Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 28 MANG THAI
CHƯƠNG 28: MANG THAI
“Vâng, chính vì tần thiếp ngửi thấy mùi canh gà ác cẩu kỷ nên mới có chút buồn nôn. Không nhịn được lại thất lễ trên đại điện.” Hà Uyển Thanh không muốn nhắc lại chuyện này lắm, nhưng Lệ chiêu nghi hỏi ngay trước mặt hoàng thượng, nàng ấy không thể không trả lời.
“Hoàng thượng.” Châu Vũ Tâm mỉm cười nhìn về phía Vệ Cẩn Chân, trong lòng có vài phần sảng khoái: “Trước đây lúc thần thiếp mang thai Khải Trân đã trải qua ốm nghén, cũng hơi giống với Nhã dung hoa, ngửi thấy mùi thức ăn mặn liền không nhịn được. Thần thiếp nghĩ, phải chăng dung hoa muội muội đã mang thai. Dù gì muội muội cũng đã tiến cung ba năm rồi mà không có tin gì, e cũng không biết có thai là như thế nào.”
Ánh mắt Vệ Cẩn Chân sáng lên, nói với Nhã dung hoa: “Lệ chiêu nghi nói có lý, nếu nàng thật sự mang thai thì phải nghỉ ngơi thật tốt, không thể ăn linh tinh.”
Có nữ nhân sinh con đẻ cái cho hắn và có nữ nhân hắn yêu thích sinh con đẻ cái cho hắn là hai cảm nhận khác nhau đối với Vệ Cẩn Chân, đôi mắt hắn nhìn Nhã dung hoa trong mắt mọi người là tình ý triền miên: “Uyển Thanh, nàng ngồi xuống trước đi.” Sau đó lại quay đầu hỏi: “Triệu Hoàn, bây giờ Thái Y viện có ai đang trực?”
Triệu công công nghĩ một hồi, trả lời: “Viện sử Hoa thái y, viện phán Bốc thái y, còn có hai vị Bạch ngự y, Dư ngự y đang trực.”
Vệ Cẩn Chân gật đầu: “Bảo Hoa Tấn và Bốc Thanh Dư cùng tới đây xem cho dung hoa.”
Triệu Hoàn vâng lời, vội vàng cho người đi gọi. Mà Ỷ Huân cung vốn dĩ náo nhiệt chợt yên tĩnh lại, mười mấy đôi mắt đồng thời nhìn về phía Nhã dung hoa.
Nhưng Hà Uyển Thanh căn bản không để ý đến những thứ này, nàng ấy chỉ nghĩ hình như mình sắp có con rồi, không thể tin được.
Châu Vũ Tâm giả vờ không nhìn thấy hoàng quý phi ngồi ở vị trí đầu tiên đang tối mặt lại, vẫn cười hỏi: “Lần hành kinh gần nhất của muội muội là lúc nào?”
Bình thường Nhã dung hoa lạnh lùng kiêu ngạo, sao có thể nói chuyện này trước mặt mọi người, gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo hơi cúi xuống, không chịu trả lời. Châu Vũ Tâm căn bản không muốn từ bỏ cơ hội khiến hoàng quý phi ấm ức, hỏi lại Thúy Nhi bên cạnh Uyển Thanh: “Tiểu chủ nhà ngươi xấu hổ, ngươi nói đi.”
Thúy Nhi không thể từ chối trả lời, chỉ đành nghĩ lại cẩn thận, sau đó do dự nói: “Tháng trước tiểu chủ không đến tháng, chỉ nghĩ là không chuẩn, lần tháng tám thì lại là đầu tháng.”
Châu Vũ Tâm vỗ tay một cái, nói với Vệ Cẩn Chân: “Xem ra lát nữa thần thiếp phải chúc mừng hoàng thượng rồi.”
Lệ chiêu nghi là phi tần sinh con đầu tiên trong cả hậu cung, nàng ta đã nói như vậy thì ắt không sai, Vệ Cẩn Chân càng vui mừng trong lòng, bảo Triệu Hoàn lấy trái cây trên bàn ban cho Châu Vũ Tâm: “Nếu đúng như lời chiêu nghi, hôm nay nàng cản dung hoa quay về Ngưng Vũ tạ chính là công thần cực to, trẫm có thưởng.”
