Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 15 TẾT TRÙNG DƯƠNG
CHƯƠNG 15: TẾT TRÙNG DƯƠNG
Bởi vì Lưu Anh cố ý đề bạt nên trong buổi tiệc lần này, Mộ Huỳnh Phi cũng phải bảo vệ ở một bên, buổi chiều, hắn đã theo quản sự chờ ở Khánh Hòa cung. Trời càng lúc càng tối, bắt đầu có cung tần kéo nhau đi tới.
Thủy Tiên là người của Vị Ương cung, đương nhiên là cùng đi với Như phi.
Trên dưới trong cung đều biết sau khi thị tẩm Thủy Tiên không được tấn phong, Như phi đương nhiên cũng biết, chỉ là chuyện không có liên quan gì với nàng ta thì nàng ta cũng không để ý. Nhìn thấy Thủy Tiên cũng không nói gì, chỉ quan sát váy gấm chỉ bạc trên người Thủy Tiên, nàng ta nhíu mày nói: “Bộ váy này rất hợp với ngươi.”
Thủy Tiên cúi đầu hành lễ, cung kính đáp lại: “Đa tạ nương nương khen ngợi.”
Như phi gật đầu, dẫn đầu đi trước.
Thủy Tiên và Lan Thu đi theo đằng sau, nhớ tới những món đồ hôm nay Triệu công công đã chuyển tới Tương Phú điện ở Vị Ương cung, trên mặt nàng ta nở nụ cười tiêu chuẩn: “Mấy thứ đồ này đều là hoàng thượng cố ý để nô tài chọn, lần sau chiêu hoa nhìn thấy hoàng thượng thì nhớ phải tạ ơn đó.”
Thủy Tiên khó chịu trong lòng, nhưng vẫn mỉm cười nói: “Vâng, cũng nhờ Triệu công công hao tâm tổn trí, tần thiếp cũng xin nhờ công công chuyển lời tới hoàng thượng, tần thiếp ghi nhớ tấm lòng của hoàng thượng.”
Chiếc váy gấm chỉ bạc này chỉ cho thấy tấm lòng của hoàng thượng, nhưng không có mặt mũi của Phó Thủy Tiên.
Vị Ương cung và Khánh Hòa cung cách nhau không xa, Bạch Sở Viên cảm thấy ngồi kiệu khá phiền phức, dù sao cũng đi không bao lâu đã tới. Vừa đến trước cửa đã gặp gỡ Lệ chiêu nghi dẫn theo Đại hoàng tử Khải Trân. Khải Trân đã mười tuổi, dáng vẻ rất hiểu chuyện, hành lễ với Bạch Sở Viên: “Tham kiến Như nương nương.”
Tuy Bạch Sở Viên luôn đối xử lạnh nhạt với mọi người nhưng lại rất thích trẻ con, lập tức đứng lại nói vài câu với Khải Trân, mà Thủy Tiên lại chú ý tới Mộ Huỳnh Phi đứng im lặng trong đám thị vệ ở hai bên.
“Hình như chiêu hoa có chút không thoải mái, tối hôm qua nghỉ ngơi không tốt sao?” Lệ chiêu nghi quan tâm hỏi han.
Thủy Tiên tỉnh táo lại, nhắc nhở chính mình phải cẩn thận, đây là trường hợp nào cơ chứ, sao lại bị tâm trạng chi phối? Vừa định đáp lời thì giọng nói của Uyển tần vang lên bên cạnh: “Sao vậy? Phó chiêu hoa vẫn là Phó chiêu hoa sao? Chẳng phải nên được tấn phong thành Phó uyển nghi hoặc Phó sung nghi sao?”
Châu Vũ Tâm cười thầm, bên ngoài vẫn tỏ ra dịu dàng nho nhã: “Uyển tần muội muội phải ăn nói cẩn thận chứ, cũng đâu có quy định nào nói rằng sau khi thị tẩm thì phải tấn phong?”
Uyển tần thấy nàng có gương mặt xinh đẹp, quần áo trên người lại là hàng thượng phẩm, chỉ sợ lát nữa sẽ giành hết sự nổi bật nên càng cảm thấy ghen ghét, vì vậy đưa khăn lên che môi, khẽ cười nói: “Lời này của tỷ tỷ không đúng rồi, mặc dù không có quy định đó, nhưng các tỷ muội trong hậu cung không phải đều được tấn phong như thế sao? Chẳng lẽ Phó chiêu hoa lại đặc biệt hơn người khác?”
“Nghĩ cũng phải.” Trên mặt Châu Vũ Tâm hiện lên vẻ lo lắng: “Chiêu hoa có chỗ nào làm không tốt khiến hoàng thượng tức giận sao? Mau nói ra đi, các tỷ tỷ lớn hơn muội vài tuổi, có thể chỉ điểm cho muội một chút.”
Sắc mặt Thủy Tiên trắng bệch, mặc dù nàng là người có chừng mực, nhưng từ nhỏ đã là tiểu thư Phó gia, mọi người đều nâng như nâng trứng, bây giờ lại phải chịu sự nhục nhã này, huống chi đám thị vệ xung quanh tuy có vẻ như không màng đến, nhưng bọn họ đương nhiên nghe rõ không sót chữ nào.
Trong đám thị vệ đó còn có người trong lòng của nàng.
Bạch Sở Viên vẫn tỏ ra thờ ơ, nếu Thủy Tiên là người không chống đỡ nổi thì nàng ta cần gì phải ra mặt thay người khác chứ.
Thủy Tiên không nhịn được nữa, tiến lên một bước, hành lễ nói: “Chuyện tần thiếp tấn phong hay không đều là do hoàng thượng quyết định, nếu hai vị nương nương quan tâm thì có thể hỏi hoàng thượng xem sao, đương nhiên tần thiếp không bị phạt, chứng tỏ tần thiếp không làm ra chuyện khiến hoàng thượng không vui. Tần thiếp không dám thăm dò thánh ý của hoàng thượng, đa tạ hai vị nương nương đã vì tần thiếp mà hao tâm tổn trí.”
Châu Vũ Tâm còn đỡ, chỉ hơi nhíu mày một chút, phát hiện ra Phó Thủy Tiên không phải quả hồng mềm mặc cho người ta nắn bóp, nhưng Bùi Uyển Tú lại không chịu được, chỉ vào mặt Phó Thủy Tiên nói: “Ý của ngươi là bổn cung và Lệ chiêu nghi đều có ý đồ thăm dò thánh ý sao? Chúng ta không được hỏi ngươi chuyện không được tấn phong sao?”
Thủy Tiên cúi thấp đầu: “Tần thiếp không dám.”
“Bổn cung lại thấy ngươi rất dám...”
“Đủ rồi!” Bạch Sở Viên luôn không nói lời nào bỗng nhiên cắt ngang lời Uyển tần, khuôn mặt lạnh lùng như băng: “Uyển tần bắt nạt người trong cung của bổn cung như vậy, cho rằng trong cung không có chủ nhân sao?”
Thường nói “quan lớn hơn một cấp cũng đủ đè chết người” thì hậu cung càng là như vậy, Bùi Uyển Tú căm hận nói: “Tần thiếp không nói như vậy, chỉ là nương nương phải cẩn thận, Phó chiêu hoa này lòng dạ sâu vô cùng, mở miệng ra là buộc tội cho tần thiếp và Lệ chiêu nghi, nếu nuôi mèo lại để bị mèo cào thì nương nương muốn khóc cũng không có chỗ để khóc đâu.”
Nói xong, nàng ta hành lễ một cái, trực tiếp tiến vào Khánh Hòa cung, Lệ chiêu nghi có chút ngượng ngùng, tất cả chuyện này đều là do nàng ta khơi ra, vì vậy cũng không nói thêm gì, vội vã tiến vào.
Bạch Sở Viên thấy Phó Thủy Tiên bị làm nhục, bờ môi trắng bệch, nàng ta do dự một chút rồi nói: “Nếu thân thể khó chịu thì có thể về Vị Ương cung nghỉ ngơi trước, bổn cung sẽ xin phép hoàng thượng và thái hậu thay ngươi.”
Thủy Tiên lắc đầu, nghiêm túc cúi người: “Đa tạ nương nương giải vây giúp tần thiếp, nhưng thần thiếp muốn tham dự yến tiệc này, nếu không đi thì người khác sẽ nghĩ tần thiếp không ngóc đầu lên được. Nhưng tần thiếp cũng không cảm thấy có gì mất mặt, cũng không thể để người khác xem thường Vị Ương cung!”
Bạch Sở Viên hơi bối rối, giống như nhìn thấy hình bóng lúc trẻ của chính mình trên người Thủy Tiên. Nàng ta lấy lại bình tĩnh, sau đó nhẹ nhàng cười một tiếng: “Đã như vậy thì chúng ta cũng vào đi.”
Thủy Tiên thưa “Vâng” một tiếng, đi theo Như phi vào trong, khi đi qua trước mặt Mộ Huỳnh Phi, nàng vô thức cắn môi một cái. Ở trước mặt hắn, nàng chưa từng chật vật như vậy, nhưng vận mệnh khó lường, Thủy Tiên hiểu rõ, khoảng cách giữa hai người sẽ chỉ càng lúc càng xa mà thôi.
Chỉ là không ai nhìn thấy, bàn tay cầm kiếm của Mộ Huỳnh Phi đã nắm chặt đến trắng bệch.
Trong Khánh Hòa cung, các phi tần đều đã tới đông đủ, hoàng quý phi dẫn theo trưởng công chúa Minh Duyên đi tới sau cùng, mọi người cùng nhau hành lễ. Trưởng công chúa Minh Duyên đã mười hai tuổi, dáng vẻ xinh đẹp rực rỡ, nhìn thấy Uyển tần một mình tiến vào, nàng ta tò mò hỏi: “Tại sao Mẫn Cát không đi cùng Uyển tần nương nương?”
Mẫn Cát là con gái của Bùi Uyển Tú, là nhị công chúa, cũng là niềm tự hào của Bùi Uyển Tú, Bùi Uyển Tú cưng chiều nàng ta vô cùng. Lúc này Bùi Uyển Tú mới đáp lời trưởng công chúa: “Trưởng công chúa, sáng sớm hôm nay Mẫn Cát khó chịu, đã gọi thái y tới xem rồi, nói là thời tiết thay đổi thất thường khiến cơ thể không thoải mái, tần thiếp đang muốn xin phép hoàng quý phi nương nương đây.”
Lư Dĩnh Chi bình tĩnh nói: “Mẫn Cát mới chỉ năm tuổi, Uyển tần cũng phải chú ý chăm sóc, con cái của hoàng thất không thể có sai sót gì được.”
Bùi Uyển Tú hành lễ một cái: “Xin nghe lời dạy bảo của hoàng quý phi.”
Bên này nói chuyện này, bên kia cũng không hề nhàn rỗi, bọn họ lập tức nói đến chuyện mới lạ trong cung, chuyện Phó Thủy Tiên không được tấn phong sau khi thị tẩm cũng coi như là một chuyện mới lạ. Bởi vì Thủy Tiên đã phải ngồi tách khỏi Như phi theo quy củ, mà Mạnh Vũ Yên lại có chức vị kém xa nàng nên cũng ngồi khá xa, chỉ có thể lo lắng nhìn về phía nàng, nhất thời trông Phó Thủy Tiên vô cùng đơn độc.
Người ngồi trên Thủy Tiên là Nhã dung hoa, nàng ta vào cung đã lâu, tuy đã chiếm hết sủng ái của hoàng thượng, bị người khác ghi hận, nhưng cuối cùng cũng có thể nói chuyện vài câu với đám người Tĩnh tần. Đối diện là Đỗ quý nhân, nghe nói là một người đã ở lâu trong cung, đáng tiếc không có ân sủng, giống như Thân tài nhân ở phía dưới Thủy Tiên, dường như bọn họ đã bị mọi người lãng quên.
