Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 60 - Chương 60
Chương 60 TÍNH CÁCH THẬT SỰ MỘT LỜI KHÓ NÓI
“Cậu thích thì tặng cậu đấy.” Giang Chấp thản nhiên như không.
Tiêu Dã bĩu môi: “Cần cậu tặng sao? Nghĩ bản lĩnh của tôi thật sự không bằng cậu chắc?”
Đúng là con người kiêu ngạo.
“Đã có thể được vào Đôn Hoàng làm khôi phục thì chẳng có bản lĩnh của ai kém cạnh cả. Thế nên có hay có mấy danh hiệu đó cũng chẳng sao, có lúc danh hiệu ngược lại càng trở thành một điều phiền toái.” Giang Chấp chân thành nói.
Tiêu Dã vươn cánh tay nhấc thêm một lon bia khác lên, bật ra: “Cũng phải, trên đầu mang hào quang, khi làm việc ngược lại sẽ chịu gò bó. Giống như cậu vậy, có bao nhiêu người khen cậu thì cũng có từng ấy người chửi cậu, đến tận khi ngã từ trên ‘thần đàn’ xuống rồi, người ta vẫn không quên chụp cho cậu cái mũ bịp bợm lọc lừa.”
Giang Chấp chỉ cười cười, không nói gì.
“Thật ra chi bằng cậu cứ thẳng thắn thừa nhận luôn đi, đừng đợi tới một ngày nào đó cậu thật sự bị người ta lột lớp áo giáp, tự dưng cậu sẽ trở nên giả dối biết bao. Cô nhóc Thịnh Đường đó đã không ít lần bóng gió xa xôi. Nói thẳng thì cô ấy không nói nhưng ngấm ngầm thể hiện sự tò mò và hiếu kỳ về việc cậu từ đâu chui ra đấy.”
“Cô ấy đâu có hỏi tôi, tôi thừa nhận gì chứ? Nói với cô ấy tôi chính là Fan thần? Cậu cảm thấy cô ấy sẽ tin sao?”
Tiêu Dã nghiêng người nhìn anh, thận trọng quan sát anh một lượt, rồi thở dài: “Cũng đúng, cậu mà không bày ra được chút chứng cứ nào, cô ấy sẽ cho rằng cậu chính là một kẻ lừa đảo. Còn giả sử bắt cậu bày chứng cứ ra, cậu lại là kiểu không thèm chứng tỏ bản thân mình với người khác. Giang Chấp à, tính cách của cậu thực sự… một lời khó nói.”
“Khó nói thì khỏi nói đi.” Giang Chấp không hơi đâu nói nhiều với anh ấy, đứng lên định bỏ đi.
Nhưng Tiêu Dã đã kịp thời giữ chặt cánh tay anh lại: “Nói thêm lát đi, nói thêm chút…” Đồng thời gian xảo lắc lắc cánh tay anh.
Giang Chấp bất thình lình nhớ tới cảnh Thịnh Đường níu vạt áo anh nhẹ nhàng lắc lắc, dường như có thứ gì đó cũng len lỏi vào trong trái tim anh theo cú lắc ấy.
Bây giờ…
Giang Chấp cúi đầu, chán ghét hất tay Tiêu Dã ra, ngồi xuống một lần nữa: “Có chuyện gì thì nói đi, đừng có động chân động tay.”
Tiêu Dã nhịn cười: “Này, tôi hỏi cậu, ngày xưa vì sao cậu lại trả góc bích họa đó về? Dựa vào năng lực của cậu, không thể nào không sửa nổi.”
“Gửi đến với danh nghĩa cá nhân nhưng bích họa lại xuất phát từ Đôn Hoàng, cậu nói còn có thể là tình huống gì.” Giang Chấp đặt chai trà sữa xuống đất, khoanh hai tay gối ra sau gáy.
Tiêu Dã lập tức hiểu ra vấn đề, ăn trộm.
“Giờ mới phát hiện ra cậu cũng chính nghĩa ra phết, thà hy sinh danh tiếng của bản thân cũng không đồng lõa với kẻ phạm tội.”
Giang Chấp chẳng buồn quan tâm tới lời ngợi khen của anh ấy, từ tốn nói: “Tôi không nhận, đơn thuần là vì hôm đó tâm trạng không vui.”
Chuyện ăn trộm là chắc chắn rồi, nhưng cũng chưa chắc là ăn trộm vào thời nay. Giống như những thời kỳ binh chiến hỗn loạn, bích họa rời xa sự quản lý chính thống, ở thời đại lịch sử nào cũng sẽ có tình trạng đánh cắp bích họa, sau đó tuồn vào chợ đen, sau bao nhiêu đời chẳng biết nó đã lưu lạc qua tay những ai.
Tiêu Dã nghẹn lời giây lát, cá tính của người này…
“Cậu có điều cậu không muốn nói, tôi cũng không ép cậu.” Tiêu Dã hiểu rõ trong lòng. Giang Chấp có thể tới Đôn Hoàng, nguyên nhân đằng sau tuyệt đối không đơn giản, nhưng anh ấy buộc phải im lặng, càng không thể gạn hỏi tới cùng, khi lên tiếng lần nữa đã chuyển sang chủ đề bích họa.
“Hang số 0 cũng có tình trạng bị trộm cắp, cậu cũng phát hiện ra rồi phải không?”
Giang Chấp “ừm” một tiếng.
(Waka là đơn vị duy nhất sở hữu bản quyền tác phẩm Tên anh là thời gian. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!)
Lần đầu tiên bước vào hang số 0 anh đã phát hiện ra rồi. Tuy rằng các bích họa trong hang bị tổn hại nghiêm trọng, nhưng phần bị con người lấy đi cũng khá rõ ràng, đã bị người ta dở bỏ một góc, phần bị thiếu hụt ấy có nội dung là gì, Thẩm Dao vẫn còn đang tìm hiểu.
“Cậu bảo, kẻ đột nhập hang số 0 ăn trộm bích họa khi đó liệu có nhìn thấy gì không?” Tiêu Dã thuần túy hiếu kỳ.
Giang Chấp trầm tư giây lát: “Có thể còn nhìn thấy nhiều hơn.”
Bằng không, những lời đồn đại trước kia từ đâu mà ra? Có những chuyện không có lửa làm sao có khói.
Tiêu Dã cũng tán đồng suy nghĩ của anh: “Tôi đã kiểm tra tất cả các mẫu vật. Đá cát là loại đá núi của Đôn Hoàng, thuốc màu là khoáng liệu của Đôn Hoàng, đến cả tỷ lệ cỏ mạch trên lớp địa trượng cũng không nhìn ra vấn đề gì. Thế nên tôi đang nghi ngờ phải chăng thật sự có vật chất nào đó mang tính bốc hơi, dần dần biến mất trong quá trình hang số 0 được khôi phục? Dẫu sao thì chúng ta đã đến mấy lần mà vẫn không có gì bất thường, thậm chí đám Kỳ Dư bây giờ gần như ngày nào cũng ở lì trong hang.”
“Hoặc cũng có thể là một thành phần nào đó của vật chất có biến đổi.” Giang Chấp bổ sung thêm một câu.
Tiêu Dã suy nghĩ giây lát, gật đầu: “Tôi sẽ tiếp tục theo dõi.”
Việc các bích họa trên vách hang xảy ra hiện tượng bất thường là điều rất thường gặp trong lịch sử khôi phục. Có nhiều vấn đề hơn nữa cuối cùng đều có thể giải thích hợp lý bằng các kỹ thuật, tính chất cũng giống như vô vàn những truyền thuyết xoay quanh các ngôi mộ vậy. Sở dĩ hay bị chụp lên những chiếc mũ mang tính kỳ quái hoặc ly kỳ, chẳng qua là vì người ta chưa giải đáp được những điều bí ẩn bên trong.
Các hiện tượng khác thường của hang số 0 nhiều hơn các hang đá khác ở Đôn Hoàng, điều này lại càng có thể thu hút sự chú tâm của họ. Dẫu sao thì tự cổ chí kim, chẳng ai lao tâm khổ tứ cho một thứ không có giá trị cả, càng quái đản khác thường lại càng có giá
trị khai thác và khôi phục.
“Này, bàn với cậu một chuyện.” Tiêu Dã lại nhanh chóng uống hết lon bia kế tiếp, ném chiếc lon rỗng vào trong túi: “Cậu ấy à, nếu vào hang đừng chọn lúc nửa đêm nửa hôm. Kỳ Dư đã bị cậu dọa cho hết hồn mấy phen rồi. Thanh niên ấy hơi nhát nên không dám đề xuất ý kiến với cậu. La Chiếm có tới tìm tôi, nói vòng vo tam quốc chẳng qua là hy vọng tôi có thể cải tổ lại cách thức làm việc của cậu. Cậu cũng không phải không biết rõ, La Chiếm là kiểu người cố chấp, những chuyện khác việc gì cũng dễ thương lượng, nhưng chỉ cần dính tới Kỳ Dư thì một chuyện nhỏ bằng mắt muỗi cũng thành lớn. Giang Chấp, thật ra tôi cảm thấy vấn đề của cậu không nằm ở phương pháp làm việc mà nằm ở mối quan hệ giữa người với người. Cậu ấy à, đúng là đã quen làm việc độc lập, nhưng bây giờ chúng ta đã là một đội rồi, việc hòa thuận giữa các thành viên trong đội là rất quan trọng.” Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
“Cậu thích thì tặng cậu đấy.” Giang Chấp thản nhiên như không.
Tiêu Dã bĩu môi: “Cần cậu tặng sao? Nghĩ bản lĩnh của tôi thật sự không bằng cậu chắc?”
Đúng là con người kiêu ngạo.
“Đã có thể được vào Đôn Hoàng làm khôi phục thì chẳng có bản lĩnh của ai kém cạnh cả. Thế nên có hay có mấy danh hiệu đó cũng chẳng sao, có lúc danh hiệu ngược lại càng trở thành một điều phiền toái.” Giang Chấp chân thành nói.
Tiêu Dã vươn cánh tay nhấc thêm một lon bia khác lên, bật ra: “Cũng phải, trên đầu mang hào quang, khi làm việc ngược lại sẽ chịu gò bó. Giống như cậu vậy, có bao nhiêu người khen cậu thì cũng có từng ấy người chửi cậu, đến tận khi ngã từ trên ‘thần đàn’ xuống rồi, người ta vẫn không quên chụp cho cậu cái mũ bịp bợm lọc lừa.”
Giang Chấp chỉ cười cười, không nói gì.
“Thật ra chi bằng cậu cứ thẳng thắn thừa nhận luôn đi, đừng đợi tới một ngày nào đó cậu thật sự bị người ta lột lớp áo giáp, tự dưng cậu sẽ trở nên giả dối biết bao. Cô nhóc Thịnh Đường đó đã không ít lần bóng gió xa xôi. Nói thẳng thì cô ấy không nói nhưng ngấm ngầm thể hiện sự tò mò và hiếu kỳ về việc cậu từ đâu chui ra đấy.”
“Cô ấy đâu có hỏi tôi, tôi thừa nhận gì chứ? Nói với cô ấy tôi chính là Fan thần? Cậu cảm thấy cô ấy sẽ tin sao?”
Tiêu Dã nghiêng người nhìn anh, thận trọng quan sát anh một lượt, rồi thở dài: “Cũng đúng, cậu mà không bày ra được chút chứng cứ nào, cô ấy sẽ cho rằng cậu chính là một kẻ lừa đảo. Còn giả sử bắt cậu bày chứng cứ ra, cậu lại là kiểu không thèm chứng tỏ bản thân mình với người khác. Giang Chấp à, tính cách của cậu thực sự… một lời khó nói.”
“Khó nói thì khỏi nói đi.” Giang Chấp không hơi đâu nói nhiều với anh ấy, đứng lên định bỏ đi.
Nhưng Tiêu Dã đã kịp thời giữ chặt cánh tay anh lại: “Nói thêm lát đi, nói thêm chút…” Đồng thời gian xảo lắc lắc cánh tay anh.
Giang Chấp bất thình lình nhớ tới cảnh Thịnh Đường níu vạt áo anh nhẹ nhàng lắc lắc, dường như có thứ gì đó cũng len lỏi vào trong trái tim anh theo cú lắc ấy.
Bây giờ…
Giang Chấp cúi đầu, chán ghét hất tay Tiêu Dã ra, ngồi xuống một lần nữa: “Có chuyện gì thì nói đi, đừng có động chân động tay.”
Tiêu Dã nhịn cười: “Này, tôi hỏi cậu, ngày xưa vì sao cậu lại trả góc bích họa đó về? Dựa vào năng lực của cậu, không thể nào không sửa nổi.”
“Gửi đến với danh nghĩa cá nhân nhưng bích họa lại xuất phát từ Đôn Hoàng, cậu nói còn có thể là tình huống gì.” Giang Chấp đặt chai trà sữa xuống đất, khoanh hai tay gối ra sau gáy.
Tiêu Dã lập tức hiểu ra vấn đề, ăn trộm.
“Giờ mới phát hiện ra cậu cũng chính nghĩa ra phết, thà hy sinh danh tiếng của bản thân cũng không đồng lõa với kẻ phạm tội.”
Giang Chấp chẳng buồn quan tâm tới lời ngợi khen của anh ấy, từ tốn nói: “Tôi không nhận, đơn thuần là vì hôm đó tâm trạng không vui.”
Chuyện ăn trộm là chắc chắn rồi, nhưng cũng chưa chắc là ăn trộm vào thời nay. Giống như những thời kỳ binh chiến hỗn loạn, bích họa rời xa sự quản lý chính thống, ở thời đại lịch sử nào cũng sẽ có tình trạng đánh cắp bích họa, sau đó tuồn vào chợ đen, sau bao nhiêu đời chẳng biết nó đã lưu lạc qua tay những ai.
Tiêu Dã nghẹn lời giây lát, cá tính của người này…
“Cậu có điều cậu không muốn nói, tôi cũng không ép cậu.” Tiêu Dã hiểu rõ trong lòng. Giang Chấp có thể tới Đôn Hoàng, nguyên nhân đằng sau tuyệt đối không đơn giản, nhưng anh ấy buộc phải im lặng, càng không thể gạn hỏi tới cùng, khi lên tiếng lần nữa đã chuyển sang chủ đề bích họa.
“Hang số 0 cũng có tình trạng bị trộm cắp, cậu cũng phát hiện ra rồi phải không?”
Giang Chấp “ừm” một tiếng.
(Waka là đơn vị duy nhất sở hữu bản quyền tác phẩm Tên anh là thời gian. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!)
Lần đầu tiên bước vào hang số 0 anh đã phát hiện ra rồi. Tuy rằng các bích họa trong hang bị tổn hại nghiêm trọng, nhưng phần bị con người lấy đi cũng khá rõ ràng, đã bị người ta dở bỏ một góc, phần bị thiếu hụt ấy có nội dung là gì, Thẩm Dao vẫn còn đang tìm hiểu.
“Cậu bảo, kẻ đột nhập hang số 0 ăn trộm bích họa khi đó liệu có nhìn thấy gì không?” Tiêu Dã thuần túy hiếu kỳ.
Giang Chấp trầm tư giây lát: “Có thể còn nhìn thấy nhiều hơn.”
Bằng không, những lời đồn đại trước kia từ đâu mà ra? Có những chuyện không có lửa làm sao có khói.
Tiêu Dã cũng tán đồng suy nghĩ của anh: “Tôi đã kiểm tra tất cả các mẫu vật. Đá cát là loại đá núi của Đôn Hoàng, thuốc màu là khoáng liệu của Đôn Hoàng, đến cả tỷ lệ cỏ mạch trên lớp địa trượng cũng không nhìn ra vấn đề gì. Thế nên tôi đang nghi ngờ phải chăng thật sự có vật chất nào đó mang tính bốc hơi, dần dần biến mất trong quá trình hang số 0 được khôi phục? Dẫu sao thì chúng ta đã đến mấy lần mà vẫn không có gì bất thường, thậm chí đám Kỳ Dư bây giờ gần như ngày nào cũng ở lì trong hang.”
“Hoặc cũng có thể là một thành phần nào đó của vật chất có biến đổi.” Giang Chấp bổ sung thêm một câu.
Tiêu Dã suy nghĩ giây lát, gật đầu: “Tôi sẽ tiếp tục theo dõi.”
Việc các bích họa trên vách hang xảy ra hiện tượng bất thường là điều rất thường gặp trong lịch sử khôi phục. Có nhiều vấn đề hơn nữa cuối cùng đều có thể giải thích hợp lý bằng các kỹ thuật, tính chất cũng giống như vô vàn những truyền thuyết xoay quanh các ngôi mộ vậy. Sở dĩ hay bị chụp lên những chiếc mũ mang tính kỳ quái hoặc ly kỳ, chẳng qua là vì người ta chưa giải đáp được những điều bí ẩn bên trong.
Các hiện tượng khác thường của hang số 0 nhiều hơn các hang đá khác ở Đôn Hoàng, điều này lại càng có thể thu hút sự chú tâm của họ. Dẫu sao thì tự cổ chí kim, chẳng ai lao tâm khổ tứ cho một thứ không có giá trị cả, càng quái đản khác thường lại càng có giá
trị khai thác và khôi phục.
“Này, bàn với cậu một chuyện.” Tiêu Dã lại nhanh chóng uống hết lon bia kế tiếp, ném chiếc lon rỗng vào trong túi: “Cậu ấy à, nếu vào hang đừng chọn lúc nửa đêm nửa hôm. Kỳ Dư đã bị cậu dọa cho hết hồn mấy phen rồi. Thanh niên ấy hơi nhát nên không dám đề xuất ý kiến với cậu. La Chiếm có tới tìm tôi, nói vòng vo tam quốc chẳng qua là hy vọng tôi có thể cải tổ lại cách thức làm việc của cậu. Cậu cũng không phải không biết rõ, La Chiếm là kiểu người cố chấp, những chuyện khác việc gì cũng dễ thương lượng, nhưng chỉ cần dính tới Kỳ Dư thì một chuyện nhỏ bằng mắt muỗi cũng thành lớn. Giang Chấp, thật ra tôi cảm thấy vấn đề của cậu không nằm ở phương pháp làm việc mà nằm ở mối quan hệ giữa người với người. Cậu ấy à, đúng là đã quen làm việc độc lập, nhưng bây giờ chúng ta đã là một đội rồi, việc hòa thuận giữa các thành viên trong đội là rất quan trọng.” Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn