Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 16: Thể hiện tài năng
Sở Kỳ khẽ cười, đã tính toán trước kỹ càng.
Đối với câu hỏi thứ hai, đó là một câu nghị luận, nội dung nghị luận, Sở Kỳ đã hiểu rõ được phần nào.
Hơn nữa chuyện này đã làm chao đảo Sở Quốc trong thời gian dài, nguyên nhân chính là nước làng giềng Triệu Quốc, đang xảy ra nội loạn, sau khi tiên đế Triệu Quốc băng hà, Triệu Chính lên ngôi kế vị, trở thành hoàng đế mới của Triệu Quốc.
Chỉ là, đương thời hoàng thúc Triệu Ninh không phục vị hoàng đế mới, không lâu sau bèn dựng quân tạo phản.
Hai bên đánh nhau khó phân thắng bại.
Người chết vô số, loạn chiến vẫn không dừng lại.
Địa hình Triệu Quốc toàn bộ là trung nguyên, nằm ở vùng Giang Nam, đất đai màu mỡ, sản vật phong phú, trước giờ vẫn luôn là miếng thịt béo bở trong mắt các nước khác.
Giờ đây Triệu Quốc nội loạn, lại bị nhòm ngó bởi các nước chư hầu, có thể nói đang đối mặt với nguy cơ giặc trong giặc ngoài.
Vì vậy bất luận là tân hoàng đế Triệu Chính, hay là hoàng thúc Triệu Ninh, đều hy vọng có thể nhanh chóng kết thúc cuộc tranh giành ngôi vị hoàng đế này.
Vì vậy, tân hoàng đế Triệu Chính và hoàng thúc Triệu Ninh, đều phái sứ thần sang Sở Quốc, mượn binh Sở Quốc trấn áp phản binh, ổn định thế cục Triệu Quốc.
Có điều, theo lý mà nói, hiện giờ Triệu Quốc nội loạn, Sở Quốc là nước đồng minh, tất nhiên phải phái binh trợ giúp.
Nhưng gian nan ở chỗ, Triệu Quốc đang trong tình thế người nhà đánh người nhà, điều này khiến Sở Quốc phân vân không biết nên giúp bên nào.
Trong triều đình, đã chia thành hai phe, tranh cãi kịch liệt.
Mà đề tài nghị luận lần này chính là, Sở Quốc nên đứng về bên nào.
“Vấn đề này, có vẻ thú vị…”.
Sở Kỳ nheo mắt lại.
Nghị luận chọn một trong hai, nhìn có vẻ đơn giản, nhưng lại sâu xa bên trong lại ẩn chứa huyền cơ, bất luận chọn bên nào, đều sẽ ảnh hướng lớn tới Sở Quốc.
“Nếu ta là phụ hoàng, rốt cuộc nên làm gì đây?”
Sở Kỳ lẩm bẩm một mình.
Sở Hoàng đưa ra câu hỏi này, không lẽ muốn xem xét câu trả lời của các hoàng tử, sau đó đưa ra quyết định sao?
Nếu thật sự như vậy, không thể tùy tiện trả lời được.
Trong lúc suy nghĩ, Sở Kỳ đưa mắt nhìn thoáng qua, lại phát hiện bất kể là Sở Dung hay Sở Ngọc, đều đang không ngừng cố gắng múa bút!
Trên mặt biểu lộ vẻ đắc ý, dường như đã sớm biết được đáp án.
Sở Kỳ cười nhẹ, nếu hai tên ngốc này không hề suy nghĩ nhiều, vậy bản thân hà tất phải băn khoăn nhiều như vậy?
“Nếu các người đều mong đợi thành tích của ta đến vậy, ta chỉ còn cách dụng tâm một chút, không để các người thất vọng thôi!”
Sở Kỳ hạ quyết tâm, cũng không hề suy nghĩ thêm, tay cầm bút, viết một mạch trên trang giấy thi.
Phần đầu tiên, lấy “chí” làm đề, làm một bài thơ, Sở Kỳ tìm kiếm trong đầu một chút.
Nhất thời đã tìm ra phương hướng, khóe miệng khẽ nhếch lên, làm một bài thơ cải biên từ Mãn Giang Hồng, múa bút trên mặt giấy.
Nộ phát xung quan, bằng lan xứ, tiêu tiêu vũ tuyết.
Đài vọng nhãn, ngưỡng thiên trường khiếu.
Sinh tiền công danh trần dữ thổ, bát thiên lý lộ vân hòa nguyệt.
