Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 178
Chương 48 :Cậu hai cũng tranh làm cha
Edit: Dế Mèn
-----
"Cô..."
Câu này của Vinh Thiển là lời hay sao? Là rủa bà thì có!
Củng Dụ sụp mặt, không nhịn được nhìn về phía con trai mình.
Sắc mặt nghiệm nghị nãy giờ của Lệ Cảnh Vân bây giờ mới hòa hoãn một chút: "Trong nhà lại sắp có thêm người là chuyện tốt. Bất kể là cháu trai hay cháu gái, chỉ cần nó họ Lệ thì tôi đều thích."
Về điểm ấy, Thẩm Tĩnh Mạn tin lắm.
Lệ Cảnh Vân không thích Vinh Thiển, nhưng lại thương yêu Gạo Nếp rất nhiều. Gạo Nếp muốn chơi cưỡi ngựa, ông liền sẵn lòng quỳ trên giường cho bé chơi. Cho nên, dù cho Vinh Thiển sinh con gái tiếp, chỉ cần đứa bé họ Lệ, với Lệ Cảnh Vân thì cũng đều như nhau.
Chị em Củng Khanh, Củng Dụ tụm lại một chỗ: "Chị, chị nói làm sao bây giờ?"
"Còn có thể làm sao, cô vẫn nên thuyết phục Cảnh Tầm cưới đi. Cưới một mình Thư Lan với cưới cả hai, cô thấy cái nào tốt?"
Đương nhiên là cưới cô nhà họ Tôn, lại còn được Thịnh Thư Lan và tài sản nhà họ Thịnh, càng tuyệt hơn.
Lệ Cảnh Vân hỏi một số chuyện nữa, sau đó lại lên tiếng: "Cảnh Trình, hai đứa vẫn nên chuyển về Đông Uyển đi. Để người trong nhà chăm sóc Vinh Thiển, ba cũng yên tâm hơn."
"Không cần." Lệ Cảnh Trình lập tức cự tuyệt: "Con tính tháng sau đưa Vinh Thiển về lại Nam Thịnh."
"Về Nam Thịnh?"
"Phải." Lệ Cảnh Trình nắm tay Vinh Thiển, trả lời dứt khoát.
Lệ Cảnh Vân nghe thế lại không đồng ý: "Cháu nhà họ Lệ chúng ta đương nhiên phải sinh ở nhà họ Lệ."
"Ba, ba cứ lo chuyện thằng hai đi. Người nhà họ Tôn đã ép tới cửa rồi, nếu không đồng ý, chắc chắn bọn họ sẽ không chịu để yên. Nhà họ Tôn ấy mặc dù không được coi là danh môn vọng tộc, nhưng đã lăn lộn quan trường lâu vậy; nói không có một chút bản lĩnh thì không thể nào ."
Lệ Cảnh Vân nghĩ tới chuyện này lại thấy đau đầu.
"Gọi Thư Lan tới đây."
Người giúp việc ở cạnh đó "vâng" một tiếng rồi đi về phía phòng của Thịnh Thư Lan.
Sắc mặt Lệ Cảnh Tầm mặt hơi biến đổi: "Ba gọi cô ấy tới làm gì?"
Hắn không muốn Thịnh Thư Lan đối mặt với chuyện này nên hôm nay mới bảo cô trốn trong phòng đừng ra.
Lúc Thịnh Thư Lan đi ra, Lệ Cảnh Vân không cho cô chút thời gian, ông ta nói thẳng: "Thư Lan, cậu hai muốn lấy cô tiểu thư họ Tôn, chuyện này con thấy thế nào?"
"Ai nói con muốn lấy?"
"Anh không cưới? Anh không cưới thì vào nhà lao mà ngồi!"
Củng Dụ sợ run hết người, sắc mặt Thịnh Thư Lan cũng tái nhợt.
Củng Dụ vội cho Thịnh Thư Lan "làm nhiệm vụ": "Thư Lan à, Cảnh Tầm có ý với con chúng ta cũng đều biết. Con đừng lo lắng, hôn nhân chỉ là tờ giấy, nó yêu con mới là thật."
Thẩm Tĩnh Mạn nghe xong, thấy mình như đang bị người ta bôi vẽ vào mặt, nhưng lúc này bà cũng không tiện xen miệng vào.
Thịnh Thư Lan siết vạt áo mình, cúi gằm đầu không nói. Nhìn bộ dáng này của cô, Củng Dụ thấy cả người bốc hỏa: "Cô nói chuyện đi chứ!"
Thịnh Thư Lan cắn chặt môi, trước đây cô vẫn luôn nghĩ mình không quan tâm. Cô cũng từng ôm quyết tâm đi theo Lệ Cảnh Trình, một đời làm lẽ; nhưng bây giờ Lệ Cảnh Tầm đã hứa hẹn với cô. Nếu có sự lựa chọn, ai lại không muốn thân phận người vợ quang minh chính đại trên tờ giấy hôn thú chứ?
"Các người chớ có ép cô ấy!" Lệ Cảnh Tầm đứng dậy, đi qua kéo tay Thịnh Thư Lan: "Tôi nói không cưới là không cưới, ngồi tù phải không, vậy thì ngồi."
Hắn đã tin chắc, ăn chắc rằng Lệ Cảnh Vân sẽ không nỡ để hắn vào đó.
Chuyện này cuối cùng lại chẳng có kết quả đâu vào đâu.
Ánh mắt Lệ Cảnh Trình quét qua căn phòng: "Còn gì nữa không? Nếu không có việc gì, con và Vinh Thiển đi trước. Hôn sự của thằng hai định khi nào thì cho con biết một tiếng, con sẽ chuẩn bị sẵn quà."
Hai người đứng dậy, Lệ Cảnh Vân cũng không ngăn lại.
Vừa mới định đi, bên ngoài đột nhiên truyền tới một trận huyên náo. Gân xanh trên huyệt thái dương của Lệ Cảnh Vân giật giật. Thẩm Tĩnh Mạn đưa mắt nhìn: "Lại chuyện gì nữa vậy? Ồn ào chưa đủ mệt sao chứ?"
Câu nói vừa dứt, tiểu thư họ Tôn cùng vài người khác nữa tiến vào.
Người đàn ông trung niên dẫn đầu bước nhanh về phía Lệ Cảnh Vân: "Ông Lệ , ông xem này!"
Ông ta đưa di động tới trước mặt Lệ Cảnh Vân. Ông tỏ ra hơi phản cảm, tựa như quyền uy của mình đang bị khiêu chiến, nhưng vì đứa con này, ông chỉ có thể nhịn.
Trong di động là một đoạn video được quay rõ. Khuôn mặt Lệ Cảnh Tầm được zoom kỹ, phản ứng của cô tiểu thư họ Tôn kia mới chính là điểm nhấn. Vừa xem đã thấy đây là một cảnh cường bạo. Cảnh tượng kịch liệt, cô gái trong đó khóc tới tắt giọng.
Thật sự không nhẫn tâm nhìn thẳng để xem!
Mí mắt Lệ Cảnh Vân giật mấy cái, vội quay đầu đi.
Người đàn ông kia ngồi xuống, bắt đầu đàm phán: "Cái này là có người gửi qua điện thoại di động của tôi, nói là mấy ngày sau sẽ cho đăng trên mạng. Ông Lệ, chuyện này không thể kéo dài được nữa. Nếu bị đưa lên mạng thật, đời này của con tôi thật sự sẽ bị hủy."
Trong lòng Lệ Cảnh Vân thật ra cũng rõ, hai đứa con ông đấu tới đấu lui, những chuyện này chín mươi chín phần trăm là do Lệ Cảnh Trình làm ra hết.
Ông ngẩng mắt lên, hung dữ nhìn đứa con đầu.
Lệ Cảnh Trình ôm chặt vợ.
Cô tiểu thư họ Tôn vừa khóc, nhìn qua trông còn chật vật khổ sở hơn cả Thịnh Thư Lan . Người lớn trong nhà cũng ra mặt, diễn một vở tuồng bức hôn.
"Ba, bọn con đi trước."
Lệ Cảnh Trình cũng không có hứng xem mấy chuyện này.
Trong lòng anh còn chìm đắm trong niềm vui Vinh Thiển có thai. Lúc vô bổ thế này, anh về nhà chơi, nói chuyện với vợ con còn hơn.
Ngồi trên xe, Lệ Cảnh Trình cẩn thận giúp Vinh Thiển thắt dây an toàn: "Bà xã, con trai, chúng ta xuất phát nào!"
"Sao anh biết là con trai?"
"Anh muốn em sinh con trai cho anh."
Vinh Thiển nghiêng người: "Lệ Cảnh Trình, anh trọng nam khinh nữ!"
"Suỵt, đừng kích động."
Lệ Cảnh Trình ôm chầm lấy cô: "Anh đã có con gái, đương nhiên nghĩ có thêm con trai sẽ tốt. Một trai một gái sẽ rất tuyệt, đời này anh có ba bảo bối, đời người của anh sẽ viên mãn."
"Vậy nếu là hai đứa con gái thì sẽ không viên mãn phải không?"
Người đàn ông cười, định hôn cô, lại bị Vinh Thiển vội né tránh.
"Phụ nữ một khi quá để tâm sẽ thật sự thủ đoạn."
Bàn tay Vinh Thiển phủ lên bụng: "Em cảm thấy có con gái rất tuyệt. Gạo Nếp là chiếc áo bông nhỏ thân thiết của em."
---
Nhà họ Lệ
Gây ầm ĩ cả ngày, cuối cùng đám người đó cũng đi về.
Lệ Cảnh Vân bị dồn đến mức này nên dứt khoát hạ lệnh "chết": "Nếu anh không chịu cưới thì cút ngay đi cho tôi! Chuyện sau này của anh tôi sẽ không quản nữa."
Củng Dụ chỉ thiếu nước chưa quỳ xuống cầu xin ông: "Ông ơi, ông nguôi giận! Cảnh Tầm còn trẻ, để tôi nói chuyện đàng hoàng với nó."
Trước đây, bất luận là chuyện gì, Lệ Cảnh Tầm đều có thể xử lý khôn khéo, có mức độ; nhưng lần này có thế nào cũng không chịu cúi đầu.
Củng Dụ ở bên tai ông luôn miệng khóc, ông ngại phiền nên núp ở trong phòng không ra ngoài.
Mãi qua nửa đêm, xác định người trong nhà đều đã ngủ, lúc này Lệ Cảnh Tầm mới rón rén đi tới phòng Thịnh Thư Lan .
Mở khóa đi vào, bên trong tĩnh lặng. Thịnh Thư Lan cũng không ngủ được, nghe thấy có tiếng bước chân, cô cũng đoán được ai đến nhưng vẫn mở miệng: "Ai?"
Lệ Cảnh Tầm đi tới giường, vén chăn chui vào, hai tay hắn ôm hông cô: "Thư Lan, là anh."
"Anh, sao anh lại tới đây?"
"Anh nhớ em nghĩ đến lại không ngủ được."
"Đừng như vậy, ba mẹ bây giờ không cho phép..."
"Không cho phép cái gì?" Lệ Cảnh Tầm nghiêng tới hôn cô: "Em yên tâm, anh sẽ không cưới thứ đàn bà dâm đãng kia."
Thịnh Thư Lan núp kín trong chăn không dám cựa quậy: "Nhưng tình thế bây giờ, anh không cưới cũng không được."
"Anh có cách."
"Cách gì?" Thịnh Thư Lan suy nghĩ mấy ngày cũng không ra đầu mối: "Cô họ Tôn ấy quyết tâm muốn anh cưới, chẳng lẽ có thể mua chuộc được cô ấy sao?"
Lệ Cảnh Tầm cười cười: "Đầu óc em thật đơn giản. Nếu có thể mua được cô ta, cô ta đã không kết bè với anh cả để tính kế anh."
"Vậy em thực sự không nghĩ ra được cách nào."
"Thư Lan, anh muốn bảo vệ em khỏi bị thương tổn, nhưng mà..." Lệ Cảnh Tầm sờ lên đầu cô: "Chuyện tiếp theo, nếu như anh không liều, chúng ta thật sự sẽ không có tương lai."
Thịnh Thư Lan nghe thấy vậy, xoay người lại túm áo hắn: "Anh đừng làm bừa! Em sợ!"
"Chuyện anh phải làm sẽ khiến em thấy khó chịu, nhưng đây là cách duy nhất."
"Chuyện... chuyện gì cơ?"
Trong bóng đêm, Lệ Cảnh Tầm hôn Thịnh Thư Lan: "Đến ngày đó em sẽ biết. Nhưng em nhất định đừng khó chịu, em phải biết chuyện đó là không có khả năng."
Trái tim Thịnh Thư Lan treo lơ lửng. Cô căn bản không biết lời của Lệ Cảnh Tầm có ý gì .
Bàn tay người đàn ông vuốt ve bờ hông cô, đôi môi mỏng tiến đến bên tai cô: "Cho anh!"
Cơ thể hắn chuyển động trong chăn, nghiêng đổ trong Thịnh Thư Lan...
---
Vinh Thiển có thai, nhưng không ngờ có thai lần hai còn khó chịu như vậy.
Vốn nghĩ sẽ có thể có được những ngày thanh tịnh, nhưng thường thường trời không toại lòng người .
Cô và Lệ Cảnh Trình đều là người nhà họ Lệ nên khó tránh khỏi việc phải về đấy.
Thẩm Tĩnh Mạn nhìn cô chăm chú, ngay cả nước uống và hoa quả cũng đều là người giúp việc của bà tự chuẩn bị, quyết không cho phép người của chị em họ Củng tới gần nửa bước.
"Thiển Thiển à, mẹ đã dặn nhà bếp chuẩn bị mấy món thanh đạm để ăn sáng."
Nhìn Thẩm Tĩnh Mạn tinh thần vô cùng tốt, bà thấp giọng: "Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đêm nay ông nhà sẽ phải tuyên bố. Thằng hai phen này thảm. Nếu nó không chịu cúi đầu, ông nhà sẽ thu hồi tất cả những gì đã cho nó. Xem nó không còn tiền ăn cơm, gân cốt còn cứng được không."
Lệ Cảnh Trình lật xem tờ tạp chí, còn Vinh Thiển ngồi nói chuyện với Thẩm Tĩnh Mạn.
Tới giờ cơm chiều, người một nhà lại tề tựu.
Chị em họ Củng hoàn toàn không có tinh thần. Bọn họ sốt ruột muốn bốc hỏa, thậm chí còn lấy cái chết ra uy hiếp nhưng Lệ Cảnh Tầm căn bản không chịu, hoàn toàn đánh chìm bọn họ .
Lệ Cảnh Trình dẫn Vinh Thiển ngồi vào bàn.
Lệ Cảnh Vân ngồi ở vị trí chủ tọa. Thịnh Thư Lan dè dặt ngồi vào cạnh Thẩm Tĩnh Mạn. Lệ Cảnh Tầm là người cuối cùng tới bàn.
Hắn kéo ghế ra, nhưng không ngồi. Ánh mắt nhìn về phía Vinh Thiển và Lệ Cảnh Trình ngồi cách đó không xa: "Anh trai tốt của tôi, nhờ anh ban tặng, bây giờ ba nhất định bắt tôi phải cưới cái cô họ Tôn kia."
"Đâu có chuyện gì tới tôi?" Lệ Cảnh Trình đương nhiên giả ngu.
Người đàn ông biết bữa cơm tối nay có ý nghĩa gì - ông già đã quyết tâm. Ngón tay Lệ Cảnh Tầm nắm chặt lưng ghế, một tay chống mép bàn. Để dứt bỏ cuộc hôn nhân này, hắn sẽ tính bằng bất cứ giá nào.
Lệ Cảnh Tầm liếc nhìn Thịnh Thư Lan. Thịnh Thư Lan ra hiệu bảo hắn mau ngồi xuống, đừng chọc giận Lệ Cảnh Vân.
Không ngờ, Lệ Cảnh Tầm lại cố tình mở miệng: "Ba, thực ra có quá nhiều chuyện trong nhà này trong lòng tự hiểu, không cần nói ra. Lần trước anh cả tới đập phòng con, ba biết tại sao không?"
Lệ Cảnh Vân sắc mặt hơi biến đổi: "Anh ngồi xuống cho tôi!"
Vinh Thiển không kìm nén được căng thẳng, bàn tay túm chặt làn váy.
Tầm mắt Lệ Cảnh Tầm bỗng nhiên quét về phía Lệ Cảnh Trình: "Anh cả, sao anh cứ khẳng định đứa bé trong bụng Vinh Thiển là của anh?"
Một câu nói, anh và Vinh Thiển liền biết thâm ý. Khóe mắt Lệ Cảnh Trình giật giật: "Chú hai, chú mẹ nó đừng miệng chó phun không được ngà voi!"
Phía bên kia Lệ Cảnh Tầm lại đột nhiên làm một hành động khiến người ta líu lưỡi. Hắn quỳ xuống, quay mặt sang Lệ Cảnh Vân: "Ba, con biết sai rồi. Con từ nhỏ đã mê chơi, không chịu nghe lời dạy bảo. Con cũng không phải bị người ta bỏ thuốc một lần. Lần trước anh cả phát hỏa, về tình thì có thể thong cảm, bởi vì con đã đụng vào người không nên đụng."
Vinh Thiển rít một hơi lạnh.
Thẩm Tĩnh Mạn hơi siết chặt lòng bàn tay: "Lời của cậu là có ý gì?"
"Sau chuyện đó, trong lòng con vẫn luôn bức bối. Con biết con thật có lỗi với anh cả và chị dâu, nhưng con thân bất do kỷ*. Mãi tới khi con biết được Vinh Thiển có thai, ba, con không thể gạt chuyện này nữa. Đứa bé trong bụng Vinh Thiển có thể là của con !"
Một lời đi xuống, như quả bom lọt mất giữa nơi đoàn người đông đúc nhất.
Thẩm Tĩnh Mạn cả kinh, hai mắt trợn tròn, khóe miệng run rẩy, một chữ không nói nên lời.
Củng Khanh, Củng Dụ cũng có cảm giác thở không ra hơi.
Lệ Cảnh Vân đứng dậy.
Một cái tát mạnh mẽ giáng tới.
Lệ Cảnh Tầm ngã qua một bên, bàn tay phải nắm ghế mới không té xuống. Hắn quỳ lại như cũ, lau khóe miệng. Từ góc độ của Thịnh Thư Lan lại thấy đáy mắt ẩn sâu của người đàn ông dâng lên ý cười.
Vinh Thiển sắc mặt trắng như tờ giấy, hai tay run rẩy. Cô căng thẳng muốn ôm Lệ Cảnh Trình. Nếu lúc này anh đứng dậy nổi giận, cả ý chết tâm cô thật cũng có.
Nhưng chuyện cô lo lắng vẫn chưa xảy ra. Mặc dù Lệ Cảnh Trình lúc này có ý muốn giết người nhưng anh cực lực nhẫn nại.
Anh giơ tay, nắm lấy tay Vinh Thiển, sau đó siết thật chặt.
Lệ Cảnh Vân ngã ngồi xuống ghế: "Mày câm miệng cho tao!"
"Ba, ba không muốn biết sao? Chuyện trùng hợp thế này không phải là không có. Lúc trước mẹ con không phải một lần đã mang thai ngay sao?"
Bàn tay Lệ Cảnh Trình nắm tay Vinh Thiển lại lần nữa căng cứng.
"Chú hai, vì không muốn kết hôn với cô tiểu thư họ Tôn mà lời như thế chú cũng nói được?"
"Anh!" Lần đầu tiên hắn mở miệng gọi anh: "Tôi biết anh không chấp nhận, bằng không hôm đó anh cũng sẽ không phát hỏa như vậy. Tôi ở bên ngoài hai tháng là vì trốn anh. Anh bây giờ đuổi cùng giết tận tôi là vì không bỏ xuống được chuyện giữa tôi và Vinh Thiển. Nhưng đứa bé trong bụng chị ấy, anh dám cam đoan trăm phần trăm là của anh?"
"Lời nói vô căn cứ." Lệ Cảnh Trình căng khóe miệng, nhưng câu chữ bật ra nghe nhẹ tênh: "Đứa bé trong bụng Vinh Thiển mới hơn một tháng, mày mất tích tới giờ đã bao lâu rồi?"
"Hơn một tháng cũng chỉ do anh nói, rốt cuộc là mấy tháng ai biết được?"
Lệ Cảnh Trình hận không thể đấm vỡ khuôn mặt đó.
Lệ Cảnh Vân đập xuống mặt bàn một cái: "Chưa sợ mất đủ thể diện phải không? Câm miệng lại!"
Thịnh Thư Lan run rẩy. Cô cúi gằm đầu, hoàn toàn không ngờ Lệ Cảnh Tầm nói ra những lời kinh người, cứ thế mà thừa nhận chuyện đó.
Thẩm Tĩnh Mạn khó có thể khôi phục lại sự bình tĩnh, không khỏi nhìn về phía hai người: "Thật... có thật không?"
"Mẹ, mẹ cũng hồ đồ theo rồi phải không?"
Giọng nói Lệ Cảnh Trình không thay đổi: "Con của con, trong lòng con không rõ hay sao? Dăm ba câu nói của thằng hai mẹ có thể tin?"
Thẩm Tĩnh Mạn suy nghĩ kỹ, thấy cũng phải.
Lệ Cảnh Vân một tay chống trán, đầu óc nhanh muốn nổ tung.
Lệ Cảnh Tầm đứng dậy: "Nếu mọi người bắt con cưới cô họ Tôn kia, con sẽ nói cho cô ta chuyện của con và Vinh Thiển. Con còn nói con đã có con. Ba!"
Lệ Cảnh Tầm đúng lúc thêm một câu: "Nếu đứa bé trong bụng Vinh Thiển thật là của con, vậy đứa cháu đích tôn này sẽ tính là của anh cả hay của con?"
Lệ Cảnh Trình nghe thấy thế, lửa giận xông thẳng khắp người. Vinh Thiển đè lên mu bàn tay anh. Cô yếu thế nhất, mặc dù trên mặt không tỏ ra gì khác thường, nhưng trong lòng sớm đã bị lăng trì ngàn vạn dao. Nhưng cô không được biểu lộ chút gì, hiện tại người khác cũng chỉ bán tín bán nghi; nếu cô gục đổ, chuyện này sẽ thành ván đã đóng thuyền, nửa đời sau của cô sẽ bị hủy bởi cái mồm của Lệ Cảnh Tầm.
"Ba, đứa bé trong bụng con mấy tháng sao lừa được. Con không biết tại sao chú hai muốn bôi xấu danh dự của con như vậy. Bệnh viện cũng đã dự đoán ngày sinh, theo cách nói của chú ấy, con của con chẳng phải sẽ phải sinh sớm mấy tháng? Con hiểu tâm tình của chú ấy, phải cưới người mình không muốn cưới, khó tránh khỏi việc muốn dùng hết khả năng tìm lối thoát. Nhưng có một số việc là do tự mình làm ra, sớm biết có ngày hôm nay, lúc trước sao lại làm? Người thanh bạch không cần nói ra cũng là người thanh cao. Chờ lúc con sinh đứa bé này mọi chuyện đều sẽ rõ."
Lệ Cảnh Tầm nghe vậy, không giận mà cười: "Chị dâu, chị chắc chắn như vậy sao?"
"Tôi chỉ có Lệ Cảnh Trình, đương nhiên tôi chắc chắn."
Lúc bày tỏ những lời này, cô cảm thấy lòng bàn chân đổ hết mồ hôi.
Lệ Cảnh Tầm dồn ép cô, lúc này Vinh Thiển phải kiên cường, dù Lệ Cảnh Trình có nói đỡ cũng vô dụng, Lệ Cảnh Tầm chỉ muốn xé rách lớp ngụy trang của cô, khiến cô phải tự sụp đổ. "Sao chị không sợ tôi có quay phim?"
Vinh Thiển chợt thấy hít thở cũng đau đớn. Nhìn ý cười chắc chắn của Lệ Cảnh Tầm, cô nắm lấy tay Lệ Cảnh Trình. Ý Vinh Thiển là bảo anh đừng nói gì. Những lúc thế này, những lời đáp trả của cô sẽ hữu dụng hơn lời anh nói rất nhiều.
Cô cũng không biết mình lấy đâu ra dũng khí: "Tôi không sợ, bởi chuyện này là giả dối, không có thật."
"Vậy sao?" Lệ Cảnh Tầm cười lạnh, nói.
Ánh mắt Lệ Cảnh Trình nghiêm khắc. Hắn đã vạch mặt ra, ngày hôm nay tình thế được công khai, không phải chỉ mở miệng thăm dò.
Vinh Thiển kỳ thực cũng đang đánh cuộc một lần, lại còn là một ván cược mình không nắm chắc: "Nếu chú có thật, tôi cũng không trông mong chú che đậy đâu."
Lệ Cảnh Tầm đổi giọng: "Ba, vậy dò nước ối chẳng phải sẽ biết sao?"
"Loại phẫu thuật đó rất nguy hiểm!" Thẩm Tĩnh Mạn xen vào câu. "Làm không tốt sẽ sinh non. Cậu hai, bụng dạ cậu thật khó lường đó!"
Vinh Thiển nhìn Lệ Cảnh Tầm bây giờ, hắn vẫn luôn biến thái, vẫn luôn cắn người.
"Ba, nếu mọi người thực sự không tin, có thể đi bệnh viện kiểm tra. Đứa bé đã bao nhiêu tháng sẽ do bác sĩ định đoạt."
Lệ Cảnh Vân hừ lạnh: "Chưa đủ mất thể diện có phải không? Chẳng lẽ muốn ầm ĩ to chuyện thì mới chịu?"
Trong chuyện này, cãi nhiều cũng không có gì khác, Lệ Cảnh Trình kéo Vinh Thiển tay đứng dậy: "Vậy thì rất đơn giản. Chờ con của con sinh ra, mọi người tha hồ xem. Về chuyện thằng hai, các người tự mà coi. Có cưới hay không đều là đường chết, chớ lôi vợ chồng chúng tôi vào!"
Anh kéo Vinh Thiển đi thẳng ra ngoài. Ngồi vào xe, sắc mặt người đàn ông lạnh lùng nghiêm nghị, một tay vịn tay lái: "Thằng hai là đang đập nồi dìm thuyền*, chiêu này mà cũng nghĩ ra được ."
(*t/n: đập nồi dìm thuyền: kiên quyết làm cho bằng được. Thành ngữ gắn với nhân vật nổi tiếng trong lịch sử Trung Quốc Tây Sở bá vuơng Hạng Vũ)
"Thật ra, hắn nói những lời này nhưng cũng không dám chắc chắn. Bản thân hắn cũng là người thông minh, không phải không biết. Em nghĩ, hắn vì không còn cách nào nên mới phải kéo dài thời gian như vậy, tạm thời muốn ba trầm tĩnh lại rồi mới nói tiếp."
Lệ Cảnh Trình giơ tay lên khẽ vuốt đầu Vinh Thiển: "Thông minh!"
Mắt anh nhìn về phía trước: "Hai ngày nữa, anh sẽ lập tức đưa em về Nam Thịnh."
Vinh Thiển dán mặt sát vào lòng bàn tay Lệ Cảnh Trình.
Có điều, vì sao cô có dự cảm rất không tốt?
Cô chắc chắn mình không thể rời khỏi đây dễ dàng như thế.
-----