Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 127
Chương 67: Lệ Cảnh Trình, đừng yêu tôi nữa, trái tim tôi thật sự rất đau (cao trào)
Edit: Lưu Tinh
------
Trong lòng dâng lên sợ hãi tột cùng, tay chân Lệ Cảnh Trình đều trở nên tê dại, không dám tin và cũng không muốn tin. Làm sao có thể? Đánh chết anh cũng sẽ không tin.
Trong điện thoại, người kia còn nói thêm gì đó, nhưng Lệ Cảnh Trình hoàn toàn không biết gì nữa. Ngón tay anh nắm chặt tấm hình kia, đầu ngón tay cơ hồ muốn đâm thủng góc hình.
Sau một lúc lâu, anh cắt ngang lời nói của đối phương: "Ảnh chụp này có khả năng là ảnh ghép?"
"Không có khả năng." Đối phương rất chắc chắn: "Những hình này cũng là tôi mua được từ một bọn thám tử tư, bọn họ được sai theo dõi cô ấy từ lúc bắt đầu mang thai đến nay."
"Người mua ở đâu?"
"Chưa từng gặp mặt, tiền trao cháo múc."
Lệ Cảnh Trình toàn thân bất động. Đôi chân anh không tự chủ được mà run rẩy. Sau khi cúp điện thoại, anh ngồi ở ghế tựa một lúc cũng không đứng lên nổi.
Sao có thể, Tụng Tụng không phải con của anh ư?
Anh từng chắc chắn cho rằng, nếu không phải con anh cũng sẽ không phải con của Vinh Thiển.
Lệ Cảnh Trình nhắm chặt mắt, anh coi cô quan trọng hơn cả sinh mệnh mình, yêu thương vô hạn, cũng không thể khiến cô cam tâm tình nguyện ở bên cạnh anh. Thế mà ở một nơi xa lạ chỉ ngắn ngủi một năm, cô đã có thể cùng người khác sinh con?
Lệ Cảnh Trình không tin.
Anh bỗng nhiên đứng dậy, bước nhanh xuống lầu.
Thịnh Thư Lan chơi cùng Gạo Nếp nhưng trong lòng thấp thỏng không yên. Gạo Nếp vừa thấy anh xuống, lập tức đứng dậy chạy lại: "Ba ba muốn đi đâu?"
Hơi lạnh vây quanh Lệ Cảnh Trình vì những lời đáng yêu của con gái mà có chút tan đi. Anh xoa xoa đầu Gạo Nếp: "Ba ba có việc ra ngoài một chút."
"Không muốn! Con đang ho, ba ba ở nhà với con!"
Trong lòng Lệ Cảnh Trình đang nóng như lửa đốt, nhưng nhìn đến ánh mắt cầu xin của con gái, anh đành ngồi xổm xuống, ngón tay vuốt ve khuôn mặt con. Loại cảm giác này vô cùng chân thực, khiến tim anh đập nhanh. Gạo Nếp là con gái của anh, đây là điều chắc chắn. Là anh đã tận mắt chứng kiến bụng Vinh Thiển ngày một to ra, sao đó là ngày Gao Nếp chào đời, tuyệt đối không sai được.
Lệ Cảnh Trình ôm lấy Gạo Nếp, đôi vai rộng nhẹ run rẩy.
"Ba ba có lạnh không?" Gạo Nếp hướng hai tay về đầu vai anh.
Lệ Cảnh Trình gật gật đầu: "Có, ba ba cảm thấy rất lạnh."
"Vậy con ôm ba ba một cái nha." Gạo Nếp nói xong, hai tay ôm chặt anh: "Còn lạnh không?"
Lệ Cảnh Trình lắc lắc đầu: "Không lạnh."
Thịnh Thư Lan chăm chú nhìn, mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn là có thể đoán ra tất nhiên là chuyện không tốt .
Gạo Nếp kéo Lệ Cảnh Trình ngồi xuống, ba người ngồi vây quanh thành một đoàn, Gạo Nếp thích thú loay hoay với những món đồ Vinh Thiển mua cho. Thịnh Thư Lan cẩn thận nhìn người đàn ông ở đối diện: "Cảnh Trình, anh không sao chứ?"
Mí mắt anh nhẹ nâng lên: "Thư Lan, Gạo Nếp trông giống ai?"
"Giống anh, con bé trông giống hệt anh."
"Còn Tụng Tụng thì sao?"
Thịnh Thư Lan ngẩn ra: "Vì sao anh lại hỏi như vậy?"
"Em nói xem trông Tụng Tụng giống ai?"
Thịnh Thư Lan ấp a ấp úng: "Có điểm giống anh, nhưng thật ra nhiều điểm giống Vinh Thiển hơn."
Lệ Cảnh Trình thiếu chút nữa bật cười: "Sao em không nói thẳng là nhìn không giống anh đi?"
Thịnh Thư Lan cảm thấy có gì đó không thích hợp: "Cảnh Trình, rốt cuộc làm sao vậy?"
Người đàn ông cầm lên một khối xếp gỗ, Thịnh Thư Lan trong lòng tràn đầy lo lắng, nhưng có mặt Gạo Nếp cô không tiện hỏi nhiều.
Sắc trời dần tối, ánh sang rạng rỡ ban ngày dần bị thay thế bằng một màn đêm mông lung, làm người ta bất an mà sợ hãi. Trong vườn, hoa cỏ dường như bị vao phủ bởi một tấm màn đen.
Trong mắt Lệ Cảnh Trình, tất cả dường như chỉ có bóng tối.
Ăn xong cơm chiều, Thịnh Thư Lan đưa Gạo Nếp lên lầu trước.
"Cảnh Trình."
Thịnh Thư Lan đi tới bên cạnh anh: "Em đi tắm cho Gạo Nếp đi tắm, anh có phải còn bận việc gì?"
"Anh muốn ra ngoài."
"Được, vậy anh nhớ về sớm một chút, em dỗ Gạo Nếp ngủ trước."
Lệ Cảnh Trình gật đầu, sau đó cất bước rời đi.
Đi tới tiểu khu chỗ Vinh Thiển ở, anh biết rõ địa chỉ nhà Vinh Thiển, bảo vệ cửa cũng là không ngăn cản anh.
Lệ Cảnh Trình đi thẳng lên lầu, ấn chuông cửa.
Vinh Thiển vừa mới dỗ Tụng Tụng ngủ xong, nghe thấy tiếng chuông cửa liên tiếp liền thấy đau đầu. Bảo mẫu còn đang ở Vinh gia chưa kịp về, huống hồ cô ấy có chìa khóa nhà, sẽ không nhấn chuông dồn dập như vậy.
Cô bước chậm đi tới trước cửa, rất sợ gặp phải loại biến thái, Vinh Thiển xuyên qua mắt mèo nhìn ra bên ngoài.
Lại là Lệ Cảnh Trình.
Bên ngoài trời đang mưa, Lệ Cảnh Trình sau khi xuống xe cũng không mang dù, mái tóc ngắn toàn bộ ướt đẫm, bả vai áo sơ mi cũng ướt một mảng lớn hơn phân nửa. Bộ dáng anh như thế khiến cô vô cùng lo lắng không biết đã có chuyện gì xảy ra?
Lệ Cảnh Trình không đợi được nữa liền dùng tay đập mạnh lên cánh cửa lớn.
Vinh Thiển bất đắc dĩ đành mở cửa cho anh.
"Tối rồi anh còn tới làm gì?"
Người đàn ông không nhúc nhích nhìn cô chằm chằm.
Vinh Thiển chợt cảm thấy da đầu tê dại. Những giọt nước mưa tí tách chảy trên mặt Lệ Cảnh Trình, càng khiến cô cảm thấy anh lúc này trông thật hung ác nham hiểm và đen tối. Tay cô nắm ván cửa khẽ run rẩy: "Anh làm gì thế?"
"Tôi đến thăm con cũng không được sao?" Lệ Cảnh Trình bật cưới, sau đó đẩy cô sang một bên, đi thẳng vào trong.
Vinh Thiển cảm thấy tiếng cười của anh có chút quái dị. Cô đóng cửa lại rồi theo Lệ Cảnh Trình đi vào.
Người đàn ông cũng không thay giày, bước nhanh tới phòng Vinh Thiển, đẩy cửa đi vào. Tụng Tụng đang nằm ngủ say trên chiếc giường lớn. Cảnh tưởng này như một nhát dao sắc ngọt đâm thẳng vào tim anh, đau càng thêm đau.
Anh bước từng bước một hướng đến trước giường, nhìn chằm chằm khuôn mặt đứa nhỏ trong lúc ngủ mơ. Khả ái như vậy, nhỏ như vậy, vậy mà không phải con của anh sao?
Vinh Thiển nhìn thấy bộ dáng này của anh, có chút lo lắng.
"Lệ Cảnh Trình, anh làm sao vậy?"
Người đàn ông cũng không liếc nhìn cô một cái. Anh ngồi xuống mép giường, nhẹ nhàng sờ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Tụng Tụng.
Thật sự nhìn không giống anh sao?
Ngón tay Lệ Cảnh Trình mơn trớn mặt mày Tụng Tụng một lúc, ngay sau đó, ôm chầm đứa bé vào lòng. Vinh Thiển lo lắng: "Anh đừng làm loạn, Tụng Tụng đang ngủ, mau đặt con trở lại giường đi."
"Có gì nghiêm trọng đâu, Gạo Nếp hồi bé, tôi vẫn thường hay ôm như vậy."
"Thằng bé đang ngủ, anh cứ ôm sẽ tạo thành thói quen xấu."
"Con trai của mình, tôi muốn yêu chiều thì yêu chiều, mặc dù tương lai có thành thói quen xấu, tôi cũng bằng lòng."
Lệ Cảnh Trình nói xong câu đó, ngẩng đầu nhìn Vinh Thiển.
Cánh môi cô mím thật chặt, tầm mắt dừng lại trên mặt Lệ Cảnh Trình: "Gạo Nếp đã ngủ chưa?"
"Hẳn là đã ngủ rồi."
Vinh Thiển nhìn quần áo trên người Lệ Cảnh Trình ướt sũng, "Anh không sợ nhiễm lạnh sinh bệnh sao? Tại sao trời mưa còn chạy đến đây?"
"Tôi nhớ em và con."
Đầu ngón tay cô vén nhẹ lọn tóc dài đang rũ bên mặt ra sau tai. Lệ Cảnh Trình ôm chặt Tụng Tụng trong lòng, ánh mắt lại lần nữa hướng về cô, "Vinh Thiển, ba năm nay, em có thật sự nhớ đến con gái chúng ta?"
Vinh Thiển cũng ngồi xuống, quần áo Tụng Tụng cô còn chưa kịp xếp.
"Lúc đầu, tôi cảm thấy sống không bằng chết. Tôi bắt đầu cho rằng, sau khi rời đi chỉ cần cố gắng là có thể quên quá khứ. Nhưng mỗi đêm đi ngủ đều muốn tưởng tượng Gạo Nếp đã lớn đến đâu rồi, hình dáng ra sao, đã hiểu chuyện chưa, biết mẹ mình là ai không?"
Vinh Thiển cúi thấp đầu, lúc ấy cô thương tâm muốn chết.
"Về sau tôi tự an ủi mình, con gái sẽ không còn nhỏ mãi, đến lúc trưởng thành, nó cũng sẽ biết tôi yêu nó thế nào."
"Vậy không phải là bởi vì về sau có Tụng Tụng, khoảng trống được lấp đầy, em mới dần quên đi nỗi đau lìa xa Gạo Nếp? Em dồn hết tình thương cho một mình Tụng Tụng?"
Động tác gấp quần áo của Vinh Thiển chợt dừng lại: "Tôi không có, tôi yêu thương hai đứa như nhau."
"Phải không? Ba năm qua em có Tụng Tụng luôn sớm chiều bên cạnh, lời em nói làm sao có sức thuyết phục?"
"Lệ Cảnh Trình, tối nay anh làm sao thế?"
Người đàn ông khóe miệng khẽ nhếch lên một đường cong giễu cợt: "Tôi chỉ là muốn nghe xem, mấy năm nay em vượt qua như thế nào."
"Thời gian qua tôi rất ổn."
Lệ Cảnh Trình giấu ý cười lạnh.
Anh nhìn Tụng Tụng đang ngủ say trong lòng: "Vinh Thiển, vậy chúng ta nói về ba năm qua tôi làm sao mà vượt qua đi?"
Vinh Thiển cúi thấp đầu, thanh âm của Lệ Cảnh Trình vang lên trên đầu cô.
