Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2174: Thế cục thay đổi
Tần Vấn Thiên đi thẳng về phía Tộc trưởng Lôi tộc, sát ý lạnh lẽo như băng, đạo thời không đáng sợ bốc lên cuồn cuộn, phong ấn toàn bộ cơ thể của Lôi thần, thời không hỗn loạn.
- Giết.
Bọn người Quân Mộng Trần bước tới, đi về phía cường giả của Lôi tộc, trong đôi mắt bọn họ đều ánh lên sát ý cực mạnh, đã từng, Lôi tộc khí phách bá đạo không ai bì nổi, đánh giết vào Tần Thiên Thần Tông, bọn họ bao vây cả gia đình của Tần Vấn Thiên, ngông cuồng càn rỡ tới mức nào, tới nay, Tộc trưởng Lôi tộc lại dám mở miệng nói rằng chỉ giết có vài đệ tử của Thần Tông mà thôi, sao mà buồn cười đến thế.
Một quyền của Quân Mộng Thần có thể sánh với sức mạnh của một phương thế giới, đánh tan phá nát vạn cổ, Thiên Thần bỏ mạng, sụp đổ tan vỡ hoàn toàn, trời xanh rúng động, uy lực của nó cường đại không ai bì nổi, Lôi tộc bên dưới như bùng nổ điên loạn, không ngừng bị phá hủy.
Cặp móng sắc nhọn của Tiểu Hỗn Đản vươn ra, hắn hóa thân thành cự thú tinh không, vuốt nhọn toát ra sức mạnh cắn nuốt đáng sợ, khi lao xuống giết chóc, muốn nuốt toàn bộ Lôi tộc vào trong không gian bộ móng sắc nhọn của hắn, giống như năm đó hắn nuốt gọn Tử Vi Thần Đình vậy.
Phía dưới, những tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, không biết có bao nhiêu người bỏ mạng, Lôi tộc rộng lớn, nhanh chóng hóa thành đống tàn tích, Thần trận bị hủy, Lôi tộc làm sao có thể chống lại sức mạnh của các Thiên Thần?
Năm đó, các Thiên Thần tộc của Thái Cổ liên thủ với nhau tấn công Thiên Quật nhưng không cách nào hạ được Thiên Quật, hiện nay, khi một mình đối mặt với các cường giả của Thiên Quật, thì cục diện của cuộc chiến thế nào chắc không cần nói cũng có thể hình dung ra được, căn bản hoàn toàn không có một chút sức kháng cự nào cả.
Tộc trưởng Lôi tộc dám nói rằng, chẳng qua chỉ là giết vài đệ tử của Thần Tông mà thôi, có thể thấy hắn tự cho mình đứng ở trên cao so với người khác như thế nào, coi đệ tử của Thần Tông chi như cỏ rác kiến mọn, nhưng lúc này, người của Tần Thiên Thần Tộc, nào có phải là không coi người của Lôi tộc bọn họ như kiến đâu, cho dù là bản thân hắn đi chăng nữa, trong con mắt của Tần Vấn Thiên, nào có không phải là một con kiến, mạng của hắn trong đôi mắt Tần Vấn Thiên, không bằng đệ tử Thần Tông, bởi thế, số mệnh của hắn đã được định đoạt rồi.
Tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, Tộc trưởng Lôi tộc điên cuồng gầm lên giận dữ, bị Tần Vấn Thiên đánh ép dữ dội, thời không bạo loạn, không gian giết chóc trùng điệp đã từng chút từng chút một phá hủy niềm tin chiến đấu của hắn, cho dù trong tay có cầm Hạo thiên thần chùy đi nữa vẫn không cách nào chống lại được với đòn tấn công của Tần Vấn Thiên, nói về trình độ lĩnh ngộ Thiên đạo thì Tần Vấn Thiên đã hoàn toàn vượt qua hắn.
Một tiếng kêu lớn vang lên, Tộc trưởng Lôi tộc cầm Hạo thiên thần chùy trong tay phá tung hết mọi ràng buộc hạ xuống trước mặt Tần Vấn Thiên, một đòn tấn công giáng tới, phía trước cơ thể Tần Vấn Thiên, nổi lên những cơn bão táp hung bạo đáng sợ, đôi tay hắn nắm về phía hư không, xé rách mở ra một vết nứt thời không đáng sợ, trực tiếp hiện lên trước mặt đối phương, Tộc trưởng Lôi tộc thấy tình thế có gì đó không ổn, muốn tránh thoát.
- Bất động thời không.
Một âm thanh lạnh lùng phát ra từ miệng Tần Vấn Thiên, trong phút chốc, cả mảnh thời không dường như rơi vào trong tĩnh mịch, cơ thể Tộc trưởng Lôi tộc đều đã bị ngưng lại, dòng máu trong cơ thể hắn dường như đã ngừng chảy, những tiếng sét đánh ầm ầm đang dần chậm lại chậm lại, muốn phá hủy đạo bất động thời không, nhưng dường như đã quá muộn rồi, vết nứt thời không hắc ám đó lao tới cắn nuốt, bao trùm lên mọi sự tồn tại trong trời đất, nuốt luôn lấy cơ thể của Tộc trưởng Lôi tộc, trục xuất vào trong mảnh thời không đó.
Đạo pháp của Tần Vấn Thiên không ngừng phóng ra, đạo niêm phong thời không đáng sợ cứ giải phóng ra, đánh vào bên trong mảnh thời không ấy.
“Ầm ầm ầm…” những tiếng nổ lớn kinh trời từ trong hư không truyền ra, dường như không phải tới từ mảnh không gian này, mà là ở trong một mảnh thời không khác, giống như Tộc trưởng Lôi Tộc đang phản kích, nhưng những đòn phản kích đó càng lúc càng yếu, uy lực của đạo trên người Tần Vấn Thiên chưa từng giảm bớt, cuối cùng, một tiếng nói lạnh băng vang lên:
- Trục xuất.
Hắn vừa dứt lời, mảnh thời không đó không biết đã bị trục xuất tới phương nào, Tộc trưởng của Lôi tộc, một nhân vật Thiên Thần mạnh không ai sánh bằng, cũng đã biến mất cùng với mảnh thời không bị trục xuất kia.
Phía dưới, vô số người đang còn sống ngẩng đầu nhìn tộc trưởng của bọn họ bị trục xuất, trong lòng hoảng loạn, ánh mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng, bọn họ biết, Lôi tộc, gia tốc đã sừng sững bao nhiêu năm nay giờ thì kết thúc rồi, giống hệt như Tần Tộc vậy, trở thành một hạt bụi trong lịch sử của Thái Cổ Tiên Vực, sau này, chỉ còn xuất hiện trong sách cổ trong lịch sử, hơn nữa khi bọn họ xuất hiện trong sách sử cũng có khi chẳng qua chỉ là một nét đệm cho sự tồn tại của Tần Vấn Thiên.
Chiến đấu, cuộc chiến vẫn đang tiếp tục, nhưng làm sóng chiến đấu càng lúc càng yếu đi, mãi cho tới khi, Lôi tộc, nơi to lớn mênh mông hoàn toàn hóa thành một đống phế tích đổ nát, Thiên Thần của Lôi tộc bị tận diệt hoàn toàn, tất cả, mới coi như chấm dứt, quân đoàn đến từ Thiên Quật không tiếp tục ra tay, bọn họ đều hiểu rằng, Lôi tộc đã không còn có thể bò dậy nổi nữa, sẽ vĩnh viễn biến mất.
Lúc này, trong đống đổ nát của Lôi tộc, một thân ảnh lồm cồm đứng dậy từ trong đống đổ nát, chỉ thấy người này toàn thân tắm trong máu, ngẩng dầu lên nhìn Tần Vấn Thiên trên vòm trời cao, gió thổi phất qua làm tung bay bộ y phục màu trắng của hắn, hắn chói lòa xuất chúng như vậy, tuyệt thế vô vong, nhưng trong đôi mắt của vị cường giả Lôi tộc này chỉ có ngọn lửa căm hận tức giận.
- Tần Vấn Thiên, ngươi tàn nhẫn vô đạo, diệt Thiên Thần Tần tộc, lại tắm máu Lôi tộc, lẽ nào, ngươi vùng dậy mạnh mẽ, thì phải để cho cả Thái Cổ làm bàn đạp cho ngươi, cho dù có một ngày ngươi xưng bá ở Thái Cổ, các thiên Thần ngã xuống, Thái Cổ từng một thời cực thịnh, từ nay về sau rơi vào vòng trầm luân, đây chính là mục đích của ngươi sao.
Vị cường giả Lôi tộc đó phẫn nộ thét lên đôi mắt phun ra lửa.
Tần Vấn Thiên lạnh lùng liếc nhìn y, trong đôi mắt hắn không hề có một chút tình cảm hay một làn sóng xao động nào cả, hắn quay người, sải bước bỏ đi, hoàn toàn không hề quan tâm tới đối phương.
Người đời đều ích kỷ, chỉ đứng trên lập trường của bản thân để suy nghĩ vấn đề, bọn họ khi vào diệt Thiên Quật có từng nghĩ tới những điều này chăng? Tới nay, hắn cần thiết gì mà phải giải thích chứ, Tần Tộc, Lôi Tộc? Nếu như hôm đó phụ thân của hắn không kịp tới, Thiên Quật đã bị hủy diệt, vậy thì, hắn sẽ tắm máu cả Thái Cổ, đừng nói là Thiên Thần, cho dù là người ở Hạ cảnh giới, hắn cũng không tha, làm gì có chuyện nhân từ như vậy.
Hắn không phải ác ma, không lạm sát người vô tội, nhưng hắn tuyệt đối không phải thánh nhân, có thể tha thứ cho những kẻ đã giết thê tử của hắn, những kẻ địch đã tiêu diệt bằng hữu người thân của hắn.
Quân Mộng Trần nghe những lời đối phương nói thì sắc mặt giận dữ, bàn tay nắm chụp vào hư không, giữ chặt lấy đối phương, lạnh băng băng nói:
- Chỉ cho các ngươi được đối phó với Thiên Quật bọn ta, còn không được phục thù sao? Nực cười, cho dù là có giết các Thiên Thần Thái Cổ thì có làm sao, huynh đệ bọn ta còn, Thiên Quật còn thì Thái Cổ Tiên Vực trong tương lai sẽ còn sinh ra một quân đoàn Thiên Thần lớn mạnh hơn, trăm hoa đua nở, sẽ chỉ còn cường đại hơn gấp vô số lần so với Thái Cổ hôm nay
Cường giả đó mặt cứng đơ lại, những lời cuồng ngạo của Quân Mộng Trần hoàn toàn không phải không có lý, đoàn quân Thiên Thần hiện tại trong Thiên Quật chính là một ví dụ, còn Thiên Quật, thì Thái Cổ tương lại, có thể sẽ thật sự xuất hiện thịnh thế.
- Ta đợi xem.
Người đó lạnh lùng nói.
- Ngươi đợi xem? Nghĩ hay quá đó, ngươi khiến ta tức giận, bởi thế, ngươi sẽ không được chứng kiến ngày hôm đó đâu.
Lời của Quân Mộng Trần vừa dứt, sắc mặt người đó biến đổi, liền đó, đại thủ ấn trực tiếp bóp nghẹt giết chết hắn, bọn họ đã nhân từ, không đuổi cùng giết tận, chỉ cần không phải là cường giả Thiên Thần, người còn sống bọn họ có thể tha cho một mạng, nhưng tuyệt đối, ngàn vạn lần tuyệt đối đừng có khiêu khích sự nhân từ của bọn họ.
- Mục tiêu kế tiếp.
Quân Mộng Trần lạnh lùng nói, những người hôm đó lao vào chém giết trong Thiên Quật muốn yên tâm thoải mái tiếp tục làm bá chủ của Thái Cổ, ngồi trấn giữ một phương hưởng thụ mọi vinh hoa phú quý, nằm mơ đi.
Người của Tần Thiên Thần Tông bọn họ, sẽ không bỏ mạng oan uổng vô nghĩa, thù hận của Thiên Quật không thể quên, lẽ nào, bọn họ không chấp nhặt chuyện này thì những kẻ đó sẽ đội ơn sao? Sai rồi, nếu bọn họ thật sự nhân từ tới mức bỏ qua cho những thế lực đó, một khi có cơ hội một lần nữa, bọn họ sẽ hoàn toàn không do dự mà lại lao vào giết chóc Thiên Quật, hơn nữa, vẫn sẽ không có một chút nương tay.
Xa tộc, cũng là địa vực thuộc Thái Cổ Tiên Vực, khi bọn người Tần Vấn Thiên tới Xa tộc, thì phát hiện, Tần tộc trước đây từng rực rỡ chói sáng một sắc vàng kim, thế gia luyện binh khí đệ nhất Thái Cổ đột nhiên biến mất, từng tòa nhà từng công trình kiến trúc đã đổ sụp chỉ còn đồng đổ nát phế tích, giống như bị ai đó hủy diệt, ngoài Xa tộc, vô số người nhìn về thế gia luyện binh khí số một Thái Cổ đều cảm thám vô tận, thế lực luyện binh khí số một Thái Cổ hiển hách một thời, không ngờ, chạy trốn rồi sao?
Hơn nữa còn tự phá hủy mọi thứ trong gia tộc, ngay cả rất nhiều Thần trận cũng giống như là bị bọn họ tự mình phá hủy.
- Đám người này, đúng đủ tàn nhẫn.
Tề Vũ mở miệng nói, không ngờ cứ thế bỏ luôn vinh quang của thế gia đệ nhất Thái Cổ để mà bỏ chạy luôn rồi.
Thần niệm Tần Vấn Thiên bao trùm khắp trời đất, quét về mọi hướng mọi phương, quả thật không phát hiện bóng dáng của bọn họ, chỉ thấy phía dưới, có thân ảnh lóe lên, đối diện với Tần Vấn Thiên nói:
- Bái kiến Tông Chủ.
- Có chuyện gì?
Tần Vấn Thiên hỏi.
- Ta luôn ở ngoài giám sát động tĩnh của Xa tộc, một thời gian trước, đột nhiên Xa tộc xảy ra một chuyện kinh thiên động đát, vô tận những Thần quang sinh ra, giống như Thần trận được khởi động, sau đó rất nhiều người đã khởi động Thần trận rời đi, tiếp đó, Thần trận của Xa tộc đều bạo phát, vô tận các Thần uy phóng ra, căn bản không biết được phía bên trong xảy ra chuyện gì, sau đó thì thành ra như thế này.
Người đó trả lời nói.
Tần Vấn Thiên không nói gì, bọn họ phái người đi giám sát các tộc, nhưng không phái đi Thiên Thần, dù gì một Thiên Thần đều rất nổi bật dễ bị người khác chú ý, một khi lộ ra thì quá nguy hiểm, Xa tộc nếu đã có ý muốn trốn chạy, thì không giám sát nổi bọn họ cũng là điều bình thường.
Đúng vào lúc này, sau lưng hắn, Tề Vũ bước tới, nói với Tần Vấn Thiên:
- Thánh chủ, người canh giữ bên Ngũ Hành giáo nói, cách đó không lâu, một đám sương mù màu đen hạ xuống, bao trùm Ngũ Hành giáo, sau đó người trong Ngũ Hành Giáo đều biến mất rồi.
- Nguyệt Trường Không
Thần sắc Tần Vấn Thiên lóe lên một ánh sáng lạnh lẽo, Nguyệt Trường Không bắt đầu hành động rồi, hơn nữa, khi hắn hủy diệt Lôi tộc, sợ rằng các thế lực của Thái Cổ cũng biết cả, bên cạnh Lôi Tộc không thể nào không có tai mắt của bọn họ, bởi thế tất cả mọi người đều muốn tìm đường lui, Xa tộc cũng vậy, Ngũ Hành giáo cũng vậy.
Những Thiên Thần tộc này của Thái Cổ, rõ ràng sẽ không ngồi chờ chết.
- Tạm thời quay về.
Tần Vấn Thiên trầm mặc một hồi rồi mở miệng nói, mọi người lần lượt gật đầu, xem ra, thế cục của Thái Cổ lại một lần nữa xảy ra biến động rồi, sau này, có thể sẽ không còn là thời đại của cả tám vực cùng sánh vai nữa rồi.
Bọn người Tần Vấn Thiên sau khi rời khỏi Xa tộc thì trở về Thiên Quật, mảnh phế tích đó của Xa tộc vẫn ở đấy, nhưng không có ai biết, trong đống đổ nát ấy, có một không gian độc lập khác, niêm phong khóa giữ ở đó, trong mảnh không gian đó, bầu trời đều màu vàng kim, vô tận những ngọn lửa thần đang luyện rèn Thần binh, giống như là muốn luyện ra thần binh lợi khí số một Thái Cổ, với sức mạnh của cả một tộc Xa tộc, trải qua hàng bao nhiêu năm tháng, thần binh này tới ngày hôm nay vẫn còn chưa được luyện ra.
- Bọn họ đi rồi.
Lúc này, có người đi đến bên cạnh Tộc trưởng Xa tộc nói, Tộc trưởng khẽ gật đầu, việc bọn họ đã dùng Thần trận đưa mọi người rời khỏi đây đó chẳng qua chỉ là kế che mắt mà thôi, trên thực tế, cường giả của Xa tộc đều đã vào trong mảnh thời không này, đồng thời dùng thần uy của món thần binh đang chế luyện này để che giấu mọi khí tức của mảnh thời không khiến Tần Vấn Thiên cũng không thể nào phát hiện được.
- Giết.
Bọn người Quân Mộng Trần bước tới, đi về phía cường giả của Lôi tộc, trong đôi mắt bọn họ đều ánh lên sát ý cực mạnh, đã từng, Lôi tộc khí phách bá đạo không ai bì nổi, đánh giết vào Tần Thiên Thần Tông, bọn họ bao vây cả gia đình của Tần Vấn Thiên, ngông cuồng càn rỡ tới mức nào, tới nay, Tộc trưởng Lôi tộc lại dám mở miệng nói rằng chỉ giết có vài đệ tử của Thần Tông mà thôi, sao mà buồn cười đến thế.
Một quyền của Quân Mộng Thần có thể sánh với sức mạnh của một phương thế giới, đánh tan phá nát vạn cổ, Thiên Thần bỏ mạng, sụp đổ tan vỡ hoàn toàn, trời xanh rúng động, uy lực của nó cường đại không ai bì nổi, Lôi tộc bên dưới như bùng nổ điên loạn, không ngừng bị phá hủy.
Cặp móng sắc nhọn của Tiểu Hỗn Đản vươn ra, hắn hóa thân thành cự thú tinh không, vuốt nhọn toát ra sức mạnh cắn nuốt đáng sợ, khi lao xuống giết chóc, muốn nuốt toàn bộ Lôi tộc vào trong không gian bộ móng sắc nhọn của hắn, giống như năm đó hắn nuốt gọn Tử Vi Thần Đình vậy.
Phía dưới, những tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, không biết có bao nhiêu người bỏ mạng, Lôi tộc rộng lớn, nhanh chóng hóa thành đống tàn tích, Thần trận bị hủy, Lôi tộc làm sao có thể chống lại sức mạnh của các Thiên Thần?
Năm đó, các Thiên Thần tộc của Thái Cổ liên thủ với nhau tấn công Thiên Quật nhưng không cách nào hạ được Thiên Quật, hiện nay, khi một mình đối mặt với các cường giả của Thiên Quật, thì cục diện của cuộc chiến thế nào chắc không cần nói cũng có thể hình dung ra được, căn bản hoàn toàn không có một chút sức kháng cự nào cả.
Tộc trưởng Lôi tộc dám nói rằng, chẳng qua chỉ là giết vài đệ tử của Thần Tông mà thôi, có thể thấy hắn tự cho mình đứng ở trên cao so với người khác như thế nào, coi đệ tử của Thần Tông chi như cỏ rác kiến mọn, nhưng lúc này, người của Tần Thiên Thần Tộc, nào có phải là không coi người của Lôi tộc bọn họ như kiến đâu, cho dù là bản thân hắn đi chăng nữa, trong con mắt của Tần Vấn Thiên, nào có không phải là một con kiến, mạng của hắn trong đôi mắt Tần Vấn Thiên, không bằng đệ tử Thần Tông, bởi thế, số mệnh của hắn đã được định đoạt rồi.
Tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, Tộc trưởng Lôi tộc điên cuồng gầm lên giận dữ, bị Tần Vấn Thiên đánh ép dữ dội, thời không bạo loạn, không gian giết chóc trùng điệp đã từng chút từng chút một phá hủy niềm tin chiến đấu của hắn, cho dù trong tay có cầm Hạo thiên thần chùy đi nữa vẫn không cách nào chống lại được với đòn tấn công của Tần Vấn Thiên, nói về trình độ lĩnh ngộ Thiên đạo thì Tần Vấn Thiên đã hoàn toàn vượt qua hắn.
Một tiếng kêu lớn vang lên, Tộc trưởng Lôi tộc cầm Hạo thiên thần chùy trong tay phá tung hết mọi ràng buộc hạ xuống trước mặt Tần Vấn Thiên, một đòn tấn công giáng tới, phía trước cơ thể Tần Vấn Thiên, nổi lên những cơn bão táp hung bạo đáng sợ, đôi tay hắn nắm về phía hư không, xé rách mở ra một vết nứt thời không đáng sợ, trực tiếp hiện lên trước mặt đối phương, Tộc trưởng Lôi tộc thấy tình thế có gì đó không ổn, muốn tránh thoát.
- Bất động thời không.
Một âm thanh lạnh lùng phát ra từ miệng Tần Vấn Thiên, trong phút chốc, cả mảnh thời không dường như rơi vào trong tĩnh mịch, cơ thể Tộc trưởng Lôi tộc đều đã bị ngưng lại, dòng máu trong cơ thể hắn dường như đã ngừng chảy, những tiếng sét đánh ầm ầm đang dần chậm lại chậm lại, muốn phá hủy đạo bất động thời không, nhưng dường như đã quá muộn rồi, vết nứt thời không hắc ám đó lao tới cắn nuốt, bao trùm lên mọi sự tồn tại trong trời đất, nuốt luôn lấy cơ thể của Tộc trưởng Lôi tộc, trục xuất vào trong mảnh thời không đó.
Đạo pháp của Tần Vấn Thiên không ngừng phóng ra, đạo niêm phong thời không đáng sợ cứ giải phóng ra, đánh vào bên trong mảnh thời không ấy.
“Ầm ầm ầm…” những tiếng nổ lớn kinh trời từ trong hư không truyền ra, dường như không phải tới từ mảnh không gian này, mà là ở trong một mảnh thời không khác, giống như Tộc trưởng Lôi Tộc đang phản kích, nhưng những đòn phản kích đó càng lúc càng yếu, uy lực của đạo trên người Tần Vấn Thiên chưa từng giảm bớt, cuối cùng, một tiếng nói lạnh băng vang lên:
- Trục xuất.
Hắn vừa dứt lời, mảnh thời không đó không biết đã bị trục xuất tới phương nào, Tộc trưởng của Lôi tộc, một nhân vật Thiên Thần mạnh không ai sánh bằng, cũng đã biến mất cùng với mảnh thời không bị trục xuất kia.
Phía dưới, vô số người đang còn sống ngẩng đầu nhìn tộc trưởng của bọn họ bị trục xuất, trong lòng hoảng loạn, ánh mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng, bọn họ biết, Lôi tộc, gia tốc đã sừng sững bao nhiêu năm nay giờ thì kết thúc rồi, giống hệt như Tần Tộc vậy, trở thành một hạt bụi trong lịch sử của Thái Cổ Tiên Vực, sau này, chỉ còn xuất hiện trong sách cổ trong lịch sử, hơn nữa khi bọn họ xuất hiện trong sách sử cũng có khi chẳng qua chỉ là một nét đệm cho sự tồn tại của Tần Vấn Thiên.
Chiến đấu, cuộc chiến vẫn đang tiếp tục, nhưng làm sóng chiến đấu càng lúc càng yếu đi, mãi cho tới khi, Lôi tộc, nơi to lớn mênh mông hoàn toàn hóa thành một đống phế tích đổ nát, Thiên Thần của Lôi tộc bị tận diệt hoàn toàn, tất cả, mới coi như chấm dứt, quân đoàn đến từ Thiên Quật không tiếp tục ra tay, bọn họ đều hiểu rằng, Lôi tộc đã không còn có thể bò dậy nổi nữa, sẽ vĩnh viễn biến mất.
Lúc này, trong đống đổ nát của Lôi tộc, một thân ảnh lồm cồm đứng dậy từ trong đống đổ nát, chỉ thấy người này toàn thân tắm trong máu, ngẩng dầu lên nhìn Tần Vấn Thiên trên vòm trời cao, gió thổi phất qua làm tung bay bộ y phục màu trắng của hắn, hắn chói lòa xuất chúng như vậy, tuyệt thế vô vong, nhưng trong đôi mắt của vị cường giả Lôi tộc này chỉ có ngọn lửa căm hận tức giận.
- Tần Vấn Thiên, ngươi tàn nhẫn vô đạo, diệt Thiên Thần Tần tộc, lại tắm máu Lôi tộc, lẽ nào, ngươi vùng dậy mạnh mẽ, thì phải để cho cả Thái Cổ làm bàn đạp cho ngươi, cho dù có một ngày ngươi xưng bá ở Thái Cổ, các thiên Thần ngã xuống, Thái Cổ từng một thời cực thịnh, từ nay về sau rơi vào vòng trầm luân, đây chính là mục đích của ngươi sao.
Vị cường giả Lôi tộc đó phẫn nộ thét lên đôi mắt phun ra lửa.
Tần Vấn Thiên lạnh lùng liếc nhìn y, trong đôi mắt hắn không hề có một chút tình cảm hay một làn sóng xao động nào cả, hắn quay người, sải bước bỏ đi, hoàn toàn không hề quan tâm tới đối phương.
Người đời đều ích kỷ, chỉ đứng trên lập trường của bản thân để suy nghĩ vấn đề, bọn họ khi vào diệt Thiên Quật có từng nghĩ tới những điều này chăng? Tới nay, hắn cần thiết gì mà phải giải thích chứ, Tần Tộc, Lôi Tộc? Nếu như hôm đó phụ thân của hắn không kịp tới, Thiên Quật đã bị hủy diệt, vậy thì, hắn sẽ tắm máu cả Thái Cổ, đừng nói là Thiên Thần, cho dù là người ở Hạ cảnh giới, hắn cũng không tha, làm gì có chuyện nhân từ như vậy.
Hắn không phải ác ma, không lạm sát người vô tội, nhưng hắn tuyệt đối không phải thánh nhân, có thể tha thứ cho những kẻ đã giết thê tử của hắn, những kẻ địch đã tiêu diệt bằng hữu người thân của hắn.
Quân Mộng Trần nghe những lời đối phương nói thì sắc mặt giận dữ, bàn tay nắm chụp vào hư không, giữ chặt lấy đối phương, lạnh băng băng nói:
- Chỉ cho các ngươi được đối phó với Thiên Quật bọn ta, còn không được phục thù sao? Nực cười, cho dù là có giết các Thiên Thần Thái Cổ thì có làm sao, huynh đệ bọn ta còn, Thiên Quật còn thì Thái Cổ Tiên Vực trong tương lai sẽ còn sinh ra một quân đoàn Thiên Thần lớn mạnh hơn, trăm hoa đua nở, sẽ chỉ còn cường đại hơn gấp vô số lần so với Thái Cổ hôm nay
Cường giả đó mặt cứng đơ lại, những lời cuồng ngạo của Quân Mộng Trần hoàn toàn không phải không có lý, đoàn quân Thiên Thần hiện tại trong Thiên Quật chính là một ví dụ, còn Thiên Quật, thì Thái Cổ tương lại, có thể sẽ thật sự xuất hiện thịnh thế.
- Ta đợi xem.
Người đó lạnh lùng nói.
- Ngươi đợi xem? Nghĩ hay quá đó, ngươi khiến ta tức giận, bởi thế, ngươi sẽ không được chứng kiến ngày hôm đó đâu.
Lời của Quân Mộng Trần vừa dứt, sắc mặt người đó biến đổi, liền đó, đại thủ ấn trực tiếp bóp nghẹt giết chết hắn, bọn họ đã nhân từ, không đuổi cùng giết tận, chỉ cần không phải là cường giả Thiên Thần, người còn sống bọn họ có thể tha cho một mạng, nhưng tuyệt đối, ngàn vạn lần tuyệt đối đừng có khiêu khích sự nhân từ của bọn họ.
- Mục tiêu kế tiếp.
Quân Mộng Trần lạnh lùng nói, những người hôm đó lao vào chém giết trong Thiên Quật muốn yên tâm thoải mái tiếp tục làm bá chủ của Thái Cổ, ngồi trấn giữ một phương hưởng thụ mọi vinh hoa phú quý, nằm mơ đi.
Người của Tần Thiên Thần Tông bọn họ, sẽ không bỏ mạng oan uổng vô nghĩa, thù hận của Thiên Quật không thể quên, lẽ nào, bọn họ không chấp nhặt chuyện này thì những kẻ đó sẽ đội ơn sao? Sai rồi, nếu bọn họ thật sự nhân từ tới mức bỏ qua cho những thế lực đó, một khi có cơ hội một lần nữa, bọn họ sẽ hoàn toàn không do dự mà lại lao vào giết chóc Thiên Quật, hơn nữa, vẫn sẽ không có một chút nương tay.
Xa tộc, cũng là địa vực thuộc Thái Cổ Tiên Vực, khi bọn người Tần Vấn Thiên tới Xa tộc, thì phát hiện, Tần tộc trước đây từng rực rỡ chói sáng một sắc vàng kim, thế gia luyện binh khí đệ nhất Thái Cổ đột nhiên biến mất, từng tòa nhà từng công trình kiến trúc đã đổ sụp chỉ còn đồng đổ nát phế tích, giống như bị ai đó hủy diệt, ngoài Xa tộc, vô số người nhìn về thế gia luyện binh khí số một Thái Cổ đều cảm thám vô tận, thế lực luyện binh khí số một Thái Cổ hiển hách một thời, không ngờ, chạy trốn rồi sao?
Hơn nữa còn tự phá hủy mọi thứ trong gia tộc, ngay cả rất nhiều Thần trận cũng giống như là bị bọn họ tự mình phá hủy.
- Đám người này, đúng đủ tàn nhẫn.
Tề Vũ mở miệng nói, không ngờ cứ thế bỏ luôn vinh quang của thế gia đệ nhất Thái Cổ để mà bỏ chạy luôn rồi.
Thần niệm Tần Vấn Thiên bao trùm khắp trời đất, quét về mọi hướng mọi phương, quả thật không phát hiện bóng dáng của bọn họ, chỉ thấy phía dưới, có thân ảnh lóe lên, đối diện với Tần Vấn Thiên nói:
- Bái kiến Tông Chủ.
- Có chuyện gì?
Tần Vấn Thiên hỏi.
- Ta luôn ở ngoài giám sát động tĩnh của Xa tộc, một thời gian trước, đột nhiên Xa tộc xảy ra một chuyện kinh thiên động đát, vô tận những Thần quang sinh ra, giống như Thần trận được khởi động, sau đó rất nhiều người đã khởi động Thần trận rời đi, tiếp đó, Thần trận của Xa tộc đều bạo phát, vô tận các Thần uy phóng ra, căn bản không biết được phía bên trong xảy ra chuyện gì, sau đó thì thành ra như thế này.
Người đó trả lời nói.
Tần Vấn Thiên không nói gì, bọn họ phái người đi giám sát các tộc, nhưng không phái đi Thiên Thần, dù gì một Thiên Thần đều rất nổi bật dễ bị người khác chú ý, một khi lộ ra thì quá nguy hiểm, Xa tộc nếu đã có ý muốn trốn chạy, thì không giám sát nổi bọn họ cũng là điều bình thường.
Đúng vào lúc này, sau lưng hắn, Tề Vũ bước tới, nói với Tần Vấn Thiên:
- Thánh chủ, người canh giữ bên Ngũ Hành giáo nói, cách đó không lâu, một đám sương mù màu đen hạ xuống, bao trùm Ngũ Hành giáo, sau đó người trong Ngũ Hành Giáo đều biến mất rồi.
- Nguyệt Trường Không
Thần sắc Tần Vấn Thiên lóe lên một ánh sáng lạnh lẽo, Nguyệt Trường Không bắt đầu hành động rồi, hơn nữa, khi hắn hủy diệt Lôi tộc, sợ rằng các thế lực của Thái Cổ cũng biết cả, bên cạnh Lôi Tộc không thể nào không có tai mắt của bọn họ, bởi thế tất cả mọi người đều muốn tìm đường lui, Xa tộc cũng vậy, Ngũ Hành giáo cũng vậy.
Những Thiên Thần tộc này của Thái Cổ, rõ ràng sẽ không ngồi chờ chết.
- Tạm thời quay về.
Tần Vấn Thiên trầm mặc một hồi rồi mở miệng nói, mọi người lần lượt gật đầu, xem ra, thế cục của Thái Cổ lại một lần nữa xảy ra biến động rồi, sau này, có thể sẽ không còn là thời đại của cả tám vực cùng sánh vai nữa rồi.
Bọn người Tần Vấn Thiên sau khi rời khỏi Xa tộc thì trở về Thiên Quật, mảnh phế tích đó của Xa tộc vẫn ở đấy, nhưng không có ai biết, trong đống đổ nát ấy, có một không gian độc lập khác, niêm phong khóa giữ ở đó, trong mảnh không gian đó, bầu trời đều màu vàng kim, vô tận những ngọn lửa thần đang luyện rèn Thần binh, giống như là muốn luyện ra thần binh lợi khí số một Thái Cổ, với sức mạnh của cả một tộc Xa tộc, trải qua hàng bao nhiêu năm tháng, thần binh này tới ngày hôm nay vẫn còn chưa được luyện ra.
- Bọn họ đi rồi.
Lúc này, có người đi đến bên cạnh Tộc trưởng Xa tộc nói, Tộc trưởng khẽ gật đầu, việc bọn họ đã dùng Thần trận đưa mọi người rời khỏi đây đó chẳng qua chỉ là kế che mắt mà thôi, trên thực tế, cường giả của Xa tộc đều đã vào trong mảnh thời không này, đồng thời dùng thần uy của món thần binh đang chế luyện này để che giấu mọi khí tức của mảnh thời không khiến Tần Vấn Thiên cũng không thể nào phát hiện được.