Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 4 VIÊN NGỌC
CHƯƠNG 4: VIÊN NGỌC
Lòng Phó Thủy Tiên trùng xuống, không biết là giải thoát hay là đã hết đường lui nữa. Khâm Thiên giám nói mười bảy tháng tám là một ngày tốt lành, quả nhiên là bầu trời quang đãng vạn dặm không mây, trong Ngưng Ngân điện yên tĩnh mát mẻ, mùi huân hương thoang thoảng vờn quanh chóp mũi không tan, có người đưa thẻ bài cho nàng, nàng không ngẩng đầu lên nhìn lấy một cái, chỉ đưa hai tay đón lấy, tạ ơn thật sâu.
Nàng không nhớ rõ chính mình đã nói những lời gì để tạ ơn, chỉ biết rằng đều đã nghĩ trước cả rồi, lúc này cứ theo đà nói ra, sau đó bèn lui về trong nhóm tú nữ.
Một hồi gió nhẹ lướt qua, trên người Thủy Tiên như dễ chịu hơn, lại hơi dính mồ hôi, trong lòng bỗng dưng nhớ tới một câu thơ: Khoan nói gió thu tốt, gió thu dễ bạc đầu. Lúc trước vẫn không cảm thấy gì, lúc này lại đúng như tâm cảnh mà nàng không thể nói, mà những tú nữ tiếp theo bị bỏ lại thẻ bài và tặng hoa, hay được ghi danh giữ lại, cũng không còn liên quan đến nàng nữa.
Phó Thủy Tiên đi ra từ Ngưng Ngân điện, tự khắc có tiểu thái giám dẫn nàng ra ngoài cung, cũng chúc mừng: "Chúc tiểu chủ mọi việc thuận lợi, ba ngày sau sẽ có cô cô trong cung đến phủ dạy lễ nghi trong cung, vẫn mong Phó đại nhân và tiểu chủ chuẩn bị thật kĩ." Bởi vì Phó Thủy Tiên đã là người con gái của hoàng đế, đương nhiên không thể xưng hô như cũ, từ giờ phút này, người chung quanh đều phải đổi cách gọi rồi.
Tú Minh chờ bên ngoài cửa cung vội vàng lấy ra ít bạc vụn trong túi rồi cẩn thận dâng tặng, đây là chuyện đại nhân đã dặn dò phải chuẩn bị từ trước, tiểu thái giám hớn hở đón lấy, lại vội vã nịnh nọt: "Tiểu chủ được Hoàng thượng coi trọng, nghe nói đã biết nói mấy câu trong Ngưng Ngân điện làm cho cả hoàng quý phi cũng phải khen tiểu chủ, cô cô dạy dỗ tất nhiên cũng sẽ chọn người sống lâu trong cung."
Thủy Tiên cũng không nói nhiều, chỉ cười thiện chí nói: "Chỉ mong được như lời chúc của công công."
Cứ thế, nàng lên xe ngựa nhà mình, trước khi đi còn dặn dò: "Tú Minh, em để lại một người chờ ở ngoài cung, nếu thấy tiểu thư Mạnh gia đi ra thì đi hỏi xem, kết quả thế nào."
Tú Minh lên tiếng trả lời, dặn dò gã sai vặt đi theo chú ý tìm hiểu. Xe ngựa Phó gia bắt đầu lăn bánh.
Đến cửa nhà, Phó Tùng Nguyên dẫn một đoàn người đợi sẵn ở cửa, bà Diệp - Phó phu nhân đã khóc sướt mướt, nhìn thấy Thủy Tiên xuống xe ngựa, vội vàng lau sạch nước mắt, hành lễ theo Phó Tùng Nguyên, trước cửa phủ thượng thư là cả đoàn người đang quỳ, đều nói: "Tham kiến tiểu chủ."
Phó Thủy Tiên không thể ngờ sẽ gặp cảnh như vậy, cuống quít đỡ cha mẹ lên, cũng kêu nhị ca mau mau đứng lên. Bà Diệp cả đời sống rất bình yên, Phó Tùng Nguyên tuy có tiểu thiếp, nhưng không hề cho ai sinh con.
Từ lúc bà gả vào Phó gia, quyền quán xuyến gia đình đều nắm vững trong tay, Phó Tùng Nguyên cũng nhất mực hòa thuận với bà, bà không hiểu con gái của mình sao lại đột nhiên phải vào cung, trước thì hy vọng con gái có thể giống như mình và Thủy Liên, gả cho một người chồng trong lòng chỉ có mình nàng.
Thủy Tiên tất nhiên hiểu chuyện vào cung Phó Tùng Nguyên vẫn luôn gạt bà Diệp, đến tận hôm nay khi có người tới tuyên chỉ, thực sự không gạt được, mới để cho bà biết, việc này như mảnh sứ vụn rạch vào lòng bà Diệp, đứa con gái bé bỏng thương yêu, cưng chiều nhất, một khi vào cung rồi, thì đến cả ngày gặp mặt cũng không rõ.
Nghĩ đến đây, bà Diệp đứng dậy, lại muốn rơi lệ. Phó Tùng Nguyên ngăn bà lại, nắm tay bà dịu dàng nói: "Bên ngoài không phải chỗ nói chuyện, tiểu chủ được chọn, là chuyện vui, chúng ta cũng nên hành lễ, tiểu chủ lần sau chớ nên ngăn cản."
Bên trong chính đường, cơm tối đã dọn lên xong, Phó Thủy Tiên kiên quyết không chịu ngồi ghế trên, may mà là ở trong nhà, không ai nói việc này ra, cả nhà vẫn như ban đầu. Trong bữa ăn bà Diệp đương nhiên có oán giận vài câu, Phó gia phú quý là thế, đương nhiên cũng không nhất thiết phải để Thủy Tiên vào cung chỉ như dệt hoa trên gấm, nhưng nói như vậy cũng chỉ là lời của người thân nói với nhau thôi, ai cũng không dám so mình với thiên tử, Thủy Tiên biết mẹ thương nàng vào cung một mình, chỉ có thể cố gắng an ủi.
Cơm tối xong, lại nói chuyện một lát, Trương thị - vợ của Phó Thanh Tùng đã có thai bảy, tám tháng, Phó Tùng Nguyên và bà Diệp đương nhiên phải kêu nàng ấy về nghỉ ngơi sớm. Phó Thanh Tùng bèn ra tiễn, nói với vợ mình: "Nhã Văn, trên đường chú ý một chút, kêu người mở đèn lồng cho tốt."
Trương Nhã Văn đáp một tiếng, nhỏ giọng dặn chồng mình: "Trong lòng tiểu chủ e là cũng đang khó chịu, một khi vào cung, thì sẽ phải chia ly với người nhà, chàng luôn luôn thương yêu tiểu chủ, những lúc này hãy trò chuyện nhiều với nàng, nói cho nàng biết trong Phó gia, người ca ca là chàng đây, mãi mãi là hậu phương cho nàng."
Phó Thanh Tùng biết vợ mình dịu dàng hiền lành, hòa thuận với tất cả cha mẹ và em chồng trong nhà, đây là lời nói vô cùng thật lòng, hắn nắm tay vợ, trịnh trọng nói: "Ừ, tất cả ta đều nghe theo nàng. Nàng là phụ nữ có thai, chớ suy nghĩ quá nhiều, dù sao ta là con trai duy nhất của cha mẹ, phải che chở nàng, cũng phải che chở mọi người trong phủ thượng thư."
Người chồng trong mắt Trương Nhã Văn mặc dù không muốn đi theo con đường làm quan, chỉ thích múa đao động kiếm với nhị thiếu gia của Mộ gia, nhưng dù gì cũng không đi quá sai lệch, lại chịu nghe lời của mình, mặc dù là cuộc hôn nhân hai bên đều không biết, cũng thấy cuộc đời viên mãn, cả ngày vang tiếng cười, không khí lúc nào cũng vui mừng, mọi người trong Phó gia từ trên xuống dưới đều bằng lòng đối xử thật tình với nàng ấy, chính nàng ấy cũng muốn thật lòng đáp lại.
Chỉ là bây giờ đứa bé trong bụng đã nhiều tháng, đã đứng đợi Thủy Tiên trước cửa hồi lâu, lại cùng dùng bữa, cũng đã thấm mệt, nói ra lời trong lòng rồi bèn trở về phòng.
Bên này, Phó Thanh Tùng cũng không vội quay vào, hắn biết muội muội đã mệt cả ngày, cha mẹ cũng sẽ không giữ nàng ở lại quá lâu, lát nữa đi ra, ngoài những lời này của Nhã Văn, hắn còn có một việc khác muốn tìm Thủy Tiên.
Quả nhiên không chờ bao lâu, hắn đã gặp Thủy Tiên trước cửa, lúc đó hai nha hoàn bên cạnh là Tú Minh và Tú Điệp đều đi theo, Phó thiếu gia cho họ lui xuống trước, mới lấy một hộp gấm từ trong tay áo ra, đưa cho Thủy Tiên.
Nhận lấy rồi mở ra xem, bên trong là một chiếc trâm gài tóc bằng ngọc trắng, trong lòng Thủy Tiên chợt khựng lại, lại nghe nhị ca nói: "Cái này, là của Mộ Huỳnh Phi đưa cho muội, hắn nói muội nhìn thấy viên ngọc này là có thể hiểu được trái tim của hắn."
Phó Thanh Tùng chưa từng làm người xe duyên, đối tượng còn là muội muội của mình, có chút xấu hổ, nhưng bạn thân đã nhờ cậy, hắn tuyệt đối không thể phụ lòng, "Hắn kêu ta nói với muội, có lẽ kiếp này vô duyên, nhưng hắn sẽ mãi mãi canh giữ đằng sau cho muội, bất kể về sau muội là mẫu nghi thiên hạ hay có con cháu đầy đàn, trong mắt hắn muội vẫn là 'Thủy Tiên muội muội'. Nhưng tiếng xưng hô này, từ nay về sau Huỳnh Phi sẽ cất vào chỗ sâu nhất trong lòng, sẽ không gây ra bất cứ phiền phức gì cho muội."
Phó Thủy Tiên cắn môi, khóe mắt lại chợt đỏ. Dù sao cũng là chàng trai nàng yêu sâu đậm, nhưng cuộc đời là thế, phận hồng nhan đâu có quyền lựa chọn gì đáng nói, nàng lo được cho gia tộc, thì sao lo được tình yêu thanh mai trúc mã.
"Chàng biết thiếp có chồng, tặng thiếp ngọc minh châu; hiểu được chàng tình nồng, xin ghi tạc trong lòng." Một lúc lâu sau, Phó Thủy Tiên ổn định lại tâm trạng, mới mở miệng nói chuyện, "Chiếc trâm gài tóc này không có gì ở trên, muội sẽ mang nó vào cung, xin ca ca cũng chuyển lời đến Mộ Huỳnh Phi, chúng ta đều phải sống cho tốt. Việc này từ nay về sau muội sẽ không nhắc lại nữa, nếu Mộ công tử còn có tín vật hay lời nói gì nữa, xin ca ca cũng đừng nói lại với muội. Chàng về sau sẽ lấy vợ sinh con, mà người chàng cưới, đã định trước sẽ không phải là muội, đã như vậy, cắt đứt sạch sẽ mới tốt cho cả hai."
Phó Thanh Tùng gãi đầu một cái, hắn suy nghĩ đơn giản, nhưng cũng biết mức độ nặng nhẹ của sự việc, thần tử cấu kết với hậu cung, đây chính là tội chu di cửu tộc, nhưng hắn nhỏ giọng nói: "Vốn dĩ mấy ngày nay hắn đều rất bình thường, hai ngày trước ta uống rượu cùng hắn, từ trước đến nay tửu lượng của hắn đều rất tốt, lần đó lại uống say, thật ra cũng không khóc, chỉ là từng câu từng chữ nói ra đều như đau thấu tim gan, ta bỗng chợt không đành lòng, liền nhận lấy hộp gấm, cũng đồng ý với hắn sẽ chuyển những lời này cho muội nghe."
Cổ họng Phó Thủy Tiên khô chát, khàn khàn nói: "Muội biết rồi, cảm ơn nhị ca. Muội không được nhìn chị dâu sinh cháu cho muội rồi, đến lúc đó nhất định phải nhớ truyền tin vào cung, muội nghe được tin mẹ tròn con vuông mới có thể yên tâm được. Tỷ tỷ đã lập gia đình, về sau cha mẹ chỉ còn nhị ca, huynh nhất định phải bảo trọng."
Phó Thanh Tùng thấy bốn bề vắng lặng, chỉ có nha hoàn bên cạnh em gái, bèn giơ tay lên xoa đầu Thủy Tiên như khi còn bé: "Muội yên tâm, ta có thể gánh vác cả nhà trên vai, nhất định sẽ tận hiếu thay muội trước mặt cha mẹ, muội chỉ cần yên tâm vào cung, bảo vệ tốt cho mình là quan trọng nhất, nếu muội xảy ra chuyện gì, mẹ biết được sẽ không chịu nổi." Nói xong lại than, "Lúc muội mới sinh ra, ta bốn tuổi, cuối cùng ta cũng không còn là người bé nhất trong nhà, thực sự rất vui, làm ngựa cho muội cưỡi ta cũng cam tâm tình nguyện. Ai ngờ đâu thoáng chốc, muội đã sắp phải vào cung rồi."
Những lời như vậy, nói nhiều sẽ chỉ khiến người ta thêm đau lòng, Phó Thanh Tùng không nỡ để muội muội khó chịu, lại nói mấy chuyện phiếm không quan trọng, chuyển suy nghĩ của nàng đi, hai huynh muội mới trở về phòng mình.
Tú Minh đi chuẩn bị đồ dùng tắm rửa, một nha hoàn khác là Tú Điệp liền tới gỡ trang sức cho Phó Thủy Tiên, vừa gỡ cây trâm cuối cùng xuống, Thủy Tiên bỗng nhiên mở hộp gấm ra, gài chiếc trâm gắn ngọc trắng vào búi tóc, yên lặng nhìn mình trong gương. Tú Điệp khó hiểu hỏi: "Tiểu chủ?"
Phó Thủy Tiên đờ đẫn soi gương một lát, mới tháo trâm gài tóc ra, bỏ lại vào hộp gấm, "Không sao, ta xem thử chiếc trâm này trông có đẹp không, lát nữa kêu Tú Minh giữ lại, cùng mang vào trong cung."
Tú Điệp đáp lời, đồ dùng cũng đã chuẩn bị xong, Thủy Tiên tự mình đi tắm.
Tú Minh đặt đồ vật bên cạnh thùng nước tắm và nói: "Chuyện lúc trước tiểu chủ dặn dò, nô tài đã trở về báo lại, Mạnh tiểu thư cũng được giữ lại thẻ bài, nàng ấy không phản ứng kịp mà cứ thế ngây ngốc đi ra ngoài cung, nhìn thấy người của Phó gia chúng ta bước đến hỏi, bèn tự mình nói ra, còn hỏi: 'Ta cũng không nổi bật, ngay lúc sắp bị bỏ thẻ, sao hoàng đế bỗng nhiên lại nói giữ lại thẻ bài chứ'. Nô tài đó có hiểu gì đâu, chỉ biết chúc mừng, tiễn Mạnh tiểu thư lên xe ngựa, rồi trở lại theo lệnh."
Lúc này Phó Thủy Tiên cũng không còn muốn nghĩ đến chuyện khác nữa, nói một câu "Biết rồi", liền khoát tay cho Tú Minh đi ra ngoài cửa chờ.
Hơi ấm của nước vừa hay ôm lấy da thịt, đánh tan sự mệt mỏi của cả ngày dài, ánh nến ấm áp như dát lên một tầng ánh sáng dịu dàng cho cánh tay mềm mịn như ngọc, đẹp đến mức hoa nhường nguyệt thẹn. Phó Thủy Tiên cười khổ, xin trả người đôi dòng lệ ngọc, hận sao không gặp lại lúc chưa gả đi. Nàng và Huỳnh Phi rõ ràng đã gặp nhau biết nhau sớm như vậy, cuối cùng lại không thể bên nhau, có lẽ chính là số trời.
Sự việc đi tới ngày hôm nay, không thể bất chấp tất cả, không thể chạy trốn trong đêm như trong kịch trong văn, mới là hiện thực chính xác, chỉ có cả hai đều sống tốt, mới không phụ lòng nhau.
Lòng Phó Thủy Tiên trùng xuống, không biết là giải thoát hay là đã hết đường lui nữa. Khâm Thiên giám nói mười bảy tháng tám là một ngày tốt lành, quả nhiên là bầu trời quang đãng vạn dặm không mây, trong Ngưng Ngân điện yên tĩnh mát mẻ, mùi huân hương thoang thoảng vờn quanh chóp mũi không tan, có người đưa thẻ bài cho nàng, nàng không ngẩng đầu lên nhìn lấy một cái, chỉ đưa hai tay đón lấy, tạ ơn thật sâu.
Nàng không nhớ rõ chính mình đã nói những lời gì để tạ ơn, chỉ biết rằng đều đã nghĩ trước cả rồi, lúc này cứ theo đà nói ra, sau đó bèn lui về trong nhóm tú nữ.
Một hồi gió nhẹ lướt qua, trên người Thủy Tiên như dễ chịu hơn, lại hơi dính mồ hôi, trong lòng bỗng dưng nhớ tới một câu thơ: Khoan nói gió thu tốt, gió thu dễ bạc đầu. Lúc trước vẫn không cảm thấy gì, lúc này lại đúng như tâm cảnh mà nàng không thể nói, mà những tú nữ tiếp theo bị bỏ lại thẻ bài và tặng hoa, hay được ghi danh giữ lại, cũng không còn liên quan đến nàng nữa.
Phó Thủy Tiên đi ra từ Ngưng Ngân điện, tự khắc có tiểu thái giám dẫn nàng ra ngoài cung, cũng chúc mừng: "Chúc tiểu chủ mọi việc thuận lợi, ba ngày sau sẽ có cô cô trong cung đến phủ dạy lễ nghi trong cung, vẫn mong Phó đại nhân và tiểu chủ chuẩn bị thật kĩ." Bởi vì Phó Thủy Tiên đã là người con gái của hoàng đế, đương nhiên không thể xưng hô như cũ, từ giờ phút này, người chung quanh đều phải đổi cách gọi rồi.
Tú Minh chờ bên ngoài cửa cung vội vàng lấy ra ít bạc vụn trong túi rồi cẩn thận dâng tặng, đây là chuyện đại nhân đã dặn dò phải chuẩn bị từ trước, tiểu thái giám hớn hở đón lấy, lại vội vã nịnh nọt: "Tiểu chủ được Hoàng thượng coi trọng, nghe nói đã biết nói mấy câu trong Ngưng Ngân điện làm cho cả hoàng quý phi cũng phải khen tiểu chủ, cô cô dạy dỗ tất nhiên cũng sẽ chọn người sống lâu trong cung."
Thủy Tiên cũng không nói nhiều, chỉ cười thiện chí nói: "Chỉ mong được như lời chúc của công công."
Cứ thế, nàng lên xe ngựa nhà mình, trước khi đi còn dặn dò: "Tú Minh, em để lại một người chờ ở ngoài cung, nếu thấy tiểu thư Mạnh gia đi ra thì đi hỏi xem, kết quả thế nào."
Tú Minh lên tiếng trả lời, dặn dò gã sai vặt đi theo chú ý tìm hiểu. Xe ngựa Phó gia bắt đầu lăn bánh.
Đến cửa nhà, Phó Tùng Nguyên dẫn một đoàn người đợi sẵn ở cửa, bà Diệp - Phó phu nhân đã khóc sướt mướt, nhìn thấy Thủy Tiên xuống xe ngựa, vội vàng lau sạch nước mắt, hành lễ theo Phó Tùng Nguyên, trước cửa phủ thượng thư là cả đoàn người đang quỳ, đều nói: "Tham kiến tiểu chủ."
Phó Thủy Tiên không thể ngờ sẽ gặp cảnh như vậy, cuống quít đỡ cha mẹ lên, cũng kêu nhị ca mau mau đứng lên. Bà Diệp cả đời sống rất bình yên, Phó Tùng Nguyên tuy có tiểu thiếp, nhưng không hề cho ai sinh con.
Từ lúc bà gả vào Phó gia, quyền quán xuyến gia đình đều nắm vững trong tay, Phó Tùng Nguyên cũng nhất mực hòa thuận với bà, bà không hiểu con gái của mình sao lại đột nhiên phải vào cung, trước thì hy vọng con gái có thể giống như mình và Thủy Liên, gả cho một người chồng trong lòng chỉ có mình nàng.
Thủy Tiên tất nhiên hiểu chuyện vào cung Phó Tùng Nguyên vẫn luôn gạt bà Diệp, đến tận hôm nay khi có người tới tuyên chỉ, thực sự không gạt được, mới để cho bà biết, việc này như mảnh sứ vụn rạch vào lòng bà Diệp, đứa con gái bé bỏng thương yêu, cưng chiều nhất, một khi vào cung rồi, thì đến cả ngày gặp mặt cũng không rõ.
Nghĩ đến đây, bà Diệp đứng dậy, lại muốn rơi lệ. Phó Tùng Nguyên ngăn bà lại, nắm tay bà dịu dàng nói: "Bên ngoài không phải chỗ nói chuyện, tiểu chủ được chọn, là chuyện vui, chúng ta cũng nên hành lễ, tiểu chủ lần sau chớ nên ngăn cản."
Bên trong chính đường, cơm tối đã dọn lên xong, Phó Thủy Tiên kiên quyết không chịu ngồi ghế trên, may mà là ở trong nhà, không ai nói việc này ra, cả nhà vẫn như ban đầu. Trong bữa ăn bà Diệp đương nhiên có oán giận vài câu, Phó gia phú quý là thế, đương nhiên cũng không nhất thiết phải để Thủy Tiên vào cung chỉ như dệt hoa trên gấm, nhưng nói như vậy cũng chỉ là lời của người thân nói với nhau thôi, ai cũng không dám so mình với thiên tử, Thủy Tiên biết mẹ thương nàng vào cung một mình, chỉ có thể cố gắng an ủi.
Cơm tối xong, lại nói chuyện một lát, Trương thị - vợ của Phó Thanh Tùng đã có thai bảy, tám tháng, Phó Tùng Nguyên và bà Diệp đương nhiên phải kêu nàng ấy về nghỉ ngơi sớm. Phó Thanh Tùng bèn ra tiễn, nói với vợ mình: "Nhã Văn, trên đường chú ý một chút, kêu người mở đèn lồng cho tốt."
Trương Nhã Văn đáp một tiếng, nhỏ giọng dặn chồng mình: "Trong lòng tiểu chủ e là cũng đang khó chịu, một khi vào cung, thì sẽ phải chia ly với người nhà, chàng luôn luôn thương yêu tiểu chủ, những lúc này hãy trò chuyện nhiều với nàng, nói cho nàng biết trong Phó gia, người ca ca là chàng đây, mãi mãi là hậu phương cho nàng."
Phó Thanh Tùng biết vợ mình dịu dàng hiền lành, hòa thuận với tất cả cha mẹ và em chồng trong nhà, đây là lời nói vô cùng thật lòng, hắn nắm tay vợ, trịnh trọng nói: "Ừ, tất cả ta đều nghe theo nàng. Nàng là phụ nữ có thai, chớ suy nghĩ quá nhiều, dù sao ta là con trai duy nhất của cha mẹ, phải che chở nàng, cũng phải che chở mọi người trong phủ thượng thư."
Người chồng trong mắt Trương Nhã Văn mặc dù không muốn đi theo con đường làm quan, chỉ thích múa đao động kiếm với nhị thiếu gia của Mộ gia, nhưng dù gì cũng không đi quá sai lệch, lại chịu nghe lời của mình, mặc dù là cuộc hôn nhân hai bên đều không biết, cũng thấy cuộc đời viên mãn, cả ngày vang tiếng cười, không khí lúc nào cũng vui mừng, mọi người trong Phó gia từ trên xuống dưới đều bằng lòng đối xử thật tình với nàng ấy, chính nàng ấy cũng muốn thật lòng đáp lại.
Chỉ là bây giờ đứa bé trong bụng đã nhiều tháng, đã đứng đợi Thủy Tiên trước cửa hồi lâu, lại cùng dùng bữa, cũng đã thấm mệt, nói ra lời trong lòng rồi bèn trở về phòng.
Bên này, Phó Thanh Tùng cũng không vội quay vào, hắn biết muội muội đã mệt cả ngày, cha mẹ cũng sẽ không giữ nàng ở lại quá lâu, lát nữa đi ra, ngoài những lời này của Nhã Văn, hắn còn có một việc khác muốn tìm Thủy Tiên.
Quả nhiên không chờ bao lâu, hắn đã gặp Thủy Tiên trước cửa, lúc đó hai nha hoàn bên cạnh là Tú Minh và Tú Điệp đều đi theo, Phó thiếu gia cho họ lui xuống trước, mới lấy một hộp gấm từ trong tay áo ra, đưa cho Thủy Tiên.
Nhận lấy rồi mở ra xem, bên trong là một chiếc trâm gài tóc bằng ngọc trắng, trong lòng Thủy Tiên chợt khựng lại, lại nghe nhị ca nói: "Cái này, là của Mộ Huỳnh Phi đưa cho muội, hắn nói muội nhìn thấy viên ngọc này là có thể hiểu được trái tim của hắn."
Phó Thanh Tùng chưa từng làm người xe duyên, đối tượng còn là muội muội của mình, có chút xấu hổ, nhưng bạn thân đã nhờ cậy, hắn tuyệt đối không thể phụ lòng, "Hắn kêu ta nói với muội, có lẽ kiếp này vô duyên, nhưng hắn sẽ mãi mãi canh giữ đằng sau cho muội, bất kể về sau muội là mẫu nghi thiên hạ hay có con cháu đầy đàn, trong mắt hắn muội vẫn là 'Thủy Tiên muội muội'. Nhưng tiếng xưng hô này, từ nay về sau Huỳnh Phi sẽ cất vào chỗ sâu nhất trong lòng, sẽ không gây ra bất cứ phiền phức gì cho muội."
Phó Thủy Tiên cắn môi, khóe mắt lại chợt đỏ. Dù sao cũng là chàng trai nàng yêu sâu đậm, nhưng cuộc đời là thế, phận hồng nhan đâu có quyền lựa chọn gì đáng nói, nàng lo được cho gia tộc, thì sao lo được tình yêu thanh mai trúc mã.
"Chàng biết thiếp có chồng, tặng thiếp ngọc minh châu; hiểu được chàng tình nồng, xin ghi tạc trong lòng." Một lúc lâu sau, Phó Thủy Tiên ổn định lại tâm trạng, mới mở miệng nói chuyện, "Chiếc trâm gài tóc này không có gì ở trên, muội sẽ mang nó vào cung, xin ca ca cũng chuyển lời đến Mộ Huỳnh Phi, chúng ta đều phải sống cho tốt. Việc này từ nay về sau muội sẽ không nhắc lại nữa, nếu Mộ công tử còn có tín vật hay lời nói gì nữa, xin ca ca cũng đừng nói lại với muội. Chàng về sau sẽ lấy vợ sinh con, mà người chàng cưới, đã định trước sẽ không phải là muội, đã như vậy, cắt đứt sạch sẽ mới tốt cho cả hai."
Phó Thanh Tùng gãi đầu một cái, hắn suy nghĩ đơn giản, nhưng cũng biết mức độ nặng nhẹ của sự việc, thần tử cấu kết với hậu cung, đây chính là tội chu di cửu tộc, nhưng hắn nhỏ giọng nói: "Vốn dĩ mấy ngày nay hắn đều rất bình thường, hai ngày trước ta uống rượu cùng hắn, từ trước đến nay tửu lượng của hắn đều rất tốt, lần đó lại uống say, thật ra cũng không khóc, chỉ là từng câu từng chữ nói ra đều như đau thấu tim gan, ta bỗng chợt không đành lòng, liền nhận lấy hộp gấm, cũng đồng ý với hắn sẽ chuyển những lời này cho muội nghe."
Cổ họng Phó Thủy Tiên khô chát, khàn khàn nói: "Muội biết rồi, cảm ơn nhị ca. Muội không được nhìn chị dâu sinh cháu cho muội rồi, đến lúc đó nhất định phải nhớ truyền tin vào cung, muội nghe được tin mẹ tròn con vuông mới có thể yên tâm được. Tỷ tỷ đã lập gia đình, về sau cha mẹ chỉ còn nhị ca, huynh nhất định phải bảo trọng."
Phó Thanh Tùng thấy bốn bề vắng lặng, chỉ có nha hoàn bên cạnh em gái, bèn giơ tay lên xoa đầu Thủy Tiên như khi còn bé: "Muội yên tâm, ta có thể gánh vác cả nhà trên vai, nhất định sẽ tận hiếu thay muội trước mặt cha mẹ, muội chỉ cần yên tâm vào cung, bảo vệ tốt cho mình là quan trọng nhất, nếu muội xảy ra chuyện gì, mẹ biết được sẽ không chịu nổi." Nói xong lại than, "Lúc muội mới sinh ra, ta bốn tuổi, cuối cùng ta cũng không còn là người bé nhất trong nhà, thực sự rất vui, làm ngựa cho muội cưỡi ta cũng cam tâm tình nguyện. Ai ngờ đâu thoáng chốc, muội đã sắp phải vào cung rồi."
Những lời như vậy, nói nhiều sẽ chỉ khiến người ta thêm đau lòng, Phó Thanh Tùng không nỡ để muội muội khó chịu, lại nói mấy chuyện phiếm không quan trọng, chuyển suy nghĩ của nàng đi, hai huynh muội mới trở về phòng mình.
Tú Minh đi chuẩn bị đồ dùng tắm rửa, một nha hoàn khác là Tú Điệp liền tới gỡ trang sức cho Phó Thủy Tiên, vừa gỡ cây trâm cuối cùng xuống, Thủy Tiên bỗng nhiên mở hộp gấm ra, gài chiếc trâm gắn ngọc trắng vào búi tóc, yên lặng nhìn mình trong gương. Tú Điệp khó hiểu hỏi: "Tiểu chủ?"
Phó Thủy Tiên đờ đẫn soi gương một lát, mới tháo trâm gài tóc ra, bỏ lại vào hộp gấm, "Không sao, ta xem thử chiếc trâm này trông có đẹp không, lát nữa kêu Tú Minh giữ lại, cùng mang vào trong cung."
Tú Điệp đáp lời, đồ dùng cũng đã chuẩn bị xong, Thủy Tiên tự mình đi tắm.
Tú Minh đặt đồ vật bên cạnh thùng nước tắm và nói: "Chuyện lúc trước tiểu chủ dặn dò, nô tài đã trở về báo lại, Mạnh tiểu thư cũng được giữ lại thẻ bài, nàng ấy không phản ứng kịp mà cứ thế ngây ngốc đi ra ngoài cung, nhìn thấy người của Phó gia chúng ta bước đến hỏi, bèn tự mình nói ra, còn hỏi: 'Ta cũng không nổi bật, ngay lúc sắp bị bỏ thẻ, sao hoàng đế bỗng nhiên lại nói giữ lại thẻ bài chứ'. Nô tài đó có hiểu gì đâu, chỉ biết chúc mừng, tiễn Mạnh tiểu thư lên xe ngựa, rồi trở lại theo lệnh."
Lúc này Phó Thủy Tiên cũng không còn muốn nghĩ đến chuyện khác nữa, nói một câu "Biết rồi", liền khoát tay cho Tú Minh đi ra ngoài cửa chờ.
Hơi ấm của nước vừa hay ôm lấy da thịt, đánh tan sự mệt mỏi của cả ngày dài, ánh nến ấm áp như dát lên một tầng ánh sáng dịu dàng cho cánh tay mềm mịn như ngọc, đẹp đến mức hoa nhường nguyệt thẹn. Phó Thủy Tiên cười khổ, xin trả người đôi dòng lệ ngọc, hận sao không gặp lại lúc chưa gả đi. Nàng và Huỳnh Phi rõ ràng đã gặp nhau biết nhau sớm như vậy, cuối cùng lại không thể bên nhau, có lẽ chính là số trời.
Sự việc đi tới ngày hôm nay, không thể bất chấp tất cả, không thể chạy trốn trong đêm như trong kịch trong văn, mới là hiện thực chính xác, chỉ có cả hai đều sống tốt, mới không phụ lòng nhau.