Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 12
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Thịnh Đường nhìn góc nghiêng của anh, có một khoảnh khắc muốn điên cuồng chửi lại: Đã không biết ăn nói cho tử tế thì ngậm miệng lại, ngoan ngoãn uống cốc trà sữa của anh không được hay sao?
Nhưng “địch chưa sửng cồ, ta đã sửng cồ” là đại kỵ trong cãi vã. Cô cười khẩy, điềm nhiên đáp lại một câu: “Đúng đấy, tôi thích mẫu người như Fan thần. Làm khôi phục bích họa, cái người ta đọ với nhau chính là tinh thần người thợ. Mà Fan thần nhà tôi chỉ luôn chăm chỉ làm việc của mình, có tài năng mà không kiêu ngạo, cái gọi là vinh quang xưa nay đều thuộc về các tác phẩm anh ấy khôi phục. Người như thế xứng đáng được tôn trọng.”
“Có tài năng ư? Chuyện anh ta trả lại bích họa cả giới không ai không biết thì phải? Không lộ mặt, không xuất hiện, làm sao cô dám chắc không phải bởi vì tính cách của anh ta có vấn đề?”
Giang Chấp chậm rãi vươn dài đôi đũa, nhắm thời gian rất chuẩn, lại giật mất miếng lá lách trước Giáo sư Hồ, đồng thời còn đặt vào bát mình không chút khách khí ngay trước ánh mắt ai oán của Giáo sư Hồ.
Nhưng anh không ăn vội, quá nửa cơ thể đổ nghiêng sang, nhướng mày: “Nhà khôi phục bích họa nhiều như vậy, cô thử đổi người xem sao, ưng tôi cũng được.”
Anh vừa dứt lời, biểu cảm của mọi người trên bàn trở nên kỳ quặc.
Kỳ Dư nhét đầy một miệng thịt, lúng búng nhai, rồi nhìn Giang Chấp, nấc cụt.
La Chiếm đang gắp dở, đũa khựng lại giữa không trung, mặt sửng sốt.
Thẩm Dao cũng bất ngờ, hết nhìn Giang Chấp lại ngó sang Thịnh Đường, đánh giá mối quan hệ của hai người họ.
Phản ứng của Tiêu Dã được coi là bình thường nhất. Anh ấy lắc đầu, gắp một miếng thịt bò, chấm chút gia vị rồi bỏ vào miệng. Khi vị cay nồng xộc lên óc, anh ấy quả thực phải khâm phục tài nấu nướng của Thịnh Đường, sau đó tự bổ sung một câu trong lòng: Đồ lưu manh Giang Chấp, nhìn thấy gái đẹp là bỡn cợt.
Hồ Tường Thanh thì chỉ nhìn chằm chằm miếng lá lách trong bát Giang Chấp, bụng cứ gọi là sốt hết cả ruột. Để thế kia thì nguội mất còn gì, nguội rồi ăn còn ngon sao được nữa, haizz…
Hôm nay Thịnh Đường mặc váy. Anh nghiêng người như vậy, cơ thể của họ thi thoảng cũng tự động áp sát vào nhau.
Giống như có một dòng điện xông lên kích thích khiến trái tim Thịnh Đường giật nảy lên. Cô lập tức hèn mọn cảm thấy: Chân và cánh tay của anh hình như rất rắn chắc…
Nhưng ngay sau đó cô lại khinh bỉ suy nghĩ đầy trái tim hường phấn trong đầu mình.
Lòng yêu cái đẹp ai mà chẳng có, nam nữ không phân biệt.
Người đẹp trai mà không đứng đắn người ta gọi là “trai hư”. Nhưng người không ưa nhìn lại còn không đứng đắn sẽ bị quy là giở trò lưu manh. Biết đi đâu nói lý lẽ bây giờ? Nhưng Thịnh Đường lại rất vô liêm sỉ, thừa nhận đạo lý này.
Trình Tần từng cười, mắng cô là “người ốc biển”, là kiểu người bề ngoài trông có vẻ đứng đắn, sát lại gần sẽ nghe thấy toàn những suy nghĩ phóng túng, buông thả. Vì chuyện này cô cực lực kháng nghị: Ai nói mình là người ốc biển? Sỉ nhục ai đấy? Mình là “người xoài” tiêu chuẩn.
“Vàng”(*) từ trong ra ngoài.
(*) Người Trung Quốc dùng màu vàng với ngụ ý để chỉ những suy nghĩ đen tối.
Thế nên, với hình tượng này, Thịnh Đường không những không thẹn quá hóa giận, ngược lại còn tươi cười nhìn anh, sát lại gần anh…
Hành động khác thường, chí ít không hành động như suy nghĩ logic của một cô gái bình thường.
Giang Chấp không trốn tránh, mặc cho mặt cô càng lúc càng sát lại, trong nụ cười trêu chọc có thêm chút hứng thú.
Ừm, cô gái này đúng là càng ngắm càng xinh, mắt xinh kiểu giảo hoạt, khiến anh trong giây lát nhớ tới con mèo nuôi trong nhà lúc nhỏ.
Chính vào lúc Tiêu Dã và mấy người còn lại những tưởng Thịnh Đường thật sự có gan hôn thẳng xuống gương mặt điển trai của Giang Chấp, thì Thịnh Đường không tiếp tục nữa. Cô giơ tay, giật lấy chiếc cốc không bên tay phải Giang Chấp, đặt ngay trước mặt mình: “Bác sỹ Giang, ông anh cũng phải thật sự có bản lĩnh khiến tôi ưng mới được chứ.”
Tiêu Dã phì cười thành tiếng, liếc xéo Giang Chấp. Bị ghẹo lại… Ha ha, cho cậu hớn hở hụt một phen.
Không phải Giang Chấp không nhìn thấy biểu cảm cười sung sướng của Tiêu Dã, anh cũng phá lên cười thành tiếng.
Thẩm Dao ở chếch đối diện đứng lên, cầm chai rót bia cho Giang Chấp, ánh mắt dịu dàng, giọng nói e thẹn: “Chào mừng bác sỹ Giang tới Đôn Hoàng, sau này có thời gian chúng tôi sẽ đưa anh đi loanh quanh nhiều hơn, phong cảnh của Đại Tây Bắc rất đẹp đấy.”
“Cảm ơn cô, tôi tự làm được.” Giang Chấp rất ga lăng, nói rồi định đón lấy chai.
“Đạo lý chủ nhà mà, bác sỹ Giang đừng khách sáo.” Thẩm Dao vẫn kiên trì muốn rót đầy cho anh.
Giang Chấp đành thôi, một lần nữa cảm ơn, cử chỉ hành vi lịch thiệp, lễ độ. Sau khi cốc được rót đầy, anh cầm cốc đặt sang bên cạnh. Thẩm Dao nhẹ nhàng hỏi: “Bác sỹ Giang không thích uống bia ạ?”
Có ý muốn mời đây.
Thịnh Đường nhìn thấy bàn tay đặt trên cốc bia của Thẩm Dao, nghĩ bụng: Mới đó đã định sấn tới rồi? Hay cho một cô gái đáng yêu, ngọt ngào dịu dàng, như nước, thế này thì đàn ông nào chịu nổi sức tấn công? Giang Chấp này cũng chẳng ra sao, ban nãy đối đầu với cô như có thù oán kiếp trước, bây giờ thì lại ra vẻ tử tế với Thẩm Dao…
Suy nghĩ ấy còn chưa kịp nguội, cô đã nghe thấy Giang Chấp nói: “Cảm ơn cô, tôi không uống bia rượu, à… cô ngồi đi!”
Còn chưa nhớ được tên người ta nữa!
Trên bàn ngoài Hồ Tường Thanh ra, tất cả mọi người đều ngạc nhiên. Nói gì thì nói, Thẩm Dao cũng là một cô gái khiến người ta vừa nhìn đã khó quên, tên cũng đâu khó nhớ…
Tiêu Dã nhìn nét mặt nghiêm túc của Giang Chấp và biểu cảm gượng gạo của Thẩm Dao, không nhịn được, lại cười.
