Bách Chính vốn là một kẻ chẳng ra gì, ngay cả hắn cũng tự nhận mình như thế.
Hắn nói mình chẳng tốt lành gì, có thể liều mạng vì thứ mà hắn mình, ngay cả chuyện vô sỉ trong mắt người khác, hắn cũng dám làm...
Nhưng Dụ Sân lại tình nguyện trả giá vì hắn, vì báo ân, cô vốn có cơ hội trở thành nữ chính ngôn tình nhưng lại hoá thân thành nữ phụ khổ vì tình.
....
Bách Chính xưa nay ngỗ ngược liều mạng, người ghét chó ngại, chuyện vô liêm sỉ gì cũng dám làm.
Cuộc đời Bách thiếu ghét nhất ba loại người.
Nghèo khổ, ngây thơ, xinh đẹp.
Dụ Sân quê mùa không có gì ngoài hai bàn tay trắng.
Nhưng những đứa trẻ ở quê bọn họ đều đơn thuần chất phác.
Cô quá xinh đẹp, cuộc đời Bách thiếu chưa từng gặp ai đẹp như vậy.
Bách Chính đùa bỡn cô, dùng dây thừng trói cô, bắt cô chạy theo xe motor, bắt cô mua bữa sáng giặt quần áo cho cậu, thậm chí còn vì người khác mà nửa đêm bắt cô hứng gió.
Bách thiếu ức hiếp con nhà người ta, cảm giác đóng giả ân nhân của cô thật sảng khoái.
Mãi đến khi xảy ra tại nạn xe...
Bách Chính mới phát hiện, bản thân đã yêu Dụ Sân tự bao giờ.
Dụ Sân cũng biết Bách Chính không phải là ân nhân của cô.
***
Dụ Sân đâu ngờ, ở nơi xảy ra tai nạn năm ấy, nếu có thể, cậu chẳng sợ hai tay máu chảy đầm đìa, không còn nguyên vẹn, thậm chí là mất mạng nhưng việc đầu tiên cậu muốn làm chính là cứu cô ra ngoài.