Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Thái Tử Phi Thất Sủng-77
Thái Tử Phi Thất Sủng - Chương 77: Bị tập kích
Diệp Linh không hiểu nhưng Tử Dạ cũng biết là nơi này đầy rẫy nguy hiểm, hiện tại trên núi tuyết lớn, mãnh thú trong núi căn bản là không tìm được đồ ăn, cho nên, dưới tình huống như vậy mãnh thú sẽ tìm cách tấn công người qua lại
Hơn nữa, mọi người mặc dù có mang vũ khí phòng thân, nhưng nơi đây tuyết đọng từng lớp dày, rất khó thi triển võ nghệ, hơn nữa đất tuyết trơn trợt, không cẩn thậnlà sẽ trượt chân, so sánh với mãnh thú sinh sống trong núi, khó tránh khỏi chịu thiệt không ít
Tử Dạ nghĩ đến đây, lại quay đầu nhìn Diệp Linh đang thở dốc không thôi, trầm ngâm trong chốc lát, sau đó quay ra thị vệ bên cạnh phân phó
“Truyền lệnh xuống, dừng phía trước nghỉ tạm, đốt lửa lên, phòng ngừa mãnh thú tập kích”
Thị vệ kia lĩnh mệnh, hướng phía trước truyền lời đi, ở trên Tuyết Sơn, bởi vì sợ băng tuyết rơi, cho nên, tuy rằng bọn họ khoảng cách người phía trước không phải rất xa, nhưng cũng không dám lớn tiếng kêu gọi
Diệp Linh lấy tay bọc áo choàng da hồ vây kín toàn thân, co lại trong lòng Tử Dạ, ngửa đầu dịu dàng nói
“Dạ ca, Linh nhi mệt mỏi quá, chúng ta nghỉ ngơi lâu một chút được không? Linh nhi sắp đông cứng lại rồi!”
Tử Dạ trầm mặc một hồi, nhíu mày, nói
” Linh Nhi! Đừng làm loạn nữa, ngọn núi mãnh thú nhiều, vì tránh sinh thêm sự cố, nhanh chút lên núi!”
Diệp Linh lần đầu tiên bị Tử Dạ mắng như thế trước mặt mọi người, trong lòng khó tránh khỏi có điều bất mãn, trên mặt nàng hiện lên một tia hờn giận, bất mãn nói
” Nhiều người như vậy, chẳng lẽ còn sợ mãnh thú sao?”
Tử Dạ nén giận nói
” Linh Nhi! Đủ rồi! Nếu nàng còn nhiều lời, bản thái tử liền sai người mang nàng xuống núi!”
Nói xong, không hề để ý tới Diệp Linh, có điểm lo lắng nhìn về phía giữa sườn núi tuyết đọng thật dày
Diệp Linh trong lòng cảm thấy cực kỳ ủy khuất, bất quá, nàng lại thông minh ngậm miệng lại, không đôi co tiếp Đồng thời, trong lòng của nàng lại dâng lên một cỗ oán hận, nàng vẫn cho là Tử Dạ là vì bồi nàng, mới đến núi Thiên Hoa, nhưng là, trong lời nói vừa rồi, nàng lại nghe ra,Tử Dạ lên núi Thiên Hoa là sớm có chuẩn bị, cũng không phải bởi vì nàng Mà đề nghị của nàng, chẳng qua là trùng hợp thôi!
Nghĩ đến đây, Diệp Linh sắc mặt khó coi hơn, nàng muốn phát giận, nhưng lại không dám, đành phải đem tất cả oán khí trút lên đầu Diệp Lạc, nếu không phải người quái dị kia, nàng như thế nào lại ở nơi băng thiên tuyết địa này, chạy đến nơi đây chịu khổ? Nếu không phải người quái dị kia, hiện tại trong bụng của nàng hài tử sẽ sắp ra đời, nàng còn cầu con làm gì? Hết thảy đều là bởi vì nữ nhân xấu xí kia! Đều là nàng làm hại!
Diệp Linh ở trong lòng tính toán, đến lúc đó hồi cung, như thế nào giáo huấn Diệp Lạc, bất tri bất giác, cũng đã đến nơi nghỉ chân
Nơi này, đối với những chỗ khác rộng rãi hơn, nhưng thoạt nhìn lại hiểm trở hơn Con đường lên núi một bên là vực sâu vạn trượng không thấy đáy, mà bên kia cũng là núi rừng rậm rạp, trên cây đều có tuyết đọng thật dày, mặc dù đang là ban ngày, nhưng trong rừng lại một mảnh tối đen, căn bản là thấy không rõ bên trong có cái gì
Sau khi Diệp Linh cùng Tử Dạ tiến đến, đám thị vệ đã đốt lên một đống lửa, nhưng bởi thời tiết ẩm ướt, nhánh cây có vẻ mủn, cho nên đống lửa kia đốt lên cũng không đủ lớn, nhưng đốt lửa không phải để sửa ấm mà là đe dọa mãnh thú tránh tới gần, cho nên, lửa tuy rằng không lớn, nhưng mọi người cũng không quan tâm tới
Thị vệ trên người đều mang theo lều, cho nên, đã sớm dựng lên một trại để Tử Dạ cùng Diệp Linh nghỉ tạm
Diệp Linh vừa đến nơi, liền nhanh chóng chui vào trong lều, mới đi vào, lại bỗng nhiên hét lên một tiếng, sắc mặt trắng bệch lui đi ra
Tử Dạ thấy nàng kêu to, vội vươn tay che miệng nàng che lại, tức giận trầm giọng nói
“Sao?Có chuyện gì?”
Diệp Linh cả người run run, hai tay gắt gao bắt lấy ống tay áo Tử Dạ, qua nửa ngày, mới run giọng nói
“Dạ ca, bên trong… Bên trong… Có xà…”
“Xà?”
Tử Dạ không khỏi nghi ngờ nhìn lều trại liếc mắt một cái, hiện tại băng thiên tuyết địa, làm sao có thể có xà? Tuy rằng hắn không rõ lắm, nhưng là, hiện tại xà hẳn là nên tránh ở trong động mới đúng, làm sao có thể đi ra?
Một bên thị vệ sắc mặt đại biến, không đợi Tử Dạ phân phó, liền bước chui vào trong lều, qua một hồi lâu, người thị vệ kia mới chui ra, đối Tử Dạ nói
” Bẩm thái tử gia, bên trong không có xà”
Diệp Linh phẫn nộ chỉ vào tên thị vệ, cả khuôn mặtđỏ bừng tức giận nói
“Ngươi nói bậy! Ta vừa mới nhìn thấy rõ ràng có xà!”
Người thị vệ kia biểu tình bình tĩnh nhìn Diệp Linh nói
” Linh sườn phi nhìn lầm rồi, kia bất quá là dây thừng dùng để chăng lều trại thôi, nơi này gió lớn, vì cố định lều trại, từng cái lều trại bốn góc đều đã có dây thừng hợp với đinh gỗ đóng chặt trong đất, như vậy mới có thể giữ vững lều trại không bị gió núi thổi đổ!”
Tử Dạ khẽ gật đầu, đang muốn nói tiếp, bỗng nhiên người thị vệ kia kinh hô một tiếng
“Thái tử gia cẩn thận!”
