Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 25 MẮT THẤY
CHƯƠNG 25: MẮT THẤY
Hôm sinh nhật của hoàng quý phi trời nắng ráo, không khí trong lành, gió thu thổi nhẹ. Sau bữa trưa, phi tần hậu cung liền dần dần tập trung ở Thuần Lan các của Ỷ Huân cung, Vệ Cẩn Chân đặc biệt lệnh cho gánh hát không ngừng diễn hát nửa ngày ở đây, cũng hạ chỉ bày tiệc sinh nhật buổi tối ở chính điện của Ỷ Huân cung.
Đây là vinh quang vô cùng to lớn, cho dù là khi Đình Hân hoàng hậu Hạ Thanh Dương năm xưa còn sống, tổ chức sinh nhật cũng không phô trương như vậy, vì vậy rất nhiều người đều đoán hoàng quý phi vẫn luôn là người được hoàng thượng yêu thương nhất, nếu như vậy e là không bao lâu nữa sẽ được phong hậu.
Hôm nay mọi chuyện đều lấy hoàng quý phi làm đầu, không ai dám giành lấy ánh đèn của nàng ta lúc này, Thủy Tiên cũng theo phẩm cấp, mặc một bộ váy hồ điệp mây khói màu hoa hải đường, vừa vui vẻ lại không chói mắt mà lấn át chủ, Lan Thu đi theo, chủ tớ hai người đi về phía Thuần Lan các.
Sáng sớm nay Trân Phụng cung đã mời thái y đến xem, viện phán Lương Toàn bắt mạch xong, nói rằng đã đỡ hơn nhiều, quả nhiên sau khi tỉnh lại đã có thể xuống giường ăn cháo.
Ngoài mặt Lệ chiêu nghi không thể hiện, thực ra lại là người cao ngạo, tuy trước đó hoàng thượng đã nói có thể chăm sóc Khải Trân, không cần đến Ỷ Huân cung, nhưng thấy con trai không có gì đáng lo, nàng ta vẫn trịnh trọng trang điểm, tính giờ rồi đi sang bên đó.
Vừa ra khỏi cổng Trân Phụng cung đã trùng hợp gặp phải Đỗ quý nhân. Đỗ quý nhân vào cung năm Bình Gia thứ chín, lúc đầu ân sủng cũng bình thường, sau khi nhóm Nhã dung hoa tiến cung được hoàng thượng yêu thích thì càng không có ai để mắt tới nàng ta một lần, ba năm qua đi, ngoài lần thị tẩm xong được tấn phong từ tòng lục phẩm tài nhân lên quý nhân chính lục phẩm quý nhân thì có vẻ như không được tấn phong nữa.
Cuộc sống nhìn một cái thấy tận điểm cuối cùng như vậy cũng đem lại một vài lợi ích, chí ít trong cung không có ai làm khó nàng ta, Đỗ Hạ Như cũng luôn trầm lặng, lần này nhìn thấy Châu Vũ Tâm liền hành lễ theo quy củ, Châu Vũ Tâm liền mời nàng ta đi cùng.
Đi được mấy bước, Đỗ Hạ Như hỏi: “Không biết Đại hoàng tử đã đỡ hơn chút nào chưa?”
Châu Vũ Tâm ra vẻ hiền lương thục đức, mỉm cười nói: “Đa tạ muội muội quan tâm, Khải Trân đã đỡ hơn nhiều rồi, chỉ là Lương thái y cẩn thận, nói vẫn nên nghỉ ngơi vài hôm.”
Đỗ Hạ Như gật đầu, chân thành nói: “Ai không biết Lương viện phán là người giỏi nhất sau viện sử Hoa thái y, có thể thấy hoàng thượng lo lắng cho Đại hoàng tử nhiều thế nào.”
Châu Vũ Tâm phất phất ống tay áo, trong nụ cười bình thản trên mặt không che giấu được vẻ kiêu ngạo: “Khải Trân quả thực là đứa trẻ nghe lời, hoàng thượng cũng kỳ vọng rất nhiều vào nó.”
Nói đến đây, Đỗ Hạ Như lại tỏ vẻ nghi hoặc, hỏi: “Trước giờ tần thiếp thấy Đại hoàng tử đều là dáng vẻ ngoan ngoãn, hiểu lễ nghĩa, theo tần thiếp thấy, rất có khả năng Đại hoàng tử có đến hồ Chân Lam ngồi chơi, nhưng tuyệt đối không nghịch nước đến mức ngã xuống hồ.”
Tuy lời nói này quả thật không đầu không đuôi, nhưng Châu Vũ Tâm ắt hiểu Khải Trân, mặc dù mình dạy dỗ nghiêm khắc nhưng không cho phép người bên ngoài nói một câu không tốt, đây là chỗ dựa cả đời của nàng ta.
Từng câu từng chữ trong lời nói của Đỗ Hạ Như đều gõ lên tâm khảm nàng ta, trên mặt cũng có ý cười, gật đầu: “Muội muội cũng là người hiểu chuyện, bổn cung luôn dạy dỗ đứa trẻ Khải Trân này đàng hoàng, quyết sẽ không ham chơi đến mức như vậy.”
“Không ai hiểu con bằng mẹ, chuyện này ngay cả nương nương cũng nghi ngờ, nhưng hoàng thượng lại không điều tra được gì.”
Châu Vũ Tâm nở nụ cười không thay đổi: “Hoàng thượng ắt có suy nghĩ của hoàng thượng, nếu thật sự có ẩn tình, chắc hoàng thượng cũng sẽ không ngồi nhìn không quản, chúng ta thân là cung tần, chỉ cần chờ là được. Nhưng muội muội thì khác, có vẻ hôm nay muội nói hơi nhiều.”
“Chiêu nghi tỷ tỷ, tần thiếp có đôi lời vẫn luôn muốn tìm cơ hội nói với người, vừa rồi hỏi nương nương những lời này cũng là vì lòng riêng của bản thân tần thiếp, nếu nương nương cũng nghi ngờ việc Đại hoàng tử ngã xuống nước,vậy thì lời tiếp theo tần thiếp sẽ dễ nói.” Đỗ Hạ Như lại tỏ vẻ thẳng thắn cởi mở.
Trong lòng Lệ chiêu nghi sốt sắng, vẫn giữ thân phận, cẩn thận quan sát Đỗ quý nhân một chút rồi mới chậm rãi hỏi: “Chuyện gì?”
Đỗ Hạ Như vẫn nhẹ nhàng và rộng lượng, giống như căn bản không phải là nói chuyện gì quan trọng: “Nương nương cũng biết, tần thiếp không được sủng ái, ngày thường cũng không sao, mấy hôm trước thêu đến mỏi mắt liền ra ngoài tùy ý đi dạo một chút, lúc đi ngang qua Cam Thiển cung thì nhìn thấy Nhã dung hoa đi từ hướng hồ Chân Lam về phía đông, vẻ mặt có vẻ vội vã, lúc đó tần thiếp cũng không nghĩ nhiều, nhưng sau đó chuyện Đại hoàng tử ngã xuống nước truyền tới, nhẩm tính thời gian lại chính là khoảng lúc đó.”
Châu Vũ Tâm giật mình một cái, do dự hỏi: “Ý của muội muội là, có vẻ như Nhã dung hoa không tránh khỏi liên can.”
Đỗ Hạ Như mỉm cười, trong lời nói có ẩn ý: “Tần thiếp không dám tự mình đoán bừa như vậy, chỉ nói cho nương nương nghe một chút, dù gì tần thiếp cũng không tận mắt nhìn thấy gì, nhưng thời gian này thật sự quá trùng hợp, huống hồ vốn dĩ Nhã dung hoa ở phía đông cấm cung, lại có tính tình kiêu ngạo lạnh lùng, sao lại chạy về hồ Chân Lam ở phía tây chứ, rất kỳ lạ.”
Châu Vũ Tâm nghe xong lời này thì nhíu mày lại, nhìn sang Đỗ quý nhân. Đỗ Hạ Như có vóc dáng nhỏ nhắn, trước đây cũng đứng trong đám người lúc thỉnh an ở các bữa tiệc, không hề nổi bật. Lần này đối mặt với Châu Vũ Tâm, lại còn nói chuyện mưu hại hoàng tử, nhưng bình tĩnh tự nhiên, có một vẻ đẹp mềm mại nhẹ nhàng.
“Bổn cung biết rồi, cũng rất cảm kích quý nhân có thể đến nói với ta, chỉ là…” Châu Vũ Tâm dừng lại một chút mới nói tiếp: “Trên đời này không có thứ gì không không mà có được, quý nhân muội muội liều mạng đắc tội với Nhã dung hoa nói những lời này với bổn cung, rốt cuộc là vì sao?”
Đỗ Hạ Như than thở: “Nương nương đúng là người thông minh bậc nhất trong hoàng cung này, nói chuyện với nương nương chưa bao giờ tốn sức. Nương nương cũng nhìn thấy tình cảnh của tần thiếp rồi đấy, hoàng thượng không yêu thích, e là cũng không may mắn như nương nương, có thể có duyên được một đứa con, tần thiếp không cầu nương nương nâng đỡ, chỉ cầu trong cung này không ai dám bắt nạt tần thiếp, cũng không đến mức cắt xén phần lợi ích của tần thiếp là được.”
