Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 105 - Chương 105
Chương 105 ĐÀN ÔNG HÀ TẤT PHẢI LÀM KHÓ ĐÀN ÔNG CHỨ?
Mấy chuyện “tai bay vạ gió”, Tiêu Dã tự nhận chưa bao giờ rơi xuống đầu mình. Nghĩ lại thường ngày, anh ấy là một người phong độ ngời ngời, điềm nhiên phóng khoáng, lòng luôn hướng thiện, kính già yêu trẻ, kiểu người mà dù có rơi vào tay ông trời cũng sẽ được cưng nựng, chiều chuộng. Ai ngờ, trước lúc bình minh, anh ấy đã gặp phải con ác quỷ mang tên Giang Chấp.
Lúc đó anh ấy đang ngủ ngon, giấc mộng cứ gọi là rực rỡ sáng sủa. Trong mơ, anh ấy cực kỳ cứng rắn, cãi nhau một trận với mẫu thân đại nhân của mình, phấn đấu hết mình cho một địa vị dân chủ tự do trong gia đình.
Khung cảnh trong mơ thay đổi, chuyển sang Đôn Hoàng, tòa thành ma quỷ luôn bị mặt trời gắt gao soi chiếu đến chảy mỡ ròng ròng ấy. Hướng tầm mắt về phía xa có thể nhìn thấy một người đang ngồi trên một gò đất, định thần nhìn lại, hóa ra đó chính là mẫu thân đại nhân, nhìn anh với thái độ không mấy thiện cảm và hỏi: Con tự nói đi, liệu con có thể nghe lời hay không? Nếu không nghe lời được, mẹ sẽ nhảy từ đây xuống.
Tiêu Dã ở trong mơ còn đang nghĩ: Mẹ nhảy đi, dù sao thì gò đất đó cũng chẳng cao, có ngã xuống cũng chẳng phải là ngã xuống nền đất kiềm, không đau. Đang trong lúc nghĩ như vậy thì nghe thấy có tiếng cười khúc khích, ngước mắt lên nhìn. Chẳng biết từ khi nào, gương mặt của mẫu thân đại nhân đã trở thành Thịnh Đường. Cô khoanh chân ngồi trên gò đất đó, chỉ tay vào anh ấy chê cười: Anh là cái đồ bất hiếu, lớn bằng từng này rồi, có thể nghiêm chỉnh một chút không?
Ở trong mơ anh ấy nghĩ: Hừ! Ai muốn tới dạy dỗ anh cũng chưa tới lượt cô nhóc vắt mũi chưa sạch như em đâu. Rồi anh ấy hét về phía Thịnh Đường: Nha đầu chết tiệt, em xuống ngay cho anh. Em làm bảo vệ văn vật mà không biết à, đang yên đang lành bò lên đó đắc ý cái gì?
Còn chưa kịp hét tỉnh bản thân trong mơ thì anh ấy đã bị một thùng nước đá từ đầu tới chân giội cho tỉnh!
Anh ấy kích động gào ầm lên, kích thích tới mức tim lạnh ngắt không nói, còn khiến anh ấy sợ hãi vô cùng, lăn một vòng rồi ngã xuống giường, bị đụng trúng chỗ xương cụt… Mở mắt ra còn chưa kịp nhìn cho rõ ràng thì đã nhìn thấy ga giường bị người ta giũ tung, vô số viên đá ào ào rơi xuống, đập lên người anh ấy.
Cho dù là một ngày mùa hè oi ả nhưng trong phòng còn đang bật điều hòa đấy. Hơn nữa nửa đêm nửa hôm, đang ngon giấc nồng bị người ta giội đá ầm ầm vào mặt, không sợ đến sởn gai ốc thì cũng lạnh thấu xương.
Tiêu Dã hoàn toàn tỉnh giấc!
Anh ấy ôm phần xương cụt bò từ dưới đất lên, nhìn cảnh tượng trước mắt mà không biết phải trút giận vào đâu. Giang Chấp chẳng biết đã quay về từ lúc nào, sau khi đập cho anh tỉnh một trận ra trò lại còn ngang nhiên mặt dày nằm ở đó như một người chưa hề gây ra chuyện gì vậy.
Ở đầu giường vẫn còn đặt một thùng đá, đá bên trong đã hết sạch rồi…
Cúi đầu xuống nhìn, trái tim Tiêu Dã cũng nát thành từng mảnh vụn! Anh ấy phải hy sinh nhan sắc này để đổi lấy một thùng đá đầy ắp của khách sạn, vốn dĩ định dùng để uống rượu vang lạnh, kết quả giờ rơi vãi lung tung khắp đất… Nhất là chỗ anh ấy đang đứng đây, những viên đá còn chưa kịp tan hết thành nước. Bàn chân ướp đá sao?
Tay anh ấy vừa chạm vào thùng đá thì nghe thấy Giang Chấp lạnh lùng buông một câu: “Cậu dám cầm cái thùng đó đập tôi thử xem!”
Tiêu Dã khí phách, hạ giọng quát: “Giang Chấp, mẹ kiếp, cậu bị bệnh à!”
Lẳng lặng quay về như một bóng ma thì cũng thôi đi, biết điều cứ lặng lẽ nằm xuống bên cạnh anh ấy mà ngủ thì cũng đâu có chuyện gì xảy ra. Chơi trò này là thế nào?
Giang Chấp một mình chiếm trọn cả chiếc giường lớn, nằm ngay chính giữa, hai tay đan lại gối sau gáy, đối diện với thái độ tức giận bức xúc của Tiêu Dã, anh ngược lại rất thản nhiên, nhẹ nhàng: “Đúng, quả thực tôi có bệnh. Thế nên, Tiêu Dã, cậu cút ra xô pha ngủ cho tôi!”
“What! Dựa vào đâu?” Tiêu Dã tay chống hông đứng ở đầu giường: “Nếu cậu chê tôi phiền thì thuê thêm một phòng nữa cho tôi đi!”
Giang Chấp mở mắt ra, liếc anh ấy một cái, cười khẩy hai tiếng, quay hẳn người lại mặc kệ anh ấy. Tiêu Dã nhìn lại, thế này sao được? Ngủ xô pha ư? Há chẳng phải đòi mạng anh ấy hay sao? Không cần suy nghĩ, anh ấy ngã thẳng ra giường…
Ngay sau đó, anh ấy lại bị Giang Chấp một cước đá bay xuống dưới.
Lần này Tiêu Dã rất thê thảm, lại trùng hợp cọ thêm lần nữa vào phần xương cụt của mình, đau tới mức anh ấy thẳng thừng chửi bậy: “Mẹ, cậu đá thật đấy à!” Đá thì đá đi, nhưng không thể đổi sang đá một chỗ khác hay sao? Lần nào cũng nhằm trúng xương cụt? Xương cụt của anh ấy đắc tội với Giang Chấp rồi à?
Cậu bị ma nhập rồi hả!
Giang Chấp nằm nghiêng dựa trên đầu giường, nhìn anh ấy cười nửa đùa nửa thật: “Tiêu Dã, tốt nhất cậu bớt chọc vào tôi một chút. Đã cho cậu một đường lùi thì hãy ngoan ngoãn lăn ra xô pha nằm đi.”
Vì sao chứ?
Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Tiêu Dã không chịu bỏ cuộc, vẫn muốn bò lên giường.
Lần này quả thực không bị đá bay xuống đất nữa, nhưng Giang Chấp cũng không cho anh ấy được yên. Anh vươn cánh tay dài ra, đè mạnh lên cổ anh ấy, ấn lên đầu giường. Tiêu Dã đầu tiên thì bị đập đến lạnh ngắt người, run rẩy gần chết, sau đó lại bị ngã, bị đá khiến xương cụt đau đớn. Bây giờ thì cả người đều bị ấn lên đầu giường, cổ bị cánh tay Giang Chấp đè chỉ có thể thở ra, không thể hít vào. Anh ấy ngáp ngáp cái miệng nhưng nửa âm thanh cũng không thể phát ra được.
Anh ấy giơ chân muốn đá nhưng lại bị Giang Chấp đè chặt.
Tuy rằng chẳng hiểu vì sao tính tình của Giang Chấp bỗng dưng lại thay đổi nhiều như vậy, nhưng Tiêu Dã quyết định nhận hèn. Nửa đêm thế này, anh ấy không muốn mất mạng xuống hoàng tuyền. Anh ấy bèn đập đập vào cánh tay Giang Chấp, ra chiều nhận thế yếu.
Nhưng Giang Chấp không mềm lòng, vẫn đè chặt anh ấy, cười không hề nghiêm túc: “Cậu giỏi lắm cơ mà? Tiểu sinh đây bất tài, giờ mới biết Tiêu đại công tử là người có thể nửa đêm canh ba đi dạo trong Tử Cấm Thành. Dám hỏi công tử, người thầy đang dạo bước trong đường hẻm Đông Đồng Tử rồi mất tích đó của cậu sau này có tìm được không? Là tôn sư nào vậy? Cho tôi xin một cái tên, tôi sẽ giúp Tiêu đại công tử tìm thử xem.”
Tiêu Dã bị kẹp đến không thở nổi, sắp tắt thở tới nơi, nhất thời đại não cũng thiếu khí, chỉ còn hai tai không ngừng ù ù: “Không, không có thầy giáo nào cả…” Anh ấy đập đập cánh tay anh: “Bỏ… bỏ ra… Mất mạng đấy.”
Giang Chấp cười hỏi anh ấy: “Có thể ra ngoài xô pha ngủ hay không?”
Tiêu Dã chỉ còn biết trợn tròng trắng tỏ ý có thể. Mẹ ơi, giờ có khiêng kiệu tám người đến mời anh ấy, anh ấy cũng không dám lên giường ngủ nữa, sợ hãi quá thể rồi. Lỡ như ngủ đến sáng mai tỉnh giấc, người và đầu mỗi nơi một thứ thì phải làm thế nào?
…
“Kẹo Dẻo, em nghe sư huynh đi, con người của Giang Chấp… ôi trời đất ơi…” Tiêu Dã nghiêng người dựa vào tay vịn ghế xô pha, nhe răng trợn mắt.
Khiến Thịnh Đường nhìn cũng cảm thấy đau theo. Cô bất giác đưa tay chạm lên phần hông sau của mình. Cô cũng bắt chước điệu bộ nhe răng trợn mắt của Tiêu Dã: “Sư huynh à, không sao đâu, anh cứ từ từ nói.”
Tiêu Dã điều chỉnh lại nhịp thở rồi mới tiếp tục: “Em biết có một vài người bị đa nhân cách đúng không, kiểu tâm thần phân liệt ấy. Giang Chấp mười phần thì tới tám phần có tiềm chất này. Anh phải cân nhắc xem tối nay có nên đổi phòng hay không. Kẹo Dẻo à, hay là tối nay để sư huynh ở tạm chỗ em. Yên tâm, em nằm giường, sư huynh ngủ ngoài xô pha là được.”
Thịnh Đường đang định kích thích kích thích anh ấy một chút thì thấy Giang Chấp tắm xong đi ra ngoài, cắt đứt “nguyện vọng vĩ đại” của Tiêu Dã một cách không chút nể tình: “Cậu mà dám chạy qua phòng của Tiểu Thất, tôi cũng dám đá gãy xương cụt của cậu, thử không?”
Chỉ nghe thôi Thịnh Đường cũng cảm thấy đau rồi. Cô thầm thở dài trong lòng: Đàn ông hà tất phải gây khó dễ cho đàn ông chứ? Có thù có oán gì đâu.
Tiêu Dã câm nín không dám lên tiếng nói nữa, chỉ biết dùng ánh mắt liếc nhìn anh.
Đợi tới khi Giang Chấp tiến lên, anh ấy mới bực bội nói một câu: “Tôi nói cho cậu biết, tôi thỏa hiệp với cậu không phải vì tôi sợ cậu. Bây giờ sức khỏe của tôi đang khiếm khuyết, cậu đợi đó…” Những lời sau đó bị nhấn chìm bởi một ánh mắt như giết người của Giang Chấp.
Thịnh Đường cảm thấy bầu không khí giữa hai con người này thật sự quá quái đản.
Cô khẽ thở dài, chẳng thể nào so sánh bằng cảnh xuân lồng lộng sáng nay.
Cô ngước mắt lên nhìn Giang Chấp. Anh vừa mới tắm xong dĩ nhiên tóc còn chưa kịp khô, những giọt nước đọng ở đuôi tóc rơi xuống, men theo cổ chảy xuống xương quai xanh, sau đó lại tiếp tục chạy xuống dưới, thấm ướt chiếc áo phông rộng rãi.
Cô bĩu môi, đứng lên định đi.
Giang Chấp kéo giật cô lại: “Đi đâu vậy?”
“Ngủ bù! Tối hôm qua tôi cũng bị một con ma dọa dẫm.” Thịnh Đường dùng ánh mắt đánh giá Giang Chấp một lượt từ trên xuống dưới. Áo phông rộng, quần đùi, cô lại bĩu môi: “Mặc nhiều như vậy, xác ước Ai Cập à? Chán rồi, đi thôi.”
Mấy chuyện “tai bay vạ gió”, Tiêu Dã tự nhận chưa bao giờ rơi xuống đầu mình. Nghĩ lại thường ngày, anh ấy là một người phong độ ngời ngời, điềm nhiên phóng khoáng, lòng luôn hướng thiện, kính già yêu trẻ, kiểu người mà dù có rơi vào tay ông trời cũng sẽ được cưng nựng, chiều chuộng. Ai ngờ, trước lúc bình minh, anh ấy đã gặp phải con ác quỷ mang tên Giang Chấp.
Lúc đó anh ấy đang ngủ ngon, giấc mộng cứ gọi là rực rỡ sáng sủa. Trong mơ, anh ấy cực kỳ cứng rắn, cãi nhau một trận với mẫu thân đại nhân của mình, phấn đấu hết mình cho một địa vị dân chủ tự do trong gia đình.
Khung cảnh trong mơ thay đổi, chuyển sang Đôn Hoàng, tòa thành ma quỷ luôn bị mặt trời gắt gao soi chiếu đến chảy mỡ ròng ròng ấy. Hướng tầm mắt về phía xa có thể nhìn thấy một người đang ngồi trên một gò đất, định thần nhìn lại, hóa ra đó chính là mẫu thân đại nhân, nhìn anh với thái độ không mấy thiện cảm và hỏi: Con tự nói đi, liệu con có thể nghe lời hay không? Nếu không nghe lời được, mẹ sẽ nhảy từ đây xuống.
Tiêu Dã ở trong mơ còn đang nghĩ: Mẹ nhảy đi, dù sao thì gò đất đó cũng chẳng cao, có ngã xuống cũng chẳng phải là ngã xuống nền đất kiềm, không đau. Đang trong lúc nghĩ như vậy thì nghe thấy có tiếng cười khúc khích, ngước mắt lên nhìn. Chẳng biết từ khi nào, gương mặt của mẫu thân đại nhân đã trở thành Thịnh Đường. Cô khoanh chân ngồi trên gò đất đó, chỉ tay vào anh ấy chê cười: Anh là cái đồ bất hiếu, lớn bằng từng này rồi, có thể nghiêm chỉnh một chút không?
Ở trong mơ anh ấy nghĩ: Hừ! Ai muốn tới dạy dỗ anh cũng chưa tới lượt cô nhóc vắt mũi chưa sạch như em đâu. Rồi anh ấy hét về phía Thịnh Đường: Nha đầu chết tiệt, em xuống ngay cho anh. Em làm bảo vệ văn vật mà không biết à, đang yên đang lành bò lên đó đắc ý cái gì?
Còn chưa kịp hét tỉnh bản thân trong mơ thì anh ấy đã bị một thùng nước đá từ đầu tới chân giội cho tỉnh!
Anh ấy kích động gào ầm lên, kích thích tới mức tim lạnh ngắt không nói, còn khiến anh ấy sợ hãi vô cùng, lăn một vòng rồi ngã xuống giường, bị đụng trúng chỗ xương cụt… Mở mắt ra còn chưa kịp nhìn cho rõ ràng thì đã nhìn thấy ga giường bị người ta giũ tung, vô số viên đá ào ào rơi xuống, đập lên người anh ấy.
Cho dù là một ngày mùa hè oi ả nhưng trong phòng còn đang bật điều hòa đấy. Hơn nữa nửa đêm nửa hôm, đang ngon giấc nồng bị người ta giội đá ầm ầm vào mặt, không sợ đến sởn gai ốc thì cũng lạnh thấu xương.
Tiêu Dã hoàn toàn tỉnh giấc!
Anh ấy ôm phần xương cụt bò từ dưới đất lên, nhìn cảnh tượng trước mắt mà không biết phải trút giận vào đâu. Giang Chấp chẳng biết đã quay về từ lúc nào, sau khi đập cho anh tỉnh một trận ra trò lại còn ngang nhiên mặt dày nằm ở đó như một người chưa hề gây ra chuyện gì vậy.
Ở đầu giường vẫn còn đặt một thùng đá, đá bên trong đã hết sạch rồi…
Cúi đầu xuống nhìn, trái tim Tiêu Dã cũng nát thành từng mảnh vụn! Anh ấy phải hy sinh nhan sắc này để đổi lấy một thùng đá đầy ắp của khách sạn, vốn dĩ định dùng để uống rượu vang lạnh, kết quả giờ rơi vãi lung tung khắp đất… Nhất là chỗ anh ấy đang đứng đây, những viên đá còn chưa kịp tan hết thành nước. Bàn chân ướp đá sao?
Tay anh ấy vừa chạm vào thùng đá thì nghe thấy Giang Chấp lạnh lùng buông một câu: “Cậu dám cầm cái thùng đó đập tôi thử xem!”
Tiêu Dã khí phách, hạ giọng quát: “Giang Chấp, mẹ kiếp, cậu bị bệnh à!”
Lẳng lặng quay về như một bóng ma thì cũng thôi đi, biết điều cứ lặng lẽ nằm xuống bên cạnh anh ấy mà ngủ thì cũng đâu có chuyện gì xảy ra. Chơi trò này là thế nào?
Giang Chấp một mình chiếm trọn cả chiếc giường lớn, nằm ngay chính giữa, hai tay đan lại gối sau gáy, đối diện với thái độ tức giận bức xúc của Tiêu Dã, anh ngược lại rất thản nhiên, nhẹ nhàng: “Đúng, quả thực tôi có bệnh. Thế nên, Tiêu Dã, cậu cút ra xô pha ngủ cho tôi!”
“What! Dựa vào đâu?” Tiêu Dã tay chống hông đứng ở đầu giường: “Nếu cậu chê tôi phiền thì thuê thêm một phòng nữa cho tôi đi!”
Giang Chấp mở mắt ra, liếc anh ấy một cái, cười khẩy hai tiếng, quay hẳn người lại mặc kệ anh ấy. Tiêu Dã nhìn lại, thế này sao được? Ngủ xô pha ư? Há chẳng phải đòi mạng anh ấy hay sao? Không cần suy nghĩ, anh ấy ngã thẳng ra giường…
Ngay sau đó, anh ấy lại bị Giang Chấp một cước đá bay xuống dưới.
Lần này Tiêu Dã rất thê thảm, lại trùng hợp cọ thêm lần nữa vào phần xương cụt của mình, đau tới mức anh ấy thẳng thừng chửi bậy: “Mẹ, cậu đá thật đấy à!” Đá thì đá đi, nhưng không thể đổi sang đá một chỗ khác hay sao? Lần nào cũng nhằm trúng xương cụt? Xương cụt của anh ấy đắc tội với Giang Chấp rồi à?
Cậu bị ma nhập rồi hả!
Giang Chấp nằm nghiêng dựa trên đầu giường, nhìn anh ấy cười nửa đùa nửa thật: “Tiêu Dã, tốt nhất cậu bớt chọc vào tôi một chút. Đã cho cậu một đường lùi thì hãy ngoan ngoãn lăn ra xô pha nằm đi.”
Vì sao chứ?
Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Tiêu Dã không chịu bỏ cuộc, vẫn muốn bò lên giường.
Lần này quả thực không bị đá bay xuống đất nữa, nhưng Giang Chấp cũng không cho anh ấy được yên. Anh vươn cánh tay dài ra, đè mạnh lên cổ anh ấy, ấn lên đầu giường. Tiêu Dã đầu tiên thì bị đập đến lạnh ngắt người, run rẩy gần chết, sau đó lại bị ngã, bị đá khiến xương cụt đau đớn. Bây giờ thì cả người đều bị ấn lên đầu giường, cổ bị cánh tay Giang Chấp đè chỉ có thể thở ra, không thể hít vào. Anh ấy ngáp ngáp cái miệng nhưng nửa âm thanh cũng không thể phát ra được.
Anh ấy giơ chân muốn đá nhưng lại bị Giang Chấp đè chặt.
Tuy rằng chẳng hiểu vì sao tính tình của Giang Chấp bỗng dưng lại thay đổi nhiều như vậy, nhưng Tiêu Dã quyết định nhận hèn. Nửa đêm thế này, anh ấy không muốn mất mạng xuống hoàng tuyền. Anh ấy bèn đập đập vào cánh tay Giang Chấp, ra chiều nhận thế yếu.
Nhưng Giang Chấp không mềm lòng, vẫn đè chặt anh ấy, cười không hề nghiêm túc: “Cậu giỏi lắm cơ mà? Tiểu sinh đây bất tài, giờ mới biết Tiêu đại công tử là người có thể nửa đêm canh ba đi dạo trong Tử Cấm Thành. Dám hỏi công tử, người thầy đang dạo bước trong đường hẻm Đông Đồng Tử rồi mất tích đó của cậu sau này có tìm được không? Là tôn sư nào vậy? Cho tôi xin một cái tên, tôi sẽ giúp Tiêu đại công tử tìm thử xem.”
Tiêu Dã bị kẹp đến không thở nổi, sắp tắt thở tới nơi, nhất thời đại não cũng thiếu khí, chỉ còn hai tai không ngừng ù ù: “Không, không có thầy giáo nào cả…” Anh ấy đập đập cánh tay anh: “Bỏ… bỏ ra… Mất mạng đấy.”
Giang Chấp cười hỏi anh ấy: “Có thể ra ngoài xô pha ngủ hay không?”
Tiêu Dã chỉ còn biết trợn tròng trắng tỏ ý có thể. Mẹ ơi, giờ có khiêng kiệu tám người đến mời anh ấy, anh ấy cũng không dám lên giường ngủ nữa, sợ hãi quá thể rồi. Lỡ như ngủ đến sáng mai tỉnh giấc, người và đầu mỗi nơi một thứ thì phải làm thế nào?
…
“Kẹo Dẻo, em nghe sư huynh đi, con người của Giang Chấp… ôi trời đất ơi…” Tiêu Dã nghiêng người dựa vào tay vịn ghế xô pha, nhe răng trợn mắt.
Khiến Thịnh Đường nhìn cũng cảm thấy đau theo. Cô bất giác đưa tay chạm lên phần hông sau của mình. Cô cũng bắt chước điệu bộ nhe răng trợn mắt của Tiêu Dã: “Sư huynh à, không sao đâu, anh cứ từ từ nói.”
Tiêu Dã điều chỉnh lại nhịp thở rồi mới tiếp tục: “Em biết có một vài người bị đa nhân cách đúng không, kiểu tâm thần phân liệt ấy. Giang Chấp mười phần thì tới tám phần có tiềm chất này. Anh phải cân nhắc xem tối nay có nên đổi phòng hay không. Kẹo Dẻo à, hay là tối nay để sư huynh ở tạm chỗ em. Yên tâm, em nằm giường, sư huynh ngủ ngoài xô pha là được.”
Thịnh Đường đang định kích thích kích thích anh ấy một chút thì thấy Giang Chấp tắm xong đi ra ngoài, cắt đứt “nguyện vọng vĩ đại” của Tiêu Dã một cách không chút nể tình: “Cậu mà dám chạy qua phòng của Tiểu Thất, tôi cũng dám đá gãy xương cụt của cậu, thử không?”
Chỉ nghe thôi Thịnh Đường cũng cảm thấy đau rồi. Cô thầm thở dài trong lòng: Đàn ông hà tất phải gây khó dễ cho đàn ông chứ? Có thù có oán gì đâu.
Tiêu Dã câm nín không dám lên tiếng nói nữa, chỉ biết dùng ánh mắt liếc nhìn anh.
Đợi tới khi Giang Chấp tiến lên, anh ấy mới bực bội nói một câu: “Tôi nói cho cậu biết, tôi thỏa hiệp với cậu không phải vì tôi sợ cậu. Bây giờ sức khỏe của tôi đang khiếm khuyết, cậu đợi đó…” Những lời sau đó bị nhấn chìm bởi một ánh mắt như giết người của Giang Chấp.
Thịnh Đường cảm thấy bầu không khí giữa hai con người này thật sự quá quái đản.
Cô khẽ thở dài, chẳng thể nào so sánh bằng cảnh xuân lồng lộng sáng nay.
Cô ngước mắt lên nhìn Giang Chấp. Anh vừa mới tắm xong dĩ nhiên tóc còn chưa kịp khô, những giọt nước đọng ở đuôi tóc rơi xuống, men theo cổ chảy xuống xương quai xanh, sau đó lại tiếp tục chạy xuống dưới, thấm ướt chiếc áo phông rộng rãi.
Cô bĩu môi, đứng lên định đi.
Giang Chấp kéo giật cô lại: “Đi đâu vậy?”
“Ngủ bù! Tối hôm qua tôi cũng bị một con ma dọa dẫm.” Thịnh Đường dùng ánh mắt đánh giá Giang Chấp một lượt từ trên xuống dưới. Áo phông rộng, quần đùi, cô lại bĩu môi: “Mặc nhiều như vậy, xác ước Ai Cập à? Chán rồi, đi thôi.”