Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3: Tỉnh Đế, Tuyển Tú
Bên trong Cần Chính Điện, Dương Trung đang hầu hạ Tỉnh đế, Khúc Tông, phê diệt tấu chương, đa phần đều là tấu chương khuyên đế vương tuyển phi kéo dài con nói dõi, càng xem hoàng đế càng nhíu mày, Dương Trung tâm rung lên, chỉ cầu mong hoàng thượng không phát hỏa quá lớn.
"Một đám chỉ biết dòm ngó hậu cung của trẫm, đây là hảo thần tử của trẫm a..."
"Xin Hoàng Thượng bớt giận, long thể làm trọng a..."
Tiểu thái giám canh cửa bên ngoài lớn tiếng bẩm báo "hồi hoàng thượng, Thái hậu nương nương đến".
"Mời Thái Hậu Vào đi" xem ra trẫm hảo mẫu hậu có chút nóng lòng rồi.
"Nhi Thần tham kiến mẫu hậu".
"Mau đứng lên đi, dưới sàn lạnh lẽo đâu" Vạn Thái Hậu tuổi ngoài năm mươi nhưng bảo dưỡng tốt, nhìn chừng bốn mươi, trên mặt hiện lên từ mẫu nhưng lại không thiếu phần uy nghiêm.
"Mẩu hậu tìm trẫm là có chuyện?".
"Còn không phải là buồn rầu hoang gia con nói dõi sao, Hoàng đế tính khi nào tuyển tú? Mấy người tiềm để ba năm nay chưa ai chuyền ra có hỷ, ai gia lo lắng a... ngày sau ai gia sao dám nhìn mặt Khúc gia liệt tổ liệt tông, làm sao dám nhìn mặt tiên đế?".
"Làm mẫu hậu lo lắng là trẫm không phải, ba tháng trước trẫm đã cho người chuẩn bị tuyển tú, đợi quan viện khắp nơi an định vị trí sau sẽ công bố, hôm sau có thể phát ra ý chỉ, lần này chỉ tuyển ngủ phẩm quan nữ nhi, ba năm sau lại làm tổng tuyển cử, mẫu hậu thấy sao?"
"Như vậy mới tốt sao, mấy năm nay vài vị thần tử có công với triều đình, hoàng đế nên cho bọn họ chút thể diện" đứa con trai này keo kiệt phi thường, tiên đế hậu cung muốn thăng vị phân đã khó, đến lượt hắn càng thêm khó khăn, trắc phi chỉ được từ nhị phẩm chiêu nghi vị phân, phi vị cũng chỉ có hai người, tứ phi càng đừng nói đến.
"Mẫu hậu an tâm, nhi thần biết nên làm thế nào, lần này xem tú nữ nhóm nhi thần chọn ra vài người phong Tần vị, xem như ban thưởng cho người nhà đi".
Thái Hậu sợ cháu gái mình phân vị thấp nhập cung, bị người chê cười đi, nếu vậy hắn liền thành toàn cho nàng, nhưng nếu Thái hậu còn yêu cầu quá đáng thì...
Sau buổi triều sớm, Ân Bách Điền nhốt mình trong thư phòng không ra, Sở thị đi nhìn xem thế nào, mới biết là vì tuyển tú chuyện này.
"Trước đây nữ nhi nói cho ta nhưng ta lại không quá tin tưởng, sau khi biết được ngươi được làm kinh quan thì ta đã tin, hiện tại chỉ có thể chuẩn bị tốt nhất cho Niệm nhi thôi, ai... ta thật hy vọng Niệm nhi có thể gả vào gia đình bình thường, giúp chồng dạy con, sống cuộc sống bình thường như bao người khác".
"Ai... là chúng ta liên lụy nữ nhi, hiện tại chỉ có thể như vậy" nhìn ra ngoài gọi "La Dũng, ngươi đi mời cô nương đến thư phòng một chuyến".
"Dạ, lão gia".
