Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 43
Chương 43:
“Cọt kẹt ——” cánh cửa gỗ cũ kỹ đột nhiên bị đẩy ra.
Cùng với tiếng khung cửa cót két lay động, giọng nói khinh thường của Tiêu Chước cũng nhẹ nhàng vang lên: “Muốn tiễn chúng tôi lên đường, e rằng các ngươi không có tư cách.”
Giọng nói cậu như rất bình tĩnh, cẩn thận nghe lại giống như cuồng phong bão táp, ẩn giấu với sát khí nồng đậm.
Đám người kia không ngờ Tiêu Chước và Trịnh Kình sẽ xuất hiện, vừa kinh ngạc vừa sợ hãi.
“Không phải khe núi đã bị chặn rồi sao? Sao bọn họ đi ra ngoài được?”
“Bọn họ… chắc chắn bọn họ không phải người, là yêu quái!”
Lời này vừa nói ra, đám người kia đã loạn cào cào, ánh mắt nhìn ba người Tiêu Chước tràn đầy kinh hoảng.
Cuối cùng trưởng thôn đứng ra ổn định lòng người nói: “Đừng loạn nữa, bình tĩnh đi. Bây giờ cũng đã cận kề cái chết, sợ gì chứ? Tóm lấy bọn họ trước rồi lại nói.”
Lời nói chắc chắn của trưởng thôn giống làm ổn định lòng người, đám thôn dân nghĩ cũng phải, lá gan to ra, thoáng chốc ánh mắt bọn họ trở nên ác độc, nhặt vũ khí gậy gộc, cuốc xẻng bao vây đánh về phía ba người Tiêu Chước.
Bọn họ rất có khí thế, nhưng còn chưa đến gần được Tiêu Chước, đã bị một sức mạnh vô hình đẩy bay ra ngoài.
Những người khác thấy thế, nhất thời trong mắt tràn đầy vẻ kinh hoàng, rục rịch muốn tấn công nhưng ngập ngừng không dám ra tay.
Trịnh Kình đi thẳng tới trước mặt Thanh Du, nhìn thấy tình trạng thảm hại của cậu ta anh cảm thấy vô cùng tức giận. Có một người nhấc cái cuốc lên cao dần dần tiếp cận anh, muốn thừa dịp anh lơ đãng mà ra tay, nhưng vừa mới tới gần, Trịnh Kình đột nhiên quay đầu, tròng mắt màu vàng óng nhìn chằm chằm người đó.
Động tác của anh ta cứng đờ, trán chảy ra mồ hôi lạnh, giống như bị sát khí làm cho đông cứng, chỉ trong chốc lát đã bị dọa sợ đến mức ngất đi.
Trịnh Kình nắm lấy sợi dây kẽm, nhẹ nhàng kéo, ngay lập tức sợ dây kẽm bị đứt thành từng đoạn. Sau khi tay chân được cởi trói, Thanh Du lảo đảo đứng lên.
Cậu ta vừa biết được chuyện Thanh Linh chết thảm, tâm trạng đang bị chấn động nghiêm trọng, thiếu chút nữa ngã chổng vó, cũng may Trịnh Kình nhanh tay đỡ kịp.
“Cảm ơn.” Sắc mặt Thanh Du tái nhợt, nhẹ giọng nói.
Trịnh Kình lắc lắc đầu ra hiệu không có gì. Thính lực của bọn họ đều rất tốt, lúc mới tới cũng đã nghe hết chuyện này, bọn họ đã lường trước chuyện Thanh Linh lành ít dữ nhiều.
Sau khi Thanh Du đứng vững, tiếp tục đi tới trước mặt ông lão. Quanh miệng ông ta dính đầy máu đỏ tươi, nhìn thấy Thanh Du ông ta liên tục lùi lại, nhưng lại bị Tiêu Chước cản lại.
“Cầu xin cậu, tha cho tôi.” Ông lão quỳ xuống, vừa dập đầu vừa nói: “Tôi cũng chỉ vì bất đắc dĩ, nếu không uống máu sẽ phải chết, tôi vẫn chưa muốn chết!”
Thanh Du không ngó ngàng tới lão ta khóc lóc cầu xin, đưa tay ra nhằm ngay ông ta.
“Mười lăm năm trước, kẻ hại em gái tôi chết thảm, cũng có ông.” Thanh Du hung ác nói.
Nói xong, trong lòng bàn tay cậu ta tụ lại những hạt sương máu nhàn nhạt, những hạt máu li ti kia vọt ra từ cơ thể ông ta, rất nhanh một lần nữa vào cơ thể Thanh Du.
Ông ta kinh ngạc lẫn sợ hãi, còn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy tiếng rít gào từ bên cạnh.
Ông ta cúi đầu nhìn xuống, lúc này mới phát hiện những vết lở hình mặt người trên đùi vừa mới biến mất giờ đã mọc lại, mặt người cười cười khóc khóc, chi chít bao phủ toàn bộ cơ thể ông ta.
Sau khi mừng rỡ lại lần nữa nhìn thấy những vết lở loét hình người gớm ghiếc này, ông ta trở nên điên cuồng như mất trí.
Ông ta điên cuồng lao về phía Thanh Du, Thanh Du lùi về phía sau một bước, ông ta ngã nhào trên mặt đất. Cho dù như thế, ông ta cũng không bỏ cuộc, lê lết cơ thể bò tới phía Thanh Du.
“Máu, cho tôi máu! Tôi muốn máu!” Ông ta mở miệng ra, bên trong khoang miệng cũng bắt đầu mọc lên vết lở mặt người: “Tôi không muốn chết, tôi chưa muốn chết!”
Thanh Du không ngó ngàng gì tới lão, cậu ta lạnh lùng nhìn đối phương,.
Vết lở hình mặt người là ôn dịch mà tộc Xi gieo xuống, do oán khí biến thành, nếu không có ác niệm làm chuyện xấu, thì sẽ không bị ôn dịch bám lấy. Ngược lại, kẻ càng làm nhiều chuyện ác độc, số lượng nhọt mọc trên người càng nhiều.
Cũng có nhiều người không tham dự vào chuyện mười lăm năm trước, nhưng nỗi sợ hãi đối với bệnh dịch này khiến cho bọn họ nảy sinh ý niệm độc ác, chắc chắn không thể tránh khỏi bị dịch bệnh quấn lấy.
Gieo nhân nào gặt quả nấy, kết cục ngày hôm nay đều là do bọn họ gieo gió gặt bão.
Tiêu Chước liếc nhìn đám người bị làm cho sợ hãi không dám động đậy, cậu vẫy tay ra hiệu Phúc Đản bước vào.
Phúc Đản vẫn trốn ở ngoài cửa, chỉ yên lặng thò đầu ra xem, đột nhiên bị gọi vào cậu ta sửng sốt một chút nhưng vẫn chậm rãi đi vào.
Tiêu Chước đã sớm chú ý tới những vết thương trên người Phúc Đản, có vết thương đã lâu, có vết mới, vết mới đè lên vết cũ, vừa nhìn đã khiến cho người khác đau lòng, khó có thể tưởng tượng những năm qua cậu thanh niên này đã bị đối xử như thế nào.
“Nói đi.” Tiêu Chước nhìn đám người bị dịch bệnh dày vò trước mắt, không hề cảm thấy thương xót: “Mười lăm năm trước, các người đã làm ra chuyện gì, vì sao lại tộc Xi dẫn đến?”
Đám người trong phòng đưa mắt nhìn nhau, nhưng không có một ai lên tiếng. Hiển nhiên, chính miệng nói ra những tội nghiệt mà bản thân đã từng làm ra là một chuyện rất khó khăn.
Tiêu Chước cười lạnh, cậu không hề lo lắng, bỗng nói: “Không phải các người muốn máu à? Nói ra hết những chuyện các người đã từng làm, ai nói nhiều, người đó có thể được uống máu, các người thấy sao?”
Có người hỏi: “Cậu nói thật?”
Ánh mắt Tiêu Chước sâu thẳm, gật đầu.
Người kia lập tức đứng ra, không thể chờ đợi được nói: “Tôi! Tôi biết! Tôi nói, tôi sẽ nói tất cả cho cậu biết. Cậu cứu tôi đi, đưa máu cho tôi. Những chuyện đó đều do bọn họ làm, không liên quan gì tới tôi cả.”
“Để tôi nói, tôi biết rõ hơn anh ta!”