Tiếng cười ấy ngược lại khiến Thịnh Đường còn đang chìm trong sửng sốt phải lẩm bẩm trong lòng: Không có hứng thú với gái đẹp, vậy… tức là hứng thú với đàn ông rồi? Hôm qua ở chợ đêm, nhìn hai người này cũng khá là thân thiết.
Giang Chấp tảng lờ mọi ánh mắt trên bàn, quay mặt sang, hắng giọng: “Giáo sư Hồ.”
Hồ Tường Thanh đang hai tai không nghe chuyện ngoài, một lòng muốn ăn lá lách, bất thình lình nghe thấy Giang Chấp gọi mình, bàn tay trần lá lách run run. Ông ngước mắt nhìn lên, thấy Giang Chấp đang mỉm cười với mình, trong lòng càng không an tâm.
Nhớ lại hai lần trước cũng vì ông lười nên bị Giang Chấp giật mất lá lách. Lần này anh chuyên tâm, “kính nghiệp”, tự tay trần lá lách một cách quy củ, mắt nhìn chằm chằm không dám rời đũa một giây, nghĩ bụng sắp được ăn tới nơi rồi. Lúc Giang Chấp gọi ông, lá lách vừa hay sôi tới giây thứ tám…
“Cảm ơn giáo sư.” Giang Chấp cười rất chân thành, cầm đĩa giơ lên trước mặt ông, còn không quên bổ sung một câu: “Thật ra tôi tự trần là được rồi, giáo sư khách khí quá.”
Ai khách khí với cậu!
Tôi trần cho cậu sao?
Những miếng cậu cướp toàn là tâm huyết “máu và nước mắt” của tôi đấy!
“Haizz, nói khách khí thì xa lạ quá, cậu thích ăn thì ăn nhiều một chút.” Giáo sư Hồ kìm nén dòng máu rỉ trong tim, tươi cười, đặt mấy miếng lá lách được trần tiêu chuẩn từng giây ấy vào bát của Giang Chấp.
Cảnh này lọt vào mắt khiến Thịnh Đường thấy ê ẩm cả hai má. Gương mặt cười đến mức gần như biến dạng của Giáo sư Hồ là nghiêm túc sao?
Giang Chấp ăn mất “tâm huyết” của Giáo sư Hồ một cách điềm nhiên. Anh rút tờ khăn giấy lau khóe miệng, rồi mới quay lại chuyện chính: “Giáo sư Hồ, những người ngồi ở đây đều sẽ vào hang số 0 phải không?”
Hồ Tường Thanh bây giờ thấy anh cứ gọi mình là Giáo sư Hồ, trái tim đều bất giác run lên.
“Phải.” Ông đáp lại, rồi chỉ mấy miếng thịt bò vào nồi, nói với mọi người: “Chuyện liên quan tới hang số 0, mọi người đều đã nghe thấy rồi, vì điều kiện thời tiết và lượng mưa năm nay, hang số 0 buộc phải được khôi phục. Nhưng mà, tình hình của hang số 0 này khác với các hang đá khác của Đôn Hoàng, hơn nữa…”
Ông ngừng lại một chút.
Tiêu Dã cũng dồn toàn bộ tâm tư vào hang số 0, thấy Hồ Tường Thanh nói nửa chừng thì rất sốt ruột, bèn thúc giục: “Sư phụ, hơn nữa gì ạ?”
La Chiếm, Kỳ Dư và Thẩm Dao cũng đều chờ đợi tiếp, không dám thở mạnh.
Thịnh Đường không buông đũa, trông có vẻ không quá hứng thú. Cô bỏ mấy miếng thịt bò tươi vào nồi. Giang Chấp thì một lòng chú ý tới tỷ lệ của gia vị khô, đang cố gắng gạt hết ớt tiêu ra ngoài.
*********************************
Thịnh Đường nhìn góc nghiêng của anh, có một khoảnh khắc muốn điên cuồng chửi lại: Đã không biết ăn nói cho tử tế thì ngậm miệng lại, ngoan ngoãn uống cốc trà sữa của anh không được hay sao?
Nhưng “địch chưa sửng cồ, ta đã sửng cồ” là đại kỵ trong cãi vã. Cô cười khẩy, điềm nhiên đáp lại một câu: “Đúng đấy, tôi thích mẫu người như Fan thần. Làm khôi phục bích họa, cái người ta đọ với nhau chính là tinh thần người thợ. Mà Fan thần nhà tôi chỉ luôn chăm chỉ làm việc của mình, có tài năng mà không kiêu ngạo, cái gọi là vinh quang xưa nay đều thuộc về các tác phẩm anh ấy khôi phục. Người như thế xứng đáng được tôn trọng.”
“Có tài năng ư? Chuyện anh ta trả lại bích họa cả giới không ai không biết thì phải? Không lộ mặt, không xuất hiện, làm sao cô dám chắc không phải bởi vì tính cách của anh ta có vấn đề?”
Giang Chấp chậm rãi vươn dài đôi đũa, nhắm thời gian rất chuẩn, lại giật mất miếng lá lách trước Giáo sư Hồ, đồng thời còn đặt vào bát mình không chút khách khí ngay trước ánh mắt ai oán của Giáo sư Hồ.
Nhưng anh không ăn vội, quá nửa cơ thể đổ nghiêng sang, nhướng mày: “Nhà khôi phục bích họa nhiều như vậy, cô thử đổi người xem sao, ưng tôi cũng được.”
Anh vừa dứt lời, biểu cảm của mọi người trên bàn trở nên kỳ quặc.
Kỳ Dư nhét đầy một miệng thịt, lúng búng nhai, rồi nhìn Giang Chấp, nấc cụt.
La Chiếm đang gắp dở, đũa khựng lại giữa không trung, mặt sửng sốt.
Thẩm Dao cũng bất ngờ, hết nhìn Giang Chấp lại ngó sang Thịnh Đường, đánh giá mối quan hệ của hai người họ.
Phản ứng của Tiêu Dã được coi là bình thường nhất. Anh ấy lắc đầu, gắp một miếng thịt bò, chấm chút gia vị rồi bỏ vào miệng. Khi vị cay nồng xộc lên óc, anh ấy quả thực phải khâm phục tài nấu nướng của Thịnh Đường, sau đó tự bổ sung một câu trong lòng: Đồ lưu manh Giang Chấp, nhìn thấy gái đẹp là bỡn cợt.
Hồ Tường Thanh thì chỉ nhìn chằm chằm miếng lá lách trong bát Giang Chấp, bụng cứ gọi là sốt hết cả ruột. Để thế kia thì nguội mất còn gì, nguội rồi ăn còn ngon sao được nữa, haizz…
Hôm nay Thịnh Đường mặc váy. Anh nghiêng người như vậy, cơ thể của họ thi thoảng cũng tự động áp sát vào nhau.
Giống như có một dòng điện xông lên kích thích khiến trái tim Thịnh Đường giật nảy lên. Cô lập tức hèn mọn cảm thấy: Chân và cánh tay của anh hình như rất rắn chắc…
Nhưng ngay sau đó cô lại khinh bỉ suy nghĩ đầy trái tim hường phấn trong đầu mình.
Lòng yêu cái đẹp ai mà chẳng có, nam nữ không phân biệt.
Người đẹp trai mà không đứng đắn người ta gọi là “trai hư”. Nhưng người không ưa nhìn lại còn không đứng đắn sẽ bị quy là giở trò lưu manh. Biết đi đâu nói lý lẽ bây giờ? Nhưng Thịnh Đường lại rất vô liêm sỉ, thừa nhận đạo lý này.
Trình Tần từng cười, mắng cô là “người ốc biển”, là kiểu người bề ngoài trông có vẻ đứng đắn, sát lại gần sẽ nghe thấy toàn những suy nghĩ phóng túng, buông thả. Vì chuyện này cô cực lực kháng nghị: Ai nói mình là người ốc biển? Sỉ nhục ai đấy? Mình là “người xoài” tiêu chuẩn.
“Vàng”(*) từ trong ra ngoài.
(*) Người Trung Quốc dùng màu vàng với ngụ ý để chỉ những suy nghĩ đen tối.
Thế nên, với hình tượng này, Thịnh Đường không những không thẹn quá hóa giận, ngược lại còn tươi cười nhìn anh, sát lại gần anh…
Hành động khác thường, chí ít không hành động như suy nghĩ logic của một cô gái bình thường.
Giang Chấp không trốn tránh, mặc cho mặt cô càng lúc càng sát lại, trong nụ cười trêu chọc có thêm chút hứng thú.
Ừm, cô gái này đúng là càng ngắm càng xinh, mắt xinh kiểu giảo hoạt, khiến anh trong giây lát nhớ tới con mèo nuôi trong nhà lúc nhỏ.
Chính vào lúc Tiêu Dã và mấy người còn lại những tưởng Thịnh Đường thật sự có gan hôn thẳng xuống gương mặt điển trai của Giang Chấp, thì Thịnh Đường không tiếp tục nữa. Cô giơ tay, giật lấy chiếc cốc không bên tay phải Giang Chấp, đặt ngay trước mặt mình: “Bác sỹ Giang, ông anh cũng phải thật sự có bản lĩnh khiến tôi ưng mới được chứ.”
Tiêu Dã phì cười thành tiếng, liếc xéo Giang Chấp. Bị ghẹo lại… Ha ha, cho cậu hớn hở hụt một phen.
Không phải Giang Chấp không nhìn thấy biểu cảm cười sung sướng của Tiêu Dã, anh cũng phá lên cười thành tiếng.
Thẩm Dao ở chếch đối diện đứng lên, cầm chai rót bia cho Giang Chấp, ánh mắt dịu dàng, giọng nói e thẹn: “Chào mừng bác sỹ Giang tới Đôn Hoàng, sau này có thời gian chúng tôi sẽ đưa anh đi loanh quanh nhiều hơn, phong cảnh của Đại Tây Bắc rất đẹp đấy.”
“Cảm ơn cô, tôi tự làm được.” Giang Chấp rất ga lăng, nói rồi định đón lấy chai.
“Đạo lý chủ nhà mà, bác sỹ Giang đừng khách sáo.” Thẩm Dao vẫn kiên trì muốn rót đầy cho anh.
Giang Chấp đành thôi, một lần nữa cảm ơn, cử chỉ hành vi lịch thiệp, lễ độ. Sau khi cốc được rót đầy, anh cầm cốc đặt sang bên cạnh. Thẩm Dao nhẹ nhàng hỏi: “Bác sỹ Giang không thích uống bia ạ?”
Có ý muốn mời đây.
Thịnh Đường nhìn thấy bàn tay đặt trên cốc bia của Thẩm Dao, nghĩ bụng: Mới đó đã định sấn tới rồi? Hay cho một cô gái đáng yêu, ngọt ngào dịu dàng, như nước, thế này thì đàn ông nào chịu nổi sức tấn công? Giang Chấp này cũng chẳng ra sao, ban nãy đối đầu với cô như có thù oán kiếp trước, bây giờ thì lại ra vẻ tử tế với Thẩm Dao…
Suy nghĩ ấy còn chưa kịp nguội, cô đã nghe thấy Giang Chấp nói: “Cảm ơn cô, tôi không uống bia rượu, à… cô ngồi đi!”
Còn chưa nhớ được tên người ta nữa!
Trên bàn ngoài Hồ Tường Thanh ra, tất cả mọi người đều ngạc nhiên. Nói gì thì nói, Thẩm Dao cũng là một cô gái khiến người ta vừa nhìn đã khó quên, tên cũng đâu khó nhớ…
Tiêu Dã nhìn nét mặt nghiêm túc của Giang Chấp và biểu cảm gượng gạo của Thẩm Dao, không nhịn được, lại cười.
Tiếng cười ấy ngược lại khiến Thịnh Đường còn đang chìm trong sửng sốt phải lẩm bẩm trong lòng: Không có hứng thú với gái đẹp, vậy… tức là hứng thú với đàn ông rồi? Hôm qua ở chợ đêm, nhìn hai người này cũng khá là thân thiết.
Giang Chấp tảng lờ mọi ánh mắt trên bàn, quay mặt sang, hắng giọng: “Giáo sư Hồ.”
Hồ Tường Thanh đang hai tai không nghe chuyện ngoài, một lòng muốn ăn lá lách, bất thình lình nghe thấy Giang Chấp gọi mình, bàn tay trần lá lách run run. Ông ngước mắt nhìn lên, thấy Giang Chấp đang mỉm cười với mình, trong lòng càng không an tâm.
Nhớ lại hai lần trước cũng vì ông lười nên bị Giang Chấp giật mất lá lách. Lần này anh chuyên tâm, “kính nghiệp”, tự tay trần lá lách một cách quy củ, mắt nhìn chằm chằm không dám rời đũa một giây, nghĩ bụng sắp được ăn tới nơi rồi. Lúc Giang Chấp gọi ông, lá lách vừa hay sôi tới giây thứ tám…
“Cảm ơn giáo sư.” Giang Chấp cười rất chân thành, cầm đĩa giơ lên trước mặt ông, còn không quên bổ sung một câu: “Thật ra tôi tự trần là được rồi, giáo sư khách khí quá.”
Ai khách khí với cậu!
Tôi trần cho cậu sao?
Những miếng cậu cướp toàn là tâm huyết “máu và nước mắt” của tôi đấy!
“Haizz, nói khách khí thì xa lạ quá, cậu thích ăn thì ăn nhiều một chút.” Giáo sư Hồ kìm nén dòng máu rỉ trong tim, tươi cười, đặt mấy miếng lá lách được trần tiêu chuẩn từng giây ấy vào bát của Giang Chấp.
Cảnh này lọt vào mắt khiến Thịnh Đường thấy ê ẩm cả hai má. Gương mặt cười đến mức gần như biến dạng của Giáo sư Hồ là nghiêm túc sao?
Giang Chấp ăn mất “tâm huyết” của Giáo sư Hồ một cách điềm nhiên. Anh rút tờ khăn giấy lau khóe miệng, rồi mới quay lại chuyện chính: “Giáo sư Hồ, những người ngồi ở đây đều sẽ vào hang số 0 phải không?”
Hồ Tường Thanh bây giờ thấy anh cứ gọi mình là Giáo sư Hồ, trái tim đều bất giác run lên.
“Phải.” Ông đáp lại, rồi chỉ mấy miếng thịt bò vào nồi, nói với mọi người: “Chuyện liên quan tới hang số 0, mọi người đều đã nghe thấy rồi, vì điều kiện thời tiết và lượng mưa năm nay, hang số 0 buộc phải được khôi phục. Nhưng mà, tình hình của hang số 0 này khác với các hang đá khác của Đôn Hoàng, hơn nữa…”
Ông ngừng lại một chút.
Tiêu Dã cũng dồn toàn bộ tâm tư vào hang số 0, thấy Hồ Tường Thanh nói nửa chừng thì rất sốt ruột, bèn thúc giục: “Sư phụ, hơn nữa gì ạ?”
La Chiếm, Kỳ Dư và Thẩm Dao cũng đều chờ đợi tiếp, không dám thở mạnh.
Thịnh Đường không buông đũa, trông có vẻ không quá hứng thú. Cô bỏ mấy miếng thịt bò tươi vào nồi. Giang Chấp thì một lòng chú ý tới tỷ lệ của gia vị khô, đang cố gắng gạt hết ớt tiêu ra ngoài.