• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Tên Yêu Quái Là Lương Thực Dự Trữ Lại Thành Chồng Tôi (2 Viewers)

  • Chương 3-4

Chương 3:


Cục quản yêu tổng cộng có bốn mươi chín tầng, Bạch Trạch ở tầng 48. Thang máy đi lên rất nhanh, không bao lâu sau đã đến nơi.


Chung quanh rất yên tĩnh, không có yêu quái khác đến đến làm phiền. Hành lang được trải thảm rất mềm mại, thoải mái, hai bên vách tường treo những bức tranh vô giá.


Chúc Dư dẫn Tiêu Chước đến gõ cánh cửa duy nhất của tầng này.


“Vào đi.” Trong phòng vọng ra giọng nói già nua. Cùng lúc đó, cánh cửa cũng tự động mở ra.


Chúc Dư đưa tay ra mời Tiêu Chước vào, chờ Tiêu Chước đi vào phòng, anh ta đóng cửa lại rồi rời đi.


Trong căn phòng rộng rãi sáng sủa, chính diện là cửa sổ sát đất, người trong phòng có thể nhìn thấy phong cảnh bên ngoài rất rõ ràng. Tiêu Chước liếc mắt đã nhìn thấy Bạch Trạch đang ngồi cạnh cửa sổ, ông ta đang cầm một quân cờ vây nghiền ngẫm nhìn bàn cờ.


“Mau giúp tôi đi bước tiếp theo đi.” Bạch Trạch nhìn Tiêu Chước cười: “Đã lâu rồi tôi với cậu không đánh cờ với nhau.”


Râu tóc Bạch Trạch bạc trắng, tinh thần lại rất tốt.


Tiêu Chước ngồi xuống đối diện ông ta, cầm một quân cờ đen lên: “Chúc Dư nói ông đã ngủ rất lâu, lần trước tỉnh lại là hơn 50 năm trước. Nhưng tôi thấy tinh thần ông vẫn còn rất tốt.”


“Chỉ kéo dài chút hơi tàn thôi.” Bạch Trạch nói: “Thiên đạo không tha cho yêu tộc, linh khí nhân gian cạn kiệt, những đại yêu vốn không nên tồn tại. Nhưng sao đột nhiên cậu lại tỉnh lại được?”


Tiêu Chước nhạy cảm phát hiện ra lời nói của Bạch Trạch có che dấu sự kinh ngạc và chột dạ, hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ tôi không nên tỉnh à? Ông không lừa tôi chuyện gì đấy chứ?”


“Không có, không có. Tôi chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi, dù sao theo lý thuyết thì thiên kiếp sẽ không tha cho cậu.”


Tiêu Chước vốn là yêu quái độc ác, thiên đạo có phạt yêu tộc chắc chắn sẽ trừng trị cậu đầu tiên.


“Tôi cũng không ngờ mình còn có thể sống sót.”


Thiên kiếp đánh vào cậu vừa mạnh vừa nhanh, như mang theo sức mạnh hủy diệt cả trời đất. Tiêu Chước chịu được hai lần đã rơi vào hôn mê, nên những chuyện xảy ra sau đó cậu không biết gì cả.


Bạch Trạch không nói nhiều nữa, ông ta lại tập trung suy nghĩ nước cờ, sau một lúc lâu ông ta mới đánh xuống một quân cờ trắng.


“Nếu cậu đã tỉnh rồi, vậy thì hãy giúp tôi một chuyện đi.”


“Ít khi thấy ông có chuyện cần tôi giúp đấy.” Tiêu Chước trêu chọc: “Nói đi, muốn tôi làm gì?”


“Tôi hy vọng cậu có thể gia nhập Cục quản yêu. Hiện giờ yêu lực của tôi đã mất, thời gian ngủ càng ngày càng dài, thật sự lực bất tòng tâm, vậy nên tôi muốn mời cậu thay tôi giúp đỡ lũ trẻ.”


Tiêu Chước nghĩ đến chuyện gì đó, đột nhiên sắc mặt cậu trở nên nghiêm túc: “Ông thấy được cái gì rồi?”


Bạch Trạch là một thần thú hiền lành, hiểu được rất nhiều loại tình cảm, hiểu được bề ngoài của vạn vật, có thể biết trước tương lai.