"Lúc đầu, tôi cũng cảm thấy sống không bằng chết, tôi cũng cho rằng, sau khi em rời đi tôi sẽ quên được thôi. Lúc Gạo Nếp khóc đến khàn cả giọng tôi cũng mặc kệ, con không chịu uống sữa tôi cũng mặc kệ. Cái gì tôi cũng không quản, chỉ muốn ngồi yên một chỗ không ai được quấy rầy. Tôi lúc nào cũng không nghĩ ra, dù cho có lỗi, nhưng tôi tốt với em như vậy, em cũng đành lòng gạt bỏ tất cả? Em không yêu tôi, tôi cũng không bất ngờ lắm. Thế nhưng ngay cả con gái em cũng không cần, tôi thật sự không ngờ tới."
Cô im lặng gấp quần áo.
Giọng nói của Lệ Cảnh Trình mang theo một loại bi thương tột cùng: "Về sau, tôi cứ tự an ủi mình, tôi không tin cả đời này em sẽ không trở về Nam Thịnh nữa. Em trở về Nam Thịnh, chẳng lẽ cả đời không muốn gặp lại con gái mình? Tôi từng nghĩ một khi em tìm tới, tôi và Gạo Nếp đều sẽ xem em như người lạ. Con gái nhìn thấy em sẽ làm như không thấy, đây hẳn là sự trừng phạt tàn nhẫn nhất?"
Vinh Thiển khẽ cắn môi dưới, Lệ Cảnh Trình cười cười, tựa như bất đắc dĩ: "Thế nhưng, sau khi em trở về, lại mang theo Tụng Tụng. Em thật là giỏi, căn bản không cần lo lắng tôi sẽ không cho em gặp mặt con. Tôi chờ đợi lâu như vậy, muốn làm khó em một chút, liền bị đứa bé này đánh nát hoàn toàn tâm tư đó. Đó là con của tôi, tôi có thể không muốn gặp sao? Nhưng nếu tôi muốn gặp, nhất định cũng phải mang Gạo Nếp tới. Cho nên, ba năm này, thành trì tôi khổ tâm chuẩn bị, còn chưa kịp ngăn trở bước chân em, đã tự sụp đổ."
"Lệ Cảnh Trình, ba năm này... Tôi cũng không quá tốt...."
Anh cho rằng cô trở về với ánh hào quang sao?
"Vậy em nói xem ba năm này làm thế nào qua được?"
Ánh mắt Vinh Thiển lóe lên: "Mỗi khi nhớ Gạo Nếp, tôi đau đến muốn chết đi sống lại ."
Lệ Cảnh Trình khẽ nhếch khóe miệng. Xem ra nếu anh không nói ra, cô sẽ không bao giờ cho anh một lời nói thật lòng.
"Vinh Thiển, nếu như tôi không cho em gặp Gạo Nếp, em sẽ để tôi gặp Tụng Tụng sao?"
Trong lòng cô tràn ngập bất an. Cô không dám suy đoán lung tung ý tứ trong lời nói của anh, cẩn thận chờ Lệ Cảnh Trình nói tiếp.
Người đàn ông bỗng nhiên đứng dậy, ôm Tụng Tụng lên cao: "Vinh Thiển, em nói đi, nếu như ngày nào đó vận mệnh trêu ngươi, tôi phát hiện ra Tụng Tụng không phải con tôi, em nói tôi có nên đập chết nó không?"
Cô không ngờ anh thay đổi nhanh như vậy, Vinh Thiển kinh ngạc đứng dậy, chăm chú nhìn Lệ Cảnh Trình: "Anh nói cái gì đó?"
Người đàn ông giơ cao cánh tay, gương mặt sáng sủa tuấn lãng bỗng chốc hóa thành mặt ác ma. Tụng Tụng vì ở tư thế này mà không thoải mái, bé nhíu mày. Vinh Thiển nắm chặt hai tay, đi tới bên cạnh Lệ Cảnh Trình: "Anh mau thả thằng bé xuống."
"Sợ sao?"
Vinh Thiển giương mắt lên nhìn, đáy mắt Lệ Cảnh Trình chứa đầy phẫn nộ lẫn khổ sở. Cô cầm lấy cánh tay Lệ Cảnh Trình, Vinh Thiển đã có thể đoán được đáp án.
Người đàn ông nhíu chặt mày, chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Vinh Thiển: "Nó là con tôi phải không?"
Vinh Thiển cầm lấy cổ tay của anh: "Anh hãy đặt thằng bé xuống trước, đừng dọa nó sợ."
"Vinh Thiển, lá gan của em thật không nhỏ!" Tay anh vung lên, đẩy cô ra ngoài, chân Vinh Thiển đụng vào mép giường suýt ngã.
Lệ Cảnh Trình cẩn thận nhìn Tụng Tụng, thực sự nhìn không giống anh chút nào.
Vinh Thiển tiến lên muốn giành lại: "Trả con lại cho tôi!"
"Đây là con của cô với ai?"
Lệ Cảnh Trình tránh qua một bên, cuối cùng cũng khó khăn hỏi ra câu đó.
Vinh Thiển động tác vẫn chưa chậm lại, cô đoạt lấy Tụng Tụng. Lệ Cảnh Trình thử thăm dò: "Mấy tấm ảnh chụp đó, là giả đi? Đứa bé này là ai đưa cho cô, nói chung, nó cũng không phải là con trai của cô."
Vinh Thiển ôm Tụng Tụng lui về sau hai bước, cẩn thận đặt đứa bé vào giường trẻ em ở bên cạnh: "Anh đã xem mấy tấm ảnh đó?"
"Trả lời tôi."
"Lệ Cảnh Trình..."
Lời nói đến bên miệng, Vinh Thiển vẫn có chút do dự. Có mấy lời nói ra rồi có thể đả thương người, cô không muốn nói, nhưng đến nước này rồi cô không thể lui được nữa: "Tụng Tụng là con của tôi. Cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng nói là con của anh. Tôi không hề nói dối anh."
"Cô ?"
Lệ Cảnh Trình chỉ có thể cười lạnh mới có thể che giấu khủng hoảng ở trong lòng.
"Không phải cô yêu Hoắc Thiếu Huyền sao? Cô rời khỏi tôi, không tìm hắn sinh con, lại có thể tìm người khác, Vinh Thiển, tôi không tin."
"Lệ Cảnh Trình, là ba năm, ba năm đủ có thể thay đổi một người. Tôi sớm đã chôn chặt tình yêu với Hoắc Thiếu Huyền. Tôi lúc đó suy nghĩ rất đơn giản, có người tốt với tôi, tôi có thể bắt đầu cuộc sống mới một lần nữa."
Lệ Cảnh Trình nhìn sắc mặt cô trấn định. Vinh Thiển đi tới trước giường.
"Tôi thừa nhận, tôi có dụng tâm, vừa mới bắt đầu anh nói Tụng Tụng là con trai của anh, tôi cố gắng muốn chứng minh không phải, nhưng anh nói sẽ cho tôi gặp mặt con gái mình. Đó là khao khát lớn nhất của tôi, tôi chịu không nổi, tựa như anh nói, không có Tụng Tụng, tôi sợ là ngay cả cánh cửa ở Đế Cảnh cũng đừng mơ tưởng có thể bước vào. Tôi thật sự cũng không muốn lừa anh, nhưng anh luôn tự cho mình là đúng, cho rằng Tụng Tụng là con mình."
Đúng vậy, cô đã nói, chẳng qua là anh quá mức tự tin.
Lệ Cảnh Trình nghĩ, anh có bao nhiêu là buồn cười.
Lời này của Vinh Thiển chính là anh tự mình đa tình.
Trong mắt người đàn ông đầy lạnh lẽo. Vinh Thiển nhìn vào mắt anh, anh là người kiêu ngạo như vậy, luôn tự tin như vậy. Sợ là bây giờ nhà họ Lệ cũng đã biết tới sự tồn tại của Tụng Tụng.
Vinh Thiển cảm thấy, hình như cô sai rồi.
Bên người Lệ Cảnh Trình phảng phất một nỗi bi ai, cô muốn dựa vào cũng không dám tới gần.
Trong lòng Vinh Thiển bỗng nhiên tràn ra cảm giác đau đớn giống như bị dao cắt.
Quá đau, thật sự rất đau...
Cô dường như không chịu nổi khi nhìn thấy bộ dạng này của Lệ Cảnh Trình, nhưng cô đơn giản là muốn được gặp mặt con gái mình, cô sai sao?
Vinh Thiển khẽ gọi: "Cảnh Trình."
Trái tim Lệ Cảnh Trình lạnh giá, không phải cô nói một câu nói là có thể thay đổi.
Anh bỗng nhiên vươn tay bắt lấy bả vai của cô: "Đứa nhỏ này là cô thay người khác sinh sao? Sinh tự nhiên hay sinh mổ?"
Vinh Thiển không ngờ anh lại hỏi như vậy: "Vấn đề này, trả lời anh có ích gì sao?"
"Tôi muốn cô nói."
"Gạo Nếp là sinh tự nhiên, đứa thứ hai cũng vậy."
Lúc Vinh Thiển nói những lời này, khóe miệng khẽ run rẩy, cô luôn luôn vô thức mà tránh ánh mắt Lệ Cảnh Trình.
Vinh Thiển bị một lực mạnh hung hăng đẩy mạnh lên giường, cô không kịp chống đỡ đã bị Lệ Cảnh Trình đè lại hai chân.
Chiếc áoVinh Thiển đang mặc nhanh chóng bị anh kéo lên cao, toàn bộ phần bụng lộ ra, Lệ Cảnh Trình đè lại cô trước ngực không cho cô đứng dậy.
Mặc dù đã sinh hai đứa bé, nhưng vóc người của cô không hề xấu đi chút nào. Lệ Cảnh Trình kéo lưng quần cô xuống, bụng dưới bằng phẳng, càng không có một chút xíu vết rạn lưu lại.
Người đàn ông nhếch môi cười.
"Lệ Cảnh Trình, anh đủ rồi đấy, buông tôi ra."
"Ở đây không có dấu vết sinh mổ, tôi muốn nhìn một chút ở phía dưới có giống đã sinh đứa nhỏ hay không."
Vinh Thiển nghe vậy, trên mặt minh lộ ra khủng hoảng, cô cầm lấy lưng quần jeans.
"Lệ Cảnh Trình, rốt cuộc anh muốn như thế nào, tôi không có nghĩa vụ phải thủ thân như ngọc cho anh. Chúng ta năm đó đã không còn liên quan đến nhau, anh còn muốn quản chuyện của tôi sao?"
Người đàn ông ngón tay tinh xảo mà mạnh mẽ, nhanh chóng xé mở khóa kéo.
Vinh Thiển thẹn quá hóa giận: "Đã hơn một năm, vết thương kia đã sớm khép lại, anh buông tôi ra."
Lệ Cảnh Trình không quan tâm, Vinh Thiển không dám quá lớn tiếng, hai người giằng co, rốt cuộc anh cậy thế mạnh hơn cô, đem quần jeans của cô kéo xuống. Vinh Thiển giãy đạp đôi chân, lại bị Lệ Cảnh Trình đè chặt, ngón tay anh bắt đầu lôi kéo đến quần lót cô.
Vinh Thiển nghiến răng: "Lệ Cảnh Trình, anh cần gì phải làm vậy chứ. Tôi biết anh khó chấp nhận sự thật. Nhưng tôi sớm không còn như ba năm trước, anh cũng biết rõ có phải không? Nếu tôi vẫn là tôi của trước kia, chuyện anh từng cưỡng bức tôi vẫn sẽ là điểm bế tắc giữa chúng ta, năm đó ngay cả con gái tôi cũng phải bỏ cơ mà. Anh tiếp tục làm vậy, mọi chuyện sẽ ra sao?"
Lệ Cảnh Trình dừng lại động tác, trong mắt hằn lên tơ máu, "Vậy tôi hẳn là nên cảm tạ người đàn ông kia? Sau khi cô sinh đứa thứ hai liền không còn hận tôi nữa?"
Vinh Thiển không ngừng đạp mạnh đôi chân, mặc dù ánh mắt Lệ Cảnh Trình nóng rực, nhưng cũng không đến mức làm đau cô. Thế nhưng đáy mắt anh chứa đựng bi thương và điên loạn, Vinh Thiển không có cách nào nhìn thẳng: "Phải."
Cô nhẹ nhàng đáp.
Không khí trong phòng dường như bị rút cạn.
