• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Tên Yêu Quái Là Lương Thực Dự Trữ Lại Thành Chồng Tôi (3 Viewers)

  • Chương 15-16

Chương 15:


Khoa ngoại bệnh viện nhân dân Hải Thành.


Một giờ sáng, cả tòa khu nội trú đều bị bóng tối dày đặc bao phủ, phía chân trời không có ánh trăng, xung quanh đưa tay không thấy được năm ngón, chỉ có ngọn đèn lẻ loi sáng, không khí mang theo hơi lạnh khiến người khiếp sợ.


Các phòng bệnh đều đã tắt đèn, vô cùng im ắng.


Chu Cường mất ngủ, bị tiếng ngáy ồn ào của phòng bệnh kế bên làm cho bực dọc. Cậu ta nóng nảy trùm chăn kín đầu, qua thật lâu mới ngủ được.


Không biết có phải là vì ban ngày đạp cây hòe nói lời ác độc hay không, cậu ta gặp một cơn ác mộng.


Mơ thấy cả tòa bệnh viện này đều trống rỗng, chỉ còn mỗi mình cậu ta, cậu ta chạy bạt mạng, chạy bạt mạng, nhưng không thấy một bóng người. Bởi vì hoảng loạn, Chu Cường mới nhận ra cậu ta đã vô tình chạy đến dưới gốc cây hòe. Cậu ta đã dùng hết sức mà chạy, nên đang khom người thở dốc.


Bỗng lúc này một cánh tay thối rữa chui từ dưới đất lên, mạnh mẽ tóm lấy cổ chân của cậu ta.


Chu Cường cúi đầu nhìn cánh tay thối rữa kia, sợ đến mức thét chói tai, rồi bừng tỉnh.


Lúc tỉnh lại tim cậu ta đập rất nhanh, bởi vì sợ nên đầu óc có chút không nhạy bén. Cậu ta vội vã hít sâu vài lần, cuối cùng cũng thoáng bình tĩnh lại. Ánh đèn trên hành lang u ám, Chu Cường nghiêng đầu nhìn cha mình nằm trên giường bệnh, mới thở phào nhẹ nhõm.


Đầu đau buốt, cậu ta trở mình, khóe mắt liếc thấy một cái bóng. Chu Cường chợt khựng lại, hơi lạnh từ lòng bàn chân xông thẳng lên đầu. Cậu ta cố nén nỗi sợ ngẩng lên…, phát hiện một bóng dáng đứng cuối giường mình. Bóng người kia đen như mực, không thấy rõ được gì. Nhưng Chu Cường có thể cảm nhận được, đối phương vẫn luôn chăm chú nhìn mình.


Cảnh tượng kì dị đến đáng sợ, Chu Cường sợ đến mức thở không ra hơi, cả buổi không dám nhúc nhích.


Lát sau, cậu ta lại phát hiện bóng người kia vẫn đứng im không động đậy, lấy can đảm nhặt giày dùng sức ném qua. Ai ngờ chiếc giày lại giống như không hề bị ngăn cản, xuyên qua bóng người rồi rơi xuống đất, sau đó bóng người kia cũng biến mất.


Trái tim đập thình thịch, Chu Cường có thể khẳng định đó chỉ là ảo giác, nhưng rốt cuộc thứ kia là người hay ma? Tại sao ném không trúng, lại tại sao đột nhiên biến mất?


Cậu ta không dám nghĩ nhiều, đáy lòng như bị gieo hạt giống mang tên sợ hãi, cậu ta thầm nghĩ nếu ngã xuống giường sẽ ngủ một mạch đến sáng. Nhưng trước khi ngủ cậu ta đã uống khá nhiều nước, thật sự không nhịn được phải đứng lên đi vệ sinh.


Để phòng bất trắc, Chu Cường mở đèn flash điện thoại lên, ánh sáng sáng ngời khiến tâm trạng cậu ta ổn hơn nhiều.


Cậu ta vào toilet, không dám đóng quá chặt, chỉ dám khép hờ.


Cậu ta đưa lưng về phía cửa, lúc đang tè, đèn trong toilet chợt lóe lên hai cái, rồi vụt tắt. Chu Cường lại càng hoảng sợ, vội vã mặc quần vào, chưa kịp phản ứng, cửa phòng vệ sinh khép hờ và cửa sổ “rầm” một tiếng đóng lại như bị vật nặng đập vào.


Mặt Chu Cường trắng bệch, chân hơi nhũn ra, hoảng sợ chạy đến muốn kéo cửa ra.


Nhưng rất kỳ dị, cho dù cậu ta dùng sức thế nào, vẫn không thể mở cửa ra, giống như có người đứng bên ngoài kéo cửa vậy.


Chu Cường kinh hồn táng đảm, nhớ đến cây hòe ban sáng, lại nhớ đến lời khuyên nhủ chàng trai xinh đẹp nọ, trong lòng chợt ân hận, cậu ta vừa tuyệt vọng vừa sụp đổ kéo cửa, vừa khóc nức nở cầu xin tha thứ: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi biết sai rồi, ngài đại nhân…Quỷ có quỷ lượng, xin ngài bỏ qua cho, ngàn vạn lần đừng tính toán với tôi mà. Tha cho tôi với, sau này tôi sẽ không dám làm thế nữa.”


Khi cậu ta cầu xin xong, lực cản bên ngoài cửa đột nhiên biến mất. Chu Cường không hề đề phòng, suýt ngã vào bồn cầu.


Cậu ta cũng không quan tâm những chuyện khác, thất hồn lạc phách vội chạy khỏi toilet, ngay cả máu trong người cũng lạnh buốt.


Toilet chỉ cách phòng bệnh một bức tường, bình thường nói chuyện đều nghe được, nhưng lúc nãy cậu ta lớn tiếng kêu cứu, cánh cửa cũng bị đạp muốn bung ra, người trong phòng bệnh lại ngủ rất say, như thể không nghe thấy chút gì.


Tình huống này thật sự vượt xa phạm vi hiểu biết của Chu Cường, bởi vì sợ hãi cậu ta không dám nhúc nhích, trực tiếp rúc trên giường, dùng chăn quấn mình thật chặt.


Chu Cường như loáng thoáng nghe được tiếng hát lúc xa lúc gần, lời hát nghe không rõ lắm, nhưng hình như vang lên từ phía cây hòe.


Cậu ta há miệng run rẩy lấy chăn che tai lại, thần kinh căng như dây đàn, vốn không thể nào ngủ được, cậu ta bị nỗi sợ dày vò như thế đến tận hừng đông.


*


Hôm sau, Tiêu Chước vẫn đưa thức ăn đến bệnh viện nhân dân Hải Thành, người gọi món là La Quỳnh, địa chỉ giao hàng là phòng số 10 của khoa tim ngoại tru.


Khi cậu đến khu nội trú, chợt nghe vài người vừa đi vừa thảo luận, nói tối hôm qua tên nhóc đạp cây gặp ma, bị hù muốn chết, sáng nay trời vừa sáng đã cãi nhau ngay trước bệnh viện, bắt bệnh viện phải cho cậu ta lời giải thích.


Đối với chuyện lần này, phía bệnh viện cũng không biết làm sao, khuyên cậu ta đến khoa nội thần kinh kiểm tra, có thể do thần kinh suy nhược gây nên. Hai bên tranh cãi rất lâu, tên nhóc kia thật sự rất sợ, vẫn rời khỏi bệnh viện, có người nói đổi người nhà đến chăm bệnh.


“Chuyện này sáng nay tôi tận mắt chứng kiến, sắc mặt tên nhóc kia trắng bệch, bị hù rất thảm, nhìn không giống giả vờ.”


“Tôi nghe nói, những người khác trong phòng bệnh đều không nghe thấy gì cả. Theo cách nói của cậu ta, vừa kêu cứu vừa đạp cửa, tại sao không ai giật mình thức dậy? Dù sao mọi người đều ngủ không sâu giấc. Không đúng như bệnh viện nói, cậu ta có tâm bệnh.”


“Nhưng trên cửa toilet của phòng bệnh đó, thật sự có rất nhiều dấu chân đạp vào, vậy nên giải thích thế nào đây? Tiếng động lớn như vậy, không lý nào không ai nghe thấy.”


“Chuyện này quá kỳ dị, mọi người nói xem, chẳng lẽ bệnh viện này thật sự có ma sao? Hôm qua có một người bạn của tôi thấy, cậu ta đạp cây hòe…”


“…”


Tiêu Chước nghe vậy có chút kinh ngạc, không ngờ cậu chàng tóc đỏ kia thật sự gặp ma. Hôm qua cậu đã nhìn kĩ, cây hòe vốn không sinh ra linh trí, xung quanh cũng không có quỷ hồn nào. Vậy cho nên thứ đã hù dọa cậu chàng tóc đỏ kia là thứ gì đây?


Cậu đến dưới tán cây hòe nhìn chăm chú một hồi, vẫn không phát hiện chút manh mối nào, cũng không biết có phải thứ đó thấy mình nên sợ hãi trốn đi hay không. Nếu là như vậy, muốn bắt nó thật sự không dễ.


Tiêu Chước suy nghĩ một lát, cảm thấy có lẽ đang là buổi sáng nên thứ đó không ra, hay đợi tối lại đến xem sao.


Cậu không ở lại lâu, vẫn nên đưa thức ăn đến phòng bệnh số 10 trước đã.


Chuyện ma quái tối hôm qua đã truyền khắp bệnh viện, hai bệnh nhân trong phòng số 10 cũng đang nói về chuyện này.


“Bà nói có ma thật không? Sợ quá đi mất.”


“…Không có gì phải sợ, ác giả ác báo. Tôi tin, nếu không làm chuyện trái với lương tâm sẽ không bị ma gõ cửa.” Người nói là bệnh nhân giường 23.


Nói chuyện với bà ấy là bệnh nhân giường 24, cũng là vị khách của phần cơm trên tay Tiêu Chước. Phần cơm này là do con gái của bà ấy đặt, cô ta muốn mẹ mình được ăn ngon một chút.


Trong phòng bệnh tổng cộng có bốn cái giường, nhưng chỉ còn hai bệnh nhân, hai cái còn lại đều trống không.


Khi Tiêu Chước đưa cơm xong chuẩn bị về, bác gái giường 24 đột nhiên gọi cậu lại: “Cậu đẹp trai, con gái tôi có chuyện phải ra ngoài rồi, cậu có thể giúp tôi nâng giường cao lên một chút được không?”


Hôm qua Tiêu Chước cũng đến đưa cơm, bởi vậy bác gái kia nhìn cậu cảm thấy thân thiết.


Tiêu Chước gật đầu nói vâng, làm theo lời bác gái kia nói, nâng giường cao hơn.


Bác gái giường 23 thuận miệng hỏi: “Phần cơm đó đắt lắm không?”


Tiêu Chước báo giá, người nọ vừa nghe đã líu lưỡi, cười cười nói với bác gái giường 24: “Vừa nhìn cách đóng gói đã biết rất đắt. Con gái bà thật tốt, vừa hiểu chuyện vừa hiếu thảo. Tôi nghe nói bà còn có con trai phải không?”


Nhắc tới con trai, bác gái giường 24 cười có chút miễn cưỡng: “Đúng vậy, nó bận rộn công việc, nhưng cũng rất hiếu thảo, tiền nằm viện của tôi đều do nó đóng.”


Hai người đang nói chuyện, La Quỳnh – con gái của bác gái giường 24 – đã quay lại, cô ta nói cảm ơn Tiêu Chước, sau đó nói bác sĩ bảo mẹ cô cần đi làm kiểm tra, rất gấp.


Tiêu Chước cười cười nói không sao, giúp La Quỳnh đỡ mẹ của cô ấy lên xe lăn, nhìn cô ấy đẩy xe khỏi phòng bệnh.


“Con trai của bà ấy…” Bác gái giường 23 lắc đầu như muốn nói lại thôi, thở dài một hơi: “Từ sau khi bà ấy nằm viện, cậu con trai chưa từng đến thăm lấy một lần, nếu thật sự hiếu thuận sao lại như vậy? Trong khoảng thời gian này, mọi chuyện đều do con gái bà ấy chạy trước lo sau, đã bận rộn làm việc còn phải chăm sóc bà ấy, thật không dễ dàng chút nào.”


Mẹ của La Quỳnh bị bệnh tim, phải làm một cuộc giải phẫu ghép tim rất phức tạp. Cuộc giải phẫu có tính nguy hiểm rất cao, có thể sẽ không còn sống quay về. Nhưng xác suất thành công vẫn có thể chấp nhận được.


Tiêu Chước đã hiểu đại khái nguyên do, trong phút chốc chợt cảm thấy vô cùng bội phục sự phát triển y học của loài người. Trình độ gọi là phẫu thuật này, chắc chắn để cho bệnh nhân thêm một sinh mạng mới.


Trong nhà ăn trưa hôm nay nhận được một đơn hàng lớn, giao cho cuộc họp của một công ty rất lớn. Vì vậy nhà bếp vô cùng bận rộn, ba người Tiêu Chước Chúc Hưu An cũng tăng ca, chờ giao cơm cho cuộc họp kia xong mới được tan ca.


Lúc hết giờ làm bóng đêm phủ xuống, ánh trăng bị mây đen che khuất, khắp nơi đều một mảnh tối om.


Tiêu Chước liếc nhìn thời gian, bây giờ đã là chín giờ rưỡi tối. Cậu vẫn băn khoăn chuyện ở bệnh viện, nên vội vàng lái xe điện đi đến bệnh viện một chuyến.


Lo lắng thứ kia sẽ trốn mình, Tiêu Chước không dám xuất hiện lộ liễu, đang nghĩ cách làm sao dùng mồi để nhử rắn ra khỏi hang.


Mồi nhử cũng không phải chuyện dễ, dù sao người không sợ gì như cậu chàng tóc đỏ kia rất ít, mặc dù đại đa số người không tin, nhưng vẫn ôm lòng kính sợ đối với quỷ thần, tuyệt đối sẽ không làm chuyện điên rồ.


Tiêu Chước đang nghĩ ngợi, đột nhiên thấy mấy đạo sĩ mặc đạo bào đi vào bệnh viện, dẫn đầu là một gã đàn ông vẻ mặt nghiêm túc đeo kính mắt, trên người gã mặc một cái áo T-shirt đậm màu.


Sợ bị những người này phát hiện, lại muốn nhìn một chút xem sao, Tiêu Chước thuận tay bày một kết giới cho mình.


Đám đạo sĩ vẫn chưa phát hiện ra Tiêu Chước, trực tiếp đi qua người cậu.


Người đàn ông đeo kính khách khí nói: “Vậy phải làm phiền các vị đạo trưởng rồi. Xin các vị đạo trường hãy hành động nhẹ nhàng, nhanh chóng trừ bỏ ma quỷ, chớ kinh động quá nhiều người. Nếu không truyền đi sẽ rất khó nghe.”


Đạo trưởng giữ vuốt bộ râu dài đứng bên cạnh thận trọng nói: “Chủ nhiệm Từ yên tâm, chuyện này có tôi và chúng đồ đệ, không mất quá nhiều thời gian sẽ thu phục được ác quỷ, tuyệt không kinh động người bên ngoài, chỉ là chuyện đêm nay khó tránh khỏi có người thấy, vậy phải nhờ bên viện trưởng giải thích.”


“Đó là hiển nhiên. Xin mời các vị, những thứ các vị cần phía bệnh viện đã chuẩn bị đầy đủ.” Chủ nhiệm Từ đưa mọi người vào văn phòng của khu nội trú, vừa cẩn thận nhìn ngó xung quanh, vừa lau mồ hôi lạnh trên trán.


Chương 16:


Bệnh viện là nơi chăm sóc cứu người bị thương, lại tin tưởng mê tín mời một đám đạo sĩ xua quỷ, việc này nếu truyền ra ngoài khẳng định sẽ làm trò cười cho người trong nghề. Chỉ là Từ chủ nhiệm cũng hiểu rõ, bên bệnh viện thật sự không còn cách nào nữa. Tin đồn ma quỷ đã ép xuống hết mức, gần đây thật sự không ép nổi, có chặt thế nào cũng không chặt được cây Hòe đó, không còn cách nào khác ngoài mời đạo sĩ đến xử lý.


Tiêu Chước bố trí kết giới, dứt khoát đi theo bọn họ.


Sau đó cậu nhìn thấy những đạo sĩ này dưới sự hướng dẫn của Từ chủ nhiệm, cầm lá phướn chiêu hồn, bàn án cùng máu chó mực đi từ trong văn phòng ra. Bọn họ đi rất hiên ngang, trang bị có thể nói là đầy đủ, làm cho Tiêu Chước nghẹn họng nhìn trân trối.


Cậu rất ít khi tiếp xúc với đạo sĩ, nhưng cũng biết rằng đám người trước mắt này là những gã đạo sĩ tay mơ lừa đảo, căn bản không có thực lực, nếu không sao lại không phát hiện được mình đang theo dõi bọn họ.


Chẳng qua như vậy cũng tốt, Tiêu Chước chẳng quan tâm đến việc này, cậu vốn còn lo đi đâu đi tìm mồi nhử dẫn thứ đó đi ra, hiện tại mồi nhử đã chủ động đưa tới cửa rồi. Theo cách làm tùy tiện của những gã đạo sĩ tay mơ này, Tiêu Chước dám khẳng định, thứ đó tuyệt đối sẽ không thể chịu được mà chạy ra.


Này được gọi là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ được lời.


Chúng tiểu đạo sĩ dưới sự chỉ huy của lão đạo sĩ, nhanh chóng bày trận, cắm lá phướn chiêu hồn dưới gốc cây Hòe. Lão đạo sĩ đứng trước bàn, vẻ mặt trang nghiêm, ra hiệu Từ chủ nhiệm đứng xa một chút, để tránh bị sát khí đụng tới.


Từ chủ nhiệm nghe vậy không dám suy nghĩ nhiều, vội vàng lui ra bên cạnh, vẻ mặt ông ta căng thẳng.


Lúc này đêm đã tối như mực, bốn phía một chút gió cũng không có, bộ phận nội trú làm theo yêu cầu của cấp trên nên tắt đèn sớm, chung quanh im lặng, không một tiếng động.


Lão đạo sĩ lệnh cho đệ tử đứng thành một ma trận vuông trừ tà, tiếp theo vừa niệm chú ngữ vừa rắc máu cho mực xung quanh cây Hòe. Máu chó mực vừa dính vừa đặc, bốc lên một mùi tanh tưởi khó ngửi.


Rắc máu chó mực xong, ông ta lại đứng trước bàn, lấy một tấm bùa chú từ trong ngực ra, miệng lẩm nhẩm không ngừng, sau đó lá bùa tự động bốc cháy.


Từ chủ nhiệm nhìn từ xa cũng sợ ngây người, trong lòng ông ta lo lắng bất an, thầm nghĩ chẳng lẽ thật sự có quỷ sao?


Lão đạo sĩ ném bùa chú đang cháy vào chiếc bát trên bàn, miệng vẫn luôn niệm chú ngữ vừa dài vừa loạn. Tiêu Chước tò mò rốt cuộc ông ta đang niệm cái gì, nên đến gần một chút để nghe, mơ hồ nghe được cái gì tấu mời thái thượng lão quân các loại, những thứ này coi như đáng tin cậy, nhưng kế tiếp nhắc tới những “giàu mạnh, dân chủ, văn minh, hài hòa, tự do…” có chút… rồi.


Vẻ mặt Tiêu Chước phức tạp, không nghĩ tới những gã đạo sĩ tay mơ này lại yêu nước như vậy, ngay cả giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội cũng có thể ghi nhớ trong lòng.


Đọc chú mời thái thượng lão quân xong, lão đạo sĩ cầm kiếm gỗ đào, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm cây Hòe kia, ra vẻ chuẩn bị sẵn sàng hành động, dường như ông ta đã nhìn thấy thứ gì đó không nên xuất hiện ở trên cây Hòe.


Khán giả duy nhất Từ chủ nhiệm vừa kinh vừa sợ, hai mắt ông ta cũng không dám chớp.


Tiêu Chước cũng cảm thấy đoạn biểu diễn này thật sự đặc sắc, cũng nhịn không được muốn vỗ tay cho diễn xuất của lão đạo sĩ.


Cậu nghe nói thời đại này làm diễn viên vô cùng có tiền, lão đạo sĩ diễn xuất lợi hại như vậy, không đi làm diễn viên thật sự là mất mát cho nước nhà.


Cũng đúng lúc này, cây Hòe vốn tĩnh lặng bỗng lắc lư kịch liệt, phát ra tiếng rì rào, lá cây ùn ùn rơi xuống đất.


Từ chủ nhiệm không biết sự thật, còn nghĩ đạo hạnh của lão đạo sĩ thật cao thâm, ánh mắt tràn đầy sự khâm phục nhìn lão đạo sĩ.


Sắc mặt lão đạo sĩ đột nhiên thay đổi, tay cầm kiếm gỗ đào run lên, kiếm “đùng” một tiếng rơi xuống đất. Các đồ đệ phía sau cậu đang bày ma trận vuông trừ tà cũng khó che giấu vẻ mặt bối rối.


Bọn họ đều bị trận gió lớn thình lình xuất hiện này dọa sợ, mọi người đều thấy rất rõ ràng, ngoại trừ cây Hòe này, những nơi khác đều không có gió.


Ngay lúc mọi người đều hoang mang, cái bàn vốn được bày biện vững vàng lại bị quật lên, phù chú, pháp khí đặt ở trên đều bị quăng xuống đất.


Chúng tiểu đạo sĩ thấy tình huống này đều loạn hết vị trí, sợ tới mức chạy trốn tứ phía. Hiển nhiên mọi việc rất không đúng, dám chừng thật sự có quỷ. Bọn họ dám tới bắt quỷ bởi vì tin tưởng trên đời không có quỷ, bây giờ quỷ thật sự xuất hiện, một vài tiểu đạo sĩ bị dọa đến chân mềm nhũn.


Hiển nhiên lão đạo sĩ cũng không ngờ thật sự sẽ xảy ra chuyện quỷ dị như vậy. Nhưng so với các đồ đệ ông ta vẫn bình tĩnh hơn một chút, khom lưng cố gắng nhặt thanh kiếm gỗ đào vừa rơi xuống đất.


Ông ta thuận lợi nhặt thanh kiếm gỗ đào lên, nhưng trong lúc đứng dậy, đột nhiên đồng tử ông ta trừng to nhìn vào một con mãnh thú khổng lồ, mảnh thú có hình dáng của hổ. Tướng mạo của mãnh thú có vô cùng kỳ lạ, thoạt nhìn giống hổ, thân hổ, da hổ, vuốt hổ, nhưng mà lại có khuôn mặt người, ánh mắt nó rất hung ác. Ngoài ra, nó còn có chín cái đuôi, trong nháy mắt đã nhào tới trước người lão đạo sĩ.


Lão đạo sĩ chưa từng thấy mãnh thú quỷ dị như vậy, sợ tới mức ngã xuống đất liên tục lui về phía sau, căn bản không có chỗ tránh né.


Tất cả chỉ xảy ra trong chớp mắt. Ngay khi lão đạo sĩ cho rằng chắc chắn mình phải chết, Tiêu Chước đã ra tay, cậu vung cây roi dài biến hoá huyền ảo dùng sức đánh bay mãnh thú kia.


Tiêu Chước đột nhiên xuất hiện, trình độ quỷ dị không thua kém mãnh thú kia.


Lão đạo sĩ vừa kêu “cứu mạng” vừa bò về phía sau, sau đó đã bị đám tiểu đạo sĩ kia kéo chạy.


Tiêu Chước ra tay, thuận tiện mở rộng phạm vi kết giới, để tránh việc này trở thành sự kiện huyền bí oanh động cả nước.


Mãnh thú bị một roi của Tiêu Chước đánh bay, lập tức thẹn quá hóa giận. Lúc này nó không hướng về phía lão đạo sĩ nữa, mà xem Tiêu Chước là mục tiêu công kích.


Tiêu Chước cầm cây roi dài, nhìn mãnh thú kia có chút thất thần: “Lục Ngô…”


Cậu vừa định hỏi sao cậu ta lại ở đây, Lục Ngô lại một lần nữa bay lên không trung, vuốt hổ bén nhọn hung hăng tấn công về phía Tiêu Chước. Lần tấn công này mang theo yêu lực mạnh mẽ, nếu bị đánh trúng, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.


Tiêu Chước lại không để ý, thậm chí nét mặt cậu không chút bối rối. Khi vuốt hổ tấn công tới, bóng dáng cậu đột nhiên biến mất, một giây sau cơ thể Lục Ngô đã bị cây roi dài quấn lấy, Tiêu Chước nhẹ nhàng giật roi, thân thể cậu ta đột nhiên rơi xuống, đập mạnh xuống đất.


Sau khi chứng kiến trận giao phong không có cách nào dùng khoa học giải thích này, Từ chủ nhiệm cùng các đạo sĩ cuối cùng cũng phản ứng lại, sắc mặt mọi bọn họ trắng bệch, dưới sự thúc đẩy của nỗi sợ hãi cực hạn chật vật kêu to chạy trốn.


Tiêu Chước cũng không để ý đến những đạo sĩ đó, lúc này cậu chỉ chú ý đến Lục Ngô trước mắt. Cậu không nghĩ tới kẻ gây ra những chuyện này ở bệnh viện lại là Lục Ngô, hơn nữa hình như đối phương còn không nhận ra cậu.


“Cậu có thể nghe tôi nói xong trước được không?” Tiêu Chước thử thương lượng với cậu ta.


Lục Ngô căn bản không nghe lọt, nhìn về phía Tiêu Chước phẫn nộ gào thét, rất có loại cảm giác không chết không ngừng, một giây sau cậu ta lại liều mạng tấn công Tiêu Chước.


Vẻ mặt Tiêu Chước bất đắc dĩ, thấp giọng lẩm bẩm: “Được rồi, xem ra phải đánh đủ cậu mới chịu nói chuyện đàng hoàng với tôi. Vậy tôi sẽ không lịch sự nữa.”


*


Nhóm đạo sĩ sợ chết khiếp chạy trốn ra ngoài, Từ chủ nhiệm nhớ tới mình mời bọn họ đến bắt quỷ, vội vàng ngăn cản bọn họ muốn hỏi chuyện. Nhưng đám người đó ai nấy đều sợ mất mật, một giây cũng không dám ở lại, co dò điên cuồng chạy ra khỏi bệnh viện, Từ chủ nhiệm muốn ngăn cũng không ngăn được.


Lúc này đã gần mười một giờ tối, bệnh viện nằm ở nơi hơi hẻo lánh, người đi ngang qua cũng rất ít.


Các đạo sĩ chạy ra khỏi bệnh viện, còn chưa kịp nghỉ ngơi đã đâm đầu vào Trịnh Kình và Chúc Dư. Bọn họ chỉ lo chạy trốn, ngay cả một câu xin lỗi cũng không nói kịp, chỉ muốn nhanh chóng chạy trốn khỏi nơi quỷ quái này.


Trịnh Kình lại ngửi thấy mùi yêu quái trên người bọn họ, một tay xách lấy một tiểu đạo sĩ lùn.


“Sao các người lại chạy?”


Tiểu đạo sĩ run cầm cập nhìn bệnh viện, vẻ mặt đầy sự sợ hãi, ấp úng nói: “Quỷ… Bệnh viện có quỷ —— không, không phải quỷ, là một con quái vật rất kỳ quái, thân hổ đầu người, quái vật đó còn có chín cái đuôi, thật dọa người, thật đáng sợ…”


Chúc Dư kinh ngạc nói: “Thân hổ đầu người, còn chín cái đuôi, là yêu quái gì?”


Trịnh Kình không nói gì, vẻ mặt anh nghiêm túc. Yêu quái phù hợp đủ điều kiện, anh chỉ nghĩ đến một.


Thời thượng cổ, Lục Ngô là đại yêu trông coi đế đô cho Hoàng đế cai quản chín bộ trên trời, yêu lực cao thâm. Trịnh Kình vốn tưởng rằng cậu ta đã sớm ngã xuống dưới thiên kiếp, không ngờ tới cậu ta lại còn sống.


Lục Ngô là cấp dưới của chính quyền trung ương Hoàng đế, yêu quái tầm thường không thể sánh được, nếu chọc giận đối phương, cả bệnh viện không chừng sẽ bị hủy diệt.


“Cậu dẫn bọn họ đi xử lý.” Trịnh Kình nói: “Tôi đến bệnh viện xem thử.”


Để ngăn chặn những đạo sĩ nói bậy gây ra tình trạng bất ổn, trước tiên phải xóa ký ức của bọn họ.


*


Khoa ngoại trú bệnh viện.


Dưới gốc cây Hòe, Tiêu Chước cuốn cây roi dài, cười tủm tỉm nhìn Lục Ngô bị cậu đánh toàn thân bị thương nằm sấp trên mặt đất.


“Thế nào rồi? Còn muốn đánh không?”


Lục Ngô gian nan ngẩng đầu lên, đáy mắt khó che giấu nỗi sợ hãi, ánh mắt nhìn Tiêu Chước như nhìn ác ma.


Không, ngay cả ma quỷ cũng có bản chất con người hơn cậu.


Trịnh Kình vội vàng chạy tới vừa lúc nhìn thấy cảnh tượng này. Cả người Lục Ngô bị thương nặng, vết máu trải rộng khắp nơi, thoi thóp, đáng thương, bất lực cuộn tròn trên mặt đất, Tiêu Chước hung ác cầm roi dài, giống như đang ức hiếp đại hung thú yếu đuối.


Nhìn Lục Ngô bị thương toàn thân, cả người Trịnh Kình đột nhiên cũng có chút đau đớn âm ỷ.


Lục Ngô nghe được câu uy hiếp của Tiêu Chước vẫn hùng hổ hung hăng trừng mắt nhìn cậu. Cậu ta vốn thà chết cũng không chịu thỏa hiệp, nhưng roi của Tiêu Chước đánh lên thật sự rất đau. Đáy lòng cậu ta có chút sợ hãi, ấp úng nói một câu.


Giọng nói của cậu ta rất nhẹ, sau khi nói ra xong đã bị gió thổi tan đi. Tiêu Chước giả vờ không nghe rõ, cầm roi đến gần uy hiếp Lục Ngô: “Cậu còn muốn đánh không?”


Lục Ngô hoảng sợ, sợ bị đánh một trận vô ích, vội vàng kêu lên: “Không đánh nữa, không đánh nữa.”


Tiêu Chước nghe vậy cười tủm tỉm gật đầu, thoạt nhìn còn có chút tiếc nuối, cậu cất cây roi dài nói: “Đúng rồi, phối hợp sớm một chút sẽ tốt biết bao, nhất định phải vô duyên vô cớ bị đánh một trận.”


Lục Ngô bĩu môi vẻ mặt ủy khuất, nhịn lại nhịn, cuối cùng vẫn không thể nhịn được, xấu hổ lại tan vỡ khóc lớn: “Anh… Anh đang cố tình! Tôi đang sống tốt ở đây, trêu chọc anh à? Anh dựa vào cái gì mà đánh tôi? Còn đánh đau như vậy!”


Có lẽ là lời nói ra không khó đến vậy, Lục Ngô càng nói càng tủi thân, hoàn toàn không dừng lại được, tức giận: “Ức hiếp một đứa bé thì bản lĩnh lắm à, có đại yêu quái như anh sao? Không có một chút lòng trắc ẩn nào cả. Anh không nghe ra là tôi sớm muốn không đánh nhau nữa sao? Anh không thể cho tôi một lối thoát sao? Bắt tôi chủ động đầu hàng, tôi không cần mặt mũi?”


“Cậu? Một đứa bé?” Tiêu Chước không nhịn được cười rộ lên: “Cậu chưa từng nghe nói qua kẻ thức thời là trang tuấn kiệt sao, hơn nữa cậu mà được xem là đứa bé?”


Lục Ngô giận dữ trừng mắt nhìn Tiêu Chước, lông cả người sắp bị cậu chọc giận đến dựng ngược hết lên.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom