Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 10 LÀM KHÓ
CHƯƠNG 10: LÀM KHÓ
"Tần thiếp còn xa mới bằng Uyển tần nương nương." Thủy Tiên thấy tình hình này nói gì Uyển tần cũng có thể bắt lỗi, chi bằng chỉ nói một câu như vậy.
Quả nhiên Uyển tần nở nụ cười, tuy chỉ ngoài cười nhưng trong không cười, cũng tự biết thân phận mà không làm khó Thủy Tiên nữa, nhưng Lệ chiêu nghi đã lâu không nói lại giảng hòa, cười bảo: "Thần thiếp nghe nói họ hàng xa của thái hậu, chính là cô gái tên Đổng Nguyệt Bình kia, cũng vô cùng xuất sắc."
Đổng Nguyệt Bình chỉ đợi có thế, lập tức đứng ra, dáng vẻ xinh đẹp động lòng người, mặc bộ đồ màu xanh lục nổi bật, theo bước chân, trâm cài tóc đung đưa bên tóc mai vang lên tiếng động nhỏ bé mà thanh thúy, "Tần thiếp Đổng Nguyệt Bình, xin thỉnh an các vị nương nương."
Lệ chiêu nghi Châu Vũ Tâm khẽ nhíu mày, nàng ta chỉ là không quen nhìn Bùi Uyển Tú như vậy, mới muốn thể hiện là mình rộng lượng khéo léo mà thôi, ai ngờ Đổng Nguyệt Bình này lại thích thể hiện như thế, thấy được gợi ý liền tỏ vẻ.
Đương nhiên lời này nàng ta không thể nói ra, nói ra chính là đắc tội thái hậu, chỉ đành cầm lấy chén trà bên cạnh, giả vờ uống trà.
Đổng Nguyệt Bình hành lễ, không khí trong điện lại thực sự lạnh xuống, Lư Dĩnh Chi chỉ dạy xong vốn đang nói gì đó với Lăng Hạ bên cạnh, Châu Vũ Tâm vừa hỏi cũng yên lặng uống trà, Bạch Sở Viên xưa nay không màng thế sự, cúi đầu nhìn tay mình, Tĩnh tần Tống Thu Hiền chỉ nhìn theo sắc mặt của hoàng quý phi để làm việc, lúc đó chỉ cụp mắt xuống, chỉ có Uyển tần thích xem trò cười, mới hơi có vẻ hứng chí nhìn chằm chằm Đổng Nguyệt Bình.
Mãi đến khi hai chân nàng ta đều mỏi nhừ, trán cũng rịn ra mồ hôi lấm tấm, hoàng quý phi mới đưa mắt nhìn lên, tựa như bây giờ mới nhìn thấy nàng ta, nói: "Đổng mỹ nhân còn hành lễ làm gì, mau bình thân."
Đổng Nguyệt Bình vô cùng ấm ức, nhưng đáy mắt chỉ khẽ lóe lên hận ý mà ai cũng không nhìn thấy, trong mắt người bên cạnh, nàng ta chỉ đang tạ ơn hoàng quý phi, lặng lẽ lui về vị trí cũ mà thôi.
Mà bấy giờ hoàng quý phi mới lên tiếng: "Muội muội ruột của hoàng hậu Đình Hân vốn cũng phải tham gia tuyển tú, chỉ là thời gian trước thời tiết hay thay đổi, thân thể nàng không khỏe, đã quyết định sau này đến tết Trùng Dương sẽ vào cung."
Như phi vốn luôn không để ý tới thế sự bỗng nhiên nhíu mày, hỏi: "Muội muội ruột của hoàng hậu Đình Hân?"
Lư Dĩnh Chi cười duyên: "Như phi, ngươi đã lâu không để ý tới mọi việc, quả thực không biết, muội muội của hoàng hậu Đình Hân bây giờ cũng 15 tuổi rồi, hoàng thượng nhớ tình nghĩa xưa, lần này cũng để Hạ tiểu thư vào cung."
Bạch Sở Viên nhẹ nhàng ngâm một tiếng, không nói tiếp.
Lư Dĩnh Chi biết tính nàng ta là vậy, cũng không nói nhiều, chỉ nói với mọi người: "Hoàng thái hậu có ý muốn muốn tổ chức tiệc Trùng Dương, chi bằng các vị muội muội mới vào cung hãy chuẩn bị một màn tài nghệ sở trường, để có thể thể hiện mình cho tốt trước mặt hoàng thượng và thái hậu, lại là cơ hội để tỷ muội hiểu nhau. Còn muội muội của hoàng hậu Đình Hân, đã được hạ chỉ phong làm đức viện tòng ngũ phẩm, đến ngày Trùng Dương sẽ vào cung, đương nhiên cũng sẽ giống các muội muội khác, trổ tài lúc đó."
"Tần thiếp tuân mệnh." Cả dàn oanh oanh yến yến trong phòng đồng thanh đáp lại.
Chỉ có Mạnh Vũ Yên âm thầm hoảng hốt trong lòng, tư chất nàng ấy vốn rất bình thường, gia đình lại nhỏ không mời được thầy dạy nổi tiếng nào, lấy đâu ra bản lĩnh so tài trong hậu cung. Vốn lúc trước còn không muốn đến chỗ Phó tỷ tỷ lấy đồ, giờ lại ước gì được nhanh chóng tới đó, xin Phó tỷ tỷ nghĩ cách cho nàng ấy, làm thế nào tránh được mới tốt.
Những điều nên nói đều đã nói xong, cũng nên giải tán, trước khi đi, hoàng quý phi nói: "Như phi, ngươi dừng chân đã, bổn cung có việc muốn nói với ngươi."
Lư Dĩnh Chi có địa vị không tầm thường trong lòng hoàng đế, trong Loan Ly điện bốn mùa mát mẻ như ngày xuân, cửa sổ bốn phía đều đang mở, gió nhẹ khẽ lướt qua, nhưng trong lòng Bạch Sở Viên lại thấy chán chường khó chịu, đợi mọi người đi rồi, bèn trực tiếp hỏi: "Không biết hoàng quý phi bảo thần thiếp ở lại có chuyện gì?"
Lư Dĩnh Chi mỉm cười, "Vừa rồi nhắc tới muội muội của hoàng hậu Đình Hân, nét mặt của Như phi muội muội hình như có vẻ không được hài lòng, vẫn nhớ tới chuyện năm đó sao?"
Quả nhiên không có chuyện gì tốt. Bạch Sở Viên lại cười nhạt, đứng dậy hành lễ, nói rằng: "Nếu không có chuyện quan trọng, thần thiếp xin cáo lui." Dứt lời cũng không để ý đến suy nghĩ của Lư Dĩnh Chi, trực tiếp rời khỏi Loan Ly điện. Lư Dĩnh Chi nhìn theo hướng nàng ta đi xa, dần dần nắm chặt tay vịn của ghế, lạnh giọng nói: "Lăng Hạ, Như phi này chỉ e muốn làm phản rồi."
Lăng Hạ biết hai người này đã kết thù sâu từ khi hoàng hậu Đình Hân - Hạ Thanh Dương còn sống, mà chủ tử của mình ỷ vào địa vị cao, lại có quyền hành lớn, hết lần này đến lần khác mượn cớ gây chuyện chèn ép Như phi, mà Như phi cũng thật kỳ lạ, vẫn dáng vẻ không kiêu ngạo không siểm nịnh, bị chủ tử âm thầm chèn ép nhiều năm như vậy, cũng không hề thấy có gì không tốt.
"Chủ tử, Như phi chung quy cũng không thể sinh đẻ nữa, nàng lấy gì để làm phản đây?"
"Cũng đúng," Lư Dĩnh Chi nhếch miệng cười, mơ hồ có thể thấy cả lúm đồng tiền xinh đẹp, "Một người đàn bà không thể sinh con ở hậu cung có ích lợi gì, với cái bụng không có tiền đồ đó, hoàng thượng sớm muộn cũng sẽ chán ghét mà vứt bỏ nàng thôi."
Loan Ly điện mát mẻ, mà Lăng Hạ lại khẽ rùng mình một cái bên cạnh.