Ngay tại nháy mắt, trong rừng g bay ra vô số ám tiễn giống như tia chớp, trong đó một mũi tên đang hướng hắn phóng tới
Hắn hai mắt nhíu lại, đang muốn bứt ra né tránh, thân thể lại trầm xuống, nháy mắt cảm thấy cánh tay phải đau xót, ám tiễn đã thật sâu bắn vào cánh tay hắn
Nguyên lai, Diệp Linh vẫn đang tựa trong lòng hắn, gặp vô số ám tiễn phóng tới, không khỏi thất kinh, theo bản năng nắm chặt ống tay áo của hắn, cứ như vậy vừa vung vừa kéo, làm hắn mất đi cơ hội tránh né
[ TM: ta đạp, ta đạp #$%^&*() ]
Nói thì chậm, khi đó thì nhanh, theo mưa tên bắn đi, ở trong rừng rậm bỗng nhiên hiện ra mười mấy hắc y nhân bịt mặt, trong đó một người lạnh lùng nhìn Tử Dạ liếc mắt một cái, vung tay lên, lạnh giọng quát
“Toàn bộ giết hết cho ta, một người cũng không lưu!”
Nói xong, liền huy động đao trong tay, hướng Tử Dạ đánh tới
Diệp Linh luôn được nuông chiều từ bé, được mọi người chăm bẵm trong lòng bàn tay, nào đã gặp qua tình cảnh này? Lập tức sợ tới mức hoa dung thất sắc, hai tay gắt gao giữ chặt ống tay áo Tử Dạ, không hề bận tâm hắn trên cánh tay phải có vết thương, run rẩy nói
” Dạ ca, thiếp không muốn chết, chàng cứu thiếp, cứu thiếp……”
Hai hàng lông mày Tử Dạ nhíu chặt, hắn cảm giác cánh tay phải của mình đã tê mất cảm giác, hơn nữa đầu có điểm mê muội, biết là địch nhân ở tên hạ kịch độc, mắt thấy hắc y nhân sẽ bổ nhào vào trước mặt hắn, hắn không khỏi theo bản năng mà đẩy Diệp Linh ra, nhưng không ngờ, Diệp Linh kinh hãi quá độ,thấy Tử Dạ đẩy nàng, cho rằng hắn muốn đem nàng đẩy hướng địch nhân, không khỏi thất thanh khóc rống, cả người giống như bạch tuộc gắt gao ôm chặt Tử Dạ
Diệp Linh không hiểu nhưng Tử Dạ cũng biết là nơi này đầy rẫy nguy hiểm, hiện tại trên núi tuyết lớn, mãnh thú trong núi căn bản là không tìm được đồ ăn, cho nên, dưới tình huống như vậy mãnh thú sẽ tìm cách tấn công người qua lại
Hơn nữa, mọi người mặc dù có mang vũ khí phòng thân, nhưng nơi đây tuyết đọng từng lớp dày, rất khó thi triển võ nghệ, hơn nữa đất tuyết trơn trợt, không cẩn thậnlà sẽ trượt chân, so sánh với mãnh thú sinh sống trong núi, khó tránh khỏi chịu thiệt không ít
Tử Dạ nghĩ đến đây, lại quay đầu nhìn Diệp Linh đang thở dốc không thôi, trầm ngâm trong chốc lát, sau đó quay ra thị vệ bên cạnh phân phó
“Truyền lệnh xuống, dừng phía trước nghỉ tạm, đốt lửa lên, phòng ngừa mãnh thú tập kích”
Thị vệ kia lĩnh mệnh, hướng phía trước truyền lời đi, ở trên Tuyết Sơn, bởi vì sợ băng tuyết rơi, cho nên, tuy rằng bọn họ khoảng cách người phía trước không phải rất xa, nhưng cũng không dám lớn tiếng kêu gọi
Diệp Linh lấy tay bọc áo choàng da hồ vây kín toàn thân, co lại trong lòng Tử Dạ, ngửa đầu dịu dàng nói
“Dạ ca, Linh nhi mệt mỏi quá, chúng ta nghỉ ngơi lâu một chút được không? Linh nhi sắp đông cứng lại rồi!”
Tử Dạ trầm mặc một hồi, nhíu mày, nói
” Linh Nhi! Đừng làm loạn nữa, ngọn núi mãnh thú nhiều, vì tránh sinh thêm sự cố, nhanh chút lên núi!”
Diệp Linh lần đầu tiên bị Tử Dạ mắng như thế trước mặt mọi người, trong lòng khó tránh khỏi có điều bất mãn, trên mặt nàng hiện lên một tia hờn giận, bất mãn nói
” Nhiều người như vậy, chẳng lẽ còn sợ mãnh thú sao?”
Tử Dạ nén giận nói
” Linh Nhi! Đủ rồi! Nếu nàng còn nhiều lời, bản thái tử liền sai người mang nàng xuống núi!”
Nói xong, không hề để ý tới Diệp Linh, có điểm lo lắng nhìn về phía giữa sườn núi tuyết đọng thật dày
Diệp Linh trong lòng cảm thấy cực kỳ ủy khuất, bất quá, nàng lại thông minh ngậm miệng lại, không đôi co tiếp Đồng thời, trong lòng của nàng lại dâng lên một cỗ oán hận, nàng vẫn cho là Tử Dạ là vì bồi nàng, mới đến núi Thiên Hoa, nhưng là, trong lời nói vừa rồi, nàng lại nghe ra,Tử Dạ lên núi Thiên Hoa là sớm có chuẩn bị, cũng không phải bởi vì nàng Mà đề nghị của nàng, chẳng qua là trùng hợp thôi!
Nghĩ đến đây, Diệp Linh sắc mặt khó coi hơn, nàng muốn phát giận, nhưng lại không dám, đành phải đem tất cả oán khí trút lên đầu Diệp Lạc, nếu không phải người quái dị kia, nàng như thế nào lại ở nơi băng thiên tuyết địa này, chạy đến nơi đây chịu khổ? Nếu không phải người quái dị kia, hiện tại trong bụng của nàng hài tử sẽ sắp ra đời, nàng còn cầu con làm gì? Hết thảy đều là bởi vì nữ nhân xấu xí kia! Đều là nàng làm hại!
Diệp Linh ở trong lòng tính toán, đến lúc đó hồi cung, như thế nào giáo huấn Diệp Lạc, bất tri bất giác, cũng đã đến nơi nghỉ chân
Nơi này, đối với những chỗ khác rộng rãi hơn, nhưng thoạt nhìn lại hiểm trở hơn Con đường lên núi một bên là vực sâu vạn trượng không thấy đáy, mà bên kia cũng là núi rừng rậm rạp, trên cây đều có tuyết đọng thật dày, mặc dù đang là ban ngày, nhưng trong rừng lại một mảnh tối đen, căn bản là thấy không rõ bên trong có cái gì
Sau khi Diệp Linh cùng Tử Dạ tiến đến, đám thị vệ đã đốt lên một đống lửa, nhưng bởi thời tiết ẩm ướt, nhánh cây có vẻ mủn, cho nên đống lửa kia đốt lên cũng không đủ lớn, nhưng đốt lửa không phải để sửa ấm mà là đe dọa mãnh thú tránh tới gần, cho nên, lửa tuy rằng không lớn, nhưng mọi người cũng không quan tâm tới
Thị vệ trên người đều mang theo lều, cho nên, đã sớm dựng lên một trại để Tử Dạ cùng Diệp Linh nghỉ tạm
Diệp Linh vừa đến nơi, liền nhanh chóng chui vào trong lều, mới đi vào, lại bỗng nhiên hét lên một tiếng, sắc mặt trắng bệch lui đi ra
Tử Dạ thấy nàng kêu to, vội vươn tay che miệng nàng che lại, tức giận trầm giọng nói
“Sao?Có chuyện gì?”
Diệp Linh cả người run run, hai tay gắt gao bắt lấy ống tay áo Tử Dạ, qua nửa ngày, mới run giọng nói
“Dạ ca, bên trong… Bên trong… Có xà…”
“Xà?”
Tử Dạ không khỏi nghi ngờ nhìn lều trại liếc mắt một cái, hiện tại băng thiên tuyết địa, làm sao có thể có xà? Tuy rằng hắn không rõ lắm, nhưng là, hiện tại xà hẳn là nên tránh ở trong động mới đúng, làm sao có thể đi ra?
Một bên thị vệ sắc mặt đại biến, không đợi Tử Dạ phân phó, liền bước chui vào trong lều, qua một hồi lâu, người thị vệ kia mới chui ra, đối Tử Dạ nói
” Bẩm thái tử gia, bên trong không có xà”
Diệp Linh phẫn nộ chỉ vào tên thị vệ, cả khuôn mặtđỏ bừng tức giận nói
“Ngươi nói bậy! Ta vừa mới nhìn thấy rõ ràng có xà!”
Người thị vệ kia biểu tình bình tĩnh nhìn Diệp Linh nói
” Linh sườn phi nhìn lầm rồi, kia bất quá là dây thừng dùng để chăng lều trại thôi, nơi này gió lớn, vì cố định lều trại, từng cái lều trại bốn góc đều đã có dây thừng hợp với đinh gỗ đóng chặt trong đất, như vậy mới có thể giữ vững lều trại không bị gió núi thổi đổ!”
Tử Dạ khẽ gật đầu, đang muốn nói tiếp, bỗng nhiên người thị vệ kia kinh hô một tiếng
“Thái tử gia cẩn thận!”
Ngay tại nháy mắt, trong rừng g bay ra vô số ám tiễn giống như tia chớp, trong đó một mũi tên đang hướng hắn phóng tới
Hắn hai mắt nhíu lại, đang muốn bứt ra né tránh, thân thể lại trầm xuống, nháy mắt cảm thấy cánh tay phải đau xót, ám tiễn đã thật sâu bắn vào cánh tay hắn
Nguyên lai, Diệp Linh vẫn đang tựa trong lòng hắn, gặp vô số ám tiễn phóng tới, không khỏi thất kinh, theo bản năng nắm chặt ống tay áo của hắn, cứ như vậy vừa vung vừa kéo, làm hắn mất đi cơ hội tránh né
[ TM: ta đạp, ta đạp #$%^&*() ]
Nói thì chậm, khi đó thì nhanh, theo mưa tên bắn đi, ở trong rừng rậm bỗng nhiên hiện ra mười mấy hắc y nhân bịt mặt, trong đó một người lạnh lùng nhìn Tử Dạ liếc mắt một cái, vung tay lên, lạnh giọng quát
“Toàn bộ giết hết cho ta, một người cũng không lưu!”
Nói xong, liền huy động đao trong tay, hướng Tử Dạ đánh tới
Diệp Linh luôn được nuông chiều từ bé, được mọi người chăm bẵm trong lòng bàn tay, nào đã gặp qua tình cảnh này? Lập tức sợ tới mức hoa dung thất sắc, hai tay gắt gao giữ chặt ống tay áo Tử Dạ, không hề bận tâm hắn trên cánh tay phải có vết thương, run rẩy nói
” Dạ ca, thiếp không muốn chết, chàng cứu thiếp, cứu thiếp……”
Hai hàng lông mày Tử Dạ nhíu chặt, hắn cảm giác cánh tay phải của mình đã tê mất cảm giác, hơn nữa đầu có điểm mê muội, biết là địch nhân ở tên hạ kịch độc, mắt thấy hắc y nhân sẽ bổ nhào vào trước mặt hắn, hắn không khỏi theo bản năng mà đẩy Diệp Linh ra, nhưng không ngờ, Diệp Linh kinh hãi quá độ,thấy Tử Dạ đẩy nàng, cho rằng hắn muốn đem nàng đẩy hướng địch nhân, không khỏi thất thanh khóc rống, cả người giống như bạch tuộc gắt gao ôm chặt Tử Dạ