Giọng Bạch Trạch trầm trầm: “Tôi nhìn thấy nhân gian phải chịu khổ ải. Cao ốc trên mặt đất nghiêng ngả, nước biển dâng cao, vạn vật đều gánh chịu tai họa, xác chết của người và yêu khắp nơi, sinh linh oán thán.”


Tiêu Chước nghẹn lại, vừa muốn hỏi ông ta cho rằng mình có thể cứu cả thế giới sao? Nhưng nhớ tới chuyện gì đó cậu lại sửa lời: “Tôi có thể đồng ý với ông, cũng sẽ dốc hết sức mình. Nhưng tôi có điều kiện.”


“Điều kiện gì?”


“Tôi muốn Trịnh Kình.”


Bạch Trạch còn không biết tật xấu của Tiêu Chước à? Phản ứng đầu tiên là: “Không được.”


“Vậy không cần bàn nữa.” Tiêu Chước vui vẻ nói: “Tôi không có hứng thú với Cục quản yêu của mấy người.”


Bạch Trạch đột nhiên cảm đau đầu, do dự mãi lúc lâu, ông ta vẫn phải bất đắc dĩ mà thỏa hiệp: “Việc này tôi không thể quyết định được, cậu đi hỏi Trịnh Kình đi, nếu cậu ấy đồng ý thì không vấn đề gì.”


“Mấy năm nay long tộc đều đã ngã xuống. Trịnh Kình thân mang trọng trách gia tộc, người đầy công đức, cậu cũng thấy rồi đấy. Nếu cậu ăn cậu ấy, thiên đạo sẽ không tha cho cậu. Nhưng chuyện gì cũng có ngoại lệ, nếu cậu ấy tự nguyện hiến thân cho cậu ăn thì thiên đạo cũng không làm gì được cậu.”


Đương nhiên, theo như Bạch Trạch hiểu về Trịnh Kình, ông tin rằng anh nhất định sẽ không tình nguyện hiến thân.


“Chỉ cần anh ta tự nguyện là được à?”


Bạch Trạch gật đầu. Ông ta đã bán Trịnh Kình cho Tiêu Chước nên trong lòng cảm thấy chột dạ.


Tiêu Chước nghĩ, muốn để Trịnh Kình tự nguyện hiến thân thật sự rất khó, nhưng cũng may việc này vẫn còn có một chút hy vọng, vậy nên cậu không thể buông tha được: “Được, cứ như vậy đi.”


Ván cờ đã đánh xong, Tiêu Chước thua, vồn dĩ cậu cũng không muốn chơi cờ nên đứng dậy chuẩn bị rời đi.


Lúc đi đến cạnh cửa,Tiêu Chước đột nhiên quay đầu hỏi Bạch Trạch: “Còn chuyện này nữa, năm đó khi đại yêu thất thế, núi Côn Lôn thế nào?”


Cậu từng nuôi rồng làm thức ăn dự trữ, nuôi tới mức béo múp míp mập mạp. Tiếc là chưa kịp ăn thiên kiếp đã ập tới rồi. Để bảo vệ thức ăn dự trữ của mình, Tiêu Chước đã bảo bạn tốt mang đến núi Côn Lôn. Nhưng không biết năm đó núi Côn Lôn có gặp chuyện hay không, thức ăn dự trữ của mình còn sống không.


Bạch Trạch lắc đầu, than thở nói: “Kết giới của núi Côn Lôn bị phá, năm đó mấy vạn con yêu quái đều bị thiên kiếp đánh tan, không có con nào may mắn sống sót. Hiện tại núi Côn Lôn cũng đã sớm chìm xuống đáy nước rồi, không còn hưng thịnh như năm đó nữa.”


Không còn con nào may mắn sống sót? Tiêu Chước hơi xoay người, nuối tiếc gật đầu.


Tay cậu cầm lấy tay nắm cửa, lại nghe thấy Bạch Trạch phía sau đột nhiên nói: “Nếu tôi không lầm thì cậu cũng sợ tai họa giáng xuống.”


“Ừ.” Tiêu Chước cũng đã đoán trước được, chuyện cậu còn sống đã là kỳ tích, hiện tại sống lâu một ngày cũng đã được lời rồi.


