Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 42
“Nào, đến giúp một tay.”
Diệp Mông vừa mở cửa ra đã thấy Thai Minh Tiêu đứng ở ngoài với cả cậu shipper mặc bộ đồ cam vàng rực, mỗi người giữ một cánh tay của tên đang say bí tỉ kia tiến vào, không đợi cô nói gì đã giành nói trước: “Câu Khải bị đám nhóc Lưu Dương ở dưới kia chuốc say, trốn tạm ở chỗ cô đã, đợi anh ta tỉnh táo lại, tôi gọi thư ký đến đưa áo quần qua. Lát nữa cô mở cửa nhé.”
“Không.” Diệp Mông tựa vào khung cửa, khoanh tay nói.
Thai Minh Tiêu không thèm để ý đến cô, tự cởi giày, rồi cùng với cậu shipper dùng hết sức lực ném Câu Khải vào phòng vệ sinh, sau đó vội vã đến phòng khách tìm thuốc giải rượu.
Thấy Thai Minh Tiêu gấp gáp đến mức mất đi phong thái nho nhã thường ngày, Diệp Mông bất lực thở dài một hơi, bước đến chỗ ngăn kéo tủ TV lấy ra hai viên thuốc, vứt qua cho anh ta: “Hai viên cuối cùng, không biết đã hết hạn sử dụng chưa.”
Không còn cả bao bì bên ngoài, chỉ có hai viên thuốc không tên, không ngày tháng sản xuất. Thai Minh Tiêu nhìn hồi lâu: “Còn cái khác không?”
Diệp Mông lười biếng ngồi trên tủ TV, xòe tay ra: “Thế thì hết rồi.”
Hai người lặng lẽ liếc nhau, Thai Minh Tiêu chịu thua, đi vào trong, vô cùng tự nhiên nói với Câu Khải: “Vừa mới mua này, uống thuốc đi đã, tôi xuống dưới đối phó với đám nhóc kia, cậu nghỉ ngơi ở chỗ Diệp Mông một lát, đỡ rồi thì lại xuống, đêm nay tuyệt đối không tha cho tụi nó một cách dễ dàng được.”
Đều kinh doanh đồ cổ, tuy Câu Khải thoạt nhìn thì mưu mô, thích tính toán nhưng ít nhất cũng chân thật, rất kính nể những hiện vật tự nhiên, đám Lưu Dương thì đơn giản chỉ vì tiền, hiện vật càng cổ thì càng có tiền, lợi dụng tâm lý đầu cơ và sự tham lam của con người mà thổi phồng, ba hoa không ngớt, gì mà bảo vật trong tay chúng tôi, dù có trị giá ngàn vạn đi nữa thì cũng đang nằm phủ bụi trong kho thôi. Nói khó nghe thì đây đích thị là công ty lừa đảo.
Hai công ty vốn dĩ nước giếng không phạm nước sông, nhưng con người Lưu Dương bẩn tính, thích giở trò trong bóng tối, chuyện lần này khiến bọn chúng tìm ra được chỗ hở, lợi dụng vụ án Vương Hưng Sinh để đâm chọt.
“Cái tài khoản wechat này, chuyên hóng hớt tạo nghiệp.” Thai Minh Tiêu đưa điện thoại qua: “Ghim chúng ta lâu rồi, Vương Hưng Sinh vừa chết, tôi biết ngay chúng nó thể nào cũng sẽ đem ra bàn tán rầm rộ, quả nhiên, chưa được mấy ngày, bọn chúng đã đổ vụ tự sát này lên đầu Vạn Hưng chúng ta rồi.”
Công ty của Diệp Mông là công ty đầu tư sản phẩm nghệ thuật chính quy, được cho phép bán đấu giá hợp pháp. Nhưng trong ngành này có rất nhiều công ty chỉ được cái vỏ, thậm chí là buôn bán đồ cổ bất hợp pháp. Dựa vào mấy lời ngon tiếng ngọt của người bán hàng mà những chủ nhân với món đồ cổ chưa đáng 2000 tệ trong tay cứ ngỡ bảo bối của mình đáng giá ngàn vạn, rồi cam tâm tình nguyện ký hợp đồng 3, 4 vạn tệ phí kiểm định và bảo quản, còn tưởng rằng mình may mắn lắm. Nhưng không thể tố cáo được chúng, vì những điều khoản trong hợp đồng hoàn toàn hợp pháp, hơn nữa đa số những người bình thường đều không hiểu nhiều về hợp đồng, cứ có là vội vàng ký cho nhanh, nếu người bạn đi cùng khuyên họ cẩn thận, họ còn vểnh cả mũi lên như kiểu bạn mình đang cản mình phát tài không bằng. Đợi đến khi thời hạn hợp đồng đến, bảo vật về lại chủ, còn công ty kia lấy đi mất 3, 4 vạn, thế là vụ làm ăn đã xong.
Nhưng công ty chân chính như của Diệp Mông thì không cần phải giao nộp bất cứ khoản phí nào, càng không có phí gì gọi là phí kiểm định. Bảo vật sau khi được chụp bán thành công, bọn họ mới thu về một khoản hoa hồng từ quá trình đó. Hai năm nay, ngành này cạnh tranh kịch liệt, có không ít công ty bị người ta chơi xấu. Việc khách hàng tự sát thật sự không hiếm trong ngành này, nhưng những vị khách qua lại với công ty Diệp Mông đa phần đều là khách trong nước, dù có tự sát cũng không liên quan gì đến họ. Vương Hưng Sinh là người đầu tiên, khó khăn lắm mới nắm được điểm yếu của bọn họ nên lập tức tận dụng thời cơ bôi đen công ty Diệp Mông.
“Nói Vương Hưng Sinh vì bị chúng ta lừa mất bảo vật, cho xin đi, cái nhẫn đó tôi còn chưa biết nó có hình gì. Theo tôi thấy, đám Lưu Dương này đang bày không ít trò trong bóng tối, cái gì mà tình báo sự kiện, cái avatar Mosaic chính là thằng nhãi đó.”
Diệp Mông lướt qua điện thoại, bỗng dưng hiểu được tại sao Thai Minh Tiêu lại nổi giận đến vậy, có một dòng Lưu Dương viết [Cái công ty Vạn Hưng này ghê gớm lắm, tổng giám đốc với phó giám đốc đều là con nhà giàu, gia cảnh đều không đường hoàng gì. Cái tên phó giám đốc thì cả ngày cứ tưởng mình là bạn của con gái, người thì lùn tịt, như quả bí ngô. Lái chiếc Lamborghini mà người còn không cao bằng cái xe.]
“Body shaming thì tôi nhịn được, nhưng dám tung tin đồn là gia cảnh nhà tôi không đường hoàng, ông tôi bà tôi đều là những công dân thật thà, cần cù, vì tổ quốc mà cày ruộng cả đời.” Thai Minh Tiêu cất điện thoại lại, tức tối bước ra khỏi cửa: “Tôi xuống lầu trước đây, xem tôi xử đám oắt con đó thế nào.”
Nói đến uống rượu, đám Lưu Dương không phải là đối thủ của Thai Minh Tiêu. Diệp Mông ừ một tiếng, khoanh hai tay, dựa vào cửa hỏi một câu: “Đúng rồi, tất cả tài sản của Vương Hưng Sinh đều để lại cho vợ ông ta à? Thế chiếc nhẫn cũng đang ở chỗ vợ ông ta rồi?”
“Chắc là vậy.” Thai Minh Tiêu ngây người, vừa mang giày vừa hỏi: “Cô vẫn muốn hợp đồng này?”
Diệp Mông lắc đầu: “Không, anh đi đi đã, về nói sau.”
Thai Minh Tiêu gật đầu, trước khi đi còn uống một viên giải rượu, hừng hực quyết tâm đi lấy đầu chó Lưu Dương về.
*
“Có phải mày đi tung tin đồn bậy bạ với chúng không!” Chú chó bị nện một cú trên đầu, ấm ức cụp đuôi, nức nở hai tiếng như thể không phục. Chỉ nghe tiếng bà lão ngồi trên xe giáo huấn Bình An: “Đám chó đó còn đang ở bên bờ hồ chặn ta lại kìa, có phải mày bảo với chúng nó là ta đánh mày không?”
Bà cụ đưa tay lên, Bình An lại giơ chân trước của nó lên giữ tay bà lại, đôi mắt long lanh như muốn nói: “Có gì từ từ nói, đừng có động tay động chân được không.”
Lý Cận Dữ đặt mỳ xuống bàn, ngón trỏ đập đập xuống bàn, nói với bà cụ: “Ăn thôi.”, rồi lại quay về bếp, làm một bát mỳ khác cho Bình An.
Bình An ăn xong bát mỳ, lại bám rịt lấy dáng người cao lớn kia.
Bà cụ dạo này hơi khó ăn, cái gì cũng thấy nhạt, không vui là lại luyên thuyên không ngừng, giáo huấn Bình An. Lý Cận Dữ làm cho bà một bát dưa muối, còn xào thêm đậu phụ cho bà ăn kèm, để bà bớt gây sự với Bình An.
Bình An cảm động muốn khóc, ôm lấy chân anh, bị anh lạnh lùng gạt ra, quay đầu cho nước vào nồi, bà cụ ngồi ở phòng khách vừa ăn mỳ vừa nói chuyện với anh.
“Bây giờ cháu vẫn không muốn sinh con à?”
“Ừm.”
“Tại sao, con nít đáng yêu mà.”
Lý Cận Dữ dựa vào bồn rửa bát, nồi sôi lên, bốc hơi nghi ngút, anh nhấc nồi lên, múc ra đĩa rồi mang ra cho bà cụ, sau đó lại quay về bếp dọn dẹp: “Vẫn là câu nói đó, cháu nuôi không được. Hơn nữa cháu không thấy đáng yêu.”
“Biết đâu Diệp Mông thích thì sao?”
Ánh trăng mờ mịt, gió xuân se lạnh, cảnh đêm lạnh lẽo. Bên ngoài hàng rào, mấy đứa trẻ vây lại đùa giỡn, cho pháo nổ. Lý Cận Dữ mặc áo ấm, dựa vào bể cá ngoài vườn hút thuốc, nhìn bóng mấy đứa trẻ vô tư, như thể nhìn thấy Diệp Mông hôm đó đứng ngoài chợ nông sản, ngồi dựa vào cột điện, tay cầm điếu thuốc, kể chuyện cho mấy đứa nhỏ nghe mà sắc mặt tươi như hoa.
Hôm đó anh ngồi trong xe cùng Giang Lộ Chi, vì ánh mắt cong cong ý cười của cô mà rung động.
Như thể cách muôn nghìn dặm, thế giới nơi anh u tối ảm đạm, mà cô lại có được một thế giới đầy màu sắc. Anh cảm thấy mình giống như một tên trộm, nhìn thế giới kia qua một tấm kính, cô trưởng thành, lý trí, cô dịu dàng, thẳng thắn, và cả sự thoải mái tùy hứng của cô. Anh bị thu hút một cách sâu sắc, rất không biết xấu hổ mà im lặng hưởng thụ cảm giác được cô dũng cảm theo đuổi.
Diệp Mông thích châm chọc, không phân đối tượng. Lúc nhìn thấy cô lừa đám trẻ với bộ dáng nghiêm túc, anh rất muốn cười. Câu chuyện đó vốn là một câu chuyện buồn, tất cả những anh hùng đều chỉ là giả tưởng, con người thần thánh hóa họ, tặng cho những con người bình thường cái mũ “anh hùng”, ép họ phải ra trận, cứu cả thế giới lần này đến lần khác, người bình thường thì cũng phải hưởng thụ sự bình thường của bản thân chứ.
Cho đến cuối cùng, vị anh hùng đó chết trận và bị cả thế giới quên lãng. Có lẽ để lưu lại sự đẹp đẽ trong tâm hồn những đứa trẻ, mà cô không kể kết cục cho đám trẻ.
Lý Cận Dữ cảm thấy sau này dù có con đi nữa, chắc cả hai người cũng sẽ cãi nhau một trận vì cách giáo dục đứa nhỏ. Nghĩ đến đây, anh không nhịn được cúi đầu cười, dập thuốc đi, quay về phòng. Phòng khách đã tắt đèn, bà cụ đã đi ngủ rồi. Anh vào bếp rót một ly nước rồi quay về phòng.
Lý Cận Dữ vừa ngồi xuống, lười biếng cầm sách lên, bất ngờ nhận ra vừa nãy chưa tắt video call với Diệp Mông, đang muốn hỏi cô đã lấy được đồ ăn chưa thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên.
“Thai Minh Tiêu đâu?”
Màn hình đen như mực, chỉ có thể nghe thấy tiếng. Có lẽ Diệp Mông lật úp màn hình xuống.
Lý Cận Dữ cũng lật màn hình điện thoại xuống.
Diệp Mông nói: “Dưới lầu, anh thay đồ xong thì xuống đó nhanh đi.”
Ngoài cửa sổ yên tĩnh, bầu trời sẩm tối, nặng nề treo lên mình mấy ngôi sao nhỏ. Không biết có phải vì hiểu cho cảm xúc của anh lúc này hay không mà những tiếng mèo động dục thường ngày cũng không vang lên nữa. Hoa đào ngoài vườn cũng nở rộ, lác đác rơi xuống, không một tiếng động.
Lý Cận Dữ không dám cởi cả áo khoác, sợ đầu dây bên kia phát hiện ra, chỉ đành mặc chiếc áo vô cùng ấm áp kia, ngồi trên ghế không nhúc nhích. Bà cụ sợ lạnh nên mấy ngày nay trong phòng đều bật điều hòa, nóng không chịu được. Anh cảm thấy mình lúc này như một quả cầu lửa, lục phủ ngũ tạng cũng đều cháy lên rồi. Hai tay anh đặt trên bàn, gân xanh nổi lên.
Câu Khải nặng nề thở dài một hơi: “Người kia và cô quen nhau thế nào?”
“Ai? Chồng tôi?”
“Ừ.”
“Liên quan gì đến anh?”
“Nói với Thai Minh Tiêu thì được, còn tôi thì không? Xem ra cô vẫn có cảm tình với tôi nhỉ?”
“Thần kinh, sao anh không nói là vì tôi ghét anh đi.”
“Vì yêu mới sinh hận,” Câu Khải thong thả bật cười: “Nói xem nào, chồng cô là người ở đâu? Trấn Ninh Tuy?”
“Không thể nói được, anh thay đồ xong thì xuống nhanh cho tôi nhờ.”
Câu Khải cười trào phúng: “Sao, anh ta khó gặp thế à? Cũng đúng, trấn Ninh Tuy rách nát của các người thì có người đàn ông nào ra hồn? Hay là cô vẫn chưa kết hôn, lừa tôi thôi? Hửm?”
“Có cần tôi cho anh xem giấy chứng nhận kết hôn không?”
“Được thôi.”
Diệp Mông không nói gì nữa. Không biết có phải vì không muốn để anh ta xem không.
Khuôn mặt Lý Cận Dữ lạnh lẽo dần. Anh lấy bút vẽ nguệch ngoạc trên giấy, anh cũng không biết mình đang vẽ cái gì, vì sẽ phát ra tiếng sột soạt nên anh không thể phát tiết hết sức, chỉ có thể vẽ thật nhẹ trên giấy, nhìn vào thì thấy vô cùng nghiêm túc, hệt trẻ con đang học vẽ tranh.
Câu Khải không biết đang vứt cái gì đó qua, trong loa vang lên tiếng “cạch”.
Câu Khải nói: “Là chìa khóa của Cảnh Uyển, không phải trước đây cô thích căn nhà đó sao? Tôi mua cho cô rồi. Diệp Mông, tôi hy vọng cô ở lại, người đó không xứng với cô.”
Điện thoại của Lý Cận Dữ hết pin. Anh không nghe được nữa, theo bản năng lật lên xem, màn hình đã tối om.
Anh quay đầu cười lạnh, bắt đầu dùng hết sức lực cà lên giấy, lúc này anh không còn cảm thấy nóng nữa, trái tim như thể bị hắt phải một chậu nước đá, dần đông lại.
Lý Cận Dữ dựa vào ghế, vẫn mặc chiếc áo khoác ngoài, mồ hôi trên trán nhẹ tuôn xuống sườn mặt, đi vào cổ áo anh. Mặt anh không biến sắc, vẫn tiếp tục vẽ lên giấy, mặc cho giấy đã rách gần hết. Nét mực cũng dần nhạt đi, chỉ còn lại tiếng giấy rách, như bị hàng ngàn bánh xe cán qua, vô cùng lộn xộn, vô cùng ngổn ngang.
Cạch!
Anh ném bút đi, con mèo đi trên tường giật mình nhảy xuống, kinh hãi kêu lên hai tiếng.
Ngòi bút như mang theo tất cả sự giận dỗi của anh, như mũi tên xuyên qua khung cửa sổ, anh lại chỉ lạnh lùng nhìn theo như thể đã quen.
*
Lúc Diệp Mông nhận ra Lý Cận Dữ có gì đó không đúng liền lập tức xin nghỉ để về lại trấn một chuyến. Trước khi đi cô còn gọi cho Lương Vận An, nói nếu vụ án có tiến triển thì nhất định phải liên lạc với cô ngay. Lương Vận An hứa với cô, thì thầm: “Cuối tuần có tiến triển mới sẽ nói rõ với cô sau.”
Lúc Diệp Mông lên máy bay, còn gửi cho Lý Cận Dữ một tin nhắn nhưng mãi không có tin nhắn trả lời. Trước khi tiếp viên hàng không nhắc tắt điện thoại lần cuối, Diệp Mông vội vã lật lại đoạn chat hai ngày nay của họ, cẩn thận đọc một lần nữa.
[Lá Chanh: Bảo bối, lát nữa video call nhé?]
[LCD: Không được. Bận rồi.]
[Lá Chanh: Thôi được, thế ngày mai.]
[LCD: Ừm.]
Ngày hôm sau, khi video call, Lý Cận Dữ lạnh lùng hơn thường ngày rất nhiều, đa phần chỉ im lặng đọc sách, lâu lâu mới ngẩng đầu nhìn cô một cái, Diệp Mông kêu anh thơm thơm cũng không chịu.
Diệp Mông bay chuyến sáng sớm, rồi lại đi thêm một chuyến tàu cao tốc nữa. Lúc đến trấn Ninh Tuy, trời đã gần tối, hoàng hôn trầm lắng nơi chân trời, khung cảnh màu đỏ như núi lửa phun trào ngày tận thế.
Diệp Mông đặt hành lý xuống, nói vội với bà nội hai câu là lập tức phóng đến nhà Lý Cận Dữ như ma đuổi.
Lý Cận Dữ không ở nhà, chỉ có bà nội anh ở nhà một mình, đang tưới hoa ngoài vườn. Cửa nhà còn đang mở, hẳn là Lý Cận Dữ chỉ vừa mới ra ngoài. Bà cụ quay đầu lại, vừa thấy Diệp Mông đã nhiệt tình vẫy vẫy tay với cô: “Cháu dâu nhỏ về rồi đấy à! Mau lại đây, lại đây bà xem nào, đã béo lên chưa.”
Diệp Mông cười hì hì đi vào trong, cô vẫn mặc bộ vest xám thường ngày, vừa trang nhã vừa thoải mái, cộng thêm đôi giày cao gót nhìn già dặn mà giỏi giang phát ra tiếng vang trong gian nhà. Cô cười vui vẻ hỏi: “Bà nội dạo này khỏe không ạ?”
“Khỏe lên nhiều, Lý Cận Dữ dắt Bình An đi dạo rồi, vừa mới đi luôn.”
Lúc Diệp Mông ở nhà mình, trước mặt bà nội mình thì dáng vẻ như thể muốn bay đến thẳng nhà Lý Cận Dữ mới chịu. Trước mặt bà nội Lý Cận Dữ thì ngược lại, nhìn cô không gấp gáp đến thế nữa. Diệp Mông nói chuyện với bà một hồi, còn bắt trêu bà, chuyện gì cũng nói được, một người đã ở Bắc Kinh hơn nửa tháng mà vừa mới về vẫn có thể vui vẻ nói chuyện trong trấn với bà cụ như vậy, trong giọng nói còn có sự nồng nhiệt, thân mật quả hiếm thấy.
Bà cụ cười đến muốn rớt cả răng giả: “Sao cháu biết thế, ông Vương bán bánh nướng đúng là vừa mới bị bắt không lâu.”
Cho nên Diệp Mông quả xứng với chức danh duy trì quan hệ xã hội. Có lúc giữa người với người cần phải có chủ đề nói chuyện chung. Cô ở Bắc Kinh, Lý Cận Dữ ở Ninh Tuy, dần dà hai người sẽ không còn chủ đề chung để nói, vì nơi ở khác biệt. Cho nên lâu lâu cô sẽ hỏi thăm Phương Nhã Ân về tình hình ở trấn, để lúc nói chuyện với Lý Cận Dữ sẽ không lo không có chủ đề chung. Nếu hai người chỉ chăm chăm kể chuyện của mình bên này thì người còn lại sẽ dần mất kiên nhẫn.
“Cháu có chuyện gì mà không biết đâu ạ.” Diệp Mông cười tủm tỉm nói.
Bà cụ càng vui hơn, hai người tám chuyện linh tinh một hồi, trời cũng tối dần, hoàng hôn bao trùm bốn phía. Cửa chính vẫn hé mở, Lý Cận Dữ vẫn chưa có dấu hiệu quay về, Diệp Mông bắt đầu đợi không được nữa, tâm can ngứa ngáy.
“Bà ơi, cháu ra ngoài hút điếu thuốc.”
Bà cụ sao có thể không hiểu chứ, trong lòng bà sáng tỏ hết, nhìn cô nói: “Thằng bé này, hôm nay dắt chó đi lâu thế không biết, chắc là lại đi tìm bạn gái của Bình An rồi.”
“Bình An còn có cả bạn gái cố định luôn ạ?” Diệp Mông kinh ngạc.
“Chứ sao nữa,” bà cụ ngẫm nghĩ một chút như đang cẩn thận tìm từ cho đúng: “Cũng không hẳn là quá cố định, một tháng đổi một đứa.”
Diệp Mông đứng hút thuốc trước cửa, nghe theo chỉ dẫn của bà nội, đi dọc theo con hẻm ra ngoài. Ven đường gặp ông cụ cầm cá khô luyện thái cực quyền, cô thân thiết nói: “Ông giỏi quá ạ.”
Ông cụ rất lạnh lùng, trợn mắt không thèm quan tâm cô, lại xoay người biểu diễn động tác khác, lướt qua cô.
Vừa quay đầu nhìn, bước chân cô lập tức khựng lại, cuối con ngõ là chàng trai cô mong nhớ ngày đêm, anh đứng dưới hoàng hôn, tay dắt con chó nhỏ. Sau lưng anh là chiếc bóng kéo dài, thân hình cao gầy đứng trong con ngõ hẹp, bỗng trở nên to lớn hơn hẳn bình thường.
Quá đẹp trai, quá trẻ trung. Hình dáng anh không hề ăn nhập gì với con ngõ nhỏ trầm lặng này. Gió thổi đến con ngõ, cây liễu bên đường như phảng phất quanh eo chàng thiếu niên, khiến cô bất động trong nháy mắt.
Đã rất lâu rồi chưa được đối diện với khuôn mặt bằng xương bằng thịt của anh, thời khắc này, hình ảnh Lý Cận Dữ như lấp đầy trong mắt cô, khiến cô kinh ngạc hồi lâu.
Nhìn qua thì có vẻ như anh không sửa soạn gì, ăn mặc rất tùy ý, bên trong là áo phông trắng khoác thêm chiếc áo jean xanh bên ngoài, phối cùng chiếc quần thể thao ngàn năm không đổi, ống quần dài lọt trong giày, nhìn rất lờ đờ, nhưng nhìn kỹ thì giống như cố ý ăn mặc như vậy.
Ông lão cầm con cá khô nói bên tai cô: “Người yêu cô à? Cậu ta đứng đây lâu lắm rồi đấy, mau kéo đi đi, đừng làm phiền ta luyện cá!”
Diệp Mông chạy đến, muốn ôm anh, còn chưa kịp thực hiện thì chàng thiếu niên kia đã lướt qua, chỉ thấy một tay anh dắt Bình An, một tay đút vào túi, coi như không thấy cô: “Bình An, về nhà.”
Diệp Mông hơi lúng túng, đứng tại chỗ hồi lâu mới ngượng ngùng thu cánh tay đã dang rộng lại, mặt ỉu xìu bước theo chân anh, nắm lấy bàn tay đang đút trong túi của anh, ngẩng đầu nhìn anh: “Giận à?”
Anh cũng không rút tay ra, mặc kệ để cô nắm, cúi đầu liếc cô một cái: “Sao em lại về rồi?”
“Em gửi tin nhắn cho anh, anh chưa đọc à?”
“Không xem điện thoại.”
“Xạo sự, thế hôm nay anh sửa soạn thế này cho ai xem?” Diệp Mông vạch trần anh, lại cam tâm tình nguyện khuất phục trước cái đẹp, khen một câu: “Chẳng mấy khi thấy anh mặc như thế này, rất đẹp trai đó.”
“Cho bạn gái Bình An xem, được không?” Anh cướp lời.
Diệp Mông vừa mở cửa ra đã thấy Thai Minh Tiêu đứng ở ngoài với cả cậu shipper mặc bộ đồ cam vàng rực, mỗi người giữ một cánh tay của tên đang say bí tỉ kia tiến vào, không đợi cô nói gì đã giành nói trước: “Câu Khải bị đám nhóc Lưu Dương ở dưới kia chuốc say, trốn tạm ở chỗ cô đã, đợi anh ta tỉnh táo lại, tôi gọi thư ký đến đưa áo quần qua. Lát nữa cô mở cửa nhé.”
“Không.” Diệp Mông tựa vào khung cửa, khoanh tay nói.
Thai Minh Tiêu không thèm để ý đến cô, tự cởi giày, rồi cùng với cậu shipper dùng hết sức lực ném Câu Khải vào phòng vệ sinh, sau đó vội vã đến phòng khách tìm thuốc giải rượu.
Thấy Thai Minh Tiêu gấp gáp đến mức mất đi phong thái nho nhã thường ngày, Diệp Mông bất lực thở dài một hơi, bước đến chỗ ngăn kéo tủ TV lấy ra hai viên thuốc, vứt qua cho anh ta: “Hai viên cuối cùng, không biết đã hết hạn sử dụng chưa.”
Không còn cả bao bì bên ngoài, chỉ có hai viên thuốc không tên, không ngày tháng sản xuất. Thai Minh Tiêu nhìn hồi lâu: “Còn cái khác không?”
Diệp Mông lười biếng ngồi trên tủ TV, xòe tay ra: “Thế thì hết rồi.”
Hai người lặng lẽ liếc nhau, Thai Minh Tiêu chịu thua, đi vào trong, vô cùng tự nhiên nói với Câu Khải: “Vừa mới mua này, uống thuốc đi đã, tôi xuống dưới đối phó với đám nhóc kia, cậu nghỉ ngơi ở chỗ Diệp Mông một lát, đỡ rồi thì lại xuống, đêm nay tuyệt đối không tha cho tụi nó một cách dễ dàng được.”
Đều kinh doanh đồ cổ, tuy Câu Khải thoạt nhìn thì mưu mô, thích tính toán nhưng ít nhất cũng chân thật, rất kính nể những hiện vật tự nhiên, đám Lưu Dương thì đơn giản chỉ vì tiền, hiện vật càng cổ thì càng có tiền, lợi dụng tâm lý đầu cơ và sự tham lam của con người mà thổi phồng, ba hoa không ngớt, gì mà bảo vật trong tay chúng tôi, dù có trị giá ngàn vạn đi nữa thì cũng đang nằm phủ bụi trong kho thôi. Nói khó nghe thì đây đích thị là công ty lừa đảo.
Hai công ty vốn dĩ nước giếng không phạm nước sông, nhưng con người Lưu Dương bẩn tính, thích giở trò trong bóng tối, chuyện lần này khiến bọn chúng tìm ra được chỗ hở, lợi dụng vụ án Vương Hưng Sinh để đâm chọt.
“Cái tài khoản wechat này, chuyên hóng hớt tạo nghiệp.” Thai Minh Tiêu đưa điện thoại qua: “Ghim chúng ta lâu rồi, Vương Hưng Sinh vừa chết, tôi biết ngay chúng nó thể nào cũng sẽ đem ra bàn tán rầm rộ, quả nhiên, chưa được mấy ngày, bọn chúng đã đổ vụ tự sát này lên đầu Vạn Hưng chúng ta rồi.”
Công ty của Diệp Mông là công ty đầu tư sản phẩm nghệ thuật chính quy, được cho phép bán đấu giá hợp pháp. Nhưng trong ngành này có rất nhiều công ty chỉ được cái vỏ, thậm chí là buôn bán đồ cổ bất hợp pháp. Dựa vào mấy lời ngon tiếng ngọt của người bán hàng mà những chủ nhân với món đồ cổ chưa đáng 2000 tệ trong tay cứ ngỡ bảo bối của mình đáng giá ngàn vạn, rồi cam tâm tình nguyện ký hợp đồng 3, 4 vạn tệ phí kiểm định và bảo quản, còn tưởng rằng mình may mắn lắm. Nhưng không thể tố cáo được chúng, vì những điều khoản trong hợp đồng hoàn toàn hợp pháp, hơn nữa đa số những người bình thường đều không hiểu nhiều về hợp đồng, cứ có là vội vàng ký cho nhanh, nếu người bạn đi cùng khuyên họ cẩn thận, họ còn vểnh cả mũi lên như kiểu bạn mình đang cản mình phát tài không bằng. Đợi đến khi thời hạn hợp đồng đến, bảo vật về lại chủ, còn công ty kia lấy đi mất 3, 4 vạn, thế là vụ làm ăn đã xong.
Nhưng công ty chân chính như của Diệp Mông thì không cần phải giao nộp bất cứ khoản phí nào, càng không có phí gì gọi là phí kiểm định. Bảo vật sau khi được chụp bán thành công, bọn họ mới thu về một khoản hoa hồng từ quá trình đó. Hai năm nay, ngành này cạnh tranh kịch liệt, có không ít công ty bị người ta chơi xấu. Việc khách hàng tự sát thật sự không hiếm trong ngành này, nhưng những vị khách qua lại với công ty Diệp Mông đa phần đều là khách trong nước, dù có tự sát cũng không liên quan gì đến họ. Vương Hưng Sinh là người đầu tiên, khó khăn lắm mới nắm được điểm yếu của bọn họ nên lập tức tận dụng thời cơ bôi đen công ty Diệp Mông.
“Nói Vương Hưng Sinh vì bị chúng ta lừa mất bảo vật, cho xin đi, cái nhẫn đó tôi còn chưa biết nó có hình gì. Theo tôi thấy, đám Lưu Dương này đang bày không ít trò trong bóng tối, cái gì mà tình báo sự kiện, cái avatar Mosaic chính là thằng nhãi đó.”
Diệp Mông lướt qua điện thoại, bỗng dưng hiểu được tại sao Thai Minh Tiêu lại nổi giận đến vậy, có một dòng Lưu Dương viết [Cái công ty Vạn Hưng này ghê gớm lắm, tổng giám đốc với phó giám đốc đều là con nhà giàu, gia cảnh đều không đường hoàng gì. Cái tên phó giám đốc thì cả ngày cứ tưởng mình là bạn của con gái, người thì lùn tịt, như quả bí ngô. Lái chiếc Lamborghini mà người còn không cao bằng cái xe.]
“Body shaming thì tôi nhịn được, nhưng dám tung tin đồn là gia cảnh nhà tôi không đường hoàng, ông tôi bà tôi đều là những công dân thật thà, cần cù, vì tổ quốc mà cày ruộng cả đời.” Thai Minh Tiêu cất điện thoại lại, tức tối bước ra khỏi cửa: “Tôi xuống lầu trước đây, xem tôi xử đám oắt con đó thế nào.”
Nói đến uống rượu, đám Lưu Dương không phải là đối thủ của Thai Minh Tiêu. Diệp Mông ừ một tiếng, khoanh hai tay, dựa vào cửa hỏi một câu: “Đúng rồi, tất cả tài sản của Vương Hưng Sinh đều để lại cho vợ ông ta à? Thế chiếc nhẫn cũng đang ở chỗ vợ ông ta rồi?”
“Chắc là vậy.” Thai Minh Tiêu ngây người, vừa mang giày vừa hỏi: “Cô vẫn muốn hợp đồng này?”
Diệp Mông lắc đầu: “Không, anh đi đi đã, về nói sau.”
Thai Minh Tiêu gật đầu, trước khi đi còn uống một viên giải rượu, hừng hực quyết tâm đi lấy đầu chó Lưu Dương về.
*
“Có phải mày đi tung tin đồn bậy bạ với chúng không!” Chú chó bị nện một cú trên đầu, ấm ức cụp đuôi, nức nở hai tiếng như thể không phục. Chỉ nghe tiếng bà lão ngồi trên xe giáo huấn Bình An: “Đám chó đó còn đang ở bên bờ hồ chặn ta lại kìa, có phải mày bảo với chúng nó là ta đánh mày không?”
Bà cụ đưa tay lên, Bình An lại giơ chân trước của nó lên giữ tay bà lại, đôi mắt long lanh như muốn nói: “Có gì từ từ nói, đừng có động tay động chân được không.”
Lý Cận Dữ đặt mỳ xuống bàn, ngón trỏ đập đập xuống bàn, nói với bà cụ: “Ăn thôi.”, rồi lại quay về bếp, làm một bát mỳ khác cho Bình An.
Bình An ăn xong bát mỳ, lại bám rịt lấy dáng người cao lớn kia.
Bà cụ dạo này hơi khó ăn, cái gì cũng thấy nhạt, không vui là lại luyên thuyên không ngừng, giáo huấn Bình An. Lý Cận Dữ làm cho bà một bát dưa muối, còn xào thêm đậu phụ cho bà ăn kèm, để bà bớt gây sự với Bình An.
Bình An cảm động muốn khóc, ôm lấy chân anh, bị anh lạnh lùng gạt ra, quay đầu cho nước vào nồi, bà cụ ngồi ở phòng khách vừa ăn mỳ vừa nói chuyện với anh.
“Bây giờ cháu vẫn không muốn sinh con à?”
“Ừm.”
“Tại sao, con nít đáng yêu mà.”
Lý Cận Dữ dựa vào bồn rửa bát, nồi sôi lên, bốc hơi nghi ngút, anh nhấc nồi lên, múc ra đĩa rồi mang ra cho bà cụ, sau đó lại quay về bếp dọn dẹp: “Vẫn là câu nói đó, cháu nuôi không được. Hơn nữa cháu không thấy đáng yêu.”
“Biết đâu Diệp Mông thích thì sao?”
Ánh trăng mờ mịt, gió xuân se lạnh, cảnh đêm lạnh lẽo. Bên ngoài hàng rào, mấy đứa trẻ vây lại đùa giỡn, cho pháo nổ. Lý Cận Dữ mặc áo ấm, dựa vào bể cá ngoài vườn hút thuốc, nhìn bóng mấy đứa trẻ vô tư, như thể nhìn thấy Diệp Mông hôm đó đứng ngoài chợ nông sản, ngồi dựa vào cột điện, tay cầm điếu thuốc, kể chuyện cho mấy đứa nhỏ nghe mà sắc mặt tươi như hoa.
Hôm đó anh ngồi trong xe cùng Giang Lộ Chi, vì ánh mắt cong cong ý cười của cô mà rung động.
Như thể cách muôn nghìn dặm, thế giới nơi anh u tối ảm đạm, mà cô lại có được một thế giới đầy màu sắc. Anh cảm thấy mình giống như một tên trộm, nhìn thế giới kia qua một tấm kính, cô trưởng thành, lý trí, cô dịu dàng, thẳng thắn, và cả sự thoải mái tùy hứng của cô. Anh bị thu hút một cách sâu sắc, rất không biết xấu hổ mà im lặng hưởng thụ cảm giác được cô dũng cảm theo đuổi.
Diệp Mông thích châm chọc, không phân đối tượng. Lúc nhìn thấy cô lừa đám trẻ với bộ dáng nghiêm túc, anh rất muốn cười. Câu chuyện đó vốn là một câu chuyện buồn, tất cả những anh hùng đều chỉ là giả tưởng, con người thần thánh hóa họ, tặng cho những con người bình thường cái mũ “anh hùng”, ép họ phải ra trận, cứu cả thế giới lần này đến lần khác, người bình thường thì cũng phải hưởng thụ sự bình thường của bản thân chứ.
Cho đến cuối cùng, vị anh hùng đó chết trận và bị cả thế giới quên lãng. Có lẽ để lưu lại sự đẹp đẽ trong tâm hồn những đứa trẻ, mà cô không kể kết cục cho đám trẻ.
Lý Cận Dữ cảm thấy sau này dù có con đi nữa, chắc cả hai người cũng sẽ cãi nhau một trận vì cách giáo dục đứa nhỏ. Nghĩ đến đây, anh không nhịn được cúi đầu cười, dập thuốc đi, quay về phòng. Phòng khách đã tắt đèn, bà cụ đã đi ngủ rồi. Anh vào bếp rót một ly nước rồi quay về phòng.
Lý Cận Dữ vừa ngồi xuống, lười biếng cầm sách lên, bất ngờ nhận ra vừa nãy chưa tắt video call với Diệp Mông, đang muốn hỏi cô đã lấy được đồ ăn chưa thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên.
“Thai Minh Tiêu đâu?”
Màn hình đen như mực, chỉ có thể nghe thấy tiếng. Có lẽ Diệp Mông lật úp màn hình xuống.
Lý Cận Dữ cũng lật màn hình điện thoại xuống.
Diệp Mông nói: “Dưới lầu, anh thay đồ xong thì xuống đó nhanh đi.”
Ngoài cửa sổ yên tĩnh, bầu trời sẩm tối, nặng nề treo lên mình mấy ngôi sao nhỏ. Không biết có phải vì hiểu cho cảm xúc của anh lúc này hay không mà những tiếng mèo động dục thường ngày cũng không vang lên nữa. Hoa đào ngoài vườn cũng nở rộ, lác đác rơi xuống, không một tiếng động.
Lý Cận Dữ không dám cởi cả áo khoác, sợ đầu dây bên kia phát hiện ra, chỉ đành mặc chiếc áo vô cùng ấm áp kia, ngồi trên ghế không nhúc nhích. Bà cụ sợ lạnh nên mấy ngày nay trong phòng đều bật điều hòa, nóng không chịu được. Anh cảm thấy mình lúc này như một quả cầu lửa, lục phủ ngũ tạng cũng đều cháy lên rồi. Hai tay anh đặt trên bàn, gân xanh nổi lên.
Câu Khải nặng nề thở dài một hơi: “Người kia và cô quen nhau thế nào?”
“Ai? Chồng tôi?”
“Ừ.”
“Liên quan gì đến anh?”
“Nói với Thai Minh Tiêu thì được, còn tôi thì không? Xem ra cô vẫn có cảm tình với tôi nhỉ?”
“Thần kinh, sao anh không nói là vì tôi ghét anh đi.”
“Vì yêu mới sinh hận,” Câu Khải thong thả bật cười: “Nói xem nào, chồng cô là người ở đâu? Trấn Ninh Tuy?”
“Không thể nói được, anh thay đồ xong thì xuống nhanh cho tôi nhờ.”
Câu Khải cười trào phúng: “Sao, anh ta khó gặp thế à? Cũng đúng, trấn Ninh Tuy rách nát của các người thì có người đàn ông nào ra hồn? Hay là cô vẫn chưa kết hôn, lừa tôi thôi? Hửm?”
“Có cần tôi cho anh xem giấy chứng nhận kết hôn không?”
“Được thôi.”
Diệp Mông không nói gì nữa. Không biết có phải vì không muốn để anh ta xem không.
Khuôn mặt Lý Cận Dữ lạnh lẽo dần. Anh lấy bút vẽ nguệch ngoạc trên giấy, anh cũng không biết mình đang vẽ cái gì, vì sẽ phát ra tiếng sột soạt nên anh không thể phát tiết hết sức, chỉ có thể vẽ thật nhẹ trên giấy, nhìn vào thì thấy vô cùng nghiêm túc, hệt trẻ con đang học vẽ tranh.
Câu Khải không biết đang vứt cái gì đó qua, trong loa vang lên tiếng “cạch”.
Câu Khải nói: “Là chìa khóa của Cảnh Uyển, không phải trước đây cô thích căn nhà đó sao? Tôi mua cho cô rồi. Diệp Mông, tôi hy vọng cô ở lại, người đó không xứng với cô.”
Điện thoại của Lý Cận Dữ hết pin. Anh không nghe được nữa, theo bản năng lật lên xem, màn hình đã tối om.
Anh quay đầu cười lạnh, bắt đầu dùng hết sức lực cà lên giấy, lúc này anh không còn cảm thấy nóng nữa, trái tim như thể bị hắt phải một chậu nước đá, dần đông lại.
Lý Cận Dữ dựa vào ghế, vẫn mặc chiếc áo khoác ngoài, mồ hôi trên trán nhẹ tuôn xuống sườn mặt, đi vào cổ áo anh. Mặt anh không biến sắc, vẫn tiếp tục vẽ lên giấy, mặc cho giấy đã rách gần hết. Nét mực cũng dần nhạt đi, chỉ còn lại tiếng giấy rách, như bị hàng ngàn bánh xe cán qua, vô cùng lộn xộn, vô cùng ngổn ngang.
Cạch!
Anh ném bút đi, con mèo đi trên tường giật mình nhảy xuống, kinh hãi kêu lên hai tiếng.
Ngòi bút như mang theo tất cả sự giận dỗi của anh, như mũi tên xuyên qua khung cửa sổ, anh lại chỉ lạnh lùng nhìn theo như thể đã quen.
*
Lúc Diệp Mông nhận ra Lý Cận Dữ có gì đó không đúng liền lập tức xin nghỉ để về lại trấn một chuyến. Trước khi đi cô còn gọi cho Lương Vận An, nói nếu vụ án có tiến triển thì nhất định phải liên lạc với cô ngay. Lương Vận An hứa với cô, thì thầm: “Cuối tuần có tiến triển mới sẽ nói rõ với cô sau.”
Lúc Diệp Mông lên máy bay, còn gửi cho Lý Cận Dữ một tin nhắn nhưng mãi không có tin nhắn trả lời. Trước khi tiếp viên hàng không nhắc tắt điện thoại lần cuối, Diệp Mông vội vã lật lại đoạn chat hai ngày nay của họ, cẩn thận đọc một lần nữa.
[Lá Chanh: Bảo bối, lát nữa video call nhé?]
[LCD: Không được. Bận rồi.]
[Lá Chanh: Thôi được, thế ngày mai.]
[LCD: Ừm.]
Ngày hôm sau, khi video call, Lý Cận Dữ lạnh lùng hơn thường ngày rất nhiều, đa phần chỉ im lặng đọc sách, lâu lâu mới ngẩng đầu nhìn cô một cái, Diệp Mông kêu anh thơm thơm cũng không chịu.
Diệp Mông bay chuyến sáng sớm, rồi lại đi thêm một chuyến tàu cao tốc nữa. Lúc đến trấn Ninh Tuy, trời đã gần tối, hoàng hôn trầm lắng nơi chân trời, khung cảnh màu đỏ như núi lửa phun trào ngày tận thế.
Diệp Mông đặt hành lý xuống, nói vội với bà nội hai câu là lập tức phóng đến nhà Lý Cận Dữ như ma đuổi.
Lý Cận Dữ không ở nhà, chỉ có bà nội anh ở nhà một mình, đang tưới hoa ngoài vườn. Cửa nhà còn đang mở, hẳn là Lý Cận Dữ chỉ vừa mới ra ngoài. Bà cụ quay đầu lại, vừa thấy Diệp Mông đã nhiệt tình vẫy vẫy tay với cô: “Cháu dâu nhỏ về rồi đấy à! Mau lại đây, lại đây bà xem nào, đã béo lên chưa.”