Lệ Cảnh Trình lạnh lùng hỏi: "Người kia là ai?"
"Lệ Cảnh Trình, đừng hỏi nữa." Vinh Thiển che mặt: "Yêu tôi thì có gì tốt chứ?"
Trong lời nói của cô rõ ràng có thay đổi, phải, Lệ Cảnh Trình hủy diệt tất cả mọi thứ của cô, anh cường thế, anh bá đạo, thậm chí còn uy hiếp cô bằng cách không cho cô gặp mặt con gái mình.
Nhưng tình yêu của anh mãnh liệt và nóng bỏng đến rực cháy lóa cả mắt, mỗi một phút mỗi một giây cũng làm cho Vinh Thiển không cách nào xem nhẹ.
Trong lòng Vinh Thiển mềm nhũn, thậm chí còn có loại ý nghĩ kỳ quái.
Cô lại đau lòng vì Lệ Cảnh Trình.
Đau lòng vì anh yêu mình, đau lòng vì sau ba năm anh vẫn còn yêu cô như thế.
Đau lòng vì anh, đau...
"Bây giờ anh đã biết Tụng Tụng không phải là con của anh. Lệ Cảnh Trình, đừng yêu tôi nữa, yêu tôi vất vả như vậy, gian nan như vậy. Tôi, ngay cả chính bản thân còn không thương, anh cần gì phải cố chấp?"
Lòng bàn tay Lệ Cảnh Trình dán chặt vào chân Vinh Thiển chân, áo của cô đã bị anh đẩy cao tới trước ngực.
Cô nằm đó, hai đầu gối Lệ Cảnh Trình vẫn quỳ như cũ. Anh dường như trở lại vào buổi tối của nhiều năm trước. Là bảy năm trước, anh nghĩ, nếu như không có buổi tối hôm ấy thì thật tốt biết bao.
Anh cúi người, dán chặt lên thân hình nhỏ nhắn của cô, Vinh Thiển không có cách nào nhúc nhích.
Đôi môi mỏng của anh kề ngay bên tai cô: "Em cam tâm tình nguyện sinh con cho người khác sao?"
Vinh Thiển nhìn ánh sáng của chiếc đèn trên tường: "Nếu không phải cam tâm tình nguyện, không ai có thể ép tôi sinh một đứa nhỏ."
Mang theo Tụng Tụng, đúng là cô cam tâm tình nguyện .
"Người đàn ông kia ở đâu?"
Vinh Thiển nhắm chặt mắt: "Anh đừng hỏi nữa có được hay không?"
"Người đàn ông kia ở đâu?"
Cô vẫn nhắm chặt hai mắt như cũ: "Anh ấy đã có vợ."
Lệ Cảnh Trình bỗng nhiên ngẩng đầu, trong mắt của anh khó có thể tin và đầy phẫn nộ.
Anh bóp chặt cằm cô: "Vinh Thiển, cô điên rồi có phải không? Con mẹ nó cô muốn tên đàn ông đó muốn đến điên rồi có phải không?"
"Tôi không điên, tôi tự biết mình đang làm gì."
Khớp hàm cô bị Lệ Cảnh Trình bóp đến đau: "Thật sự không có người ép buộc em?"
"Lệ Cảnh Trình, anh không chấp nhận được đơn giản là vì cảm thấy tôi sẽ không làm ra loại chuyện đó. Nhưng tôi lúc đó thực sự mệt mỏi, rất mệt mỏi. Anh tin cũng được, không tin cũng chẳng sao, Tụng Tụng chính là chứng minh tốt nhất, đó là con của tôi."
Cô nhẹ nhàng nói mấy câu, liền đánh đổ một người đàn ông mạnh mẽ như Lệ Cảnh Trình.
Ý của Vinh Thiển là do anh tự cho rằng mình hiểu cô.
Bàn tay đang nắm chặt của Lệ Cảnh Trình dần buông lỏng: "Tôi từng tự tin cho rằng nếu Tụng Tụng không phải là con của tôi thì cũng sẽ không phải con của cô."
"Phải." Vinh Thiển nói: "Lệ Cảnh Trình, anh quá mức tự tin."
Bàn tay anh tham luyến vuốt ve cô cách một lớp vải quần lót, cùng cô tiếp xúc thân mật. Vinh Thiển khép hai chân lại. Lệ Cảnh Trình cắn chặt răng: "Vì sao?"
"Tôi không muốn tiếp tục đau khổ, chính là như vậy."
Vinh Thiển đưa mắt nhìn mắt Tụng Tụng trong giường nhỏ, "Anh đừng làm Tụng Tụng thức giấc, Lệ Cảnh Trình, anh đi đi."
Vinh Thiển đẩy anh ra, Lệ Cảnh Trình đứng dậy. Anh hoàn toàn thua trước người phụ nữ này.
Nếu không phải là kiếp trước anh thiếu nợ cô, thì chính là đêm bảy năm trước đã tạo nên nghiệp chướng quá nặng. Thế nên cứ hết lần này đến lần khác không ngừng dằn vặt anh.
Lệ Cảnh Trình lui về sau: "Cô trở về Nam Thịnh, nhưng chưa từng nghĩ đến việc quay lại bên cạnh tôi phải không?"
Trong lòng Vinh Thiển đau đớn, nhưng cô nâng tầm mắt, kiên nghị nói: "Tôi không muốn."
Sau một hồi lâu Lệ Cảnh Trình thở dài một hơi, anh còn ở đây dây dưa cái gì? Anh biết trái tim người phụ nữ này sẽ chẳng bao giờ thuộc về anh, cũng đừng hòng cô động lòng vì anh.
Lệ Cảnh Trình xoay người đi ra ngoài, không muốn nhiều lời nữa, cũng không để cô nhìn thấy sự đau thương trong mắt anh.
Đau thương thì thế nào?
Vinh Thiển nghe thấy một chuỗi thanh âm gào rú dữ tợn của chiếc xe thể thao lao vút đi trong màn mưa.
Viền mắt ửng hồng của cô đã không cách nào giữ cho những giọt nước long lanh sớm đã đong đầy thi nhau chảy xuống.
Cô ngồi xổm người xuống, cuộn người lại, hai tay ôm chặt đầu gối. Chiếc vòng cổ theo động tác cúi đầu của cô mà thoáng nghiêng. Cô kéo kéo lại chiếc vòng, cái loại cảm giác hít thở không thông này nhắc nhở Vinh Thiển, đời này của cô sẽ bị sợi dây chuyền này vây khốn.
Tụng Tụng bất an trở mình. Vinh Thiển đứng dậy đi tới trước giường nhỏ, vỗ về đứa bé một chút. Chân mày Tụng Tụng chân mày hơi giãn ra, 'ưm' một tiếng sau đó lại ngủ thật say lần nữa.
Vinh Thiển ngừng khóc, cô ôm lấy Tụng Tụng đặt trở lại trên giường lớn, cô nằm ở bên cạnh Tụng Tụng, thật sự là trong thời gian qua vẫn là Tụng Tụng giúp cô thêm kiên cường hơn.
Tiếng mưa dội vào trong tai Lệ Cảnh Trình khiến lòng anh khó chịu, anh cảm thấy phải chi bản thân mình bị điếc thì tốt. Ánh đén phảng chiếu cơn mưa bụi như khói sương mù mờ đang bay lượn. Anh dừng xe bất động một hồi, sau đó bước xuống xe, vươn một bàn tay ra, không lâu sau trong lòng bàn tay anh đã đọng lại đầy nước.
Anh hơi nghiêng lòng bàn tay, nước mưa theo kẽ các ngón tay nhẹ nhàng trôi tuột qua. Lệ Cảnh Trình lặp lại động tác này nhiều lần, không phải anh hứng thú với cái trò này, anh chỉ là muốn nhìn khoảnh khắc từ lúc trong tay cái gì cũng có đến lúc vụt mất tất cả, thì có bao nhiêu khó khăn?
Thực sự không khó, rất đơn giản để đánh mất.
Toàn thân Lệ Cảnh Trình ướt đẫm, anh hoàn toàn không để ý.
Anh nhấc chân lên bước đi, mỗi bước đều nặng như đeo nghìn cân. Anh mất đi không phải một đứa con trai, mà là người phụ nữ anh yêu thương sâu sắc.
Ba năm trước đây, để cô rời đi là anh đã đánh mất hết rồi. Bây giờ, cơ hội của Lệ Cảnh Trình còn ở nơi nào?
Vậy ba năm nay anh khắc khoải chờ đợi, lại tính là gì?
Anh bỏ qua một thanh mai toàn tâm toàn ý với mình, làm bộ làm như không thấy, chỉ là không muốn Thẩm Tĩnh Mạn nhân cơ hội bắt anh tiếp anh Thịnh Thư Lan. Anh kiên quyết ngay trước mặt Gạo Nếp phủ nhận Thịnh Thư Lan là mẹ cũng chỉ vì cho Vinh Thiển một cơ hội, đợi đến lúc khi cô trở về kì tích sẽ xuất hiện. Chỉ là, Vinh Thiển, anh ba năm này khổ tâm, nhưng cô hoàn toàn không quan tâm.
Anh yêu cô, thì sao chứ?
Anh tận lực muốn bù đắp, thì sao chứ?
Có phải cô sẽ luôn mặc kệ anh phải trả giá thế nào, chờ đợi thế nào? Trong mắt cô anh vẫn không là gì hết?
Lệ Cảnh Trình ngẩng đầu, tùy ý để nước mưa vọt vào trong viền mắt đỏ hồng.
---
Trở lại Đế Cảnh, Lệ Cảnh Trình vẫn chưa lên lầu, anh đi vào căn phòng thủy tinh, một mũi hương xông vào mũi làm anh tự dưng bực bội.
Anh đi qua, gạt đổ toàn bộ đồ vật trên giá. Sau đó đạp đổ toàn bộ những chậu hoa Thịnh Thư Lan cẩn thận trồng, ngã đầy trên mặt đất.
Nước mưa nhỏ xuống đỉnh căn phòng thủy tinh, có vẻ đặc biệt vang vọng hơn.
Sáng sớm hôm sau, qua cơn mưa, không khí ẩm ướt mà thơm ngọt. Thịnh Thư Lan rửa mặt, rời khỏi phòng. Cô có thói quen dậy sớm. Sau một lúc rảo bước trên con đường đầy sỏi và đá cuội hướng đến căn phòng thủy tinh kia, cô cảm giác có điều gì đó không thích hợp.
Thịnh Thư Lan bước chậm lại, cửa phòng thủy tinh phòng mở rộng , bên trong vô cùng bừa bãi.
Cô bước vội lên lầu, nhìn thấy những chậu hoa cô trồng đổ vỡ không sót một chậu nào. Hai mắt Thịnh Thư Lan ngấn lệ, cô ngồi xổm người xuống, nâng lên một gốc hoa lan, nức nở khóc: "Tại sao lại như vậy, tại sao lại như vậy?"
Ở một góc khác, có bóng người khẽ cử động, đầu Lệ Cảnh Trình đau như muốn nứt ra. Anh chống tay ngồi dậy, bước chân lảo đảo đi tới trước mặt Thịnh Thư Lan.
Cô khóc vô cùng thương tâm, tất cả những thứ này là tâm huyết trong suốt ba năm qua của cô.
Lệ Cảnh Trình liếc nhìn, anh chậm rãi ngồi xổm người xuống.
Anh đưa tay cầm lấy gốc lan đã bị giẫm đạp trong tay cô. Hai mắt Thịnh Thư Lan đỏ bừng, sau khi nhìn thấy anh mới ngừng khóc: "Cảnh Trình."
Gương mặt tuấn tú Lệ Cảnh Trình cứng đờ, anh cũng không biết tối hôm qua sao mình lại nổi điên như thế.
Anh đặt tay lên vai Thịnh Thư Lan vai, viền mắt cô lại lần nữa ửng hồng: "Anh đừng làm em sợ. Trước giờ em chưa từng thấy anh như vậy. Cảnh Trình, mọi thứ anh đều có thể phá hủy, nhưng anh không thể hủy hoại bản thân mình như vậy."
Nơi cổ họng Cảnh Trình hơi nghẹn lại.
Thịnh Thư Lan yêu anh sâu đậm, anh cũng không nên tổn thương cô mãi như vậy.
Lệ Cảnh Trình buông tay ra, bỏ lại gốc lan rồi đứng lên.
Thịnh Thư Lan liền cầm lấy cổ tay anh: "Mau đi nghỉ, sắc mặt anh rất kém."
Anh hất tay cô ra, bước nhanh đi.
Thịnh Thư Lan không yên lòng , liền đuổi theo phía sau: "Cảnh Trình, Gạo Nếp thức dậy không thấy anh nhất định sẽ khóc, anh..."
"Tôi thế mà lại quên, không làm giám định ADN, thật quá ngu ngốc."
Cô nghe lời của anh, bước chân dừng lại, "Cảnh Trình, anh nói cái gì? Cái gì mà giám định ADN."
Lệ Cảnh Trình tựa như đang mê muội, ai nói gì cũng không nghe.
Thịnh Thư Lan chưa kịp hỏi kỹ, anh đã lên xe rời đi.
Tới bên ngoài tiểu khu nhà Vinh Thiển, Lệ Cảnh Trình cũng chưa tiến vào, mà chỉ dừng ở ven đường.
Sắp mười giờ, Vinh Thiển mang Tụng Tụng ra cửa, hôm nay không đến công ty, cô cũng buồn bã ỉu xìu. Vinh Thiển đang cúi đầu, bỗng nhiên cảm giác xe đẩy của Tụng Tụng bị ngăn lại, cô ngẩng đầu, nhìn thấy Lệ Cảnh Trình.
Vinh Thiển kinh ngạc, thấy Lệ Cảnh Trình khom lưng ôm Tụng Tụng lên.
Vinh Thiển sợ hãi: "Anh muốn làm gì?"
"Tôi mang Tụng Tụng đi làm giám định ADN."
Vinh Thiển giật mình, nhưng sự hoảng sợ trong mắt cũng dần tan đi: "Lệ Cảnh Trình, anh cần gì phải làm vậy chứ? Tôi không hề gạt anh."
"Tôi không tin cô được."
Lệ Cảnh Trình nói xong, xoay người muốn đi.
Vinh Thiển đuổi theo, cô ngăn cản anh: "Tụng Tụng quả thật không phải là con của anh. Lệ Cảnh Trình, sau khi có kết quá giám định anh sẽ càng khó chịu."
Lệ Cảnh Trình đẩy ra cô, tiếp tục bước về phía trước, Vinh Thiển thấy vậy, đành phải đuổi theo: "Anh thực sự muốn làm cũng được, cầm tóc của Tụng Tụng đi đi."
"Không, tôi muốn đích thân ôm nó đi."
Hành động của Lệ Cảnh Trình điên rồ hơn bình thường, ai nói gì cũng không nghe, đi nhanh tới trước xe. Vinh Thiển thật vất vả mới đuổi theo kịp, cô mở cửa xe: "Tốt lắm, vậy tôi với anh cùng đi, để tôi ôm Tụng Tụng."
Người đàn ông nghe thế, lúc này mới đem Tụng Tụng trả vào trong tay cô.
Anh lái xe thẳng hướng đến bệnh viện, Vinh Thiển ôm Tụng Tụng nhìn bên ngoài cửa sổ, Lệ Cảnh Trình thì nắm chặt tay lái.
Bầu không khí trong xe vô cùng ngưng trệ, Tụng Tụng còn nhỏ không biết gì, nhưng đứa bé nhận ra người đàn ông phía trước, liền mỉm cười.
Vinh Thiển thấy trong lòng khó chịu.
Lệ Cảnh Trình ôm chặt hi vọng cuối cùng, quyết định đánh cược một lần.
Nếu như Tụng Tụng là con của anh, anh thực sự nguyện ý đem toàn thế giới dâng đến trước mặt mẹ con họ.
Xe đi tới bệnh viện rất nhanh, Lệ Cảnh Trình đã sắp xếp trước, Vinh Thiển ôm Tụng Tụng đi vào.
Lúc đi ra, Lệ Cảnh Trình đi ở phía trước, ,một lúc sau anh xoay người nhìn về phía Vinh Thiển.
Tụng Tụng háo hức nhìn xung quanh. Vinh Thiển ôm Tụng Tụng đi thẳng ra ngoài, không hề dừng bước, thuê xe taxi.
Ngồi lên xe taxi rời đi, xuyên qua kính chiếu hậu, Vinh Thiển nhìn thấy Lệ Cảnh Trình còn đứng ở đó. Cô ôm chặt Tụng Tụng, chưa đến hai ngày sẽ có kết quả giám định, Vinh Thiển không biết nguyên nhân tại sao Lệ Cảnh Trình lại cố chấp như vậy?
Vinh Thiển càng không biết, con gái của cô, sau này cô còn có thể gặp mặt nữa hay không?
----
Lệ Cảnh Trình trở lại Đế Cảnh, Gạo Nếp đang ở trước phòng thủy tinh, nhìn thấy anh, liền bổ nhào tới: "Ba ba."
Lệ Cảnh Trình ôm bé lên: "Sao lại đứng ở nơi này?"
"Thư Lan ở bên trong quét chọn, không để cho người khác giúp."
Người đàn ông nhìn thấy mặt đất bừa bãi lúc nãy đã được thu dọn.
Thịnh Thư Lan ôm cái rương chứa đầy mảnh sứ vỡ từ trên lầu đi xuống. Lệ Cảnh Trình buông Gạo Nếp, đón lấy cái rương trong tay cô. Thịnh Thư Lan cười cười: "Không có việc gì đâu, không hề nặng, hơn nữa hoa chết rồi cũng có thể trồng lại."
"Nếu không còn chuyện gì, vì sao không cho người giúp việc dọn dẹp?"
Thịnh Thư Lan cúi thấp đầu, Lệ Cảnh Trình không hiểu tâm tư của cô, chỉ sợ là cô đã đau lòng muốn chết. Anh đem cái rương ném đi sau đó trở lại trong phòng thủy tinh.
Thấy anh muốn lên lầu dọn dẹp, Thịnh Thư Lan bước nhanh tiến lên: "Cảnh Trình, tối hôm qua anh không có nghỉ ngơi, nhanh đi ngủ đi, em tự mình làm là được."
"Anh tự biết, em không cần quan tâm." Lệ Cảnh Trình đẩy cô ra.
"Anh nhìn sắc mặt của anh đi."
"Dù sao anh cũng không ngủ được."
Thịnh Thư Lan nhìn bóng dáng Lệ Cảnh Trình đi vào trong, anh khó chịu, cô luôn luôn so với anh càng khó chịu hơn. Mặc kệ Lệ Cảnh Trình đối với cô thế nào, thói quen đau lòng vì anh cô vẫn không sửa được.
Thịnh Thư Lan để Gạo Nếp ở trong phòng vẽ tranh. Cô đi lên lầu, Lệ Cảnh Trình ngồi xổm giữa đống bùn đất đầy phòng. Bóng dáng đó cô đơn tịch liêu biết bao.
Cô nhẹ nhàng bước tới bên người Lệ Cảnh Trình, ngồi xổm xuống, bàn tay chậm rãi hướng về bờ vai anh.
Người đàn ông không nhúc nhích, tựa như một pho tượng điêu khắc được đặt ở đó.
Thịnh Thư Lan nhìn chằm chằm gương mặt anh: "Cảnh Trình, anh hôm này là... đưa Tụng Tụng đi xét nghiệm ADN sao?"
Mi mắt anh khẽ hạ xuống, dường như là không muốn nhắc tới vấn đề này.
"Anh đừng như vậy, trong lòng anh có Vinh Thiển, chẳng lẽ anh không tin cô ấy sao?"
Khóe miệng anh bất đắc nhếch lên: "Chỉ dựa vào lòng tin, liệu có ích sao?"
Thịnh Thư Lan thoáng giật mình, lúc Vinh Thiển ôm Tụng Tụng xuất hiện trước mặt họ, cô cũng trăm phần trăm cho rằng Tụng Tụng là con của Lệ Cảnh Trình.
Nhưng bây giờ, nhìn bộ dáng này của anh thật không khác gì với khoảng thời gian ba năm trước lúc Vinh Thiển bỏ đi.
"Đừng như vậy."
Lệ Cảnh Trình nâng lên một đống bùn đất trong tay: "Em trồng máy thứ này có phải rất vất vả?"
"Không đâu." Cô an ủi anh: "Nếu anh cảm thấy đập vỡ một cái gì đó có thể khiến cho lòng dễ chịu hơn, vẫn đáng giá."
Hai người bọn họ, anh đuổi theo một người khác, mà Thịnh Thư Lan lại đang đuổi theo anh.
Mấy ngày liên tiếp, Đế Cảnh rơi vào bầu không khí âm trầm đáng sợ. Thịnh Thư Lan nhìn ra được Lệ Cảnh Trình có tâm sự.
Hôm nay, trước khi nhận được điện thoại của bệnh viện, Lệ Cảnh Trình không bước ra khỏi Đế Cảnh. Bên bệnh viện nói muốn chuyển kết quả đến cho anh, Lệ Cảnh Trình liền từ chối không chút nghĩ ngợi: "Tôi tự mình đến lấy."
Anh lái xe đi tới bệnh viện, cầm báo cáo nhưng không lập tức mở ra xem.
Trên đường trở về, túi văn kiện kia đặt ở ghế phụ, Lệ Cảnh Trình như đứng trong đống lửa, ngồi trên đống than, trong lòng lại sợ hãi. Sự thật về mọi chuyện chỉ là một trang giấy mà thôi, nhưng anh không có dũng khí để nhìn xem.
Về đến nhà, Lệ Cảnh Trình cầm túi văn kiện đi vào, Thịnh Thư Lan chú ý tới, nhưng không dám đến gần anh.
Lệ Cảnh Trình bước nhanh lên lầu hai. Sau khi vào phòng, anh ném cái túi lên chiếc giường lớn.
Anh không nhúc nhích đứng ở cuối giường, trong mắt lộ ra tia hung ác nham hiểm. Anh không có thói quen trốn tránh, song gió lớn cỡ nào cũng đã từng trải qua. Lệ Cảnh Trình khom lưng cầm cái túi lên, rút bản báo cáo bên trong ra.
Tầm mắt liếc nhanh xuống phần kết quả bên dưới.
Con ngươi anh lóe lên, thoáng chốc ánh sáng trong đó từ từ biến mất, thay vào đó là bóng tối đen đặc bao trùm.
Có một số việc, dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý thật tốt, nhưng khi đối diện vẫn không cách nào giữ được bình tĩnh.
Ngón tay Lệ Cảnh Trình buông lỏng, trang giấy trên tay anh rơi xuống. Đầu óc anh vô cùng choáng váng. Lệ Cảnh Trình xoay người, ngồi xuống mép giường.
Hai tay anh dùng sức cào tóc.
Anh không có quá nhiều hành động tự hành hạ bản thân, chỉ là ánh mắt hết sức bình tĩnh tờ giấy trên mặt đất kia.
Tụng Tụng cùng anh không có chút quan hệ huyết thống.
Tự tay anh ôm Tụng Tụng đến bệnh viện làm giám định, lại tìm người tin cẩn làm kiểm tra, cho nên kết quả này không có khả năng là giả.
Đến lúc này, Lệ Cảnh Trình cũng không còn lấy một chút hy vọng.
Mấy ngày qua trong lúc chờ đợi bản báo cáo, Lệ Cảnh Trình đã tưởng tượng không dưới một trăm loại khả năng.
Anh nghĩ, Vinh Thiển một mình ở bên ngoài, cũng có thể cô gặp chuyện bất đắc dĩ, hoặc là đã bị cưỡng bức. Nhưng mặc dù có gặp chuyện xui xẻo như vậy, theo tính tình của cô, cũng sẽ không có khả năng sinh đứa bé này ra.
Anh thậm chí tính đến trường hợp xấu nhất, có lẽ, là người khác ép buộc cô, hoặc có lẽ đứa bé này cũng không phải là con của cô?
Nhưng mỗi lần anh nghĩ tới đây, trong lòng liền đau đớn tột cùng.
Bởi vì anh nhớ rất rõ Vinh Thiển từng nói, đứa bé là của cô, cũng là cô cam tâm tình nguyện.
Đúng vậy, nếu như là bị ép buộc, hẳn là cô cũng hận người kia như hận anh, sao có thể bình tĩnh như vậy?
Từng khả năng lần lượt đều bị đánh vỡ.
Cuối cùng bày ra trước mắt anh là thực tế tàn khốc.
Có một loại yêu, là một chất độc vô hình, rót sâu vào trái tim, nhớ mãi không quên.
Ba năm, chính là tình cảm đó một chút cũng không thay đổi.
Anh yêu cô như lúc đầu không thay đổi, cô phụ anh cũng như lúc ban đầu, không thay đổi...
-----
Chú ý: Không thúc giục hay comment gây khó chịu.
Edit: Lưu Tinh
------
Trong lòng dâng lên sợ hãi tột cùng, tay chân Lệ Cảnh Trình đều trở nên tê dại, không dám tin và cũng không muốn tin. Làm sao có thể? Đánh chết anh cũng sẽ không tin.
Trong điện thoại, người kia còn nói thêm gì đó, nhưng Lệ Cảnh Trình hoàn toàn không biết gì nữa. Ngón tay anh nắm chặt tấm hình kia, đầu ngón tay cơ hồ muốn đâm thủng góc hình.
Sau một lúc lâu, anh cắt ngang lời nói của đối phương: "Ảnh chụp này có khả năng là ảnh ghép?"
"Không có khả năng." Đối phương rất chắc chắn: "Những hình này cũng là tôi mua được từ một bọn thám tử tư, bọn họ được sai theo dõi cô ấy từ lúc bắt đầu mang thai đến nay."
"Người mua ở đâu?"
"Chưa từng gặp mặt, tiền trao cháo múc."
Lệ Cảnh Trình toàn thân bất động. Đôi chân anh không tự chủ được mà run rẩy. Sau khi cúp điện thoại, anh ngồi ở ghế tựa một lúc cũng không đứng lên nổi.
Sao có thể, Tụng Tụng không phải con của anh ư?
Anh từng chắc chắn cho rằng, nếu không phải con anh cũng sẽ không phải con của Vinh Thiển.
Lệ Cảnh Trình nhắm chặt mắt, anh coi cô quan trọng hơn cả sinh mệnh mình, yêu thương vô hạn, cũng không thể khiến cô cam tâm tình nguyện ở bên cạnh anh. Thế mà ở một nơi xa lạ chỉ ngắn ngủi một năm, cô đã có thể cùng người khác sinh con?
Lệ Cảnh Trình không tin.
Anh bỗng nhiên đứng dậy, bước nhanh xuống lầu.
Thịnh Thư Lan chơi cùng Gạo Nếp nhưng trong lòng thấp thỏng không yên. Gạo Nếp vừa thấy anh xuống, lập tức đứng dậy chạy lại: "Ba ba muốn đi đâu?"
Hơi lạnh vây quanh Lệ Cảnh Trình vì những lời đáng yêu của con gái mà có chút tan đi. Anh xoa xoa đầu Gạo Nếp: "Ba ba có việc ra ngoài một chút."
"Không muốn! Con đang ho, ba ba ở nhà với con!"
Trong lòng Lệ Cảnh Trình đang nóng như lửa đốt, nhưng nhìn đến ánh mắt cầu xin của con gái, anh đành ngồi xổm xuống, ngón tay vuốt ve khuôn mặt con. Loại cảm giác này vô cùng chân thực, khiến tim anh đập nhanh. Gạo Nếp là con gái của anh, đây là điều chắc chắn. Là anh đã tận mắt chứng kiến bụng Vinh Thiển ngày một to ra, sao đó là ngày Gao Nếp chào đời, tuyệt đối không sai được.
Lệ Cảnh Trình ôm lấy Gạo Nếp, đôi vai rộng nhẹ run rẩy.
"Ba ba có lạnh không?" Gạo Nếp hướng hai tay về đầu vai anh.
Lệ Cảnh Trình gật gật đầu: "Có, ba ba cảm thấy rất lạnh."
"Vậy con ôm ba ba một cái nha." Gạo Nếp nói xong, hai tay ôm chặt anh: "Còn lạnh không?"
Lệ Cảnh Trình lắc lắc đầu: "Không lạnh."
Thịnh Thư Lan chăm chú nhìn, mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn là có thể đoán ra tất nhiên là chuyện không tốt .
Gạo Nếp kéo Lệ Cảnh Trình ngồi xuống, ba người ngồi vây quanh thành một đoàn, Gạo Nếp thích thú loay hoay với những món đồ Vinh Thiển mua cho. Thịnh Thư Lan cẩn thận nhìn người đàn ông ở đối diện: "Cảnh Trình, anh không sao chứ?"
Mí mắt anh nhẹ nâng lên: "Thư Lan, Gạo Nếp trông giống ai?"
"Giống anh, con bé trông giống hệt anh."
"Còn Tụng Tụng thì sao?"
Thịnh Thư Lan ngẩn ra: "Vì sao anh lại hỏi như vậy?"
"Em nói xem trông Tụng Tụng giống ai?"
Thịnh Thư Lan ấp a ấp úng: "Có điểm giống anh, nhưng thật ra nhiều điểm giống Vinh Thiển hơn."
Lệ Cảnh Trình thiếu chút nữa bật cười: "Sao em không nói thẳng là nhìn không giống anh đi?"
Thịnh Thư Lan cảm thấy có gì đó không thích hợp: "Cảnh Trình, rốt cuộc làm sao vậy?"
Người đàn ông cầm lên một khối xếp gỗ, Thịnh Thư Lan trong lòng tràn đầy lo lắng, nhưng có mặt Gạo Nếp cô không tiện hỏi nhiều.
Sắc trời dần tối, ánh sang rạng rỡ ban ngày dần bị thay thế bằng một màn đêm mông lung, làm người ta bất an mà sợ hãi. Trong vườn, hoa cỏ dường như bị vao phủ bởi một tấm màn đen.
Trong mắt Lệ Cảnh Trình, tất cả dường như chỉ có bóng tối.
Ăn xong cơm chiều, Thịnh Thư Lan đưa Gạo Nếp lên lầu trước.
"Cảnh Trình."
Thịnh Thư Lan đi tới bên cạnh anh: "Em đi tắm cho Gạo Nếp đi tắm, anh có phải còn bận việc gì?"
"Anh muốn ra ngoài."
"Được, vậy anh nhớ về sớm một chút, em dỗ Gạo Nếp ngủ trước."
Lệ Cảnh Trình gật đầu, sau đó cất bước rời đi.
Đi tới tiểu khu chỗ Vinh Thiển ở, anh biết rõ địa chỉ nhà Vinh Thiển, bảo vệ cửa cũng là không ngăn cản anh.
Lệ Cảnh Trình đi thẳng lên lầu, ấn chuông cửa.
Vinh Thiển vừa mới dỗ Tụng Tụng ngủ xong, nghe thấy tiếng chuông cửa liên tiếp liền thấy đau đầu. Bảo mẫu còn đang ở Vinh gia chưa kịp về, huống hồ cô ấy có chìa khóa nhà, sẽ không nhấn chuông dồn dập như vậy.
Cô bước chậm đi tới trước cửa, rất sợ gặp phải loại biến thái, Vinh Thiển xuyên qua mắt mèo nhìn ra bên ngoài.
Lại là Lệ Cảnh Trình.
Bên ngoài trời đang mưa, Lệ Cảnh Trình sau khi xuống xe cũng không mang dù, mái tóc ngắn toàn bộ ướt đẫm, bả vai áo sơ mi cũng ướt một mảng lớn hơn phân nửa. Bộ dáng anh như thế khiến cô vô cùng lo lắng không biết đã có chuyện gì xảy ra?
Lệ Cảnh Trình không đợi được nữa liền dùng tay đập mạnh lên cánh cửa lớn.
Vinh Thiển bất đắc dĩ đành mở cửa cho anh.
"Tối rồi anh còn tới làm gì?"
Người đàn ông không nhúc nhích nhìn cô chằm chằm.
Vinh Thiển chợt cảm thấy da đầu tê dại. Những giọt nước mưa tí tách chảy trên mặt Lệ Cảnh Trình, càng khiến cô cảm thấy anh lúc này trông thật hung ác nham hiểm và đen tối. Tay cô nắm ván cửa khẽ run rẩy: "Anh làm gì thế?"
"Tôi đến thăm con cũng không được sao?" Lệ Cảnh Trình bật cưới, sau đó đẩy cô sang một bên, đi thẳng vào trong.
Vinh Thiển cảm thấy tiếng cười của anh có chút quái dị. Cô đóng cửa lại rồi theo Lệ Cảnh Trình đi vào.
Người đàn ông cũng không thay giày, bước nhanh tới phòng Vinh Thiển, đẩy cửa đi vào. Tụng Tụng đang nằm ngủ say trên chiếc giường lớn. Cảnh tưởng này như một nhát dao sắc ngọt đâm thẳng vào tim anh, đau càng thêm đau.
Anh bước từng bước một hướng đến trước giường, nhìn chằm chằm khuôn mặt đứa nhỏ trong lúc ngủ mơ. Khả ái như vậy, nhỏ như vậy, vậy mà không phải con của anh sao?
Vinh Thiển nhìn thấy bộ dáng này của anh, có chút lo lắng.
"Lệ Cảnh Trình, anh làm sao vậy?"
Người đàn ông cũng không liếc nhìn cô một cái. Anh ngồi xuống mép giường, nhẹ nhàng sờ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Tụng Tụng.
Thật sự nhìn không giống anh sao?
Ngón tay Lệ Cảnh Trình mơn trớn mặt mày Tụng Tụng một lúc, ngay sau đó, ôm chầm đứa bé vào lòng. Vinh Thiển lo lắng: "Anh đừng làm loạn, Tụng Tụng đang ngủ, mau đặt con trở lại giường đi."
"Có gì nghiêm trọng đâu, Gạo Nếp hồi bé, tôi vẫn thường hay ôm như vậy."
"Thằng bé đang ngủ, anh cứ ôm sẽ tạo thành thói quen xấu."
"Con trai của mình, tôi muốn yêu chiều thì yêu chiều, mặc dù tương lai có thành thói quen xấu, tôi cũng bằng lòng."
Lệ Cảnh Trình nói xong câu đó, ngẩng đầu nhìn Vinh Thiển.
Cánh môi cô mím thật chặt, tầm mắt dừng lại trên mặt Lệ Cảnh Trình: "Gạo Nếp đã ngủ chưa?"
"Hẳn là đã ngủ rồi."
Vinh Thiển nhìn quần áo trên người Lệ Cảnh Trình ướt sũng, "Anh không sợ nhiễm lạnh sinh bệnh sao? Tại sao trời mưa còn chạy đến đây?"
"Tôi nhớ em và con."
Đầu ngón tay cô vén nhẹ lọn tóc dài đang rũ bên mặt ra sau tai. Lệ Cảnh Trình ôm chặt Tụng Tụng trong lòng, ánh mắt lại lần nữa hướng về cô, "Vinh Thiển, ba năm nay, em có thật sự nhớ đến con gái chúng ta?"
Vinh Thiển cũng ngồi xuống, quần áo Tụng Tụng cô còn chưa kịp xếp.
"Lúc đầu, tôi cảm thấy sống không bằng chết. Tôi bắt đầu cho rằng, sau khi rời đi chỉ cần cố gắng là có thể quên quá khứ. Nhưng mỗi đêm đi ngủ đều muốn tưởng tượng Gạo Nếp đã lớn đến đâu rồi, hình dáng ra sao, đã hiểu chuyện chưa, biết mẹ mình là ai không?"
Vinh Thiển cúi thấp đầu, lúc ấy cô thương tâm muốn chết.
"Về sau tôi tự an ủi mình, con gái sẽ không còn nhỏ mãi, đến lúc trưởng thành, nó cũng sẽ biết tôi yêu nó thế nào."
"Vậy không phải là bởi vì về sau có Tụng Tụng, khoảng trống được lấp đầy, em mới dần quên đi nỗi đau lìa xa Gạo Nếp? Em dồn hết tình thương cho một mình Tụng Tụng?"
Động tác gấp quần áo của Vinh Thiển chợt dừng lại: "Tôi không có, tôi yêu thương hai đứa như nhau."
"Phải không? Ba năm qua em có Tụng Tụng luôn sớm chiều bên cạnh, lời em nói làm sao có sức thuyết phục?"
"Lệ Cảnh Trình, tối nay anh làm sao thế?"
Người đàn ông khóe miệng khẽ nhếch lên một đường cong giễu cợt: "Tôi chỉ là muốn nghe xem, mấy năm nay em vượt qua như thế nào."
"Thời gian qua tôi rất ổn."
Lệ Cảnh Trình giấu ý cười lạnh.
Anh nhìn Tụng Tụng đang ngủ say trong lòng: "Vinh Thiển, vậy chúng ta nói về ba năm qua tôi làm sao mà vượt qua đi?"
Vinh Thiển cúi thấp đầu, thanh âm của Lệ Cảnh Trình vang lên trên đầu cô.
"Lúc đầu, tôi cũng cảm thấy sống không bằng chết, tôi cũng cho rằng, sau khi em rời đi tôi sẽ quên được thôi. Lúc Gạo Nếp khóc đến khàn cả giọng tôi cũng mặc kệ, con không chịu uống sữa tôi cũng mặc kệ. Cái gì tôi cũng không quản, chỉ muốn ngồi yên một chỗ không ai được quấy rầy. Tôi lúc nào cũng không nghĩ ra, dù cho có lỗi, nhưng tôi tốt với em như vậy, em cũng đành lòng gạt bỏ tất cả? Em không yêu tôi, tôi cũng không bất ngờ lắm. Thế nhưng ngay cả con gái em cũng không cần, tôi thật sự không ngờ tới."
Cô im lặng gấp quần áo.
Giọng nói của Lệ Cảnh Trình mang theo một loại bi thương tột cùng: "Về sau, tôi cứ tự an ủi mình, tôi không tin cả đời này em sẽ không trở về Nam Thịnh nữa. Em trở về Nam Thịnh, chẳng lẽ cả đời không muốn gặp lại con gái mình? Tôi từng nghĩ một khi em tìm tới, tôi và Gạo Nếp đều sẽ xem em như người lạ. Con gái nhìn thấy em sẽ làm như không thấy, đây hẳn là sự trừng phạt tàn nhẫn nhất?"
Vinh Thiển khẽ cắn môi dưới, Lệ Cảnh Trình cười cười, tựa như bất đắc dĩ: "Thế nhưng, sau khi em trở về, lại mang theo Tụng Tụng. Em thật là giỏi, căn bản không cần lo lắng tôi sẽ không cho em gặp mặt con. Tôi chờ đợi lâu như vậy, muốn làm khó em một chút, liền bị đứa bé này đánh nát hoàn toàn tâm tư đó. Đó là con của tôi, tôi có thể không muốn gặp sao? Nhưng nếu tôi muốn gặp, nhất định cũng phải mang Gạo Nếp tới. Cho nên, ba năm này, thành trì tôi khổ tâm chuẩn bị, còn chưa kịp ngăn trở bước chân em, đã tự sụp đổ."
"Lệ Cảnh Trình, ba năm này... Tôi cũng không quá tốt...."
Anh cho rằng cô trở về với ánh hào quang sao?
"Vậy em nói xem ba năm này làm thế nào qua được?"
Ánh mắt Vinh Thiển lóe lên: "Mỗi khi nhớ Gạo Nếp, tôi đau đến muốn chết đi sống lại ."
Lệ Cảnh Trình khẽ nhếch khóe miệng. Xem ra nếu anh không nói ra, cô sẽ không bao giờ cho anh một lời nói thật lòng.
"Vinh Thiển, nếu như tôi không cho em gặp Gạo Nếp, em sẽ để tôi gặp Tụng Tụng sao?"
Trong lòng cô tràn ngập bất an. Cô không dám suy đoán lung tung ý tứ trong lời nói của anh, cẩn thận chờ Lệ Cảnh Trình nói tiếp.
Người đàn ông bỗng nhiên đứng dậy, ôm Tụng Tụng lên cao: "Vinh Thiển, em nói đi, nếu như ngày nào đó vận mệnh trêu ngươi, tôi phát hiện ra Tụng Tụng không phải con tôi, em nói tôi có nên đập chết nó không?"
Cô không ngờ anh thay đổi nhanh như vậy, Vinh Thiển kinh ngạc đứng dậy, chăm chú nhìn Lệ Cảnh Trình: "Anh nói cái gì đó?"
Người đàn ông giơ cao cánh tay, gương mặt sáng sủa tuấn lãng bỗng chốc hóa thành mặt ác ma. Tụng Tụng vì ở tư thế này mà không thoải mái, bé nhíu mày. Vinh Thiển nắm chặt hai tay, đi tới bên cạnh Lệ Cảnh Trình: "Anh mau thả thằng bé xuống."
"Sợ sao?"
Vinh Thiển giương mắt lên nhìn, đáy mắt Lệ Cảnh Trình chứa đầy phẫn nộ lẫn khổ sở. Cô cầm lấy cánh tay Lệ Cảnh Trình, Vinh Thiển đã có thể đoán được đáp án.
Người đàn ông nhíu chặt mày, chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Vinh Thiển: "Nó là con tôi phải không?"
Vinh Thiển cầm lấy cổ tay của anh: "Anh hãy đặt thằng bé xuống trước, đừng dọa nó sợ."
"Vinh Thiển, lá gan của em thật không nhỏ!" Tay anh vung lên, đẩy cô ra ngoài, chân Vinh Thiển đụng vào mép giường suýt ngã.
Lệ Cảnh Trình cẩn thận nhìn Tụng Tụng, thực sự nhìn không giống anh chút nào.
Vinh Thiển tiến lên muốn giành lại: "Trả con lại cho tôi!"
"Đây là con của cô với ai?"
Lệ Cảnh Trình tránh qua một bên, cuối cùng cũng khó khăn hỏi ra câu đó.
Vinh Thiển động tác vẫn chưa chậm lại, cô đoạt lấy Tụng Tụng. Lệ Cảnh Trình thử thăm dò: "Mấy tấm ảnh chụp đó, là giả đi? Đứa bé này là ai đưa cho cô, nói chung, nó cũng không phải là con trai của cô."
Vinh Thiển ôm Tụng Tụng lui về sau hai bước, cẩn thận đặt đứa bé vào giường trẻ em ở bên cạnh: "Anh đã xem mấy tấm ảnh đó?"
"Trả lời tôi."
"Lệ Cảnh Trình..."
Lời nói đến bên miệng, Vinh Thiển vẫn có chút do dự. Có mấy lời nói ra rồi có thể đả thương người, cô không muốn nói, nhưng đến nước này rồi cô không thể lui được nữa: "Tụng Tụng là con của tôi. Cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng nói là con của anh. Tôi không hề nói dối anh."
"Cô ?"
Lệ Cảnh Trình chỉ có thể cười lạnh mới có thể che giấu khủng hoảng ở trong lòng.
"Không phải cô yêu Hoắc Thiếu Huyền sao? Cô rời khỏi tôi, không tìm hắn sinh con, lại có thể tìm người khác, Vinh Thiển, tôi không tin."
"Lệ Cảnh Trình, là ba năm, ba năm đủ có thể thay đổi một người. Tôi sớm đã chôn chặt tình yêu với Hoắc Thiếu Huyền. Tôi lúc đó suy nghĩ rất đơn giản, có người tốt với tôi, tôi có thể bắt đầu cuộc sống mới một lần nữa."
Lệ Cảnh Trình nhìn sắc mặt cô trấn định. Vinh Thiển đi tới trước giường.
"Tôi thừa nhận, tôi có dụng tâm, vừa mới bắt đầu anh nói Tụng Tụng là con trai của anh, tôi cố gắng muốn chứng minh không phải, nhưng anh nói sẽ cho tôi gặp mặt con gái mình. Đó là khao khát lớn nhất của tôi, tôi chịu không nổi, tựa như anh nói, không có Tụng Tụng, tôi sợ là ngay cả cánh cửa ở Đế Cảnh cũng đừng mơ tưởng có thể bước vào. Tôi thật sự cũng không muốn lừa anh, nhưng anh luôn tự cho mình là đúng, cho rằng Tụng Tụng là con mình."
Đúng vậy, cô đã nói, chẳng qua là anh quá mức tự tin.
Lệ Cảnh Trình nghĩ, anh có bao nhiêu là buồn cười.
Lời này của Vinh Thiển chính là anh tự mình đa tình.
Trong mắt người đàn ông đầy lạnh lẽo. Vinh Thiển nhìn vào mắt anh, anh là người kiêu ngạo như vậy, luôn tự tin như vậy. Sợ là bây giờ nhà họ Lệ cũng đã biết tới sự tồn tại của Tụng Tụng.
Vinh Thiển cảm thấy, hình như cô sai rồi.
Bên người Lệ Cảnh Trình phảng phất một nỗi bi ai, cô muốn dựa vào cũng không dám tới gần.
Trong lòng Vinh Thiển bỗng nhiên tràn ra cảm giác đau đớn giống như bị dao cắt.
Quá đau, thật sự rất đau...
Cô dường như không chịu nổi khi nhìn thấy bộ dạng này của Lệ Cảnh Trình, nhưng cô đơn giản là muốn được gặp mặt con gái mình, cô sai sao?
Vinh Thiển khẽ gọi: "Cảnh Trình."
Trái tim Lệ Cảnh Trình lạnh giá, không phải cô nói một câu nói là có thể thay đổi.
Anh bỗng nhiên vươn tay bắt lấy bả vai của cô: "Đứa nhỏ này là cô thay người khác sinh sao? Sinh tự nhiên hay sinh mổ?"
Vinh Thiển không ngờ anh lại hỏi như vậy: "Vấn đề này, trả lời anh có ích gì sao?"
"Tôi muốn cô nói."
"Gạo Nếp là sinh tự nhiên, đứa thứ hai cũng vậy."
Lúc Vinh Thiển nói những lời này, khóe miệng khẽ run rẩy, cô luôn luôn vô thức mà tránh ánh mắt Lệ Cảnh Trình.
Vinh Thiển bị một lực mạnh hung hăng đẩy mạnh lên giường, cô không kịp chống đỡ đã bị Lệ Cảnh Trình đè lại hai chân.
Chiếc áoVinh Thiển đang mặc nhanh chóng bị anh kéo lên cao, toàn bộ phần bụng lộ ra, Lệ Cảnh Trình đè lại cô trước ngực không cho cô đứng dậy.
Mặc dù đã sinh hai đứa bé, nhưng vóc người của cô không hề xấu đi chút nào. Lệ Cảnh Trình kéo lưng quần cô xuống, bụng dưới bằng phẳng, càng không có một chút xíu vết rạn lưu lại.
Người đàn ông nhếch môi cười.
"Lệ Cảnh Trình, anh đủ rồi đấy, buông tôi ra."
"Ở đây không có dấu vết sinh mổ, tôi muốn nhìn một chút ở phía dưới có giống đã sinh đứa nhỏ hay không."
Vinh Thiển nghe vậy, trên mặt minh lộ ra khủng hoảng, cô cầm lấy lưng quần jeans.
"Lệ Cảnh Trình, rốt cuộc anh muốn như thế nào, tôi không có nghĩa vụ phải thủ thân như ngọc cho anh. Chúng ta năm đó đã không còn liên quan đến nhau, anh còn muốn quản chuyện của tôi sao?"
Người đàn ông ngón tay tinh xảo mà mạnh mẽ, nhanh chóng xé mở khóa kéo.
Vinh Thiển thẹn quá hóa giận: "Đã hơn một năm, vết thương kia đã sớm khép lại, anh buông tôi ra."
Lệ Cảnh Trình không quan tâm, Vinh Thiển không dám quá lớn tiếng, hai người giằng co, rốt cuộc anh cậy thế mạnh hơn cô, đem quần jeans của cô kéo xuống. Vinh Thiển giãy đạp đôi chân, lại bị Lệ Cảnh Trình đè chặt, ngón tay anh bắt đầu lôi kéo đến quần lót cô.
Vinh Thiển nghiến răng: "Lệ Cảnh Trình, anh cần gì phải làm vậy chứ. Tôi biết anh khó chấp nhận sự thật. Nhưng tôi sớm không còn như ba năm trước, anh cũng biết rõ có phải không? Nếu tôi vẫn là tôi của trước kia, chuyện anh từng cưỡng bức tôi vẫn sẽ là điểm bế tắc giữa chúng ta, năm đó ngay cả con gái tôi cũng phải bỏ cơ mà. Anh tiếp tục làm vậy, mọi chuyện sẽ ra sao?"
Lệ Cảnh Trình dừng lại động tác, trong mắt hằn lên tơ máu, "Vậy tôi hẳn là nên cảm tạ người đàn ông kia? Sau khi cô sinh đứa thứ hai liền không còn hận tôi nữa?"
Vinh Thiển không ngừng đạp mạnh đôi chân, mặc dù ánh mắt Lệ Cảnh Trình nóng rực, nhưng cũng không đến mức làm đau cô. Thế nhưng đáy mắt anh chứa đựng bi thương và điên loạn, Vinh Thiển không có cách nào nhìn thẳng: "Phải."
Cô nhẹ nhàng đáp.
Không khí trong phòng dường như bị rút cạn.
Lệ Cảnh Trình lạnh lùng hỏi: "Người kia là ai?"
"Lệ Cảnh Trình, đừng hỏi nữa." Vinh Thiển che mặt: "Yêu tôi thì có gì tốt chứ?"
Trong lời nói của cô rõ ràng có thay đổi, phải, Lệ Cảnh Trình hủy diệt tất cả mọi thứ của cô, anh cường thế, anh bá đạo, thậm chí còn uy hiếp cô bằng cách không cho cô gặp mặt con gái mình.
Nhưng tình yêu của anh mãnh liệt và nóng bỏng đến rực cháy lóa cả mắt, mỗi một phút mỗi một giây cũng làm cho Vinh Thiển không cách nào xem nhẹ.
Trong lòng Vinh Thiển mềm nhũn, thậm chí còn có loại ý nghĩ kỳ quái.
Cô lại đau lòng vì Lệ Cảnh Trình.
Đau lòng vì anh yêu mình, đau lòng vì sau ba năm anh vẫn còn yêu cô như thế.
Đau lòng vì anh, đau...
"Bây giờ anh đã biết Tụng Tụng không phải là con của anh. Lệ Cảnh Trình, đừng yêu tôi nữa, yêu tôi vất vả như vậy, gian nan như vậy. Tôi, ngay cả chính bản thân còn không thương, anh cần gì phải cố chấp?"
Lòng bàn tay Lệ Cảnh Trình dán chặt vào chân Vinh Thiển chân, áo của cô đã bị anh đẩy cao tới trước ngực.
Cô nằm đó, hai đầu gối Lệ Cảnh Trình vẫn quỳ như cũ. Anh dường như trở lại vào buổi tối của nhiều năm trước. Là bảy năm trước, anh nghĩ, nếu như không có buổi tối hôm ấy thì thật tốt biết bao.
Anh cúi người, dán chặt lên thân hình nhỏ nhắn của cô, Vinh Thiển không có cách nào nhúc nhích.
Đôi môi mỏng của anh kề ngay bên tai cô: "Em cam tâm tình nguyện sinh con cho người khác sao?"
Vinh Thiển nhìn ánh sáng của chiếc đèn trên tường: "Nếu không phải cam tâm tình nguyện, không ai có thể ép tôi sinh một đứa nhỏ."
Mang theo Tụng Tụng, đúng là cô cam tâm tình nguyện .
"Người đàn ông kia ở đâu?"
Vinh Thiển nhắm chặt mắt: "Anh đừng hỏi nữa có được hay không?"
"Người đàn ông kia ở đâu?"
Cô vẫn nhắm chặt hai mắt như cũ: "Anh ấy đã có vợ."
Lệ Cảnh Trình bỗng nhiên ngẩng đầu, trong mắt của anh khó có thể tin và đầy phẫn nộ.
Anh bóp chặt cằm cô: "Vinh Thiển, cô điên rồi có phải không? Con mẹ nó cô muốn tên đàn ông đó muốn đến điên rồi có phải không?"
"Tôi không điên, tôi tự biết mình đang làm gì."
Khớp hàm cô bị Lệ Cảnh Trình bóp đến đau: "Thật sự không có người ép buộc em?"
"Lệ Cảnh Trình, anh không chấp nhận được đơn giản là vì cảm thấy tôi sẽ không làm ra loại chuyện đó. Nhưng tôi lúc đó thực sự mệt mỏi, rất mệt mỏi. Anh tin cũng được, không tin cũng chẳng sao, Tụng Tụng chính là chứng minh tốt nhất, đó là con của tôi."
Cô nhẹ nhàng nói mấy câu, liền đánh đổ một người đàn ông mạnh mẽ như Lệ Cảnh Trình.
Ý của Vinh Thiển là do anh tự cho rằng mình hiểu cô.
Bàn tay đang nắm chặt của Lệ Cảnh Trình dần buông lỏng: "Tôi từng tự tin cho rằng nếu Tụng Tụng không phải là con của tôi thì cũng sẽ không phải con của cô."
"Phải." Vinh Thiển nói: "Lệ Cảnh Trình, anh quá mức tự tin."
Bàn tay anh tham luyến vuốt ve cô cách một lớp vải quần lót, cùng cô tiếp xúc thân mật. Vinh Thiển khép hai chân lại. Lệ Cảnh Trình cắn chặt răng: "Vì sao?"
"Tôi không muốn tiếp tục đau khổ, chính là như vậy."
Vinh Thiển đưa mắt nhìn mắt Tụng Tụng trong giường nhỏ, "Anh đừng làm Tụng Tụng thức giấc, Lệ Cảnh Trình, anh đi đi."
Vinh Thiển đẩy anh ra, Lệ Cảnh Trình đứng dậy. Anh hoàn toàn thua trước người phụ nữ này.
Nếu không phải là kiếp trước anh thiếu nợ cô, thì chính là đêm bảy năm trước đã tạo nên nghiệp chướng quá nặng. Thế nên cứ hết lần này đến lần khác không ngừng dằn vặt anh.
Lệ Cảnh Trình lui về sau: "Cô trở về Nam Thịnh, nhưng chưa từng nghĩ đến việc quay lại bên cạnh tôi phải không?"
Trong lòng Vinh Thiển đau đớn, nhưng cô nâng tầm mắt, kiên nghị nói: "Tôi không muốn."
Sau một hồi lâu Lệ Cảnh Trình thở dài một hơi, anh còn ở đây dây dưa cái gì? Anh biết trái tim người phụ nữ này sẽ chẳng bao giờ thuộc về anh, cũng đừng hòng cô động lòng vì anh.
Lệ Cảnh Trình xoay người đi ra ngoài, không muốn nhiều lời nữa, cũng không để cô nhìn thấy sự đau thương trong mắt anh.
Đau thương thì thế nào?
Vinh Thiển nghe thấy một chuỗi thanh âm gào rú dữ tợn của chiếc xe thể thao lao vút đi trong màn mưa.
Viền mắt ửng hồng của cô đã không cách nào giữ cho những giọt nước long lanh sớm đã đong đầy thi nhau chảy xuống.
Cô ngồi xổm người xuống, cuộn người lại, hai tay ôm chặt đầu gối. Chiếc vòng cổ theo động tác cúi đầu của cô mà thoáng nghiêng. Cô kéo kéo lại chiếc vòng, cái loại cảm giác hít thở không thông này nhắc nhở Vinh Thiển, đời này của cô sẽ bị sợi dây chuyền này vây khốn.
Tụng Tụng bất an trở mình. Vinh Thiển đứng dậy đi tới trước giường nhỏ, vỗ về đứa bé một chút. Chân mày Tụng Tụng chân mày hơi giãn ra, 'ưm' một tiếng sau đó lại ngủ thật say lần nữa.
Vinh Thiển ngừng khóc, cô ôm lấy Tụng Tụng đặt trở lại trên giường lớn, cô nằm ở bên cạnh Tụng Tụng, thật sự là trong thời gian qua vẫn là Tụng Tụng giúp cô thêm kiên cường hơn.
Tiếng mưa dội vào trong tai Lệ Cảnh Trình khiến lòng anh khó chịu, anh cảm thấy phải chi bản thân mình bị điếc thì tốt. Ánh đén phảng chiếu cơn mưa bụi như khói sương mù mờ đang bay lượn. Anh dừng xe bất động một hồi, sau đó bước xuống xe, vươn một bàn tay ra, không lâu sau trong lòng bàn tay anh đã đọng lại đầy nước.
Anh hơi nghiêng lòng bàn tay, nước mưa theo kẽ các ngón tay nhẹ nhàng trôi tuột qua. Lệ Cảnh Trình lặp lại động tác này nhiều lần, không phải anh hứng thú với cái trò này, anh chỉ là muốn nhìn khoảnh khắc từ lúc trong tay cái gì cũng có đến lúc vụt mất tất cả, thì có bao nhiêu khó khăn?
Thực sự không khó, rất đơn giản để đánh mất.
Toàn thân Lệ Cảnh Trình ướt đẫm, anh hoàn toàn không để ý.
Anh nhấc chân lên bước đi, mỗi bước đều nặng như đeo nghìn cân. Anh mất đi không phải một đứa con trai, mà là người phụ nữ anh yêu thương sâu sắc.
Ba năm trước đây, để cô rời đi là anh đã đánh mất hết rồi. Bây giờ, cơ hội của Lệ Cảnh Trình còn ở nơi nào?
Vậy ba năm nay anh khắc khoải chờ đợi, lại tính là gì?
Anh bỏ qua một thanh mai toàn tâm toàn ý với mình, làm bộ làm như không thấy, chỉ là không muốn Thẩm Tĩnh Mạn nhân cơ hội bắt anh tiếp anh Thịnh Thư Lan. Anh kiên quyết ngay trước mặt Gạo Nếp phủ nhận Thịnh Thư Lan là mẹ cũng chỉ vì cho Vinh Thiển một cơ hội, đợi đến lúc khi cô trở về kì tích sẽ xuất hiện. Chỉ là, Vinh Thiển, anh ba năm này khổ tâm, nhưng cô hoàn toàn không quan tâm.
Anh yêu cô, thì sao chứ?
Anh tận lực muốn bù đắp, thì sao chứ?
Có phải cô sẽ luôn mặc kệ anh phải trả giá thế nào, chờ đợi thế nào? Trong mắt cô anh vẫn không là gì hết?
Lệ Cảnh Trình ngẩng đầu, tùy ý để nước mưa vọt vào trong viền mắt đỏ hồng.
---
Trở lại Đế Cảnh, Lệ Cảnh Trình vẫn chưa lên lầu, anh đi vào căn phòng thủy tinh, một mũi hương xông vào mũi làm anh tự dưng bực bội.
Anh đi qua, gạt đổ toàn bộ đồ vật trên giá. Sau đó đạp đổ toàn bộ những chậu hoa Thịnh Thư Lan cẩn thận trồng, ngã đầy trên mặt đất.
Nước mưa nhỏ xuống đỉnh căn phòng thủy tinh, có vẻ đặc biệt vang vọng hơn.
Sáng sớm hôm sau, qua cơn mưa, không khí ẩm ướt mà thơm ngọt. Thịnh Thư Lan rửa mặt, rời khỏi phòng. Cô có thói quen dậy sớm. Sau một lúc rảo bước trên con đường đầy sỏi và đá cuội hướng đến căn phòng thủy tinh kia, cô cảm giác có điều gì đó không thích hợp.
Thịnh Thư Lan bước chậm lại, cửa phòng thủy tinh phòng mở rộng , bên trong vô cùng bừa bãi.
Cô bước vội lên lầu, nhìn thấy những chậu hoa cô trồng đổ vỡ không sót một chậu nào. Hai mắt Thịnh Thư Lan ngấn lệ, cô ngồi xổm người xuống, nâng lên một gốc hoa lan, nức nở khóc: "Tại sao lại như vậy, tại sao lại như vậy?"
Ở một góc khác, có bóng người khẽ cử động, đầu Lệ Cảnh Trình đau như muốn nứt ra. Anh chống tay ngồi dậy, bước chân lảo đảo đi tới trước mặt Thịnh Thư Lan.
Cô khóc vô cùng thương tâm, tất cả những thứ này là tâm huyết trong suốt ba năm qua của cô.
Lệ Cảnh Trình liếc nhìn, anh chậm rãi ngồi xổm người xuống.
Anh đưa tay cầm lấy gốc lan đã bị giẫm đạp trong tay cô. Hai mắt Thịnh Thư Lan đỏ bừng, sau khi nhìn thấy anh mới ngừng khóc: "Cảnh Trình."
Gương mặt tuấn tú Lệ Cảnh Trình cứng đờ, anh cũng không biết tối hôm qua sao mình lại nổi điên như thế.
Anh đặt tay lên vai Thịnh Thư Lan vai, viền mắt cô lại lần nữa ửng hồng: "Anh đừng làm em sợ. Trước giờ em chưa từng thấy anh như vậy. Cảnh Trình, mọi thứ anh đều có thể phá hủy, nhưng anh không thể hủy hoại bản thân mình như vậy."
Nơi cổ họng Cảnh Trình hơi nghẹn lại.
Thịnh Thư Lan yêu anh sâu đậm, anh cũng không nên tổn thương cô mãi như vậy.
Lệ Cảnh Trình buông tay ra, bỏ lại gốc lan rồi đứng lên.
Thịnh Thư Lan liền cầm lấy cổ tay anh: "Mau đi nghỉ, sắc mặt anh rất kém."
Anh hất tay cô ra, bước nhanh đi.
