-
Chương 12
Trên đường về, chúng ta bị tập kích.
Giữa chừng, Chu Thuấn phát hiện ta bị sốt. Ta bảo hắn ta không sao, nhưng hắn nhất quyết dừng lại nghỉ ngơi, và rồi chúng ta bị phục kích.
Có rất nhiều người đến, một đám đông mặc áo đen che mặt, không nói lời nào liền lao vào đánh.
Ban đầu, Chu Thuấn bảo vệ ta và chống lại bọn chúng, nhưng sau đó số người vây lấy hắn quá đông, hắn đành giao ta cho ám vệ, bảo ám vệ đưa ta đi.
Ta nhìn Chu Thuấn bị chúng đè đánh vì bảo vệ ta, liền đồng ý đi xa hơn cùng ám vệ.
Nhân lúc hỗn loạn, ta nhặt được một thanh đao và nắm chặt trong tay. Ta nhìn ám vệ với ánh mắt kiên định và nói.
Ta biết võ công, bảo hắn đi bảo vệ Chu Thuấn.
Hắn do dự một chút rồi lao đến cứu Chu Thuấn.
Số người vây lấy Chu Thuấn dần ít đi. Ta vốn ở bên ngoài, không biết tên khốn nào la lên: "Bắt con bé kia, nó là Thẩm Đường Chu."
Rồi ta thấy mấy người xông về phía mình, ta nắm chắc đao, chuẩn bị chiến đấu. Nhưng vừa giơ đao lên, thì người kia đã c.h.é.m đao bay khỏi tay ta.
Đao bật khỏi tay khiến ta đau đớn, ta kêu lên một tiếng.
Chu Thuấn từ xa gọi: "Thẩm Đường Chu!"
Giọng hắn vỡ hẳn.
Người kia vừa định đưa tay bắt ta thì bị một mũi tên xuyên qua. Những kẻ khác lao tới cũng bị bắn hạ, giống hệt những con thỏ bị Quản Quản bắn trong khu săn bắn.
Quản Quản đến, nàng dẫn theo một nhóm người.
Nàng xuống ngựa, vội vàng chạy đến chỗ ta, kiểm tra kỹ lưỡng khắp người ta. Ta bảo nàng rằng ta không bị thương, bảo nàng nhanh chóng đi giúp Chu Thuấn.
Nàng cầm thương đi được hai bước rồi quay lại, đưa tay lau vết máu trên mặt ta, rồi mới quay người đi về phía Chu Thuấn.
Rất nhanh chóng tình hình đã được kiểm soát, đám thích khách này quả là có nghề, không làm tổn thương bất kỳ a hoàn hay ma ma nào, tất cả đều bị trói lại.
Số thích khách bị bắt không nhiều, còn lại đều đã c.h.ế.t, có kẻ tự tử bằng thuốc độc, Quản Quản nhanh chóng trật khớp hàm của hắn!
Nhìn Quản Quản thành thạo đến vậy, ta thấy cằm mình cũng đau theo.
Khi đột nhiên được thả lỏng, ta cảm thấy đầu óc càng thêm choáng váng, ta thấy Chu Thuấn đang chạy về phía ta, miệng nói gì đó, nhưng ta không nghe rõ.
Ta nhắm mắt lại và không nhớ gì nữa.
Khi tỉnh dậy, ta thấy mình nằm trên giường, bên cạnh là Quản Quản và Chu Thuấn.
Ta hỏi đây là đâu, Chu Thuấn nói là khách điếm.
Nhìn thấy vẻ lo lắng của Quản Quản, ta bảo nàng rằng ta không sao, chỉ bị dọa thôi.
Ta lại nhìn sang Chu Thuấn, sắc mặt hắn rất tệ.
Chu Thuấn nói: "Lúc xuất phát ngươi đã bị sốt, sao không nói với ta?"
Ta phản bác hắn: "Không phải vì ngươi và cái trò bất ngờ kia của ngươi, làm ta bị sốt sao."
Hắn khôn ngoan im lặng, rồi đi ra ngoài, khi quay lại thì mang theo một bát thuốc trông rất đắng.
Ta nghi ngờ rằng hắn thấy hối hận, vì sau khi ta uống thuốc xong, hắn còn đưa cho ta một viên mứt, chua chua ngọt ngọt, rất ngon.
Ta nói ta muốn thêm, hắn ngừng lại một lúc rồi đưa thêm cho ta một viên.
Ta nói đưa thêm vài viên nữa, hắn bảo ta đừng được đà lấn tới!
Ma ma đến thu dọn bát, bà nói khi ta khỏi rồi, muốn ăn bao nhiêu mứt cũng được, nhưng mứt này ăn nhiều sẽ làm thuốc mất tác dụng.
Nhưng nếu không uống thuốc, ta sẽ chẳng bao giờ muốn ăn mứt.
Vì lo ngại an toàn, chúng ta khởi hành về cung vào ngày hôm sau.
Quản Quản hộ tống chúng ta về cung, ta bảo Quản Quản ngồi cùng ta trên xe ngựa, nhưng nàng lắc đầu từ chối, nói rằng sẽ bảo vệ ta từ bên ngoài.
Và Quản Quản cứ thỉnh thoảng lại xuất hiện bên cửa sổ xe ngựa của ta, ta nhìn nàng, nàng lại cười với ta.
Ta hỏi nàng: "Hôm qua, sao tỷ lại đến?"
Nàng ngừng một chút rồi chỉ vào ngực mình, ta nói: “Tâm linh tương thông của cặp song sinh?"
Nàng suy nghĩ một lúc rồi cười và gật đầu.
Mỗi khi Quản Quản rời khỏi cửa sổ của ta, Chu Thuấn lại xuất hiện, mỗi lần đều hỏi ta có thấy khó chịu không.
Ban đầu ta còn kiên nhẫn trả lời hắn không khó chịu, nhưng đến lần thứ mười hắn hỏi ta có khó chịu không, ta chọn cách đóng cửa sổ lại và không để ý đến hắn nữa.
Thế là hắn lên xe ngựa ngồi cùng ta.
Dù sao thì xe ngựa cũng rộng, mặc kệ hắn vậy.
Chiều hôm sau, chúng ta đã đến cổng thành của kinh thành. Quản Quản chỉ có thể tiễn chúng ta đến đây, vì nàng là võ tướng biên cương, không được triệu thì không được vào kinh thành.
Đoàn người đến đón thánh giá đã chờ sẵn ở cổng thành.
Có lẽ trời cao thấy ta vui chơi quá mức ở khu săn bắn nên ghen tỵ, mới sắp xếp cho ta hai lần chia tay với Quản Quản.
Quản Quản xuống ngựa tiến lại gần, Chu Thuấn đỡ ta xuống xe ngựa.
Chu Thuấn nói với Quản Quản: "Ngươi hôm qua hộ giá có công, muốn ban thưởng gì?"
Giữa chừng, Chu Thuấn phát hiện ta bị sốt. Ta bảo hắn ta không sao, nhưng hắn nhất quyết dừng lại nghỉ ngơi, và rồi chúng ta bị phục kích.
Có rất nhiều người đến, một đám đông mặc áo đen che mặt, không nói lời nào liền lao vào đánh.
Ban đầu, Chu Thuấn bảo vệ ta và chống lại bọn chúng, nhưng sau đó số người vây lấy hắn quá đông, hắn đành giao ta cho ám vệ, bảo ám vệ đưa ta đi.
Ta nhìn Chu Thuấn bị chúng đè đánh vì bảo vệ ta, liền đồng ý đi xa hơn cùng ám vệ.
Nhân lúc hỗn loạn, ta nhặt được một thanh đao và nắm chặt trong tay. Ta nhìn ám vệ với ánh mắt kiên định và nói.
Ta biết võ công, bảo hắn đi bảo vệ Chu Thuấn.
Hắn do dự một chút rồi lao đến cứu Chu Thuấn.
Số người vây lấy Chu Thuấn dần ít đi. Ta vốn ở bên ngoài, không biết tên khốn nào la lên: "Bắt con bé kia, nó là Thẩm Đường Chu."
Rồi ta thấy mấy người xông về phía mình, ta nắm chắc đao, chuẩn bị chiến đấu. Nhưng vừa giơ đao lên, thì người kia đã c.h.é.m đao bay khỏi tay ta.
Đao bật khỏi tay khiến ta đau đớn, ta kêu lên một tiếng.
Chu Thuấn từ xa gọi: "Thẩm Đường Chu!"
Giọng hắn vỡ hẳn.
Người kia vừa định đưa tay bắt ta thì bị một mũi tên xuyên qua. Những kẻ khác lao tới cũng bị bắn hạ, giống hệt những con thỏ bị Quản Quản bắn trong khu săn bắn.
Quản Quản đến, nàng dẫn theo một nhóm người.
Nàng xuống ngựa, vội vàng chạy đến chỗ ta, kiểm tra kỹ lưỡng khắp người ta. Ta bảo nàng rằng ta không bị thương, bảo nàng nhanh chóng đi giúp Chu Thuấn.
Nàng cầm thương đi được hai bước rồi quay lại, đưa tay lau vết máu trên mặt ta, rồi mới quay người đi về phía Chu Thuấn.
Rất nhanh chóng tình hình đã được kiểm soát, đám thích khách này quả là có nghề, không làm tổn thương bất kỳ a hoàn hay ma ma nào, tất cả đều bị trói lại.
Số thích khách bị bắt không nhiều, còn lại đều đã c.h.ế.t, có kẻ tự tử bằng thuốc độc, Quản Quản nhanh chóng trật khớp hàm của hắn!
Nhìn Quản Quản thành thạo đến vậy, ta thấy cằm mình cũng đau theo.
Khi đột nhiên được thả lỏng, ta cảm thấy đầu óc càng thêm choáng váng, ta thấy Chu Thuấn đang chạy về phía ta, miệng nói gì đó, nhưng ta không nghe rõ.
Ta nhắm mắt lại và không nhớ gì nữa.
Khi tỉnh dậy, ta thấy mình nằm trên giường, bên cạnh là Quản Quản và Chu Thuấn.
Ta hỏi đây là đâu, Chu Thuấn nói là khách điếm.
Nhìn thấy vẻ lo lắng của Quản Quản, ta bảo nàng rằng ta không sao, chỉ bị dọa thôi.
Ta lại nhìn sang Chu Thuấn, sắc mặt hắn rất tệ.
Chu Thuấn nói: "Lúc xuất phát ngươi đã bị sốt, sao không nói với ta?"
Ta phản bác hắn: "Không phải vì ngươi và cái trò bất ngờ kia của ngươi, làm ta bị sốt sao."
Hắn khôn ngoan im lặng, rồi đi ra ngoài, khi quay lại thì mang theo một bát thuốc trông rất đắng.
Ta nghi ngờ rằng hắn thấy hối hận, vì sau khi ta uống thuốc xong, hắn còn đưa cho ta một viên mứt, chua chua ngọt ngọt, rất ngon.
Ta nói ta muốn thêm, hắn ngừng lại một lúc rồi đưa thêm cho ta một viên.
Ta nói đưa thêm vài viên nữa, hắn bảo ta đừng được đà lấn tới!
Ma ma đến thu dọn bát, bà nói khi ta khỏi rồi, muốn ăn bao nhiêu mứt cũng được, nhưng mứt này ăn nhiều sẽ làm thuốc mất tác dụng.
Nhưng nếu không uống thuốc, ta sẽ chẳng bao giờ muốn ăn mứt.
Vì lo ngại an toàn, chúng ta khởi hành về cung vào ngày hôm sau.
Quản Quản hộ tống chúng ta về cung, ta bảo Quản Quản ngồi cùng ta trên xe ngựa, nhưng nàng lắc đầu từ chối, nói rằng sẽ bảo vệ ta từ bên ngoài.
Và Quản Quản cứ thỉnh thoảng lại xuất hiện bên cửa sổ xe ngựa của ta, ta nhìn nàng, nàng lại cười với ta.
Ta hỏi nàng: "Hôm qua, sao tỷ lại đến?"
Nàng ngừng một chút rồi chỉ vào ngực mình, ta nói: “Tâm linh tương thông của cặp song sinh?"
Nàng suy nghĩ một lúc rồi cười và gật đầu.
Mỗi khi Quản Quản rời khỏi cửa sổ của ta, Chu Thuấn lại xuất hiện, mỗi lần đều hỏi ta có thấy khó chịu không.
Ban đầu ta còn kiên nhẫn trả lời hắn không khó chịu, nhưng đến lần thứ mười hắn hỏi ta có khó chịu không, ta chọn cách đóng cửa sổ lại và không để ý đến hắn nữa.
Thế là hắn lên xe ngựa ngồi cùng ta.
Dù sao thì xe ngựa cũng rộng, mặc kệ hắn vậy.
Chiều hôm sau, chúng ta đã đến cổng thành của kinh thành. Quản Quản chỉ có thể tiễn chúng ta đến đây, vì nàng là võ tướng biên cương, không được triệu thì không được vào kinh thành.
Đoàn người đến đón thánh giá đã chờ sẵn ở cổng thành.
Có lẽ trời cao thấy ta vui chơi quá mức ở khu săn bắn nên ghen tỵ, mới sắp xếp cho ta hai lần chia tay với Quản Quản.
Quản Quản xuống ngựa tiến lại gần, Chu Thuấn đỡ ta xuống xe ngựa.
Chu Thuấn nói với Quản Quản: "Ngươi hôm qua hộ giá có công, muốn ban thưởng gì?"