“Cút sang một bên đi, các người có thể biết nhiều hơn tôi à?” Ông lão ngẩng đầu, mắt nhìn thẳng vào Phúc Đản: “Tôi biết mẹ của cậu ta. Khi đó, trong những người ra tay đánh chết mẹ của cậu ta, có tôi.”
Vành mắt Phúc Đản đỏ ửng, cả người run rẩy, bỗng nhiên cậu ta kêu ra âm thanh chói tai, tan nát cõi lòng.
*
Đám người kia sợ máu bị cướp mất, tranh nhau nói trước, chớp mắt bọn họ đã nói ra ngọn ngành chuyện mười lăm năm trước.
Mười lăm năm trước, trong thôn còn chưa có đường đi, còn chưa liên hệ được với bên ngoài.
Thôn Trần là nơi khỉ ho cò gáy, giao thông bất tiện, sinh hoạt khổ cực, con gái trong thôn đều được gả đến nơi khác, rất ít người lựa chọn ở lại trong thôn, việc này dẫn đến chuyện con gái trong thôn càng ngày càng ít, những người không cưới được vợ càng ngày càng nhiều.
Sau này, có người bắt đầu trả cái giá cao mua vợ về.
Những cô gái kia đều bị những kẻ buôn người bắt cóc tới, có người đến từ nông thôn, có người từ trong thành phố, thậm chí trong đó còn có sinh viên đại học.
Mẹ của Phúc Đản là một sinh viên đại học, cô có vóc người cao gầy, làn da trắng nõn, khuôn mặt và dáng người đều xinh đẹp. Cha của Phúc Đản xài gần hết tiền để dành mới mua được cô ta.
Những cô gái bị lừa bán đến nơi này, đều rất nhớ nhà, không ai muốn ở lại trong thôn, luôn tìm đủ mọi cách để chạy trốn. Nhưng cuối cùng đa số người đều nhận mệnh, những người không muốn nhận mệnh, kiên quyết phản kháng, rất nhiều người đều thoát không khỏi cái chết.
Trước khi chết họ phải chịu đựng giày vò dằn vặt, có người không thể chịu đựng được lựa chọn tự sát, có người là do người mua tức giận đánh chết, người trong thôn đều đã nhìn mãi thành quen, đều giúp nhau che giấu.
Đương nhiên ai cũng không muốn giết chết người, dù sao cũng phải tốn một đống tiền mới mua về nhà, chết đi rất đáng tiếc.
Những cô gái sau khi chết bị đám người trong thôn vứt vào bên trong khe núi để che giấu chân tướng, Bọn họ truyền từ đời này sang đời khác một truyền thuyết khủng bố, nói bên trong khe núi có yêu quái ăn thịt người, để những người khác không dám tới gần, như vậy thần sẽ không biết quỷ cũng không hay.
Cho tới tận hôm nay, không ai biết thôn Trần đã từng mua bao nhiêu cô gái, đã hại chết bao nhiêu mạng người.
Những cô gái bị lừa bán đến đây chỉ để lại ký ức mơ hồ trong trí nhớ của bọn họ, duy chỉ có mẹ của Phúc Đản, cho tới nay các thôn dân vẫn còn thổn thức.
Mẹ của Phúc Đản là sinh viên đại học, người có trình độ văn hóa cao nhất trong thôn cũng chưa học xong tiểu học, bởi vậy bọn họ đều rất hiếu kỳ với cô, thường quanh quẩn đi tới nhà của cha Phúc Đản.
Cô gái kia có tính tình cứng rắn, có thế nào cũng không chịu thua, để đề phòng cô tự sát, mọi người đều thay nhau tìm biện pháp, sau này cô mang thai Phúc Đản, cuối cùng cũng yên tĩnh một thời gian. Sau khi phụ nữ mang thai trở nên mềm yếu mà chịu chấp nhận số phận, những phụ nữ bị lừa bán tới trong thôn khác cũng vậy, khi ấy bọn họ cho rằng cô cũng sẽ như vậy.
Nhưng ai cũng không ngờ được đó cũng chỉ là giả, cô gái thừa dịp mang thai giả vờ ngoan ngoãn dễ bảo, nhưng vẫn tính toán con đường chạy trốn ở trong đầu. Lần này, cô tính toán vô cùng chặt chẽ, thậm chí còn được những cô gái bị lừa tới khác cũng giúp đỡ.
Nhưng mà cô vẫn thất bại. Bên ngoài thôn Trần là những ngọn núi trùng điệp gối đầu lên nhau, cô chỉ dựa vào hai chân không thể chạy thoát được. Sau đó, cô bị cha của Phúc Đản đánh cho một trận thừa sống thiếu chết, bị giam cho đến khi Phúc Đản ra đời mới được thả ra.
Dù vậy, cô cũng chưa từng khuất phục, cô nhớ người thân, trong đầu chỉ có suy nghĩ làm sao có thể về nhà.
Năm Phúc Đản ba tuổi, cô dùng một cái dao cắt rau đã lén lút cất giấu từ rất lâu giết chết cha Phúc Đản. Đêm đó Phúc Đản vốn ở trong nhà hàng xóm, nửa đêm tỉnh ngủ đột nhiên nhớ mẹ, cậu ta một mình đi trở về, sau đó tận mắt nhìn thấy cảnh này.
Chuyện sau này rất loạn, hành động của cô đã chọc giận người dân, trong lúc tức giận bọn họ đã dùng gậy gộc đánh chết cô gái sống sờ sờ.
Khi ấy Phúc Đản cũng có mặt, tận mắt nhìn thấy mẹ cậu bị người trong thôn đánh chết, máu tươi bắn lên người bọn họ, bọn họ giống như ác mà bò ra từ địa ngục.
Sau đó, thi thể của cô cũng giống như những người khác , bị vứt vào bên trong khe núi, không người biết, không người giải oan.
Cũng có lẽ vong hồn của cô kiên cường mạnh mẽ giống như cô, sau đó không bao lâu, người trong thôn bị báo ứng. Ban đầu trên cơ thể của vài người mọc lên mặt người, sau đó người bị truyền nhiễm càng ngày càng nhiều.
Bọn họ không có thuốc cũng không có bác sỹ, chỉ có thể bó tay chờ chết, ngay lúc này, Thanh Linh men theo hơi thở của tộc Xi chủng đuổi tới.
Thanh Linh cũng không biết nguồn gốc bệnh dịch là do thôn dân gây ra, chỉ tưởng rằng bọn họ bị tộc Xi làm hại, một lòng muốn cứu sống bọn họ.
Vậy mà cuối cùng, lại hại chết chính mình.
Tiêu Chước nhớ tới bên trong hang núi có vài bộ xương trắng và thi thể chưa thối rữa: “Ba thôn dân quỳ lạy bộ xương trắng này là muốn chuộc tội?”
Ông lão gật đầu, tràn đầy khinh thường nói: “Đúng vậy. Do bọn họ ngu xuẩn, tưởng rằng cầu xin vong hồn tha thứ là có thể thoát được cái chết. Kết quả thì sao, không phải bọn họ đã chết rồi sao.”
Ánh mắt Tiêu Chước lạnh như băng: “Đến bây giờ, ông không hề cảm thấy tội lỗi.”
“Tôi sám hối cũng không có tác dụng, các cô ấy chết cũng đã chết rồi, sám hối còn có thể khiến cho bọ họ sống lại hay sao? Lại nói, khi ấy chúng tôi cũng không còn cách nào khác, không mua cô dâu về thì không thể nối dõi tông đường, cũng không thể làm mất huyết mạch tổ tông?”
Ông ta giảo biện, ánh mắt ông ta nóng rực nói xong lại bò đến trước mặt Tiêu Chước: “Những thứ tôi biết đều đã nói cho cậu. Máu đâu? Nhanh cho tôi máu! Tôi sắp không chịu nổi rồi!”
Tiêu Chước cúi đầu chế nhạo nhìn ông ta, không ngó ngàng tới, mà hỏi Trịnh kình đứng ở bên cạnh: “Đều quay hết lại rồi chứ?”
Trịnh Kình gật đầu.
Con ngươi ông ta xoay tròn, gào thét chói tai: “Cậu đã đồng ý cho tôi máu, lẽ nào cậu muốn vi phạm cam kết?”
“Cam kết?” Tiêu Chước cười nhạo nói: “Loại người như ông, xứng đáng nói tới cam kết? Tôi lừa ông, cho dù ông chịu nói ra tất cả sự thật, tôi tuyệt đối cũng không cho ông một giọt máu. Có phải bây giờ ông đang rất tức tối, rất thống khổ, rất muốn giết tôi? Đáng tiếc, ông chẳng làm gì được. Ông cũng sắp chết rồi, vì thế cho dù tôi trêu chọc ông, ông cũng chẳng làm gì được tôi.”
Ông lão trừng lớn hai mắt, bởi vì tức giận mà hai mắt ông ta đỏ chạch, ông ta gầm lên đánh về Tiêu Chước. Còn chưa tới gần đã bị Tiêu Chước đạp bay ra, đụng vào vách tường, đập xuống đất.
Trịnh Kình lạnh lùng nhìn cảnh này, anh gọi điện thoại báo cảnh sát. Cục cảnh sát địa phương cũng có bộ phận hợp tác cùng với Cục quản yêu, sau khi hiểu rõ tình hình, bọn họ nói sẽ tới đây trong thời gian ngắn nhất.
Người trong thôn thấy vậy, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, cơn giận bốc lên tới đỉnh đầu, lá gan cũng to ra, không biết ai là người dẫn đầu, la hét muốn liều mạng.
“Không uống máu, sớm muộn cũng sẽ chết, không bằng bây giờ liều mạng một trận, chúng ta nhiều người như vậy, còn sợ bọn họ sao?”
“Đúng, không bị ôn dịch dằn vặt đến chết, cảnh sát đến cũng vậy, không bằng liều mạng với bọn họ!”
“…”
Rất nhanh đám người kia đồng lòng nhất trí, âm thầm cầm chắc vũ khí chuẩn bị phát động công kích.
Tiêu Chước cười như không cười nhìn bọn họ, ánh mắt cậu chỉ có sự lạnh lùng.
Đám người kia giơ cao gậy gộc cuốc xẻng, đồng loạt nhào lên muốn liều mạng với nhóm người Tiêu Chước, không nghĩ tới bọn họ còn chưa tới gần, đã bị một vách tường trong suốt chặn lại.
Vách tường vây bọn họ ở trong phòng, cho dù bọn họ đập như thế nào cũng không hề có chút hư hại.
Trịnh Kình dẫn đầu xoay người ra khỏi phòng.
Tiêu Chước theo sát phía sau, đi được vài bước cậu quay đầu lại, giọng nói cậu mang sát khí nặng nề: “Vì tư lợi, máu lạnh tàn nhẫn. Tất cả các người đều đáng chết.”
Cậu nói xong xoay người bước nhanh ra ngoài, không nhìn những thôn dân kia thêm một lần.
Cảnh sát nhanh chóng đuổi tới nới, người dân trong thôn Trần sát hại nhiều mạng người, chứng cứ đầy đủ xác đáng, bắt giam tiến hành xử lý, bất kỳ kẻ ác nào cũng không chạy thoát.
Cục cảnh sát cũng sẽ phái người tới thu những bộ xương trắng bên trong khe núi, nếu có thể tìm được người nhà, sẽ mang tro cốt về nhà, nếu không tìm được, cục cảnh sát sẽ an táng.
Tình huống của Phúc Đản khá phức tạp, cũng giao do cảnh sát tìm người nhà. Dù sao cậu ấy cũng là cốt nhục của cô gái kia, nếu người thân của cô ấy còn sống, tìm không được cô, có thể thấy cậu ấy cũng là một điều tốt.
Chuyện phía sau giao do lực lượng cảnh sát xử lý, Tiêu Chước và Trịnh Kình rời khỏi thôn Trần.
Đoàn người theo đường nhỏ đi về phía trước, thôn Trần dần dần bị bỏ về phía sau, xa xa có thể thấp thoáng nhìn thấy bóng dáng.
Lúc này hoàng hôn đã buông xuống, nắng chiều đốt tầng mây đỏ rực, rực rỡ chói mắt. Ráng chiều buông xuống những dãy núi cao trập trùng, cảnh sắc vô cùng đẹp đẽ.
Thanh Du chủ động chào tạm biệt nhóm Tiêu Chước, cậu ta cảm ơn sự giúp đỡ của họ, bây giờ chân tướng đã sáng tỏ, cậu ta cần trở về bộ tộc báo cáo chuyện của Thanh Linh.
Nói tới Thanh Linh, vẻ mặt Thanh Du đau xót, câu ta vẫn chưa thể vơi bớt đau khổ.
Tiêu Chước cũng không biết phải nói gì, cậu nói một câu xin nén bi thương, sau đó nhìn theo bóng dáng Thanh Du hóa thành nguyên hình bay đi xa.
Sau khi Thanh Du đi, Thao Thiết vẫn luôn giữ im lặng bỗng nhiên hiếu kỳ hỏi: “Sao các người lại quản lý chuyện của nhân loại?”
Ở trong mắt anh ta, chuyện của nhân loại vừa phiền phức vừa nhàm chán, thực sự không cần thiết phải dính líu tới.
Trịnh Kình đáp: “Bây giờ yêu quái cùng sinh sống với nhân loại, bất luận là người hay yêu, chỉ cần phá hoại thế cân bằng, đều phải xử lý. Anh định như thế nào ? Ở lại nơi này hay là đi theo chúng tôi?”
“Đương nhiên là đi theo mọi người.” Thao Thiết không hề nghĩ ngợi mà nói: “Những nhân loại kia thật quá ác độc, thừa dịp tôi ngủ, lại vứt thi thể vào trong hang của tôi, tôi không muốn trở về. Hơn nữa đã ngủ một giấc thật lâu, tôi cũng muốn nhìn xem thế giới bên ngoài, bây giờ nhân giới có thú vị không?”
Trịnh Kình ngồi vàoghế lái, dặn Tiêu Chước buộc chặt dây an toàn, sau khi khởi động ôtô, anh mới nói tiếp: “Đương nhiên là rất thú vị. Bây giờ nhân giới thú vị hơn rất nhiều so với trước kia. Có rất nhiều thứ mới lạ, ví dụ như ôtô chúng ta đang ngồi, thức ăn đa dạng phong phú, tôm hùm, lẩu, các loại đồ nướng, chỉ có thứ mà ngươi không nghĩ tới, chứ không có gì không làm được…”
Thao Thiết ngồi ở ghế sau, nghiêm túc lắng nghe Trịnh Kình giới thiệu, không khỏi chảy nước miếng ròng ròng. Anh ta vốn dĩ rất tham ăn, nghe thế không thể chờ đợi được mà muốn đi thưởng thức mỹ thực.
Tiêu Chước nghe thấy những lời này của Trịnh Kình, cậu vô cùng hiếu kỳ liếc nhìn anh. Hiếm khi thấy Trịnh Kình nhiệt tình như thế, cậu luôn cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy, chắc chắn anh có âm mưu.
Thế là cậu lén lút gửi tin nhắn cho Trịnh Kình: Anh muốn làm gì?
Di động Trịnh Kình vang lên. Anh liếc mắt nhìn, vừ lái xe vừa cầm điện thoại lên, sau đó trả lời: Rất nhiều yêu quái trong đội tác Chiến đều không đáng tin. Tôi cảm thấy Thao Thiết cũng không tồi.
Thao Thiết ngồi ở phía sau, cũng không biết hai người phía trước đang lén lút nghị luận về anh ta, chỉ hiếu kỳ nhìn cục sắt vụn trong tay hai người, không nghĩ ra đây là cái gì, vì sao bọn họ lại dán mắt vào nó.
Tiêu Chước nhìn thấy tin nhắn Trịnh Kình gửi đến, nói thầm cậu biết ngay Trịnh Kình mà, đột nhiên nhiệt tình như vậy chắc chắn có gì mờ ám, sau đó cậu lại không rõ: Côn Bằng cũng rất lợi hại, sao lúc đó anh không cân nhắc giữ anh ta lại?
Lúc đó, Trịnh Kình không chỉ không cân nhắc Côn Bằng, thậm chí còn không muốn tiếp đãi đối phương, nhìn thấy Côn Bằng một nụ cười anh cũng không cho đối phương.
Trịnh Kình gửi cho Tiêu Chước hình mặt mỉm cười: Không có gì, chỉ là không thích anh ta. Nếu như thường xuyên nhìn thấy sẽ rất khó chịu.
Tiêu Chước thử hỏi: Bởi vì Côn Bằng muốn ăn anh?
Trịnh Kình sâu xa liếc nhìn Tiêu Chước, không trả lời tin nhắn của cậu, nhưng ánh mắt này rõ ràng đã cho Tiêu Chước biết câu trả lời, đúng là bởi vì nguyên nhân này.
Động tác của Tiêu Chước cứng đờ, tuy biết rõ không phải Trịnh Kình đang nói tới mình, nhưng cậu cũng có loại cảm giác giống như anh đang nhằm vào mình.
Côn Bằng muốn ăn thịt rồng, sao cậu không muốn chứ? Lời này của Trịnh Kình, chín phần mười cũng không thích cậu, thỉnh thoảng nhìn thấy cậu cũng rất khó chịu.
Tiêu Chước phẫn nộ nghĩ, thích ăn thịt rồng thì sao chứ? Cái này đều do thiên tính, cậu không thể khống chế được bản thân, cậu cũng rất khó chịu .
Bởi vì không được Trịnh Kình chào đón, nhất thời Tiêu Chước cảm thấy cậu với Côn Bằng thật sự đồng bệnh tương liên.
Trịnh Kình nhạy cảm phát hiện cảm xúc của Tiêu Chước đột nhiên trầm xuống, mặc dù không biết là vì lí do gì, nhưng anh không khống chế được mà để ý tới cậu.
Để làm cho Tiêu Chước vui vẻ, anh lấy ra vài cục chocolate trong hộp trữ vật đưa tới trước mặt cậu.
Tiêu Chước nhìn thấy chocolate thì rất kinh ngạc. Cậu biết Trịnh Kình không thích ăn đồ ngọt, vậy chắc hẳn những thứ này chuẩn bị cho cậu.
Nghĩ tới điều này, tâm trạng của Tiêu Chước vui vẻ trở lại, cho dù Trịnh Kình không chào đón mình, nhưng anh tốt bụng như thế, cậu tình nguyện giúp đỡ Trịnh Kình một phen.
Chủ yếu là cậu cũng cảm thấy mấy thật sự yêu quái trong đội tác chiến không dựa vào được, chuyện gì cũng phải dựa vào Trịnh Kình, quá mệt mỏi. Vì muốn giúp Trịnh Kình giảm chút gánh nặng, Tiêu Chước lập tức quyết định nghĩ biện pháp giúp anh bắt cóc Thao Thiết làm nhân viên.
Trước khi bắt cóc, Tiêu Chước đưa cho Thao Thiết một cục chocolate, cố gắng rút ngắn quan hệ giữa hai người.
“Chắc chắn Trịnh Kình không lừa anh, mỹ thực ở nhân giới siêu phong phú, chiên hấp nướng hầm món nào cũng có, một loại nguyên liệu nấu ăn có thể làm ra cả trăm món, món nào cũng vô cùng thơm ngon…”
Cậu mới nói một nửa đã bị Thao Thiết ngắt lời, đối phương kinh ngạc hỏi: “Đây là cái gì?”
Cậu bỏ nguyên cục chocolate vào miệng, mùi vị ngọt ngào tan ở trong miệng, ngon đến mức đầu lưỡi cũng sắp tan chảy.
“Chocolate.” Để thành công bắt cóc Thao Thiết, Tiêu Chước nhịn đau cắt thịt đưa cho Thao Thiết một cục kẹo: “Đây chỉ là một trong những mỹ thực của nhân loại, bọn họ còn có rất nhiều rất nhiều đồ ăn ngon hơn cái này. Nhưng mà thức ăn của nhân loại phải dùng tiền mới mua được, anh không có học thức, không có kỹ năng, rất khó tìm được công việc để kiếm được tiền. Nhưng mà bây giờ đúng là có một cơ hội tốt, Cục quản yêu đang tuyển người…”
Thao Thiết bỗng ngắt lời cậu: “Cậu làm công việc gì ở đó?”
Tiêu Chước nói công việc của cậu đang làm, Thao Thiết thờ ơ nói: “Vậy tôi cũng đi tới chỗ của cậu làm, vừa nghe đã thấy thú vị hơn ở Cục quản yêu rất nhiều.”
Tiêu Chước: “…”
Cậu vội vàng cúi đầu, âm thầm gửi tin nhắn cho Trịnh Kình: Thao Thiết có vẻ không muốn đến Cục quản yêu, làm sao đây?
Cậu gửi tin nhắn xong lại ngừng trong giây lát, ngay lập tức lại gửi thêm một tin: Nếu không ra đòn tàn nhẫn hơn, đánh cho đến khi anh ta đồng ý mới thôi?
Cậu vừa nói vừa quay đầu liếc nhìn Thao Thiết, đáng tiếc Thao Thiết không hề phát hiện ra suy nghĩ nguy hiểm của Tiêu Chước, ánh mắt anh ta nghi ngờ nhìn về phía cậu.
Vẻ mặt Trịnh Kình rất trấn định, anh không chút luống cuống, bình tĩnh trả lời: Không cần. Nếu không được, chỉ có thể ra đòn “búa sát thủ” thôi.
Tiêu Chước rất muốn hỏi Trịnh Kình “búa sát thủ” là cái gì, nhưng nhìn thấy dáng vẻ không muốn nói của anh, lại kiềm chế nhịn xuống. Sớm muộn gì cũng sẽ biết được mà thôi.
Khi bọn họ đến Cục quản yêu đã hơn mười giờ tối rồi, thừa dịp trời tối trên đường không có người, bọn họ lén lút sử dụng yêu lực tăng tốc, nếu không cũng không thể tới nhanh như vậy.
Ôtô dừng ở bên ngoài tòa nhà Cục quản yêu, lúc này đêm đen như mực, thành phố được ánh đèn thắp sáng, trông vô cùng phồn hoa tráng lệ.
Từ khi đi vào thành phố, Thao Thiết hiếu kỳ nhìn ra bên ngoài, trong mắt anh ta tràn đầy kinh ngạc cảm thán, hiển nhiên không ngờ tới thế giới của nhân loại lại thay đổi một cách long trời lở đất như vậy.
Trịnh Kình dừng xe, nh không vội vàng xuống xe, mà ngồi ở trong xe gọi điện cho Chúc Dư.
Đầu tiên, anh kể lại sơ qua chuyện ở thôn Trần cho Chúc Dư, sau đó nói chuyện này cũng không liên quan gì tới đại yêu, bây giờ đại yêu cũng đi về theo, bởi vì ngủ quá lâu, không hiểu rõ tình huống hiện tại, để Chúc Dư đến tiếp đón, thuận tiện nói tỉ mỉ về phép tắc sinh tồn của yêu quái sinh trong thời đại ngày nay.
Toàn bộ cuộc gọi không có một chữ nào nhắc đại yêu này chính là Thao Thiết.
Cục quản yêu có ký túc xá cho nhân viên, Chúc Dư cũng ở đó, bọn họ đều có phòng riêng của mình.
Chúc Dư nghe Trịnh Kình nói xong, anh ta cũng không suy nghĩ nhiều, đi thang máy xuống lầu.
Nghe giọng điệu của Trịnh Kình, trực giác của anh ta cho rằng đại yêu này rất dễ ở chung, chỉ là quá đói bụng nên mới phải ăn trộm mấy con bò, con dê, nhưng không làm hại tới tính mạng con người. đường đường là đại yêu còn phải lén lút ăn trộm bò dê để sống sót, Chúc Dư cảm thấy thương hại đối phương.
Nghĩ như vậy, anh ta lại cân nhắc tới chuyện có nên thuận tiện ôm đùi lớn. Đùi lớn mà, đương nhiên ôm được càng nhiều càng tốt, ai mà không thích có nhiều người chống lưng đây, khà khà.
Trịnh Kình cúp điện thoại, không lâu sau bóng dáng Chúc Dư đã xuất hiện ở đại sảnh Cục quản yêu.
Khuôn mặt anh ta tràn đầy tươi cười, bước chân mau lẹ, hiển nhiên không biết thứ đang chờ đợi mình là gì.
Bên trong ôtô, trong nháy mắt ánh mắt ba đại yêu đồng loạt chuyển tới trên người Chúc Dư.
Trịnh Kình bỗng phá vỡ trầm mặc, sâu xa hỏi Thao Thiết: “Không phải anh chưa từng biết cảm giác được ăn thật no là như thế nào sao?”
