Từ đây, nhịp sống bình thường của Thịnh Đường đã bị kéo lệch.
“Đường Tiểu Thất, đừng ăn cơm nữa, lấy cho tôi số liệu lớp địa trượng, đến số thập phân thứ ba sau dấu phẩy.”
“Đường Tiểu Thất, đừng ngủ nữa, tỷ lệ pha loãng nhựa cao su không đúng, pha chế lại cho tôi.”
Đường Tiểu Thất… Cô xúi quẩy trở thành người cộng sự thứ bảy của anh ta, rất không phù hợp với hình tượng hung tàn quỷ quyệt của cô!
Anh ta thật sự nghĩ mình là Fan thần chắc? Đó là thần tượng của cô, nhà phục hồi văn vật truyền kỳ trong giới bích họa, được mệnh danh là Doctor Fan, “bác sỹ ngoại khoa” thời gian, nhân vật bàn tay vàng.
Cho đến một ngày nào đó, cô tận mắt nhìn thấy khi ký tên anh để lại một chữ “Fan”…
Thịnh Đường tự hủy hoại hình tượng bản thân, chạy đến ôm chân: “Fan thần, anh thiếu cái gì, cần cái gì cứ thoải mái dặn dò em ạ.”
Hiếm có dịp anh không độc miệng, bật cười: “Còn thiếu một cô bạn gái.”
…
Sa mạc hoang lạnh dưới núi Tam Nguy, Con đường tơ lụa ngàn năm biến đổi. Bảo vệ những dấu tích của thời gian, người là niềm tin thành kính nhất trên con đường cô độc của tôi.