Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 111 - Chương 111 MÀN THẦU BỘT MÌ
Chương 111 MÀN THẦU BỘT MÌ
Không nói câu ấy còn đỡ, vừa nói lại khiến trái tim Thịnh Đường nghẹn lại giây lát. Khi cô định đáp trả lại thì Tiêu Dã đã ngang nhiên bỏ đi từ lâu. Trình Tần hắng giọng, hạ giọng cười một điệu quái đản: “Cùng nhau về khách sạn cơ à, kỳ lạ thật đấy.”
Thịnh Đường cười ha ha hai tiếng: “Ở cùng con gái nhà người ta gần một ngày rồi mà vẫn không nhớ được tên, thế mà mới gặp cậu một lần tên đã thuộc nằm lòng, cũng kỳ lạ ghê cơ.”
Trình Tần chìa ngón tay trỏ ra, chấm chấm lên mặt bàn: “Tên của mình siêu dễ nhớ, nhớ được Trần Chân(*) là có thể nhớ được mình, không phức tạp mà.”
(*) Trần Chân là một nhân vật hư cấu nổi tiếng trên màn ảnh truyền hình và màn ảnh rộng Hồng Kông. Nhân vật này từng được dựng thành phim nhiều lần với nhiều câu chuyện khác nhau, song đều có chung lai lịch: là đệ tử chân truyền của Hoắc Nguyên Giáp, thuộc võ phái Tinh Võ Môn và sống vào đầu thời kỳ dân quốc ở Trung Hoa.
“Sao cậu không nói tên cậu còn là một từ đa âm đi.”
Trình Tần không cãi cọ chuyện này với cô nữa, hờ hững liếc một cái về phía bàn của Tiêu Dã ở bên kia: “Hai người họ ấy à, không thể thành đôi được.”
Thịnh Đường quay đầu lại nhìn.
“Này này này, quay đầu lại.” Trình Tần hạ thấp giọng: “Có ai đánh giá người khác ngang nhiên bất chấp như cậu không?”
“Thì mình cũng chỉ muốn nhìn cô ấy một cách chính diện, nghiêm túc thôi.” Thịnh Đường gắp lên một củ lạc luộc, ngón cái và ngón trỏ men theo khe rãnh trên vỏ lạc nhẹ nhàng vân vê, tách vỏ lạc thành hai mảnh, để lộ qua hạt lạc bên trong đã được luộc đến một độ cứng mềm vừa phải, dính vào hai bên trái phải của vỏ lạc một cách không đều đặn.
Cô đút hết vào miệng rồi nói: “Cô gái đó trông cũng xinh xắn nhỉ. Tiêu Dã có những lúc chỉ giỏi vờ vịt. Anh ấy nói anh ấy không nhớ tên con gái nhà người ta là cậu tin luôn à, anh ấy chỉ đang muốn thể hiện mình có duyên với nữ giới đến mức nào mà thôi.”
“Chẳng liên quan gì đến việc nhớ hay không nhớ được tên cả, chẳng phải anh ấy thuộc cái đó sao?”
“Cái nào cơ?”
“Thì cái đó.” Thấy cô vẫn chưa nhớ ra, Trình Tần chép miệng: “Cái đó cùng với Giang Chấp ấy.”
“À à à.” Thịnh Đường bừng tỉnh ngộ, cười: “Thì người ta không được đánh cả nam lẫn nữ à.”
Trình Tần nhún vai: “Câu nói này của cậu khiến người ta liên tưởng xa xôi đấy.”
“Chắc là cậu cũng không còn nhiều thời gian để liên tưởng xa xôi đâu.” Thịnh Đường hất cằm ra phía ngoài: “Cháu trai của cậu về rồi kìa.”
Trình Tần quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, quả nhiên.
Một chiếc Mercedes-Benz sáng rực ngông nghênh dừng trong con hẻm chật chội, khoảng không gian dành cho người đi bộ gần như chẳng còn bao nhiêu. Khúc Phong bước xuống xe trước, vòng sang ghế lái phụ, cẩn thận mở cửa xe ra, như sợ bị quẹt phải cái gì vậy. Tiếp theo hắn đưa tay vào trong, ngay sau đó có một bàn tay nhỏ mập mạp đặt lên tay hắn…
Thịnh Đường cũng chỉ nhìn thấy được có vậy…
Cùng lắm thì nhìn thêm được đôi chân củ cải(*) dưới cửa xe… Nhưng từ đầu tới cuối không nhìn thấy chủ nhân của bàn tay mập ấy từ bên trong cửa xe đi ra ngoài.
(*) Chân củ cải: Chỉ kiểu chân mà cổ chân rất mảnh nhưng bắp chân lại rất to, hình thành một tỷ lệ không cân xứng.
Thịnh Đường xem mà phát sốt ruột.
Bàn tay mập cố gắng mãi vẫn không thể bước xuống xe, dường như chính cô ta cũng bực mình, vỗ một cái lên tay của Khúc Phong rồi ngồi lại vào trong xe. Khúc Phong vuốt cả trán đầy mồ hôi, vòng lại sang bên cửa lái, cho xe dựa thêm vào bên trong một chút nữa, cuối cùng khi dành ra được một không gian đủ cho người bên ghế lái phụ bước xuống mới tắt máy.
Nhưng hắn bước xuống thì mất công hơn một chút, gần như phải len ra ngoài qua khe cửa hẹp, may mà người dong dỏng cao.
Cánh tay mập mạp kia cũng đã bước xuống.
Thịnh Đường nhìn kỹ lại, phản ứng đầu tiên chính là: Quả thực là một chiếc "màn thầu bột mì có tầng có lớp, có khung xương đáng ngạc nhiên, “tải trọng” đáng gờm.
“Màn thầu bột mì” đứng trước chiếc xe. Khúc Phong chìa cánh tay về phía cô ta, cô ta liền theo đà khoác lên, ưỡn ngực ngẩng cao đầu cực kỳ kiêu hãnh. Hai người họ bước vào trong cánh cửa đó, cánh cửa lại đóng vào, từ vị trí của Thịnh Đường vẫn có thể nghe rõ tiếng cười nhõng nhẽo của “màn thầu bột mì”.
Khung cảnh mà họ hóng hớt không còn nữa, những tình tiết còn lại tám phần chỉ có thể dựa vào tưởng tượng.
Nhưng Thịnh Đường vẫn cố rướn đầu ra, có vẻ như xem còn chưa đã. Đợi đúng mười phút đồng hồ, không thấy hai cánh cửa ấy có dấu hiệu mở ra lại lần nữa, cô đành phải quay vào, chép miệng nói: “Trình Trình, cô ‘cháu gái’ của cậu tạo cảm giác ‘nặng nề’ ra phết nhỉ.”
Trình Tần khẽ hừ một tiếng: “Hai người họ cũng dính nhau quá mà phải không?”
Thịnh Đường “ừm” một tiếng: “Thì cũng giống như lúc trước Khúc Phong cứ bám lấy cậu thôi.”
“Ấy đừng.” Trình Tần ngắt ngang lời cô nói: “Đừng nhắc lại chuyện cũ, ghê lắm.”
Thịnh Đường tay chống cằm, ánh mắt vẫn còn trân trân nhìn về phía cánh cửa lớn chếch đối diện: “Cậu bị đánh bại bởi một cô màn thầu bột mì thì mình cũng phục thật rồi. Có điều đúng là hơi mập mạp một chút, nhưng ngó ngũ quan cũng không tệ, gầy đi kiểu gì cũng xinh.”
Nói tới đây, cô thu tầm mắt, nghiêm túc quan sát Trình Tần ngồi đối diện một lượt.
“Làm gì đấy?”
“Người ta ‘điện nước’ đầy đủ hơn cậu.” Thịnh Đường múa may trước ngực Trình Tần.
Trình Tần đập que xiên trong tay mình xuống bàn.
Thịnh Đường vội lựa gió bẻ lái: “Nhưng cậu nhìn cậu xem, dáng người mảnh dẻ, diện mạo xinh đẹp, muốn eo có eo, muốn chân có chân, quan trọng là cần nhan sắc có nhan sắc. Khúc Phong nhà cậu… À không, cháu nội cậu cuối cùng lại chọn đánh đổi cơ hội ‘hồng hạnh vượt tường’ lên người một chiếc ‘màn thầu bột mì’, khẩu vị quả thực cũng quái đản lắm.”
Trình Tần ăn nốt hai xiên thịt dê cuối cùng, ném xiên ra, hỏi cô: “Cửa viện đóng rồi sao?”
“Đóng rồi.”
Trình Tần “ừm” một tiếng, với lấy chai nước có ga tu ừng ực mấy ngụm đến khi cạn chai. Cô ấy đặt chai nước xuống, rút giấy ăn ra lau miệng sạch sẽ, đứng dậy định đi. Thịnh Đường sững người, vội vàng đuổi theo giữ cô ấy lại: “Cậu đi đâu đấy?”
Ở đâu bên đó, Tiêu Dã đang trò chuyện hờ hững, nhát gừng, nghe thấy tiếng động bèn ngước mắt lên nhìn về bên này, không hiểu hai người họ đang xảy ra chuyện gì.
Trình Tần không nói rõ với Thịnh Đường: “Không cần cậu phải đeo cờ màu khắp người, lát nữa hô hào mấy tiếng coi như đã trở thành đội trưởng đội cổ vũ của mình rồi.”
Thịnh Đường hiểu cô cần phải làm chuyện gì đó, không suy nghĩ nhiều, co cẳng bám theo.
Tiêu Dã nhìn thấy cảnh này, âm thầm cảm giác có gì đó bất ổn, nói một tiếng với cô bạn gái đi cùng sau đó đứng lên đi theo ra ngoài. Cô gái đó rất bực dọc, mím chặt môi nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Quán ăn này không lớn, từ khu ăn uống đi ra cửa chính chỉ cần xuyên qua một hành lang không quá dài, thậm chí ngồi bên trong ăn cũng có thể nhìn thấy động tĩnh trước cửa. Ông chủ hai tay trái phải cầm cả một đống xiên nướng, đúng lúc giáp thẳng mặt với Trình Tần, thấy vậy sửng sốt: “Thế này là định đi sao? Còn nhiều đồ chưa lên lắm.”
“Cứ lên bình thường, năm phút sau quay lại ăn.” Trình Tần rảo nhanh bước chân, trong lúc nói đã đi ra đến cửa, với lấy cây gậy bóng chày phiên bản có chữ ký mà ông chủ vẫn treo trên tường để khoe khoang, đập cả xấp tiền mặt lên quầy thu ngân và nói to một câu: “Mượn dùng một chút.” Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Ông chủ ở đầu kia vừa đặt xiên nướng lên mặt bàn, nghe thấy một câu không đầu không cuối như vậy thì cảm thấy cực kỳ kỳ lạ. Mượn dùng cái gì chứ? Ông ấy ngó ra ngoài cửa, người đã biến đi đâu mất, chỉ chớp nháy xuất hiện trước cửa một chút.
Đang cảm thấy khó hiểu thì đúng lúc đó, ông ấy thấy cả Tiêu Dã cũng đi ra, sững người: “Cậu cũng…”
Chẳng phải vẫn chưa lên đủ đồ sao?
Tiêu Dã bắt chước, buông một câu: “Cứ lên như bình thường, tôi cũng năm phút nữa quay về ăn.”
Ông chủ câm nín chỉ còn biết hỏi trời cao, toàn là cái thói quen gì thế này? Một hai người ăn còn tính giờ ấy chứ? Ra ngoài làm gì vậy? Nếu như muốn tìm nhà vệ sinh thì ở trong quán cũng có sẵn mà…
Lúc này, Trình Tần cứ thế vác gậy bóng chày lao về phía chiếc ô tô đỗ trước cửa tứ hợp viện, bước chân thoăn thoắt, khí thế hùng hổ. Thịnh Đường còn chưa kịp tiến sát gần đã nhìn thấy Trình Tần quăng cây gậy bóng chày, đập thẳng vào cửa xe.
Tấm kính chắn gió phía trước vỡ tan.
“Ôi chao…” Tiêu Dã từ trong quán đuổi theo họ ra ngoài, đúng lúc bắt gặp cảnh ấy, khoảnh khắc thủy tinh vỡ vụn, anh ấy bỗng dưng cảm thấy hình như phần xương cụt của mình cũng nhói đau theo.
Anh ấy đi tới bên cạnh Thịnh Đường, thảng thốt hỏi: “Chị em của em làm thế này là… có tiền nên phá à?”
“Không phải xe của cậu ấy.”
Tiêu Dã càng thêm kinh ngạc: “Mắc chứng hưng cảm(*) à?”
(*) Hưng cảm hay mania là một tâm trạng hứng khởi cao bất thường hoặc dễ bị kích thích, cáu kỉnh, khuấy động và/hoặc đầy năng lượng. Trong một ngữ cảnh nào đó, nó có nghĩa trái ngược với trầm cảm. Hưng cảm là một triệu chứng để chẩn đoán một số bệnh tâm thần.
“Sao anh cứ hỏi này hỏi nọ thế? Có liên quan gì tới anh không?” Bên này Thịnh Đường đứng nói, bên kia đã thấy Trình Tần vòng ra sau xe tiếp tục đập thêm một trận, ngay sau đó là tới phần cửa kính của xe… Cô thầm thở dài: Đáng tiếc cho chiếc xe thật, nhìn là biết mới mua về.
Tiêu Dã bắt đầu thấy hứng thú, khoanh hai tay trước ngực: “Chẳng phải anh đang tự tiêm cho mình một liều vac-xin sao? Lỡ như chị em của em có sở thích đập phá xe, sau này anh phải tránh mặt khỏi cô ấy.”
Thịnh Đường ngước mắt nhìn anh ấy: “Anh có ô tô sao?”
Tiêu Dã liếc cô: “Anh không thể mua được sao?”
Khi cánh cửa căn tứ hợp viện được kéo ra từ bên trong, Trình Tần đã đập tan nát đến mức chỉ còn lại khung cửa kính cuối cùng. Chợt có một tiếng hét vang lên: “Ai đây? Ai làm gì đó?” Ngay sau đó chính là cô màn thầu bột mì “lăn tròn” tới.
Có lẽ vì bị chấn động bởi khung cảnh tan nát, vụn vỡ trước mặt, ban đầu cô ta sững sờ, sau khi định thần lại được thì bổ nhào tới trước: “Cô là ai hả? Mẹ kiếp, vì sao cô lại đập xe của tôi?”
“Xê ra, cây gậy trong tay tôi không có mắt đâu đấy!” Trình Tần không quan tâm đến việc cô ta bổ nhào hay không. Cô giơ cánh tay lên, vung một nhát gậy dứt khoát đập nát tấm kính.
Màn thầu bột mì ôm đầu, ngồi sụp xuống đất, hét lên một tiếng inh ỏi.
Đập xong, Trình Tần vắt cây gậy bóng chạy lên vai, nhìn xuống màn thầu bột mì đang ngồi bên dưới: “Muốn tính sổ thì qua ‘Một xiên cuộc đời’ tìm tôi, sẵn sàng tiếp đón.”
Màn thầu bột mì ngẩng đầu nhìn trân trân theo bóng lưng của cô ấy, tức đến nỗi gương mặt như bột nở cứ thế run lên.
Trình Tần đã sớm nhìn thấy Thịnh Đường và Tiêu Dã đứng đó, nhàn nhã thong dong như hai vị tiên, hóng chuyện chẳng lo ầm ĩ: “Yo, hai vị đều ở đây à.”
Thịnh Đường cố nhịn cười: “Chiêu này được đấy, nhanh, chuẩn, độc.”
“Đội trưởng đội cổ vũ chưa làm tròn trách nhiệm rồi.”
“Cậu có cho mình thời gian chuẩn bị sao?”
Tiêu Dã quả thật không nén nổi sự hiếu kỳ: “Nữ hiệp, em làm vậy là trừ bạo yên dân hay là thù ghét kẻ có tiền nên trút giận?”
Trình Tần đã đi vượt qua anh ấy rồi, nghe thấy câu này bèn dừng chân, lùi về phía sau một bước, nghiêng đầu nhìn anh ấy: “Tiêu công tử, anh từng có hành động nào tệ bạc chưa?”
Tiêu Dã không hiểu.
Trình Tần giơ cây gậy bóng chày gõ gõ lên bả vai anh ấy, tốt bụng nhắc nhở: “Đàn ông tệ bạc.”
Tiêu Dã lập tức hiểu ngay: “Chưa từng.”
“Một lần cũng chưa từng sao?”
Tiêu Dã liếc nhìn cây gậy bóng chày trên bả vai, lắc đầu nguầy nguậy.
“Dù là với nam hay nữ cũng chưa từng phụ bạc?”
Tiêu Dã hơi ngẩn người nhưng vì sợ cây gậy trên vai nên vẫn trả lời chắc như đinh đóng cột: “Chưa từng!”
Trình Tần hài lòng, thu lại cây gậy: “Đồng chí tốt!”
Ở đầu kia tứ hợp viện, tiếng khóc inh ỏi, tru tréo của màn thầu bột mì vẫn còn vang lên: “Anh Phong, có một con đàn bà điên đập xe của chúng ta rồi!”
Không nói câu ấy còn đỡ, vừa nói lại khiến trái tim Thịnh Đường nghẹn lại giây lát. Khi cô định đáp trả lại thì Tiêu Dã đã ngang nhiên bỏ đi từ lâu. Trình Tần hắng giọng, hạ giọng cười một điệu quái đản: “Cùng nhau về khách sạn cơ à, kỳ lạ thật đấy.”
Thịnh Đường cười ha ha hai tiếng: “Ở cùng con gái nhà người ta gần một ngày rồi mà vẫn không nhớ được tên, thế mà mới gặp cậu một lần tên đã thuộc nằm lòng, cũng kỳ lạ ghê cơ.”
Trình Tần chìa ngón tay trỏ ra, chấm chấm lên mặt bàn: “Tên của mình siêu dễ nhớ, nhớ được Trần Chân(*) là có thể nhớ được mình, không phức tạp mà.”
(*) Trần Chân là một nhân vật hư cấu nổi tiếng trên màn ảnh truyền hình và màn ảnh rộng Hồng Kông. Nhân vật này từng được dựng thành phim nhiều lần với nhiều câu chuyện khác nhau, song đều có chung lai lịch: là đệ tử chân truyền của Hoắc Nguyên Giáp, thuộc võ phái Tinh Võ Môn và sống vào đầu thời kỳ dân quốc ở Trung Hoa.
“Sao cậu không nói tên cậu còn là một từ đa âm đi.”
Trình Tần không cãi cọ chuyện này với cô nữa, hờ hững liếc một cái về phía bàn của Tiêu Dã ở bên kia: “Hai người họ ấy à, không thể thành đôi được.”
Thịnh Đường quay đầu lại nhìn.
“Này này này, quay đầu lại.” Trình Tần hạ thấp giọng: “Có ai đánh giá người khác ngang nhiên bất chấp như cậu không?”
“Thì mình cũng chỉ muốn nhìn cô ấy một cách chính diện, nghiêm túc thôi.” Thịnh Đường gắp lên một củ lạc luộc, ngón cái và ngón trỏ men theo khe rãnh trên vỏ lạc nhẹ nhàng vân vê, tách vỏ lạc thành hai mảnh, để lộ qua hạt lạc bên trong đã được luộc đến một độ cứng mềm vừa phải, dính vào hai bên trái phải của vỏ lạc một cách không đều đặn.
Cô đút hết vào miệng rồi nói: “Cô gái đó trông cũng xinh xắn nhỉ. Tiêu Dã có những lúc chỉ giỏi vờ vịt. Anh ấy nói anh ấy không nhớ tên con gái nhà người ta là cậu tin luôn à, anh ấy chỉ đang muốn thể hiện mình có duyên với nữ giới đến mức nào mà thôi.”
“Chẳng liên quan gì đến việc nhớ hay không nhớ được tên cả, chẳng phải anh ấy thuộc cái đó sao?”
“Cái nào cơ?”
“Thì cái đó.” Thấy cô vẫn chưa nhớ ra, Trình Tần chép miệng: “Cái đó cùng với Giang Chấp ấy.”
“À à à.” Thịnh Đường bừng tỉnh ngộ, cười: “Thì người ta không được đánh cả nam lẫn nữ à.”
Trình Tần nhún vai: “Câu nói này của cậu khiến người ta liên tưởng xa xôi đấy.”
“Chắc là cậu cũng không còn nhiều thời gian để liên tưởng xa xôi đâu.” Thịnh Đường hất cằm ra phía ngoài: “Cháu trai của cậu về rồi kìa.”
Trình Tần quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, quả nhiên.
Một chiếc Mercedes-Benz sáng rực ngông nghênh dừng trong con hẻm chật chội, khoảng không gian dành cho người đi bộ gần như chẳng còn bao nhiêu. Khúc Phong bước xuống xe trước, vòng sang ghế lái phụ, cẩn thận mở cửa xe ra, như sợ bị quẹt phải cái gì vậy. Tiếp theo hắn đưa tay vào trong, ngay sau đó có một bàn tay nhỏ mập mạp đặt lên tay hắn…
Thịnh Đường cũng chỉ nhìn thấy được có vậy…
Cùng lắm thì nhìn thêm được đôi chân củ cải(*) dưới cửa xe… Nhưng từ đầu tới cuối không nhìn thấy chủ nhân của bàn tay mập ấy từ bên trong cửa xe đi ra ngoài.
(*) Chân củ cải: Chỉ kiểu chân mà cổ chân rất mảnh nhưng bắp chân lại rất to, hình thành một tỷ lệ không cân xứng.
Thịnh Đường xem mà phát sốt ruột.
Bàn tay mập cố gắng mãi vẫn không thể bước xuống xe, dường như chính cô ta cũng bực mình, vỗ một cái lên tay của Khúc Phong rồi ngồi lại vào trong xe. Khúc Phong vuốt cả trán đầy mồ hôi, vòng lại sang bên cửa lái, cho xe dựa thêm vào bên trong một chút nữa, cuối cùng khi dành ra được một không gian đủ cho người bên ghế lái phụ bước xuống mới tắt máy.
Nhưng hắn bước xuống thì mất công hơn một chút, gần như phải len ra ngoài qua khe cửa hẹp, may mà người dong dỏng cao.
Cánh tay mập mạp kia cũng đã bước xuống.
Thịnh Đường nhìn kỹ lại, phản ứng đầu tiên chính là: Quả thực là một chiếc "màn thầu bột mì có tầng có lớp, có khung xương đáng ngạc nhiên, “tải trọng” đáng gờm.
“Màn thầu bột mì” đứng trước chiếc xe. Khúc Phong chìa cánh tay về phía cô ta, cô ta liền theo đà khoác lên, ưỡn ngực ngẩng cao đầu cực kỳ kiêu hãnh. Hai người họ bước vào trong cánh cửa đó, cánh cửa lại đóng vào, từ vị trí của Thịnh Đường vẫn có thể nghe rõ tiếng cười nhõng nhẽo của “màn thầu bột mì”.
Khung cảnh mà họ hóng hớt không còn nữa, những tình tiết còn lại tám phần chỉ có thể dựa vào tưởng tượng.
Nhưng Thịnh Đường vẫn cố rướn đầu ra, có vẻ như xem còn chưa đã. Đợi đúng mười phút đồng hồ, không thấy hai cánh cửa ấy có dấu hiệu mở ra lại lần nữa, cô đành phải quay vào, chép miệng nói: “Trình Trình, cô ‘cháu gái’ của cậu tạo cảm giác ‘nặng nề’ ra phết nhỉ.”
Trình Tần khẽ hừ một tiếng: “Hai người họ cũng dính nhau quá mà phải không?”
Thịnh Đường “ừm” một tiếng: “Thì cũng giống như lúc trước Khúc Phong cứ bám lấy cậu thôi.”
“Ấy đừng.” Trình Tần ngắt ngang lời cô nói: “Đừng nhắc lại chuyện cũ, ghê lắm.”
Thịnh Đường tay chống cằm, ánh mắt vẫn còn trân trân nhìn về phía cánh cửa lớn chếch đối diện: “Cậu bị đánh bại bởi một cô màn thầu bột mì thì mình cũng phục thật rồi. Có điều đúng là hơi mập mạp một chút, nhưng ngó ngũ quan cũng không tệ, gầy đi kiểu gì cũng xinh.”
Nói tới đây, cô thu tầm mắt, nghiêm túc quan sát Trình Tần ngồi đối diện một lượt.
“Làm gì đấy?”
“Người ta ‘điện nước’ đầy đủ hơn cậu.” Thịnh Đường múa may trước ngực Trình Tần.
Trình Tần đập que xiên trong tay mình xuống bàn.
Thịnh Đường vội lựa gió bẻ lái: “Nhưng cậu nhìn cậu xem, dáng người mảnh dẻ, diện mạo xinh đẹp, muốn eo có eo, muốn chân có chân, quan trọng là cần nhan sắc có nhan sắc. Khúc Phong nhà cậu… À không, cháu nội cậu cuối cùng lại chọn đánh đổi cơ hội ‘hồng hạnh vượt tường’ lên người một chiếc ‘màn thầu bột mì’, khẩu vị quả thực cũng quái đản lắm.”
Trình Tần ăn nốt hai xiên thịt dê cuối cùng, ném xiên ra, hỏi cô: “Cửa viện đóng rồi sao?”
“Đóng rồi.”
Trình Tần “ừm” một tiếng, với lấy chai nước có ga tu ừng ực mấy ngụm đến khi cạn chai. Cô ấy đặt chai nước xuống, rút giấy ăn ra lau miệng sạch sẽ, đứng dậy định đi. Thịnh Đường sững người, vội vàng đuổi theo giữ cô ấy lại: “Cậu đi đâu đấy?”
Ở đâu bên đó, Tiêu Dã đang trò chuyện hờ hững, nhát gừng, nghe thấy tiếng động bèn ngước mắt lên nhìn về bên này, không hiểu hai người họ đang xảy ra chuyện gì.
Trình Tần không nói rõ với Thịnh Đường: “Không cần cậu phải đeo cờ màu khắp người, lát nữa hô hào mấy tiếng coi như đã trở thành đội trưởng đội cổ vũ của mình rồi.”
Thịnh Đường hiểu cô cần phải làm chuyện gì đó, không suy nghĩ nhiều, co cẳng bám theo.
Tiêu Dã nhìn thấy cảnh này, âm thầm cảm giác có gì đó bất ổn, nói một tiếng với cô bạn gái đi cùng sau đó đứng lên đi theo ra ngoài. Cô gái đó rất bực dọc, mím chặt môi nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Quán ăn này không lớn, từ khu ăn uống đi ra cửa chính chỉ cần xuyên qua một hành lang không quá dài, thậm chí ngồi bên trong ăn cũng có thể nhìn thấy động tĩnh trước cửa. Ông chủ hai tay trái phải cầm cả một đống xiên nướng, đúng lúc giáp thẳng mặt với Trình Tần, thấy vậy sửng sốt: “Thế này là định đi sao? Còn nhiều đồ chưa lên lắm.”
“Cứ lên bình thường, năm phút sau quay lại ăn.” Trình Tần rảo nhanh bước chân, trong lúc nói đã đi ra đến cửa, với lấy cây gậy bóng chày phiên bản có chữ ký mà ông chủ vẫn treo trên tường để khoe khoang, đập cả xấp tiền mặt lên quầy thu ngân và nói to một câu: “Mượn dùng một chút.” Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Ông chủ ở đầu kia vừa đặt xiên nướng lên mặt bàn, nghe thấy một câu không đầu không cuối như vậy thì cảm thấy cực kỳ kỳ lạ. Mượn dùng cái gì chứ? Ông ấy ngó ra ngoài cửa, người đã biến đi đâu mất, chỉ chớp nháy xuất hiện trước cửa một chút.
Đang cảm thấy khó hiểu thì đúng lúc đó, ông ấy thấy cả Tiêu Dã cũng đi ra, sững người: “Cậu cũng…”
Chẳng phải vẫn chưa lên đủ đồ sao?
Tiêu Dã bắt chước, buông một câu: “Cứ lên như bình thường, tôi cũng năm phút nữa quay về ăn.”
Ông chủ câm nín chỉ còn biết hỏi trời cao, toàn là cái thói quen gì thế này? Một hai người ăn còn tính giờ ấy chứ? Ra ngoài làm gì vậy? Nếu như muốn tìm nhà vệ sinh thì ở trong quán cũng có sẵn mà…
Lúc này, Trình Tần cứ thế vác gậy bóng chày lao về phía chiếc ô tô đỗ trước cửa tứ hợp viện, bước chân thoăn thoắt, khí thế hùng hổ. Thịnh Đường còn chưa kịp tiến sát gần đã nhìn thấy Trình Tần quăng cây gậy bóng chày, đập thẳng vào cửa xe.
Tấm kính chắn gió phía trước vỡ tan.
“Ôi chao…” Tiêu Dã từ trong quán đuổi theo họ ra ngoài, đúng lúc bắt gặp cảnh ấy, khoảnh khắc thủy tinh vỡ vụn, anh ấy bỗng dưng cảm thấy hình như phần xương cụt của mình cũng nhói đau theo.
Anh ấy đi tới bên cạnh Thịnh Đường, thảng thốt hỏi: “Chị em của em làm thế này là… có tiền nên phá à?”
“Không phải xe của cậu ấy.”
Tiêu Dã càng thêm kinh ngạc: “Mắc chứng hưng cảm(*) à?”
(*) Hưng cảm hay mania là một tâm trạng hứng khởi cao bất thường hoặc dễ bị kích thích, cáu kỉnh, khuấy động và/hoặc đầy năng lượng. Trong một ngữ cảnh nào đó, nó có nghĩa trái ngược với trầm cảm. Hưng cảm là một triệu chứng để chẩn đoán một số bệnh tâm thần.
“Sao anh cứ hỏi này hỏi nọ thế? Có liên quan gì tới anh không?” Bên này Thịnh Đường đứng nói, bên kia đã thấy Trình Tần vòng ra sau xe tiếp tục đập thêm một trận, ngay sau đó là tới phần cửa kính của xe… Cô thầm thở dài: Đáng tiếc cho chiếc xe thật, nhìn là biết mới mua về.
Tiêu Dã bắt đầu thấy hứng thú, khoanh hai tay trước ngực: “Chẳng phải anh đang tự tiêm cho mình một liều vac-xin sao? Lỡ như chị em của em có sở thích đập phá xe, sau này anh phải tránh mặt khỏi cô ấy.”
Thịnh Đường ngước mắt nhìn anh ấy: “Anh có ô tô sao?”
Tiêu Dã liếc cô: “Anh không thể mua được sao?”
Khi cánh cửa căn tứ hợp viện được kéo ra từ bên trong, Trình Tần đã đập tan nát đến mức chỉ còn lại khung cửa kính cuối cùng. Chợt có một tiếng hét vang lên: “Ai đây? Ai làm gì đó?” Ngay sau đó chính là cô màn thầu bột mì “lăn tròn” tới.
Có lẽ vì bị chấn động bởi khung cảnh tan nát, vụn vỡ trước mặt, ban đầu cô ta sững sờ, sau khi định thần lại được thì bổ nhào tới trước: “Cô là ai hả? Mẹ kiếp, vì sao cô lại đập xe của tôi?”
“Xê ra, cây gậy trong tay tôi không có mắt đâu đấy!” Trình Tần không quan tâm đến việc cô ta bổ nhào hay không. Cô giơ cánh tay lên, vung một nhát gậy dứt khoát đập nát tấm kính.
Màn thầu bột mì ôm đầu, ngồi sụp xuống đất, hét lên một tiếng inh ỏi.
Đập xong, Trình Tần vắt cây gậy bóng chạy lên vai, nhìn xuống màn thầu bột mì đang ngồi bên dưới: “Muốn tính sổ thì qua ‘Một xiên cuộc đời’ tìm tôi, sẵn sàng tiếp đón.”
Màn thầu bột mì ngẩng đầu nhìn trân trân theo bóng lưng của cô ấy, tức đến nỗi gương mặt như bột nở cứ thế run lên.
Trình Tần đã sớm nhìn thấy Thịnh Đường và Tiêu Dã đứng đó, nhàn nhã thong dong như hai vị tiên, hóng chuyện chẳng lo ầm ĩ: “Yo, hai vị đều ở đây à.”
Thịnh Đường cố nhịn cười: “Chiêu này được đấy, nhanh, chuẩn, độc.”
“Đội trưởng đội cổ vũ chưa làm tròn trách nhiệm rồi.”
“Cậu có cho mình thời gian chuẩn bị sao?”
Tiêu Dã quả thật không nén nổi sự hiếu kỳ: “Nữ hiệp, em làm vậy là trừ bạo yên dân hay là thù ghét kẻ có tiền nên trút giận?”
Trình Tần đã đi vượt qua anh ấy rồi, nghe thấy câu này bèn dừng chân, lùi về phía sau một bước, nghiêng đầu nhìn anh ấy: “Tiêu công tử, anh từng có hành động nào tệ bạc chưa?”
Tiêu Dã không hiểu.
Trình Tần giơ cây gậy bóng chày gõ gõ lên bả vai anh ấy, tốt bụng nhắc nhở: “Đàn ông tệ bạc.”
Tiêu Dã lập tức hiểu ngay: “Chưa từng.”
“Một lần cũng chưa từng sao?”
Tiêu Dã liếc nhìn cây gậy bóng chày trên bả vai, lắc đầu nguầy nguậy.
“Dù là với nam hay nữ cũng chưa từng phụ bạc?”
Tiêu Dã hơi ngẩn người nhưng vì sợ cây gậy trên vai nên vẫn trả lời chắc như đinh đóng cột: “Chưa từng!”
Trình Tần hài lòng, thu lại cây gậy: “Đồng chí tốt!”
Ở đầu kia tứ hợp viện, tiếng khóc inh ỏi, tru tréo của màn thầu bột mì vẫn còn vang lên: “Anh Phong, có một con đàn bà điên đập xe của chúng ta rồi!”