Châu Vũ Tâm có chút kinh ngạc, không nhịn được mà hỏi nàng ta: “Sao Nội Vụ phủ lại to gan cắt xén phần lợi ích của muội muội?”
“Tổng quản Giang Hữu Đô, Giang công công đương nhiên là người tốt, nhưng Giang công công quản nội cung rộng lớn như vậy, cũng có lúc không đủ sức lực và tinh thần.” Đỗ Hạ Như cười khổ một tiếng: “Thời gian trước tần thiếp cần một ít vải vụn không dùng tới để làm mấy chiếc khăn tay và vài cái túi thơm, nhưng lại bị mấy tên tiểu nhân của Nội Vụ phủ gây khó dễ.”
Châu Vũ Tâm nheo mắt, rốt cuộc chuyện này có hay không nàng ta vẫn phải đi điều tra một chút, chỉ là trước mắt lại thấy Đỗ Hạ Như không giống giả vờ. Nàng ta kéo tay Đỗ Hạ Như, biểu đạt ý thân mật: “Cái này đáng gì, nếu lần sau còn có chuyện như vậy thì cứ tới Thế An điện tìm bổn cung, tuy hoàng quý phi xử lý lục cung có thứ tự, nhưng cũng có lúc không chăm lo đến nơi đến chốn.”
Đỗ Hạ Như thấy có vẻ như nàng ta đã đón nhận biểu hiện tốt của mình thì thở phào một hơi, lấy lòng: “Trước đây nhìn thấy Đại hoàng tử lương thiện là biết nhất định nương nương cũng là một người nhân hậu dễ gần.”
Hai người mải nói chuyện cũng không cảm thấy gì, chẳng mấy chốc đã đến Thuần Lan các. Lúc này trên sân khấu đã khua chiêng gõ trống hát hò inh ỏi, vở kịch lại là “Trường Sinh điện” của Hồng Thăng, nghe hát đến đoạn thứ hai là “Định tình”, người diễn kịch hát trên sân khấu uyển chuyển như tơ: “Nguyện vỗ cánh cùng bay với chàng, sướng khổ đồng lòng kết hợp hoan.”
Hôm sinh nhật của hoàng quý phi trời nắng ráo, không khí trong lành, gió thu thổi nhẹ. Sau bữa trưa, phi tần hậu cung liền dần dần tập trung ở Thuần Lan các của Ỷ Huân cung, Vệ Cẩn Chân đặc biệt lệnh cho gánh hát không ngừng diễn hát nửa ngày ở đây, cũng hạ chỉ bày tiệc sinh nhật buổi tối ở chính điện của Ỷ Huân cung.
Đây là vinh quang vô cùng to lớn, cho dù là khi Đình Hân hoàng hậu Hạ Thanh Dương năm xưa còn sống, tổ chức sinh nhật cũng không phô trương như vậy, vì vậy rất nhiều người đều đoán hoàng quý phi vẫn luôn là người được hoàng thượng yêu thương nhất, nếu như vậy e là không bao lâu nữa sẽ được phong hậu.
Hôm nay mọi chuyện đều lấy hoàng quý phi làm đầu, không ai dám giành lấy ánh đèn của nàng ta lúc này, Thủy Tiên cũng theo phẩm cấp, mặc một bộ váy hồ điệp mây khói màu hoa hải đường, vừa vui vẻ lại không chói mắt mà lấn át chủ, Lan Thu đi theo, chủ tớ hai người đi về phía Thuần Lan các.
Sáng sớm nay Trân Phụng cung đã mời thái y đến xem, viện phán Lương Toàn bắt mạch xong, nói rằng đã đỡ hơn nhiều, quả nhiên sau khi tỉnh lại đã có thể xuống giường ăn cháo.
Ngoài mặt Lệ chiêu nghi không thể hiện, thực ra lại là người cao ngạo, tuy trước đó hoàng thượng đã nói có thể chăm sóc Khải Trân, không cần đến Ỷ Huân cung, nhưng thấy con trai không có gì đáng lo, nàng ta vẫn trịnh trọng trang điểm, tính giờ rồi đi sang bên đó.
Vừa ra khỏi cổng Trân Phụng cung đã trùng hợp gặp phải Đỗ quý nhân. Đỗ quý nhân vào cung năm Bình Gia thứ chín, lúc đầu ân sủng cũng bình thường, sau khi nhóm Nhã dung hoa tiến cung được hoàng thượng yêu thích thì càng không có ai để mắt tới nàng ta một lần, ba năm qua đi, ngoài lần thị tẩm xong được tấn phong từ tòng lục phẩm tài nhân lên quý nhân chính lục phẩm quý nhân thì có vẻ như không được tấn phong nữa.
Cuộc sống nhìn một cái thấy tận điểm cuối cùng như vậy cũng đem lại một vài lợi ích, chí ít trong cung không có ai làm khó nàng ta, Đỗ Hạ Như cũng luôn trầm lặng, lần này nhìn thấy Châu Vũ Tâm liền hành lễ theo quy củ, Châu Vũ Tâm liền mời nàng ta đi cùng.
Đi được mấy bước, Đỗ Hạ Như hỏi: “Không biết Đại hoàng tử đã đỡ hơn chút nào chưa?”
Châu Vũ Tâm ra vẻ hiền lương thục đức, mỉm cười nói: “Đa tạ muội muội quan tâm, Khải Trân đã đỡ hơn nhiều rồi, chỉ là Lương thái y cẩn thận, nói vẫn nên nghỉ ngơi vài hôm.”
Đỗ Hạ Như gật đầu, chân thành nói: “Ai không biết Lương viện phán là người giỏi nhất sau viện sử Hoa thái y, có thể thấy hoàng thượng lo lắng cho Đại hoàng tử nhiều thế nào.”
Châu Vũ Tâm phất phất ống tay áo, trong nụ cười bình thản trên mặt không che giấu được vẻ kiêu ngạo: “Khải Trân quả thực là đứa trẻ nghe lời, hoàng thượng cũng kỳ vọng rất nhiều vào nó.”
Nói đến đây, Đỗ Hạ Như lại tỏ vẻ nghi hoặc, hỏi: “Trước giờ tần thiếp thấy Đại hoàng tử đều là dáng vẻ ngoan ngoãn, hiểu lễ nghĩa, theo tần thiếp thấy, rất có khả năng Đại hoàng tử có đến hồ Chân Lam ngồi chơi, nhưng tuyệt đối không nghịch nước đến mức ngã xuống hồ.”
Tuy lời nói này quả thật không đầu không đuôi, nhưng Châu Vũ Tâm ắt hiểu Khải Trân, mặc dù mình dạy dỗ nghiêm khắc nhưng không cho phép người bên ngoài nói một câu không tốt, đây là chỗ dựa cả đời của nàng ta.
Từng câu từng chữ trong lời nói của Đỗ Hạ Như đều gõ lên tâm khảm nàng ta, trên mặt cũng có ý cười, gật đầu: “Muội muội cũng là người hiểu chuyện, bổn cung luôn dạy dỗ đứa trẻ Khải Trân này đàng hoàng, quyết sẽ không ham chơi đến mức như vậy.”
“Không ai hiểu con bằng mẹ, chuyện này ngay cả nương nương cũng nghi ngờ, nhưng hoàng thượng lại không điều tra được gì.”
Châu Vũ Tâm nở nụ cười không thay đổi: “Hoàng thượng ắt có suy nghĩ của hoàng thượng, nếu thật sự có ẩn tình, chắc hoàng thượng cũng sẽ không ngồi nhìn không quản, chúng ta thân là cung tần, chỉ cần chờ là được. Nhưng muội muội thì khác, có vẻ hôm nay muội nói hơi nhiều.”
“Chiêu nghi tỷ tỷ, tần thiếp có đôi lời vẫn luôn muốn tìm cơ hội nói với người, vừa rồi hỏi nương nương những lời này cũng là vì lòng riêng của bản thân tần thiếp, nếu nương nương cũng nghi ngờ việc Đại hoàng tử ngã xuống nước,vậy thì lời tiếp theo tần thiếp sẽ dễ nói.” Đỗ Hạ Như lại tỏ vẻ thẳng thắn cởi mở.
Trong lòng Lệ chiêu nghi sốt sắng, vẫn giữ thân phận, cẩn thận quan sát Đỗ quý nhân một chút rồi mới chậm rãi hỏi: “Chuyện gì?”
Đỗ Hạ Như vẫn nhẹ nhàng và rộng lượng, giống như căn bản không phải là nói chuyện gì quan trọng: “Nương nương cũng biết, tần thiếp không được sủng ái, ngày thường cũng không sao, mấy hôm trước thêu đến mỏi mắt liền ra ngoài tùy ý đi dạo một chút, lúc đi ngang qua Cam Thiển cung thì nhìn thấy Nhã dung hoa đi từ hướng hồ Chân Lam về phía đông, vẻ mặt có vẻ vội vã, lúc đó tần thiếp cũng không nghĩ nhiều, nhưng sau đó chuyện Đại hoàng tử ngã xuống nước truyền tới, nhẩm tính thời gian lại chính là khoảng lúc đó.”
Châu Vũ Tâm giật mình một cái, do dự hỏi: “Ý của muội muội là, có vẻ như Nhã dung hoa không tránh khỏi liên can.”
Đỗ Hạ Như mỉm cười, trong lời nói có ẩn ý: “Tần thiếp không dám tự mình đoán bừa như vậy, chỉ nói cho nương nương nghe một chút, dù gì tần thiếp cũng không tận mắt nhìn thấy gì, nhưng thời gian này thật sự quá trùng hợp, huống hồ vốn dĩ Nhã dung hoa ở phía đông cấm cung, lại có tính tình kiêu ngạo lạnh lùng, sao lại chạy về hồ Chân Lam ở phía tây chứ, rất kỳ lạ.”
Châu Vũ Tâm nghe xong lời này thì nhíu mày lại, nhìn sang Đỗ quý nhân. Đỗ Hạ Như có vóc dáng nhỏ nhắn, trước đây cũng đứng trong đám người lúc thỉnh an ở các bữa tiệc, không hề nổi bật. Lần này đối mặt với Châu Vũ Tâm, lại còn nói chuyện mưu hại hoàng tử, nhưng bình tĩnh tự nhiên, có một vẻ đẹp mềm mại nhẹ nhàng.
“Bổn cung biết rồi, cũng rất cảm kích quý nhân có thể đến nói với ta, chỉ là…” Châu Vũ Tâm dừng lại một chút mới nói tiếp: “Trên đời này không có thứ gì không không mà có được, quý nhân muội muội liều mạng đắc tội với Nhã dung hoa nói những lời này với bổn cung, rốt cuộc là vì sao?”
Đỗ Hạ Như than thở: “Nương nương đúng là người thông minh bậc nhất trong hoàng cung này, nói chuyện với nương nương chưa bao giờ tốn sức. Nương nương cũng nhìn thấy tình cảnh của tần thiếp rồi đấy, hoàng thượng không yêu thích, e là cũng không may mắn như nương nương, có thể có duyên được một đứa con, tần thiếp không cầu nương nương nâng đỡ, chỉ cầu trong cung này không ai dám bắt nạt tần thiếp, cũng không đến mức cắt xén phần lợi ích của tần thiếp là được.”
Châu Vũ Tâm có chút kinh ngạc, không nhịn được mà hỏi nàng ta: “Sao Nội Vụ phủ lại to gan cắt xén phần lợi ích của muội muội?”
“Tổng quản Giang Hữu Đô, Giang công công đương nhiên là người tốt, nhưng Giang công công quản nội cung rộng lớn như vậy, cũng có lúc không đủ sức lực và tinh thần.” Đỗ Hạ Như cười khổ một tiếng: “Thời gian trước tần thiếp cần một ít vải vụn không dùng tới để làm mấy chiếc khăn tay và vài cái túi thơm, nhưng lại bị mấy tên tiểu nhân của Nội Vụ phủ gây khó dễ.”
Châu Vũ Tâm nheo mắt, rốt cuộc chuyện này có hay không nàng ta vẫn phải đi điều tra một chút, chỉ là trước mắt lại thấy Đỗ Hạ Như không giống giả vờ. Nàng ta kéo tay Đỗ Hạ Như, biểu đạt ý thân mật: “Cái này đáng gì, nếu lần sau còn có chuyện như vậy thì cứ tới Thế An điện tìm bổn cung, tuy hoàng quý phi xử lý lục cung có thứ tự, nhưng cũng có lúc không chăm lo đến nơi đến chốn.”
Đỗ Hạ Như thấy có vẻ như nàng ta đã đón nhận biểu hiện tốt của mình thì thở phào một hơi, lấy lòng: “Trước đây nhìn thấy Đại hoàng tử lương thiện là biết nhất định nương nương cũng là một người nhân hậu dễ gần.”
Hai người mải nói chuyện cũng không cảm thấy gì, chẳng mấy chốc đã đến Thuần Lan các. Lúc này trên sân khấu đã khua chiêng gõ trống hát hò inh ỏi, vở kịch lại là “Trường Sinh điện” của Hồng Thăng, nghe hát đến đoạn thứ hai là “Định tình”, người diễn kịch hát trên sân khấu uyển chuyển như tơ: “Nguyện vỗ cánh cùng bay với chàng, sướng khổ đồng lòng kết hợp hoan.”