- Tác giả
- Thanh Vân
- Thể loại
- Truyện ngắn
- Tình trạng
- Hoàn thành
- Lượt đọc
- 1,654
- Cập nhật
TÊN DU MỤC
Mặc dù hai chân đau nhức thêm vào việc ghê gớm mới xảy ra, hắn cũng vẫn huýt sáo, rảo bước trên con đường đất.
Bắt đầu bằng buổi sáng không có gì đặc biệt nhưng bây giờ mặt trời đã lên quá đỉnh đầu, thời vận của hắn đã thay đổi. Hắn cười nhẹ rồi chuyển chiếc áo khoác ngoài từ tay này sang tay kia. Nghĩ đến món đồ trong túi áo làm hắn sung sướng, nhưng lại không muốn nghĩ tới nửa giờ cuối đó, không muốn nghĩ về người đàn bà kia hay vết thương ở chân cũng như máu. Hắn ghét vũ lực và có tránh nếu có thể được. Đây là lần đầu tiên phải dùng đến nếu không kể đến việc giết con chó trong nhà kho vào một đêm nọ.
Hắn là một kẻ lang thang du mục. Đó là một lối sống thích hợp cho hắn nhất: đi bộ từ nơi này qua nơi kia, ngày này qua ngày khác, không cần nghĩ tới tương lai. Có khi ngừng tại một trạm xăng, hỏi mượn điện thoại. Cắm cúi bên cuốn sổ điện thoại cho đến khi có có chiếc xe ngừng lại để đổ xăng, Khi người bán hàng cặm cụi với khách hàng phía ngoài, hắn nhanh nhẹn mở chiếc máy tính tiền ra. Thường thì lúc nào cũng có tiền trong đó, không nhiều thì ít, hắn không lấy hết vì không muốn cho người bán hàng nghi ngờ, rồi để một ít tiền lẻ trên bàn trả tiền điện thoại mà hắn chẳng bao giờ gọi.
Trước khi đi, hắn dừng lại, ngáp vài cái rồi cảm ơn người bán hàng cho mượn điện thoại. Hắn ngạc nhiên vì với phương pháp đơn giản này lúc nào cũng đưa tới thành công. Thu hoạch nhỏ, nhanh chóng và không ai bị thương tích làm hắn hài lòng. Chìa khóa của sự thành công không bao giờ tham lam, mỗi lần một chút một, vừa đủ là được rồi.
Đôi khi hắn cũng làm việc. Dọc theo con đường lộ là những trang trại. Được cung cấp những bữa ăn ngon miệng đi lại cho việc cắt cỏ, làm lại hàng rào hay sơn lại nhà kho. Trong khi ngồi ăn trong bếp, hắn dò xét chung quanh để kiếm nơi khác giấu tiền. Các bà ở vùng quê đều có cùng một thói quen cất những món tiền nhỏ ở cùng một chỗ. Nếu phía trên chiếc lò nướng có những ngăn kê thì mười lần như một, thế nào người ta cũng tìm thấy những món tiền nhỏ giấu trong một chiếc bình trà cũ hay trong chiếc lọ đựng đường...
Việc xảy ra trong căn nhà cũ đó ngoài dự liệu. Hắn mong càng xa nơi này càng tốt. Quay lại phía sau nhìn thấy một chiếc xe đi tới, hắn dơ ngón tay lên ra hiệu xin đi quá giang.
Không phải đợi lâu, chiếc xe vận tải bóp còi ra hiệu rồi ngừng lại. Hắn trèo lên xe ngồi bên cạnh tài xế rồi ngỏ lời cám ơn. Viên tài xế hỏi:
- Muốn đi tới đâu?
- Càng xa càng tốt. - Hắn phải gào lên vì tiếng xe xen lẫn tiếng nhạc ầm vang cả một vùng.
Hắn nhận ra là người tài xế có vẻ nghi ngờ. Suốt con đường dài vắng vẻ chạy từ tỉnh này qua tỉnh kia chỉ có vài căn nhà hiu quạnh trơ trọi ở hai bạn đường. Nhìn bề ngoài, người ta không nghĩ hắn là một tên du thủ du thực. Râu ria cạo nhẵn, quần áo lành lặn, không mang theo đồ dùng ngoại trừ chiếc áo khoác ngoài và chiếc túi xách màu nâu. Hắn đã chuẩn bị sẵn một câu giải thích:
- Tôi là một bác sĩ. Cách đây không lâu tôi tìm ra là tôi mắc chứng tim mạch nhẹ. Vì vậy cần phải vận động và nghỉ ngơi, cách tốt nhất mà tôi chọn là đi bộ, không điện thoại và tạm xa bệnh nhân để tinh thần hoàn toàn thoải mái. Đây cũng là dịp tôi được thưởng thức khung cảnh thiên nhiên, thỉnh thoảng xin đi quá giang và nghỉ chân tại những nơi bình dân cho biết mùi đời.
Câu chuyện vừa nói làm hắn thích thú. Chưa từng nói ra lần thứ hai nhưng khi nói ra thật là trôi chảy.
- Anh đi du lịch như thế này thì gọn thật. - Người tài xế bình phẩm trong khi mắt liếc về phía chiếc áo ngoài đang để trên đùi hắn.
- Một chiếc dao cạo râu, ít bộ quần áo lót, một ít tiền lẻ và một cuốn sổ trương mục, thế là đủ. Cần gì hơn.
Sau đó họ im lặng, hắn cũng mong như vậy. Nhắm mắt lại làm bộ như ngủ. Biến có trong căn nhà cũ đó làm hắn run sợ không dám nghĩ tới những con đường đất gập ghềnh như muốn đánh thức những hình ảnh còn mới mẻ, làm nó hiện lên mồn một trong đôi mắt nhắm nghiền của hắn.
Hắn lê những bước chân thật chậm, đạp lên những chiếc lá khô trên con đường đất bụi bặm. Đó là một buổi sáng trong lành, bình yên, những đám mây trắng lơ lửng trên bầu trời xanh lơ, những làn gió nhẹ rì rào xuyên qua các cành cây ở hai bên đường.
Đi quanh một vòng, hắn tới một căn nhà cũ, xiêu vẹo. Căn nhà này nằm cách xa đường cái trông tựa như một bức tranh vẽ của đứa trẻ, chiếc cửa chính ở giữa, phía trên là hai cửa sổ. Đứng trước công, hắn ngàn ngai, tay đặt lên chiếc chốt. Sau khi đi bộ một đoạn đường thật dài, hắn mong một ly trà nóng hay có gì dằn bụng. một sáng đẹp trời như thế này, hắn cũng mong kiếm được một công việc vặt vãnh nào quanh đây để đổi lấy một bữa ăn.
Sau khi mở cánh cổng rồi bước tới hàng hiên. Gõ cửa nhưng không thấy có tiếng trả lời, hắn đi vòng về phía sau. Một người đàn bà to lớn đang treo quần áo lên một sợi dây bắt qua hai thân cây, lưng quay phía. Có thế đây đã phồng lên ở phía trên và phía dưới có sợi dây buộc chiếc khăn choàng trước người, hai ống tay áo vén cao trên khuỷu tay phô ra hai cánh tay phốp pháp, mái tóc nhiều màu bạc cuộn thành một búi to đỉnh đầu, bà ta đang phơi một tấm vải trải giường rộng lên dây.
Đang định cất tiếng thì bất chợt nhìn thấy cửa nhà bếp chỉ cách đó vài bước mo rông, còn người đàn bà vẫn quay lưng lại, hắn vội vàng chuồn vào bên trong. Với bước chân thật nhẹ, hắn băng qua nhà bếp rồi đi thẳng lên cầu thang.
Căn phòng đầu tiên là buồng ngủ. Từ cửa sổ căn buồng này nhìn xuống, hắn nhìn thấy người đàn bà đang cúi xuống giờ quần áo, trong miệng còn ngậm năm sáu chiếc kẹp. Nhanh như con mèo, hắn sục sao tủ quần áo, ngăn kéo bàn trang điểm rồi dưới gầm giường. Bất chợt hắn nhìn thấy một chiếc túi xách cũ màu nâu không khóa để trong góc phòng. Dốc ngược ra sàn nhà, những gì nhìn thấy làm cho tim hắn như ngừng đập. Năm sáu cuộn tiền được quấn bằng dây cao su lăn long lóc trước mắt. Bỏ vào túi quần một cuộn, còn bao nhiêu hắn dồn vào hai túi chiếc áo khoác ngoài.
Tiếng động phía ngoài làm hắn giật mình quay lại. Người đàn bà đang đứng ngay tại cửa. Nét mặt bà ta không có gì tỏ vẻ sợ hãi mà mang một dấu sát nhân. Bà ta chống cự điên cuồng khi hắn nhào tới, chắc chắn là để bảo vệ cho món tiên mà hắn đã lấy. Có lẽ đây là tiền tiết kiệm suốt đời của bà ta. Hắn cũng không ngờ đôi tay bà ta lại mạnh đến như thế.
Trong lúc hai người rời nhau một chút, bà ta vớ lấy chiếc bình to để trên bàn rồi ném thẳng vào hắn với cả sức lực. Nếu trúng thì hắn phải té xỉu những chiếc bình lại đập vào bức tường phía sau với một tiếng động kinh hồn và vỡ ra thành nghìn mảnh vụn bay tung tóe ra khắp. Hắn cảm thấy đau nhói ở chân, ngay phía trên mắt cá.
Sau đó, người đàn bà nhào tới hắn như con hổ cái, hai con mắt trên khuôn mặt to lớn bốc lửa. Cả thân hình to béo như muốn nghiền nát tấm thân gầy ốm của hắn. Vào phút này, hắn nghĩ là phải chống cự lại để cứu lấy cho chính đời sống của mình. Khi những ngón tay bám được chiếc cổ người đàn bà, hắn siết thật chặt, sâu vào từng ngấn mỡ. Thật chặt và thật sâu cho đến lúc người đàn bà này không còn cử động được nữa thì trận ẩu đả cũng chấm dứt.
Hắn không hoảng hốt. Vào buồng tắm chùi rửa sạch sẽ rồi đi xuống dưới nhà. Máu rỉ ra từ vết cắt trên chân làm thành một hàng trên sàn nhà bếp.
Ngồi bên chiếc bàn để xem lại vết thương, một miếng mảnh nhỏ của chiếc bình còn găm trong thịt. Nghiến răng lại, hắn dùng ngón tay cái và ngón trỏ kéo mảnh này ra. Một dòng máu đỏ ra làm ướt đẫm chiếc vớ đen. Hắn lấy ngón tay bịt chặt vết thương lại, máu bắt đầu bớt rỉ ra. Dù cho không đau đớn nhưng máu ra nhiều làm hắn lo ngại, phải mau rời khỏi nơi này càng nhanh càng tốt.
Khi khập khiễng băng qua chiếc sân, trên tay cầm chiếc túi xách màu nâu, nhìn thấy một chiếc xe đạp dựng bên tường. Định lấy chiếc xe làm phương tiện di chuyển như hắn thấy nguy hiểm, người nào đó sẽ nhận ra ngay, hơn nữa hắn lại cần phải đi khỏi vùng này thật xa, cần phải quá giang một chiếc xe hơi mới được. Tới một tỉnh nào đó, việc trước tiên là tìm một phòng trong một nhà trọ rồi đếm xem số tiền mới lấy được là bao nhiêu. Những cuộn tiền trong túi áo chắc là không ít, cả đời hắn chẳng bao giờ hắn có một món tiền lớn như vậy. Điều này làm hắn mỉm cười sung sướng. Trước mắt hắn là hắn phải làm gì với vết thương ở chân và cầm máu lại.
Những tấm vải trải giường treo trên soi dây đang nhảy múa dưới từng đợt gió. Một tấm bị xoắn lại rồi mắc vào những chiếc gai của một cụm hồng gần đó. Đó là một tấm vải giả nỉ, mong và đã bạc màu, dễ xé. Hắn gấp miếng vải lại rồi quấn chặt chung quanh vết thương và cảm thấy dễ chịu hơn. Kéo chiếc vớ cao lên để che kín tấm vải băng, hắn bắt đầu bước ra khỏi phạm vi căn nhà. Sau khi đi bộ gần hai dặm, hắn bắt đầu đưa ngón tay lên để xin đi nhờ xe và thật may mắn khi chiếc xe vận tải đậu lại cho quá giang.
Hắn khẽ lắc đầu, rồi mở mắt ra. Người tài liếc nhìn hắn:
- Có sao không, anh bạn? Mặt có vẻ hơi tái xanh đó.
- Không sao, không sao. Tôi khỏe mà. - Hắn hấp tấp trả lời. Điều cần là phải làm cho người tài xế này không có thắc mắc, nghi ngờ gì về hắn cà. Sờ lên ngực, hắn nói tiếp. - Sáng hôm nay đi bộ nhiều quá, trái tim già cỗi này hơi mệt một chút thôi.
Người tài xế đề nghị:
- Vậy thì anh nên nghỉ một chút ở tỉnh gần đây.
Hắn mệt mỏi trả lời:
- Vâng, tôi cũng nghĩ như vậy.
- Ra đi đã lâu chưa?
- Cũng gần một tháng rồi. Bây giờ là lúc phải trở về thôi. Cũng nhớ vợ và mấy đứa con.
- Nhà anh ở đâu vậy?
- Sydney.
- Chà, anh đi xa dữ.
- Cũng chẳng lâu la gì, tôi sẽ đáp xe lửa hay máy bay về. Chừng nào thì mình tới tỉnh kế vậy?
- Khoảng chừng nửa giờ nữa. Tôi sẽ đưa anh tới Sunshine Motel, ăn một bữa no rồi ngủ cho khỏe nhé. Motel này không sang trọng nhưng được cái sạch sẽ và rẻ.
Hắn uể oải trả lời oải trả lời
- Cám ơn anh bạn, tôi sẽ làm như vậy.
Hắn cảm thấy thật mệt mỏi và như kiệt sức. Có lẽ máu ra nhiều quá làm hắn đuối sức. Khi chiếc xe dừng lại, hắn đưa tay vào túi áo, người tài xế nhìn thấy vậy thì xua tay:
- Không lấy tiền của anh đâu, tôi cũng vui có bạn đồng hành.
Trước khi vào motel, hắn mua một chiếc va li nhỏ tuy không đẹp nhưng cũng không rẻ. Chiếc túi cũ và chiếc áo khoác ngoài được dồn vào trong chiếc va li này. Hắn không muốn bước vào motel mà không có hành lý.
Sau khi đã làm xong thủ tục thuê và có phòng, hắn khóa chặt cửa lại. Căn phòng không sang trọng nhưng có đầy đủ tiện nghi. Trong khi đổ những đồ vật trong túi áo khoác ngoài và trong chiếc túi cũ ra giường, tay hắn run lên.
Những cuộn tiền nằm lăn lóc trên giường đều là những tấm giấy hai mươi đồng. Han bắt đầu đếm. Hai ngàn, hai ngàn rưỡi, ba ngàn. Cả thảy là ba ngàn rưỡi đô la. Một món tiền lớn. Bây giờ hắn có cảm tưởng mình là một người khác, những vết thương đau nhói dưới chân làm một ý nghĩ bất chợt hiện lên trong đầu: hay là nghỉ ở đây vài ngày cho vết thương lành hẳn rồi mới tính. Bây giờ hắn có thể làm như vậy được vì đã có tiền. Mua sẵn thực phẩm, vài chai rượu, ít tờ tạp chí, như vậy hắn có thé hoàn toàn nghỉ dưỡng sức một thời gian. Han sẽ báo cho motel biết là không cần phải cho người tới làm phòng, sẽ nói mình là một nhà văn hay cái gì đó, cần được tuyệt đối yên lặng để làm việc, không muốn bị làm rộn.
Trời đã tối hắn khi hắn bước ra ngoài mua thực phẩm. Cửa hàng chính đã đóng cửa, nhưng hắn có thể mua đầy đủ các thứ cần thiết tại các cửa hàng nhỏ. Trên đường, hắn ghé một tiệm rượu mua hai chai Whisky. Cửa kính tại các cửa hàng trang hoàng đèn màu sặc sỡ làm hắn chợt nhận ra là ngày lễ Giáng Sinh đã sắp tới. Thật ra đối với hắn thì ngày nào cũng như ngày nào thôi. Han cũng không còn nhớ lần cuối cùng ăn mừng Giáng Sinh là lúc nào vì lần lúc đó hắn còn rất nhỏ, ngoại trừ ngày "ăn mừng đó vào vài năm trước (có thể gọi là ăn mừng)". Hắn nghiến răng lại khi nghĩ tới kỷ niệm này.
Về tới phòng vì quá mệt nên hắn chẳng thiết ăn mà chỉ uống hai ly rượu rồi còn buồn ngủ kéo đến thật mau. Sáng sớm hôm sau khi tỉnh dậy, cổ họng cháy bỏng vì khát. Phòng không có máy lạnh, mặc dù cửa sổ mở mà cơ thể hắn nóng như lò lửa. Cái nóng chuyền xuyên qua suốt cơ thể, nhất là nơi chiếc chân. Mở đèn lên xem lại vết thương. Cả chiếc băng vẫn được chiếc vớ kéo cao lên che kín.
Kéo chiếc vó xuống, hắn chỉ thấy một vệt máu thấm qua tám vài băng và đã khô. Han định mở tấm vải ra để quan sát vết thương nhưng lại sợ vết thương chảy máu nên quyết định cứ để như vậy. Cơn buồn ngủ lại kéo tới và chẳng biết bao lâu một cô gái tớ gõ cửa làm phòng, hắn thức dậy nói cho cô ta đi khỏi. Trong thâm tâm hắn muốn có một ly cà phê nóng và có gì ăn sáng nhưng hắn không ngồi dậy được. Bây giờ hắn ao ước có người nào đó ngồi bên cạnh, chăm sóc cho hắn, kỳ cọ thân thể với nước lạnh, nhất là để một bịch đá lên vết thương. Hắn lo ngại là vết thương bị nhiễm trùng.
Chỉ có khi đi vào nhà vệ sinh là lúc hắn khỏi giường, mỗi lần như vậy là hắn uống rất nhiều nước. Người một lò lua, dẫu cho uống bao nhiêu nước vẫn không làm cho cơ thể nguội lại được. Rồi hắn quên dần thời gian. Cơn nóng sốt làm hắn mê sảng và nằm mơ thật nhiều, phần lớn là những cơn ác mộng. Có lần hắn nghĩ là đang nghe tiếng chuông ngân vang rồi tự hỏi có phải hôm nay là ngày Giáng Sinh không. Rồi hắn lại liên tưởng tới việc "ăn mừng" vào một buổi tối vài năm trước đây. Han bắt đầu nghĩ tới buổi đó, tâm hồn rộn rã và đau nhói.
Vào một buổi chiều tối đêm Giáng Sinh, hắn bước vào một ngôi làng nhỏ kia, lòng nặng trĩu. Qua những cánh cửa sổ của những căn nhà ở hai bên đường, hắn hắn nhìn thấy những cây thông trang hoàng với những ngọn đèn màu sặc sỡ. Những tiếng cười trẻ con vọng bên tai cùng mùi thơm của bánh ngọt và gà quay bay quyện trong làn gió chiều. Điều khao khát thầm kín trong lòng hắn bùng dậy, không phải chỉ là những món ăn trong lễ mà là một thành viên trong một gia đình đang cùng chia nhau thức ăn trong ngày lễ trọng đại này. Điều mong ước này đã khơi lại dĩ vãng ngày mà đã từ lâu lắm hắn không được hưởng, kể từ hồi mới được bốn năm tuổi gì đó.
Hắn bước dọc theo con đường chính cho tới căn nhà cuối cùng. Căn nhà này kiến trúc bằng những hòn đá to lớn màu đen. Xa hơn nữa là ngôi nhà thờ và nghĩa địa. Qua khung cửa sổ, hắn thấy một người đàn ông ngồi bên chiếc đàn dương cầm, đứng chung quanh là một đám trẻ nhỏ đang hát:
"Đêm Thánh vô cùng
Giây phút tưng bừng
Đất với trời se chữ Đồng
Đêm nay Chúa con thần thánh tôn thờ
Canh khuya giáng sinh trong chốn hang lừa
Ơn châu báu không bờ bến
Biết tìm kiếm của chi đền?"
Tiếng hát của bầy trẻ cao vút lan vào vùng tĩnh lặng của không gian khiến cho cổ họng hắn tắc nghẹn lại. Hắn nhủ thầm: Chỉ là lừa bịp". Quyết định sẽ đi vào lối cửa sau, chắc là trong đêm này chẳng ai nỡ từ chối cho hắn thực phẩm cả, đêm Thánh mà.
Han cúi đầu thật thấp đi qua khung cửa sổ đang vọng ra bài Thánh ca, rồi đi góc tường có những viên đá to lớn làm tường. Phòng ăn ở phía này. Qua cánh cửa sổ, hắn thấy chiếc bàn trên đó để muỗng nĩa sáng choang cùng những chiếc bát lớn đựng các loại hạt và nho khô. Ngoài ra còn ba bốn chiếc nồi đun hơi để quanh bàn, những quả bong bóng lơ lửng trên trần nhà.
Một người đàn bà hối hả bưng trong bếp ra một chiếc đĩa lớn, bà ta đeo một tấm vải che trước chiếc áo đẹp. Trong vùng ánh sáng của căn phòng, hắn thấy những giọt mồ hôi đọng trên gương mặt, có lẽ cái nóng của nhà bếp làm bà ta đó mồ hôi.
Một con gà tây nướng béo ngây năm trên chiếc đĩa, mà chiếc đĩa đó lại để ngay tại góc bàn gần cửa sổ. Mũi hắn co giựt liên hồi khi mùi thơm từ con gà bốc lên rồi tỏa bay ra bên ngoài.
Người đàn bà tháo tấm vải che trước ngực ra rồi đi ra phòng ngoài. Chắc là bà ta ra gọi bầy trẻ vào ăn.
Không một phút nghỉ ngơi, hắn nhảy qua chiếc cửa sổ vào căn phòng, tóm vội con gà nóng bằng hai tay. Từ trong góc phòng, hắn tưởng tượng ra nét mặt mọi người ngỡ ngàng nhu thê nào khi thây con gà tây đã biến mất, chỉ còn lại chiếc đĩa không trơ trọi. Trận cười làm hắn không thể chạy nhanh ra khỏi phòng được. Hắn tự nhủ là phải chạy thật nhanh, mọi người sẽ đuổi sát theo hắn bây giờ.
Bóng ngôi giáo đường ở trước mặt, xa hơn nữa là nghĩa địa. Bây giờ phải trốn tại một chỗ nào đó. Khi mới ôm con gà tây trong hai tay, hắn không cảm thấy gì cả, nhưng bây giờ mỗi bước chạy thì con gà lại nóng hơn. Những ngón tay như tê dại vì nóng. Han ném con gà từ tay này qua tay kia trong khi chạy. Tuy chưa quá khuya nhưng trên trời những đám mây đang tụ lại đe dọa cho một trận bão làm vạn vật tối đen. Vùng nghĩa địa cũ kỹ này đầy những nơi có thể ẩn náu được. Hắn chọn gốc xa nhất ngồi bên một ngôi mộ rồi bắt đầu xe con gà ra. Đây là một bữa ăn ngon nhất mà từ lâu lắm hắn mới được thưởng thức. Suốt ngày hôm nay không có gì vào bụng, hôm qua thì chỉ có một chút thôi. Từng dòng nước cốt gà chảy dọc theo kē tay, dọc xuống cằm rồi rớt xuống áo. Đôi ba lần hắn nghe người xôn xao vọng lại, nhưng lại tự nhủ là ngồi ở chỗ này thì thật an toàn.
Những đám mây tan dần, mảnh trăng lưỡi liềm cùng những ngôi sao hiện dần lên bầu trời. Chúng lấp lánh như thể muốn chia sẻ cùng hắn trò chơi
nay. Thật là điên khùng, điên khùng.
Han ăn mãi cho tới khi không còn ăn được nữa. Nếu có mảnh giấy báo hắn sẽ gói phần còn lại để dành đến ngày mai. Mà vào đêm Giáng Sinh này con cho, con mèo cũng phải được đối xử tử tế chứ. Hắn vung tay ném những miếng gà ăn dở ra bốn phía rồi ung dung bước ra con đường cái, vừa đi vừa cười ngặt nghẽo làm mọi người tưởng hắn say rượu.
Mỗi khi nghĩ đến chuyện đêm hôm đó hắn thường chật lưỡi, nhưng hôm nay nằm nghĩ lại hắn cười yếu ớt, một dòng nước mắt chảy dài xuống, thương hại cho chính bản thân mình. Hắn ngủ thiếp đi...
Rồi hắn nghe thấy, hay nằm mơ nghe thấy, có tiếng gõ cửa, sau đó trong cơn nửa tỉnh nửa mê, hắn thấy mình bị khiêng ra khỏi giường và được mang đi tới một nơi nào đó. Có những tiếng nói xa lạ, những bàn tay đụng chạm vào người và có mùi mạnh của chất sát trùng nữa. Trong cơn mê loạn, hắn cũng mờ mờ hiểu là đang ở trong bệnh viện, nhưng có thể quá yếu để có thể nhận được những gì đang xảy ra chung quanh.
Một buổi sáng kia, hắn tỉnh lại và cảm thấy khá hơn nhiều. Cơn nóng trong có thể đã dịu lại, chiếc bao tử báo cho biết là đang cần thức ăn. Dù cho cơn nóng sốt đã qua đi những những ác mộng vẫn không buông dời hắn. Và cơn ác mộng ghê gớm nhất bắt đầu.
Cánh cửa bật mò, một người mặc áo trắng như là một y sĩ bước vào, ông ta ngồi ngay xuống chiếc ghế đặt ngay bên giường:
- Anh bị bệnh, chiếc chân bị nhiễm trùng. Giọng nói ông ta đều đều và lạnh lẽo. - Những nguy hiểm đã qua. Bây giờ thì anh có thể gặp mấy
người khách tới thăm được rồi.
- Khách tới thăm? - Hắn yếu ớt hỏi lại. Thật buồn cười. Bộ người đàn ông này nghĩ là hắn có nhiều bạn hay thân quyên tói thäm hay sao. Họ có
mang hoa theo không đây?
Vẫn với giọng lạnh lùng, viên y sī trả lời:
- Đúng vậy, có hai người khách đợi anh hai bữa nay, hôm nay anh đā khỏe nên có thể gặp họ được ro1
- Hai người? Mà họ là ai vậy?
- Hai người cảnh sát, họ muốn hỏi anh về cái chết của một người đàn bà. Bà này sống ở một làng cách đây khoảng bốn mươi dặm, trong làng ai cũng biết bà ta. Tôi đâu bà ấy cũng đi bằng xe đạp và mang theo chiếc túi màu nâu. Chiee tui này tìm thấy trong phòng của anh.
Hắn nhắm mắt lại một lát, khi mở mắt ra hắn thấy nét mặt viên y sĩ như có một một làn sương che phủ:
- Còn nữa, miếng vải anh bằng chọn phù hợp với mảnh vải bị xé treo trên dây phơi tại nhà bà ta, những vệt máu để lại trên lầu, cầu thang và sàn nhà bếp cũng phù hợp với máu của anh. Bây giờ anh đã khỏe rồi, để tôi ra gọi họ vào gặp anh nhé.
Mặc dù hai chân đau nhức thêm vào việc ghê gớm mới xảy ra, hắn cũng vẫn huýt sáo, rảo bước trên con đường đất.
Bắt đầu bằng buổi sáng không có gì đặc biệt nhưng bây giờ mặt trời đã lên quá đỉnh đầu, thời vận của hắn đã thay đổi. Hắn cười nhẹ rồi chuyển chiếc áo khoác ngoài từ tay này sang tay kia. Nghĩ đến món đồ trong túi áo làm hắn sung sướng, nhưng lại không muốn nghĩ tới nửa giờ cuối đó, không muốn nghĩ về người đàn bà kia hay vết thương ở chân cũng như máu. Hắn ghét vũ lực và có tránh nếu có thể được. Đây là lần đầu tiên phải dùng đến nếu không kể đến việc giết con chó trong nhà kho vào một đêm nọ.
Hắn là một kẻ lang thang du mục. Đó là một lối sống thích hợp cho hắn nhất: đi bộ từ nơi này qua nơi kia, ngày này qua ngày khác, không cần nghĩ tới tương lai. Có khi ngừng tại một trạm xăng, hỏi mượn điện thoại. Cắm cúi bên cuốn sổ điện thoại cho đến khi có có chiếc xe ngừng lại để đổ xăng, Khi người bán hàng cặm cụi với khách hàng phía ngoài, hắn nhanh nhẹn mở chiếc máy tính tiền ra. Thường thì lúc nào cũng có tiền trong đó, không nhiều thì ít, hắn không lấy hết vì không muốn cho người bán hàng nghi ngờ, rồi để một ít tiền lẻ trên bàn trả tiền điện thoại mà hắn chẳng bao giờ gọi.
Trước khi đi, hắn dừng lại, ngáp vài cái rồi cảm ơn người bán hàng cho mượn điện thoại. Hắn ngạc nhiên vì với phương pháp đơn giản này lúc nào cũng đưa tới thành công. Thu hoạch nhỏ, nhanh chóng và không ai bị thương tích làm hắn hài lòng. Chìa khóa của sự thành công không bao giờ tham lam, mỗi lần một chút một, vừa đủ là được rồi.
Đôi khi hắn cũng làm việc. Dọc theo con đường lộ là những trang trại. Được cung cấp những bữa ăn ngon miệng đi lại cho việc cắt cỏ, làm lại hàng rào hay sơn lại nhà kho. Trong khi ngồi ăn trong bếp, hắn dò xét chung quanh để kiếm nơi khác giấu tiền. Các bà ở vùng quê đều có cùng một thói quen cất những món tiền nhỏ ở cùng một chỗ. Nếu phía trên chiếc lò nướng có những ngăn kê thì mười lần như một, thế nào người ta cũng tìm thấy những món tiền nhỏ giấu trong một chiếc bình trà cũ hay trong chiếc lọ đựng đường...
Việc xảy ra trong căn nhà cũ đó ngoài dự liệu. Hắn mong càng xa nơi này càng tốt. Quay lại phía sau nhìn thấy một chiếc xe đi tới, hắn dơ ngón tay lên ra hiệu xin đi quá giang.
Không phải đợi lâu, chiếc xe vận tải bóp còi ra hiệu rồi ngừng lại. Hắn trèo lên xe ngồi bên cạnh tài xế rồi ngỏ lời cám ơn. Viên tài xế hỏi:
- Muốn đi tới đâu?
- Càng xa càng tốt. - Hắn phải gào lên vì tiếng xe xen lẫn tiếng nhạc ầm vang cả một vùng.
Hắn nhận ra là người tài xế có vẻ nghi ngờ. Suốt con đường dài vắng vẻ chạy từ tỉnh này qua tỉnh kia chỉ có vài căn nhà hiu quạnh trơ trọi ở hai bạn đường. Nhìn bề ngoài, người ta không nghĩ hắn là một tên du thủ du thực. Râu ria cạo nhẵn, quần áo lành lặn, không mang theo đồ dùng ngoại trừ chiếc áo khoác ngoài và chiếc túi xách màu nâu. Hắn đã chuẩn bị sẵn một câu giải thích:
- Tôi là một bác sĩ. Cách đây không lâu tôi tìm ra là tôi mắc chứng tim mạch nhẹ. Vì vậy cần phải vận động và nghỉ ngơi, cách tốt nhất mà tôi chọn là đi bộ, không điện thoại và tạm xa bệnh nhân để tinh thần hoàn toàn thoải mái. Đây cũng là dịp tôi được thưởng thức khung cảnh thiên nhiên, thỉnh thoảng xin đi quá giang và nghỉ chân tại những nơi bình dân cho biết mùi đời.
Câu chuyện vừa nói làm hắn thích thú. Chưa từng nói ra lần thứ hai nhưng khi nói ra thật là trôi chảy.
- Anh đi du lịch như thế này thì gọn thật. - Người tài xế bình phẩm trong khi mắt liếc về phía chiếc áo ngoài đang để trên đùi hắn.
- Một chiếc dao cạo râu, ít bộ quần áo lót, một ít tiền lẻ và một cuốn sổ trương mục, thế là đủ. Cần gì hơn.
Sau đó họ im lặng, hắn cũng mong như vậy. Nhắm mắt lại làm bộ như ngủ. Biến có trong căn nhà cũ đó làm hắn run sợ không dám nghĩ tới những con đường đất gập ghềnh như muốn đánh thức những hình ảnh còn mới mẻ, làm nó hiện lên mồn một trong đôi mắt nhắm nghiền của hắn.
Hắn lê những bước chân thật chậm, đạp lên những chiếc lá khô trên con đường đất bụi bặm. Đó là một buổi sáng trong lành, bình yên, những đám mây trắng lơ lửng trên bầu trời xanh lơ, những làn gió nhẹ rì rào xuyên qua các cành cây ở hai bên đường.
Đi quanh một vòng, hắn tới một căn nhà cũ, xiêu vẹo. Căn nhà này nằm cách xa đường cái trông tựa như một bức tranh vẽ của đứa trẻ, chiếc cửa chính ở giữa, phía trên là hai cửa sổ. Đứng trước công, hắn ngàn ngai, tay đặt lên chiếc chốt. Sau khi đi bộ một đoạn đường thật dài, hắn mong một ly trà nóng hay có gì dằn bụng. một sáng đẹp trời như thế này, hắn cũng mong kiếm được một công việc vặt vãnh nào quanh đây để đổi lấy một bữa ăn.
Sau khi mở cánh cổng rồi bước tới hàng hiên. Gõ cửa nhưng không thấy có tiếng trả lời, hắn đi vòng về phía sau. Một người đàn bà to lớn đang treo quần áo lên một sợi dây bắt qua hai thân cây, lưng quay phía. Có thế đây đã phồng lên ở phía trên và phía dưới có sợi dây buộc chiếc khăn choàng trước người, hai ống tay áo vén cao trên khuỷu tay phô ra hai cánh tay phốp pháp, mái tóc nhiều màu bạc cuộn thành một búi to đỉnh đầu, bà ta đang phơi một tấm vải trải giường rộng lên dây.
Đang định cất tiếng thì bất chợt nhìn thấy cửa nhà bếp chỉ cách đó vài bước mo rông, còn người đàn bà vẫn quay lưng lại, hắn vội vàng chuồn vào bên trong. Với bước chân thật nhẹ, hắn băng qua nhà bếp rồi đi thẳng lên cầu thang.
Căn phòng đầu tiên là buồng ngủ. Từ cửa sổ căn buồng này nhìn xuống, hắn nhìn thấy người đàn bà đang cúi xuống giờ quần áo, trong miệng còn ngậm năm sáu chiếc kẹp. Nhanh như con mèo, hắn sục sao tủ quần áo, ngăn kéo bàn trang điểm rồi dưới gầm giường. Bất chợt hắn nhìn thấy một chiếc túi xách cũ màu nâu không khóa để trong góc phòng. Dốc ngược ra sàn nhà, những gì nhìn thấy làm cho tim hắn như ngừng đập. Năm sáu cuộn tiền được quấn bằng dây cao su lăn long lóc trước mắt. Bỏ vào túi quần một cuộn, còn bao nhiêu hắn dồn vào hai túi chiếc áo khoác ngoài.
Tiếng động phía ngoài làm hắn giật mình quay lại. Người đàn bà đang đứng ngay tại cửa. Nét mặt bà ta không có gì tỏ vẻ sợ hãi mà mang một dấu sát nhân. Bà ta chống cự điên cuồng khi hắn nhào tới, chắc chắn là để bảo vệ cho món tiên mà hắn đã lấy. Có lẽ đây là tiền tiết kiệm suốt đời của bà ta. Hắn cũng không ngờ đôi tay bà ta lại mạnh đến như thế.
Trong lúc hai người rời nhau một chút, bà ta vớ lấy chiếc bình to để trên bàn rồi ném thẳng vào hắn với cả sức lực. Nếu trúng thì hắn phải té xỉu những chiếc bình lại đập vào bức tường phía sau với một tiếng động kinh hồn và vỡ ra thành nghìn mảnh vụn bay tung tóe ra khắp. Hắn cảm thấy đau nhói ở chân, ngay phía trên mắt cá.
Sau đó, người đàn bà nhào tới hắn như con hổ cái, hai con mắt trên khuôn mặt to lớn bốc lửa. Cả thân hình to béo như muốn nghiền nát tấm thân gầy ốm của hắn. Vào phút này, hắn nghĩ là phải chống cự lại để cứu lấy cho chính đời sống của mình. Khi những ngón tay bám được chiếc cổ người đàn bà, hắn siết thật chặt, sâu vào từng ngấn mỡ. Thật chặt và thật sâu cho đến lúc người đàn bà này không còn cử động được nữa thì trận ẩu đả cũng chấm dứt.
Hắn không hoảng hốt. Vào buồng tắm chùi rửa sạch sẽ rồi đi xuống dưới nhà. Máu rỉ ra từ vết cắt trên chân làm thành một hàng trên sàn nhà bếp.
Ngồi bên chiếc bàn để xem lại vết thương, một miếng mảnh nhỏ của chiếc bình còn găm trong thịt. Nghiến răng lại, hắn dùng ngón tay cái và ngón trỏ kéo mảnh này ra. Một dòng máu đỏ ra làm ướt đẫm chiếc vớ đen. Hắn lấy ngón tay bịt chặt vết thương lại, máu bắt đầu bớt rỉ ra. Dù cho không đau đớn nhưng máu ra nhiều làm hắn lo ngại, phải mau rời khỏi nơi này càng nhanh càng tốt.
Khi khập khiễng băng qua chiếc sân, trên tay cầm chiếc túi xách màu nâu, nhìn thấy một chiếc xe đạp dựng bên tường. Định lấy chiếc xe làm phương tiện di chuyển như hắn thấy nguy hiểm, người nào đó sẽ nhận ra ngay, hơn nữa hắn lại cần phải đi khỏi vùng này thật xa, cần phải quá giang một chiếc xe hơi mới được. Tới một tỉnh nào đó, việc trước tiên là tìm một phòng trong một nhà trọ rồi đếm xem số tiền mới lấy được là bao nhiêu. Những cuộn tiền trong túi áo chắc là không ít, cả đời hắn chẳng bao giờ hắn có một món tiền lớn như vậy. Điều này làm hắn mỉm cười sung sướng. Trước mắt hắn là hắn phải làm gì với vết thương ở chân và cầm máu lại.
Những tấm vải trải giường treo trên soi dây đang nhảy múa dưới từng đợt gió. Một tấm bị xoắn lại rồi mắc vào những chiếc gai của một cụm hồng gần đó. Đó là một tấm vải giả nỉ, mong và đã bạc màu, dễ xé. Hắn gấp miếng vải lại rồi quấn chặt chung quanh vết thương và cảm thấy dễ chịu hơn. Kéo chiếc vớ cao lên để che kín tấm vải băng, hắn bắt đầu bước ra khỏi phạm vi căn nhà. Sau khi đi bộ gần hai dặm, hắn bắt đầu đưa ngón tay lên để xin đi nhờ xe và thật may mắn khi chiếc xe vận tải đậu lại cho quá giang.
Hắn khẽ lắc đầu, rồi mở mắt ra. Người tài liếc nhìn hắn:
- Có sao không, anh bạn? Mặt có vẻ hơi tái xanh đó.
- Không sao, không sao. Tôi khỏe mà. - Hắn hấp tấp trả lời. Điều cần là phải làm cho người tài xế này không có thắc mắc, nghi ngờ gì về hắn cà. Sờ lên ngực, hắn nói tiếp. - Sáng hôm nay đi bộ nhiều quá, trái tim già cỗi này hơi mệt một chút thôi.
Người tài xế đề nghị:
- Vậy thì anh nên nghỉ một chút ở tỉnh gần đây.
Hắn mệt mỏi trả lời:
- Vâng, tôi cũng nghĩ như vậy.
- Ra đi đã lâu chưa?
- Cũng gần một tháng rồi. Bây giờ là lúc phải trở về thôi. Cũng nhớ vợ và mấy đứa con.
- Nhà anh ở đâu vậy?
- Sydney.
- Chà, anh đi xa dữ.
- Cũng chẳng lâu la gì, tôi sẽ đáp xe lửa hay máy bay về. Chừng nào thì mình tới tỉnh kế vậy?
- Khoảng chừng nửa giờ nữa. Tôi sẽ đưa anh tới Sunshine Motel, ăn một bữa no rồi ngủ cho khỏe nhé. Motel này không sang trọng nhưng được cái sạch sẽ và rẻ.
Hắn uể oải trả lời oải trả lời
- Cám ơn anh bạn, tôi sẽ làm như vậy.
Hắn cảm thấy thật mệt mỏi và như kiệt sức. Có lẽ máu ra nhiều quá làm hắn đuối sức. Khi chiếc xe dừng lại, hắn đưa tay vào túi áo, người tài xế nhìn thấy vậy thì xua tay:
- Không lấy tiền của anh đâu, tôi cũng vui có bạn đồng hành.
Trước khi vào motel, hắn mua một chiếc va li nhỏ tuy không đẹp nhưng cũng không rẻ. Chiếc túi cũ và chiếc áo khoác ngoài được dồn vào trong chiếc va li này. Hắn không muốn bước vào motel mà không có hành lý.
Sau khi đã làm xong thủ tục thuê và có phòng, hắn khóa chặt cửa lại. Căn phòng không sang trọng nhưng có đầy đủ tiện nghi. Trong khi đổ những đồ vật trong túi áo khoác ngoài và trong chiếc túi cũ ra giường, tay hắn run lên.
Những cuộn tiền nằm lăn lóc trên giường đều là những tấm giấy hai mươi đồng. Han bắt đầu đếm. Hai ngàn, hai ngàn rưỡi, ba ngàn. Cả thảy là ba ngàn rưỡi đô la. Một món tiền lớn. Bây giờ hắn có cảm tưởng mình là một người khác, những vết thương đau nhói dưới chân làm một ý nghĩ bất chợt hiện lên trong đầu: hay là nghỉ ở đây vài ngày cho vết thương lành hẳn rồi mới tính. Bây giờ hắn có thể làm như vậy được vì đã có tiền. Mua sẵn thực phẩm, vài chai rượu, ít tờ tạp chí, như vậy hắn có thé hoàn toàn nghỉ dưỡng sức một thời gian. Han sẽ báo cho motel biết là không cần phải cho người tới làm phòng, sẽ nói mình là một nhà văn hay cái gì đó, cần được tuyệt đối yên lặng để làm việc, không muốn bị làm rộn.
Trời đã tối hắn khi hắn bước ra ngoài mua thực phẩm. Cửa hàng chính đã đóng cửa, nhưng hắn có thể mua đầy đủ các thứ cần thiết tại các cửa hàng nhỏ. Trên đường, hắn ghé một tiệm rượu mua hai chai Whisky. Cửa kính tại các cửa hàng trang hoàng đèn màu sặc sỡ làm hắn chợt nhận ra là ngày lễ Giáng Sinh đã sắp tới. Thật ra đối với hắn thì ngày nào cũng như ngày nào thôi. Han cũng không còn nhớ lần cuối cùng ăn mừng Giáng Sinh là lúc nào vì lần lúc đó hắn còn rất nhỏ, ngoại trừ ngày "ăn mừng đó vào vài năm trước (có thể gọi là ăn mừng)". Hắn nghiến răng lại khi nghĩ tới kỷ niệm này.
Về tới phòng vì quá mệt nên hắn chẳng thiết ăn mà chỉ uống hai ly rượu rồi còn buồn ngủ kéo đến thật mau. Sáng sớm hôm sau khi tỉnh dậy, cổ họng cháy bỏng vì khát. Phòng không có máy lạnh, mặc dù cửa sổ mở mà cơ thể hắn nóng như lò lửa. Cái nóng chuyền xuyên qua suốt cơ thể, nhất là nơi chiếc chân. Mở đèn lên xem lại vết thương. Cả chiếc băng vẫn được chiếc vớ kéo cao lên che kín.
Kéo chiếc vó xuống, hắn chỉ thấy một vệt máu thấm qua tám vài băng và đã khô. Han định mở tấm vải ra để quan sát vết thương nhưng lại sợ vết thương chảy máu nên quyết định cứ để như vậy. Cơn buồn ngủ lại kéo tới và chẳng biết bao lâu một cô gái tớ gõ cửa làm phòng, hắn thức dậy nói cho cô ta đi khỏi. Trong thâm tâm hắn muốn có một ly cà phê nóng và có gì ăn sáng nhưng hắn không ngồi dậy được. Bây giờ hắn ao ước có người nào đó ngồi bên cạnh, chăm sóc cho hắn, kỳ cọ thân thể với nước lạnh, nhất là để một bịch đá lên vết thương. Hắn lo ngại là vết thương bị nhiễm trùng.
Chỉ có khi đi vào nhà vệ sinh là lúc hắn khỏi giường, mỗi lần như vậy là hắn uống rất nhiều nước. Người một lò lua, dẫu cho uống bao nhiêu nước vẫn không làm cho cơ thể nguội lại được. Rồi hắn quên dần thời gian. Cơn nóng sốt làm hắn mê sảng và nằm mơ thật nhiều, phần lớn là những cơn ác mộng. Có lần hắn nghĩ là đang nghe tiếng chuông ngân vang rồi tự hỏi có phải hôm nay là ngày Giáng Sinh không. Rồi hắn lại liên tưởng tới việc "ăn mừng" vào một buổi tối vài năm trước đây. Han bắt đầu nghĩ tới buổi đó, tâm hồn rộn rã và đau nhói.
Vào một buổi chiều tối đêm Giáng Sinh, hắn bước vào một ngôi làng nhỏ kia, lòng nặng trĩu. Qua những cánh cửa sổ của những căn nhà ở hai bên đường, hắn hắn nhìn thấy những cây thông trang hoàng với những ngọn đèn màu sặc sỡ. Những tiếng cười trẻ con vọng bên tai cùng mùi thơm của bánh ngọt và gà quay bay quyện trong làn gió chiều. Điều khao khát thầm kín trong lòng hắn bùng dậy, không phải chỉ là những món ăn trong lễ mà là một thành viên trong một gia đình đang cùng chia nhau thức ăn trong ngày lễ trọng đại này. Điều mong ước này đã khơi lại dĩ vãng ngày mà đã từ lâu lắm hắn không được hưởng, kể từ hồi mới được bốn năm tuổi gì đó.
Hắn bước dọc theo con đường chính cho tới căn nhà cuối cùng. Căn nhà này kiến trúc bằng những hòn đá to lớn màu đen. Xa hơn nữa là ngôi nhà thờ và nghĩa địa. Qua khung cửa sổ, hắn thấy một người đàn ông ngồi bên chiếc đàn dương cầm, đứng chung quanh là một đám trẻ nhỏ đang hát:
"Đêm Thánh vô cùng
Giây phút tưng bừng
Đất với trời se chữ Đồng
Đêm nay Chúa con thần thánh tôn thờ
Canh khuya giáng sinh trong chốn hang lừa
Ơn châu báu không bờ bến
Biết tìm kiếm của chi đền?"
Tiếng hát của bầy trẻ cao vút lan vào vùng tĩnh lặng của không gian khiến cho cổ họng hắn tắc nghẹn lại. Hắn nhủ thầm: Chỉ là lừa bịp". Quyết định sẽ đi vào lối cửa sau, chắc là trong đêm này chẳng ai nỡ từ chối cho hắn thực phẩm cả, đêm Thánh mà.
Han cúi đầu thật thấp đi qua khung cửa sổ đang vọng ra bài Thánh ca, rồi đi góc tường có những viên đá to lớn làm tường. Phòng ăn ở phía này. Qua cánh cửa sổ, hắn thấy chiếc bàn trên đó để muỗng nĩa sáng choang cùng những chiếc bát lớn đựng các loại hạt và nho khô. Ngoài ra còn ba bốn chiếc nồi đun hơi để quanh bàn, những quả bong bóng lơ lửng trên trần nhà.
Một người đàn bà hối hả bưng trong bếp ra một chiếc đĩa lớn, bà ta đeo một tấm vải che trước chiếc áo đẹp. Trong vùng ánh sáng của căn phòng, hắn thấy những giọt mồ hôi đọng trên gương mặt, có lẽ cái nóng của nhà bếp làm bà ta đó mồ hôi.
Một con gà tây nướng béo ngây năm trên chiếc đĩa, mà chiếc đĩa đó lại để ngay tại góc bàn gần cửa sổ. Mũi hắn co giựt liên hồi khi mùi thơm từ con gà bốc lên rồi tỏa bay ra bên ngoài.
Người đàn bà tháo tấm vải che trước ngực ra rồi đi ra phòng ngoài. Chắc là bà ta ra gọi bầy trẻ vào ăn.
Không một phút nghỉ ngơi, hắn nhảy qua chiếc cửa sổ vào căn phòng, tóm vội con gà nóng bằng hai tay. Từ trong góc phòng, hắn tưởng tượng ra nét mặt mọi người ngỡ ngàng nhu thê nào khi thây con gà tây đã biến mất, chỉ còn lại chiếc đĩa không trơ trọi. Trận cười làm hắn không thể chạy nhanh ra khỏi phòng được. Hắn tự nhủ là phải chạy thật nhanh, mọi người sẽ đuổi sát theo hắn bây giờ.
Bóng ngôi giáo đường ở trước mặt, xa hơn nữa là nghĩa địa. Bây giờ phải trốn tại một chỗ nào đó. Khi mới ôm con gà tây trong hai tay, hắn không cảm thấy gì cả, nhưng bây giờ mỗi bước chạy thì con gà lại nóng hơn. Những ngón tay như tê dại vì nóng. Han ném con gà từ tay này qua tay kia trong khi chạy. Tuy chưa quá khuya nhưng trên trời những đám mây đang tụ lại đe dọa cho một trận bão làm vạn vật tối đen. Vùng nghĩa địa cũ kỹ này đầy những nơi có thể ẩn náu được. Hắn chọn gốc xa nhất ngồi bên một ngôi mộ rồi bắt đầu xe con gà ra. Đây là một bữa ăn ngon nhất mà từ lâu lắm hắn mới được thưởng thức. Suốt ngày hôm nay không có gì vào bụng, hôm qua thì chỉ có một chút thôi. Từng dòng nước cốt gà chảy dọc theo kē tay, dọc xuống cằm rồi rớt xuống áo. Đôi ba lần hắn nghe người xôn xao vọng lại, nhưng lại tự nhủ là ngồi ở chỗ này thì thật an toàn.
Những đám mây tan dần, mảnh trăng lưỡi liềm cùng những ngôi sao hiện dần lên bầu trời. Chúng lấp lánh như thể muốn chia sẻ cùng hắn trò chơi
nay. Thật là điên khùng, điên khùng.
Han ăn mãi cho tới khi không còn ăn được nữa. Nếu có mảnh giấy báo hắn sẽ gói phần còn lại để dành đến ngày mai. Mà vào đêm Giáng Sinh này con cho, con mèo cũng phải được đối xử tử tế chứ. Hắn vung tay ném những miếng gà ăn dở ra bốn phía rồi ung dung bước ra con đường cái, vừa đi vừa cười ngặt nghẽo làm mọi người tưởng hắn say rượu.
Mỗi khi nghĩ đến chuyện đêm hôm đó hắn thường chật lưỡi, nhưng hôm nay nằm nghĩ lại hắn cười yếu ớt, một dòng nước mắt chảy dài xuống, thương hại cho chính bản thân mình. Hắn ngủ thiếp đi...
Rồi hắn nghe thấy, hay nằm mơ nghe thấy, có tiếng gõ cửa, sau đó trong cơn nửa tỉnh nửa mê, hắn thấy mình bị khiêng ra khỏi giường và được mang đi tới một nơi nào đó. Có những tiếng nói xa lạ, những bàn tay đụng chạm vào người và có mùi mạnh của chất sát trùng nữa. Trong cơn mê loạn, hắn cũng mờ mờ hiểu là đang ở trong bệnh viện, nhưng có thể quá yếu để có thể nhận được những gì đang xảy ra chung quanh.
Một buổi sáng kia, hắn tỉnh lại và cảm thấy khá hơn nhiều. Cơn nóng trong có thể đã dịu lại, chiếc bao tử báo cho biết là đang cần thức ăn. Dù cho cơn nóng sốt đã qua đi những những ác mộng vẫn không buông dời hắn. Và cơn ác mộng ghê gớm nhất bắt đầu.
Cánh cửa bật mò, một người mặc áo trắng như là một y sĩ bước vào, ông ta ngồi ngay xuống chiếc ghế đặt ngay bên giường:
- Anh bị bệnh, chiếc chân bị nhiễm trùng. Giọng nói ông ta đều đều và lạnh lẽo. - Những nguy hiểm đã qua. Bây giờ thì anh có thể gặp mấy
người khách tới thăm được rồi.
- Khách tới thăm? - Hắn yếu ớt hỏi lại. Thật buồn cười. Bộ người đàn ông này nghĩ là hắn có nhiều bạn hay thân quyên tói thäm hay sao. Họ có
mang hoa theo không đây?
Vẫn với giọng lạnh lùng, viên y sī trả lời:
- Đúng vậy, có hai người khách đợi anh hai bữa nay, hôm nay anh đā khỏe nên có thể gặp họ được ro1
- Hai người? Mà họ là ai vậy?
- Hai người cảnh sát, họ muốn hỏi anh về cái chết của một người đàn bà. Bà này sống ở một làng cách đây khoảng bốn mươi dặm, trong làng ai cũng biết bà ta. Tôi đâu bà ấy cũng đi bằng xe đạp và mang theo chiếc túi màu nâu. Chiee tui này tìm thấy trong phòng của anh.
Hắn nhắm mắt lại một lát, khi mở mắt ra hắn thấy nét mặt viên y sĩ như có một một làn sương che phủ:
- Còn nữa, miếng vải anh bằng chọn phù hợp với mảnh vải bị xé treo trên dây phơi tại nhà bà ta, những vệt máu để lại trên lầu, cầu thang và sàn nhà bếp cũng phù hợp với máu của anh. Bây giờ anh đã khỏe rồi, để tôi ra gọi họ vào gặp anh nhé.
Bình luận facebook