Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 35
Mùi hương cỏ huân y nhàn nhạt, thật sự có tác dụng an thần.
Hạ Đàn quấn quít bám lấy Hàn Triệt nói chuyện một hồi, cơn buồn ngủ kéo đến, cô tìm một tư thế thoải mái rồi nằm trong lồng ngực Hàn Triệt, ôm eo anh, vài giây sau đã ngủ say.
Hàn Triệt lại không ngủ, không phải là không ngủ được mà là không muốn ngủ.
Anh rũ mắt nhìn Hạ Đàn trong lòng mình. Cô nằm nghiêng người, gối đầu trên cánh tay anh, ôm anh và ngủ rất ngon.
Anh chăm chú nhìn cô một lúc, khóe môi lơ đãng khẽ gợn lên ý cười, nâng tay lên, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve lên gò má của cô.
Lấy túi hương dưới gối ra, anh cầm lên đối diện với cửa sổ, mượn ánh trăng nhìn một hồi lâu, ý cười trong mắt lại càng sâu hơn nữa.
Anh cầm túi hương trong lòng bàn tay, cúi đầu, kê cằm cọ cọ lên đỉnh đầu Hạ Đàn, lúc này mới chịu nhắm mắt lại.
Đêm khuya, trong phòng im lặng không một tiếng động, mùi cỏ huân y thoang thoảng lan tỏa ra khắp xung quanh.
Giấc ngủ của Hạ Đàn luôn luôn tốt, tối hôm qua quên cài đồng hồ báo thức, ngủ thẳng cả buổi sáng đến khi tự tỉnh dậy, lấy điện thoại ra xem, vậy mà đã hơn mười giờ sáng.
Hôm nay là thứ năm, cả buổi sáng đều có tiết.
Hạ Đàn giật mình một cái, bật dậy từ trên giường ngồi lên.
Cũng không kịp mang giày, nhảy xuống giường, chạy một mạch ra bên ngoài.
"Hàn Triệt, em bị trễ rồi!" Giọng điệu Hạ Đàn sốt ruột, mái tóc dài rối bời bù xù chạy xuống cầu thang.
Trong tay Hàn Triệt đang cầm ly sữa nóng đi từ trong bếp ra.
Ngẩng đầu nhìn thấy Hạ Đàn, cười cười.
Đi đến trước sô pha ngồi xuống, đặt ly sữa lên trên bàn trà, tìm điếu thuốc từ trong bao thuốc lá ra, nói: "Lại đây uống sữa nào."
Giờ phút này Hạ Đàn còn tâm trạng nào mà uống sữa nữa, chạy đến sô pha, đặt mông ngồi xuống bên cạnh Hàn Triệt, "Sao anh không gọi em dậy chứ?"
Cô có hơi oán giận, tiết khác không tính đi, nhưng hôm nay có tiết văn học đương đại, giáo viên bộ môn này có tiếng là thích điểm danh lại còn nói rõ, nếu vắng mặt một lần thì trực tiếp treo môn luôn.
Hàn Triệt không trả lời, khóe môi gợn lên ý cười, đặt điếu thuốc lên giữa môi rồi tìm cái bật lửa trên bàn trà.
Hạ Đàn gọi điện cho Lý Kỳ, chuông reo lên một tiếng lập tức được nối thông.
Lý Kỳ đè giọng nói, "Có chuyện gì thế?"
Hạ Đàn khẩn trương hỏi: "Hôm nay thầy có điểm danh không?"
"Có."
"Hả?!"
"Không sao đâu, không phải cậu đã nhờ người đưa đơn xin phép đến rồi à, mình giúp cậu nộp lên rồi." Lý Kỳ nói xong. Hạ Đàn hơi sững sờ, vô thức nhìn lại Hàn Triệt. Anh hơi khom lưng, cúi đầu đang hút thuốc.
Dường như cảm giác được cô đang nhìn anh, cũng nâng mắt nhìn cô một cái, khóe môi nhếch lên cười.
Ngay lập tức Hạ Đàn đã hiểu ra, chắc chắn là Hàn Triệt đã xin phép cho cô rồi.
Chẳng phải anh cũng có thời khóa biểu của cô sao.
Nói với Lý Kỳ thêm hai câu rồi cúp máy. Không nhịn được mà trừng mắt với Hàn Triệt, "Anh xin nghỉ cũng không nói với em một câu, làm em sợ muốn chết."
Hàn Triệt cười, "Ừm, chính là cố tình dọa em đó."
Hạ Đàn tức giận, trừng mắt giật lấy điếu thuốc trên miệng anh, đè xuống gạt tàn.
Hàn Triệt mỉm cười cũng kệ cô, nói: "Uống sữa đi nào."
Hạ Đàn sô pha tuột xuống ngồi trên thảm sàn nhà, hai tay bưng ly sữa ấm áp.
Cô cúi đầu hớp từng ngụm nhỏ.
Bánh kem chưa kịp ăn từ tối hôm qua vẫn còn đặt trên bàn trà.
Một tay Hạ Đàn cầm chén, một tay lấy muỗng, múc một muỗng bánh ngọt kèm bơ, đút vào miệng mình.
Bánh xốp mềm, thơm mùi bơ ngọt ngào.
Cô lại múc thêm một muỗng, quay đầu lại đút cho Hàn Triệt, "Bánh kem chưa kịp ăn nữa, anh nếm thử đi."
Hàn Triệt cúi đầu, mở miệng ăn vào.
Hai mắt Hạ Đàn cong lên, nhìn anh, "Ăn ngon không anh?"
Hàn Triệt cười cười, "Ừm, ăn ngon."
Hạ Đàn mỉm cười vui vẻ, xoay lại tiếp tục ăn bánh.
Cô vừa mới tỉnh ngủ, tóc cũng chưa kịp chải rất lộn xộn.
Hàn Triệt ngồi ở phía sau lưng, nâng tay lên vuốt thẳng lại cho cô.
Hạ Đàn nằm sấp lên bàn trà vừa ăn bánh kem vừa uống sữa.
Một mình cô thôi mà ăn hơn nửa cái bánh kem, lại uống hết một ly sữa, ăn no căng bụng, nằm lên bàn trà không cử động nổi.
Hàn Triệt đang ở sau lưng chải tóc giúp cô.
Dường như anh nghịch tóc cô nghiện luôn rồi, chơi cả buổi trời.
Đúng là Hàn Triệt chơi nghiện rồi, tự thắt bím tóc cho cô, nhưng anh là một người đàn ông như thế thì làm sao có thể làm được chứ, loay hoay cả nửa ngày làm tóc Hạ Đàn rối tung bù xù cả lên, so với trước kia còn lộn xộn hơn nữa.
Hàn Triệt nhìn thế không nhịn được mà khẽ cười.
Hạ Đàn giơ tay ra phía sau sờ sờ.
Cô vừa đụng đến hai bím tóc, buộc rất lỏng lẻo, cảm giác chỉ cần hơi cử động một cái thôi là sẽ tuột ra ngay.
Cô bật mở camera của điện thoại lên, nhìn vào màn hình.
Nhìn một cái khiến cô sợ choáng váng.
Tóc rối như ổ gà, bím tóc cột lỏng lẻo, một ít tóc được cột gọn gàng, một ít còn lại phất phơ ở ngoài, rối tung lộn xộn, nhìn cứ như mới từ trong vụ nổ bước ra.
Hạ Đàn trợn tròn cả hai mắt.
Hàn Triệt không nhịn cười được, lưng dựa vào sô pha, cười đến ngực phập phồng, trong phòng khách đều là tiếng cười sang sảng của anh.
Hạ Đàn thở dài, "Nhìn giống như em gái quê vậy đó."
Thế nhưng vẫn không cởi bỏ bím tóc ra, cô đứng từ trên sàn nhà lên, ngồi lên đùi Hàn Triệt, kéo tay tay, cúi đầu sờ sờ chiếc nhẫn ở ngón giữa của anh.
Hàn Triệt mỉm cười, nâng người cô lên, kéo vào bên trong lòng mình.
Mông Hạ Đàn dịch tới dịch lui trên đùi Hàn Triệt, hai tay ôm cổ anh.
Hàn Triệt nhìn vào bím tóc mà mình đã buộc cho Hạ Đàn, thật sự không nhịn được nữa, anh vừa cười vừa giúp cô tháo ra.
Hạ Đàn cũng mặc kệ anh.
Lần đầu tiên cô cảm thấy Hàn Triệt vẫn còn ngây thơ đến như vậy.
"Hàn Triệt."
"Hửm?" Hàn Triệt giúp cô tháo tóc ra, ngón tay luồn qua kẽ tóc làm suôn lại.
Tóc cô vừa mềm vừa mượt, rất đẹp.
"Ngày sinh nhật hôm qua, anh vui vẻ không?" Hạ Đàn kéo tay Hàn Triệt xuống, nắm lấy hai tay anh, nhìn anh hỏi.
Hàn Triệt ừ một tiếng, sau một lúc lâu, rất nghiêm túc trả lời cô, "Cho đến bây giờ chưa từng vui vẻ như vậy."
Ánh mắt anh chân thành tha thiết, chân thành tha thiết đến mức làm cho người ta phải đau lòng.
Hạ Đàn nhớ đến sinh nhật của mình, từ nhỏ cho đến lớn, mỗi sinh nhật của cô đều rất vui vẻ và hạnh phúc.
"Đáng lẽ ra em nên ở bên cạnh anh cả ngày, nhưng em nghĩ muốn tạo cho anh một sự bất ngờ...." Ngay lúc này cô nhìn đến chai rượu chưa kịp dọn trên bàn trà, nghĩ đến cả ngày hôm qua Hàn Triệt chỉ ở nhà uống rượu, trong lòng vừa hối hận vừa tự trách bản thân, "Em đã nghĩ ban ngày anh sẽ đến chỗ ông nội của anh, hoặc là sẽ đến nhà của bà nội."
Cô không ngờ anh chẳng đi đâu cả.
Hàn Triệt chăm chú nhìn anh, trầm mặc một lát nói:"Bà nội cũng không biết ngày sinh nhật của anh."
Hạ Đàn nhìn anh.
Hàn Triệt suy nghĩ một hồi, trở tay nắm lấy bàn tay Hạ Đàn nói: "Em còn nhớ, bữa tối của ngày Lễ Tình Nhân lần trước không?"
Hạ Đàn vội gật đầu, "Em nhớ."
Hàn Triệt ừ một tiếng, mới nói: "Lúc ấy không phải đã gặp anh trai anh sao, đúng như lời anh ấy nói, quả thật là anh được Hàn gia nhận nuôi."
Hàn Triệt rất ít khi và cũng gần như là chưa bao giờ kể về chuyện này với bất kỳ người nào khác.
Nhưng mà là Hạ Đàn, sớm hay muộn gì anh cũng sẽ nói với cô.
"Anh chưa từng gặp ba mẹ ruột của mình, viện trưởng của cô nhi viện nói, lúc anh mới vừa được sinh ra đã bị vứt ở trước cổng cô nhi viện. Lúc ấy trên người anh cũng chỉ có một giờ giấy viết ngày sinh của mình."
Hạ Đàn vẫn luôn biết Hàn Triệt có nhiều bí mật, nhưng anh không nói thì cô sẽ không hỏi đến.
Anh nói rất bình tĩnh, nhưng cô nghe lại càng chua xót trong lòng.
Vì cái gì chứ, làm sao có thể vứt bỏ đứa bé mà chính mình sinh được chứ.
"Trước khi anh vẫn luôn kháng cự thân thế của bản thân, mãi cho đến năm trước, đắn đo rất lâu sau mới phái người đi thăm dò tin tức."
Hàn Triệt lại trầm mặc một lát, lại nói nhấn mạnh thêm: "Ba mẹ anh đều là người nghèo, hai người bọn họ quen nhau khi cùng làm việc ở công trường. Khi ấy hai người còn rất trẻ, ba anh là thợ dán gạch, còn mẹ anh là công nhân quét vôi. Sớm chiều ở chung, hai người nhanh chóng ở bên nhau rồi lại nhanh chóng ở chung với nhau, không lâu sau đó liền có anh."
Nói đến chỗ ngày, anh lại ngừng một lát, nói tiếp: "Đáng tiếc là tiệc vui chóng tàn, bọn họ bên nhau không được bao lâu, ba anh gặp nạn, lúc dán gạch không cẩn thận bị ngã từ trên cao xuống, đầu đập xuống đất, người cũng không còn."
Hạ Đàn nghe thế trong lòng chua xót, nắm chặt lấy bàn tay của Hàn Triệt.
Hàn Triệt cúi mắt cúi, lại tiếp tục nói: "Khi đó hai người vẫn chưa kịp kết hôn, mẹ anh sinh anh ra nhưng không có điều kiện nuôi nấng, vả lại bà cũng có cuộc sống riêng của mình, cho nên mới bỏ anh ở ngoài cổng cô nhi viện."
Từng câu từng chữ của Hàn Triệt vô cùng bình tĩnh, không có hận cũng không có oán trách.
Hạ Đàn không biết nên nói cái gì, cả người dựa lại gần, cằm đặt lên vai anh ôm chặt anh.
Một tay Hàn Triệt đặt trên lưng cô, nói: "Anh ở cô nhi viện đến năm ba tuổi, gặp được ông nội, ông mới dẫn anh về Hàn gia."
Ánh mắt anh dừng lại trên bàn trà, nhìn chằm chằm vào cái bánh kem kia.
Đôi mắt anh tối đen, giống như đang suy nghĩ đến điều gì.
Qua một hồi, mới nhỏ giọng nói: "Sau khi đến Hàn gia, có một khoảng thời rất dài anh đã cảm thấy rất hạnh phúc. Anh thật sự rất yêu quý ông nội."
Ông làm cho anh cảm nhận được mình không còn là một đứa bé cô nhi.
Hạ Đàn không nói gì chỉ chăm chú lắng nghe.
"Mãi cho đến khi tốt nghiệp tiểu học, anh tình cờ nghe được câu chuyện của ông nội và quản gia chăm sóc ông. Hóa ra lúc trước ông nội mang anh về là bởi vì có một đoạn thời gian trước đó Hàn gia gặp chuyện."
Lúc anh mới vừa đến Hàn gia, chỉ biết người trong Hàn gia đơn bạc.
Ngoại trừ ông nội, cũng chỉ có anh trai.
Chân của anh trai có chút vấn đề, là bởi vì tai nạn giao thông làm cho tàn tật.
Mà cha mẹ anh ấy, cả hai người đều mất trong vụ tai nạn xe hơi đó.
Sở dĩ ông nội nhận nuôi anh, là muốn làm một việc thiện, là cầu phúc cho cháu trai duy nhất của ông.
Từ nhỏ anh đã biết mình chỉ là một đứa bé được nhận nuôi, nên anh cũng tự biết bản thân và Hàn Nham là không giống nhau.
Tất cả tình thương ông nội đều dành cho anh trai, anh có thể hiểu được.
Nhưng mà lúc đó còn nhỏ, cũng có ước ao được ông nội có thể nhìn mình nhiều hơn.
Cũng không biết bản thân nên làm cái gì, đành phải dốc hết sức là học tập, muốn lấy cái này để nhận được sự chú ý của ông. Từ lúc bắt đầu lên cấp hai, chưa từng đứng ở vị trí số hai, tất cả đều là hạng nhất.
Sau khi tốt nghiệp đại học vào công ty, lại liều mạng làm việc. Công ty đã phát triển gấp mấy lần so với trước đây, từ một tập đoàn bất động sản cỡ trung, từng năm một, đã trở nên có địa vị rất quan trọng giới bất động sản.
May mắn là anh cũng nhận được nhiều sự khen ngợi từ ông nội.
Nhưng mà chẳng qua chỉ là khen ngợi mà thôi.
Ông nội không nhớ ngày sinh nhật của anh, cũng rất hiếm khi gọi điện thoại nói chuyện với anh, thật ra cũng không có nhiều tình cảm.
Nhưng mà lại không giống như đối với anh trai.
Ông luôn nhớ rõ ngày sinh nhật của anh trai, vẫn luôn luôn gọi điện thoại cho anh trai nhắc về nhà ăn cơm và luôn nhớ đến anh ấy.
Nhưng cái đó dù anh có cố gắng thế nào đi nữa cũng không bao giờ có được.
Hạ Đàn nghe đến cực kỳ đau lòng, cô bưng lấy gương mặt Hàn Triệt, đôi mắt ngập nước,"Mẹ anh thì sao? Anh có đi tìm bà không?"
Hàn Triệt đáp, "Có tìm chứ, năm trước đã tìm ra. Bà đã có gia đình riêng và cũng có đứa con của mình. " Anh có chút đau khổ, "Nhưng mà, bà đã qua đời cách đây mấy năm về trước."
Hạ Đàn muốn khóc, cô cúi đầu hôn lên môi Hàn Triệt, ôm lấy mặt anh, dịu dàng nói: "Không sao cả, anh còn có em, còn có bà nội nữa." Cô lại hôn lên mắt anh, giọng nói lại càng dịu dàng, "Không cần phải đau lòng."
Cuối cùng cô cũng đã hiểu được, vì sao anh luôn làm việc, giống như ngoại trừ công việc, cũng sẽ không có chuyện gì khác có thể làm trong cuộc sống này.
Anh rất thương yêu ông nội mình, anh dốc sức làm việc, chính là muốn ông nội có thể chú ý đến mình.
Cuộc sống của anh rất cô đơn.
Hạ Đàn nhìn anh, bỗng nhiên nói: "Chờ sau khi em tốt nghiệp, em sẽ gả cho anh, sau này chúng ta sẽ rất hạnh phúc."
Hàn Triệt cười cười, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve lên má cô, thật lâu sau khẽ ừ.
Hạ Đàn quấn quít bám lấy Hàn Triệt nói chuyện một hồi, cơn buồn ngủ kéo đến, cô tìm một tư thế thoải mái rồi nằm trong lồng ngực Hàn Triệt, ôm eo anh, vài giây sau đã ngủ say.
Hàn Triệt lại không ngủ, không phải là không ngủ được mà là không muốn ngủ.
Anh rũ mắt nhìn Hạ Đàn trong lòng mình. Cô nằm nghiêng người, gối đầu trên cánh tay anh, ôm anh và ngủ rất ngon.
Anh chăm chú nhìn cô một lúc, khóe môi lơ đãng khẽ gợn lên ý cười, nâng tay lên, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve lên gò má của cô.
Lấy túi hương dưới gối ra, anh cầm lên đối diện với cửa sổ, mượn ánh trăng nhìn một hồi lâu, ý cười trong mắt lại càng sâu hơn nữa.
Anh cầm túi hương trong lòng bàn tay, cúi đầu, kê cằm cọ cọ lên đỉnh đầu Hạ Đàn, lúc này mới chịu nhắm mắt lại.
Đêm khuya, trong phòng im lặng không một tiếng động, mùi cỏ huân y thoang thoảng lan tỏa ra khắp xung quanh.
Giấc ngủ của Hạ Đàn luôn luôn tốt, tối hôm qua quên cài đồng hồ báo thức, ngủ thẳng cả buổi sáng đến khi tự tỉnh dậy, lấy điện thoại ra xem, vậy mà đã hơn mười giờ sáng.
Hôm nay là thứ năm, cả buổi sáng đều có tiết.
Hạ Đàn giật mình một cái, bật dậy từ trên giường ngồi lên.
Cũng không kịp mang giày, nhảy xuống giường, chạy một mạch ra bên ngoài.
"Hàn Triệt, em bị trễ rồi!" Giọng điệu Hạ Đàn sốt ruột, mái tóc dài rối bời bù xù chạy xuống cầu thang.
Trong tay Hàn Triệt đang cầm ly sữa nóng đi từ trong bếp ra.
Ngẩng đầu nhìn thấy Hạ Đàn, cười cười.
Đi đến trước sô pha ngồi xuống, đặt ly sữa lên trên bàn trà, tìm điếu thuốc từ trong bao thuốc lá ra, nói: "Lại đây uống sữa nào."
Giờ phút này Hạ Đàn còn tâm trạng nào mà uống sữa nữa, chạy đến sô pha, đặt mông ngồi xuống bên cạnh Hàn Triệt, "Sao anh không gọi em dậy chứ?"
Cô có hơi oán giận, tiết khác không tính đi, nhưng hôm nay có tiết văn học đương đại, giáo viên bộ môn này có tiếng là thích điểm danh lại còn nói rõ, nếu vắng mặt một lần thì trực tiếp treo môn luôn.
Hàn Triệt không trả lời, khóe môi gợn lên ý cười, đặt điếu thuốc lên giữa môi rồi tìm cái bật lửa trên bàn trà.
Hạ Đàn gọi điện cho Lý Kỳ, chuông reo lên một tiếng lập tức được nối thông.
Lý Kỳ đè giọng nói, "Có chuyện gì thế?"
Hạ Đàn khẩn trương hỏi: "Hôm nay thầy có điểm danh không?"
"Có."
"Hả?!"
"Không sao đâu, không phải cậu đã nhờ người đưa đơn xin phép đến rồi à, mình giúp cậu nộp lên rồi." Lý Kỳ nói xong. Hạ Đàn hơi sững sờ, vô thức nhìn lại Hàn Triệt. Anh hơi khom lưng, cúi đầu đang hút thuốc.
Dường như cảm giác được cô đang nhìn anh, cũng nâng mắt nhìn cô một cái, khóe môi nhếch lên cười.
Ngay lập tức Hạ Đàn đã hiểu ra, chắc chắn là Hàn Triệt đã xin phép cho cô rồi.
Chẳng phải anh cũng có thời khóa biểu của cô sao.
Nói với Lý Kỳ thêm hai câu rồi cúp máy. Không nhịn được mà trừng mắt với Hàn Triệt, "Anh xin nghỉ cũng không nói với em một câu, làm em sợ muốn chết."
Hàn Triệt cười, "Ừm, chính là cố tình dọa em đó."
Hạ Đàn tức giận, trừng mắt giật lấy điếu thuốc trên miệng anh, đè xuống gạt tàn.
Hàn Triệt mỉm cười cũng kệ cô, nói: "Uống sữa đi nào."
Hạ Đàn sô pha tuột xuống ngồi trên thảm sàn nhà, hai tay bưng ly sữa ấm áp.
Cô cúi đầu hớp từng ngụm nhỏ.
Bánh kem chưa kịp ăn từ tối hôm qua vẫn còn đặt trên bàn trà.
Một tay Hạ Đàn cầm chén, một tay lấy muỗng, múc một muỗng bánh ngọt kèm bơ, đút vào miệng mình.
Bánh xốp mềm, thơm mùi bơ ngọt ngào.
Cô lại múc thêm một muỗng, quay đầu lại đút cho Hàn Triệt, "Bánh kem chưa kịp ăn nữa, anh nếm thử đi."
Hàn Triệt cúi đầu, mở miệng ăn vào.
Hai mắt Hạ Đàn cong lên, nhìn anh, "Ăn ngon không anh?"
Hàn Triệt cười cười, "Ừm, ăn ngon."
Hạ Đàn mỉm cười vui vẻ, xoay lại tiếp tục ăn bánh.
Cô vừa mới tỉnh ngủ, tóc cũng chưa kịp chải rất lộn xộn.
Hàn Triệt ngồi ở phía sau lưng, nâng tay lên vuốt thẳng lại cho cô.
Hạ Đàn nằm sấp lên bàn trà vừa ăn bánh kem vừa uống sữa.
Một mình cô thôi mà ăn hơn nửa cái bánh kem, lại uống hết một ly sữa, ăn no căng bụng, nằm lên bàn trà không cử động nổi.
Hàn Triệt đang ở sau lưng chải tóc giúp cô.
Dường như anh nghịch tóc cô nghiện luôn rồi, chơi cả buổi trời.
Đúng là Hàn Triệt chơi nghiện rồi, tự thắt bím tóc cho cô, nhưng anh là một người đàn ông như thế thì làm sao có thể làm được chứ, loay hoay cả nửa ngày làm tóc Hạ Đàn rối tung bù xù cả lên, so với trước kia còn lộn xộn hơn nữa.
Hàn Triệt nhìn thế không nhịn được mà khẽ cười.
Hạ Đàn giơ tay ra phía sau sờ sờ.
Cô vừa đụng đến hai bím tóc, buộc rất lỏng lẻo, cảm giác chỉ cần hơi cử động một cái thôi là sẽ tuột ra ngay.
Cô bật mở camera của điện thoại lên, nhìn vào màn hình.
Nhìn một cái khiến cô sợ choáng váng.
Tóc rối như ổ gà, bím tóc cột lỏng lẻo, một ít tóc được cột gọn gàng, một ít còn lại phất phơ ở ngoài, rối tung lộn xộn, nhìn cứ như mới từ trong vụ nổ bước ra.
Hạ Đàn trợn tròn cả hai mắt.
Hàn Triệt không nhịn cười được, lưng dựa vào sô pha, cười đến ngực phập phồng, trong phòng khách đều là tiếng cười sang sảng của anh.
Hạ Đàn thở dài, "Nhìn giống như em gái quê vậy đó."
Thế nhưng vẫn không cởi bỏ bím tóc ra, cô đứng từ trên sàn nhà lên, ngồi lên đùi Hàn Triệt, kéo tay tay, cúi đầu sờ sờ chiếc nhẫn ở ngón giữa của anh.
Hàn Triệt mỉm cười, nâng người cô lên, kéo vào bên trong lòng mình.
Mông Hạ Đàn dịch tới dịch lui trên đùi Hàn Triệt, hai tay ôm cổ anh.
Hàn Triệt nhìn vào bím tóc mà mình đã buộc cho Hạ Đàn, thật sự không nhịn được nữa, anh vừa cười vừa giúp cô tháo ra.
Hạ Đàn cũng mặc kệ anh.
Lần đầu tiên cô cảm thấy Hàn Triệt vẫn còn ngây thơ đến như vậy.
"Hàn Triệt."
"Hửm?" Hàn Triệt giúp cô tháo tóc ra, ngón tay luồn qua kẽ tóc làm suôn lại.
Tóc cô vừa mềm vừa mượt, rất đẹp.
"Ngày sinh nhật hôm qua, anh vui vẻ không?" Hạ Đàn kéo tay Hàn Triệt xuống, nắm lấy hai tay anh, nhìn anh hỏi.
Hàn Triệt ừ một tiếng, sau một lúc lâu, rất nghiêm túc trả lời cô, "Cho đến bây giờ chưa từng vui vẻ như vậy."
Ánh mắt anh chân thành tha thiết, chân thành tha thiết đến mức làm cho người ta phải đau lòng.
Hạ Đàn nhớ đến sinh nhật của mình, từ nhỏ cho đến lớn, mỗi sinh nhật của cô đều rất vui vẻ và hạnh phúc.
"Đáng lẽ ra em nên ở bên cạnh anh cả ngày, nhưng em nghĩ muốn tạo cho anh một sự bất ngờ...." Ngay lúc này cô nhìn đến chai rượu chưa kịp dọn trên bàn trà, nghĩ đến cả ngày hôm qua Hàn Triệt chỉ ở nhà uống rượu, trong lòng vừa hối hận vừa tự trách bản thân, "Em đã nghĩ ban ngày anh sẽ đến chỗ ông nội của anh, hoặc là sẽ đến nhà của bà nội."
Cô không ngờ anh chẳng đi đâu cả.
Hàn Triệt chăm chú nhìn anh, trầm mặc một lát nói:"Bà nội cũng không biết ngày sinh nhật của anh."
Hạ Đàn nhìn anh.
Hàn Triệt suy nghĩ một hồi, trở tay nắm lấy bàn tay Hạ Đàn nói: "Em còn nhớ, bữa tối của ngày Lễ Tình Nhân lần trước không?"
Hạ Đàn vội gật đầu, "Em nhớ."
Hàn Triệt ừ một tiếng, mới nói: "Lúc ấy không phải đã gặp anh trai anh sao, đúng như lời anh ấy nói, quả thật là anh được Hàn gia nhận nuôi."
Hàn Triệt rất ít khi và cũng gần như là chưa bao giờ kể về chuyện này với bất kỳ người nào khác.
Nhưng mà là Hạ Đàn, sớm hay muộn gì anh cũng sẽ nói với cô.
"Anh chưa từng gặp ba mẹ ruột của mình, viện trưởng của cô nhi viện nói, lúc anh mới vừa được sinh ra đã bị vứt ở trước cổng cô nhi viện. Lúc ấy trên người anh cũng chỉ có một giờ giấy viết ngày sinh của mình."
Hạ Đàn vẫn luôn biết Hàn Triệt có nhiều bí mật, nhưng anh không nói thì cô sẽ không hỏi đến.
Anh nói rất bình tĩnh, nhưng cô nghe lại càng chua xót trong lòng.
Vì cái gì chứ, làm sao có thể vứt bỏ đứa bé mà chính mình sinh được chứ.
"Trước khi anh vẫn luôn kháng cự thân thế của bản thân, mãi cho đến năm trước, đắn đo rất lâu sau mới phái người đi thăm dò tin tức."
Hàn Triệt lại trầm mặc một lát, lại nói nhấn mạnh thêm: "Ba mẹ anh đều là người nghèo, hai người bọn họ quen nhau khi cùng làm việc ở công trường. Khi ấy hai người còn rất trẻ, ba anh là thợ dán gạch, còn mẹ anh là công nhân quét vôi. Sớm chiều ở chung, hai người nhanh chóng ở bên nhau rồi lại nhanh chóng ở chung với nhau, không lâu sau đó liền có anh."
Nói đến chỗ ngày, anh lại ngừng một lát, nói tiếp: "Đáng tiếc là tiệc vui chóng tàn, bọn họ bên nhau không được bao lâu, ba anh gặp nạn, lúc dán gạch không cẩn thận bị ngã từ trên cao xuống, đầu đập xuống đất, người cũng không còn."
Hạ Đàn nghe thế trong lòng chua xót, nắm chặt lấy bàn tay của Hàn Triệt.
Hàn Triệt cúi mắt cúi, lại tiếp tục nói: "Khi đó hai người vẫn chưa kịp kết hôn, mẹ anh sinh anh ra nhưng không có điều kiện nuôi nấng, vả lại bà cũng có cuộc sống riêng của mình, cho nên mới bỏ anh ở ngoài cổng cô nhi viện."
Từng câu từng chữ của Hàn Triệt vô cùng bình tĩnh, không có hận cũng không có oán trách.
Hạ Đàn không biết nên nói cái gì, cả người dựa lại gần, cằm đặt lên vai anh ôm chặt anh.
Một tay Hàn Triệt đặt trên lưng cô, nói: "Anh ở cô nhi viện đến năm ba tuổi, gặp được ông nội, ông mới dẫn anh về Hàn gia."
Ánh mắt anh dừng lại trên bàn trà, nhìn chằm chằm vào cái bánh kem kia.
Đôi mắt anh tối đen, giống như đang suy nghĩ đến điều gì.
Qua một hồi, mới nhỏ giọng nói: "Sau khi đến Hàn gia, có một khoảng thời rất dài anh đã cảm thấy rất hạnh phúc. Anh thật sự rất yêu quý ông nội."
Ông làm cho anh cảm nhận được mình không còn là một đứa bé cô nhi.
Hạ Đàn không nói gì chỉ chăm chú lắng nghe.
"Mãi cho đến khi tốt nghiệp tiểu học, anh tình cờ nghe được câu chuyện của ông nội và quản gia chăm sóc ông. Hóa ra lúc trước ông nội mang anh về là bởi vì có một đoạn thời gian trước đó Hàn gia gặp chuyện."
Lúc anh mới vừa đến Hàn gia, chỉ biết người trong Hàn gia đơn bạc.
Ngoại trừ ông nội, cũng chỉ có anh trai.
Chân của anh trai có chút vấn đề, là bởi vì tai nạn giao thông làm cho tàn tật.
Mà cha mẹ anh ấy, cả hai người đều mất trong vụ tai nạn xe hơi đó.
Sở dĩ ông nội nhận nuôi anh, là muốn làm một việc thiện, là cầu phúc cho cháu trai duy nhất của ông.
Từ nhỏ anh đã biết mình chỉ là một đứa bé được nhận nuôi, nên anh cũng tự biết bản thân và Hàn Nham là không giống nhau.
Tất cả tình thương ông nội đều dành cho anh trai, anh có thể hiểu được.
Nhưng mà lúc đó còn nhỏ, cũng có ước ao được ông nội có thể nhìn mình nhiều hơn.
Cũng không biết bản thân nên làm cái gì, đành phải dốc hết sức là học tập, muốn lấy cái này để nhận được sự chú ý của ông. Từ lúc bắt đầu lên cấp hai, chưa từng đứng ở vị trí số hai, tất cả đều là hạng nhất.
Sau khi tốt nghiệp đại học vào công ty, lại liều mạng làm việc. Công ty đã phát triển gấp mấy lần so với trước đây, từ một tập đoàn bất động sản cỡ trung, từng năm một, đã trở nên có địa vị rất quan trọng giới bất động sản.
May mắn là anh cũng nhận được nhiều sự khen ngợi từ ông nội.
Nhưng mà chẳng qua chỉ là khen ngợi mà thôi.
Ông nội không nhớ ngày sinh nhật của anh, cũng rất hiếm khi gọi điện thoại nói chuyện với anh, thật ra cũng không có nhiều tình cảm.
Nhưng mà lại không giống như đối với anh trai.
Ông luôn nhớ rõ ngày sinh nhật của anh trai, vẫn luôn luôn gọi điện thoại cho anh trai nhắc về nhà ăn cơm và luôn nhớ đến anh ấy.
Nhưng cái đó dù anh có cố gắng thế nào đi nữa cũng không bao giờ có được.
Hạ Đàn nghe đến cực kỳ đau lòng, cô bưng lấy gương mặt Hàn Triệt, đôi mắt ngập nước,"Mẹ anh thì sao? Anh có đi tìm bà không?"
Hàn Triệt đáp, "Có tìm chứ, năm trước đã tìm ra. Bà đã có gia đình riêng và cũng có đứa con của mình. " Anh có chút đau khổ, "Nhưng mà, bà đã qua đời cách đây mấy năm về trước."
Hạ Đàn muốn khóc, cô cúi đầu hôn lên môi Hàn Triệt, ôm lấy mặt anh, dịu dàng nói: "Không sao cả, anh còn có em, còn có bà nội nữa." Cô lại hôn lên mắt anh, giọng nói lại càng dịu dàng, "Không cần phải đau lòng."
Cuối cùng cô cũng đã hiểu được, vì sao anh luôn làm việc, giống như ngoại trừ công việc, cũng sẽ không có chuyện gì khác có thể làm trong cuộc sống này.
Anh rất thương yêu ông nội mình, anh dốc sức làm việc, chính là muốn ông nội có thể chú ý đến mình.
Cuộc sống của anh rất cô đơn.
Hạ Đàn nhìn anh, bỗng nhiên nói: "Chờ sau khi em tốt nghiệp, em sẽ gả cho anh, sau này chúng ta sẽ rất hạnh phúc."
Hàn Triệt cười cười, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve lên má cô, thật lâu sau khẽ ừ.