Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4
Edit: Mini
Beta: Min
Tám giờ sáng ngày thứ hai, Hàn Triệt từ trên lầu đi xuống, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Hạ Đàn.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy màu vàng nhạt, tóc được búi củ tỏi trông rất hoạt bát đáng yêu, cả người đều tràn ngập sức sống thanh xuân.
Lúc này là thời điểm dùng bữa sáng, Hạ Đàn bưng khay gỗ, đi qua từng bàn ăn để mang bữa sáng lên cho khách, mỗi khi đưa một món cô đều tủm tỉm cười nói: "Mời cô chú dùng bữa."
Hạ Đàn mặc váy màu vàng nhạt đứng giữa đám người, đôi mắt cong cong tươi cười.
Hàn Triệt nhìn cô, không biết tại sao lại nghĩ đến vịt con nhỏ, cũng có màu vàng nhạt.
Hạ Đàn đưa cho khách một dĩa bánh bao chiên, tự hào giới thiệu: "Đây là món tủ của mẹ cháu, cực kỳ ngon, những chỗ khác không thể bằng đâu."
Bốn cái bánh bao chiên nóng hổi, phía mặt trên của mỗi cái bánh đều được phủ một lớp mè đen và một ít hành lá, hương thơm phưng phức.
Một cái ghế được kéo ra, phát ra tiếng động.
Hạ Đàn nhìn theo hướng âm thanh, ánh mắt lập tức bừng sáng lên, ôm lấy khay vui vẻ chạy đến: "Anh dậy rồi."
Hàn Triệt ngồi dựa vào cửa sổ, nghe vậy "ừ" một tiếng: " Bữa sáng có món gì vậy?"
Hạ Đàn lập tức gật đầu, "Có có có! Anh chờ chút! Tôi đem lên liền."
Hàn Triệt ngẩng đầu, còn chưa kịp nói chuyện, chỉ nhìn thấy được làn váy màu vàng nhạt trong nháy mắt đã chạy đến sân sau, chạy nhảy còn nhanh hơn cả thỏ.
Hàn Triệt lắc đầu nở nụ cười, liếc mắt nhìn sang nơi khác.
Lật ngược cái cốc đặt trên đĩa lên, cầm ấm trà rót cho mình một chén nước.
Hạ Đàn đi đến phòng bếp lấy cho Hàn Triệt một chén cháo gạo kê nóng hổi, lại cho anh 4 cái bánh bao chiên, lại suy nghĩ, sợ anh ăn không đủ nên lấy thêm 4 cái bánh nữa.
Đặt hết đồ ăn lên khay, đang muốn bưng ra ngoài, đột nhiên thấy mẹ vừa nướng xong bánh nướng, mùi thơm khiến cô phải nuốt nước miếng mấy lần, thế là vội cầm đĩa lấy một cái.
Mẹ Hạ liếc mắt nhìn cái khay của Hạ Đàn, đầy ắp không còn chỗ chứa.
Bà tưởng do nhiều khách gọi nên cũng không nói gì, thấy Hạ Đàn bưng khay chạy ra ngoài, dặn dò cô: "Con đi chậm một chút, coi chừng ngã."
"Con biết mà!"
Mẹ Hạ nhìn bóng lưng của con gái, lắc đầu cười: "Đã là cô gái lớn rồi mà vẫn còn hấp tấp như vậy."
Hạ Đàn đến đại sảnh thì đi thẳng đến trước mặt Hàn Triệt.
Cô đặt khay lên bàn, sau đó bắt đầu bày từng dĩa lên.
Cô đặt chén cháo gạo kê lên trước. Sợ Hàn Triệt ăn không đủ, cố ý múc một chén đầy, nóng hầm hập, khói tỏa nghi ngút.
Cô bưng lên nhưng vì quá nhiều, suýt nữa đổ ra ngoài.
"Để tôi." Hàn Triệt sợ cô bị bỏng, lên tiếng ngăn cản, anh tự tay bưng chén cháo đến trước mặt mình.
Hạ Đàn cười hi hi, lại lấy thêm hai dĩa bánh bao chiên để lên, nói: "Đây là do mẹ tôi làm, cực kỳ ngon."
Hàn Triệt "ừ", thuận miệng hỏi: "Bao nhiêu tiền?"
Hạ Đàn nhìn xung quanh, sau đó cúi thấp người, nhỏ giọng nói với Hàn Triệt: "Không tốn tiền, miễn phí."
Hàn Triệt trước giờ chỉ ở khách sạn cao cấp, bữa sáng đều đã được tính chung với tiền phòng, nghe Hạ Đàn nói vậy, cũng không nghĩ nhiều.
Hạ Đàn đặt dĩa bánh nướng cuối cùng lên bàn, nói: "Bánh này vừa nướng xong, cũng ngon lắm."
Hàn Triệt gật đầu, "Cảm ơn."
Anh cầm muỗng khuấy cho cháo bớt nóng, sau đó mới múc một muỗng, chậm rãi ăn.
Hạ Đàn đứng bên cạnh, nhìn Hàn Triệt ăn cơm, cảm thấy anh lại có thêm điểm tốt nữa rồi. Anh ăn cơm rất yên tĩnh, vừa nhìn đã biết là người người đàn ông có thái độ đúng mực.
Không giống như các bạn nam ở trường học của cô, mỗi lần ăn cơm trông chẳng khác nào sói đói chụp mồi.
Hàn Triệt không có thói quen để người khác nhìn mình ăn cơm, nhưng mà Hạ Đàn lại đứng bên cạnh không đi, anh im lặng một lát, cuối cùng vẫn ngẩng đầu, nhìn cô: "Hạ tiểu thư còn có việc gì sao?"