Thịnh Thư Lan không yên lòng , liền đuổi theo phía sau: "Cảnh Trình, Gạo Nếp thức dậy không thấy anh nhất định sẽ khóc, anh..."
"Tôi thế mà lại quên, không làm giám định ADN, thật quá ngu ngốc."
Cô nghe lời của anh, bước chân dừng lại, "Cảnh Trình, anh nói cái gì? Cái gì mà giám định ADN."
Lệ Cảnh Trình tựa như đang mê muội, ai nói gì cũng không nghe.
Thịnh Thư Lan chưa kịp hỏi kỹ, anh đã lên xe rời đi.
Tới bên ngoài tiểu khu nhà Vinh Thiển, Lệ Cảnh Trình cũng chưa tiến vào, mà chỉ dừng ở ven đường.
Sắp mười giờ, Vinh Thiển mang Tụng Tụng ra cửa, hôm nay không đến công ty, cô cũng buồn bã ỉu xìu. Vinh Thiển đang cúi đầu, bỗng nhiên cảm giác xe đẩy của Tụng Tụng bị ngăn lại, cô ngẩng đầu, nhìn thấy Lệ Cảnh Trình.
Vinh Thiển kinh ngạc, thấy Lệ Cảnh Trình khom lưng ôm Tụng Tụng lên.
Vinh Thiển sợ hãi: "Anh muốn làm gì?"
"Tôi mang Tụng Tụng đi làm giám định ADN."
Vinh Thiển giật mình, nhưng sự hoảng sợ trong mắt cũng dần tan đi: "Lệ Cảnh Trình, anh cần gì phải làm vậy chứ? Tôi không hề gạt anh."
"Tôi không tin cô được."
Lệ Cảnh Trình nói xong, xoay người muốn đi.
Vinh Thiển đuổi theo, cô ngăn cản anh: "Tụng Tụng quả thật không phải là con của anh. Lệ Cảnh Trình, sau khi có kết quá giám định anh sẽ càng khó chịu."
Lệ Cảnh Trình đẩy ra cô, tiếp tục bước về phía trước, Vinh Thiển thấy vậy, đành phải đuổi theo: "Anh thực sự muốn làm cũng được, cầm tóc của Tụng Tụng đi đi."
"Không, tôi muốn đích thân ôm nó đi."
Hành động của Lệ Cảnh Trình điên rồ hơn bình thường, ai nói gì cũng không nghe, đi nhanh tới trước xe. Vinh Thiển thật vất vả mới đuổi theo kịp, cô mở cửa xe: "Tốt lắm, vậy tôi với anh cùng đi, để tôi ôm Tụng Tụng."
Người đàn ông nghe thế, lúc này mới đem Tụng Tụng trả vào trong tay cô.
Anh lái xe thẳng hướng đến bệnh viện, Vinh Thiển ôm Tụng Tụng nhìn bên ngoài cửa sổ, Lệ Cảnh Trình thì nắm chặt tay lái.
Bầu không khí trong xe vô cùng ngưng trệ, Tụng Tụng còn nhỏ không biết gì, nhưng đứa bé nhận ra người đàn ông phía trước, liền mỉm cười.
Vinh Thiển thấy trong lòng khó chịu.
Lệ Cảnh Trình ôm chặt hi vọng cuối cùng, quyết định đánh cược một lần.
Nếu như Tụng Tụng là con của anh, anh thực sự nguyện ý đem toàn thế giới dâng đến trước mặt mẹ con họ.
Xe đi tới bệnh viện rất nhanh, Lệ Cảnh Trình đã sắp xếp trước, Vinh Thiển ôm Tụng Tụng đi vào.
Lúc đi ra, Lệ Cảnh Trình đi ở phía trước, ,một lúc sau anh xoay người nhìn về phía Vinh Thiển.
Tụng Tụng háo hức nhìn xung quanh. Vinh Thiển ôm Tụng Tụng đi thẳng ra ngoài, không hề dừng bước, thuê xe taxi.
Ngồi lên xe taxi rời đi, xuyên qua kính chiếu hậu, Vinh Thiển nhìn thấy Lệ Cảnh Trình còn đứng ở đó. Cô ôm chặt Tụng Tụng, chưa đến hai ngày sẽ có kết quả giám định, Vinh Thiển không biết nguyên nhân tại sao Lệ Cảnh Trình lại cố chấp như vậy?
Vinh Thiển càng không biết, con gái của cô, sau này cô còn có thể gặp mặt nữa hay không?
----
Lệ Cảnh Trình trở lại Đế Cảnh, Gạo Nếp đang ở trước phòng thủy tinh, nhìn thấy anh, liền bổ nhào tới: "Ba ba."
Lệ Cảnh Trình ôm bé lên: "Sao lại đứng ở nơi này?"
"Thư Lan ở bên trong quét chọn, không để cho người khác giúp."
Người đàn ông nhìn thấy mặt đất bừa bãi lúc nãy đã được thu dọn.
Thịnh Thư Lan ôm cái rương chứa đầy mảnh sứ vỡ từ trên lầu đi xuống. Lệ Cảnh Trình buông Gạo Nếp, đón lấy cái rương trong tay cô. Thịnh Thư Lan cười cười: "Không có việc gì đâu, không hề nặng, hơn nữa hoa chết rồi cũng có thể trồng lại."
"Nếu không còn chuyện gì, vì sao không cho người giúp việc dọn dẹp?"
Thịnh Thư Lan cúi thấp đầu, Lệ Cảnh Trình không hiểu tâm tư của cô, chỉ sợ là cô đã đau lòng muốn chết. Anh đem cái rương ném đi sau đó trở lại trong phòng thủy tinh.
Thấy anh muốn lên lầu dọn dẹp, Thịnh Thư Lan bước nhanh tiến lên: "Cảnh Trình, tối hôm qua anh không có nghỉ ngơi, nhanh đi ngủ đi, em tự mình làm là được."
"Anh tự biết, em không cần quan tâm." Lệ Cảnh Trình đẩy cô ra.
"Anh nhìn sắc mặt của anh đi."
"Dù sao anh cũng không ngủ được."
Thịnh Thư Lan nhìn bóng dáng Lệ Cảnh Trình đi vào trong, anh khó chịu, cô luôn luôn so với anh càng khó chịu hơn. Mặc kệ Lệ Cảnh Trình đối với cô thế nào, thói quen đau lòng vì anh cô vẫn không sửa được.
Thịnh Thư Lan để Gạo Nếp ở trong phòng vẽ tranh. Cô đi lên lầu, Lệ Cảnh Trình ngồi xổm giữa đống bùn đất đầy phòng. Bóng dáng đó cô đơn tịch liêu biết bao.
Cô nhẹ nhàng bước tới bên người Lệ Cảnh Trình, ngồi xổm xuống, bàn tay chậm rãi hướng về bờ vai anh.
Người đàn ông không nhúc nhích, tựa như một pho tượng điêu khắc được đặt ở đó.
Thịnh Thư Lan nhìn chằm chằm gương mặt anh: "Cảnh Trình, anh hôm này là... đưa Tụng Tụng đi xét nghiệm ADN sao?"
Mi mắt anh khẽ hạ xuống, dường như là không muốn nhắc tới vấn đề này.
"Anh đừng như vậy, trong lòng anh có Vinh Thiển, chẳng lẽ anh không tin cô ấy sao?"
Khóe miệng anh bất đắc nhếch lên: "Chỉ dựa vào lòng tin, liệu có ích sao?"
Thịnh Thư Lan thoáng giật mình, lúc Vinh Thiển ôm Tụng Tụng xuất hiện trước mặt họ, cô cũng trăm phần trăm cho rằng Tụng Tụng là con của Lệ Cảnh Trình.
Nhưng bây giờ, nhìn bộ dáng này của anh thật không khác gì với khoảng thời gian ba năm trước lúc Vinh Thiển bỏ đi.
"Đừng như vậy."
Lệ Cảnh Trình nâng lên một đống bùn đất trong tay: "Em trồng máy thứ này có phải rất vất vả?"
"Không đâu." Cô an ủi anh: "Nếu anh cảm thấy đập vỡ một cái gì đó có thể khiến cho lòng dễ chịu hơn, vẫn đáng giá."
Hai người bọn họ, anh đuổi theo một người khác, mà Thịnh Thư Lan lại đang đuổi theo anh.
Mấy ngày liên tiếp, Đế Cảnh rơi vào bầu không khí âm trầm đáng sợ. Thịnh Thư Lan nhìn ra được Lệ Cảnh Trình có tâm sự.
Hôm nay, trước khi nhận được điện thoại của bệnh viện, Lệ Cảnh Trình không bước ra khỏi Đế Cảnh. Bên bệnh viện nói muốn chuyển kết quả đến cho anh, Lệ Cảnh Trình liền từ chối không chút nghĩ ngợi: "Tôi tự mình đến lấy."
Anh lái xe đi tới bệnh viện, cầm báo cáo nhưng không lập tức mở ra xem.
Trên đường trở về, túi văn kiện kia đặt ở ghế phụ, Lệ Cảnh Trình như đứng trong đống lửa, ngồi trên đống than, trong lòng lại sợ hãi. Sự thật về mọi chuyện chỉ là một trang giấy mà thôi, nhưng anh không có dũng khí để nhìn xem.
Về đến nhà, Lệ Cảnh Trình cầm túi văn kiện đi vào, Thịnh Thư Lan chú ý tới, nhưng không dám đến gần anh.
Lệ Cảnh Trình bước nhanh lên lầu hai. Sau khi vào phòng, anh ném cái túi lên chiếc giường lớn.
Anh không nhúc nhích đứng ở cuối giường, trong mắt lộ ra tia hung ác nham hiểm. Anh không có thói quen trốn tránh, song gió lớn cỡ nào cũng đã từng trải qua. Lệ Cảnh Trình khom lưng cầm cái túi lên, rút bản báo cáo bên trong ra.
Tầm mắt liếc nhanh xuống phần kết quả bên dưới.
Con ngươi anh lóe lên, thoáng chốc ánh sáng trong đó từ từ biến mất, thay vào đó là bóng tối đen đặc bao trùm.
Có một số việc, dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý thật tốt, nhưng khi đối diện vẫn không cách nào giữ được bình tĩnh.
Ngón tay Lệ Cảnh Trình buông lỏng, trang giấy trên tay anh rơi xuống. Đầu óc anh vô cùng choáng váng. Lệ Cảnh Trình xoay người, ngồi xuống mép giường.
Hai tay anh dùng sức cào tóc.
Anh không có quá nhiều hành động tự hành hạ bản thân, chỉ là ánh mắt hết sức bình tĩnh tờ giấy trên mặt đất kia.
Tụng Tụng cùng anh không có chút quan hệ huyết thống.
Tự tay anh ôm Tụng Tụng đến bệnh viện làm giám định, lại tìm người tin cẩn làm kiểm tra, cho nên kết quả này không có khả năng là giả.
Đến lúc này, Lệ Cảnh Trình cũng không còn lấy một chút hy vọng.
Mấy ngày qua trong lúc chờ đợi bản báo cáo, Lệ Cảnh Trình đã tưởng tượng không dưới một trăm loại khả năng.
Anh nghĩ, Vinh Thiển một mình ở bên ngoài, cũng có thể cô gặp chuyện bất đắc dĩ, hoặc là đã bị cưỡng bức. Nhưng mặc dù có gặp chuyện xui xẻo như vậy, theo tính tình của cô, cũng sẽ không có khả năng sinh đứa bé này ra.
Anh thậm chí tính đến trường hợp xấu nhất, có lẽ, là người khác ép buộc cô, hoặc có lẽ đứa bé này cũng không phải là con của cô?
Nhưng mỗi lần anh nghĩ tới đây, trong lòng liền đau đớn tột cùng.
Bởi vì anh nhớ rất rõ Vinh Thiển từng nói, đứa bé là của cô, cũng là cô cam tâm tình nguyện.
Đúng vậy, nếu như là bị ép buộc, hẳn là cô cũng hận người kia như hận anh, sao có thể bình tĩnh như vậy?
Từng khả năng lần lượt đều bị đánh vỡ.
Cuối cùng bày ra trước mắt anh là thực tế tàn khốc.
Có một loại yêu, là một chất độc vô hình, rót sâu vào trái tim, nhớ mãi không quên.
Ba năm, chính là tình cảm đó một chút cũng không thay đổi.
Anh yêu cô như lúc đầu không thay đổi, cô phụ anh cũng như lúc ban đầu, không thay đổi...
-----
Chú ý: Không thúc giục hay comment gây khó chịu.
Bình luận facebook