Ngoài Diên Khang cung, lúc Như phi đi ra, thì thấy Uyển tần đứng ở một bên, có cung nữ nô tài quỳ rạp trước mặt nàng ta, mấy vị tiểu chủ đứng đó, Phó Thủy Tiên trong cung nàng cũng cúi đầu nghe dạy dỗ, mà Tĩnh tần dường như đang cố gắng khuyên nhủ gì đó.
Như phi yên lặng, lùi lại vào trong cửa, liền nghe loáng thoáng tiếng Đổng Nguyệt Bình bên kia nói rằng: "Uyển tần nương nương, tần thiếp quả thực bị Khương ngự nữ đạp phải váy, mới có thể ngã vào trên người nương nương, nhưng người cũng không sao mà."
"Làm càn, lẽ nào Đổng mỹ nhân còn học cả y thuật rồi hay sao? Bổn cung còn chưa gọi thái y đến xem, ngươi đã nói bổn cung không sao là có ý gì?" Uyển tần cười nhạt, "Vừa rồi bổn cung đang bước qua cửa, nếu không có cung nữ nhanh tay lẹ mắt đỡ được bổn cung, ngươi vừa rồi nhào tới như vậy, sẽ gây ra hậu quả gì, ngươi biết không?!"
Đổng Nguyệt Bình cắn cắn môi, nàng ta không biết rốt cuộc mình đã đắc tội với Uyển tần ở đâu, rõ ràng mọi việc căn bản không to tát như nàng ta nói, chẳng qua nàng chỉ thoáng lảo đảo một chút, không cần người ta đỡ cũng có thể đứng vững được, nhưng Bùi Uyển Tú này lại nhất quyết biến việc nhỏ thành việc lớn, kêu mọi người ở lại xem trò cười.
Nghĩ đến bên cạnh còn có nhiều người nhìn như vậy, Đổng Nguyệt Bình chỉ cảm thấy bị mất mặt, muốn việc này mau mau kết thúc, chờ sau này nàng được ân sủng, tất sẽ tính sổ với Bùi Uyển Tú.
Lúc này Đổng Nguyệt Bình bèn hành lễ nói: "Uyển tần nương nương thứ tội, tần thiếp thực sự chỉ là vô ý, đều tại nàng," Nàng ta tức giận chỉ vào Khương ngự nữ đang run lẩy bẩy, "Không biết Khương ngự nữ làm gì mà ngay cả đường cũng không biết đi, cứ phải giẫm vào váy tần thiếp như vậy."
Khương ngự nữ vốn cũng chỉ sơ ý, tiểu cô nương vừa mới vào cung, vừa xa nhà, nhiều đêm ngủ không ngon giấc, sáng sớm hôm nay lại phải tới nghe hoàng quý phi dạy dỗ, mơ mơ màng màng, cũng không hiểu vì sao đắc tội với hai nhân vật này, lập tức quỳ xuống đất, run giọng nói: "Tần thiếp có tội, xin Uyển tần nương nương trách phạt, là tần thiếp không đúng."
Bùi Uyển Tú cao ngạo hất cằm lên, Tống Thu Hiền vốn đang khuyên bảo đừng làm khó người mới như vậy, dù sao cũng đều là con gái nhà quan, để lại chút mặt mũi mới tốt, nhưng thấy nàng ta như vậy, cũng chẳng buồn khuyên nữa, tự dẫn cung nữ theo cùng mình đi trước.
Chỉ là Bùi Uyển Tú lăn lộn trong cung nhiều năm như vậy, nàng ta cũng không phải ngu thật, lúc trước nàng ta phát hiện người nhào tới là Đổng Nguyệt Bình, trong lòng còn yên lặng nhẩm tính một chút, chung quy là người của thái hậu, nàng ta cũng không dám ra tay quá nặng, nhưng sau đó Đổng Nguyệt Bình lại đẩy Khương ngự nữ ra trước, Bùi Uyển Tú đương nhiên muốn mượn thế để ra oai.
Ngự nữ là tòng bát phẩm, ngay cả gia thế như Mạnh Vũ Yên còn có thể được chính bát phẩm, có thể hiểu được gia đình Khương ngự nữ này suy yếu đến mức nào.
