Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 5 CUNG ĐÌNH
CHƯƠNG 5: CUNG ĐÌNH
Ba ngày sau, quả nhiên có chỉ dụ đến Phó gia, cả nhà quỳ xuống nghe chỉ, công công bước đến hướng mặt về phía hoàng cung, kéo dài từng chữ: "Ban chỉ, người con gái Phó Thủy Tiên, thông minh đoan trang, phong làm chiêu hoa chính ngũ phẩm, mười lăm ngày sau vào cung." Lại nói, "Xin đứng lên đi, chỉ dụ này, Phó đại nhân ngài hãy cất kĩ. Chúng ta chúc mừng Phó đại nhân, Phó chiêu hoa, đây là chuyện vui lớn đó."
Phó Thủy Tiên thở dài một cái, nàng được phong làm chiêu hoa, đã vượt qua phẩm cấp mà nàng dự đoán, hơn nữa Thủy Tiên biết, trong cung quản nghiêm, cung tần từ tòng ngũ phẩm trở lên mới có thể mang theo một nha hoàn bên cạnh vào cung, bây giờ Tú Minh cũng có thể theo nàng vào cung, xem như hoàng đế đã cho Phó gia mặt mũi rồi.
Phó Tùng Nguyên lấy ra túi bạc đã chuẩn bị sẵn trong tay áo ra, mỉm cười nói: "Một chút lòng thành, Lý công công chạy tới chạy lui một chuyến đã vất vả rồi."
Đây là quy củ vốn có, Lý công công cũng không chối từ, ngoài miệng nói "Phó đại nhân ngài khách khí rồi", đồng thời lại cười híp mắt nhét vào ngực, lại ra hiệu cho người phụ nữ trung niên phía sau hắn bước lên, giới thiệu: "Vị này chính là Bảo Lượng, thời gian này sẽ do bà dạy tiểu chủ lễ nghi cung đình."
Bảo Lượng hành lễ theo phép tắc: "Nô tỳ xin gặp Phó đại nhân, tiểu chủ."
Phó Tùng Nguyên chính là thiếu sư, đương nhiên không cần đáp lễ, Phó Thủy Tiên lại tiến lên một bước, hành lễ lại nghiêm chỉnh, nói: "Bảo Lượng cô cô cũng coi như một nửa người thầy của tiểu nữ, xứng đáng được nhận một lễ này."
Bảo Lượng có chút kinh ngạc, nhưng lập tức phản ứng lại kịp, nâng Thủy Tiên dậy, lại trịnh trọng đáp lễ: "Tấm lòng của tiểu chủ nô tỳ hiểu được, nhưng một lễ này quả thực đã làm khó nô tỳ rồi."
Thủy Tiên đứng dậy, nhìn người trước mặt rồi cười. Phó Tùng Nguyên luôn biết con gái mình rất biết phép tắc và hiểu chuyện, thấy nàng hòa thuận với cô cô dạy dỗ, lại thêm yên tâm phần nào.
Lại mời Lý công công ngồi lại một lát hẵng đi, nhưng hắn nói: "Chúng ta thôi không cần ngồi đâu, còn mấy chỉ dụ nữa, tới nhà Phó đại nhân trước, còn phải tuyên xong những chỉ dụ khác trước khi đóng cửa cung nữa mới được."
Phó Tùng Nguyên cũng không thực sự muốn giữ hắn lại, bèn ra tiễn.
Từ ngày đó trở đi, Phó Thủy Tiên toàn tâm toàn ý theo Bảo Lượng học lễ nghi, mỗi ngày còn có thể gặp được mẹ một lần, cha và ca ca thì phải tuân thủ nghiêm ngặt lễ tiết nên thỉnh an ngoài cửa.
Bà Diệp đã từng hỏi nàng, dẫn Tú Điệp hay Tú Minh vào cung, Thủy Tiên nghĩ rất kĩ: "Hai nha hoàn này đều là người hầu Phó phủ, lòng trung thành đương nhiên không cần phải nói, nhưng Tú Điệp quá mức thật thà, mang em ấy vào cung chỉ e sẽ hại em ấy, còn Tú Minh, con phải hỏi em ấy đã, nếu em ấy không muốn, con cũng sẽ không ép buộc."
Nhưng Tú Minh lại nghĩ rất đơn giản, nàng ấy cũng nói với Thủy Tiên thế này: "Nếu nô tỳ ở lại nhà, qua một thời gian nữa gả cho một người làm, làm vợ một quản sự sẽ là tốt nhất rồi, người làm kia có được hay không, đối xử với nô tỳ như thế nào, tất cả đều chưa biết. Nhưng nô tỳ biết tiểu chủ đối xử thật lòng với nô tỳ, đương nhiên vẫn ước gì được theo tiểu thư, về sau cũng không muốn ra khỏi cung lập gia đình nữa."
Nói đến đây, nàng ấy nhỏ giọng thì thầm, "Ai nói con gái thì không thể không lập gia đình chứ? Em bảo vệ tiểu chủ, chính là bảo vệ cha mẹ trong phủ, cũng không phụ lòng tiểu chủ đã đối tốt với nô tỳ, cũng coi như đã sống có ý nghĩa rồi."
Thủy Tiên cầm tay nàng ấy, trong hậu cung có thể có một phụ tá đắc lực nàng đương nhiên thấy mừng, khó lắm mới có một Tú Minh nhạy bén suy nghĩ thông suốt, lại có một tấm lòng trung thành son sắt.
Nhưng còn khi Tú Điệp nghe nói sẽ quyết định để Tú Minh đi cùng thì khóc lóc mấy lần, chốc chốc lại dặn Tú Minh: "Về sau ta không được gặp tiểu thư… tiểu chủ nữa, tỷ đi theo nhất định phải hầu hạ cho tốt đấy."
Con người luôn hiểu ai thật lòng tốt với mình, Tú Điệp cũng không ngoại lệ, Thủy Tiên luôn luôn thích nàng ấy thật thà đáng yêu, liền an ủi nàng ấy rằng về sau điều nàng ấy đến hầu hạ bên cạnh phu nhân, phu nhân có cáo mệnh trên người, thỉnh thoảng cũng có thể vào cung, đến lúc đó dẫn nàng ấy theo, vẫn có cơ hội gặp mặt.
Cuộc sống vào cung ngày một gần, mấy ngày liền trên dưới Phó phủ chỉ lo chuyện lớn này, bà Diệp chỉ lo nghĩ xem nên mang gì cho Thủy Tiên đã đủ đau đầu, mang ít, không khỏi bị tần phi và nô tài trong cung coi thường, mang nhiều, lại có vẻ khoe khoang thể hiện.
Phó Thủy Tiên thấy mẹ ngày càng tiều tụy, cũng thấy không nỡ, lúc gặp mặt chỉ cố khuyên bà không cần để ý như vậy, nhưng bà Diệp cũng có lý của bà, lau nước mắt nói: "Mẹ vội vàng bận rộn, còn có thể gác lại nỗi thương tâm, rảnh rỗi rồi thì trong đầu trong ruột chỉ nghĩ tới chuyện con sẽ phải một mình đến nơi xa lạ để sống."
Thủy Tiên bất đắc dĩ, nàng là người vào cung, mà ngược lại còn phải an ủi mẹ. Nhưng nàng cũng hy vọng mẹ có thể được chồng mình cưng chiều cả đời như thế, nét vui vẻ đều có thể lộ ra trên mặt, còn hơn mình phải sống cẩn thận từng li từng tí trong cung.
Ngày đó Bảo Lượng giảng hết về các hành lễ khi gặp mỗi một phi tần ở những phẩm cấp khác nhau như thế nào, thuận tiện nhắc tới các nương nương trong cung.
Để đáp lại sự tôn trọng của toàn thể Phó gia mấy ngày liền với bà, bà tốt bụng nhắc nhở Thủy Tiên: "Năm năm trước sau khi hoàng hậu Đình Hân chết, mọi việc trong cung luôn do hoàng quý phi nương nương đứng ra quản lý, mọi người đều biết, hoàng hậu Đình Hân năm đó không được sủng ái, chẳng qua là vì Hạ gia sau lưng nàng ta đã góp không ít công vào việc thánh thượng đăng cơ, Hạ hoàng hậu lại là vương phi do tiên hoàng bổ nhiệm, cho nên mới theo lẽ trở thành hoàng hậu."
Bảo Lượng dừng một chút, mới tiếp tục nói: "Kỳ thực nếu bàn về ân sủng, hoàng quý phi hiện nay vượt qua hoàng hậu nương nương khi đó nhiều, không nói tới cái khác, chỉ riêng việc hoàng hậu Đình Hân không có con, mà hoàng quý phi nương nương lại có trưởng công chúa Minh Duyên, là đã hiểu được phần nào rồi."
Thủy Tiên âm thầm nhớ kỹ trong lòng, hoàng quý phi Lư Dĩnh Chi chỉ e là nhân vật đặc biệt đối với Hoàng thượng, nhất định không thể đắc tội nàng ta ở bất kỳ phương diện nào, nàng cảm kích nói: "Đa tạ cô cô chỉ dạy."
Bảo Lượng thấy nàng nghe vào lòng, càng thêm hài lòng, cẩn thận nói: "Nô tỳ phụng mệnh dạy dỗ tiểu chủ, đương nhiên cũng nên thông báo về tình hình trong cung, miễn cho sau này tiểu chủ mắc phải trò cười. Lại nói đến người cũ trong vương phủ lúc đó, Bạch phi năm đó được phong hàm chính nhị phẩm, lấy hiệu là 'Như', Chu thị thiếp thì được phong là chiêu nghi tòng nhị phẩm, hiệu là 'Lệ'."
"Nghe nói Như phi nương nương từng có một người con trai?"
Bảo Lượng khe khẽ thở dài, nói rằng: "Thưa tiểu chủ, đúng vậy, chỉ là con của nương nương từ khi sinh ra đã rất yếu ớt, hoàng thượng vô cùng trìu mến, đặc biệt đặt tên cho nó là 'Khải Tuế', nhưng cuối cùng vẫn không giữ lại được, chưa đầy một tuổi đã chết yểu. Nhưng Lệ chiêu nghi thì lại có Đại hoàng tử Khải Trân, bây giờ khỏe mạnh an khang, đã chín tuổi rồi."
Thủy Tiên nhớ kỹ những chuyện này, biết được những người sau này sẽ sống cùng nàng, tuy giờ còn chưa biết tính nết từng người, nhưng mình cũng không thể nhầm lẫn phong hiệu của ai, cũng không thể không nắm rõ tình hình của các nương nương lúc mình còn chưa vào cung.
"Hoàng thượng đăng cơ xong, thật ra cũng không hay tuyển tú, tiểu chủ chỉ cần nhớ kỹ vài chủ tử quan trọng là được rồi," Bảo Lượng nói tiếp, "Hiện có hai vị nương nương chính tam phẩm là Tống thị Tĩnh tần, sinh được Tam hoàng tử Khải Hiếu, được hoàng quý phi nương nương trực tiếp chăm nom, một người nữa là Bùi thị Uyển tần, sinh được Nhị công chúa Mẫn Cát."
Phó Thủy Tiên đã khá quen thuộc với Bảo Lượng, nghe bà bảo, bèn nói: "Hoàng thượng thật ra vô cùng công bằng, những người ở địa vị cao, thì hoặc là do từ trước vẫn luôn theo bên cạnh, hoặc là sinh được hoàng tử công chúa, có công đối với xã tắc."
Ba ngày sau, quả nhiên có chỉ dụ đến Phó gia, cả nhà quỳ xuống nghe chỉ, công công bước đến hướng mặt về phía hoàng cung, kéo dài từng chữ: "Ban chỉ, người con gái Phó Thủy Tiên, thông minh đoan trang, phong làm chiêu hoa chính ngũ phẩm, mười lăm ngày sau vào cung." Lại nói, "Xin đứng lên đi, chỉ dụ này, Phó đại nhân ngài hãy cất kĩ. Chúng ta chúc mừng Phó đại nhân, Phó chiêu hoa, đây là chuyện vui lớn đó."
Phó Thủy Tiên thở dài một cái, nàng được phong làm chiêu hoa, đã vượt qua phẩm cấp mà nàng dự đoán, hơn nữa Thủy Tiên biết, trong cung quản nghiêm, cung tần từ tòng ngũ phẩm trở lên mới có thể mang theo một nha hoàn bên cạnh vào cung, bây giờ Tú Minh cũng có thể theo nàng vào cung, xem như hoàng đế đã cho Phó gia mặt mũi rồi.
Phó Tùng Nguyên lấy ra túi bạc đã chuẩn bị sẵn trong tay áo ra, mỉm cười nói: "Một chút lòng thành, Lý công công chạy tới chạy lui một chuyến đã vất vả rồi."
Đây là quy củ vốn có, Lý công công cũng không chối từ, ngoài miệng nói "Phó đại nhân ngài khách khí rồi", đồng thời lại cười híp mắt nhét vào ngực, lại ra hiệu cho người phụ nữ trung niên phía sau hắn bước lên, giới thiệu: "Vị này chính là Bảo Lượng, thời gian này sẽ do bà dạy tiểu chủ lễ nghi cung đình."
Bảo Lượng hành lễ theo phép tắc: "Nô tỳ xin gặp Phó đại nhân, tiểu chủ."
Phó Tùng Nguyên chính là thiếu sư, đương nhiên không cần đáp lễ, Phó Thủy Tiên lại tiến lên một bước, hành lễ lại nghiêm chỉnh, nói: "Bảo Lượng cô cô cũng coi như một nửa người thầy của tiểu nữ, xứng đáng được nhận một lễ này."
Bảo Lượng có chút kinh ngạc, nhưng lập tức phản ứng lại kịp, nâng Thủy Tiên dậy, lại trịnh trọng đáp lễ: "Tấm lòng của tiểu chủ nô tỳ hiểu được, nhưng một lễ này quả thực đã làm khó nô tỳ rồi."
Thủy Tiên đứng dậy, nhìn người trước mặt rồi cười. Phó Tùng Nguyên luôn biết con gái mình rất biết phép tắc và hiểu chuyện, thấy nàng hòa thuận với cô cô dạy dỗ, lại thêm yên tâm phần nào.
Lại mời Lý công công ngồi lại một lát hẵng đi, nhưng hắn nói: "Chúng ta thôi không cần ngồi đâu, còn mấy chỉ dụ nữa, tới nhà Phó đại nhân trước, còn phải tuyên xong những chỉ dụ khác trước khi đóng cửa cung nữa mới được."
Phó Tùng Nguyên cũng không thực sự muốn giữ hắn lại, bèn ra tiễn.
Từ ngày đó trở đi, Phó Thủy Tiên toàn tâm toàn ý theo Bảo Lượng học lễ nghi, mỗi ngày còn có thể gặp được mẹ một lần, cha và ca ca thì phải tuân thủ nghiêm ngặt lễ tiết nên thỉnh an ngoài cửa.
Bà Diệp đã từng hỏi nàng, dẫn Tú Điệp hay Tú Minh vào cung, Thủy Tiên nghĩ rất kĩ: "Hai nha hoàn này đều là người hầu Phó phủ, lòng trung thành đương nhiên không cần phải nói, nhưng Tú Điệp quá mức thật thà, mang em ấy vào cung chỉ e sẽ hại em ấy, còn Tú Minh, con phải hỏi em ấy đã, nếu em ấy không muốn, con cũng sẽ không ép buộc."
Nhưng Tú Minh lại nghĩ rất đơn giản, nàng ấy cũng nói với Thủy Tiên thế này: "Nếu nô tỳ ở lại nhà, qua một thời gian nữa gả cho một người làm, làm vợ một quản sự sẽ là tốt nhất rồi, người làm kia có được hay không, đối xử với nô tỳ như thế nào, tất cả đều chưa biết. Nhưng nô tỳ biết tiểu chủ đối xử thật lòng với nô tỳ, đương nhiên vẫn ước gì được theo tiểu thư, về sau cũng không muốn ra khỏi cung lập gia đình nữa."
Nói đến đây, nàng ấy nhỏ giọng thì thầm, "Ai nói con gái thì không thể không lập gia đình chứ? Em bảo vệ tiểu chủ, chính là bảo vệ cha mẹ trong phủ, cũng không phụ lòng tiểu chủ đã đối tốt với nô tỳ, cũng coi như đã sống có ý nghĩa rồi."
Thủy Tiên cầm tay nàng ấy, trong hậu cung có thể có một phụ tá đắc lực nàng đương nhiên thấy mừng, khó lắm mới có một Tú Minh nhạy bén suy nghĩ thông suốt, lại có một tấm lòng trung thành son sắt.
Nhưng còn khi Tú Điệp nghe nói sẽ quyết định để Tú Minh đi cùng thì khóc lóc mấy lần, chốc chốc lại dặn Tú Minh: "Về sau ta không được gặp tiểu thư… tiểu chủ nữa, tỷ đi theo nhất định phải hầu hạ cho tốt đấy."
Con người luôn hiểu ai thật lòng tốt với mình, Tú Điệp cũng không ngoại lệ, Thủy Tiên luôn luôn thích nàng ấy thật thà đáng yêu, liền an ủi nàng ấy rằng về sau điều nàng ấy đến hầu hạ bên cạnh phu nhân, phu nhân có cáo mệnh trên người, thỉnh thoảng cũng có thể vào cung, đến lúc đó dẫn nàng ấy theo, vẫn có cơ hội gặp mặt.
Cuộc sống vào cung ngày một gần, mấy ngày liền trên dưới Phó phủ chỉ lo chuyện lớn này, bà Diệp chỉ lo nghĩ xem nên mang gì cho Thủy Tiên đã đủ đau đầu, mang ít, không khỏi bị tần phi và nô tài trong cung coi thường, mang nhiều, lại có vẻ khoe khoang thể hiện.
Phó Thủy Tiên thấy mẹ ngày càng tiều tụy, cũng thấy không nỡ, lúc gặp mặt chỉ cố khuyên bà không cần để ý như vậy, nhưng bà Diệp cũng có lý của bà, lau nước mắt nói: "Mẹ vội vàng bận rộn, còn có thể gác lại nỗi thương tâm, rảnh rỗi rồi thì trong đầu trong ruột chỉ nghĩ tới chuyện con sẽ phải một mình đến nơi xa lạ để sống."
Thủy Tiên bất đắc dĩ, nàng là người vào cung, mà ngược lại còn phải an ủi mẹ. Nhưng nàng cũng hy vọng mẹ có thể được chồng mình cưng chiều cả đời như thế, nét vui vẻ đều có thể lộ ra trên mặt, còn hơn mình phải sống cẩn thận từng li từng tí trong cung.
Ngày đó Bảo Lượng giảng hết về các hành lễ khi gặp mỗi một phi tần ở những phẩm cấp khác nhau như thế nào, thuận tiện nhắc tới các nương nương trong cung.
Để đáp lại sự tôn trọng của toàn thể Phó gia mấy ngày liền với bà, bà tốt bụng nhắc nhở Thủy Tiên: "Năm năm trước sau khi hoàng hậu Đình Hân chết, mọi việc trong cung luôn do hoàng quý phi nương nương đứng ra quản lý, mọi người đều biết, hoàng hậu Đình Hân năm đó không được sủng ái, chẳng qua là vì Hạ gia sau lưng nàng ta đã góp không ít công vào việc thánh thượng đăng cơ, Hạ hoàng hậu lại là vương phi do tiên hoàng bổ nhiệm, cho nên mới theo lẽ trở thành hoàng hậu."
Bảo Lượng dừng một chút, mới tiếp tục nói: "Kỳ thực nếu bàn về ân sủng, hoàng quý phi hiện nay vượt qua hoàng hậu nương nương khi đó nhiều, không nói tới cái khác, chỉ riêng việc hoàng hậu Đình Hân không có con, mà hoàng quý phi nương nương lại có trưởng công chúa Minh Duyên, là đã hiểu được phần nào rồi."
Thủy Tiên âm thầm nhớ kỹ trong lòng, hoàng quý phi Lư Dĩnh Chi chỉ e là nhân vật đặc biệt đối với Hoàng thượng, nhất định không thể đắc tội nàng ta ở bất kỳ phương diện nào, nàng cảm kích nói: "Đa tạ cô cô chỉ dạy."
Bảo Lượng thấy nàng nghe vào lòng, càng thêm hài lòng, cẩn thận nói: "Nô tỳ phụng mệnh dạy dỗ tiểu chủ, đương nhiên cũng nên thông báo về tình hình trong cung, miễn cho sau này tiểu chủ mắc phải trò cười. Lại nói đến người cũ trong vương phủ lúc đó, Bạch phi năm đó được phong hàm chính nhị phẩm, lấy hiệu là 'Như', Chu thị thiếp thì được phong là chiêu nghi tòng nhị phẩm, hiệu là 'Lệ'."
"Nghe nói Như phi nương nương từng có một người con trai?"
Bảo Lượng khe khẽ thở dài, nói rằng: "Thưa tiểu chủ, đúng vậy, chỉ là con của nương nương từ khi sinh ra đã rất yếu ớt, hoàng thượng vô cùng trìu mến, đặc biệt đặt tên cho nó là 'Khải Tuế', nhưng cuối cùng vẫn không giữ lại được, chưa đầy một tuổi đã chết yểu. Nhưng Lệ chiêu nghi thì lại có Đại hoàng tử Khải Trân, bây giờ khỏe mạnh an khang, đã chín tuổi rồi."
Thủy Tiên nhớ kỹ những chuyện này, biết được những người sau này sẽ sống cùng nàng, tuy giờ còn chưa biết tính nết từng người, nhưng mình cũng không thể nhầm lẫn phong hiệu của ai, cũng không thể không nắm rõ tình hình của các nương nương lúc mình còn chưa vào cung.
"Hoàng thượng đăng cơ xong, thật ra cũng không hay tuyển tú, tiểu chủ chỉ cần nhớ kỹ vài chủ tử quan trọng là được rồi," Bảo Lượng nói tiếp, "Hiện có hai vị nương nương chính tam phẩm là Tống thị Tĩnh tần, sinh được Tam hoàng tử Khải Hiếu, được hoàng quý phi nương nương trực tiếp chăm nom, một người nữa là Bùi thị Uyển tần, sinh được Nhị công chúa Mẫn Cát."
Phó Thủy Tiên đã khá quen thuộc với Bảo Lượng, nghe bà bảo, bèn nói: "Hoàng thượng thật ra vô cùng công bằng, những người ở địa vị cao, thì hoặc là do từ trước vẫn luôn theo bên cạnh, hoặc là sinh được hoàng tử công chúa, có công đối với xã tắc."