Bởi vì Lưu Anh cố ý đề bạt nên trong buổi tiệc lần này, Mộ Huỳnh Phi cũng phải bảo vệ ở một bên, buổi chiều, hắn đã theo quản sự chờ ở Khánh Hòa cung. Trời càng lúc càng tối, bắt đầu có cung tần kéo nhau đi tới.
Thủy Tiên là người của Vị Ương cung, đương nhiên là cùng đi với Như phi.
Trên dưới trong cung đều biết sau khi thị tẩm Thủy Tiên không được tấn phong, Như phi đương nhiên cũng biết, chỉ là chuyện không có liên quan gì với nàng ta thì nàng ta cũng không để ý. Nhìn thấy Thủy Tiên cũng không nói gì, chỉ quan sát váy gấm chỉ bạc trên người Thủy Tiên, nàng ta nhíu mày nói: “Bộ váy này rất hợp với ngươi.”
Thủy Tiên cúi đầu hành lễ, cung kính đáp lại: “Đa tạ nương nương khen ngợi.”
Như phi gật đầu, dẫn đầu đi trước.
Thủy Tiên và Lan Thu đi theo đằng sau, nhớ tới những món đồ hôm nay Triệu công công đã chuyển tới Tương Phú điện ở Vị Ương cung, trên mặt nàng ta nở nụ cười tiêu chuẩn: “Mấy thứ đồ này đều là hoàng thượng cố ý để nô tài chọn, lần sau chiêu hoa nhìn thấy hoàng thượng thì nhớ phải tạ ơn đó.”
Thủy Tiên khó chịu trong lòng, nhưng vẫn mỉm cười nói: “Vâng, cũng nhờ Triệu công công hao tâm tổn trí, tần thiếp cũng xin nhờ công công chuyển lời tới hoàng thượng, tần thiếp ghi nhớ tấm lòng của hoàng thượng.”
Chiếc váy gấm chỉ bạc này chỉ cho thấy tấm lòng của hoàng thượng, nhưng không có mặt mũi của Phó Thủy Tiên.
Vị Ương cung và Khánh Hòa cung cách nhau không xa, Bạch Sở Viên cảm thấy ngồi kiệu khá phiền phức, dù sao cũng đi không bao lâu đã tới. Vừa đến trước cửa đã gặp gỡ Lệ chiêu nghi dẫn theo Đại hoàng tử Khải Trân. Khải Trân đã mười tuổi, dáng vẻ rất hiểu chuyện, hành lễ với Bạch Sở Viên: “Tham kiến Như nương nương.”
Tuy Bạch Sở Viên luôn đối xử lạnh nhạt với mọi người nhưng lại rất thích trẻ con, lập tức đứng lại nói vài câu với Khải Trân, mà Thủy Tiên lại chú ý tới Mộ Huỳnh Phi đứng im lặng trong đám thị vệ ở hai bên.
“Hình như chiêu hoa có chút không thoải mái, tối hôm qua nghỉ ngơi không tốt sao?” Lệ chiêu nghi quan tâm hỏi han.
Thủy Tiên tỉnh táo lại, nhắc nhở chính mình phải cẩn thận, đây là trường hợp nào cơ chứ, sao lại bị tâm trạng chi phối? Vừa định đáp lời thì giọng nói của Uyển tần vang lên bên cạnh: “Sao vậy? Phó chiêu hoa vẫn là Phó chiêu hoa sao? Chẳng phải nên được tấn phong thành Phó uyển nghi hoặc Phó sung nghi sao?”
Châu Vũ Tâm cười thầm, bên ngoài vẫn tỏ ra dịu dàng nho nhã: “Uyển tần muội muội phải ăn nói cẩn thận chứ, cũng đâu có quy định nào nói rằng sau khi thị tẩm thì phải tấn phong?”
Uyển tần thấy nàng có gương mặt xinh đẹp, quần áo trên người lại là hàng thượng phẩm, chỉ sợ lát nữa sẽ giành hết sự nổi bật nên càng cảm thấy ghen ghét, vì vậy đưa khăn lên che môi, khẽ cười nói: “Lời này của tỷ tỷ không đúng rồi, mặc dù không có quy định đó, nhưng các tỷ muội trong hậu cung không phải đều được tấn phong như thế sao? Chẳng lẽ Phó chiêu hoa lại đặc biệt hơn người khác?”
“Nghĩ cũng phải.” Trên mặt Châu Vũ Tâm hiện lên vẻ lo lắng: “Chiêu hoa có chỗ nào làm không tốt khiến hoàng thượng tức giận sao? Mau nói ra đi, các tỷ tỷ lớn hơn muội vài tuổi, có thể chỉ điểm cho muội một chút.”
Sắc mặt Thủy Tiên trắng bệch, mặc dù nàng là người có chừng mực, nhưng từ nhỏ đã là tiểu thư Phó gia, mọi người đều nâng như nâng trứng, bây giờ lại phải chịu sự nhục nhã này, huống chi đám thị vệ xung quanh tuy có vẻ như không màng đến, nhưng bọn họ đương nhiên nghe rõ không sót chữ nào.
Trong đám thị vệ đó còn có người trong lòng của nàng.
Bạch Sở Viên vẫn tỏ ra thờ ơ, nếu Thủy Tiên là người không chống đỡ nổi thì nàng ta cần gì phải ra mặt thay người khác chứ.
Thủy Tiên không nhịn được nữa, tiến lên một bước, hành lễ nói: “Chuyện tần thiếp tấn phong hay không đều là do hoàng thượng quyết định, nếu hai vị nương nương quan tâm thì có thể hỏi hoàng thượng xem sao, đương nhiên tần thiếp không bị phạt, chứng tỏ tần thiếp không làm ra chuyện khiến hoàng thượng không vui. Tần thiếp không dám thăm dò thánh ý của hoàng thượng, đa tạ hai vị nương nương đã vì tần thiếp mà hao tâm tổn trí.”
Châu Vũ Tâm còn đỡ, chỉ hơi nhíu mày một chút, phát hiện ra Phó Thủy Tiên không phải quả hồng mềm mặc cho người ta nắn bóp, nhưng Bùi Uyển Tú lại không chịu được, chỉ vào mặt Phó Thủy Tiên nói: “Ý của ngươi là bổn cung và Lệ chiêu nghi đều có ý đồ thăm dò thánh ý sao? Chúng ta không được hỏi ngươi chuyện không được tấn phong sao?”
Thủy Tiên cúi thấp đầu: “Tần thiếp không dám.”
“Bổn cung lại thấy ngươi rất dám...”
“Đủ rồi!” Bạch Sở Viên luôn không nói lời nào bỗng nhiên cắt ngang lời Uyển tần, khuôn mặt lạnh lùng như băng: “Uyển tần bắt nạt người trong cung của bổn cung như vậy, cho rằng trong cung không có chủ nhân sao?”
Thường nói “quan lớn hơn một cấp cũng đủ đè chết người” thì hậu cung càng là như vậy, Bùi Uyển Tú căm hận nói: “Tần thiếp không nói như vậy, chỉ là nương nương phải cẩn thận, Phó chiêu hoa này lòng dạ sâu vô cùng, mở miệng ra là buộc tội cho tần thiếp và Lệ chiêu nghi, nếu nuôi mèo lại để bị mèo cào thì nương nương muốn khóc cũng không có chỗ để khóc đâu.”
Nói xong, nàng ta hành lễ một cái, trực tiếp tiến vào Khánh Hòa cung, Lệ chiêu nghi có chút ngượng ngùng, tất cả chuyện này đều là do nàng ta khơi ra, vì vậy cũng không nói thêm gì, vội vã tiến vào.
Bạch Sở Viên thấy Phó Thủy Tiên bị làm nhục, bờ môi trắng bệch, nàng ta do dự một chút rồi nói: “Nếu thân thể khó chịu thì có thể về Vị Ương cung nghỉ ngơi trước, bổn cung sẽ xin phép hoàng thượng và thái hậu thay ngươi.”
Thủy Tiên lắc đầu, nghiêm túc cúi người: “Đa tạ nương nương giải vây giúp tần thiếp, nhưng thần thiếp muốn tham dự yến tiệc này, nếu không đi thì người khác sẽ nghĩ tần thiếp không ngóc đầu lên được. Nhưng tần thiếp cũng không cảm thấy có gì mất mặt, cũng không thể để người khác xem thường Vị Ương cung!”
Bạch Sở Viên hơi bối rối, giống như nhìn thấy hình bóng lúc trẻ của chính mình trên người Thủy Tiên. Nàng ta lấy lại bình tĩnh, sau đó nhẹ nhàng cười một tiếng: “Đã như vậy thì chúng ta cũng vào đi.”
Thủy Tiên thưa “Vâng” một tiếng, đi theo Như phi vào trong, khi đi qua trước mặt Mộ Huỳnh Phi, nàng vô thức cắn môi một cái. Ở trước mặt hắn, nàng chưa từng chật vật như vậy, nhưng vận mệnh khó lường, Thủy Tiên hiểu rõ, khoảng cách giữa hai người sẽ chỉ càng lúc càng xa mà thôi.
Chỉ là không ai nhìn thấy, bàn tay cầm kiếm của Mộ Huỳnh Phi đã nắm chặt đến trắng bệch.
Trong Khánh Hòa cung, các phi tần đều đã tới đông đủ, hoàng quý phi dẫn theo trưởng công chúa Minh Duyên đi tới sau cùng, mọi người cùng nhau hành lễ. Trưởng công chúa Minh Duyên đã mười hai tuổi, dáng vẻ xinh đẹp rực rỡ, nhìn thấy Uyển tần một mình tiến vào, nàng ta tò mò hỏi: “Tại sao Mẫn Cát không đi cùng Uyển tần nương nương?”
Mẫn Cát là con gái của Bùi Uyển Tú, là nhị công chúa, cũng là niềm tự hào của Bùi Uyển Tú, Bùi Uyển Tú cưng chiều nàng ta vô cùng. Lúc này Bùi Uyển Tú mới đáp lời trưởng công chúa: “Trưởng công chúa, sáng sớm hôm nay Mẫn Cát khó chịu, đã gọi thái y tới xem rồi, nói là thời tiết thay đổi thất thường khiến cơ thể không thoải mái, tần thiếp đang muốn xin phép hoàng quý phi nương nương đây.”
Lư Dĩnh Chi bình tĩnh nói: “Mẫn Cát mới chỉ năm tuổi, Uyển tần cũng phải chú ý chăm sóc, con cái của hoàng thất không thể có sai sót gì được.”
Bùi Uyển Tú hành lễ một cái: “Xin nghe lời dạy bảo của hoàng quý phi.”
Bên này nói chuyện này, bên kia cũng không hề nhàn rỗi, bọn họ lập tức nói đến chuyện mới lạ trong cung, chuyện Phó Thủy Tiên không được tấn phong sau khi thị tẩm cũng coi như là một chuyện mới lạ. Bởi vì Thủy Tiên đã phải ngồi tách khỏi Như phi theo quy củ, mà Mạnh Vũ Yên lại có chức vị kém xa nàng nên cũng ngồi khá xa, chỉ có thể lo lắng nhìn về phía nàng, nhất thời trông Phó Thủy Tiên vô cùng đơn độc.
Người ngồi trên Thủy Tiên là Nhã dung hoa, nàng ta vào cung đã lâu, tuy đã chiếm hết sủng ái của hoàng thượng, bị người khác ghi hận, nhưng cuối cùng cũng có thể nói chuyện vài câu với đám người Tĩnh tần. Đối diện là Đỗ quý nhân, nghe nói là một người đã ở lâu trong cung, đáng tiếc không có ân sủng, giống như Thân tài nhân ở phía dưới Thủy Tiên, dường như bọn họ đã bị mọi người lãng quên.