Châu Vũ Tâm nhìn sang bằng ánh mắt dịu dàng, làm ra vẻ hiền lương thục đức: “Đó cũng là Nhã muội muội có công, chỗ thần thiếp chỉ xin hoàng thượng có tấm lòng hiền hậu của người cha, dạy dỗ Khải Trân nhiều hơn, để nó xuất sắc như phụ hoàng nó là tốt rồi.”
Vệ Cẩn Chân được nịnh thì rất vui vẻ: “Khải Trân là trưởng tử của trẫm, cho dù nàng không nói, trẫm cũng sẽ dốc lòng dạy dỗ.”
Một lát thái y cũng vội vàng chạy đến, vốn dĩ hôm nay có tiệc trong cung, viện sử Hoa Tấn mới đích thân trực, không ngờ lại thật sự có chuyện. Ông ta hành lễ xong, Vệ Cẩn Chân vội nói: “Mau xem thử Nhã dung hoa, có phải thật sự đã mang thai không.”
Hoa Tấn đáp lời, viện phán Bốc Thanh Dư đến cùng ông ta cũng thay phiên bắt mạch cho Hà Uyển Thanh qua lớp khăn.
Trong đại điện nhất thời im lặng như tờ, một lúc lâu, Hoa Tấn và Bốc Thanh Dư nhỏ giọng thảo luận một hồi, Hoa Tấn mới khom người nói: “Chúc mừng hoàng thượng, thần và Bốc thái y đều cảm thấy, mạch của tiểu chủ lưu thông tốt, tĩnh mạch trơn tru, chính là hỷ mạch. Theo như mạch tượng, long thai trong bụng tiểu chủ đã được khoảng một tháng rưỡi rồi ạ.”
Vệ Cẩn Chân mừng như điên, liên tục nói ba từ: “Tốt tốt tốt”, Lư Dĩnh Chi ở bên cạnh mỉm cười nhắc nhở: “Hoàng thượng, theo quy củ, có phải nên kiểm tra đồng sử (nhật ký ghi chép lại đời sống tình dục của hoàng đế) một chút không?”
Vệ Cẩn Chân gật đầu: “Đúng là như vậy, có người vợ tốt như hoàng quý phi ở bên cạnh, trẫm không phải lo nữa.”
Đợi Kính Sự phòng mang đồng sử đến, Vệ Cẩn Chân đã không kiềm chế được, đích thân đến lật xem, sau một lát sắc mặt lại vui mừng hơn mấy phần: “Sức khỏe của Uyển Thanh không dễ mang thai, trẫm cũng không ngờ có thể có chuyện vui thế này.” Hắn nghiêng mặt nhìn Dĩnh Chi, vẻ mặt tươi cười nói: “Nàng xem, hôm nay lại có chuyện vui vào ngày sinh nhật của nàng, đã rất lâu rồi trong hậu cung của Đại Thuận không có chuyện vui nhân đôi như vậy.”
Hoàng quý phi âm thầm nghiến răng, xem ra vị trí làm chủ một cung của Nhã dung hoa tuyệt đối không chạy mất được, lập tức chỉ có thể tỏ vẻ vui mừng, đứng dậy dẫn cả hậu cung hành lễ: “Thần thiếp chúc mừng hoàng thượng.”
“Đứng dậy, tất cả đứng dậy đi.” Vệ Cẩn Chân đỡ Lư Dĩnh Chi ngồi xuống bên cạnh mình, sau đó mới nói với Triệu Hoàn: “Từ sau khi Thanh Dương qua đời, Vạn An cung không có ai ở, để đó cũng lãng phí, từ nhỏ Thanh Dương đã tiết kiệm, đương nhiên cũng không muốn như vậy. Nàng cho người quét dọn nơi đó, chọn ngày để Nhã tần dọn vào.”
Mọi người đều xôn xao, chỉ một câu nói thôi, Hà Uyển Thanh đã trực tiếp từ dung hoa chính tứ phẩm tấn thành tần chính tam phẩm, huống hồ Vạn An cung là nơi như thế nào chứ, lộng lẫy, độc đáo nhưng không rập khuôn, toàn bộ cấm cung ngoài Càn Thanh cung của hoàng thượng ra thì xếp thứ hai chính là Vạn An cung, điện chính của nó là Phong Sa điện chính là nơi ở năm xưa của Đình Hân hoàng hậu Hạ Thanh Dương.
Sắc mặt hoàng quý phi đã không duy trì được nữa, Châu Vũ Tâm cũng không ngờ lại có kết quả như vậy, trong lòng là cảm xúc khó nói.
Nhưng cuối cùng lại là Hạ Mẫn Hoa bên cạnh Thủy Tiên đứng ra nói: “Nếu tỷ tỷ của tần thiếp biết có một người tuyệt vời như Nhã tần nương nương vào Phong Sa điện ở, nhất định cũng vô cùng vui mừng, chỉ là tỷ tỷ mới mất năm năm, nếu có nhớ đến người cũ không chịu rời đi, quấy nhiễu đến cái thai của Nhã tần nương nương, phải chăng không được tốt lắm?”
Vệ Cẩn Chân nhíu mày, còn Lư Dĩnh Chi thấy có người đứng ra cũng dần tìm về dòng suy nghĩ của mình: “Nhã tần vượt qua tòng tam phẩm tiệp dư, trực tiếp được phong tần đã có thể chứng tỏ sự sủng ái của hoàng thượng, thật sự không cần phải ở Vạn An cung, thần thiếp nói một câu không nên nói, nếu như Nhã tần vào ở, e là triều thần đều sẽ âm thầm suy đoán, chi bằng hoàng thượng cân nhắc thêm? Thần thiếp thấy Vĩnh Yên cung ở bên cạnh Vạn An cung cũng rất tốt.”
“Nếu hoàng quý phi đã nói vậy thì ban thưởng cho ở Ngọc Xương điện của Vĩnh Yên cung.” Vệ Cẩn Chân cũng không kiên trì nữa, dù sao vì hiền đức mà hoàng quý phi đã rất ít khi xen vào những việc như tấn phong, nếu lúc này nàng ta đã lên tiếng, Vệ Cẩn Chân cũng phải cho nàng ta danh dự.
Rất nhiều người đều thở phào nhẹ nhõm, Nhã tần tạ ân xong, Châu Vũ Tâm cười tiếp lời, giống như toàn bộ những bất hòa do trước đó nghi ngờ Đại hoàng tử ngã xuống nước có liên quan đến nàng đều không tồn tại: “Quả nhiên bản lĩnh nhận ra phụ nữ có thai của thần thiếp không thể nhầm được, ở đây dùng trà thay rượu, chúc Nhã tần muội muội sinh được con trai.”
Vệ Cẩn Chân rất vui, khen Lệ chiêu nghi có công lớn, thưởng cho không ít thứ, lại hứa sẽ tìm thầy tốt cho Đại hoàng tử Khải Trân, nhờ phúc của Hà Uyển Thanh, hôm nay Châu Vũ Tâm đắc ý hơn so với bất kỳ hôm nào khác.
Mà sau đó mắt hoàng thượng không rời khỏi Nhã tần nữa, không có tâm trạng nghe nhìn những người ca múa trong Ỷ Huân cung sau đó nữa, bữa tiệc vội vàng kết thúc, một câu “Nhã tần mang thai lần đầu, trẫm đưa nàng ấy về Ngưng Vũ tạ trước rồi đến thăm ái phi” của hoàng thượng liền chặn lại toàn bộ lời nói của hoàng quý phi.
Nhìn bóng lưng hai người rời đi, Dĩnh Chi nhỏ giọng lẩm bẩm: “Không phải nói nàng ta không thể mang thai sao? Không phải nói nàng ta đã uống số thuốc hỗ trợ mang thai kia hết chén này đến chén khác rồi sao?”
Lăng Hạ đỡ lấy hoàng quý phi, nhỏ giọng nói: “Nương nương không được rối, không có chuyện gì là không thể, có thai thôi mà, trong cung còn có đứa trẻ sinh ra được nhưng không nuôi lớn được cơ mà.”
“Phải, bổn cung cũng còn trẻ, nhất định vẫn sẽ có con.” Dĩnh Chi phấn chấn hơn một chút, đứng thẳng nói: “Đi thôi, trở về Diên Khang cung đợi hoàng thượng, ngày mai truyền Bốc thái y qua đây bắt mạch bình an cho bổn cung.”
Lan Thu vâng lời, bảo Lý công công cho khiêng kiệu, cung thỉnh hoàng quý phi hồi cung. Lúc này những người còn lại mới dám lục tục rời đi.
Uyển tần vẫn bị cấm túc cho nên hôm nay không hề gây sự, dẫn theo Mẫn Cát công chúa vội vàng rời đi, tâm trạng của Như phi lại rất tốt, nói muốn đi tản bộ một chút rồi dẫn Thủy Tiên về Vị Ương cung.
Hai người tán gẫu câu được câu chăng, Bạch Sở Viên thật sự là người dễ gần, tuy tính tình có hơi lạnh nhạt một chút, nhưng đối nhân xử thế tuyệt đối không xảy ra bất trắc gì. Thủy Tiên ở cùng nàng ấy hơn một tháng, cũng dám nói đôi lời gần gũi.
“Tần thiếp vẫn có cảm giác hình như nương nương không thích hoàng quý phi lắm, nhưng tần thiếp lại không ngờ hôm nay nương nương còn chẳng chuẩn bị quà mừng.” Thủy Tiên cười nói.
Bạch Sở Viên cũng cười: “Đúng vậy, vàng bạc tiền tài trong cung của hoàng quý phi chồng chất như núi, ta chuẩn bị cái gì nàng ta cũng không vừa mắt, hà tất phải tiêu pha lấy lòng nàng ta.”
Thủy Tiên đã biết tính cách của nàng ấy, đó là người đến xưng một tiếng “bổn cung” cũng lười, lập tức nói theo: “Nương nương sống tùy ý, e cũng là người duy nhất trong hậu cung, tần thiếp thật sự ngưỡng mộ.”
“Nhưng cũng không phải cái gì cũng tùy ý, ta cũng có một thứ muốn nhìn thấy, chỉ là vì đợi đến ngày đó mà phải sống thật tốt. Dù gì trong cung này luôn là như vậy, ta đã không quá hy vọng, muội còn trẻ, tương lai tươi sáng vô cùng, chỉ là phải nhớ kỹ lòng mình, nếu thật sự bị những lợi ích nhỏ nhặt làm cho mờ mắt rồi rơi vào vũng lầy thì càng là địa vị cao như Lư Dĩnh Chi sẽ càng lún sâu mà thôi.”
Thủy Tiên rất cảm kích vì Như phi sẵn lòng nói với nàng như vậy, thành tâm thành ý nói: “Tần thiếp đa tạ những lời này của nương nương, từ hôm nay trở đi sẽ ghi lòng tạc dạ.”
Lễ sinh nhật náo nhiệt phồn hoa của hoàng quý phi qua đi, trong cung lại khôi phục vẻ yên tĩnh, ngoại trừ Nhã tần mang thai được ở trong Vĩnh Yên cung thu hút mọi người ra, tiền triều, hậu cung đều ổn định không có chuyện gì.
Đã hơn nửa tháng kể từ hôm phát hiện Hà Uyển Thanh mang thai, thời tiết dần chuyển lạnh, từng chậu than không khói đã được chuyển vào Ngọc Xương điện, khiến rất nhiều người đỏ mắt.
Lúc các cung thỉnh an, hoàng quý phi liền nói: “Nhã tần mang thai hiện là chuyện quan trọng nhất trong cung, ý của bổn cung cũng là ý của hoàng thượng, năm nay số lượng than tre thượng cống không nhiều, ưu tiên Nhã tần, những người khác vì hoàng tự cũng phải thiệt thòi một chút.”
Lệ chiêu nghi không nói gì, nhưng từ hôm sinh nhật nàng ta đã có ý đẩy Nhã tần đến đầu ngọn gió, lúc này càng hợp với mong muốn của nàng ta, quả nhiên ngay cả Tĩnh tần Tống Thu Hiền cũng có chút không chịu được sự thịnh sủng như vậy, cầm khăn che miệng cười: “Nhã muội muội đúng là người trong tim hoàng thượng, nghe nói than tre này đốt lên không khói không mùi, ngay cả trong cung của hoàng quý phi nương nương cũng không có đấy.”
Uyển tần đã được giải cấm túc, vẫn là bộ dạng chanh chua: “Chứ còn gì nữa, trong cung ai mà không sinh con chứ, cũng không thấy yếu đuối như Nhã tần.”
“Vâng, chính vì tần thiếp ngửi thấy mùi canh gà ác cẩu kỷ nên mới có chút buồn nôn. Không nhịn được lại thất lễ trên đại điện.” Hà Uyển Thanh không muốn nhắc lại chuyện này lắm, nhưng Lệ chiêu nghi hỏi ngay trước mặt hoàng thượng, nàng ấy không thể không trả lời.
“Hoàng thượng.” Châu Vũ Tâm mỉm cười nhìn về phía Vệ Cẩn Chân, trong lòng có vài phần sảng khoái: “Trước đây lúc thần thiếp mang thai Khải Trân đã trải qua ốm nghén, cũng hơi giống với Nhã dung hoa, ngửi thấy mùi thức ăn mặn liền không nhịn được. Thần thiếp nghĩ, phải chăng dung hoa muội muội đã mang thai. Dù gì muội muội cũng đã tiến cung ba năm rồi mà không có tin gì, e cũng không biết có thai là như thế nào.”
Ánh mắt Vệ Cẩn Chân sáng lên, nói với Nhã dung hoa: “Lệ chiêu nghi nói có lý, nếu nàng thật sự mang thai thì phải nghỉ ngơi thật tốt, không thể ăn linh tinh.”
Có nữ nhân sinh con đẻ cái cho hắn và có nữ nhân hắn yêu thích sinh con đẻ cái cho hắn là hai cảm nhận khác nhau đối với Vệ Cẩn Chân, đôi mắt hắn nhìn Nhã dung hoa trong mắt mọi người là tình ý triền miên: “Uyển Thanh, nàng ngồi xuống trước đi.” Sau đó lại quay đầu hỏi: “Triệu Hoàn, bây giờ Thái Y viện có ai đang trực?”
Triệu công công nghĩ một hồi, trả lời: “Viện sử Hoa thái y, viện phán Bốc thái y, còn có hai vị Bạch ngự y, Dư ngự y đang trực.”
Vệ Cẩn Chân gật đầu: “Bảo Hoa Tấn và Bốc Thanh Dư cùng tới đây xem cho dung hoa.”
Triệu Hoàn vâng lời, vội vàng cho người đi gọi. Mà Ỷ Huân cung vốn dĩ náo nhiệt chợt yên tĩnh lại, mười mấy đôi mắt đồng thời nhìn về phía Nhã dung hoa.
Nhưng Hà Uyển Thanh căn bản không để ý đến những thứ này, nàng ấy chỉ nghĩ hình như mình sắp có con rồi, không thể tin được.
Châu Vũ Tâm giả vờ không nhìn thấy hoàng quý phi ngồi ở vị trí đầu tiên đang tối mặt lại, vẫn cười hỏi: “Lần hành kinh gần nhất của muội muội là lúc nào?”
Bình thường Nhã dung hoa lạnh lùng kiêu ngạo, sao có thể nói chuyện này trước mặt mọi người, gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo hơi cúi xuống, không chịu trả lời. Châu Vũ Tâm căn bản không muốn từ bỏ cơ hội khiến hoàng quý phi ấm ức, hỏi lại Thúy Nhi bên cạnh Uyển Thanh: “Tiểu chủ nhà ngươi xấu hổ, ngươi nói đi.”
Thúy Nhi không thể từ chối trả lời, chỉ đành nghĩ lại cẩn thận, sau đó do dự nói: “Tháng trước tiểu chủ không đến tháng, chỉ nghĩ là không chuẩn, lần tháng tám thì lại là đầu tháng.”
Châu Vũ Tâm vỗ tay một cái, nói với Vệ Cẩn Chân: “Xem ra lát nữa thần thiếp phải chúc mừng hoàng thượng rồi.”
Lệ chiêu nghi là phi tần sinh con đầu tiên trong cả hậu cung, nàng ta đã nói như vậy thì ắt không sai, Vệ Cẩn Chân càng vui mừng trong lòng, bảo Triệu Hoàn lấy trái cây trên bàn ban cho Châu Vũ Tâm: “Nếu đúng như lời chiêu nghi, hôm nay nàng cản dung hoa quay về Ngưng Vũ tạ chính là công thần cực to, trẫm có thưởng.”
Châu Vũ Tâm nhìn sang bằng ánh mắt dịu dàng, làm ra vẻ hiền lương thục đức: “Đó cũng là Nhã muội muội có công, chỗ thần thiếp chỉ xin hoàng thượng có tấm lòng hiền hậu của người cha, dạy dỗ Khải Trân nhiều hơn, để nó xuất sắc như phụ hoàng nó là tốt rồi.”
Vệ Cẩn Chân được nịnh thì rất vui vẻ: “Khải Trân là trưởng tử của trẫm, cho dù nàng không nói, trẫm cũng sẽ dốc lòng dạy dỗ.”
Một lát thái y cũng vội vàng chạy đến, vốn dĩ hôm nay có tiệc trong cung, viện sử Hoa Tấn mới đích thân trực, không ngờ lại thật sự có chuyện. Ông ta hành lễ xong, Vệ Cẩn Chân vội nói: “Mau xem thử Nhã dung hoa, có phải thật sự đã mang thai không.”
Hoa Tấn đáp lời, viện phán Bốc Thanh Dư đến cùng ông ta cũng thay phiên bắt mạch cho Hà Uyển Thanh qua lớp khăn.
Trong đại điện nhất thời im lặng như tờ, một lúc lâu, Hoa Tấn và Bốc Thanh Dư nhỏ giọng thảo luận một hồi, Hoa Tấn mới khom người nói: “Chúc mừng hoàng thượng, thần và Bốc thái y đều cảm thấy, mạch của tiểu chủ lưu thông tốt, tĩnh mạch trơn tru, chính là hỷ mạch. Theo như mạch tượng, long thai trong bụng tiểu chủ đã được khoảng một tháng rưỡi rồi ạ.”
Vệ Cẩn Chân mừng như điên, liên tục nói ba từ: “Tốt tốt tốt”, Lư Dĩnh Chi ở bên cạnh mỉm cười nhắc nhở: “Hoàng thượng, theo quy củ, có phải nên kiểm tra đồng sử (nhật ký ghi chép lại đời sống tình dục của hoàng đế) một chút không?”
Vệ Cẩn Chân gật đầu: “Đúng là như vậy, có người vợ tốt như hoàng quý phi ở bên cạnh, trẫm không phải lo nữa.”
Đợi Kính Sự phòng mang đồng sử đến, Vệ Cẩn Chân đã không kiềm chế được, đích thân đến lật xem, sau một lát sắc mặt lại vui mừng hơn mấy phần: “Sức khỏe của Uyển Thanh không dễ mang thai, trẫm cũng không ngờ có thể có chuyện vui thế này.” Hắn nghiêng mặt nhìn Dĩnh Chi, vẻ mặt tươi cười nói: “Nàng xem, hôm nay lại có chuyện vui vào ngày sinh nhật của nàng, đã rất lâu rồi trong hậu cung của Đại Thuận không có chuyện vui nhân đôi như vậy.”
Hoàng quý phi âm thầm nghiến răng, xem ra vị trí làm chủ một cung của Nhã dung hoa tuyệt đối không chạy mất được, lập tức chỉ có thể tỏ vẻ vui mừng, đứng dậy dẫn cả hậu cung hành lễ: “Thần thiếp chúc mừng hoàng thượng.”
“Đứng dậy, tất cả đứng dậy đi.” Vệ Cẩn Chân đỡ Lư Dĩnh Chi ngồi xuống bên cạnh mình, sau đó mới nói với Triệu Hoàn: “Từ sau khi Thanh Dương qua đời, Vạn An cung không có ai ở, để đó cũng lãng phí, từ nhỏ Thanh Dương đã tiết kiệm, đương nhiên cũng không muốn như vậy. Nàng cho người quét dọn nơi đó, chọn ngày để Nhã tần dọn vào.”
Mọi người đều xôn xao, chỉ một câu nói thôi, Hà Uyển Thanh đã trực tiếp từ dung hoa chính tứ phẩm tấn thành tần chính tam phẩm, huống hồ Vạn An cung là nơi như thế nào chứ, lộng lẫy, độc đáo nhưng không rập khuôn, toàn bộ cấm cung ngoài Càn Thanh cung của hoàng thượng ra thì xếp thứ hai chính là Vạn An cung, điện chính của nó là Phong Sa điện chính là nơi ở năm xưa của Đình Hân hoàng hậu Hạ Thanh Dương.
Sắc mặt hoàng quý phi đã không duy trì được nữa, Châu Vũ Tâm cũng không ngờ lại có kết quả như vậy, trong lòng là cảm xúc khó nói.
Nhưng cuối cùng lại là Hạ Mẫn Hoa bên cạnh Thủy Tiên đứng ra nói: “Nếu tỷ tỷ của tần thiếp biết có một người tuyệt vời như Nhã tần nương nương vào Phong Sa điện ở, nhất định cũng vô cùng vui mừng, chỉ là tỷ tỷ mới mất năm năm, nếu có nhớ đến người cũ không chịu rời đi, quấy nhiễu đến cái thai của Nhã tần nương nương, phải chăng không được tốt lắm?”
Vệ Cẩn Chân nhíu mày, còn Lư Dĩnh Chi thấy có người đứng ra cũng dần tìm về dòng suy nghĩ của mình: “Nhã tần vượt qua tòng tam phẩm tiệp dư, trực tiếp được phong tần đã có thể chứng tỏ sự sủng ái của hoàng thượng, thật sự không cần phải ở Vạn An cung, thần thiếp nói một câu không nên nói, nếu như Nhã tần vào ở, e là triều thần đều sẽ âm thầm suy đoán, chi bằng hoàng thượng cân nhắc thêm? Thần thiếp thấy Vĩnh Yên cung ở bên cạnh Vạn An cung cũng rất tốt.”
“Nếu hoàng quý phi đã nói vậy thì ban thưởng cho ở Ngọc Xương điện của Vĩnh Yên cung.” Vệ Cẩn Chân cũng không kiên trì nữa, dù sao vì hiền đức mà hoàng quý phi đã rất ít khi xen vào những việc như tấn phong, nếu lúc này nàng ta đã lên tiếng, Vệ Cẩn Chân cũng phải cho nàng ta danh dự.
Rất nhiều người đều thở phào nhẹ nhõm, Nhã tần tạ ân xong, Châu Vũ Tâm cười tiếp lời, giống như toàn bộ những bất hòa do trước đó nghi ngờ Đại hoàng tử ngã xuống nước có liên quan đến nàng đều không tồn tại: “Quả nhiên bản lĩnh nhận ra phụ nữ có thai của thần thiếp không thể nhầm được, ở đây dùng trà thay rượu, chúc Nhã tần muội muội sinh được con trai.”
Vệ Cẩn Chân rất vui, khen Lệ chiêu nghi có công lớn, thưởng cho không ít thứ, lại hứa sẽ tìm thầy tốt cho Đại hoàng tử Khải Trân, nhờ phúc của Hà Uyển Thanh, hôm nay Châu Vũ Tâm đắc ý hơn so với bất kỳ hôm nào khác.
Mà sau đó mắt hoàng thượng không rời khỏi Nhã tần nữa, không có tâm trạng nghe nhìn những người ca múa trong Ỷ Huân cung sau đó nữa, bữa tiệc vội vàng kết thúc, một câu “Nhã tần mang thai lần đầu, trẫm đưa nàng ấy về Ngưng Vũ tạ trước rồi đến thăm ái phi” của hoàng thượng liền chặn lại toàn bộ lời nói của hoàng quý phi.
Nhìn bóng lưng hai người rời đi, Dĩnh Chi nhỏ giọng lẩm bẩm: “Không phải nói nàng ta không thể mang thai sao? Không phải nói nàng ta đã uống số thuốc hỗ trợ mang thai kia hết chén này đến chén khác rồi sao?”
Lăng Hạ đỡ lấy hoàng quý phi, nhỏ giọng nói: “Nương nương không được rối, không có chuyện gì là không thể, có thai thôi mà, trong cung còn có đứa trẻ sinh ra được nhưng không nuôi lớn được cơ mà.”
“Phải, bổn cung cũng còn trẻ, nhất định vẫn sẽ có con.” Dĩnh Chi phấn chấn hơn một chút, đứng thẳng nói: “Đi thôi, trở về Diên Khang cung đợi hoàng thượng, ngày mai truyền Bốc thái y qua đây bắt mạch bình an cho bổn cung.”
Lan Thu vâng lời, bảo Lý công công cho khiêng kiệu, cung thỉnh hoàng quý phi hồi cung. Lúc này những người còn lại mới dám lục tục rời đi.
Uyển tần vẫn bị cấm túc cho nên hôm nay không hề gây sự, dẫn theo Mẫn Cát công chúa vội vàng rời đi, tâm trạng của Như phi lại rất tốt, nói muốn đi tản bộ một chút rồi dẫn Thủy Tiên về Vị Ương cung.
Hai người tán gẫu câu được câu chăng, Bạch Sở Viên thật sự là người dễ gần, tuy tính tình có hơi lạnh nhạt một chút, nhưng đối nhân xử thế tuyệt đối không xảy ra bất trắc gì. Thủy Tiên ở cùng nàng ấy hơn một tháng, cũng dám nói đôi lời gần gũi.
“Tần thiếp vẫn có cảm giác hình như nương nương không thích hoàng quý phi lắm, nhưng tần thiếp lại không ngờ hôm nay nương nương còn chẳng chuẩn bị quà mừng.” Thủy Tiên cười nói.
Bạch Sở Viên cũng cười: “Đúng vậy, vàng bạc tiền tài trong cung của hoàng quý phi chồng chất như núi, ta chuẩn bị cái gì nàng ta cũng không vừa mắt, hà tất phải tiêu pha lấy lòng nàng ta.”
Thủy Tiên đã biết tính cách của nàng ấy, đó là người đến xưng một tiếng “bổn cung” cũng lười, lập tức nói theo: “Nương nương sống tùy ý, e cũng là người duy nhất trong hậu cung, tần thiếp thật sự ngưỡng mộ.”
“Nhưng cũng không phải cái gì cũng tùy ý, ta cũng có một thứ muốn nhìn thấy, chỉ là vì đợi đến ngày đó mà phải sống thật tốt. Dù gì trong cung này luôn là như vậy, ta đã không quá hy vọng, muội còn trẻ, tương lai tươi sáng vô cùng, chỉ là phải nhớ kỹ lòng mình, nếu thật sự bị những lợi ích nhỏ nhặt làm cho mờ mắt rồi rơi vào vũng lầy thì càng là địa vị cao như Lư Dĩnh Chi sẽ càng lún sâu mà thôi.”
Thủy Tiên rất cảm kích vì Như phi sẵn lòng nói với nàng như vậy, thành tâm thành ý nói: “Tần thiếp đa tạ những lời này của nương nương, từ hôm nay trở đi sẽ ghi lòng tạc dạ.”
Lễ sinh nhật náo nhiệt phồn hoa của hoàng quý phi qua đi, trong cung lại khôi phục vẻ yên tĩnh, ngoại trừ Nhã tần mang thai được ở trong Vĩnh Yên cung thu hút mọi người ra, tiền triều, hậu cung đều ổn định không có chuyện gì.
Đã hơn nửa tháng kể từ hôm phát hiện Hà Uyển Thanh mang thai, thời tiết dần chuyển lạnh, từng chậu than không khói đã được chuyển vào Ngọc Xương điện, khiến rất nhiều người đỏ mắt.
Lúc các cung thỉnh an, hoàng quý phi liền nói: “Nhã tần mang thai hiện là chuyện quan trọng nhất trong cung, ý của bổn cung cũng là ý của hoàng thượng, năm nay số lượng than tre thượng cống không nhiều, ưu tiên Nhã tần, những người khác vì hoàng tự cũng phải thiệt thòi một chút.”
Lệ chiêu nghi không nói gì, nhưng từ hôm sinh nhật nàng ta đã có ý đẩy Nhã tần đến đầu ngọn gió, lúc này càng hợp với mong muốn của nàng ta, quả nhiên ngay cả Tĩnh tần Tống Thu Hiền cũng có chút không chịu được sự thịnh sủng như vậy, cầm khăn che miệng cười: “Nhã muội muội đúng là người trong tim hoàng thượng, nghe nói than tre này đốt lên không khói không mùi, ngay cả trong cung của hoàng quý phi nương nương cũng không có đấy.”
Uyển tần đã được giải cấm túc, vẫn là bộ dạng chanh chua: “Chứ còn gì nữa, trong cung ai mà không sinh con chứ, cũng không thấy yếu đuối như Nhã tần.”