Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 122 - Chương 122 TRẢ THÙ
Chương 122 TRẢ THÙ
Khi Tư Thiệu dẫn các thành viên trong đội của mình bước ra thì không có Thịnh Đường. Đội của trường Đại học G nhất loạt nhìn về phía đội hình xếp một hàng thẳng tắp oai phong lẫm liệt đứng trên sân bóng rổ, phát hiện trong hàng ngũ của đối phương thiếu mất một thành viên. Quan sát thấy tình hình đó, Dương Tấn hét lớn về phía Tư Thiệu: “Không phải chứ mấy người? Thiếu mất Tiểu Võ là không còn ai nữa sao? Hay mấy người nghĩ rằng mình có thể lấy ít địch nhiều?”
“Phải đấy, không ai dám ứng chiến thì cứ nói một câu, bằng không bọn tôi có thắng cũng chẳng vinh quang gì.”
“Xuống đi!”
Các thành viên trong đội trường Đại học G bắt đầu đồng thanh hùa theo.
Đội trường Đại học Z được ngồi trên ngai vàng rất lâu rồi, từ lâu cũng không còn sự kích động muốn gây khó dễ và tranh đấu với ai, đối mặt với những lời thách thức vẫn có thể nhẹ nhàng, bình thản như gió thoảng. Một trong số các thành viên lên tiếng: “Mời người bên ngoài về đánh giúp thì ghê gớm sao? Có giỏi thì lấy người trong Đại học G đi.”
Đối phương cười khẩy: “Người bên ngoài ở trong trường bọn tôi thì tức là người của Đại học G. Sao hả? Đám Đại học Z các cậu sợ rồi sao? Nếu cả số lượng còn không đủ thì mau đi xuống đi, bây giờ nhận thua vẫn còn kịp đấy.”
Dương Tấn nheo mắt nhìn Tư Thiệu: “Thiệu soái, thế này là thế nào đây?”
Tư Thiệu còn chưa kịp lên tiếng đã thấy Thịnh Đường len từ trong đám đông chui ra ngoài, chào hỏi đám người Đại học G: “Tới đây, tới đây.”
Một thành viên chậm chạp xuất hiện cuối cùng, sau khi tập hợp vào đội vẫn không chịu yên mà đứng ngay bên cạnh Tư Thiệu, chỉnh chỉnh lại cổ áo, ai oán một câu: “Toàn là mấy người đến đây vì hai đội các anh, em tìm một chỗ để thay quần áo cũng khó. Cơ mà, bộ đồng phục bóng rổ của các anh may cũng rộng quá đấy.”
Tư Thiệu cúi đầu nhìn cô, cười: “Đẹp mà.”
Đâu phải chỉ đẹp không?
Bộ đồng phục bóng rổ màu trắng bơ được mặc lên người Thịnh Đường cực kỳ rộng rãi. Màu sắc êm dịu càng tôn lên làn da trắng trẻo của cô. Chiếc quần đùi thể thao màu đen cô mặc vừa đẹp có thể che hết đầu gối. Một bộ đồ bình thường trông khá khô khan và cứng nhắc khi khoác lên người cô lại toát lên sự điển trai và phóng khoáng. Cô buộc cao tóc lên thành đuôi ngựa. Tóc cô vốn đã dài, đuôi tóc thẳng đuột, rất có khí phách của một nữ hiệp. Khi cô với lấy quả bóng rổ ôm sát nách, bầu không khí thể thao thanh xuân lại có thêm vài phần sát khí.
Ở Đại học Z, Thịnh Đường vốn dĩ đã là một nhân vật có tiếng tăm. Nếu bỏ qua thân phận của bố mẹ cô thì một người vào trường ở độ tuổi nhỏ nhất lại có tài năng thiên bẩm, có ai không biết? Hơn nữa ở Đại học Z, đây cũng không phải là lần đầu tiên cô bước vào sân bóng rổ, bằng không danh hiệu “Thần bóng” từ đâu mà có?
Câu chuyện được mọi người lan truyền và kể lại một cách say sưa vẫn là chuyện Thịnh Đường và hot boy của trường, Tư Thiệu, không đánh không quen biết trên sân bóng rổ. Nghe một người được tận mắt chứng kiến câu chuyện kể lại, khi ấy Tư Thiệu đang luyện tập bỏ bóng vào rổ, bóng đập vào tấm bảng trên lưới bắn ngược ra ngoài nhưng lại được Thịnh Đường bắt gọn ghẽ. Ngay sau đó, cô lướt như bay, giơ tay lên, quả bóng đó vẽ ra một đường cong tuyệt đẹp trong không trung…
Nhẹ nhàng làm một quả ba điểm.
Người chứng kiến kể lại rằng, quả ba điểm lúc đó của Thịnh Đường quả thực mềm mại như mây trôi nước chảy, không khác gì một màn biểu diễn kỹ thuật theo đúng sách giáo khoa, một cú nhảy một cú vung tay, điềm nhiên như không nhưng khiến ánh mắt của mọi người phải rực sáng.
Tư Thiệu không phục, hai người họ lập tức thi đấu ném bóng vào rổ tại chỗ.
Kết quả thi đấu tới phút cuối cùng, Thịnh Đường đã giành chiến thắng với hai quả ba điểm, nhờ một cuộc đấu mà danh tiếng vang dội.
Các cổ động viên nữ có mặt tại sân bóng vốn dĩ đều là fan của Tư Thiệu, lúc này bỗng dưng đều la hét cho Thịnh Đường, thậm chí còn nhiệt tình đi loan tin khắp nơi, một đồn mười, mười đồn trăm… Các thành viên khác nghe nói đội trưởng của mình bị một cô nhóc vắt mũi chưa sạch hạ gục, ai nấy đều bừng bừng giận dữ muốn tới thách đấu, kết quả…
Nếu xét về tỷ lệ trúng rổ mỗi lần bỏ bóng, quả thật không ai có thể là đối thủ của Thịnh Đường.
Trong phút chốc, sĩ khí của đội trường Đại học Z nhụt hẳn đi, còn Thịnh Đường là điển hình cho kiểu được lợi còn vờ vịt, “an ủi” họ rằng: Chuyện vận động này nếu thật sự muốn chơi tới đỉnh cao thì quả thật vẫn phải nhờ ông trời ưu ái mới được. Mấy anh thua em không thiệt, vì dù sao hồi em còn học cấp ba, suýt chút nữa em đã được chọn vào thi đấu cho đội tuyển quốc gia rồi.
Không vào là bởi vì Mạc Họa.
K hông vào là bởi vì Mạc Họa.
Bà nói với Thịnh Đường: Con thích ăn diện như vậy, nếu thật sự chọn đi đánh bóng rổ, sau này sẽ không mặc được váy vóc nữa đâu.
Về sau, Thịnh Đường cũng chẳng thích mặc váy cho lắm. Cô chê phiền, còn nói với Mạc Họa: Sớm biết đằng nào con cũng chẳng thích mặc váy, lúc trước chọn vào đội tuyển quốc gia thì tốt biết bao.
Mạc Họa xoa đầu cô, thở dài: Trước đây mẹ ngại không muốn đả kích con, thật ra là vì con lùn nên mới không được vào đội tuyển quốc gia.
…
Hai sở thích chơi bóng rổ và vẽ vời giống như hai cánh cửa mà Thượng đế đã mở sẵn ra cho Thịnh Đường vậy, quả nhiên là cưng chiều cô hơn cả.
Thế nên lúc này đây, Thịnh Đường vừa lên sân bóng, cả hội trường đã lập tức sục sôi, mức độ cuồng nhiệt họ dành cho cô không thua kém gì Tư Thiệu hay Dương Tấn. Ngoài các nữ sinh điên cuồng hò hét tên cô, còn có không ít nam sinh hoan hô, cổ vũ, thậm chí trong đám đông quây xung quanh sân bóng cũng xuất hiện thêm không ít các sinh viên nam ở các trường khác nhau kéo tới.
Thịnh Đường quả thật không khiêm tốn một chút nào. Cô tận hưởng sự chú ý và tiếng reo hò của đám đông, vẫy tay về phía đám đông, thần thái không khác gì một tiểu minh tinh.
Khiến Tiêu Dã ở bên này chứng kiến cũng máu nóng sục sôi, chép miệng lên tiếng: “Bình thường toàn thấy em ấy mặc mấy đồ bà già, thật sự không ngờ thay lên người một bộ đồ thể thao lại ngầu như vậy.”
Trình Tần bày ra gương mặt kiêu hãnh: “Cái này đã là gì, lát nữa ngắm cô ấy chơi bóng còn ngầu hơn.”
Tiêu Dã quay đầu sang nhìn Giang Chấp rồi chỉ tay về một phía trên sân bóng rổ: “Đường Đường nhà chúng ta cũng ra gì đấy chứ nhỉ?”
Giang Chấp vẫn dựa ở đó, tuy rằng trông có vẻ lười biếng, nhưng từ lúc Thịnh Đường ra sân, ánh mắt của anh chưa lúc nào dời khỏi người cô. Nhìn dáng vẻ tuấn tú oai phong của cô, thấy cô đứng lên sân bóng không một chút run sợ, nhìn thấy cô kẹp trong tay quả bóng rổ rất thoải mái và bất cần…
Khóe miệng anh nãy giờ vẫn hơi cong lên một chút. Anh nhìn chằm chằm sân bóng, đáp lại câu hỏi của Tiêu Dã: “Ra gì.”
Được lắm Đường Tiểu Thất, thầy đây quả thật đã xem nhẹ em rồi.
Trình Tần đeo bên vai một chiếc túi vải to tướng, vừa chào hỏi vừa rút từ trong túi vải ra một chiếc ghế gập nhỏ: “Nào nào nào, ngồi xuống xem, đứng xem mệt lắm.”
Tiêu Dã đón lấy chiếc ghế gập cô ấy đưa, cảm thán vô cùng: “Sự chuẩn bị này đúng là đầy đủ ghê nhỉ.”
“Dĩ nhiên, mỗi lần Đường Đường chơi bóng trên sân, có trận nào tôi không góp mặt đầy đủ?” Nói rồi, Trình Tần đưa thêm một chiếc khác cho Thẩm Dao.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Dao gặp Trình Tần, cảm thấy cô gái này rất xinh đẹp và hào sảng, lại thấy Trình Tần đứng bên cạnh Tiêu Dã nên hiểu nhầm rằng Trình Tần chính là cô gái mà Tiêu Dã thích. Thẩm Dao cảm ơn Trình Tần rồi nói: “Có thời gian rảnh thì tới Đôn Hoàng nhé, bảo Tiêu Dã dẫn cô đi chơi thật vui vẻ, anh ấy sành sỏi khu đó lắm.”
“Được thôi, bạch…” Trình Tần gượng gạo nuốt hai chữ “liên hoa” còn lại xuống: “Ăn chơi ‘miễn phí’ có ai không thích chứ.”
Cô nàng thầm nghĩ trong lòng: Nha đầu chết tiệt Đường Đường đúng là hại chết người ta, cứ thi thoảng lại nhắc đến bạch liên hoa trong nhóm chat, hại cô suýt chút nữa thì quen miệng nói ra. Cô tỉ mỉ quan sát đóa “bạch liên hoa” ấy. Cũng tạm ổn mà, tuy rằng đứng kế bên Giang Chấp nhưng cũng chẳng thấy Thẩm Dao ra sức sấn sổ, áp sát vào anh.
Nhưng nghĩ tới nghĩ lui một hồi, Trình Tần vẫn cảm thấy không đáng tin cậy cho lắm, lỡ đâu Thẩm Dao giở chiêu “lạt mềm buộc chặt” thì sao?
Đường Đường đã có thể đặt biệt danh này thì đủ để thấy cô rất không thích. Bây giờ cô đang ứng chiến trên sân bóng, với tư cách là một người chị em cây khế, nói gì thì nói mình cũng phải giúp bạn trông chừng cẩn thận sư phụ của bạn chứ nhỉ. Nghĩ vậy, Trình Tần bèn xách chiếc ghế gấp tiến lên, len vào giữa Giang Chấp và Thẩm Dao…
“Sư phụ của Đường Đường, anh ngồi đi, đứng mãi mệt chết.”
Giang Chấp đang mải xem màn giả vờ khiêm tốn của Thịnh Đường với mấy người trên sân bóng, xem cực kỳ hứng thú và say sưa, bất thình lình có người gọi anh một tiếng “sư phụ của Đường Đường”, anh quay đầu nhìn qua Trình Tần, một lúc rất lâu sau mới chợt nhớ ra cô ấy là ai, giơ tay đón lấy chiếc ghế gấp, cảm ơn rồi nói: “Cứ gọi tôi Giang Chấp được rồi.”
“Ồ, Giang Chấp.” Trình Tần bỗng nhiên cảm thấy người đàn ông này rất hài hước, hóa ra lại không có một chút ấn tượng nào về mình? Xem ra cũng không giống như đang giả vờ. Cô hắng giọng: “Hi, tôi tên là Trình Tần, là bạn thân của Đường Đường. Lần sau gặp lại tôi, anh đừng có quên nữa đấy.”
Sau khi ngồi xuống, Giang Chấp tiếp tục nhìn xuống sân, không ngờ Trình Tần vẫn tiếp tục nói chuyện với mình, anh lại quay đầu, khẽ gật: “Thật ngại quá.” Sau đó anh hướng ánh mắt trở lại sân bóng, khóe môi lại bất giác rướn lên.
Trình Tần chăm chú ngắm nhìn góc nghiêng của Giang Chấp, nghĩ bụng, người đàn ông này quả thật có nhiều vẻ mặt. Lúc mỉm cười sẽ khiến người ta cảm thấy trời xanh mây trắng, gió thổi hiu hiu, ấm áp như cây tùng. Nhưng một khi lịch sự và tạo một khoảng cách nhất định thì sẽ khiến người ta cảm nhận rõ sự xa cách, hờ hững như mùi hương thoảng qua.
Cô bắt đầu cảm thấy tò mò rồi đây, một mẫu người kiêu ngạo và không chịu khuất phục như Giang Chấp sẽ bị một cô gái như thế nào chinh phục đây?
Trên sân bóng là cảnh tượng gươm súng sẵn sàng.
Thịnh Đường đập bóng mấy cái, đón lấy rồi nhướng mắt nhìn đối diện: “Dương Tấn, một thời gian không gặp rồi, trông cơ thể vẫn ổn đấy chứ.”
Dương Tấn sao lại không biết cô?
Không chỉ mình Dương Tấn, giây phút nhìn thấy Thịnh Đường bước ra sân, nét mặt các thành viên khác trong đội bóng trường Đại học G cũng đều âm thầm biến sắc, họ bắt đầu thì thầm bàn tán. Dương Tấn nghe xong, cười rất lạnh lùng: “Ha, Đại học Z các cậu quả nhiên là âm thịnh dương suy. Cô có giỏi đến đâu thì nơi này cũng không thể cử cô tới được.”
“Cử mình tôi tới là đủ rồi, dùng cơ thể bé nhỏ này của tôi để vả vào mặt đám Đại học G mấy anh sẽ kích thích biết bao?” Thịnh Đường mỉm cười đáp trả đối phương.
“Cô…”
“Có chuyện này tôi cần phải hỏi cho rõ, hỏi rõ rồi mới thi đấu.” Thịnh Đường ngắt lời đối phương, ánh mắt hướng lên: “Việc Tiểu Võ bị gãy xương xảy ra vào trận đấu mấy hôm trước với các anh có đúng không?”
Dương Tấn không hề giấu giếm: “Đúng vậy.”
“Đủ thâm độc.” Thịnh Đường ném quả bóng rổ trong tay xuống sàn, khi nó nảy lên lại bắt trọn rồi uể oải hỏi: “Ai gây ra?”
“Tôi!” Một người trong đội đối phương đứng ra, chiều cao và cân nặng hoàn toàn đủ đè chết Thịnh Đường ở toàn bộ ba trăm sáu mươi góc độ.
Thịnh Đường bật cười: “Tôi còn tưởng là ai chứ. Đại Cao à, anh xấu tính như vậy, mẹ anh có biết không?”
“Trên sân bóng người này xô đẩy người kia là chuyện hết sức bình thường, nếu sợ bình thường thì đừng có tham gia chơi.” Đại Cao nói chuyện thô lỗ, cộc cằn.
Thịnh Đường “ồ” lên một tiếng, rướn môi mỉm cười, nhưng ngữ khí có thể khiến người ta tức chết: “Phải rồi, ra sân bóng bị thương một chút là chuyện khó tránh khỏi, câu này chính anh nói đấy nhé.”
Nghe xong, Đại Cao sững người.
Vietwriter.vn
Các thành viên khác cũng bày ra nét mặt kỳ quái.
Lần này Đại học G mời hai người từ ngoài tới hỗ trợ, từ lúc ra sân tới khi Thịnh Đường buông lời thách thức vẫn chẳng hiểu chuyện gì xảy ra. Ban đầu họ thấy đối phương là một cô gái nhỏ bé thì cảm thấy nực cười vô cùng. Một cô gái bé nhỏ như vậy đứng giữa cả đám con trai chơi bóng rổ không vô lý sao? Lỡ như đụng vào cô làm cô bị thương thì phải làm sao? Nhưng những tiếng reo hò cổ vũ trên sân không phải họ không nghe thấy. Xem ra đây là một người có kỹ thuật chơi bóng rất khá, cộng thêm việc vừa lên tiếng giọng điệu đã ngạo mạn thế này.
Một trong số họ hỏi Dương Tấn: Cô bé này có lai lịch thế nào?
Dương Tấn ngắn gọn xúc tích, đi vào trọng điểm: “Thế mạnh là giành điểm và trợ công. Cẩn thận một chút với nó. Cho dù dẫn trước ở một khoảng cách lớn nó vẫn có thể giành lại hết điểm. Nhưng vẫn có điểm yếu, do chiều cao có hạn nên cướp bóng, úp rổ và chặn bóng tấn công không phải thế mạnh của nó.”
Người đó nghe xong mà vã mồ hôi. Ôi trời, chỉ mỗi giành điểm đã đáng sợ rồi, còn giỏi cả trợ công?
Một cô gái bé nhỏ như vậy, đùa sao?
Thật hay giả vậy?
Bầu không khí của hai đội trước trận đấu đã lên tới đỉnh điểm, không ai chịu phục ai. Cộng thêm việc vừa xuất hiện, Thịnh Đường đã có vẻ như muốn trả thù lại càng khiến trận đấu này có thứ để xem.
Một tiếng còi vang lên, trận đấu bắt đầu.
Quả bóng rổ vẽ một đường cong hoàn hảo lên không trung, ngay sau đó bị một cánh tay nhanh chóng chặn lại, cuộc đấu giữa hai đội bắt đầu.
Người bắt được cơ hội đầu tiên là Tư Thiệu, anh ấy có năng lực dang cánh tay, kỹ thuật nắm ưu thế tuyệt đối, trên sân đấu được mọi người mệnh danh là “Tử thần số 2”. Bởi vậy đối thủ rất biết mình biết ta, sau khi anh ấy giành được bóng, đội đối phương dồn toàn lực ngăn cản.
“Hey!” Thịnh Đường đứng bên cạnh giơ cao hai tay lên, một tay cuộn tròn lại đấm vào lòng bàn tay bên kia, ra hiệu cho Tư Thiệu.
Tư Thiệu hất tay một cái.
Trái bóng rổ tiếp tục vòng một đường trên không, được Thịnh Đường đón lấy một cách chuẩn xác. Ngay sau đó, cô bật nhảy thật cao tại chỗ, vung cổ tay, quả bóng rời khỏi tay cô, và rồi…
Toàn bộ hội trường rào rào hoan hô!
Tất cả xảy ra quá nhanh, chưa đầy hai phút kể từ lúc bắt đầu trận đấu, và chưa đầy nửa phút sau khi bóng được chuyền đi…
“Ôi trời! Chuyện quái gì vậy?” Trợ thủ của đội đối phương phẫn nộ gào lên.
Còn có thể là chuyện gì?
Vào lúc đối phương còn chưa kịp có phản ứng, Thịnh Đường cứ thế bỏ trúng rổ một trái bóng.
Ba điểm!
Đại học Z giành điểm.
Khi Tư Thiệu dẫn các thành viên trong đội của mình bước ra thì không có Thịnh Đường. Đội của trường Đại học G nhất loạt nhìn về phía đội hình xếp một hàng thẳng tắp oai phong lẫm liệt đứng trên sân bóng rổ, phát hiện trong hàng ngũ của đối phương thiếu mất một thành viên. Quan sát thấy tình hình đó, Dương Tấn hét lớn về phía Tư Thiệu: “Không phải chứ mấy người? Thiếu mất Tiểu Võ là không còn ai nữa sao? Hay mấy người nghĩ rằng mình có thể lấy ít địch nhiều?”
“Phải đấy, không ai dám ứng chiến thì cứ nói một câu, bằng không bọn tôi có thắng cũng chẳng vinh quang gì.”
“Xuống đi!”
Các thành viên trong đội trường Đại học G bắt đầu đồng thanh hùa theo.
Đội trường Đại học Z được ngồi trên ngai vàng rất lâu rồi, từ lâu cũng không còn sự kích động muốn gây khó dễ và tranh đấu với ai, đối mặt với những lời thách thức vẫn có thể nhẹ nhàng, bình thản như gió thoảng. Một trong số các thành viên lên tiếng: “Mời người bên ngoài về đánh giúp thì ghê gớm sao? Có giỏi thì lấy người trong Đại học G đi.”
Đối phương cười khẩy: “Người bên ngoài ở trong trường bọn tôi thì tức là người của Đại học G. Sao hả? Đám Đại học Z các cậu sợ rồi sao? Nếu cả số lượng còn không đủ thì mau đi xuống đi, bây giờ nhận thua vẫn còn kịp đấy.”
Dương Tấn nheo mắt nhìn Tư Thiệu: “Thiệu soái, thế này là thế nào đây?”
Tư Thiệu còn chưa kịp lên tiếng đã thấy Thịnh Đường len từ trong đám đông chui ra ngoài, chào hỏi đám người Đại học G: “Tới đây, tới đây.”
Một thành viên chậm chạp xuất hiện cuối cùng, sau khi tập hợp vào đội vẫn không chịu yên mà đứng ngay bên cạnh Tư Thiệu, chỉnh chỉnh lại cổ áo, ai oán một câu: “Toàn là mấy người đến đây vì hai đội các anh, em tìm một chỗ để thay quần áo cũng khó. Cơ mà, bộ đồng phục bóng rổ của các anh may cũng rộng quá đấy.”
Tư Thiệu cúi đầu nhìn cô, cười: “Đẹp mà.”
Đâu phải chỉ đẹp không?
Bộ đồng phục bóng rổ màu trắng bơ được mặc lên người Thịnh Đường cực kỳ rộng rãi. Màu sắc êm dịu càng tôn lên làn da trắng trẻo của cô. Chiếc quần đùi thể thao màu đen cô mặc vừa đẹp có thể che hết đầu gối. Một bộ đồ bình thường trông khá khô khan và cứng nhắc khi khoác lên người cô lại toát lên sự điển trai và phóng khoáng. Cô buộc cao tóc lên thành đuôi ngựa. Tóc cô vốn đã dài, đuôi tóc thẳng đuột, rất có khí phách của một nữ hiệp. Khi cô với lấy quả bóng rổ ôm sát nách, bầu không khí thể thao thanh xuân lại có thêm vài phần sát khí.
Ở Đại học Z, Thịnh Đường vốn dĩ đã là một nhân vật có tiếng tăm. Nếu bỏ qua thân phận của bố mẹ cô thì một người vào trường ở độ tuổi nhỏ nhất lại có tài năng thiên bẩm, có ai không biết? Hơn nữa ở Đại học Z, đây cũng không phải là lần đầu tiên cô bước vào sân bóng rổ, bằng không danh hiệu “Thần bóng” từ đâu mà có?
Câu chuyện được mọi người lan truyền và kể lại một cách say sưa vẫn là chuyện Thịnh Đường và hot boy của trường, Tư Thiệu, không đánh không quen biết trên sân bóng rổ. Nghe một người được tận mắt chứng kiến câu chuyện kể lại, khi ấy Tư Thiệu đang luyện tập bỏ bóng vào rổ, bóng đập vào tấm bảng trên lưới bắn ngược ra ngoài nhưng lại được Thịnh Đường bắt gọn ghẽ. Ngay sau đó, cô lướt như bay, giơ tay lên, quả bóng đó vẽ ra một đường cong tuyệt đẹp trong không trung…
Nhẹ nhàng làm một quả ba điểm.
Người chứng kiến kể lại rằng, quả ba điểm lúc đó của Thịnh Đường quả thực mềm mại như mây trôi nước chảy, không khác gì một màn biểu diễn kỹ thuật theo đúng sách giáo khoa, một cú nhảy một cú vung tay, điềm nhiên như không nhưng khiến ánh mắt của mọi người phải rực sáng.
Tư Thiệu không phục, hai người họ lập tức thi đấu ném bóng vào rổ tại chỗ.
Kết quả thi đấu tới phút cuối cùng, Thịnh Đường đã giành chiến thắng với hai quả ba điểm, nhờ một cuộc đấu mà danh tiếng vang dội.
Các cổ động viên nữ có mặt tại sân bóng vốn dĩ đều là fan của Tư Thiệu, lúc này bỗng dưng đều la hét cho Thịnh Đường, thậm chí còn nhiệt tình đi loan tin khắp nơi, một đồn mười, mười đồn trăm… Các thành viên khác nghe nói đội trưởng của mình bị một cô nhóc vắt mũi chưa sạch hạ gục, ai nấy đều bừng bừng giận dữ muốn tới thách đấu, kết quả…
Nếu xét về tỷ lệ trúng rổ mỗi lần bỏ bóng, quả thật không ai có thể là đối thủ của Thịnh Đường.
Trong phút chốc, sĩ khí của đội trường Đại học Z nhụt hẳn đi, còn Thịnh Đường là điển hình cho kiểu được lợi còn vờ vịt, “an ủi” họ rằng: Chuyện vận động này nếu thật sự muốn chơi tới đỉnh cao thì quả thật vẫn phải nhờ ông trời ưu ái mới được. Mấy anh thua em không thiệt, vì dù sao hồi em còn học cấp ba, suýt chút nữa em đã được chọn vào thi đấu cho đội tuyển quốc gia rồi.
Không vào là bởi vì Mạc Họa.
K hông vào là bởi vì Mạc Họa.
Bà nói với Thịnh Đường: Con thích ăn diện như vậy, nếu thật sự chọn đi đánh bóng rổ, sau này sẽ không mặc được váy vóc nữa đâu.
Về sau, Thịnh Đường cũng chẳng thích mặc váy cho lắm. Cô chê phiền, còn nói với Mạc Họa: Sớm biết đằng nào con cũng chẳng thích mặc váy, lúc trước chọn vào đội tuyển quốc gia thì tốt biết bao.
Mạc Họa xoa đầu cô, thở dài: Trước đây mẹ ngại không muốn đả kích con, thật ra là vì con lùn nên mới không được vào đội tuyển quốc gia.
…
Hai sở thích chơi bóng rổ và vẽ vời giống như hai cánh cửa mà Thượng đế đã mở sẵn ra cho Thịnh Đường vậy, quả nhiên là cưng chiều cô hơn cả.
Thế nên lúc này đây, Thịnh Đường vừa lên sân bóng, cả hội trường đã lập tức sục sôi, mức độ cuồng nhiệt họ dành cho cô không thua kém gì Tư Thiệu hay Dương Tấn. Ngoài các nữ sinh điên cuồng hò hét tên cô, còn có không ít nam sinh hoan hô, cổ vũ, thậm chí trong đám đông quây xung quanh sân bóng cũng xuất hiện thêm không ít các sinh viên nam ở các trường khác nhau kéo tới.
Thịnh Đường quả thật không khiêm tốn một chút nào. Cô tận hưởng sự chú ý và tiếng reo hò của đám đông, vẫy tay về phía đám đông, thần thái không khác gì một tiểu minh tinh.
Khiến Tiêu Dã ở bên này chứng kiến cũng máu nóng sục sôi, chép miệng lên tiếng: “Bình thường toàn thấy em ấy mặc mấy đồ bà già, thật sự không ngờ thay lên người một bộ đồ thể thao lại ngầu như vậy.”
Trình Tần bày ra gương mặt kiêu hãnh: “Cái này đã là gì, lát nữa ngắm cô ấy chơi bóng còn ngầu hơn.”
Tiêu Dã quay đầu sang nhìn Giang Chấp rồi chỉ tay về một phía trên sân bóng rổ: “Đường Đường nhà chúng ta cũng ra gì đấy chứ nhỉ?”
Giang Chấp vẫn dựa ở đó, tuy rằng trông có vẻ lười biếng, nhưng từ lúc Thịnh Đường ra sân, ánh mắt của anh chưa lúc nào dời khỏi người cô. Nhìn dáng vẻ tuấn tú oai phong của cô, thấy cô đứng lên sân bóng không một chút run sợ, nhìn thấy cô kẹp trong tay quả bóng rổ rất thoải mái và bất cần…
Khóe miệng anh nãy giờ vẫn hơi cong lên một chút. Anh nhìn chằm chằm sân bóng, đáp lại câu hỏi của Tiêu Dã: “Ra gì.”
Được lắm Đường Tiểu Thất, thầy đây quả thật đã xem nhẹ em rồi.
Trình Tần đeo bên vai một chiếc túi vải to tướng, vừa chào hỏi vừa rút từ trong túi vải ra một chiếc ghế gập nhỏ: “Nào nào nào, ngồi xuống xem, đứng xem mệt lắm.”
Tiêu Dã đón lấy chiếc ghế gập cô ấy đưa, cảm thán vô cùng: “Sự chuẩn bị này đúng là đầy đủ ghê nhỉ.”
“Dĩ nhiên, mỗi lần Đường Đường chơi bóng trên sân, có trận nào tôi không góp mặt đầy đủ?” Nói rồi, Trình Tần đưa thêm một chiếc khác cho Thẩm Dao.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Dao gặp Trình Tần, cảm thấy cô gái này rất xinh đẹp và hào sảng, lại thấy Trình Tần đứng bên cạnh Tiêu Dã nên hiểu nhầm rằng Trình Tần chính là cô gái mà Tiêu Dã thích. Thẩm Dao cảm ơn Trình Tần rồi nói: “Có thời gian rảnh thì tới Đôn Hoàng nhé, bảo Tiêu Dã dẫn cô đi chơi thật vui vẻ, anh ấy sành sỏi khu đó lắm.”
“Được thôi, bạch…” Trình Tần gượng gạo nuốt hai chữ “liên hoa” còn lại xuống: “Ăn chơi ‘miễn phí’ có ai không thích chứ.”
Cô nàng thầm nghĩ trong lòng: Nha đầu chết tiệt Đường Đường đúng là hại chết người ta, cứ thi thoảng lại nhắc đến bạch liên hoa trong nhóm chat, hại cô suýt chút nữa thì quen miệng nói ra. Cô tỉ mỉ quan sát đóa “bạch liên hoa” ấy. Cũng tạm ổn mà, tuy rằng đứng kế bên Giang Chấp nhưng cũng chẳng thấy Thẩm Dao ra sức sấn sổ, áp sát vào anh.
Nhưng nghĩ tới nghĩ lui một hồi, Trình Tần vẫn cảm thấy không đáng tin cậy cho lắm, lỡ đâu Thẩm Dao giở chiêu “lạt mềm buộc chặt” thì sao?
Đường Đường đã có thể đặt biệt danh này thì đủ để thấy cô rất không thích. Bây giờ cô đang ứng chiến trên sân bóng, với tư cách là một người chị em cây khế, nói gì thì nói mình cũng phải giúp bạn trông chừng cẩn thận sư phụ của bạn chứ nhỉ. Nghĩ vậy, Trình Tần bèn xách chiếc ghế gấp tiến lên, len vào giữa Giang Chấp và Thẩm Dao…
“Sư phụ của Đường Đường, anh ngồi đi, đứng mãi mệt chết.”
Giang Chấp đang mải xem màn giả vờ khiêm tốn của Thịnh Đường với mấy người trên sân bóng, xem cực kỳ hứng thú và say sưa, bất thình lình có người gọi anh một tiếng “sư phụ của Đường Đường”, anh quay đầu nhìn qua Trình Tần, một lúc rất lâu sau mới chợt nhớ ra cô ấy là ai, giơ tay đón lấy chiếc ghế gấp, cảm ơn rồi nói: “Cứ gọi tôi Giang Chấp được rồi.”
“Ồ, Giang Chấp.” Trình Tần bỗng nhiên cảm thấy người đàn ông này rất hài hước, hóa ra lại không có một chút ấn tượng nào về mình? Xem ra cũng không giống như đang giả vờ. Cô hắng giọng: “Hi, tôi tên là Trình Tần, là bạn thân của Đường Đường. Lần sau gặp lại tôi, anh đừng có quên nữa đấy.”
Sau khi ngồi xuống, Giang Chấp tiếp tục nhìn xuống sân, không ngờ Trình Tần vẫn tiếp tục nói chuyện với mình, anh lại quay đầu, khẽ gật: “Thật ngại quá.” Sau đó anh hướng ánh mắt trở lại sân bóng, khóe môi lại bất giác rướn lên.
Trình Tần chăm chú ngắm nhìn góc nghiêng của Giang Chấp, nghĩ bụng, người đàn ông này quả thật có nhiều vẻ mặt. Lúc mỉm cười sẽ khiến người ta cảm thấy trời xanh mây trắng, gió thổi hiu hiu, ấm áp như cây tùng. Nhưng một khi lịch sự và tạo một khoảng cách nhất định thì sẽ khiến người ta cảm nhận rõ sự xa cách, hờ hững như mùi hương thoảng qua.
Cô bắt đầu cảm thấy tò mò rồi đây, một mẫu người kiêu ngạo và không chịu khuất phục như Giang Chấp sẽ bị một cô gái như thế nào chinh phục đây?
Trên sân bóng là cảnh tượng gươm súng sẵn sàng.
Thịnh Đường đập bóng mấy cái, đón lấy rồi nhướng mắt nhìn đối diện: “Dương Tấn, một thời gian không gặp rồi, trông cơ thể vẫn ổn đấy chứ.”
Dương Tấn sao lại không biết cô?
Không chỉ mình Dương Tấn, giây phút nhìn thấy Thịnh Đường bước ra sân, nét mặt các thành viên khác trong đội bóng trường Đại học G cũng đều âm thầm biến sắc, họ bắt đầu thì thầm bàn tán. Dương Tấn nghe xong, cười rất lạnh lùng: “Ha, Đại học Z các cậu quả nhiên là âm thịnh dương suy. Cô có giỏi đến đâu thì nơi này cũng không thể cử cô tới được.”
“Cử mình tôi tới là đủ rồi, dùng cơ thể bé nhỏ này của tôi để vả vào mặt đám Đại học G mấy anh sẽ kích thích biết bao?” Thịnh Đường mỉm cười đáp trả đối phương.
“Cô…”
“Có chuyện này tôi cần phải hỏi cho rõ, hỏi rõ rồi mới thi đấu.” Thịnh Đường ngắt lời đối phương, ánh mắt hướng lên: “Việc Tiểu Võ bị gãy xương xảy ra vào trận đấu mấy hôm trước với các anh có đúng không?”
Dương Tấn không hề giấu giếm: “Đúng vậy.”
“Đủ thâm độc.” Thịnh Đường ném quả bóng rổ trong tay xuống sàn, khi nó nảy lên lại bắt trọn rồi uể oải hỏi: “Ai gây ra?”
“Tôi!” Một người trong đội đối phương đứng ra, chiều cao và cân nặng hoàn toàn đủ đè chết Thịnh Đường ở toàn bộ ba trăm sáu mươi góc độ.
Thịnh Đường bật cười: “Tôi còn tưởng là ai chứ. Đại Cao à, anh xấu tính như vậy, mẹ anh có biết không?”
“Trên sân bóng người này xô đẩy người kia là chuyện hết sức bình thường, nếu sợ bình thường thì đừng có tham gia chơi.” Đại Cao nói chuyện thô lỗ, cộc cằn.
Thịnh Đường “ồ” lên một tiếng, rướn môi mỉm cười, nhưng ngữ khí có thể khiến người ta tức chết: “Phải rồi, ra sân bóng bị thương một chút là chuyện khó tránh khỏi, câu này chính anh nói đấy nhé.”
Nghe xong, Đại Cao sững người.
Vietwriter.vn
Các thành viên khác cũng bày ra nét mặt kỳ quái.
Lần này Đại học G mời hai người từ ngoài tới hỗ trợ, từ lúc ra sân tới khi Thịnh Đường buông lời thách thức vẫn chẳng hiểu chuyện gì xảy ra. Ban đầu họ thấy đối phương là một cô gái nhỏ bé thì cảm thấy nực cười vô cùng. Một cô gái bé nhỏ như vậy đứng giữa cả đám con trai chơi bóng rổ không vô lý sao? Lỡ như đụng vào cô làm cô bị thương thì phải làm sao? Nhưng những tiếng reo hò cổ vũ trên sân không phải họ không nghe thấy. Xem ra đây là một người có kỹ thuật chơi bóng rất khá, cộng thêm việc vừa lên tiếng giọng điệu đã ngạo mạn thế này.
Một trong số họ hỏi Dương Tấn: Cô bé này có lai lịch thế nào?
Dương Tấn ngắn gọn xúc tích, đi vào trọng điểm: “Thế mạnh là giành điểm và trợ công. Cẩn thận một chút với nó. Cho dù dẫn trước ở một khoảng cách lớn nó vẫn có thể giành lại hết điểm. Nhưng vẫn có điểm yếu, do chiều cao có hạn nên cướp bóng, úp rổ và chặn bóng tấn công không phải thế mạnh của nó.”
Người đó nghe xong mà vã mồ hôi. Ôi trời, chỉ mỗi giành điểm đã đáng sợ rồi, còn giỏi cả trợ công?
Một cô gái bé nhỏ như vậy, đùa sao?
Thật hay giả vậy?
Bầu không khí của hai đội trước trận đấu đã lên tới đỉnh điểm, không ai chịu phục ai. Cộng thêm việc vừa xuất hiện, Thịnh Đường đã có vẻ như muốn trả thù lại càng khiến trận đấu này có thứ để xem.
Một tiếng còi vang lên, trận đấu bắt đầu.
Quả bóng rổ vẽ một đường cong hoàn hảo lên không trung, ngay sau đó bị một cánh tay nhanh chóng chặn lại, cuộc đấu giữa hai đội bắt đầu.
Người bắt được cơ hội đầu tiên là Tư Thiệu, anh ấy có năng lực dang cánh tay, kỹ thuật nắm ưu thế tuyệt đối, trên sân đấu được mọi người mệnh danh là “Tử thần số 2”. Bởi vậy đối thủ rất biết mình biết ta, sau khi anh ấy giành được bóng, đội đối phương dồn toàn lực ngăn cản.
“Hey!” Thịnh Đường đứng bên cạnh giơ cao hai tay lên, một tay cuộn tròn lại đấm vào lòng bàn tay bên kia, ra hiệu cho Tư Thiệu.
Tư Thiệu hất tay một cái.
Trái bóng rổ tiếp tục vòng một đường trên không, được Thịnh Đường đón lấy một cách chuẩn xác. Ngay sau đó, cô bật nhảy thật cao tại chỗ, vung cổ tay, quả bóng rời khỏi tay cô, và rồi…
Toàn bộ hội trường rào rào hoan hô!
Tất cả xảy ra quá nhanh, chưa đầy hai phút kể từ lúc bắt đầu trận đấu, và chưa đầy nửa phút sau khi bóng được chuyền đi…
“Ôi trời! Chuyện quái gì vậy?” Trợ thủ của đội đối phương phẫn nộ gào lên.
Còn có thể là chuyện gì?
Vào lúc đối phương còn chưa kịp có phản ứng, Thịnh Đường cứ thế bỏ trúng rổ một trái bóng.
Ba điểm!
Đại học Z giành điểm.