Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 106 - Chương 106
Chương 106 TÔI PHẢI NGHỈ NGƠI DƯỠNG SỨC
Vấn đề quan trọng là, đi ư? Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy?
Giang Chấp lười biếng đứng đực trước mặt cô. Cô bước sang trái anh theo sang trái, cô lao sang phải anh chặn bên phải. Thịnh Đường ngẩng đầu trừng mắt nhìn Giang Chấp: “Sao hả? Đường này do anh mở à?”
“Nào, em thử trình bày cho tôi nghe xem, tối qua con ma ấy đã dọa dẫm em như thế nào? Để tôi cho em mấy lời khuyên.” Giang Chấp khẽ rướn môi.
Tiêu Dã nắm ngả ngớn ở đó, lên giọng kháng nghị: “Giang Chấp, vậy sao cậu không cho tôi lời khuyên với?”
“Cút.”
Trong ngoài hai mặt khác nhau, thái độ nóng lạnh hoàn toàn khác biệt.
Thịnh Đường quay đầu ngó Tiêu Dã, bỗng dưng nảy sinh cảm giác thương xót. Nửa đêm nửa hôm phải trải qua kiếp nạn như vậy, e là sẽ để lại di chứng về sau mất… Cái xương cụt đáng thương. Vấn đề là chưa biết chừng Giang Chấp lại mắc chứng tâm thần phân liệt thực sự. Tối qua dịu dàng biết bao nhiêu, sao vừa nhìn thấy Tiêu Dã là có khuynh hướng bạo lực rồi?
Một Giang Chấp dịu dàng trước đây cô chưa từng thấy, một Giang Chấp có khuynh hướng bạo lực trước đây cô cũng chưa từng thấy nốt… Chỉ từng bắt gặp một Giang Chấp mặt dày vô sỉ.
Giống như…
Suy nghĩ còn chưa đầy đặn, mặt đã bị Giang Chấp xoay ngược lại rồi.
Phải, giống như bây giờ.
Tầm mắt của cô hướng thẳng vào gương mặt cười bên ngoài giả tạo của anh, còn cả đôi mắt của anh nữa, như trêu chọc lại như nghiêm túc, rất Giang Chấp.
“Đường Tiểu Thất, là ai đã nói với tôi đêm đêm có bữa khuya, bữa bữa có trà sữa ấy nhỉ? Tối qua tôi ngủ không ngon giấc, bữa khuya và trà sữa của tối qua dời sang bữa sáng nay đi.”
Thấy chưa, đây mới chính là Giang Chấp mà cô quen biết.
Khi chưa quen biết anh, cuộc sống của cô rực rỡ, đầy sức sống như hoa nở. Sau khi quen anh rồi, cuộc sống của cô cũng vẫn sáng sủa, vàng óng ánh và nổi bần bật như một đống phân.
“Sao lại có một người không biết xấu hổ như anh chứ?” Cô bật lên phản kháng.
“Ha, dám nhục mạ sư phụ à.” Giang Chấp nói chậm rãi, từ tốn: “Tôi phải suy nghĩ xem nên phạt em cái gì…”
“Con người ta khi đã có tuổi rồi thì nên hiểu chuyện một chút, biết điều một chút.” Thịnh Đường hoàn toàn không muốn mới sáng sớm vừa tỉnh dậy đã phải lao tâm khổ tứ, co gân giãn cốt. Cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh, càng lúc càng khẳng định phán đoán của Tiêu Dã có thể không sai. Người này phân liệt vô cùng, hơn nữa có thể so đo tính toán tới cả một bữa cơm, thậm chí là một cốc trà, đến mức thần người phẫn nộ. Người này chưa chắc đã bình thường đâu.
Trước kia sao cô không nghĩ tới điểm này nhỉ. Nhưng cũng may có Tiêu Dã, hy sinh phần xương cụt để giúp cô nhìn rõ được bộ mặt thật của Giang Chấp.
Nghĩ tới đây, sống lưng của cô lạnh buốt, những lời nói tiếp theo bỗng dưng không còn mạnh mẽ nữa: “Tối hôm qua người chủ động đi là anh, cá và bàn chân gấu anh phải có sự quyết định, làm gì có chuyện cái gì cũng muốn được? Giang Chấp, làm người phải lương thiện!”
“Còn phải biết tình hữu ái.” Tiêu Dã bực dọc bổ sung một câu.
Giang Chấp khoanh hai cánh tay trước ngực, nghiêng đầu, quét một ánh mắt qua, Tiêu Dã cuống quýt với lấy gối tựa che kín mặt. Yêu nghiệt giải tán!
Giang Chấp quay đi, đưa tay nắm chặt lấy cổ tay của Thịnh Đường, giơ cao lên trên rồi cười: “Cánh tay này cũng đâu béo mập lắm đâu.”
“Tóm lại.” Thịnh Đường rút tay về, đưa ra kết luận cuối cùng: “Muốn ăn bữa sáng thì xuống nhà ăn, tôi chắc chắn sẽ không làm cho anh ăn đâu, bởi vì làm cho anh ăn tức là phải làm cho Tiêu Dã. Làm cho Tiêu Dã, nếu để Thẩm Dao nhìn thấy tôi cũng lại không đành lòng.”
Logic này khiến Tiêu Dã nghe không hiểu: “Thế nào gọi là làm cho anh ăn để Thẩm Dao nhìn thấy thì em không đành lòng? Nói thế giống như giữa anh và Thẩm Dao có chuyện gì đó vậy.”
Giang Chấp cũng từ tốn bổ sung một câu: “Ngoài ra, thế nào gọi là làm cho tôi ăn thì phải làm cho Tiêu Dã? Nói thế giống như giữa tôi và cậu ta có chuyện gì đó vậy.”
Tiêu Dã kháng nghị: “Này này này, nói năng kiểu gì vậy? Sao lại không có gì chứ? Xét về giao tình hiện tại mà nói, mấy hôm nay chung giường khác gối không được tính là quan hệ à?”
Ánh mắt Giang Chấp một lần nữa hướng về phía anh ấy: “Tiêu Dã, ngậm miệng lại thì cậu chết à?”
“Shit, này, cậu sắp giết chết tôi luôn rồi, thật đấy, xương cụt của tôi gãy rồi…”
Thịnh Đường cảm thấy câu chuyện này quả thật là “Cắt chẳng nổi, gỡ càng rối”. Giống như đống phân ban nãy chạy vào trong đầu vậy, loạn lên thành một đống bầy nhầy dính dớp… “Anh thấy đấy, hai anh còn chưa xác định được rõ ràng, nên bữa cơm này tôi không làm nổi.”
Hoàn hảo.
Cô âm thầm tự tặng cho mình một cái “like”.
Giang Chấp nhìn cô một lúc lâu, bỗng nhiên giơ hai tay ra, một trái một phái bấu lấy má cô, vầy vò từ trên xuống dưới: “Em được lắm, mồm mép lanh lợi.”
Thịnh Đường kêu đau, lập tức gạt tay anh ra.
Còn tiếp tục bấu sưng má cô lên nữa thì mặt cô phải to cỡ nào.
“Được rồi, bữa sáng hôm nay tôi cũng không làm khó em nữa, tôi xuống nhà ăn ăn.”
Dễ thương lượng như vậy ư?
Thịnh Đường hơi nheo mắt lại đánh giá biểu cảm của Giang Chấp, đây là nhân cách thứ mấy của anh xuất hiện rồi? Lẽ nào là một tiểu “cứng ngắc” dịu dàng tối hôm qua?
“Nhưng em vẫn không được nhàn.” Giang Chấp nhìn cô, đổi giọng.
Không phải là tiểu “cứng ngắc” dịu dàng rồi… Lòng cô tối sầm lại, hiểu nhầm ý rồi.
“Hôm nay bắt buộc phải giúp Thẩm Dao làm rõ vấn đề điệu múa Lục Yêu, còn cả phương án cho bước tiếp theo của bản vẽ phục hồi nguyên dạng bức tượng nữa, trước khi đi ngủ tôi đều phải nhìn thấy.” Giang Chấp đưa ra một loạt các sắp xếp công việc.
Thịnh Đường nghe ra được ý tứ gì đó từ màn sắp xếp này, bèn hỏi ngược lại anh: “Hôm nay anh sẽ không ở khách sạn?”
Giang Chấp gật đầu.
Tiêu Dã thấy vậy: “Ha, lại định ra ngoài rong chơi à, cùng Trình Gia Hủy?”
Giang Chấp gần như có thể dùng ánh mắt giết chết anh ấy.
Vietwriter.vn
Ai dè, một người đã hỏng xương cụt như Tiêu Dã hoàn toàn mang thái độ chưa thấy quan tài chưa nhỏ lệ, cười gian xảo: “Cậu hẹn hò mà cũng không lựa lúc, chiều hôm nay dự báo thời tiết nói có mưa đấy. Nhưng mà cũng được, trong nhà củi khô bén lửa, bên ngoài sấm chớp đì đùng, tình cảm mặn nồng.”
“Nồng cái đầu cậu ấy Tiêu Dã, hôm nay cậu cũng nghiêm túc một chút cho tôi, còn dám nói năng bậy bạ, cẩn thận tôi đập cho toàn thân cậu nát vụn.” Giang Chấp nghĩ bụng, tối hôm qua sao lại nhất thời mềm lòng mà không bóp chết cậu ta cơ chứ, để lại một mầm họa ở ngay bên cạnh Đường Tiểu Thất.
Nghe xong, Tiêu Dã há hốc miệng, rất lâu sau mới vuốt ngực: “May quá may quá, không phải ‘ngủ’(*)…”
(*) Từ “ngủ” và “đập” có phiên âm tương tự nhau.
Giang Chấp đau đầu: “Cút ngay đi.”
Thịnh Đường không tham gia vào màn giằng co qua lại giữa hai người đàn ông này, nhất thời không có hứng thú.
Hóa ra anh có việc phải ra ngoài, còn là đi cùng Trình Gia Hủy.
Không cần biết có mưa hay không, hôm nay quả thực là một ngày trời đẹp, nắng vàng rực rỡ. Cho dù dự báo thời tiết nói có mưa cũng chưa chắc đã mưa, dự báo thời tiết xưa nay có bao giờ chuẩn… Nghĩ gì cơ chứ? Nghĩ lung tung hết cả.
Chẳng trách tự dưng lại dễ nói chuyện như vậy, người ta bận đi hẹn hò mà.
“À… Tôi về phòng trước đây.” Thịnh Đường cúi đầu xuống.
Giang Chấp gọi giật cô lại, đi tới trước mắt cô, một câu “Đợi tôi trở về” cứ vòng đi vòng lại trong miệng mà rất lâu sau anh vẫn không thể lên tiếng. Thịnh Đường thấy anh gọi mình lại nhưng không nói câu nào thì cảm thấy vô cùng kỳ lạ, nhìn anh chằm chằm đầy nghi hoặc.
Giang Chấp thở dài một tiếng, cuối cùng nuốt trọn vẹn câu nói kia xuống, nói: “Những chuyện tôi dặn em, em ghi nhớ hết chưa? Đừng ra ngoài lượn lờ lung tung, ở yên trong khách sạn, chăm chỉ làm việc, biết không?”
Giỏi thật đấy.
Bắt cô vùi đầu làm việc, còn anh thì ra ngoài tự tại sung sướng.
Thịnh Đường uể oải đáp một tiếng, quay đầu bỏ đi.
Giang Chấp đứng yên ở chỗ cũ một lúc lâu, rồi quay người lại, thấy Tiêu Dã vẫn đang nằm ườn ra xô pha bèn khó chịu trong lòng: “Cậu nhàn lắm à?”
“Chẳng nhàn chút nào cả.” Ngoài miệng thì Tiêu Dã nói vậy nhưng cơ thể thì lại nằm ngang hẳn ra một cách vô cùng thành thật. Anh ấy ôm chiếc gối vào bụng, đôi chân dài vắt chéo nhau gác lên tay vịn xô pha: “Tôi có một linh cảm cực kỳ không tốt.”
Giang Chấp nhíu mày: “Chuyện gì?”
Tiêu Dã đánh mắt liếc anh: “Tôi cảm thấy, cho dù tôi trốn tới Bắc Kinh cũng không thể may mắn thoát nạn được.”
Giang Chấp sững người, rồi lập tức hiểu ý tứ đằng sau câu nói của Tiêu Dã: “Vậy bây giờ cậu được thể nằm ườn ra lại là tình huống gì đây?”
“Quân địch mạnh ở ngay trước mắt, tôi phải nghỉ ngơi dưỡng sức.”
Vấn đề quan trọng là, đi ư? Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy?
Giang Chấp lười biếng đứng đực trước mặt cô. Cô bước sang trái anh theo sang trái, cô lao sang phải anh chặn bên phải. Thịnh Đường ngẩng đầu trừng mắt nhìn Giang Chấp: “Sao hả? Đường này do anh mở à?”
“Nào, em thử trình bày cho tôi nghe xem, tối qua con ma ấy đã dọa dẫm em như thế nào? Để tôi cho em mấy lời khuyên.” Giang Chấp khẽ rướn môi.
Tiêu Dã nắm ngả ngớn ở đó, lên giọng kháng nghị: “Giang Chấp, vậy sao cậu không cho tôi lời khuyên với?”
“Cút.”
Trong ngoài hai mặt khác nhau, thái độ nóng lạnh hoàn toàn khác biệt.
Thịnh Đường quay đầu ngó Tiêu Dã, bỗng dưng nảy sinh cảm giác thương xót. Nửa đêm nửa hôm phải trải qua kiếp nạn như vậy, e là sẽ để lại di chứng về sau mất… Cái xương cụt đáng thương. Vấn đề là chưa biết chừng Giang Chấp lại mắc chứng tâm thần phân liệt thực sự. Tối qua dịu dàng biết bao nhiêu, sao vừa nhìn thấy Tiêu Dã là có khuynh hướng bạo lực rồi?
Một Giang Chấp dịu dàng trước đây cô chưa từng thấy, một Giang Chấp có khuynh hướng bạo lực trước đây cô cũng chưa từng thấy nốt… Chỉ từng bắt gặp một Giang Chấp mặt dày vô sỉ.
Giống như…
Suy nghĩ còn chưa đầy đặn, mặt đã bị Giang Chấp xoay ngược lại rồi.
Phải, giống như bây giờ.
Tầm mắt của cô hướng thẳng vào gương mặt cười bên ngoài giả tạo của anh, còn cả đôi mắt của anh nữa, như trêu chọc lại như nghiêm túc, rất Giang Chấp.
“Đường Tiểu Thất, là ai đã nói với tôi đêm đêm có bữa khuya, bữa bữa có trà sữa ấy nhỉ? Tối qua tôi ngủ không ngon giấc, bữa khuya và trà sữa của tối qua dời sang bữa sáng nay đi.”
Thấy chưa, đây mới chính là Giang Chấp mà cô quen biết.
Khi chưa quen biết anh, cuộc sống của cô rực rỡ, đầy sức sống như hoa nở. Sau khi quen anh rồi, cuộc sống của cô cũng vẫn sáng sủa, vàng óng ánh và nổi bần bật như một đống phân.
“Sao lại có một người không biết xấu hổ như anh chứ?” Cô bật lên phản kháng.
“Ha, dám nhục mạ sư phụ à.” Giang Chấp nói chậm rãi, từ tốn: “Tôi phải suy nghĩ xem nên phạt em cái gì…”
“Con người ta khi đã có tuổi rồi thì nên hiểu chuyện một chút, biết điều một chút.” Thịnh Đường hoàn toàn không muốn mới sáng sớm vừa tỉnh dậy đã phải lao tâm khổ tứ, co gân giãn cốt. Cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh, càng lúc càng khẳng định phán đoán của Tiêu Dã có thể không sai. Người này phân liệt vô cùng, hơn nữa có thể so đo tính toán tới cả một bữa cơm, thậm chí là một cốc trà, đến mức thần người phẫn nộ. Người này chưa chắc đã bình thường đâu.
Trước kia sao cô không nghĩ tới điểm này nhỉ. Nhưng cũng may có Tiêu Dã, hy sinh phần xương cụt để giúp cô nhìn rõ được bộ mặt thật của Giang Chấp.
Nghĩ tới đây, sống lưng của cô lạnh buốt, những lời nói tiếp theo bỗng dưng không còn mạnh mẽ nữa: “Tối hôm qua người chủ động đi là anh, cá và bàn chân gấu anh phải có sự quyết định, làm gì có chuyện cái gì cũng muốn được? Giang Chấp, làm người phải lương thiện!”
“Còn phải biết tình hữu ái.” Tiêu Dã bực dọc bổ sung một câu.
Giang Chấp khoanh hai cánh tay trước ngực, nghiêng đầu, quét một ánh mắt qua, Tiêu Dã cuống quýt với lấy gối tựa che kín mặt. Yêu nghiệt giải tán!
Giang Chấp quay đi, đưa tay nắm chặt lấy cổ tay của Thịnh Đường, giơ cao lên trên rồi cười: “Cánh tay này cũng đâu béo mập lắm đâu.”
“Tóm lại.” Thịnh Đường rút tay về, đưa ra kết luận cuối cùng: “Muốn ăn bữa sáng thì xuống nhà ăn, tôi chắc chắn sẽ không làm cho anh ăn đâu, bởi vì làm cho anh ăn tức là phải làm cho Tiêu Dã. Làm cho Tiêu Dã, nếu để Thẩm Dao nhìn thấy tôi cũng lại không đành lòng.”
Logic này khiến Tiêu Dã nghe không hiểu: “Thế nào gọi là làm cho anh ăn để Thẩm Dao nhìn thấy thì em không đành lòng? Nói thế giống như giữa anh và Thẩm Dao có chuyện gì đó vậy.”
Giang Chấp cũng từ tốn bổ sung một câu: “Ngoài ra, thế nào gọi là làm cho tôi ăn thì phải làm cho Tiêu Dã? Nói thế giống như giữa tôi và cậu ta có chuyện gì đó vậy.”
Tiêu Dã kháng nghị: “Này này này, nói năng kiểu gì vậy? Sao lại không có gì chứ? Xét về giao tình hiện tại mà nói, mấy hôm nay chung giường khác gối không được tính là quan hệ à?”
Ánh mắt Giang Chấp một lần nữa hướng về phía anh ấy: “Tiêu Dã, ngậm miệng lại thì cậu chết à?”
“Shit, này, cậu sắp giết chết tôi luôn rồi, thật đấy, xương cụt của tôi gãy rồi…”
Thịnh Đường cảm thấy câu chuyện này quả thật là “Cắt chẳng nổi, gỡ càng rối”. Giống như đống phân ban nãy chạy vào trong đầu vậy, loạn lên thành một đống bầy nhầy dính dớp… “Anh thấy đấy, hai anh còn chưa xác định được rõ ràng, nên bữa cơm này tôi không làm nổi.”
Hoàn hảo.
Cô âm thầm tự tặng cho mình một cái “like”.
Giang Chấp nhìn cô một lúc lâu, bỗng nhiên giơ hai tay ra, một trái một phái bấu lấy má cô, vầy vò từ trên xuống dưới: “Em được lắm, mồm mép lanh lợi.”
Thịnh Đường kêu đau, lập tức gạt tay anh ra.
Còn tiếp tục bấu sưng má cô lên nữa thì mặt cô phải to cỡ nào.
“Được rồi, bữa sáng hôm nay tôi cũng không làm khó em nữa, tôi xuống nhà ăn ăn.”
Dễ thương lượng như vậy ư?
Thịnh Đường hơi nheo mắt lại đánh giá biểu cảm của Giang Chấp, đây là nhân cách thứ mấy của anh xuất hiện rồi? Lẽ nào là một tiểu “cứng ngắc” dịu dàng tối hôm qua?
“Nhưng em vẫn không được nhàn.” Giang Chấp nhìn cô, đổi giọng.
Không phải là tiểu “cứng ngắc” dịu dàng rồi… Lòng cô tối sầm lại, hiểu nhầm ý rồi.
“Hôm nay bắt buộc phải giúp Thẩm Dao làm rõ vấn đề điệu múa Lục Yêu, còn cả phương án cho bước tiếp theo của bản vẽ phục hồi nguyên dạng bức tượng nữa, trước khi đi ngủ tôi đều phải nhìn thấy.” Giang Chấp đưa ra một loạt các sắp xếp công việc.
Thịnh Đường nghe ra được ý tứ gì đó từ màn sắp xếp này, bèn hỏi ngược lại anh: “Hôm nay anh sẽ không ở khách sạn?”
Giang Chấp gật đầu.
Tiêu Dã thấy vậy: “Ha, lại định ra ngoài rong chơi à, cùng Trình Gia Hủy?”
Giang Chấp gần như có thể dùng ánh mắt giết chết anh ấy.
Vietwriter.vn
Ai dè, một người đã hỏng xương cụt như Tiêu Dã hoàn toàn mang thái độ chưa thấy quan tài chưa nhỏ lệ, cười gian xảo: “Cậu hẹn hò mà cũng không lựa lúc, chiều hôm nay dự báo thời tiết nói có mưa đấy. Nhưng mà cũng được, trong nhà củi khô bén lửa, bên ngoài sấm chớp đì đùng, tình cảm mặn nồng.”
“Nồng cái đầu cậu ấy Tiêu Dã, hôm nay cậu cũng nghiêm túc một chút cho tôi, còn dám nói năng bậy bạ, cẩn thận tôi đập cho toàn thân cậu nát vụn.” Giang Chấp nghĩ bụng, tối hôm qua sao lại nhất thời mềm lòng mà không bóp chết cậu ta cơ chứ, để lại một mầm họa ở ngay bên cạnh Đường Tiểu Thất.
Nghe xong, Tiêu Dã há hốc miệng, rất lâu sau mới vuốt ngực: “May quá may quá, không phải ‘ngủ’(*)…”
(*) Từ “ngủ” và “đập” có phiên âm tương tự nhau.
Giang Chấp đau đầu: “Cút ngay đi.”
Thịnh Đường không tham gia vào màn giằng co qua lại giữa hai người đàn ông này, nhất thời không có hứng thú.
Hóa ra anh có việc phải ra ngoài, còn là đi cùng Trình Gia Hủy.
Không cần biết có mưa hay không, hôm nay quả thực là một ngày trời đẹp, nắng vàng rực rỡ. Cho dù dự báo thời tiết nói có mưa cũng chưa chắc đã mưa, dự báo thời tiết xưa nay có bao giờ chuẩn… Nghĩ gì cơ chứ? Nghĩ lung tung hết cả.
Chẳng trách tự dưng lại dễ nói chuyện như vậy, người ta bận đi hẹn hò mà.
“À… Tôi về phòng trước đây.” Thịnh Đường cúi đầu xuống.
Giang Chấp gọi giật cô lại, đi tới trước mắt cô, một câu “Đợi tôi trở về” cứ vòng đi vòng lại trong miệng mà rất lâu sau anh vẫn không thể lên tiếng. Thịnh Đường thấy anh gọi mình lại nhưng không nói câu nào thì cảm thấy vô cùng kỳ lạ, nhìn anh chằm chằm đầy nghi hoặc.
Giang Chấp thở dài một tiếng, cuối cùng nuốt trọn vẹn câu nói kia xuống, nói: “Những chuyện tôi dặn em, em ghi nhớ hết chưa? Đừng ra ngoài lượn lờ lung tung, ở yên trong khách sạn, chăm chỉ làm việc, biết không?”
Giỏi thật đấy.
Bắt cô vùi đầu làm việc, còn anh thì ra ngoài tự tại sung sướng.
Thịnh Đường uể oải đáp một tiếng, quay đầu bỏ đi.
Giang Chấp đứng yên ở chỗ cũ một lúc lâu, rồi quay người lại, thấy Tiêu Dã vẫn đang nằm ườn ra xô pha bèn khó chịu trong lòng: “Cậu nhàn lắm à?”
“Chẳng nhàn chút nào cả.” Ngoài miệng thì Tiêu Dã nói vậy nhưng cơ thể thì lại nằm ngang hẳn ra một cách vô cùng thành thật. Anh ấy ôm chiếc gối vào bụng, đôi chân dài vắt chéo nhau gác lên tay vịn xô pha: “Tôi có một linh cảm cực kỳ không tốt.”
Giang Chấp nhíu mày: “Chuyện gì?”
Tiêu Dã đánh mắt liếc anh: “Tôi cảm thấy, cho dù tôi trốn tới Bắc Kinh cũng không thể may mắn thoát nạn được.”
Giang Chấp sững người, rồi lập tức hiểu ý tứ đằng sau câu nói của Tiêu Dã: “Vậy bây giờ cậu được thể nằm ườn ra lại là tình huống gì đây?”
“Quân địch mạnh ở ngay trước mắt, tôi phải nghỉ ngơi dưỡng sức.”