Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 13
Việc Hàn Triệt xoa đầu của Hạ Đàn làm cô vui vẻ đến nửa đêm vẫn không ngủ được, cho đến khi gần rạng sáng rốt cuộc mới buồn ngủ.
Kết quả mới ngủ được có một chút, bên ngoài chợt vang lên tiếng gõ cửa.
Hạ Đàn vẫn chưa tỉnh ngủ, có hơi khó chịu không rời giường, thở phì phì lấy cái gối che đầu lại.
"Hạ tiểu thư, rời giường, tôi đưa em đi bệnh viện." Hàn Triệt đã chuẩn bị đi ra ngoài, từ trong phòng bước ra, lúc đi ngang qua phòng của Hạ Đàn, thuận tay gõ cửa phòng cô, liền dặn dò một câu sau đó đi thẳng xuống dưới lầu.
Một tiếng "Hạ tiểu thư", làm Hạ Đàn đột nhiên tỉnh táo hẳn.
Cô xoay người từ trên giường ngồi dậy, mắt to tròn mở ra, lườm lườm ngoài cửa, hờn giận nói: "Hạ tiểu thư Hạ tiểu thư! Làm sao lại gọi tiếp là Hạ tiểu thư rồi chứ!"
Đêm qua không phải vẫn còn sờ đầu cô sao?
Hạ Đàn vén chăn mở ra, thở phì phì trên giường, giẫm lên dép lê, một chân treo lủng lẳng trên không, nhảy đến phòng tắm.
Hạ Đàn đánh răng rửa mặt, thay đổi quần áo chỉnh tề từ trong phòng bước ra.
Hàn Triệt ngồi trên sô pha dưới lầu, đang xem một phần tài liệu cầm trên tay.
Nghe tiếng cửa phòng mở ra, anh nâng mắt nhìn lên lầu.
Hạ Đàn đỡ vào lan can nhảy xuống, nhảy một bước lại tiếp một bước, giống như con thỏ nhỏ.
Hàn Triệt nhìn chằm chằm cô vài giây, cuối cùng vẫn phải đứng dậy đi lên lầu, xốc cánh tay cô lên và ôm Hạ Đàn đi xuống lầu.
"Hôm nay có tiết học không?" Hàn Triệt nhìn Hạ Đàn hỏi.
"Có, buổi sáng có ba tiết."
Hàn Triệt gật gật đầu, nói: "Vậy đi bệnh viện thay thuốc trước, sau đó sẽ đưa em quay lại trường học."
Nói xong, liền xoay người đi ra ngoài.
Đi đến cửa, anh quay đầu lại phía trong phòng vừa thấy, Hạ Đàn đỡ lên sô pha, nhảy một bước lại tiếp một bước nhảy ra cửa.
Hàn Triệt: "........"
"Tôi thấy chân này của em, phải nhờ bác sĩ Trương làm cho cô cái nạng mới được." Hàn Triệt không còn cách nào khác phải vòng trở lại, ôm cánh tay của Hạ Đàn và dẫn cô đi ra ngoài.
Hàn Triệt đỡ lấy cô, Hạ Đàn đi đường cũng dễ dàng hơn, bĩu môi nói: "Em không cần dùng nạng đâu, chờ vài ngày tiếp theo thì miệng vết thương sẽ khép lại, không đau nữa."
Hàn Triệt đỡ cô đi đến bên cạnh xe, sau đó mở cửa xe ở ghế phụ cho cô.
Hạ Đàn vịnh vào cửa xe, khom thân mình thấp xuống và chui vào trong xe.
"......." Hạ Đàn cong mông, Hàn Triệt nhìn tư thế lên xe của Hạ Đàn, sửng sốt một chút, nhất thời không nhịn được cười.
Anh lắc lắc đầu, thấy cô đã ngồi ổn định sau đó mới đóng cửa xe lại.
Đến bệnh viện, bác sĩ Trương gật gật đầu, vui mừng nói: "Không tệ, không còn sưng nữa. Mỗi ngày tiếp theo vẫn phải thay thuốc đều đặn, nhất định không thể qua loa, thuốc kháng viêm cũng phải uống đúng giờ, biết không?"
Hạ Đàn ngồi ghế dựa, chân bị thương cũng được đặt yên ổn trên ghế.
"Cháu đã biết, cảm ơn ông bác sĩ Trương."
Thay thuốc xong, từ trong bệnh viện đi ra, Hàn Triệt lại lái xe chở Hạ Đàn quay lại trường học.
Từ bệnh viện đến trường học cũng không quá xa, đến nơi cũng mới chỉ 9h30, Hạ Đàn vừa kịp có thể vào học.
Hạ Đàn khom người từ trong xe bước xuống, ghé vào lên trên cửa kính xe, "Buổi chiều em có hai tiết học, khoảng 5h30 là tan học."
Hàn Triệt nghiêng đầu qua nhìn cô, ừ một tiếng, "Được."
Hạ Đàn cong mắt lên, vui vẻ mà nở nụ cười.
Cô vẫy tay với Hàn Triệt, "Vậy buổi chiều gặp lại."
Hàn Triệt lạnh nhạt đáp một tiếng, điều khiển tay lái và quay đầu xe chạy.
Hạ Đàn vẫn còn đứng ở ven đường, hô lớn với Hàn Triệt: "Chạy xe chậm một chút, chú ý an toàn nhé."
Chiếc xe màu đen rẽ sang hướng khác, rất nhanh đã biến mất khỏi tầm mắt.
Hạ Đàn nhìn và cười khanh khách, cho đến khi không còn nhìn thấy được xe của Hàn Triệt, mới xoay người bước vào bên trong trường học.
Đầu gối cô vẫn còn đau, ở trường học không thể nhảy tới nhảy lui được, đành phải chậm chạp mà di chuyển vào bên trong.
Cũng may là lớp học nằm ở tầng một, Hạ Đàn lại tiếp tục lết qua, từ cửa sau nhìn vào xung quanh bên trong phòng học.
9h40 là đến giờ học, chỉ còn vài phút nữa, phòng học cũng đã gần hết chỗ.
Hạ Đàn đứng ở cửa tìm bạn cùng phòng, tìm mãi vẫn chưa thấy ai, Lý Kỳ nhìn thấy cô trước, kích động mà vẫy tay với cô. "Chỗ này! Hạ Đàn ở đây!"
Lý Kỳ ngồi gần sát cửa sổ từ dưới cùng đếm ngược lên.
Hạ Đàm mím môi, vịn vào vách tường đi qua.
Lý Kỳ vội chạy đến đỡ cô, "Thế nào rồi? Chân cậu đã đỡ hơn chưa?"
Hạ Đàn gật đầu, "So với ngày hôm qua đã tốt hơn nhiều rồi."
"Hôm nay cậu đã thay thuốc chưa?" Lý Kỳ dẫn cô vào lên ghế.
Hạ Đàn cười nói: "Thay rồi, mình vừa mới đi bệnh viện thay xong nè."
"Tự cậu đi sao?"
Hạ Đàn cong mắt lên, "Sao có thể chứ, là Hàn Triệt đưa mình đi." Vui vẻ nói tiếp. "Anh ấy đưa mình đến bệnh viện trước, sau đó mới mình quay lại trường học."
Khuôn mặt Lý Kỳ tò mò, "Sao mà anh ấy đối xử với cậu tốt vậy?"
Hạ Đàn vui rạo rực cười nói: "Mình cũng cảm thấy thế."
Hạ Đàn tự động bỏ qua sự thật Hàn Triệt nói với cô rằng đó chỉ là trả nợ ân tình cho cô.
Lý Kỳ nhìn dáng vẻ cao hứng của Hạ Đàn như thế, nặn véo má cô một cái, lại hỏi tiếp: "Vậy cậu phải ở nhà anh ấy bao lâu?"
Hạ Đàn cúi đầu nhìn nhìn vào chân của mình, có chút tiếc nuối mà nói: "Ước chừng chờ đến khi miệng vết thương gần như lành hẳn thì sẽ trở về."
Cô cũng không thể ở mãi tại nhà Hàn Triệt được,
Nhưng nếu như cô và Hàn Triệt bên nhau vậy thì sẽ khác rồi.
Nghĩ đến như vậy, Hạ Đàn lại tiếp tục vui vẻ.
Buổi sáng có ba tiết học, lên lớp xong, Hạ Đàn được các bạn cùng phòng đỡ đến căn tin ăn cơm trưa, ăn xong lại trở về ký túc xá nghỉ ngơi.