Mạc đẳng nhàn, bạch liễu thiếu niên đầu, không bi thiết!
Trường ly sỉ, do vị tuyết, thần tử hận, hà thời diệt!
Giá trường xa, đạp phá Quy Vân sơn khuyết.
Tráng sĩ cơ xan man di nhục, tiếu đàm khát ẩm hung nô huyết.
Đãi tòng đầu, thu thập cựu sơn hà, triều thiên khuyết!
Sở Kỳ hạ bút như thần, nét bút điêu luyện.
Để phù hợp với hoàn cảnh đương thời, hắn âm thầm cải biến một chút.
Đầu tiên câu “Tam thập công danh trần dữ thổ” không thể dùng được, dù gì hắn hiện giờ mới 17 tuổi, lấy đâu ra công danh tuổi 30?
Về phần “Trường ly sỉ”, dùng để chỉ trận chiến trường kì giữa Sở Quốc và Bắc Tề 5 năm trước.
Quân lính Sở Quốc thất bại, đánh mất liên tiếp 3 tòa thành, đến ngày hôm nay vẫn chưa thể lấy lại.
Về phần “Quy Vân sơn”, chính là ngọn núi nổi tiếng nhất Bắc Tề, còn được xưng là biểu tượng của Bắc Tề.
Câu “đạp phá Quy Vân sơn khuyết” của hắn, ngụ ý quyết tâm đạp phá Bắc Tề, không những giành lại được tòa thành đã mất, còn tiêu diệt Bắc Tề.
Tham vọng lớn lao như vậy, chính Sở Kỳ nhìn lại, cũng thấy trong lòng dạt dào cảm xúc.
Câu thơ sau “Tráng sĩ cơ xan man di nhục, Tiếu đàm khát ẩm hung nô huyết”, là bởi Sở Quốc nằm ở phía Nam, hay còn gọi Nam Sở, phía Nam có man di lũng loạn, phương Bắc lại có hung nô lộng hành.
Câu thơ của hắn, không chỉ muốn san bằng Bắc Tề, còn muốn quét sạch man di phía Nam và hung nô, giải thoát bách tính biên giới khỏi lầm than.
Chí khí hào hùng, nhân đức yêu dân, chính là những phẩm chất cần có của một bậc đế vương chân chính.
“Chậc chậc chậc, ta thật sự là thiên tài, nếu như phụ hoàng đọc được bài thơ này của ta, còn không lập tức ban cho ta binh quyền, để ta xuất quân đánh trận, rong ruổi chiến trường, vì Sở Quốc mà khai thiên lập địa chứ?”
Sở Kỳ nở nụ cười.
Chỉ cần binh quyền nằm trong tay, còn ai dám chống lại hắn?
Vừa giữ vững chức vị thái tử, vừa đạt được binh quyền Sở Quốc, vậy thì ngôi vị hoàng đế Sở Quốc đối với hắn mà nói, không phải là chuyện ván đã đóng thành thuyền rồi sao?
Ngắm nghía tác phẩm xuất sắc trong tay, Sở Kỳ nhất thời vô cùng tự tin.
Chỉ dựa vào bài thơ này, hắn tin rằng, người đứng đầu kỳ thi xét duyệt lần này, ai cũng không có tư cách tranh giành với hắn!
Vô cùng hưng phấn, Sở Kỳ tiếp tục múa bút không ngừng, trả lời câu hỏi thứ hai.
Câu hỏi thứ hai, mục tiêu chỉ hỏi lựa chọn ra sao, chứ không hề yêu cầu nhất định phải lựa chọn giúp đỡ một bên.
Vì vậy Sở Kỳ suy nghĩ một chút, chi bằng đều giúp cả hai bên, đạt được lợi ích từ hai bên.
Như vậy không phải càng tốt hơn sao?
Vừa hay ứng nghiệm với câu nói người xưa, trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi, khiến cho đất nước họ tự cắn xé nhau, Sở Quốc vừa hay ngồi yên vị hưởng lợi ích lớn.
“Vậy quyết thế đi!”
Sở Kỳ nở nụ cười giảo hoạt, lại lần nữa đưa bút lên, lưu loát viết một tràng văn.
Đến lúc viết xong nhìn lại, bất giác cảm thấy có chút xấu hổ!
“Nếu như phụ hoàng thật sự làm theo cách của ta, vậy Triệu Quốc không chừng dẫn tới diệt vong! Các người không thể trách ta, ai bảo các người nhất quyết cắn xé nhau…”.
