Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-5
Chương 5: Oán linh quấn thân
Cô vẫn luôn ở Ngũ Tiên Quan sao? Vậy giấc mộng thành thân với con rắn lớn thì sao, còn con chồn và toàn bộ mọi chuyện xảy ra ở biệt thự cổ là sao đây?
Chẳng lẽ đều là cô đang nằm mơ?
Đầu đau đớn rất khó chịu, cô dùng chăn che kín đầu mình không suy nghĩ tiếp những chuyện lộn xộn này nữa, lúc này bụng cô kêu ‘Ùng ục ùng ục’.
Bà ngoại nhìn cô đầy yêu thương:
- Đói bụng rồi à! Bà đi làm đồ ăn cho cháu.
Cô giơ tay sờ sờ bụng, hình như quái vật bên trong lại chuyển động theo cô, đạp vào lòng bàn tay của cô, cô sợ tới mức lập tức rụt tay lại, dường như nó cũng không có động tĩnh rồi.
Nhiều ngày rồi không được ăn cơm ngon vậy mà cô ăn hết đồ ăn bà ngoại làm cho, còn bất ngờ là không nôn một chút nào, chắc đây là bữa ăn ngon nhất từ lúc cô mang thai quái thai đó.
Bà ngoại không hỏi cô chuyện xà tiên, cũng không hỏi vì sao cô lại hôn mê trong Ngũ Tiên Quan, trái lại những tam cô lục bà trong thôn rất lắm chuyện, không có việc gì liền đến nhà cô, nhưng cô đều lấy cớ không thoải mái nên không gặp bọn họ.
Vài ngày liên tục không mơ giấc mộng kỳ lạ, cô tìm khắp toàn thân cũng không tìm được ngọc thạch màu mực, có lần cô làm bộ như vô ý hỏi bà ngoại chuyện biệt thự cổ, bà ngoại nói đó là vụ án giết người xảy ra trước đây, một nhà 35 mạng người không để lại một nhân chứng sống. Bà ngoại còn lặp đi lặp lại nói cô không được đi vào trong đó, cả ngọn núi đều vô cùng kỳ lạ.
35 mạng người sao? Rõ ràng cô nghe thấy nữ quỷ áo trắng nói 33 người mà, cũng có khả năng là mọi người đồn sai, hoặc bà ngoại nhớ lầm rồi.
Đêm nay trên trời không có mây, ánh trăng vô cùng tròn nhưng không sáng rực rỡ, mờ mờ ảo ảo như phủ một tầng lụa mỏng, bà ngoại nói đây gọi là trăng quầng, trăng quầng Bồ Tát đều đã nhắm mắt, bà bảo cô ngàn vạn lần không được ra cửa.
Bởi vì mấy ngày hôm trước trải qua chuyện biệt thự cổ, tuy có khả năng chỉ là một giấc mộng của cô, nhưng trong lòng cô luôn luôn bất an, trong lòng cất giấu tâm sự khó mà đi vào giấc ngủ.
Mãi đến sau nửa đêm, trong mơ màng cô nghe thấy tiếng người gõ cửa, mới đầu tưởng rằng mình nghe lầm, nhưng tiếng đập cửa vẫn truyền đến đứt quãng, cô gọi vài tiếng bà ngoại lại không nhận được trả lời.
- Tô Tô, bà là bà ngoại nha! Nhanh mở cửa cho bà.
Bà ngoại sao? Tiếng nói này là của bà ngoại à, nhưng sao lúc này bà ngoại có thể ở bên ngoài được chứ? Cô đứng dậy đi đến phòng bà ngoại, trên giường không có một bóng người.
Thật sự là bà ngoài, cô nhanh chóng chạy ra cửa lớn sân nhà chúng cô.
Nghe được tiếng bước chân của cô, giọng nói của bà ngoại ở ngoài cửa có chút vội vàng:
- Tô Tô, mở cửa nhanh.
Ngăn cách bởi cửa sắt cô có thể cảm nhận được gió lạnh bên ngoài, tay chạm vào khóa cửa cũng chần chừ rồi.
- Bà ngoại, muộn như vậy bà đi đâu thế?