Buổi chiều vẫn còn có hai tiết, vào lúc tiết học cuối cùng, tâm tư Hạ Đàn đều không tập trung, thỉnh thoảng còn nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Cậu đang nhìn cái gì vậy?" Lý Kỳ tò mò, cũng tầm mắt Hạ Đàn nhìn hướng ra ngoài cửa sổ.
Hạ Đàn nở nụ cười hì hì, "Không có gì."
Cô đang nghĩ xem Hàn Triệt có đến đón mình hay không.
Chuông tan học vừa reo lên, Hạ Đàn liền nói với Lý Kỳ: "Mình đi trước đây, Hàn Triệt nói đến đón mình, giờ này hẳn đã đến tới nơi rồi."
Lý Kỳ giật mình, cười lắc lắc cánh tay của cô: "Mình nói mà, cậu vẫn cứ nhìn ra bên ngoài cửa sổ, thì ra là Hàn tổng nhà cậu đến đón về."
Hạ Đàn cong mắt cười, cất sách vào túi, "Mình đi trước đây."
"Cùng nhau đi thôi, mình sẽ đỡ cậu ra."
Lý Kỳ dìu Hạ Đàn ra khỏi khu giảng đường, tạm biệt với cô, sau đó liền cùng với các bạn học khác đi ăn cơm.
Hạ Đàn đứng ở ven đường nhìn xung quanh một lát, vẫn không tìm thấy được xe của Hàn Triệt.
Cô đang định muốn gọi điện thoại cho Hàn Triệt, chợt thấy một chiếc xe màu đen đang chạy cách cô không xa về hướng này.
Sáng nay Hàn Triệt không phải lái chiếc xe này, nhưng nó đúng là của Hàn Triệt, Hạ Đàn nhớ rõ bảng số xe đó.
Xe dừng lại ở trước mặt Hạ Đàn, cô khom người xuống, vừa định chào hỏi thì cửa kính xe được hạ xuống, người ngồi ở ghế lái xe là Hà Vũ.
Khuôn mặt tươi cười của Hạ Đàn chợt ngưng lại, sau đó lại cười tiếp: "Trợ lý Hà, sao lại là anh?"
Hà Vũ đỗ xe ngừng hẳn, từ trên xe bước xuống, sau đó giúp Hạ Đàn mở cửa xe ở phía sau ra, cười nói: "Hàn tổng có chút việc bận, bảo tôi đến đón Hạ tiểu thư."
"À, là như vậy." Hạ Đàn cúi thấp người bước vào trong xe.
Bất quá Hạ Đàn có thể hiểu được, mỗi ngày Hàn Triệt có nhiều công việc như vậy, khẳng định là anh không có khả năng có thời gian đưa đón cô được.
Trên đường về nhà, Hạ Đàn vui vẻ nói chuyện phiếm cùng Hà Vũ.
Tính tình Hạ Đàn hoạt bát lại rất hay nói, trong xe trên đường về đều là tiếng cười trong trẻo của cô.
Hà Vũ cười cười, vô tình hỏi một câu: "Hạ tiểu thư ở trường học chắc là có nhiều nam sinh thích cô đúng không?"
Hạ Đàn có chút ngượng ngùng, cô ha hả cười, cũng không trả lời.
Trên đường hơi kẹt xe một chút, về đến nhà đã là bảy giờ.
Hà Vũ đưa cô đến cửa liền rời khỏi.
Trong nhà tối đen như mực, Hạ Đàn mở cửa ra và bật công tắc mở đèn lên.
Phòng khách sáng lên trong nháy mắt.
Hạ Đàn đổi giày và đi vào nhà.
Cô đói bụng, nếu biết trước Hàn Triệt không ở nhà, cô sẽ tùy tiện ăn chút gì đó ở trường trước khi về rồi.
Cô lên lầu thay đổi áo ngủ, nằm ở trên giường một lát, kết quả càng đói.
Thế là đành phải lết cái chân tàn tật của mình đi xuống lầu.
Cô vào phòng bếp tìm đồ ăn, nhưng mà đồ ăn Hàn Triệt làm ngày hôm qua đã bị cô một bữa ăn hết sạch, tủ lạnh cũng không còn lại cái gì.
Hạ Đàn lục lọi tủ lạnh cả buổi, cuối cùng lấy vắt mì sợi ra.
Nấu một tô mì là đơn giản nhất.
Hạ Đàn tự nấu một tô mì, kết quả thật khó ăn phải cố căng da đầu mới ăn xong.
