Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 16
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
“Sao lại lạnh thế này?” Kỳ Dư đứng bên cạnh vách hang phía Bắc, xoa xoa cánh tay, sau đó đứng sát vào bên cạnh La Chiếm.
La Chiếm cầm một nguồn sáng trong tay, quay đầu nhìn anh ấy một cái, cũng không lên tiếng quát, mặc cho anh ấy dính sát vào mình.
Đúng thế.
Bên ngoài kia mặt trời như đổ lửa, đứng đó một lúc thôi không chừng có thể bị ép ra mấy lạng mỡ. Nhưng chỉ cần bước vào hang, chưa đầy vài phút sau khí nóng trên người đã tan biến, khí lạnh len lỏi chui vào từng lỗ chân lông, hơn nữa…
Đều là khí lạnh thổi tới từ phía sau lưng.
Thịnh Đường nghĩ tới bốn chữ “gió lạnh từng cơn”.
“Liên quan tới địa thế và hướng, nhiệt độ sẽ thấp hơn các hang đá bình thường khác.” Hồ Tường Thanh nói một câu.
“Tương truyền thời kỳ Đông Tấn có một người ở quận Vũ Lăng, một hôm xuôi theo dòng nước, vô tình vào một hang đá, trong hang rực rỡ nguy nga, tiếng nhạc du dương, lại có cả những tiên nữ mặc Nghê Thường màu sắc như cầu vồng đang múa hát, ảo diệu như mộng cảnh, chỉ có điều trong hang lạnh thấu xương. Người Vũ Lăng ấy đứng lên bỏ đi, khi muốn tìm lại thì cảnh tượng đó đã tan biến không thấy đâu nữa. Người ấy viết: Lúc trước có lẽ tôi đã lượn xuống âm tào địa phủ một chuyến.” Tiêu Dã quan sát vách đá rồi chậm rãi nói.
Câu nói này khiến Kỳ Dư giật nảy mình, lẩm bẩm: “Sao nghe quen tai thế nhỉ?”
“Không quen tai được sao?” Thẩm Dao viết vài nét lên tờ giấy vẽ: “Vào khoảng triều Thái Nguyên đời Tấn, có một người ở quận Vũ Lăng làm nghề đánh cá kiếm sống. Một ngày, ông theo dòng khe mà đi, quên mất đường xa gần, bỗng gặp một rừng hoa đào mọc sát bờ mấy trăm bước…”
“Đào hoa nguyên ký!(*)” Kỳ Dư quay phắt đầu nhìn chằm chằm Tiêu Dã: “Có thể đừng trêu chọc người khác như vậy không?”
(*) Đào hoa nguyên ký hay Đào hoa nguyên là một trong những sáng tác nổi tiếng của Đào Uyên Minh, một danh sĩ trong lịch sử văn học cổ điển Trung Quốc. Văn chương miêu tả một xã hội không có chiến loạn, không có áp bách, tự cấp tự túc, mỗi người tự đắc, đối lập hẳn với tình hình xã hội lúc bấy giờ của nhà Tấn. Ý tưởng của tác giả muốn vẽ nên một khung cảnh xã hội lý tưởng, cũng lấy ý phản kháng hiện thực xã hội. Ở đây, Kỳ Dư đang nghĩ Tiêu Dã kể một câu chuyện ma nào đó, không ngờ là bịa chuyện từ một tác phẩm văn học mà người Trung Quốc đều biết.
***
“Tôi không hề chọc mấy người, quả thực có những ghi chép dã sử nói rằng thật ra Đào hoa nguyên ký bị viết thiếu một đoạn.”
Từ hang đá đi ra, trời đã tối đen. Hồ Tường Thanh được người ở hang Mogao đột xuất gọi qua hỗ trợ kỹ thuật. Mấy người họ chê vất vả, thống nhất tập trung tại nhà Hồ Tường Thanh để tổng kết tình hình hang đá.
Vừa mới ngồi xuống, Tiêu Dã cũng đã lập tức tự thanh minh cho mình.
“Chuyện kể rằng người Vũ Lăng đó có thể sống lâu dài trong rừng hoa đào, nhưng ông ta đã phát hiện ra được bí mật của những người ấy. Người trong rừng đào nói ông ta đã bước nhầm vào Âm phủ. Bây giờ nghĩ lại, nơi người Vũ Lăng đó đi vào rất có thể chính là một hang đá lăng mộ hoặc hang đá dưới chân một khối núi, tính chất cũng giống như hang số 0 vậy.”
La Chiếm là người được hưởng nền giáo dục chính thống, lắc đầu nói: “Đào hoa nguyên chính là mong ước của tác giả về một cuộc sống tươi đẹp.”
“Nhưng cũng có người nói rừng đào đó thật ra là vương quốc của người chết.” Thịnh Đường nghiêm chỉnh bê một đĩa thức ăn lên. Mọi người ngó vào nhìn, mấy gói mì ăn liền.
Cô phát lần lượt cho mỗi người một gói, rồi bĩu môi: “Giáo sư keo kiệt quá, không chuẩn bị đồ ăn đêm gì cả.”
“Em gái Đường, khả năng bếp núc của em tốt như vậy, anh còn tưởng tối nay sẽ có lộc ăn chứ.” Tiêu Dã chỉ cần cười lên là không khác gì yêu nghiệt tung hoành.
Đường Đường lắc lắc ngón tay về phía Tiêu Dã: “Anh trai hiểu nhầm ý em rồi. Đời này em chỉ nấu cơm cho hai loại người, một là người em cần ôm chân, hai là người em thích.”
Tiêu Dã càng nở nụ cười như hoa đào nở rộ: “Anh trai dáng người tiêu chuẩn, chân cũng không thô kệch, vậy tranh phần làm loại số hai nhé.”
“Anh không có cửa.” Thịnh Đường thẳng thắn đáp.
Thẩm Dao ngồi bên cạnh nhỏ nhẹ lên tiếng: “Đường Đường yêu cầu cao quá rồi chứ thợ Tiêu vừa trở về là biết bao cô trong Viện chấp nhận hứa hẹn.” Nói tới đây, cô ấy lại ngước mắt lên nhìn Giang Chấp ngồi ở đối diện.
Thịnh Đường thật chỉ muốn chọc mù hai mắt mình. Mà cũng quái đản thật, cứ lần nào Thẩm Dao nhìn Giang Chấp bằng ánh mắt long lanh như nước hồ thu là lại bị cô bắt gặp. Xem ra là có ý với người ta rồi, nếu không sao giọng nói hôm nay còn dịu dàng, mềm mại hơn cả thường ngày chứ.
Thật ra giọng Thẩm Dao là kiểu giọng “baby”, con gái nghe còn thương muốn chết nói gì đàn ông, mặc dù cô ấy lớn tuổi hơn Thịnh Đường không ít.
Trình Tần từng “khuyên răn” Thịnh Đường: “Mình phát hiện cậu rất ghen tỵ. Thì cậu cũng giả vờ như vậy đi. Đâu phải cậu không biết cách dịu dàng, quyến rũ. Nhưng cậu mà dịu dàng một cái là chắc chắn có chuyện chẳng lành.”
Đổi lại từ Thịnh Đường là một màn đè đầu cô ấy ra mà vò tóc.
Tiêu Dã ngồi sát bên cạnh cô, dùng bả vai huých huých cô: “Nghe thấy chưa, anh nóng sốt lắm, em suy nghĩ tới anh một chút đi.”
Thịnh Đường còn chưa kịp lên tiếng thì Giang Chấp đã cướp lời, giọng nói rất nhạt nhòa: “Vương quốc của người chết, suy đoán này không đáng tin.” Anh đặt gói mì ăn liền qua một bên, rõ ràng là không thích ăn.
“Thì tôi chỉ nói đại vậy thôi.” Chủ đề này cũng đâu phải do cô khơi ra.
Tiêu Dã bóc gói mì ăn liền ra, nói: “Có câu nhìn một suy ra ba, tôi cho rằng chính là nói hang số 0 này của chúng ta. Vừa vào trong đã thấy âm u tối om. Đại khái thì chúng ta cũng đã quan sát rồi. Ngoài bích họa thì có tượng, không thấy cuốn kinh, vì thế khả năng nó là Tàng kinh động thứ hai là quá nhỏ.”
“Nhiệt độ thấp đến đáng ngờ, quả thật giống như động mộ, đừng để làm một thời gian lại thành ra chúng ta đào mộ đấy.” La Chiếm bóp nát vụn mì bên trong qua lớp túi bên ngoài trước rồi mới bóc vỏ. Có lẽ vì đói thật, anh ấy đổ cả vốc ra lòng bàn tay.
Vừa nhét vào miệng thì nghe thấy Thịnh Đường khẽ nói: “Em pha sẵn bột canh rồi này, anh cần không?”
“Cần cần cần.”
Ăn mì sống lại còn cần bột canh sao? Trong lúc nghi hoặc, Tiêu Dã cũng thấy thòm thèm. Anh ấy nhìn thấy La Chiếm rắc bột canh lên mặt mì sống rồi nhét cả đống vào miệng. Nhưng chưa nhai được mấy cái, La Chiếm đã ngồi đờ ra tại chỗ.
Những người khác đều không hiểu anh ấy bị làm sao.
Sắc mặt La Chiếm dần dần thay đổi. Anh ấy chợt hiểu ra vấn đề, trừng mắt nhìn Thịnh Đường, cuộn chặt tay lại đấm xuống mặt bàn. Với tính cách cương trực bình thường của mình, tư thế này của anh ấy là sắp đấm nhau tới nơi.
Thịnh Đường không hề sợ hãi, cô lấy tay đỡ mặt, cười cực kỳ vô tội và lương thiện, rồi cất giọng thỏ thẻ: “Anh La Chiếm, sau này anh có thể quản chặt người của mình không?”
Trán La Chiếm đẫm mồ hôi, anh ấy chỉ vào cô có phần sốt sắng, nhưng cũng bại trận rất nhanh, giơ tay làm động tác cầu xin, một giây sau liền lao vào phòng vệ sinh nhanh như phản lực.
“Ấy, La Chiếm…” Thẩm Dao đứng lên, nhìn Thịnh Đường rất nhanh rồi vội vàng đuổi theo La Chiếm.
Thịnh Đường bĩu môi.
Tiêu Dã không hiểu chuyện gì: “Chuyện gì thế này?”
“Nói chuyện chính đi.” Giang Chấp vừa ngồi nghịch cây bút ký tên vừa nói một câu, mím môi lại, như đang cố nhịn cười.
Vất vả trong hang đá một ngày trời, bụi bặm quét hết, tình hình đại khái của hang đá cũng đã sáng tỏ hơn nhiều.
Tiêu Dã bình thường có vẻ là một người bắng nhắng hay đùa giỡn nhưng khi quay về nói chuyện hang đá thì hết sức nghiêm túc.
“Khối núi dựa lưng của hang số 0 tương đồng với các hang đá hiện nay của Đôn Hoàng, thuộc loại cuội kết khu vực Tửu Tuyền thời kỳ Kỷ Đệ Tứ(*), tính chất tiếp xúc là kết dính. Canxi là thành phần chủ yếu của chất kết dính, thành phần nhiều thứ hai là bùn. Về lý thuyết thì khối núi này có tính khô, nóng, nhưng địa thế của hang số 0 lại khá thấp thế nên lượng nước hấp thu được không dễ bốc hơi, xét về phương diện bệnh tật thì chỉ có nhiều chứ không có ít. Ngoài ra, theo tình hình trong hang quan sát được vào thời điểm này, tầng bụi xám chủ yếu vẫn là đất cao lanh, đất voi và thạch cao. Đặc điểm của mặt hang là lỗ hổng lớn, tính thấm màu cao, màu của bích họa sẽ bảo tồn được trong thời gian dài, sẽ không gây ra bệnh Khởi giáp(**). Nhưng ban nãy tôi cũng đã nói rồi, vị trí của hang số 0 đặc biệt, thế nên cho dù có lỗ hổng lớn thì cũng xuất hiện bệnh Khởi giáp, việc này có liên quan tới cách thức xử lý mặt tường của những người thợ lúc đó. Đương nhiên, các kết luận trên đây đều cần thu thập thêm mẫu vật để giám định.”
(*) Cuội kết là một loại đá trầm tích gồm ba thành phần chính là: hạt cuội được mài tròn có kích thước từ 2mm đến vài trăm mm, hạt vụn lấp đầy và xi măng gắn kết. Cuội kết khác với dăm kết ở chỗ nó chứa các hạt có độ mài tròn cao, trong khi dăm kết cấu thành bởi những mảnh sắc cạnh hơn.
Tửu Tuyền là một địa cấp thị tỉnh Cam Túc, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa.
Kỷ Đệ Tứ, (trước đây gọi là Phân đại Đệ Tứ) là một giai đoạn trong niên đại địa chất theo Ủy ban quốc tế về địa tầng học.
(**) Bệnh khởi giáp: Trong hội họa, đây là hiện tượng tách lớp sơn do mất độ bám dính. Lớp sơn tại thời điểm này khá mỏng manh, và rất dễ gây ra hiện tượng giòn, hoặc thậm chí bong tróc và mất do va chạm ngoại lực hoặc giữ không đúng cách.
Kỳ Dư từ lúc trở về tới giờ vẫn chưa lên tiếng, cho dù La Chiếm gây ra một động tĩnh lớn như vậy, anh ấy cũng coi như không thấy, không phù hợp với tính cách bình thường của anh ấy cho lắm.
Đợi Tiêu Dã nói xong những lời trên, anh ấy mới chậm rãi nói: “Sơ bộ có thể thấy, hang số 0 đối mặt với một loạt các tình trạng như: đổi màu, nhạt màu ở cấp độ nặng, rạn nứt, Khởi giáp, thay đổi do nấm mốc… Lớp địa trượng cũng có hiện tượng rỗng trong và rơi xuống, thậm chí là bong tróc mảng lớn, tổn hại rất nghiêm trọng, độ khó trong xử lý khá cao…”
*********************************
“Sao lại lạnh thế này?” Kỳ Dư đứng bên cạnh vách hang phía Bắc, xoa xoa cánh tay, sau đó đứng sát vào bên cạnh La Chiếm.
La Chiếm cầm một nguồn sáng trong tay, quay đầu nhìn anh ấy một cái, cũng không lên tiếng quát, mặc cho anh ấy dính sát vào mình.
Đúng thế.
Bên ngoài kia mặt trời như đổ lửa, đứng đó một lúc thôi không chừng có thể bị ép ra mấy lạng mỡ. Nhưng chỉ cần bước vào hang, chưa đầy vài phút sau khí nóng trên người đã tan biến, khí lạnh len lỏi chui vào từng lỗ chân lông, hơn nữa…
Đều là khí lạnh thổi tới từ phía sau lưng.
Thịnh Đường nghĩ tới bốn chữ “gió lạnh từng cơn”.
“Liên quan tới địa thế và hướng, nhiệt độ sẽ thấp hơn các hang đá bình thường khác.” Hồ Tường Thanh nói một câu.
“Tương truyền thời kỳ Đông Tấn có một người ở quận Vũ Lăng, một hôm xuôi theo dòng nước, vô tình vào một hang đá, trong hang rực rỡ nguy nga, tiếng nhạc du dương, lại có cả những tiên nữ mặc Nghê Thường màu sắc như cầu vồng đang múa hát, ảo diệu như mộng cảnh, chỉ có điều trong hang lạnh thấu xương. Người Vũ Lăng ấy đứng lên bỏ đi, khi muốn tìm lại thì cảnh tượng đó đã tan biến không thấy đâu nữa. Người ấy viết: Lúc trước có lẽ tôi đã lượn xuống âm tào địa phủ một chuyến.” Tiêu Dã quan sát vách đá rồi chậm rãi nói.
Câu nói này khiến Kỳ Dư giật nảy mình, lẩm bẩm: “Sao nghe quen tai thế nhỉ?”
“Không quen tai được sao?” Thẩm Dao viết vài nét lên tờ giấy vẽ: “Vào khoảng triều Thái Nguyên đời Tấn, có một người ở quận Vũ Lăng làm nghề đánh cá kiếm sống. Một ngày, ông theo dòng khe mà đi, quên mất đường xa gần, bỗng gặp một rừng hoa đào mọc sát bờ mấy trăm bước…”
“Đào hoa nguyên ký!(*)” Kỳ Dư quay phắt đầu nhìn chằm chằm Tiêu Dã: “Có thể đừng trêu chọc người khác như vậy không?”
(*) Đào hoa nguyên ký hay Đào hoa nguyên là một trong những sáng tác nổi tiếng của Đào Uyên Minh, một danh sĩ trong lịch sử văn học cổ điển Trung Quốc. Văn chương miêu tả một xã hội không có chiến loạn, không có áp bách, tự cấp tự túc, mỗi người tự đắc, đối lập hẳn với tình hình xã hội lúc bấy giờ của nhà Tấn. Ý tưởng của tác giả muốn vẽ nên một khung cảnh xã hội lý tưởng, cũng lấy ý phản kháng hiện thực xã hội. Ở đây, Kỳ Dư đang nghĩ Tiêu Dã kể một câu chuyện ma nào đó, không ngờ là bịa chuyện từ một tác phẩm văn học mà người Trung Quốc đều biết.
***
“Tôi không hề chọc mấy người, quả thực có những ghi chép dã sử nói rằng thật ra Đào hoa nguyên ký bị viết thiếu một đoạn.”
Từ hang đá đi ra, trời đã tối đen. Hồ Tường Thanh được người ở hang Mogao đột xuất gọi qua hỗ trợ kỹ thuật. Mấy người họ chê vất vả, thống nhất tập trung tại nhà Hồ Tường Thanh để tổng kết tình hình hang đá.
Vừa mới ngồi xuống, Tiêu Dã cũng đã lập tức tự thanh minh cho mình.
“Chuyện kể rằng người Vũ Lăng đó có thể sống lâu dài trong rừng hoa đào, nhưng ông ta đã phát hiện ra được bí mật của những người ấy. Người trong rừng đào nói ông ta đã bước nhầm vào Âm phủ. Bây giờ nghĩ lại, nơi người Vũ Lăng đó đi vào rất có thể chính là một hang đá lăng mộ hoặc hang đá dưới chân một khối núi, tính chất cũng giống như hang số 0 vậy.”
La Chiếm là người được hưởng nền giáo dục chính thống, lắc đầu nói: “Đào hoa nguyên chính là mong ước của tác giả về một cuộc sống tươi đẹp.”
“Nhưng cũng có người nói rừng đào đó thật ra là vương quốc của người chết.” Thịnh Đường nghiêm chỉnh bê một đĩa thức ăn lên. Mọi người ngó vào nhìn, mấy gói mì ăn liền.
Cô phát lần lượt cho mỗi người một gói, rồi bĩu môi: “Giáo sư keo kiệt quá, không chuẩn bị đồ ăn đêm gì cả.”
“Em gái Đường, khả năng bếp núc của em tốt như vậy, anh còn tưởng tối nay sẽ có lộc ăn chứ.” Tiêu Dã chỉ cần cười lên là không khác gì yêu nghiệt tung hoành.
Đường Đường lắc lắc ngón tay về phía Tiêu Dã: “Anh trai hiểu nhầm ý em rồi. Đời này em chỉ nấu cơm cho hai loại người, một là người em cần ôm chân, hai là người em thích.”
Tiêu Dã càng nở nụ cười như hoa đào nở rộ: “Anh trai dáng người tiêu chuẩn, chân cũng không thô kệch, vậy tranh phần làm loại số hai nhé.”
“Anh không có cửa.” Thịnh Đường thẳng thắn đáp.
Thẩm Dao ngồi bên cạnh nhỏ nhẹ lên tiếng: “Đường Đường yêu cầu cao quá rồi chứ thợ Tiêu vừa trở về là biết bao cô trong Viện chấp nhận hứa hẹn.” Nói tới đây, cô ấy lại ngước mắt lên nhìn Giang Chấp ngồi ở đối diện.
Thịnh Đường thật chỉ muốn chọc mù hai mắt mình. Mà cũng quái đản thật, cứ lần nào Thẩm Dao nhìn Giang Chấp bằng ánh mắt long lanh như nước hồ thu là lại bị cô bắt gặp. Xem ra là có ý với người ta rồi, nếu không sao giọng nói hôm nay còn dịu dàng, mềm mại hơn cả thường ngày chứ.
Thật ra giọng Thẩm Dao là kiểu giọng “baby”, con gái nghe còn thương muốn chết nói gì đàn ông, mặc dù cô ấy lớn tuổi hơn Thịnh Đường không ít.
Trình Tần từng “khuyên răn” Thịnh Đường: “Mình phát hiện cậu rất ghen tỵ. Thì cậu cũng giả vờ như vậy đi. Đâu phải cậu không biết cách dịu dàng, quyến rũ. Nhưng cậu mà dịu dàng một cái là chắc chắn có chuyện chẳng lành.”
Đổi lại từ Thịnh Đường là một màn đè đầu cô ấy ra mà vò tóc.
Tiêu Dã ngồi sát bên cạnh cô, dùng bả vai huých huých cô: “Nghe thấy chưa, anh nóng sốt lắm, em suy nghĩ tới anh một chút đi.”
Thịnh Đường còn chưa kịp lên tiếng thì Giang Chấp đã cướp lời, giọng nói rất nhạt nhòa: “Vương quốc của người chết, suy đoán này không đáng tin.” Anh đặt gói mì ăn liền qua một bên, rõ ràng là không thích ăn.
“Thì tôi chỉ nói đại vậy thôi.” Chủ đề này cũng đâu phải do cô khơi ra.
Tiêu Dã bóc gói mì ăn liền ra, nói: “Có câu nhìn một suy ra ba, tôi cho rằng chính là nói hang số 0 này của chúng ta. Vừa vào trong đã thấy âm u tối om. Đại khái thì chúng ta cũng đã quan sát rồi. Ngoài bích họa thì có tượng, không thấy cuốn kinh, vì thế khả năng nó là Tàng kinh động thứ hai là quá nhỏ.”
“Nhiệt độ thấp đến đáng ngờ, quả thật giống như động mộ, đừng để làm một thời gian lại thành ra chúng ta đào mộ đấy.” La Chiếm bóp nát vụn mì bên trong qua lớp túi bên ngoài trước rồi mới bóc vỏ. Có lẽ vì đói thật, anh ấy đổ cả vốc ra lòng bàn tay.
Vừa nhét vào miệng thì nghe thấy Thịnh Đường khẽ nói: “Em pha sẵn bột canh rồi này, anh cần không?”
“Cần cần cần.”
Ăn mì sống lại còn cần bột canh sao? Trong lúc nghi hoặc, Tiêu Dã cũng thấy thòm thèm. Anh ấy nhìn thấy La Chiếm rắc bột canh lên mặt mì sống rồi nhét cả đống vào miệng. Nhưng chưa nhai được mấy cái, La Chiếm đã ngồi đờ ra tại chỗ.
Những người khác đều không hiểu anh ấy bị làm sao.
Sắc mặt La Chiếm dần dần thay đổi. Anh ấy chợt hiểu ra vấn đề, trừng mắt nhìn Thịnh Đường, cuộn chặt tay lại đấm xuống mặt bàn. Với tính cách cương trực bình thường của mình, tư thế này của anh ấy là sắp đấm nhau tới nơi.
Thịnh Đường không hề sợ hãi, cô lấy tay đỡ mặt, cười cực kỳ vô tội và lương thiện, rồi cất giọng thỏ thẻ: “Anh La Chiếm, sau này anh có thể quản chặt người của mình không?”
Trán La Chiếm đẫm mồ hôi, anh ấy chỉ vào cô có phần sốt sắng, nhưng cũng bại trận rất nhanh, giơ tay làm động tác cầu xin, một giây sau liền lao vào phòng vệ sinh nhanh như phản lực.
“Ấy, La Chiếm…” Thẩm Dao đứng lên, nhìn Thịnh Đường rất nhanh rồi vội vàng đuổi theo La Chiếm.
Thịnh Đường bĩu môi.
Tiêu Dã không hiểu chuyện gì: “Chuyện gì thế này?”
“Nói chuyện chính đi.” Giang Chấp vừa ngồi nghịch cây bút ký tên vừa nói một câu, mím môi lại, như đang cố nhịn cười.
Vất vả trong hang đá một ngày trời, bụi bặm quét hết, tình hình đại khái của hang đá cũng đã sáng tỏ hơn nhiều.
Tiêu Dã bình thường có vẻ là một người bắng nhắng hay đùa giỡn nhưng khi quay về nói chuyện hang đá thì hết sức nghiêm túc.
“Khối núi dựa lưng của hang số 0 tương đồng với các hang đá hiện nay của Đôn Hoàng, thuộc loại cuội kết khu vực Tửu Tuyền thời kỳ Kỷ Đệ Tứ(*), tính chất tiếp xúc là kết dính. Canxi là thành phần chủ yếu của chất kết dính, thành phần nhiều thứ hai là bùn. Về lý thuyết thì khối núi này có tính khô, nóng, nhưng địa thế của hang số 0 lại khá thấp thế nên lượng nước hấp thu được không dễ bốc hơi, xét về phương diện bệnh tật thì chỉ có nhiều chứ không có ít. Ngoài ra, theo tình hình trong hang quan sát được vào thời điểm này, tầng bụi xám chủ yếu vẫn là đất cao lanh, đất voi và thạch cao. Đặc điểm của mặt hang là lỗ hổng lớn, tính thấm màu cao, màu của bích họa sẽ bảo tồn được trong thời gian dài, sẽ không gây ra bệnh Khởi giáp(**). Nhưng ban nãy tôi cũng đã nói rồi, vị trí của hang số 0 đặc biệt, thế nên cho dù có lỗ hổng lớn thì cũng xuất hiện bệnh Khởi giáp, việc này có liên quan tới cách thức xử lý mặt tường của những người thợ lúc đó. Đương nhiên, các kết luận trên đây đều cần thu thập thêm mẫu vật để giám định.”
(*) Cuội kết là một loại đá trầm tích gồm ba thành phần chính là: hạt cuội được mài tròn có kích thước từ 2mm đến vài trăm mm, hạt vụn lấp đầy và xi măng gắn kết. Cuội kết khác với dăm kết ở chỗ nó chứa các hạt có độ mài tròn cao, trong khi dăm kết cấu thành bởi những mảnh sắc cạnh hơn.
Tửu Tuyền là một địa cấp thị tỉnh Cam Túc, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa.
Kỷ Đệ Tứ, (trước đây gọi là Phân đại Đệ Tứ) là một giai đoạn trong niên đại địa chất theo Ủy ban quốc tế về địa tầng học.
(**) Bệnh khởi giáp: Trong hội họa, đây là hiện tượng tách lớp sơn do mất độ bám dính. Lớp sơn tại thời điểm này khá mỏng manh, và rất dễ gây ra hiện tượng giòn, hoặc thậm chí bong tróc và mất do va chạm ngoại lực hoặc giữ không đúng cách.
Kỳ Dư từ lúc trở về tới giờ vẫn chưa lên tiếng, cho dù La Chiếm gây ra một động tĩnh lớn như vậy, anh ấy cũng coi như không thấy, không phù hợp với tính cách bình thường của anh ấy cho lắm.
Đợi Tiêu Dã nói xong những lời trên, anh ấy mới chậm rãi nói: “Sơ bộ có thể thấy, hang số 0 đối mặt với một loạt các tình trạng như: đổi màu, nhạt màu ở cấp độ nặng, rạn nứt, Khởi giáp, thay đổi do nấm mốc… Lớp địa trượng cũng có hiện tượng rỗng trong và rơi xuống, thậm chí là bong tróc mảng lớn, tổn hại rất nghiêm trọng, độ khó trong xử lý khá cao…”