- Cháu mở cửa trước, mở cửa xong bà lại nói với cháu.
Tuy là giọng nói của bà ngoại, nhưng ngữ khí lại kém bà ngoại rất nhiều, rốt cuộc người ngoài cửa là ai? Bà ngoại đi đâu rồi?
Người ngoài cửa dùng lực đẩy cửa sắt, cửa sắt cũ kỹ bị đẩy mạnh kêu ‘ken két ken két’, bà ngoại đâu có sức lực mạnh như vậy:
- Ai vậy?
Cô dán sát vào khe cửa nhìn ra ngoài, một hốc mắt trống rỗng xuất hiện trước mắt cô, cô sợ tới mức lùi về sau vài bước trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất. Vậy mà người ở bên ngoài lại là nữ quỷ mặc đồ màu đỏ trong biệt thự cổ, sao cô ta lại tìm đến nhà cô.
- Cô với tôi không cừu không oán, vì sao cô muốn quấn lấy tôi.
Cô khóc nức nở, bị sợ hãi vây quanh.
Một mùi hôi thối nhẹ nhàng bay đến, phía dưới cửa sắt có máu tiến vào, tốc độ di chuyển của máu rất nhanh, một lát sau cô đã ngồi trong vũng máu, trên ngón tay đều dính máu sền sệt.
- Cô giúp tôi báo thù, tôi sẽ bỏ qua cho cô.
Giọng nói sâu xa của nữ quỷ bay tới tai cô.
- Cô xem tôi như vậy, tôi đều không giải quyết được chuyện này, sao tôi có thể làm được.
Đây không phải là ép buộc sao?
- Tôi không thể rời khỏi nơi này, nhưng cô có thể rời đi, cô có thể đi tìm Đổng lang giúp cô.
- Đã qua nhiều năm như vậy rồi, nói không chừng Đổng lang của cô sớm đã chết rồi.
Lúc bà ngoại còn nhỏ bọn họ đều đã kết hôn, cho dù còn sống cũng sắp 100 tuổi rồi!
- Cho dù không chết, tôi có thể làm gì? Giúp cô giết chết ông ta sao? Hay là giảng đạo lý với ông ta?
Nữ quỷ ở ngoài cửa im lặng một lúc lâu, giọng nói sâu xa lại truyền đến:
- Tuy tôi không động vào cô được, nhưng tôi có thể giết chết bà ngoại cô bất cứ lúc nào, cô muốn trơ mắt nhìn bà ấy chết sao?
- Tô Tô, cứu bà - -
Nghe thấy tiếng bà ngoại kêu cứu, cô lập tức luống cuống:
- Tôi đồng ý với cô, tôi đồng ý với cô, cô mau thả bà ngoại tôi ra.
Nói xong cô kích động mở cửa sắt ra.
Đột nhiên nữ tử mặc đồ màu đỏ ở ngoài cửa nhào về phía cô, cô sợ tới mức trực tiếp ngẩn ra rồi.
Ngày hôm sau cô được bà ngoại đánh thức, lúc ấy cô mặc áo ngủ nằm ở sân gần cửa, cửa sắt còn mở ra:
- Tô Tô, sao cháu lại ngủ ở đây?
- Bà ngoại bà ngoại.
Nhìn thấy bà ngoại cô nhanh chóng ngồi dậy, kiểm tra xem bà có bị thương hay không:
- Sao đêm qua bà không ở trong phòng vậy? Bà đi đâu thế?
Bà ngoại nghe thấy lời cô nói liền giơ tay sờ sờ trán cô:
- Đứa nhỏ này cháu nói nhảm gì thế? Buổi tối bà đều ở trong phòng ngủ mà, sáng nay tỉnh dậy liền thấy cháu ngủ ở đây! Có phải tối qua cháu lại mơ thấy ác mộng rồi không?
Lại là ác mộng sao? Cô cảm thấy cô sắp không phân biệt được là hiện thực hay cảnh trong mơ rồi, rốt cuộc chuyện gì là giả chuyện gì là thật?
Bà ngoại đỡ cô vào phòng, lại lo lắng hỏi:
- Có phải lại mơ thấy hay không…
Bà ngoại muốn nói lại thôi, dường như vô cùng kiêng kị.
Đương nhiên là cô biết bà muốn hỏi chuyện gì:
- Không phải con rắn đó, đã lâu rồi cháu không mơ thấy nó nữa rồi.
Nghe cô nói như vậy, bà ngoại mới thoáng yên tâm. Chỉ là quả thật mấy ngày nay cô không mơ thấy con rắn lớn nữa, nếu không phải bụng lớn một chút, cô sắp không tin con rắn lớn tồn tại rồi.
Cùng ngày cô lại thu dọn một chút đồ trở về trường học, nói thật, cô cũng không biết vì sao cô phải trở về, nhưng luôn có một giọng nói lượn vòng trong đầu cô, cô còn có chuyện chưa có làm xong…
Bà ngoại vốn không đồng ý để cô trở về, một là bụng của cô càng lúc càng to, chắc chắn trường học không đồng ý để một học sinh nữ mang thai đi tới đi lui trong trường học, hai là những bạn học của cô không thân thiết với cô lắm, bà ngoại sợ bọn họ lại bắt nạt cô.
Nhưng cô kiên trì muốn quay lại đó, bà biết tình tình cô cố chấp, cũng không ngăn cản cô nữa.
Rời khỏi trường học hơn một tuần, khi cô đến ký túc xá ba bạn cùng phòng không có ở đó, dọc theo đường đi gặp được một số bạn học, dường như bọn họ không nhớ rõ chuyện cô mang thai rồi.
Trường học là như vậy đó, độ nóng qua đi liền không có người quan tâm nữa. Ngay sau đó lại có một chuyện càng kinh ngạc hơn nữa.
Cô vừa thu dọn giường xong, ba bạn cùng phòng đã quay về, từ lúc bọn họ đi vào ký túc xá cô đã chuẩn bị tốt nghênh đón khiêu khích châm chọc của bọn họ.
Nhưng mà không tưởng tượng được tình cảnh này.
- Tô Tô, cậu quay lại rồi à!
Trương Mộng đi tới nhiệt tình ôm lấy cánh tay cô:
- Lần này cậu xin nghỉ hơi lâu đó, chúng mình còn tưởng rằng cậu xảy ra chuyện gì rồi!
Trương Mộng là một trong ba người bạn cùng phòng của cô, cầm que thử thai của cô hô to gọi nhỏ khoe cho người khác nhìn xem. Cô dùng ánh mắt như nhìn người bệnh thần kinh nhìn cô ta, cô ta bị bệnh gì thế?
Chắc là không chịu nổi ánh mắt cô như vậy, cô ta ấm ức hỏi cô:
- Cậu làm sao thế? Mình đâu có đắc tội cậu gì mà?
Những lời này phải là cô hỏi cô mới đúng! Lúc trước mỗi ngày cô đều nhằm vào cô, rốt cuộc cô đắc tội cô ta chỗ nào chứ? Nhưng coi tình hình hiện giờ, chắc là hỏi cũng vô dụng.
Hai bạn cùng phòng khác là Miêu Miêu và Lưu Hoan Hoan cũng đã đi tới:
- Gì mà đắc tội hay không, quan hệ bốn người chúng ta ở trong ký túc xá tốt như vậy.
Tốt như vậy…
- Tô Tô, cậu trở về một chuyến béo không ít đó!
- Đúng vậy đúng vậy, bụng đã to thêm một vòng rồi, nên giảm béo đi.
Ba người bọn họ cậu một lời mình một câu, chỉ có một mình cô đứng đó như gặp quỷ vậy, trong một tuần cô trở về rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao bọn họ không đối xử xấu xa với cô như trước đây nữa? Còn quên chuyện cô mang thai rồi sao?
Quá kỳ lạ quá kỳ lạ, không phải cô lại nằm mơ đấy chứ? Cô véo mạnh đùi mình một cái, đau đớn - - hay là bọn họ đối xử với cô không tốt chỉ là giấc mộng của cô thôi?
Cô cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, cô không điên cũng sẽ uất ức, chỉ là bọn họ quên chuyện lúc trước cũng có chỗ tốt, cô có thể an tâm ở trong ký túc xá rồi.
Sau khi ăn cơm tối với nhóm Trương Mộng xong đã rất muộn, chúng cô liền chuẩn bị tắm rửa rồi đi ngủ, lúc soi gương vậy mà cô thấy trong gương không phải mình, mà là khuôn mặt nữ quỷ mặc đồ màu đỏ khi còn sống, trừng mắt nhìn lại nhìn, trong gương vẫn là mình gầy thành cằm nhọn như cũ.
Cô quan sát mấy ngày, dường như toàn bộ mọi người mất trí nhớ, không ai nhớ rõ chuyện cô mang thai, thậm chí chuyện xui xẻo của cô đều đã không nhớ rõ rồi.
Mấy ngày nay bọn họ đều ở chung với cô vô cùng hài hòa, tuy là như vậy nhưng mỗi ngày cô đều đã mệt muốn chết, thân thể mệt, Miêu Miêu còn cười nhạo cô, nói buổi tối chắc là cô đi làm trộm, nếu không thì sao bộ dạng suốt ngày ngủ bất tỉnh.
Nếu không phải mỗi ngày tỉnh lại hai tay của cô đều đã dính đầy máu tươi, cô nhất định sẽ tưởng rằng vì hoài quái thai mà cô thích ngủ.
Ngày đầu tiên khi cô ngửi được mùi máu tươi, còn tưởng rằng có chuyện gì xảy ra, sau đó liền nhìn thấy tay mình đầy máu, nghĩ chắc là ba người bạn cùng phòng làm để chỉnh cô, vậy mà đổ máu gà tiết vịt vào tay cô, nhưng sau khi cô xem xét vài lần, dường như bọn họ không biết chuyện này.
Ngày hôm sau cô mở mắt ra lại ngửi thấy mùi máu tươi, vươn hai tay ra đều đầy máu.
Ngày thứ ba cũng vậy, ngày thứ tư vẫn thế…
Cô lại bắt đầu bất an, vô số các nghĩ hiện lên trong đầu cô, nếu không phải đùa dai, vậy máu trên tay cô là có chuyện gì xảy ra? Có phải là máu người hay không? Nghĩ đến khả năng này, cô càng bất an hơn.
- Tô Tô, cậu phát ngốc gì thế?
Miêu Miêu đẩy cô đang thất thần.
Lúc này Lưu Hoan Hoan cũng đến gần:
- Nhất định là Tô Tô bị dọa vì vụ án giết người liên hoàn ở nhà họ Đổng, thật đáng sợ, mỗi đêm nhà bọn họ đều có người bị giết, không biết đêm nay là ai.
- Các cậu cũng đang nói vụ án giết người đó sao? Nghe nói đã chết vài người rồi mà cảnh sát lại không có một chút manh mối.
Dường như nữ sinh bên cạnh cũng cảm thấy có hứng thú với đề tài này.
- Chỉ là tập đoàn Đổng thị lớn như vậy, buôn bán khắp nơi trên toàn thế giới, chắc chắn có rất nhiều kẻ thù!
- Cậu đọc tiểu thuyết à? Bây giờ là xã hội pháp luật, lấy đâu ra nhiều kẻ thù như vậy chứ?
- Vậy cậu nói xem sao vụ án giết người này lại như vậy?
…
Bọn họ còn đang bàn luận xôn xao, cuối cùng cô cũng không nghe vào, nhà họ Đổng? Vụ án giết người liên hoàn? Mỗi đêm đều có người bị giết sao?
Đổng lang? Nữ quỷ mặc bộ đồ màu đỏ?
Cô nghĩ ngay đến ngày đó nữ quỷ mặc bộ đồ màu đỏ tới cửa nhà cô bảo cô giúp cô ta đi tìm Đổng lang, nhà họ Đổng và Đổng lang có thể có quan hệ hay không? Mà mỗi ngày cô tỉnh lại đều thấy tay mình đầy máu tươi…
------------
Dịch: Hà My
Biên tập: BảoNhi
Team: Bảo My
Bản dịch được cập nhật độc quyền tại ngày 30/09/2018Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Cô vẫn luôn ở Ngũ Tiên Quan sao? Vậy giấc mộng thành thân với con rắn lớn thì sao, còn con chồn và toàn bộ mọi chuyện xảy ra ở biệt thự cổ là sao đây?
Chẳng lẽ đều là cô đang nằm mơ?
Đầu đau đớn rất khó chịu, cô dùng chăn che kín đầu mình không suy nghĩ tiếp những chuyện lộn xộn này nữa, lúc này bụng cô kêu ‘Ùng ục ùng ục’.
Bà ngoại nhìn cô đầy yêu thương:
- Đói bụng rồi à! Bà đi làm đồ ăn cho cháu.
Cô giơ tay sờ sờ bụng, hình như quái vật bên trong lại chuyển động theo cô, đạp vào lòng bàn tay của cô, cô sợ tới mức lập tức rụt tay lại, dường như nó cũng không có động tĩnh rồi.
Nhiều ngày rồi không được ăn cơm ngon vậy mà cô ăn hết đồ ăn bà ngoại làm cho, còn bất ngờ là không nôn một chút nào, chắc đây là bữa ăn ngon nhất từ lúc cô mang thai quái thai đó.
Bà ngoại không hỏi cô chuyện xà tiên, cũng không hỏi vì sao cô lại hôn mê trong Ngũ Tiên Quan, trái lại những tam cô lục bà trong thôn rất lắm chuyện, không có việc gì liền đến nhà cô, nhưng cô đều lấy cớ không thoải mái nên không gặp bọn họ.
Vài ngày liên tục không mơ giấc mộng kỳ lạ, cô tìm khắp toàn thân cũng không tìm được ngọc thạch màu mực, có lần cô làm bộ như vô ý hỏi bà ngoại chuyện biệt thự cổ, bà ngoại nói đó là vụ án giết người xảy ra trước đây, một nhà 35 mạng người không để lại một nhân chứng sống. Bà ngoại còn lặp đi lặp lại nói cô không được đi vào trong đó, cả ngọn núi đều vô cùng kỳ lạ.
35 mạng người sao? Rõ ràng cô nghe thấy nữ quỷ áo trắng nói 33 người mà, cũng có khả năng là mọi người đồn sai, hoặc bà ngoại nhớ lầm rồi.
Đêm nay trên trời không có mây, ánh trăng vô cùng tròn nhưng không sáng rực rỡ, mờ mờ ảo ảo như phủ một tầng lụa mỏng, bà ngoại nói đây gọi là trăng quầng, trăng quầng Bồ Tát đều đã nhắm mắt, bà bảo cô ngàn vạn lần không được ra cửa.
Bởi vì mấy ngày hôm trước trải qua chuyện biệt thự cổ, tuy có khả năng chỉ là một giấc mộng của cô, nhưng trong lòng cô luôn luôn bất an, trong lòng cất giấu tâm sự khó mà đi vào giấc ngủ.
Mãi đến sau nửa đêm, trong mơ màng cô nghe thấy tiếng người gõ cửa, mới đầu tưởng rằng mình nghe lầm, nhưng tiếng đập cửa vẫn truyền đến đứt quãng, cô gọi vài tiếng bà ngoại lại không nhận được trả lời.
- Tô Tô, bà là bà ngoại nha! Nhanh mở cửa cho bà.
Bà ngoại sao? Tiếng nói này là của bà ngoại à, nhưng sao lúc này bà ngoại có thể ở bên ngoài được chứ? Cô đứng dậy đi đến phòng bà ngoại, trên giường không có một bóng người.
Thật sự là bà ngoài, cô nhanh chóng chạy ra cửa lớn sân nhà chúng cô.
Nghe được tiếng bước chân của cô, giọng nói của bà ngoại ở ngoài cửa có chút vội vàng:
- Tô Tô, mở cửa nhanh.
Ngăn cách bởi cửa sắt cô có thể cảm nhận được gió lạnh bên ngoài, tay chạm vào khóa cửa cũng chần chừ rồi.
- Bà ngoại, muộn như vậy bà đi đâu thế?
- Cháu mở cửa trước, mở cửa xong bà lại nói với cháu.
Tuy là giọng nói của bà ngoại, nhưng ngữ khí lại kém bà ngoại rất nhiều, rốt cuộc người ngoài cửa là ai? Bà ngoại đi đâu rồi?
Người ngoài cửa dùng lực đẩy cửa sắt, cửa sắt cũ kỹ bị đẩy mạnh kêu ‘ken két ken két’, bà ngoại đâu có sức lực mạnh như vậy:
- Ai vậy?
Cô dán sát vào khe cửa nhìn ra ngoài, một hốc mắt trống rỗng xuất hiện trước mắt cô, cô sợ tới mức lùi về sau vài bước trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất. Vậy mà người ở bên ngoài lại là nữ quỷ mặc đồ màu đỏ trong biệt thự cổ, sao cô ta lại tìm đến nhà cô.
- Cô với tôi không cừu không oán, vì sao cô muốn quấn lấy tôi.
Cô khóc nức nở, bị sợ hãi vây quanh.
Một mùi hôi thối nhẹ nhàng bay đến, phía dưới cửa sắt có máu tiến vào, tốc độ di chuyển của máu rất nhanh, một lát sau cô đã ngồi trong vũng máu, trên ngón tay đều dính máu sền sệt.
- Cô giúp tôi báo thù, tôi sẽ bỏ qua cho cô.
Giọng nói sâu xa của nữ quỷ bay tới tai cô.
- Cô xem tôi như vậy, tôi đều không giải quyết được chuyện này, sao tôi có thể làm được.
Đây không phải là ép buộc sao?
- Tôi không thể rời khỏi nơi này, nhưng cô có thể rời đi, cô có thể đi tìm Đổng lang giúp cô.
- Đã qua nhiều năm như vậy rồi, nói không chừng Đổng lang của cô sớm đã chết rồi.
Lúc bà ngoại còn nhỏ bọn họ đều đã kết hôn, cho dù còn sống cũng sắp 100 tuổi rồi!
- Cho dù không chết, tôi có thể làm gì? Giúp cô giết chết ông ta sao? Hay là giảng đạo lý với ông ta?
Nữ quỷ ở ngoài cửa im lặng một lúc lâu, giọng nói sâu xa lại truyền đến:
- Tuy tôi không động vào cô được, nhưng tôi có thể giết chết bà ngoại cô bất cứ lúc nào, cô muốn trơ mắt nhìn bà ấy chết sao?
- Tô Tô, cứu bà - -
Nghe thấy tiếng bà ngoại kêu cứu, cô lập tức luống cuống:
- Tôi đồng ý với cô, tôi đồng ý với cô, cô mau thả bà ngoại tôi ra.
Nói xong cô kích động mở cửa sắt ra.
Đột nhiên nữ tử mặc đồ màu đỏ ở ngoài cửa nhào về phía cô, cô sợ tới mức trực tiếp ngẩn ra rồi.
Ngày hôm sau cô được bà ngoại đánh thức, lúc ấy cô mặc áo ngủ nằm ở sân gần cửa, cửa sắt còn mở ra:
- Tô Tô, sao cháu lại ngủ ở đây?
- Bà ngoại bà ngoại.
Nhìn thấy bà ngoại cô nhanh chóng ngồi dậy, kiểm tra xem bà có bị thương hay không:
- Sao đêm qua bà không ở trong phòng vậy? Bà đi đâu thế?
Bà ngoại nghe thấy lời cô nói liền giơ tay sờ sờ trán cô:
- Đứa nhỏ này cháu nói nhảm gì thế? Buổi tối bà đều ở trong phòng ngủ mà, sáng nay tỉnh dậy liền thấy cháu ngủ ở đây! Có phải tối qua cháu lại mơ thấy ác mộng rồi không?
Lại là ác mộng sao? Cô cảm thấy cô sắp không phân biệt được là hiện thực hay cảnh trong mơ rồi, rốt cuộc chuyện gì là giả chuyện gì là thật?
Bà ngoại đỡ cô vào phòng, lại lo lắng hỏi:
- Có phải lại mơ thấy hay không…
Bà ngoại muốn nói lại thôi, dường như vô cùng kiêng kị.
Đương nhiên là cô biết bà muốn hỏi chuyện gì:
- Không phải con rắn đó, đã lâu rồi cháu không mơ thấy nó nữa rồi.
Nghe cô nói như vậy, bà ngoại mới thoáng yên tâm. Chỉ là quả thật mấy ngày nay cô không mơ thấy con rắn lớn nữa, nếu không phải bụng lớn một chút, cô sắp không tin con rắn lớn tồn tại rồi.
Cùng ngày cô lại thu dọn một chút đồ trở về trường học, nói thật, cô cũng không biết vì sao cô phải trở về, nhưng luôn có một giọng nói lượn vòng trong đầu cô, cô còn có chuyện chưa có làm xong…
Bà ngoại vốn không đồng ý để cô trở về, một là bụng của cô càng lúc càng to, chắc chắn trường học không đồng ý để một học sinh nữ mang thai đi tới đi lui trong trường học, hai là những bạn học của cô không thân thiết với cô lắm, bà ngoại sợ bọn họ lại bắt nạt cô.
Nhưng cô kiên trì muốn quay lại đó, bà biết tình tình cô cố chấp, cũng không ngăn cản cô nữa.
Rời khỏi trường học hơn một tuần, khi cô đến ký túc xá ba bạn cùng phòng không có ở đó, dọc theo đường đi gặp được một số bạn học, dường như bọn họ không nhớ rõ chuyện cô mang thai rồi.
Trường học là như vậy đó, độ nóng qua đi liền không có người quan tâm nữa. Ngay sau đó lại có một chuyện càng kinh ngạc hơn nữa.
Cô vừa thu dọn giường xong, ba bạn cùng phòng đã quay về, từ lúc bọn họ đi vào ký túc xá cô đã chuẩn bị tốt nghênh đón khiêu khích châm chọc của bọn họ.
Nhưng mà không tưởng tượng được tình cảnh này.
- Tô Tô, cậu quay lại rồi à!
Trương Mộng đi tới nhiệt tình ôm lấy cánh tay cô:
- Lần này cậu xin nghỉ hơi lâu đó, chúng mình còn tưởng rằng cậu xảy ra chuyện gì rồi!
Trương Mộng là một trong ba người bạn cùng phòng của cô, cầm que thử thai của cô hô to gọi nhỏ khoe cho người khác nhìn xem. Cô dùng ánh mắt như nhìn người bệnh thần kinh nhìn cô ta, cô ta bị bệnh gì thế?
Chắc là không chịu nổi ánh mắt cô như vậy, cô ta ấm ức hỏi cô:
- Cậu làm sao thế? Mình đâu có đắc tội cậu gì mà?
Những lời này phải là cô hỏi cô mới đúng! Lúc trước mỗi ngày cô đều nhằm vào cô, rốt cuộc cô đắc tội cô ta chỗ nào chứ? Nhưng coi tình hình hiện giờ, chắc là hỏi cũng vô dụng.
Hai bạn cùng phòng khác là Miêu Miêu và Lưu Hoan Hoan cũng đã đi tới:
- Gì mà đắc tội hay không, quan hệ bốn người chúng ta ở trong ký túc xá tốt như vậy.
Tốt như vậy…
- Tô Tô, cậu trở về một chuyến béo không ít đó!
- Đúng vậy đúng vậy, bụng đã to thêm một vòng rồi, nên giảm béo đi.
Ba người bọn họ cậu một lời mình một câu, chỉ có một mình cô đứng đó như gặp quỷ vậy, trong một tuần cô trở về rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao bọn họ không đối xử xấu xa với cô như trước đây nữa? Còn quên chuyện cô mang thai rồi sao?
Quá kỳ lạ quá kỳ lạ, không phải cô lại nằm mơ đấy chứ? Cô véo mạnh đùi mình một cái, đau đớn - - hay là bọn họ đối xử với cô không tốt chỉ là giấc mộng của cô thôi?
Cô cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, cô không điên cũng sẽ uất ức, chỉ là bọn họ quên chuyện lúc trước cũng có chỗ tốt, cô có thể an tâm ở trong ký túc xá rồi.
Sau khi ăn cơm tối với nhóm Trương Mộng xong đã rất muộn, chúng cô liền chuẩn bị tắm rửa rồi đi ngủ, lúc soi gương vậy mà cô thấy trong gương không phải mình, mà là khuôn mặt nữ quỷ mặc đồ màu đỏ khi còn sống, trừng mắt nhìn lại nhìn, trong gương vẫn là mình gầy thành cằm nhọn như cũ.
Cô quan sát mấy ngày, dường như toàn bộ mọi người mất trí nhớ, không ai nhớ rõ chuyện cô mang thai, thậm chí chuyện xui xẻo của cô đều đã không nhớ rõ rồi.
Mấy ngày nay bọn họ đều ở chung với cô vô cùng hài hòa, tuy là như vậy nhưng mỗi ngày cô đều đã mệt muốn chết, thân thể mệt, Miêu Miêu còn cười nhạo cô, nói buổi tối chắc là cô đi làm trộm, nếu không thì sao bộ dạng suốt ngày ngủ bất tỉnh.
Nếu không phải mỗi ngày tỉnh lại hai tay của cô đều đã dính đầy máu tươi, cô nhất định sẽ tưởng rằng vì hoài quái thai mà cô thích ngủ.
Ngày đầu tiên khi cô ngửi được mùi máu tươi, còn tưởng rằng có chuyện gì xảy ra, sau đó liền nhìn thấy tay mình đầy máu, nghĩ chắc là ba người bạn cùng phòng làm để chỉnh cô, vậy mà đổ máu gà tiết vịt vào tay cô, nhưng sau khi cô xem xét vài lần, dường như bọn họ không biết chuyện này.
Ngày hôm sau cô mở mắt ra lại ngửi thấy mùi máu tươi, vươn hai tay ra đều đầy máu.
Ngày thứ ba cũng vậy, ngày thứ tư vẫn thế…
Cô lại bắt đầu bất an, vô số các nghĩ hiện lên trong đầu cô, nếu không phải đùa dai, vậy máu trên tay cô là có chuyện gì xảy ra? Có phải là máu người hay không? Nghĩ đến khả năng này, cô càng bất an hơn.
- Tô Tô, cậu phát ngốc gì thế?
Miêu Miêu đẩy cô đang thất thần.
Lúc này Lưu Hoan Hoan cũng đến gần:
- Nhất định là Tô Tô bị dọa vì vụ án giết người liên hoàn ở nhà họ Đổng, thật đáng sợ, mỗi đêm nhà bọn họ đều có người bị giết, không biết đêm nay là ai.
- Các cậu cũng đang nói vụ án giết người đó sao? Nghe nói đã chết vài người rồi mà cảnh sát lại không có một chút manh mối.
Dường như nữ sinh bên cạnh cũng cảm thấy có hứng thú với đề tài này.
- Chỉ là tập đoàn Đổng thị lớn như vậy, buôn bán khắp nơi trên toàn thế giới, chắc chắn có rất nhiều kẻ thù!
- Cậu đọc tiểu thuyết à? Bây giờ là xã hội pháp luật, lấy đâu ra nhiều kẻ thù như vậy chứ?
- Vậy cậu nói xem sao vụ án giết người này lại như vậy?
…
Bọn họ còn đang bàn luận xôn xao, cuối cùng cô cũng không nghe vào, nhà họ Đổng? Vụ án giết người liên hoàn? Mỗi đêm đều có người bị giết sao?
Đổng lang? Nữ quỷ mặc bộ đồ màu đỏ?
Cô nghĩ ngay đến ngày đó nữ quỷ mặc bộ đồ màu đỏ tới cửa nhà cô bảo cô giúp cô ta đi tìm Đổng lang, nhà họ Đổng và Đổng lang có thể có quan hệ hay không? Mà mỗi ngày cô tỉnh lại đều thấy tay mình đầy máu tươi…
------------
Dịch: Hà My
Biên tập: BảoNhi
Team: Bảo My
Bản dịch được cập nhật độc quyền tại ngày 30/09/2018Đọc nhanh tại Vietwriter.com