Hắn mãn nguyện kiểm tra một lượt.
Sở Kỳ không để ý bất kỳ ai, trực tiếp đứng lên, nộp bài làm của mình.
Hắn không muốn lãng phí thời gian ở lại đây.
Có điều hiện giờ cách thời gian kết thúc xét duyệt ít nhất cũng phải nửa canh giờ nữa.
“Cái gì? Hắn ta sao lại nhanh như thế?”
Sở Dung nhìn Sở Kỳ nộp bài, vẻ mặt tràn ngập vẻ ngạc nhiên.
Hắn ta hiện giờ, ngay cả câu đầu tiên mới chỉ làm được một nữa.
“Như vậy cũng quá nhanh rồi? Hắn không phải viết bừa đấy chứ?”
Sở Ngọc phía sau, cũng đưa mắt nhìn nhau.
Nghe thấy lời này, Sở Dung liền giật mình: “Nhất định là vậy rồi, nhất định là hắn viết bừa!”
Sở Dung cười đắc ý nói: “Hừ, lần này người đứng đầu, chắc chắn sẽ là ta!”
Đối với những quan khảo sát, cũng như quan chủ khảo Triệu Dung và Liễu Thư Đồng, nhìn thấy Sở Kỳ đột nhiên nộp bài, ban đầu ngẩn người, liền đó thần sắc có chút chế giễu.
“Điện hạ, ngài không kiểm tra lại lần nữa sao?”
Triệu Dung dường như có ý nhắc nhở, nhưng ẩn trong ngữ khí có chút giễu cợt.
Trong lòng bọn họ hoài nghi Sở Kỳ chắc chắn viết bừa, bọn họ đã trải qua không biết bao nhiều lần thi xét duyệt, nhưng nộp bài nhanh như vậy thì đây mới là lần đầu tiên trông thấy.
Cho dù trước kia thái tử đã viết ra bài thơ “Mẫn Nông”, nhưng cũng không thể hiện trong lúc xét duyệt vẫn có thể phát huy năng lực tương đương.
“Không cần đâu!”
Sở Kỳ khẽ cười, cũng không buồn để tâm tới bọn họ, sau khi nộp bài, phất tay áo, trực tiếp rời khỏi nội sảnh.
Đối với câu hỏi thứ hai, đó là một câu nghị luận, nội dung nghị luận, Sở Kỳ đã hiểu rõ được phần nào.
Hơn nữa chuyện này đã làm chao đảo Sở Quốc trong thời gian dài, nguyên nhân chính là nước làng giềng Triệu Quốc, đang xảy ra nội loạn, sau khi tiên đế Triệu Quốc băng hà, Triệu Chính lên ngôi kế vị, trở thành hoàng đế mới của Triệu Quốc.
Chỉ là, đương thời hoàng thúc Triệu Ninh không phục vị hoàng đế mới, không lâu sau bèn dựng quân tạo phản.
Hai bên đánh nhau khó phân thắng bại.
Người chết vô số, loạn chiến vẫn không dừng lại.
Địa hình Triệu Quốc toàn bộ là trung nguyên, nằm ở vùng Giang Nam, đất đai màu mỡ, sản vật phong phú, trước giờ vẫn luôn là miếng thịt béo bở trong mắt các nước khác.
Giờ đây Triệu Quốc nội loạn, lại bị nhòm ngó bởi các nước chư hầu, có thể nói đang đối mặt với nguy cơ giặc trong giặc ngoài.
Vì vậy bất luận là tân hoàng đế Triệu Chính, hay là hoàng thúc Triệu Ninh, đều hy vọng có thể nhanh chóng kết thúc cuộc tranh giành ngôi vị hoàng đế này.
Vì vậy, tân hoàng đế Triệu Chính và hoàng thúc Triệu Ninh, đều phái sứ thần sang Sở Quốc, mượn binh Sở Quốc trấn áp phản binh, ổn định thế cục Triệu Quốc.
Có điều, theo lý mà nói, hiện giờ Triệu Quốc nội loạn, Sở Quốc là nước đồng minh, tất nhiên phải phái binh trợ giúp.
Nhưng gian nan ở chỗ, Triệu Quốc đang trong tình thế người nhà đánh người nhà, điều này khiến Sở Quốc phân vân không biết nên giúp bên nào.
Trong triều đình, đã chia thành hai phe, tranh cãi kịch liệt.
