Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 61
Hàn Triệt chở Hạ Đàn đi dạo một vòng bên bờ sông, cho đến khi chạng vạng, mặt trời ngả về Tây.
Trên đường có không ít tuyết, không khí chợt lạnh hơn vài phần.
Hạ Đàn ngồi ở yên sau, gió thổi phà vào mặt, cô phải lấy nón áo khoác trùm lên đầu, hai tay đút vào trong túi áo Hàn Triệt, hỏi: "Bây giờ chúng ta đi đâu vậy anh?"
Hàn Triệt nói: "Về nhà."
Hạ Đàn à một tiếng, rồi cười ngọt ngào.
Hoàng hôn buông xuống phía sau lưng, từng cơn gió thổi qua kẽ tóc.
Hạ Đàn ngồi ở yên sau xe, ôm Hàn Triệt, mặt cô dán sát vào lưng anh.
Ánh chiều tà màu đỏ cảm soi rọi lên bóng dáng hai người, tựa như sự lãng mạn dịu dàng của năm tháng.
- ---
Đến dịp năm mới, ngày hôm đó Hạ Đàn ở nhà thu dọn hành lý, chuẩn bị để ngày mai về quê.
Khoảng hơn ba giờ chiều, trợ lý Hà đến đón cô.
Cậu ta dẫn theo nhiều người, chuyển vài hộp đồ vào nhà.
Hạ Đàn hơi ngây ngốc, chỉ vào mấy cái hộp, "Đây là gì vậy?"
Hà Vũ cười, nói: "Là Hàn Triệt chuẩn bị, hình như là quà tặng năm mới cho ba mẹ cô."
Hạ Đàn sững sờ một chớp mắt một sau, sau đó cười tươi.
Cô vỗ nhẹ vào cái hộp. Việc này Hàn Triệt lại suy nghĩ chu đáo hơn cô nhiều.
Lúc Hàn Triệt trở về đã là buổi tối, Hạ Đàn đang buồn chán làm tổ trên sô pha xem TV, ôm một gói kẹo trong ngực.
"Anh về rồi."
Hàn Triệt ừ một tiếng rồi đóng cửa lại, thay dép đi vào nhà.
"Xếp hành lý xong chưa em?" Hàn Triệt vừa hỏi vừa bước đến ngồi cạnh Hạ Đàn, cầm cái ly nước trên bàn lên uống.
Hạ Đàn gật gật đầu, "Em xếp xong rồi. Nhưng mà quà tặng anh mua cho ba mẹ em ấy, làm sao xách hết được?"
"Gửi vận chuyển thôi." Hàn Triệt đặt ly nước xuống, nghiêng người qua, ôm Hạ Đàn lên đùi mình.
Hạ Đàn đang ngậm kẹo trong miệng, thế là tiến tới móm vào miệng Hàn Triệt.
Hàn Triệt ngậm viên kẹo rồi sẵn đó căn lên môi Hạ Đàn.
Hạ Đàn cười, vòng tay qua cổ anh, hai người hôn nhau một lúc lâu.
sau khi kết thúc, lúc này Hàn Triệt mới nói chuyện chính, "Anh có tìm người xem lịch, ngày 16 tháng 10 cuối năm nay là ngày tốt đó."
Hạ Đàn ơ lên rồi nghiêng đầu nhìn anh.
Hàn Triệt nhìn cô chằm chằm, sau đó mới nois: "Ý anh là chuyện hôn lễ."
Ngón tay Hạ Đàn vân vê nút áo sơ mi của anh, giương mắt lên nhìn anh cười, "Có sớm quá không? Em vẫn còn nhỏ mà."
Hàn Triệt cười lên, véo cằm cô, "Không muốn gả cho anh? Hửm?"
Hạ Đàn cười khúc khích, nhúc nhích cái mông gần anh hơn, ôm cổ Hàn Triệt, làm bộ làm tịch thở dài, "Em đâu có gấp đâu, nhưng mà nghĩ lại thì tuổi anh cũng không còn nhỏ nữa, thôi thì em cố mà gả cho anh sớm chút vậy."
Hàn Triệt liếc nhìn cô một cái, cười như không cười, "À, thế thì phải cảm ơn em gái Tiểu Hạ rồi."
Hạ Đàn ha hả cười, khóe miệng nhếch lên cao, "Không có gì Hàn tổng."
- ---
Hàn Triệt và Hạ Đàn về quê lần này, đã chuẩn bị rất nhiều quà tặng, tất cả họ hàng đều có một phần.
Không thể không nói, con người của Hàn Triệt, rất biết cách lấy lòng người khác.
Chỉ mấy ngày ngắn ngủn, ông bà nội ngoại hai bên từ trên xuống dưới, cho đến các cô dì chú thím, ai nấy cũng đều rất hài lòng với Hàn Triệt.
Ông nội lớn tuổi nên rất thích chơi mạt chược. Theo như cách nói của ông cụ, có tuổi rồi, chơi mạt chược sẽ minh mẫn đầu óc hơn.
Làm sao Hàn Triệt có thể đánh thật chứ, toàn bộ quá trình đều là đưa bài cho ông nội cô ăn. Ông cụ thắng được mấy ván, cao hứng chết đi được.
Hà Đàn lén lúc nhìn anh, kéo cánh tay anh, đè giọng nói nhỏ: "Anh vỗ mông ngựa như thế có làm quá không vậy?"
Hàn Triệt khẽ cười, không biết xấu hổ trả lời, "Đâu có."
Hạ Đàn cười hừ thành tiếng.
Hàn Triệt chỉ cười cười, nắm tay Hạ Đàn rồi giữ ấm cho cô.
Lần này Hàn Triệt và Hạ Đàn về đây, ngoại trừ chúc Tết, cũng là muốn chuẩn bị xin phép kết hôn với ba mẹ Hạ Đàn.
Chuyện hôn lễ, Hạ Đàn không am hiểu lắm, tất cả đều do Hàn Triệt chuẩn bị.
Hạ Đàn sợ mấy chuyện rườm rà thế này, thậm chí còn muốn bỏ bớt vài thủ tục, hai người chọn ngày tốt rồi đi đăng ký kết hôn là được rồi.
Nhưng đàn ông sẽ có suy nghĩ của đàn ông, Hàn Triệt không muốn Hạ Đàn ủy khuất bất cứ chuyện gì.
Ngày cưới được ấn định vào ngày 16 tháng 10 cuối năm nay, từ bây giờ đến lúc đó cũng còn gần hơn nửa năm nữa.
Tháng 6, Hạ Đàn tốt nghiệp, ghi danh phỏng vấn, cuối tháng có thể báo danh, cô có thể hưởng thụ kỳ nghỉ hè cuối cùng trước khi đi làm.
Lần nghỉ hè này của Hạ Đàn trôi qua vô vùng thoải mái, những cây hoa kiểng trong sân được cô chăm sóc vô cùng tươi tốt.
Trong nhà lại có thêm một thành viên mới, mùa đông năm trước, vào một đêm tuyết rơi, trên đường Hạ Đàn và Hàn Triệt về nhà, đã cứu được một con chó đi lạc.
Thời điểm nhặt được Tiểu Bạch, lông trên người đều bị cạo trọc, người gầy như que củi, cuộn mình run rẩy ở góc tường.
Lúc mới mang nó về nhà, nó rất sợ người, luôn cụp đuôi trốn ở một góc không dám động đậy.
Hạ Đàn rảnh rỗi sẽ ôm nó vào lòng, thời gian dần lâu, Tiểu Bạch trở nên vô cùng dính Hạ Đàn, tính tình cũng hoạt bát hơn.
Hạ Đàn nằm sấp trên ban công của thư phòng, nhìn Tiểu Bạch vui sướng chạy nhảy trong sân.
Cô chống đầu nhìn cười.
Đứng ở ban công một lúc, xoay người đi vào thư phòng, nằm sấp trên lưng Hàn Triệt, ôm anh từ phía sau, "Anh còn bận bao lâu nữa vậy?"
Hàn Triệt nói: "Sắp xong rồi, lát nữa anh dẫn em ra ngoài nhé."
"Đi đâu ạ?"
Hàn Triệt nói: "Đi thử áo cưới, sẵn đó đi xem nhẫn cưới luôn."
"Được ạ." Hạ Đàn vui vẻ, nghiêng đầu qua hôn lên mặt Hàn Triệt, "Nhanh nha."
Khóe môi Hàn Triệt nhếch lên, đáp, "Đã biết, anh xong ngay đây."
...........
Váy cưới của Hạ Đàn là được thiết kế riêng độc nhất vô nhị, cả thế giới cũng chỉ có duy nhất một bộ này.
Ban đầu dự định là sẽ đưa đến nhà, nhưng Hàn Triệt muốn đi mua nhẫn cưới, cho nên sẵn dịp đến xem luôn.
Hạ Đàn đi vào phòng thử áo cưới, Hàn Triệt ngồi sô pha chờ ở bên ngoài.
Áo cưới thiết kế có hơi phức tạp, cần phải có người giúp cô mặc một lúc lâu.
Hàn Triệt ngồi trên sô pha, nhàm chán mà chơi điện thoại.
Trong nháy mắt cửa phòng mở ra, ánh mắt Hàn Triệt như bị đứng hình.
Hạ Đàn hơi nắm vạt váy cưới, bước lên phía trước nhìn Hàn Triệt, "Đẹp không anh?"
Không hiểu vì sao, cô cảm thấy có hơi xấu hổ.
Đôi mắt Hàn Triệt tối đen lại, nhìn cô, một hồi lâu không hề nói gì.
Hạ Đàn thấy Hàn Triệt cả nửa ngày không trả lời mình, lại hỏi tiếp một câu, "Không đẹp hả anh?"
Nói xong, không biết vì sao mặt đỏ bừng lên.
Hàn Triệt thấy Hạ Đàn bởi vì thẹn thùng mà đỏ mặt, cuối cùng không nhịn được cười, anh đứng dậy, bước đến trước mặt Hạ Đàn, xoay người cô lại, nhìn thẳng vào gương, rồi ôm eo cô từ phía sau, nhỏ giọng nói bên tai cô: "Rất đẹp."
Tai Hạ Đàn nóng lên, quay đầu lại nhìn anh, "Thật ạ?"
Hàn Triệt cười, cúi xuống hôn môi cô, "Thật, trái tim của anh cũng bị em cướp mất rồi."
Người đàn ông xuất chúng như vậy, khi nói lời âu yếm cô cùng quyến rũ.
Mấy nhân viên cửa hàng áo cưới đứng ở bên cạnh cũng toàn là cô gái nhỏ nghe thế cũng cúi đầu xấu hổ.
Hạ Đàn mím môi cười, ngẩng đầu lên, nhỏ giọng nói với Hàn Triệt: "Vậy em đi thay đồ nhé, chúng ta còn đi mua nhẫn nữa."
Hàn Triệt rũ mắt nhìn cô, gật đầu, "Được, anh chờ em."
Trên đường có không ít tuyết, không khí chợt lạnh hơn vài phần.
Hạ Đàn ngồi ở yên sau, gió thổi phà vào mặt, cô phải lấy nón áo khoác trùm lên đầu, hai tay đút vào trong túi áo Hàn Triệt, hỏi: "Bây giờ chúng ta đi đâu vậy anh?"
Hàn Triệt nói: "Về nhà."
Hạ Đàn à một tiếng, rồi cười ngọt ngào.
Hoàng hôn buông xuống phía sau lưng, từng cơn gió thổi qua kẽ tóc.
Hạ Đàn ngồi ở yên sau xe, ôm Hàn Triệt, mặt cô dán sát vào lưng anh.
Ánh chiều tà màu đỏ cảm soi rọi lên bóng dáng hai người, tựa như sự lãng mạn dịu dàng của năm tháng.
- ---
Đến dịp năm mới, ngày hôm đó Hạ Đàn ở nhà thu dọn hành lý, chuẩn bị để ngày mai về quê.
Khoảng hơn ba giờ chiều, trợ lý Hà đến đón cô.
Cậu ta dẫn theo nhiều người, chuyển vài hộp đồ vào nhà.
Hạ Đàn hơi ngây ngốc, chỉ vào mấy cái hộp, "Đây là gì vậy?"
Hà Vũ cười, nói: "Là Hàn Triệt chuẩn bị, hình như là quà tặng năm mới cho ba mẹ cô."
Hạ Đàn sững sờ một chớp mắt một sau, sau đó cười tươi.
Cô vỗ nhẹ vào cái hộp. Việc này Hàn Triệt lại suy nghĩ chu đáo hơn cô nhiều.
Lúc Hàn Triệt trở về đã là buổi tối, Hạ Đàn đang buồn chán làm tổ trên sô pha xem TV, ôm một gói kẹo trong ngực.
"Anh về rồi."
Hàn Triệt ừ một tiếng rồi đóng cửa lại, thay dép đi vào nhà.
"Xếp hành lý xong chưa em?" Hàn Triệt vừa hỏi vừa bước đến ngồi cạnh Hạ Đàn, cầm cái ly nước trên bàn lên uống.
Hạ Đàn gật gật đầu, "Em xếp xong rồi. Nhưng mà quà tặng anh mua cho ba mẹ em ấy, làm sao xách hết được?"
"Gửi vận chuyển thôi." Hàn Triệt đặt ly nước xuống, nghiêng người qua, ôm Hạ Đàn lên đùi mình.
Hạ Đàn đang ngậm kẹo trong miệng, thế là tiến tới móm vào miệng Hàn Triệt.
Hàn Triệt ngậm viên kẹo rồi sẵn đó căn lên môi Hạ Đàn.
Hạ Đàn cười, vòng tay qua cổ anh, hai người hôn nhau một lúc lâu.
sau khi kết thúc, lúc này Hàn Triệt mới nói chuyện chính, "Anh có tìm người xem lịch, ngày 16 tháng 10 cuối năm nay là ngày tốt đó."
Hạ Đàn ơ lên rồi nghiêng đầu nhìn anh.
Hàn Triệt nhìn cô chằm chằm, sau đó mới nois: "Ý anh là chuyện hôn lễ."
Ngón tay Hạ Đàn vân vê nút áo sơ mi của anh, giương mắt lên nhìn anh cười, "Có sớm quá không? Em vẫn còn nhỏ mà."
Hàn Triệt cười lên, véo cằm cô, "Không muốn gả cho anh? Hửm?"
Hạ Đàn cười khúc khích, nhúc nhích cái mông gần anh hơn, ôm cổ Hàn Triệt, làm bộ làm tịch thở dài, "Em đâu có gấp đâu, nhưng mà nghĩ lại thì tuổi anh cũng không còn nhỏ nữa, thôi thì em cố mà gả cho anh sớm chút vậy."
Hàn Triệt liếc nhìn cô một cái, cười như không cười, "À, thế thì phải cảm ơn em gái Tiểu Hạ rồi."
Hạ Đàn ha hả cười, khóe miệng nhếch lên cao, "Không có gì Hàn tổng."
- ---
Hàn Triệt và Hạ Đàn về quê lần này, đã chuẩn bị rất nhiều quà tặng, tất cả họ hàng đều có một phần.
Không thể không nói, con người của Hàn Triệt, rất biết cách lấy lòng người khác.
Chỉ mấy ngày ngắn ngủn, ông bà nội ngoại hai bên từ trên xuống dưới, cho đến các cô dì chú thím, ai nấy cũng đều rất hài lòng với Hàn Triệt.
Ông nội lớn tuổi nên rất thích chơi mạt chược. Theo như cách nói của ông cụ, có tuổi rồi, chơi mạt chược sẽ minh mẫn đầu óc hơn.
Làm sao Hàn Triệt có thể đánh thật chứ, toàn bộ quá trình đều là đưa bài cho ông nội cô ăn. Ông cụ thắng được mấy ván, cao hứng chết đi được.
Hà Đàn lén lúc nhìn anh, kéo cánh tay anh, đè giọng nói nhỏ: "Anh vỗ mông ngựa như thế có làm quá không vậy?"
Hàn Triệt khẽ cười, không biết xấu hổ trả lời, "Đâu có."
Hạ Đàn cười hừ thành tiếng.
Hàn Triệt chỉ cười cười, nắm tay Hạ Đàn rồi giữ ấm cho cô.
Lần này Hàn Triệt và Hạ Đàn về đây, ngoại trừ chúc Tết, cũng là muốn chuẩn bị xin phép kết hôn với ba mẹ Hạ Đàn.
Chuyện hôn lễ, Hạ Đàn không am hiểu lắm, tất cả đều do Hàn Triệt chuẩn bị.
Hạ Đàn sợ mấy chuyện rườm rà thế này, thậm chí còn muốn bỏ bớt vài thủ tục, hai người chọn ngày tốt rồi đi đăng ký kết hôn là được rồi.
Nhưng đàn ông sẽ có suy nghĩ của đàn ông, Hàn Triệt không muốn Hạ Đàn ủy khuất bất cứ chuyện gì.
Ngày cưới được ấn định vào ngày 16 tháng 10 cuối năm nay, từ bây giờ đến lúc đó cũng còn gần hơn nửa năm nữa.
Tháng 6, Hạ Đàn tốt nghiệp, ghi danh phỏng vấn, cuối tháng có thể báo danh, cô có thể hưởng thụ kỳ nghỉ hè cuối cùng trước khi đi làm.
Lần nghỉ hè này của Hạ Đàn trôi qua vô vùng thoải mái, những cây hoa kiểng trong sân được cô chăm sóc vô cùng tươi tốt.
Trong nhà lại có thêm một thành viên mới, mùa đông năm trước, vào một đêm tuyết rơi, trên đường Hạ Đàn và Hàn Triệt về nhà, đã cứu được một con chó đi lạc.
Thời điểm nhặt được Tiểu Bạch, lông trên người đều bị cạo trọc, người gầy như que củi, cuộn mình run rẩy ở góc tường.
Lúc mới mang nó về nhà, nó rất sợ người, luôn cụp đuôi trốn ở một góc không dám động đậy.
Hạ Đàn rảnh rỗi sẽ ôm nó vào lòng, thời gian dần lâu, Tiểu Bạch trở nên vô cùng dính Hạ Đàn, tính tình cũng hoạt bát hơn.
Hạ Đàn nằm sấp trên ban công của thư phòng, nhìn Tiểu Bạch vui sướng chạy nhảy trong sân.
Cô chống đầu nhìn cười.
Đứng ở ban công một lúc, xoay người đi vào thư phòng, nằm sấp trên lưng Hàn Triệt, ôm anh từ phía sau, "Anh còn bận bao lâu nữa vậy?"
Hàn Triệt nói: "Sắp xong rồi, lát nữa anh dẫn em ra ngoài nhé."
"Đi đâu ạ?"
Hàn Triệt nói: "Đi thử áo cưới, sẵn đó đi xem nhẫn cưới luôn."
"Được ạ." Hạ Đàn vui vẻ, nghiêng đầu qua hôn lên mặt Hàn Triệt, "Nhanh nha."
Khóe môi Hàn Triệt nhếch lên, đáp, "Đã biết, anh xong ngay đây."
...........
Váy cưới của Hạ Đàn là được thiết kế riêng độc nhất vô nhị, cả thế giới cũng chỉ có duy nhất một bộ này.
Ban đầu dự định là sẽ đưa đến nhà, nhưng Hàn Triệt muốn đi mua nhẫn cưới, cho nên sẵn dịp đến xem luôn.
Hạ Đàn đi vào phòng thử áo cưới, Hàn Triệt ngồi sô pha chờ ở bên ngoài.
Áo cưới thiết kế có hơi phức tạp, cần phải có người giúp cô mặc một lúc lâu.
Hàn Triệt ngồi trên sô pha, nhàm chán mà chơi điện thoại.
Trong nháy mắt cửa phòng mở ra, ánh mắt Hàn Triệt như bị đứng hình.
Hạ Đàn hơi nắm vạt váy cưới, bước lên phía trước nhìn Hàn Triệt, "Đẹp không anh?"
Không hiểu vì sao, cô cảm thấy có hơi xấu hổ.
Đôi mắt Hàn Triệt tối đen lại, nhìn cô, một hồi lâu không hề nói gì.
Hạ Đàn thấy Hàn Triệt cả nửa ngày không trả lời mình, lại hỏi tiếp một câu, "Không đẹp hả anh?"
Nói xong, không biết vì sao mặt đỏ bừng lên.
Hàn Triệt thấy Hạ Đàn bởi vì thẹn thùng mà đỏ mặt, cuối cùng không nhịn được cười, anh đứng dậy, bước đến trước mặt Hạ Đàn, xoay người cô lại, nhìn thẳng vào gương, rồi ôm eo cô từ phía sau, nhỏ giọng nói bên tai cô: "Rất đẹp."
Tai Hạ Đàn nóng lên, quay đầu lại nhìn anh, "Thật ạ?"
Hàn Triệt cười, cúi xuống hôn môi cô, "Thật, trái tim của anh cũng bị em cướp mất rồi."
Người đàn ông xuất chúng như vậy, khi nói lời âu yếm cô cùng quyến rũ.
Mấy nhân viên cửa hàng áo cưới đứng ở bên cạnh cũng toàn là cô gái nhỏ nghe thế cũng cúi đầu xấu hổ.
Hạ Đàn mím môi cười, ngẩng đầu lên, nhỏ giọng nói với Hàn Triệt: "Vậy em đi thay đồ nhé, chúng ta còn đi mua nhẫn nữa."
Hàn Triệt rũ mắt nhìn cô, gật đầu, "Được, anh chờ em."