• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Tên Anh Là Thời Gian Full (3 Viewers)

  • Chương 109 - Chương 109 TÌM MỘT MÓN ĐỒ

Chương 109 TÌM MỘT MÓN ĐỒ

Sức ăn của Trình Tần rất khủng, bất luận bận rộn cách mấy, mệt mỏi đến đâu thì một ngày vẫn phải đủ ba bữa, một bữa cũng không thể thiếu, hơn nữa lượng thức ăn cô ấy ăn một bữa có thể đọ với lượng thức ăn mà Thịnh Đường và Du Diệp ăn trong một ngày. Mỗi lần nhìn Trình Tần ăn uống, Thịnh Đường đều rất lo lắng, chỉ sợ cô ấy trong một phút bất cẩn sẽ ăn no đến bục dạ dày.



Nhưng cho dù ăn giỏi như vậy, Trình Tần vẫn sở hữu một vòng eo con kiến và một đôi chân dài như từ trước đến giờ, nhất là khuôn mặt xinh đẹp to bằng lòng bàn tay hoàn toàn có thể so sánh với Thịnh Đường ấy, quả thực là một sự đả kích đối với những người phải ăn kiêng. Có lúc bản thân Thịnh Đường cũng băn khoăn suy nghĩ, rốt cuộc những thứ Trình Tần ăn cả một ngày đã đi đâu hết? Cũng có thấy cô ấy đi vệ sinh nhiều hơn người bình thường đâu…



Trình Tần lại một lần nữa gọi gần như nguyên vẹn cả một tờ thực đơn…



Đến nỗi chính chủ quán cũng không đành lòng, nhắc nhở cô ấy là đủ rồi. Trình Tần hào sảng, đập mạnh xuống bàn: Được, chúng ta tạm ăn chỗ đó, thiếu lại gọi thêm!



Thịnh Đường ngồi bên cạnh âm thầm cảm thấy đau dạ dày.



Trong lúc đợi đồ ăn, Trình Tần liền không nén nổi tò mò, bắt đầu gạn hỏi Thịnh Đường.



Hai năm nay, Thịnh Đường vẫn luôn chạy tới khu Đôn Hoàng. Lúc trước Trình Tần và Du Diệp cho rằng cô đơn thuần chỉ vì yêu thích, hoặc cũng có thể là hiếu kỳ, dẫu sao thì nền văn minh Đôn Hoàng cũng đã tồn tại từ rất lâu đời, cộng thêm vương quốc cổ Lâu Lan(*) đã biến mất và hồ La Bố thần kỳ bí hiểm cũng đều tập trung cả ở đó.



(*) Lâu Lan là một quốc gia cổ, tồn tại từ thế kỷ II TCN ở vùng đông bắc sa mạc La Bố, Tân Cương (nay thuộc Trung Quốc). Vương quốc Lâu Lan cổ cách đây hơn 2100 năm là một trạm mậu dịch trung chuyển trên con đường tơ lụa nối Trung Quốc, Ba Tư, Ấn Độ, Syria, Đế quốc La mã. Đồng thời nó cũng là một trong những đô thị lớn phồn hoa nhất, mở cửa sớm nhất trên thế giới. Ở thời kỳ Lưỡng Hán, quan hệ giữa Lâu Lan và vùng nội địa luôn rất mật thiết, nhưng đến sau thời kỳ Nguỵ Tấn Nam Bắc Triều. Lâu Lan dần dần cắt đứt quan hệ với nội địa, rồi lặng lẽ biến mất trong lịch sử Trung Quốc. Đến đời Đường, tuy con đường tơ lụa vẫn thông suốt, nhưng mọi người không biết Lâu Lan ở đâu.



Nhưng hôm nay nhìn thấy Thịnh Đường kiên quyết như vậy, Trình Tần có cảm giác chuyện này không chỉ đơn giản là sở thích cá nhân nữa.



Thịnh Đường mở một chai nước Bắc Băng Dương, cắn ống hút mút từng ngụm nhỏ một lúc lâu rồi mới nói: “Bởi vì bố mẹ mình đó. Thật ra chủ yếu là vì mẹ mình, thế nên bố mình cũng ‘yêu ai yêu cả đường đi’.”



Liên quan đến những chuyện gia đình cô, Trình Tần là người hiểu rõ nhất: “Cũng phải, cô Mạc là người theo ngành múa cổ đại. Nhưng chuyện này thì liên quan quái gì tới cậu?”

“Mẹ mình vẫn luôn tâm tâm niệm niệm một thứ trong lòng, là rất nhiều năm về trước khi ở Đôn Hoàng, bà đã được nghe bạn bè kể. Lúc nhỏ, mình đã được nghe không ít câu chuyện về Đôn Hoàng từ lời kể của mẹ. Cộng thêm việc bố mình cũng vẽ một số các tác phẩm có yếu tố Đôn Hoàng, lâu dần cũng thành mưa dầm thấm lâu thôi.”



Trình Tần rất tò mò: “Cô Mạc muốn tìm món đồ gì vậy?”



“Mắt.”



Bàn tay cầm chai nước ngọt của Trình Tần chợt run lên, cái chai đập thẳng xuống bàn kêu cạch một tiếng, cô ấy vội vàng lấy tay đỡ vững: “Cái quái gì cơ?”



Thịnh Đường từ tốn nhấc bình trà lên rót một cốc, thò ngón tay vào cốc thấm thấm rồi vẽ mấy nét đơn giản lên mặt bàn. Trình Tần nghiêng vẹo cả nửa người để nhìn qua, mãi mới ngẩng đầu lên hỏi cô: “Mắt này là sao?”



Thịnh Đường lắc đầu: “Cụ thể là mắt gì thì mình không biết, mẹ mình nói nó rất có giá trị nghiên cứu, cũng giống như đôi mắt thần bí của sa mạc vậy. Nghe bố mình kể, khi mẹ mình còn chưa lấy ông gần như năm nào cũng tới Đôn Hoàng, thật ra chính là muốn tìm kiếm đôi mắt này trong vô vàn các bức bích họa. Về sau bà lấy chồng, rồi có mình mới chịu dừng lại, sau đó nữa xảy ra chuyện nên cũng không ra ngoài tìm kiếm thêm lần nào nữa. Mình chỉ nghĩ, một thứ có thể khiến mẹ mình tâm niệm mãi không quên, bà không tìm được thì mình tìm giúp bà vậy.”



“Quan trọng là cậu còn không biết nó là cái gì, cậu tìm kiểu gì đây?” Trình Tần nói: “Chi bằng cậu hỏi cho rõ ràng đi, hoặc là nơi nó xuất hiện ở đâu, cậu cũng phải làm rõ một thông tin chứ.”



Thịnh Đường khẽ thở dài: “Mình đã từng hỏi mẹ, mẹ mình cũng chẳng chịu kể lại cho lắm, chỉ nói rằng thứ đó chẳng ai tìm được. Hai năm nay mình cũng có lòng để ý, quả thật rất khó tìm.”



Trình Tần sửng sốt: “Tất cả các bức bích họa Đôn Hoàng cậu đều đã xem rồi?”



“Những tư liệu cần kiểm tra đều đã đọc rồi, phàm là các bức bích họa trong phạm vi Đôn Hoàng đều chưa từng thấy đôi mắt này.” Thịnh Đường một tay chống má, một tay lắc lắc chai nước ngọt: “Mình cũng đã hỏi các thầy một lượt, ai cũng nói chưa nhìn thấy bao giờ.”



Trình Tần nhìn chăm chú hình vẽ bằng vệt nước trên mặt bàn. Cửa sổ mở, bên ngoài trời tối sầm sì, thi thoảng còn có một cơn gió oi len lỏi vào trong, mang theo cả mùi ẩm ướt thoang thoảng của cơn mưa. Con mắt trên mặt bàn đã bị gió thổi khô mất một nửa, mí mắt gãy đi một đoạn dài, lại càng chẳng nhìn ra được điều gì.



“Có khi nào nằm trong hang số 0 không?” Trình Tần bất ngờ hỏi câu này.



Thịnh Đường tỉ mỉ hồi tưởng rồi lắc đầu: “Không có.”



Ngày nào cô cũng chui ra chui vào hang số 0, có hình vẽ nào có đôi mắt không cô nắm rất rõ. Đôi mắt này khác với hình vẽ đôi mắt ở các bức bích họa khác của Đôn Hoàng. Trên bích họa Đôn Hoàng, xuất hiện nhiều nhất chính là mặt Phật, nhưng đều thể hiện trong trạng thái nửa nheo, thứ cô tìm không giống vậy.



Trình Tần nói: “Bây giờ cậu đã là người có sư phụ rồi, để sư phụ của cậu tìm.”



Thịnh Đường bĩu môi: “Sư phụ? Tự phong thì chẳng tính. Hơn nữa, sau này mẹ mình cũng không nhắc lại chuyện này nữa, mình nghĩ tám, chín phần là vì không muốn để quá nhiều người biết về nó, nên mình cũng quyết định không khua chiêng gõ trống rầm rộ. Tùy duyên vậy, tìm được là tốt nhất, nếu không tìm được cũng chỉ đành biết vậy. Mình thấy mẹ mình có vẻ cũng không quá canh cánh về nó, chỉ là thi thoảng bà có nhắc đến đôi lần mà thôi, nên mình muốn làm tròn chữ hiếu.”

Trình Tần chống cằm gật gù, một lúc lâu sau bất ngờ hỏi cô: “Này, ngoài đời sư phụ cậu còn đẹp trai hơn trên ảnh đúng không? Có phải vẫn còn độc thân không?”



Cách chuyển chủ đề nhanh như vậy quá phù hợp với hình tượng của đám ba người bọn họ.



Có điều, khi nhắc đến Giang Chấp, Thịnh Đường có phần chán nản, bĩu môi: “Có đẹp trai hay không cũng chẳng mài ra ăn được, có độc thân hay không ai mà biết. Tóm lại, người ta có hẹn với người đẹp rồi…”



“Đẹp trai như thế, không người đẹp nào hẹn mới kỳ lạ ấy.”



“Đẹp trai như thế, không người đẹp nào hẹn mới kỳ lạ ấy.”



Vừa nghe xong câu này, tâm trạng của Thịnh Đường lại càng bực dọc hơn, cộng thêm cái ngày thời tiết chết tiệt này, mưa chần chừ không chịu trút xuống, khiến người ta bí bách muốn chết. Cô nhìn Trình Tần cũng bỗng dưng thấy không thuận mắt, chọn một ngày như thế này để gọi cô ra ngoài. Cô giơ tay giật lấy chai Bắc Băng Dương cô ấy vừa mở, ừng ực ừng ực tu hết quá nửa chai.



Bàn tay của Trình Tần vẫn đang lơ lửng giữa không trung. Đợi cô uống xong, cô ấy tốt bụng nhắc nhở một câu: “Cốc của cậu còn chưa uống hết, ban nãy mải mê nghịch trò thổi bong bóng, định giở trò chơi bẩn đấy à?”



“Nói đi, rốt cuộc cậu đang gặp vấn đề gì? Đã lòng vòng suốt cả buổi rồi, khẩn trương khai báo.” Thịnh Đường vắt chân lên, đi thẳng vào chủ đề chính.



Khoảng thời gian này cô đã cảm thấy bạn mình có chỗ nào đó không bình thường, tin nhắn WeChat trả lời cũng không kịp thời, làm như bận bịu lắm vậy.



“Còn nữa, Viên Húc nói sau này cậu và anh ta đã là người cùng ngành rồi, câu nói này lại có ý gì? À đúng rồi, đừng tưởng mắt mình có vấn đề nhé, mình cảm thấy tay Viên Húc đó thích cậu.”



“Cậu hỏi cả tá câu hỏi như vậy, mình phải trả lời câu nào trước?” Trình Tần uể oải hỏi.



Các xiên nướng họ gọi lần lượt được bê lên, mùi rau quyện với mùi thịt nướng thơm phức. Lúc ở Đôn Hoàng, gần như ngày nào Thịnh Đường cũng có thể ngửi thấy mùi thịt nướng tương tự, thế nên đã không còn thòm thèm từ lâu. Cô cố gắng đẩy hết ra trước mặt Trình Tần. Thấy cô ấy chìa tay ra định lấy, Thịnh Đường đánh mạnh vào tay cô ấy: “Trả lời lần lượt từng câu một!”



Trình Tần đau đớn nhe răng: “Cậu là xác chết sống dậy đấy à!” Cho dù như vậy, cô ấy vẫn cố nén đau thương, túm lấy cả đống que xiên cho vào đĩa của mình.



“Tay Viên Húc đó đúng là có chút thích mình, nhưng người ta cũng không nói ra, thì mình cũng coi như không biết vậy. Còn vụ cùng ngành mà anh ấy nói thì mình cũng chỉ mới có dự định này, cũng giống như cậu muốn chuyển sang ngành Sáng tạo văn hóa, trước mắt vẫn chỉ là suy nghĩ.”



Thịnh Đường “ừm” một tiếng: “Còn gì nữa?”



Trình Tần buông một tiếng thở dài nặng nề, que xiên đã đưa tới tận miệng rồi lại bị bỏ xuống. Thấy vậy, Thịnh Đường hiểu ra ngay chắc chắn có chuyện gì khác, bèn nhạy bén hỏi: “Không phải cậu và Khúc Phong đang cãi nhau đấy chứ?”

“Cãi nhau?” Trình Tần cười khẩy: “Trước hết phải gặp được người ta đã thì mới cãi nhau được chứ?”



“Vậy là ý gì? Khúc Phong đang trốn cậu?” Thịnh Đường chau mày.



“Cậu có biết vì sao mình lại về Bắc Kinh trước kế hoạch không?” Trình Tần một miếng quét sạch một xiên nướng, ném xiên xuống mặt bàn, hai bên khóe miệng còn dính lại hai hàng nước sốt: “Mẹ kiếp, mình như một con ngốc chạy đi tìm hắn. Hắn nói với mình hắn đi công tác. Kết quả, cậu đoán xem là thế nào? Thằng oắt đó đi công tác tới Bắc Kinh luôn, shit!”



Thịnh Đường nghe mà chẳng hiểu chuyện gì xảy ra: “Không phải, anh ta đi công tác tới Bắc Kinh mà không nói cho cậu biết?”



Trình Tần nhai nhồm nhoàm mấy miếng rồi nuốt thịt, hơi nheo mắt lại: “Nói cho mình biết ư? Hắn có cái gan chó ấy sao? Há chẳng phải mình sẽ phá cho chuyện tốt của hắn lanh tanh bành lên ư?”



“Sao mình càng nghe càng cảm thấy… cậu hình như đang ám chỉ anh ta… ngoại tình?”



Trình Tần hai tay cầm hai cái xiên, lắc lắc trước mặt Thịnh Đường: “Cậu sai rồi, thằng oắt đó không ngoại tình.”



Bên này Thịnh Đường vừa định thở phào nhẹ nhõm thì Trình Tần lại bồi thêm: “Đã kết hôn đâu, hắn chỉ cắm sừng mình thôi.”



Một nửa ngụm nước ngọt vẫn đang nằm trong miệng Thịnh Đường, càng lúng búng cô càng cảm thấy ghê tởm, lại không thể nhổ ra ngoài, cuối cùng chỉ còn cách bấm bụng nuốt xuống: “Cắm sừng?” Ngay sau đó, cô bùng nổ, đập bàn: “Cậu còn chưa chê anh ta từ sáng tới tối bỏ bê công việc thì thôi, anh ta còn có mặt mũi cắm sừng cậu? Không sợ gãy chân không thu lại được à(*)?”

Vietwriter.vn

(*) Từ “cắm sừng” trong tiếng Trung có nghĩa gốc là “dạng chân”.



Trình Tần khoát tay, trong chớp mắt đã lại quét sạch thêm ba xiên nướng nữa như vũ bão, rồi đập xuống bàn: “Hai hôm trước mình còn giận dữ hơn bây giờ. Bình thường nuông chiều hắn thành hư, hắn lại tưởng bà cô đây là một con mèo hiền lành, ngoan ngoãn chắc? Mình chỉ hận không thể tìm người xử hắn một trận, đánh cho đến khi nào tàn phế thì thôi, sau đó ném ra trước cửa nhà con nhỏ đó. Cô thương hắn lắm cơ mà, được thôi, ném cho cô một kẻ tàn phế, cô coi như thú cưng mà nuôi.”



“Từ từ đã, chúng ta tạm thời chưa nói đến mấy chuyện máu me.” Thịnh Đường biết Trình Tần là người nói được làm được, ngắt lời cô ấy không phải để ngăn cản bi kịch chốn nhân gian này, mà vì cô muốn trước hết phải làm rõ đầu đuôi câu chuyện đã, sau đó ngồi xem kịch có phải đã đời hơn biết bao nhiêu không?



“Cậu kể cho mình nghe xem, cậu đã phát hiện ra anh ta ngoại tình trong trường hợp nào? Còn nữa, cậu biết rõ người phụ nữ đó là ai rồi sao? Ngoài ra, khoảng thời gian này Khúc Phong không hề liên lạc gì với cậu à?”



Trình Tần gạt hết tim gà vào trong đĩa của mình, ăn rồn rột như nhai lạc vậy, hàm răng nhỏ trắng sáng mà nhai rất nhanh, sau đó nói đôi ba câu để giải đáp cho nghi hoặc của cô: “Hắn nói hắn đi công tác, mình chán không có việc gì bèn quay về Bắc Kinh. Có lẽ cũng vì ông trời thương yêu mình, giúp mình tận mắt chứng kiến cảnh thằng oắt và con nhỏ đó đi dạo phố, vừa ôm vừa ấp cứ như muốn diễn phim cấp ba ngay trên phố vậy. Mình tức không còn gì để nói, cả người run lên. Sau đó mình đi theo hai kẻ đó tới chỗ ở của bọn họ, cả đêm đó Khúc Phong không hề ra ngoài.”



“… Cậu trực nguyên một đêm?”



Trình Tần cười khẩy: “Không trực cả đêm đó làm sao mình biết bản thân là một con khờ?”

Ngọn lửa trong lòng Thịnh Đường bùng lên cao: “Vậy bây giờ thì sao? Khúc Phong có suy tính gì? Cậu chấp nhận chuyện này như vậy thôi sao? Không giống cậu!”



Trình Tần đánh mắt liếc nhìn cô: “Cậu cũng biết là mình nhất định không bỏ qua dễ dàng như vậy đúng không? Gã đàn ông này, nhất quyết là vứt đi rồi. Nhưng, một thằng mà bà cô đây đã không cần, mấy đứa con gái hư hỏng khác cũng đừng hòng nhặt lại một cách dễ dàng.”



Thịnh Đường vuốt vuốt lồng ngực: “Thấy cậu vẫn còn bỉ ổi vô liêm sỉ như vậy là mình mừng rồi. Cậu tính làm thế nào?” Cô xắn tay áo lên.



Trình Tần một tay lắc lắc xiên nướng, hất hàm ra ngoài cửa sổ: “Có nhìn thấy căn nhà ở chếch đối diện kia không?”



Thịnh Đường nhìn về phía chếch đối diện. Là một căn nhà cổ, nhưng có thể nhìn ra đã được bỏ ra một khoản tiền không nhỏ để tu sửa lại. Xét theo quy chuẩn của một tứ hợp viện có hai cánh cửa đại thì độ hoành tráng của nó cũng không phải dạng vừa. So với quán nướng mà họ đang ngồi đây, ngôi nhà đó có thể được gọi là phú hộ.



Chỉ trong một chốc một lát, Trình Tần đã ăn gọn gàng mười mấy xiên nướng. Đầu lưỡi cô ấy xoay đúng một vòng theo chiều kim đồng hồ, liếm sạch sẽ khuôn miệng rồi nói với Thịnh Đường: “Nhà của đứa con gái đó.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom