Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 110 - Chương 110
Chương 110 CHẶN ĐỨNG KIẾP ĐÀO HOA
Thịnh Đường bàng hoàng, hết nhìn Trình Tần lại nhìn về phía căn nhà đó. Khi một lần nữa tầm mắt quay trở về phía Trình Tần, cô cuộn chặt hai tay lại thành nắm đấm, chân thành cảm thán: “Trình nữ hiệp đạo hạnh thâm sâu, vừa ăn đồ nướng vừa bắt gian, không việc nào lỡ dở cả.”
Trình Tần thậm chí còn chẳng buồn đánh mắt liếc nhìn hai cánh cửa đóng chặt của căn tứ hợp viện phía đối diện, cuộn tay thành nắm đấm, giơ lên đáp lễ trước mặt Thịnh Đường: “Quá khen, bổn nữ hiệp trước nay luôn tôn sùng nguyên tắc dù trời có sập xuống cũng phải ăn cho no bụng cái đã, nếu thật sự cần đánh nhau há chẳng phải mình càng nên ăn no trước mới đúng? Bằng không sao có thể khiến máu me bắn đầy lên người đôi cẩu nam nữ đó?”
Dứt lời, cô ấy ngó đầu ra, hét to một câu: “Ông chủ, lấy thêm 30 xiên thịt dê, nhiều cay!”
Thịnh Đường cầm một xiên đậu phụ cuộn rau thơm nướng trên tay, chầm chậm nhấm nháp, hỏi một câu “rất tốt bụng”: “Cậu chầu chực trước cửa nhà người ta như thế này, thật sự định làm một cuộc chiến đẫm máu à? Dựa vào sức của mình cậu?” Cô giơ tay khuơ khuơ một lượt từ trên xuống dưới người Trình Tần: “Có ăn nhiều xiên nướng cách mấy cũng không thể tăng cường sức mạnh ngay trong một chốc một lát được, đúng không? Cậu nghĩ mình có sức mạnh hồng hoang đấy à?”
“Chẳng phải mình còn có cậu đây sao? Nếu không, mình gọi cậu tới làm gì chứ?” Trình Tần buông một câu.
Con ngươi của Thịnh Đường trợn tròn lên, cô lại tự khuơ khuơ tay về phía người mình, hỏi Trình Tần: “Chúng ta làm bạn bè bao năm nay, có phải cậu vẫn luôn hiểu nhầm điều gì đó về mình không? Cậu cảm thấy mình rất mạnh mẽ, dũng mãnh?”
Cái miệng của Trình Tần không rời khỏi xiên thịt, cô ấy nhìn chăm chú Thịnh Đường một lúc lâu rồi buông tiếng thở dài: “Cơ thể bé nhỏ của cậu quả thật là…”
“Đúng vậy, lấy đá chọi đá mình chắc chắn là không thể. Hoặc là mình mặc đồ lòe loẹt đứng cạnh làm đội cổ vũ cho cậu, hoặc là mình làm quân sư tính cho cậu kế sách lâu dài. Cũng chỉ là xử đẹp một gã tệ bạc thôi mà, chỉ trong vòng vài phút mình cũng có thể khiến cho hắn chết đi sống lại vài trăm lần cũng không chê nhiều. Khúc Phong, mình thấy hắn chán sống rồi, dám ức hiếp người bạn tốt nhất của mình!”
Trình Tần không buồn ngước mắt lên, trước mắt cô ấy là cả đống que xiên. Cô ấy cầm chai Bắc Băng Dương lên, ừng ực uống hết quá nửa chai, sau đó đặt chai xuống mặt bàn, khí ga từ dưới dạ dày xộc ngược lên cổ họng, cô ấy nấc một tiếng: “Có biết tôn chỉ của mình là gì không?”
“Cậu quá nhiều tôn chỉ rồi, cái nào mới được?”
Trình Tần trợn tròng trắng lườm nguýt, khoát tay: “Một tôn chỉ đi xuyên suốt cả cuộc đời mình chính là trong những tình huống có thể động thủ, tuyệt đối không lãng phí thời gian động khẩu. Cách của cậu cứ giữ lại đó, sau này từ từ trị hắn, hôm nay mình bắt buộc phải làm một cuộc chiến đã đời.”
Thịnh Đường giơ tay ra, nhìn trái ngó phải: “Cậu nói sớm đi chứ, mình lại vừa mới cắt móng tay, bằng không có thể giữ lại cào hắn.” Cô dịch tay ra, nhìn Trình Tần và hỏi: “Cơ mà, cô gái đó có lai lịch thế nào?”
Đĩa xiên thịt dê nướng mới gọi được bê lên. Ông chủ là một người rất phóng khoáng, còn tặng thêm cho họ một đĩa cà chua trộn đường. Thức ăn được đặt lên bàn, ông chủ đánh mắt nhìn chỗ que xiên. Thịnh Đường cũng nhìn theo hướng ấy, giơ tay đẩy mấy que mình ăn vào chung một chỗ, gọn gàng.
Ông chủ nhìn Trình Tần, chép miệng thành tiếng: “Ăn khỏe thật đấy, tối muộn thế này có tiêu hóa được không?”
“Được chứ.” Trình Tần gặm chiếc cánh gà nướng, tay còn lại dính mỡ không kịp rút giấy ăn, bèn giơ lên cao chống ở đó: “Tối nay đánh nhau một trận là tiêu hóa hết.”
Ông chủ bàng hoàng.
Thịnh Đường mỉm cười, bổ sung: “Luyện đấm bốc.”
“À à à, chẳng trách, mấy môn thể thao đó tốn thể lực lắm, ăn nhiều một chút.”
Sau khi ông chủ đi khỏi, Trình Tần mút đầu ngón tay: “Con bé đó, nhà có chút tiền, các đời trước cũng tích góp được chút gia sản, đến đời bố cô ta thì mở công ty, cũng coi như là “phú nhị đại”(*). Căn nhà ở chếch đối diện kia được một nhà buôn vì bị thâm hụt vốn trong quá trình đầu cơ nên đã chuyển nhượng lại với giá rẻ. Nhà của cô ta lại tiếp tục tàn nhẫn ép xuống cả chục triệu.”
(*) Đời con cháu của gia đình giàu có.
“Cậu nắm rõ quá nhỉ. Điều tra một kẻ cắm sừng thôi mà, cậu có cần phải đào hết cả họ hàng hang hốc nhà người ta lên không?” Thịnh Đường chân thành bái phục.
Trình Tần bắt đầu gặm tới chiếc cánh gà thứ ba, cười khẩy: “Không phải là mình muốn điều tra mà vì giới này quá nhỏ, hỏi han bâng quơ bố mình một chút là chuyện gì cũng biết hết.”
Thịnh Đường đặt đũa xuống, chống khuỷu tay lên bậu cửa sổ, ngó sang căn nhà chếch đối diện, thở dài: “Chỉ là một căn tứ hợp viện như thế này, nếu cậu muốn, trước sau chưa đầy năm phút là về tay. Một thiên kim đại tiểu thư trong nhà giấu tới mấy mỏ khoáng sản to đùng như cậu đây bị một con chim sẻ nhỏ bé cướp mất thể diện, coi như cũng là chuyện tồi tệ đầu tiên trong cuộc đời rồi.”
“Thế mới nói, không cần nhiều, chỉ cần đập vào mặt tên oắt Khúc Phong đó năm trăm ngàn tệ là hắn sẽ đau khổ khóc lóc, bò trở lại tìm mình.” Trong ánh mắt Trình Tần có sự lạnh lẽo, một miếng thịt gà bị cắn răng rắc, như đang nhai thịt sống vậy. “Đáng tiếc, đừng nói là năm trăm ngàn tệ, với một kẻ như hắn, ném cho hắn năm đồng thôi mình cũng thấy xót.”
Thịnh Đường rất hiểu Trình Tần, cô ấy dám nói như vậy thì thực sự đang nghĩ như vậy. Nhớ lại năm xưa, khi Trình Tần còn yêu Khúc Phong, cô ấy không hề khoe về bối cảnh gia đình. Cô ấy cũng không hề cố tình giấu giếm, chỉ là đã quen từ lâu rồi. Tạm thời không nói tới Khúc Phong, ngay cả Thịnh Đường và Du Diệp cũng phải quen biết với Trình Tần gần hai năm rồi mới biết rõ mọi chuyện của cô ấy. Bình thường, Trình Tần là người không câu nệ tiểu tiết, mọi khoản tiền tiêu vặt cũng đều do cô ấy tự tay kiếm ra, lâu dần bản thân cô ấy cũng quên bẵng đi mất chuyện mình là con gái của một nhà giàu có.
Đương nhiên, nếu như có người hỏi tới, cô ấy cũng sẽ chẳng giấu giấu giếm giếm. Nói theo lời của Trình Tần thì: Gia đình mình không ăn trộm ăn cướp của ai, mình khoe gia cảnh thì đã làm sao? Nói mình sống dựa vào gia đình ư? Ai thích khịa thì cứ khịa đi, liên quan đếch gì đến bà đây.
Thế nên, cái sai nằm ở chỗ Khúc Phong một mực tin rằng cô ấy là kiểu người một hai rõ ràng, ngày ngày chăm chỉ nỗ lực học hành, làm việc, không tiêu xài, không hoang phí, đến ăn uống cũng thích chui vào mấy quán nhỏ trong các ngõ hẻm hoặc các hàng nướng lề đường, nhìn kiểu gì cũng không thấy giống một viên sỏi thoắt cái có thể hóa rồng.
“Cũng chẳng biết là vì cậu diễn xuất quá giống bản chất hay vì Khúc Phong EQ quá thấp. Mang danh thám tử tư mà lại không nhìn ra ngay bên cạnh mình có một đại gia biến hình. Cậu nói xem, tại sao hắn chưa từng nghĩ đến chuyện điều tra về cậu chứ.” Thịnh Đường cảm thấy câm nín thật sự.
Trình Tần liếc nhìn cô: “Hắn không cần điều tra, nếu thật sự muốn biết thì hỏi mình một câu, mình chắc chắn nói với hắn.” Cô ấy ném đầu mẩu xương gà xuống bàn, rút giấy ăn ra lau tay: “Mình không thèm dùng tiền hù người, nhưng chỉ cần tới lúc đập tiền, bà cô đây tuyệt đối không hàm hồ.”
Thịnh Đường bỗng dưng có chút phấn khích.
Cô hướng ánh mắt về phía trước, đầu tiên là sững sờ, sau đó lập tức hỏi Trình Tần: “Này, cậu vẫn gọi thêm xiên nướng à?”
“Gọi chứ.” Trình Tần hào sảng: “Đôi cẩu nam nữ đó vẫn còn chưa quay về, bà cô đây vừa ăn vừa đợi.”
“Được thôi.” Lần này tới lượt Thịnh Đường gân cổ gọi: “Ông chủ, cho thêm năm mươi xiên thịt dê nướng, ba mươi xiên gân thịt, năm xiên cánh gà. À, cho thêm một phần combo Bối Lặc gia, lấy những món ngon nhất đấy nhé!”
Lần này tới lượt Trình Tần mắt tròn mắt dẹt, khó khăn lắm mới nuốt trôi được miếng thịt gà, nói: “Cậu quả thật không khách khí chút nào, gọi nhiều như vậy, cậu bao à.”
“Càng giàu có lại càng keo kiệt, cậu cứ yên tâm mà ăn, tối nay thoải mái.”
Trình Tần đang định nói không biết có phải hôm nay mặt trời mọc từ đằng tây hay không thì nhìn thấy Thịnh Đường giơ tay về phía sau lưng cô, vẫy vẫy chào một tiếng như một chú mèo chiêu tài vậy: Hi…
Hi cái quái gì chứ.
Trình Tần quay đầu lại nhìn, vừa mới có hai người đi vào quán, một nam một nữ. Người đàn ông đó cũng đã nhìn thấy Thịnh Đường, sững sờ giây lát rồi nhanh chóng bình thường trở lại, cũng uể oải giơ tay ra hiệu về phía này, sau đó ngồi xuống vị trí sát tường, chếch phía trước.
Từ góc độ của Trình Tần vừa hay có thể nhìn thấy rõ ràng, sắc nét diện mạo của người đàn ông. Cô ấy quay lại, trong ánh mắt ẩn chứa những tia sáng dữ như sói: “Đẹp trai đấy, chỉ là trông hơi quen.”
“Không quen được sao, cậu từng nhìn thấy ảnh mà, Tiêu Dã.”
Đúng là quái đản, còn có thể gặp anh ấy ở đây. Nhưng mà cô gái ở bên cạnh anh ấy là ai nhỉ, giấu cũng kỹ thật đấy, bạn gái sao? Bình thường cũng không thấy anh ấy nhắc đến gì cả. w●ebtruy●enonlin●e●com
“Anh ấy là Tiêu Dã?” Trình Tần hơi đổ người về phía trước, liếc mắt, nhìn thấy anh ấy đang đưa thực đơn cho cô gái kia bèn chép miệng mấy tiếng: “Người thật đẹp trai hơn trong ảnh, vóc dáng cũng khiến người ta thèm thuồng quá đi.”
“Này này này.” Thịnh Đường gõ lên mặt bàn: “Thu ngay ánh mắt lại, cậu còn chút giác ngộ nào của việc vừa bị đá đít không? Sao mình cảm thấy cậu không hề đau khổ tuyệt tình chút nào vậy?”
“Tuyệt chứ, mình nhất định sẽ tuyệt mười tám đời tổ tông nhà hắn.” Đúng như cô mong muốn, Trình Tần quay trở lại: “Gặp phải chuyện này, phẫn nộ to hơn đau khổ. Bắt mình rơi nước mắt vì thằng oắt đó ư? Hắn đáng sao?”
Bao nhiêu ngọt ngào trong quá khứ đã trở thành mây khói, thứ gọi là tình yêu gì đó quả nhiên có hạn sử dụng, cũng giống như mấy xiên nướng trên mặt bàn ăn này vậy. May mắn thì cắn phải một miếng tươi ngon, bình an không có vấn đề gì, còn đen đủi thì gặp phải miếng thịt để qua đêm, về nhà sẽ đau bụng, tiêu chảy. Nhưng vẫn phải cắn răng mà chịu, chung quy vẫn là do bản thân thèm một miếng ấy, hậu quả ra sao tự mình gánh chịu.
Khúc Phong chính là miếng thịt hỏng cô ấy nuốt vào bụng, khuấy đảo khiến cô ấy liên tục cảm thấy ghê tởm. Bây giờ việc cần làm chính là, cô ấy đã ăn kiểu gì thì cứ đào thải ra ngoài bằng cách đơn giản nhất.
Ở bàn bên, Tiêu Dã bảo người đi cùng gọi trước, anh ấy qua chào hỏi bạn bè. Người đi cùng gật đầu, nhìn anh ấy bằng ánh mắt chan chứa tình cảm, nói: Đợi anh quay lại mình cùng gọi.
Khi Tiêu Dã tới bên bàn của Thịnh Đường, chỗ xiên nướng họ gọi lúc sau vẫn chưa được bê lên. Anh ấy nhìn thấy vậy bèn tiện đà ngồi xuống bên cạnh Thịnh Đường, cười nói: “Ăn cũng sớm thật đấy, trông có vẻ như sắp ăn hết bữa rồi.”
Thịnh Đường tươi cười đáp lại: “Còn sớm chán, mời mọc chẳng bằng vô tình gặp mặt, bữa này của bọn em, anh mời đi.”
“Không thành vấn đề.” Tiêu Dã rất hào phóng, ngước mắt lên nhìn Trình Tần, rồi cười hỏi Thịnh Đường: “Bạn của em à? Giới thiệu qua chút đi.”
Thịnh Đường còn chưa kịp lên tiếng, Trình Tần đã nói trước: “Trình Tần, Trình trong ‘tiền đồ’, Tần trong ‘thủy tần’. Anh chính là gương mặt đại diện cho nhóm Sáu Viên Thịt Bằm, đại đệ tử cuối cùng của Giáo sư Hồ, được mệnh danh soái ca số một Đôn Hoàng, Tiêu Dã, Tiêu công tử phải không? Nghe danh tiếng đã lâu, bắt tay thì khỏi đi, đang dầu mỡ.”
Cô ấy đáp lễ lại Tiêu Dã.
“Ôi chao, có tâm ra phết đấy Đường Đường, xem ra em không ít lời khen anh trước mặt chị em của em đâu nhỉ.” Tiêu Dã vui như mở cờ trong bụng, cũng giơ tay đáp lễ lại: “Danh hiệu soái ca số một Đôn Hoàng thì không dám ngông cuồng tự xưng, nhưng gương mặt đại diện dùng cho tôi thì cũng khá phù hợp đấy. Trình cô nương thật có mắt nhìn người.”
Dứt lời, anh ấy hướng về phía ông chủ, hét to: “Bên này thêm món!” Sau đó, quay đầu nhìn họ và nói: “Gọi nhiều thêm một chút, muốn ăn cái gì cứ ăn hết sức mình!”
Thịnh Đường mím môi cười khẽ, cũng không nói gì.
Ông chủ cầm hóa đơn của bàn này đi tới, chân thành khuyên nhủ: “Những món bàn này đã gọi, đừng nói là ba vị, cho dù có thêm ba người nữa tới cũng không ăn hết.”
Tiêu Dã tò mò, cầm lấy hóa đơn nhìn nhanh… Một trang, hai trang, ba trang…
“Hai em… ăn hết được không?” Anh ấy cảm thấy hoa mắt.
Thịnh Đường vỗ vai anh ấy: “Có thể ăn hết hay không không phải là chuyện anh cần lo lắng. Cùng lắm thì anh kéo luôn cả cô gái kia của anh qua đây ăn chung.”
“Đùa gì vậy, đâu có thân thiết gì đâu.” Tiêu Dã giật nảy mình.
Thịnh Đường hiểu lầm ý của anh ấy: “Anh cũng bảo vệ người ta quá đấy. Một lần lạ, hai lần quen. Anh giới thiệu qua cho bọn em làm quen là biết nhau ngay thôi?”
Tiêu Dã khẽ buông một tiếng thở dài, không ngại ngần sự có mặt của Trình Tần, nói nhẹ nhàng với họ: “Nói thật nhé, anh còn không nhớ cô gái ấy tên là gì nữa.”
Thịnh Đường sững người.
Ngược lại, Trình Tần hiểu ra ngay mọi chuyện, đập bàn: “Em hiểu rồi.”
“Quá thông minh.” Tiêu Dã chung quy cũng không thể ngồi lỳ ở đây quá lâu, để mặc con gái nhà người ta ngồi một mình một góc không phải hành vi của người quân tử. Anh bèn đứng dậy: “Đường Đường, Trình Tần, muốn ăn bao nhiêu cứ ăn bấy nhiêu, không cần tiết kiệm tiền cho anh đâu.”
Sau đó anh ấy giơ tay vò đầu Thịnh Đường: “Tối nay cùng anh về khách sạn.”
Thịnh Đường cố tình làm ra vẻ kinh ngạc: “Tối nay anh… không cần ở bên người đẹp sao?”
“Em nghĩ anh là Giang Chấp đấy à.” Tiêu Dã cúi thấp người xuống, thì thầm một câu bên tai cô: “Em phải giúp sư huynh đây chặn đứng kiếp đào hoa chứ.”
Thịnh Đường bàng hoàng, hết nhìn Trình Tần lại nhìn về phía căn nhà đó. Khi một lần nữa tầm mắt quay trở về phía Trình Tần, cô cuộn chặt hai tay lại thành nắm đấm, chân thành cảm thán: “Trình nữ hiệp đạo hạnh thâm sâu, vừa ăn đồ nướng vừa bắt gian, không việc nào lỡ dở cả.”
Trình Tần thậm chí còn chẳng buồn đánh mắt liếc nhìn hai cánh cửa đóng chặt của căn tứ hợp viện phía đối diện, cuộn tay thành nắm đấm, giơ lên đáp lễ trước mặt Thịnh Đường: “Quá khen, bổn nữ hiệp trước nay luôn tôn sùng nguyên tắc dù trời có sập xuống cũng phải ăn cho no bụng cái đã, nếu thật sự cần đánh nhau há chẳng phải mình càng nên ăn no trước mới đúng? Bằng không sao có thể khiến máu me bắn đầy lên người đôi cẩu nam nữ đó?”
Dứt lời, cô ấy ngó đầu ra, hét to một câu: “Ông chủ, lấy thêm 30 xiên thịt dê, nhiều cay!”
Thịnh Đường cầm một xiên đậu phụ cuộn rau thơm nướng trên tay, chầm chậm nhấm nháp, hỏi một câu “rất tốt bụng”: “Cậu chầu chực trước cửa nhà người ta như thế này, thật sự định làm một cuộc chiến đẫm máu à? Dựa vào sức của mình cậu?” Cô giơ tay khuơ khuơ một lượt từ trên xuống dưới người Trình Tần: “Có ăn nhiều xiên nướng cách mấy cũng không thể tăng cường sức mạnh ngay trong một chốc một lát được, đúng không? Cậu nghĩ mình có sức mạnh hồng hoang đấy à?”
“Chẳng phải mình còn có cậu đây sao? Nếu không, mình gọi cậu tới làm gì chứ?” Trình Tần buông một câu.
Con ngươi của Thịnh Đường trợn tròn lên, cô lại tự khuơ khuơ tay về phía người mình, hỏi Trình Tần: “Chúng ta làm bạn bè bao năm nay, có phải cậu vẫn luôn hiểu nhầm điều gì đó về mình không? Cậu cảm thấy mình rất mạnh mẽ, dũng mãnh?”
Cái miệng của Trình Tần không rời khỏi xiên thịt, cô ấy nhìn chăm chú Thịnh Đường một lúc lâu rồi buông tiếng thở dài: “Cơ thể bé nhỏ của cậu quả thật là…”
“Đúng vậy, lấy đá chọi đá mình chắc chắn là không thể. Hoặc là mình mặc đồ lòe loẹt đứng cạnh làm đội cổ vũ cho cậu, hoặc là mình làm quân sư tính cho cậu kế sách lâu dài. Cũng chỉ là xử đẹp một gã tệ bạc thôi mà, chỉ trong vòng vài phút mình cũng có thể khiến cho hắn chết đi sống lại vài trăm lần cũng không chê nhiều. Khúc Phong, mình thấy hắn chán sống rồi, dám ức hiếp người bạn tốt nhất của mình!”
Trình Tần không buồn ngước mắt lên, trước mắt cô ấy là cả đống que xiên. Cô ấy cầm chai Bắc Băng Dương lên, ừng ực uống hết quá nửa chai, sau đó đặt chai xuống mặt bàn, khí ga từ dưới dạ dày xộc ngược lên cổ họng, cô ấy nấc một tiếng: “Có biết tôn chỉ của mình là gì không?”
“Cậu quá nhiều tôn chỉ rồi, cái nào mới được?”
Trình Tần trợn tròng trắng lườm nguýt, khoát tay: “Một tôn chỉ đi xuyên suốt cả cuộc đời mình chính là trong những tình huống có thể động thủ, tuyệt đối không lãng phí thời gian động khẩu. Cách của cậu cứ giữ lại đó, sau này từ từ trị hắn, hôm nay mình bắt buộc phải làm một cuộc chiến đã đời.”
Thịnh Đường giơ tay ra, nhìn trái ngó phải: “Cậu nói sớm đi chứ, mình lại vừa mới cắt móng tay, bằng không có thể giữ lại cào hắn.” Cô dịch tay ra, nhìn Trình Tần và hỏi: “Cơ mà, cô gái đó có lai lịch thế nào?”
Đĩa xiên thịt dê nướng mới gọi được bê lên. Ông chủ là một người rất phóng khoáng, còn tặng thêm cho họ một đĩa cà chua trộn đường. Thức ăn được đặt lên bàn, ông chủ đánh mắt nhìn chỗ que xiên. Thịnh Đường cũng nhìn theo hướng ấy, giơ tay đẩy mấy que mình ăn vào chung một chỗ, gọn gàng.
Ông chủ nhìn Trình Tần, chép miệng thành tiếng: “Ăn khỏe thật đấy, tối muộn thế này có tiêu hóa được không?”
“Được chứ.” Trình Tần gặm chiếc cánh gà nướng, tay còn lại dính mỡ không kịp rút giấy ăn, bèn giơ lên cao chống ở đó: “Tối nay đánh nhau một trận là tiêu hóa hết.”
Ông chủ bàng hoàng.
Thịnh Đường mỉm cười, bổ sung: “Luyện đấm bốc.”
“À à à, chẳng trách, mấy môn thể thao đó tốn thể lực lắm, ăn nhiều một chút.”
Sau khi ông chủ đi khỏi, Trình Tần mút đầu ngón tay: “Con bé đó, nhà có chút tiền, các đời trước cũng tích góp được chút gia sản, đến đời bố cô ta thì mở công ty, cũng coi như là “phú nhị đại”(*). Căn nhà ở chếch đối diện kia được một nhà buôn vì bị thâm hụt vốn trong quá trình đầu cơ nên đã chuyển nhượng lại với giá rẻ. Nhà của cô ta lại tiếp tục tàn nhẫn ép xuống cả chục triệu.”
(*) Đời con cháu của gia đình giàu có.
“Cậu nắm rõ quá nhỉ. Điều tra một kẻ cắm sừng thôi mà, cậu có cần phải đào hết cả họ hàng hang hốc nhà người ta lên không?” Thịnh Đường chân thành bái phục.
Trình Tần bắt đầu gặm tới chiếc cánh gà thứ ba, cười khẩy: “Không phải là mình muốn điều tra mà vì giới này quá nhỏ, hỏi han bâng quơ bố mình một chút là chuyện gì cũng biết hết.”
Thịnh Đường đặt đũa xuống, chống khuỷu tay lên bậu cửa sổ, ngó sang căn nhà chếch đối diện, thở dài: “Chỉ là một căn tứ hợp viện như thế này, nếu cậu muốn, trước sau chưa đầy năm phút là về tay. Một thiên kim đại tiểu thư trong nhà giấu tới mấy mỏ khoáng sản to đùng như cậu đây bị một con chim sẻ nhỏ bé cướp mất thể diện, coi như cũng là chuyện tồi tệ đầu tiên trong cuộc đời rồi.”
“Thế mới nói, không cần nhiều, chỉ cần đập vào mặt tên oắt Khúc Phong đó năm trăm ngàn tệ là hắn sẽ đau khổ khóc lóc, bò trở lại tìm mình.” Trong ánh mắt Trình Tần có sự lạnh lẽo, một miếng thịt gà bị cắn răng rắc, như đang nhai thịt sống vậy. “Đáng tiếc, đừng nói là năm trăm ngàn tệ, với một kẻ như hắn, ném cho hắn năm đồng thôi mình cũng thấy xót.”
Thịnh Đường rất hiểu Trình Tần, cô ấy dám nói như vậy thì thực sự đang nghĩ như vậy. Nhớ lại năm xưa, khi Trình Tần còn yêu Khúc Phong, cô ấy không hề khoe về bối cảnh gia đình. Cô ấy cũng không hề cố tình giấu giếm, chỉ là đã quen từ lâu rồi. Tạm thời không nói tới Khúc Phong, ngay cả Thịnh Đường và Du Diệp cũng phải quen biết với Trình Tần gần hai năm rồi mới biết rõ mọi chuyện của cô ấy. Bình thường, Trình Tần là người không câu nệ tiểu tiết, mọi khoản tiền tiêu vặt cũng đều do cô ấy tự tay kiếm ra, lâu dần bản thân cô ấy cũng quên bẵng đi mất chuyện mình là con gái của một nhà giàu có.
Đương nhiên, nếu như có người hỏi tới, cô ấy cũng sẽ chẳng giấu giấu giếm giếm. Nói theo lời của Trình Tần thì: Gia đình mình không ăn trộm ăn cướp của ai, mình khoe gia cảnh thì đã làm sao? Nói mình sống dựa vào gia đình ư? Ai thích khịa thì cứ khịa đi, liên quan đếch gì đến bà đây.
Thế nên, cái sai nằm ở chỗ Khúc Phong một mực tin rằng cô ấy là kiểu người một hai rõ ràng, ngày ngày chăm chỉ nỗ lực học hành, làm việc, không tiêu xài, không hoang phí, đến ăn uống cũng thích chui vào mấy quán nhỏ trong các ngõ hẻm hoặc các hàng nướng lề đường, nhìn kiểu gì cũng không thấy giống một viên sỏi thoắt cái có thể hóa rồng.
“Cũng chẳng biết là vì cậu diễn xuất quá giống bản chất hay vì Khúc Phong EQ quá thấp. Mang danh thám tử tư mà lại không nhìn ra ngay bên cạnh mình có một đại gia biến hình. Cậu nói xem, tại sao hắn chưa từng nghĩ đến chuyện điều tra về cậu chứ.” Thịnh Đường cảm thấy câm nín thật sự.
Trình Tần liếc nhìn cô: “Hắn không cần điều tra, nếu thật sự muốn biết thì hỏi mình một câu, mình chắc chắn nói với hắn.” Cô ấy ném đầu mẩu xương gà xuống bàn, rút giấy ăn ra lau tay: “Mình không thèm dùng tiền hù người, nhưng chỉ cần tới lúc đập tiền, bà cô đây tuyệt đối không hàm hồ.”
Thịnh Đường bỗng dưng có chút phấn khích.
Cô hướng ánh mắt về phía trước, đầu tiên là sững sờ, sau đó lập tức hỏi Trình Tần: “Này, cậu vẫn gọi thêm xiên nướng à?”
“Gọi chứ.” Trình Tần hào sảng: “Đôi cẩu nam nữ đó vẫn còn chưa quay về, bà cô đây vừa ăn vừa đợi.”
“Được thôi.” Lần này tới lượt Thịnh Đường gân cổ gọi: “Ông chủ, cho thêm năm mươi xiên thịt dê nướng, ba mươi xiên gân thịt, năm xiên cánh gà. À, cho thêm một phần combo Bối Lặc gia, lấy những món ngon nhất đấy nhé!”
Lần này tới lượt Trình Tần mắt tròn mắt dẹt, khó khăn lắm mới nuốt trôi được miếng thịt gà, nói: “Cậu quả thật không khách khí chút nào, gọi nhiều như vậy, cậu bao à.”
“Càng giàu có lại càng keo kiệt, cậu cứ yên tâm mà ăn, tối nay thoải mái.”
Trình Tần đang định nói không biết có phải hôm nay mặt trời mọc từ đằng tây hay không thì nhìn thấy Thịnh Đường giơ tay về phía sau lưng cô, vẫy vẫy chào một tiếng như một chú mèo chiêu tài vậy: Hi…
Hi cái quái gì chứ.
Trình Tần quay đầu lại nhìn, vừa mới có hai người đi vào quán, một nam một nữ. Người đàn ông đó cũng đã nhìn thấy Thịnh Đường, sững sờ giây lát rồi nhanh chóng bình thường trở lại, cũng uể oải giơ tay ra hiệu về phía này, sau đó ngồi xuống vị trí sát tường, chếch phía trước.
Từ góc độ của Trình Tần vừa hay có thể nhìn thấy rõ ràng, sắc nét diện mạo của người đàn ông. Cô ấy quay lại, trong ánh mắt ẩn chứa những tia sáng dữ như sói: “Đẹp trai đấy, chỉ là trông hơi quen.”
“Không quen được sao, cậu từng nhìn thấy ảnh mà, Tiêu Dã.”
Đúng là quái đản, còn có thể gặp anh ấy ở đây. Nhưng mà cô gái ở bên cạnh anh ấy là ai nhỉ, giấu cũng kỹ thật đấy, bạn gái sao? Bình thường cũng không thấy anh ấy nhắc đến gì cả. w●ebtruy●enonlin●e●com
“Anh ấy là Tiêu Dã?” Trình Tần hơi đổ người về phía trước, liếc mắt, nhìn thấy anh ấy đang đưa thực đơn cho cô gái kia bèn chép miệng mấy tiếng: “Người thật đẹp trai hơn trong ảnh, vóc dáng cũng khiến người ta thèm thuồng quá đi.”
“Này này này.” Thịnh Đường gõ lên mặt bàn: “Thu ngay ánh mắt lại, cậu còn chút giác ngộ nào của việc vừa bị đá đít không? Sao mình cảm thấy cậu không hề đau khổ tuyệt tình chút nào vậy?”
“Tuyệt chứ, mình nhất định sẽ tuyệt mười tám đời tổ tông nhà hắn.” Đúng như cô mong muốn, Trình Tần quay trở lại: “Gặp phải chuyện này, phẫn nộ to hơn đau khổ. Bắt mình rơi nước mắt vì thằng oắt đó ư? Hắn đáng sao?”
Bao nhiêu ngọt ngào trong quá khứ đã trở thành mây khói, thứ gọi là tình yêu gì đó quả nhiên có hạn sử dụng, cũng giống như mấy xiên nướng trên mặt bàn ăn này vậy. May mắn thì cắn phải một miếng tươi ngon, bình an không có vấn đề gì, còn đen đủi thì gặp phải miếng thịt để qua đêm, về nhà sẽ đau bụng, tiêu chảy. Nhưng vẫn phải cắn răng mà chịu, chung quy vẫn là do bản thân thèm một miếng ấy, hậu quả ra sao tự mình gánh chịu.
Khúc Phong chính là miếng thịt hỏng cô ấy nuốt vào bụng, khuấy đảo khiến cô ấy liên tục cảm thấy ghê tởm. Bây giờ việc cần làm chính là, cô ấy đã ăn kiểu gì thì cứ đào thải ra ngoài bằng cách đơn giản nhất.
Ở bàn bên, Tiêu Dã bảo người đi cùng gọi trước, anh ấy qua chào hỏi bạn bè. Người đi cùng gật đầu, nhìn anh ấy bằng ánh mắt chan chứa tình cảm, nói: Đợi anh quay lại mình cùng gọi.
Khi Tiêu Dã tới bên bàn của Thịnh Đường, chỗ xiên nướng họ gọi lúc sau vẫn chưa được bê lên. Anh ấy nhìn thấy vậy bèn tiện đà ngồi xuống bên cạnh Thịnh Đường, cười nói: “Ăn cũng sớm thật đấy, trông có vẻ như sắp ăn hết bữa rồi.”
Thịnh Đường tươi cười đáp lại: “Còn sớm chán, mời mọc chẳng bằng vô tình gặp mặt, bữa này của bọn em, anh mời đi.”
“Không thành vấn đề.” Tiêu Dã rất hào phóng, ngước mắt lên nhìn Trình Tần, rồi cười hỏi Thịnh Đường: “Bạn của em à? Giới thiệu qua chút đi.”
Thịnh Đường còn chưa kịp lên tiếng, Trình Tần đã nói trước: “Trình Tần, Trình trong ‘tiền đồ’, Tần trong ‘thủy tần’. Anh chính là gương mặt đại diện cho nhóm Sáu Viên Thịt Bằm, đại đệ tử cuối cùng của Giáo sư Hồ, được mệnh danh soái ca số một Đôn Hoàng, Tiêu Dã, Tiêu công tử phải không? Nghe danh tiếng đã lâu, bắt tay thì khỏi đi, đang dầu mỡ.”
Cô ấy đáp lễ lại Tiêu Dã.
“Ôi chao, có tâm ra phết đấy Đường Đường, xem ra em không ít lời khen anh trước mặt chị em của em đâu nhỉ.” Tiêu Dã vui như mở cờ trong bụng, cũng giơ tay đáp lễ lại: “Danh hiệu soái ca số một Đôn Hoàng thì không dám ngông cuồng tự xưng, nhưng gương mặt đại diện dùng cho tôi thì cũng khá phù hợp đấy. Trình cô nương thật có mắt nhìn người.”
Dứt lời, anh ấy hướng về phía ông chủ, hét to: “Bên này thêm món!” Sau đó, quay đầu nhìn họ và nói: “Gọi nhiều thêm một chút, muốn ăn cái gì cứ ăn hết sức mình!”
Thịnh Đường mím môi cười khẽ, cũng không nói gì.
Ông chủ cầm hóa đơn của bàn này đi tới, chân thành khuyên nhủ: “Những món bàn này đã gọi, đừng nói là ba vị, cho dù có thêm ba người nữa tới cũng không ăn hết.”
Tiêu Dã tò mò, cầm lấy hóa đơn nhìn nhanh… Một trang, hai trang, ba trang…
“Hai em… ăn hết được không?” Anh ấy cảm thấy hoa mắt.
Thịnh Đường vỗ vai anh ấy: “Có thể ăn hết hay không không phải là chuyện anh cần lo lắng. Cùng lắm thì anh kéo luôn cả cô gái kia của anh qua đây ăn chung.”
“Đùa gì vậy, đâu có thân thiết gì đâu.” Tiêu Dã giật nảy mình.
Thịnh Đường hiểu lầm ý của anh ấy: “Anh cũng bảo vệ người ta quá đấy. Một lần lạ, hai lần quen. Anh giới thiệu qua cho bọn em làm quen là biết nhau ngay thôi?”
Tiêu Dã khẽ buông một tiếng thở dài, không ngại ngần sự có mặt của Trình Tần, nói nhẹ nhàng với họ: “Nói thật nhé, anh còn không nhớ cô gái ấy tên là gì nữa.”
Thịnh Đường sững người.
Ngược lại, Trình Tần hiểu ra ngay mọi chuyện, đập bàn: “Em hiểu rồi.”
“Quá thông minh.” Tiêu Dã chung quy cũng không thể ngồi lỳ ở đây quá lâu, để mặc con gái nhà người ta ngồi một mình một góc không phải hành vi của người quân tử. Anh bèn đứng dậy: “Đường Đường, Trình Tần, muốn ăn bao nhiêu cứ ăn bấy nhiêu, không cần tiết kiệm tiền cho anh đâu.”
Sau đó anh ấy giơ tay vò đầu Thịnh Đường: “Tối nay cùng anh về khách sạn.”
Thịnh Đường cố tình làm ra vẻ kinh ngạc: “Tối nay anh… không cần ở bên người đẹp sao?”
“Em nghĩ anh là Giang Chấp đấy à.” Tiêu Dã cúi thấp người xuống, thì thầm một câu bên tai cô: “Em phải giúp sư huynh đây chặn đứng kiếp đào hoa chứ.”