Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 22 BAN THƯỞNG
CHƯƠNG 22: BAN THƯỞNG
Diên Phượng quỳ xuống tạ ơn, Thủy Tiên lại nói với Lan Thu: “Ta biết em thương đứa trẻ này, cũng thương ta nên mới tức giận trách cứ nàng ấy như vậy, nhưng Diên Phượng còn nhỏ, từ từ dạy bảo là được.”
Lan Thu vội cúi người nói: “Tiểu chủ biết tấm lòng của nô tỳ là tốt rồi, cảm ơn ân đức của tiểu chủ.”
Thủy Tiên cười dịu dàng: “Các ngươi lui xuống trước đi, ta cũng buồn ngủ rồi, Lan Thu đi đưa một bức thư cho phía Mạnh mỹ nhân đi, ngày mai ta sẽ đi gặp nàng ấy.”
Lan Thu là cung nữ thể diện nhất bên cạnh Thủy Tiên, đương nhiên chuyện liên quan đến phi tần như thế này đều phải do nàng ấy làm, nàng ấy lập tức vâng lời, hành lễ rồi đi về phía Linh Lương hiên.
Diên Phượng và Tiểu Thuận Tử nghe tiểu chủ muốn nghỉ ngơi cũng lui ra khỏi Tương Phú điện, còn Tú Minh tự giúp tiểu chủ nhà nàng trải giường chiếu, lúc này mọi người đều giải tán mới nói ra mấy lời xuất phát từ tim gan: “Tiểu chủ, hôm nay nếu không phải Mộ công tử…”
“Mộ công tử là thị vệ trong cấm cung, cứu ta là chuyện đương nhiên, Tú Minh.” Thủy Tiên nhìn nàng ấy thật sâu: “Tuy Mộ công tử nên cứu ta và Đại hoàng tử, nhưng dù gì cũng là ngoại thần, có tiếp xúc thân thể với ta. Sau này không được nhắc lại chuyện này nữa, chỉ hy vọng người trong cung và hoàng thượng cũng không nghĩ tới, nếu không chúng ta đều không thể giải quyết được những phiền phức kéo tới.”
Tú Minh im lặng một lúc mới chậm rãi nói: “Nô tỳ đau lòng cho tiểu thư.”
Nàng ấy dùng cách xưng hô trước đây, tình cảm và sự quan tâm trong đó đã không cần nói nhiều. Thủy Tiên vô cùng cảm khái, vỗ vỗ tay nàng ấy, không nói lời nào.
Gió thổi hiu quạnh, hồ nước Chân Lam dần dần gợn sóng, ẩn giấu rất nhiều chuyện ở chỗ tối vào sâu trong lớp sóng.
Đêm này, màn che rực rỡ, lư hương ngọc nghê phảng phất, Thủy Tiên đang định đi ngủ, Triệu Hoàn Triệu công công bỗng nhiên mang đến một ý chỉ, đọc lên: “Phó chiêu hoa có công với hoàng tự, đặc biệt tấn phong làm uyển nghi tòng tứ phẩm.” Thủy Tiên quỳ xuống tiếp chỉ, biết nước cờ này của mình đã đi đúng rồi.
Nhưng ngày hôm sau Mạnh Vũ Yên trực tiếp đi tới Vị Ương cung, không nhịn được mà nói dông dài mấy câu, bởi vì đã sớm chiều chung sống hơn một tháng, Mạnh Vũ Yên không bẽn lẽn như trước: “Lần này tỷ tỷ thật sự dọa người ta sợ chết được, cũng không thể tự mình nhảy xuống được, mùa thu hồ nước vô cùng lạnh, nếu bị nhiễm bệnh gì thì phải làm sao.”
Thủy Tiên kéo tay nàng ấy chỉ cười: “Thật sự là chuyện xảy ra đột ngột, là ta không suy nghĩ chu đáo.”
Mạnh Vũ Yên thấy nàng biết nghe lời khuyên như vậy cũng không tiện nhiều lời, quan sát Thủy Tiên cẩn thận một phen, thấy đúng là không sao mới yên lòng, vui vẻ đứng dậy nói: “Chúc mừng tỷ tỷ tấn phong lên vị uyển nghi.”
Thủy Tiên kéo nàng ấy đứng dậy, quở trách: “Còn khách sáo với ta vậy sao.”
Đương nhiên nói thì nói vậy, Thủy Tiên cũng biết lễ nghĩa của Vũ Yên không thể bỏ, lại thân thiết vui vẻ như vậy, cũng không thể để người khác có cớ.
Vũ Yên còn vui hơn cả lần mình thị tẩm được tấn phong: “Vậy thì xem Đổng Nguyệt Bình còn nói được gì, nói trắng ra thị tẩm xong được tấn phong như bọn muội chẳng qua cũng chỉ là quy củ bất thành văn, mà tỷ tỷ có công với hoàng tự, so ra không biết cao hơn mấy phần. Chỉ là ý chỉ này đến đột ngột, muội vẫn chưa kịp chuẩn bị quà mừng.”
Thủy Tiên chỉ nói đùa đòi quà nàng ấy, đang nói chuyện rất vui vẻ thì Lan Thu tiến đến, hành lễ ra vẻ có lời muốn nói lại thôi.
Thủy Tiên liền nói: “Chuyện gì thế? Mạnh mỹ nhân không phải người ngoài, cứ nói thẳng đi.”
“Vâng. Tiểu chủ, nô tỳ vừa mới nghe nói, Đại hoàng tử trong cung Trân Phụng tỉnh rồi, nhưng uống mấy ngụm nước xong lại bị lạnh, tâm trạng trẻ con vốn tích tụ, không giống như thái y nói ngày hôm qua, tình hình trước mắt xấu đi, nghe nói là mê sảng rồi, cũng không biết nguyên nhân là gì, chỉ nói có người đẩy người ấy ngã xuống nước nhưng không biết là ai, nói xong mấy lời này lại ngủ mê man.”
Mạnh Vũ Yên thấy Thủy Tiên chau mày, không biết đang suy nghĩ gì liền nhiều chuyện hỏi một câu: “Ngươi có thể nghe ngóng được những thứ này, chắc là nghe thấy Lệ chiêu nghi nói thế nào chứ?”
Lan Thu nhìn Thủy Tiên một cái mới thở dài nói: “Mạnh tiểu chủ về hỏi nô tài chắc là cũng có thể biết, bây giờ trong lục cung đã truyền khắp, Lệ chiêu nghi thấy Đại hoàng tử không ổn liền đập vỡ bình hoa ngay tại chỗ rồi gọi thái y, lời trong lời ngoài đều nhắm vào Vị Ương cung, oán trách hoàng thượng vẫn chưa điều tra rõ đã tấn thăng địa vị cho tiểu chủ của chúng ta.”
Lúc này Thủy Tiên mới trầm giọng hỏi: “Vậy hoàng thượng thì sao? Hoàng thượng nói thế nào?”
“Nô tỳ không biết.” Lan Thu lắc đầu: “Lúc Đại hoàng tử tỉnh, hoàng thượng đang ở Vạn Thần cung thỉnh an thái hậu, nghe nói sức khỏe Đại hoàng tử không tốt lắm mới vội vàng chạy tới.”
Thủy Tiên gật đầu: “Thôi, ta thân ngay không sợ chết đứng, huống hồ Lệ chiêu nghi không có chứng cứ nào, chẳng qua làm ầm ĩ một chút, dù gì cũng là con trai nàng ta, nếu nàng ta không lên tiếng mới là kỳ lạ, trong lòng hoàng thượng hiểu được là tốt rồi.”
Lan Thu nói “Vâng”, lời nên nói cũng đã nói rồi, liền lui xuống.
Bên này Mạnh Vũ Yên lại có chút lo lắng: “Trong cấm cung lại xảy ra chuyện mưu hại hoàng tử như vậy, điều tra ra thì cũng thôi, không điều tra ra thì e là Lệ chiêu nghi vẫn sẽ nghi ngờ tỷ tỷ.”
Thủy Tiên cũng rất bất đắc dĩ, trong lòng nàng hiểu những chuyện này, không muốn nói thêm nữa, chỉ chuyển đề tài hỏi Vũ Yên: “Còn hai ngày nữa là sinh nhật của hoàng quý phi, muội chuẩn bị quà tặng gì, có cần ta giúp đỡ không?”
Mạnh Vũ Yên lắc đầu: “Gia thế muội không bằng các tỷ tỷ, không có gì chỉ có thể dâng lên một vài tác phẩm thêu do chính mình làm để biểu đạt chút tâm ý, từ khi vào cung đến nay tỷ tỷ đã giúp muội quá nhiều, sao muội có thể hết lần này đến lần khác chiếm lợi của tỷ tỷ được.”
Thủy Tiên cười nói: “Giữa tỷ muội hai ta không cần nói những thứ này.”
“Tỷ tỷ, muội chỉ mong người tốt được báo đáp.” Trong đôi mắt Vũ Yên đều là sự chân thành: “Với tư chất của tỷ tỷ, trực tiếp ngồi vào vị trí chủ một cung cũng là chuyện đương nhiên, Vũ Yên không cầu gì khác, chỉ cầu hoàng thượng có thể đối tốt với tỷ, đừng để tỷ chịu ấm ức trước mặt lục cung, cũng hy vọng cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì thì chỗ tỷ tỷ cũng không bị làm sao, như vậy là muội yên tâm rồi.”
“Ta biết tâm ý của muội, nhưng sau này tuyệt đối đừng nói câu kiểu như “làm chủ một cung” nữa.” Trong lòng Thủy Tiên cảm động, nhưng vẫn phải dặn dò: “Tóm lại cho dù thế nào, trong hậu cung này chúng ta phải giúp đỡ lẫn nhau.”
Vũ Yên trịnh trọng đồng ý, mỗi câu nói của Phó Thủy Tiên nàng ấy đều ghi tạc trong lòng.
Hôm nay sau khi Mạnh Vũ Yên rời đi, hoàng thái hậu trong Vạn Thần cung phái Bảo Lượng tới thưởng cho Thủy Tiên mấy món đồ, lý do vẫn như cũ là “có công với hoàng tự”.
Ý của Vạn Thần cung luôn là ý của hoàng đế, huống hồ hoàng thượng vừa ra khỏi Vạn Thần cung đến Trân Phụng cung, hoàng thái hậu đã thưởng đồ, lập tức lời đồn trong cung đã dịu đi rất nhiều.
Lệ chiêu nghi nổi giận với Vị Ương cung vẫn chưa tới hai canh giờ đã không thấy người không thấy tiếng trong hậu cung, ngay cả Bảo Lượng niệm tình cảm trước đây mà nói: “Nói một câu không sợ tiểu chủ buồn, hôm qua hoàng thượng tấn phong tiểu chủ thật sự có chút vội vàng, may mà thái hậu nương nương là một tấm gương sáng, biết tiểu chủ đã chịu thiệt thòi ở chỗ Lệ chiêu nghi, bảo nô tỳ nói với tiểu chủ một câu, trong hậu cung này không ai là không chịu ấm ức, nhưng nếu hậu cung không yên ổn thì người ấm ức càng nhiều, mong người thông cảm cho Lệ chiêu nghi, dù gì đó cũng là con trai ruột của người ấy.”
Bảo Lượng là người của Vạn Thần cung, lời này lại là truyền ý của thái hậu, ngang với chỉ dụ, Thủy Tiên vội quỳ xuống, lại bái lạy, nói: “Đa tạ thái hậu chỉ điểm, xin cô cô chuyển lời với thái hậu nương nương, tần thiếp không hề ấm ức, nếu sau này có cơ hội cũng muốn đi thăm Đại hoàng tử.”
Bảo Lượng gật đầu, đỡ nàng dậy, nhẹ nhàng nói: “Uyển nghi tiểu chủ hiểu chuyện, thái hậu cũng vui mừng.”
Nói tới đây đã là Vạn Thần cung cho nàng thể diện lớn bằng trời, Thủy Tiên lại cảm ơn Bảo Lượng, bảo Tú Minh gói bạc lại tặng cho Bảo Lượng.
Lần này Bảo Lượng lại không nhận gì cả, chỉ nói: “Tiểu chủ, nô tỳ chỉ có một câu, trong hậu cung này, người mà tiểu chủ nên cảm tạ chỉ có một mình thái hậu, nô tỳ chỉ phụng mệnh hành sự mà thôi.”
Thủy Tiên nghe xong im lặng một hồi, trong lòng dần dần hiểu ra gì đó, liền bảo Tú Minh cất đồ đi, đích thân tiễn Bảo Lượng cô cô ra khỏi Vị Ương cung rồi mới trở về.
Chuyện này liên lụy đến hoàng tử, lại khiến hoàng thượng và thái hậu đều đứng ra bày tỏ thái độ, hoàng quý phi lại đặt mình ngoài cuộc, Tĩnh tần qua lại với nàng ta nhiều năm, biết trong lòng nàng ta không thoải mái, đặc biệt dẫn theo Tam hoàng tử Khải Hiếu đến thăm nàng ta.
Lư Dĩnh Chi nghe Khải Hiếu đọc mấy trang sách, giọng nói trẻ con trong veo lưu loát thật sự khiến người ta yêu thích, kéo cậu bé tới ôm vào lòng, giọng nói nhỏ nhẹ hỏi: “Khải Hiếu, gần đây phụ hoàng con có nghe con đọc sách không?”
Vệ Khải Hiếu nghiêng đầu nói: “Bẩm Thần mẫu phi, phụ hoàng chăm chỉ nghe con đọc sách, còn khen con đọc hay hơn đại hoàng huynh.”
Bởi vì Tĩnh tần luôn dựa vào hoàng quý phi, Khải Hiếu coi như phân nửa là do hoàng quý phi nuôi dưỡng, liền mang theo phong hiệu “Thần” lúc làm quý phi gọi Lư Dĩnh Chi một tiếng “mẫu phi”.
Lư Dĩnh Chi nghe cậu bé nói như vậy, trong lòng cũng mềm mại, lại lấy khăn lau bụi trên mặt cậu bé lúc chơi đùa, nhỏ nhẹ kể rất nhiều chuyện, khen cậu bé phẩm tính tốt, lại bảo Lăng Hạ lấy ít trái cây mới tiến cống cho cậu bé rồi dẫn ra ngoài chơi.
Tĩnh tần Tống Thu Hiền nhìn bóng lưng con trai đi xa, cũng tràn đầy yêu chiều: “Khải Hiếu có nương nương dạy dỗ, thần thiếp cũng yên lòng, tính tình tốt như vậy chẳng phải đều là công lao của nương nương ư.”
Lư Dĩnh Chi cúi đầu nhìn đôi tay được chăm sóc kỹ càng, da thịt mịn màng như tuổi mười sáu, miệng lại thở dài: “Không biết có phải bổn cung già rồi hay không, sau Minh Duyên ta muốn sinh thêm cho con bé một đệ đệ nhưng lại không thể.”
Tĩnh tần vội trấn an: “Nương nương là người rất có phúc, không chừng lần này thái y bắt mạnh bình an lại có tin tốt thì sao.”
Lư Dĩnh Chi cười nhạt nói: “Xin nhận lời chúc may mắn của muội muội. Chỉ là ngoài chuyện này ra, bổn cung cảm thấy mình già rồi, bổn cung thật sự có chút không nhìn rõ tính nết của hoàng thượng chúng ta nữa. Nói như chuyện xảy ra hôm nay đi, bình thường thấy hoàng thượng đối với uyển nghi đều nhàn nhạt, nhưng không biết lần này làm sao, trực tiếp tấn vị, còn thuận tay xử lý chuyện sau đó, thậm chí mời được hoàng thái hậu ra mặt. Bổn cung nói một câu hơi khó nghe, một uyển nghi nho nhỏ là cái gì mà lại khiến cho mấy vị này giải quyết hậu quả cho nàng ta?”
Trong lòng Tống Thu Hiền biết rõ, ở vị trí này của Lư Dĩnh Chi, mấy người đánh vỡ đầu nhau để tranh ân sủng ở bên dưới đã sớm không là gì, sự công nhận của thái hậu và hoàng đế, thậm chí là cả hoàng thất mới là quan trọng, dù sao nàng ta và cũng chỉ cách vị trí hoàng hậu một bước ngắn mà thôi.
Mà sau khi chuyện hôm qua xảy ra, hoàng thái hậu vốn không quản việc lại ban thưởng đồ đạc. May mà Tống Thu Hiền vẫn luôn thờ ơ, trong lòng hiểu rõ.
Diên Phượng quỳ xuống tạ ơn, Thủy Tiên lại nói với Lan Thu: “Ta biết em thương đứa trẻ này, cũng thương ta nên mới tức giận trách cứ nàng ấy như vậy, nhưng Diên Phượng còn nhỏ, từ từ dạy bảo là được.”
Lan Thu vội cúi người nói: “Tiểu chủ biết tấm lòng của nô tỳ là tốt rồi, cảm ơn ân đức của tiểu chủ.”
Thủy Tiên cười dịu dàng: “Các ngươi lui xuống trước đi, ta cũng buồn ngủ rồi, Lan Thu đi đưa một bức thư cho phía Mạnh mỹ nhân đi, ngày mai ta sẽ đi gặp nàng ấy.”
Lan Thu là cung nữ thể diện nhất bên cạnh Thủy Tiên, đương nhiên chuyện liên quan đến phi tần như thế này đều phải do nàng ấy làm, nàng ấy lập tức vâng lời, hành lễ rồi đi về phía Linh Lương hiên.
Diên Phượng và Tiểu Thuận Tử nghe tiểu chủ muốn nghỉ ngơi cũng lui ra khỏi Tương Phú điện, còn Tú Minh tự giúp tiểu chủ nhà nàng trải giường chiếu, lúc này mọi người đều giải tán mới nói ra mấy lời xuất phát từ tim gan: “Tiểu chủ, hôm nay nếu không phải Mộ công tử…”
“Mộ công tử là thị vệ trong cấm cung, cứu ta là chuyện đương nhiên, Tú Minh.” Thủy Tiên nhìn nàng ấy thật sâu: “Tuy Mộ công tử nên cứu ta và Đại hoàng tử, nhưng dù gì cũng là ngoại thần, có tiếp xúc thân thể với ta. Sau này không được nhắc lại chuyện này nữa, chỉ hy vọng người trong cung và hoàng thượng cũng không nghĩ tới, nếu không chúng ta đều không thể giải quyết được những phiền phức kéo tới.”
Tú Minh im lặng một lúc mới chậm rãi nói: “Nô tỳ đau lòng cho tiểu thư.”
Nàng ấy dùng cách xưng hô trước đây, tình cảm và sự quan tâm trong đó đã không cần nói nhiều. Thủy Tiên vô cùng cảm khái, vỗ vỗ tay nàng ấy, không nói lời nào.
Gió thổi hiu quạnh, hồ nước Chân Lam dần dần gợn sóng, ẩn giấu rất nhiều chuyện ở chỗ tối vào sâu trong lớp sóng.
Đêm này, màn che rực rỡ, lư hương ngọc nghê phảng phất, Thủy Tiên đang định đi ngủ, Triệu Hoàn Triệu công công bỗng nhiên mang đến một ý chỉ, đọc lên: “Phó chiêu hoa có công với hoàng tự, đặc biệt tấn phong làm uyển nghi tòng tứ phẩm.” Thủy Tiên quỳ xuống tiếp chỉ, biết nước cờ này của mình đã đi đúng rồi.
Nhưng ngày hôm sau Mạnh Vũ Yên trực tiếp đi tới Vị Ương cung, không nhịn được mà nói dông dài mấy câu, bởi vì đã sớm chiều chung sống hơn một tháng, Mạnh Vũ Yên không bẽn lẽn như trước: “Lần này tỷ tỷ thật sự dọa người ta sợ chết được, cũng không thể tự mình nhảy xuống được, mùa thu hồ nước vô cùng lạnh, nếu bị nhiễm bệnh gì thì phải làm sao.”
Thủy Tiên kéo tay nàng ấy chỉ cười: “Thật sự là chuyện xảy ra đột ngột, là ta không suy nghĩ chu đáo.”
Mạnh Vũ Yên thấy nàng biết nghe lời khuyên như vậy cũng không tiện nhiều lời, quan sát Thủy Tiên cẩn thận một phen, thấy đúng là không sao mới yên lòng, vui vẻ đứng dậy nói: “Chúc mừng tỷ tỷ tấn phong lên vị uyển nghi.”
Thủy Tiên kéo nàng ấy đứng dậy, quở trách: “Còn khách sáo với ta vậy sao.”
Đương nhiên nói thì nói vậy, Thủy Tiên cũng biết lễ nghĩa của Vũ Yên không thể bỏ, lại thân thiết vui vẻ như vậy, cũng không thể để người khác có cớ.
Vũ Yên còn vui hơn cả lần mình thị tẩm được tấn phong: “Vậy thì xem Đổng Nguyệt Bình còn nói được gì, nói trắng ra thị tẩm xong được tấn phong như bọn muội chẳng qua cũng chỉ là quy củ bất thành văn, mà tỷ tỷ có công với hoàng tự, so ra không biết cao hơn mấy phần. Chỉ là ý chỉ này đến đột ngột, muội vẫn chưa kịp chuẩn bị quà mừng.”
Thủy Tiên chỉ nói đùa đòi quà nàng ấy, đang nói chuyện rất vui vẻ thì Lan Thu tiến đến, hành lễ ra vẻ có lời muốn nói lại thôi.
Thủy Tiên liền nói: “Chuyện gì thế? Mạnh mỹ nhân không phải người ngoài, cứ nói thẳng đi.”
“Vâng. Tiểu chủ, nô tỳ vừa mới nghe nói, Đại hoàng tử trong cung Trân Phụng tỉnh rồi, nhưng uống mấy ngụm nước xong lại bị lạnh, tâm trạng trẻ con vốn tích tụ, không giống như thái y nói ngày hôm qua, tình hình trước mắt xấu đi, nghe nói là mê sảng rồi, cũng không biết nguyên nhân là gì, chỉ nói có người đẩy người ấy ngã xuống nước nhưng không biết là ai, nói xong mấy lời này lại ngủ mê man.”
Mạnh Vũ Yên thấy Thủy Tiên chau mày, không biết đang suy nghĩ gì liền nhiều chuyện hỏi một câu: “Ngươi có thể nghe ngóng được những thứ này, chắc là nghe thấy Lệ chiêu nghi nói thế nào chứ?”
Lan Thu nhìn Thủy Tiên một cái mới thở dài nói: “Mạnh tiểu chủ về hỏi nô tài chắc là cũng có thể biết, bây giờ trong lục cung đã truyền khắp, Lệ chiêu nghi thấy Đại hoàng tử không ổn liền đập vỡ bình hoa ngay tại chỗ rồi gọi thái y, lời trong lời ngoài đều nhắm vào Vị Ương cung, oán trách hoàng thượng vẫn chưa điều tra rõ đã tấn thăng địa vị cho tiểu chủ của chúng ta.”
Lúc này Thủy Tiên mới trầm giọng hỏi: “Vậy hoàng thượng thì sao? Hoàng thượng nói thế nào?”
“Nô tỳ không biết.” Lan Thu lắc đầu: “Lúc Đại hoàng tử tỉnh, hoàng thượng đang ở Vạn Thần cung thỉnh an thái hậu, nghe nói sức khỏe Đại hoàng tử không tốt lắm mới vội vàng chạy tới.”
Thủy Tiên gật đầu: “Thôi, ta thân ngay không sợ chết đứng, huống hồ Lệ chiêu nghi không có chứng cứ nào, chẳng qua làm ầm ĩ một chút, dù gì cũng là con trai nàng ta, nếu nàng ta không lên tiếng mới là kỳ lạ, trong lòng hoàng thượng hiểu được là tốt rồi.”
Lan Thu nói “Vâng”, lời nên nói cũng đã nói rồi, liền lui xuống.
Bên này Mạnh Vũ Yên lại có chút lo lắng: “Trong cấm cung lại xảy ra chuyện mưu hại hoàng tử như vậy, điều tra ra thì cũng thôi, không điều tra ra thì e là Lệ chiêu nghi vẫn sẽ nghi ngờ tỷ tỷ.”
Thủy Tiên cũng rất bất đắc dĩ, trong lòng nàng hiểu những chuyện này, không muốn nói thêm nữa, chỉ chuyển đề tài hỏi Vũ Yên: “Còn hai ngày nữa là sinh nhật của hoàng quý phi, muội chuẩn bị quà tặng gì, có cần ta giúp đỡ không?”
Mạnh Vũ Yên lắc đầu: “Gia thế muội không bằng các tỷ tỷ, không có gì chỉ có thể dâng lên một vài tác phẩm thêu do chính mình làm để biểu đạt chút tâm ý, từ khi vào cung đến nay tỷ tỷ đã giúp muội quá nhiều, sao muội có thể hết lần này đến lần khác chiếm lợi của tỷ tỷ được.”
Thủy Tiên cười nói: “Giữa tỷ muội hai ta không cần nói những thứ này.”
“Tỷ tỷ, muội chỉ mong người tốt được báo đáp.” Trong đôi mắt Vũ Yên đều là sự chân thành: “Với tư chất của tỷ tỷ, trực tiếp ngồi vào vị trí chủ một cung cũng là chuyện đương nhiên, Vũ Yên không cầu gì khác, chỉ cầu hoàng thượng có thể đối tốt với tỷ, đừng để tỷ chịu ấm ức trước mặt lục cung, cũng hy vọng cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì thì chỗ tỷ tỷ cũng không bị làm sao, như vậy là muội yên tâm rồi.”
“Ta biết tâm ý của muội, nhưng sau này tuyệt đối đừng nói câu kiểu như “làm chủ một cung” nữa.” Trong lòng Thủy Tiên cảm động, nhưng vẫn phải dặn dò: “Tóm lại cho dù thế nào, trong hậu cung này chúng ta phải giúp đỡ lẫn nhau.”
Vũ Yên trịnh trọng đồng ý, mỗi câu nói của Phó Thủy Tiên nàng ấy đều ghi tạc trong lòng.
Hôm nay sau khi Mạnh Vũ Yên rời đi, hoàng thái hậu trong Vạn Thần cung phái Bảo Lượng tới thưởng cho Thủy Tiên mấy món đồ, lý do vẫn như cũ là “có công với hoàng tự”.
Ý của Vạn Thần cung luôn là ý của hoàng đế, huống hồ hoàng thượng vừa ra khỏi Vạn Thần cung đến Trân Phụng cung, hoàng thái hậu đã thưởng đồ, lập tức lời đồn trong cung đã dịu đi rất nhiều.
Lệ chiêu nghi nổi giận với Vị Ương cung vẫn chưa tới hai canh giờ đã không thấy người không thấy tiếng trong hậu cung, ngay cả Bảo Lượng niệm tình cảm trước đây mà nói: “Nói một câu không sợ tiểu chủ buồn, hôm qua hoàng thượng tấn phong tiểu chủ thật sự có chút vội vàng, may mà thái hậu nương nương là một tấm gương sáng, biết tiểu chủ đã chịu thiệt thòi ở chỗ Lệ chiêu nghi, bảo nô tỳ nói với tiểu chủ một câu, trong hậu cung này không ai là không chịu ấm ức, nhưng nếu hậu cung không yên ổn thì người ấm ức càng nhiều, mong người thông cảm cho Lệ chiêu nghi, dù gì đó cũng là con trai ruột của người ấy.”
Bảo Lượng là người của Vạn Thần cung, lời này lại là truyền ý của thái hậu, ngang với chỉ dụ, Thủy Tiên vội quỳ xuống, lại bái lạy, nói: “Đa tạ thái hậu chỉ điểm, xin cô cô chuyển lời với thái hậu nương nương, tần thiếp không hề ấm ức, nếu sau này có cơ hội cũng muốn đi thăm Đại hoàng tử.”
Bảo Lượng gật đầu, đỡ nàng dậy, nhẹ nhàng nói: “Uyển nghi tiểu chủ hiểu chuyện, thái hậu cũng vui mừng.”
Nói tới đây đã là Vạn Thần cung cho nàng thể diện lớn bằng trời, Thủy Tiên lại cảm ơn Bảo Lượng, bảo Tú Minh gói bạc lại tặng cho Bảo Lượng.
Lần này Bảo Lượng lại không nhận gì cả, chỉ nói: “Tiểu chủ, nô tỳ chỉ có một câu, trong hậu cung này, người mà tiểu chủ nên cảm tạ chỉ có một mình thái hậu, nô tỳ chỉ phụng mệnh hành sự mà thôi.”
Thủy Tiên nghe xong im lặng một hồi, trong lòng dần dần hiểu ra gì đó, liền bảo Tú Minh cất đồ đi, đích thân tiễn Bảo Lượng cô cô ra khỏi Vị Ương cung rồi mới trở về.
Chuyện này liên lụy đến hoàng tử, lại khiến hoàng thượng và thái hậu đều đứng ra bày tỏ thái độ, hoàng quý phi lại đặt mình ngoài cuộc, Tĩnh tần qua lại với nàng ta nhiều năm, biết trong lòng nàng ta không thoải mái, đặc biệt dẫn theo Tam hoàng tử Khải Hiếu đến thăm nàng ta.
Lư Dĩnh Chi nghe Khải Hiếu đọc mấy trang sách, giọng nói trẻ con trong veo lưu loát thật sự khiến người ta yêu thích, kéo cậu bé tới ôm vào lòng, giọng nói nhỏ nhẹ hỏi: “Khải Hiếu, gần đây phụ hoàng con có nghe con đọc sách không?”
Vệ Khải Hiếu nghiêng đầu nói: “Bẩm Thần mẫu phi, phụ hoàng chăm chỉ nghe con đọc sách, còn khen con đọc hay hơn đại hoàng huynh.”
Bởi vì Tĩnh tần luôn dựa vào hoàng quý phi, Khải Hiếu coi như phân nửa là do hoàng quý phi nuôi dưỡng, liền mang theo phong hiệu “Thần” lúc làm quý phi gọi Lư Dĩnh Chi một tiếng “mẫu phi”.
Lư Dĩnh Chi nghe cậu bé nói như vậy, trong lòng cũng mềm mại, lại lấy khăn lau bụi trên mặt cậu bé lúc chơi đùa, nhỏ nhẹ kể rất nhiều chuyện, khen cậu bé phẩm tính tốt, lại bảo Lăng Hạ lấy ít trái cây mới tiến cống cho cậu bé rồi dẫn ra ngoài chơi.
Tĩnh tần Tống Thu Hiền nhìn bóng lưng con trai đi xa, cũng tràn đầy yêu chiều: “Khải Hiếu có nương nương dạy dỗ, thần thiếp cũng yên lòng, tính tình tốt như vậy chẳng phải đều là công lao của nương nương ư.”
Lư Dĩnh Chi cúi đầu nhìn đôi tay được chăm sóc kỹ càng, da thịt mịn màng như tuổi mười sáu, miệng lại thở dài: “Không biết có phải bổn cung già rồi hay không, sau Minh Duyên ta muốn sinh thêm cho con bé một đệ đệ nhưng lại không thể.”
Tĩnh tần vội trấn an: “Nương nương là người rất có phúc, không chừng lần này thái y bắt mạnh bình an lại có tin tốt thì sao.”
Lư Dĩnh Chi cười nhạt nói: “Xin nhận lời chúc may mắn của muội muội. Chỉ là ngoài chuyện này ra, bổn cung cảm thấy mình già rồi, bổn cung thật sự có chút không nhìn rõ tính nết của hoàng thượng chúng ta nữa. Nói như chuyện xảy ra hôm nay đi, bình thường thấy hoàng thượng đối với uyển nghi đều nhàn nhạt, nhưng không biết lần này làm sao, trực tiếp tấn vị, còn thuận tay xử lý chuyện sau đó, thậm chí mời được hoàng thái hậu ra mặt. Bổn cung nói một câu hơi khó nghe, một uyển nghi nho nhỏ là cái gì mà lại khiến cho mấy vị này giải quyết hậu quả cho nàng ta?”
Trong lòng Tống Thu Hiền biết rõ, ở vị trí này của Lư Dĩnh Chi, mấy người đánh vỡ đầu nhau để tranh ân sủng ở bên dưới đã sớm không là gì, sự công nhận của thái hậu và hoàng đế, thậm chí là cả hoàng thất mới là quan trọng, dù sao nàng ta và cũng chỉ cách vị trí hoàng hậu một bước ngắn mà thôi.
Mà sau khi chuyện hôm qua xảy ra, hoàng thái hậu vốn không quản việc lại ban thưởng đồ đạc. May mà Tống Thu Hiền vẫn luôn thờ ơ, trong lòng hiểu rõ.