Hạ Đàn vẫn đang chìm đắm trong ảo tưởng của mình, đột nhiên nghe Hàn Triệt gọi, lúc này mới giật mình lấy lại tinh thần, "A, không... không có gì." Cô bưng khay lên, nói với Hàn Triệt: "Anh từ từ ăn, có việc gì thì gọi tôi."
Nói xong, quay đầu lại chỉ vào bên trong quầy bar, "Tôi ở đó."
Hàn Triệt "ừ"một tiếng, trả lời cô: "Được."
Hạ Đàn cong cong mắt, ôm khay vui vẻ chạy đến bên kia.
Trên thực tế, Hạ Đàn chuẩn bị đồ ăn cho Hàn Triệt cực kỳ nhiều.
Bình thường ở nhà anh ăn rất thanh đạm, nhìn mấy món ăn toàn dầu mỡ này anh thật sự không có hứng thú.
Nhưng mà cũng may chén cháo này xem như hợp khẩu vị của anh.
Ăn được một nửa, đột nhiên nghe bàn bên cạnh gọi một tiếng, "Tính tiền."
"Ôi! Đến đây!" Tiểu Trương đang lau bàn, nghe khách gọi tính tiền thì vội vàng chạy tới.
Hàn Triệt không khỏi sửng sốt, nghiêng đầu hỏi bàn bên cạnh, "Bữa sáng không phải miễn phí sao?"
Người đàn ông bàn bên cạnh trả lời: "Sao có thể chứ, tiền phòng ở khách sạn này đã rất rẻ rồi, không bao bữa sáng."
Hàn Triệt ngớ ra, nhìn bữa sáng trước mặt mình.
Vài phút trước, Hạ Đàn còn khẳng định chắc chắn với anh, miễn phí, không tốn tiền.
Anh không khỏi nhíu mày, nhìn chằm chằm dĩa bánh trên bàn, một lúc sau, lại "chậc" một tiếng.
Tiểu Trương đang tính tiền ở bàn bên cạnh, Hàn Triệt gõ lên bàn, nói: "Tính tiền cho tôi luôn đi."
Tiểu Trương sửng sốt, lập tức quay sang phía quầy bar gọi lớn, "Hạ Đàn, em lại đây."
Hạ Đàn đang ở quầy bar thử màu son mới với Thanh Thanh, nghe Tiểu Trương gọi cô, nâng mắt nhìn lại thấy Tiểu Trương đang đứng ở bàn Hàn Triệt, cô lập tức ném thỏi son, nhanh như thỏ chạy đến, "Có chuyện gì vậy? Có phải không đủ ăn không, phòng bếp còn...."
"Tính tiền đi." Hàn Triệt cắt ngang lời cô.
Hạ Đàn sững sờ, nhìn Hàn Triệt nói: "Không cần trả tiền đâu mà."
Hàn Triệt liếc mắt nhìn thoáng qua cô, "Tôi thấy người khác đều phải trả tiền."
Hạ Đàn "á" một tiếng, đôi mắt sạch sẽ nhìn Hàn Triệt nói: "Đây là tôi mời anh."
Hàn Triệt lấy ví tiền móc ra 100 đồng đặt lên bàn, sau đó đứng lên, "Mở quán là để làm ăn, nếu mỗi khách hàng đều mời như vậy, thì có còn muốn buôn bán nữa không."
Nói xong liền đi ra ngoài.
Hạ Đàn nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Hàn Triệt, một lúc lâu sau mới nói với anh, "Vì ngày hôm qua anh mời tôi nước trái cây, nên tôi mời lại anh."
Hàn Triệt cũng không trả lời cô, đi thẳng ra cửa.
Hạ Đàn nhìn ra ngoài cửa sổ, Hàn Triệt lại ra bờ sông hút thuốc.
Cô cúi đầu nhìn đồ ăn còn thừa lại trên bàn, không khỏi bĩu môi, tức giận mà nắm chặt váy.
Tiểu Trương đồng tình mà vỗ vai cô, thở dài nói: "Vị Hàn tiên sinh này hình như không nhận ra tình cảm của em thì phải."
Hạ Đàn mím môi, đi nhanh ra bên ngoài.
Hàn Triệt vẫn còn đứng ở bờ sông, Hạ Đàn lập tức chạy về phía anh.
Hàn Triệt thấy cô đến, quét mắt nhìn cô một cái: "Hết bận rồi?"
Hạ Đàn "ừ" một tiếng, nhìn anh chăm chú.
Hàn Triệt hút một hơi, sau đó dập tàn thuốc và ném vào thùng rác.
"Đi thôi." Nói xong thì đi về phía trước.
Hạ Đàn đuổi theo anh, "Đi đâu?"
Hàn Triệt dừng bước, nghiêng đầu nhìn cô, "Dẫn tôi đi tìm người, quên rồi sao?"
Hạ Đàn không quên. Cô chỉ đơn giản là không muốn đưa anh đi tìm mà thôi.
Nhưng mà anh đã nói rõ như vậy rồi, cô cũng chỉ có thể gật đầu, "Tôi dẫn anh đi."
Cô đi ở phía trước dẫn đường, Hàn Triệt đi đến sóng vai cùng cô.
Lúc này vẫn còn sáng sớm, đa số du khách vẫn chưa ra ngoài tham quan, trấn nhỏ hiếm khi im lặng được như vậy.
Hạ Đàn và Hàn Triệt đi cạnh nhau, sáng sớm gió sông bắt đầu thổi mạnh.
Mái tóc ở hai bên thái dương của Hạ Đàn bị thổi bay, cô nâng tay lên vén tóc ra sau tai, hỏi Hàn Triệt: " Lần này anh đến trấn Thiệu, chỉ đặc biệt tìm người thôi sao?"
Hàn Triệt "ừ" một tiếng, ánh mắt nhìn thẳng phía trước.
Hạ Đàn nghiêng đầu nhìn anh, "Người trong bức ảnh là gì của anh?"
Hàn Triệt nói: "Chuyện này không liên quan đến cô."
Hạ Đàn sửng sốt, cúi đầu lặng lẽ thì thầm trong miệng.
Người mà Hàn Triệt muốn tìm là bà nội Lưu, bức ảnh trên giấy chứng minh đã lâu năm rồi, nhưng chỉ cần vừa nhìn qua cô đã lập tức nhận ra được.
Bà nội Lưu không ở trong trấn, tất nhiên bọn họ sẽ không tìm được.
Hơn nữa bà nội Lưu quanh năm đều ở nhà, không thường xuyên ra ngoài, người biết bà không nhiều. Hạ Đàn tính toán sơ qua.
Bà nội Lưu ở thôn Tây bên ngoài thị trấn, cách trấn này hơn nửa giờ đi đường, con đường trong thôn chưa được tu sửa bằng xi măng, chỉ được lót bằng đá sỏi, gồ ghề, không bằng phẳng.
Từ thôn Đông đến thôn Tây, phải đi ngang một con đường ruộng.
Đường bờ ruộng rất hẹp, chỉ có thể cho một người đi.
Hạ Đàn vén váy dẫn đường đi ở phía trước, Hàn Triệt theo phía sau cô. Nhưng mà càng đi thì càng cảm thấy kỳ lạ.
Theo thông tin anh biết được, bà nội hẳn là phải ở trấn Thiệu, nhưng Hạ Đàn lại cố tình dẫn anh ra khỏi trấn.
Anh nhìn chằm chằm vào bóng lưng Hạ Đàn, không khỏi nhíu mày, vừa định hỏi cô muốn giở trò gì, phía trước đột nhiên truyền đến một tiếng "Ôi."
Hạ Đàn không cẩn thận dẫm phải cục đá, trẹo chân.
Cô đau đến mức ngồi xổm xuống, vô thức nhìn xuống mắt cá chân của mình.
Cô lấy tay xoa xoa, lập tức nhíu mày lại.
Đau quá.
Hàn Triệt đi đến bên cạnh cô, từ trên cao liếc xuống nhìn cô, "Không sao chứ?"
Lời nói là quan tâm, giọng điệu lại hết sức lạnh lùng.
Nhưng mà Hạ Đàn không nghe ra, cô gật gật đầu, "Trẹo chân rồi, anh đỡ tôi với."
Cô vẫn còn đang cúi đầu xoa mắt cá chân, tay kia đưa ra trước mặt Hàn Triệt.
Nhưng mà vươn tay cả nửa ngày, Hàn Triệt cũng không kéo cô lên.
Hạ Đàn sững sờ, ngẩng đầu.
Vừa mới nhấc đầu lên, liền nhìn thấy được đôi mắt lạnh lùng.
Hạ Đàn không khỏi giật mình, nghi hoặc mà nhìn Hàn Triệt: "Làm sao vậy?"
Hàn Triệt đã cảm thấy có chút mệt mỏi, đi thẳng vào vấn đề: "Hạ Đàn, tôi không có thời gian dây dưa với cô, nếu có thể thì giúp, còn không thể giúp thì tôi sẽ tự mình tìm. Cô đừng giở trò này nọ trước mặt tôi, nếu cô muốn thù lao, không sao cả, cô ra giá tiền đi...."
"Ý anh là gì?" Hạ Đàn nghe nói vậy, đột nhiên từ mặt đất đứng dậy, tức giận trừng mắt với Hàn Triệt, có chút kích động nói: "Ai muốn tiền của anh! Ai thèm khát gì tiền của anh chứ! Với lại không phải tôi đang dẫn anh đi tìm người sao!"
Hàn Triệt nhíu mày, rũ mắt, ánh mắt dừng lại ở trên chân cô.
Ánh mắt đó giống như đang nói, cô đang giả bộ, giở trò lừa bịp với anh.
Hạ Đàn ghét nhất là người khác đổ oan cho cô, tức đến phát khóc, "Tôi chỉ là bị trẹo chân thôi! Anh không muốn giúp thì đừng giúp, hung dữ với tôi làm gì!"
Hàn Triệt nhíu mày, nhìn cô.
Hạ Đàn đột nhiệt cảm thấy anh thật đáng ghét, xoay người, chạy về phía trước.
Hàn Triệt thấy cô chạy trốn còn nhanh hơn thỏ, lông mày nhíu càng chặt hơn.
Còn dám nói với anh không phải giả bộ?
Nói dối đầy mình.
Hạ Đàn lúc trước còn đi chậm rãi, nghĩ muốn có thêm thời gian ở bên cạnh Hàn Triệt.
Lúc này lại tuyệt đối không còn cái suy nghĩ đó nữa, cô chạy nhanh đến nhà bà nội Lưu, gõ gõ cửa: "Bà nội Lưu, là con! Tiểu Đàn!"
"A, tiểu Đàn đến sao!" Một giọng nói hiền lành được truyền ra từ bên trong, một lát sau, cửa được mở ra.
Nhà nông thôn kiểu cũ, bên trong cửa gỗ có khoảng sân nhỏ, trong sân có một cái giếng, một ít hoa cỏ, một chú chó nhỏ đáng yêu, còn có mấy con gà.
Bà nội Lưu đã hơi hoa mắt, trên người mặc chiếc áo vải bông màu xanh đậm, quần đen, chân mang một đôi giày vải màu đen. Ăn mặc dù mộc mạc, đơn giản nhưng rất sạch sẽ.
Hạ Đàn kéo tay bà nội Lưu, chỉ vào Hàn Triệt đứng bên cạnh cô, nói: "Bà ơi, hôm nay không phải con tìm bà, là anh ta."
Khi nói chuyện, cũng không them nghiêng đầu nhìn Hàn Triệt, nói xong liền buông tay bà nội Lưu ra: "Con còn có việc, con về trước nha bà!"
Dứt lời, quay đầu chạy về hướng đi đến lúc nãy, lúc đi ngang qua Hàn Triệt thật sự không thèm liếc mắt nhìn anh chút nào.
Hạ Đàn chạy một hơi về đến nhà, đầu tóc bù xù, đôi giày vải màu trắng lúc chạy đi cũng đầy bùn đất.
Cô vừa vào cửa, Thanh Thanh ở quầy bar đã ngẩng đầu lên, chỉ thấy một mình Hạ Đàn, nhìn ra phía sau cô hỏi: "Hàn tiên sinh đâu? Em không phải cùng anh ta ra ngoài sao?"
Hạ Đàn đi lên lầu "Đừng nhắc đến nữa, em không thích anh ta."
Thanh Thanh cùng Tiểu Trương liếc nhau, trong mắt hai người đầu tràn đầy tò mò.
Thanh Thanh cất giọng hỏi: "Làm sao vậy? Anh ta bắt nạt em sao?"
Hạ Đàn không hé răng, đi thẳng lên lầu ba.
Về tới phòng, lập tức ngồi lên trên giường, cởi giày ra kiểm tra chân mình.
Không xem còn đỡ, bây giờ nhìn mới thấy thôi xong rồi.
Lúc nãy cô chỉ muốn nhanh chóng quay về nên vẫn cố gắng chịu đau, bây giờ cả mắt cá chân đều đã sưng lên.
Cô nhíu nhíu mày, trong miệng thầm mắng "thật xui xẻo".
Không nghĩ đến Hàn Triệt lại nói cô giở trò lừa gạt, còn nói cô cần tiền của anh, tức giận không nhịn được cầm lấy cái gối hung hăng đập lên giường mấy cái!
Ai thèm muốn gì tiền của anh ta chứ!
Hạ Đàn ngồi ở trong phòng một lát, lấy nước lạnh đắp lên chân, kết quả đắp hồi lâu vẫn không giảm được chút nào, mắt cá chân của cô đã sưng lên giống như cái móng heo luôn rồi.
Hạ Đàn thầm nghĩ thôi xong đời rồi, vội vàng mang dép lê vào, khập khiễng đi xuống lầu.
Thanh Thanh đang ở quầy bar đăng ký phòng cho khách trọ, ngẩng đầu lên thấy Hạ Đàn khập khiễng bước xuống, vội vàng hỏi: "Em bị làm sao vậy? Đang yên lành sao biến thành người què rồi?"
Tiểu Trương cũng vội vàng qua đỡ cô: "Em ra cửa có một chuyến mà biến thành thương binh rồi?"
Hạ Đàn nói: "Dẫm phải cục đá nên trẹo chân, chị giúp em lấy rượu thuốc lại đây xoa chút."
Tiểu Trương đỡ Hạ Đàn ngồi lên ghế, sau đó xoay người vào quầy bar tìm rượu thuốc.
Hạ Đàn ngồi trên ghế, một chân buông thõng, một chân để lên mặt ghế.
Tiểu Trương mang rượu thuốc đến, đưa cho cô: "Có ổn không đấy?"
Cô ngồi xổm xuống, nhìn mắt cá chân Hạ Đàn sưng đỏ lên, nhíu mày, "Em dẫm đá trẹo chân thôi mà sao sưng lên như móng heo vậy?"
Hạ Đàn vừa dùng bông gòn thấm rượu thuốc vừa thờ ơ mà nói: "Trẹo chân, lại chạy một đoạn."
Tiểu Trương mở to hai mắt, "Đã trẹo chân mà em còn chạy, không thấy đau sao?"
"Ai da, chị không cần lo cho em, cứ làm việc trước đi." Hạ Đàn lấy bông đã thấm rượu thuốc xoa lên vết sưng đỏ trên mắt cá chân, sức lực vừa phải.
Khách sạn tràn ngập mùi rượu thuốc, Hàn Triệt vừa đến cửa đã nghe được mùi.
Vừa bước vào đã nhìn thấy Hạ Đàn ngồi trên ghế bên cạnh cầu thang.
Thị lực Hàn Triệt rất tốt, liếc mắt qua đã nhìn thấy mắt cá chân sưng đỏ của Hạ Đàn, cô đang dùng rượu thuốc tự mình xoa nắn.
Anh không khỏi run lên.
Thì ra lúc nãy thật sự bị trẹo chân.
Anh bước đến chỗ cô, cúi đầu nhìn xuống, lông mày không khỏi nhăn lại, "Sao mà nghiêm trọng đến vậy?"
Hạ Đàn đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng vào ánh mắt Hàn Triệt. Nghĩ đến cô có lòng tốt dẫn anh đi tìm người, anh lại hung dữ với cô, lúc đó còn lạnh lùng nhìn cô chằm chằm, khuôn mặt nhỏ nhắn tức khắc căng chặt, "Không liên quan đến anh."
Cô đóng nắp bình rượu thuốc lại, mang dép lê vào đứng dậy, sau đó cầm bình rượu thuốc lên, xoay người khập khiễng bước lên lầu.
Hàn Triệt theo sau, giữ chặt cánh tay cô, Hạ Đàn giống như bị điện giật, lập tức né tránh.
Hàn Triệt: ".......Tôi đỡ cô lên."
Hạ Đàn mấp môi, "Tôi tự đi."
Hàn Triệt vẫn đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm vào bóng lưng khập khiễng của Hạ Đàn, đột nhiên cảm thấy rất đau đầu.
A, tiểu nha đầu thật sự rất khó dỗ dành.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Hàn tổng, những ngày khó dỗ vẫn còn ở phía sau ~ ~
Beta: Min
Tám giờ sáng ngày thứ hai, Hàn Triệt từ trên lầu đi xuống, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Hạ Đàn.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy màu vàng nhạt, tóc được búi củ tỏi trông rất hoạt bát đáng yêu, cả người đều tràn ngập sức sống thanh xuân.
Lúc này là thời điểm dùng bữa sáng, Hạ Đàn bưng khay gỗ, đi qua từng bàn ăn để mang bữa sáng lên cho khách, mỗi khi đưa một món cô đều tủm tỉm cười nói: "Mời cô chú dùng bữa."
Hạ Đàn mặc váy màu vàng nhạt đứng giữa đám người, đôi mắt cong cong tươi cười.
Hàn Triệt nhìn cô, không biết tại sao lại nghĩ đến vịt con nhỏ, cũng có màu vàng nhạt.
Hạ Đàn đưa cho khách một dĩa bánh bao chiên, tự hào giới thiệu: "Đây là món tủ của mẹ cháu, cực kỳ ngon, những chỗ khác không thể bằng đâu."
Bốn cái bánh bao chiên nóng hổi, phía mặt trên của mỗi cái bánh đều được phủ một lớp mè đen và một ít hành lá, hương thơm phưng phức.
Một cái ghế được kéo ra, phát ra tiếng động.
Hạ Đàn nhìn theo hướng âm thanh, ánh mắt lập tức bừng sáng lên, ôm lấy khay vui vẻ chạy đến: "Anh dậy rồi."
Hàn Triệt ngồi dựa vào cửa sổ, nghe vậy "ừ" một tiếng: " Bữa sáng có món gì vậy?"
Hạ Đàn lập tức gật đầu, "Có có có! Anh chờ chút! Tôi đem lên liền."
Hàn Triệt ngẩng đầu, còn chưa kịp nói chuyện, chỉ nhìn thấy được làn váy màu vàng nhạt trong nháy mắt đã chạy đến sân sau, chạy nhảy còn nhanh hơn cả thỏ.
Hàn Triệt lắc đầu nở nụ cười, liếc mắt nhìn sang nơi khác.
Lật ngược cái cốc đặt trên đĩa lên, cầm ấm trà rót cho mình một chén nước.
Hạ Đàn đi đến phòng bếp lấy cho Hàn Triệt một chén cháo gạo kê nóng hổi, lại cho anh 4 cái bánh bao chiên, lại suy nghĩ, sợ anh ăn không đủ nên lấy thêm 4 cái bánh nữa.
Đặt hết đồ ăn lên khay, đang muốn bưng ra ngoài, đột nhiên thấy mẹ vừa nướng xong bánh nướng, mùi thơm khiến cô phải nuốt nước miếng mấy lần, thế là vội cầm đĩa lấy một cái.
Mẹ Hạ liếc mắt nhìn cái khay của Hạ Đàn, đầy ắp không còn chỗ chứa.
Bà tưởng do nhiều khách gọi nên cũng không nói gì, thấy Hạ Đàn bưng khay chạy ra ngoài, dặn dò cô: "Con đi chậm một chút, coi chừng ngã."
"Con biết mà!"
Mẹ Hạ nhìn bóng lưng của con gái, lắc đầu cười: "Đã là cô gái lớn rồi mà vẫn còn hấp tấp như vậy."
Hạ Đàn đến đại sảnh thì đi thẳng đến trước mặt Hàn Triệt.
Cô đặt khay lên bàn, sau đó bắt đầu bày từng dĩa lên.
Cô đặt chén cháo gạo kê lên trước. Sợ Hàn Triệt ăn không đủ, cố ý múc một chén đầy, nóng hầm hập, khói tỏa nghi ngút.
Cô bưng lên nhưng vì quá nhiều, suýt nữa đổ ra ngoài.
"Để tôi." Hàn Triệt sợ cô bị bỏng, lên tiếng ngăn cản, anh tự tay bưng chén cháo đến trước mặt mình.
Hạ Đàn cười hi hi, lại lấy thêm hai dĩa bánh bao chiên để lên, nói: "Đây là do mẹ tôi làm, cực kỳ ngon."
Hàn Triệt "ừ", thuận miệng hỏi: "Bao nhiêu tiền?"
Hạ Đàn nhìn xung quanh, sau đó cúi thấp người, nhỏ giọng nói với Hàn Triệt: "Không tốn tiền, miễn phí."
Hàn Triệt trước giờ chỉ ở khách sạn cao cấp, bữa sáng đều đã được tính chung với tiền phòng, nghe Hạ Đàn nói vậy, cũng không nghĩ nhiều.
Hạ Đàn đặt dĩa bánh nướng cuối cùng lên bàn, nói: "Bánh này vừa nướng xong, cũng ngon lắm."
Hàn Triệt gật đầu, "Cảm ơn."
Anh cầm muỗng khuấy cho cháo bớt nóng, sau đó mới múc một muỗng, chậm rãi ăn.
Hạ Đàn đứng bên cạnh, nhìn Hàn Triệt ăn cơm, cảm thấy anh lại có thêm điểm tốt nữa rồi. Anh ăn cơm rất yên tĩnh, vừa nhìn đã biết là người người đàn ông có thái độ đúng mực.
Không giống như các bạn nam ở trường học của cô, mỗi lần ăn cơm trông chẳng khác nào sói đói chụp mồi.
Hàn Triệt không có thói quen để người khác nhìn mình ăn cơm, nhưng mà Hạ Đàn lại đứng bên cạnh không đi, anh im lặng một lát, cuối cùng vẫn ngẩng đầu, nhìn cô: "Hạ tiểu thư còn có việc gì sao?"
Hạ Đàn vẫn đang chìm đắm trong ảo tưởng của mình, đột nhiên nghe Hàn Triệt gọi, lúc này mới giật mình lấy lại tinh thần, "A, không... không có gì." Cô bưng khay lên, nói với Hàn Triệt: "Anh từ từ ăn, có việc gì thì gọi tôi."
Nói xong, quay đầu lại chỉ vào bên trong quầy bar, "Tôi ở đó."
Hàn Triệt "ừ"một tiếng, trả lời cô: "Được."
Hạ Đàn cong cong mắt, ôm khay vui vẻ chạy đến bên kia.
Trên thực tế, Hạ Đàn chuẩn bị đồ ăn cho Hàn Triệt cực kỳ nhiều.
Bình thường ở nhà anh ăn rất thanh đạm, nhìn mấy món ăn toàn dầu mỡ này anh thật sự không có hứng thú.
Nhưng mà cũng may chén cháo này xem như hợp khẩu vị của anh.
Ăn được một nửa, đột nhiên nghe bàn bên cạnh gọi một tiếng, "Tính tiền."
"Ôi! Đến đây!" Tiểu Trương đang lau bàn, nghe khách gọi tính tiền thì vội vàng chạy tới.
Hàn Triệt không khỏi sửng sốt, nghiêng đầu hỏi bàn bên cạnh, "Bữa sáng không phải miễn phí sao?"
Người đàn ông bàn bên cạnh trả lời: "Sao có thể chứ, tiền phòng ở khách sạn này đã rất rẻ rồi, không bao bữa sáng."
Hàn Triệt ngớ ra, nhìn bữa sáng trước mặt mình.
Vài phút trước, Hạ Đàn còn khẳng định chắc chắn với anh, miễn phí, không tốn tiền.
Anh không khỏi nhíu mày, nhìn chằm chằm dĩa bánh trên bàn, một lúc sau, lại "chậc" một tiếng.
Tiểu Trương đang tính tiền ở bàn bên cạnh, Hàn Triệt gõ lên bàn, nói: "Tính tiền cho tôi luôn đi."
Tiểu Trương sửng sốt, lập tức quay sang phía quầy bar gọi lớn, "Hạ Đàn, em lại đây."
Hạ Đàn đang ở quầy bar thử màu son mới với Thanh Thanh, nghe Tiểu Trương gọi cô, nâng mắt nhìn lại thấy Tiểu Trương đang đứng ở bàn Hàn Triệt, cô lập tức ném thỏi son, nhanh như thỏ chạy đến, "Có chuyện gì vậy? Có phải không đủ ăn không, phòng bếp còn...."
"Tính tiền đi." Hàn Triệt cắt ngang lời cô.
Hạ Đàn sững sờ, nhìn Hàn Triệt nói: "Không cần trả tiền đâu mà."
Hàn Triệt liếc mắt nhìn thoáng qua cô, "Tôi thấy người khác đều phải trả tiền."
Hạ Đàn "á" một tiếng, đôi mắt sạch sẽ nhìn Hàn Triệt nói: "Đây là tôi mời anh."
Hàn Triệt lấy ví tiền móc ra 100 đồng đặt lên bàn, sau đó đứng lên, "Mở quán là để làm ăn, nếu mỗi khách hàng đều mời như vậy, thì có còn muốn buôn bán nữa không."
Nói xong liền đi ra ngoài.
Hạ Đàn nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Hàn Triệt, một lúc lâu sau mới nói với anh, "Vì ngày hôm qua anh mời tôi nước trái cây, nên tôi mời lại anh."
Hàn Triệt cũng không trả lời cô, đi thẳng ra cửa.
Hạ Đàn nhìn ra ngoài cửa sổ, Hàn Triệt lại ra bờ sông hút thuốc.
Cô cúi đầu nhìn đồ ăn còn thừa lại trên bàn, không khỏi bĩu môi, tức giận mà nắm chặt váy.
Tiểu Trương đồng tình mà vỗ vai cô, thở dài nói: "Vị Hàn tiên sinh này hình như không nhận ra tình cảm của em thì phải."
Hạ Đàn mím môi, đi nhanh ra bên ngoài.
Hàn Triệt vẫn còn đứng ở bờ sông, Hạ Đàn lập tức chạy về phía anh.
Hàn Triệt thấy cô đến, quét mắt nhìn cô một cái: "Hết bận rồi?"
Hạ Đàn "ừ" một tiếng, nhìn anh chăm chú.
Hàn Triệt hút một hơi, sau đó dập tàn thuốc và ném vào thùng rác.
"Đi thôi." Nói xong thì đi về phía trước.
Hạ Đàn đuổi theo anh, "Đi đâu?"
Hàn Triệt dừng bước, nghiêng đầu nhìn cô, "Dẫn tôi đi tìm người, quên rồi sao?"
Hạ Đàn không quên. Cô chỉ đơn giản là không muốn đưa anh đi tìm mà thôi.
Nhưng mà anh đã nói rõ như vậy rồi, cô cũng chỉ có thể gật đầu, "Tôi dẫn anh đi."
Cô đi ở phía trước dẫn đường, Hàn Triệt đi đến sóng vai cùng cô.
Lúc này vẫn còn sáng sớm, đa số du khách vẫn chưa ra ngoài tham quan, trấn nhỏ hiếm khi im lặng được như vậy.
Hạ Đàn và Hàn Triệt đi cạnh nhau, sáng sớm gió sông bắt đầu thổi mạnh.
Mái tóc ở hai bên thái dương của Hạ Đàn bị thổi bay, cô nâng tay lên vén tóc ra sau tai, hỏi Hàn Triệt: " Lần này anh đến trấn Thiệu, chỉ đặc biệt tìm người thôi sao?"
Hàn Triệt "ừ" một tiếng, ánh mắt nhìn thẳng phía trước.
Hạ Đàn nghiêng đầu nhìn anh, "Người trong bức ảnh là gì của anh?"
Hàn Triệt nói: "Chuyện này không liên quan đến cô."
Hạ Đàn sửng sốt, cúi đầu lặng lẽ thì thầm trong miệng.
Người mà Hàn Triệt muốn tìm là bà nội Lưu, bức ảnh trên giấy chứng minh đã lâu năm rồi, nhưng chỉ cần vừa nhìn qua cô đã lập tức nhận ra được.
Bà nội Lưu không ở trong trấn, tất nhiên bọn họ sẽ không tìm được.
Hơn nữa bà nội Lưu quanh năm đều ở nhà, không thường xuyên ra ngoài, người biết bà không nhiều. Hạ Đàn tính toán sơ qua.
Bà nội Lưu ở thôn Tây bên ngoài thị trấn, cách trấn này hơn nửa giờ đi đường, con đường trong thôn chưa được tu sửa bằng xi măng, chỉ được lót bằng đá sỏi, gồ ghề, không bằng phẳng.
Từ thôn Đông đến thôn Tây, phải đi ngang một con đường ruộng.
Đường bờ ruộng rất hẹp, chỉ có thể cho một người đi.
Hạ Đàn vén váy dẫn đường đi ở phía trước, Hàn Triệt theo phía sau cô. Nhưng mà càng đi thì càng cảm thấy kỳ lạ.
Theo thông tin anh biết được, bà nội hẳn là phải ở trấn Thiệu, nhưng Hạ Đàn lại cố tình dẫn anh ra khỏi trấn.
Anh nhìn chằm chằm vào bóng lưng Hạ Đàn, không khỏi nhíu mày, vừa định hỏi cô muốn giở trò gì, phía trước đột nhiên truyền đến một tiếng "Ôi."
Hạ Đàn không cẩn thận dẫm phải cục đá, trẹo chân.
Cô đau đến mức ngồi xổm xuống, vô thức nhìn xuống mắt cá chân của mình.
Cô lấy tay xoa xoa, lập tức nhíu mày lại.
Đau quá.
Hàn Triệt đi đến bên cạnh cô, từ trên cao liếc xuống nhìn cô, "Không sao chứ?"
Lời nói là quan tâm, giọng điệu lại hết sức lạnh lùng.
Nhưng mà Hạ Đàn không nghe ra, cô gật gật đầu, "Trẹo chân rồi, anh đỡ tôi với."
Cô vẫn còn đang cúi đầu xoa mắt cá chân, tay kia đưa ra trước mặt Hàn Triệt.
Nhưng mà vươn tay cả nửa ngày, Hàn Triệt cũng không kéo cô lên.
Hạ Đàn sững sờ, ngẩng đầu.
Vừa mới nhấc đầu lên, liền nhìn thấy được đôi mắt lạnh lùng.
Hạ Đàn không khỏi giật mình, nghi hoặc mà nhìn Hàn Triệt: "Làm sao vậy?"
Hàn Triệt đã cảm thấy có chút mệt mỏi, đi thẳng vào vấn đề: "Hạ Đàn, tôi không có thời gian dây dưa với cô, nếu có thể thì giúp, còn không thể giúp thì tôi sẽ tự mình tìm. Cô đừng giở trò này nọ trước mặt tôi, nếu cô muốn thù lao, không sao cả, cô ra giá tiền đi...."
"Ý anh là gì?" Hạ Đàn nghe nói vậy, đột nhiên từ mặt đất đứng dậy, tức giận trừng mắt với Hàn Triệt, có chút kích động nói: "Ai muốn tiền của anh! Ai thèm khát gì tiền của anh chứ! Với lại không phải tôi đang dẫn anh đi tìm người sao!"
Hàn Triệt nhíu mày, rũ mắt, ánh mắt dừng lại ở trên chân cô.
Ánh mắt đó giống như đang nói, cô đang giả bộ, giở trò lừa bịp với anh.
Hạ Đàn ghét nhất là người khác đổ oan cho cô, tức đến phát khóc, "Tôi chỉ là bị trẹo chân thôi! Anh không muốn giúp thì đừng giúp, hung dữ với tôi làm gì!"
Hàn Triệt nhíu mày, nhìn cô.
Hạ Đàn đột nhiệt cảm thấy anh thật đáng ghét, xoay người, chạy về phía trước.
Hàn Triệt thấy cô chạy trốn còn nhanh hơn thỏ, lông mày nhíu càng chặt hơn.
Còn dám nói với anh không phải giả bộ?
Nói dối đầy mình.
Hạ Đàn lúc trước còn đi chậm rãi, nghĩ muốn có thêm thời gian ở bên cạnh Hàn Triệt.
Lúc này lại tuyệt đối không còn cái suy nghĩ đó nữa, cô chạy nhanh đến nhà bà nội Lưu, gõ gõ cửa: "Bà nội Lưu, là con! Tiểu Đàn!"
"A, tiểu Đàn đến sao!" Một giọng nói hiền lành được truyền ra từ bên trong, một lát sau, cửa được mở ra.
Nhà nông thôn kiểu cũ, bên trong cửa gỗ có khoảng sân nhỏ, trong sân có một cái giếng, một ít hoa cỏ, một chú chó nhỏ đáng yêu, còn có mấy con gà.
Bà nội Lưu đã hơi hoa mắt, trên người mặc chiếc áo vải bông màu xanh đậm, quần đen, chân mang một đôi giày vải màu đen. Ăn mặc dù mộc mạc, đơn giản nhưng rất sạch sẽ.
Hạ Đàn kéo tay bà nội Lưu, chỉ vào Hàn Triệt đứng bên cạnh cô, nói: "Bà ơi, hôm nay không phải con tìm bà, là anh ta."
Khi nói chuyện, cũng không them nghiêng đầu nhìn Hàn Triệt, nói xong liền buông tay bà nội Lưu ra: "Con còn có việc, con về trước nha bà!"
Dứt lời, quay đầu chạy về hướng đi đến lúc nãy, lúc đi ngang qua Hàn Triệt thật sự không thèm liếc mắt nhìn anh chút nào.
Hạ Đàn chạy một hơi về đến nhà, đầu tóc bù xù, đôi giày vải màu trắng lúc chạy đi cũng đầy bùn đất.
Cô vừa vào cửa, Thanh Thanh ở quầy bar đã ngẩng đầu lên, chỉ thấy một mình Hạ Đàn, nhìn ra phía sau cô hỏi: "Hàn tiên sinh đâu? Em không phải cùng anh ta ra ngoài sao?"
Hạ Đàn đi lên lầu "Đừng nhắc đến nữa, em không thích anh ta."
Thanh Thanh cùng Tiểu Trương liếc nhau, trong mắt hai người đầu tràn đầy tò mò.
Thanh Thanh cất giọng hỏi: "Làm sao vậy? Anh ta bắt nạt em sao?"
Hạ Đàn không hé răng, đi thẳng lên lầu ba.
Về tới phòng, lập tức ngồi lên trên giường, cởi giày ra kiểm tra chân mình.
Không xem còn đỡ, bây giờ nhìn mới thấy thôi xong rồi.
Lúc nãy cô chỉ muốn nhanh chóng quay về nên vẫn cố gắng chịu đau, bây giờ cả mắt cá chân đều đã sưng lên.
Cô nhíu nhíu mày, trong miệng thầm mắng "thật xui xẻo".
Không nghĩ đến Hàn Triệt lại nói cô giở trò lừa gạt, còn nói cô cần tiền của anh, tức giận không nhịn được cầm lấy cái gối hung hăng đập lên giường mấy cái!
Ai thèm muốn gì tiền của anh ta chứ!
Hạ Đàn ngồi ở trong phòng một lát, lấy nước lạnh đắp lên chân, kết quả đắp hồi lâu vẫn không giảm được chút nào, mắt cá chân của cô đã sưng lên giống như cái móng heo luôn rồi.
Hạ Đàn thầm nghĩ thôi xong đời rồi, vội vàng mang dép lê vào, khập khiễng đi xuống lầu.
Thanh Thanh đang ở quầy bar đăng ký phòng cho khách trọ, ngẩng đầu lên thấy Hạ Đàn khập khiễng bước xuống, vội vàng hỏi: "Em bị làm sao vậy? Đang yên lành sao biến thành người què rồi?"
Tiểu Trương cũng vội vàng qua đỡ cô: "Em ra cửa có một chuyến mà biến thành thương binh rồi?"
Hạ Đàn nói: "Dẫm phải cục đá nên trẹo chân, chị giúp em lấy rượu thuốc lại đây xoa chút."
Tiểu Trương đỡ Hạ Đàn ngồi lên ghế, sau đó xoay người vào quầy bar tìm rượu thuốc.
Hạ Đàn ngồi trên ghế, một chân buông thõng, một chân để lên mặt ghế.
Tiểu Trương mang rượu thuốc đến, đưa cho cô: "Có ổn không đấy?"
Cô ngồi xổm xuống, nhìn mắt cá chân Hạ Đàn sưng đỏ lên, nhíu mày, "Em dẫm đá trẹo chân thôi mà sao sưng lên như móng heo vậy?"
Hạ Đàn vừa dùng bông gòn thấm rượu thuốc vừa thờ ơ mà nói: "Trẹo chân, lại chạy một đoạn."
Tiểu Trương mở to hai mắt, "Đã trẹo chân mà em còn chạy, không thấy đau sao?"
"Ai da, chị không cần lo cho em, cứ làm việc trước đi." Hạ Đàn lấy bông đã thấm rượu thuốc xoa lên vết sưng đỏ trên mắt cá chân, sức lực vừa phải.
Khách sạn tràn ngập mùi rượu thuốc, Hàn Triệt vừa đến cửa đã nghe được mùi.
Vừa bước vào đã nhìn thấy Hạ Đàn ngồi trên ghế bên cạnh cầu thang.
Thị lực Hàn Triệt rất tốt, liếc mắt qua đã nhìn thấy mắt cá chân sưng đỏ của Hạ Đàn, cô đang dùng rượu thuốc tự mình xoa nắn.
Anh không khỏi run lên.
Thì ra lúc nãy thật sự bị trẹo chân.
Anh bước đến chỗ cô, cúi đầu nhìn xuống, lông mày không khỏi nhăn lại, "Sao mà nghiêm trọng đến vậy?"
Hạ Đàn đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng vào ánh mắt Hàn Triệt. Nghĩ đến cô có lòng tốt dẫn anh đi tìm người, anh lại hung dữ với cô, lúc đó còn lạnh lùng nhìn cô chằm chằm, khuôn mặt nhỏ nhắn tức khắc căng chặt, "Không liên quan đến anh."
Cô đóng nắp bình rượu thuốc lại, mang dép lê vào đứng dậy, sau đó cầm bình rượu thuốc lên, xoay người khập khiễng bước lên lầu.
Hàn Triệt theo sau, giữ chặt cánh tay cô, Hạ Đàn giống như bị điện giật, lập tức né tránh.
Hàn Triệt: ".......Tôi đỡ cô lên."
Hạ Đàn mấp môi, "Tôi tự đi."
Hàn Triệt vẫn đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm vào bóng lưng khập khiễng của Hạ Đàn, đột nhiên cảm thấy rất đau đầu.
A, tiểu nha đầu thật sự rất khó dỗ dành.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Hàn tổng, những ngày khó dỗ vẫn còn ở phía sau ~ ~