Bùi Uyển Tú bèn nói: "Nếu Khương ngự nữ còn chưa học được lễ nghi cung đình, thì để phủ nội vụ gỡ bỏ thẻ bài của nàng đã, học thêm vài tháng cho tốt đi, đừng để đến khi hầu hạ hoàng thượng vẫn còn vụng về như thế."
Phó Thủy Tiên và Mạnh Vũ Yên vì không đợi được Uyển tần lên tiếng, cũng không dám dẫn người rời đi như Tĩnh tần, nghe vậy thì trong lòng kinh hãi, lẽ nào chỉ mới là tần, nghe nói còn chưa lên được chức chủ cung, chẳng qua chỉ ở cùng Tĩnh tần trong Cam Thiển cung, đã có thể xử lý cung tần như vậy rồi sao? Không phải nói hoàng quý phi mới có quyền quản lý hậu cung sao?
Quả nhiên Uyển tần tiếp tục nói: "Mai Nhi, ngươi đi bẩm báo việc này cho hoàng quý phi, hỏi nàng xem làm như vậy có được hay không."
Nàng ta vừa dứt lời, một tiếng nói lạnh nhạt mà thanh thoát vang lên: "Uyển tần uy phong ghê nhỉ."
Mọi người vội hành lễ với nàng ta: "Tham kiến Như phi nương nương."
Bùi Uyển Tú đang giáo huấn người khác, thấy nàng ta tới thì có chút khó chịu, miễn cưỡng vẫn phải hành lễ theo quy củ trong cung.
Bạch Sở Viên gật đầu, ra hiệu cho nàng ta bình thân, lúc này mới nói: "Vừa ra đến cửa, đã nghe thấy Uyển tần muốn gỡ bỏ thẻ bài của ai đó, bổn cung đã lâu không màng thế sự, còn thật sự không biết, sao bây giờ quyền quản lý hậu cung đã rơi vào tay một Uyển tần như ngươi rồi?"
Bùi Uyển Tú sao chịu được người ta như tát thẳng vào mặt mình trước mặt mọi người như thế, ngạo nghễ nói: "Thần thiếp cũng không nói như vậy, cũng chuẩn bị kêu Mai Nhi bẩm báo việc này với hoàng quý phi rồi, Như phi nương nương chụp mũ như thế, thứ cho tần thiếp không thể đồng ý."
Bạch Sở Viên cực kỳ bình tĩnh, căn bản không quan tâm Uyển tần nói thế nào, mà chỉ nói: "Chuyện có bao lớn, Khương ngự nữ xin lỗi ngươi rồi, có thể bỏ qua được thì thôi đi, chỉ có ngươi coi nó là chuyện lớn, hoàng quý phi mỗi ngày có bao nhiêu chuyện gấp cần xử lý, lại vừa dạy bảo các muội muội phải ở chung hòa thuận xong, còn có thời gian rảnh nghe ngươi nói chuyện này ư?"
Dứt lời nàng ta cũng không để ý đến ai cả, dẫn Hương Đan từ tốn đi thẳng.
Thủy Tiên cảm thấy có chút kinh ngạc, Bạch Sở Viên vốn không phải là người thích bao đồng, bây giờ lại chịu nói chuyện vì một ngự nữ nho nhỏ, thực sự rất kỳ lạ.
Nhưng Mai Nhi đi qua hỏi hoàng quý phi xong, Lăng Hạ cô cô trực tiếp dẫn nàng ta ra truyền lời của hoàng quý phi: "Hậu cung yên tĩnh, hoàng thượng và thái hậu mới có thể an tâm, Uyển tần tuy có lý, lại không khỏi quá thiếu khoan dung, ra lệnh trở về tự ngẫm; Khương ngự nữ sai sót, gỡ thẻ bài nửa tháng để răn đe."
Vài tháng đổi thành nửa tháng, nhìn sao cũng không tính là trừng phạt quá lớn, Uyển tần cũng chỉ là tự ngẫm, xem ra, hoàng quý phi cũng thật sự được coi là công bằng lương thiện, nhìn Bùi Uyển Tú nghênh ngang rời đi, Khương ngự nữ quỳ trên mặt đất xấu hổ và giận dữ khó nhịn, Thủy Tiên lại nghĩ trong lòng, nếu Như phi không nói mấy câu như vậy, kết quả còn có thể như vậy nữa không?
����
"Tần thiếp còn xa mới bằng Uyển tần nương nương." Thủy Tiên thấy tình hình này nói gì Uyển tần cũng có thể bắt lỗi, chi bằng chỉ nói một câu như vậy.
Quả nhiên Uyển tần nở nụ cười, tuy chỉ ngoài cười nhưng trong không cười, cũng tự biết thân phận mà không làm khó Thủy Tiên nữa, nhưng Lệ chiêu nghi đã lâu không nói lại giảng hòa, cười bảo: "Thần thiếp nghe nói họ hàng xa của thái hậu, chính là cô gái tên Đổng Nguyệt Bình kia, cũng vô cùng xuất sắc."
Đổng Nguyệt Bình chỉ đợi có thế, lập tức đứng ra, dáng vẻ xinh đẹp động lòng người, mặc bộ đồ màu xanh lục nổi bật, theo bước chân, trâm cài tóc đung đưa bên tóc mai vang lên tiếng động nhỏ bé mà thanh thúy, "Tần thiếp Đổng Nguyệt Bình, xin thỉnh an các vị nương nương."
Lệ chiêu nghi Châu Vũ Tâm khẽ nhíu mày, nàng ta chỉ là không quen nhìn Bùi Uyển Tú như vậy, mới muốn thể hiện là mình rộng lượng khéo léo mà thôi, ai ngờ Đổng Nguyệt Bình này lại thích thể hiện như thế, thấy được gợi ý liền tỏ vẻ.
Đương nhiên lời này nàng ta không thể nói ra, nói ra chính là đắc tội thái hậu, chỉ đành cầm lấy chén trà bên cạnh, giả vờ uống trà.
Đổng Nguyệt Bình hành lễ, không khí trong điện lại thực sự lạnh xuống, Lư Dĩnh Chi chỉ dạy xong vốn đang nói gì đó với Lăng Hạ bên cạnh, Châu Vũ Tâm vừa hỏi cũng yên lặng uống trà, Bạch Sở Viên xưa nay không màng thế sự, cúi đầu nhìn tay mình, Tĩnh tần Tống Thu Hiền chỉ nhìn theo sắc mặt của hoàng quý phi để làm việc, lúc đó chỉ cụp mắt xuống, chỉ có Uyển tần thích xem trò cười, mới hơi có vẻ hứng chí nhìn chằm chằm Đổng Nguyệt Bình.
Mãi đến khi hai chân nàng ta đều mỏi nhừ, trán cũng rịn ra mồ hôi lấm tấm, hoàng quý phi mới đưa mắt nhìn lên, tựa như bây giờ mới nhìn thấy nàng ta, nói: "Đổng mỹ nhân còn hành lễ làm gì, mau bình thân."
Đổng Nguyệt Bình vô cùng ấm ức, nhưng đáy mắt chỉ khẽ lóe lên hận ý mà ai cũng không nhìn thấy, trong mắt người bên cạnh, nàng ta chỉ đang tạ ơn hoàng quý phi, lặng lẽ lui về vị trí cũ mà thôi.
Mà bấy giờ hoàng quý phi mới lên tiếng: "Muội muội ruột của hoàng hậu Đình Hân vốn cũng phải tham gia tuyển tú, chỉ là thời gian trước thời tiết hay thay đổi, thân thể nàng không khỏe, đã quyết định sau này đến tết Trùng Dương sẽ vào cung."
Như phi vốn luôn không để ý tới thế sự bỗng nhiên nhíu mày, hỏi: "Muội muội ruột của hoàng hậu Đình Hân?"
Lư Dĩnh Chi cười duyên: "Như phi, ngươi đã lâu không để ý tới mọi việc, quả thực không biết, muội muội của hoàng hậu Đình Hân bây giờ cũng 15 tuổi rồi, hoàng thượng nhớ tình nghĩa xưa, lần này cũng để Hạ tiểu thư vào cung."
Bạch Sở Viên nhẹ nhàng ngâm một tiếng, không nói tiếp.
Lư Dĩnh Chi biết tính nàng ta là vậy, cũng không nói nhiều, chỉ nói với mọi người: "Hoàng thái hậu có ý muốn muốn tổ chức tiệc Trùng Dương, chi bằng các vị muội muội mới vào cung hãy chuẩn bị một màn tài nghệ sở trường, để có thể thể hiện mình cho tốt trước mặt hoàng thượng và thái hậu, lại là cơ hội để tỷ muội hiểu nhau. Còn muội muội của hoàng hậu Đình Hân, đã được hạ chỉ phong làm đức viện tòng ngũ phẩm, đến ngày Trùng Dương sẽ vào cung, đương nhiên cũng sẽ giống các muội muội khác, trổ tài lúc đó."
"Tần thiếp tuân mệnh." Cả dàn oanh oanh yến yến trong phòng đồng thanh đáp lại.
Chỉ có Mạnh Vũ Yên âm thầm hoảng hốt trong lòng, tư chất nàng ấy vốn rất bình thường, gia đình lại nhỏ không mời được thầy dạy nổi tiếng nào, lấy đâu ra bản lĩnh so tài trong hậu cung. Vốn lúc trước còn không muốn đến chỗ Phó tỷ tỷ lấy đồ, giờ lại ước gì được nhanh chóng tới đó, xin Phó tỷ tỷ nghĩ cách cho nàng ấy, làm thế nào tránh được mới tốt.
Những điều nên nói đều đã nói xong, cũng nên giải tán, trước khi đi, hoàng quý phi nói: "Như phi, ngươi dừng chân đã, bổn cung có việc muốn nói với ngươi."
Lư Dĩnh Chi có địa vị không tầm thường trong lòng hoàng đế, trong Loan Ly điện bốn mùa mát mẻ như ngày xuân, cửa sổ bốn phía đều đang mở, gió nhẹ khẽ lướt qua, nhưng trong lòng Bạch Sở Viên lại thấy chán chường khó chịu, đợi mọi người đi rồi, bèn trực tiếp hỏi: "Không biết hoàng quý phi bảo thần thiếp ở lại có chuyện gì?"
Lư Dĩnh Chi mỉm cười, "Vừa rồi nhắc tới muội muội của hoàng hậu Đình Hân, nét mặt của Như phi muội muội hình như có vẻ không được hài lòng, vẫn nhớ tới chuyện năm đó sao?"
Quả nhiên không có chuyện gì tốt. Bạch Sở Viên lại cười nhạt, đứng dậy hành lễ, nói rằng: "Nếu không có chuyện quan trọng, thần thiếp xin cáo lui." Dứt lời cũng không để ý đến suy nghĩ của Lư Dĩnh Chi, trực tiếp rời khỏi Loan Ly điện. Lư Dĩnh Chi nhìn theo hướng nàng ta đi xa, dần dần nắm chặt tay vịn của ghế, lạnh giọng nói: "Lăng Hạ, Như phi này chỉ e muốn làm phản rồi."
Lăng Hạ biết hai người này đã kết thù sâu từ khi hoàng hậu Đình Hân - Hạ Thanh Dương còn sống, mà chủ tử của mình ỷ vào địa vị cao, lại có quyền hành lớn, hết lần này đến lần khác mượn cớ gây chuyện chèn ép Như phi, mà Như phi cũng thật kỳ lạ, vẫn dáng vẻ không kiêu ngạo không siểm nịnh, bị chủ tử âm thầm chèn ép nhiều năm như vậy, cũng không hề thấy có gì không tốt.
"Chủ tử, Như phi chung quy cũng không thể sinh đẻ nữa, nàng lấy gì để làm phản đây?"
"Cũng đúng," Lư Dĩnh Chi nhếch miệng cười, mơ hồ có thể thấy cả lúm đồng tiền xinh đẹp, "Một người đàn bà không thể sinh con ở hậu cung có ích lợi gì, với cái bụng không có tiền đồ đó, hoàng thượng sớm muộn cũng sẽ chán ghét mà vứt bỏ nàng thôi."
Loan Ly điện mát mẻ, mà Lăng Hạ lại khẽ rùng mình một cái bên cạnh.
Ngoài Diên Khang cung, lúc Như phi đi ra, thì thấy Uyển tần đứng ở một bên, có cung nữ nô tài quỳ rạp trước mặt nàng ta, mấy vị tiểu chủ đứng đó, Phó Thủy Tiên trong cung nàng cũng cúi đầu nghe dạy dỗ, mà Tĩnh tần dường như đang cố gắng khuyên nhủ gì đó.
Như phi yên lặng, lùi lại vào trong cửa, liền nghe loáng thoáng tiếng Đổng Nguyệt Bình bên kia nói rằng: "Uyển tần nương nương, tần thiếp quả thực bị Khương ngự nữ đạp phải váy, mới có thể ngã vào trên người nương nương, nhưng người cũng không sao mà."
"Làm càn, lẽ nào Đổng mỹ nhân còn học cả y thuật rồi hay sao? Bổn cung còn chưa gọi thái y đến xem, ngươi đã nói bổn cung không sao là có ý gì?" Uyển tần cười nhạt, "Vừa rồi bổn cung đang bước qua cửa, nếu không có cung nữ nhanh tay lẹ mắt đỡ được bổn cung, ngươi vừa rồi nhào tới như vậy, sẽ gây ra hậu quả gì, ngươi biết không?!"
Đổng Nguyệt Bình cắn cắn môi, nàng ta không biết rốt cuộc mình đã đắc tội với Uyển tần ở đâu, rõ ràng mọi việc căn bản không to tát như nàng ta nói, chẳng qua nàng chỉ thoáng lảo đảo một chút, không cần người ta đỡ cũng có thể đứng vững được, nhưng Bùi Uyển Tú này lại nhất quyết biến việc nhỏ thành việc lớn, kêu mọi người ở lại xem trò cười.
Nghĩ đến bên cạnh còn có nhiều người nhìn như vậy, Đổng Nguyệt Bình chỉ cảm thấy bị mất mặt, muốn việc này mau mau kết thúc, chờ sau này nàng được ân sủng, tất sẽ tính sổ với Bùi Uyển Tú.
Lúc này Đổng Nguyệt Bình bèn hành lễ nói: "Uyển tần nương nương thứ tội, tần thiếp thực sự chỉ là vô ý, đều tại nàng," Nàng ta tức giận chỉ vào Khương ngự nữ đang run lẩy bẩy, "Không biết Khương ngự nữ làm gì mà ngay cả đường cũng không biết đi, cứ phải giẫm vào váy tần thiếp như vậy."
Khương ngự nữ vốn cũng chỉ sơ ý, tiểu cô nương vừa mới vào cung, vừa xa nhà, nhiều đêm ngủ không ngon giấc, sáng sớm hôm nay lại phải tới nghe hoàng quý phi dạy dỗ, mơ mơ màng màng, cũng không hiểu vì sao đắc tội với hai nhân vật này, lập tức quỳ xuống đất, run giọng nói: "Tần thiếp có tội, xin Uyển tần nương nương trách phạt, là tần thiếp không đúng."
Bùi Uyển Tú cao ngạo hất cằm lên, Tống Thu Hiền vốn đang khuyên bảo đừng làm khó người mới như vậy, dù sao cũng đều là con gái nhà quan, để lại chút mặt mũi mới tốt, nhưng thấy nàng ta như vậy, cũng chẳng buồn khuyên nữa, tự dẫn cung nữ theo cùng mình đi trước.
Chỉ là Bùi Uyển Tú lăn lộn trong cung nhiều năm như vậy, nàng ta cũng không phải ngu thật, lúc trước nàng ta phát hiện người nhào tới là Đổng Nguyệt Bình, trong lòng còn yên lặng nhẩm tính một chút, chung quy là người của thái hậu, nàng ta cũng không dám ra tay quá nặng, nhưng sau đó Đổng Nguyệt Bình lại đẩy Khương ngự nữ ra trước, Bùi Uyển Tú đương nhiên muốn mượn thế để ra oai.
Ngự nữ là tòng bát phẩm, ngay cả gia thế như Mạnh Vũ Yên còn có thể được chính bát phẩm, có thể hiểu được gia đình Khương ngự nữ này suy yếu đến mức nào.
Bùi Uyển Tú bèn nói: "Nếu Khương ngự nữ còn chưa học được lễ nghi cung đình, thì để phủ nội vụ gỡ bỏ thẻ bài của nàng đã, học thêm vài tháng cho tốt đi, đừng để đến khi hầu hạ hoàng thượng vẫn còn vụng về như thế."
Phó Thủy Tiên và Mạnh Vũ Yên vì không đợi được Uyển tần lên tiếng, cũng không dám dẫn người rời đi như Tĩnh tần, nghe vậy thì trong lòng kinh hãi, lẽ nào chỉ mới là tần, nghe nói còn chưa lên được chức chủ cung, chẳng qua chỉ ở cùng Tĩnh tần trong Cam Thiển cung, đã có thể xử lý cung tần như vậy rồi sao? Không phải nói hoàng quý phi mới có quyền quản lý hậu cung sao?
Quả nhiên Uyển tần tiếp tục nói: "Mai Nhi, ngươi đi bẩm báo việc này cho hoàng quý phi, hỏi nàng xem làm như vậy có được hay không."
Nàng ta vừa dứt lời, một tiếng nói lạnh nhạt mà thanh thoát vang lên: "Uyển tần uy phong ghê nhỉ."
Mọi người vội hành lễ với nàng ta: "Tham kiến Như phi nương nương."
Bùi Uyển Tú đang giáo huấn người khác, thấy nàng ta tới thì có chút khó chịu, miễn cưỡng vẫn phải hành lễ theo quy củ trong cung.
Bạch Sở Viên gật đầu, ra hiệu cho nàng ta bình thân, lúc này mới nói: "Vừa ra đến cửa, đã nghe thấy Uyển tần muốn gỡ bỏ thẻ bài của ai đó, bổn cung đã lâu không màng thế sự, còn thật sự không biết, sao bây giờ quyền quản lý hậu cung đã rơi vào tay một Uyển tần như ngươi rồi?"
Bùi Uyển Tú sao chịu được người ta như tát thẳng vào mặt mình trước mặt mọi người như thế, ngạo nghễ nói: "Thần thiếp cũng không nói như vậy, cũng chuẩn bị kêu Mai Nhi bẩm báo việc này với hoàng quý phi rồi, Như phi nương nương chụp mũ như thế, thứ cho tần thiếp không thể đồng ý."
Bạch Sở Viên cực kỳ bình tĩnh, căn bản không quan tâm Uyển tần nói thế nào, mà chỉ nói: "Chuyện có bao lớn, Khương ngự nữ xin lỗi ngươi rồi, có thể bỏ qua được thì thôi đi, chỉ có ngươi coi nó là chuyện lớn, hoàng quý phi mỗi ngày có bao nhiêu chuyện gấp cần xử lý, lại vừa dạy bảo các muội muội phải ở chung hòa thuận xong, còn có thời gian rảnh nghe ngươi nói chuyện này ư?"
Dứt lời nàng ta cũng không để ý đến ai cả, dẫn Hương Đan từ tốn đi thẳng.
Thủy Tiên cảm thấy có chút kinh ngạc, Bạch Sở Viên vốn không phải là người thích bao đồng, bây giờ lại chịu nói chuyện vì một ngự nữ nho nhỏ, thực sự rất kỳ lạ.
Nhưng Mai Nhi đi qua hỏi hoàng quý phi xong, Lăng Hạ cô cô trực tiếp dẫn nàng ta ra truyền lời của hoàng quý phi: "Hậu cung yên tĩnh, hoàng thượng và thái hậu mới có thể an tâm, Uyển tần tuy có lý, lại không khỏi quá thiếu khoan dung, ra lệnh trở về tự ngẫm; Khương ngự nữ sai sót, gỡ thẻ bài nửa tháng để răn đe."
Vài tháng đổi thành nửa tháng, nhìn sao cũng không tính là trừng phạt quá lớn, Uyển tần cũng chỉ là tự ngẫm, xem ra, hoàng quý phi cũng thật sự được coi là công bằng lương thiện, nhìn Bùi Uyển Tú nghênh ngang rời đi, Khương ngự nữ quỳ trên mặt đất xấu hổ và giận dữ khó nhịn, Thủy Tiên lại nghĩ trong lòng, nếu Như phi không nói mấy câu như vậy, kết quả còn có thể như vậy nữa không?
����
Last edited: