Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 37
Những chị em đọc được bình luận kia của Lý Cận Dữ thì trong lòng không khỏi có chút chua xót, nam thần đang theo đuổi Diệp Mông sao? Cảm giác này giống như chàng trai chúng ta theo đuổi năm ấy hoặc từng từ chối chúng ta năm ấy, chàng trai đối với ai cũng lạnh lùng ảm đạm ấy, nay đã bắt đầu biết yêu rồi. Trong lòng ai nấy cũng có chút chua chát lẫn tôn trọng.
Bọn họ còn không hiểu Diệp Mông chắc, thấy sắc là nổi ý, chưa cự tuyệt ai bao giờ. Hờ hờ, cười nhạt cười nhạt.
Diệp Mông chưa kịp trả lời lại, điện thoại đã điên cuồng reo lên, cô nhấn nút nghe, tiếp tục đánh răng, là Thai Minh Tiêu, bình tĩnh nói: “Có một tin không tốt.”
Diệp Mông hơi dừng một chút rồi hỏi thẳng: “Là tin gì?”
Thai Minh Tiêu im lặng chốc lát mới nói: “Cái người Singapore gốc Hoa đó hủy cuộc hẹn với chúng ta.”
Đầu óc Diệp Mông ngưng trệ trong nháy mắt, rồi bình tĩnh lại, đánh răng sạch sẽ, thấp giọng hỏi: “Lý do?”
“Nói là cần về Singapore gấp.”
“Chuyến bay mấy giờ?” Diệp Mông cúi đầu nhìn đồng hồ, mặt không biến sắc, vừa nghe điện thoại vừa đi vào phòng thay một bộ đồ vest: “Từ khách sạn đến sân bay còn một tiếng, tôi có thể nói chuyện với ông ta trên xe, cho tôi một tiếng là được.”
“Thôi khỏi.” Thai Minh Tiêu hình như đang hút thuốc, thở ra một hơi nói: “3 giờ sáng ông ta đã trả phòng, đi rất vội. Cô đến công ty rồi nói.”
Diệp Mông tiến vào tòa nhà, thấy được người bảo vệ quen thuộc và dòng người đi vào thang máy, cảm giác hít thở không thông. Cô đứng ở dọc hành lang cầu thang, hút rất nhiều thuốc, cảm xúc vơi bớt đi mới bấm nút thang máy. Nghênh đón cô là những khuôn mặt quen thuộc, vẫn nụ cười nhiệt tình như xưa, còn cúi đầu chào cô, gọi cô bằng chức danh cũ.
“Chào sếp Mông.”
“Chào sếp Diệp.”
“Chị Mông Mông, ăn sáng chưa? Gần đây McDonald’s mới ra món burger mới, em đặt cho chị một phần luôn nhé?”
Gì thì không biết, nhưng dường như mọi người đều rất hoan nghênh sự có mặt của cô. Biết hôm nay cô đến, còn đứng chen chúc ngay cửa, có cả những gương mặt thân quen lẫn xa lạ, ai nấy cũng nhiệt liệt chào đón cô. Mặc dù có cả chân tình chen lẫn giả dối thì thế giới của người trưởng thành mà, quan hệ giữa sếp và nhân viên không thể cứ nói tốt là tốt được.
Có điều về khoản này không ai sánh bằng Diệp Mông. Ai chào cô cũng đáp lại, không chừa một ai, kể cả với người mới cô cũng rất tự nhiên mở lời trước: “Chiếc dây chuyền này đẹp quá, add wechat rồi lát gửi link mua cho tôi với nhé.”
Cô gái kia đương nhiên không lão luyện được như cô, mặt đỏ lên trông thấy: “Dạ, vâng vâng.”
Đợi cô đi rồi, cô gái kia vẫn chưa hoàn hồn lại, run rẩy hỏi một câu: “Đó..... là Diệp Mông sao?”
Cô gái xinh đẹp Tiểu Khương này vừa mới đến công ty được hơn ba tháng, bình thường hay nghe đồng nghiệp nhắc đến vài cái tên, một là người được chính sếp tổng Câu Khải huấn luyện cách xem đồ cổ từ nhỏ, cho nên nắm vững chuyên ngành hơn ai hết. Mà con người Thai Minh Tiêu không những giỏi chuyên ngành mà còn nắm giữ nhiều thứ khác trong tay, bao gồm cả hóng hớt. Anh ta nho nhã, lễ độ, khiêm tốn, hòa đồng, giờ nghỉ ngơi còn có thể ngồi bên bàn trà tám chuyện với mấy em gái trong công ty như thường.
Kế đến là Diệp Mông, Diệp Mông là cánh tay đắc lực của Thai Minh Tiêu, thích trêu ghẹo người trẻ tuổi, nhưng lúc làm việc thì nghiêm túc, tỉ mỉ vô cùng, công tư phân minh.
Câu Khải thì rõ lạnh lùng, chưa bao giờ thân thiết với nhân viên. Từ xưa đến nay Câu Khải phụ trách chuyên ngành, hai người họ phụ trách quan hệ khách hàng, và cả quan hệ với nhân viên. Câu Khải cao cao tại thượng, trời sinh hơn người nên không giỏi nói chuyện với những nhân viên nhỏ vừa mới vào làm có tâm hồn dễ bị tổn thương.
Cho nên, Diệp Mông và Thai Minh Tiêu chính là chiếc cầu kết nối giữa họ và Câu Khải, cả hai ngày qua ngày người hát người phụ họa, nói chuyện với Câu Khải. Mỗi ngày nhìn ba người họ nói chuyện, khuôn mặt đặc sắc như diễn tuồng khiến tâm trạng công ty bên cạnh như lửa đốt, muốn nhảy qua bên này để xem kịch. Hai người họ kết hợp lại kiểu gì cũng mang về một số chính sách phúc lợi cho nhân viên, ví dụ như nhân viên nữ đến kỳ thì có thể xin nghỉ. Bọn họ cũng xem như là một trong những nhóm được hưởng chính sách này đầu tiên.
Còn có một lần, nhân viên tăng ca nên buộc phải dẫn mèo đến công ty, mèo không cẩn thận nhảy từ tầng làm việc của công ty xuống, hai mươi sáu tầng lầu, chết ngay tại chỗ. Diệp Mông và Thai Minh Tiêu mang ra từ phòng Câu Khải một khoản kinh phí nhỏ, góp vào chi tiêu mỗi tháng của nhân viên, ví dụ như vật nuôi chết có thể dùng số tiền này để chôn cất, còn có thể làm cho nó một cái lễ truy điệu. Nếu tháng đó không có chuyện gì xảy ra thì cuối tháng sẽ cùng nhau tụ tập, dù sao khoản này cũng là moi từ tiền riêng của Câu Khải.
Lúc đó, cả công ty tràn ngập tiếng hoan hô, tiếng cười đùa. Nhưng từ sau khi Diệp Mông đi, không khí công ty cũng thay đổi hẳn.
“May mà cái người mới bên phía đối tác nghỉ việc, Diệp Mông cũng quay lại rồi.” Một đồng nghiệp lâu năm vui mừng nói với Tiểu Khương: “Sau này cô sẽ biết, không phải chỉ vì cô ấy và sếp Thai đối xử tốt với chúng ta mà chúng ta thích họ, mà là có những lúc, thực sự thích cái thái độ làm việc, đối nhân xử thế, hiểu cách xử lý nhu cầu của bản thân, khiêm tốn, thẳng thắn, chân thành, nhiệt tình. Muốn trở thành người giống họ, cũng làm không nổi, cho nên hy vọng có thể được nhìn họ như một niềm cảm hứng để kích thích sự nỗ lực trong phạm vi của chính mình.”
Tiểu Khương: “Chị thích sếp Thai ạ?”
“Há!” Đồng nghiệp lâu năm hừ một tiếng, vội vàng chấm dứt chủ đề khiến người ta thất vọng này.
Ba người ngồi họp trong phòng Câu Khải. Diệp Mông và Thai Minh Tiêu ngồi song song trước mặt Câu Khải, cách một cái bàn làm việc to. Thai Minh Tiêu chán nản nhìn quả địa cầu trước mặt: “Cho nên là, tối qua ông ta nhắn cho anh một tin rồi vội vã dẫn theo thư ký về Sing?”
Câu Khải dựa lưng vào ghế giám đốc, di chuyển quả địa cầu trong tay: “Đúng thế.”
“Còn có cách nào liên lạc được với ông ta không?” Diệp Mông hỏi.
Câu Khải nhìn đồng hồ: “Ông ta bay chuyến 5 giờ, lúc này chắc vẫn đang trên máy bay, điện thoại của ông ta lẫn thư ký đều gọi không được. Chỉ có thể chờ đến 12 giờ máy bay hạ cánh, tôi sẽ gọi lại cho ông ta lần nữa.”
Thai Minh Tiêu dừng động tác tay, kiến nghị: “Hay là đưa địa chỉ cho chúng tôi, tôi và Diệp Mông đến Singapore một chuyến.”
Câu Khải: “Được, tự mua vé.”
“Cái nhẫn của ông ta ít nhất cũng 320 vạn, hợp đồng mà ký rồi, xong xuôi thì rót vào túi cậu, cậu keo kiệt cái gì?”
“Hai người đào mỏ nơi chỗ tôi chắc ít?”
“Ký hay không ký không quan trọng, tôi chỉ muốn gặp mặt vị Hoa kiều kia.” Diệp Mông cười cười: “Anh không ký thì tôi kêu Lưu Dương bên đó ký, dù sao sếp Câu của chúng ta cũng không thiếu tiền.”
Thai Minh Tiêu lập tức nói: “Thế không được, đời người xưa nay ai mà không chết, sếp Câu của chúng ta thải ra chưa bao giờ cần giấy.”
Diệp Mông: “Phải lưu lại lòng trung trong sử sách, sếp Câu là một cuốn sử nhỏ mà.”
“Im miệng.” Mặt Câu Khải đen lại, ký lên đơn sắp xếp công tác: “Đi ra, quẹo trái.”
*
Gần đây bà Lý Cận Dữ xuất viện, sau khi Từ Mỹ Lan biết tin bà anh nằm viện liền tới đến mấy lần, trong phòng bệnh ảm đạm, hai bà cụ gầy gò đều đã 80 ngồi cạnh nhau, thân thiết nắm lấy tay nhau, nói những lời cổ vũ lẫn nhau từ trong tâm khảm: “Quốc thái dân an, tuổi tác cũng rất tốt. Bọn trẻ vừa mới kết hôn, năm sau không chừng lại được bồng cháu nội ấy chứ, gì thì cũng phải kiên trì đấy, đồng chí Thẩu Cúc Hoa.”
Nghe được lời động viên mạnh mẽ từ Từ Mỹ Lan, Thẩu Cúc Hoa liền đòi ra viện bằng được, giờ thì hay rồi, vừa đến nhà đã bắt đầu tiêu chảy. Lý Cận Dữ đến bệnh viện mua thuốc về lại thay dép đi đun nước nóng cho bà, rồi hòa thành nước ấm, cầm viên con nhộng trong tay, đi một vòng trong nhà, ra đến sân mới tìm được bà cụ, đưa nước qua: “Thuốc bác sỹ Lương kê đấy, còn dặn cháu mấy ngày này không được cho bà hút thuốc.”
Bà cụ ôm Bình An, ngồi trên chiếc xe lăn đã bỏ xó lâu ngày của mình, lâu rồi không về, một bên lốp xe đã xẹp rồi. Bà rất nghe lời uống thuốc xong, không nói thêm câu gì đuổi anh đi: “Cháu mau đi đọc sách đi, đừng để ý đến bà.”
Miền Nam trời đã bắt đầu ẩm lại, tường nhà đều bốc hơi ẩm, khí hậu cũng dần ấm lên. Lý Cận Dữ mặc bộ đồ thể thao thoải mái, một chiếc áo phông mỏng khiến người anh gầy thấy rõ, bóng dáng cao lớn đứng ở trong khu vườn nhỏ nhìn cây chuối ngoài vườn đã bắt đầu ra hoa, như muốn chúc mừng chú rể vừa kết hôn.
Lý Cận Dữ lấy dụng cụ bơm hơi đến bơm lốp xe lăn lên, nghe bà nói vậy, cũng không ngẩng đầu lên: “Cháu không đọc sách.”
“Thế hai cái quyển ôn thi viên chức trên bàn kia là mua cho Bình An à? Muốn huấn luyện Bình An thành chó cảnh sát hay gì?” Bà cụ chậc một tiếng, lại tiếp tục nói: “Không phải là muốn cho vợ một cuộc sống ổn định thôi hay sao, có gì mà phải ngại. Mấy đứa trẻ tụi bây không phải yêu đương nồng nhiệt hơn lửa à, yêu đi yêu lại, sao cháu và Diệp Mông không nhắn mấy câu kiểu như em yêu anh, anh yêu em. Ghê lắm cũng chỉ có con bé kêu cháu là bảo bối, cháu còn bày đặt sĩ diện chỉ ừ một tiếng. Phải gọi lại nó như thế chứ, bảo bối anh yêu em này nọ, nồng nhiệt lên chứ.”
........Nồng nhiệt quỷ gì.
Lý Cận Dữ vẫn quỳ một chân xuống, nghe vậy ngẩng đầu lên, một tay chống trên đầu gối, tức đến bật cười: “Bà lén xem tin nhắn wechat của cháu?”
Bà cụ cứng miệng: “Bà vô tình thấy thôi.”
“Có phải bà biết mật khẩu máy cháu không?”
“Bà chơi Anipop rồi vô tình thấy thôi chứ bộ.”
Lý Cận Dữ giận đến mức muốn rút luôn hai cái bánh xe của bà để bà thành thật kiểm điểm.
“Bà mà còn lén xem tin nhắn wechat của cháu, cháu sẽ xóa nhật ký Anipop để bà chơi lại từng màn từng màn một.”
“Có thể xóa như thế á?”
“Có thể, lần trước Dương Thiên Vỹ xóa của Kiều Mạch Mạch một lần rồi, Kiều Mạch Mạch tức đến nỗi ném bàn phím của nó vào nước.”
Bà cụ theo bản năng ôm chặt Bình An, thấp thỏm lầm bầm: “Thế thì cháu lấy cái mạng già này luôn đi, bà khó khăn lắm mới chơi đến màn 1187.”
*
May mà lúc về quê Diệp Mông có làm hộ chiếu, giờ làm gấp thêm visa doanh nghiệp là lập tức lên đường đi Singapore, nhưng tay trắng quay về. Thai Minh Tiêu cảm thấy chuyện này rất kỳ quái, trên chuyến bay về nước liền nói với cô. Hai người mua khoang hạng nhất, dưới ánh mắt dịu dàng của tiếp viên hàng không, hạ giọng thấp nhất có thể: “Cô nói xem có phải có người cố ý nhúng tay vào chuyện này không?”
“Lý do?” Diệp Mông đắp chăn lên, cài lại miếng bịt mắt, đáp một câu.
“Không biết,” Thai Minh Tiêu cũng cài miếng bịt mắt lại, hai người dựa ra sau ghế: “Nhưng tôi cứ thấy không có gì trùng hợp đến thế cả, Câu Khải nói Vương Hưng Sinh bay chuyến 5 giờ, mà cô cũng thấy rồi đấy, vợ ông ta không hề biết chuyện này. Hơn nữa, Vương Hưng Sinh 90% là không lên chuyến bay về Sing.”
“Anh nói xem chuyện này có liên quan gì đến thư ký của ông ta không? Tôi thấy ánh mắt của vợ ông ta có gì đó sai sai, giống như là đã rất quen với sự mất tích kiểu này của ông chồng.”
Thai Minh Tiêu tháo bịt mắt xuống, gọi một ly cà phê: “Cũng không phải là không có khả năng, vì sự thật là hôm qua Vương Hưng Sinh và thư ký của ông ta, hai người chỉ đặt một phòng khách sạn. Nhưng vì sao 3 giờ sáng lại bất ngờ hủy cuộc hẹn với chúng ta. Cô không thấy chuyện này kỳ lạ sao?”
Diệp Mông nhấp một ngụm vang: “Không phải anh nghi ngờ Câu Khải đấy chứ? Sao anh ta lại phải làm vậy?”
“Để lừa cô về?” Thai Minh Tiêu cười: “Không biết nữa, cũng chỉ là suy đoán của tôi thôi, đừng căng thẳng, có lẽ Vương Hưng Sinh có việc gấp phải quay về thật. Cô cũng biết mấy người sưu tầm đồ cổ rồi đấy, lúc nào cũng có thể nhận được tin tức chỗ này chỗ kia bán đấu giá đồ cổ, bọn họ sẽ lập tức không nói gì nhiều mà chạy đến đó cho bằng được.”
*
Lý Cận Dữ đọc sách một hồi, Bình An ở ngoài vườn không ngừng sủa. Chắc là đã đến mùa động dục, nhìn mấy chú chó cái đi qua thì nóng nảy hơn bình thường, đôi mắt, đôi mắt to tròn đáng thương nhìn anh, Lý Cận Dữ khoan khoái dựa vào bể cá, chậm rãi ném cho nó từng hạt thức ăn cho chó.
Bình An đứng thẳng tắp bằng hai chân trên mặt đất, không thèm ăn lấy một miếng, đôi mắt to tròn nhìn Lý Cận Dữ đầy mong chờ, cái đuôi phe phẩy cầu xin.
Ánh mắt nó như muốn nói, anh ơi em sắp nhịn không được nữa rồi.
Lý Cận Dữ thừa biết, đùa nó: “Nhịn đi.”
Chị gái lạnh nhạt với anh nên anh trút giận lên tôi sao? Bình An như muốn hét lên.
Lạnh nhạt sao, chỉ mới một ngày không liên lạc mà thôi, từ sau khi đăng dòng trạng thái lên wechat đó, hai người cũng không có động thái gì qua lại nữa. Đó là lạnh nhạt sao? Lý Cận Dữ thầm nghĩ, đúng là chó chưa vào đời nên không hiểu, mới một ngày thôi.
Đúng thế, chỉ mới một ngày mà thôi. Sao anh cứ cảm thấy đã rất lâu rất lâu rồi.
Một ngày có 24 tiếng, 1440 phút, 86400 giây.
Một ngày đúng là rất ngắn nhỉ, 1, con số thật nhỏ bé, như là một hạt vàng nhỏ trong cả đồng lúa mì mà thôi, không hề có sức thuyết phục. Nhưng nếu đổi thành 86400 giây, thế đã đủ lớn chưa?
Đúng thế, đã qua 86400 giây rồi, dường như anh chỉ làm đi làm lại một chuyện.
Cũng có thể là, anh nhớ cô, chuyện này, trong một ngày đã xảy ra đến 86400 lần.
Lúc Diệp Mông hạ cánh đã là 3 giờ sáng rồi, vừa mở điện thoại ra đã thấy Lý Cận Dữ đăng trạng thái mới. Quả nhiên anh vừa mới mua nhà trong wechat rồi, có điều dòng trạng thái này rất Lý Cận Dữ, chỉ chia sẻ đường link một bài hát, một người xưa nay đăng gì cũng không ghi chú thích như anh, lần đầu tiên viết một câu rất ngắn.
[LCD: Em kiêu ngạo đến mức nào vậy]
“Từng câu từng chữ của em như đao cứa vào tim thành sẹo
Nhất cử nhất động của tôi đều vì em mà thay đổi đến hoang đường
Mặc cho em tùy ý đùa giỡn, tôi xưa nay chưa từng suy nghĩ xem
Em kiêu ngạo đến mức nào
Trái tim tôi vì em mà rung động vì em mà điên cuồng....” (1)
Diệp Mông còn tưởng anh bị làm sao, bấm vào xem mới thở phào một hơi, ồ, là lời bài hát.
(1) Bài hát Kiêu ngạo – en.
Bọn họ còn không hiểu Diệp Mông chắc, thấy sắc là nổi ý, chưa cự tuyệt ai bao giờ. Hờ hờ, cười nhạt cười nhạt.
Diệp Mông chưa kịp trả lời lại, điện thoại đã điên cuồng reo lên, cô nhấn nút nghe, tiếp tục đánh răng, là Thai Minh Tiêu, bình tĩnh nói: “Có một tin không tốt.”
Diệp Mông hơi dừng một chút rồi hỏi thẳng: “Là tin gì?”
Thai Minh Tiêu im lặng chốc lát mới nói: “Cái người Singapore gốc Hoa đó hủy cuộc hẹn với chúng ta.”
Đầu óc Diệp Mông ngưng trệ trong nháy mắt, rồi bình tĩnh lại, đánh răng sạch sẽ, thấp giọng hỏi: “Lý do?”
“Nói là cần về Singapore gấp.”
“Chuyến bay mấy giờ?” Diệp Mông cúi đầu nhìn đồng hồ, mặt không biến sắc, vừa nghe điện thoại vừa đi vào phòng thay một bộ đồ vest: “Từ khách sạn đến sân bay còn một tiếng, tôi có thể nói chuyện với ông ta trên xe, cho tôi một tiếng là được.”
“Thôi khỏi.” Thai Minh Tiêu hình như đang hút thuốc, thở ra một hơi nói: “3 giờ sáng ông ta đã trả phòng, đi rất vội. Cô đến công ty rồi nói.”
Diệp Mông tiến vào tòa nhà, thấy được người bảo vệ quen thuộc và dòng người đi vào thang máy, cảm giác hít thở không thông. Cô đứng ở dọc hành lang cầu thang, hút rất nhiều thuốc, cảm xúc vơi bớt đi mới bấm nút thang máy. Nghênh đón cô là những khuôn mặt quen thuộc, vẫn nụ cười nhiệt tình như xưa, còn cúi đầu chào cô, gọi cô bằng chức danh cũ.
“Chào sếp Mông.”
“Chào sếp Diệp.”
“Chị Mông Mông, ăn sáng chưa? Gần đây McDonald’s mới ra món burger mới, em đặt cho chị một phần luôn nhé?”
Gì thì không biết, nhưng dường như mọi người đều rất hoan nghênh sự có mặt của cô. Biết hôm nay cô đến, còn đứng chen chúc ngay cửa, có cả những gương mặt thân quen lẫn xa lạ, ai nấy cũng nhiệt liệt chào đón cô. Mặc dù có cả chân tình chen lẫn giả dối thì thế giới của người trưởng thành mà, quan hệ giữa sếp và nhân viên không thể cứ nói tốt là tốt được.
Có điều về khoản này không ai sánh bằng Diệp Mông. Ai chào cô cũng đáp lại, không chừa một ai, kể cả với người mới cô cũng rất tự nhiên mở lời trước: “Chiếc dây chuyền này đẹp quá, add wechat rồi lát gửi link mua cho tôi với nhé.”
Cô gái kia đương nhiên không lão luyện được như cô, mặt đỏ lên trông thấy: “Dạ, vâng vâng.”
Đợi cô đi rồi, cô gái kia vẫn chưa hoàn hồn lại, run rẩy hỏi một câu: “Đó..... là Diệp Mông sao?”
Cô gái xinh đẹp Tiểu Khương này vừa mới đến công ty được hơn ba tháng, bình thường hay nghe đồng nghiệp nhắc đến vài cái tên, một là người được chính sếp tổng Câu Khải huấn luyện cách xem đồ cổ từ nhỏ, cho nên nắm vững chuyên ngành hơn ai hết. Mà con người Thai Minh Tiêu không những giỏi chuyên ngành mà còn nắm giữ nhiều thứ khác trong tay, bao gồm cả hóng hớt. Anh ta nho nhã, lễ độ, khiêm tốn, hòa đồng, giờ nghỉ ngơi còn có thể ngồi bên bàn trà tám chuyện với mấy em gái trong công ty như thường.
Kế đến là Diệp Mông, Diệp Mông là cánh tay đắc lực của Thai Minh Tiêu, thích trêu ghẹo người trẻ tuổi, nhưng lúc làm việc thì nghiêm túc, tỉ mỉ vô cùng, công tư phân minh.
Câu Khải thì rõ lạnh lùng, chưa bao giờ thân thiết với nhân viên. Từ xưa đến nay Câu Khải phụ trách chuyên ngành, hai người họ phụ trách quan hệ khách hàng, và cả quan hệ với nhân viên. Câu Khải cao cao tại thượng, trời sinh hơn người nên không giỏi nói chuyện với những nhân viên nhỏ vừa mới vào làm có tâm hồn dễ bị tổn thương.
Cho nên, Diệp Mông và Thai Minh Tiêu chính là chiếc cầu kết nối giữa họ và Câu Khải, cả hai ngày qua ngày người hát người phụ họa, nói chuyện với Câu Khải. Mỗi ngày nhìn ba người họ nói chuyện, khuôn mặt đặc sắc như diễn tuồng khiến tâm trạng công ty bên cạnh như lửa đốt, muốn nhảy qua bên này để xem kịch. Hai người họ kết hợp lại kiểu gì cũng mang về một số chính sách phúc lợi cho nhân viên, ví dụ như nhân viên nữ đến kỳ thì có thể xin nghỉ. Bọn họ cũng xem như là một trong những nhóm được hưởng chính sách này đầu tiên.
Còn có một lần, nhân viên tăng ca nên buộc phải dẫn mèo đến công ty, mèo không cẩn thận nhảy từ tầng làm việc của công ty xuống, hai mươi sáu tầng lầu, chết ngay tại chỗ. Diệp Mông và Thai Minh Tiêu mang ra từ phòng Câu Khải một khoản kinh phí nhỏ, góp vào chi tiêu mỗi tháng của nhân viên, ví dụ như vật nuôi chết có thể dùng số tiền này để chôn cất, còn có thể làm cho nó một cái lễ truy điệu. Nếu tháng đó không có chuyện gì xảy ra thì cuối tháng sẽ cùng nhau tụ tập, dù sao khoản này cũng là moi từ tiền riêng của Câu Khải.
Lúc đó, cả công ty tràn ngập tiếng hoan hô, tiếng cười đùa. Nhưng từ sau khi Diệp Mông đi, không khí công ty cũng thay đổi hẳn.
“May mà cái người mới bên phía đối tác nghỉ việc, Diệp Mông cũng quay lại rồi.” Một đồng nghiệp lâu năm vui mừng nói với Tiểu Khương: “Sau này cô sẽ biết, không phải chỉ vì cô ấy và sếp Thai đối xử tốt với chúng ta mà chúng ta thích họ, mà là có những lúc, thực sự thích cái thái độ làm việc, đối nhân xử thế, hiểu cách xử lý nhu cầu của bản thân, khiêm tốn, thẳng thắn, chân thành, nhiệt tình. Muốn trở thành người giống họ, cũng làm không nổi, cho nên hy vọng có thể được nhìn họ như một niềm cảm hứng để kích thích sự nỗ lực trong phạm vi của chính mình.”
Tiểu Khương: “Chị thích sếp Thai ạ?”
“Há!” Đồng nghiệp lâu năm hừ một tiếng, vội vàng chấm dứt chủ đề khiến người ta thất vọng này.
Ba người ngồi họp trong phòng Câu Khải. Diệp Mông và Thai Minh Tiêu ngồi song song trước mặt Câu Khải, cách một cái bàn làm việc to. Thai Minh Tiêu chán nản nhìn quả địa cầu trước mặt: “Cho nên là, tối qua ông ta nhắn cho anh một tin rồi vội vã dẫn theo thư ký về Sing?”
Câu Khải dựa lưng vào ghế giám đốc, di chuyển quả địa cầu trong tay: “Đúng thế.”
“Còn có cách nào liên lạc được với ông ta không?” Diệp Mông hỏi.
Câu Khải nhìn đồng hồ: “Ông ta bay chuyến 5 giờ, lúc này chắc vẫn đang trên máy bay, điện thoại của ông ta lẫn thư ký đều gọi không được. Chỉ có thể chờ đến 12 giờ máy bay hạ cánh, tôi sẽ gọi lại cho ông ta lần nữa.”
Thai Minh Tiêu dừng động tác tay, kiến nghị: “Hay là đưa địa chỉ cho chúng tôi, tôi và Diệp Mông đến Singapore một chuyến.”
Câu Khải: “Được, tự mua vé.”
“Cái nhẫn của ông ta ít nhất cũng 320 vạn, hợp đồng mà ký rồi, xong xuôi thì rót vào túi cậu, cậu keo kiệt cái gì?”
“Hai người đào mỏ nơi chỗ tôi chắc ít?”
“Ký hay không ký không quan trọng, tôi chỉ muốn gặp mặt vị Hoa kiều kia.” Diệp Mông cười cười: “Anh không ký thì tôi kêu Lưu Dương bên đó ký, dù sao sếp Câu của chúng ta cũng không thiếu tiền.”
Thai Minh Tiêu lập tức nói: “Thế không được, đời người xưa nay ai mà không chết, sếp Câu của chúng ta thải ra chưa bao giờ cần giấy.”
Diệp Mông: “Phải lưu lại lòng trung trong sử sách, sếp Câu là một cuốn sử nhỏ mà.”
“Im miệng.” Mặt Câu Khải đen lại, ký lên đơn sắp xếp công tác: “Đi ra, quẹo trái.”
*
Gần đây bà Lý Cận Dữ xuất viện, sau khi Từ Mỹ Lan biết tin bà anh nằm viện liền tới đến mấy lần, trong phòng bệnh ảm đạm, hai bà cụ gầy gò đều đã 80 ngồi cạnh nhau, thân thiết nắm lấy tay nhau, nói những lời cổ vũ lẫn nhau từ trong tâm khảm: “Quốc thái dân an, tuổi tác cũng rất tốt. Bọn trẻ vừa mới kết hôn, năm sau không chừng lại được bồng cháu nội ấy chứ, gì thì cũng phải kiên trì đấy, đồng chí Thẩu Cúc Hoa.”
Nghe được lời động viên mạnh mẽ từ Từ Mỹ Lan, Thẩu Cúc Hoa liền đòi ra viện bằng được, giờ thì hay rồi, vừa đến nhà đã bắt đầu tiêu chảy. Lý Cận Dữ đến bệnh viện mua thuốc về lại thay dép đi đun nước nóng cho bà, rồi hòa thành nước ấm, cầm viên con nhộng trong tay, đi một vòng trong nhà, ra đến sân mới tìm được bà cụ, đưa nước qua: “Thuốc bác sỹ Lương kê đấy, còn dặn cháu mấy ngày này không được cho bà hút thuốc.”
Bà cụ ôm Bình An, ngồi trên chiếc xe lăn đã bỏ xó lâu ngày của mình, lâu rồi không về, một bên lốp xe đã xẹp rồi. Bà rất nghe lời uống thuốc xong, không nói thêm câu gì đuổi anh đi: “Cháu mau đi đọc sách đi, đừng để ý đến bà.”
Miền Nam trời đã bắt đầu ẩm lại, tường nhà đều bốc hơi ẩm, khí hậu cũng dần ấm lên. Lý Cận Dữ mặc bộ đồ thể thao thoải mái, một chiếc áo phông mỏng khiến người anh gầy thấy rõ, bóng dáng cao lớn đứng ở trong khu vườn nhỏ nhìn cây chuối ngoài vườn đã bắt đầu ra hoa, như muốn chúc mừng chú rể vừa kết hôn.
Lý Cận Dữ lấy dụng cụ bơm hơi đến bơm lốp xe lăn lên, nghe bà nói vậy, cũng không ngẩng đầu lên: “Cháu không đọc sách.”
“Thế hai cái quyển ôn thi viên chức trên bàn kia là mua cho Bình An à? Muốn huấn luyện Bình An thành chó cảnh sát hay gì?” Bà cụ chậc một tiếng, lại tiếp tục nói: “Không phải là muốn cho vợ một cuộc sống ổn định thôi hay sao, có gì mà phải ngại. Mấy đứa trẻ tụi bây không phải yêu đương nồng nhiệt hơn lửa à, yêu đi yêu lại, sao cháu và Diệp Mông không nhắn mấy câu kiểu như em yêu anh, anh yêu em. Ghê lắm cũng chỉ có con bé kêu cháu là bảo bối, cháu còn bày đặt sĩ diện chỉ ừ một tiếng. Phải gọi lại nó như thế chứ, bảo bối anh yêu em này nọ, nồng nhiệt lên chứ.”
........Nồng nhiệt quỷ gì.
Lý Cận Dữ vẫn quỳ một chân xuống, nghe vậy ngẩng đầu lên, một tay chống trên đầu gối, tức đến bật cười: “Bà lén xem tin nhắn wechat của cháu?”
Bà cụ cứng miệng: “Bà vô tình thấy thôi.”
“Có phải bà biết mật khẩu máy cháu không?”
“Bà chơi Anipop rồi vô tình thấy thôi chứ bộ.”
Lý Cận Dữ giận đến mức muốn rút luôn hai cái bánh xe của bà để bà thành thật kiểm điểm.
“Bà mà còn lén xem tin nhắn wechat của cháu, cháu sẽ xóa nhật ký Anipop để bà chơi lại từng màn từng màn một.”
“Có thể xóa như thế á?”
“Có thể, lần trước Dương Thiên Vỹ xóa của Kiều Mạch Mạch một lần rồi, Kiều Mạch Mạch tức đến nỗi ném bàn phím của nó vào nước.”
Bà cụ theo bản năng ôm chặt Bình An, thấp thỏm lầm bầm: “Thế thì cháu lấy cái mạng già này luôn đi, bà khó khăn lắm mới chơi đến màn 1187.”
*
May mà lúc về quê Diệp Mông có làm hộ chiếu, giờ làm gấp thêm visa doanh nghiệp là lập tức lên đường đi Singapore, nhưng tay trắng quay về. Thai Minh Tiêu cảm thấy chuyện này rất kỳ quái, trên chuyến bay về nước liền nói với cô. Hai người mua khoang hạng nhất, dưới ánh mắt dịu dàng của tiếp viên hàng không, hạ giọng thấp nhất có thể: “Cô nói xem có phải có người cố ý nhúng tay vào chuyện này không?”
“Lý do?” Diệp Mông đắp chăn lên, cài lại miếng bịt mắt, đáp một câu.
“Không biết,” Thai Minh Tiêu cũng cài miếng bịt mắt lại, hai người dựa ra sau ghế: “Nhưng tôi cứ thấy không có gì trùng hợp đến thế cả, Câu Khải nói Vương Hưng Sinh bay chuyến 5 giờ, mà cô cũng thấy rồi đấy, vợ ông ta không hề biết chuyện này. Hơn nữa, Vương Hưng Sinh 90% là không lên chuyến bay về Sing.”
“Anh nói xem chuyện này có liên quan gì đến thư ký của ông ta không? Tôi thấy ánh mắt của vợ ông ta có gì đó sai sai, giống như là đã rất quen với sự mất tích kiểu này của ông chồng.”
Thai Minh Tiêu tháo bịt mắt xuống, gọi một ly cà phê: “Cũng không phải là không có khả năng, vì sự thật là hôm qua Vương Hưng Sinh và thư ký của ông ta, hai người chỉ đặt một phòng khách sạn. Nhưng vì sao 3 giờ sáng lại bất ngờ hủy cuộc hẹn với chúng ta. Cô không thấy chuyện này kỳ lạ sao?”
Diệp Mông nhấp một ngụm vang: “Không phải anh nghi ngờ Câu Khải đấy chứ? Sao anh ta lại phải làm vậy?”
“Để lừa cô về?” Thai Minh Tiêu cười: “Không biết nữa, cũng chỉ là suy đoán của tôi thôi, đừng căng thẳng, có lẽ Vương Hưng Sinh có việc gấp phải quay về thật. Cô cũng biết mấy người sưu tầm đồ cổ rồi đấy, lúc nào cũng có thể nhận được tin tức chỗ này chỗ kia bán đấu giá đồ cổ, bọn họ sẽ lập tức không nói gì nhiều mà chạy đến đó cho bằng được.”
*
Lý Cận Dữ đọc sách một hồi, Bình An ở ngoài vườn không ngừng sủa. Chắc là đã đến mùa động dục, nhìn mấy chú chó cái đi qua thì nóng nảy hơn bình thường, đôi mắt, đôi mắt to tròn đáng thương nhìn anh, Lý Cận Dữ khoan khoái dựa vào bể cá, chậm rãi ném cho nó từng hạt thức ăn cho chó.
Bình An đứng thẳng tắp bằng hai chân trên mặt đất, không thèm ăn lấy một miếng, đôi mắt to tròn nhìn Lý Cận Dữ đầy mong chờ, cái đuôi phe phẩy cầu xin.
Ánh mắt nó như muốn nói, anh ơi em sắp nhịn không được nữa rồi.
Lý Cận Dữ thừa biết, đùa nó: “Nhịn đi.”
Chị gái lạnh nhạt với anh nên anh trút giận lên tôi sao? Bình An như muốn hét lên.
Lạnh nhạt sao, chỉ mới một ngày không liên lạc mà thôi, từ sau khi đăng dòng trạng thái lên wechat đó, hai người cũng không có động thái gì qua lại nữa. Đó là lạnh nhạt sao? Lý Cận Dữ thầm nghĩ, đúng là chó chưa vào đời nên không hiểu, mới một ngày thôi.
Đúng thế, chỉ mới một ngày mà thôi. Sao anh cứ cảm thấy đã rất lâu rất lâu rồi.
Một ngày có 24 tiếng, 1440 phút, 86400 giây.
Một ngày đúng là rất ngắn nhỉ, 1, con số thật nhỏ bé, như là một hạt vàng nhỏ trong cả đồng lúa mì mà thôi, không hề có sức thuyết phục. Nhưng nếu đổi thành 86400 giây, thế đã đủ lớn chưa?
Đúng thế, đã qua 86400 giây rồi, dường như anh chỉ làm đi làm lại một chuyện.
Cũng có thể là, anh nhớ cô, chuyện này, trong một ngày đã xảy ra đến 86400 lần.
Lúc Diệp Mông hạ cánh đã là 3 giờ sáng rồi, vừa mở điện thoại ra đã thấy Lý Cận Dữ đăng trạng thái mới. Quả nhiên anh vừa mới mua nhà trong wechat rồi, có điều dòng trạng thái này rất Lý Cận Dữ, chỉ chia sẻ đường link một bài hát, một người xưa nay đăng gì cũng không ghi chú thích như anh, lần đầu tiên viết một câu rất ngắn.
[LCD: Em kiêu ngạo đến mức nào vậy]
“Từng câu từng chữ của em như đao cứa vào tim thành sẹo
Nhất cử nhất động của tôi đều vì em mà thay đổi đến hoang đường
Mặc cho em tùy ý đùa giỡn, tôi xưa nay chưa từng suy nghĩ xem
Em kiêu ngạo đến mức nào
Trái tim tôi vì em mà rung động vì em mà điên cuồng....” (1)
Diệp Mông còn tưởng anh bị làm sao, bấm vào xem mới thở phào một hơi, ồ, là lời bài hát.
(1) Bài hát Kiêu ngạo – en.