Sau khi ăn xong, Hạ Đàn vô cùng nhớ đến thức ăn mà Hàn Triệt đã nấu ngày hôm qua.
Cô thở dài, mang tô đi rửa sạch, trở lại phòng khách và ngồi ở trên sô pha mở TV ra xem.
Trên TV đang chiếu một bộ phim hài, Hạ Đàn đặt điều khiển xuống và bắt đầu xem vui vẻ.
Hạ Đàn cho rằng đêm nay Hàn Triệt phải hơn mười một mười hai giờ mới trở về, vậy mà mới hơn mười giờ anh đã về nhà.
Hàn Triệt chưa vào đến nhà, ở bên ngoài cửa chợt nghe đến tiếng cười của Hạ Đàn.
Anh không khỏi nở nụ cười.
Một người ở nhà cũng có thể cười vui vẻ đến thế, đúng là vô tư không lo nghĩ.
Anh nâng tay ấn vào ổ khóa vân tay, cánh cửa được mở ra,
Trong nhà không mở đèn, chỉ có đèn sáng từ màn hình TV.
Hạ Đàn nghe được tiếng cửa mở, kinh hỉ mà quay qua, "Hàn Triệt!"
Hàn Triệt bật công tắc đèn, phòng khách lại sáng lên.
Hạ Đàn đang ôm gối dựa lưng ngồi trên sô pha, xoay đầu sang nhìn anh.
Hàn Triệt liếc nhìn cô một cái, "Vẫn chưa ngủ."
Hạ Đàn nói: "Không có, em đang đợi anh mà." Mắt cô cong cong lên, nói: "Hôm nay anh thật sớm."
"Đúng vậy." Hàn Triệt bước đến, ngồi lên trên sô pha. Nâng tay kéo cà vạt xuống.
Hạ Đàn rót một ly nước cho Hàn Triệt, bưng lên bằng hai tay, cười tủm tỉm mà đưa cho anh, "Mời Hàn tổng uống nước."
Hàn Triệt nâng mắt nhìn cô một cái, nở nụ cười nói: "Uống lộn thuốc sao?"
Khi nào mà Hạ Đàn lại khách sáo với anh như thế.
Hàn Triệt uống một ngụm nước, dự định đặt cái lý xuống thì Hạ Đàn vội giúp anh nhận lấy.
Hàn Triệt nâng mắt nhìn về phía Hạ Đàn.
Hạ Đàn cười khanh khách nhìn anh, hỏi: "Anh đã ăn cơm chưa?"
Hàn Triệt ừ một tiếng, "Em thì sao?"
"Ăn rồi, em tự nấu ăn." sau đó, khuôn mặt nhỏ nhăn lại, "Rất khó ăn."
Hàn Triệt sửng sốt hai giây, bỗng nhiên cười ra một tiếng. Anh đứng dậy và đi lên lầu, "Ngủ sớm đi, đã trễ rồi."
Hạ Đàn nhìn vào bóng lưng của Hàn Triệt, nhìn anh đi lên lầu, bước vào phòng ngủ sau đó đóng cửa lại.
Cô mím môi, quay đầu lại và tiếp tục xem phim.
Vẫn không kịp cùng cô nói thêm câu nào nữa.
Cũng may trên TV là phim hài, Hạ Đàn xem một hồi liền vui vẻ trở lại, cười không ngừng. Cả nhà đều là tiếng cười của cô.
Hàn Triệt đang làm việc ở thư phòng, nghe tiếng cười của cô từ dưới lầu vọng lên, khóe môi không khỏi nhếch lên một chút.
Bỗng nhiên anh cảm thấy Hạ Đàn ở chỗ này cũng khá tốt, tính tình cô hoạt bát, ít nhất có thể làm căn nhà lạnh lẽo trở nên có sức sống, không còn lạnh lẽo và nặng nề nữa.
Nhưng mà rất nhanh, anh liền thu hồi lại câu nói này.
Anh nhíu mày, nhìn chằm chằm vào cánh cửa thư phòng, ánh mắt Hạ Đàn mong mỏi nhìn anh.
Huyệt thái dương giật giật, vẫn thấy khó tin mà lại hỏi thêm một lần nữa, "Em vừa nói cái gì? Nói lại một lần nữa xem."
Hạ Đàn nhìn anh nói: "Em nói em muốn đi gội đầu, nhưng mà cánh tay em đang bó bột, không thể cử động được...... Cho nên, phiền anh giúp em gội đầu một chút."
Hàn Triệt: ".........."
Kết quả mới ngủ được có một chút, bên ngoài chợt vang lên tiếng gõ cửa.
Hạ Đàn vẫn chưa tỉnh ngủ, có hơi khó chịu không rời giường, thở phì phì lấy cái gối che đầu lại.
"Hạ tiểu thư, rời giường, tôi đưa em đi bệnh viện." Hàn Triệt đã chuẩn bị đi ra ngoài, từ trong phòng bước ra, lúc đi ngang qua phòng của Hạ Đàn, thuận tay gõ cửa phòng cô, liền dặn dò một câu sau đó đi thẳng xuống dưới lầu.
Một tiếng "Hạ tiểu thư", làm Hạ Đàn đột nhiên tỉnh táo hẳn.
Cô xoay người từ trên giường ngồi dậy, mắt to tròn mở ra, lườm lườm ngoài cửa, hờn giận nói: "Hạ tiểu thư Hạ tiểu thư! Làm sao lại gọi tiếp là Hạ tiểu thư rồi chứ!"
Đêm qua không phải vẫn còn sờ đầu cô sao?
Hạ Đàn vén chăn mở ra, thở phì phì trên giường, giẫm lên dép lê, một chân treo lủng lẳng trên không, nhảy đến phòng tắm.
Hạ Đàn đánh răng rửa mặt, thay đổi quần áo chỉnh tề từ trong phòng bước ra.
Hàn Triệt ngồi trên sô pha dưới lầu, đang xem một phần tài liệu cầm trên tay.
Nghe tiếng cửa phòng mở ra, anh nâng mắt nhìn lên lầu.
Hạ Đàn đỡ vào lan can nhảy xuống, nhảy một bước lại tiếp một bước, giống như con thỏ nhỏ.
Hàn Triệt nhìn chằm chằm cô vài giây, cuối cùng vẫn phải đứng dậy đi lên lầu, xốc cánh tay cô lên và ôm Hạ Đàn đi xuống lầu.
"Hôm nay có tiết học không?" Hàn Triệt nhìn Hạ Đàn hỏi.
"Có, buổi sáng có ba tiết."
Hàn Triệt gật gật đầu, nói: "Vậy đi bệnh viện thay thuốc trước, sau đó sẽ đưa em quay lại trường học."
Nói xong, liền xoay người đi ra ngoài.
Đi đến cửa, anh quay đầu lại phía trong phòng vừa thấy, Hạ Đàn đỡ lên sô pha, nhảy một bước lại tiếp một bước nhảy ra cửa.
Hàn Triệt: "........"
"Tôi thấy chân này của em, phải nhờ bác sĩ Trương làm cho cô cái nạng mới được." Hàn Triệt không còn cách nào khác phải vòng trở lại, ôm cánh tay của Hạ Đàn và dẫn cô đi ra ngoài.
Hàn Triệt đỡ lấy cô, Hạ Đàn đi đường cũng dễ dàng hơn, bĩu môi nói: "Em không cần dùng nạng đâu, chờ vài ngày tiếp theo thì miệng vết thương sẽ khép lại, không đau nữa."
Hàn Triệt đỡ cô đi đến bên cạnh xe, sau đó mở cửa xe ở ghế phụ cho cô.
Hạ Đàn vịnh vào cửa xe, khom thân mình thấp xuống và chui vào trong xe.
"......." Hạ Đàn cong mông, Hàn Triệt nhìn tư thế lên xe của Hạ Đàn, sửng sốt một chút, nhất thời không nhịn được cười.
Anh lắc lắc đầu, thấy cô đã ngồi ổn định sau đó mới đóng cửa xe lại.
Đến bệnh viện, bác sĩ Trương gật gật đầu, vui mừng nói: "Không tệ, không còn sưng nữa. Mỗi ngày tiếp theo vẫn phải thay thuốc đều đặn, nhất định không thể qua loa, thuốc kháng viêm cũng phải uống đúng giờ, biết không?"
Hạ Đàn ngồi ghế dựa, chân bị thương cũng được đặt yên ổn trên ghế.
"Cháu đã biết, cảm ơn ông bác sĩ Trương."
Thay thuốc xong, từ trong bệnh viện đi ra, Hàn Triệt lại lái xe chở Hạ Đàn quay lại trường học.
Từ bệnh viện đến trường học cũng không quá xa, đến nơi cũng mới chỉ 9h30, Hạ Đàn vừa kịp có thể vào học.
Hạ Đàn khom người từ trong xe bước xuống, ghé vào lên trên cửa kính xe, "Buổi chiều em có hai tiết học, khoảng 5h30 là tan học."
Hàn Triệt nghiêng đầu qua nhìn cô, ừ một tiếng, "Được."
Hạ Đàn cong mắt lên, vui vẻ mà nở nụ cười.
Cô vẫy tay với Hàn Triệt, "Vậy buổi chiều gặp lại."
Hàn Triệt lạnh nhạt đáp một tiếng, điều khiển tay lái và quay đầu xe chạy.
Hạ Đàn vẫn còn đứng ở ven đường, hô lớn với Hàn Triệt: "Chạy xe chậm một chút, chú ý an toàn nhé."
Chiếc xe màu đen rẽ sang hướng khác, rất nhanh đã biến mất khỏi tầm mắt.
Hạ Đàn nhìn và cười khanh khách, cho đến khi không còn nhìn thấy được xe của Hàn Triệt, mới xoay người bước vào bên trong trường học.
Đầu gối cô vẫn còn đau, ở trường học không thể nhảy tới nhảy lui được, đành phải chậm chạp mà di chuyển vào bên trong.
Cũng may là lớp học nằm ở tầng một, Hạ Đàn lại tiếp tục lết qua, từ cửa sau nhìn vào xung quanh bên trong phòng học.
9h40 là đến giờ học, chỉ còn vài phút nữa, phòng học cũng đã gần hết chỗ.
Hạ Đàn đứng ở cửa tìm bạn cùng phòng, tìm mãi vẫn chưa thấy ai, Lý Kỳ nhìn thấy cô trước, kích động mà vẫy tay với cô. "Chỗ này! Hạ Đàn ở đây!"
Lý Kỳ ngồi gần sát cửa sổ từ dưới cùng đếm ngược lên.
Hạ Đàm mím môi, vịn vào vách tường đi qua.
Lý Kỳ vội chạy đến đỡ cô, "Thế nào rồi? Chân cậu đã đỡ hơn chưa?"
Hạ Đàn gật đầu, "So với ngày hôm qua đã tốt hơn nhiều rồi."
"Hôm nay cậu đã thay thuốc chưa?" Lý Kỳ dẫn cô vào lên ghế.
Hạ Đàn cười nói: "Thay rồi, mình vừa mới đi bệnh viện thay xong nè."
"Tự cậu đi sao?"
Hạ Đàn cong mắt lên, "Sao có thể chứ, là Hàn Triệt đưa mình đi." Vui vẻ nói tiếp. "Anh ấy đưa mình đến bệnh viện trước, sau đó mới mình quay lại trường học."
Khuôn mặt Lý Kỳ tò mò, "Sao mà anh ấy đối xử với cậu tốt vậy?"
Hạ Đàn vui rạo rực cười nói: "Mình cũng cảm thấy thế."
Hạ Đàn tự động bỏ qua sự thật Hàn Triệt nói với cô rằng đó chỉ là trả nợ ân tình cho cô.
Lý Kỳ nhìn dáng vẻ cao hứng của Hạ Đàn như thế, nặn véo má cô một cái, lại hỏi tiếp: "Vậy cậu phải ở nhà anh ấy bao lâu?"
Hạ Đàn cúi đầu nhìn nhìn vào chân của mình, có chút tiếc nuối mà nói: "Ước chừng chờ đến khi miệng vết thương gần như lành hẳn thì sẽ trở về."
Cô cũng không thể ở mãi tại nhà Hàn Triệt được,
Nhưng nếu như cô và Hàn Triệt bên nhau vậy thì sẽ khác rồi.
Nghĩ đến như vậy, Hạ Đàn lại tiếp tục vui vẻ.
Buổi sáng có ba tiết học, lên lớp xong, Hạ Đàn được các bạn cùng phòng đỡ đến căn tin ăn cơm trưa, ăn xong lại trở về ký túc xá nghỉ ngơi.
Buổi chiều vẫn còn có hai tiết, vào lúc tiết học cuối cùng, tâm tư Hạ Đàn đều không tập trung, thỉnh thoảng còn nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Cậu đang nhìn cái gì vậy?" Lý Kỳ tò mò, cũng tầm mắt Hạ Đàn nhìn hướng ra ngoài cửa sổ.
Hạ Đàn nở nụ cười hì hì, "Không có gì."
Cô đang nghĩ xem Hàn Triệt có đến đón mình hay không.
Chuông tan học vừa reo lên, Hạ Đàn liền nói với Lý Kỳ: "Mình đi trước đây, Hàn Triệt nói đến đón mình, giờ này hẳn đã đến tới nơi rồi."
Lý Kỳ giật mình, cười lắc lắc cánh tay của cô: "Mình nói mà, cậu vẫn cứ nhìn ra bên ngoài cửa sổ, thì ra là Hàn tổng nhà cậu đến đón về."
Hạ Đàn cong mắt cười, cất sách vào túi, "Mình đi trước đây."
"Cùng nhau đi thôi, mình sẽ đỡ cậu ra."
Lý Kỳ dìu Hạ Đàn ra khỏi khu giảng đường, tạm biệt với cô, sau đó liền cùng với các bạn học khác đi ăn cơm.
Hạ Đàn đứng ở ven đường nhìn xung quanh một lát, vẫn không tìm thấy được xe của Hàn Triệt.
Cô đang định muốn gọi điện thoại cho Hàn Triệt, chợt thấy một chiếc xe màu đen đang chạy cách cô không xa về hướng này.
Sáng nay Hàn Triệt không phải lái chiếc xe này, nhưng nó đúng là của Hàn Triệt, Hạ Đàn nhớ rõ bảng số xe đó.
Xe dừng lại ở trước mặt Hạ Đàn, cô khom người xuống, vừa định chào hỏi thì cửa kính xe được hạ xuống, người ngồi ở ghế lái xe là Hà Vũ.
Khuôn mặt tươi cười của Hạ Đàn chợt ngưng lại, sau đó lại cười tiếp: "Trợ lý Hà, sao lại là anh?"
Hà Vũ đỗ xe ngừng hẳn, từ trên xe bước xuống, sau đó giúp Hạ Đàn mở cửa xe ở phía sau ra, cười nói: "Hàn tổng có chút việc bận, bảo tôi đến đón Hạ tiểu thư."
"À, là như vậy." Hạ Đàn cúi thấp người bước vào trong xe.
Bất quá Hạ Đàn có thể hiểu được, mỗi ngày Hàn Triệt có nhiều công việc như vậy, khẳng định là anh không có khả năng có thời gian đưa đón cô được.
Trên đường về nhà, Hạ Đàn vui vẻ nói chuyện phiếm cùng Hà Vũ.
Tính tình Hạ Đàn hoạt bát lại rất hay nói, trong xe trên đường về đều là tiếng cười trong trẻo của cô.
Hà Vũ cười cười, vô tình hỏi một câu: "Hạ tiểu thư ở trường học chắc là có nhiều nam sinh thích cô đúng không?"
Hạ Đàn có chút ngượng ngùng, cô ha hả cười, cũng không trả lời.
Trên đường hơi kẹt xe một chút, về đến nhà đã là bảy giờ.
Hà Vũ đưa cô đến cửa liền rời khỏi.
Trong nhà tối đen như mực, Hạ Đàn mở cửa ra và bật công tắc mở đèn lên.
Phòng khách sáng lên trong nháy mắt.
Hạ Đàn đổi giày và đi vào nhà.
Cô đói bụng, nếu biết trước Hàn Triệt không ở nhà, cô sẽ tùy tiện ăn chút gì đó ở trường trước khi về rồi.
Cô lên lầu thay đổi áo ngủ, nằm ở trên giường một lát, kết quả càng đói.
Thế là đành phải lết cái chân tàn tật của mình đi xuống lầu.
Cô vào phòng bếp tìm đồ ăn, nhưng mà đồ ăn Hàn Triệt làm ngày hôm qua đã bị cô một bữa ăn hết sạch, tủ lạnh cũng không còn lại cái gì.
Hạ Đàn lục lọi tủ lạnh cả buổi, cuối cùng lấy vắt mì sợi ra.
Nấu một tô mì là đơn giản nhất.
Hạ Đàn tự nấu một tô mì, kết quả thật khó ăn phải cố căng da đầu mới ăn xong.
Sau khi ăn xong, Hạ Đàn vô cùng nhớ đến thức ăn mà Hàn Triệt đã nấu ngày hôm qua.
Cô thở dài, mang tô đi rửa sạch, trở lại phòng khách và ngồi ở trên sô pha mở TV ra xem.
Trên TV đang chiếu một bộ phim hài, Hạ Đàn đặt điều khiển xuống và bắt đầu xem vui vẻ.
Hạ Đàn cho rằng đêm nay Hàn Triệt phải hơn mười một mười hai giờ mới trở về, vậy mà mới hơn mười giờ anh đã về nhà.
Hàn Triệt chưa vào đến nhà, ở bên ngoài cửa chợt nghe đến tiếng cười của Hạ Đàn.
Anh không khỏi nở nụ cười.
Một người ở nhà cũng có thể cười vui vẻ đến thế, đúng là vô tư không lo nghĩ.
Anh nâng tay ấn vào ổ khóa vân tay, cánh cửa được mở ra,
Trong nhà không mở đèn, chỉ có đèn sáng từ màn hình TV.
Hạ Đàn nghe được tiếng cửa mở, kinh hỉ mà quay qua, "Hàn Triệt!"
Hàn Triệt bật công tắc đèn, phòng khách lại sáng lên.
Hạ Đàn đang ôm gối dựa lưng ngồi trên sô pha, xoay đầu sang nhìn anh.
Hàn Triệt liếc nhìn cô một cái, "Vẫn chưa ngủ."
Hạ Đàn nói: "Không có, em đang đợi anh mà." Mắt cô cong cong lên, nói: "Hôm nay anh thật sớm."
"Đúng vậy." Hàn Triệt bước đến, ngồi lên trên sô pha. Nâng tay kéo cà vạt xuống.
Hạ Đàn rót một ly nước cho Hàn Triệt, bưng lên bằng hai tay, cười tủm tỉm mà đưa cho anh, "Mời Hàn tổng uống nước."
Hàn Triệt nâng mắt nhìn cô một cái, nở nụ cười nói: "Uống lộn thuốc sao?"
Khi nào mà Hạ Đàn lại khách sáo với anh như thế.
Hàn Triệt uống một ngụm nước, dự định đặt cái lý xuống thì Hạ Đàn vội giúp anh nhận lấy.
Hàn Triệt nâng mắt nhìn về phía Hạ Đàn.
Hạ Đàn cười khanh khách nhìn anh, hỏi: "Anh đã ăn cơm chưa?"
Hàn Triệt ừ một tiếng, "Em thì sao?"
"Ăn rồi, em tự nấu ăn." sau đó, khuôn mặt nhỏ nhăn lại, "Rất khó ăn."
Hàn Triệt sửng sốt hai giây, bỗng nhiên cười ra một tiếng. Anh đứng dậy và đi lên lầu, "Ngủ sớm đi, đã trễ rồi."
Hạ Đàn nhìn vào bóng lưng của Hàn Triệt, nhìn anh đi lên lầu, bước vào phòng ngủ sau đó đóng cửa lại.
Cô mím môi, quay đầu lại và tiếp tục xem phim.
Vẫn không kịp cùng cô nói thêm câu nào nữa.
Cũng may trên TV là phim hài, Hạ Đàn xem một hồi liền vui vẻ trở lại, cười không ngừng. Cả nhà đều là tiếng cười của cô.
Hàn Triệt đang làm việc ở thư phòng, nghe tiếng cười của cô từ dưới lầu vọng lên, khóe môi không khỏi nhếch lên một chút.
Bỗng nhiên anh cảm thấy Hạ Đàn ở chỗ này cũng khá tốt, tính tình cô hoạt bát, ít nhất có thể làm căn nhà lạnh lẽo trở nên có sức sống, không còn lạnh lẽo và nặng nề nữa.
Nhưng mà rất nhanh, anh liền thu hồi lại câu nói này.
Anh nhíu mày, nhìn chằm chằm vào cánh cửa thư phòng, ánh mắt Hạ Đàn mong mỏi nhìn anh.
Huyệt thái dương giật giật, vẫn thấy khó tin mà lại hỏi thêm một lần nữa, "Em vừa nói cái gì? Nói lại một lần nữa xem."
Hạ Đàn nhìn anh nói: "Em nói em muốn đi gội đầu, nhưng mà cánh tay em đang bó bột, không thể cử động được...... Cho nên, phiền anh giúp em gội đầu một chút."
Hàn Triệt: ".........."