• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Tên Yêu Quái Là Lương Thực Dự Trữ Lại Thành Chồng Tôi (3 Viewers)

  • Chương 1-2

Chương 1:


Vừa qua tháng sáu, thời tiết đã bắt đầu nóng dần lên.


Một giờ sáng, núi rừng vắng vẻ không một tiếng động, vài cơn gió thỉnh thoảng thổi qua khiến căn lều khẽ lắc lư.


Cửa lều đóng kín, một ngọn đèn mờ ảo lập lòe bên trong, vài bóng người mờ nhạt phản chiếu trên tấm lều vải.


“Mọi người tin tôi đi, tôi nói thật mà, ngọn núi này thật sự có con yêu quái bị phong ấn, còn là đại yêu quái. Nghe đồn con yêu quái kia không chỉ có đầu hổ mình rắn, mà còn có mười mấy cái chân, hễ thấy người sẽ bắt ăn thịt, cực kì hung ác. Nếu không, tại sao những chỗ khác của núi Nhạn Hồi đều mở cửa, chỉ có ngọn núi này lại cấm người ra vào? Vì một khi phong ấn của con đại yêu quái bị giải trừ, hậu quả sẽ khôn lường.”


Bên trong lều, Triệu Vũ, người đeo kính gọng đen nói với giọng điệu bí ẩn.


Thẩm Tiệp nằm trong lòng bạn trai mình, Chu Mộ Nghiêm, cười nhạo nói: “Triệu Vũ, anh bịa chuyện cũng làm ơn bịa cho thật một tí. Sau thời kiến quốc không được thành tinh anh quên à? Còn yêu quái nữa chứ. Yêu quái đâu? Kêu nó ra đây, tôi cũng muốn học hỏi thêm một tí. ”


“Tin hay không tùy anh.” Triệu Vũ hừ một tiếng. Sau đó anh ta nhìn về phía Khuất Vưu Chí ngồi bên cạnh, người luôn im lặng từ nãy đến giờ: “Anh Khuất, sao đêm nay anh không nói câu nào thế? Anh nghĩ trên đời có yêu quái không?”


“Đương nhiên là có.” Khuất Vưu Chí cúi đầu, giọng nói cực kỳ lạnh lùng: “Con yêu quái bị phong ấn trên núi Nhạn Hồi là một con yêu quái chúa, có thể thống lĩnh yêu tộc thống trị thiên hạ lại lần nữa.”


“Lại còn là một con yêu quái chúa hahahaha…”


“Anh Khuất, đừng bị Triệu Vũ tẩy não, anh là người theo chủ nghĩa vô thần mà?”


“…”


Trong lều vang lên những tràng cười ha hả, trong lúc bọn họ đang cười nói vui vẻ, Thẩm Tiệp đột nhiên chỉ vào phía ngoài lều rồi hoảng sợ hét lên.


Ba người còn lại nhìn về nơi Thẩm Tiệp chỉ, mới phát hiện không biết từ lúc nào đã có một người đứng bên ngoài lều.


Mọi người đột nhiên trở nên căng thẳng, việc bọn họ lẻn vào núi đã bị phát hiện chăng?


Dáng người Chu Mộ Yên to lớn, bảo vệ Thẩm Tiệp đang núp phía sau mình, anh ta dẫn đầu mọi người bước tới mở cửa lều.


Căn lều từ từ được mở ra, mọi người đều căng thẳng đến mức sống lưng lạnh toát.


Nhưng khi căn lều được mở ra, bọn họ đều trợn tròn mắt. Đứng ngoài lều của họ là một thanh niên điển trai, cậu mặc một chiếc áo choàng trắng kiểu cổ điển, mái tóc đen dài mềm mại được buộc bằng một sợi ruy băng đỏ. Dáng người cậu gầy gò, làn da trắng nõn không chút tì vết, đôi mắt đen láy tinh nghịch, long lanh long lanh tựa những vì sao lấp lánh.


Chu Mộ Yên nhìn người nọ rồi thở phào nhẹ nhõm. Dáng vẻ của người thanh niên yếu ớt, những tưởng đấm một cái đã có thể làm cậu ngã lăn quay, làm gì có chỗ nào đáng sợ.


“Cậu là ai?” Chu Mộ Yên hỏi.


“Tiêu Chước.” Giọng nói của cậu thanh niên vừa trong trẻo vừa êm tai. Vừa nói cậu vừa nhìn qua đám đông, cuối cùng ánh mắt cậu dừng trên người Khuất Vưu Chí, rồi nhẹ nhàng cười nói: “Tôi đến đây để tìm anh ta.”


Vừa nghe đến đây Khuất Vưu Chí ngẩng đầu lên, ánh mắt anh ta mơ màng.


Triệu Vũ lập tức cảnh giác: “Tại sao lại tìm anh Khuất?”


“Còn tại sao nữa?” Tiêu Chước cong môi, cười xấu xa: “Vì tôi đói bụng.”


Triệu Vũ sững sờ không hiểu cậu đang nói gì. Cũng không đợi họ kịp hiểu ra “đói bụng” có liên quan gì tới Khuất Vưu Chí, Tiêu Chước đã biến mất, Khuất Vưu Chí chưa kịp phản kháng, thoắt cái đã bị Tiêu Chước chộp lấy lôi vào khu rừng rậm gần đó.


Tốc độ của Tiêu Chước cực nhanh, Chu Mộ Nghiêm và Thẩm Tiệp chỉ cảm thấy như có một cơn gió vừa thổi qua, hai người ngẩn ra không biết nên làm gì.


Triệu Vũ là người phản ứng đầu tiên, anh ta như sụp đổ rên lên: “Tiêu rồi! Cậu ta bắt anh Khuất đi mất rồi!”


“Cậu ta còn nói sẽ ăn thịt anh Khuất.”


“Tiêu Chước rốt cục là người hay ma?”


“Gọi cảnh sát, nhanh lên.” Vẻ mặt Chu Mộ Nghiêm rất khó coi: “Tiểu Tiệp ở lại đợi cảnh sát đến, Triệu Vũ, chúng ta mau đuổi theo.”


Thẩm Tiệp run lẩy bẩy lấy điện thoại di động ra.


Chu Mộ Nghiêm cùng Triệu Vũ lao vào rừng, nhưng họ không còn thấy Tiêu Chước và Khuất Vưu Chí đâu nữa.


Đúng lúc này, điện thoại di động của Chu Mộ Yên đột nhiên vang lên. Anh ta đang hốt hoảng, đâu còn tâm trạng nghe điện thoại nữa, vừa cầm lên định nhấn tắt , anh ta lại phát hiện người gọi đến là Khuất Vưu Chí.


Chu Mộ Yên vội nghe điện thoại.


Ở đầu dây bên kia, giọng điệu của Khuất Vưu Chí có vẻ như đang sợ hãi tột độ. Khuất Vưu Chí nói lúc chiều anh ta đang mải chụp ảnh bỗng gặp phải một con quái vật, còn bị nó cắn một miếng. May mà anh ta kịp tung cát làm mờ mắt nó rồi chạy mất, nếu không đã bị con quái vật ăn thịt rồi. Nhưng dù trốn thoát kịp anh ta vẫn bị ngất đi, mãi đến bây giờ mới tỉnh lại, anh ta lại hỏi Chu Mộ Yên đâu rồi, tại sao Chu Mộ Yên không đi tìm mình.


Chu Mộ Yên im lặng nghe xong mới thuật lại cuộc điện thoại kỳ lạ này cho Triệu Vũ nghe. Hai người trợn mắt nhìn nhau, rợn tóc gáy, lạnh sống lưng. Bây giờ Khuất Vưu Chí mới tỉnh lại, vậy… Khuất Vưu Chí nói chuyện với họ cả đêm qua rốt cục là ai?


Là yêu quái?


Khu rừng yên tĩnh tối đen như mực, một bóng đen bay vụt đến từ phía xa.


Tiêu Chước dừng lại, ném Khuất Vưu Chí xuống, gã ta nặng nề rơi xuống đất.


Đến khi “Khuất Vưu Chí” đứng lên từ đáy hố gã ta đã biến thành một con quái vật hung dữ, vẻ ngoài trông như con bò. Thân bò, móng guốc bò, mắt nằm ngay giữa trán, bốn chiếc sừng cứng hơi cong, mũi gã ta phát ra tiếng khịt giận dữ.


Tiêu Chước nói: “Chư Hoài.”


Tiêu Chước đứng trước một quái vật hung dữ to hơn mình ba thước, nhưng vẻ mặt cậu vẫn rất bình tĩnh, không chút hoảng sợ.


“Mày không phải loài người.” Chư Hoài cúi xuống nhìn Tiêu Chước bằng một mắt của mình hệt như đang nhìn một con kiến: “Đứa nào, là đứa nhãi nào dám cản đường bổn vương tao. Mày chán sống rồi đúng không?”


Gã ta không nhìn ra nguyên hình của Tiêu Chước, nhưng gã ta không quan tâm. Có vài loài tiểu yêu quái do yêu lực quá yếu, hoặc có cơ duyên do tu luyện thiên đạo mà thành yêu quái, nên việc nhìn không rõ nguyên hình của lũ nhãi đó cũng là chuyện bình thường.


Tiêu Chước lắc đầu bật lại: “Tôi đâu có cản đường anh. Chỉ là tôi hơi đói bụng, mà anh lại tình cờ xuất hiện trước mặt tôi đó chớ.”


Chư Hoài kinh ngạc đến mức không tin vào mắt mình: “Mày mà cũng muốn ăn thịt tao?”


Từ sau khi Chư Hoài tỉnh dậy, tất cả những con yêu quái khác nhìn thấy gã ta đều phải hốt hoảng sợ hãi, thái độ kính trọng có thừa, không một con nào dám cả gan muốn ăn thịt gã ta như tên này.


“Anh cũng ăn thịt nhiều người lắm rồi, nhân quả báo ứng thôi, bây giờ tôi ăn anh cũng không gọi là làm trái ý trời.” Tiêu Chước nói, trong mắt cậu có chút khinh bỉ: “Mà thịt của anh vừa cứng vừa chua, rất khó ăn. Nhưng cũng lâu lắm rồi tôi chưa có thứ gì bỏ bụng, thôi thì có còn hơn không vậy.”


Chư Hoài chưa bao giờ nhìn thấy con yêu quái nào kiêu ngạo như vậy, đòi ăn thịt mình, còn dám chê thịt mình không ngon.


Gã ta đột nhiên nổi điên, không nói nhiều, gã ta hung hãn cắm đầu húc thẳng đến chỗ Tiêu Chước. Da thịt của Chư Hoài cứng như tấm sắt trông rất đáng sợ. Gã ta quyết định giẫm nát tên nhãi này, rồi xơi tái cậu ta thay cho bữa thịt người khi nãy.


Áo choàng của Tiêu Chước bị luồng gió đằng đằng sát khí thổi bay lên, nhưng cậu không hề hoang mang, đợi đến khi Chư Hoài lao tới gần mình, cậu đột nhiên vươn tay tóm lấy cặp sừng cong cong của Chư Hoài, một tay dùng sức nhổ bật hai cái sừng của gã ta.


Sừng bị gãy, Chư Hoài gầm lên một tiếng đau đớn giận dữ, gã ta lập tức vận yêu lực toàn thân xông lên tấn công Tiêu Chước lần nữa.


Tiêu Chước liếc nhìn Chư Hoài, cậu thờ ơ nhảy lên như chẳng có gì xảy ra, dùng một chân đạp Chư Hoài xuống đất.


Chư Hoài bò lăn dưới đáy hố sâu, đầu bò sưng vù vù như đầu lợn, lúc này gã ta mới nhận ra trước mắt mình là yêu quái có sức mạnh khôn lường. Trước khi hôn mê, gã ta chỉ nghe thấy tiếng Tiêu Chước lẩm bẩm do dự: “Giờ nướng Chư Hoài hay nấu Chư Hoài đây? Thịt quay chắc thơm hơn nhỉ…”


Khi Chư Hoài tỉnh dậy, Tiêu Chước cũng vừa nhóm lửa xong. Ngọn lửa bập bùng cháy, củi nổ tí tách. Chư Hoài càng hốt hoảng hơn, như thể ngửi thấy mùi thịt nướng của chính mình.


Gã ta hối hận. Sớm biết vậy, gã ta khỏi phải tìm mọi cách để trốn thoát khỏi Cục quản yêu để làm gì.


Nghĩ đến đây Chư Hoài sững sờ, trong lòng chợt dấy lên một tia hy vọng. Đúng rồi, còn có Cục quản yêu, sao gã lại quên chuyện này được cơ chứ. Bây giờ ăn thịt yêu quái là vi phạm luật.


Chư Hoài vừa suy nghĩ vừa nhìn Tiêu Chước, thấy đối phương không để ý tới mình, gã ta vội vàng dùng đuôi móc điện thoại ra, mau mau bấm số gọi cho Cục quản yêu.


Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, Chư Hoài gào lên kêu cứu: “Alo, Cục quản yêu phải không? Cứu với! Có con yêu quái đang bắt yêu quái ăn thịt đây này…”


Thay vì bị nướng lên ăn, gã ta thà bị Cục quản yêu bắt nhốt còn hơn!


Tiêu Chước đang cầm một nhánh cây loay hoay chụm lửa, cậu quay sang Chư Hoài, ánh mắt dừng lại trên cục gì đó bằng sắt trên tay gã ta. Cậu chớp mắt, nghiêng đầu bối rối nhìn chằm chằm vào nó – cái gì vậy? Sao cậu chưa nhìn thấy thứ này bao giờ? Chư Hoài đang cầu cứu ai?


Dù gì đi nữa, thức ăn đã gần đến miệng, cho dù là ai cũng đừng hòng giành với cậu.





Cục quản yêu Hải Thành.


Nửa đêm, cả tòa nhà cao chót vót của Cục quản yêu đều bị bao phủ trong bầu trời tối đen như mực, chỉ có khu đặc chiến còn sáng đèn.


Trong phòng họp, Hồ Uyển Uyển vừa nghe hai con gấu yêu quái báo lại rằng Chư Hoài đã trốn mất, cô ta tức đến nỗi chín chiếc đuôi đều xù cả lên.


“Chư Hoài đã bị lão đại trói chặt như vậy rồi các anh chỉ việc hộ tống gã ta vào nhà giam thôi cũng để gã ta chạy thoát. Các anh nói đi, các anh còn làm được việc gì ra trò không?”


“Giao việc nào hỏng việc đó, chỉ có ăn là giỏi.”


“Là một hung thú thượng cổ, Chư Hoài rất độc ác hung dữ, những năm gần đây gã ta làm hại rất nhiều người, thích giở trò hành hạ người khác, lấy nỗi đau của người khác làm niềm vui. Mâu thuẫn giữa loài yêu chúng ta và loài người ngày càng lớn đều do gã ta gây nên. Chúng ta đã tốn bao nhiêu công sức để bắt được Chư Hoài? Còn nhờ lão đại phải đích thân ra tay. Bây giờ Chư Hoài bỏ chạy mất rồi, nhỡ gã ta lại đi làm hại người khác thì sao? Nếu chết thêm vài người nữa, ai sẽ là người chịu trách nhiệm?”


Sắc mặt Lê Hoa Thanh cũng trở nên khó coi: “Chư Hoài không phải yêu quái bình thường, cho dù tìm được gã ta chúng ta cũng khó lòng đối phó được, chỉ có thể liên lạc với lão đại thôi.”


Hồ Uyển Uyển ôm mặt buồn bã, chín cái đuôi đều lộ cả ra ngoài, nghĩ đến mình sắp phải nghe những lời chế giễu của lão đại, tâm trạng của hồ ly cô đây chẳng tốt lên được tí nào.


Đúng lúc này, ai đó đột nhiên gõ cửa phòng họp.


Chúc Dư đứng bên cửa, trong lúc mọi ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, vẻ mặt anh ta vô cùng phức tạp, thốt lên: “Có tin tức của Chư Hoài rồi.”


Hồ Uyển Uyển hỏi ngay: “Tin gì? Chư Hoài ăn thịt người rồi, hay phát hiện tung tích của gã ta rồi?”


“Đều không phải.” Vẻ mặt Chúc Dư đầy nghi hoặc, chính anh ta cũng không tin vào lời của mình: “Vừa rồi Chư Hoài chủ động gọi điện, báo tin có một con đại yêu quái muốn ăn thịt gã ta. Là gã ta đang cầu cứu chúng ta.”


“Cầu cứu?” Hồ Uyển Uyển tự hỏi liệu mình có bị ù tai không.


Chư Hoài là hung thú thượng cổ, yêu lực rất mạnh, những con yêu quái bình thường chắc chắn không phải đối thủ của gã ta, ngay cả cô ta còn khó lòng bắt được gã ta nữa là. Rốt cục con yêu quái này mạnh cỡ nào mới khiến Chư Hoài sợ hãi đến mức phải nhờ đến Cục quản yêu?


Hồ Uyển Uyển có linh cảm, con đại yêu quái đó nhất định không phải một con yêu quái tốt, nói không chừng còn tàn nhẫn hơn Chư Hoài gấp trăm lần.


“Mau liên lạc với lão đại.” Hồ Uyển Uyển đột nhiên nói như thể tai họa sẽ ập đến: “Lại có một con đại yêu lộng hành nữa rồi, con này còn hung tợn hơn cả Chư Hoài!”





Trên biển cách Hải Thành vài chục nghìn dặm, những con sóng đánh ào ạt. Dưới đáy biển, rất nhiều loài cá tôm đang hốt hoảng chạy trốn tán loạn.


Sau khi cá tôm bỏ chạy hết, nháy mắt trong vùng nước vắng lặng một con Câu Xà bơi đến. Câu Xà dài hơn 20 mét, toàn thân đều có vảy, hai bên thân nó có rất nhiều gai nhọn cứng rắn sắc lạnh, phía đuôi có một chiếc móc câu khổng lồ đầy nguy hiểm.


Câu Xà vô cùng hung dữ và nguy hiểm, nó ẩn mình trong nước, dùng lưỡi câu ở đuôi để móc rồi nuốt chửng con người hoặc yêu quái mon men gần bờ biển.


Tuy nhiên, vào lúc này, nó lại trở thành con mồi của kẻ khác. Câu Xà bị thương ở bụng, máu đỏ tươi đầm đìa loang ra vùng nước nó bơi qua. Nó lẫn trốn rất nhanh, thoắt cái đã biến mất khỏi tầm mắt.


Phía sau Câu Xà, nước biển dâng trào những con sóng lớn. Một con rồng vàng theo sát nó, đồng tử màu vàng rực rỡ nhìn chằm chằm vào con Câu Xà đang chạy trốn. Con rồng lớn có một đôi cánh trên lưng, cơ thể được bao phủ bởi lớp vảy rồng như giáp sắt. Đuôi rồng khẽ đung đưa, trong tích tắc, Câu Xà bị quật bay lên khỏi mặt biển.


Rồng đuổi theo con Câu Xà bị hất ra khỏi mặt nước, lại thêm một cú hất đuôi mạnh mẽ, Câu Xà bị hất văng lên bờ biển.


Câu Xà nhận lấy những đòn nặng nề, nằm lăn dưới đáy hố bất động, không còn sức chống cự.


Trịnh Kình hạ xuống hóa thành hình người. Thân hình anh cao to vạm vỡ, cơ bắp cuồn cuộn trong chiếc áo sơ mi đen lịch thiệp gọn gàng. Hàng khuy áo được cài thẳng thớm chỉnh tề, không một chút rối loạn.


Anh không thèm nhìn tới Câu Xà một lần, chỉ cẩn thận chỉnh lại cổ áo, sau đó lấy chiếc điện thoại nãy giờ vẫn réo inh ỏi ra, trầm giọng: “Nói.”


“…Có con yêu quái bự muốn ăn thịt Chư Hoài?”


Chương 2:


Chư Hoài hung dữ lạ thường, tin tức con quái vật ấy có thể dễ dàng chế phục được Chư Hoài thậm chí ăn thịt gã ta ngay lập tức khiến cho Trịnh Kình cảm thấy nghiêm trọng. Loại yêu quái này có sức mạnh rất lớn, nếu như xử lý không tốt sẽ dẫn đến hậu quả khôn lường.


Chỉ mong nó sẽ không kích động như Chư Hoài, suốt ngày chỉ biết khơi mào hết trận chiến này đến chiến trận khác giữa người và yêu.


Trịnh Kình nhanh chóng giao con Câu Xà cho Cục quản yêu gần đó, cũng mặc kệ lệnh mới cấm bay của yêu tộc, anh trực tiếp biến thành rồng lao đến núi Nhạn Hồi.


Trong mây, thân hình rồng khổng lồ được phủ bởi một lớp vảy rồng cứng rắn vô cùng uy nghiêm, sau lưng là đôi cánh lớn duỗi ra như muốn bao phủ cả trời đất, trong giây lát anh đã bay đến bầu trời trên núi Nhạn Hồi.


Cùng lúc đó, Tiêu Chước vừa mới nhóm lửa xong định nướng Chư Hoài, đột nhiên cậu dừng lại, hai mắt ngay sáng rực.


Cậu ngửi thấy mùi của rồng đã lâu không gặp. Món ăn yêu thích nhất của cậu từ trước đến giờ.


Tiêu Chước nuốt nước bọt, đột nhiên cảm thấy đói không thể chịu được.


Chư Hoài bị Tiêu Chước trói chặt cứng không thể nhúc nhích, gã ta không để ý đến hơi thở của rồng, còn tưởng rằng Tiêu Chước đang vội vàng muốn ăn mình, tứ chi gã ta nhũn hết cả ra – sao Cục quản yêu còn chưa đến nữa? Nếu còn không đến gã ta sẽ thành bò nướng mất!


Trịnh Kình ngửi thấy hơi thở của Chư Hoài, nhưng khi anh chạm đất, anh chỉ nhìn thấy một thanh niên yếu ớt chẳng thể làm hại được ai. Làn da của cậu thanh niên rất trắng, đôi mắt sáng như sao, dung mạo đẹp như tạc, khiến anh vô cùng kinh ngạc.


Anh không nhịn được liếc nhìn cậu hai lần, sau đó quay mặt đi. Cậu thiếu niên trông thật yếu ớt, cũng không phát ra tà khí gì nên Trịnh Kình không hề nghi ngờ cậu có phải con yêu quái hung ác dám ăn thịt cả Chư Hoài hay không.


Trịnh Kình nhìn quanh không thấy con quái vật nào khác, anh đang định hỏi Chư Hoài, gã ta đã kích động nhảy đến trốn sau lưng Trịnh Kình, chỉ vào Tiêu Chước, nước mắt lưng tròng tố cáo: “Đội trưởng Trịnh, cuối cùng thì anh cũng tới rồi. Là nó, nó chính là con yêu quái muốn ăn tôi. Cục quản yêu của anh có quy định ăn yêu quái cũng là phạm pháp không phải sao? Anh mau bắt nó lại đi.”


Trước khi trao đổi, chắc Chư Hoài chưa bao giờ ngờ được rằng yêu quái mạnh mẽ như mình cũng có ngày nhìn thấy Trịnh Kình như nhìn thấy cha ruột. Nhưng mà con yêu quái trước mặt hung dữ đáng sợ muốn chết, nó còn dám ăn thịt cả những con thú cổ như gã ta mà.


Trịnh Kình không giấu được vẻ kinh ngạc khi nhìn về phía cậu thanh niên kia, đương nhiên anh không thể ngờ rằng người này lại là con yêu quái vô cùng độc ác kia.


Chư Hoài sợ Trịnh Kình sẽ bị lừa nên vội vàng đổ thêm dầu vào lửa: “Đội trưởng Trịnh anh đừng bị vẻ ngoài ngây thơ vô hại của nó lừa. Tất cả chỉ dối trá mà thôi. Nó rất độc ác tàn nhẫn, anh nhìn đống lửa kia đi. Đến lửa cũng đốt rồi, nếu như không phải bị tắt một lần thì bây giờ tôi đã thành bò nướng rồi. Loại yêu quái như này nếu anh không bắt được nó, nó sẽ gây hại cho tất cả mọi người.”


Tiêu Chước chẳng thèm để ý đến lời tố cáo của Chư Hoài, hiện tại theo bản năng, mọi sự tập trung của cậu đều hướng về phía Trịnh Kình.


Con rồng trước mặt trông thật thơm ngon, đã rất lâu rồi Tiêu Chước không ngửi thấy mùi thức ăn thơm như vậy. Cậu nhìn thẳng vào Trịnh Kình, máu trong người sôi lên sùng sục.


Ánh mắt của người kia nóng bỏng đến nỗi Trịnh Kình không thể không phát giác. Anh cau mày, con yêu quái này bị làm sao vậy? Tại sao lại cứ nhìn chằm chằm vào anh? Lẽ nào nó bị hâm?


Trịnh Kình khuyên giải trước mới ra tay: “Tôi không biết cậu sinh năm bao nhiêu, đã ngủ bao lâu, nhưng giờ không phải thời cổ đại. Theo quy định của luật quản lý yêu, yêu quái không được phép ăn thịt người và yêu quái nữa. Đúng, Chư Hoài đã phạm sai lầm lớn nhưng chuyện xử lý nó như thế nào là việc của Cục quản yêu. Cậu nên giao gã ta cho tôi.”


“Cục quản yêu?”


“Năm xưa sau khi Chuyên Húc phi thăng, linh khí của nhân gian đã cạn kiệt, rất nhiều yêu quái cổ đại lần lượt ngã xuống. Hiện tại loài người đã nắm quyền, còn yêu quái dần suy thoái. Cục quản yêu quản lý yêu quái đồng thời duy trì hòa bình giữa yêu và người.”


Tiêu Chước im lặng một lúc, rồi đăm chiêu gật đầu.


Chư Hoài lo lắng nói: “Đội trưởng Trịnh sao anh lại nói chuyện này cho nó nghe? Vô dụng thôi, nó rất ác độc đến cả đồng loại nó còn muốn nướng ăn mà…”


Gã ta chỉ hy vọng Trịnh Kình và Tiêu Chước nhanh nhanh xông vào đánh nhau, như vậy gã ta mới có thể làm ngư ông đắc lợi.


“Ồn ào quá.” Chư Hoài chưa kịp nói xong, Trịnh Kình đã sốt ruột đá vào chân con bò kia.


Anh cũng không nghĩ Tiêu Chước sẽ giơ tay chịu trói nên những lời vừa rồi chỉ là quy trình mà thôi, cũng là bước đệm để anh chuẩn bị ra tay.


Chư Hoài bị đá, nhưng gã ta không cảm thấy khó chịu tí nào, điều gã đang chờ đợi là hai kẻ trước mặt xé nhau.


Nhưng mọi việc sau đó đã khiến gã ta phải thất vọng. Bởi vì đúng lúc bầu không khí đang căng thẳng, Trịnh Kình đang chuẩn bị bắt đầu, Tiêu Chước lại bất ngờ gật đầu nói: “Được rồi, cho anh đấy.”


Con rồng này thơm như vậy nhất định ăn sẽ rất ngon, hơn nữa còn một thân công đức, cậu không dám xuống tay sợ gặp phải thiên kiếp. Cậu muốn vỗ béo trước, Tiêu Chước luôn rất rộng rãi với lương thực dự trữ của mình, huống chi thịt Chư Hoài vừa chua vừa cứng, sao có thể so với thịt con rồng thơm ngon này, cho nên đưa gã ta cho anh Tiêu Chước chẳng cảm thấy tiếc nuối gì.


Nói xong Tiêu Chước còn thân thiện giải thích: “Tôi bình thường không ăn yêu quái nói chi đến ăn thịt người. Chỉ do tôi đói quá. Anh yên tâm tôi nhất định sẽ tuân thủ luật lệ của Cục quản yêu làm một yêu quái tốt.”


Tâm trạng của đồ ăn càng tốt, mùi càng thơm vị càng ngon, thế nên Tiêu Chước rất sẵn lòng hợp tác.


Trịnh Kình không ngờ mọi việc lại dễ giải quyết như vậy, nhìn con yêu quái đã biết lỗi của mình trở nên thân thiện hợp tác bất ngờ, anh trầm ngâm một lúc – đây thực sự là con yêu quái khổng lồ độc ác dữ tợn mà Chư Hoài nói à?


Chư Hoài vác gương mặt bầm dập của mình hết nhìn Trịnh Kình lại nhìn Tiêu Chước, gã ta muốn nói gì đó để xúi giục bọn họ đánh nhau, nhưng Tiêu Chước đã đi trước một bước mở miệng xuống nước.


“…” Trịnh Kình không thèm để ý: “Vậy thì tốt rồi. Hiện tại thế giới đã thay đổi rất nhiều. Ban đầu có thể cậu còn chưa quen, từ từ thích ứng là được. Chỉ cần không phạm luật thì cậu có thể làm bất cứ việc gì. Nhưng bây giờ cậu phải theo tôi về Cục quản yêu để đăng ký tên.”


Tiêu Chước gật đầu đồng ý, đúng vậy, trông vô cùng hợp tác.


Trịnh Kình gọi điện cho Chúc Dư đang chạy vội vàng tới núi Nhạn Hồi, anh nói sơ qua tình hình, sau đó chợt nhớ ra, nói thêm: “Trên đường nhớ mua thêm thức ăn, về cục sẽ trả tiền sau.”


*


Trên đường đến, Chúc Dư đã chuẩn bị sẵn tâm lý phải đối mặt với một con quái vật hung tợn hơn Chư Hoài, anh ta không nên thân gây ra chuyện khiến cho lão đại và Cục quản yêu bị bẽ mặt.


Trước khi bước xuống xe, anh ta còn nghiêm túc hít một hơi thật sâu.


Ai ngờ vừa xuống xe đã thấy một anh chàng đẹp trai đứng cạnh lão đại, trông cậu không hề hung dữ tí nào.


“Lão đại.” Chúc Dư nói, khóe mắt liếc nhìn con yêu quái đẹp trai kia.


Trịnh Kình khẽ cau mày: “Chậm rì rì.” Nói xong, anh hung dữ nhét Chư Hoài vào cốp xe, rồi nhấc đôi chân dài ngồi vào ghế sau.


Chúc Dư bĩu môi, nếu sợ chậm thì đừng sai mình đi mua đồ ăn. Sau khi nghĩ thầm xong anh ta bảo con yêu quái đó lên xe không ngờ con yêu quái đó lại thân thiện cười với anh ta một cái.


Tự nhiên anh ta lại cảm thấy có cảm tình hơn với con yêu quái kia, hiện yêu quái rất ít khi thân thiện hiền lành như thế này. Ví dụ như sếp của anh ta chẳng hạn, tính khí vô cùng xấu.


“Xin chào, tôi là Tiêu Chước.”


Chúc Dư không ngờ con yêu quái này lại nói chuyện với mình, anh ta hoảng sợ lắp bắp: “Xin … Xin chào, tôi tên là Chúc Dư.”


Tiêu Chước thản nhiên nói: “Có loài cỏ, mỏng như hẹ hoa như bông, mang tên Chúc Dư, ăn vào cay cay mỹ vị miễn bàn.”


“Đúng đúng.” Chúc Dư gật đầu, rồi vội vàng giải thích, “Tôi không ngon chút nào đâu.”


Tiêu Chước mỉm cười: “Đừng lo lắng, tôi không ăn cỏ.”


Chúc Dư an tâm hơn rất nhiều, trên đường về có thể do ngoại hình của Tiêu Chước quá mê hoặc lòng người, hoặc cũng có thể cậu rất dễ nói chuyện, hơn nữa cũng không tự cao như mấy con yêu quái khác, Chúc Dư liên mồm kể cho cậu nghe rất nhiều chuyện.


“… Ban đầu chứng minh thư là do con người phát minh ra, nó có rất nhiều tác dụng, vậy nên bây giờ yêu quái cũng sử dụng. Yêu quái có chứng minh thư mới hợp pháp, không có chứng minh thư bị gọi là ở chui, không thể tìm được việc làm.”


“Bây giờ yêu quái và con người đang sống cùng với nhau, yêu quái phải che giấu thân phận, không thể để con người phát hiện ra, cũng không được tùy tiện sử dụng sức mạnh của mình.”


“Để thích nghi với xã hội loài người, từ lâu yêu tộc cũng đã đưa ra chương trình giáo dục bắt buộc 9 năm, cũng đã tổ chức rất nhiều khóa huấn luyện để dạy cho yêu quái các kỹ năng. Những người như cậu không có bằng cấp không có kỹ năng rất khó tồn tại trong xã hội loài người. Vì bây giờ áp lực của yêu quái cũng rất lớn, không có tiền thì không mua được nhà, không mua được xe cũng không lấy được vợ.”


Tiêu Chước đang ăn bánh quy, nghe anh ta nói, cậu giật mình: “Khổ như vậy?”


“Ừm.” Chúc Dư chua chát nói: “Vậy nên muốn cưới một người vợ thì phải kiếm thật nhiều tiền.”


*


Lúc bọn họ về đến Cục quản yêu trời đã hửng sáng, tòa nhà cao chót vót tráng lệ của Cục quản yêu được bao phủ trong vầng sáng của ánh bình minh.


Có rất nhiều yêu quái trong văn phòng ở tầng một và một hàng dài yêu quái đang xếp ở ngoài cửa sổ. Xã hội hiện đại rất bao dung, cách ăn mặc kỳ lạ của Tiêu Chước tuy không thu hút sự chú ý của mọi người, nhưng gương mặt của cậu lại khiến rất nhiều yêu quái không nhịn được liếc nhìn thêm vài lần.


Tiêu Chước nhìn về phía phòng làm việc, phát hiện nơi này có cả hổ và dê, nhưng lại có thể chung sống hòa bình với nhau.


Trịnh Kình có vẻ rất vội nên giao Tiêu Chước cho Chúc Dư rồi vội vàng áp giải Chư Hoài vào thang máy.


Trước tiên Chúc Dư đưa Tiêu Chước đi làm chứng minh thư, nhưng đột nhiên anh ta lại nhận được cuộc gọi nói rằng có tài liệu cần gấp bị thất lạc, không còn cách nào khách anh ta chỉ có thể bảo Tiêu Chước chờ, anh ta đi rồi sẽ quay trở lại ngay.


Xã hội hiện đại mọi thứ đều đã thay đổi, Tiêu Chước thấy tất cả đều mới mẻ, sau khi Chúc Dư đi, cậu đi dạo xung quanh.


Lúc đi dạo vô ý đụng phải một người đàn ông trung niên béo ục ịch.


Tiêu Chước chưa kịp xin lỗi, tên bụng phệ kia đã chửi ầm lên: “Mới từ quê lên à? Mù à? Không nhìn thấy ông nội của mày đang đi à.”


Ông ta đã để ý tới Tiêu Chước từ lâu, trông cậu như vừa bước đến nơi này, chắc hẳn cũng chẳng có chỗ dựa. Hơn nữa, ông ta cũng không cảm nhận được yêu khí quanh cậu, cho nên ông ta cho rằng cậu chỉ là một con yêu quái nhỏ mới từ núi ra, mới mặc sức làm càn.


Tiêu Chước nhìn chằm chằm tên mập đó: “Xin lỗi.”


“Xin lỗi cái đít, mày là cái thá gì, có biết tao là ai không? Giám đốc Tập đoàn Vinh Thành là cậu tao…”


Tiêu Chước không cho ông ta cơ hội nói nhiều, nhanh chóng giải phóng sức mạnh đáng sợ của mình, tên mập kia lập tức thay đổi sắc mặt, ông ta cảm thấy như bị núi đè không thể không quỳ xuống để chống đỡ, tức khắc biến thành một con chuột đen.


Chúc Dư từ xa vội vàng chạy tới, anh ta không để ý tới con chuột, chỉ kinh ngạc nhìn Tiêu Chước rồi cung kính nói: “Ngài Bạch Trạch tỉnh rồi, mời cậu đi gặp ngài ấy.”


Chuyện này làm anh ta rất sửng sốt, ngài Bạch Trạch đã ngủ rất lâu rồi, đột nhiên tỉnh lại, vừa mở miệng đã nói muốn gặp Tiêu Chước. Người có thể khiến cho ngài Bạch dùng chữ “mời” chắc chắn có thân phận không tầm thường?


Tiêu Chước hơi ngẩn người – Bạch Trạch vẫn còn sống?


Cậu không hề do dự gật đầu, đi gặp Bạch Trạch. Trước khi nhấc chân lên, cậu nhìn xuống con chuột đang run rẩy trên mặt đất, rồi không thương tiếc giẫm lên nó bước đi.


Bây giờ thế giới đã thực sự thay đổi rồi, một con chuột yêu mà cũng dám kiêu ngạo trước mặt cậu như vậy.


Con chuột bị giẫm lên gào thét đau đớn nhưng không dám phản kháng, chỉ vội vàng lê nửa người sợ hãi lũi đi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom