Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-4
Chương 4: Vì Hồng nhan mà nổi giận
Hôm sau, Lâm Thư Âm đi làm, Diệp Vô Phong gọi đi: “Đường Trảm, anh tới đón tôi.”
Hơn mười phút sau, hai chiếc Bugatti Veyron sang trọng dừng bên cạnh Diệp Vô Phong, Đường Trảm vui mừng, hớn hở hỏi: “Lão đại, anh thay đổi ý định rồi?”
Diệp Vô Phong cười bình thản: “Tập đoàn Hàn thị ở Giang thành, Hàn Uy. Tôi muốn có đầy đủ tư liệu của người này, anh đưa tôi đến nhà anh ta, tôi muốn trực tiếp nói chuyện.”
Đường Trảm lên xe, chiếc xe này được trang bị thiết bị cùng hệ thống mạng cực mạnh, còn có hệ thống kiểm tra rất tốt, đặc biệt ở chỗ nó luôn thu thập tổ chức tình báo kết nối với Long Môn.
Mười phút sau, tư liệu chi tiết về Hàn Uy cùng tập đoàn Hàn thị đã hiện ra trước mặt Diệp Vô Phong, sau khi xem xong Diệp Vô Phong mắng: “Một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa, dám để mắt đến vợ của ta ư, quả thực làm trò cười cho mọi người mà.”
Đường Trảm trợn mắt như dọa người: “Tên khốn này lại dám có ý với chị dâu, tìm chết! Lão đại, hôm nay để em diệt cả tộc Hàn thị.”
Diệp Vô Phong mắng: “Anh đừng gây thêm chuyện cho tôi. Đây là đại lục Hoa Hạ, tùy tiện giết người là phạm pháp, nhưng mà tên tiểu tử nỳ quá kiêu ngạo, hôm nay cần cho hắn biết mặt một chút.”
Khi nói chuyện, Đường Trảm đã lái xe Bugatti Veyron đến biệt thự riêng của Hàn UY. Bởi vì chiếc xe này quá khí phách, bảo vệ gác cổng không dám cản, còn cho là bạn bè của Hàn thiếu.
Sau khi Diệp Vô Phong cùng Đường Trảm xuống xe thì trực tiếp vào biệt thự, hai bảo vệ canh cửa nghi hoặc muốn truy vẫn thì Diệp Vô Phong đã dùng ngón tay điểm nhẹ đã làm bọn họ ngất trên mặt đất.
Hai người ngông nghênh đi đến phòng khách, Hàn đại thiếu gia Hàn Uy đang ăn sáng, trong lòng luôn không ngừng nghĩ về Lâm Thư Âm.
“Lâm Thư Âm, tôi không tin hôm nay em không đến đây cầu xin tôi.”
“Hừ. Cùng Hàn gia hợp tác xây dựng cao ốc Bích Loan, bảo đảm cô sẽ thu về hơn hai trăm triệu, nhiều tiền như vậy đối với một phụ nữ sao lại không động lòng cho được. Đều là phụ nữ, cô không có khả năng cự tuyệt. Sau này cô em cứ ngoan ngoãn làm tình nhân bé nhỏ của tôi đi..ha ha…”
“Đúng rồi, tôi nghe nói cô ta gã cho một người chồng vô dụng, tên kia cả ngày ở nhà giặt quần áo nấu cơm cho cô ta, đúng là phế vật. Đúng rồi, ngày nào đó làm cho Lâm Thư Âm ly dị tên kia đi, tôi sẽ đàng hoàng cưới hỏi cô ta làm vợ tôi…”
Khi Hàn Uy tùy ý bàn luận về đệ nhất mỹ nữ Giang Thành, đợt nhiên phát hiện phòng khách xuất hiện hai người xa lạ, anh ta kinh ngạc, quát lơn: “Hai anh là ai? Một chút phép tắc cũng không có? Tùy tiện đi vào thế sao?Mau cút ngay!”
Diệp Vô Phong lạnh băng hỏi: “Anh chính là Hàn Uy?”
“Đúng vậy, chính là bổn thiếu gia, anh là ai?”
Diệp Vô Phong cười mỉa mai: “Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là anh không thể trêu vào tôi được. Tôi nghe nói anh muốn phá bở khách sạn Hoàng Triều?”
Hản Uy ngẩn ra, đầu óc như có một ý niệm: “Hai người này, chẳng lẽ do Thư Âm kêu tới? Lâm Thư Âm thật lớn mât.”
Han Uy hừ lạnh nói: “Đây không gọi là cưỡng chế phá bỏ, chúng ta chỉ là dựa trên thỏa thuận lúc trước hai nha ký kết mà làm, Hàn gia phụ trách khai thác xây dưng cao ốc. Tài liệu kiến trúc, bên thầu công trình là do Lâm gia. Khách sạn Hoàng Triều là một khách sạn kiểu cổ, tòa nhà cũ kỹ, nhiều nhất cũng chỉ có gì hai ngàn vạn. Tôi ra giá hai ngàn năm trăm vạn đã là hết tình hết nghĩa rồi. Không ngờ Lâm Thư Âm không hiểu chuyện, tự động bội ước. Không còn cách nào, tôi đành theo thỏa thuận ký kết ban đầu, việc công theo phép công thôi.”
Diệp Vô Phong nói: “Anh luôn miệng nói thỏa thuận, có thể đưa tôi xem?”
Hàn Uy ha ha cười alnhj: Không thành vấn đề cho anh xem cũng chả sao, cũng để các người từ bỏ ý định kia.”
Hàn Uy lấy ra tập tài liệu hợp đồng thỏa thuận ném cho Diệp Vô Phong, Diệp Vô Phong xem xong thì cười lạnh nói: “Trên hợp đồng ký tên là Lâm Kiến Ba, căn bản không phải Lâm Thư Âm, cho nên, phần thỏa thuận này không có hiệu lực.” Dứt lời, Diệp Vô Phong xe bỏ, đem tập tài liệu xe vụn.
Hàn Uy thẹn quá hóa giận, lập tức đập bàn: “Khốn kiếp, anh đừng không biết điều. Lâm Kiến Ba là anh trai Lâm Thư Âm, anh ấy là Tổng giám đốc Tập đàn Lâm thị. Anh ấy ký tên sao lại không hiệu lực? Hai tên khốn này tới đây có chuyện gì, muốn khuyên tôi sao? Nói cho các người biết, ai tới cũng vô dụng, lão tử muốn phá bỏ di dời khách sạn Hoàng Triề, tôi xem ai ngăn cản được?”
“Đúng rồi. Trừ khi Lâm Thư Âm tự mình tới..khà khà… chuyện này còn có thể bàn…”
Diệp Vô Phong nhìn Hàn Uy ương ngạnh, sắc mặt trở nên khó coi, trong lòng cảm thấy ghê tởm, anh khí phách nói: “Cho anh một cơ hội cuối cùng, công khai xin lõi Lâm Thư Âm, hơn nữa phải dựa theo ý của Lâm Thư Âm mà ký kết hợp tác. Nếu không, cả đời này của anh sẽ hối hận!”
“ĐM, mày điên à? Dám ra cái lệnh cho tao, thật nực cười. Tao hối hận? Mẹ nó, tao không biết từ hối hận viết thế nào đó!” Hàn Uy dở khóc dở cười, tức giận lại thấy nực cười.
Diệp Vô Phong bước lại gần nắm cổ áo Hàn Uy: “Đồ rùa rụt đầu, xem ra anh là muốn rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, anh có tin tập đoàn Hàn thị ở Giang Thành trong hôm nay sẽ biết mất?”
Hàn Uy gào to: “Được lắm! Tao cũng muốn nhìn xem, mày làm sao diệt tập đoàn Hàn thị.”
Diệp Vô Phong thấy miệng anh ta luôn nói lời hèn hạ, chụp lấy đầu Hàn Uy ấn mạnh một cái, va chạm vào bàn cơm, xương mũi như gãy vụn, máu đầy mặt.
“Mày dám đánh tao? Người đâu, bảo vệ…”
Bảo vệ ở Hàn gia không ít, tuy hai bảo vệ ở cửa bị Đường Trảm đánh ngất, nhưng nghe được Hàn Uy hô hoán, từ cửa sau xông ra bốn gã mặc đồ đen cảu bảo vệ, bốn gã này thân thể khỏe mạnh, hơn nữa là người biết võ.
Nhưng mà, Đường Trảm canh giữ ở cửa cũng không đèn đã cạn dầu, bốn tên bảo vệ kia vừa xông lên, đã bị Đường Trảm một quyền đánh ngã, bò lăn không thể đứng dậy.
Hàn Uy chưa từng chịu ấm ức như vậy? Lau đi máu trên mặt, ngẩng đầu lên, súng trong ngăn kéo, anh ta cắn răng lấy ra một cây súng lục, nhắm ngay Đường Trảm mà bắn!
“Muốn chơi súng với tao?” Một tia sáng lóe lên, tay Hàn Uy bị chém rơi, súng và cánh tay rơi trên bàn làm việc.
Hôm sau, Lâm Thư Âm đi làm, Diệp Vô Phong gọi đi: “Đường Trảm, anh tới đón tôi.”
Hơn mười phút sau, hai chiếc Bugatti Veyron sang trọng dừng bên cạnh Diệp Vô Phong, Đường Trảm vui mừng, hớn hở hỏi: “Lão đại, anh thay đổi ý định rồi?”
Diệp Vô Phong cười bình thản: “Tập đoàn Hàn thị ở Giang thành, Hàn Uy. Tôi muốn có đầy đủ tư liệu của người này, anh đưa tôi đến nhà anh ta, tôi muốn trực tiếp nói chuyện.”
Đường Trảm lên xe, chiếc xe này được trang bị thiết bị cùng hệ thống mạng cực mạnh, còn có hệ thống kiểm tra rất tốt, đặc biệt ở chỗ nó luôn thu thập tổ chức tình báo kết nối với Long Môn.
Mười phút sau, tư liệu chi tiết về Hàn Uy cùng tập đoàn Hàn thị đã hiện ra trước mặt Diệp Vô Phong, sau khi xem xong Diệp Vô Phong mắng: “Một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa, dám để mắt đến vợ của ta ư, quả thực làm trò cười cho mọi người mà.”
Đường Trảm trợn mắt như dọa người: “Tên khốn này lại dám có ý với chị dâu, tìm chết! Lão đại, hôm nay để em diệt cả tộc Hàn thị.”
Diệp Vô Phong mắng: “Anh đừng gây thêm chuyện cho tôi. Đây là đại lục Hoa Hạ, tùy tiện giết người là phạm pháp, nhưng mà tên tiểu tử nỳ quá kiêu ngạo, hôm nay cần cho hắn biết mặt một chút.”
Khi nói chuyện, Đường Trảm đã lái xe Bugatti Veyron đến biệt thự riêng của Hàn UY. Bởi vì chiếc xe này quá khí phách, bảo vệ gác cổng không dám cản, còn cho là bạn bè của Hàn thiếu.
Sau khi Diệp Vô Phong cùng Đường Trảm xuống xe thì trực tiếp vào biệt thự, hai bảo vệ canh cửa nghi hoặc muốn truy vẫn thì Diệp Vô Phong đã dùng ngón tay điểm nhẹ đã làm bọn họ ngất trên mặt đất.
Hai người ngông nghênh đi đến phòng khách, Hàn đại thiếu gia Hàn Uy đang ăn sáng, trong lòng luôn không ngừng nghĩ về Lâm Thư Âm.
“Lâm Thư Âm, tôi không tin hôm nay em không đến đây cầu xin tôi.”
“Hừ. Cùng Hàn gia hợp tác xây dựng cao ốc Bích Loan, bảo đảm cô sẽ thu về hơn hai trăm triệu, nhiều tiền như vậy đối với một phụ nữ sao lại không động lòng cho được. Đều là phụ nữ, cô không có khả năng cự tuyệt. Sau này cô em cứ ngoan ngoãn làm tình nhân bé nhỏ của tôi đi..ha ha…”
“Đúng rồi, tôi nghe nói cô ta gã cho một người chồng vô dụng, tên kia cả ngày ở nhà giặt quần áo nấu cơm cho cô ta, đúng là phế vật. Đúng rồi, ngày nào đó làm cho Lâm Thư Âm ly dị tên kia đi, tôi sẽ đàng hoàng cưới hỏi cô ta làm vợ tôi…”
Khi Hàn Uy tùy ý bàn luận về đệ nhất mỹ nữ Giang Thành, đợt nhiên phát hiện phòng khách xuất hiện hai người xa lạ, anh ta kinh ngạc, quát lơn: “Hai anh là ai? Một chút phép tắc cũng không có? Tùy tiện đi vào thế sao?Mau cút ngay!”
Diệp Vô Phong lạnh băng hỏi: “Anh chính là Hàn Uy?”
“Đúng vậy, chính là bổn thiếu gia, anh là ai?”
Diệp Vô Phong cười mỉa mai: “Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là anh không thể trêu vào tôi được. Tôi nghe nói anh muốn phá bở khách sạn Hoàng Triều?”
Hản Uy ngẩn ra, đầu óc như có một ý niệm: “Hai người này, chẳng lẽ do Thư Âm kêu tới? Lâm Thư Âm thật lớn mât.”
Han Uy hừ lạnh nói: “Đây không gọi là cưỡng chế phá bỏ, chúng ta chỉ là dựa trên thỏa thuận lúc trước hai nha ký kết mà làm, Hàn gia phụ trách khai thác xây dưng cao ốc. Tài liệu kiến trúc, bên thầu công trình là do Lâm gia. Khách sạn Hoàng Triều là một khách sạn kiểu cổ, tòa nhà cũ kỹ, nhiều nhất cũng chỉ có gì hai ngàn vạn. Tôi ra giá hai ngàn năm trăm vạn đã là hết tình hết nghĩa rồi. Không ngờ Lâm Thư Âm không hiểu chuyện, tự động bội ước. Không còn cách nào, tôi đành theo thỏa thuận ký kết ban đầu, việc công theo phép công thôi.”
Diệp Vô Phong nói: “Anh luôn miệng nói thỏa thuận, có thể đưa tôi xem?”
Hàn Uy ha ha cười alnhj: Không thành vấn đề cho anh xem cũng chả sao, cũng để các người từ bỏ ý định kia.”
Hàn Uy lấy ra tập tài liệu hợp đồng thỏa thuận ném cho Diệp Vô Phong, Diệp Vô Phong xem xong thì cười lạnh nói: “Trên hợp đồng ký tên là Lâm Kiến Ba, căn bản không phải Lâm Thư Âm, cho nên, phần thỏa thuận này không có hiệu lực.” Dứt lời, Diệp Vô Phong xe bỏ, đem tập tài liệu xe vụn.
Hàn Uy thẹn quá hóa giận, lập tức đập bàn: “Khốn kiếp, anh đừng không biết điều. Lâm Kiến Ba là anh trai Lâm Thư Âm, anh ấy là Tổng giám đốc Tập đàn Lâm thị. Anh ấy ký tên sao lại không hiệu lực? Hai tên khốn này tới đây có chuyện gì, muốn khuyên tôi sao? Nói cho các người biết, ai tới cũng vô dụng, lão tử muốn phá bỏ di dời khách sạn Hoàng Triề, tôi xem ai ngăn cản được?”
“Đúng rồi. Trừ khi Lâm Thư Âm tự mình tới..khà khà… chuyện này còn có thể bàn…”
Diệp Vô Phong nhìn Hàn Uy ương ngạnh, sắc mặt trở nên khó coi, trong lòng cảm thấy ghê tởm, anh khí phách nói: “Cho anh một cơ hội cuối cùng, công khai xin lõi Lâm Thư Âm, hơn nữa phải dựa theo ý của Lâm Thư Âm mà ký kết hợp tác. Nếu không, cả đời này của anh sẽ hối hận!”
“ĐM, mày điên à? Dám ra cái lệnh cho tao, thật nực cười. Tao hối hận? Mẹ nó, tao không biết từ hối hận viết thế nào đó!” Hàn Uy dở khóc dở cười, tức giận lại thấy nực cười.
Diệp Vô Phong bước lại gần nắm cổ áo Hàn Uy: “Đồ rùa rụt đầu, xem ra anh là muốn rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, anh có tin tập đoàn Hàn thị ở Giang Thành trong hôm nay sẽ biết mất?”
Hàn Uy gào to: “Được lắm! Tao cũng muốn nhìn xem, mày làm sao diệt tập đoàn Hàn thị.”
Diệp Vô Phong thấy miệng anh ta luôn nói lời hèn hạ, chụp lấy đầu Hàn Uy ấn mạnh một cái, va chạm vào bàn cơm, xương mũi như gãy vụn, máu đầy mặt.
“Mày dám đánh tao? Người đâu, bảo vệ…”
Bảo vệ ở Hàn gia không ít, tuy hai bảo vệ ở cửa bị Đường Trảm đánh ngất, nhưng nghe được Hàn Uy hô hoán, từ cửa sau xông ra bốn gã mặc đồ đen cảu bảo vệ, bốn gã này thân thể khỏe mạnh, hơn nữa là người biết võ.
Nhưng mà, Đường Trảm canh giữ ở cửa cũng không đèn đã cạn dầu, bốn tên bảo vệ kia vừa xông lên, đã bị Đường Trảm một quyền đánh ngã, bò lăn không thể đứng dậy.
Hàn Uy chưa từng chịu ấm ức như vậy? Lau đi máu trên mặt, ngẩng đầu lên, súng trong ngăn kéo, anh ta cắn răng lấy ra một cây súng lục, nhắm ngay Đường Trảm mà bắn!
“Muốn chơi súng với tao?” Một tia sáng lóe lên, tay Hàn Uy bị chém rơi, súng và cánh tay rơi trên bàn làm việc.