Cậu cười cười, thản nhiên nói: “Nhưng nếu trước khi tai họa giáng xuống có thể ăn một miếng thịt rồng tôi chết cũng không tiếc.”


Tiêu Chước đi ra khỏi phòng đúng lúc đụng phải Trịnh Kình, mùi thịt rồng thơm ngào ngạt bay tới, ý chí của cậu lúc gặp thức ăn luôn sụp đổ không còn một mảnh.


Trịnh Kình nhìn Tiêu Chước, không để ý nhiều lách sang bên cạnh cậu mà đi.


Khoảng cách càng ngày càng gần, mùi thịt rồng càng ngày càng thơm, Tiêu Chước bị mùi thơm kia hấp dẫn tới mức hồn điên phách đảo, cậu thật sự không nhịn được đi sát vào người Trịnh Kình sau đó dùng sức hít sâu vào.


Không ngờ được đúng lúc ấy Trịnh Kình xoay người lại muốn nói chuyện với Tiêu Chước, lúc đó hai người suýt nữa va vào nhau.


Trịnh Kình vội vàng lui lại, khó hiểu nhìn cơ thể đang nghiên tới cùng với gương mặt còn chưa hoàn hồn của Tiêu Chước.


Con yêu quái này bị bệnh à? Cùng là yêu quái mà cậu ta sán lại gần như vậy làm gì. Lại còn ngửi ngửi nữa, như biến thái vậy?


Tiêu Chước vẫn chưa phát hiện ra sự khó chịu của Trịnh Kình, cậu thấy anh nhìn mình thì toét miệng cười ra vẻ thân thiện.


Dù sao đây cũng là đồ ăn bảo bối của cậu, cậu còn hy vọng anh có thể tự nguyện hiến thân, nên đương nhiên cậu sẽ đối xử với anh tốt một chút, cố gắng bồi dưỡng tình cảm với anh.


Dáng vẻ của Tiêu Chước vốn rất đẹp, lúc cười lên đôi mắt của cậu cong cong, hai má còn có hai cái lúm đồng tiền nho nhỏ động lòng người. Trịnh Kình hoảng hốt, lông mày nhíu chặt. Không lẽ con đại yêu này không chỉ biến thái mà còn gay?


Anh không để ý tới Tiêu Chước nữa, xoay người đi vào phòng của Bạch Trạch.


Thời gian Trịnh Kình đi vào phòng rất ngắn, rất nhanh đã đi ra. Tiêu Chước đang dựa tường vẫn chưa rời đi, giống như đã đoán được Bạch Trạch sẽ nói gì với Trịnh Kình, nên cậu cố ý đứng đây chờ anh.


Nhìn thấy Tiêu Chước, Trịnh Kình đột nhiên nhớ tới những lời Bạch Trạch nói. Anh vốn tưởng rằng Tiêu Chước chỉ là con đại yêu bình thường, nhưng theo thái độ của Bạch Trạch đối với Tiêu Chước thì chắc chắn thân phận của cậu không hề đơn giản. Anh đã thử hỏi thân phận của Tiêu Chước nhưng Bạch Trạch lại không muốn nói cho anh biết.


Từ ngày thành lập Cục quản yêu, mỗi phân cục đều lập ra một vị trí tư yêu. Vị trí này như con ác chủ bài của Cục quản yêu, trừ phi có chuyện lớn, còn những chuyện bình thường thì không cần ra tay. Bạch Trạch giao vị trí tư yêu cho Tiêu Chước, Trịnh Kình cũng không có ý kiến gì. Anh tin Bạch Trạch làm như vậy chắc chắn là có lý riêng của ông ấy, dù sao Tiêu Chước vốn đã là đại yêu, thực lực cũng đủ mạnh.


Anh còn đang để ý đến một chuyện khác. Trịnh Kình thật sự nghĩ không ra, vì sao Bạch Trạch lại giao cho anh nghiệm vị giám sát Tiêu Chước, còn phải chịu trách với hành động của Tiêu Chước kiêm cả nhiệm vụ chăm sóc cậu ta.


“Chắc hẳn Bạch Trạch đã nói với anh rồi.” Tiêu Chước cười nhìn Trịnh Kình, vươn tay ra tỏ vẻ thân thiện: “Về sau vất vả anh chăm sóc tôi rồi.”


Xương tay của Tiêu Chước rõ ràng, ngón tay rất tinh tế thon dài, làn da hơi tái nhợt, xinh đẹp vô cùng.


Trịnh Kình cúi đầu liếc nhìn, anh luôn cảm thấy nụ cười của Tiêu Chước không có ý tốt. Anh không bắt tay với đối phương, chỉ xoay người đi về phía thang máy.


“Đi thôi, đi làm chứng minh thư trước.”


Tiêu Chước ngượng ngùng rút tay lại, cũng không giận, cảm thấy con rồng Trịnh Kình này rất có cá tính, ăn vào nhất định sẽ rất ngon.


Ở phòng phục vụ tầng một, cửa làm chứng minh không có yêu quái, lúc Trịnh Kình mang Tiêu Chước đi vào, yêu quái vịt trong phòng đang ngồi nhàm chán vội vàng đứng lên. Anh ta đã làm việc nhiều năm như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy đội trưởng Trịnh đích thân mang yêu quái đến làm chứng minh.


Anh ta căng thẳng, đối xử với Tiêu Chước cũng ân cần hơn, người có thể khiến cho đội trưởng Trịnh phải đích thân đến đây chắc chắn có thân phận không hề tầm thường.


Yêu quái vịt lấy ra một bảng đăng ký, cung kính hỏi: “Xin hỏi xuất thân của cậu là gì?”


Tiêu Chước sợ dọa Trịnh Kình chạy, ngập ngừng một lát mới hỏi: “Hiện tại yêu quái gì thì được yêu thích nhât?”


Yêu quái vịt không hiểu vì sao Tiêu Chước lại hỏi chuyện này, nhưng vẫn thành thật trả lời: “Như mèo, chó, thỏ con người đều rất thích, vì đáng yêu lại không có tính sát thương quá lớn.”


“À.” Tiêu Chước nói: “Vậy mèo đi.”


Yêu quái vịt: “?” Khai man cũng qua loa quá rồi đấy.


“Đội trưởng Trịnh… ” Yêu quái vịt khó xử xin Trịnh Kình giúp đỡ.


Trịnh Kình nói: “Cứ đăng kí như cậu ta nói đi.”


Yêu quái vịt gật đầu nghe theo, nhanh chóng hoàn thành thủ tục.


Trịnh Kình đứng ở đó, tốc độ làm chứng minh thư của yêu quái vịt rất nhanh, anh ta không dám kéo dài một giây nào, một lát sau đã làm xong.


“Đợi bên trên xét duyệt thông qua là xong rồi ạ, hai ngày sau hai vị đến lấy là được, hoặc là cậu để lại địa chỉ, chúng tôi sẽ chuyển đến cho cậu.”


“Không cần.” Trịnh Kình nói: “Làm xong trực tiếp đưa đến đội đặc biệt là được.”


Yêu quái vịt vội vàng gật đầu ghi chú.


Trịnh Kình nhìn Tiêu Chước, hỏi: “Mèo?”


“Ừm.” Tiêu Chước nháy mắt mấy cái ra vẻ rất chân thành. Để câu nói của mình thêm phần thuyết phục, cậu còn mặt dày vô sỉ “Meo” một tiếng với Trịnh Kình.


Trịnh Kình: “…”


Đã là yêu quái già mấy nghìn tuổi rồi mà còn học bọn tiểu yêu quái tỏ ra dễ thương, thật sự quá mất mặt!


*


Làm xong thủ tục Trịnh Kình mang Tiêu Chước đến thang máy xuống ga ra ngầm.


“Khi nào cậu nhận được chứng minh tôi sẽ bảo Chúc Dư giúp cậu xử lý các thủ tục ra vào Cục quản yêu. Tư yêu không bị bắt buộc phải ở lại Cục quản yêu làm việc. Cậu có thể làm những việc khác nếu muốn, miễn là lúc mấu chốt cậu có thể có mặt là được rồi. Còn có, khoảng thời gian này cậu sẽ ở với tôi, đợi tới khi cậu thích ứng được ngay lập tức phải chuyển ra ngoài.”


Loài rồng có ý thức về lãnh thổ rất mạnh. Biệt thự nơi Trịnh Kình ở không được phép có yêu quái khác, đừng nói đến đại yêu, nếu không phải anh đã hứa với Bạch Trạch, Trịnh Kình sẽ không để cho Tiêu Chước sống trong nhà mình.


“Được.” Nghe nói có thể ở trong nhà của Trịnh Kình, Tiêu Chước cười tươi hơn hoa. Nên câu cuối cùng đã bị cậu tự động bỏ qua.


Đột nhiên Trịnh Kình cảm thấy sống lưng đổ mồ hôi lạnh, dường như có gì đó không ổn lắm.


Chương 4:


Xe của Trịnh Kình là một chiếc Rolls-Royce phiên bản giới hạn, có tiền cũng không thể mua được. Đương nhiên Tiêu Chước không biết nhiều về ô tô, cậu chỉ có vài kiến thức ít ỏi về ô tô do Chúc Dư phổ cập cho thôi.


Do đó, điều khiến Tiêu Chước chú ý đến là những viên ngọc vàng sáng lấp lánh trên chiếc xe này, thậm chí đệm ghế cũng được khảm đá quý.


Tiêu Chước ngồi vào ghế phó lái, bên trong chiếc xe lóe ánh vàng rực rỡ, suýt chút nữa chói mù mắt cậu. Loài rồng đều thích ngọc trai, đá quý sáng chói, đương nhiên con rồng này cũng không ngoại lệ. Tiêu Chước nhớ rõ chiếc xe Chúc Dư lái không có viên đá quý nào.


Con rồng là thức ăn dự trữ mà trước đây cậu nuôi cũng thích những thứ này, Tiêu Chước còn cố ý cướp tổ của vài con rồng rồi lấy đá quý chất thành núi cho con rồng của mình, để nó có thể tùy ý chơi đùa.


Tiêu Chước xê dịch mông, một lúc lâu sau lại xê dịch mộng. Rốt cuộc cậu không nhịn được lên tiếng: “Anh không cảm thấy khó chịu à?”


Đá quý nhìn thì rất đẹp nhưng ngồi lên rất ê mông biết không!


“Tôi không cảm thấy gì cả.” Trịnh Kình nói xong lại nhắc nhở: “Cậu ngồi yên đừng làm loạn, nếu hỏng cậu không đền nổi đâu.”


Cậu đã từng lấy đá quý làm đồ ăn vặt, nhưng hiện tại Tiêu Chước chỉ là một kẻ nghèo rớt mồng tơi: “…”


Quả nhiên loài rồng chỉ có một ưu điểm duy nhất, ngon.


Chiếc Rolls Royce màu đen phi như bay, rất nhanh đã đến biệt thự nơi Trịnh Kình ở. Biệt thự nằm trên đại lộ hoàng kim, phong cảnh rất đẹp, người sống ở đây không giàu thì quý, người bình thường căn bản không ở nổi.


Trịnh Kình lái xe vào ga ra, trong hầm đỗ xe rộng rãi sang trọng còn có vài chiếc xe sang khác có thể sánh ngang với Rolls-Royce.


Tiêu Chước nhìn tới hoa mắt, chậm chạp cùng Trịnh Kình ra khỏi ga ra.


Biệt thự và ô tô có cùng phong cách với nhau, đập vào mắt người đến đã là sự xa xỉ không thèm che giấu của chủ nhà. Nhìn có vẻ gọn gàng sạch sẽ, nhưng đâu đâu cũng đặt rất nhiều đá quý lấp lánh, ngay cả tay vịn của ghế cũng được khảm đá quý.


Ở đây Tiêu Chước có thể ngửi được mùi của con rồng này, đây chắc chắn là chỗ ở của Trịnh Kình.


Sau đó Trịnh Kình giới thiệu cho Tiêu Chước từng loại đồ đạc hiện đại trong phòng. Điện thoại di động có thể dùng lên mạng nói chuyện phiếm, tivi có thể xem mấy chương trình giải trí, tủ lạnh bảo quản thức ăn, điều hòa có thể thay đổi nhiệt độ trong phòng.


Tiêu Chước nghe xong hơi ngạc nhiên: “Những thứ không có yêu pháp này đều do con người phát minh ra sao?”


Trịnh Kình gật đầu: “Máy bay còn có thể bay, tàu ngầm có thể lặn. Những phát minh của con người đang càng ngày càng tân tiến rồi.”


Tiêu Chước không giấu được vẻ kinh ngạc, thời cổ đại yêu quái thống trị trái đất, con người yếu ớt vô dụng, chỉ có thể sống sót bằng cách dựa vào bọn họ. Ai ngờ được chỉ trong nháy mắt, con người đã phát triển nhanh đến như vậy. Chỉ cần dựa vào trí tuệ, con người có thể làm được như vậy, thật sự rất giỏi. Khó trách được hiện tại yêu quái phải sợ con người, cũng không thể trách được thiên đạo lại chọn loài người.


Giới thiệu các thiết bị điện tử xong, Trịnh Kình lại vào thư phòng lấy một cuốn sách lớn đưa cho Tiêu Chước, bảo cậu đọc rồi học tập. Quyển sách này đã tóm tắt và sơ lược về cuộc sống, thường thức, lịch sử, văn hóa của loài người, sẽ giúp Tiêu Chước rất nhiều.


Lúc này, Trịnh Kình mới phát hiện ra vấn đề lớn nhất—— Tiêu Chước không biết chữ.


Tiêu Chước lại cho rằng đây là chuyện bình thường: “Chữ của lúc trước khi tôi ngủ khác với chữ cái bây giờ nên tôi không biết cũng là chuyện bình thường.”


Lời của cậu nói thật ra là nửa thật nửa giả. Tiêu Chước không thích học hành, trước đây cậu học chữ mấy ngày đã cảm thấy cả người như sắp nổ tung. Cho nên ngay cả chữ viết lúc đó, dường như cậu cũng chả biết.


“Không biết thì học.”


Tiêu Chước phản kháng nói: “Có thể không học không?” Bảo cậu đi học thà bảo cậu đi đánh bọn đại yêu còn hơn.


“Mù chữ.” Trịnh Kình cười nhạo nói: “Hiện giờ đã không còn như trước nữa rồi, không biết chữ rất khó sống, trừ phi cậu lên núi sống. Hiện giờ đến cả yêu quái nhỏ cũng phải đọc sách biết chữ, hiện tại cậu còn không bằng bọn yêu quái bé tí đấy đấy.”


Tiêu Chước: “…” Con rồng này sao lại hung dữ như vậy chứ? Cậu bị chọc trúng chỗ đau, đúng là hiện giờ cậu còn không bằng một đứa trẻ.


Trịnh Kình đang nhìn xem Tiêu Chước còn muốn nói gì, đột nhiên di động của anh lại vang lên.


Người gọi tới là Chúc Dư, giọng nói của anh ta có vẻ rất lo lắng, nói Cục quản yêu lại bị yêu quái tấn công, lần này bọn chúng tấn công có tổ chức có kế hoạch, rất hung hăng, bên đó không ngăn cản nỗi.


Trịnh Kình nghe xong lập tức cúp điện thoại, không có thời gian nói nhiều với Tiêu Chước, anh quay người vội vàng chạy tới Cục quản yêu , đợi anh giải quyết xong bọn yêu quái này, về anh sẽ lại nói chuyện với Tiêu Chước về chuyện học chữ biết chữ. Dù thế nào đi nữa anh cũng phải để Tiêu Chước học chữ.


Cục quản yêu nghiêm cấm đánh người, cấm tùy tiện sử dụng yêu pháp, cấm sử dụng yêu pháp để kiếm tiền. Những hạn chế này khiến rất nhiều yêu quái bất mãn, vì vậy Cục quản yêu vẫn hay bị lén lút tấn công.


Lúc Trịnh Kình tới nơi, kẻ cầm đầu lần này là yêu quái rắn, nó đang ngạo nghễ nói: “Loài người vốn là nô lệ của yêu tộc. Tôi cướp đồ của chúng thì có gì sai? Cho dù tôi có ăn thịt chúng, chúng cũng nên cảm thấy vinh dự. Cục quản yêu các người là những kẻ phản bội yêu tộc, không giúp yêu tộc mà còn đứng về phía loài người…”


Gã ta còn chưa nói xong đã bị Trịnh Kình phất tay đánh bay ra ngoài. Những con yêu quái đang gây sự nhìn thấy sắc mặt Trịnh Kình thay đổi lập tức ôm đầu chạy trốn, nhưng không con nào chạy thoát, bọn chúng đều bị Trịnh Kình đánh cho mặt mũi bầm dập hiện nguyên hình nằm trên đất không bò dậy nổi.


“Nói nhiều với bọn chúng làm gì.” Trịnh Kình vẫn điềm nhiên, không hề mềm lòng nói: “Trước tiên bắt nhốt hai trăm năm rồi nói sau.”


Bọn yêu quái gây sự nghe vậy hai chân đã nhũn cả ra. Nghe nói tính tình của đội trưởng Trịnh không dễ dây vào, lần này thật sự xong rồi.


Bị việc này kéo chân, lúc Trịnh Kình về nhà trời đã nhá nhem tối. Trên đường về anh nghĩ có lẽ Tiêu Chước đói rồi nên thuận tiện tìm một khách sạn mua ít đồ ăn mang về cho cậu. Nếu anh đã đồng ý với Bạch Trạch sẽ chăm sóc tốt cho cậu tất nhiên không thể để cậu đói được.


Anh mang thức ăn về biệt thự, Trịnh Kình lại nghĩ tới việc học chữ của Tiêu Chước, có lẽ nên mời một cô giáo về nhà dạy chữ cho Tiêu Chước.


Yêu quái lúc mới học kiến thức về con người sẽ khó tránh được gặp khó khăn, chuyện này Trịnh Kình có thể hiểu được, dù sao lúc mới bắt đầu anh cũng phải rất cố gắng. Nhưng chỉ cần mời được một thầy tốt và chăm chỉ vẫn có thể học được.


Tuy nhiên, Trịnh Kình không ngờ tới lúc anh bước vào phòng khách đã nhìn thấy Tiêu Chước đang lật xem một cuốn sách lịch sử mà không hề gặp cản trở gì.


“Cậu có thể đọc hiểu à?” Trịnh Kình không giấu được vẻ kinh ngạc.


Tiêu Chước gật gật đầu.


“Không phải cậu không biết chữ à?”


“Tôi vừa mới học xong. Tri thức của con người đúng là rất khó. Tôi phải mất sáu tiếng mới học xong.” Tiêu Chước mệt mỏi, cả người cậu như bị đào mất một góc. Cậu ngửa đầu nhìn Trịnh Kình, không ý thức được bản thân vừa khiến anh kinh ngạc.


Trịnh Kình sững sờ, không thốt nên lời, anh dùng hai ngày học chữ đã vượt xa năng lực học tập của những yêu quái khác rồi vậy mà Tiêu Chước có thể học nhanh hơn cả anh?


Tiêu Chước đứng dậy vươn vai: “Học hành đúng là chuyện đau khổ nhất trên đời. Tôi không muốn đụng đến những thứ này nữa. Không hiểu sao loài người lại ham học như vậy- Cái này cho tôi sao?”


Cậu đang nói thì nhìn thấy thức ăn.


“Ừ.” Trịnh Kình bối rối gật đầu, đưa hộp cơm cho Tiêu Chước: “Cậu ăn trước đi, ăn xong tôi đưa cậu về phòng.”


Thức ăn mà Trịnh Kình mang về là của một khách sạn có tiếng, từ xa đã có thể ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, màu sắc, hương vị đều rất hấp dẫn. Tiêu Chước ngửi thấy mùi thơm, nhanh chóng chén sạch, còn luôn miệng khen ngợi: “Trước đây loài người đã có thể làm ra nhiều món ăn ngon giờ vẫn chẳng thay đổi.”


Tiêu Chước luôn ngưỡng mộ tài nấu ăn siêu phàm của con người, cậu chưa bao giờ nghĩ rằng thức ăn lại có thể chế biến thành nhiều loại như vậy.


Trịnh Kình nói: “Con người luôn thích sáng tạo, đồ ăn ngon còn có rất nhiều.”


Hai mắt Tiêu Chước sáng lên, trong lòng rục rịch, đột nhiên cậu lại tràn ngập kì vọng với xã hội loài người.


Ăn cơm xong, Trịnh Kình đưa Tiêu Chước lên phòng thứ ba của tầng hai: “Tạm thời cậu sẽ ở phòng này, bàn chải đánh răng kem đánh răng áo ngủ đều có ở trong ngăn kéo. Những thứ khác ngày mai tôi sẽ bảo Chúc Dư đưa tới. Trừ phòng ngủ của tôi và thư phòng cậu không được phép ra vào, cậu muốn đi đâu cũng được.”


Tiêu Chước gật đầu, Trịnh Kình lại dạy cậu cách mở nước ấm, sau đó mới ra khỏi phòng.


Sau khi tắm xong cậu theo hướng dẫn của Trịnh Kình, Tiêu Chước ra khỏi phòng đi lấy một cốc nước, đúng lúc bắt gặp Trịnh Kình đang bước vào phòng ngủ. Xuyên qua khe cửa hẹp Tiêu Chước nhìn thấy rất nhiều ánh đèn chiếu sáng, nhưng rất nhanh cửa đã bị sập lại.


*


Ngủ thẳng đến nửa đêm, Tiêu Chước bị một mùi hương nồng đánh thức.


Cậu đứng dậy đi đến ban công, nhìn làn khói đang bay lơ lửng trong không khí, đó là lễ vật của con người.


Đã rất lâu rồi Tiêu Chước không ngửi được loại mùi hương này, nhất thời không phản ứng kịp, cũng không ngờ rằng nghìn năm sau vẫn còn có người tuân theo lời hứa mà cúng bái cậu. Khả năng kế thừa và sinh sản của loài người đúng là rất mạnh.


Đã dâng hương cho cậu thì không lý nào Tiêu Chước không tới xem, cậu thay áo choàng, tùy tay buộc lên rồi dựa theo mùi khói mà bay đi.


Sợi hương cũng như một sợi tơ, một đầu nối với người được thờ, một đầu nối với người thờ. Trong màn đêm, chốc lát Tiêu Chước đã tìm thấy người thờ cậu.


Trước mắt cậu là một khu nhà nhỏ hơi cũ, vách tường loang lổ, bóng đèn ở hàng lang đã cháy, vắng lặng hiu quạnh.


Người thắp hương là một bà lão tóc bạc trắng, lưng còng, gương mặt bà đầy những nếp nhăn, bà đang chân thành cầu nguyện. .


“Cầu thần thú phù hộ cho cháu tôi sớm ngày tỉnh lại, chỉ cần nó được bình an, người muốn mạng của bà già này cũng được. Cháu tôi từ bé đã rất nghe lời, chưa bao giờ làm việc xấu. Hiện tại nó gặp kiếp nạn này, mong người nể tình tôi thờ người mà giúp nó. Tôi xin lạy người.”


Bà lão đã có tuổi đi đứng khó khăn. Bà run rẩy quỳ xuống đất, ánh mắt đục ngầu, cả người bà chìm trong hơi thở tuyệt vọng, bất lực.


Tiêu Chước gỡ bỏ kết giới, xoay người đi theo thang lầu đến tầng ba, sau đó gõ cửa phòng bà lão.


Bà lão chậm chạp lê bước, một lúc sau cửa mới mở ra.


“Cậu là ai?” Bà già vừa khó hiểu vừa nghi ngờ nhìn Tiêu Chước. Căn phòng phía sau trống không, hình như không có người khác ở.


Tiêu Chước thân mật cười nói: “Tôi nghe người ta nói cháu của bà đã xảy ra chuyện, đã xảy ra chuyện gì vậy? Có lẽ tôi giúp được bà.”


Có lẽ bởi vì thái độ chân thành của Tiêu Chước, trông cậu cũng không giống người xấu, hoặc cũng có thể vì bà lão cho rằng mình không có gì để mất nên bà chỉ hơi sửng sốt, sau đó đã vội vàng mời Tiêu Chước vào nhà, bận rộn pha nước cho cậu.


Lúc bà cụ đi rót nước, Tiêu Chước bước tới trước bức chân dung treo trên tường, là một bức đã cũ, vẽ một con quái vật với gương mặt xấu xí, toàn thân đen sì đang tắm trong biển lửa. Trông rất khủng khiếp. Con người thờ phụng nó còn gọi nó là thần thú.


Tiêu Chước không đành lòng nhìn thẳng, đây thật sự là cậu sao? Người vẽ bức chân dung kia có thù oán gì với cậu à?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom