Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 32 SẢY THAI
CHƯƠNG 32: SẢY THAI
Ai ngờ Hà Uyển Thanh lại kéo cổ tay của nàng, đôi môi tái nhợt mấp máy, phát ra giọng nói yếu ớt: “Phó... Phó Thủy Tiên, làm phiền ngươi ở đây, bổn cung, bổn cung hơi sợ.”
Thủy Tiên sững sờ rồi nắm tay Hà Uyển Thanh, nghiêm túc nói: “Tần thiếp không đi, nương nương thả lỏng tinh thần, trước hết hãy để thái y xem bệnh, có lẽ thai nhi còn có thể cứu.”
Thấy Hà Uyển Thanh tựa như đã bình tĩnh một chút, Thủy Tiên ra hiệu bảo Hoa Tấn tới bắt mạch.
Hoa Tấn chạm vào mạch tượng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, ông chỉ nói với hoàng thượng rằng thai nhi của Nhã tần khó giữ, nhưng ông không ngờ từ thọ yến của hoàng quý phi đến nay mới chỉ chừng một tháng, tình hình lại xấu đến mức như vậy.
“Vi thần sợ hãi, ba mạch của Nhã tần nương nương đều vô lực, khí huyết tổn thất, thai nhi chịu sự mệt mỏi của cơ thể mẹ đã không đạp nữa, thực sự không thể giữ được, vi thần phải kê một toa thuốc để thai nhi chưa thành hình xuất ra hết, tránh sót lại trong cơ thể nương nương, hình thành bệnh khó chữa.”
Nước mắt Hà Uyển Thanh tuôn rơi, khẽ gật đầu, lúc này Thủy Tiên mới nói: “Mời Hoa thái y nhanh chóng đi kê toa thuốc.”
Hoa thái y nhận lệnh, xoay người ra ngoài. Ngay vào lúc này, cùng với tiếng “Hoàng thượng giá lâm”, Vệ Cẩn Chân như một cơn gió vào Ngọc Xương điện, liếc mắt nhìn Thủy Tiên, tựa như có chút kỳ lạ tại sao nàng lại ở đây, mà sắc mặt Hà Uyển Thanh trắng bệch khiến hắn đau lòng, lúc này cũng không có lòng dạ quan tâm đến chuyện khác, bèn khoát tay bảo tất cả bình thân rồi đi tới bên giường giữ Uyển Thanh đang muốn ngồi dậy hành lễ lại.
“Cứ nằm yên cho trẫm, sao lại không cẩn thận như vậy.” Vệ Cẩn Chân có chút áy này khi nói những lời này, hắn biết rất rõ cơ thể Hà Uyển Thanh vốn không thích hợp có thai, nhưng một là Hà Uyển Thanh rất mong muốn, thực sự muốn có một đứa con ruột thịt, hai là dù gì hoàng tự của mình và nữ tử mình yêu thương có ý nghĩa khác hẳn với những hoàng tử trước.
Vệ Cẩn Chân ôm tâm lý may mắn mong chờ Nhã tần sinh một bé trai khỏe mạnh, thiên tư hơn người có thể gánh nhiệm vụ lớn nên quyết định để lại cái thai này, cuối cùng lại khiến cơ thể Hà Uyển Thanh chịu tổn thương.
Lúc nãy Hoa Tấn đi hốt thuốc, lúc này mới tiến vào thuật lại tình hình với Vệ Cẩn Chân, Vệ Cẩn Chân im lặng một lúc, lại hỏi Thúy Nhi rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, sau khi nghe xong mới nói với Thủy Tiên: “May mà lúc đó nàng ở đây.”
Thủy Tiên cúi người: “Đây là chuyện tần thiếp nên làm.”
Một lát sau, thuốc sắc xong được mang lên, Hà Uyển Thanh nhắm mắt ngẩng đầu uống hết một mạch, sau đó xoay người sang chỗ khác khóc thút thít: “Xin hoàng thượng ra ngoài, lát nữa sẽ có máu tanh làm dơ mắt hoàng thượng.”
Hoa thái y cũng khuyên lơn: “Xin hoàng thượng hãy ra ngoài, người ở lại đây thực sự không hợp về lý.”
Vệ Cẩn Chân thở dài, đưa Phó Thủy Tiên rời khỏi điện.
Mà lúc này, hoàng quý phi mới vội vã chạy tới, trong hậu cung xảy ra chuyện lớn như vậy, nàng ta nắm quyền quản lý lục cung, theo lý nên tới: “Hoàng thượng, tình hình thế nào? Nhã muội muội vẫn ổn chứ?”
Sắc mặt Vệ Cẩn Chân nặng nề lắc đầu, hoàng quý phi thấy thế cũng không hỏi thêm nữa, lặng lẽ đứng bên cạnh hoàng đế.
Chỉ chốc lát sau, trong điện truyền đến tiếng hét xé lòng của Hà Uyển Thanh, kỳ thực sự đau đớn lúc nãy e rằng không thua gì hiện tại, nhưng lúc này nàng ấy hét lên không phải vì đau, mà là vì đứa con chưa ra đời của nàng ấy, là sự đau khổ khi mất đi đứa con của mình.
Khóe mắt Vệ Cẩn Chân ửng đỏ, hắn nhìn chằm chằm cửa lớn, trong lòng chỉ mong Hà Uyển Thanh có thể bình an, ngày sau sẽ bù đắp cho nàng tử tế.
Một lúc lâu sau, Thúy Nhi đi ra, quỳ xuống khóc nói: “Hoa thái y nói chủ tử phá cái thai này đã bình an vô sự, nhưng cơ thể lại tổn hại nghiêm trọng, về sau sẽ không thể mang thai nữa.”
Vệ Cẩn Chân không nói một lời, vén rèm vào trong, hoàng quý phi liếc nhìn Phó Thủy Tiên rồi cũng vào theo, Thủy Tiên đi không được ở lại cũng không xong, nghĩ một chút bèn mặt dày vào trong. Hoa Tấn đứng bên cạnh, nhìn thấy Vệ Cẩn Chân đến thì lui về sau hai bước, quỳ xuống tại chỗ thỉnh tội: “Vi thần vô năng, xin hoàng thượng giáng tội.”
Vệ Cẩn Chân không nói lời nào, cũng không ra lệnh bình thân, chỉ đến nắm chặt tay Hà Uyển Thanh, trong lòng có ngàn lời muốn nói, cuối cùng chỉ thốt ra một câu: “Là trẫm có lỗi với nàng.”
Nhã tần gắng gượng, trong đôi mắt mất đi thần thái phát ra sự thù hận: “Hoàng thượng, thần thiếp biết rõ bản thân không thích hợp mang thai, cái thai này từ trước đã không ổn, nhưng thần thiếp nghĩ phải cố hết sức sinh con ra, dù cho bản thân mất mạng. Mất con thế này, e rằng không phải do ý trời.”
Uyển Thanh bảo Thúy Nhi đưa bình trà Long Tỉnh chưa uống hết trên bàn cho Hoa Tấn đang quỳ dưới đất: “Hoa thái y chớ vội thỉnh tội, ngươi giúp bổn cung xem trong nước trà này rốt cuốc đã bỏ thêm thứ gì.”
Hoa Tấn hơi nghi hoặc, nhận lấy rót nửa chén nhấp thử. Hoa thái y quả nhiên là người đứng đầu Thái Y viện, đầu lưỡi lập tức nhận ra vị ngọt kỳ lạ và vị đắng không rõ. Ông ấy uống thêm vài hớp, lại nếm thử lá trà trong bình, nhắm mắt suy nghĩ hồi lâu, lúc này mới quỳ dập đầu.
“Vi thần cho rằng trong trà Long Tỉnh đã bỏ thêm long nhãn và đào nhân, nhưng để chắc chắn, vi thần phải nếm thử nước pha trà.”
Sắc mặt Vệ Cẩn Chân u ám, quét một vòng đám nô tài ở nơi đây: “Từ hôm nay bắt đầu phong tỏa Vĩnh Yên cung, chỉ được phép vào không được phép ra, trẫm muốn xem xem rốt cuộc kẻ nào to gan lớn mật dám mưu hại hoàng tự!” Sau đó hắn nói với Thúy Nhi: “Làm theo lời Hoa thái y nói.”
Thúy Nhi nhận lệnh, mang theo vài tiểu cung nữ nhanh chóng bưng vài bình nước lên, bên trong đựng nước suối vùng ngoại ô.
Sau đó có chuyện gì xảy ra, ngoài những người ở Vĩnh Yên cung ngày hôm đó thì không ai biết.
Ngày hôm sau, hoàng quý phi triệu tập phi tần lục cung tề tựu ở Diên Khang cung, ngoại trừ Nhã tần không thể di chuyển, phải ở lại Ngọc Xương điện điều dưỡng, rất đặc biệt chính là lần này hoàng thượng cũng có mặt.
Vậy mà lúc này, không ai dám lên tiếng, hai người trên cao đều sầm mặt, Loan Ly điện lặng ngắt như tờ.
Cuối cùng vẫn là hoàng quý phi lên tiếng trước: “Bổn cung luôn đảm nhiệm giải quyết việc của lục cung Đại Thuận, không ngờ chỉ trong một lúc sơ ý, dưới mí mắt lại xảy ra chuyện khủng khiếp như vậy, trong cung này...” Đôi mắt xinh đẹp của nàng ta quét qua mọi người: “Luôn có một hai người mang lòng xấu xa, ngay cả hoàng tự cũng dám mưu hại.”
Thủy Tiên và đám người bên cạnh cùng đứng dậy, quỳ xuống nói: “Tần thiếp không dám.”
“Không dám? Bổn cung thấy có người thực sự rất to gan, trên đời này không có chuyện gì không dám làm. Hôm qua bổn cung đã bàn bạc với hoàng thượng, nếu người này trực tiếp thừa nhận thì sẽ nương tay, nếu vẫncứng miệng thì sẽ là tội lớn liên luỵ người nhà.”
Mọi người nhìn nhau, không biết rốt cuộc ai đã ra tay làm mất con của Hà Uyển Thanh.
Thấy mọi người không nói, Vệ Cẩn Chân cười nhạt: “Đúng là chưa thấy quan tài chưa rơi lệ, hoàng quý phi, xử trí theo cung quy.”
Lư Dĩnh Chi đáp: “Vâng”, rồi nói: “Truyền Hoa thái y.”
Hoa Tấn tiến vào Loan Ly điện, đi theo phía sau là tỳ nữ bưng một bình nước, ông giới thiệu với mọi người một chút rằng đây là nước suối mà Nhã tần nương nương dùng để pha trà trước khi sảy thai.
Sau đó ông chỉ vào bình nước đã vơi bớt phân nửa, nói: “Qua sự kiểm tra của vi thần, trong bình là nước suối đã được đun với long nhãn và đào nhân trong thời gian dài, long nhãn tính nóng, mà phụ nữ có thai âm hư gây nóng trong, vốn hợp với lạnh, dùng quá nhiều sẽ gây sảy thai, mà đào nhân chủ trị tụ máu, thông kinh nguyệt, hư thai. Trà Long Tỉnh có mùi thơm nồng che giấu được mùi vị trong nước, nếu không phải là người thường xuyên uống hay chuyên nghiên cứu về y đạo trà đạo thì sẽ không thể nhận ra.”
Mọi người đều náo động, tâm cơ quá thâm trầm, Thủy Tiên âm thầm quan sát, quả nhiên nhìn thấy có người sắc mặt không bình thường, nhưng kỳ quái là biểu cảm trên mặt người kia tựa như được giải thoát.
Hoàng quý phi gật đầu, quét mắt một vòng mới chậm rãi nói: “Ngoài điểm này, hoàng thượng và bổn cung còn tra được, thái y Bạch Thông của Nhã tần đã sớm bị mua chuộc.” Nói rồi, nàng căn dặn Lý công công: “Đưa Bạch Thông và Ngân Nhi lên.”
Lý công công cao giọng tuân lệnh, chỉ chốc lát sau, hai người bị trói được đưa tới. Sắc mặt Ngân Nhi tiều tụy rất nhiều, búi tóc tán loạn, trên người còn có mấy lằn roi, chắc đã chịu phạt, Bạch Thông thì tốt hơn rất nhiều, chỉ là lúc quỳ hơi run rẩy.
“Ngân Nhi, bổn cung hỏi ngươi, ngươi ở trong Vĩnh Yên cung cũng là đại cung nữ, vì sao phải cấu kết với người ngoài hãm hại chủ tử nhà mình?” Giọng nói hoàng quý phi uy nghiêm khiến Ngân Nhi run lên.
“Xin hoàng thượng thứ tội, xin hoàng quý phi nương nương thứ tội!” Ngân Nhi dập đầu, nước mắt rơi đầy mặt nói: “Là Bạch thái y, hắn nói cái thai này của nương nương không giữ được, chi bằng để cho nó hư thì còn có thể bảo vệ nương nương, nô tỳ sợ nương nương đau lòng, vì vậy không dám nhiều lời, làm theo lời Bạch thái y nói, mỗi ngày đun nước suối với cùi nhãn và đào nhân, còn lại nô tỳ chẳng hề làm gì cả.”
Bạch Thông cuống quít muốn thanh minh, mở miệng nói: “Thần...”
“Hoàng quý phi không hỏi ngươi, chen vào cái gì!” Vệ Cẩn Chân đã lâu không lên tiếng, lúc này lại trực tiếp cắt ngang lời hắn, ý bảo Lư Dĩnh Chi tiếp tục hỏi.
Dĩnh Chi gật đầu, ném túi tiền Lăng Hạ đưa tới trước mắt Ngân Nhi, cười nhạt nói: “Một cung nữ, mặc dù là người bên cạnh Nhã tần, một tháng cũng chỉ có ba lượng bạc, thường ngày còn có chi phí son phấn, hôm qua lục soát phòng lại tìm thấy một trăm lượng bạc trong ngăn tủ giấu đầu giường của Ngân Nhi. Ngươi luôn mồm nói vì tốt cho Nhã tần, vậy thì bạc này đến từ đâu?”
Ngân Nhi thấy bạc, khuôn mặt hiện lên vẻ tuyệt vọng, lúc này ngồi liệt trên mặt đất, khóc nói: “Nô tỳ nhận tội, lúc đó Bạch Thông cầm một trăm lượng bạc đến tìm nô tỳ, nói cái thai của nương nương khó giữ, chỉ cần nô tỳ gạt nương nương, giúp người nấu nước suối điều trị cơ thể, đến lúc hư thai sẽ không phải đau khổ như vậy, bạc này chính là của nô tỳ.”
“Nô tỳ không phải là kẻ thấy tiền sáng mắt, nhưng trước đó vài ngày nhà nô tỳ gửi thư đến nói mẹ nô tỳ bệnh nặng, mỗi ngày đều phải dùng rất nhiều dược liệu, nô tỳ vô dụng không thể ở nhà phụng dưỡng, lại không gửi tiền trị bệnh, vừa hay Bạch thái y tìm đến nô tỳ, nô tỳ mới, mới...”
Ai ngờ Hà Uyển Thanh lại kéo cổ tay của nàng, đôi môi tái nhợt mấp máy, phát ra giọng nói yếu ớt: “Phó... Phó Thủy Tiên, làm phiền ngươi ở đây, bổn cung, bổn cung hơi sợ.”
Thủy Tiên sững sờ rồi nắm tay Hà Uyển Thanh, nghiêm túc nói: “Tần thiếp không đi, nương nương thả lỏng tinh thần, trước hết hãy để thái y xem bệnh, có lẽ thai nhi còn có thể cứu.”
Thấy Hà Uyển Thanh tựa như đã bình tĩnh một chút, Thủy Tiên ra hiệu bảo Hoa Tấn tới bắt mạch.
Hoa Tấn chạm vào mạch tượng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, ông chỉ nói với hoàng thượng rằng thai nhi của Nhã tần khó giữ, nhưng ông không ngờ từ thọ yến của hoàng quý phi đến nay mới chỉ chừng một tháng, tình hình lại xấu đến mức như vậy.
“Vi thần sợ hãi, ba mạch của Nhã tần nương nương đều vô lực, khí huyết tổn thất, thai nhi chịu sự mệt mỏi của cơ thể mẹ đã không đạp nữa, thực sự không thể giữ được, vi thần phải kê một toa thuốc để thai nhi chưa thành hình xuất ra hết, tránh sót lại trong cơ thể nương nương, hình thành bệnh khó chữa.”
Nước mắt Hà Uyển Thanh tuôn rơi, khẽ gật đầu, lúc này Thủy Tiên mới nói: “Mời Hoa thái y nhanh chóng đi kê toa thuốc.”
Hoa thái y nhận lệnh, xoay người ra ngoài. Ngay vào lúc này, cùng với tiếng “Hoàng thượng giá lâm”, Vệ Cẩn Chân như một cơn gió vào Ngọc Xương điện, liếc mắt nhìn Thủy Tiên, tựa như có chút kỳ lạ tại sao nàng lại ở đây, mà sắc mặt Hà Uyển Thanh trắng bệch khiến hắn đau lòng, lúc này cũng không có lòng dạ quan tâm đến chuyện khác, bèn khoát tay bảo tất cả bình thân rồi đi tới bên giường giữ Uyển Thanh đang muốn ngồi dậy hành lễ lại.
“Cứ nằm yên cho trẫm, sao lại không cẩn thận như vậy.” Vệ Cẩn Chân có chút áy này khi nói những lời này, hắn biết rất rõ cơ thể Hà Uyển Thanh vốn không thích hợp có thai, nhưng một là Hà Uyển Thanh rất mong muốn, thực sự muốn có một đứa con ruột thịt, hai là dù gì hoàng tự của mình và nữ tử mình yêu thương có ý nghĩa khác hẳn với những hoàng tử trước.
Vệ Cẩn Chân ôm tâm lý may mắn mong chờ Nhã tần sinh một bé trai khỏe mạnh, thiên tư hơn người có thể gánh nhiệm vụ lớn nên quyết định để lại cái thai này, cuối cùng lại khiến cơ thể Hà Uyển Thanh chịu tổn thương.
Lúc nãy Hoa Tấn đi hốt thuốc, lúc này mới tiến vào thuật lại tình hình với Vệ Cẩn Chân, Vệ Cẩn Chân im lặng một lúc, lại hỏi Thúy Nhi rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, sau khi nghe xong mới nói với Thủy Tiên: “May mà lúc đó nàng ở đây.”
Thủy Tiên cúi người: “Đây là chuyện tần thiếp nên làm.”
Một lát sau, thuốc sắc xong được mang lên, Hà Uyển Thanh nhắm mắt ngẩng đầu uống hết một mạch, sau đó xoay người sang chỗ khác khóc thút thít: “Xin hoàng thượng ra ngoài, lát nữa sẽ có máu tanh làm dơ mắt hoàng thượng.”
Hoa thái y cũng khuyên lơn: “Xin hoàng thượng hãy ra ngoài, người ở lại đây thực sự không hợp về lý.”
Vệ Cẩn Chân thở dài, đưa Phó Thủy Tiên rời khỏi điện.
Mà lúc này, hoàng quý phi mới vội vã chạy tới, trong hậu cung xảy ra chuyện lớn như vậy, nàng ta nắm quyền quản lý lục cung, theo lý nên tới: “Hoàng thượng, tình hình thế nào? Nhã muội muội vẫn ổn chứ?”
Sắc mặt Vệ Cẩn Chân nặng nề lắc đầu, hoàng quý phi thấy thế cũng không hỏi thêm nữa, lặng lẽ đứng bên cạnh hoàng đế.
Chỉ chốc lát sau, trong điện truyền đến tiếng hét xé lòng của Hà Uyển Thanh, kỳ thực sự đau đớn lúc nãy e rằng không thua gì hiện tại, nhưng lúc này nàng ấy hét lên không phải vì đau, mà là vì đứa con chưa ra đời của nàng ấy, là sự đau khổ khi mất đi đứa con của mình.
Khóe mắt Vệ Cẩn Chân ửng đỏ, hắn nhìn chằm chằm cửa lớn, trong lòng chỉ mong Hà Uyển Thanh có thể bình an, ngày sau sẽ bù đắp cho nàng tử tế.
Một lúc lâu sau, Thúy Nhi đi ra, quỳ xuống khóc nói: “Hoa thái y nói chủ tử phá cái thai này đã bình an vô sự, nhưng cơ thể lại tổn hại nghiêm trọng, về sau sẽ không thể mang thai nữa.”
Vệ Cẩn Chân không nói một lời, vén rèm vào trong, hoàng quý phi liếc nhìn Phó Thủy Tiên rồi cũng vào theo, Thủy Tiên đi không được ở lại cũng không xong, nghĩ một chút bèn mặt dày vào trong. Hoa Tấn đứng bên cạnh, nhìn thấy Vệ Cẩn Chân đến thì lui về sau hai bước, quỳ xuống tại chỗ thỉnh tội: “Vi thần vô năng, xin hoàng thượng giáng tội.”
Vệ Cẩn Chân không nói lời nào, cũng không ra lệnh bình thân, chỉ đến nắm chặt tay Hà Uyển Thanh, trong lòng có ngàn lời muốn nói, cuối cùng chỉ thốt ra một câu: “Là trẫm có lỗi với nàng.”
Nhã tần gắng gượng, trong đôi mắt mất đi thần thái phát ra sự thù hận: “Hoàng thượng, thần thiếp biết rõ bản thân không thích hợp mang thai, cái thai này từ trước đã không ổn, nhưng thần thiếp nghĩ phải cố hết sức sinh con ra, dù cho bản thân mất mạng. Mất con thế này, e rằng không phải do ý trời.”
Uyển Thanh bảo Thúy Nhi đưa bình trà Long Tỉnh chưa uống hết trên bàn cho Hoa Tấn đang quỳ dưới đất: “Hoa thái y chớ vội thỉnh tội, ngươi giúp bổn cung xem trong nước trà này rốt cuốc đã bỏ thêm thứ gì.”
Hoa Tấn hơi nghi hoặc, nhận lấy rót nửa chén nhấp thử. Hoa thái y quả nhiên là người đứng đầu Thái Y viện, đầu lưỡi lập tức nhận ra vị ngọt kỳ lạ và vị đắng không rõ. Ông ấy uống thêm vài hớp, lại nếm thử lá trà trong bình, nhắm mắt suy nghĩ hồi lâu, lúc này mới quỳ dập đầu.
“Vi thần cho rằng trong trà Long Tỉnh đã bỏ thêm long nhãn và đào nhân, nhưng để chắc chắn, vi thần phải nếm thử nước pha trà.”
Sắc mặt Vệ Cẩn Chân u ám, quét một vòng đám nô tài ở nơi đây: “Từ hôm nay bắt đầu phong tỏa Vĩnh Yên cung, chỉ được phép vào không được phép ra, trẫm muốn xem xem rốt cuộc kẻ nào to gan lớn mật dám mưu hại hoàng tự!” Sau đó hắn nói với Thúy Nhi: “Làm theo lời Hoa thái y nói.”
Thúy Nhi nhận lệnh, mang theo vài tiểu cung nữ nhanh chóng bưng vài bình nước lên, bên trong đựng nước suối vùng ngoại ô.
Sau đó có chuyện gì xảy ra, ngoài những người ở Vĩnh Yên cung ngày hôm đó thì không ai biết.
Ngày hôm sau, hoàng quý phi triệu tập phi tần lục cung tề tựu ở Diên Khang cung, ngoại trừ Nhã tần không thể di chuyển, phải ở lại Ngọc Xương điện điều dưỡng, rất đặc biệt chính là lần này hoàng thượng cũng có mặt.
Vậy mà lúc này, không ai dám lên tiếng, hai người trên cao đều sầm mặt, Loan Ly điện lặng ngắt như tờ.
Cuối cùng vẫn là hoàng quý phi lên tiếng trước: “Bổn cung luôn đảm nhiệm giải quyết việc của lục cung Đại Thuận, không ngờ chỉ trong một lúc sơ ý, dưới mí mắt lại xảy ra chuyện khủng khiếp như vậy, trong cung này...” Đôi mắt xinh đẹp của nàng ta quét qua mọi người: “Luôn có một hai người mang lòng xấu xa, ngay cả hoàng tự cũng dám mưu hại.”
Thủy Tiên và đám người bên cạnh cùng đứng dậy, quỳ xuống nói: “Tần thiếp không dám.”
“Không dám? Bổn cung thấy có người thực sự rất to gan, trên đời này không có chuyện gì không dám làm. Hôm qua bổn cung đã bàn bạc với hoàng thượng, nếu người này trực tiếp thừa nhận thì sẽ nương tay, nếu vẫncứng miệng thì sẽ là tội lớn liên luỵ người nhà.”
Mọi người nhìn nhau, không biết rốt cuộc ai đã ra tay làm mất con của Hà Uyển Thanh.
Thấy mọi người không nói, Vệ Cẩn Chân cười nhạt: “Đúng là chưa thấy quan tài chưa rơi lệ, hoàng quý phi, xử trí theo cung quy.”
Lư Dĩnh Chi đáp: “Vâng”, rồi nói: “Truyền Hoa thái y.”
Hoa Tấn tiến vào Loan Ly điện, đi theo phía sau là tỳ nữ bưng một bình nước, ông giới thiệu với mọi người một chút rằng đây là nước suối mà Nhã tần nương nương dùng để pha trà trước khi sảy thai.
Sau đó ông chỉ vào bình nước đã vơi bớt phân nửa, nói: “Qua sự kiểm tra của vi thần, trong bình là nước suối đã được đun với long nhãn và đào nhân trong thời gian dài, long nhãn tính nóng, mà phụ nữ có thai âm hư gây nóng trong, vốn hợp với lạnh, dùng quá nhiều sẽ gây sảy thai, mà đào nhân chủ trị tụ máu, thông kinh nguyệt, hư thai. Trà Long Tỉnh có mùi thơm nồng che giấu được mùi vị trong nước, nếu không phải là người thường xuyên uống hay chuyên nghiên cứu về y đạo trà đạo thì sẽ không thể nhận ra.”
Mọi người đều náo động, tâm cơ quá thâm trầm, Thủy Tiên âm thầm quan sát, quả nhiên nhìn thấy có người sắc mặt không bình thường, nhưng kỳ quái là biểu cảm trên mặt người kia tựa như được giải thoát.
Hoàng quý phi gật đầu, quét mắt một vòng mới chậm rãi nói: “Ngoài điểm này, hoàng thượng và bổn cung còn tra được, thái y Bạch Thông của Nhã tần đã sớm bị mua chuộc.” Nói rồi, nàng căn dặn Lý công công: “Đưa Bạch Thông và Ngân Nhi lên.”
Lý công công cao giọng tuân lệnh, chỉ chốc lát sau, hai người bị trói được đưa tới. Sắc mặt Ngân Nhi tiều tụy rất nhiều, búi tóc tán loạn, trên người còn có mấy lằn roi, chắc đã chịu phạt, Bạch Thông thì tốt hơn rất nhiều, chỉ là lúc quỳ hơi run rẩy.
“Ngân Nhi, bổn cung hỏi ngươi, ngươi ở trong Vĩnh Yên cung cũng là đại cung nữ, vì sao phải cấu kết với người ngoài hãm hại chủ tử nhà mình?” Giọng nói hoàng quý phi uy nghiêm khiến Ngân Nhi run lên.
“Xin hoàng thượng thứ tội, xin hoàng quý phi nương nương thứ tội!” Ngân Nhi dập đầu, nước mắt rơi đầy mặt nói: “Là Bạch thái y, hắn nói cái thai này của nương nương không giữ được, chi bằng để cho nó hư thì còn có thể bảo vệ nương nương, nô tỳ sợ nương nương đau lòng, vì vậy không dám nhiều lời, làm theo lời Bạch thái y nói, mỗi ngày đun nước suối với cùi nhãn và đào nhân, còn lại nô tỳ chẳng hề làm gì cả.”
Bạch Thông cuống quít muốn thanh minh, mở miệng nói: “Thần...”
“Hoàng quý phi không hỏi ngươi, chen vào cái gì!” Vệ Cẩn Chân đã lâu không lên tiếng, lúc này lại trực tiếp cắt ngang lời hắn, ý bảo Lư Dĩnh Chi tiếp tục hỏi.
Dĩnh Chi gật đầu, ném túi tiền Lăng Hạ đưa tới trước mắt Ngân Nhi, cười nhạt nói: “Một cung nữ, mặc dù là người bên cạnh Nhã tần, một tháng cũng chỉ có ba lượng bạc, thường ngày còn có chi phí son phấn, hôm qua lục soát phòng lại tìm thấy một trăm lượng bạc trong ngăn tủ giấu đầu giường của Ngân Nhi. Ngươi luôn mồm nói vì tốt cho Nhã tần, vậy thì bạc này đến từ đâu?”
Ngân Nhi thấy bạc, khuôn mặt hiện lên vẻ tuyệt vọng, lúc này ngồi liệt trên mặt đất, khóc nói: “Nô tỳ nhận tội, lúc đó Bạch Thông cầm một trăm lượng bạc đến tìm nô tỳ, nói cái thai của nương nương khó giữ, chỉ cần nô tỳ gạt nương nương, giúp người nấu nước suối điều trị cơ thể, đến lúc hư thai sẽ không phải đau khổ như vậy, bạc này chính là của nô tỳ.”
“Nô tỳ không phải là kẻ thấy tiền sáng mắt, nhưng trước đó vài ngày nhà nô tỳ gửi thư đến nói mẹ nô tỳ bệnh nặng, mỗi ngày đều phải dùng rất nhiều dược liệu, nô tỳ vô dụng không thể ở nhà phụng dưỡng, lại không gửi tiền trị bệnh, vừa hay Bạch thái y tìm đến nô tỳ, nô tỳ mới, mới...”