• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Tên Anh Là Thời Gian Full (2 Viewers)

  • Chương 108 - Chương 108 THỌC GẬY BÁNH XE

Chương 108 THỌC GẬY BÁNH XE

Không phải nhà của ai hết.



Trình Tần liên hệ cho Thịnh Đường với một nhà thiết kế sáng tạo văn hóa. Căn tứ hợp viện này là nơi bình thường mấy vị trong nhóm sáng tạo dùng làm chỗ hội họp và thiết kế.



Chưa thể được coi là kiểu tứ hợp viện chính quy nhất của thành Bắc Kinh, nhưng kết cấu của phòng ốc và sân vườn cũng được coi là đúng quy chuẩn. Khu vườn không lớn, nguyên do là vì đã bị một cây hòe cô đã nhiều năm tuổi chiếm cứ khá nhiều diện tích, cành lá um tùm rậm rạp, tán cây rộng tới mức có thể che kín mái nhà của căn nhà chính.



Một căn nhà rất cổ rồi nhưng đã được cải tạo lại bằng phong cách hiện đại. Trên mái nhà có một phần được thiết kế thành mái bằng kính, có tán cây che chắn nên bớt đi nỗi khổ sở bị mặt trời chiếu xuống, ngược lại càng thêm sảng khoái, mát mẻ. Ngoài nhà có cây cầu thang bằng trúc, có thể đi lên mái hóng mát.



Khi Thịnh Đường đi vào trong sân, đúng lúc nhìn thấy một con mèo màu trắng lười biếng nằm dài trên nóc nhà, thi thoảng có gió thổi qua, lá cây kêu xào xạc, con mèo ấy thoải mái duỗi bộ móng vuốt, thấy có người đến thì lại uể oải ngáp một cái.



“Đừng nói là mình không yêu thương cậu nhé, những người có mặt trong căn nhà này ngày hôm nay đều là những đàn anh đàn chị đứng đầu trong giới sáng tạo văn hóa, chủ yếu là làm sáng tạo văn hóa Cố Cung. Trước đó, mẫu va ly hành lý mang tên ‘Quân Lâm Thiên Hạ’ mà họ thiết kế ra, chỉ riêng trong giai đoạn đặt hàng trước cũng đã suýt khiến trang web chính thức của nhà bán tê liệt rồi. Còn cả chiếc cốc uống nước Tử Cấm Càn Tuyết, nghe nói mười cô gái dùng nó thì chín người thoát kiếp độc thân, người duy nhất còn lại còn nhanh chóng đá bay được gã đàn ông tệ bạc, tìm được một người tử tế khác. Chính vì thế mà mới có câu: Mua ‘ly cốc’ ở Tử Cấm Thành là nhường ‘bi kịch’(*) lại cho người khác.”




(*) Hiện tượng đồng âm khác nghĩa trong tiếng Trung: "ly, cốc" và bi kịch.



Thịnh Đường phá lên cười: “Giá trị quan này sao nghe kỳ lạ quá vậy.”



“Mọi người đều mong được vui vẻ mà.”



Người thành lập ra ekip Sáng tạo văn hóa, Viên Húc, chủ động bước ra đón tiếp.



Sau khi đi vào nhà, có thể nói Thịnh Đường đã được mở rộng tầm mắt. Toàn bộ căn phòng được thiết kế theo phong cách công nghiệp hậu hiện đại, trưng bày đủ các sản phẩm Sáng tạo văn hóa, gần như thâu tóm tất cả các phương diện từ trang phục, nhà cửa tới ăn uống, đi lại, đa phần đều có yếu tố Cố Cung.

Toàn bộ ekip đều rất trẻ, bừng bừng sức sống, tính cả Viên Húc thì tổng cộng có năm người. Nhưng chỉ năm con người này thôi đã xoay chuyển cả thị trường Sáng tạo văn hóa, mỗi người lại phụ trách một lĩnh vực riêng.



Nhìn thấy Thịnh Đường, ai nấy đều rất nhiệt tình, lần lượt giới thiệu lẫn nhau một vòng, hóa ra bọn họ đều đã biết tới tên tuổi Thịnh Đường. Cô nghĩ thầm, chắc chắn lại chuẩn bị lôi hoặc là bố cô hoặc là mẹ cô ra rồi. Ai ngờ Viên Húc nói: “Tôi từng tới xem triển lãm tranh của cô, màu sắc và bố cục cực kỳ lợi hại. Ban đầu tôi còn nghĩ tác giả cũng phải ở một tầm tuổi nhất định rồi, vì dẫu sao phong cách hội họa rất chín chắn, góc nhìn độc đáo, đến lúc đọc giới thiệu về cô mới biết hóa ra là một cô gái trẻ.”



Những người khác tán đồng: “Đời tạo nhân tài cho đất nước, em Đường, đến với ekip của bọn anh đi, ekip này vui lắm.”



Cả một nhóm người trẻ tập trung lại làm việc cùng với nhau là nhờ vào một bầu nhiệt huyết, làm chuyện mà mình thích, chơi đùa mà vẫn nghiêm túc.



Trái tim lơ lửng nãy giờ của Thịnh Đường coi như được yên tâm đặt xuống. Họ không nhắc đến Thịnh Tử Viêm, cũng không bàn tới Mạc Họa. Không thể nào vì họ không biết, vì đều là những người xuất thân từ ngành mỹ thuật, thiết kế mà. Họ có thể chưa từng nghe qua cái tên Mạc Họa, nhưng chắc chắn đã nghe tới Thịnh Tử Viêm.



Cô cảm thấy thích họ rồi đấy.



Một cô gái trong số đó rất cởi mở, vẫy gọi Thịnh Đường tới chọn một màu son, trong máy tính của cô ấy vẫn còn hiển thị bản vẽ thiết kế sản phẩm Sáng tạo văn hóa.



“Màu ‘hạ gục trai thẳng’ đi, trời nóng tô lên trông sạch sẽ, trời lạnh điểm thêm trông ấm áp.”



Cô gái ấy cười hì hì: “Cô gái nhỏ có người trong lòng rồi đúng không?”



Thịnh Đường sững người, liên tục xua tay.



Trình Tần đang trò chuyện cùng Viên Húc, nghe xong bèn quay đầu lại cười nói: “Đường Đường nhà tôi còn chưa có bạn trai ấy chứ. Mấy cô xem có ai thích hợp thì giới thiệu một chút đi. Có điều diện mạo không thuận mắt người nhìn cho lắm thì thôi, không lọt được vào mắt của Đường Đường đâu.”



Có người lập tức bi thảm gào lên: “Toi rồi toi rồi, tôi đang định dũng cảm ứng cử…”



“Cậu thì bỏ đi, tuổi mới ngoài hai mươi mà vác một bộ mặt của người gần bốn mươi tuổi. Đường Đường, cô thấy tôi thế nào?”



Cô gái son môi chê cười: “Anh cũng thôi luôn đi. Đường Đường là thiên tài, có thể xứng đôi với thiên tài đều phải là cấp ‘thần’. Anh có gánh nổi không?” Sau đó cô ấy lại kéo Thịnh Đường: “Đợi khi nào mẫu son môi này ra mắt, tôi tặng cô nhé.”



Cô ấy khiến cho Thịnh Đường thực sự ngượng ngập, không phải là vì son môi mà là vì những lời nói của đối phương. Cô gái son môi kéo cô lại xem son môi, Thịnh Đường quan sát, đánh giá hình dáng thỏi son và những nét vẽ hoa văn khác, đều cảm thấy tinh xảo, khiến người ta yêu thích.



“Nếu một trong số các góc của thân son được cắt vát chéo thì sao nhỉ?” Thịnh Đường nhìn bản thiết kế, ra hiệu rồi lại chỉ vào góc trên bên phải của đường vân: “Hơn nữa màu sắc điểm xuyết nếu đổi thành màu vàng kim, có lẽ sẽ đẹp hơn nữa.”



“Thế sao?” Cô gái son môi ngồi trước màn hình máy tính, thử điều chỉnh lại một chút. Những người khác nghe thấy vậy cũng tập trung lại xem. Đợi tới khi bản thiết kế được điều chỉnh xong xuôi, mọi người đều sửng sốt.



“Quả thực là không tệ.”



“Đúng vậy, thiết kế tạo cảm xúc không cân bằng của thân son rất độc đáo.”



“Màu sắc điểm xuyết chọn vàng kim quả thực là đỉnh cao.”



Thịnh Đường ấn vào tab Color và đưa ra đề nghị: “Cũng có thể hòa một chút màu đen vào màu vàng kim, để độ sáng của màu vàng kim được hạ xuống một chút. Như vậy, màu điểm xuyết sẽ vừa có cảm giác màu sắc mà vẫn phù hợp với đặc điểm kín đáo, chừng mực của vương thất, quý tộc.”



Cô gái son môi vỗ tay lia lịa: Khá lắm, khá lắm, chính là như vậy.



Cuối cùng, cô ấy nói với Thịnh Đường: “Hôm nay Trình Tần dẫn cô tới đây là một sự lựa chọn chính xác. Khi nào mẫu son môi này ra mắt, tôi sẽ tặng cô cả một bộ sưu tập.”



Thịnh Đường cười nói: “Không cần đâu, không cần đâu. Tôi ngày ngày chui ra chui vào hang đá, tô son đứng nhìn vách hang hay sao?”



Rồi cô lại âm thầm tự bổ sung thêm một câu trong lòng: Vậy thì chắc chắn sẽ bị Giang Chấp mắng té tát.



Trình Tần thoải mái nói thẳng: “Này này này, mấy người keo kiệt chết đi được, chỉ một bộ sưu tập son môi thôi ấy hả, có ích gì? Dám đánh cược không, mẫu son môi được Đường nhà tôi chỉ điểm một chút này, chắc chắn sẽ bán cháy hàng, mấy người có tin không? Nào nào nào, cầm một cuốn sổ ghi nợ ra đây, ghi vào ghi vào, sau này chia chác.”

Viên Húc cười nói: “Trình Tần, sau này chúng ta là bạn cùng ngành, cô còn định lăn lộn trong giới này nữa hay thôi?”



Suy nghĩ trong Thịnh Đường trỗi dậy. Bạn cùng ngành?



Cô đang mải nghĩ thì nghe thấy Viên Húc lên tiếng, lần này là hướng về phía cô: “Đường Đường, tôi nghe Trình Tần nói cô rất muốn chuyển sang Sáng tạo văn hóa, hay là suy nghĩ tới việc gia nhập ekip của chúng tôi đi? Thật đấy, chỉ vài hai nét ban nãy cô sửa đổi thôi, chưa biết chừng tới khi tung ra thị trường nó lại hot thật. Ekip của chúng tôi cũng xếp thứ nhất thứ nhì đấy.”



“Phải đấy Đường Đường, cô xem, cô vẫn còn trẻ trung xinh đẹp như thế này, ngày ngày chui vào trong hang đá, đáng tiếc lắm.” Cô gái son môi cũng làm một câu khách khí, có thể nhận ra cô ấy thật lòng yêu mến cô: “Cô nên làm việc với chúng tôi, trẻ trung, đầy sức sống, hơn nữa có thể phát huy trọn vẹn mọi suy nghĩ của cô. Khôi phục bích họa thì khác, trên bích họa vẽ gì cô phải khôi phục lại cái ấy, không thể có suy nghĩ và sự sáng tạo của riêng mình, đúng không?”



Mọi người mỗi người một câu hùa vào.



Viên Húc tiếp tục tấn công: “Cô có thể suy nghĩ thật nghiêm túc một lần. Đường Đường, Trình Tần hiểu rất rõ về chúng tôi, ekip của chúng tôi không tùy tiện kết nạp thêm thành viên đâu.”



Về điểm này, Thịnh Đường không cần hỏi cũng biết, chỉ nhìn riêng năng lực thiết kế và khả năng vận hành thị trường của họ là đủ hiểu. Những người có năng lực làm việc cùng với nhau, không cần số lượng nhiều, chỉ cần chất lượng tốt.



“Thật ra…” Thịnh Đường ngẫm nghĩ rồi nói: “Ekip mà hiện tại tôi đang làm việc cũng rất tốt, hơn nữa mọi người cũng rất trẻ, quan hệ với nhau rất vui vẻ.”



Xét về độ tuổi trung bình của ekip, nhóm Sáng tạo văn hóa chắc chắn phải trẻ hơn nhóm khôi phục bích họa. Dẫu sao đây cũng là một ngành mới nổi mà những người trẻ đang tập trung hướng đến, có thể kinh nghiệm chưa đủ nhưng có sức bật và khả năng sáng tạo.



Nhóm khôi phục bích họa thì khác, mỗi một nhà khôi phục trong đó đều đã trải qua thử thách của thời gian và trụ vững. Không những yêu cầu thiên phú, còn cần cả sự nhẫn nại và kinh nghiệm. Một tên nhóc vừa tốt nghiệp ra trường, vắt mũi chưa sạch đã muốn bắt tay vào khôi phục bích họa ư? Đó quả thực là chuyện cười của kẻ khờ. Mỗi một góc bích họa tồn tại trên đời đều là báu vật độc nhất vô nhị, một khi sửa hỏng thì tức là hỏng hoàn toàn. Thế nên muốn theo đuổi ngành khôi phục bích họa, chỉ riêng kỹ năng cơ bản thôi cũng phải rèn luyện vài năm, nhưng như vậy cũng không phải chắc chắn đã có cơ hội tới chạm tay vào bích họa Đôn Hoàng.



Đi theo các sư phụ có tuổi rèn luyện kỹ năng cơ bản vài năm, có thể mới được đồng ý cho chạm vào các bức bích họa trong các lăng mộ hoặc các di chỉ, đền chùa… Đến khi có đủ năng lực khôi phục và kinh nghiệm hỗ trợ khôi phục các loại bích họa khác nhau đủ nhiều mới được bước chân vào Đôn Hoàng.



Thế nên những người như Giang Chấp, Tiêu Dã đều được coi là những người có tư chất cực cao. Bằng không, những người khác ở tầm tuổi họ chưa biết chừng đang ở trong một ngọn núi nào đó rèn luyện kỹ năng cơ bản, có thể đến cơ hội chạm tay vào bích họa Đôn Hoàng cũng không có.



Lấy độ tuổi của các thành viên trong nhóm Sáu Viên Thịt Bằm so sánh với năm vị trước mặt đây tuy hơi lớn hơn một chút. Nhưng Thịnh Đường cô nhỏ tuổi mà, như vậy là có thể kéo thấp độ tuổi trung bình của cả ekip xuống. Bởi vậy sau khi tổng hợp lại để so sánh, thật ra hai ekip đều trẻ trung như nhau.



“Quan trọng hơn là, tôi yêu thích Đôn Hoàng, cũng đam mê văn hóa của Đôn Hoàng. Nếu sau này tôi có ý chuyển sang ngành Sáng tạo văn hóa thì tôi cũng hy vọng được tiếp tục làm Sáng tạo văn hóa về Đôn Hoàng.” Thịnh Đường lại bổ sung thêm một câu.



Cô gái son môi sợ để mất nhân tài, vội nói: “Sau này chúng ta cũng có thể hợp tác với Đôn Hoàng mà, cô xem, mới mấy hôm trước thôi, chúng tôi còn hợp tác cùng với phía Hàng Châu nữa.”



Thịnh Đường ngẫm nghĩ: “Những khu vực khác tôi thực sự không có hứng thú, chỉ muốn làm về Đôn Hoàng.”



Viên Húc nghe thấy vậy bèn lên tiếng: “Mỗi người mỗi chí hướng đúng là không sai, chỉ có điều chúng tôi thực tình không muốn nhường không một thiên tài cho Đôn Hoàng. Thế này đi, cô cứ quay về suy nghĩ thêm thật kỹ. Cánh cửa lớn ở chỗ chúng tôi luôn rộng mở với cô. À đúng rồi, cô cũng có thể tới phòng làm việc Sáng tạo văn hóa của chúng tôi dạo chơi, ở 798.”



***



“Vì sao cứ nhất định phải là Đôn Hoàng chứ?”



Từ phố Yên Đại Tà đi ra đã là lúc ráng chiều ngả về tây. Đầu tiên, hai người họ ăn một bữa đã đời trong tiệm đồ ngọt, sau đó theo yêu cầu của Trình Tần, họ gần như xuyên qua khắp các phố lớn ngõ nhỏ, cuối cùng tới một nhà hàng có cái tên “Một xiên cuộc đời”, ăn đồ xiên nướng!



Tối mùa hè, thành Bắc Kinh ngày xưa có không ít sạp hàng bán ven đường, nhà hàng nào cũng có thể bày ra một sạp dài mười ba hàng, đủ các loại thịt nướng, hải sản nướng, cần món nào có món đó, còn có vô vàn những món ăn vặt truyền thống, tiếng chào mời cao thấp nối tiếp nhau.

Về sau thành phố chỉnh đốn lại toàn bộ hình ảnh và quy mô các chợ, mùi khói, ánh lửa dưới bầu trời đêm ngày ấy không còn nữa, tất cả đều được dồn vào trong nhà. Về sau nữa, món tôm hùm nhỏ om cay đã chiếm chọn thị trường đồ ăn khuya của thành Bắc Kinh. Một phố có mười quán thì tới chín quán lấy tôm hùm nhỏ làm món thương hiệu, tiếng Bắc Kinh gọi là “Ma Tiểu”. Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com



Mời rất đông bạn bè tới, trên bàn các con tôm hùm bé được chất đống, phóng tầm mắt nhìn qua rặt một màu đỏ rực, gọi thêm lạc, đậu đũa, dưa góp, tu một cốc bia lạnh, chém gió trên trời dưới bể, mọi lo lắng và áp lực cả một ngày trời cũng hoàn toàn biến mất.



Có thể cạnh tranh với Ma Tiểu dĩ nhiên chính là đồ nướng. Phàm chỉ cần là thứ có thể nướng được thì đều được đặt lên bếp.



Trình Tần thích nhất là ăn đồ nướng. Cô ấy nói, người Đông Bắc không thể sống thiếu đồ nướng, siêu thích, siêu thích ăn, dù là đông lạnh hay hè nóng. Giống như quê nhà của cô ấy, ba bước chân lại có một quán nướng, đi dọc đường cũng có thể ngửi ra được người khách bộ hành nào hôm đó đã đi ăn nướng.



Quán này lúc trước ba người bọn họ cũng đã từng tới, là một quán nướng đã nhiều năm tuổi, nằm ẩn trong một góc sâu của con hẻm, mặt tiền cực kỳ không nổi bật, trước cửa cho dù chỉ đỗ đúng một chiếc xe cũng khiến cho giao thông của con hẻm bị tắc nghẽn, thậm chí đến cả tấm biển của quán cũng không có. Những người có thể tìm tới đây nếu không phải là đi loăng quăng vô tình bắt gặp thì chỉ có thể là khách cũ quay lại.



Trình Tần cũng vô tình bắt gặp quán này trong một lần đi dạo lung tung, vừa nếm thử gần như đã rơi nước mắt, nói rằng từ lúc cô ấy tới Bắc Kinh tới giờ chưa từng được ăn món nướng nào chính tông đến mức này, quả thực có thể nếm ra được mùi vị của lửa. Thịnh Đường nào có phải là người chịu khuất phục? Cô đã thử tự làm rất lâu trong căn hộ ba người, cuối cùng Trình Tần đưa ra đánh giá rằng: Ăn món nướng của cậu, chỉ có thể nếm ra được vị than hoa mà thôi.



Đến tận bây giờ khi quay trở lại quán này, Thịnh Đường cũng vẫn luôn cảm thấy mùi lửa và mùi than hoa chẳng có gì khác biệt.



Tuy quán này trông thì nhỏ nhưng bên ngoài rất có tiếng. Trong những chuỗi hẻm của Bắc Kinh chưa bao giờ thiếu các cao thủ về ẩm thực, càng giấu mình sâu càng được hoan nghênh. Cũng may bây giờ vẫn chưa đến giờ tiếp đón khách nên họ được mặc sức lựa chọn vị trí.



Quán nướng này cách trường của họ khá xa, thế nên họ hoàn toàn không phải là khách quen. Vậy mà ông chủ quán vẫn nhận ra hai người họ, đều là hai cô gái xinh đẹp dĩ nhiên dễ nhớ. “Nhất là cô đấy.” Chủ quán chỉ tay vào Trình Tần: “Ăn được nhiều, lại càng dễ nhớ.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom