Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 123 - Chương 123 QUẢ THỰC KHÔNG HIỀN LÀNH
Chương 123 QUẢ THỰC KHÔNG HIỀN LÀNH
Trợ thủ của đội trường Đại học G đã khinh địch.
Tuy rằng trước đó đã có lời nhắc nhở của Dương Tấn, nhưng rõ ràng là hai trợ thủ trong đội đều không quá coi trọng nó, họ đều nghĩ một cô nữ sinh nhỏ bé như thế thì có thể chơi bóng lợi hại được đến mức nào? Sở dĩ có thể khiến Đại học G căng thẳng, tám chín phần là vì các thành viên còn nghiệp dư, cộng thêm lúc trước thường xuyên bị Đại học Z hành hạ nên thần hồn nát thần tính mà thôi. Còn bọn họ đều là những người đã chơi những trận đấu chuyên nghiệp, lẽ nào lại sợ một đội không chuyên?
Dương Tấn hét to lên một tiếng về phía hai trợ thủ ngoài của đội mình, ý đại khái là đừng có khinh địch, phải trông chặt Thịnh Đường. Hai người trợ thủ đánh mắt nhìn nhau, ý tứ rất rõ ràng, cú bỏ bóng ban nãy của Thịnh Đường chẳng qua chỉ là may mắn.
Ngay sau đó, Đại học G giành bóng. Bóng được chuyển tới vị trí của một trong hai trợ thủ ngoài một cách thuận lợi. Cậu ta dẫn bóng lao đi như bay, tốc độ cực nhanh. Một trợ thủ khác định trợ công. Tư Thiệu đọc được ý đồ của đối phương, lập tức chen ngang cố gắng ngăn cản nhưng bị đối phương dễ dàng chặn lại.
Trợ thủ của đối phương đắc ý, cái gì mà “Thần chết số 2”?
Đang tiếp di chuyển bóng thì thấy Thịnh Đường vụt xuất hiện nhanh như chớp…
Trên sân bóng, ai ai cũng cao to vạm vỡ, chỉ có mình cô thấp bé nhất, thật ra cô bất thình lình len ra trên sân như vậy thực sự sẽ khiến người ta giật mình. Thế là, trợ thủ đang dẫn bóng bị kinh hãi một phen, bởi vì lúc trước cậu ta hoàn toàn không nhìn thấy cô chui ra từ chỗ nào.
Ngấm ngầm đối phó, dẫn bóng lao nhanh. Về lý mà nói, thông thường những người ở trên sân khi đối mặt với một người khí thế bừng bừng sẽ có hai kiểu phản ứng. Một kiểu là giật bóng một cách tự tin, chắc thắng, một kiểu là né tránh theo chiến thuật. Nhưng điều khiến đối phương không thể ngờ là Thịnh Đường lại xông đến như vậy, một kiểu lao mà trong mắt cậu ta hoàn toàn không có cơ hội để giành bóng.
Cô gái này đang định đâm thẳng vào người cậu ta sao?
Nghĩ như vậy đã khiến cậu ta xuất hiện một vài giây trống để ngơ ngẩn, khi có lại phản ứng thì chỉ cảm thấy bàn tay trống rỗng, quả bóng rổ chẳng biết từ lúc nào đã nằm trong tay Thịnh Đường. Trong lúc thần tốc di chuyển bóng cô còn không quên hét với lại một câu: Cảm ơn đã nhường nhé…
Shit!
Đối phương giận dữ, bóng đang ở trong tay mình, lần đầu tiên bị cướp mất bằng phương pháp như vậy, một sự sỉ nhục to lớn.
Dương Tấn chưa bao giờ dám coi nhẹ Thịnh Đường. Cậu ta biết bóng một khi rơi vào tay cô thì cô rất dễ ghi điểm, thế nên bắt đầu lao tới kèm chặt Thịnh Đường. Với cơ thể cao lớn của Dương Tấn, chỉ cần đứng trước mặt Thịnh Đường, thậm chí chưa cần giơ hai tay lên chặn đã có thể che hoàn toàn thân hình của cô rồi.
Tiêu Dã bắt đầu sốt ruột, liên tục vỗ vào đùi: “Ôi cái cơ thể bé nhỏ của Đường Đường…”
Giang Chấp như một người ngoài cuộc, đối mặt với những tình huống giằng co kiểu này anh nhìn thấy rất rõ cục diện. Anh nói: “Cú bóng ăn điểm này, Tiểu Thất nắm chắc rồi.”
Thẩm Dao không hiểu về bóng rổ: “Bị che chặt như vậy rồi còn ném bóng sao được nữa? Nếu Đường Đường chọn ném bóng vào lúc này, rõ ràng là để cho người ta chiếm lợi thế rồi.”
Muốn ném bóng thì phải tìm được khoảng cách tốt nhất, muốn tìm khoảng cách tốt nhất thì phải lao về phía trước. Có Dương Tấn che chặt, hậu quả nếu Thịnh Đường muốn lao thẳng lên chỉ có thể là nhào vào lòng cậu ta. Thẩm Dao không biết cách xem một trận bóng rổ cho lắm, nhưng một số kiến thức cơ bản vẫn có thể hiểu rõ ràng.
Khắp sân đều là thành viên nam, chỉ có mình Thịnh Đường là nữ, cứng đầu lao quả thực thiệt thòi.
“Tay đội trưởng của đội đối phương trông có vẻ vẫn ổn, chí ít biết tuân thủ quy tắc.” Giang Chấp cài chiếc kính râm lên cổ áo, theo dõi sát sao tình hình trên sân.
Trình Tần hiểu cái gọi là “tuân thủ quy tắc” mà anh vừa nói. Trong tình huống nam nữ chơi lẫn lộn, sẽ có không ít thời cơ để họ giở trò, mấy chuyện kiểu này quá đỗi bình thường, sau đó họ lại lấy cớ đánh bóng trên sân không chú ý để khiến người ta muốn nổi nóng cũng không thể nổi nóng được. Con người Dương Tấn không tệ, tuy rằng ngăn cản Thịnh Đường, nhưng chỉ là cản hờ, không chạm một chút nào vào cô, là một người khá quân tử trên sân bóng.
“Haizz, anh không biết đâu, trên sân bóng Đường Đường là kiểu người trườn nhanh như cá chạch vậy, người ta muốn chấm mút cũng khó.” Trình Tần nói với vẻ bất cần.
Giang Chấp chăm chú nhìn theo chiếc bóng đang dẫn trái bóng của Thịnh Đường, khóe miệng vẫn rướn lên từ nãy tới giờ: “Bây giờ thì biết rồi.”
Trong lòng thầm đếm: 3, 2, 1…
Bên này, Trình Tần còn đang cảm thán không biết Thịnh Đường sẽ làm cách nào để phá vỡ vòng vây, bên đó đã thấy Thịnh Đường nhanh tay nhanh mắt làm một đường chuyền bóng. Trái bóng cứ thế lướt qua hai chân của Dương Tấn, bay qua một cách cực kỳ có kỹ thuật. Còn Tư Thiệu thì đã nhắm chuẩn cơ hội xông lên từ lâu, nhẹ nhàng đón lấy bóng.
Trợ thủ của đối phương bao vây bọn họ.
Thịnh Đường tranh thủ rút lui. Dương Tấn đứng gần Tư Thiệu nhất, trong lòng thầm nghĩ chỉ cần Tư Thiệu bỏ bóng là cậu ta lập tức phá bóng. Mà vị trí của Tư Thiệu cũng rất thích hợp để bỏ bóng. Dương Tấn tinh mắt, vị trí của Thịnh Đường quá xa, không đủ tạo ra sự uy hiếp, cậu ta lập tức chuyển hướng tấn công.
Giang Chấp ngồi bên ngoài lắc đầu cười khẽ.
Kể thì chậm, kỳ thực mọi chuyện xảy ra rất nhanh. Chỉ kịp thấy Tư Thiệu xoay người làm một động tác giả, trái bóng được ném qua phía Thịnh Đường. Vào khoảnh khắc này, Dương Tấn đã thầm nhẩm một câu trong lòng: Toi rồi…
Thịnh Đường đón lấy bóng, nhảy lên…
Tất cả ánh mắt của mọi người trong sân đều nhìn chằm chằm theo trái bóng đó. Nó vẽ ra một đường cong hoàn hảo trên không trung rồi chạm vào lưới mà không bị cản trở bởi bất cứ thứ gì, xoay một vòng theo mép lưới, sau đó, rơi xuống lưới!
Trình Tần kích động đến mức nhảy dựng lên. Mẹ ơi! Đây là kỹ thuật ném bóng gì vậy!
Cả đám Dương Tấn cũng nhìn đến ngây người, trong đó có cả hai trợ thủ ở bên ngoài. Ở khoảng cách ban nãy của Thịnh Đường, họ nhắm chuẩn cô chắc chắn không thể ném bóng vào rổ nên mới dồn mọi sự tập trung vào Tư Thiệu… Một trong số hai trợ thủ chửi bới: “Trời đất! Gian lận bằng kỹ thuật cao sao? Ở góc độ đó mà cũng ném trúng rổ? Mẹ kiếp, vẫn là ba điểm?!”
Lại là một quả ba điểm, trông bề ngoài sắc mặt Thịnh Đường không đỏ không tái. Tư Thiệu chạy tới đập tay với cô, rồi giơ ngón cái lên khen ngợi cô.
Trình Tần cảm thán liên tục, cảm thấy tài năng ném bóng của Thịnh Đường lại ảo diệu thêm một cấp nữa rồi. Đây gọi là giác ngộ sau những ngày tháng ở trong hang sao? Cô nàng ngồi xuống hỏi Giang Chấp: “Ban nãy anh vừa nói Thịnh Đường chắc chắn sẽ có điểm? Làm sao anh nhìn ra được vậy?”
Giang Chấp ngẫm nghĩ một chút: “Trực giác chăng.”
Hả, trực giác?
Trình Tần bày ra vẻ khó hiểu.
Giang Chấp hiếm có dịp tốt bụng, mỉm cười nói: “Cô bé Đường Tiểu Thất này rất coi trọng chuyện thắng thua, thế nên trực giác nói cho tôi biết cô ấy chắc chắn muốn ném trái bóng này. Ngoài ra, tâm lý trả thù của cô ấy cũng mãnh liệt không kém. Tiếp theo đây, chắc sẽ có người gặp xui xẻo đấy.”
Tiêu Dã ngó đầu qua hỏi Giang Chấp: “Cậu cảm thấy Đường Đường xấu xa như vậy hay sao?”
“Cô ấy hiền lành chắc?” Giang Chấp hỏi ngược lại, ánh sáng nơi đáy mắt lại cực kỳ dịu dàng.
Tiêu Dã nhớ lại lúc trước Thịnh Đường đã dùng đồ ăn ngon dụ dỗ cái dạ dày của sư phụ như thế nào, nhớ lại vô số những hành vi “ác độc” của cô mà La Chiếm từng kể với anh ấy. Cộng thêm việc một ngày nào đó anh ấy vô tình biết được sau khi cô làm cho Giang Chấp một bữa ăn khuya, bếp ăn của khách sạn người ta hụt đi hẳn hơn nửa cân ớt…
Quả thực không hiền lành.
Bầu không khí trên sân bóng càng thêm kịch liệt.
Vietwriter.vn
Việc đội trường Đại học Z liên tục giành điểm khiến Đại học G buộc phải xem xét lại tình hình, nhất là hai trợ thủ kia, cậy bản thân từng tham gia các giải đấu chuyên nghiệp nên vẫn luôn ôm tâm trạng khinh địch. Trước khi thi đấu, họ thậm chí đã nghĩ tới việc làm sao để triệt hạ đối phương trong vài giây. Kết quả, năng lực ứng biến của Thịnh Đường và Tư Thiệu trên sân quả thực khủng bố.
Trong khoảng thời gian tiếp theo đó, điểm số của hai đội rơi vào trạng thái ganh nhau sát sao. Đại học Z đúng là có Thịnh Đường và Tư Thiệu nhưng đối phương cũng không thiếu các cầu thủ chuyên nghiệp, chẳng mấy chốc đã kéo được tỷ số về thế cân bằng. Cổ họng của các cổ động viên nữ trên khán đài đã sắp khản đặc hết cả, sóng âm lớp sau đùn đẩy lớp trước.
Từng giây từng phút trôi qua, bóng lại rơi vào tay Thịnh Đường. Đại học G đã rút được kinh nghiệm, Đại Cao tiên phong dâng lên cản, thậm chí không tiếc dùng cả cơ thể để đánh chặn. Chiêu này rất hiểm, thậm chí khiến những ai hiểu luật chơi trên sân đều phải gào lên: Sao có thể như vậy chứ? Mấy cậu định làm gì?
Nhưng Thịnh Đường không bị ảnh hưởng, thật sự không khác gì một con cá chạch, liên tục linh hoạt xoay người di chuyển bóng. Đại Cao gào thét lao tới trước cản cô, nhưng cô lại rút lui làm động tác giả, ném bóng cho Tư Thiệu.
Đại Cao thể hình lớn, khi muốn phanh lại thì đã muộn. Thịnh Đường né người, Đại Cao cứ thế ngã xuống sàn. Ngay sau đó cậu ta đau đớn gào lên. Cùng lúc ấy, Tư Thiệu ném vào rổ một quả ba điểm đẹp mắt.
Thịnh Đường vẫn rất tử tế, hét to về phía trọng tài: Hey, ở đây có người bị thương rồi.
Giang Chấp cười khẽ, thật chẳng biết làm sao. Tiểu nha đầu này, cuối cùng vẫn cứ trả thù.
Trợ thủ của đội trường Đại học G đã khinh địch.
Tuy rằng trước đó đã có lời nhắc nhở của Dương Tấn, nhưng rõ ràng là hai trợ thủ trong đội đều không quá coi trọng nó, họ đều nghĩ một cô nữ sinh nhỏ bé như thế thì có thể chơi bóng lợi hại được đến mức nào? Sở dĩ có thể khiến Đại học G căng thẳng, tám chín phần là vì các thành viên còn nghiệp dư, cộng thêm lúc trước thường xuyên bị Đại học Z hành hạ nên thần hồn nát thần tính mà thôi. Còn bọn họ đều là những người đã chơi những trận đấu chuyên nghiệp, lẽ nào lại sợ một đội không chuyên?
Dương Tấn hét to lên một tiếng về phía hai trợ thủ ngoài của đội mình, ý đại khái là đừng có khinh địch, phải trông chặt Thịnh Đường. Hai người trợ thủ đánh mắt nhìn nhau, ý tứ rất rõ ràng, cú bỏ bóng ban nãy của Thịnh Đường chẳng qua chỉ là may mắn.
Ngay sau đó, Đại học G giành bóng. Bóng được chuyển tới vị trí của một trong hai trợ thủ ngoài một cách thuận lợi. Cậu ta dẫn bóng lao đi như bay, tốc độ cực nhanh. Một trợ thủ khác định trợ công. Tư Thiệu đọc được ý đồ của đối phương, lập tức chen ngang cố gắng ngăn cản nhưng bị đối phương dễ dàng chặn lại.
Trợ thủ của đối phương đắc ý, cái gì mà “Thần chết số 2”?
Đang tiếp di chuyển bóng thì thấy Thịnh Đường vụt xuất hiện nhanh như chớp…
Trên sân bóng, ai ai cũng cao to vạm vỡ, chỉ có mình cô thấp bé nhất, thật ra cô bất thình lình len ra trên sân như vậy thực sự sẽ khiến người ta giật mình. Thế là, trợ thủ đang dẫn bóng bị kinh hãi một phen, bởi vì lúc trước cậu ta hoàn toàn không nhìn thấy cô chui ra từ chỗ nào.
Ngấm ngầm đối phó, dẫn bóng lao nhanh. Về lý mà nói, thông thường những người ở trên sân khi đối mặt với một người khí thế bừng bừng sẽ có hai kiểu phản ứng. Một kiểu là giật bóng một cách tự tin, chắc thắng, một kiểu là né tránh theo chiến thuật. Nhưng điều khiến đối phương không thể ngờ là Thịnh Đường lại xông đến như vậy, một kiểu lao mà trong mắt cậu ta hoàn toàn không có cơ hội để giành bóng.
Cô gái này đang định đâm thẳng vào người cậu ta sao?
Nghĩ như vậy đã khiến cậu ta xuất hiện một vài giây trống để ngơ ngẩn, khi có lại phản ứng thì chỉ cảm thấy bàn tay trống rỗng, quả bóng rổ chẳng biết từ lúc nào đã nằm trong tay Thịnh Đường. Trong lúc thần tốc di chuyển bóng cô còn không quên hét với lại một câu: Cảm ơn đã nhường nhé…
Shit!
Đối phương giận dữ, bóng đang ở trong tay mình, lần đầu tiên bị cướp mất bằng phương pháp như vậy, một sự sỉ nhục to lớn.
Dương Tấn chưa bao giờ dám coi nhẹ Thịnh Đường. Cậu ta biết bóng một khi rơi vào tay cô thì cô rất dễ ghi điểm, thế nên bắt đầu lao tới kèm chặt Thịnh Đường. Với cơ thể cao lớn của Dương Tấn, chỉ cần đứng trước mặt Thịnh Đường, thậm chí chưa cần giơ hai tay lên chặn đã có thể che hoàn toàn thân hình của cô rồi.
Tiêu Dã bắt đầu sốt ruột, liên tục vỗ vào đùi: “Ôi cái cơ thể bé nhỏ của Đường Đường…”
Giang Chấp như một người ngoài cuộc, đối mặt với những tình huống giằng co kiểu này anh nhìn thấy rất rõ cục diện. Anh nói: “Cú bóng ăn điểm này, Tiểu Thất nắm chắc rồi.”
Thẩm Dao không hiểu về bóng rổ: “Bị che chặt như vậy rồi còn ném bóng sao được nữa? Nếu Đường Đường chọn ném bóng vào lúc này, rõ ràng là để cho người ta chiếm lợi thế rồi.”
Muốn ném bóng thì phải tìm được khoảng cách tốt nhất, muốn tìm khoảng cách tốt nhất thì phải lao về phía trước. Có Dương Tấn che chặt, hậu quả nếu Thịnh Đường muốn lao thẳng lên chỉ có thể là nhào vào lòng cậu ta. Thẩm Dao không biết cách xem một trận bóng rổ cho lắm, nhưng một số kiến thức cơ bản vẫn có thể hiểu rõ ràng.
Khắp sân đều là thành viên nam, chỉ có mình Thịnh Đường là nữ, cứng đầu lao quả thực thiệt thòi.
“Tay đội trưởng của đội đối phương trông có vẻ vẫn ổn, chí ít biết tuân thủ quy tắc.” Giang Chấp cài chiếc kính râm lên cổ áo, theo dõi sát sao tình hình trên sân.
Trình Tần hiểu cái gọi là “tuân thủ quy tắc” mà anh vừa nói. Trong tình huống nam nữ chơi lẫn lộn, sẽ có không ít thời cơ để họ giở trò, mấy chuyện kiểu này quá đỗi bình thường, sau đó họ lại lấy cớ đánh bóng trên sân không chú ý để khiến người ta muốn nổi nóng cũng không thể nổi nóng được. Con người Dương Tấn không tệ, tuy rằng ngăn cản Thịnh Đường, nhưng chỉ là cản hờ, không chạm một chút nào vào cô, là một người khá quân tử trên sân bóng.
“Haizz, anh không biết đâu, trên sân bóng Đường Đường là kiểu người trườn nhanh như cá chạch vậy, người ta muốn chấm mút cũng khó.” Trình Tần nói với vẻ bất cần.
Giang Chấp chăm chú nhìn theo chiếc bóng đang dẫn trái bóng của Thịnh Đường, khóe miệng vẫn rướn lên từ nãy tới giờ: “Bây giờ thì biết rồi.”
Trong lòng thầm đếm: 3, 2, 1…
Bên này, Trình Tần còn đang cảm thán không biết Thịnh Đường sẽ làm cách nào để phá vỡ vòng vây, bên đó đã thấy Thịnh Đường nhanh tay nhanh mắt làm một đường chuyền bóng. Trái bóng cứ thế lướt qua hai chân của Dương Tấn, bay qua một cách cực kỳ có kỹ thuật. Còn Tư Thiệu thì đã nhắm chuẩn cơ hội xông lên từ lâu, nhẹ nhàng đón lấy bóng.
Trợ thủ của đối phương bao vây bọn họ.
Thịnh Đường tranh thủ rút lui. Dương Tấn đứng gần Tư Thiệu nhất, trong lòng thầm nghĩ chỉ cần Tư Thiệu bỏ bóng là cậu ta lập tức phá bóng. Mà vị trí của Tư Thiệu cũng rất thích hợp để bỏ bóng. Dương Tấn tinh mắt, vị trí của Thịnh Đường quá xa, không đủ tạo ra sự uy hiếp, cậu ta lập tức chuyển hướng tấn công.
Giang Chấp ngồi bên ngoài lắc đầu cười khẽ.
Kể thì chậm, kỳ thực mọi chuyện xảy ra rất nhanh. Chỉ kịp thấy Tư Thiệu xoay người làm một động tác giả, trái bóng được ném qua phía Thịnh Đường. Vào khoảnh khắc này, Dương Tấn đã thầm nhẩm một câu trong lòng: Toi rồi…
Thịnh Đường đón lấy bóng, nhảy lên…
Tất cả ánh mắt của mọi người trong sân đều nhìn chằm chằm theo trái bóng đó. Nó vẽ ra một đường cong hoàn hảo trên không trung rồi chạm vào lưới mà không bị cản trở bởi bất cứ thứ gì, xoay một vòng theo mép lưới, sau đó, rơi xuống lưới!
Trình Tần kích động đến mức nhảy dựng lên. Mẹ ơi! Đây là kỹ thuật ném bóng gì vậy!
Cả đám Dương Tấn cũng nhìn đến ngây người, trong đó có cả hai trợ thủ ở bên ngoài. Ở khoảng cách ban nãy của Thịnh Đường, họ nhắm chuẩn cô chắc chắn không thể ném bóng vào rổ nên mới dồn mọi sự tập trung vào Tư Thiệu… Một trong số hai trợ thủ chửi bới: “Trời đất! Gian lận bằng kỹ thuật cao sao? Ở góc độ đó mà cũng ném trúng rổ? Mẹ kiếp, vẫn là ba điểm?!”
Lại là một quả ba điểm, trông bề ngoài sắc mặt Thịnh Đường không đỏ không tái. Tư Thiệu chạy tới đập tay với cô, rồi giơ ngón cái lên khen ngợi cô.
Trình Tần cảm thán liên tục, cảm thấy tài năng ném bóng của Thịnh Đường lại ảo diệu thêm một cấp nữa rồi. Đây gọi là giác ngộ sau những ngày tháng ở trong hang sao? Cô nàng ngồi xuống hỏi Giang Chấp: “Ban nãy anh vừa nói Thịnh Đường chắc chắn sẽ có điểm? Làm sao anh nhìn ra được vậy?”
Giang Chấp ngẫm nghĩ một chút: “Trực giác chăng.”
Hả, trực giác?
Trình Tần bày ra vẻ khó hiểu.
Giang Chấp hiếm có dịp tốt bụng, mỉm cười nói: “Cô bé Đường Tiểu Thất này rất coi trọng chuyện thắng thua, thế nên trực giác nói cho tôi biết cô ấy chắc chắn muốn ném trái bóng này. Ngoài ra, tâm lý trả thù của cô ấy cũng mãnh liệt không kém. Tiếp theo đây, chắc sẽ có người gặp xui xẻo đấy.”
Tiêu Dã ngó đầu qua hỏi Giang Chấp: “Cậu cảm thấy Đường Đường xấu xa như vậy hay sao?”
“Cô ấy hiền lành chắc?” Giang Chấp hỏi ngược lại, ánh sáng nơi đáy mắt lại cực kỳ dịu dàng.
Tiêu Dã nhớ lại lúc trước Thịnh Đường đã dùng đồ ăn ngon dụ dỗ cái dạ dày của sư phụ như thế nào, nhớ lại vô số những hành vi “ác độc” của cô mà La Chiếm từng kể với anh ấy. Cộng thêm việc một ngày nào đó anh ấy vô tình biết được sau khi cô làm cho Giang Chấp một bữa ăn khuya, bếp ăn của khách sạn người ta hụt đi hẳn hơn nửa cân ớt…
Quả thực không hiền lành.
Bầu không khí trên sân bóng càng thêm kịch liệt.
Vietwriter.vn
Việc đội trường Đại học Z liên tục giành điểm khiến Đại học G buộc phải xem xét lại tình hình, nhất là hai trợ thủ kia, cậy bản thân từng tham gia các giải đấu chuyên nghiệp nên vẫn luôn ôm tâm trạng khinh địch. Trước khi thi đấu, họ thậm chí đã nghĩ tới việc làm sao để triệt hạ đối phương trong vài giây. Kết quả, năng lực ứng biến của Thịnh Đường và Tư Thiệu trên sân quả thực khủng bố.
Trong khoảng thời gian tiếp theo đó, điểm số của hai đội rơi vào trạng thái ganh nhau sát sao. Đại học Z đúng là có Thịnh Đường và Tư Thiệu nhưng đối phương cũng không thiếu các cầu thủ chuyên nghiệp, chẳng mấy chốc đã kéo được tỷ số về thế cân bằng. Cổ họng của các cổ động viên nữ trên khán đài đã sắp khản đặc hết cả, sóng âm lớp sau đùn đẩy lớp trước.
Từng giây từng phút trôi qua, bóng lại rơi vào tay Thịnh Đường. Đại học G đã rút được kinh nghiệm, Đại Cao tiên phong dâng lên cản, thậm chí không tiếc dùng cả cơ thể để đánh chặn. Chiêu này rất hiểm, thậm chí khiến những ai hiểu luật chơi trên sân đều phải gào lên: Sao có thể như vậy chứ? Mấy cậu định làm gì?
Nhưng Thịnh Đường không bị ảnh hưởng, thật sự không khác gì một con cá chạch, liên tục linh hoạt xoay người di chuyển bóng. Đại Cao gào thét lao tới trước cản cô, nhưng cô lại rút lui làm động tác giả, ném bóng cho Tư Thiệu.
Đại Cao thể hình lớn, khi muốn phanh lại thì đã muộn. Thịnh Đường né người, Đại Cao cứ thế ngã xuống sàn. Ngay sau đó cậu ta đau đớn gào lên. Cùng lúc ấy, Tư Thiệu ném vào rổ một quả ba điểm đẹp mắt.
Thịnh Đường vẫn rất tử tế, hét to về phía trọng tài: Hey, ở đây có người bị thương rồi.
Giang Chấp cười khẽ, thật chẳng biết làm sao. Tiểu nha đầu này, cuối cùng vẫn cứ trả thù.