Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-24
Chương 24: Học viện đáng sợ
Màn đêm buông xuống, đèn trong trường học sáng trưng, cô ôm Diệp Tử tiếp tục xem xét quanh trường học với Chung Linh, sợ lại làm Linh Mộc thuận lợi.
Mà trường học cũng đã thông báo với tất cả học sinh ngày mai không cần đi học, còn chuyển tất cả sinh viên trong ký túc xá đến một khách sạn trong nội thành. Lần này hiệu trưởng cũng là lấy hết vốn gốc, cảnh sát còn chưa đi đã đặt rất nhiều xe buýt, do cảnh sát hộ tống trên đường.
Nếu lại có người bị hại nữa, chắc là cái ghế hiệu trưởng sẽ không giữ được, nói không chừng còn không có cha mẹ bằng lòng cho con mình tới trường này học.
Cô và Chung Linh đi dạo vòng quanh trường một vòng, lại đi đến ký túc xá nữ sinh, từ xa đã thấy có ánh lửa, vô cùng rõ ràng trong ban đêm, chúng cô nhanh chóng đi tới.
Nhưng lúc chúng cô đi tới đó không có bóng dáng của ai, chỉ có một đống tiền giấy sắp cháy hết, Chung Linh nhìn cô, dường như muốn nghe xem cô có ý kiến gì không:
- Chắc không phải là Linh Mộc làm đâu! Cô ta không có việc gì làm đốt tiền mã làm gì? Đốt cho mình sao?
Ngay khi chúng cô đang nói chuyện, phía trước có người chạy qua, Chung Linh nhìn bụng của cô:
- Cô đuổi theo, Diệp Tử cô ở với Tô Tô.
Chung Linh nói xong liền đuổi theo, tuy cô mang thai chạy có chút chậm, nhưng không thể không làm chuyện gì được! Cũng đi theo sau Chung Linh, nhưng tốc độ của bọn họ quá nhanh, lập tức bỏ lại cô.
- Diệp Tử, cô xem bọn họ đi đâu rồi?
- Hình như lúc trước gặp chuyện không may ở tòa nhà này! Cô còn dám đi không?
Bởi vì hiện giờ trong trường học đã không còn ai, Diệp Tử cũng không cần phải nói nhỏ nữa.
Đương nhiên cô không dám đi, nhưng nếu cô nói ra nhất định sẽ bị Diệp Tử cười nhạo:
- Không phải có tôi ở đây sao? tôi cũng là quỷ hồn đó!
Chẳng qua thật sự gặp quỷ cô sẽ để Diệp Tử đánh nhau!
Đi tới dưới tầng, cô còn kiểm tra xem ngọc thạch treo trên cổ còn hay không, mới thật cẩn thận bước từng bước một lên cầu thang.
Càng tới gần tầng 4 cô càng sợ hãi, may mà có Diệp Tử ở đây:
- Diệp Tử, tôi giao mình và con rắn nhỏ cho ngươi!
- Cô cảm thấy nói như vậy với một con thỏ trắng nhỏ đáng yêu thích hợp không?
Diệp Tử chớp chớp mắt thỏ khinh bỉ nói:
- Bây giờ hồn phách của cô chỉ bám vào trên con thỏ này thôi, không có năng lực bảo vệ cô, cô tự cầu phúc đi!
Khi nói chuyện chúng cô đã đi tới tầng 4, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Chung Linh như cũ:
- Cô chắc chắn Chung Linh đến đây sao?
- Chắc là vậy!
- Chắc là vậy sao?
Quả nhiên Diệp Tử không đáng tin, vậy mà cô thật sự tin cô ấy:
- Cô có biết nơi này vô cùng đáng sợ không? Nếu Linh Mộc thật sự ở trong này, ai cũng không cứu được chúng ta, cô đúng là con thỏ ngu ngốc.
- Được rồi, cô có thấy phiền không! Cô phải nhớ kỹ cô là vợ của xà tiên, cho dù không nể mặt cô, những quỷ hồn yêu quái gì đó cũng phải nể mặt Huyền Dạ đại nhân chứ!
- Anh ấy có mặt mũi lớn vậy!
Cô cũng không phải không dùng thân phận này dọa người, người ta căn bản không có phản ứng với cô hiểu không!
Cãi nhau ầm ĩ với Diệp Tử vậy mà cô quên mất sợ hãi, tìm khắp 6 tầng cũng không thấy Chung Linh, ngay cả một con chuột cũng không có.
Ngay lúc chúng cô chuẩn bị đi qua tầng 4, đột nhiên đèn bắp đầu chớp lóe chớp lóe, còn có gió thổi nữa, cô vô cùng quen thuộc bầu không khí đáng sợ này:
- Diệp Tử, chúng ta sắp chuẩn bị chạy…
- Cô đừng hù dọa mình có được không? Có lẽ là điện áp thấp thôi.
- Đương nhiên tôi cũng hi vọng mình suy nghĩ nhiều rồi…
Mới nói xong câu đó, góc rẽ cầu thang xuất hiện một nữ sinh tóc dài mặc đồng phục, cô ta chậm rãi đi về phía này, sao lúc này lại có sinh viên xuất hiện ở đây?
- Diệp Tử, người đó là quỷ đúng không!
- Vô nghĩa, mau chạy đi!
Diệp Tử nhanh chóng dùng móng vuốt thỏ của cô ấy vỗ cô.
Nhưng nữ sinh tóc dài chắn đường xuống tầng chúng cô đi, chạy thế nào chứ? Chẳng lẽ muốn tiếp tục đi lên tầng 6 sao?
Lúc cô đang nghĩ xem nên tránh cô ta rời khỏi tòa dạy học như thế nào, bỗng nhiên nữ sinh tóc dài quay đầu lại, cô nhìn thấy khóe mắt cô ta có vài giọt máu chảy ra, cười vô cùng quỷ dị, sau đó nhanh chóng đi về phía cô.
- A - -
Cô đâu quan tâm mình là phụ nữ có thai, nhanh chóng chạy về phía trước, những lời nói với Diệp Tử lúc trước chỉ là đùa thôi, cô ôm chặt lấy Diệp Tử trong lòng, sợ đến mức cánh tay mềm nhũn, thiếu chút nữa ném cô ấy xuống đất. Lúc nữ sinh tóc dài sắp đuổi kịp cô, có một quả bóng lăn từ phía trước tới.
Quả bóng lăn mạnh vào chân cô, cô nhìn kỹ đâu phải là quả bóng gì, là một cái đầu người máu chảy đầm đìa, đôi mắt còn nhìn chằm chằm cô.
Cô sợ tới mức bảy hồn ít đi ba hồn, đá mạnh vào cái đầu người văng ra xa.
Nữ sinh tóc dài ở phía sau nắm lấy bờ vai cô:
- Cứu cứu cô, cứu cứu tôi…
Cô cũng hi vọng ai đó có thể cứu cô!
Nữ sinh tóc dài dán sát vào lưng cô, thổi hơi lạnh vào tai cô, hai tay cũng đặt lên bờ vai cô ôm chặt lấy.
- Đi theo tôi đi! Nhanh đi theo tôi đi!
Cô tự mình chơi đi! Cô không muốn đi theo cô, cô liều mạng vùng vẫy, nhưng cô ta càng quấn chặt hơn, thậm chí cô còn cảm thấy nhiệt độ cơ thể mình đang giảm xuống.
Đúng rồi, Liễu Huyền Dạ, cuối cùng cô cũng nhớ tới Liễu Huyền Dạ.
Cô không để ý tới nữ sinh tóc dài đang nắm lấy bả vai cô sắp bóp nát xương cốt của cô ra, một tay ôm lấy Diệp Tử, một tay lấy ngọc thạch ra:
- Liễu Huyền Dạ, Liễu Huyền Dạ - -
Vừa gọi tiếng thứ hai, liền nghe nữ sinh tóc dài đang dán sát vào lưng cô hét ầm lên, lúc cô ta buông tay ra móng tay dài xẹt qua lưng cô, đau đớn làm cô nhe răng trợn mắt, cô quay đầu liền thấy Liễu Huyền Dạ vung tay lên đánh cô ta hồn phi phách tán.
Nhanh như vậy?
- Đã sớm nói với em rồi mà!
- Nói với tôi gì chứ? Đây không phải là tôi gây thêm phiền phức, đây là phân tán lực chú ý của kẻ địch.
Cô nhỏ giọng nói thầm, nhưng giống như đứa bé làm sai chuyện đứng trước mặt Liễu Huyền Dạ.
Ngay lúc Liễu Huyền Dạ tiếp tục dạy dỗ cô, Diệp Tử ở trong lòng kêu lên:
- Lại tới nữa lại tới nữa.
Cô ngẩng đầu liền thấy rất nhiều đầu người máu chảy đầm đìa bay tới, trừng đôi mắt há hốc miệng, hình ảnh vô cùng đáng sợ, cô lập tức trốn ra sau Liễu Huyền Dạ.
Kết quả anh liền đánh bay đầu bọn chúng, Chung Linh cũng chạy đến:
- Linh Mộc đâu?
Cô lắc đầu:
- Tôi không thấy Linh Mộc.
Chỉ là nhìn tình hình chắc là ở gần đây! Quả nhiên sau khi Liễu Huyền Dạ giải quyết những người đó xong, Linh Mộc mặc quần áo màu đỏ xuất hiện trước mặt chúng cô.
Cô ta vẫn đẹp như lần đầu tiên cô gặp, chẳng qua trong mắt luôn là lạnh lùng:
- Xem ra các người muốn đối nghịch với tôi rồi.
- Cô giết nhiều người như vậy? Còn muốn chúng tôi bỏ qua cho cô sao?
Chung Linh xông lên đầu tiên.
Tuy cô không hiểu chiêu thức pháp thuật của bọn họ, nhưng cảm nhận được rõ ràng Linh Mộc rất lợi hại, cô ta đối phó với Chung Linh một cách điêu luyện, mà Chung Linh gần như không đến gần cô ta được.
Cô kéo áo Liễu Huyền Dạ:
- Anh không định giúp đỡ sao?
- Trừ phi uy hiếp đến an toàn của em, chuyện của những người này anh không nhúng tay.
Hình như là như vậy…! Liễu Huyền Dạ đều đứng ở một bên xem náo nhiệt nhiều lần, hình như chỉ lúc những ma quỷ muốn làm hại cô mới ra tay.
- Nhưng Chung Linh sắp không đánh lại cô ta rồi…
Liễu Huyền Dạ vẫn làm như việc này không liên quan đến mình, may mà Trương Doãn Hiên chạy tới đúng lúc, liên thủ với Chung Linh đối phó Linh Mộc, cũng giống như Chung Linh anh ta cầm một thanh kiếm gỗ, nhưng Chung Linh quen dùng lá bùa.
Nhưng đấu mấy chiêu, Trương Doãn Hiên và Chung Linh bắt đầu lực bất tòng tâm, cô nhìn thấy Chung Linh ngã xuống mặt đất rồ đứng dậy tiếp tục chiến đấu nhiều lần.
Diệp Tử ở trong lòng cô không đợi được, vỗ vỗ cô bảo nhanh nghĩ biện pháp đi, cô cũng không có biện pháp nha! Liễu Huyền Dạ không nghe lời cô nói, cô lại không sai bảo anh được.
Linh Mộc đánh rơi kiếm của Trương Doãn Hiên xuống đất, lại bóp chặt lấy cổ Chung Linh:
- Chắn đường tôi nhất định phải chết, Chung Linh, cô vốn có ân với tôi, tôi không muốn làm hại cô, là cô tự tìm.
- Đời này chuyện cô làm sai duy nhất chính là coi cô như bạn, tốt nhất là cô giết cô đi, cho dù cô biến thành quỷ cũng cần phải diệt trừ cô.
Nhìn khóe miệng Chung Linh không ngừng tràn ra máu, cô và Diệp Tử sốt ruột rồi.
Làm sao bây giờ làm sao bây giờ?
Liễu Huyền Dạ nói chỉ cần cô có nguy hiểm anh sẽ ra tay, cô làm mình gặp nguy hiểm là được rồi. Cô ném Diệp Tử lên mặt đất thừa dịp Liễu Huyền Dạ không chú ý xông tới trước mặt Linh Mộc.
Linh Mộc nhìn cô một cái:
- Lại là cô? Còn muốn tôi bám vào người à?
Cô có thể nghe thấy tiếng cổ Chung Linh bị cô ta bóp, bắt đầu mở miệng không chút đắn đo:
- Vậy cô bỏ qua cho Chung Linh đi, bám vào người cô.
Linh Mộc nghi ngờ nhìn cô, dường như đang suy đoán ý đồ của cô:
- Muốn chết như vậy sao?
- Linh Mộc, cô thật sự không nhớ rõ tôi sao? Tôi là Tô Tô đây! Chuyện ở thôn Chúc Gia, cô quên rồi sao?
Cô muốn để Linh Mộc nhớ rõ cô, sau đó cảm hóa cô ta.
- Thôn Chúc Gia sao?
Nghe thấy vậy, quả nhiên Linh Mộc có phản ứng:
- Sao cô lại biết nơi đó? Tô Tô?
Cô ta vẫn còn tiếp tục nghĩ lại, cô không biết rốt cuộc đã qua bao nhiêu năm, mấy trăm năm hay là mấy ngàn năm, nhưng vẫn nhìn Linh Mộc đầy chờ mong.
- Làm sao có thê?
Dường như cô ta nhớ ra chuyện gì đó, cúi đầu nhìn bụng của cô:
- Cô là Tô Tô sao?
- Đúng vậy, tôi là Tô Tô, có phải cô nhớ ra tôi rồi không?
Cô sốt ruột nói:
- Tôi tìm cô rất lâu, nhưng tìm khắp nơi đều không thấy cô, sau đó mới biết cô…
Mới biết cô làm nhiều chuyện sai như vậy.
Dường như Linh Mộc bắt đầu tin tưởng lời nói của cô, buông Chung Linh ra, Chung Linh lập tức ngã ngồi dưới đất, Trương Doãn Hiên té trên mặt đất cũng đứng dậy đỡ lấy cô ấy đến một bên.
- Vậy mà cô sống lâu như vậy? Không đúng…
Dường như Linh Mộc không nghĩ ra sao cô lại xuất hiện ở nơi này, nhưng đột nhiên đôi mắt của cô ta trở nên ưu thương:
- Vậy cô nên hiểu tôi hơn bất luận kẻ nào chứ, tôi chỉ muốn sống thật tốt, nhưng bọn họ muốn thiêu chết tôi, cho nên bọn họ đều đáng chết, mà người nhà họ Trương…
Linh Mộc chỉ Trương Doãn Hiên:
- Nếu không có bọn họ, tôi cũng sẽ không gặp phải những chuyện này, tôi chỉ báo thù cho mình thôi, bọn họ giết tôicòn phong ấn hồn phách của tôi nữa.
Cảm xúc của Linh Mộc càng không khống chế được:
- Tô Tô, rốt cuộc tôi đã làm sai chuyện gì chứ? Là thế giới này có lỗi với tôi, tôi chỉ vì mình tìm công đạo mà thôi.
Đây là lần đầu tiên cô thấy quỷ rơi nước mắt, đỏ sẫm như máu vậy, cũng là lần đầu tiên cô bị quỷ nói á khẩu không trả lời được.
- Tôi quen một quỷ sai, để người đó mang cô đi đầu thai có được không?
- Tô Tô, cô vẫn đơn thuần như vậy… tôi không còn là Linh Mộc cô quen nữa rồi.
Linh Mộc chậm rãi đi về phía cô, nhẹ nhàng ôm lấy cô nói nhỏ bên tai:
- Thực xin lỗi, Tô Tô.
Cô còn đắm chìm trong đau thương của cô ta, Linh Mộc lại nhằm về phía Chung Linh, hành động của cô nhanh hơn não, không hề nghĩ ngợi chắn trước mặt Chung Linh.
Ngay lúc Linh Mộc sắp đụng tới cô, Liễu Huyền Dạ xuất hiện sau lưng cô ta, cô khẩn trương lớn tiếng ngăn cản:
- Đừng mà!
----------
Dịch: Hà My
Biên tập: BảoNhi
Team: Bảo My
Bản dịch được cập nhật độc quyền tại ngày 10/10/2018Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Màn đêm buông xuống, đèn trong trường học sáng trưng, cô ôm Diệp Tử tiếp tục xem xét quanh trường học với Chung Linh, sợ lại làm Linh Mộc thuận lợi.
Mà trường học cũng đã thông báo với tất cả học sinh ngày mai không cần đi học, còn chuyển tất cả sinh viên trong ký túc xá đến một khách sạn trong nội thành. Lần này hiệu trưởng cũng là lấy hết vốn gốc, cảnh sát còn chưa đi đã đặt rất nhiều xe buýt, do cảnh sát hộ tống trên đường.
Nếu lại có người bị hại nữa, chắc là cái ghế hiệu trưởng sẽ không giữ được, nói không chừng còn không có cha mẹ bằng lòng cho con mình tới trường này học.
Cô và Chung Linh đi dạo vòng quanh trường một vòng, lại đi đến ký túc xá nữ sinh, từ xa đã thấy có ánh lửa, vô cùng rõ ràng trong ban đêm, chúng cô nhanh chóng đi tới.
Nhưng lúc chúng cô đi tới đó không có bóng dáng của ai, chỉ có một đống tiền giấy sắp cháy hết, Chung Linh nhìn cô, dường như muốn nghe xem cô có ý kiến gì không:
- Chắc không phải là Linh Mộc làm đâu! Cô ta không có việc gì làm đốt tiền mã làm gì? Đốt cho mình sao?
Ngay khi chúng cô đang nói chuyện, phía trước có người chạy qua, Chung Linh nhìn bụng của cô:
- Cô đuổi theo, Diệp Tử cô ở với Tô Tô.
Chung Linh nói xong liền đuổi theo, tuy cô mang thai chạy có chút chậm, nhưng không thể không làm chuyện gì được! Cũng đi theo sau Chung Linh, nhưng tốc độ của bọn họ quá nhanh, lập tức bỏ lại cô.
- Diệp Tử, cô xem bọn họ đi đâu rồi?
- Hình như lúc trước gặp chuyện không may ở tòa nhà này! Cô còn dám đi không?
Bởi vì hiện giờ trong trường học đã không còn ai, Diệp Tử cũng không cần phải nói nhỏ nữa.
Đương nhiên cô không dám đi, nhưng nếu cô nói ra nhất định sẽ bị Diệp Tử cười nhạo:
- Không phải có tôi ở đây sao? tôi cũng là quỷ hồn đó!
Chẳng qua thật sự gặp quỷ cô sẽ để Diệp Tử đánh nhau!
Đi tới dưới tầng, cô còn kiểm tra xem ngọc thạch treo trên cổ còn hay không, mới thật cẩn thận bước từng bước một lên cầu thang.
Càng tới gần tầng 4 cô càng sợ hãi, may mà có Diệp Tử ở đây:
- Diệp Tử, tôi giao mình và con rắn nhỏ cho ngươi!
- Cô cảm thấy nói như vậy với một con thỏ trắng nhỏ đáng yêu thích hợp không?
Diệp Tử chớp chớp mắt thỏ khinh bỉ nói:
- Bây giờ hồn phách của cô chỉ bám vào trên con thỏ này thôi, không có năng lực bảo vệ cô, cô tự cầu phúc đi!
Khi nói chuyện chúng cô đã đi tới tầng 4, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Chung Linh như cũ:
- Cô chắc chắn Chung Linh đến đây sao?
- Chắc là vậy!
- Chắc là vậy sao?
Quả nhiên Diệp Tử không đáng tin, vậy mà cô thật sự tin cô ấy:
- Cô có biết nơi này vô cùng đáng sợ không? Nếu Linh Mộc thật sự ở trong này, ai cũng không cứu được chúng ta, cô đúng là con thỏ ngu ngốc.
- Được rồi, cô có thấy phiền không! Cô phải nhớ kỹ cô là vợ của xà tiên, cho dù không nể mặt cô, những quỷ hồn yêu quái gì đó cũng phải nể mặt Huyền Dạ đại nhân chứ!
- Anh ấy có mặt mũi lớn vậy!
Cô cũng không phải không dùng thân phận này dọa người, người ta căn bản không có phản ứng với cô hiểu không!
Cãi nhau ầm ĩ với Diệp Tử vậy mà cô quên mất sợ hãi, tìm khắp 6 tầng cũng không thấy Chung Linh, ngay cả một con chuột cũng không có.
Ngay lúc chúng cô chuẩn bị đi qua tầng 4, đột nhiên đèn bắp đầu chớp lóe chớp lóe, còn có gió thổi nữa, cô vô cùng quen thuộc bầu không khí đáng sợ này:
- Diệp Tử, chúng ta sắp chuẩn bị chạy…
- Cô đừng hù dọa mình có được không? Có lẽ là điện áp thấp thôi.
- Đương nhiên tôi cũng hi vọng mình suy nghĩ nhiều rồi…
Mới nói xong câu đó, góc rẽ cầu thang xuất hiện một nữ sinh tóc dài mặc đồng phục, cô ta chậm rãi đi về phía này, sao lúc này lại có sinh viên xuất hiện ở đây?
- Diệp Tử, người đó là quỷ đúng không!
- Vô nghĩa, mau chạy đi!
Diệp Tử nhanh chóng dùng móng vuốt thỏ của cô ấy vỗ cô.
Nhưng nữ sinh tóc dài chắn đường xuống tầng chúng cô đi, chạy thế nào chứ? Chẳng lẽ muốn tiếp tục đi lên tầng 6 sao?
Lúc cô đang nghĩ xem nên tránh cô ta rời khỏi tòa dạy học như thế nào, bỗng nhiên nữ sinh tóc dài quay đầu lại, cô nhìn thấy khóe mắt cô ta có vài giọt máu chảy ra, cười vô cùng quỷ dị, sau đó nhanh chóng đi về phía cô.
- A - -
Cô đâu quan tâm mình là phụ nữ có thai, nhanh chóng chạy về phía trước, những lời nói với Diệp Tử lúc trước chỉ là đùa thôi, cô ôm chặt lấy Diệp Tử trong lòng, sợ đến mức cánh tay mềm nhũn, thiếu chút nữa ném cô ấy xuống đất. Lúc nữ sinh tóc dài sắp đuổi kịp cô, có một quả bóng lăn từ phía trước tới.
Quả bóng lăn mạnh vào chân cô, cô nhìn kỹ đâu phải là quả bóng gì, là một cái đầu người máu chảy đầm đìa, đôi mắt còn nhìn chằm chằm cô.
Cô sợ tới mức bảy hồn ít đi ba hồn, đá mạnh vào cái đầu người văng ra xa.
Nữ sinh tóc dài ở phía sau nắm lấy bờ vai cô:
- Cứu cứu cô, cứu cứu tôi…
Cô cũng hi vọng ai đó có thể cứu cô!
Nữ sinh tóc dài dán sát vào lưng cô, thổi hơi lạnh vào tai cô, hai tay cũng đặt lên bờ vai cô ôm chặt lấy.
- Đi theo tôi đi! Nhanh đi theo tôi đi!
Cô tự mình chơi đi! Cô không muốn đi theo cô, cô liều mạng vùng vẫy, nhưng cô ta càng quấn chặt hơn, thậm chí cô còn cảm thấy nhiệt độ cơ thể mình đang giảm xuống.
Đúng rồi, Liễu Huyền Dạ, cuối cùng cô cũng nhớ tới Liễu Huyền Dạ.
Cô không để ý tới nữ sinh tóc dài đang nắm lấy bả vai cô sắp bóp nát xương cốt của cô ra, một tay ôm lấy Diệp Tử, một tay lấy ngọc thạch ra:
- Liễu Huyền Dạ, Liễu Huyền Dạ - -
Vừa gọi tiếng thứ hai, liền nghe nữ sinh tóc dài đang dán sát vào lưng cô hét ầm lên, lúc cô ta buông tay ra móng tay dài xẹt qua lưng cô, đau đớn làm cô nhe răng trợn mắt, cô quay đầu liền thấy Liễu Huyền Dạ vung tay lên đánh cô ta hồn phi phách tán.
Nhanh như vậy?
- Đã sớm nói với em rồi mà!
- Nói với tôi gì chứ? Đây không phải là tôi gây thêm phiền phức, đây là phân tán lực chú ý của kẻ địch.
Cô nhỏ giọng nói thầm, nhưng giống như đứa bé làm sai chuyện đứng trước mặt Liễu Huyền Dạ.
Ngay lúc Liễu Huyền Dạ tiếp tục dạy dỗ cô, Diệp Tử ở trong lòng kêu lên:
- Lại tới nữa lại tới nữa.
Cô ngẩng đầu liền thấy rất nhiều đầu người máu chảy đầm đìa bay tới, trừng đôi mắt há hốc miệng, hình ảnh vô cùng đáng sợ, cô lập tức trốn ra sau Liễu Huyền Dạ.
Kết quả anh liền đánh bay đầu bọn chúng, Chung Linh cũng chạy đến:
- Linh Mộc đâu?
Cô lắc đầu:
- Tôi không thấy Linh Mộc.
Chỉ là nhìn tình hình chắc là ở gần đây! Quả nhiên sau khi Liễu Huyền Dạ giải quyết những người đó xong, Linh Mộc mặc quần áo màu đỏ xuất hiện trước mặt chúng cô.
Cô ta vẫn đẹp như lần đầu tiên cô gặp, chẳng qua trong mắt luôn là lạnh lùng:
- Xem ra các người muốn đối nghịch với tôi rồi.
- Cô giết nhiều người như vậy? Còn muốn chúng tôi bỏ qua cho cô sao?
Chung Linh xông lên đầu tiên.
Tuy cô không hiểu chiêu thức pháp thuật của bọn họ, nhưng cảm nhận được rõ ràng Linh Mộc rất lợi hại, cô ta đối phó với Chung Linh một cách điêu luyện, mà Chung Linh gần như không đến gần cô ta được.
Cô kéo áo Liễu Huyền Dạ:
- Anh không định giúp đỡ sao?
- Trừ phi uy hiếp đến an toàn của em, chuyện của những người này anh không nhúng tay.
Hình như là như vậy…! Liễu Huyền Dạ đều đứng ở một bên xem náo nhiệt nhiều lần, hình như chỉ lúc những ma quỷ muốn làm hại cô mới ra tay.
- Nhưng Chung Linh sắp không đánh lại cô ta rồi…
Liễu Huyền Dạ vẫn làm như việc này không liên quan đến mình, may mà Trương Doãn Hiên chạy tới đúng lúc, liên thủ với Chung Linh đối phó Linh Mộc, cũng giống như Chung Linh anh ta cầm một thanh kiếm gỗ, nhưng Chung Linh quen dùng lá bùa.
Nhưng đấu mấy chiêu, Trương Doãn Hiên và Chung Linh bắt đầu lực bất tòng tâm, cô nhìn thấy Chung Linh ngã xuống mặt đất rồ đứng dậy tiếp tục chiến đấu nhiều lần.
Diệp Tử ở trong lòng cô không đợi được, vỗ vỗ cô bảo nhanh nghĩ biện pháp đi, cô cũng không có biện pháp nha! Liễu Huyền Dạ không nghe lời cô nói, cô lại không sai bảo anh được.
Linh Mộc đánh rơi kiếm của Trương Doãn Hiên xuống đất, lại bóp chặt lấy cổ Chung Linh:
- Chắn đường tôi nhất định phải chết, Chung Linh, cô vốn có ân với tôi, tôi không muốn làm hại cô, là cô tự tìm.
- Đời này chuyện cô làm sai duy nhất chính là coi cô như bạn, tốt nhất là cô giết cô đi, cho dù cô biến thành quỷ cũng cần phải diệt trừ cô.
Nhìn khóe miệng Chung Linh không ngừng tràn ra máu, cô và Diệp Tử sốt ruột rồi.
Làm sao bây giờ làm sao bây giờ?
Liễu Huyền Dạ nói chỉ cần cô có nguy hiểm anh sẽ ra tay, cô làm mình gặp nguy hiểm là được rồi. Cô ném Diệp Tử lên mặt đất thừa dịp Liễu Huyền Dạ không chú ý xông tới trước mặt Linh Mộc.
Linh Mộc nhìn cô một cái:
- Lại là cô? Còn muốn tôi bám vào người à?
Cô có thể nghe thấy tiếng cổ Chung Linh bị cô ta bóp, bắt đầu mở miệng không chút đắn đo:
- Vậy cô bỏ qua cho Chung Linh đi, bám vào người cô.
Linh Mộc nghi ngờ nhìn cô, dường như đang suy đoán ý đồ của cô:
- Muốn chết như vậy sao?
- Linh Mộc, cô thật sự không nhớ rõ tôi sao? Tôi là Tô Tô đây! Chuyện ở thôn Chúc Gia, cô quên rồi sao?
Cô muốn để Linh Mộc nhớ rõ cô, sau đó cảm hóa cô ta.
- Thôn Chúc Gia sao?
Nghe thấy vậy, quả nhiên Linh Mộc có phản ứng:
- Sao cô lại biết nơi đó? Tô Tô?
Cô ta vẫn còn tiếp tục nghĩ lại, cô không biết rốt cuộc đã qua bao nhiêu năm, mấy trăm năm hay là mấy ngàn năm, nhưng vẫn nhìn Linh Mộc đầy chờ mong.
- Làm sao có thê?
Dường như cô ta nhớ ra chuyện gì đó, cúi đầu nhìn bụng của cô:
- Cô là Tô Tô sao?
- Đúng vậy, tôi là Tô Tô, có phải cô nhớ ra tôi rồi không?
Cô sốt ruột nói:
- Tôi tìm cô rất lâu, nhưng tìm khắp nơi đều không thấy cô, sau đó mới biết cô…
Mới biết cô làm nhiều chuyện sai như vậy.
Dường như Linh Mộc bắt đầu tin tưởng lời nói của cô, buông Chung Linh ra, Chung Linh lập tức ngã ngồi dưới đất, Trương Doãn Hiên té trên mặt đất cũng đứng dậy đỡ lấy cô ấy đến một bên.
- Vậy mà cô sống lâu như vậy? Không đúng…
Dường như Linh Mộc không nghĩ ra sao cô lại xuất hiện ở nơi này, nhưng đột nhiên đôi mắt của cô ta trở nên ưu thương:
- Vậy cô nên hiểu tôi hơn bất luận kẻ nào chứ, tôi chỉ muốn sống thật tốt, nhưng bọn họ muốn thiêu chết tôi, cho nên bọn họ đều đáng chết, mà người nhà họ Trương…
Linh Mộc chỉ Trương Doãn Hiên:
- Nếu không có bọn họ, tôi cũng sẽ không gặp phải những chuyện này, tôi chỉ báo thù cho mình thôi, bọn họ giết tôicòn phong ấn hồn phách của tôi nữa.
Cảm xúc của Linh Mộc càng không khống chế được:
- Tô Tô, rốt cuộc tôi đã làm sai chuyện gì chứ? Là thế giới này có lỗi với tôi, tôi chỉ vì mình tìm công đạo mà thôi.
Đây là lần đầu tiên cô thấy quỷ rơi nước mắt, đỏ sẫm như máu vậy, cũng là lần đầu tiên cô bị quỷ nói á khẩu không trả lời được.
- Tôi quen một quỷ sai, để người đó mang cô đi đầu thai có được không?
- Tô Tô, cô vẫn đơn thuần như vậy… tôi không còn là Linh Mộc cô quen nữa rồi.
Linh Mộc chậm rãi đi về phía cô, nhẹ nhàng ôm lấy cô nói nhỏ bên tai:
- Thực xin lỗi, Tô Tô.
Cô còn đắm chìm trong đau thương của cô ta, Linh Mộc lại nhằm về phía Chung Linh, hành động của cô nhanh hơn não, không hề nghĩ ngợi chắn trước mặt Chung Linh.
Ngay lúc Linh Mộc sắp đụng tới cô, Liễu Huyền Dạ xuất hiện sau lưng cô ta, cô khẩn trương lớn tiếng ngăn cản:
- Đừng mà!
----------
Dịch: Hà My
Biên tập: BảoNhi
Team: Bảo My
Bản dịch được cập nhật độc quyền tại ngày 10/10/2018Đọc nhanh tại Vietwriter.com