Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 20
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
“Thế tức là, mọi người đều có suy nghĩ như vậy?” Giang Chấp hỏi mọi người.
Mấy người họ gần như đều không lên tiếng, mỗi người một suy nghĩ.
“Đường Tiểu Thất.”
Thịnh Đường thật sự phiền muốn chết với cái tên này rồi. Cô lườm nguýt, cả người co cụm lại như một con chim cút giữa chiếc ghế rộng lớn, bực dọc nói: “Thì cứ tu sửa đi, Giáo sư Hồ đã lên tiếng rồi, thành công hay thất bại cứ cố gắng hết sức là được.”
Giang Chấp trầm mặc giây lát, lấy bao thuốc lá ra, rút một điếu, nhẹ nhàng vân vê giữa ngón tay, cuối cùng ngậm vào miệng, đứng lên đi tới trước cửa sổ.
Căn phòng không bật đèn sáng choang, nên không gian không quá sáng. Ngoài cửa sổ là đêm tối nặng nề, càng tôn lên góc nghiêng nghiêm túc của anh. Ánh lửa sáng lên, soi rõ đôi mày nhíu chặt lại của anh.
Giữa làn khói lác đác, Giang Chấp lên tiếng: “Hang số 0, lớp đất cỏ thô trong tầng địa trượng dày khoảng 2 – 5cm, lớp đất mịn dày khoảng 0.3 – 0.5cm. Nhìn tổng thể thì nơi này có những số liệu tương tự như các hang đá ở Đôn Hoàng, đặc biệt là hang Mogao. Có điều ở vách phía Nam, độ dày lớp đất cỏ thô đại khái tương đồng nhưng độ dày của lớp đất mịn lại cố định ở con số 0.5cm. Các loại bệnh tập trung trong hang đá bình thường như: Khởi giáp, bay màu, bị tàn phá, nở hoa(*) hay rỗng lớp địa trượng cũng đều tồn tại ở đây. Có dấu vết bị khói đen hun qua, có lẽ tình trạng cũng giống như hang 254, từng có người vào trong đó đốt lửa.”
(*) Nở hoa (Efflorescence): trong hóa học, là sự mất nước của sự kết tinh từ dạng muối ngậm nước hay sonvat vào khí quyển khi bị lộ ra ngoài không khí.
Anh phả ra một làn khói, ánh mắt nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ.
“Nhưng góc duy nhất không xuất hiện bệnh Khởi giáp chính là vách phía Nam, bởi vì vách phía Nam quả thực là có khe hở mặt vách rộng, tính thẩm thấu nguyên liệu cao, mà những bích họa sở hữu những đặc điểm này thường có từ đời Tây Hạ hoặc đời Nguyên. Nơi bị Khởi giáp nghiêm trọng là vách phía Bắc. Qua quan sát sơ bộ, đó là vì trên tầng địa trượng đã được quét một lớp phấn trắng mỏng hơn cả vỏ trứng gà. Mọi người đều là người chuyên nghiệp, có lẽ đã biết rõ những người thợ sau đời Đường rất giỏi trong việc xây dựng những mặt tường tinh tế như vậy, nhưng ngược lại lại khiến bích họa xuất hiện hiện tượng Khởi giáp, bong tróc. Ngoài ra, góc phía trên của con đường hành lang, loáng thoáng có thể nhìn thấy Thiên Cung Kỹ Lạc(**), từ những đường nét có thể thấy toát lên sự thanh tú của gương mặt và những góc cạnh rõ ràng, sắc nét. Phong cách vẽ này được du nhập vào Đôn Hoàng từ sau thời Tây Ngụy.”
(**) Thiên Cung Kỹ Lạc: Thuật ngữ trong bích họa Đôn Hoàng dùng để chỉ những điệu múa nhà trời được vẽ trên những khung trang trí ở trần động và tầng trên của bốn bức trường thời Bắc Triều (Tên gọi chung của Bắc Châu, Bắc Tề, Bắc Ngụy).
Giang Chấp xoay người lại, tựa hông lên bệ cửa sổ, gạt gạt một ít tàn thuốc vào gạt tàn, nhìn mấy người đang ngồi ở ghế.
Tiêu Dã là người đầu tiên phản ứng lại: “Đây là một hang động thuộc nhiều triều đại khác nhau?”
Những người khác cũng đều là người trong nghề, nghe xong, ai nấy đều sửng sốt.
Một là vì tính chất của hang đá. Về lý mà nói, một hang đá sẽ tập trung đặc điểm của một triều đại, rất ít khi người ta nói bích họa hay tượng của nhiều triều đại được bỏ vào một hang đá, việc này rất không bình thường.
Hai là vì khả năng quan sát của Giang Chấp.
Nói trắng ra, hôm nay Hồ Tường Thanh chỉ dẫn đường cho họ quen thuộc địa hình, sau đó đi vào hang đá nhìn ngó tình hình, để họ chuẩn bị tâm lý, biết đại khái sẽ phải chuẩn bị những công việc gì. Giống như ban nãy, họ nói lên một vài tình trạng của hang đá là đã hoàn thành trên cả nhiệm vụ rồi. Nếu là một nhà khôi phục ít kinh nghiệm thì sẽ phải tiến hành thu thập mẫu vật trong hang đá mới có thể chắc chắn được tình hình.
Nhưng Giang Chấp chỉ dựa vào tay và mắt đã có thể nhìn ra được những vấn đề này. Trong đó không gian tăm tối, bích họa hư hại nghiêm trọng. Quan trọng hơn cả là, anh hoàn toàn không mang theo bất kỳ công cụ đo lường nào vào trong hang.
Anh rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Thịnh Đường cắn môi, nhìn làn khói thuốc trắng xám bay từ bờ môi gợi cảm của anh ra ngoài, nghĩ bụng: Nói không chừng, tên này thật sự có bản lĩnh battle với Fan thần ấy chứ.
Suy nghĩ ấy vừa xuất hiện, cô liền dập tắt không chút nể tình. Không, bất kỳ ai cũng không thể so sánh với Fan thần của cô.
Fan thần, anh ấy là một ngọn núi mà bất cứ người nào cũng không thể vượt qua nổi!
Fan thần, anh ấy là đỉnh cao của cả giới khôi phục văn vật!
“Không sai, là một hang đá nhiều thời đại.” Trong đôi mắt Giang Chấp như có những tia sáng, giống hệt như ánh lửa đỏ cam ở đầu ngón tay anh.
“Xưa kia, hang số 17 cất giữ biết bao quyển kinh, cuộn kinh và những bích họa tinh túy của lịch sử, là một Tàng kinh động điển hình. Ở hang số 0, tuy tạm thời chưa phát hiện ra được kinh văn, nhưng những bức tranh trên vách đá cũng thâu tóm văn minh của hàng trăm năm. Tôi tin rằng trong đó không chỉ có nghệ thuật của Tây Ngụy hay thời Đường. Mọi người đều là những nhà khôi phục có nền tảng chuyên nghiệp, trước khi tiếp nhận hang đá có thói quen dùng kinh nghiệm để phán đoán giá trị và so sánh với thời gian công sức bỏ ra, thế nên mọi người mới ngập ngừng.”
*********************************
“Thế tức là, mọi người đều có suy nghĩ như vậy?” Giang Chấp hỏi mọi người.
Mấy người họ gần như đều không lên tiếng, mỗi người một suy nghĩ.
“Đường Tiểu Thất.”
Thịnh Đường thật sự phiền muốn chết với cái tên này rồi. Cô lườm nguýt, cả người co cụm lại như một con chim cút giữa chiếc ghế rộng lớn, bực dọc nói: “Thì cứ tu sửa đi, Giáo sư Hồ đã lên tiếng rồi, thành công hay thất bại cứ cố gắng hết sức là được.”
Giang Chấp trầm mặc giây lát, lấy bao thuốc lá ra, rút một điếu, nhẹ nhàng vân vê giữa ngón tay, cuối cùng ngậm vào miệng, đứng lên đi tới trước cửa sổ.
Căn phòng không bật đèn sáng choang, nên không gian không quá sáng. Ngoài cửa sổ là đêm tối nặng nề, càng tôn lên góc nghiêng nghiêm túc của anh. Ánh lửa sáng lên, soi rõ đôi mày nhíu chặt lại của anh.
Giữa làn khói lác đác, Giang Chấp lên tiếng: “Hang số 0, lớp đất cỏ thô trong tầng địa trượng dày khoảng 2 – 5cm, lớp đất mịn dày khoảng 0.3 – 0.5cm. Nhìn tổng thể thì nơi này có những số liệu tương tự như các hang đá ở Đôn Hoàng, đặc biệt là hang Mogao. Có điều ở vách phía Nam, độ dày lớp đất cỏ thô đại khái tương đồng nhưng độ dày của lớp đất mịn lại cố định ở con số 0.5cm. Các loại bệnh tập trung trong hang đá bình thường như: Khởi giáp, bay màu, bị tàn phá, nở hoa(*) hay rỗng lớp địa trượng cũng đều tồn tại ở đây. Có dấu vết bị khói đen hun qua, có lẽ tình trạng cũng giống như hang 254, từng có người vào trong đó đốt lửa.”
(*) Nở hoa (Efflorescence): trong hóa học, là sự mất nước của sự kết tinh từ dạng muối ngậm nước hay sonvat vào khí quyển khi bị lộ ra ngoài không khí.
Anh phả ra một làn khói, ánh mắt nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ.
“Nhưng góc duy nhất không xuất hiện bệnh Khởi giáp chính là vách phía Nam, bởi vì vách phía Nam quả thực là có khe hở mặt vách rộng, tính thẩm thấu nguyên liệu cao, mà những bích họa sở hữu những đặc điểm này thường có từ đời Tây Hạ hoặc đời Nguyên. Nơi bị Khởi giáp nghiêm trọng là vách phía Bắc. Qua quan sát sơ bộ, đó là vì trên tầng địa trượng đã được quét một lớp phấn trắng mỏng hơn cả vỏ trứng gà. Mọi người đều là người chuyên nghiệp, có lẽ đã biết rõ những người thợ sau đời Đường rất giỏi trong việc xây dựng những mặt tường tinh tế như vậy, nhưng ngược lại lại khiến bích họa xuất hiện hiện tượng Khởi giáp, bong tróc. Ngoài ra, góc phía trên của con đường hành lang, loáng thoáng có thể nhìn thấy Thiên Cung Kỹ Lạc(**), từ những đường nét có thể thấy toát lên sự thanh tú của gương mặt và những góc cạnh rõ ràng, sắc nét. Phong cách vẽ này được du nhập vào Đôn Hoàng từ sau thời Tây Ngụy.”
(**) Thiên Cung Kỹ Lạc: Thuật ngữ trong bích họa Đôn Hoàng dùng để chỉ những điệu múa nhà trời được vẽ trên những khung trang trí ở trần động và tầng trên của bốn bức trường thời Bắc Triều (Tên gọi chung của Bắc Châu, Bắc Tề, Bắc Ngụy).
Giang Chấp xoay người lại, tựa hông lên bệ cửa sổ, gạt gạt một ít tàn thuốc vào gạt tàn, nhìn mấy người đang ngồi ở ghế.
Tiêu Dã là người đầu tiên phản ứng lại: “Đây là một hang động thuộc nhiều triều đại khác nhau?”
Những người khác cũng đều là người trong nghề, nghe xong, ai nấy đều sửng sốt.
Một là vì tính chất của hang đá. Về lý mà nói, một hang đá sẽ tập trung đặc điểm của một triều đại, rất ít khi người ta nói bích họa hay tượng của nhiều triều đại được bỏ vào một hang đá, việc này rất không bình thường.
Hai là vì khả năng quan sát của Giang Chấp.
Nói trắng ra, hôm nay Hồ Tường Thanh chỉ dẫn đường cho họ quen thuộc địa hình, sau đó đi vào hang đá nhìn ngó tình hình, để họ chuẩn bị tâm lý, biết đại khái sẽ phải chuẩn bị những công việc gì. Giống như ban nãy, họ nói lên một vài tình trạng của hang đá là đã hoàn thành trên cả nhiệm vụ rồi. Nếu là một nhà khôi phục ít kinh nghiệm thì sẽ phải tiến hành thu thập mẫu vật trong hang đá mới có thể chắc chắn được tình hình.
Nhưng Giang Chấp chỉ dựa vào tay và mắt đã có thể nhìn ra được những vấn đề này. Trong đó không gian tăm tối, bích họa hư hại nghiêm trọng. Quan trọng hơn cả là, anh hoàn toàn không mang theo bất kỳ công cụ đo lường nào vào trong hang.
Anh rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Thịnh Đường cắn môi, nhìn làn khói thuốc trắng xám bay từ bờ môi gợi cảm của anh ra ngoài, nghĩ bụng: Nói không chừng, tên này thật sự có bản lĩnh battle với Fan thần ấy chứ.
Suy nghĩ ấy vừa xuất hiện, cô liền dập tắt không chút nể tình. Không, bất kỳ ai cũng không thể so sánh với Fan thần của cô.
Fan thần, anh ấy là một ngọn núi mà bất cứ người nào cũng không thể vượt qua nổi!
Fan thần, anh ấy là đỉnh cao của cả giới khôi phục văn vật!
“Không sai, là một hang đá nhiều thời đại.” Trong đôi mắt Giang Chấp như có những tia sáng, giống hệt như ánh lửa đỏ cam ở đầu ngón tay anh.
“Xưa kia, hang số 17 cất giữ biết bao quyển kinh, cuộn kinh và những bích họa tinh túy của lịch sử, là một Tàng kinh động điển hình. Ở hang số 0, tuy tạm thời chưa phát hiện ra được kinh văn, nhưng những bức tranh trên vách đá cũng thâu tóm văn minh của hàng trăm năm. Tôi tin rằng trong đó không chỉ có nghệ thuật của Tây Ngụy hay thời Đường. Mọi người đều là những nhà khôi phục có nền tảng chuyên nghiệp, trước khi tiếp nhận hang đá có thói quen dùng kinh nghiệm để phán đoán giá trị và so sánh với thời gian công sức bỏ ra, thế nên mọi người mới ngập ngừng.”