Mà đề tài nghị luận lần này chính là, Sở Quốc nên đứng về bên nào.
“Vấn đề này, có vẻ thú vị…”.
Sở Kỳ nheo mắt lại.
Nghị luận chọn một trong hai, nhìn có vẻ đơn giản, nhưng lại sâu xa bên trong lại ẩn chứa huyền cơ, bất luận chọn bên nào, đều sẽ ảnh hướng lớn tới Sở Quốc.
“Nếu ta là phụ hoàng, rốt cuộc nên làm gì đây?”
Sở Kỳ lẩm bẩm một mình.
Sở Hoàng đưa ra câu hỏi này, không lẽ muốn xem xét câu trả lời của các hoàng tử, sau đó đưa ra quyết định sao?
Nếu thật sự như vậy, không thể tùy tiện trả lời được.
Trong lúc suy nghĩ, Sở Kỳ đưa mắt nhìn thoáng qua, lại phát hiện bất kể là Sở Dung hay Sở Ngọc, đều đang không ngừng cố gắng múa bút!
Trên mặt biểu lộ vẻ đắc ý, dường như đã sớm biết được đáp án.
Sở Kỳ cười nhẹ, nếu hai tên ngốc này không hề suy nghĩ nhiều, vậy bản thân hà tất phải băn khoăn nhiều như vậy?
“Nếu các người đều mong đợi thành tích của ta đến vậy, ta chỉ còn cách dụng tâm một chút, không để các người thất vọng thôi!”
Sở Kỳ hạ quyết tâm, cũng không hề suy nghĩ thêm, tay cầm bút, viết một mạch trên trang giấy thi.
Phần đầu tiên, lấy “chí” làm đề, làm một bài thơ, Sở Kỳ tìm kiếm trong đầu một chút.
Nhất thời đã tìm ra phương hướng, khóe miệng khẽ nhếch lên, làm một bài thơ cải biên từ Mãn Giang Hồng, múa bút trên mặt giấy.
Nộ phát xung quan, bằng lan xứ, tiêu tiêu vũ tuyết.
Đài vọng nhãn, ngưỡng thiên trường khiếu.
Sinh tiền công danh trần dữ thổ, bát thiên lý lộ vân hòa nguyệt.
Mạc đẳng nhàn, bạch liễu thiếu niên đầu, không bi thiết!
Trường ly sỉ, do vị tuyết, thần tử hận, hà thời diệt!
Giá trường xa, đạp phá Quy Vân sơn khuyết.
Tráng sĩ cơ xan man di nhục, tiếu đàm khát ẩm hung nô huyết.
Đãi tòng đầu, thu thập cựu sơn hà, triều thiên khuyết!
Sở Kỳ hạ bút như thần, nét bút điêu luyện.
Để phù hợp với hoàn cảnh đương thời, hắn âm thầm cải biến một chút.
Đầu tiên câu “Tam thập công danh trần dữ thổ” không thể dùng được, dù gì hắn hiện giờ mới 17 tuổi, lấy đâu ra công danh tuổi 30?
Về phần “Trường ly sỉ”, dùng để chỉ trận chiến trường kì giữa Sở Quốc và Bắc Tề 5 năm trước.
Quân lính Sở Quốc thất bại, đánh mất liên tiếp 3 tòa thành, đến ngày hôm nay vẫn chưa thể lấy lại.
Về phần “Quy Vân sơn”, chính là ngọn núi nổi tiếng nhất Bắc Tề, còn được xưng là biểu tượng của Bắc Tề.
Câu “đạp phá Quy Vân sơn khuyết” của hắn, ngụ ý quyết tâm đạp phá Bắc Tề, không những giành lại được tòa thành đã mất, còn tiêu diệt Bắc Tề.
Tham vọng lớn lao như vậy, chính Sở Kỳ nhìn lại, cũng thấy trong lòng dạt dào cảm xúc.
Câu thơ sau “Tráng sĩ cơ xan man di nhục, Tiếu đàm khát ẩm hung nô huyết”, là bởi Sở Quốc nằm ở phía Nam, hay còn gọi Nam Sở, phía Nam có man di lũng loạn, phương Bắc lại có hung nô lộng hành.
Câu thơ của hắn, không chỉ muốn san bằng Bắc Tề, còn muốn quét sạch man di phía Nam và hung nô, giải thoát bách tính biên giới khỏi lầm than.
Chí khí hào hùng, nhân đức yêu dân, chính là những phẩm chất cần có của một bậc đế vương chân chính.
