Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 26-30
Chương 26 hối hận đan xen
Ánh đèn rực rỡ sáng lên, những tòa nhà cao tầng trong thành phố nửa ẩn nửa hiện trong màn đêm.
Khách sạn Carlo là khách sạn năm sao hàng đầu ở thành phố Sa.Thiết kế của khách sạn chủ yếu dựa trên gam màu vàng, với màu cam và màu trắng, phong cách nồng đậm chất Địa Trung Hải được những nhân vật nổi tiếng trong giới thượng lưu vô cùng yêu thích.
Hồ Kiều Kiều đã chọn khách sạn này cho bữa tiệc sinh nhật của mình.
Người tổ chức là Lâm Thâm, trong đại sảnh khách khứa đã ngồi đầy, nó chuyện với nhau thật vui vẻ.
Nhà họ Lâm rất có tiếng ở Bắc Kinh, điều này lại không ai không biết không ai không hiểu. Mà Thái tử nhà họ Lâm là một người lạnh lùng, bộ dạng người sống chớ đến gần, ngày thường muốn gặp mặt một lần cũng khó khăn, khó được có cơ hội này, các tổng giám đốc trên nhiều nhiều lĩnh vực đều muốn mượn bữa tiệc này, kết giao với Lâm Thâm. Nói dễ nghe một chút là kết giao, kỳ thật cũng chỉ là muốn mượn lợi ích từ nhà họ Lâm, phát triển công ty riêng của mình.
Văn Thư Mặc cùng Lâm Thâm vào bữa tiệc, chỉ là mới tiến vào cổng chính, Lâm Thâm đã bị rất nhiều tổng giám đốc quấn lấy, không tài nào thoát ra được.
Vì vậy chỉ có anh đi gặp Hồ Kiều Kiều, tặng quà, sau đó tự mình đi dạo.
Anh tìm một góc yên tĩnh, từ trong đĩa của người phục vụ cầm lấy ly rượu vang đỏ, vừa định uống một ngụm, bỗng nhiên bị một bóng người trên sàn nhảy thu hút.
Là một người đàn ông cao lớn anh tuấn, mặc áo sơ mi màu hồng, bên ngoài khoác tây trang màu đen, trên tay cầm chén rượu, nói chuyện vui vẻ với những người xung quanh.
Tề Đông……
Ở trong lòng Văn Thư Mặc nảy lên hai chữ này, bàn tay cầm ly rượu vang đỏ đang run rẩy.
Tề Đông? Không! Không phải Tề Đông.
Tuy rằng người nọ có ngũ quan hình dáng, dáng người nhìn qua không khác Tề Đông, nhưng Văn Thư Mặc biết rằng đó không phải là Tề Đồng.
Tề Đông tính cách trẻ con, khi cười cười rộ lên sẽ lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp. Nhưng người kia từ đầu tới cuối, trên mặt vẫn luôn mang theo nụ cười nhàn nhạt, dối trá, anh ta không phải Tề Đông, Tề Đông sẽ không lộ ra nụ cười như vậy.
Nhưng bất chấp điều này, Văn Thư Mặc vẫn là tò mò, nhịn không được đi xem anh ta.
“Thư Mặc, nhảy cùng tôi một điệu.”
Không biết khi nào Lâm Thâm thoát khỏi khách nhân, đi đến trước mặt anh, vươn tay với anh.
Văn Thư Mặc lại liếc nhìn người đàn ông, nhanh chóng thu hồi tầm mắt, từ chối nói: “Thật xin lỗi, hôm nay tâm trạng của tôi không được tốt lắm.”
Lâm Thâm duỗi tay sờ lên trán anh, lo lắng hỏi: “Anh làm sao vậy? Thân thể không thoải mái?”
“Có một chút.” Văn Thư Mặc đè đè huyệt thái dương, nói: “Tôi qua bên kia ngồi một lát chắc sẽ đỡ hơn, không cần lo lắng cho tôi.”
Lâm Thâm ngồi cùng với anh trong chốc lát, sau đó khi Hồ Kiều Kiều lại đây tìm cậu, Lâm Thâm lại đi tiếp khách.
Trong tiếng nhạc lãng mạn, say lòng người, dưới ánh đèn hỗn loạn, Văn Thư Mặc tiếp tục khóa chặt bóng hình đó giữa đám đông hỗn loạn trên sàn nhảy.
Trong tay anh cầm tấm danh thiếp, vừa rồi mới xin được của đồng nghiệp.
Tề Diệp, nghệ sĩ công ty giải trí hoành thần.
Không phải Tề Đông, nhưng trên thế giới vì sao lại có hai người giống nhau như vậy? Anh ta cũng họ Tề, có thể là anh em sinh đôi với Tề Đông hay không? Nhưng mà trước kia Tề Đông cũng không từng nói qua với anh, anh ấy có một người song sinh, càng nghĩ càng tức giận, Văn Thư Mặc đem ly rượu uống một hơi cạn sạch.
Lúc này bỗng nhiên nhìn thấy Tề Diệp đi ra ngoài bằng cửa sau, Văn Thư Mặc đi theo phía sau.
Trong lúc Tề Diệp đang gọi điện thoại, Văn Thư Mặc sợ bị phát hiện, không dám đứng quá gần, cho nên không nghe được anh ta nói gì. Ở ven đường, chỉ thấy thấy một chiếc xe hơi mở cửa ra, Tề Diệp lên xe.
Văn Thư Mặc ở bên ngoài bồn hoa ngồi một lúc, cũng chuẩn bị về nhà.
Bên trong khách sạn, Lâm Thâm đang nói chuyện.
“Hôm nay, thừa dịp tổ chức sinh nhật cho Kiều Kiều, tôi còn có một chuyện muốn thông báo.”
Nháy mắt trong đại sảnh yên tĩnh trở lại, những người đang khiêu vũ cùng dừng động tác, ánh sáng tập trung chiếu xuống nơi Lâm Thâm đang đứng, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Lâm Thâm.
“Chuyện này, chính là……”
Lâm Thâm nhìn về phía dưới đài, nơi mà Văn Thư Mặc vừa mới ngồi đã trống không, anh đã đi đâu?
Cậu giấu diếm Thư Mặc nhiều năm như vậy, chắc hẳn Thư Mặc nhất thời phản ứng không kịp, cậu có thể chấp nhận, có thể chờ đợi, có thể theo đuổi. Cậu đã kế hoạch một thời gian, cậu tưởng thừa dịp buổi tối hôm nay tổ chức sinh nhật cho Kiều Kiều sẽ nói cho mọi người, Lâm Thâm yêu Văn Thư Mặc, đời này chỉ hi vọng cùng Văn Thư Mặc ở bên nhau.
Bọn họ đã trì hoãn nhiều năm như vậy, cậu không muốn lại trì hoãn nữa.
Nhưng quét một vòng ở dưới đài, không có thân ảnh Văn Thư Mặc.
Người ở dưới đài bắt đầu sôi nổi nghị luận.
“Chuyện gì? Chẳng lẽ muốn công khai vị hôn thê.”
Biểu tình Lâm Thâm dần dần trở nên cô đơn, những lời ngọt ngào ban đầu máy móc thay thế bằng chuyện công việc: “Chúc mừng hợp đồng với Hoa Thanh được ký kết thuận lợi!”
Dưới đài vang lên tiếng vỗ tay nồng nhiệt.
11 giờ tối, yến hội kết thúc, Lâm Thâm đến căn hộ Văn Thư Mặc, gõ cửa một hồi lâu vẫn không có người ra mở, đèn bên trong cũng tắt, chẳng lẽ là chưa trở về.
Đang lúc cậu xoay người đi trở về căn hộ của mình, cửa thang máy máy bỗng nhiên mở ra, Văn Thư Mặc đứng ở bên trong, vẻ mặt mệt mỏi.
“Lâm Thâm? Yến hội kết thúc rồi sao?”
Văn Thư Mặc thấy Lâm Thâm, có chút kinh ngạc, sau anh đó đi ra, nở một một nụ cười hỏi.
“Anh đi đâu?”
Lâm Thâm tiến lên bắt lấy tay anh, giọng điệu lo lắng.
“Tôi…” Ánh mắt Văn Thư Mặc né tránh: “Thân thể tôi không thoải mái, nên về nhà trước.” ANh cúi đầu, tránh tầm mắt của Lâm Thâm, nhưng dù vậy, anh vẫn có thể cảm nhận được đỉnh mình, có một ánh mắt nóng bỏng đang nhìn chằm chằm.
“Thư Mặc……”
Trong khi Văn Thư Mặc đang thất thần, Lâm Thâm đã ôm anh vào trong lòng ngực, Lâm Thâm thở ra một hơi ở bên tai anh, sau đó cắn một ngụm ở dái tai. Văn Thư Mặc bỗng nhiên dùng sức đẩy anh ra.
Lâm Thâm nhìn chằm chằm anh: “Thư Mặc, anh rốt cuộc đã đi đâu?”
“Giống như tôi đã nói, thân thể tôi không thoải mái nên về nhà trước.”
“Anh trở về bằng cách nào? Đi xa hay là đi bộ?”
Ngữ khí ép hỏi làm Văn Thư Mặc có chút khó chịu, tâm tình hiện tại của anh không tốt, giọng nói cũng không có kiên nhẫn, ngay cả giả bộ cũng lười làm, trực tiếp hét lên: “Ta đi đâu là là chuyện của tôi, Lâm Thâm, anh nghĩ anh có thể quản được sao?”
Vừa dứt lời, người anh đã bị Lâm Thâm bổ đè lên trên tường, sau đó môi đã bị Lâm Thâm gặm cắn, đôi tay cũng bị Lâm Thâm nắm lấy ấn ở trước ngực. Văn Thư Mặc dùng hết toàn lực tránh thoát, Lâm Thâm lại càng ép chặt hơn, Văn Thư Mặc liều chết phản kháng, trong khi hai người đang dây dưa, danh thiếp trong túi Văn Thư Mặc bỗng nhiên rơi ra.
Lâm Thâm ngừng động tác lại, quần áo bọn họ đều đã nhăn nhúm, nhìn qua rất chật vật. Lâm Thâm nhìn chằm chằm danh thiếp trên mặt đất hồi lâu, sau đó ngồi xổm xuống, nhặt danh thiếp lên, lại tiếp tục nhìn một lúc lâu
“Đây là lý do anh vẫn luôn không chấp nhận ở bên cạnh tôi?” Im lặng một lúc, Lâm Thâm nhàn nhạt mà mở miệng.
“Lâm Thâm, tôi đã nợ một mạng người.” Văn Thư Mặc đoạt lấy tấm danh thiếp kia, thất thần mà nói: “Tề Diệp thật sự rất giống anh ấy, anh ấy đã chết…… Tề Đông, anh ấy bởi vì tôi đã chết, anh ấy đã chết……” Hai tay anh đang run rẩy.
Lâm Triệt muốn ôm anh để tiếp thêm sức mạnh, nhưng lại bị anh đẩy ra, Văn Thư Mặc tự mình lẩm bẩm: “Đều do tôi, đều là bởi vì tôi, anh ấy mới phải chết, đều do tôi……”
“Chỉ là do điều này? Chỉ vì anh cảm thấy hổ thẹn với một người khác nên mới từ chối tình cảm của tôi?” Đôi mắt Lâm Thâm đỏ lên, cảm xúc gần như mất khống chế: “Văn Thư Mặc, tôi vẫn cảm thấy anh rất thông minh, làm sao lại trở nên như vậy? Người chết không thể sống lại, Tề Đông đã chết, hay là anh muốn đi cùng anh ta?”
“Tôi…… Thật xin lỗi.”
“Đừng nói xin lỗi với tôi, Thư Mặc, tôi hỏi anh, anh yêu tôi không?”
Văn Thư Mặc không trả lời, nhưng là từ trong mắt anh Lâm Thâm đã biết được đáp án.
“Ta hỏi lại anh, anh yêu Tề Đông phải không?”
Văn Thư Mặc không có phản ứng, biểu tình trong mắt rõ rãnh hoàn toàn khác với vừa rồi, Lâm Thâm chỉ vào anh trái tim nói: “Anh không yêu Tề Đông, anh chỉ là cảm thấy áy náy, cảm thấy đồng tình, anh cảm thấy Tề Đông sẽ cần thứ này sao? Hay nói cách khác, nếu tôi là Tề Đông, tôi cũng sẽ không hy vọng một người không yêu mình mà lại dùng mình làm cái cớ, để cả đời cũng không chấp nhận người khác.”
“Tôi không thể vượt qua rào cản này, thật xin lỗi.” Giọng nói Văn Thư Mặc nhỏ dần, Anh không muốn tổn thương Lâm Thâm, nhưng mà dù anh có cẩn thận đến đâu vẫn vô ý là cậu đau lòng.
“Nếu không vượt qua được rào cản này, anh sẽ không ở bên tôi cả đời hay? Anh vì cái chết của Tề Đông mà từ chối tôi, anh không cảm thấy làm vậy là không công bằng với tôi hả?”
Văn Thư Mặc không nói chuyện, hốc mắt đã bắt đầu đỏ lên.
“Thật xin lỗi……” Giọng nói Văn Thư Mặc đang run rẩy.
“A, nhất thời tôi khó có thể chấp nhận được cái lý do này của anh.” Lâm Thâm cười lạnh.
“Văn Thư Mặc.” Lâm Thâm nhìn chằm chằm Văn Thư Mặc, gằn từng chữ một mà nói: “Tôi cảm thấy thất vọng về anh.” Nói xong những lời lạnh lùng này, Lâm Thâm lập tức xoay người đi vào, cửa bị một lực mạnh đóng lại, âm thanh vang vọng bên tai anh.
Văn Thư Mặc rũ đầu đứng ở tại chỗ, lông mi nhẹ nhàng run rẩy, cả người lạnh như băng.
Anh đến, anh làm sao không biết Lâm Thâm đau đớn, cậu thống khổ, cậu cô đơn nhiều năm như vậy, cậu vì anh mà phải trả giá thật nhiều, anh làm sao lại không biết?
Nhưng vào lúc này, ngoài việc xin lỗi, anh thực sự không biết nói gì khác.
Lâm Thâm, thật xin lỗi.
Chương 27: Nốt ruồi trên lòng bàn tay
Liên tiếp hơn mười ngày, Văn Thư Mặc đều không thấy Lâm Thâm.
Cậu biết Lâm Thâm vẫn là ở thành phố Sa, còn ở phía đối diện anh. chỉ là Lâm Thâm đã bỏ lỡ thời điểm có thể cùng anh chạm mặt.
Nhìn cái gạt tàn đầy tàn thuốc, Văn Thư Mặc vò đầu bứt tóc, trong lòng rất khó chịu, nhìn thời gian, chú Trần chắc cũng đã đến rồi.
“Khụ – khụ–” Trần Huy Quang bước vào phòng, gần như ngạt thở vì làn khói dày đặc, “Chú đã nói là cháu không được hút thuốc.”
“Chú Trần, cháu xin lỗi.” Anh vừa rồi quên mở cửa sổ, Văn Thư Mặc bước tới mở cửa sổ cho thông gió.
Trần Huy Quang đánh giá cả người Thư Mặc, tóc tai bù xù, sắc mặt tái nhợt, mắt có quầng đen, môi có chút nứt nẻ, trên chân cũng không đi giày, không khỏi trách móc anh: “Chú đã nói rồi mấy ngày liền không ngủ được thì hãy sử dụng thuốc ngủ. Không uống thuốc đã đành đến nước cháu cũng không uống.”
“Dù không có bệnh nhưng sớm muộn gì thì cũng sẽ khiến bản thân mang bệnh.” Trần Huy Quang ngồi xuống sô pha, “ Nếu cháu ngoan ngoãn ở bên cạnh Lâm Thâm thì mọi chuyện đã kết thúc, lấy đâu ra nhiều chuyện như vậy hành hạ chính mình.”.
Văn Thư Mặc xấu hổ cười: “Chuyện gì cũng không thể giấu được chú.”
Trần Huy Quang thở dài một hơi, “Cháu đến cùng chính là bị tâm bệnh, nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
“Cháu …” Văn Thư Mặc do dự, “Cháu hình như nhìn thấy Tề Đông.”
“Làm sao người chết có thể sống lại?”
Văn Thư Mặc lặp lại một lần nữa, lời nói mang theo ý khẳng định: “Cháu đã nhìn thấy Tề Đông trong bữa tiệc sinh nhật của em gái Lâm Thâm.”
Trần Huy Quang thấy anh hai mắt vô thần, giống như si ngốc, không khỏi vỗ vỗ vào vai anh: ” Văn Thư Mặc, đừng tự mình dối lòng.”
“Nhưng tên của anh ấy bây giờ là Tề Diệp.” Văn Thư Mặc định thần lại: “Thật sự quá giống nhau. Trên thế giới này làm sao có thể có hai người giống hệt nhau như vậy.”
“Cháu vẫn đang canh cánh trong lòng về cái chết của Tề Đông. Không ai trong chúng ta có thể giúp cháu ngoại trừ bản thân cháu tự mình nghĩ thông suốt.” Trần Huy Quang thở dài.
“Chú Trần.” Đôi mắt đen nhánh của Văn Thư Mặc nhìn thẳng vào Trần Huy Quang, trong lòng đau xót vô hạn: “Chú có biết cảm giác nợ ai đó một mạng không?”
Trần Huy Quang bị chặn một lúc nhất thời không nói nên lời, Văn Thư Mặc nhìn giống như là người vô tình nhưng anh luôn nghĩ đến những người xung quanh, chỉ cần có người một lòng với anh thì anh sẽ luôn đối xử tốt với người đó.
Văn Thư Mặc vùi mặt thật sâu vào giữa hai lòng bàn tay, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Cháu còn nợ Lâm Thâm quá nhiều.”
“Đừng quá bị động.” Trần Huy Quang nói, “Cháu luôn luôn thiếu chủ động. Nếu cháu khẳng định Tề Diệp chính là Tề Đông, tại sao không tự mình đi xem xem.”
“Sớm xử lý chuyện của Tề Đông, sẽ tốt cho cháu và Lâm Thâm.”
Đây là câu nói cuối cùng của Trần Huy Quang trước khi rời đi.
Văn Thư Mặc châm lửa hút từng điếu một, nhìn chằm chằm danh thiếp của Tề Diệp cả tiếng đồng hồ.
Cuối cùng anh quyết định bấm số liên lạc trên danh thiếp.
…
“Xin chào, tôi là Tề Diệp.”
Ngay cả giọng nói cũng giống hệt nhau, hỏi anh có lý do gì để phản bác rằng đây không phải là Tề Đông, Văn Thư Mặc nhẹ nhàng nhắm mắt lại:”Xin chào, anh Tề, tôi là Văn Thư Mặc của tạp chí Chính Diễn.”
“… Xin chào, Văn tiên sinh.”
Thanh âm bên kia có vẻ hơi ngạc nhiên, Văn Thư Mặc mỉm cười: “Chúng tôi muốn viết một chuyên mục về anh. Không biết anh có đồng ý phỏng vấn hay không?”
“Thật vinh dự cho tôi khi được công ty của cậu phỏng vấn.” Tề Diệp lập tức đồng ý: “Mấy ngày nay tôi rảnh. Thời gian gặp mặt chỉ cần gửi nhắn cho tôi là được.”
Thời gian gặp mặt được ấn định vào buổi chiều ngày kia, Văn Thư Mặc nằm trên giường bấm vào trang web tìm kiếm tên Tề Diệp.
Tề Diệp, tốt nghiệp một trường đại học điện ảnh nổi tiếng, thành lập công ty giải trí Tây Thị Hoành Thần vào năm ngoái. Anh ấy đã tham gia một số bộ phim truyền hình dài tập, trước mắt vẫn chưa có tác phẩm nào nổi bật, fans không quá một vạn, đây quả thật cũng chỉ là một minh tinh tuyến 18 không hơn không kém.
Lúc đó, anh không dám đích thân đi xác nhận thi thể, chỉ có tin tức về cái chết mà anh nhận được từ người thân của Tề Đông. Tề Diệp và Tề Đông bằng tuổi nhau, thời điểm anh ấy ra mắt chỉ vài tháng sau vụ tai nạn của Tề Đông, trên đời làm gì có chuyện trùng hợp như vậy.
Vừa rồi toàn nói những lời nói dối mà không cần soạn bản thảo, chuyện này khiến Văn Thư Mặc đau đầu, dù sao tạp chí này cũng nằm trong giới chính trị, đây chỉ là phỏng vấn một tiểu minh tinh vô danh, cũng không biết Từ Chính có giết anh không.
Hai người đồng ý gặp nhau tại một nhà hàng, Văn Thư Mặc đã đợi từ sớm.
“Anh Tề.” Văn Thư Mặc đứng dậy, trước tiên đưa danh thiếp cho Tề Diệp, sau đó đưa tay ra.
Tề Diệp bắt tay với anh, chỉ là tay lại không lập tức buông ra: ” Văn tiên sinh, hình như chúng ta đã gặp qua ở đâu.”
Văn Thư Mặc sững sờ, ngây người nói: “Thật sao.”
“Tôi thực sự rất vinh dự được Văn tiên sinh phỏng vấn.” Tạp chí Chính Viễn nổi tiếng khắp châu Á. Mặc dù anh ấy không biết tại sao một tòa soạn tạp chí về chính trị lại phỏng vấn mình, một con tôm nhỏ vừa mới tham gia làng giải trí, nhưng nếu như có thể nổi danh, anh ấy không quan tâm đến điều đó nhiều.
“Thứ cho tôi mạo muội.” Văn Thư Mặc ánh mắt thành khẩn: “Anh có thể cho tôi xem lòng bàn tay trái không? ”
Tề Diệp trước yêu cầu bất thình lình của Văn Thư Mặc, trong lòng cảm thấy nghi hoặc, anh ấy do dự duỗi tay trái ra, mở năm ngón tay ra trước mặt Văn Thư Mặc.
Văn Thư Mặc một tay nắm lấy lòng bàn tay của Tề Diệp, một tay còn lại viết lên tay của Tề Diệp.
Một, hai, ba.
Quả nhiên, ở chỗ phía dưới ngón tay út bàn tay trái của Tề Diệp ước chừng khoảng ba móng tay cái, có một nốt ruồi nhỏ màu đỏ, nếu không nhìn kĩ chắc chắn sẽ không thấy.
Tề Diệp… thực sự là Tề Đông.
Văn Thư Mặc đột nhiên buông tay Tề Diệp ra, ngồi phịch xuống ghế, tầm mắt nhìn chằm chằm trần nhà, không biết đang nhìn cái gì. Rõ ràng là bản thân đã biết câu trả lời rồi, nhưng khi anh thực sự xác nhận, anh lại không muốn chấp nhận sự thật này.
Một lúc sau, Văn Thư Mặc mới xốc lại tinh thần, hít sâu một hơi, nhìn Tề Diệp: “Năm trước anh bị tai nạn xe phải không.”
Tề Diệp cau mày, “Làm sao Văn tiên sinh có thể biết được?” Chuyện này ngoại trừ bản thân và người đại diện của mình ra thì không ai biết.
Văn Thư Mặc rũ mi mắt xuống: “Tề Đông, là tôi đã hại anh.”
“Tề Đông?” Tề Diệp tỏ vẻ khó hiểu.
“Anh là Tề Đông.” Văn Thư Mặc trực tiếp nhìn Tề Diệp, trong mắt hiện lên sự kiên định.
Nụ cười trên mặt Tề Diệp có chút không giữ được: “Văn tiên sinh, cậu có phải đã nhận nhầm người hay không?”
“Không.” Văn Thư Mặc nhanh chóng lắc đầu, có chút thống khổ: “Tôi sẽ không nhận sai.”
Tề Diệp nhìn chằm chằm Văn Thư Mặc, muốn tư sắc mặt anh để phân biệt thật giả, “Năm ngoái tôi gặp tai nạn xe hơi ở chợ phía tây, người đại diện hiện tại đã cứu tôi.”
Văn Thư Mặc cẩn thận hỏi: “Những việc trước kia anh còn rõ không?”
“Tôi không nhớ.” Tề Diệp chậm rãi lắc đầu.
“Anh không muốn biết những chuyện quá khứ?”
“Tôi không muốn.” Tề Diệp trả lời đơn giản: “Ký ức mơ hồ cho tôi biết quá khứ rất đau khổ, cuộc sống hiện tại của tôi cũng ổn, nên tôi không phải lo lắng nhiều nghĩ nhiều như vậy. Nhưng nếu Văn tiên sinh biết điều gì đó, cũng có thể nói với tôi. ”
Người luôn luôn nhìn về phía trước, nhưng bản thân anh thì lại tự vẽ ra cho mình một phạm vi giới hạn. Tuy nhiên để thoát ra khỏi kén là một chuyện vô cùng khó khăn.
“Nói ra có thể anh không tin.” Văn Thư Mặc mỉm cười, sau đó dừng lại, “Chúng ta từng là bạn tốt của nhau.”
Nghe vậy, Tề Diệp sửng sốt, toàn bộ đồ ăn gắp đều rơi xuống bàn.
“Đồng thời nguyên nhân xảy ra vụ tai nạn của anh tôi cũng có liên quan.” Văn Thư Mặc đẩy gọng kính, khi nói chuyện có chút gian nan: “Tôi nghe nói rằng anh đã chết, đã một năm rồi mà tôi vẫn không dám tự minh đi xác nhận.”
“Thật sự là bạn bè sao?” Tề Diệp khẽ hừ nhẹ, làm sao có người bạn nào sẽ như thế này.
Văn Thư Mặc tưởng rằng không còn cách nào để có thể gặp anh ấy xin lỗi, nhưng không ngờ ông trời lại cho anh cơ hội này. Tề Đông không nhớ rõ chính mình lại là chuyện tốt, nhưng nếu không làm gì đó cho Tề Đông, tội lỗi trong lòng anh cũng không thể nguôi ngoai.
“Tôi nhờ anh mang một thứ đến chợ phía tây.” Văn Thư Mặc nói với vẻ khó khăn, “Đây là nguyên nhân dẫn đến tai nạn xe hơi của anh”.
Thấy Tề Diệp hồi lâu không có trả lời, Văn Thư Mặc ngẩng đầu lên hỏi anh ấy: “Tôi hiện tại có thể làm gì cho anh không?”
“Bồi thường cho tôi sao? Cách Văn tiên sinh kết bạn thật sự rất đặc biệt.” Tề Diệp cảm thấy buồn cho bản thân trước đây, kết bạn mà không có chọn lọc
Văn Thư Mặc nhắm mắt lại, không muốn nhìn thấy ánh mắt trào phúng của Tề Diệp.
“Tôi muốn nổi tiếng.” Tề Diệp quay lại, “Dù sao tôi cũng không nhớ rõ chuyện trước kia.”
Tôi muốn được nổi tiếng. Khi Tề Diệp nói những lời này, trong mắt phảng phất như có một ngọn lửa hừng hừng thiêu đốt, ham muốn mạnh mẽ bùng phát.
Móng tay của Văn Thư Mặc đã cắm sâu vào da thịt, anh hít sâu một hơi, hạ quyết tâm nói: “Được.”
Chương 28 Có ý cầu hoan
Sau khi đồng ý giúp Tề Đông nổi tiếng, Văn Thư Mặc rơi vào mâu thuẫn và trầm tư. Anh có khá nhiều bạn bè trong ngành tạp chí, chỉ không thể giúp đỡ, nhưng nhân mạch ở trong giới giải trí lại cực kỳ thiếu, suy nghĩ kỹ để chọn ra một vài người bạn có mối quan hệ tốt lại không có người nào có bản lĩnh làm cho Tề Đông nổi tiếng, cuối cùng một cái tên xuất hiện trong đầu anh.
Lâm Thâm!
Chỉ cậu có năng lực này.
Tuy nhiên, bây giờ Lâm Thâm thậm chí không muốn gặp anh, liệu cậu có sẵn lòng giúp cho anh việc này không? Ngọn lửa trong mắt Văn Thư Mặc vừa sáng lên lại lập tức tối sầm lại.
Nếu không nhờ Lâm Thâm, anh có thể tìm ai? Văn Thư Mặc thực sự không thể nghĩ ra người thứ hai có thể giúp anh.
Cả ngày đều chỉ suy nghĩ vấn đề này, bên trong chiếc gạt tàn đã đầy ắp tàn thuốc.
Lúc chạng vạng tối, Văn Thư Mặc cuối cùng cũng hút hết điếu thuốc cuối cùng, mặc áo khoác vào rồi đi ra ngoài.
Vốn dĩ anh muốn gọi Lâm Thâm để nói chuyện này, nhưng anh nghĩ rằng đây không phải đơn giản chỉ là giúp một việc nhỏ, gọi điện thoại quả thật không có thành ý. Anh đứng ở cửa nhà Lâm Thâm rất lâu, đi đi lại lại cho đến khi chân hơi đau, mới đưa tay lên chuẩn bị gõ cửa.
Ai ngờ, bàn tay vừa mới đưa lên, chưa kịp gõ cửa thì sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói.
“Đứng trước cửa nhà tôi làm gì vậy?”
Văn Thư Mặc quay đầu lại, phía sau anh, Lâm Thâm ăn mặc quần áo chỉnh tề, tóc tai gọn gàng, trong mắt lộ ra một chút mệt mỏi, có lẽ vừa mới trở về sau một dịp quan trọng nào đó.
Thấy Văn Thư Mặc hồi lâu không trả lời, Lâm Thâm bước tới, đứng trước mặt Văn Thư Mặc, hỏi lại một lần nữa.
“Tôi hỏi anh, anhowr trước của nhà tôi đi tới đi lui hơn hai mươi phút, anh muốn làm gì?”
Hai mươi phút?
Văn Thư Mặc bị chính mình làm cho hoảng sợ, hóa ra là anh đã do dự lâu như vậy. Thấy Lâm Thâm có chút không kiên nhẫn, lấy chìa khóa chuẩn bị mở cửa đi vào, Văn Thư Mặc nói nhanh.
“Tôi có chuyện muốn nhờ anh giúp đỡ.”
“Chuyện gì vậy?” Lâm Thâm dừng động tác mở cửa lại, dựa vào trên cửa hỏi anh.
“Có chút… phiền phức, vào nhà nói chuyện có tiện không?” Văn Thư Mặc chỉ chỉ vào nhà Lâm Thâm.
Lâm Thâm khoanh tay nhìn anh, trong mắt không có một chút cảm xúc nào, lời nói lạnh như băng: “Thật xin lỗi, không tiện, có chuyện gì cứ việc ở đây nói đi.”
“Nhưng…tôi…”
Văn Thư Mặc ngập ngừng, anh không biết phải nói thế nào.
“Nếu không có chuyện gì, tôi đi vào đây.”
Lâm Thâm không có kiên nhẫn chờ anh lắp ba lắp, nhanh chóng mở cửa đi vào. Cửa chuẩn bị đóng lại, Văn Thư Mặc vội vàng đưa tay ra chặn lại, không chút do dự, cắn nghiến răng nói ra.
“Tôi muốn nhờ anh làm Tề Diệp nổi tiếng!”
“Tại sao?” Lâm Thâm dừng lại, rất có hứng thú hỏi.
“Bởi vì, anh ấy là Tề Đông. Vì tôi mắc nợ anh ấy, tôi muốn đền bù cho anh ấy. Anh ấy không còn nhớ về quá khứ. Hiện tại mong muốn của anh ấy là nổi tiếng và được nhiều người biết đến, cho nên tôi…”
“Vậy anh muốn tôi giúp anh ta nổi tiếng sao?” Lâm Thâm cười lạnh một tiếng, “Là anh nợ anh ta, là anh đã hứa với anh ta, liên quan gì đến tôi? Mặc dù hiện tại tôi đang phát triển trong lĩnh vực giải trí, nhưng không có nghĩa cứ tùy tiện một diễn viên hạng ba lại có thể lọt vào trong mắt tôi chưa kể Tề Đông càng không phải là diễn viên hạng ba! Hơn nữa, Văn Thư Mặc, sao tôi phải giúp anh? ”
Văn Thư Mặc nói: “Anh giúp tôi lần này, nếu sau này công ty của anh có chuyện gì cần tôi hoặc cần tạp chí Chính Viễn, tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ.”
“Anh cũng đánh giá quá cao bản thân mình rồi.” Giọng nói Lâm Thâm mang theo nhàn nhạt trào phúng, ra hiệu anh buông tay đang nắm cửa ra, Văn Thư Mặc run rẩy buông ta ra khỏi cửa vài giây, sau đó lại nắm lấy, so với trước còn dùng lực lớn hơn.
Đôi môi của Văn Thư Mặc mở ra khép lại, mở ra rồi lại khép lại, cuối cùng cắn chặt môi dưới, như thể không còn lựa chọn nào khác: “Anh muốn tôi làm gì cũng được!”
“Thế nào cũng không thể được.”
Lạnh lùng nói xong những lời này, Lâm Thâm nắm tay Văn Thư Mặc lên, hung hăng đẩy anh ra, rồi đóng cửa lại.
Bên trong cánh cửa, Lâm Thâm dựa vào khung cửa, trong lòng cảm thấy vô cùng yếu ớt và tuyệt vọng. Đã nhiều ngày như vậy, cậu hạ quyết tâm không gặp Văn Thư Mặc, trong lòng cũng không chịu nổi, chính là cậu cần thiết phải làm như vậy, cậu muốn ép Văn Thư Mặc tới đường cùng rồi phải làm hòa với cậu. Cho đến hôm nay, khi Văn Thư Mặc xuất hiện ở lang thang trước cửa nhà cậu, thật ra trong lòng anh cũng có chút vui mừng, nhưng Văn Thư Mặc lại vì Tề Đông mà đến tìm cậu làm cậu vô cùng tức giận đồng thời trong lòng lại đau lòng.
Bên ngoài sắc trời dần dần tối sầm lại, Lâm Thâm chuẩn bị đi tắm rửa sạch sẽ, gạt bỏ mọi muộn phiền của ngày hôm nay. Trước khi đi, ngẫu nhiên liếc mắt nhìn qua mắt mèo, Văn Thư Mặc vẫn còn đó!
Anh đang ngồi dựa vào tường, mặt vùi vào đầu gối, bả vai run rẩy, như là đang muốn khóc.
Rõ ràng là hạ quyết tâm tàn nhẫn với anh, nhưng sau khi nhìn thấy bộ dạng bất lực của anh, cuối cùng cậu cũng đầu hàng.
Lâm Thâm mở cửa, lạnh lùng nói với người ngồi ôm gối bên ngoài, “Đi vào.”
“Cái gì?” Văn Thư Mặc đột nhiên nhấc lên, biểu cảm có chút hoảng hốt.
“Đi vào!” Lâm Thâm nói lớn hơn.
Văn Thư Mặc hiểu ra, nhanh chóng đứng dậy theo Lâm Thâm đi vào.
“Đóng cửa lại.” Lâm Thâm ra lệnh cho anh.
Văn Thư Mặc đóng cửa lại, quay đầu lại phát hiện Lâm Thâm đang cởi quần áo, trong lòng có dự cảm không tốt, nhưng cũng nhanh chóng tiếp nhận tình huống này.
Từng cái quần áo còn lại đều dần dần được cởi ra, Văn Thư Mặc đã sẵn sàng để cởi quần áo của mình, ai ngờ Lâm Thâm đi vào phòng tắm, trước khi bước vào quay đầu nói với anh, “Đi ra phòng khách đợi tôi.”
Nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm, tim Văn Thư Mặc đập loạn. Lâm Thâm chịu để anh vào, có phải cậu đã đồng ý với yêu cầu của anh không? Nhưng Lâm Thâm không nói lời nào, cứ để cho anh chờ, anh không rõ, chẳng lẽ Lâm Thâm chỉ muốn trêu chọc anh?
Một lúc sau, tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, sau đó cửa mở ra, Lâm Thâm quấn một chiếc khăn tắm bước ra, tóc ướt đẫm nước, bọt nước theo bả vai chảy xuống xương quai xanh, lại đến chảy xuống, cơ bụng, xuống chút nữa ở phía dưới… Văn Thư Mặc không biết để mắt vào đâu nên cúi đầu không nhìn.
“Đi với tôi.” Lâm Thâm tiến lên hai bước, quay đầu nói với Văn Thư Mặc.
Văn Thư Mặc ngẩng đầu, nhìn thấy phương hướng Lâm Thâm đi đến, là phòng ngủ!
Cậu muốn làm gì? Cùng với nghi vấn trong lòng, Văn Thư Mặc đi theo vào.
Mới đi vào, cửa đã bị Lâm Thâm đóng lại, Văn Thư Mặc đột nhiên quay đầu, mới nhận ra rằng mình đang ở trong một tình huống không ổn.
Lâm Thâm từng bước đi về phía anh, cứ mỗi lần cậu bước tới một bước, Văn Thư Mặc lập tức lùi lại một bước, cho đến khi không thể lùi nữa, Văn Thư Mặc ngã ngồi trên giường lớn của Lâm Thâm, ngẩng đầu kinh ngạc mà nhìn Lâm Thâm. Lâm Thâm duỗi ra hai ngón tay, nâng cằm Văn Thư Mặc lên, cúi đầu hôn anh.
Văn Thư Mặc mở to mắt, khi môi hai người sắp chạm vào nhau, anh ra sức quay mặt đi, sau đó lực đạo trên cằm thả lỏng.
Trên đỉnh đầu truyền đến thanh âm lạnh như băng mang theo trào phúng.
“Chuyện này không muốn? Không phải vì Tề Đông chuyện gì anh cũng tình nguyện sao?”
Văn Thư Mặc mở to mắt nhìn Lâm Thâm, hỏi, ” Có phải chỉ cần làm như thế này anh sẽ đồng ý giúp Tề Đông nổi tiếng?”
“Nhìn biểu hiện của anh, nếu có thể làm cho tôi vui vẻ …” Lâm Thâm đem hàm ý sâu xa trong câu nói này dừng ở đây, Văn Thư Mặc không ngốc, anh hiểu được.
“Được”
“Được?” Lâm Thâm ngồi ở mép giường, thích thú nhìn Văn Thư Mặc: “Anh có biết tôi muốn anh làm gì không?”
Văn Thư Mặc nuốt nuốt nước bọt: “Tôi biết rồi.” Anh chậm rãi đứng dậy, đi đến trước mặt Lâm Thâm, ngồi trên đùi Lâm Thâm, ôm cổ cậu, đưa đôi môi mình qua, cố gắng hết sức để lấy lòng, nhưng Lâm Thâm không đáp lại, điều này đã làm cho Văn Thư Mặc rất nản lòng. Anh vươn tay vuốt ve thân thể Lâm Thâm, chậm rãi tiến vào phía dưới, cũng may Lâm Thâm đã có phản ứng.
Văn Thư Mặc cởi hết quần áo, vươn tay cởi khăn tắm đang che những bộ phận trọng yếu của Lâm Thâm ra.
Khi đó đã có ý chờ đợi để làm chuyện đó, nhìn có vẻ hơi dọa người, động tác của Văn Thư Mặc chậm lại, đưa mắt nhìn Lâm Thâm, Lâm Thâm không có bất kỳ hành động nào, mà chỉ là nhìn anh với ánh mắt không cảm xúc.
Văn Thư Mặc hạ quyết tâm, nhắm ngay nơi đó ngồi xuống.
Không có màn dạo đầu nên khi tiến vào cũng khá khó khăn, cố gắng hồi lâu, mồ hôi nhễ nhại, cuối cùng cũng vào được một chút. Chỉ một chút thôi, Văn Thư Mặc đã đau đến nỗi trán nổi đầy gân xanh rồi. Anh không định cho mình một ít thời gian hít thở, lập tức ngồi xuống.
Đau đớn trong nháy mắt lan ra khắp chân tay, Văn Thư Mặc đổ mồ hôi, cả người yếu ớt, chỉ có thể ôm lấy cổ Lâm Thâm, anh mới có thể không để mình ngã xuống.
“Đủ rồi! Văn Thư Mặc!”
Lâm Thâm đột nhiên đẩy anh ra, tùy tay lấy một choàng tắm mặc vào, đứng dậy quay lưng về phía Văn Thư Mặc : ” Anh không cần dùng cái phương thức ghê tởm này nói cho tôi biết anh quan tâm đến Tề Đông như thế nào, tôi sẽ không đồng ý giúp anh, anh chết tâm đi.“
“Xin lỗi vì đã làm phiền .”
Trên mặt Văn Thư Mặc không còn chút máu, anh từ từ thu lại ánh mắt, mặc lại từng chiếc quần áo một lên người, chậm rãi đi về phía cửa với tư thế rất mất tự nhiên.
Trên ga giường nơi anh đang ngồi vừa rồi, có một vết máu nhàn nhạt khiến trái tim Lâm Thâm đau đớn.
“Đứng lại. Muốn anh ta nổi tiếng không phải là không có cách.”
Văn Thư Mặc dừng chân lại, nghe thấy người phía sau gằn từng chữ một ma nói.
“Làm tình nhân của tôi.”
Chương 29 Tin đồn khó phân biệt
“Anh nói gì…?”
Văn Thư Mặc xoay người lại, một bộ dáng không thể tin, nghi ngờ rằng tai mình có vấn đề.
“Làm tình nhân của tôi.” Lâm Thâm với khuôn mặt không biểu hiện cảm xúc lặp lại một lần nữa: “Nếu anh muốn anh ta nổi tiếng.”
Đầu ngón tay Văn Thư Mặc trắng bệch có chút run rẩy, anh nhìn thẳng Lâm Thâm, cố gắng muốn từ trong mắt cậu nhìn thấy cái gì đó, nhưng cái anh nhìn thấy đều là sự lạnh lùng.
Hai người giằng co một hồi lâu, Văn Thư Mặc hít sâu một hơi, không nhìn Lâm Thâm nữa, thanh âm mang theo run rẩy: “Được.”
“Ngày mai hãy sống ở nhà tôi.” Lâm Thâm đến gần Văn Thư Mặc, ôm anh vào trong lồng ngực, vuốt ve mái tóc có phần rối của anh, nhếch khóe miệng, “Tối nhất là anh nên ngoan ngoãn phục tùng tôi.”
Anh đâu có quyền từ chối, Văn Thư Mặc nhắm mắt lại, nhẹ nhàng gật đầu.
Lâm Thâm thỏa mãn buông anh ra, “Hiện tại anh có thể đi được rồi.”
Nói xong, không thèm nhìn Văn Thư Mặc dù chỉ là một ánh mắt, quay trở lại phòng ngủ, đem cửa đóng lại.
Văn Thư Mặc trở về nhà, rửa sạch sẽ hạ thể rồi nằm ở trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ, đầy những vì sao, anh không buồn ngủ chút nào.
Phải, anh vẫn còn yêu Lâm Thâm.
Thời khắc gặp lại nhau đó, khiến trái tim đã chết của anh bỗng được sống lại.
Nhưng giữa họ, đã có khoảng thời gian bảy năm. Bảy năm, đủ để anh quên đi một số thứ, đủ để anh kiềm chế tình cảm của mình.
Quảng thời gian nhớ nhung Lâm Thâm nhưng không biết cậu ở đâu đã trôi qua. Tình yêu trên thế giới này đâu phải chỉ cần em yêu anh anh yêu em là đủ có thể để ở bên cạnh nhau?
Thời gian đã mang đến cho bọn họ quá nhiều điều mà họ không thể xác định, chẳng hạn như Tề Đông.
Một năm trước, anh thực sự hạ quyết tâm hoàn toàn quên đi Lâm Thâm, buông tha cho bản thân, hứa hẹn với Tề Đông. Nhưng một năm sau, chân tướng được làm rõ đã mang đến cho anh trăm mối cảm xúc lẫn lộn. Lúc này, anh thật sự cảm thấy may mắn vì Tề Đông đã mất trí nhớ.
Con người thật ích kỷ, đúng vậy, anh chỉ có thể nghĩ đến sự ấm áp mà Tề Đông mang đến cho anh khi anh cô đơn và yếu đuối. Cảm động không phải là thích, anh trước nay vẫn chỉ yêu Lâm Thâm. Nhưng trong lòng anh không thể không cảm thấy có lỗi với Tề Đông.
Lâm Thâm, Lâm Thâm.
Văn Thư Mặc hét lên cái tên đã tra tấn mình hết lần này đến lần khác trong nhiều năm qua, anh che ngực lại, biểu tình thống khổ.
Hy vọng có thể quay ngược thời gian, quay trở lại thời còn trẻ không lo âu, chúng ta lúc đó là chân thật nhất.
Văn Thư Mặc bị đánh thức bởi ánh nắng chói chang và tiếng chuông điện thoại liên tục vang lên.
Đó là cuộc gọi của Tề Diệp.
“Văn tiên sinh, anh thật tuyệt vời,” Tề Diệp nghe có vẻ rất vui mừng. “Buổi sáng, người đại diện của tôi nói với tôi rằng tôi và anh ta đã được tuyển thẳng vào công ty Lăng Vân.”
“Chúc mừng.” Văn Thư Mặc vừa mở mắt đầu óc còn chút mê mang, khàn giọng nói.
“Văn tiên sinh, anh có thể liên hệ cho tôi một căn phòng được không?” Tề Diệp có chút ngượng ngùng: “Ở thành phố Sa chúng tôi vẫn còn chưa có chỗ ở cố định…”
Những chuyện như tìm phòng anh có thể nhờ Từ Chính là được, hiện tại đầu óc anh đều chỉ muốn nằm trên giường, “Tôi sẽ trả lời anh sau.”
Cúp điện thoại, Văn Thư Mặc chui vào chăn bông, anh chỉ muốn ngủ một giấc.
Đang nửa mê nửa tỉnh, anh lại bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, lần này anh thật sự mất bình tĩnh. Văn Thư Mặc tức giận nói: “Alo”
“Cậu với Lâm Thâm rốt cuộc có chuyện gì vậy?” Từ Chính có chút lo lắng.
Anh không hiểu chuyện gì, “Có chuyện gì vậy?”
“Cửa sổ tin tức đối với cậu là vô ích sau?” Từ Chính thở dài, “Tiêu đề giải trí.”
Tin tức giải trí? Cái này là cái mà anh dù có cảm thấy nhàm chán thì sẽ đi chơi game Tetris [1] chứ không xem mấy cái đó.
[1] Game Tetris là Trò chơi có bảy loại khối hình: I (thẳng đứng), J, L, O (vuông), S, T, Z. Ta thấy mỗi khối gạch được cấu tạo từ 4 hình vuông nhỏ xếp lại với nhau. Ta có thể coi các khối gạch đó như là những hình chữ nhật có kích thước khác nhau.
Các hình khác được tạo ra khi xoay các khối cơ bản này các góc tương ứng 90 độ, 180 độ, 270 độ.
Anh mặc dù không muốn nhưng lại ngoan ngoãn dùng ngón tay mở ra trang web, đập vào mắt là tiêu đề đỏ thẫm: Người yêu đồng tính của Thiên vương Nguyễn Băng lộ diện.
Phía dưới in một dòng chữ nhỏ khiến anh sửng sốt: nghi ngờ là công tử nhà họ Lâm.
Nguyễn Băng, một huyền thoại âm nhạc, đã trở nên nổi tiếng chỉ sau một đêm ở tuổi 16. Cho đến nay, đã hơn mười mấy năm trôi qua, mức độ nổi tiếng của anh ấy không giảm xuống mà chỉ ngày càng tăng lên. Ngay cả những người không chú ý đến những điều này cũng đều quen thuộc với anh ấy, điều này cho thấy anh ấy rất nổi tiếng.
Văn Thư Mặc không biết cơ thể mình đang run rẩy dù chỉ rất nhỏ, ấn mở trang web. Vào sáng sớm Ngày XX tháng XX, hai người xuất hiện trong một câu lạc bộ cấp cao ở thành phố Sa, cử chỉ thân mật.
Bức ảnh không rõ ràng lắm, rõ ràng là nó được chụp một cách bí mật. Nhưng anh lẽ nào không nhận ra bóng lưng của Lâm Thâm sao?
Ngày đó còn không phải là ngày sinh nhật của Kiều Kiều? Là do cái đêm mà anh đã thẳng thắn từ chối lời tỏ tình với Lâm Thâm? Lâm Thâm hóa ra đã ra ngoài sau khi tranh cãi với anh.
“Alo, alo…” Từ Chính thấy Văn Thư Mặc đã lâu không lên tiếng, không khỏi lên tiếng nhắc nhở anh. Văn Thư Mặc định thần lại, đưa điện thoại lên tai, giọng điệu cứng ngắc: “Tôi không biết.”
Từ Chính lại thôi không nói nữa, cuối cùng thở dài một hơi, “ Cậu muốn đặt cuộc phỏng vấn của Tề Đông ở đâu? Nó chỉ kéo phong cách của tòa soạn chúng ta xuống, nhưng rốt cuộc đó là giúp mấy cô gái nhỏ đang gào khóc. ”
“Xin lỗi.” Văn Thư Mặc nói nhanh: “Tôi sẽ lo việc đó khi tôi đi làm vào thứ hai. Không việc gì thì tôi cúp máy trước”.
Từ Chính còn chưa kịp nói thêm câu nào, Văn Thư Mặc đã ấn vào nút màu đỏ.
Văn Thư Mặc một bên tùy ý chọn thức ăn nhanh từ trong tủ lạnh, một bên tìm kiếm Nguyễn Băng trên Baidu.
Nguyễn Băng kém anh hai tuổi, năm nay mới 26 tuổi nhưng cậu ta đã nổi tiếng khắp cả nước. Năm 24 tuổi, cậu ta tổ chức họp báo và tuyên bố rút lui khỏi các sân khấu âm nhạc. Trong hai năm qua, các tay săn ảnh lớn dù làm cách nào cũng không thể tìm ra người tình đồng giới của Nguyễn Băng, ngay sau khi bức ảnh này được tung ra, ngay lập tức đứng đầu các trang tìm kiếm.
Nếu thật sự là Lâm Thâm thì không có gì ngạc nhiên. Những tin đồn như vậy, chỉ cần Lâm Thâm muốn, không có gì là cậu không thể xóa bỏ, rốt cuộc là không có ai ngốc đến mức chống đối với cả Lâm thị.
Rõ ràng biết rằng Lâm Thâm làm như vậy là để kích thích bản thân, nhưng trong lòng anh vẫn không khỏi đau xót.
Lúc năm giờ chiều, Văn Thư Mặc tự mình lấy vài bộ quần áo, dùng chìa khóa của Lâm Thâm đưa cho anh mở cửa vào nhà, chờ cậu trở về.
Ngôi nhà của Lâm Thâm rất đơn giản và thoáng mát, nhìn không giống như nhà của anh, trang trí xung quanh không phải toàn gam màu lạnh. Ví dụ, sàn nhà được trải một tấm thảm sang trọng màu trắng kem rất thoải mái khi bước vào, còn vỏ của máy điều hòa không khí màu cam .
Nhìn thấy chiếc TV ngoại cỡ lớn đặt trong phòng khách, Văn Thư Mặc nghiến răng, trong lòng mắng thầm tên tư bản chủ nghĩa độc ác.
Khi Lâm Thâm về đến nhà, cậu như được ý nguyện mà nhìn thấy Văn Thư Mặc ở trên ghế sô pha ở nhà mình, sắc mặt có chút dịu lại.
Đến gần hơn, hóa ra Văn Thư Mặc cuộn tròn trên ghế sô pha ngủ mất rồi.
Lâm Thâm đã đánh thức anh.
“Anh đã trở lại.” Văn Thư Mặc mắt mở mắt nhắm, hiển nhiên còn rất buồn ngủ.
“Ừ.” Giọng nói của Lâm Thâm nhẹ nhàng đến mức không nghe thấy là vui mừng hay tức giận, “Vào phòng ngủ đi.”
Văn Thư Mặc giãy giụa một lúc mới đứng dậy vươn vai.
“Hôm nay, hình ảnh của người bị nghi là người tình đồng tính của Thiên vương Nguyễn Băng đã xuất hiện trên các trang báo, Tiểu Ưu cũng rất tò mò. Bên dưới…”
Đài này do Văn Thư Mặc tình cờ điều chỉnh, xem một bộ phim truyền hình nhàm chán khiến anh buồn ngủ, ai biết được lúc này lại chiếu tin tức giải trí.
Lâm Thâm đang chuẩn bị vào phòng ngủ thay quần áo, đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn Văn Thư Mặc trên sô pha, mà vừa lúc Văn Thư Mặc cũng nhìn cậu. Hai mặt nhìn nhau, một phút, hai phút, ba phút Lâm Thâm vẫn như cũ trầm mặc không nói lời nào.
Văn Thư Mặc phá vỡ sự im lặng trước, “Anh không có gì để nói sao?”
Đôi mắt đen nhánh của Lâm Thâm nhìn chằm chằm vào anh, sau một lúc lâu, mới mấp máy môi: “Không có gì để nói.”
“A” Văn Thư Mặc quay đầu lại cười khẽ, có chút chế giễu: “Đúng vậy, Nguyễn Băng Tiêu Tùng mới là hợp với khẩu vị của anh.”
Nguyễn Băng thuộc kiểu xinh đẹp nhưng ngũ quan lại không hiện vẻ nữ tính, thân hình cũng thon gọn, chắc đẹp, chắc chắn là tốt nhất trong các loại Gay.
Lâm Thâm buông áo khoác xuống đất, trực tiếp đi tới ghế sô pha, bóng dáng cao lớn che khuất tầm mắt của Văn Thư Mặc, hai tay chống lên chỗ tựa lưng sau vai Văn Thư Mặc, từ trên cao nhìn xuống anh: ” Nguyễn Băng Tiêu Tùng thì sao?”
Thời điểm Lâm Thâm nghiêng người, Văn Thư Mặc cảm thấy không khí loãng đi một chút, bị Lâm Thâm nhìn chằm chằm có chút không thoải mái, anh không thể không đưa tay ra để đẩy cậu ra
Không ngờ Lâm Thâm dùng cả hai tay nắm lấy cổ tay Văn Thư Mặc rồi hôn xuống môi anh.
“Ô … ưm …” Văn Thư Mặc bị hôn đến mức tìm không phân biệt được đông tây nam bắc, mơ hồ nghe được tiếng nhạc chuông, “Điện thoại.”
Lâm Thâm không có lập tức buông Văn Thư Mặc ra, mà sau hai ba tiếng chuông mới buông ra, Văn Thư Mặc nhìn sợi chỉ bạc giữa môi khi hai người tách ra, gương mặt có chút nóng lên.
Hít thở sâu vài lần, rồi từ tốn trả lời điện thoại.
” Văn tiên sinh, chuyện sáng nay tôi nhờ anh sao rồi?”
Là Tề Diệp gọi tới,lúc này Văn Thư Mặc bỗng chợt nhớ ra Tề Diệp đã nhờ anh đi tìm nhà.
Kết quả hôm nay sau khi Từ Chính gọi điện đến, anh không ngừng nghĩ về chuyện giữa Nguyễn Băng và Lâm Thâm, hoàn toàn quên mất việc này. Thấy dáng vẻ Tề Diệp sốt ruột, Văn Thư Mặc nói: “Tôi tìm một lúc cũng không thấy có chỗ nào tốt, nhà tôi đang bỏ trống, nếu anh không chê thì tạm thời ở trong nhà của tôi.”
“Thật sao, quá tốt rồi, cảm ơn…”
Lời của Tề Diệp còn chưa nói xong, Lâm Thâm đã giật lấy điện thoại di động của anh rồi đập nó đi.
“Để anh ta sống trong nhà anh?” Mắt Lâm Thâm lóe lên tia lửa.
Văn Thư Mặc có chút ấp úng: “Ừ.”
Lâm Thâm dùng ngón trỏ vuốt cằm: “Tôi nghĩ anh đã quên hai dãy phòng này là của ai.”
“Chỉ là tạm thời ở mà thôi.” Văn Thư Mặc nhíu mày, “Nhiều nhất một hay hai tuần nữa tôi có thể tìm cho anh ấy một nơi ở hợp lý.”
“Tôi sẽ không đồng ý cho dù chỉ có một ngày.” Ngữ khí của Lâm Thâm vô cùng khẳng định.
Văn Thư Mặc cũng có chút tức giận, nói không chút lựa lời: “Anh nếu không chịu được cùng anh ấy sống trong một khu thì dọn ra ngoài đi.”
“Tôi dọn ra ngoài ?” Lâm Thâm trừng mắt nhìn Văn Thư Mặc, cười lạnh rồi cởi từng cúc áo ngủ của Văn Thư Mặc ra, “Đừng quên, hiện tại anh không đủ tư cách để thương lượng điều khoản với tôi.”
Làn da mịn bên ngoài đột nhiên có chút lạnh, Văn Thư Mặc hít một hơi.
Lâm Thâm dựa vào trong lồng ngực của anh lưu luyến, hôn một cái, trêu chọc rất thuần thục, Văn Thư Mặc thả người trên sô pha, dùng hai tay đang không có sức lực nắm tóc Lâm Thâm, nhẹ giọng nói: “Không cần.”
“Từ chối?” Lâm Thâm ngẩng đầu, trong mắt mang theo sự uy hiếp.
Động tác của tay cũng không dừng lại, đưa tay vào trong quần của Văn Thư Mặc, nắm lấy, xoa nhẹ.
“Ừm……”
Cùng với động tác của Lâm Thâm, Văn Thư Mặc không khỏi kêu một tiếng.
Lâm Thâm dùng môi liếm vành tai của anh, ghé sát vào bên tai dùng giọng điệu ôn nhu nói ra những lời tàn nhẫn: “Đừng nhịn nữa, tuy rằng giọng nói không động lòng người như Nguyễn Băng, nhưng tôi thích nghe anh rên rỉ.”
Lúc này Văn Thư Mặc giống như rơi vào trong hầm băng.
Chương 30 Nỗi đau trong tâm hồn
Văn Thư Mặc ngẩng đầu lên, lộ ra cái cổ tuyết trắng bị Lâm Thâm từng tấc hôn qua, khi nhẹ khi mạnh. Chiếc quần đã được cởi ra, nơi yếu ớt nhất bị người nắm trong tay.
Kỹ thuật của Lâm Thâm rất tốt, mặc dù bị khiêu khích rất nhiều nhưng Văn Thư Mặc cũng cắn chặt môi để ngăn mình phát ra âm thanh.
Anh không phải là Tiêu Tùng cũng không phải là Nguyễn Băng, lại không muốn so sánh với bất kỳ ai.
Khi đã đến cực hạn anh muốn bắn ra, nhưng cuối cùng đỉnh quy đầu bị che kín. Đồng thời hai chân bị kéo ra và nâng lên.
“Chịu đựng, chờ chút nữa chúng ta cùng nhau.”
Dịch bôi trơn lạnh chảy đến giữa đùi, ngón tay mân mê ở bên trong phát ra âm thanh khiến người ta đỏ mặt, trái tim đập loạn nhịp.
Sau khi khuếch trương xong, Lâm Thâm đem hai chân anh kéo càng rộng, đem thân mình đè ép lên. Không hề báo trước, cậu lập tức tiến vào chỗ sâu nhất, Văn Thư Mặc phát ra một tiếng kêu.
Lâm Thâm bắt đầu tùy ý di chuyển, nhưng ánh mắt lại không hề rời khỏi khuôn mặt Văn Thư Mặc. Anh nhắm chặt mắt, lông mày nhíu lại, hàm răng gắt gao cắn chặt môi. Dù động tác có dùng thêm lực đến đâu, anh cũng không phát ra bất cứ âm thanh nào.
“Kêu lên đi.”
Lâm Thâm thấp giọng ra lệnh, đồng thời hung hăng đĩnh vào sâu bên trong Văn Thư Mặc.
“A…”
Kích thích thật lớn khiến cho Văn Thư Mặc vượt qua lí trí mà phát ra một tiếng thở dốc.
“Lớn tiếng lên.”
Mỗi một lần đều lặp lại đâm vào điểm đó, Văn Thư Mặc mở to mắt, trong con ngươi vừa thẹn vừa tức giận nhìn thẳng Lâm Thâm.
Lâm Thâm nhận thấy môi dưới của Văn Thư Mặc bị cắn đến nát, chảy ra chất lỏng màu đỏ.
Côn thịt tùy ý luân động trong cơ thể bỗng dừng lại, Lâm Thâm cúi xuống đối mặt với Văn Thư Mặc, sắc mặt không tốt lắm, ngữ khí lạnh lùng đến không có độ ấm. “Buông ra!”
Văn Thư Mặc cũng đã nếm được vị máu, nhưng trên môi đau đớn khó chịu cũng không bằng với là bị xâm nhập thân thể, bị người yêu dùng để so sánh với người khác khiến anh cảm thấy khó chịu. Giống như muốn đối nghịch với Lâm Thâm đến cùng, Văn Thư Mặc kiên quyết cắn chặt miệng.
“Không nghe lời? Vậy tôi sẽ gọi cho thư ký ngay để hủy buổi thử giọng của Tề Đông.” Lâm Thâm rời khỏi người anh, làm bộ đi tới bàn trà lấy điện thoại di động.
“Đừng mà!”
Văn Thư Mặc đột nhiên ngồi dậy ngăn cản, Lâm Thâm nhìn vết thương trên môi anh mà lòng đau xót, nhưng nghĩ đến phía dưới của anh vì Tề Đông mà hy sinh lớn như vậy, còn đem cả phòng của mình đưa cho Tề Đông ở, đau lòng nháy mắt biến thành tức giận.
“Anh cho rằng đem làm chính mình bị thương, thì tôi sẽ buông tha cho anh sao?”
Khi nói chuyện giọng điệu của Lâm Thâm vô cùng nhẹ nhàng, dường như còn mang theo ý cười, nhưng lời nói phát ra lại tàn nhẫn vô tình.
“Đừng quên, hiện tại anh đã là tình nhân của tôi, tôi muốn thao anh lúc nào mà chẳng được.”
Nói xong những lời này, Lâm Thâm kéo Văn Thư Mặc lại, làm anh ghé vào trên ghế sô pha.
Lấy tư thế vũ nhục người như vậy, cậu lại một lần nữa tiến vào.
“A!”
Lâm Thâm cấm anh cắn môi, với chiều sâu xưa nay chưa từng có làm Văn Thư Mặc sợ hãi kêu lên.
“Tiếp tục.”
Hết lần này đến lần khác, không có một chút dâm thủy nào chảy ra, Văn Thư Mặc không thể chịu đựng được phát ra âm thanh rên rỉ.
Việc tra tấn như vậy làm đôi mắt của Văn Thư Mặc dần dần ươn ướt , không phải vì đau đớn mà vì khó chịu. Việc chăn gối nếu là đôi bên tình nguyện hẳn hai người sẽ cùng, nhưng Lâm Thâm lại dùng tư thế động vật giao hợp này làm tình khiến cho người ta không khỏi xấu hổ, khó chịu.
Văn Thư Mặc phải dùng hai tay giữ chặt tay vịn ghế sô pha để không bị ngã vì thế không thể rảnh tay lau những giọt nước mắt sắp chảy ra, chỉ có thể để nó nhỏ xuống má rồi biến mất trên ghế sô pha. Người phía sau sẽ không biết được cảm giác đó, cũng sẽ không đau lòng.
Tình nhân? Haha, đáy lòng Văn Thư Mặc tự diễu, nói rằng bản thân yêu anh, hóa ra cũng chỉ lợi dụng anh làm công cụ tình dục, đây là hình phạt cho việc từ chối lời cầu hôn của cậu sao?
Lâm Thâm đem người anh lật lại, những việc cậu làm chẳng qua không muốn nhìn thấy đôi môi đang chảy máu, hay ánh mắt kiên định mà thống khổ của anh, cậu sợ bản thân mình sẽ mềm lòng.
Nhưng khi nhìn thấy thân thể người bên dưới run rẩy, khớp xương bàn tay vịn lấy tay ghế sô pha trắng bệch, cơ hồ đem cả móng tay bong ra, trong lòng cậu đau nhói, đem người Văn Thư Mặc lật lại, lọt vào tầm mắt chính là con người ướt át cùng với khuôn mặt chưa khô nước mắt của Mặt Văn Thư đẫm.
Động tác Lâm Thâm chậm lại, nhẹ giọng hỏi: “Đau không?”
Văn Thư Mặc một mực không nói, Lâm Thâm không chịu khống chế mà muốn đi lau khô nước mắt trên mặt Văn Thư Mặc, nhưng lại bị Văn Thư Mặc gạt tay, khóe môi anh trào phúng: “Không cần tỏ ra vẻ giả mù sa mưa này, anh làm nhanh lên, đừng làm ảnh hưởng giấc ngủ của tôi.”
Động tác dưới thân Lâm Thâm dừng lại rồi tiếp tục, động tác trở nên dịu dàng hơn rất nhiều. Văn Thư Mặc nhìn không hiểu được biểu hiện trên khuôn mặt cậu, cũng không biết cậu có tức giận hay không.
Đột nhiên, bộ phận yếu ớt dưới thân bị Lâm Thâm nắm lấy, phía sau động tác của cậu thong thả, mỗi một lần đâm vào đều đâm đến tận cùng, ở phía trước động tác khiêu khích trên tay Lâm Thâm thập phần có kỹ xảo.
Không chịu nổi trước sau kích thích như vậy, Văn Thư Mặc đã sớm muốn bắn ra, nhưng đỉnh quy đầu cuối cũng vẫn lại bị chặn lại.
“Tôi đã nói, chúng ta cùng nhau ra, chịu đựng một chút.”
Lâm Thâm nở một nụ cười giống như là thiên sư, động tác của anh lại đột nhiên trở nên tàn nhẫn như ma quỷ.
Sau một lúc, Lâm Thâm rốt cục phóng thích toàn bộ trong cơ thể anh, tay cậu cũng buông ra khiến anh có thể phóng thích.
Kết thúc làm tình, sắc mặt Văn Thư Mặc ửng đỏ, miệng mở lớn thở phì phò, cả người không còn một chút sức lực nào.
Kỹ thuật của Lâm Thâm tốt anh biết, thể lực của cậu có thể kéo dài anh cũng biết, nhưng đây là lần đầu tiên anh bị làm đến mềm nhũn, không có sức lực như vậy. Sau đó Lâm Thâm đưa anh vào phòng tắm để tắm.
Nằm ở trong bồn tắm, Lâm Thâm muốn giúp anh rửa sạch tinh dịch trong cơ thể, Văn Thư Mặc cầm tay Lâm Thâm: “Tôi tự mình làm, không làm phiền anh.”
Lâm Thâm mỉm cười: “Không có gì, đây là một việc mà với tư cách là người yêu nên làm.”
Động tác rửa sạch thành thạo, nhẹ nhàng, không làm anh đau. Trong suốt 7 năm xa cách, Văn Thư Mặc không biết Lâm Thâm đã giúp bao nhiêu người tình rửa sạch thế này, trái tim anh bỗng như bị thứ gì đó chặn lại, khó chịu không thở ra được, anh nắm tay Lâm Thâm. .
“Tôi không có thói quen như thế này.”
“Còn chưa đủ sao? Còn muốn làm tiếp vài lần?” Văn Thư Mặc sắc mặt xanh mét, không dám từ chối, Lâm Thâm giúp anh tắm rửa nói, “Tương lai cảnh tượng này mỗi ngày đều sẽ xảy ra, Thư Mặc, anh phải học cách làm quen với nó. ”
“Mỗi ngày?” Văn Thư Mặc dựa vào thành bồn tắm, lộ ra ánh mắt giễu cợt: “Nếu ngày nào cũng ở đây, chẳng phải anh sẽ vắng vẻ Nguyễn Băng sao? Anh không phải rất thích nghe tiếng rên rỉ của cậu ta hả? Sao lại nhẫn tâm không đi an ủi cậu ta? ”
Lâm Thâm không tức giận, hung hăng ấn ngón tay vào nơi đó, cả người Văn Thư Mặc cứng đờ, Lâm Thâm nhìn vẻ mặt của anh cười hài lòng: “Đúng vậy, A Băng ngoan ngoãn như vậy, làm sao có thể bỏ mặc cậu ấy? Chỉ là cậu ấy sức khỏe không tốt lắm, không thể mỗi ngày đều vui vẻ, nếu không cậu ấy sẽ sinh bệnh.”
Nước nóng từ vòi không ngừng chảy vào bồn tắm, nước nóng ngày càng đầy, nhưng Văn Thư Mặc cảm thấy cả người lạnh đến phát run.
Anh vì Lâm Thâm mà bị bệnh trầm cảm, vì Lâm Thâm đã tự tử nhiều lần, nhưng Lâm Thâm từ trước đến nay đều không biết, cũng chưa từng hỏi anh. Đối với một người ngoài cuộc, nhưng lại rất quan tâm.
Không, không phải người ngoài. Nguyễn Băng là người cậu yêu, bảo bối của cậu. Cũng đúng, thái tử nhà họ Lâm một tay che trời nắm hết quyền lực, lại mặc kệ tai tiếng về chuyện tình cảm của mình với Nguyễn Băng, chứng tỏ cậu cố ý để giới truyền thông làm chuyện này. Về phần nguyên nhân, đương nhiên là bởi vì Nguyễn Băng là bảo bối của cậu.
Mà anh Văn Thư Mặc, cũng chỉ là công cụ tiết dục.
Bồn tắm rất lớn, chứa đầy nước có thể chứa hai người trưởng thành mà không gây cảm giác chật chội.
Lâm Thâm đi đến phòng khách nghe điện thoại, Văn Thư Mặc nhìn trần nhà màu trắng rồi từ từ thả mình xuống nước cho đến khi hòa vào nước.
Với sự giúp đỡ của Trần Huy Quang, căn bệnh trầm cảm của anh đã đỡ hơn, sau khi gặp lại Lâm Thâm, Lâm Thâm nói rằng cậu yêu anh, khi họ ở bên nhau lần nữa, anh cảm thấy rằng căn bệnh trầm cảm của mình sẽ được chữa khỏi.
Tuy nhiên, suy cho cùng thì người tính không bằng trời tính.
Vào lúc này, trong mắt Văn Thư Mặc chỉ có thể nhìn thấy mấy tia sáng đang đong đưa, không khí trong khoang ngực càng ngày càng ít, cảm giác hít thở không thông càng ngày càng mạnh, nhưng không cảm thấy khó chịu, ngược lại cảm thấy mình được giải thoát.
Trong lúc anh sắp ngất đi, thân thể bỗng nhiên bị một cánh tay nâng lên, trên mặt bị một cái tát thật mạnh dáng xuống, trong miệng nhanh chóng cảm nhận được vị máu tươi, bên tai là giọng nói tức giận như muốn giết người của Lâm Thâm.
“Anh đừng tưởng rằng chết rồi thì có thể giải thoát! Văn Thư Mặc! Nếu hôm nay anh chết, ngày mai tôi sẽ phong sát [1] Tề Đông!”
[1] Phong sát là việc một cơ quan tổ chức hay một cá nhân nào đó dùng quyền lực của mình để phong bế nghệ sĩ, không cho nghệ sĩ xuất hiện trước công chúng, ngăn chặn tài nguyên đến với nghệ sĩ.
Do bản năng sinh tồn của con người, Văn Thư Mặc mở miệng thật lớn mà hít thở không khí trong lành. Trong lòng anh thở dài, vẫn không chết được. Ngay sau đó, vẻ mặt tự giễu biến mất và thay vào đó là vẻ mặt nghi ngờ cùng khó hiểu, như thể thật sự bị một cái tát kia đánh cho ngốc.
“Tự sát? Anh đang nói cái gì vậy? Vừa rồi tôi chỉ là ngủ thiếp đi, có lẽ do quá mệt mỏi, không cẩn thận trượt chân vào bồn tắm. Công việc ở tạp chí tốt như thế, hiện giờ lại sống cùng một người là thái tử bên gia, tương lai của tôi rất sáng lạn, tôi việc gì mà lại phải tự sát? ”
Vẻ mặt Lâm Thâm cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, trong mắt hiện lên vẻ áy náy: “Thật xin lỗi.” Cậu bước tới đỡ Văn Thư Mặc đứng dậy, dùng áo choàng tắm đem người anh bọc lại,chặn ngang bế anh đi đến phòng ngủ.
Văn Thư Mặc không từ chối hay phản kháng, mệt mỏi nhắm mắt lại, ngoan ngoãn nằm trong lồng ngực cậu. Lâm Thâm đem anh đặt ở trên giường rồi mặc áo khoác cho mình đi ra ngoài, Văn Thư Mặc không hỏi, Lâm Thâm cũng không nói.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Văn Thư Mặc mới mở mắt ra, đáy mắt mắt là một mảnh lạnh băng cùng tĩnh mịch.
Bây giờ anh cảm thấy rằng Lâm Thâm sẽ đi đâu đó, có thể đi tìm Nguyễn Băng hay không không còn quan trọng nữa, bất kể điều gì cũng không quan trọng nữa.
Vừa rồi ở trong bồn tắm, anh thật sự muốn chết, nhưng anh sẽ không nói cho Lâm Thâm.
Căn bệnh trầm cảm của anh, anh sẽ không cho Lâm Thâm biết, vĩnh viễn cũng không.
Ánh đèn rực rỡ sáng lên, những tòa nhà cao tầng trong thành phố nửa ẩn nửa hiện trong màn đêm.
Khách sạn Carlo là khách sạn năm sao hàng đầu ở thành phố Sa.Thiết kế của khách sạn chủ yếu dựa trên gam màu vàng, với màu cam và màu trắng, phong cách nồng đậm chất Địa Trung Hải được những nhân vật nổi tiếng trong giới thượng lưu vô cùng yêu thích.
Hồ Kiều Kiều đã chọn khách sạn này cho bữa tiệc sinh nhật của mình.
Người tổ chức là Lâm Thâm, trong đại sảnh khách khứa đã ngồi đầy, nó chuyện với nhau thật vui vẻ.
Nhà họ Lâm rất có tiếng ở Bắc Kinh, điều này lại không ai không biết không ai không hiểu. Mà Thái tử nhà họ Lâm là một người lạnh lùng, bộ dạng người sống chớ đến gần, ngày thường muốn gặp mặt một lần cũng khó khăn, khó được có cơ hội này, các tổng giám đốc trên nhiều nhiều lĩnh vực đều muốn mượn bữa tiệc này, kết giao với Lâm Thâm. Nói dễ nghe một chút là kết giao, kỳ thật cũng chỉ là muốn mượn lợi ích từ nhà họ Lâm, phát triển công ty riêng của mình.
Văn Thư Mặc cùng Lâm Thâm vào bữa tiệc, chỉ là mới tiến vào cổng chính, Lâm Thâm đã bị rất nhiều tổng giám đốc quấn lấy, không tài nào thoát ra được.
Vì vậy chỉ có anh đi gặp Hồ Kiều Kiều, tặng quà, sau đó tự mình đi dạo.
Anh tìm một góc yên tĩnh, từ trong đĩa của người phục vụ cầm lấy ly rượu vang đỏ, vừa định uống một ngụm, bỗng nhiên bị một bóng người trên sàn nhảy thu hút.
Là một người đàn ông cao lớn anh tuấn, mặc áo sơ mi màu hồng, bên ngoài khoác tây trang màu đen, trên tay cầm chén rượu, nói chuyện vui vẻ với những người xung quanh.
Tề Đông……
Ở trong lòng Văn Thư Mặc nảy lên hai chữ này, bàn tay cầm ly rượu vang đỏ đang run rẩy.
Tề Đông? Không! Không phải Tề Đông.
Tuy rằng người nọ có ngũ quan hình dáng, dáng người nhìn qua không khác Tề Đông, nhưng Văn Thư Mặc biết rằng đó không phải là Tề Đồng.
Tề Đông tính cách trẻ con, khi cười cười rộ lên sẽ lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp. Nhưng người kia từ đầu tới cuối, trên mặt vẫn luôn mang theo nụ cười nhàn nhạt, dối trá, anh ta không phải Tề Đông, Tề Đông sẽ không lộ ra nụ cười như vậy.
Nhưng bất chấp điều này, Văn Thư Mặc vẫn là tò mò, nhịn không được đi xem anh ta.
“Thư Mặc, nhảy cùng tôi một điệu.”
Không biết khi nào Lâm Thâm thoát khỏi khách nhân, đi đến trước mặt anh, vươn tay với anh.
Văn Thư Mặc lại liếc nhìn người đàn ông, nhanh chóng thu hồi tầm mắt, từ chối nói: “Thật xin lỗi, hôm nay tâm trạng của tôi không được tốt lắm.”
Lâm Thâm duỗi tay sờ lên trán anh, lo lắng hỏi: “Anh làm sao vậy? Thân thể không thoải mái?”
“Có một chút.” Văn Thư Mặc đè đè huyệt thái dương, nói: “Tôi qua bên kia ngồi một lát chắc sẽ đỡ hơn, không cần lo lắng cho tôi.”
Lâm Thâm ngồi cùng với anh trong chốc lát, sau đó khi Hồ Kiều Kiều lại đây tìm cậu, Lâm Thâm lại đi tiếp khách.
Trong tiếng nhạc lãng mạn, say lòng người, dưới ánh đèn hỗn loạn, Văn Thư Mặc tiếp tục khóa chặt bóng hình đó giữa đám đông hỗn loạn trên sàn nhảy.
Trong tay anh cầm tấm danh thiếp, vừa rồi mới xin được của đồng nghiệp.
Tề Diệp, nghệ sĩ công ty giải trí hoành thần.
Không phải Tề Đông, nhưng trên thế giới vì sao lại có hai người giống nhau như vậy? Anh ta cũng họ Tề, có thể là anh em sinh đôi với Tề Đông hay không? Nhưng mà trước kia Tề Đông cũng không từng nói qua với anh, anh ấy có một người song sinh, càng nghĩ càng tức giận, Văn Thư Mặc đem ly rượu uống một hơi cạn sạch.
Lúc này bỗng nhiên nhìn thấy Tề Diệp đi ra ngoài bằng cửa sau, Văn Thư Mặc đi theo phía sau.
Trong lúc Tề Diệp đang gọi điện thoại, Văn Thư Mặc sợ bị phát hiện, không dám đứng quá gần, cho nên không nghe được anh ta nói gì. Ở ven đường, chỉ thấy thấy một chiếc xe hơi mở cửa ra, Tề Diệp lên xe.
Văn Thư Mặc ở bên ngoài bồn hoa ngồi một lúc, cũng chuẩn bị về nhà.
Bên trong khách sạn, Lâm Thâm đang nói chuyện.
“Hôm nay, thừa dịp tổ chức sinh nhật cho Kiều Kiều, tôi còn có một chuyện muốn thông báo.”
Nháy mắt trong đại sảnh yên tĩnh trở lại, những người đang khiêu vũ cùng dừng động tác, ánh sáng tập trung chiếu xuống nơi Lâm Thâm đang đứng, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Lâm Thâm.
“Chuyện này, chính là……”
Lâm Thâm nhìn về phía dưới đài, nơi mà Văn Thư Mặc vừa mới ngồi đã trống không, anh đã đi đâu?
Cậu giấu diếm Thư Mặc nhiều năm như vậy, chắc hẳn Thư Mặc nhất thời phản ứng không kịp, cậu có thể chấp nhận, có thể chờ đợi, có thể theo đuổi. Cậu đã kế hoạch một thời gian, cậu tưởng thừa dịp buổi tối hôm nay tổ chức sinh nhật cho Kiều Kiều sẽ nói cho mọi người, Lâm Thâm yêu Văn Thư Mặc, đời này chỉ hi vọng cùng Văn Thư Mặc ở bên nhau.
Bọn họ đã trì hoãn nhiều năm như vậy, cậu không muốn lại trì hoãn nữa.
Nhưng quét một vòng ở dưới đài, không có thân ảnh Văn Thư Mặc.
Người ở dưới đài bắt đầu sôi nổi nghị luận.
“Chuyện gì? Chẳng lẽ muốn công khai vị hôn thê.”
Biểu tình Lâm Thâm dần dần trở nên cô đơn, những lời ngọt ngào ban đầu máy móc thay thế bằng chuyện công việc: “Chúc mừng hợp đồng với Hoa Thanh được ký kết thuận lợi!”
Dưới đài vang lên tiếng vỗ tay nồng nhiệt.
11 giờ tối, yến hội kết thúc, Lâm Thâm đến căn hộ Văn Thư Mặc, gõ cửa một hồi lâu vẫn không có người ra mở, đèn bên trong cũng tắt, chẳng lẽ là chưa trở về.
Đang lúc cậu xoay người đi trở về căn hộ của mình, cửa thang máy máy bỗng nhiên mở ra, Văn Thư Mặc đứng ở bên trong, vẻ mặt mệt mỏi.
“Lâm Thâm? Yến hội kết thúc rồi sao?”
Văn Thư Mặc thấy Lâm Thâm, có chút kinh ngạc, sau anh đó đi ra, nở một một nụ cười hỏi.
“Anh đi đâu?”
Lâm Thâm tiến lên bắt lấy tay anh, giọng điệu lo lắng.
“Tôi…” Ánh mắt Văn Thư Mặc né tránh: “Thân thể tôi không thoải mái, nên về nhà trước.” ANh cúi đầu, tránh tầm mắt của Lâm Thâm, nhưng dù vậy, anh vẫn có thể cảm nhận được đỉnh mình, có một ánh mắt nóng bỏng đang nhìn chằm chằm.
“Thư Mặc……”
Trong khi Văn Thư Mặc đang thất thần, Lâm Thâm đã ôm anh vào trong lòng ngực, Lâm Thâm thở ra một hơi ở bên tai anh, sau đó cắn một ngụm ở dái tai. Văn Thư Mặc bỗng nhiên dùng sức đẩy anh ra.
Lâm Thâm nhìn chằm chằm anh: “Thư Mặc, anh rốt cuộc đã đi đâu?”
“Giống như tôi đã nói, thân thể tôi không thoải mái nên về nhà trước.”
“Anh trở về bằng cách nào? Đi xa hay là đi bộ?”
Ngữ khí ép hỏi làm Văn Thư Mặc có chút khó chịu, tâm tình hiện tại của anh không tốt, giọng nói cũng không có kiên nhẫn, ngay cả giả bộ cũng lười làm, trực tiếp hét lên: “Ta đi đâu là là chuyện của tôi, Lâm Thâm, anh nghĩ anh có thể quản được sao?”
Vừa dứt lời, người anh đã bị Lâm Thâm bổ đè lên trên tường, sau đó môi đã bị Lâm Thâm gặm cắn, đôi tay cũng bị Lâm Thâm nắm lấy ấn ở trước ngực. Văn Thư Mặc dùng hết toàn lực tránh thoát, Lâm Thâm lại càng ép chặt hơn, Văn Thư Mặc liều chết phản kháng, trong khi hai người đang dây dưa, danh thiếp trong túi Văn Thư Mặc bỗng nhiên rơi ra.
Lâm Thâm ngừng động tác lại, quần áo bọn họ đều đã nhăn nhúm, nhìn qua rất chật vật. Lâm Thâm nhìn chằm chằm danh thiếp trên mặt đất hồi lâu, sau đó ngồi xổm xuống, nhặt danh thiếp lên, lại tiếp tục nhìn một lúc lâu
“Đây là lý do anh vẫn luôn không chấp nhận ở bên cạnh tôi?” Im lặng một lúc, Lâm Thâm nhàn nhạt mà mở miệng.
“Lâm Thâm, tôi đã nợ một mạng người.” Văn Thư Mặc đoạt lấy tấm danh thiếp kia, thất thần mà nói: “Tề Diệp thật sự rất giống anh ấy, anh ấy đã chết…… Tề Đông, anh ấy bởi vì tôi đã chết, anh ấy đã chết……” Hai tay anh đang run rẩy.
Lâm Triệt muốn ôm anh để tiếp thêm sức mạnh, nhưng lại bị anh đẩy ra, Văn Thư Mặc tự mình lẩm bẩm: “Đều do tôi, đều là bởi vì tôi, anh ấy mới phải chết, đều do tôi……”
“Chỉ là do điều này? Chỉ vì anh cảm thấy hổ thẹn với một người khác nên mới từ chối tình cảm của tôi?” Đôi mắt Lâm Thâm đỏ lên, cảm xúc gần như mất khống chế: “Văn Thư Mặc, tôi vẫn cảm thấy anh rất thông minh, làm sao lại trở nên như vậy? Người chết không thể sống lại, Tề Đông đã chết, hay là anh muốn đi cùng anh ta?”
“Tôi…… Thật xin lỗi.”
“Đừng nói xin lỗi với tôi, Thư Mặc, tôi hỏi anh, anh yêu tôi không?”
Văn Thư Mặc không trả lời, nhưng là từ trong mắt anh Lâm Thâm đã biết được đáp án.
“Ta hỏi lại anh, anh yêu Tề Đông phải không?”
Văn Thư Mặc không có phản ứng, biểu tình trong mắt rõ rãnh hoàn toàn khác với vừa rồi, Lâm Thâm chỉ vào anh trái tim nói: “Anh không yêu Tề Đông, anh chỉ là cảm thấy áy náy, cảm thấy đồng tình, anh cảm thấy Tề Đông sẽ cần thứ này sao? Hay nói cách khác, nếu tôi là Tề Đông, tôi cũng sẽ không hy vọng một người không yêu mình mà lại dùng mình làm cái cớ, để cả đời cũng không chấp nhận người khác.”
“Tôi không thể vượt qua rào cản này, thật xin lỗi.” Giọng nói Văn Thư Mặc nhỏ dần, Anh không muốn tổn thương Lâm Thâm, nhưng mà dù anh có cẩn thận đến đâu vẫn vô ý là cậu đau lòng.
“Nếu không vượt qua được rào cản này, anh sẽ không ở bên tôi cả đời hay? Anh vì cái chết của Tề Đông mà từ chối tôi, anh không cảm thấy làm vậy là không công bằng với tôi hả?”
Văn Thư Mặc không nói chuyện, hốc mắt đã bắt đầu đỏ lên.
“Thật xin lỗi……” Giọng nói Văn Thư Mặc đang run rẩy.
“A, nhất thời tôi khó có thể chấp nhận được cái lý do này của anh.” Lâm Thâm cười lạnh.
“Văn Thư Mặc.” Lâm Thâm nhìn chằm chằm Văn Thư Mặc, gằn từng chữ một mà nói: “Tôi cảm thấy thất vọng về anh.” Nói xong những lời lạnh lùng này, Lâm Thâm lập tức xoay người đi vào, cửa bị một lực mạnh đóng lại, âm thanh vang vọng bên tai anh.
Văn Thư Mặc rũ đầu đứng ở tại chỗ, lông mi nhẹ nhàng run rẩy, cả người lạnh như băng.
Anh đến, anh làm sao không biết Lâm Thâm đau đớn, cậu thống khổ, cậu cô đơn nhiều năm như vậy, cậu vì anh mà phải trả giá thật nhiều, anh làm sao lại không biết?
Nhưng vào lúc này, ngoài việc xin lỗi, anh thực sự không biết nói gì khác.
Lâm Thâm, thật xin lỗi.
Chương 27: Nốt ruồi trên lòng bàn tay
Liên tiếp hơn mười ngày, Văn Thư Mặc đều không thấy Lâm Thâm.
Cậu biết Lâm Thâm vẫn là ở thành phố Sa, còn ở phía đối diện anh. chỉ là Lâm Thâm đã bỏ lỡ thời điểm có thể cùng anh chạm mặt.
Nhìn cái gạt tàn đầy tàn thuốc, Văn Thư Mặc vò đầu bứt tóc, trong lòng rất khó chịu, nhìn thời gian, chú Trần chắc cũng đã đến rồi.
“Khụ – khụ–” Trần Huy Quang bước vào phòng, gần như ngạt thở vì làn khói dày đặc, “Chú đã nói là cháu không được hút thuốc.”
“Chú Trần, cháu xin lỗi.” Anh vừa rồi quên mở cửa sổ, Văn Thư Mặc bước tới mở cửa sổ cho thông gió.
Trần Huy Quang đánh giá cả người Thư Mặc, tóc tai bù xù, sắc mặt tái nhợt, mắt có quầng đen, môi có chút nứt nẻ, trên chân cũng không đi giày, không khỏi trách móc anh: “Chú đã nói rồi mấy ngày liền không ngủ được thì hãy sử dụng thuốc ngủ. Không uống thuốc đã đành đến nước cháu cũng không uống.”
“Dù không có bệnh nhưng sớm muộn gì thì cũng sẽ khiến bản thân mang bệnh.” Trần Huy Quang ngồi xuống sô pha, “ Nếu cháu ngoan ngoãn ở bên cạnh Lâm Thâm thì mọi chuyện đã kết thúc, lấy đâu ra nhiều chuyện như vậy hành hạ chính mình.”.
Văn Thư Mặc xấu hổ cười: “Chuyện gì cũng không thể giấu được chú.”
Trần Huy Quang thở dài một hơi, “Cháu đến cùng chính là bị tâm bệnh, nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
“Cháu …” Văn Thư Mặc do dự, “Cháu hình như nhìn thấy Tề Đông.”
“Làm sao người chết có thể sống lại?”
Văn Thư Mặc lặp lại một lần nữa, lời nói mang theo ý khẳng định: “Cháu đã nhìn thấy Tề Đông trong bữa tiệc sinh nhật của em gái Lâm Thâm.”
Trần Huy Quang thấy anh hai mắt vô thần, giống như si ngốc, không khỏi vỗ vỗ vào vai anh: ” Văn Thư Mặc, đừng tự mình dối lòng.”
“Nhưng tên của anh ấy bây giờ là Tề Diệp.” Văn Thư Mặc định thần lại: “Thật sự quá giống nhau. Trên thế giới này làm sao có thể có hai người giống hệt nhau như vậy.”
“Cháu vẫn đang canh cánh trong lòng về cái chết của Tề Đông. Không ai trong chúng ta có thể giúp cháu ngoại trừ bản thân cháu tự mình nghĩ thông suốt.” Trần Huy Quang thở dài.
“Chú Trần.” Đôi mắt đen nhánh của Văn Thư Mặc nhìn thẳng vào Trần Huy Quang, trong lòng đau xót vô hạn: “Chú có biết cảm giác nợ ai đó một mạng không?”
Trần Huy Quang bị chặn một lúc nhất thời không nói nên lời, Văn Thư Mặc nhìn giống như là người vô tình nhưng anh luôn nghĩ đến những người xung quanh, chỉ cần có người một lòng với anh thì anh sẽ luôn đối xử tốt với người đó.
Văn Thư Mặc vùi mặt thật sâu vào giữa hai lòng bàn tay, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Cháu còn nợ Lâm Thâm quá nhiều.”
“Đừng quá bị động.” Trần Huy Quang nói, “Cháu luôn luôn thiếu chủ động. Nếu cháu khẳng định Tề Diệp chính là Tề Đông, tại sao không tự mình đi xem xem.”
“Sớm xử lý chuyện của Tề Đông, sẽ tốt cho cháu và Lâm Thâm.”
Đây là câu nói cuối cùng của Trần Huy Quang trước khi rời đi.
Văn Thư Mặc châm lửa hút từng điếu một, nhìn chằm chằm danh thiếp của Tề Diệp cả tiếng đồng hồ.
Cuối cùng anh quyết định bấm số liên lạc trên danh thiếp.
…
“Xin chào, tôi là Tề Diệp.”
Ngay cả giọng nói cũng giống hệt nhau, hỏi anh có lý do gì để phản bác rằng đây không phải là Tề Đông, Văn Thư Mặc nhẹ nhàng nhắm mắt lại:”Xin chào, anh Tề, tôi là Văn Thư Mặc của tạp chí Chính Diễn.”
“… Xin chào, Văn tiên sinh.”
Thanh âm bên kia có vẻ hơi ngạc nhiên, Văn Thư Mặc mỉm cười: “Chúng tôi muốn viết một chuyên mục về anh. Không biết anh có đồng ý phỏng vấn hay không?”
“Thật vinh dự cho tôi khi được công ty của cậu phỏng vấn.” Tề Diệp lập tức đồng ý: “Mấy ngày nay tôi rảnh. Thời gian gặp mặt chỉ cần gửi nhắn cho tôi là được.”
Thời gian gặp mặt được ấn định vào buổi chiều ngày kia, Văn Thư Mặc nằm trên giường bấm vào trang web tìm kiếm tên Tề Diệp.
Tề Diệp, tốt nghiệp một trường đại học điện ảnh nổi tiếng, thành lập công ty giải trí Tây Thị Hoành Thần vào năm ngoái. Anh ấy đã tham gia một số bộ phim truyền hình dài tập, trước mắt vẫn chưa có tác phẩm nào nổi bật, fans không quá một vạn, đây quả thật cũng chỉ là một minh tinh tuyến 18 không hơn không kém.
Lúc đó, anh không dám đích thân đi xác nhận thi thể, chỉ có tin tức về cái chết mà anh nhận được từ người thân của Tề Đông. Tề Diệp và Tề Đông bằng tuổi nhau, thời điểm anh ấy ra mắt chỉ vài tháng sau vụ tai nạn của Tề Đông, trên đời làm gì có chuyện trùng hợp như vậy.
Vừa rồi toàn nói những lời nói dối mà không cần soạn bản thảo, chuyện này khiến Văn Thư Mặc đau đầu, dù sao tạp chí này cũng nằm trong giới chính trị, đây chỉ là phỏng vấn một tiểu minh tinh vô danh, cũng không biết Từ Chính có giết anh không.
Hai người đồng ý gặp nhau tại một nhà hàng, Văn Thư Mặc đã đợi từ sớm.
“Anh Tề.” Văn Thư Mặc đứng dậy, trước tiên đưa danh thiếp cho Tề Diệp, sau đó đưa tay ra.
Tề Diệp bắt tay với anh, chỉ là tay lại không lập tức buông ra: ” Văn tiên sinh, hình như chúng ta đã gặp qua ở đâu.”
Văn Thư Mặc sững sờ, ngây người nói: “Thật sao.”
“Tôi thực sự rất vinh dự được Văn tiên sinh phỏng vấn.” Tạp chí Chính Viễn nổi tiếng khắp châu Á. Mặc dù anh ấy không biết tại sao một tòa soạn tạp chí về chính trị lại phỏng vấn mình, một con tôm nhỏ vừa mới tham gia làng giải trí, nhưng nếu như có thể nổi danh, anh ấy không quan tâm đến điều đó nhiều.
“Thứ cho tôi mạo muội.” Văn Thư Mặc ánh mắt thành khẩn: “Anh có thể cho tôi xem lòng bàn tay trái không? ”
Tề Diệp trước yêu cầu bất thình lình của Văn Thư Mặc, trong lòng cảm thấy nghi hoặc, anh ấy do dự duỗi tay trái ra, mở năm ngón tay ra trước mặt Văn Thư Mặc.
Văn Thư Mặc một tay nắm lấy lòng bàn tay của Tề Diệp, một tay còn lại viết lên tay của Tề Diệp.
Một, hai, ba.
Quả nhiên, ở chỗ phía dưới ngón tay út bàn tay trái của Tề Diệp ước chừng khoảng ba móng tay cái, có một nốt ruồi nhỏ màu đỏ, nếu không nhìn kĩ chắc chắn sẽ không thấy.
Tề Diệp… thực sự là Tề Đông.
Văn Thư Mặc đột nhiên buông tay Tề Diệp ra, ngồi phịch xuống ghế, tầm mắt nhìn chằm chằm trần nhà, không biết đang nhìn cái gì. Rõ ràng là bản thân đã biết câu trả lời rồi, nhưng khi anh thực sự xác nhận, anh lại không muốn chấp nhận sự thật này.
Một lúc sau, Văn Thư Mặc mới xốc lại tinh thần, hít sâu một hơi, nhìn Tề Diệp: “Năm trước anh bị tai nạn xe phải không.”
Tề Diệp cau mày, “Làm sao Văn tiên sinh có thể biết được?” Chuyện này ngoại trừ bản thân và người đại diện của mình ra thì không ai biết.
- Trong lòng Văn Thư Mặc cười lạnh một tiếng, vụ tai nạn xe của Tề Đông đều là do anh làm hại, làm sao anh lại không biết?
Văn Thư Mặc rũ mi mắt xuống: “Tề Đông, là tôi đã hại anh.”
“Tề Đông?” Tề Diệp tỏ vẻ khó hiểu.
“Anh là Tề Đông.” Văn Thư Mặc trực tiếp nhìn Tề Diệp, trong mắt hiện lên sự kiên định.
Nụ cười trên mặt Tề Diệp có chút không giữ được: “Văn tiên sinh, cậu có phải đã nhận nhầm người hay không?”
“Không.” Văn Thư Mặc nhanh chóng lắc đầu, có chút thống khổ: “Tôi sẽ không nhận sai.”
Tề Diệp nhìn chằm chằm Văn Thư Mặc, muốn tư sắc mặt anh để phân biệt thật giả, “Năm ngoái tôi gặp tai nạn xe hơi ở chợ phía tây, người đại diện hiện tại đã cứu tôi.”
Văn Thư Mặc cẩn thận hỏi: “Những việc trước kia anh còn rõ không?”
“Tôi không nhớ.” Tề Diệp chậm rãi lắc đầu.
“Anh không muốn biết những chuyện quá khứ?”
“Tôi không muốn.” Tề Diệp trả lời đơn giản: “Ký ức mơ hồ cho tôi biết quá khứ rất đau khổ, cuộc sống hiện tại của tôi cũng ổn, nên tôi không phải lo lắng nhiều nghĩ nhiều như vậy. Nhưng nếu Văn tiên sinh biết điều gì đó, cũng có thể nói với tôi. ”
Người luôn luôn nhìn về phía trước, nhưng bản thân anh thì lại tự vẽ ra cho mình một phạm vi giới hạn. Tuy nhiên để thoát ra khỏi kén là một chuyện vô cùng khó khăn.
“Nói ra có thể anh không tin.” Văn Thư Mặc mỉm cười, sau đó dừng lại, “Chúng ta từng là bạn tốt của nhau.”
Nghe vậy, Tề Diệp sửng sốt, toàn bộ đồ ăn gắp đều rơi xuống bàn.
“Đồng thời nguyên nhân xảy ra vụ tai nạn của anh tôi cũng có liên quan.” Văn Thư Mặc đẩy gọng kính, khi nói chuyện có chút gian nan: “Tôi nghe nói rằng anh đã chết, đã một năm rồi mà tôi vẫn không dám tự minh đi xác nhận.”
“Thật sự là bạn bè sao?” Tề Diệp khẽ hừ nhẹ, làm sao có người bạn nào sẽ như thế này.
Văn Thư Mặc tưởng rằng không còn cách nào để có thể gặp anh ấy xin lỗi, nhưng không ngờ ông trời lại cho anh cơ hội này. Tề Đông không nhớ rõ chính mình lại là chuyện tốt, nhưng nếu không làm gì đó cho Tề Đông, tội lỗi trong lòng anh cũng không thể nguôi ngoai.
“Tôi nhờ anh mang một thứ đến chợ phía tây.” Văn Thư Mặc nói với vẻ khó khăn, “Đây là nguyên nhân dẫn đến tai nạn xe hơi của anh”.
Thấy Tề Diệp hồi lâu không có trả lời, Văn Thư Mặc ngẩng đầu lên hỏi anh ấy: “Tôi hiện tại có thể làm gì cho anh không?”
“Bồi thường cho tôi sao? Cách Văn tiên sinh kết bạn thật sự rất đặc biệt.” Tề Diệp cảm thấy buồn cho bản thân trước đây, kết bạn mà không có chọn lọc
Văn Thư Mặc nhắm mắt lại, không muốn nhìn thấy ánh mắt trào phúng của Tề Diệp.
“Tôi muốn nổi tiếng.” Tề Diệp quay lại, “Dù sao tôi cũng không nhớ rõ chuyện trước kia.”
Tôi muốn được nổi tiếng. Khi Tề Diệp nói những lời này, trong mắt phảng phất như có một ngọn lửa hừng hừng thiêu đốt, ham muốn mạnh mẽ bùng phát.
Móng tay của Văn Thư Mặc đã cắm sâu vào da thịt, anh hít sâu một hơi, hạ quyết tâm nói: “Được.”
Chương 28 Có ý cầu hoan
Sau khi đồng ý giúp Tề Đông nổi tiếng, Văn Thư Mặc rơi vào mâu thuẫn và trầm tư. Anh có khá nhiều bạn bè trong ngành tạp chí, chỉ không thể giúp đỡ, nhưng nhân mạch ở trong giới giải trí lại cực kỳ thiếu, suy nghĩ kỹ để chọn ra một vài người bạn có mối quan hệ tốt lại không có người nào có bản lĩnh làm cho Tề Đông nổi tiếng, cuối cùng một cái tên xuất hiện trong đầu anh.
Lâm Thâm!
Chỉ cậu có năng lực này.
Tuy nhiên, bây giờ Lâm Thâm thậm chí không muốn gặp anh, liệu cậu có sẵn lòng giúp cho anh việc này không? Ngọn lửa trong mắt Văn Thư Mặc vừa sáng lên lại lập tức tối sầm lại.
Nếu không nhờ Lâm Thâm, anh có thể tìm ai? Văn Thư Mặc thực sự không thể nghĩ ra người thứ hai có thể giúp anh.
Cả ngày đều chỉ suy nghĩ vấn đề này, bên trong chiếc gạt tàn đã đầy ắp tàn thuốc.
Lúc chạng vạng tối, Văn Thư Mặc cuối cùng cũng hút hết điếu thuốc cuối cùng, mặc áo khoác vào rồi đi ra ngoài.
Vốn dĩ anh muốn gọi Lâm Thâm để nói chuyện này, nhưng anh nghĩ rằng đây không phải đơn giản chỉ là giúp một việc nhỏ, gọi điện thoại quả thật không có thành ý. Anh đứng ở cửa nhà Lâm Thâm rất lâu, đi đi lại lại cho đến khi chân hơi đau, mới đưa tay lên chuẩn bị gõ cửa.
Ai ngờ, bàn tay vừa mới đưa lên, chưa kịp gõ cửa thì sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói.
“Đứng trước cửa nhà tôi làm gì vậy?”
Văn Thư Mặc quay đầu lại, phía sau anh, Lâm Thâm ăn mặc quần áo chỉnh tề, tóc tai gọn gàng, trong mắt lộ ra một chút mệt mỏi, có lẽ vừa mới trở về sau một dịp quan trọng nào đó.
Thấy Văn Thư Mặc hồi lâu không trả lời, Lâm Thâm bước tới, đứng trước mặt Văn Thư Mặc, hỏi lại một lần nữa.
“Tôi hỏi anh, anhowr trước của nhà tôi đi tới đi lui hơn hai mươi phút, anh muốn làm gì?”
Hai mươi phút?
Văn Thư Mặc bị chính mình làm cho hoảng sợ, hóa ra là anh đã do dự lâu như vậy. Thấy Lâm Thâm có chút không kiên nhẫn, lấy chìa khóa chuẩn bị mở cửa đi vào, Văn Thư Mặc nói nhanh.
“Tôi có chuyện muốn nhờ anh giúp đỡ.”
“Chuyện gì vậy?” Lâm Thâm dừng động tác mở cửa lại, dựa vào trên cửa hỏi anh.
“Có chút… phiền phức, vào nhà nói chuyện có tiện không?” Văn Thư Mặc chỉ chỉ vào nhà Lâm Thâm.
Lâm Thâm khoanh tay nhìn anh, trong mắt không có một chút cảm xúc nào, lời nói lạnh như băng: “Thật xin lỗi, không tiện, có chuyện gì cứ việc ở đây nói đi.”
“Nhưng…tôi…”
Văn Thư Mặc ngập ngừng, anh không biết phải nói thế nào.
“Nếu không có chuyện gì, tôi đi vào đây.”
Lâm Thâm không có kiên nhẫn chờ anh lắp ba lắp, nhanh chóng mở cửa đi vào. Cửa chuẩn bị đóng lại, Văn Thư Mặc vội vàng đưa tay ra chặn lại, không chút do dự, cắn nghiến răng nói ra.
“Tôi muốn nhờ anh làm Tề Diệp nổi tiếng!”
“Tại sao?” Lâm Thâm dừng lại, rất có hứng thú hỏi.
“Bởi vì, anh ấy là Tề Đông. Vì tôi mắc nợ anh ấy, tôi muốn đền bù cho anh ấy. Anh ấy không còn nhớ về quá khứ. Hiện tại mong muốn của anh ấy là nổi tiếng và được nhiều người biết đến, cho nên tôi…”
“Vậy anh muốn tôi giúp anh ta nổi tiếng sao?” Lâm Thâm cười lạnh một tiếng, “Là anh nợ anh ta, là anh đã hứa với anh ta, liên quan gì đến tôi? Mặc dù hiện tại tôi đang phát triển trong lĩnh vực giải trí, nhưng không có nghĩa cứ tùy tiện một diễn viên hạng ba lại có thể lọt vào trong mắt tôi chưa kể Tề Đông càng không phải là diễn viên hạng ba! Hơn nữa, Văn Thư Mặc, sao tôi phải giúp anh? ”
Văn Thư Mặc nói: “Anh giúp tôi lần này, nếu sau này công ty của anh có chuyện gì cần tôi hoặc cần tạp chí Chính Viễn, tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ.”
“Anh cũng đánh giá quá cao bản thân mình rồi.” Giọng nói Lâm Thâm mang theo nhàn nhạt trào phúng, ra hiệu anh buông tay đang nắm cửa ra, Văn Thư Mặc run rẩy buông ta ra khỏi cửa vài giây, sau đó lại nắm lấy, so với trước còn dùng lực lớn hơn.
Đôi môi của Văn Thư Mặc mở ra khép lại, mở ra rồi lại khép lại, cuối cùng cắn chặt môi dưới, như thể không còn lựa chọn nào khác: “Anh muốn tôi làm gì cũng được!”
“Thế nào cũng không thể được.”
Lạnh lùng nói xong những lời này, Lâm Thâm nắm tay Văn Thư Mặc lên, hung hăng đẩy anh ra, rồi đóng cửa lại.
Bên trong cánh cửa, Lâm Thâm dựa vào khung cửa, trong lòng cảm thấy vô cùng yếu ớt và tuyệt vọng. Đã nhiều ngày như vậy, cậu hạ quyết tâm không gặp Văn Thư Mặc, trong lòng cũng không chịu nổi, chính là cậu cần thiết phải làm như vậy, cậu muốn ép Văn Thư Mặc tới đường cùng rồi phải làm hòa với cậu. Cho đến hôm nay, khi Văn Thư Mặc xuất hiện ở lang thang trước cửa nhà cậu, thật ra trong lòng anh cũng có chút vui mừng, nhưng Văn Thư Mặc lại vì Tề Đông mà đến tìm cậu làm cậu vô cùng tức giận đồng thời trong lòng lại đau lòng.
Bên ngoài sắc trời dần dần tối sầm lại, Lâm Thâm chuẩn bị đi tắm rửa sạch sẽ, gạt bỏ mọi muộn phiền của ngày hôm nay. Trước khi đi, ngẫu nhiên liếc mắt nhìn qua mắt mèo, Văn Thư Mặc vẫn còn đó!
Anh đang ngồi dựa vào tường, mặt vùi vào đầu gối, bả vai run rẩy, như là đang muốn khóc.
Rõ ràng là hạ quyết tâm tàn nhẫn với anh, nhưng sau khi nhìn thấy bộ dạng bất lực của anh, cuối cùng cậu cũng đầu hàng.
Lâm Thâm mở cửa, lạnh lùng nói với người ngồi ôm gối bên ngoài, “Đi vào.”
“Cái gì?” Văn Thư Mặc đột nhiên nhấc lên, biểu cảm có chút hoảng hốt.
“Đi vào!” Lâm Thâm nói lớn hơn.
Văn Thư Mặc hiểu ra, nhanh chóng đứng dậy theo Lâm Thâm đi vào.
“Đóng cửa lại.” Lâm Thâm ra lệnh cho anh.
Văn Thư Mặc đóng cửa lại, quay đầu lại phát hiện Lâm Thâm đang cởi quần áo, trong lòng có dự cảm không tốt, nhưng cũng nhanh chóng tiếp nhận tình huống này.
Từng cái quần áo còn lại đều dần dần được cởi ra, Văn Thư Mặc đã sẵn sàng để cởi quần áo của mình, ai ngờ Lâm Thâm đi vào phòng tắm, trước khi bước vào quay đầu nói với anh, “Đi ra phòng khách đợi tôi.”
Nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm, tim Văn Thư Mặc đập loạn. Lâm Thâm chịu để anh vào, có phải cậu đã đồng ý với yêu cầu của anh không? Nhưng Lâm Thâm không nói lời nào, cứ để cho anh chờ, anh không rõ, chẳng lẽ Lâm Thâm chỉ muốn trêu chọc anh?
Một lúc sau, tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, sau đó cửa mở ra, Lâm Thâm quấn một chiếc khăn tắm bước ra, tóc ướt đẫm nước, bọt nước theo bả vai chảy xuống xương quai xanh, lại đến chảy xuống, cơ bụng, xuống chút nữa ở phía dưới… Văn Thư Mặc không biết để mắt vào đâu nên cúi đầu không nhìn.
“Đi với tôi.” Lâm Thâm tiến lên hai bước, quay đầu nói với Văn Thư Mặc.
Văn Thư Mặc ngẩng đầu, nhìn thấy phương hướng Lâm Thâm đi đến, là phòng ngủ!
Cậu muốn làm gì? Cùng với nghi vấn trong lòng, Văn Thư Mặc đi theo vào.
Mới đi vào, cửa đã bị Lâm Thâm đóng lại, Văn Thư Mặc đột nhiên quay đầu, mới nhận ra rằng mình đang ở trong một tình huống không ổn.
Lâm Thâm từng bước đi về phía anh, cứ mỗi lần cậu bước tới một bước, Văn Thư Mặc lập tức lùi lại một bước, cho đến khi không thể lùi nữa, Văn Thư Mặc ngã ngồi trên giường lớn của Lâm Thâm, ngẩng đầu kinh ngạc mà nhìn Lâm Thâm. Lâm Thâm duỗi ra hai ngón tay, nâng cằm Văn Thư Mặc lên, cúi đầu hôn anh.
Văn Thư Mặc mở to mắt, khi môi hai người sắp chạm vào nhau, anh ra sức quay mặt đi, sau đó lực đạo trên cằm thả lỏng.
Trên đỉnh đầu truyền đến thanh âm lạnh như băng mang theo trào phúng.
“Chuyện này không muốn? Không phải vì Tề Đông chuyện gì anh cũng tình nguyện sao?”
Văn Thư Mặc mở to mắt nhìn Lâm Thâm, hỏi, ” Có phải chỉ cần làm như thế này anh sẽ đồng ý giúp Tề Đông nổi tiếng?”
“Nhìn biểu hiện của anh, nếu có thể làm cho tôi vui vẻ …” Lâm Thâm đem hàm ý sâu xa trong câu nói này dừng ở đây, Văn Thư Mặc không ngốc, anh hiểu được.
“Được”
“Được?” Lâm Thâm ngồi ở mép giường, thích thú nhìn Văn Thư Mặc: “Anh có biết tôi muốn anh làm gì không?”
Văn Thư Mặc nuốt nuốt nước bọt: “Tôi biết rồi.” Anh chậm rãi đứng dậy, đi đến trước mặt Lâm Thâm, ngồi trên đùi Lâm Thâm, ôm cổ cậu, đưa đôi môi mình qua, cố gắng hết sức để lấy lòng, nhưng Lâm Thâm không đáp lại, điều này đã làm cho Văn Thư Mặc rất nản lòng. Anh vươn tay vuốt ve thân thể Lâm Thâm, chậm rãi tiến vào phía dưới, cũng may Lâm Thâm đã có phản ứng.
Văn Thư Mặc cởi hết quần áo, vươn tay cởi khăn tắm đang che những bộ phận trọng yếu của Lâm Thâm ra.
Khi đó đã có ý chờ đợi để làm chuyện đó, nhìn có vẻ hơi dọa người, động tác của Văn Thư Mặc chậm lại, đưa mắt nhìn Lâm Thâm, Lâm Thâm không có bất kỳ hành động nào, mà chỉ là nhìn anh với ánh mắt không cảm xúc.
Văn Thư Mặc hạ quyết tâm, nhắm ngay nơi đó ngồi xuống.
Không có màn dạo đầu nên khi tiến vào cũng khá khó khăn, cố gắng hồi lâu, mồ hôi nhễ nhại, cuối cùng cũng vào được một chút. Chỉ một chút thôi, Văn Thư Mặc đã đau đến nỗi trán nổi đầy gân xanh rồi. Anh không định cho mình một ít thời gian hít thở, lập tức ngồi xuống.
Đau đớn trong nháy mắt lan ra khắp chân tay, Văn Thư Mặc đổ mồ hôi, cả người yếu ớt, chỉ có thể ôm lấy cổ Lâm Thâm, anh mới có thể không để mình ngã xuống.
“Đủ rồi! Văn Thư Mặc!”
Lâm Thâm đột nhiên đẩy anh ra, tùy tay lấy một choàng tắm mặc vào, đứng dậy quay lưng về phía Văn Thư Mặc : ” Anh không cần dùng cái phương thức ghê tởm này nói cho tôi biết anh quan tâm đến Tề Đông như thế nào, tôi sẽ không đồng ý giúp anh, anh chết tâm đi.“
“Xin lỗi vì đã làm phiền .”
Trên mặt Văn Thư Mặc không còn chút máu, anh từ từ thu lại ánh mắt, mặc lại từng chiếc quần áo một lên người, chậm rãi đi về phía cửa với tư thế rất mất tự nhiên.
Trên ga giường nơi anh đang ngồi vừa rồi, có một vết máu nhàn nhạt khiến trái tim Lâm Thâm đau đớn.
“Đứng lại. Muốn anh ta nổi tiếng không phải là không có cách.”
Văn Thư Mặc dừng chân lại, nghe thấy người phía sau gằn từng chữ một ma nói.
“Làm tình nhân của tôi.”
Chương 29 Tin đồn khó phân biệt
“Anh nói gì…?”
Văn Thư Mặc xoay người lại, một bộ dáng không thể tin, nghi ngờ rằng tai mình có vấn đề.
“Làm tình nhân của tôi.” Lâm Thâm với khuôn mặt không biểu hiện cảm xúc lặp lại một lần nữa: “Nếu anh muốn anh ta nổi tiếng.”
Đầu ngón tay Văn Thư Mặc trắng bệch có chút run rẩy, anh nhìn thẳng Lâm Thâm, cố gắng muốn từ trong mắt cậu nhìn thấy cái gì đó, nhưng cái anh nhìn thấy đều là sự lạnh lùng.
Hai người giằng co một hồi lâu, Văn Thư Mặc hít sâu một hơi, không nhìn Lâm Thâm nữa, thanh âm mang theo run rẩy: “Được.”
“Ngày mai hãy sống ở nhà tôi.” Lâm Thâm đến gần Văn Thư Mặc, ôm anh vào trong lồng ngực, vuốt ve mái tóc có phần rối của anh, nhếch khóe miệng, “Tối nhất là anh nên ngoan ngoãn phục tùng tôi.”
Anh đâu có quyền từ chối, Văn Thư Mặc nhắm mắt lại, nhẹ nhàng gật đầu.
Lâm Thâm thỏa mãn buông anh ra, “Hiện tại anh có thể đi được rồi.”
Nói xong, không thèm nhìn Văn Thư Mặc dù chỉ là một ánh mắt, quay trở lại phòng ngủ, đem cửa đóng lại.
Văn Thư Mặc trở về nhà, rửa sạch sẽ hạ thể rồi nằm ở trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ, đầy những vì sao, anh không buồn ngủ chút nào.
Phải, anh vẫn còn yêu Lâm Thâm.
Thời khắc gặp lại nhau đó, khiến trái tim đã chết của anh bỗng được sống lại.
Nhưng giữa họ, đã có khoảng thời gian bảy năm. Bảy năm, đủ để anh quên đi một số thứ, đủ để anh kiềm chế tình cảm của mình.
Quảng thời gian nhớ nhung Lâm Thâm nhưng không biết cậu ở đâu đã trôi qua. Tình yêu trên thế giới này đâu phải chỉ cần em yêu anh anh yêu em là đủ có thể để ở bên cạnh nhau?
Thời gian đã mang đến cho bọn họ quá nhiều điều mà họ không thể xác định, chẳng hạn như Tề Đông.
Một năm trước, anh thực sự hạ quyết tâm hoàn toàn quên đi Lâm Thâm, buông tha cho bản thân, hứa hẹn với Tề Đông. Nhưng một năm sau, chân tướng được làm rõ đã mang đến cho anh trăm mối cảm xúc lẫn lộn. Lúc này, anh thật sự cảm thấy may mắn vì Tề Đông đã mất trí nhớ.
Con người thật ích kỷ, đúng vậy, anh chỉ có thể nghĩ đến sự ấm áp mà Tề Đông mang đến cho anh khi anh cô đơn và yếu đuối. Cảm động không phải là thích, anh trước nay vẫn chỉ yêu Lâm Thâm. Nhưng trong lòng anh không thể không cảm thấy có lỗi với Tề Đông.
Lâm Thâm, Lâm Thâm.
Văn Thư Mặc hét lên cái tên đã tra tấn mình hết lần này đến lần khác trong nhiều năm qua, anh che ngực lại, biểu tình thống khổ.
Hy vọng có thể quay ngược thời gian, quay trở lại thời còn trẻ không lo âu, chúng ta lúc đó là chân thật nhất.
Văn Thư Mặc bị đánh thức bởi ánh nắng chói chang và tiếng chuông điện thoại liên tục vang lên.
Đó là cuộc gọi của Tề Diệp.
“Văn tiên sinh, anh thật tuyệt vời,” Tề Diệp nghe có vẻ rất vui mừng. “Buổi sáng, người đại diện của tôi nói với tôi rằng tôi và anh ta đã được tuyển thẳng vào công ty Lăng Vân.”
“Chúc mừng.” Văn Thư Mặc vừa mở mắt đầu óc còn chút mê mang, khàn giọng nói.
“Văn tiên sinh, anh có thể liên hệ cho tôi một căn phòng được không?” Tề Diệp có chút ngượng ngùng: “Ở thành phố Sa chúng tôi vẫn còn chưa có chỗ ở cố định…”
Những chuyện như tìm phòng anh có thể nhờ Từ Chính là được, hiện tại đầu óc anh đều chỉ muốn nằm trên giường, “Tôi sẽ trả lời anh sau.”
Cúp điện thoại, Văn Thư Mặc chui vào chăn bông, anh chỉ muốn ngủ một giấc.
Đang nửa mê nửa tỉnh, anh lại bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, lần này anh thật sự mất bình tĩnh. Văn Thư Mặc tức giận nói: “Alo”
“Cậu với Lâm Thâm rốt cuộc có chuyện gì vậy?” Từ Chính có chút lo lắng.
Anh không hiểu chuyện gì, “Có chuyện gì vậy?”
“Cửa sổ tin tức đối với cậu là vô ích sau?” Từ Chính thở dài, “Tiêu đề giải trí.”
Tin tức giải trí? Cái này là cái mà anh dù có cảm thấy nhàm chán thì sẽ đi chơi game Tetris [1] chứ không xem mấy cái đó.
[1] Game Tetris là Trò chơi có bảy loại khối hình: I (thẳng đứng), J, L, O (vuông), S, T, Z. Ta thấy mỗi khối gạch được cấu tạo từ 4 hình vuông nhỏ xếp lại với nhau. Ta có thể coi các khối gạch đó như là những hình chữ nhật có kích thước khác nhau.
Các hình khác được tạo ra khi xoay các khối cơ bản này các góc tương ứng 90 độ, 180 độ, 270 độ.
Anh mặc dù không muốn nhưng lại ngoan ngoãn dùng ngón tay mở ra trang web, đập vào mắt là tiêu đề đỏ thẫm: Người yêu đồng tính của Thiên vương Nguyễn Băng lộ diện.
Phía dưới in một dòng chữ nhỏ khiến anh sửng sốt: nghi ngờ là công tử nhà họ Lâm.
Nguyễn Băng, một huyền thoại âm nhạc, đã trở nên nổi tiếng chỉ sau một đêm ở tuổi 16. Cho đến nay, đã hơn mười mấy năm trôi qua, mức độ nổi tiếng của anh ấy không giảm xuống mà chỉ ngày càng tăng lên. Ngay cả những người không chú ý đến những điều này cũng đều quen thuộc với anh ấy, điều này cho thấy anh ấy rất nổi tiếng.
Văn Thư Mặc không biết cơ thể mình đang run rẩy dù chỉ rất nhỏ, ấn mở trang web. Vào sáng sớm Ngày XX tháng XX, hai người xuất hiện trong một câu lạc bộ cấp cao ở thành phố Sa, cử chỉ thân mật.
Bức ảnh không rõ ràng lắm, rõ ràng là nó được chụp một cách bí mật. Nhưng anh lẽ nào không nhận ra bóng lưng của Lâm Thâm sao?
Ngày đó còn không phải là ngày sinh nhật của Kiều Kiều? Là do cái đêm mà anh đã thẳng thắn từ chối lời tỏ tình với Lâm Thâm? Lâm Thâm hóa ra đã ra ngoài sau khi tranh cãi với anh.
“Alo, alo…” Từ Chính thấy Văn Thư Mặc đã lâu không lên tiếng, không khỏi lên tiếng nhắc nhở anh. Văn Thư Mặc định thần lại, đưa điện thoại lên tai, giọng điệu cứng ngắc: “Tôi không biết.”
Từ Chính lại thôi không nói nữa, cuối cùng thở dài một hơi, “ Cậu muốn đặt cuộc phỏng vấn của Tề Đông ở đâu? Nó chỉ kéo phong cách của tòa soạn chúng ta xuống, nhưng rốt cuộc đó là giúp mấy cô gái nhỏ đang gào khóc. ”
“Xin lỗi.” Văn Thư Mặc nói nhanh: “Tôi sẽ lo việc đó khi tôi đi làm vào thứ hai. Không việc gì thì tôi cúp máy trước”.
Từ Chính còn chưa kịp nói thêm câu nào, Văn Thư Mặc đã ấn vào nút màu đỏ.
Văn Thư Mặc một bên tùy ý chọn thức ăn nhanh từ trong tủ lạnh, một bên tìm kiếm Nguyễn Băng trên Baidu.
Nguyễn Băng kém anh hai tuổi, năm nay mới 26 tuổi nhưng cậu ta đã nổi tiếng khắp cả nước. Năm 24 tuổi, cậu ta tổ chức họp báo và tuyên bố rút lui khỏi các sân khấu âm nhạc. Trong hai năm qua, các tay săn ảnh lớn dù làm cách nào cũng không thể tìm ra người tình đồng giới của Nguyễn Băng, ngay sau khi bức ảnh này được tung ra, ngay lập tức đứng đầu các trang tìm kiếm.
Nếu thật sự là Lâm Thâm thì không có gì ngạc nhiên. Những tin đồn như vậy, chỉ cần Lâm Thâm muốn, không có gì là cậu không thể xóa bỏ, rốt cuộc là không có ai ngốc đến mức chống đối với cả Lâm thị.
Rõ ràng biết rằng Lâm Thâm làm như vậy là để kích thích bản thân, nhưng trong lòng anh vẫn không khỏi đau xót.
Lúc năm giờ chiều, Văn Thư Mặc tự mình lấy vài bộ quần áo, dùng chìa khóa của Lâm Thâm đưa cho anh mở cửa vào nhà, chờ cậu trở về.
Ngôi nhà của Lâm Thâm rất đơn giản và thoáng mát, nhìn không giống như nhà của anh, trang trí xung quanh không phải toàn gam màu lạnh. Ví dụ, sàn nhà được trải một tấm thảm sang trọng màu trắng kem rất thoải mái khi bước vào, còn vỏ của máy điều hòa không khí màu cam .
Nhìn thấy chiếc TV ngoại cỡ lớn đặt trong phòng khách, Văn Thư Mặc nghiến răng, trong lòng mắng thầm tên tư bản chủ nghĩa độc ác.
Khi Lâm Thâm về đến nhà, cậu như được ý nguyện mà nhìn thấy Văn Thư Mặc ở trên ghế sô pha ở nhà mình, sắc mặt có chút dịu lại.
Đến gần hơn, hóa ra Văn Thư Mặc cuộn tròn trên ghế sô pha ngủ mất rồi.
Lâm Thâm đã đánh thức anh.
“Anh đã trở lại.” Văn Thư Mặc mắt mở mắt nhắm, hiển nhiên còn rất buồn ngủ.
“Ừ.” Giọng nói của Lâm Thâm nhẹ nhàng đến mức không nghe thấy là vui mừng hay tức giận, “Vào phòng ngủ đi.”
Văn Thư Mặc giãy giụa một lúc mới đứng dậy vươn vai.
“Hôm nay, hình ảnh của người bị nghi là người tình đồng tính của Thiên vương Nguyễn Băng đã xuất hiện trên các trang báo, Tiểu Ưu cũng rất tò mò. Bên dưới…”
Đài này do Văn Thư Mặc tình cờ điều chỉnh, xem một bộ phim truyền hình nhàm chán khiến anh buồn ngủ, ai biết được lúc này lại chiếu tin tức giải trí.
Lâm Thâm đang chuẩn bị vào phòng ngủ thay quần áo, đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn Văn Thư Mặc trên sô pha, mà vừa lúc Văn Thư Mặc cũng nhìn cậu. Hai mặt nhìn nhau, một phút, hai phút, ba phút Lâm Thâm vẫn như cũ trầm mặc không nói lời nào.
Văn Thư Mặc phá vỡ sự im lặng trước, “Anh không có gì để nói sao?”
Đôi mắt đen nhánh của Lâm Thâm nhìn chằm chằm vào anh, sau một lúc lâu, mới mấp máy môi: “Không có gì để nói.”
“A” Văn Thư Mặc quay đầu lại cười khẽ, có chút chế giễu: “Đúng vậy, Nguyễn Băng Tiêu Tùng mới là hợp với khẩu vị của anh.”
Nguyễn Băng thuộc kiểu xinh đẹp nhưng ngũ quan lại không hiện vẻ nữ tính, thân hình cũng thon gọn, chắc đẹp, chắc chắn là tốt nhất trong các loại Gay.
Lâm Thâm buông áo khoác xuống đất, trực tiếp đi tới ghế sô pha, bóng dáng cao lớn che khuất tầm mắt của Văn Thư Mặc, hai tay chống lên chỗ tựa lưng sau vai Văn Thư Mặc, từ trên cao nhìn xuống anh: ” Nguyễn Băng Tiêu Tùng thì sao?”
Thời điểm Lâm Thâm nghiêng người, Văn Thư Mặc cảm thấy không khí loãng đi một chút, bị Lâm Thâm nhìn chằm chằm có chút không thoải mái, anh không thể không đưa tay ra để đẩy cậu ra
Không ngờ Lâm Thâm dùng cả hai tay nắm lấy cổ tay Văn Thư Mặc rồi hôn xuống môi anh.
“Ô … ưm …” Văn Thư Mặc bị hôn đến mức tìm không phân biệt được đông tây nam bắc, mơ hồ nghe được tiếng nhạc chuông, “Điện thoại.”
Lâm Thâm không có lập tức buông Văn Thư Mặc ra, mà sau hai ba tiếng chuông mới buông ra, Văn Thư Mặc nhìn sợi chỉ bạc giữa môi khi hai người tách ra, gương mặt có chút nóng lên.
Hít thở sâu vài lần, rồi từ tốn trả lời điện thoại.
” Văn tiên sinh, chuyện sáng nay tôi nhờ anh sao rồi?”
Là Tề Diệp gọi tới,lúc này Văn Thư Mặc bỗng chợt nhớ ra Tề Diệp đã nhờ anh đi tìm nhà.
Kết quả hôm nay sau khi Từ Chính gọi điện đến, anh không ngừng nghĩ về chuyện giữa Nguyễn Băng và Lâm Thâm, hoàn toàn quên mất việc này. Thấy dáng vẻ Tề Diệp sốt ruột, Văn Thư Mặc nói: “Tôi tìm một lúc cũng không thấy có chỗ nào tốt, nhà tôi đang bỏ trống, nếu anh không chê thì tạm thời ở trong nhà của tôi.”
“Thật sao, quá tốt rồi, cảm ơn…”
Lời của Tề Diệp còn chưa nói xong, Lâm Thâm đã giật lấy điện thoại di động của anh rồi đập nó đi.
“Để anh ta sống trong nhà anh?” Mắt Lâm Thâm lóe lên tia lửa.
Văn Thư Mặc có chút ấp úng: “Ừ.”
Lâm Thâm dùng ngón trỏ vuốt cằm: “Tôi nghĩ anh đã quên hai dãy phòng này là của ai.”
“Chỉ là tạm thời ở mà thôi.” Văn Thư Mặc nhíu mày, “Nhiều nhất một hay hai tuần nữa tôi có thể tìm cho anh ấy một nơi ở hợp lý.”
“Tôi sẽ không đồng ý cho dù chỉ có một ngày.” Ngữ khí của Lâm Thâm vô cùng khẳng định.
Văn Thư Mặc cũng có chút tức giận, nói không chút lựa lời: “Anh nếu không chịu được cùng anh ấy sống trong một khu thì dọn ra ngoài đi.”
“Tôi dọn ra ngoài ?” Lâm Thâm trừng mắt nhìn Văn Thư Mặc, cười lạnh rồi cởi từng cúc áo ngủ của Văn Thư Mặc ra, “Đừng quên, hiện tại anh không đủ tư cách để thương lượng điều khoản với tôi.”
Làn da mịn bên ngoài đột nhiên có chút lạnh, Văn Thư Mặc hít một hơi.
Lâm Thâm dựa vào trong lồng ngực của anh lưu luyến, hôn một cái, trêu chọc rất thuần thục, Văn Thư Mặc thả người trên sô pha, dùng hai tay đang không có sức lực nắm tóc Lâm Thâm, nhẹ giọng nói: “Không cần.”
“Từ chối?” Lâm Thâm ngẩng đầu, trong mắt mang theo sự uy hiếp.
Động tác của tay cũng không dừng lại, đưa tay vào trong quần của Văn Thư Mặc, nắm lấy, xoa nhẹ.
“Ừm……”
Cùng với động tác của Lâm Thâm, Văn Thư Mặc không khỏi kêu một tiếng.
Lâm Thâm dùng môi liếm vành tai của anh, ghé sát vào bên tai dùng giọng điệu ôn nhu nói ra những lời tàn nhẫn: “Đừng nhịn nữa, tuy rằng giọng nói không động lòng người như Nguyễn Băng, nhưng tôi thích nghe anh rên rỉ.”
Lúc này Văn Thư Mặc giống như rơi vào trong hầm băng.
Chương 30 Nỗi đau trong tâm hồn
Văn Thư Mặc ngẩng đầu lên, lộ ra cái cổ tuyết trắng bị Lâm Thâm từng tấc hôn qua, khi nhẹ khi mạnh. Chiếc quần đã được cởi ra, nơi yếu ớt nhất bị người nắm trong tay.
Kỹ thuật của Lâm Thâm rất tốt, mặc dù bị khiêu khích rất nhiều nhưng Văn Thư Mặc cũng cắn chặt môi để ngăn mình phát ra âm thanh.
Anh không phải là Tiêu Tùng cũng không phải là Nguyễn Băng, lại không muốn so sánh với bất kỳ ai.
Khi đã đến cực hạn anh muốn bắn ra, nhưng cuối cùng đỉnh quy đầu bị che kín. Đồng thời hai chân bị kéo ra và nâng lên.
“Chịu đựng, chờ chút nữa chúng ta cùng nhau.”
Dịch bôi trơn lạnh chảy đến giữa đùi, ngón tay mân mê ở bên trong phát ra âm thanh khiến người ta đỏ mặt, trái tim đập loạn nhịp.
Sau khi khuếch trương xong, Lâm Thâm đem hai chân anh kéo càng rộng, đem thân mình đè ép lên. Không hề báo trước, cậu lập tức tiến vào chỗ sâu nhất, Văn Thư Mặc phát ra một tiếng kêu.
Lâm Thâm bắt đầu tùy ý di chuyển, nhưng ánh mắt lại không hề rời khỏi khuôn mặt Văn Thư Mặc. Anh nhắm chặt mắt, lông mày nhíu lại, hàm răng gắt gao cắn chặt môi. Dù động tác có dùng thêm lực đến đâu, anh cũng không phát ra bất cứ âm thanh nào.
“Kêu lên đi.”
Lâm Thâm thấp giọng ra lệnh, đồng thời hung hăng đĩnh vào sâu bên trong Văn Thư Mặc.
“A…”
Kích thích thật lớn khiến cho Văn Thư Mặc vượt qua lí trí mà phát ra một tiếng thở dốc.
“Lớn tiếng lên.”
Mỗi một lần đều lặp lại đâm vào điểm đó, Văn Thư Mặc mở to mắt, trong con ngươi vừa thẹn vừa tức giận nhìn thẳng Lâm Thâm.
Lâm Thâm nhận thấy môi dưới của Văn Thư Mặc bị cắn đến nát, chảy ra chất lỏng màu đỏ.
Côn thịt tùy ý luân động trong cơ thể bỗng dừng lại, Lâm Thâm cúi xuống đối mặt với Văn Thư Mặc, sắc mặt không tốt lắm, ngữ khí lạnh lùng đến không có độ ấm. “Buông ra!”
Văn Thư Mặc cũng đã nếm được vị máu, nhưng trên môi đau đớn khó chịu cũng không bằng với là bị xâm nhập thân thể, bị người yêu dùng để so sánh với người khác khiến anh cảm thấy khó chịu. Giống như muốn đối nghịch với Lâm Thâm đến cùng, Văn Thư Mặc kiên quyết cắn chặt miệng.
“Không nghe lời? Vậy tôi sẽ gọi cho thư ký ngay để hủy buổi thử giọng của Tề Đông.” Lâm Thâm rời khỏi người anh, làm bộ đi tới bàn trà lấy điện thoại di động.
“Đừng mà!”
Văn Thư Mặc đột nhiên ngồi dậy ngăn cản, Lâm Thâm nhìn vết thương trên môi anh mà lòng đau xót, nhưng nghĩ đến phía dưới của anh vì Tề Đông mà hy sinh lớn như vậy, còn đem cả phòng của mình đưa cho Tề Đông ở, đau lòng nháy mắt biến thành tức giận.
“Anh cho rằng đem làm chính mình bị thương, thì tôi sẽ buông tha cho anh sao?”
Khi nói chuyện giọng điệu của Lâm Thâm vô cùng nhẹ nhàng, dường như còn mang theo ý cười, nhưng lời nói phát ra lại tàn nhẫn vô tình.
“Đừng quên, hiện tại anh đã là tình nhân của tôi, tôi muốn thao anh lúc nào mà chẳng được.”
Nói xong những lời này, Lâm Thâm kéo Văn Thư Mặc lại, làm anh ghé vào trên ghế sô pha.
Lấy tư thế vũ nhục người như vậy, cậu lại một lần nữa tiến vào.
“A!”
Lâm Thâm cấm anh cắn môi, với chiều sâu xưa nay chưa từng có làm Văn Thư Mặc sợ hãi kêu lên.
“Tiếp tục.”
Hết lần này đến lần khác, không có một chút dâm thủy nào chảy ra, Văn Thư Mặc không thể chịu đựng được phát ra âm thanh rên rỉ.
Việc tra tấn như vậy làm đôi mắt của Văn Thư Mặc dần dần ươn ướt , không phải vì đau đớn mà vì khó chịu. Việc chăn gối nếu là đôi bên tình nguyện hẳn hai người sẽ cùng, nhưng Lâm Thâm lại dùng tư thế động vật giao hợp này làm tình khiến cho người ta không khỏi xấu hổ, khó chịu.
Văn Thư Mặc phải dùng hai tay giữ chặt tay vịn ghế sô pha để không bị ngã vì thế không thể rảnh tay lau những giọt nước mắt sắp chảy ra, chỉ có thể để nó nhỏ xuống má rồi biến mất trên ghế sô pha. Người phía sau sẽ không biết được cảm giác đó, cũng sẽ không đau lòng.
Tình nhân? Haha, đáy lòng Văn Thư Mặc tự diễu, nói rằng bản thân yêu anh, hóa ra cũng chỉ lợi dụng anh làm công cụ tình dục, đây là hình phạt cho việc từ chối lời cầu hôn của cậu sao?
Lâm Thâm đem người anh lật lại, những việc cậu làm chẳng qua không muốn nhìn thấy đôi môi đang chảy máu, hay ánh mắt kiên định mà thống khổ của anh, cậu sợ bản thân mình sẽ mềm lòng.
Nhưng khi nhìn thấy thân thể người bên dưới run rẩy, khớp xương bàn tay vịn lấy tay ghế sô pha trắng bệch, cơ hồ đem cả móng tay bong ra, trong lòng cậu đau nhói, đem người Văn Thư Mặc lật lại, lọt vào tầm mắt chính là con người ướt át cùng với khuôn mặt chưa khô nước mắt của Mặt Văn Thư đẫm.
Động tác Lâm Thâm chậm lại, nhẹ giọng hỏi: “Đau không?”
Văn Thư Mặc một mực không nói, Lâm Thâm không chịu khống chế mà muốn đi lau khô nước mắt trên mặt Văn Thư Mặc, nhưng lại bị Văn Thư Mặc gạt tay, khóe môi anh trào phúng: “Không cần tỏ ra vẻ giả mù sa mưa này, anh làm nhanh lên, đừng làm ảnh hưởng giấc ngủ của tôi.”
Động tác dưới thân Lâm Thâm dừng lại rồi tiếp tục, động tác trở nên dịu dàng hơn rất nhiều. Văn Thư Mặc nhìn không hiểu được biểu hiện trên khuôn mặt cậu, cũng không biết cậu có tức giận hay không.
Đột nhiên, bộ phận yếu ớt dưới thân bị Lâm Thâm nắm lấy, phía sau động tác của cậu thong thả, mỗi một lần đâm vào đều đâm đến tận cùng, ở phía trước động tác khiêu khích trên tay Lâm Thâm thập phần có kỹ xảo.
Không chịu nổi trước sau kích thích như vậy, Văn Thư Mặc đã sớm muốn bắn ra, nhưng đỉnh quy đầu cuối cũng vẫn lại bị chặn lại.
“Tôi đã nói, chúng ta cùng nhau ra, chịu đựng một chút.”
Lâm Thâm nở một nụ cười giống như là thiên sư, động tác của anh lại đột nhiên trở nên tàn nhẫn như ma quỷ.
Sau một lúc, Lâm Thâm rốt cục phóng thích toàn bộ trong cơ thể anh, tay cậu cũng buông ra khiến anh có thể phóng thích.
Kết thúc làm tình, sắc mặt Văn Thư Mặc ửng đỏ, miệng mở lớn thở phì phò, cả người không còn một chút sức lực nào.
Kỹ thuật của Lâm Thâm tốt anh biết, thể lực của cậu có thể kéo dài anh cũng biết, nhưng đây là lần đầu tiên anh bị làm đến mềm nhũn, không có sức lực như vậy. Sau đó Lâm Thâm đưa anh vào phòng tắm để tắm.
Nằm ở trong bồn tắm, Lâm Thâm muốn giúp anh rửa sạch tinh dịch trong cơ thể, Văn Thư Mặc cầm tay Lâm Thâm: “Tôi tự mình làm, không làm phiền anh.”
Lâm Thâm mỉm cười: “Không có gì, đây là một việc mà với tư cách là người yêu nên làm.”
Động tác rửa sạch thành thạo, nhẹ nhàng, không làm anh đau. Trong suốt 7 năm xa cách, Văn Thư Mặc không biết Lâm Thâm đã giúp bao nhiêu người tình rửa sạch thế này, trái tim anh bỗng như bị thứ gì đó chặn lại, khó chịu không thở ra được, anh nắm tay Lâm Thâm. .
“Tôi không có thói quen như thế này.”
“Còn chưa đủ sao? Còn muốn làm tiếp vài lần?” Văn Thư Mặc sắc mặt xanh mét, không dám từ chối, Lâm Thâm giúp anh tắm rửa nói, “Tương lai cảnh tượng này mỗi ngày đều sẽ xảy ra, Thư Mặc, anh phải học cách làm quen với nó. ”
“Mỗi ngày?” Văn Thư Mặc dựa vào thành bồn tắm, lộ ra ánh mắt giễu cợt: “Nếu ngày nào cũng ở đây, chẳng phải anh sẽ vắng vẻ Nguyễn Băng sao? Anh không phải rất thích nghe tiếng rên rỉ của cậu ta hả? Sao lại nhẫn tâm không đi an ủi cậu ta? ”
Lâm Thâm không tức giận, hung hăng ấn ngón tay vào nơi đó, cả người Văn Thư Mặc cứng đờ, Lâm Thâm nhìn vẻ mặt của anh cười hài lòng: “Đúng vậy, A Băng ngoan ngoãn như vậy, làm sao có thể bỏ mặc cậu ấy? Chỉ là cậu ấy sức khỏe không tốt lắm, không thể mỗi ngày đều vui vẻ, nếu không cậu ấy sẽ sinh bệnh.”
Nước nóng từ vòi không ngừng chảy vào bồn tắm, nước nóng ngày càng đầy, nhưng Văn Thư Mặc cảm thấy cả người lạnh đến phát run.
Anh vì Lâm Thâm mà bị bệnh trầm cảm, vì Lâm Thâm đã tự tử nhiều lần, nhưng Lâm Thâm từ trước đến nay đều không biết, cũng chưa từng hỏi anh. Đối với một người ngoài cuộc, nhưng lại rất quan tâm.
Không, không phải người ngoài. Nguyễn Băng là người cậu yêu, bảo bối của cậu. Cũng đúng, thái tử nhà họ Lâm một tay che trời nắm hết quyền lực, lại mặc kệ tai tiếng về chuyện tình cảm của mình với Nguyễn Băng, chứng tỏ cậu cố ý để giới truyền thông làm chuyện này. Về phần nguyên nhân, đương nhiên là bởi vì Nguyễn Băng là bảo bối của cậu.
Mà anh Văn Thư Mặc, cũng chỉ là công cụ tiết dục.
Bồn tắm rất lớn, chứa đầy nước có thể chứa hai người trưởng thành mà không gây cảm giác chật chội.
Lâm Thâm đi đến phòng khách nghe điện thoại, Văn Thư Mặc nhìn trần nhà màu trắng rồi từ từ thả mình xuống nước cho đến khi hòa vào nước.
Với sự giúp đỡ của Trần Huy Quang, căn bệnh trầm cảm của anh đã đỡ hơn, sau khi gặp lại Lâm Thâm, Lâm Thâm nói rằng cậu yêu anh, khi họ ở bên nhau lần nữa, anh cảm thấy rằng căn bệnh trầm cảm của mình sẽ được chữa khỏi.
Tuy nhiên, suy cho cùng thì người tính không bằng trời tính.
Vào lúc này, trong mắt Văn Thư Mặc chỉ có thể nhìn thấy mấy tia sáng đang đong đưa, không khí trong khoang ngực càng ngày càng ít, cảm giác hít thở không thông càng ngày càng mạnh, nhưng không cảm thấy khó chịu, ngược lại cảm thấy mình được giải thoát.
Trong lúc anh sắp ngất đi, thân thể bỗng nhiên bị một cánh tay nâng lên, trên mặt bị một cái tát thật mạnh dáng xuống, trong miệng nhanh chóng cảm nhận được vị máu tươi, bên tai là giọng nói tức giận như muốn giết người của Lâm Thâm.
“Anh đừng tưởng rằng chết rồi thì có thể giải thoát! Văn Thư Mặc! Nếu hôm nay anh chết, ngày mai tôi sẽ phong sát [1] Tề Đông!”
[1] Phong sát là việc một cơ quan tổ chức hay một cá nhân nào đó dùng quyền lực của mình để phong bế nghệ sĩ, không cho nghệ sĩ xuất hiện trước công chúng, ngăn chặn tài nguyên đến với nghệ sĩ.
Do bản năng sinh tồn của con người, Văn Thư Mặc mở miệng thật lớn mà hít thở không khí trong lành. Trong lòng anh thở dài, vẫn không chết được. Ngay sau đó, vẻ mặt tự giễu biến mất và thay vào đó là vẻ mặt nghi ngờ cùng khó hiểu, như thể thật sự bị một cái tát kia đánh cho ngốc.
“Tự sát? Anh đang nói cái gì vậy? Vừa rồi tôi chỉ là ngủ thiếp đi, có lẽ do quá mệt mỏi, không cẩn thận trượt chân vào bồn tắm. Công việc ở tạp chí tốt như thế, hiện giờ lại sống cùng một người là thái tử bên gia, tương lai của tôi rất sáng lạn, tôi việc gì mà lại phải tự sát? ”
Vẻ mặt Lâm Thâm cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, trong mắt hiện lên vẻ áy náy: “Thật xin lỗi.” Cậu bước tới đỡ Văn Thư Mặc đứng dậy, dùng áo choàng tắm đem người anh bọc lại,chặn ngang bế anh đi đến phòng ngủ.
Văn Thư Mặc không từ chối hay phản kháng, mệt mỏi nhắm mắt lại, ngoan ngoãn nằm trong lồng ngực cậu. Lâm Thâm đem anh đặt ở trên giường rồi mặc áo khoác cho mình đi ra ngoài, Văn Thư Mặc không hỏi, Lâm Thâm cũng không nói.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Văn Thư Mặc mới mở mắt ra, đáy mắt mắt là một mảnh lạnh băng cùng tĩnh mịch.
Bây giờ anh cảm thấy rằng Lâm Thâm sẽ đi đâu đó, có thể đi tìm Nguyễn Băng hay không không còn quan trọng nữa, bất kể điều gì cũng không quan trọng nữa.
Vừa rồi ở trong bồn tắm, anh thật sự muốn chết, nhưng anh sẽ không nói cho Lâm Thâm.
Căn bệnh trầm cảm của anh, anh sẽ không cho Lâm Thâm biết, vĩnh viễn cũng không.