của người phụ trách, lạnh nhạt hỏi: “Có thể vào không?”
“Được chứ, được chứ, là tiểu nhân có mắt không tròng…”
Cô gái ném người phụ trách đi, mặt không đổi sắc nói: “Tôi tên là Tư Lam, sau này có bồi thường thì đến dinh thống đốc tìm tôi.”
Nghe thấy cái tên này, người phụ trách thiếu chút nữa là đã tè ra quần, mồ hôi lạnh chảy nườm nượp.
Vô cùng im lặng.
Ông trời ơi, là thư ký Tư.
Thư ký đầu tiên ở bên cạnh thống đốc.
Đây chính là nữ nguyên soái đầu tiên ở nước R, do thần chủ dẫn ra từ chiến trường.
Chịu trách nhiệm quản lý các chiến khu ở nước R.
Một người có thân phận cao như thế này lại đến đây, mình còn không cho cô ta vào?
Vẫn may là cô ta không giết mình.
Mà lúc này, Tư Lam quay người lại, cung kính đứng ở một bên.
Vương Bác Thần sải bước đi đến, khoác một chiếc áo choàng đen ở trên người.
Ở cổ áo có huy hiệu tượng trưng cho nước R.
Vừa mới xuất hiện, dường như là trung tâm của cả thế giới.
Khí chất mạnh mẽ làm cho mọi người hít thở không thông.
Người phụ trách bị dọa chết khiếp.
Ai có tư cách để thư ký Tư cung kính như thế?
Thần chủ?
“Vương Bác Thần, con mẹ nó, mày còn dám đến đây tìm cái chết!”
Đầu tiên, Lý Trạch Hoa sững sờ, lập tức âm hiểm cười nói: “Cho dù ngày hôm nay mày không đến đây thì tao cũng sẽ đi tìm mày, cái đồ tạp chủng dám lừa gạt bọn tao, ngày hôm nay chính là ngày chết của mày.”
Lý Trạch Hoa phất tay một cái, bảy tám người sau lưng lập tức bước lên.
Vương Bác Thần bình tĩnh nói: “Trong vòng mười giây, đừng để thấy máu.”
“Tuân mệnh.”
Bóng dáng thư ký Tư lóe lên như hổ gặp bầy dê, bắt lấy chân của bạn họ, đám thủ hạ còn chưa kịp phản ứng thì đã kêu thê thảm dưới đất.
Chương63
CHƯƠNG 63
Chưa đến mười giây.
Nhìn thấy Tư Lam ra tay, Lý Trạch Hoa cho là mình đã nhìn lầm rồi.
Sao thư ký Tư lại đến đây?
Còn nghe lời Vương Bác Thần như vậy?
Vương Bác Thần đâu phải là thần chủ đâu, có chuyện gì vậy chứ?
Lý Trạch Hoa cảm thấy có chuyện không đúng.
“Lý Trạch Hoa, tao đến đây để lấy mạng của mày.”
Vương Bác Thần nhìn chằm chằm vào Lý Trạch Hoa, chậm rãi mở miệng nói.
Ánh mắt đáng sợ, dường như không khí xung quanh mình cũng ngưng đọng lại.
Giọng điệu bình tĩnh khó có thể che giấu sát khí, núi xác biển máu.
Dưới áp lực của khí thế không gì có thể sánh bằng, Lý Trạch Hoa rùng mình một cái, hai tay lại đang phát run.
Chỉ là như vậy, gần như là làm cho anh ta không có cách nào thở dốc.
Không phải là nói Vương Bác Thần không phải là thần chủ hả?
Nhưng mà bây giờ, tại sao thư ký Tư lại bày ra bộ dạng thuộc hạ trước mặt Vương Bác Thần vậy chứ?
“Vương Bác Thần, mày cho rằng mày có ơn với thần chủ là muốn làm cái gì thì làm cái đó hả? Mày cho rằng tìm đến thư ký Tư là có thể sống sót à, thư ký Tư cũng chỉ ra dáng cho thần chủ mà thôi.”
Lý Trạch Hoa không tin đây là sự thật, cho rằng chắc chắn là thần chủ phái người đến đây ra mặt cho Vương Bác Thần.
Nở một nụ cười dữ tợn, tin tức hiện tại bọn họ có được đó chính là thần chủ rất bất mãn với cách làm phô trương của Vương Bác Thần.
Cho nên, thần chủ chỉ thị để Tư Lam đến đây làm dáng, chỉ cần chơi chết Vương Bác Thần, thần chủ không cần phải trả nợ ân tình nữa.
Tư Lam nhìn anh ta, giống như là đang nhìn một kẻ ngu.
Quả nhiên là trong mắt của đám người nhà họ Lý chỉ có lợi ích.
“Thư ký Tư, ngài yên tâm đi, tôi nhất định sẽ giải quyết cái tên tạp chủng này giúp cho thần chủ mà.”
Lý Trạch Hoa mỉa mai nói: “Cái tên tạp chủng do Lý Kì lén lút sinh ra lại dám giả mạo thành thần chủ, lừa gạt chúng ta, xem xem tao xử lý mày như thế nào, thấy mộ mẹ mày bị tạt máu chó chưa? Tao muốn để mẹ mày vĩnh viễn không được siêu thoát.”
“Năm ấy, người đàn bà đê tiện Lý Kì bị người đàn ông đó vứt bỏ, mất hết mặt mũi nhà họ Lý, sinh ra một đứa con hoang như mày. Ngày hôm nay, tao muốn xem xem mày chết như thế nào, con gái của mày cũng không tốt hơn đâu, chờ mày chết rồi, mày xem tao sẽ tra tấn con gái của mày như thế nào.”
“Chặt nó ra.”
Nói xong, xung quanh lập tức xuất hiện hai mươi mấy người tay cầm theo mã tấu.
Lý Trạch Hoa âm trầm nói: “Đồ tạp chủng, lần này tao xem mày chạy đi đâu, bắt nói lại cho tao.”
Tư Lam bước lên một bước, nghiêm giọng quát lớn: “Người nào dám tự xưng là vương ở trước mặt thần chủ, giết chết không tha.”
Lời nói của Tư Lam giống như là tiếng sấm đầu tiên vào mùa xuân.
Lý Trạch Hoa bị dọa khẽ run rẩy.
Chương64
CHƯƠNG 64
Rõ ràng là mùa đông khắc nghiệt, nhưng mà trong nháy mắt quần áo của anh ta bị mồ hôi lạnh thấm ướt.
“Thần chủ? Sao Vương Bác Thần có thể là thần chủ được chứ? Thư ký Tư, chắc chắn là ngài có hiểu lầm gì rồi, tin tức ở dinh thống đốc truyền đến nói rằng Vương Bác Thần không phải là thần chủ mà.”
Lý Trạch Hoa vội vàng nói, anh ta còn tưởng là Tư Lam cố ý đến đây để diễn trò.
“Thư ký Tư, ngài đừng lo lắng, tôi nhất định sẽ xử lý tốt chuyện này. Thần chủ không thể ra tay, nhà họ Lý tôi đồng ý làm trâu làm ngựa cho thần chủ, giải quyết cái tên tạp chủng Vương Bác Thần.”
Lý Trạch Hoa phun một ngụm nước bọt xuống đất, chỉ vào Vương Bác Thần rồi bắt đầu sỉ nhục: “Tên tạp chủng, đều đã đến lúc này rồi mà mày còn dám giả mạo thần chủ, mày tưởng là tao sẽ tin à? Chỉ là thư ký Tư không có cách nào, nên mới phải diễn kịch với mày thôi.”
“Thiếu chút nữa là tao đã bị mày hù dọa rồi, Vương Bác Thần, quỳ xuống cho tao, bò qua đây liếm sạch sẽ chỗ nước bọt này cho tao, tao có thể để cho mày chết thoải mái một chút.”
Anh ta vừa mới nói xong.
Chỉ nghe thấy.
Tạch tạch tạch.
Âm thanh giày quân đội giẫm dưới đất vang lên.
Có hơn một nghìn binh sĩ với đầy đủ súng ống xuất hiện.
Oành.
Vách tường của Thiên Đường Nhân Gian hoàn toàn bị nổ tung.
Vách tường sụp đổ.
Có ba họng pháo đen ngòm xuất hiện.
Xe tăng.
Ba chiếc xe tăng.
Ôi trời ơi!
Muốn làm gì vậy.
Đám thủ hạ run rẩy, răng đánh cầm cập vào nhau, có người trực tiếp tè ra quần.
Quân đội.
Mẹ nó, đây là tư thế đánh trọng.
Sự im lặng đáng sợ.
Chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở, tiếng tim đập.
Chỉ nghe thấy mùi khai ngai ngái.
Lúc này, Lý Trạch Hoa cảm thấy linh hồn của mình không còn là của mình nữa.
Canh Phong nhảy xuống từ chiếc xe tăng, quỳ một chân ở dưới đất: “Thần chủ, quân đóng ở Hà Châu nghe theo mệnh lệnh.”
Có hơn nghìn tên lính đồng loạt quỳ một chân ở dưới đất, âm thanh như tiếng sấm rền: “Tham kiến thần chủ.”
Vương Bác Thần bình tĩnh nói: “Đứng lên đi, mọi người đều là những tướng sĩ có công, không cần phải quỳ đâu.”
Hơn cả nghìn quân lính cùng nhau hô to: “Cảm ơn thần chủ.”
Thần chủ chính là tín ngưỡng của tất cả các binh sĩ, là thần trong lòng bọn họ.
Canh Phong hùng hổ nói: “Có người sỉ nhục thần chủ, phải xử lý như thế nào?”
Chương65
CHƯƠNG 65
“Giết giết giết!”
Tất cả các binh sĩ tức giận gào thét.
Như là nổi trận lôi đình, sóng lớn cuồn cuộn.
Lý Trạch Hoa bị dọa xụi lơ ở trên đất.
Mã tấu của đám đàn em đã không còn nữa, còn có người bị sát ý ngút trời dọa cho tiểu ra quần.
Chỉ là những tên lưu manh chợ búa, làm sao có khả năng phân chia cao thấp với hổ lang chi sư.
“Chuyện này không thể nào, tuyệt đối không có khả năng. Vương Bác Thần, sao mày lại có thể là thần chủ?”
Lý Trạch Hoa bàng hoàng như bị rút mất linh hồn, hét lên giống như là một kẻ điên.
Sự thật tạo thành đã kích vô cùng to lớn cho anh ta.
Đứa con riêng bị nhà họ Lý bọn họ sỉ nhục lại thật sự là thần chủ.
Chẳng phải là dinh thống đốc đã nói rằng Vương Bác Thần không phải là thần chủ à?
Bây giờ, sao lại trở thành thần chủ rồi?
Ngay cả quân ở Hà Châu đều đã đến đây.
“Vương Bác Thần, mày đừng có hòng lừa gạt tao, chắc chắn đây là thần chủ đang trả ơn cho mày, nếu như mày dám điều động quân đội thì mày chết chắc. Thư ký Tư, thư ký Canh, đừng đóng kịch với hắn ta nữa, tôi đã biết các người đang diễn trò rồi.”
Lý Trạch Hoa sợ quá bật khóc, hét lên một cách lo lắng, anh ta sắp hỏng mất rồi.
Ruồi nhặng trong mắt của anh ta lắc mình biến hóa thành một sự tồn tại mà anh ta không có tư cách mơ tưởng.
Hiện thực quá tàn khốc.
Đánh tan sự kiêu ngạo và cảm giác ưu việt của anh.
Hóa ra, anh ta mới chính là bụi trong bụi.
Ngay cả tư cách để nhìn Vương Bác Thần cũng không có.
Vương Bác Thần lạnh lùng nhìn Lý Trạch Hoa, bước từng bước một đi đến gần anh ta.
Mỗi một bước như là dẫm ở trong lòng Lý Trạch Hoa, làm cho anh ta cảm thấy nghẹt thở.
Vương Bác Thần châm chọc nói: “Tao không thả ra tin tức giả thì làm sao có thể từng bước từng bước chơi chết nhà họ Lý bọn mày được?”
Tin tức giả?
Cố ý để cho nhà họ Lý của anh ta nghe thấy.
Lý Trạch Hoa hoảng hốt quỳ gối trước mặt Vương Bác Thần.
Anh ta hoảng sợ khóc lên, còn có mùi nước tiểu ngai ngái truyền đến.
Đầu đập cụp cụp ở dưới đất.
“Thần chủ, không, em họ, đừng giết tôi, đừng có giết tôi, chúng ta là người một nhà mà, cô Lý Kì thương tôi nhất đó.”
“Em họ, tôi sai rồi, thật sự sai rồi, tôi sẽ quỳ gối sám hối ở trước mộ cô Lý Kì, em họ đừng có ghét tôi, tôi đồng ý tảo mộ cho cô Lý Kì cả một đời.”
“Em họ, em họ, tôi đáng chết, tôi đáng chết, tôi quỳ xuống với ngài, tôi liếm nước bọt, cầu xin ngài bỏ qua cho tôi lần này đi.”