Diệp Mông cười hì hì đi vào trong, cô vẫn mặc bộ vest xám thường ngày, vừa trang nhã vừa thoải mái, cộng thêm đôi giày cao gót nhìn già dặn mà giỏi giang phát ra tiếng vang trong gian nhà. Cô cười vui vẻ hỏi: “Bà nội dạo này khỏe không ạ?”
“Khỏe lên nhiều, Lý Cận Dữ dắt Bình An đi dạo rồi, vừa mới đi luôn.”
Lúc Diệp Mông ở nhà mình, trước mặt bà nội mình thì dáng vẻ như thể muốn bay đến thẳng nhà Lý Cận Dữ mới chịu. Trước mặt bà nội Lý Cận Dữ thì ngược lại, nhìn cô không gấp gáp đến thế nữa. Diệp Mông nói chuyện với bà một hồi, còn bắt trêu bà, chuyện gì cũng nói được, một người đã ở Bắc Kinh hơn nửa tháng mà vừa mới về vẫn có thể vui vẻ nói chuyện trong trấn với bà cụ như vậy, trong giọng nói còn có sự nồng nhiệt, thân mật quả hiếm thấy.
Bà cụ cười đến muốn rớt cả răng giả: “Sao cháu biết thế, ông Vương bán bánh nướng đúng là vừa mới bị bắt không lâu.”
Cho nên Diệp Mông quả xứng với chức danh duy trì quan hệ xã hội. Có lúc giữa người với người cần phải có chủ đề nói chuyện chung. Cô ở Bắc Kinh, Lý Cận Dữ ở Ninh Tuy, dần dà hai người sẽ không còn chủ đề chung để nói, vì nơi ở khác biệt. Cho nên lâu lâu cô sẽ hỏi thăm Phương Nhã Ân về tình hình ở trấn, để lúc nói chuyện với Lý Cận Dữ sẽ không lo không có chủ đề chung. Nếu hai người chỉ chăm chăm kể chuyện của mình bên này thì người còn lại sẽ dần mất kiên nhẫn.
“Cháu có chuyện gì mà không biết đâu ạ.” Diệp Mông cười tủm tỉm nói.
Bà cụ càng vui hơn, hai người tám chuyện linh tinh một hồi, trời cũng tối dần, hoàng hôn bao trùm bốn phía. Cửa chính vẫn hé mở, Lý Cận Dữ vẫn chưa có dấu hiệu quay về, Diệp Mông bắt đầu đợi không được nữa, tâm can ngứa ngáy.
“Bà ơi, cháu ra ngoài hút điếu thuốc.”
Bà cụ sao có thể không hiểu chứ, trong lòng bà sáng tỏ hết, nhìn cô nói: “Thằng bé này, hôm nay dắt chó đi lâu thế không biết, chắc là lại đi tìm bạn gái của Bình An rồi.”
“Bình An còn có cả bạn gái cố định luôn ạ?” Diệp Mông kinh ngạc.
“Chứ sao nữa,” bà cụ ngẫm nghĩ một chút như đang cẩn thận tìm từ cho đúng: “Cũng không hẳn là quá cố định, một tháng đổi một đứa.”
Diệp Mông đứng hút thuốc trước cửa, nghe theo chỉ dẫn của bà nội, đi dọc theo con hẻm ra ngoài. Ven đường gặp ông cụ cầm cá khô luyện thái cực quyền, cô thân thiết nói: “Ông giỏi quá ạ.”
Ông cụ rất lạnh lùng, trợn mắt không thèm quan tâm cô, lại xoay người biểu diễn động tác khác, lướt qua cô.
Vừa quay đầu nhìn, bước chân cô lập tức khựng lại, cuối con ngõ là chàng trai cô mong nhớ ngày đêm, anh đứng dưới hoàng hôn, tay dắt con chó nhỏ. Sau lưng anh là chiếc bóng kéo dài, thân hình cao gầy đứng trong con ngõ hẹp, bỗng trở nên to lớn hơn hẳn bình thường.
Quá đẹp trai, quá trẻ trung. Hình dáng anh không hề ăn nhập gì với con ngõ nhỏ trầm lặng này. Gió thổi đến con ngõ, cây liễu bên đường như phảng phất quanh eo chàng thiếu niên, khiến cô bất động trong nháy mắt.
Đã rất lâu rồi chưa được đối diện với khuôn mặt bằng xương bằng thịt của anh, thời khắc này, hình ảnh Lý Cận Dữ như lấp đầy trong mắt cô, khiến cô kinh ngạc hồi lâu.
Nhìn qua thì có vẻ như anh không sửa soạn gì, ăn mặc rất tùy ý, bên trong là áo phông trắng khoác thêm chiếc áo jean xanh bên ngoài, phối cùng chiếc quần thể thao ngàn năm không đổi, ống quần dài lọt trong giày, nhìn rất lờ đờ, nhưng nhìn kỹ thì giống như cố ý ăn mặc như vậy.
Ông lão cầm con cá khô nói bên tai cô: “Người yêu cô à? Cậu ta đứng đây lâu lắm rồi đấy, mau kéo đi đi, đừng làm phiền ta luyện cá!”
Diệp Mông chạy đến, muốn ôm anh, còn chưa kịp thực hiện thì chàng thiếu niên kia đã lướt qua, chỉ thấy một tay anh dắt Bình An, một tay đút vào túi, coi như không thấy cô: “Bình An, về nhà.”
Diệp Mông hơi lúng túng, đứng tại chỗ hồi lâu mới ngượng ngùng thu cánh tay đã dang rộng lại, mặt ỉu xìu bước theo chân anh, nắm lấy bàn tay đang đút trong túi của anh, ngẩng đầu nhìn anh: “Giận à?”
Anh cũng không rút tay ra, mặc kệ để cô nắm, cúi đầu liếc cô một cái: “Sao em lại về rồi?”
“Em gửi tin nhắn cho anh, anh chưa đọc à?”
“Không xem điện thoại.”
“Xạo sự, thế hôm nay anh sửa soạn thế này cho ai xem?” Diệp Mông vạch trần anh, lại cam tâm tình nguyện khuất phục trước cái đẹp, khen một câu: “Chẳng mấy khi thấy anh mặc như thế này, rất đẹp trai đó.”
“Cho bạn gái Bình An xem, được không?” Anh cướp lời.