“Cọt kẹt ——” cánh cửa gỗ cũ kỹ đột nhiên bị đẩy ra.
Cùng với tiếng khung cửa cót két lay động, giọng nói khinh thường của Tiêu Chước cũng nhẹ nhàng vang lên: “Muốn tiễn chúng tôi lên đường, e rằng các ngươi không có tư cách.”
Giọng nói cậu như rất bình tĩnh, cẩn thận nghe lại giống như cuồng phong bão táp, ẩn giấu với sát khí nồng đậm.
Đám người kia không ngờ Tiêu Chước và Trịnh Kình sẽ xuất hiện, vừa kinh ngạc vừa sợ hãi.
“Không phải khe núi đã bị chặn rồi sao? Sao bọn họ đi ra ngoài được?”
“Bọn họ… chắc chắn bọn họ không phải người, là yêu quái!”
Lời này vừa nói ra, đám người kia đã loạn cào cào, ánh mắt nhìn ba người Tiêu Chước tràn đầy kinh hoảng.
Cuối cùng trưởng thôn đứng ra ổn định lòng người nói: “Đừng loạn nữa, bình tĩnh đi. Bây giờ cũng đã cận kề cái chết, sợ gì chứ? Tóm lấy bọn họ trước rồi lại nói.”
Lời nói chắc chắn của trưởng thôn giống làm ổn định lòng người, đám thôn dân nghĩ cũng phải, lá gan to ra, thoáng chốc ánh mắt bọn họ trở nên ác độc, nhặt vũ khí gậy gộc, cuốc xẻng bao vây đánh về phía ba người Tiêu Chước.
Bọn họ rất có khí thế, nhưng còn chưa đến gần được Tiêu Chước, đã bị một sức mạnh vô hình đẩy bay ra ngoài.
Những người khác thấy thế, nhất thời trong mắt tràn đầy vẻ kinh hoàng, rục rịch muốn tấn công nhưng ngập ngừng không dám ra tay.
Trịnh Kình đi thẳng tới trước mặt Thanh Du, nhìn thấy tình trạng thảm hại của cậu ta anh cảm thấy vô cùng tức giận. Có một người nhấc cái cuốc lên cao dần dần tiếp cận anh, muốn thừa dịp anh lơ đãng mà ra tay, nhưng vừa mới tới gần, Trịnh Kình đột nhiên quay đầu, tròng mắt màu vàng óng nhìn chằm chằm người đó.
Động tác của anh ta cứng đờ, trán chảy ra mồ hôi lạnh, giống như bị sát khí làm cho đông cứng, chỉ trong chốc lát đã bị dọa sợ đến mức ngất đi.
Trịnh Kình nắm lấy sợi dây kẽm, nhẹ nhàng kéo, ngay lập tức sợ dây kẽm bị đứt thành từng đoạn. Sau khi tay chân được cởi trói, Thanh Du lảo đảo đứng lên.
Cậu ta vừa biết được chuyện Thanh Linh chết thảm, tâm trạng đang bị chấn động nghiêm trọng, thiếu chút nữa ngã chổng vó, cũng may Trịnh Kình nhanh tay đỡ kịp.
“Cảm ơn.” Sắc mặt Thanh Du tái nhợt, nhẹ giọng nói.
Trịnh Kình lắc lắc đầu ra hiệu không có gì. Thính lực của bọn họ đều rất tốt, lúc mới tới cũng đã nghe hết chuyện này, bọn họ đã lường trước chuyện Thanh Linh lành ít dữ nhiều.
Sau khi Thanh Du đứng vững, tiếp tục đi tới trước mặt ông lão. Quanh miệng ông ta dính đầy máu đỏ tươi, nhìn thấy Thanh Du ông ta liên tục lùi lại, nhưng lại bị Tiêu Chước cản lại.
“Cầu xin cậu, tha cho tôi.” Ông lão quỳ xuống, vừa dập đầu vừa nói: “Tôi cũng chỉ vì bất đắc dĩ, nếu không uống máu sẽ phải chết, tôi vẫn chưa muốn chết!”
Thanh Du không ngó ngàng tới lão ta khóc lóc cầu xin, đưa tay ra nhằm ngay ông ta.
“Mười lăm năm trước, kẻ hại em gái tôi chết thảm, cũng có ông.” Thanh Du hung ác nói.
Nói xong, trong lòng bàn tay cậu ta tụ lại những hạt sương máu nhàn nhạt, những hạt máu li ti kia vọt ra từ cơ thể ông ta, rất nhanh một lần nữa vào cơ thể Thanh Du.
Ông ta kinh ngạc lẫn sợ hãi, còn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy tiếng rít gào từ bên cạnh.
Ông ta cúi đầu nhìn xuống, lúc này mới phát hiện những vết lở hình mặt người trên đùi vừa mới biến mất giờ đã mọc lại, mặt người cười cười khóc khóc, chi chít bao phủ toàn bộ cơ thể ông ta.
Sau khi mừng rỡ lại lần nữa nhìn thấy những vết lở loét hình người gớm ghiếc này, ông ta trở nên điên cuồng như mất trí.
Ông ta điên cuồng lao về phía Thanh Du, Thanh Du lùi về phía sau một bước, ông ta ngã nhào trên mặt đất. Cho dù như thế, ông ta cũng không bỏ cuộc, lê lết cơ thể bò tới phía Thanh Du.
“Máu, cho tôi máu! Tôi muốn máu!” Ông ta mở miệng ra, bên trong khoang miệng cũng bắt đầu mọc lên vết lở mặt người: “Tôi không muốn chết, tôi chưa muốn chết!”
Thanh Du không ngó ngàng gì tới lão, cậu ta lạnh lùng nhìn đối phương,.
Vết lở hình mặt người là ôn dịch mà tộc Xi gieo xuống, do oán khí biến thành, nếu không có ác niệm làm chuyện xấu, thì sẽ không bị ôn dịch bám lấy. Ngược lại, kẻ càng làm nhiều chuyện ác độc, số lượng nhọt mọc trên người càng nhiều.
Cũng có nhiều người không tham dự vào chuyện mười lăm năm trước, nhưng nỗi sợ hãi đối với bệnh dịch này khiến cho bọn họ nảy sinh ý niệm độc ác, chắc chắn không thể tránh khỏi bị dịch bệnh quấn lấy.
Gieo nhân nào gặt quả nấy, kết cục ngày hôm nay đều là do bọn họ gieo gió gặt bão.
Tiêu Chước liếc nhìn đám người bị làm cho sợ hãi không dám động đậy, cậu vẫy tay ra hiệu Phúc Đản bước vào.
Phúc Đản vẫn trốn ở ngoài cửa, chỉ yên lặng thò đầu ra xem, đột nhiên bị gọi vào cậu ta sửng sốt một chút nhưng vẫn chậm rãi đi vào.
Tiêu Chước đã sớm chú ý tới những vết thương trên người Phúc Đản, có vết thương đã lâu, có vết mới, vết mới đè lên vết cũ, vừa nhìn đã khiến cho người khác đau lòng, khó có thể tưởng tượng những năm qua cậu thanh niên này đã bị đối xử như thế nào.
“Nói đi.” Tiêu Chước nhìn đám người bị dịch bệnh dày vò trước mắt, không hề cảm thấy thương xót: “Mười lăm năm trước, các người đã làm ra chuyện gì, vì sao lại tộc Xi dẫn đến?”
Đám người trong phòng đưa mắt nhìn nhau, nhưng không có một ai lên tiếng. Hiển nhiên, chính miệng nói ra những tội nghiệt mà bản thân đã từng làm ra là một chuyện rất khó khăn.
Tiêu Chước cười lạnh, cậu không hề lo lắng, bỗng nói: “Không phải các người muốn máu à? Nói ra hết những chuyện các người đã từng làm, ai nói nhiều, người đó có thể được uống máu, các người thấy sao?”
Có người hỏi: “Cậu nói thật?”
Ánh mắt Tiêu Chước sâu thẳm, gật đầu.
Người kia lập tức đứng ra, không thể chờ đợi được nói: “Tôi! Tôi biết! Tôi nói, tôi sẽ nói tất cả cho cậu biết. Cậu cứu tôi đi, đưa máu cho tôi. Những chuyện đó đều do bọn họ làm, không liên quan gì tới tôi cả.”
“Để tôi nói, tôi biết rõ hơn anh ta!”
“Cút sang một bên đi, các người có thể biết nhiều hơn tôi à?” Ông lão ngẩng đầu, mắt nhìn thẳng vào Phúc Đản: “Tôi biết mẹ của cậu ta. Khi đó, trong những người ra tay đánh chết mẹ của cậu ta, có tôi.”
Vành mắt Phúc Đản đỏ ửng, cả người run rẩy, bỗng nhiên cậu ta kêu ra âm thanh chói tai, tan nát cõi lòng.
*
Đám người kia sợ máu bị cướp mất, tranh nhau nói trước, chớp mắt bọn họ đã nói ra ngọn ngành chuyện mười lăm năm trước.
Mười lăm năm trước, trong thôn còn chưa có đường đi, còn chưa liên hệ được với bên ngoài.
Thôn Trần là nơi khỉ ho cò gáy, giao thông bất tiện, sinh hoạt khổ cực, con gái trong thôn đều được gả đến nơi khác, rất ít người lựa chọn ở lại trong thôn, việc này dẫn đến chuyện con gái trong thôn càng ngày càng ít, những người không cưới được vợ càng ngày càng nhiều.
Sau này, có người bắt đầu trả cái giá cao mua vợ về.
Những cô gái kia đều bị những kẻ buôn người bắt cóc tới, có người đến từ nông thôn, có người từ trong thành phố, thậm chí trong đó còn có sinh viên đại học.
Mẹ của Phúc Đản là một sinh viên đại học, cô có vóc người cao gầy, làn da trắng nõn, khuôn mặt và dáng người đều xinh đẹp. Cha của Phúc Đản xài gần hết tiền để dành mới mua được cô ta.
Những cô gái bị lừa bán đến nơi này, đều rất nhớ nhà, không ai muốn ở lại trong thôn, luôn tìm đủ mọi cách để chạy trốn. Nhưng cuối cùng đa số người đều nhận mệnh, những người không muốn nhận mệnh, kiên quyết phản kháng, rất nhiều người đều thoát không khỏi cái chết.
Trước khi chết họ phải chịu đựng giày vò dằn vặt, có người không thể chịu đựng được lựa chọn tự sát, có người là do người mua tức giận đánh chết, người trong thôn đều đã nhìn mãi thành quen, đều giúp nhau che giấu.
Đương nhiên ai cũng không muốn giết chết người, dù sao cũng phải tốn một đống tiền mới mua về nhà, chết đi rất đáng tiếc.
Những cô gái sau khi chết bị đám người trong thôn vứt vào bên trong khe núi để che giấu chân tướng, Bọn họ truyền từ đời này sang đời khác một truyền thuyết khủng bố, nói bên trong khe núi có yêu quái ăn thịt người, để những người khác không dám tới gần, như vậy thần sẽ không biết quỷ cũng không hay.
Cho tới tận hôm nay, không ai biết thôn Trần đã từng mua bao nhiêu cô gái, đã hại chết bao nhiêu mạng người.
Những cô gái bị lừa bán đến đây chỉ để lại ký ức mơ hồ trong trí nhớ của bọn họ, duy chỉ có mẹ của Phúc Đản, cho tới nay các thôn dân vẫn còn thổn thức.
Mẹ của Phúc Đản là sinh viên đại học, người có trình độ văn hóa cao nhất trong thôn cũng chưa học xong tiểu học, bởi vậy bọn họ đều rất hiếu kỳ với cô, thường quanh quẩn đi tới nhà của cha Phúc Đản.
Cô gái kia có tính tình cứng rắn, có thế nào cũng không chịu thua, để đề phòng cô tự sát, mọi người đều thay nhau tìm biện pháp, sau này cô mang thai Phúc Đản, cuối cùng cũng yên tĩnh một thời gian. Sau khi phụ nữ mang thai trở nên mềm yếu mà chịu chấp nhận số phận, những phụ nữ bị lừa bán tới trong thôn khác cũng vậy, khi ấy bọn họ cho rằng cô cũng sẽ như vậy.
Nhưng ai cũng không ngờ được đó cũng chỉ là giả, cô gái thừa dịp mang thai giả vờ ngoan ngoãn dễ bảo, nhưng vẫn tính toán con đường chạy trốn ở trong đầu. Lần này, cô tính toán vô cùng chặt chẽ, thậm chí còn được những cô gái bị lừa tới khác cũng giúp đỡ.
Nhưng mà cô vẫn thất bại. Bên ngoài thôn Trần là những ngọn núi trùng điệp gối đầu lên nhau, cô chỉ dựa vào hai chân không thể chạy thoát được. Sau đó, cô bị cha của Phúc Đản đánh cho một trận thừa sống thiếu chết, bị giam cho đến khi Phúc Đản ra đời mới được thả ra.
Dù vậy, cô cũng chưa từng khuất phục, cô nhớ người thân, trong đầu chỉ có suy nghĩ làm sao có thể về nhà.
Năm Phúc Đản ba tuổi, cô dùng một cái dao cắt rau đã lén lút cất giấu từ rất lâu giết chết cha Phúc Đản. Đêm đó Phúc Đản vốn ở trong nhà hàng xóm, nửa đêm tỉnh ngủ đột nhiên nhớ mẹ, cậu ta một mình đi trở về, sau đó tận mắt nhìn thấy cảnh này.
Chuyện sau này rất loạn, hành động của cô đã chọc giận người dân, trong lúc tức giận bọn họ đã dùng gậy gộc đánh chết cô gái sống sờ sờ.
Khi ấy Phúc Đản cũng có mặt, tận mắt nhìn thấy mẹ cậu bị người trong thôn đánh chết, máu tươi bắn lên người bọn họ, bọn họ giống như ác mà bò ra từ địa ngục.
Sau đó, thi thể của cô cũng giống như những người khác , bị vứt vào bên trong khe núi, không người biết, không người giải oan.
Cũng có lẽ vong hồn của cô kiên cường mạnh mẽ giống như cô, sau đó không bao lâu, người trong thôn bị báo ứng. Ban đầu trên cơ thể của vài người mọc lên mặt người, sau đó người bị truyền nhiễm càng ngày càng nhiều.
Bọn họ không có thuốc cũng không có bác sỹ, chỉ có thể bó tay chờ chết, ngay lúc này, Thanh Linh men theo hơi thở của tộc Xi chủng đuổi tới.
Thanh Linh cũng không biết nguồn gốc bệnh dịch là do thôn dân gây ra, chỉ tưởng rằng bọn họ bị tộc Xi làm hại, một lòng muốn cứu sống bọn họ.
Vậy mà cuối cùng, lại hại chết chính mình.
Tiêu Chước nhớ tới bên trong hang núi có vài bộ xương trắng và thi thể chưa thối rữa: “Ba thôn dân quỳ lạy bộ xương trắng này là muốn chuộc tội?”
Ông lão gật đầu, tràn đầy khinh thường nói: “Đúng vậy. Do bọn họ ngu xuẩn, tưởng rằng cầu xin vong hồn tha thứ là có thể thoát được cái chết. Kết quả thì sao, không phải bọn họ đã chết rồi sao.”
Ánh mắt Tiêu Chước lạnh như băng: “Đến bây giờ, ông không hề cảm thấy tội lỗi.”
“Tôi sám hối cũng không có tác dụng, các cô ấy chết cũng đã chết rồi, sám hối còn có thể khiến cho bọ họ sống lại hay sao? Lại nói, khi ấy chúng tôi cũng không còn cách nào khác, không mua cô dâu về thì không thể nối dõi tông đường, cũng không thể làm mất huyết mạch tổ tông?”
Ông ta giảo biện, ánh mắt ông ta nóng rực nói xong lại bò đến trước mặt Tiêu Chước: “Những thứ tôi biết đều đã nói cho cậu. Máu đâu? Nhanh cho tôi máu! Tôi sắp không chịu nổi rồi!”
Tiêu Chước cúi đầu chế nhạo nhìn ông ta, không ngó ngàng tới, mà hỏi Trịnh kình đứng ở bên cạnh: “Đều quay hết lại rồi chứ?”
Trịnh Kình gật đầu.
Con ngươi ông ta xoay tròn, gào thét chói tai: “Cậu đã đồng ý cho tôi máu, lẽ nào cậu muốn vi phạm cam kết?”
“Cam kết?” Tiêu Chước cười nhạo nói: “Loại người như ông, xứng đáng nói tới cam kết? Tôi lừa ông, cho dù ông chịu nói ra tất cả sự thật, tôi tuyệt đối cũng không cho ông một giọt máu. Có phải bây giờ ông đang rất tức tối, rất thống khổ, rất muốn giết tôi? Đáng tiếc, ông chẳng làm gì được. Ông cũng sắp chết rồi, vì thế cho dù tôi trêu chọc ông, ông cũng chẳng làm gì được tôi.”
Ông lão trừng lớn hai mắt, bởi vì tức giận mà hai mắt ông ta đỏ chạch, ông ta gầm lên đánh về Tiêu Chước. Còn chưa tới gần đã bị Tiêu Chước đạp bay ra, đụng vào vách tường, đập xuống đất.
Trịnh Kình lạnh lùng nhìn cảnh này, anh gọi điện thoại báo cảnh sát. Cục cảnh sát địa phương cũng có bộ phận hợp tác cùng với Cục quản yêu, sau khi hiểu rõ tình hình, bọn họ nói sẽ tới đây trong thời gian ngắn nhất.
Người trong thôn thấy vậy, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, cơn giận bốc lên tới đỉnh đầu, lá gan cũng to ra, không biết ai là người dẫn đầu, la hét muốn liều mạng.
“Không uống máu, sớm muộn cũng sẽ chết, không bằng bây giờ liều mạng một trận, chúng ta nhiều người như vậy, còn sợ bọn họ sao?”
“Đúng, không bị ôn dịch dằn vặt đến chết, cảnh sát đến cũng vậy, không bằng liều mạng với bọn họ!”
“…”
Rất nhanh đám người kia đồng lòng nhất trí, âm thầm cầm chắc vũ khí chuẩn bị phát động công kích.
Tiêu Chước cười như không cười nhìn bọn họ, ánh mắt cậu chỉ có sự lạnh lùng.
Đám người kia giơ cao gậy gộc cuốc xẻng, đồng loạt nhào lên muốn liều mạng với nhóm người Tiêu Chước, không nghĩ tới bọn họ còn chưa tới gần, đã bị một vách tường trong suốt chặn lại.
Vách tường vây bọn họ ở trong phòng, cho dù bọn họ đập như thế nào cũng không hề có chút hư hại.
Trịnh Kình dẫn đầu xoay người ra khỏi phòng.
Tiêu Chước theo sát phía sau, đi được vài bước cậu quay đầu lại, giọng nói cậu mang sát khí nặng nề: “Vì tư lợi, máu lạnh tàn nhẫn. Tất cả các người đều đáng chết.”
Cậu nói xong xoay người bước nhanh ra ngoài, không nhìn những thôn dân kia thêm một lần.
Cảnh sát nhanh chóng đuổi tới nới, người dân trong thôn Trần sát hại nhiều mạng người, chứng cứ đầy đủ xác đáng, bắt giam tiến hành xử lý, bất kỳ kẻ ác nào cũng không chạy thoát.
Cục cảnh sát cũng sẽ phái người tới thu những bộ xương trắng bên trong khe núi, nếu có thể tìm được người nhà, sẽ mang tro cốt về nhà, nếu không tìm được, cục cảnh sát sẽ an táng.
Tình huống của Phúc Đản khá phức tạp, cũng giao do cảnh sát tìm người nhà. Dù sao cậu ấy cũng là cốt nhục của cô gái kia, nếu người thân của cô ấy còn sống, tìm không được cô, có thể thấy cậu ấy cũng là một điều tốt.
Chuyện phía sau giao do lực lượng cảnh sát xử lý, Tiêu Chước và Trịnh Kình rời khỏi thôn Trần.
Đoàn người theo đường nhỏ đi về phía trước, thôn Trần dần dần bị bỏ về phía sau, xa xa có thể thấp thoáng nhìn thấy bóng dáng.
Lúc này hoàng hôn đã buông xuống, nắng chiều đốt tầng mây đỏ rực, rực rỡ chói mắt. Ráng chiều buông xuống những dãy núi cao trập trùng, cảnh sắc vô cùng đẹp đẽ.
Thanh Du chủ động chào tạm biệt nhóm Tiêu Chước, cậu ta cảm ơn sự giúp đỡ của họ, bây giờ chân tướng đã sáng tỏ, cậu ta cần trở về bộ tộc báo cáo chuyện của Thanh Linh.
Nói tới Thanh Linh, vẻ mặt Thanh Du đau xót, câu ta vẫn chưa thể vơi bớt đau khổ.
Tiêu Chước cũng không biết phải nói gì, cậu nói một câu xin nén bi thương, sau đó nhìn theo bóng dáng Thanh Du hóa thành nguyên hình bay đi xa.
Sau khi Thanh Du đi, Thao Thiết vẫn luôn giữ im lặng bỗng nhiên hiếu kỳ hỏi: “Sao các người lại quản lý chuyện của nhân loại?”
Ở trong mắt anh ta, chuyện của nhân loại vừa phiền phức vừa nhàm chán, thực sự không cần thiết phải dính líu tới.
Trịnh Kình đáp: “Bây giờ yêu quái cùng sinh sống với nhân loại, bất luận là người hay yêu, chỉ cần phá hoại thế cân bằng, đều phải xử lý. Anh định như thế nào ? Ở lại nơi này hay là đi theo chúng tôi?”
“Đương nhiên là đi theo mọi người.” Thao Thiết không hề nghĩ ngợi mà nói: “Những nhân loại kia thật quá ác độc, thừa dịp tôi ngủ, lại vứt thi thể vào trong hang của tôi, tôi không muốn trở về. Hơn nữa đã ngủ một giấc thật lâu, tôi cũng muốn nhìn xem thế giới bên ngoài, bây giờ nhân giới có thú vị không?”
Trịnh Kình ngồi vàoghế lái, dặn Tiêu Chước buộc chặt dây an toàn, sau khi khởi động ôtô, anh mới nói tiếp: “Đương nhiên là rất thú vị. Bây giờ nhân giới thú vị hơn rất nhiều so với trước kia. Có rất nhiều thứ mới lạ, ví dụ như ôtô chúng ta đang ngồi, thức ăn đa dạng phong phú, tôm hùm, lẩu, các loại đồ nướng, chỉ có thứ mà ngươi không nghĩ tới, chứ không có gì không làm được…”
Thao Thiết ngồi ở ghế sau, nghiêm túc lắng nghe Trịnh Kình giới thiệu, không khỏi chảy nước miếng ròng ròng. Anh ta vốn dĩ rất tham ăn, nghe thế không thể chờ đợi được mà muốn đi thưởng thức mỹ thực.
Tiêu Chước nghe thấy những lời này của Trịnh Kình, cậu vô cùng hiếu kỳ liếc nhìn anh. Hiếm khi thấy Trịnh Kình nhiệt tình như thế, cậu luôn cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy, chắc chắn anh có âm mưu.
Thế là cậu lén lút gửi tin nhắn cho Trịnh Kình: Anh muốn làm gì?
Di động Trịnh Kình vang lên. Anh liếc mắt nhìn, vừ lái xe vừa cầm điện thoại lên, sau đó trả lời: Rất nhiều yêu quái trong đội tác Chiến đều không đáng tin. Tôi cảm thấy Thao Thiết cũng không tồi.
Thao Thiết ngồi ở phía sau, cũng không biết hai người phía trước đang lén lút nghị luận về anh ta, chỉ hiếu kỳ nhìn cục sắt vụn trong tay hai người, không nghĩ ra đây là cái gì, vì sao bọn họ lại dán mắt vào nó.
Tiêu Chước nhìn thấy tin nhắn Trịnh Kình gửi đến, nói thầm cậu biết ngay Trịnh Kình mà, đột nhiên nhiệt tình như vậy chắc chắn có gì mờ ám, sau đó cậu lại không rõ: Côn Bằng cũng rất lợi hại, sao lúc đó anh không cân nhắc giữ anh ta lại?
Lúc đó, Trịnh Kình không chỉ không cân nhắc Côn Bằng, thậm chí còn không muốn tiếp đãi đối phương, nhìn thấy Côn Bằng một nụ cười anh cũng không cho đối phương.
Trịnh Kình gửi cho Tiêu Chước hình mặt mỉm cười: Không có gì, chỉ là không thích anh ta. Nếu như thường xuyên nhìn thấy sẽ rất khó chịu.
Tiêu Chước thử hỏi: Bởi vì Côn Bằng muốn ăn anh?
Trịnh Kình sâu xa liếc nhìn Tiêu Chước, không trả lời tin nhắn của cậu, nhưng ánh mắt này rõ ràng đã cho Tiêu Chước biết câu trả lời, đúng là bởi vì nguyên nhân này.
Động tác của Tiêu Chước cứng đờ, tuy biết rõ không phải Trịnh Kình đang nói tới mình, nhưng cậu cũng có loại cảm giác giống như anh đang nhằm vào mình.
Côn Bằng muốn ăn thịt rồng, sao cậu không muốn chứ? Lời này của Trịnh Kình, chín phần mười cũng không thích cậu, thỉnh thoảng nhìn thấy cậu cũng rất khó chịu.
Tiêu Chước phẫn nộ nghĩ, thích ăn thịt rồng thì sao chứ? Cái này đều do thiên tính, cậu không thể khống chế được bản thân, cậu cũng rất khó chịu .
Bởi vì không được Trịnh Kình chào đón, nhất thời Tiêu Chước cảm thấy cậu với Côn Bằng thật sự đồng bệnh tương liên.
Trịnh Kình nhạy cảm phát hiện cảm xúc của Tiêu Chước đột nhiên trầm xuống, mặc dù không biết là vì lí do gì, nhưng anh không khống chế được mà để ý tới cậu.
Để làm cho Tiêu Chước vui vẻ, anh lấy ra vài cục chocolate trong hộp trữ vật đưa tới trước mặt cậu.
Tiêu Chước nhìn thấy chocolate thì rất kinh ngạc. Cậu biết Trịnh Kình không thích ăn đồ ngọt, vậy chắc hẳn những thứ này chuẩn bị cho cậu.
Nghĩ tới điều này, tâm trạng của Tiêu Chước vui vẻ trở lại, cho dù Trịnh Kình không chào đón mình, nhưng anh tốt bụng như thế, cậu tình nguyện giúp đỡ Trịnh Kình một phen.
Chủ yếu là cậu cũng cảm thấy mấy thật sự yêu quái trong đội tác chiến không dựa vào được, chuyện gì cũng phải dựa vào Trịnh Kình, quá mệt mỏi. Vì muốn giúp Trịnh Kình giảm chút gánh nặng, Tiêu Chước lập tức quyết định nghĩ biện pháp giúp anh bắt cóc Thao Thiết làm nhân viên.
Trước khi bắt cóc, Tiêu Chước đưa cho Thao Thiết một cục chocolate, cố gắng rút ngắn quan hệ giữa hai người.
“Chắc chắn Trịnh Kình không lừa anh, mỹ thực ở nhân giới siêu phong phú, chiên hấp nướng hầm món nào cũng có, một loại nguyên liệu nấu ăn có thể làm ra cả trăm món, món nào cũng vô cùng thơm ngon…”
Cậu mới nói một nửa đã bị Thao Thiết ngắt lời, đối phương kinh ngạc hỏi: “Đây là cái gì?”
Cậu bỏ nguyên cục chocolate vào miệng, mùi vị ngọt ngào tan ở trong miệng, ngon đến mức đầu lưỡi cũng sắp tan chảy.
“Chocolate.” Để thành công bắt cóc Thao Thiết, Tiêu Chước nhịn đau cắt thịt đưa cho Thao Thiết một cục kẹo: “Đây chỉ là một trong những mỹ thực của nhân loại, bọn họ còn có rất nhiều rất nhiều đồ ăn ngon hơn cái này. Nhưng mà thức ăn của nhân loại phải dùng tiền mới mua được, anh không có học thức, không có kỹ năng, rất khó tìm được công việc để kiếm được tiền. Nhưng mà bây giờ đúng là có một cơ hội tốt, Cục quản yêu đang tuyển người…”
Thao Thiết bỗng ngắt lời cậu: “Cậu làm công việc gì ở đó?”
Tiêu Chước nói công việc của cậu đang làm, Thao Thiết thờ ơ nói: “Vậy tôi cũng đi tới chỗ của cậu làm, vừa nghe đã thấy thú vị hơn ở Cục quản yêu rất nhiều.”
Tiêu Chước: “…”
Cậu vội vàng cúi đầu, âm thầm gửi tin nhắn cho Trịnh Kình: Thao Thiết có vẻ không muốn đến Cục quản yêu, làm sao đây?
Cậu gửi tin nhắn xong lại ngừng trong giây lát, ngay lập tức lại gửi thêm một tin: Nếu không ra đòn tàn nhẫn hơn, đánh cho đến khi anh ta đồng ý mới thôi?
Cậu vừa nói vừa quay đầu liếc nhìn Thao Thiết, đáng tiếc Thao Thiết không hề phát hiện ra suy nghĩ nguy hiểm của Tiêu Chước, ánh mắt anh ta nghi ngờ nhìn về phía cậu.
Vẻ mặt Trịnh Kình rất trấn định, anh không chút luống cuống, bình tĩnh trả lời: Không cần. Nếu không được, chỉ có thể ra đòn “búa sát thủ” thôi.
Tiêu Chước rất muốn hỏi Trịnh Kình “búa sát thủ” là cái gì, nhưng nhìn thấy dáng vẻ không muốn nói của anh, lại kiềm chế nhịn xuống. Sớm muộn gì cũng sẽ biết được mà thôi.
Khi bọn họ đến Cục quản yêu đã hơn mười giờ tối rồi, thừa dịp trời tối trên đường không có người, bọn họ lén lút sử dụng yêu lực tăng tốc, nếu không cũng không thể tới nhanh như vậy.
Ôtô dừng ở bên ngoài tòa nhà Cục quản yêu, lúc này đêm đen như mực, thành phố được ánh đèn thắp sáng, trông vô cùng phồn hoa tráng lệ.
Từ khi đi vào thành phố, Thao Thiết hiếu kỳ nhìn ra bên ngoài, trong mắt anh ta tràn đầy kinh ngạc cảm thán, hiển nhiên không ngờ tới thế giới của nhân loại lại thay đổi một cách long trời lở đất như vậy.
Trịnh Kình dừng xe, nh không vội vàng xuống xe, mà ngồi ở trong xe gọi điện cho Chúc Dư.
Đầu tiên, anh kể lại sơ qua chuyện ở thôn Trần cho Chúc Dư, sau đó nói chuyện này cũng không liên quan gì tới đại yêu, bây giờ đại yêu cũng đi về theo, bởi vì ngủ quá lâu, không hiểu rõ tình huống hiện tại, để Chúc Dư đến tiếp đón, thuận tiện nói tỉ mỉ về phép tắc sinh tồn của yêu quái sinh trong thời đại ngày nay.
Toàn bộ cuộc gọi không có một chữ nào nhắc đại yêu này chính là Thao Thiết.
Cục quản yêu có ký túc xá cho nhân viên, Chúc Dư cũng ở đó, bọn họ đều có phòng riêng của mình.
Chúc Dư nghe Trịnh Kình nói xong, anh ta cũng không suy nghĩ nhiều, đi thang máy xuống lầu.
Nghe giọng điệu của Trịnh Kình, trực giác của anh ta cho rằng đại yêu này rất dễ ở chung, chỉ là quá đói bụng nên mới phải ăn trộm mấy con bò, con dê, nhưng không làm hại tới tính mạng con người. đường đường là đại yêu còn phải lén lút ăn trộm bò dê để sống sót, Chúc Dư cảm thấy thương hại đối phương.
Nghĩ như vậy, anh ta lại cân nhắc tới chuyện có nên thuận tiện ôm đùi lớn. Đùi lớn mà, đương nhiên ôm được càng nhiều càng tốt, ai mà không thích có nhiều người chống lưng đây, khà khà.
Trịnh Kình cúp điện thoại, không lâu sau bóng dáng Chúc Dư đã xuất hiện ở đại sảnh Cục quản yêu.
Khuôn mặt anh ta tràn đầy tươi cười, bước chân mau lẹ, hiển nhiên không biết thứ đang chờ đợi mình là gì.
Bên trong ôtô, trong nháy mắt ánh mắt ba đại yêu đồng loạt chuyển tới trên người Chúc Dư.
Trịnh Kình bỗng phá vỡ trầm mặc, sâu xa hỏi Thao Thiết: “Không phải anh chưa từng biết cảm giác được ăn thật no là như thế nào sao?”