Ân Niệm Yên đang cùng đại nha hoàn của mình tính toán lại tài sản riêng, Dương ma ma nói trong cung tiêu sài đại, một năm nếu không có ít nhất một ngàn lượng sẽ không thẳng lưng được.
Trong cung Nguyệt bạc hàng tháng không bao nhiêu, muốn thêm món ăn, hỏi thăm tin tức, đưa lễ đều là bạc, nếu không chuẩn bị trước, đúng là không thể thẳng lưng ở trong cung được.
"Cô nương, chổ nô tỳ có hai mươi vạn lượng, trang sức các loại có ba hộp lớn, ngài có muốn nhân lúc này kiếm thêm không? Chúng ta còn rất nhiều nguyên liệu chế ra dưỡng dung cao, nếu bán hết số này thì có ít nhất một vạn lượng".
"Không nên, nơi này là kinh thành, nơi nơi đều có tay mắt của vị kia, đừng vì chút bạc đó làm xấu đi bản thân mình, chổ ta còn có tích góp, nếu không đủ ta sẽ đưa thêm cho ngươi" tiền lời cửa hàng trước đây nàng chia ra hai phần, một phần nàng cất giữ trong không gian để mua vật phẩm cần thiết, phần còn lại do Tử Họa quản.
"Dạ, cô nương. Nô tỳ kiểm tra lại một lần nữa xem cần đem theo thứ gì cho ngài" Tử họa vừa dứt lời thì bên ngoài Cẩm Họa ra tiếng.
"Hồi cô nương, La quản gia đến mời ngài đến lão gia thư phòng một chuyến".
Ân Niệm Yên gật đầu, buông trong tay việc, đứng lên đi hướng thư phòng đi.
"Cha, Nương đang lo chuyện tuyển tú sao?"
"Ai.... Ba ngày sau các tú nữ vào cung tuyển tú, lần này là tiểu tuyển, từ ngủ phẩm quan viên trở lên, phụ thân trong lòng vừa lo lắng vừa luyến tiết cha tiểu áo bông a..." hắn không kịp đến cứu muội muội, hiện tại còn không thể giữ lại nữ nhi duy nhất của muội ấy, hắn thật không mặt mũi nhìn muội muội a...
"Cha, Nương đừng vì nữ nhi ma đau lòng, cô nương gả người chỉ giúp chồng dạy con, cả đời chỉ dừng chân ở hậu viện, muốn ra ngoài không phải dễ dàng gì, còn có hầu hạ bà bà, cùng chị em chồng đấu đá lẫn nhau, nữ nhi cảm thấy không khác gì ở hậu cung, có đều hậu cung ao hồ lớn, nước đục hơn thôi, nữ nhi nguyện ý, chỉ mong nghe được tin tức Cha Nương vẫn an khang mạnh khỏe, nữ nhi liền an tâm".
Sở thị lau nước mắt nói "đúng vậy, ở đâu không quan trọng, quan trọng là mọi người bình an mạnh khỏe, thời gian này Niệm nhi lo ăn ngon uống hảo là được, thứ còn lại để Nương cùng Đại tẩu ngươi lo liệu, chậm nhất là hai hôm nữa ngươi bà ngoại cùng đại cửu mẫu sẽ đến, chúng ta ăn một bửa cơm đoàn viên sớm, sau này sợ là...khó đi" sở thị lau nước mắt nói.
"Được rồi, phu nhân làm nữ nhi khóc theo a..." Ân Bách Điền nhìn nữ nhi an ủi "Cha cùng các ca ca ngươi cố gắng vì Hoàng thượng làm việc, chỉ hy vọng nữ nhi có thể bình an đến già".
"Cha, thế gia đại tộc có quý thế nào cũng không quý bằng hoàng gia, Đại Hưng quốc là họ Khúc, nhà chúng ta là bảo Hoàng đảng" nàng nhất định phải nhắc nhở phụ thân, làm việc dưới trướng thiên tử, nhất định không được có một chút sai lầm, bằng không chính là họa diệt môn.
"Cha biết, Niệm Nhi chỉ lo bảo vệ bản thân là được".
Ba Ngày sau, xe ngựa của Ân Niệm Yên từ cửa chính ra ngoài, theo sau là ba cái ca ca hộ tống, huynh muội ba người cùng nhau học tập, cùng nhau nghỉ cách giúp dân nghèo, cùng nhau du sơn ngoạn thủy, tình cảm sâu đậm, hiện tại muội muội vào cung vì phi thiếp, bọn họ làm sau không đau lòng, nhưng hoàng quyền có bao nhiêu người dám trái đâu?
Đến cửa cung, Ân Niệm Yên xuống xe ngựa "Các ca ca trở về đi, muội sẽ chăm sóc bản thân mình, đừng quá lo lắng".
"Ân, đợi muội vào trong chúng ta liền trở lại".
Ân Niệm yên cùng Cẩm Họa đi theo các tú nữ vào trong, dẫn đầu là một vị có tuổi ma ma, vị này ma ma quản Trữ Tú Cung tú nữ nhóm, lần này chỉ ở lại trong cung ba ngày, ngày đầu tiên là học tập cung đình lễ nghi, thứ này đối với Ân Niệm Yên không có gì khó, nàng đã học được vài năm, học lại một ngày không là cái gì.
"Cô nương ngâm chân trước đi, đợi ăn tối xong lại lên giường nghỉ sớm, hôm sau là tiểu tuyển" sau đó dùng âm lượng chỉ có hai ngời nghe thấy được "chỉ có hoàng hậu cùng hai vị Dung phi, Khánh phi đến, Điện Tuyển Hoàng Thượng mới xuất hiện".
"Ân, ngươi đi chuẩn bị đi".
Phượng Tê Cung Vạn Hoàng Hậu đang nhìn lại danh sách tiểu tuyển hôm nay "có bốn mươi tên tú nữ, đều như hoa như ngọc, hoàng thượng chỉ cần tuyển mười hai mươi người thì hậu cung ngày sau náo nhiệt hơn đi".
"Như vậy nương nương càng ngồi ổn trung cung, Khánh phi cùng Mai lương viện ốm yếu kia đắt sủng lâu lắm rồi, nên là lúc mưa móc đều dính sao" Vạn ma ma đáp lời hoàng hậu.
"Đúng vậy, Mai Lương Viện một lòng muốn dọn ra khỏi Thủy Nguyệt Các, từ khi nàng ta bò giường thành công đã quên thân phận của mình, ngay cả Phùng chiêu viện, Hàn quý tần đều không dám, nàng ta thật không biết cái gọi là".
"Bất quá là ỷ vào một chút cũ tình mà thôi, thời gian lâu dần sẽ bị mài mòn, nương nương không cần cùng nàng ta phí tin thần, ngày mai tuyển vài vị như hoa như ngọc cô nương, sau này có bọn họ đấu người chết ta sống, ngài là trung cung, chỉ lo dạy dỗ đó là".
"Ma ma nói đúng, đi nghỉ sớm đi, hôm sau sẽ vội đâu".
Trường Xuân Cung Khánh Phi nét mặt kêu ngạo cùng tâm phúc của mình nói "Ta xem hoàng hậu sau này có vội, nhín đám tân tú nữ bên ngoài như hoa tựa ngọc, có vài vị từ thế gia ra, không ai là đèn cạn dầu, đặc biệt là thái hậu cháu gái Vạn Tỉnh Nhả cùng Vĩnh An Bá phủ cô nương Vĩnh Hỷ Tình, đúng là tài sắc vẹn toàn".
Nương Nương có đều không biết, hai vị này đặc biệt mời trong cung ma ma dạy lễ nghi từ nhỏ, mục đích rõ ràng như vậy, không ai không biết" đại cung nữ Nguyên Ngọc khinh thường nói.
"Vậy để xem bản lỉnh đến đâu, Tứ phi không người, Thái Hậu là muốn cháu gái mình chiếm một chổ, chúng ta chờ xem là được, Hoàng thượng anh minh đâu"
Lời này nói thật dễ nghe, Hoàng đế trước giờ có tiếng keo kiệt, phị vị không phải ai cũng có thể ngồi vào, chứ đừng nói đến tứ phi Quý Hiền Thục Đức, nhớ tình cũ như Mai Lương Viện cũng chỉ là cái Từ ngủ phẩm lương viện sao, lần này tân tú nữ không biết vị phân là cái gì đâu.
"Nương Nương có tướng quân phủ chống lưng, Tứ Phi vị trí là có ngài một phần, nương nương an tâm chờ là được".
"Ngươi thật biết hống bổn cung vui, đi nghỉ sớm đi, hôm sau đi xem chuyện vui".
Dung phi trong lòng khó chịu, Hoàng thượng luôn miệng nói ái nàng, nhưng lại âm thầm chiếu cố tiện nhân Thuận Phi kia, lần này tuyển tú đều là mỹ nhân, Hoàng thượng, người sẽ nhớ đến thiếp nữa sao? Nhớ đến vườn đào năm đó, là nơi chúng ta lần đầu gập gỡ sao?
Nghỉ đến Thái Hậu cháu gái, nhan sắc hơn người, thân mình yểu điệu, Dung Phi tâm liền hận, nếu không phải Vạn thái hậu, nàng sao lại khó có thể lần nữa mang thai, nếu có Hoàng tử bàn thân, nàng đâu cần hao tâm tổn trí tính kế người khác nhi tử, đều là độc phụ kia hại nàng, Vạn Tỉnh Nhã muốn ngồi vào tứ phi, còn phải xem nàng có vui không đâu.
"Nương Nương, Hoàng thượng tối nay nghỉ tại Phượng Tê Cung".
"Ta đã biết, đi nghỉ sớm đi, Hoàng thượng cùng Hoàng hậu là phu thê, nghỉ lại là nhân chi thường tình" chỉ có nàng thân phận là phi thiếp, dùng hết thủ đoạn mới có thể được ân sủng thôi.
"Một đám chỉ biết dòm ngó hậu cung của trẫm, đây là hảo thần tử của trẫm a..."
"Xin Hoàng Thượng bớt giận, long thể làm trọng a..."
Tiểu thái giám canh cửa bên ngoài lớn tiếng bẩm báo "hồi hoàng thượng, Thái hậu nương nương đến".
"Mời Thái Hậu Vào đi" xem ra trẫm hảo mẫu hậu có chút nóng lòng rồi.
"Nhi Thần tham kiến mẫu hậu".
"Mau đứng lên đi, dưới sàn lạnh lẽo đâu" Vạn Thái Hậu tuổi ngoài năm mươi nhưng bảo dưỡng tốt, nhìn chừng bốn mươi, trên mặt hiện lên từ mẫu nhưng lại không thiếu phần uy nghiêm.
"Mẩu hậu tìm trẫm là có chuyện?".
"Còn không phải là buồn rầu hoang gia con nói dõi sao, Hoàng đế tính khi nào tuyển tú? Mấy người tiềm để ba năm nay chưa ai chuyền ra có hỷ, ai gia lo lắng a... ngày sau ai gia sao dám nhìn mặt Khúc gia liệt tổ liệt tông, làm sao dám nhìn mặt tiên đế?".
"Làm mẫu hậu lo lắng là trẫm không phải, ba tháng trước trẫm đã cho người chuẩn bị tuyển tú, đợi quan viện khắp nơi an định vị trí sau sẽ công bố, hôm sau có thể phát ra ý chỉ, lần này chỉ tuyển ngủ phẩm quan nữ nhi, ba năm sau lại làm tổng tuyển cử, mẫu hậu thấy sao?"
"Như vậy mới tốt sao, mấy năm nay vài vị thần tử có công với triều đình, hoàng đế nên cho bọn họ chút thể diện" đứa con trai này keo kiệt phi thường, tiên đế hậu cung muốn thăng vị phân đã khó, đến lượt hắn càng thêm khó khăn, trắc phi chỉ được từ nhị phẩm chiêu nghi vị phân, phi vị cũng chỉ có hai người, tứ phi càng đừng nói đến.
"Mẫu hậu an tâm, nhi thần biết nên làm thế nào, lần này xem tú nữ nhóm nhi thần chọn ra vài người phong Tần vị, xem như ban thưởng cho người nhà đi".
Thái Hậu sợ cháu gái mình phân vị thấp nhập cung, bị người chê cười đi, nếu vậy hắn liền thành toàn cho nàng, nhưng nếu Thái hậu còn yêu cầu quá đáng thì...
Sau buổi triều sớm, Ân Bách Điền nhốt mình trong thư phòng không ra, Sở thị đi nhìn xem thế nào, mới biết là vì tuyển tú chuyện này.
"Trước đây nữ nhi nói cho ta nhưng ta lại không quá tin tưởng, sau khi biết được ngươi được làm kinh quan thì ta đã tin, hiện tại chỉ có thể chuẩn bị tốt nhất cho Niệm nhi thôi, ai... ta thật hy vọng Niệm nhi có thể gả vào gia đình bình thường, giúp chồng dạy con, sống cuộc sống bình thường như bao người khác".
"Ai... là chúng ta liên lụy nữ nhi, hiện tại chỉ có thể như vậy" nhìn ra ngoài gọi "La Dũng, ngươi đi mời cô nương đến thư phòng một chuyến".
"Dạ, lão gia".
Ân Niệm Yên đang cùng đại nha hoàn của mình tính toán lại tài sản riêng, Dương ma ma nói trong cung tiêu sài đại, một năm nếu không có ít nhất một ngàn lượng sẽ không thẳng lưng được.
Trong cung Nguyệt bạc hàng tháng không bao nhiêu, muốn thêm món ăn, hỏi thăm tin tức, đưa lễ đều là bạc, nếu không chuẩn bị trước, đúng là không thể thẳng lưng ở trong cung được.
"Cô nương, chổ nô tỳ có hai mươi vạn lượng, trang sức các loại có ba hộp lớn, ngài có muốn nhân lúc này kiếm thêm không? Chúng ta còn rất nhiều nguyên liệu chế ra dưỡng dung cao, nếu bán hết số này thì có ít nhất một vạn lượng".
"Không nên, nơi này là kinh thành, nơi nơi đều có tay mắt của vị kia, đừng vì chút bạc đó làm xấu đi bản thân mình, chổ ta còn có tích góp, nếu không đủ ta sẽ đưa thêm cho ngươi" tiền lời cửa hàng trước đây nàng chia ra hai phần, một phần nàng cất giữ trong không gian để mua vật phẩm cần thiết, phần còn lại do Tử Họa quản.
"Dạ, cô nương. Nô tỳ kiểm tra lại một lần nữa xem cần đem theo thứ gì cho ngài" Tử họa vừa dứt lời thì bên ngoài Cẩm Họa ra tiếng.
"Hồi cô nương, La quản gia đến mời ngài đến lão gia thư phòng một chuyến".
Ân Niệm Yên gật đầu, buông trong tay việc, đứng lên đi hướng thư phòng đi.
"Cha, Nương đang lo chuyện tuyển tú sao?"
"Ai.... Ba ngày sau các tú nữ vào cung tuyển tú, lần này là tiểu tuyển, từ ngủ phẩm quan viên trở lên, phụ thân trong lòng vừa lo lắng vừa luyến tiết cha tiểu áo bông a..." hắn không kịp đến cứu muội muội, hiện tại còn không thể giữ lại nữ nhi duy nhất của muội ấy, hắn thật không mặt mũi nhìn muội muội a...
"Cha, Nương đừng vì nữ nhi ma đau lòng, cô nương gả người chỉ giúp chồng dạy con, cả đời chỉ dừng chân ở hậu viện, muốn ra ngoài không phải dễ dàng gì, còn có hầu hạ bà bà, cùng chị em chồng đấu đá lẫn nhau, nữ nhi cảm thấy không khác gì ở hậu cung, có đều hậu cung ao hồ lớn, nước đục hơn thôi, nữ nhi nguyện ý, chỉ mong nghe được tin tức Cha Nương vẫn an khang mạnh khỏe, nữ nhi liền an tâm".
Sở thị lau nước mắt nói "đúng vậy, ở đâu không quan trọng, quan trọng là mọi người bình an mạnh khỏe, thời gian này Niệm nhi lo ăn ngon uống hảo là được, thứ còn lại để Nương cùng Đại tẩu ngươi lo liệu, chậm nhất là hai hôm nữa ngươi bà ngoại cùng đại cửu mẫu sẽ đến, chúng ta ăn một bửa cơm đoàn viên sớm, sau này sợ là...khó đi" sở thị lau nước mắt nói.
"Được rồi, phu nhân làm nữ nhi khóc theo a..." Ân Bách Điền nhìn nữ nhi an ủi "Cha cùng các ca ca ngươi cố gắng vì Hoàng thượng làm việc, chỉ hy vọng nữ nhi có thể bình an đến già".
"Cha, thế gia đại tộc có quý thế nào cũng không quý bằng hoàng gia, Đại Hưng quốc là họ Khúc, nhà chúng ta là bảo Hoàng đảng" nàng nhất định phải nhắc nhở phụ thân, làm việc dưới trướng thiên tử, nhất định không được có một chút sai lầm, bằng không chính là họa diệt môn.
"Cha biết, Niệm Nhi chỉ lo bảo vệ bản thân là được".
Ba Ngày sau, xe ngựa của Ân Niệm Yên từ cửa chính ra ngoài, theo sau là ba cái ca ca hộ tống, huynh muội ba người cùng nhau học tập, cùng nhau nghỉ cách giúp dân nghèo, cùng nhau du sơn ngoạn thủy, tình cảm sâu đậm, hiện tại muội muội vào cung vì phi thiếp, bọn họ làm sau không đau lòng, nhưng hoàng quyền có bao nhiêu người dám trái đâu?
Đến cửa cung, Ân Niệm Yên xuống xe ngựa "Các ca ca trở về đi, muội sẽ chăm sóc bản thân mình, đừng quá lo lắng".
"Ân, đợi muội vào trong chúng ta liền trở lại".
Ân Niệm yên cùng Cẩm Họa đi theo các tú nữ vào trong, dẫn đầu là một vị có tuổi ma ma, vị này ma ma quản Trữ Tú Cung tú nữ nhóm, lần này chỉ ở lại trong cung ba ngày, ngày đầu tiên là học tập cung đình lễ nghi, thứ này đối với Ân Niệm Yên không có gì khó, nàng đã học được vài năm, học lại một ngày không là cái gì.
"Cô nương ngâm chân trước đi, đợi ăn tối xong lại lên giường nghỉ sớm, hôm sau là tiểu tuyển" sau đó dùng âm lượng chỉ có hai ngời nghe thấy được "chỉ có hoàng hậu cùng hai vị Dung phi, Khánh phi đến, Điện Tuyển Hoàng Thượng mới xuất hiện".
"Ân, ngươi đi chuẩn bị đi".
Phượng Tê Cung Vạn Hoàng Hậu đang nhìn lại danh sách tiểu tuyển hôm nay "có bốn mươi tên tú nữ, đều như hoa như ngọc, hoàng thượng chỉ cần tuyển mười hai mươi người thì hậu cung ngày sau náo nhiệt hơn đi".
"Như vậy nương nương càng ngồi ổn trung cung, Khánh phi cùng Mai lương viện ốm yếu kia đắt sủng lâu lắm rồi, nên là lúc mưa móc đều dính sao" Vạn ma ma đáp lời hoàng hậu.
"Đúng vậy, Mai Lương Viện một lòng muốn dọn ra khỏi Thủy Nguyệt Các, từ khi nàng ta bò giường thành công đã quên thân phận của mình, ngay cả Phùng chiêu viện, Hàn quý tần đều không dám, nàng ta thật không biết cái gọi là".
"Bất quá là ỷ vào một chút cũ tình mà thôi, thời gian lâu dần sẽ bị mài mòn, nương nương không cần cùng nàng ta phí tin thần, ngày mai tuyển vài vị như hoa như ngọc cô nương, sau này có bọn họ đấu người chết ta sống, ngài là trung cung, chỉ lo dạy dỗ đó là".
"Ma ma nói đúng, đi nghỉ sớm đi, hôm sau sẽ vội đâu".
Trường Xuân Cung Khánh Phi nét mặt kêu ngạo cùng tâm phúc của mình nói "Ta xem hoàng hậu sau này có vội, nhín đám tân tú nữ bên ngoài như hoa tựa ngọc, có vài vị từ thế gia ra, không ai là đèn cạn dầu, đặc biệt là thái hậu cháu gái Vạn Tỉnh Nhả cùng Vĩnh An Bá phủ cô nương Vĩnh Hỷ Tình, đúng là tài sắc vẹn toàn".
Nương Nương có đều không biết, hai vị này đặc biệt mời trong cung ma ma dạy lễ nghi từ nhỏ, mục đích rõ ràng như vậy, không ai không biết" đại cung nữ Nguyên Ngọc khinh thường nói.
"Vậy để xem bản lỉnh đến đâu, Tứ phi không người, Thái Hậu là muốn cháu gái mình chiếm một chổ, chúng ta chờ xem là được, Hoàng thượng anh minh đâu"
Lời này nói thật dễ nghe, Hoàng đế trước giờ có tiếng keo kiệt, phị vị không phải ai cũng có thể ngồi vào, chứ đừng nói đến tứ phi Quý Hiền Thục Đức, nhớ tình cũ như Mai Lương Viện cũng chỉ là cái Từ ngủ phẩm lương viện sao, lần này tân tú nữ không biết vị phân là cái gì đâu.
"Nương Nương có tướng quân phủ chống lưng, Tứ Phi vị trí là có ngài một phần, nương nương an tâm chờ là được".
"Ngươi thật biết hống bổn cung vui, đi nghỉ sớm đi, hôm sau đi xem chuyện vui".
Dung phi trong lòng khó chịu, Hoàng thượng luôn miệng nói ái nàng, nhưng lại âm thầm chiếu cố tiện nhân Thuận Phi kia, lần này tuyển tú đều là mỹ nhân, Hoàng thượng, người sẽ nhớ đến thiếp nữa sao? Nhớ đến vườn đào năm đó, là nơi chúng ta lần đầu gập gỡ sao?
Nghỉ đến Thái Hậu cháu gái, nhan sắc hơn người, thân mình yểu điệu, Dung Phi tâm liền hận, nếu không phải Vạn thái hậu, nàng sao lại khó có thể lần nữa mang thai, nếu có Hoàng tử bàn thân, nàng đâu cần hao tâm tổn trí tính kế người khác nhi tử, đều là độc phụ kia hại nàng, Vạn Tỉnh Nhã muốn ngồi vào tứ phi, còn phải xem nàng có vui không đâu.
"Nương Nương, Hoàng thượng tối nay nghỉ tại Phượng Tê Cung".
"Ta đã biết, đi nghỉ sớm đi, Hoàng thượng cùng Hoàng hậu là phu thê, nghỉ lại là nhân chi thường tình" chỉ có nàng thân phận là phi thiếp, dùng hết thủ đoạn mới có thể được ân sủng thôi.