“Chậc chậc chậc, ta thật sự là thiên tài, nếu như phụ hoàng đọc được bài thơ này của ta, còn không lập tức ban cho ta binh quyền, để ta xuất quân đánh trận, rong ruổi chiến trường, vì Sở Quốc mà khai thiên lập địa chứ?”
Sở Kỳ nở nụ cười.
Chỉ cần binh quyền nằm trong tay, còn ai dám chống lại hắn?
Vừa giữ vững chức vị thái tử, vừa đạt được binh quyền Sở Quốc, vậy thì ngôi vị hoàng đế Sở Quốc đối với hắn mà nói, không phải là chuyện ván đã đóng thành thuyền rồi sao?
Ngắm nghía tác phẩm xuất sắc trong tay, Sở Kỳ nhất thời vô cùng tự tin.
Chỉ dựa vào bài thơ này, hắn tin rằng, người đứng đầu kỳ thi xét duyệt lần này, ai cũng không có tư cách tranh giành với hắn!
Vô cùng hưng phấn, Sở Kỳ tiếp tục múa bút không ngừng, trả lời câu hỏi thứ hai.
Câu hỏi thứ hai, mục tiêu chỉ hỏi lựa chọn ra sao, chứ không hề yêu cầu nhất định phải lựa chọn giúp đỡ một bên.
Vì vậy Sở Kỳ suy nghĩ một chút, chi bằng đều giúp cả hai bên, đạt được lợi ích từ hai bên.
Như vậy không phải càng tốt hơn sao?
Vừa hay ứng nghiệm với câu nói người xưa, trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi, khiến cho đất nước họ tự cắn xé nhau, Sở Quốc vừa hay ngồi yên vị hưởng lợi ích lớn.
“Vậy quyết thế đi!”
Sở Kỳ nở nụ cười giảo hoạt, lại lần nữa đưa bút lên, lưu loát viết một tràng văn.
Đến lúc viết xong nhìn lại, bất giác cảm thấy có chút xấu hổ!
“Nếu như phụ hoàng thật sự làm theo cách của ta, vậy Triệu Quốc không chừng dẫn tới diệt vong! Các người không thể trách ta, ai bảo các người nhất quyết cắn xé nhau…”.
Hắn mãn nguyện kiểm tra một lượt.
Sở Kỳ không để ý bất kỳ ai, trực tiếp đứng lên, nộp bài làm của mình.
Hắn không muốn lãng phí thời gian ở lại đây.
Có điều hiện giờ cách thời gian kết thúc xét duyệt ít nhất cũng phải nửa canh giờ nữa.
“Cái gì? Hắn ta sao lại nhanh như thế?”
Sở Dung nhìn Sở Kỳ nộp bài, vẻ mặt tràn ngập vẻ ngạc nhiên.
Hắn ta hiện giờ, ngay cả câu đầu tiên mới chỉ làm được một nữa.
“Như vậy cũng quá nhanh rồi? Hắn không phải viết bừa đấy chứ?”
Sở Ngọc phía sau, cũng đưa mắt nhìn nhau.
Nghe thấy lời này, Sở Dung liền giật mình: “Nhất định là vậy rồi, nhất định là hắn viết bừa!”
Sở Dung cười đắc ý nói: “Hừ, lần này người đứng đầu, chắc chắn sẽ là ta!”
Đối với những quan khảo sát, cũng như quan chủ khảo Triệu Dung và Liễu Thư Đồng, nhìn thấy Sở Kỳ đột nhiên nộp bài, ban đầu ngẩn người, liền đó thần sắc có chút chế giễu.
“Điện hạ, ngài không kiểm tra lại lần nữa sao?”
Triệu Dung dường như có ý nhắc nhở, nhưng ẩn trong ngữ khí có chút giễu cợt.
Trong lòng bọn họ hoài nghi Sở Kỳ chắc chắn viết bừa, bọn họ đã trải qua không biết bao nhiều lần thi xét duyệt, nhưng nộp bài nhanh như vậy thì đây mới là lần đầu tiên trông thấy.
Cho dù trước kia thái tử đã viết ra bài thơ “Mẫn Nông”, nhưng cũng không thể hiện trong lúc xét duyệt vẫn có thể phát huy năng lực tương đương.
“Không cần đâu!”
Sở Kỳ khẽ cười, cũng không buồn để tâm tới bọn họ, sau khi nộp bài, phất tay áo, trực tiếp rời khỏi nội sảnh.