-
Chương 6: Em gặp tổng giám Trình ở bệnh viện
Tác giả: Quân Ước
Biên tập: TBB
Xem email xong, Trần Mịch Ngôn nhíu mi, cầm điện thoại gọi cho Thiệu Nhạc. Một hồi lâu, bên kia mới bắt máy.
"Tôi đây, Trần Mịch Ngôn."
Đầu điện thoại bên kia "a" một tiếng, sau đó Thiệu Nhạc nói to: "Trần Mịch Ngôn, tiểu tử cậu! Đọc được email tôi trả lời không hả? Cậu chậm một bước rồi, đại ca đây đã đổi nghề!"
"Nhận thêm đơn này của tôi nữa, được không?" Trần Mịch Ngôn hỏi.
Thiệu Nhạc ở đầu bên kia "ơ" một tiếng, kinh ngạc nói: "Tiểu tử cậu có chuyện gì vậy? Người kia là ai, sao lại coi trọng như thế?"
Sau đó anh ấy lại tiếp: "Năm đó tôi làm thám tử tư, cậu còn nói điều tra chuyện riêng tư của người khác là không đứng đắn, nhớ không? Giờ sau mấy năm, cậu lại tìm đến tôi làm chuyện không đứng đắn?"
"Tôi sẽ không để cậu điều tra chuyện không đứng đắn." Trần Mịch Ngôn xoa mi tâm: "Cậu có đọc kĩ email không? Đó là bạn tôi, gần đây có người tìm cô ấy gây phiền toái, tôi muốn cậu điều tra việc đó."
"Cậu cho tôi là Baidu sao? Còn tự động che đi tin tức mẫn cảm?" Thiệu Nhạc gào lên: "Cậu biết tôi đổi nghề chưa hả? Cậu chỉ gửi một email nhưng bọn tôi phải dùng đến đủ loại phương tiện để điều tra tất cả các thứ, sau khi điều tra rồi còn phải sàng lọc, mệt hơn chó trinh thám của cảnh sát nữa! Cậu bảo gã đàn ông kia tên là Chung gì đó, tên cũng không cho tử tế, chỉ một chút tin tức như thế tôi điều tra thế nào? Như vậy còn không bằng cậu hỏi người bạn kia, mà tới lúc đó có tra được thì còn riêng tư nỗi gì? Tiểu tử cậu đúng là không nói lý!"
Trần Mịch Ngôn bị anh ấy nói tới trầm mặc.
Anh biết Thiệu Nhạc nói không sai, cũng biết anh điều tra về cô như thế là không tốt. Nhưng anh không tài nào quên được dáng vẻ cầm dao tới phát run của cô.
Cô nói cô không sợ, nhưng lại luôn mang dao bên người.
Anh muốn biết điều gì khiến cô trở thành bộ dạng đó.
Trần Mịch Ngôn hồi lâu không nói tiếng nào, đầu bên kia thấy khó hiểu gọi mấy tiếng, sau mới nghe Trần Mịch ngôn nói: "Điều tra đi, cậu làm thế nào để điều tra thì làm, đến lúc đó chỉ cần cho tôi biết ai gây khó dễ cho cô ấy là được."
Thiệu Nhạc kinh ngạc khi nghe giọng Trần Mịch Ngôn, người bạn kia đúng là không bình thường. Anh ngược lại muốn bát quái một phen nhưng cũng hiểu tính Trần Mịch Ngôn, nghĩ đi nghĩ lại một chút, hay là bỏ đi vậy, nhiều lời cũng không tốt.
Dây dưa mấy câu, Thiệu Nhạc vẫn nhận đơn này. Đương nhiên anh ấy cũng thuận tiện làm thịt Trần Mịch Ngôn. Thiệu Nhạc ngược lại cảm thấy không phải mình ác, tới anh em ruột thịt còn tính toán rõ ràng. Hơn nữa, anh biết Trần Mịch Ngôn là ai, không làm thịt không phải sẽ có lỗi với chính mình sao?
___
Trình Yểu bận rộn tới trưa vì chủ trì cuộc họp, lúc kết thúc đã gần 12 giờ. Cô vừa tra xong lịch trình trong ngày, Du Mỹ Anh đã gọi điện đến.
Hai người cùng đi ăn cơm trưa.
Du Mỹ Anh thích ăn cay nên chọn một nhà hàng đồ ăn Tứ Xuyên.
Sau khi ngồi xuống, Du Mỹ Anh liếc tay phải Trình Yểu: "Băng thành cái bánh chưng rồi, có thể cầm đũa không?"
Trình Yểu nhìn tay mình xong thì hơi im lặng. Dù cô băng không đẹp bằng Trần Mịch Ngôn nhưng cũng không khoa trương tới mức đó, lúc nãy dùng để ăn sáng vẫn còn linh hoạt lắm. Cô không trả lời, lại nghe Du Mỹ Anh tiếp tục than thở.
"Đầu đất chính là dùng để nói em đó." Du Mỹ Anh lắc đầu, thở dài: "Theo lý thuyết, chúng ta có họ hàng gần, sao đầu óc lại khác biệt lớn đến vậy?
Trình Yểu tự động coi thường lời nói của Du Mỹ Anh, cúi đầu uống nước.
Du Mỹ Anh mất mặt, cắn chặt răng đi về phía trước, dán sát vào cô, nói: "Hôm qua ghi nợ chưa tính sổ đâu, giờ nói xem chuyện là thế nào?"
"Nói gì?" Trình Yểu ngẩng đầu, vô tội nhìn cô ấy.
Du Mỹ Anh chỉ muốn đánh ngất Trình Yểu: "Hôm qua em bị thương, chị không có ở đó để chăm sóc, vị sư đệ tốt kia của em cũng không có biểu hiện gì?"
Du Mỹ Anh vỗ bàn, tức tối: "Đàn ông có chút nhãn lực gặp tình cảnh đó thì phải biết chăm sóc người ta chứ? Ai, sao cậu ấy lại bỏ qua cơ hội tốt như thế? Không phải là cái gối thêu hoa, mặt đẹp mà đầu óc không dùng được chứ hả?"
Trình Yểu nhàn nhạt liếc cô ấy: "Chị tưởng mọi người ai cũng phóng khoáng như chị? Trần Mịch Ngôn không phải kiểu đàn ông tùy tiện. Trong lòng cậu ấy, em là sư tỷ, chị đừng trông cậy vớ vẩn nữa, lần trước em nói chị quên rồi à?"
"Lần trước..." Du Mỹ Anh sờ chóp mũi: "Lần trước nào?"
Trình Yểu không muốn để ý tới cô ấy nữa.
Du Mỹ Anh mơ hồ xong, lại chuyển sang chủ đề khác: "Đúng rồi, chị đã hẹn với bác sĩ Phong vào chiều thứ 7. Tới lúc đó chị đi đón em."
Trình Yểu ngừng tay: "Không thể không đi?"
"Không thể" Du Mỹ Anh nhướn mi: "Chuyện đi khám này không thương lượng, em chỉ có thể nghe theo."
"Dù sao kết quả cũng giống nhau, em không hiểu vì sao chị còn muốn phí thời gian."
"Cái gì gọi là kết quả giống nhau?" Du Mỹ Anh bất mãn: "Không thử sao biết kết quả được? Không thử sao biết kết quả lần này giống lần trước? Trình Yểu, em có thể đừng bày ra bộ mặt kinh sợ đó không? Chị ngại mất mặt!"
Trình Yểu: "Ừ."
Du Mỹ Anh: "..."
Không phản kháng được Du Mỹ Anh, Trình Yểu chỉ có thể nghe lời.
Buổi trưa ngày thứ 7, sau khi ăn cơm trưa xong, Du Mỹ Anh đưa cô đi gặp bác sĩ Phong. Bác sĩ Phong tên là Phong Hành, là một người bạn Du Mỹ Anh quen khi đi du lịch. Nghe nói người này là bác sĩ thần kinh nội khoa từ Mỹ trở về, gần đây đến thành phố C tham gia hội nghị nên Du Mỹ Anh nhân cơ hội đưa Trình Yểu tới khám thử.
Địa điểm gặp mặt là một bệnh viện trong thành phố.
Du Mỹ Anh xuống xe xong thì gọi điện cho Phong Hành, rất nhanh sau đó một người đàn ông cao lớn đã xuất hiện ở phòng khách của phòng khám.
Du Mỹ Anh liếc mắt thấy anh ấy, Phong Hành cũng trùng hợp gặp được hai người, từ xa đã vẫy tay với Du Mỹ Anh rồi sải bước tới.
"Phong Hành!" Du Mỹ Anh gọi một tiếng, sau đó chỉ Trình Yểu, nói: "Em họ tôi, Trình Yểu."
"Chào cô Trình." Phong Hành tới gần, gương mặt tuấn tú mang nụ cười lễ độ, đưa tay ra trước mặt Trình Yểu.
Trình Yểu bắt tay anh ấy: "Chào anh, bác sĩ Phong."
Trình Yểu có thói quen bài xích với bệnh viện, thế nên rõ ràng tâm trạng không tốt lắm. Dù trên mặt có tươi cười nhưng tất cả chỉ là giả, Phong Hành thấy rõ ánh mắt cô vẫn nhàn nhạt, không để lộ tâm tình.
Chào hỏi xong mấy câu, Phong Hành đưa các cô lên gác rồi làm kiểm tra cho Trình Yểu. Du Mỹ Anh đã nói trước tình hình của Trình Yểu qua điện thoại nên anh ấy không cần hỏi gì nhiều, chỉ cần kiểm tra rồi chờ lấy kết quả. Bốn giờ hơn, tất cả giấy tờ kiểm tra đều được chuyển tới tay Phong Hành, anh xem qua rồi gọi Du Mỹ Anh vào phòng làm việc.
Trình Yểu ngồi chờ một mình bên ngoài thấy hơi nhàm chán, cũng có chút phiền não. Cô không có hứng thú với phân tích kết quả kiểm tra của Phong Hành. Cô tới đây chỉ để an ủi Du Mỹ Anh một chút thôi. Qua nhiều năm như vậy, người không từ bỏ cô cũng chỉ có Du Mỹ Anh. Tới chính cô cũng sớm chết tâm với bản thân mình, dù kết quả có là gì cũng không phải vấn đề nữa.
Ngồi một lúc không thấy Du Mỹ Anh đi ra, Trình Yểu lại không chịu nổi mùi khử trùng của bệnh viện nên nhắn tin cho Du Mỹ Anh rồi ra ngoài.
Phía Đông bệnh viện là một khu vườn nhỏ, ở đó có mấy chiếc ghế dài không có người ngồi, Trình Yểu đi tới ngồi xuống. Cô lấy điện thoại ra nhìn, đã hơn 4 rưỡi rồi.
Cô nhìn những hàng cây xanh biếc và dây leo tới ngẩn người, sau đó nghe thấy một giọng nữ trong trẻo: "Cô Trình?"
Trình Yểu quay đầu lại, Nhạc Lăng thấy rõ là cô thì vừa kinh ngạc vừa vui mừng đi tới: "Đúng là cô à? Tôi là Nhạc Lăng, cô còn nhớ không?"
"Cô..." Dáng dấp Nhạc Lăng không giống lần trước lắm, Trình Yểu ngẩn ra: "Là cô."
"Đúng, đúng, là tôi." Nhạc Lăng cong mắt cười, sau đó thoáng thu lại nụ cười, không được tự nhiên: "Chuyện đó... Lần trước xin lỗi, tôi hiểu lầm. Tôi muốn tới xin lỗi cô nhưng anh họ tôi nói sẽ xin lỗi giúp. Đúng rồi, anh họ tôi có tìm cô không?"
Anh họ?
Trình Yểu kịp thời nghĩ ra, anh họ cô ấy là Trần Mịch Ngôn.
"Ừ, cậu ấy có xin lỗi." Trình Yểu nói.
"Vậy thì tốt rồi." Nhạc Lăng lại cười, nói: "Chị Trình, em còn phải cảm ơn chị đã đuổi Thẩm Triều đi!"
Chị Trình?
Trình Yểu không khỏi bật cười, cô nhóc này cũng thật nhanh miệng, chưa gì đã chuyển từ "cô Trình" thành "chị Trình" rồi.
"Đuổi cậu ta là vì nghĩ cho công ty, thật ra không liên gì đến việc kia của em, không cần cảm ơn." Trình Yểu nói thật.
Nhạc Lăng không để ý đến điều đó: "Không sao, không sao, ngược lại anh ta bị đuổi, em thấy rất thoải mái!" Cô ấy vừa nói vừa nhìn xung quanh, lúc này mới nhớ ra đây là bệnh viện, nên hỏi Trình Yểu: "Đúng rồi, chị Trình, sao chị lại ở đây? Có khó chịu chỗ nào sao?"
"... Ừ, tới kiểm tra."
"Ra là vậy, em tới thăm bạn học." Nhạc Lăng cúi đầu nhìn đồng hồ rồi "ai da" một tiếng, ngẩng đầu nói với Trình Yểu: "Anh họ tới đón em rồi, chị Trình, em đi trước đây."
"Được."
"Hẹn gặp lại." Nhạc Lăng vẫy tay với cô rồi rời đi.
Trình Yểu đợi hồi lâu Du Mỹ Anh mới tới tìm cô.
Lúc gặp mặt, hai người nhìn nhau một cái. Trình Yểu đứng lên, thấy vẻ mặt Du Mỹ Anh có chút khó coi, trong lòng cô hiểu hết tất cả.
Không bất ngờ chút nào.
"Đi thôi, đi ăn cơm, đói quá." Trình Yểu cong khóe miệng, sau đó cầm cổ tay Dy Mỹ Anh.
Cũng giống như nhiều lần trước, cô cảm thấy rất có lỗi với Du Mỹ Anh.
___
Nhạc Lăng lên ngồi ghế phó lái, vui vẻ nói với Trần Mịch Ngôn: "Anh, đi ăn đồ cay có được không, lâu rồi chưa ăn cay, thèm quá!"
"Ăn đồ cay không tốt cho dạ dày." Trần Mịch Ngôn nhàn nhạt trả lời rồi lái xe.
"Thỉnh thoảng ăn một lần thôi mà." Nhạc Lăng vẫn không từ bỏ.
"Không được." Trần Mịch Ngôn không chịu thỏa hiệp: "Ăn gì thanh đạm một chút."
Nhạc Lăng than thở, bổ sung: "Sợ anh rồi, đúng là khó nói chuyện."
Xe tiến về phía trước, Nhạc Lăng nghe nhạc một lúc thì thấy nhàm chán, sau đó quay ra nói chuyện phiếm với anh. Trần Mịch Ngôn chuyên tâm lái xe, thỉnh thoảng tiếp một câu.
Nhạc Lăng kể chuyện bạn mình đang nằm trong viện, sau đó nhớ lại việc gặp được Trình Yểu, nghiêng đầu nói: "Đúng rồi, anh còn nhớ tổng giám Trình đó không? Em gặp chị ấy ở bệnh viện!"
Tay cầm vô lăng của Trần Mịch Ngôn chợt khựng lại.
Hết chương 6.
Lời của B.: Có chút nhầm lẫn, đã edit chức vụ của Trình Yểu là Tổng giám.
Biên tập: TBB
Xem email xong, Trần Mịch Ngôn nhíu mi, cầm điện thoại gọi cho Thiệu Nhạc. Một hồi lâu, bên kia mới bắt máy.
"Tôi đây, Trần Mịch Ngôn."
Đầu điện thoại bên kia "a" một tiếng, sau đó Thiệu Nhạc nói to: "Trần Mịch Ngôn, tiểu tử cậu! Đọc được email tôi trả lời không hả? Cậu chậm một bước rồi, đại ca đây đã đổi nghề!"
"Nhận thêm đơn này của tôi nữa, được không?" Trần Mịch Ngôn hỏi.
Thiệu Nhạc ở đầu bên kia "ơ" một tiếng, kinh ngạc nói: "Tiểu tử cậu có chuyện gì vậy? Người kia là ai, sao lại coi trọng như thế?"
Sau đó anh ấy lại tiếp: "Năm đó tôi làm thám tử tư, cậu còn nói điều tra chuyện riêng tư của người khác là không đứng đắn, nhớ không? Giờ sau mấy năm, cậu lại tìm đến tôi làm chuyện không đứng đắn?"
"Tôi sẽ không để cậu điều tra chuyện không đứng đắn." Trần Mịch Ngôn xoa mi tâm: "Cậu có đọc kĩ email không? Đó là bạn tôi, gần đây có người tìm cô ấy gây phiền toái, tôi muốn cậu điều tra việc đó."
"Cậu cho tôi là Baidu sao? Còn tự động che đi tin tức mẫn cảm?" Thiệu Nhạc gào lên: "Cậu biết tôi đổi nghề chưa hả? Cậu chỉ gửi một email nhưng bọn tôi phải dùng đến đủ loại phương tiện để điều tra tất cả các thứ, sau khi điều tra rồi còn phải sàng lọc, mệt hơn chó trinh thám của cảnh sát nữa! Cậu bảo gã đàn ông kia tên là Chung gì đó, tên cũng không cho tử tế, chỉ một chút tin tức như thế tôi điều tra thế nào? Như vậy còn không bằng cậu hỏi người bạn kia, mà tới lúc đó có tra được thì còn riêng tư nỗi gì? Tiểu tử cậu đúng là không nói lý!"
Trần Mịch Ngôn bị anh ấy nói tới trầm mặc.
Anh biết Thiệu Nhạc nói không sai, cũng biết anh điều tra về cô như thế là không tốt. Nhưng anh không tài nào quên được dáng vẻ cầm dao tới phát run của cô.
Cô nói cô không sợ, nhưng lại luôn mang dao bên người.
Anh muốn biết điều gì khiến cô trở thành bộ dạng đó.
Trần Mịch Ngôn hồi lâu không nói tiếng nào, đầu bên kia thấy khó hiểu gọi mấy tiếng, sau mới nghe Trần Mịch ngôn nói: "Điều tra đi, cậu làm thế nào để điều tra thì làm, đến lúc đó chỉ cần cho tôi biết ai gây khó dễ cho cô ấy là được."
Thiệu Nhạc kinh ngạc khi nghe giọng Trần Mịch Ngôn, người bạn kia đúng là không bình thường. Anh ngược lại muốn bát quái một phen nhưng cũng hiểu tính Trần Mịch Ngôn, nghĩ đi nghĩ lại một chút, hay là bỏ đi vậy, nhiều lời cũng không tốt.
Dây dưa mấy câu, Thiệu Nhạc vẫn nhận đơn này. Đương nhiên anh ấy cũng thuận tiện làm thịt Trần Mịch Ngôn. Thiệu Nhạc ngược lại cảm thấy không phải mình ác, tới anh em ruột thịt còn tính toán rõ ràng. Hơn nữa, anh biết Trần Mịch Ngôn là ai, không làm thịt không phải sẽ có lỗi với chính mình sao?
___
Trình Yểu bận rộn tới trưa vì chủ trì cuộc họp, lúc kết thúc đã gần 12 giờ. Cô vừa tra xong lịch trình trong ngày, Du Mỹ Anh đã gọi điện đến.
Hai người cùng đi ăn cơm trưa.
Du Mỹ Anh thích ăn cay nên chọn một nhà hàng đồ ăn Tứ Xuyên.
Sau khi ngồi xuống, Du Mỹ Anh liếc tay phải Trình Yểu: "Băng thành cái bánh chưng rồi, có thể cầm đũa không?"
Trình Yểu nhìn tay mình xong thì hơi im lặng. Dù cô băng không đẹp bằng Trần Mịch Ngôn nhưng cũng không khoa trương tới mức đó, lúc nãy dùng để ăn sáng vẫn còn linh hoạt lắm. Cô không trả lời, lại nghe Du Mỹ Anh tiếp tục than thở.
"Đầu đất chính là dùng để nói em đó." Du Mỹ Anh lắc đầu, thở dài: "Theo lý thuyết, chúng ta có họ hàng gần, sao đầu óc lại khác biệt lớn đến vậy?
Trình Yểu tự động coi thường lời nói của Du Mỹ Anh, cúi đầu uống nước.
Du Mỹ Anh mất mặt, cắn chặt răng đi về phía trước, dán sát vào cô, nói: "Hôm qua ghi nợ chưa tính sổ đâu, giờ nói xem chuyện là thế nào?"
"Nói gì?" Trình Yểu ngẩng đầu, vô tội nhìn cô ấy.
Du Mỹ Anh chỉ muốn đánh ngất Trình Yểu: "Hôm qua em bị thương, chị không có ở đó để chăm sóc, vị sư đệ tốt kia của em cũng không có biểu hiện gì?"
Du Mỹ Anh vỗ bàn, tức tối: "Đàn ông có chút nhãn lực gặp tình cảnh đó thì phải biết chăm sóc người ta chứ? Ai, sao cậu ấy lại bỏ qua cơ hội tốt như thế? Không phải là cái gối thêu hoa, mặt đẹp mà đầu óc không dùng được chứ hả?"
Trình Yểu nhàn nhạt liếc cô ấy: "Chị tưởng mọi người ai cũng phóng khoáng như chị? Trần Mịch Ngôn không phải kiểu đàn ông tùy tiện. Trong lòng cậu ấy, em là sư tỷ, chị đừng trông cậy vớ vẩn nữa, lần trước em nói chị quên rồi à?"
"Lần trước..." Du Mỹ Anh sờ chóp mũi: "Lần trước nào?"
Trình Yểu không muốn để ý tới cô ấy nữa.
Du Mỹ Anh mơ hồ xong, lại chuyển sang chủ đề khác: "Đúng rồi, chị đã hẹn với bác sĩ Phong vào chiều thứ 7. Tới lúc đó chị đi đón em."
Trình Yểu ngừng tay: "Không thể không đi?"
"Không thể" Du Mỹ Anh nhướn mi: "Chuyện đi khám này không thương lượng, em chỉ có thể nghe theo."
"Dù sao kết quả cũng giống nhau, em không hiểu vì sao chị còn muốn phí thời gian."
"Cái gì gọi là kết quả giống nhau?" Du Mỹ Anh bất mãn: "Không thử sao biết kết quả được? Không thử sao biết kết quả lần này giống lần trước? Trình Yểu, em có thể đừng bày ra bộ mặt kinh sợ đó không? Chị ngại mất mặt!"
Trình Yểu: "Ừ."
Du Mỹ Anh: "..."
Không phản kháng được Du Mỹ Anh, Trình Yểu chỉ có thể nghe lời.
Buổi trưa ngày thứ 7, sau khi ăn cơm trưa xong, Du Mỹ Anh đưa cô đi gặp bác sĩ Phong. Bác sĩ Phong tên là Phong Hành, là một người bạn Du Mỹ Anh quen khi đi du lịch. Nghe nói người này là bác sĩ thần kinh nội khoa từ Mỹ trở về, gần đây đến thành phố C tham gia hội nghị nên Du Mỹ Anh nhân cơ hội đưa Trình Yểu tới khám thử.
Địa điểm gặp mặt là một bệnh viện trong thành phố.
Du Mỹ Anh xuống xe xong thì gọi điện cho Phong Hành, rất nhanh sau đó một người đàn ông cao lớn đã xuất hiện ở phòng khách của phòng khám.
Du Mỹ Anh liếc mắt thấy anh ấy, Phong Hành cũng trùng hợp gặp được hai người, từ xa đã vẫy tay với Du Mỹ Anh rồi sải bước tới.
"Phong Hành!" Du Mỹ Anh gọi một tiếng, sau đó chỉ Trình Yểu, nói: "Em họ tôi, Trình Yểu."
"Chào cô Trình." Phong Hành tới gần, gương mặt tuấn tú mang nụ cười lễ độ, đưa tay ra trước mặt Trình Yểu.
Trình Yểu bắt tay anh ấy: "Chào anh, bác sĩ Phong."
Trình Yểu có thói quen bài xích với bệnh viện, thế nên rõ ràng tâm trạng không tốt lắm. Dù trên mặt có tươi cười nhưng tất cả chỉ là giả, Phong Hành thấy rõ ánh mắt cô vẫn nhàn nhạt, không để lộ tâm tình.
Chào hỏi xong mấy câu, Phong Hành đưa các cô lên gác rồi làm kiểm tra cho Trình Yểu. Du Mỹ Anh đã nói trước tình hình của Trình Yểu qua điện thoại nên anh ấy không cần hỏi gì nhiều, chỉ cần kiểm tra rồi chờ lấy kết quả. Bốn giờ hơn, tất cả giấy tờ kiểm tra đều được chuyển tới tay Phong Hành, anh xem qua rồi gọi Du Mỹ Anh vào phòng làm việc.
Trình Yểu ngồi chờ một mình bên ngoài thấy hơi nhàm chán, cũng có chút phiền não. Cô không có hứng thú với phân tích kết quả kiểm tra của Phong Hành. Cô tới đây chỉ để an ủi Du Mỹ Anh một chút thôi. Qua nhiều năm như vậy, người không từ bỏ cô cũng chỉ có Du Mỹ Anh. Tới chính cô cũng sớm chết tâm với bản thân mình, dù kết quả có là gì cũng không phải vấn đề nữa.
Ngồi một lúc không thấy Du Mỹ Anh đi ra, Trình Yểu lại không chịu nổi mùi khử trùng của bệnh viện nên nhắn tin cho Du Mỹ Anh rồi ra ngoài.
Phía Đông bệnh viện là một khu vườn nhỏ, ở đó có mấy chiếc ghế dài không có người ngồi, Trình Yểu đi tới ngồi xuống. Cô lấy điện thoại ra nhìn, đã hơn 4 rưỡi rồi.
Cô nhìn những hàng cây xanh biếc và dây leo tới ngẩn người, sau đó nghe thấy một giọng nữ trong trẻo: "Cô Trình?"
Trình Yểu quay đầu lại, Nhạc Lăng thấy rõ là cô thì vừa kinh ngạc vừa vui mừng đi tới: "Đúng là cô à? Tôi là Nhạc Lăng, cô còn nhớ không?"
"Cô..." Dáng dấp Nhạc Lăng không giống lần trước lắm, Trình Yểu ngẩn ra: "Là cô."
"Đúng, đúng, là tôi." Nhạc Lăng cong mắt cười, sau đó thoáng thu lại nụ cười, không được tự nhiên: "Chuyện đó... Lần trước xin lỗi, tôi hiểu lầm. Tôi muốn tới xin lỗi cô nhưng anh họ tôi nói sẽ xin lỗi giúp. Đúng rồi, anh họ tôi có tìm cô không?"
Anh họ?
Trình Yểu kịp thời nghĩ ra, anh họ cô ấy là Trần Mịch Ngôn.
"Ừ, cậu ấy có xin lỗi." Trình Yểu nói.
"Vậy thì tốt rồi." Nhạc Lăng lại cười, nói: "Chị Trình, em còn phải cảm ơn chị đã đuổi Thẩm Triều đi!"
Chị Trình?
Trình Yểu không khỏi bật cười, cô nhóc này cũng thật nhanh miệng, chưa gì đã chuyển từ "cô Trình" thành "chị Trình" rồi.
"Đuổi cậu ta là vì nghĩ cho công ty, thật ra không liên gì đến việc kia của em, không cần cảm ơn." Trình Yểu nói thật.
Nhạc Lăng không để ý đến điều đó: "Không sao, không sao, ngược lại anh ta bị đuổi, em thấy rất thoải mái!" Cô ấy vừa nói vừa nhìn xung quanh, lúc này mới nhớ ra đây là bệnh viện, nên hỏi Trình Yểu: "Đúng rồi, chị Trình, sao chị lại ở đây? Có khó chịu chỗ nào sao?"
"... Ừ, tới kiểm tra."
"Ra là vậy, em tới thăm bạn học." Nhạc Lăng cúi đầu nhìn đồng hồ rồi "ai da" một tiếng, ngẩng đầu nói với Trình Yểu: "Anh họ tới đón em rồi, chị Trình, em đi trước đây."
"Được."
"Hẹn gặp lại." Nhạc Lăng vẫy tay với cô rồi rời đi.
Trình Yểu đợi hồi lâu Du Mỹ Anh mới tới tìm cô.
Lúc gặp mặt, hai người nhìn nhau một cái. Trình Yểu đứng lên, thấy vẻ mặt Du Mỹ Anh có chút khó coi, trong lòng cô hiểu hết tất cả.
Không bất ngờ chút nào.
"Đi thôi, đi ăn cơm, đói quá." Trình Yểu cong khóe miệng, sau đó cầm cổ tay Dy Mỹ Anh.
Cũng giống như nhiều lần trước, cô cảm thấy rất có lỗi với Du Mỹ Anh.
___
Nhạc Lăng lên ngồi ghế phó lái, vui vẻ nói với Trần Mịch Ngôn: "Anh, đi ăn đồ cay có được không, lâu rồi chưa ăn cay, thèm quá!"
"Ăn đồ cay không tốt cho dạ dày." Trần Mịch Ngôn nhàn nhạt trả lời rồi lái xe.
"Thỉnh thoảng ăn một lần thôi mà." Nhạc Lăng vẫn không từ bỏ.
"Không được." Trần Mịch Ngôn không chịu thỏa hiệp: "Ăn gì thanh đạm một chút."
Nhạc Lăng than thở, bổ sung: "Sợ anh rồi, đúng là khó nói chuyện."
Xe tiến về phía trước, Nhạc Lăng nghe nhạc một lúc thì thấy nhàm chán, sau đó quay ra nói chuyện phiếm với anh. Trần Mịch Ngôn chuyên tâm lái xe, thỉnh thoảng tiếp một câu.
Nhạc Lăng kể chuyện bạn mình đang nằm trong viện, sau đó nhớ lại việc gặp được Trình Yểu, nghiêng đầu nói: "Đúng rồi, anh còn nhớ tổng giám Trình đó không? Em gặp chị ấy ở bệnh viện!"
Tay cầm vô lăng của Trần Mịch Ngôn chợt khựng lại.
Hết chương 6.
Lời của B.: Có chút nhầm lẫn, đã edit chức vụ của Trình Yểu là Tổng giám.